1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Diễm phu nhân - Thiên Ái Mạch Sinh Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 5. Cùng nhi tử tuấn dạo hoa viên.

      Tiệc tối còn chưa kịp ăn xong, Lâm Triêu Hi sai hạ nhân mang chút đồ ăn đến, nhốt mình trong phòng mồm to nhai thịt mồm to hớp rượu, hề có chút hình tượng thục nữ hay bà lão nào, nhưng biết vì sao chính là ăn biết vị.

      Ăn miếng thịt béo thế nhưng lại có thể nhớ tới xúc cảm của làn môi mỏng kia, nàng ác hàn run lên nổi da gà, thầm than mình là nội tiết điều hòa, lại đối oa nhi này nổi lên sắc niệm. Thanh tâm quả dục như ta, thanh tâm quả dục như ta……

      Ngủ hết giấc hết buổi chiều tỉnh dậy, đến buổi tối thế dĩ nhiên hoàn toàn có buồn ngủ, nàng ở trong phòng đạc lai đạc khứ ( lại lại) cho tiêu thực, thỉnh thoảng nằm ngửa ở giường thử nhắm mắt dưỡng thần chút, lại càng lúc càng có tinh thần, trong đầu ngừng tái cái loại tiếp xúc mềm mại kia, chân thực giống như có thể chạm đến được, ** khổ đoản biến thành tĩnh dạ khổ trường *….

      "Đông đông đông…." Có tiếng gõ cửa! Lâm Triêu Hi lập tức đứng dậy chạy mở cửa.

      Bóng đêm ngưng trọng , ánh trăng thiểu lộ đầu cành, màu bạc trắng của ánh trăng trong suốt, cùng trường bào của hòa lẫn vào nhau. Người nọ ngọc diện thanh tú (khuôn mặt thanh tú như ngọc), mặt mày nhu hòa, bên môi chứa đựng tia cười nhạt, giống như hoa sen mở ra, làm cho người ta cảm thấy khỏi thoải mái.

      "Con ta chính là có chuyện gì?" Lâm Triêu Hi hí mắt cười hỏi, có thể giải sầu được rồi.

      Lâm Đường Hoa hai tay để sau lưng, đôi con ngươi thấm lạnh ngưng mắt nhìn nàng , "Chính là tới xem mẫu thân, chuyện tối nay, mẫu thân nhất định thực để ý ."

      Để ý? Thực có chút để ý! Nhưng là, dường như chỉ phải là cái hôn động tình kia, bởi vì căn bản có người chứng kiến.

      Lâm Triêu Hi thở dài , "Ai, vô phương dạy con, là lỗi của ta. Tối nay lại ưu tâm chợp mắt được a...."

      "Kia, ta cùng mẫu thân đến vườn hoa dạo chút ."

      "Hảo nha, hảo nha !" Ý thức được luống cuống, Lâm Triêu Hi thu lại nụ cười lên tiếng, "Hồi lâu cùng con ta chuyện với nhau, rất vui a."

      Ngắn ngủi nửa ngày hoa viên đều sửa sang hoàn hảo, lúc ngang qua Lâm Triêu Hi khỏi tán thưởng chút nhi tử làm việc năng suất suất cùng chất lượng. Hai người qua tiểu viên, tới hậu viện Bích Thủy Hồ, thủy quang liễm diễm*, vầng trăng sáng chiếu rọi trong đó lên cái bóng, tú thủy trong vắt, đẹp sao tả xiết. Giữa hồ là tòa tiểu đình, lối vào là con đường uốn lượn, hai người liền theo đường đá chậm bước.

      Khó được hưởng thụ ban đêm tĩnh mịch như vậy, Lâm Triêu Hi hít sâu hấp thu tự nhiên mùi vị, cảm giác toàn thân cùng tinh thần khoan khoái rất nhiều.

      Nàng lướt qua trước Lâm Đường Hoa nửa bước, dưới chân tùy ý đá cục đá, trong tay cũng xẹt qua hoa cỏ mượn gió bẻ măng đùa bỡn phiến lá cây.

      "Ai......" biết mình kiếp trước là người thế nào, chẳng lẽ là khi chết não chấn động cho nên trí nhớ hoàn toàn biến mất?

      "Ai......" biết phải giả trang lão bà bà này tới lúc nào, nếu sống thêm vài cái thập niên, phải bị người khác thành lão quái?

      "Ai....." Cảm giác Lâm gia giống bề ngoài bình tĩnh như vậy, giang hồ thế đạo cũng thuận buồm xuôi gió, nhiều như vậy cực khổ sao mình từng cái vượt qua đây?

      Bất tri bất giác tới dưới đình, nàng ngồi trong đó băng đá, gió đêm thổi vụt đến có chút lạnh, nàng nắm mũi hắt hơi cái.

      "Mẫu thân cảm thấy lạnh sao?" Lâm Đường Hoa đứng ở bên bờ, ngắm nhìn bốn phía hồ nước.

      Nàng lắc đầu, lát sau lại phát là đưa lưng về phía nàng, đương nhiên nhìn thấy động tác của nàng, vì vậy lại bồi thêm câu, "Khá tốt."
      " ........Kia mẫu thân nhưng là tâm lãnh?" Thanh của giống như kim thạch đựng ngọc thô chưa mài dũa, xa xa rồi lại ràng.

      "Ân?" Lâm Triêu Hi nghi hoặc quay đầu.

      Lâm Đường Hoa lúc này xoay người lại, lặng lẽ ,"Vừa rồi mẫu thân thở dài ba tiếng."
      Nguyên lai mình bất tri bất giác than thở lớn tiếng như vậy, ràng tú nhã (xinh đẹp nho nhã) thục nữ như ta, tú nhã thục nữ như ta, tội lỗi....

      "Ha ha, khá tốt." Nàng đáp lời.

      Nhất thời im lặng, trong khí truyền đến hương hoa nhàn nhạt, gió sát qua bên tai, qua ngoại y nguyệt bạch sắc vai nàng.

      Nàng quay đầu lại, Lâm Đường Hoa người độc kiện bạch sắc lý y (áo lót), kín kẽ phẳng phiu lại thuần khiết, cùng khôn mặt mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng, là mặc cái gì cũng đẹp.

      Nàng xem đến mê mẩn, Lâm Đường Hoa cười nhạt tiếng, nàng lúc này mới đưa mắt mê màng mở ra
      "Mẫu thân, ta có chuyện, cũng muốn hỏi ngài." Lâm Đường Hoa nắm chặt quần áo của nàng hỏi.

      "Cái gì."

      "Kia bảy bảy bốn mươi chín ngày bế quan, mẫu thân gặp chuyện gì ?"

      Lâm Triêu Hi nháy mắt mấy cái, đây là thói quen lúc khủng hoảng của nàng.

      " có....... có gì a..... Chính là, bế quan thôi.....Ha ha, tu luyện võ công....." Nàng từng chữ ngắt quãng .

      "Phải ?" Lâm Đường Hoa ngưng mắt nhìn nàng nửa giây, sau đó ngồi đối diện nàng băng đá, , "Mẫu thân từ lúc bế quan trở về, tính tình tựa hồ giống ngày xưa, cho nên nhi tử cho là ngài tại vùng núi kia có điều ngộ đạo, mới có thể dưỡng thành như vậy tiêu sái tư thái."

      Nụ cười của như trước đạm mạc, lại làm cho Lâm Triêu Hi tim đập mạnh và loạn nhịp, giống như trong mắt kia là biển sâu khôn cùng, là nguy hiểm lốc xoáy, đối mặt , con người có ai có thể nhẫn tâm dối được.

      Bất quá, nhẫn vô khả nhẫn, hoàn nhu tái nhẫn ( thể nhịn vẫn cần phải nhịn, ý là tuy rằng thể dối trước ánh mắt của ấy nhưng mà chị ấy vẫn cần phải dối nếu bị lộ).

      Nàng ha ha cười tiếng phá vỡ khí trầm mặc, vì làm cho mình hết sức tự nhiên liền đứng lên đưa lưng về phía bắt đầu dối.

      "Kia bảy bảy bốn mươi chín ngày, ta là có chút ngộ đạo. Con người sống bất quá trăm năm, tầm thường cũng là đời, huy hoàng rực rỡ cũng là đời, nhưng đại đa số lựa chọn cách sau, bởi vì vậy có thể mang đến vinh dự quyền thế cùng địa vị, nhưng mà, Lâm gia đạt đến tột cùng, ta đây vài thập niên sống thực khổ cực mệt mỏi, cũng nên đến lúc thoái vị sau đó an hưởng tuổi già, nhìn mây cuộn mây tan xem thủy triều lên xuống, nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề *, thanh bạch, dương dương tự đắc, đây mới là tiêu sái nhân sinh a.... ....." Nàng cười, tại nơi đây non sông tươi đẹp, tâm tình lúc này cũng trong trẻo lạ kỳ.

      Lâm Đường Hoa khẽ mỉm cười , "Mẫu thân có thể lĩnh đạo nghĩa, có thể ngộ chân lý, là tâm trí khó có được. Bất quá ngài có câu sai lầm rồi, Lâm gia còn chưa có đạt đến tột cùng."

      "Ân?" Lâm Triêu Hi nghi hoặc nhíu mày.

      Lâm Đường Hoa chậm dời bước, đạp tiếng động.

      "Nay võ lâm có tam chủ gia, thất đại gia, thập lục tiểu gia. Hoa Châu Lâm gia, Diệu Châu Phùng gia, Kỳ châu Tư Đồ gia, này Tam gia lui tới rất thân, nhưng là tranh đấu gay gắt nhiều năm, bất quá là vì ghế Võ lâm chí tôn kia. Chúng ta nhiều nhất chẳng qua là ba phần thứ nhất, cũng phải độc bá võ lâm, những gia tộc khác sớm như hổ rình mồi, chờ thời cơ mà nuốt hết Lâm gia, chúng ta tại có mối nguy thập diện mai phục ....."

      Lâm Triêu Hi trố mắt nghẹn lời, nghĩ tới chính mình quay về làm ếch ngồi đáy giếng, này Lâm gia kiêu ngạo như thế, lại vẫn chẳng qua chỉ là trong chốn giang hồ địa chủ phương ?

      Lâm Đường Hoa bỗng nhiên cười , "Bất quá, nay trong nhà có đại ca, mọi đều có đường cứu vãn. Đại ca chính là võ học kỳ tài Lâm gia mấy đời mới có, chắc chắn vẽ ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp cho Lâm gia."

      Lâm Triêu Hi nhãn châu xoay động cười , "Con ta cùng quân sư dạng tài tình mưu lược a! Nếu là ngươi cùng Trác Thành liên thủ, Lâm gia phải.... ...."

      "Mẫu thân" Lâm Đường Hoa chặn lại lời của nàng, "Ta cũng thích tranh quyền đoạt thế, huống chi, này Lâm gia tổ nghiệp vẫn là để lại cho trưởng tử, ta cùng tam đệ tiện nhúng tay...."

      Lâm Triêu Hi sửng sốt, chẳng lẽ, này nhị tam công tử phải là Lâm gia chủ mẫu sở sinh ? Đây là văn sở vị văn (chưa từng nghe thấy) a.

      ____________________________

      *Khổ đoản : trong câu “xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi”(dịch nghĩa : bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy) trong bài “Trường hận ca”
      Dạ : đêm, tĩnh : yên lặng
      *Thủy quang liễm diễm : nước dập dờn bừng lên khi có ánh sáng chiếu vào

      *Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề (hoặc là nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai) :
      đóa hoa khai, thế giới lừng dậy
      hạt bụi dấy lên, đại địa trọn thâu.
      2 câu này ở trong Bích Nham Lục, tác phẩm thiền tông.

      Nhất Phật nhất Như Lai
      Mỗi vị Phật đều là như như, tĩnh tại, đến, .

      Hàm ý: mỗi bông hoa đẹp đều hàm tàng thế giới, mỗi chiếc lá đều là vị Phật, mỗi con người hội tụ cả vũ trụ hay cụ thể hơn là đầy đủ các yếu tố địa, thủy, hỏa, phong.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 5. Cùng nhi tử tuấn dạo hoa viên.

      Tiệc tối còn chưa kịp ăn xong, Lâm Triêu Hi sai hạ nhân mang chút đồ ăn đến, nhốt mình trong phòng mồm to nhai thịt mồm to hớp rượu, hề có chút hình tượng thục nữ hay bà lão nào, nhưng biết vì sao chính là ăn biết vị.

      Ăn miếng thịt béo thế nhưng lại có thể nhớ tới xúc cảm của làn môi mỏng kia, nàng ác hàn run lên nổi da gà, thầm than mình là nội tiết điều hòa, lại đối oa nhi này nổi lên sắc niệm. Thanh tâm quả dục như ta, thanh tâm quả dục như ta……

      Ngủ hết giấc hết buổi chiều tỉnh dậy, đến buổi tối thế dĩ nhiên hoàn toàn có buồn ngủ, nàng ở trong phòng đạc lai đạc khứ ( lại lại) cho tiêu thực, thỉnh thoảng nằm ngửa ở giường thử nhắm mắt dưỡng thần chút, lại càng lúc càng có tinh thần, trong đầu ngừng tái cái loại tiếp xúc mềm mại kia, chân thực giống như có thể chạm đến được, ** khổ đoản biến thành tĩnh dạ khổ trường *….

      "Đông đông đông…." Có tiếng gõ cửa! Lâm Triêu Hi lập tức đứng dậy chạy mở cửa.

      Bóng đêm ngưng trọng , ánh trăng thiểu lộ đầu cành, màu bạc trắng của ánh trăng trong suốt, cùng trường bào của hòa lẫn vào nhau. Người nọ ngọc diện thanh tú (khuôn mặt thanh tú như ngọc), mặt mày nhu hòa, bên môi chứa đựng tia cười nhạt, giống như hoa sen mở ra, làm cho người ta cảm thấy khỏi thoải mái.

      "Con ta chính là có chuyện gì?" Lâm Triêu Hi hí mắt cười hỏi, có thể giải sầu được rồi.

      Lâm Đường Hoa hai tay để sau lưng, đôi con ngươi thấm lạnh ngưng mắt nhìn nàng , "Chính là tới xem mẫu thân, chuyện tối nay, mẫu thân nhất định thực để ý ."

      Để ý? Thực có chút để ý! Nhưng là, dường như chỉ phải là cái hôn động tình kia, bởi vì căn bản có người chứng kiến.

      Lâm Triêu Hi thở dài , "Ai, vô phương dạy con, là lỗi của ta. Tối nay lại ưu tâm chợp mắt được a...."

      "Kia, ta cùng mẫu thân đến vườn hoa dạo chút ."

      "Hảo nha, hảo nha !" Ý thức được luống cuống, Lâm Triêu Hi thu lại nụ cười lên tiếng, "Hồi lâu cùng con ta chuyện với nhau, rất vui a."

      Ngắn ngủi nửa ngày hoa viên đều sửa sang hoàn hảo, lúc ngang qua Lâm Triêu Hi khỏi tán thưởng chút nhi tử làm việc năng suất suất cùng chất lượng. Hai người qua tiểu viên, tới hậu viện Bích Thủy Hồ, thủy quang liễm diễm*, vầng trăng sáng chiếu rọi trong đó lên cái bóng, tú thủy trong vắt, đẹp sao tả xiết. Giữa hồ là tòa tiểu đình, lối vào là con đường uốn lượn, hai người liền theo đường đá chậm bước.

      Khó được hưởng thụ ban đêm tĩnh mịch như vậy, Lâm Triêu Hi hít sâu hấp thu tự nhiên mùi vị, cảm giác toàn thân cùng tinh thần khoan khoái rất nhiều.

      Nàng lướt qua trước Lâm Đường Hoa nửa bước, dưới chân tùy ý đá cục đá, trong tay cũng xẹt qua hoa cỏ mượn gió bẻ măng đùa bỡn phiến lá cây.

      "Ai......" biết mình kiếp trước là người thế nào, chẳng lẽ là khi chết não chấn động cho nên trí nhớ hoàn toàn biến mất?

      "Ai......" biết phải giả trang lão bà bà này tới lúc nào, nếu sống thêm vài cái thập niên, phải bị người khác thành lão quái?

      "Ai....." Cảm giác Lâm gia giống bề ngoài bình tĩnh như vậy, giang hồ thế đạo cũng thuận buồm xuôi gió, nhiều như vậy cực khổ sao mình từng cái vượt qua đây?

      Bất tri bất giác tới dưới đình, nàng ngồi trong đó băng đá, gió đêm thổi vụt đến có chút lạnh, nàng nắm mũi hắt hơi cái.

      "Mẫu thân cảm thấy lạnh sao?" Lâm Đường Hoa đứng ở bên bờ, ngắm nhìn bốn phía hồ nước.

      Nàng lắc đầu, lát sau lại phát là đưa lưng về phía nàng, đương nhiên nhìn thấy động tác của nàng, vì vậy lại bồi thêm câu, "Khá tốt."
      " ........Kia mẫu thân nhưng là tâm lãnh?" Thanh của giống như kim thạch đựng ngọc thô chưa mài dũa, xa xa rồi lại ràng.

      "Ân?" Lâm Triêu Hi nghi hoặc quay đầu.

      Lâm Đường Hoa lúc này xoay người lại, lặng lẽ ,"Vừa rồi mẫu thân thở dài ba tiếng."
      Nguyên lai mình bất tri bất giác than thở lớn tiếng như vậy, ràng tú nhã (xinh đẹp nho nhã) thục nữ như ta, tú nhã thục nữ như ta, tội lỗi....

      "Ha ha, khá tốt." Nàng đáp lời.

      Nhất thời im lặng, trong khí truyền đến hương hoa nhàn nhạt, gió sát qua bên tai, qua ngoại y nguyệt bạch sắc vai nàng.

      Nàng quay đầu lại, Lâm Đường Hoa người độc kiện bạch sắc lý y (áo lót), kín kẽ phẳng phiu lại thuần khiết, cùng khôn mặt mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng, là mặc cái gì cũng đẹp.

      Nàng xem đến mê mẩn, Lâm Đường Hoa cười nhạt tiếng, nàng lúc này mới đưa mắt mê màng mở ra
      "Mẫu thân, ta có chuyện, cũng muốn hỏi ngài." Lâm Đường Hoa nắm chặt quần áo của nàng hỏi.

      "Cái gì."

      "Kia bảy bảy bốn mươi chín ngày bế quan, mẫu thân gặp chuyện gì ?"

      Lâm Triêu Hi nháy mắt mấy cái, đây là thói quen lúc khủng hoảng của nàng.

      " có....... có gì a..... Chính là, bế quan thôi.....Ha ha, tu luyện võ công....." Nàng từng chữ ngắt quãng .

      "Phải ?" Lâm Đường Hoa ngưng mắt nhìn nàng nửa giây, sau đó ngồi đối diện nàng băng đá, , "Mẫu thân từ lúc bế quan trở về, tính tình tựa hồ giống ngày xưa, cho nên nhi tử cho là ngài tại vùng núi kia có điều ngộ đạo, mới có thể dưỡng thành như vậy tiêu sái tư thái."

      Nụ cười của như trước đạm mạc, lại làm cho Lâm Triêu Hi tim đập mạnh và loạn nhịp, giống như trong mắt kia là biển sâu khôn cùng, là nguy hiểm lốc xoáy, đối mặt , con người có ai có thể nhẫn tâm dối được.

      Bất quá, nhẫn vô khả nhẫn, hoàn nhu tái nhẫn ( thể nhịn vẫn cần phải nhịn, ý là tuy rằng thể dối trước ánh mắt của ấy nhưng mà chị ấy vẫn cần phải dối nếu bị lộ).

      Nàng ha ha cười tiếng phá vỡ khí trầm mặc, vì làm cho mình hết sức tự nhiên liền đứng lên đưa lưng về phía bắt đầu dối.

      "Kia bảy bảy bốn mươi chín ngày, ta là có chút ngộ đạo. Con người sống bất quá trăm năm, tầm thường cũng là đời, huy hoàng rực rỡ cũng là đời, nhưng đại đa số lựa chọn cách sau, bởi vì vậy có thể mang đến vinh dự quyền thế cùng địa vị, nhưng mà, Lâm gia đạt đến tột cùng, ta đây vài thập niên sống thực khổ cực mệt mỏi, cũng nên đến lúc thoái vị sau đó an hưởng tuổi già, nhìn mây cuộn mây tan xem thủy triều lên xuống, nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề *, thanh bạch, dương dương tự đắc, đây mới là tiêu sái nhân sinh a.... ....." Nàng cười, tại nơi đây non sông tươi đẹp, tâm tình lúc này cũng trong trẻo lạ kỳ.

      Lâm Đường Hoa khẽ mỉm cười , "Mẫu thân có thể lĩnh đạo nghĩa, có thể ngộ chân lý, là tâm trí khó có được. Bất quá ngài có câu sai lầm rồi, Lâm gia còn chưa có đạt đến tột cùng."

      "Ân?" Lâm Triêu Hi nghi hoặc nhíu mày.

      Lâm Đường Hoa chậm dời bước, đạp tiếng động.

      "Nay võ lâm có tam chủ gia, thất đại gia, thập lục tiểu gia. Hoa Châu Lâm gia, Diệu Châu Phùng gia, Kỳ châu Tư Đồ gia, này Tam gia lui tới rất thân, nhưng là tranh đấu gay gắt nhiều năm, bất quá là vì ghế Võ lâm chí tôn kia. Chúng ta nhiều nhất chẳng qua là ba phần thứ nhất, cũng phải độc bá võ lâm, những gia tộc khác sớm như hổ rình mồi, chờ thời cơ mà nuốt hết Lâm gia, chúng ta tại có mối nguy thập diện mai phục ....."

      Lâm Triêu Hi trố mắt nghẹn lời, nghĩ tới chính mình quay về làm ếch ngồi đáy giếng, này Lâm gia kiêu ngạo như thế, lại vẫn chẳng qua chỉ là trong chốn giang hồ địa chủ phương ?

      Lâm Đường Hoa bỗng nhiên cười , "Bất quá, nay trong nhà có đại ca, mọi đều có đường cứu vãn. Đại ca chính là võ học kỳ tài Lâm gia mấy đời mới có, chắc chắn vẽ ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp cho Lâm gia."

      Lâm Triêu Hi nhãn châu xoay động cười , "Con ta cùng quân sư dạng tài tình mưu lược a! Nếu là ngươi cùng Trác Thành liên thủ, Lâm gia phải.... ...."

      "Mẫu thân" Lâm Đường Hoa chặn lại lời của nàng, "Ta cũng thích tranh quyền đoạt thế, huống chi, này Lâm gia tổ nghiệp vẫn là để lại cho trưởng tử, ta cùng tam đệ tiện nhúng tay...."

      Lâm Triêu Hi sửng sốt, chẳng lẽ, này nhị tam công tử phải là Lâm gia chủ mẫu sở sinh ? Đây là văn sở vị văn (chưa từng nghe thấy) a.

      ____________________________

      *Khổ đoản : trong câu “xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi”(dịch nghĩa : bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy) trong bài “Trường hận ca”
      Dạ : đêm, tĩnh : yên lặng
      *Thủy quang liễm diễm : nước dập dờn bừng lên khi có ánh sáng chiếu vào

      *Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề (hoặc là nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai) :
      đóa hoa khai, thế giới lừng dậy
      hạt bụi dấy lên, đại địa trọn thâu.
      2 câu này ở trong Bích Nham Lục, tác phẩm thiền tông.

      Nhất Phật nhất Như Lai
      Mỗi vị Phật đều là như như, tĩnh tại, đến, .

      Hàm ý: mỗi bông hoa đẹp đều hàm tàng thế giới, mỗi chiếc lá đều là vị Phật, mỗi con người hội tụ cả vũ trụ hay cụ thể hơn là đầy đủ các yếu tố địa, thủy, hỏa, phong.
      Chris, Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 6 : Ba nhi tử muốn phản nương

      Nguyên lai, con trai ruột của Lâm chủ mẫu Lâm Triêu Hi, chỉ có duy nhất đại công tử Lâm Thành Trác. Năm đó Lâm gia phát triển hưng thịnh, Lâm Triêu Hi lại cùng bần hàn thư sinh tên Thu Trường Khôn kết nghĩa vợ chồng, vốn tưởng rằng trung hậu thành , kiếp này có hai lòng. Lâm Triêu Hi chuyên tâm võ học rảnh bận tâm tình Lâm gia, lại làm tình cảm hai vợ chồng dần dần lạnh nhạt. Thu Trường Khôn cả ngày lưu luyến ở bên ngoài, tham gia thi phú ca hội, cũng chính là tại hội luận văn nhân nhã sĩ kia gặp nữ tử duy nhất của thư hương thế gia* Điệp Trang.

      Thanh nhã nữ tử kia, tên là Điệp Trang, cũng chính là mẹ đẻ Lâm Đường Hoa cùng Lâm Phượng .

      Thu Trường Khôn cùng nàng tình cảm đâu vào đó muốn thú nàng vào cửa, mà Điệp Trang lại ái mộ cho nên tình nguyện làm thiếp. Năm đó Lâm Triêu Hi tâm tư hề bận tâm tâm tình nhi nữ, chỉ lòng muốn đem Lâm gia phát dương quang đại *, thấy Điệp Trang có quy có củ khiêm tốn ôn hòa liền đáp ứng.

      Những thứ này tự nhiên là khai thác từ nha hoàn thiếp thân, nhưng là thông tin trọn vẹn. Bởi vì bên trong Lâm phủ, người nào dám hướng nàng nhắc tới chuyện sau này của Điệp Trang, nàng gặp người liền hỏi, bọn hạ nhân ngược lại bị dọa quỳ phịch xuống đất liên tục dập đầu đòi phạt.

      “Nô tỳ nên nhắc tới nhị phu nhân, chủ mẫu tha mạng, chủ mẫu tha mạng.”

      “Nô tài biết sai, chọc giận chủ mẫu, cam nguyện bị phạt !”

      Mấy vòng hỏi có kết quả, Lâm Triêu Hi cũng mệt mỏi, chống cằm ngồi trong đình viện, nặng nề tự hỏi.

      Chẳng lẽ Điệp Trang này là mạc danh kỳ diệu* biến mất ? Chẳng lẽ đại phu nhân cùng nhị phu nhân hai người thủy hỏa bất dung ? Vô lý, nữ nhân nào nguyện ý cùng tiểu tam (vợ bé) chung sống hòa thuận, nam nhân nào trêu hoa ghẹo nguyệt ăn trong bát xem trong nồi ? Lâm Triêu Hi hừ tiếng, quả nhiên quạ của thiên hạ đều đen, tuyệt đối có ngoại lệ.

      “Nương.... .......” tiếng gọi thấp, hình như là có vẻ mệt mỏi.

      Nàng quay đầu lại, thấy Lâm Phượng đứng cách đó xa, đầy mồ hôi, trước gò má phân tán hai sợi tóc, sợi tóc theo y phục phiêu phiêu theo gió, khó được thấy bộ dáng tĩnh lặng như vậy của .

      Lâm Triêu Hi thầm cân nhắc, cảm thấy cùng Lâm Đường Hoa mặt mày có chút tương tự, chính là khí chất bất đồng, cái thanh dật xuất trần, cái trương dương hoa mị, nàng cũng khỏi cảm thấy tán thưởng, này Điệp Trang rốt cục là nữ tử tuyệt vời như thế nào mới có gien như vậy, sinh hai đứa con trai đều là đại danh đỉnh đỉnh mỹ nam tử. Này nữ tử Hoa Châu thành ngoài ba loại, ngưỡng mộ Lâm Thành Trác, ái mộ Lâm Đường Hoa, ** Lâm Phượng .

      “Nương.... ........” chậm rãi tới, bước xuống có chút lảo đảo.

      Lâm Triêu Hi vội vàng tiến lên đỡ lấy , đụng tới đôi tay nhưng là lạnh lẽo như ngọc.

      “Ngươi làm sao.... .......” Lâm Triêu Hi kinh ngạc hỏi, dìu đến ghế mây của mình.

      Lâm Phượng mắt hoa đào hẹp dài thâm thúy hướng về phía trướng nhếch lên, cho dù sắc mặt tái nhợt cũng hoàn toàn che dấu được vẻ hào hoa phú quý khinh cuồng của .

      “Đại ca ta tham luyến nữ sắc là vì quá mức thanh nhàn, nên để cho ta luyện công, ba canh giờ ngừng, mệt mỏi.... .......”

      Lâm Triêu Hi nghĩ nghĩ, ba canh giờ, bất quá là sáu giờ liên tục vận động thôi, này Lâm Phượng ra mồ hôi nhưng thực ra hề gì, nhưng như thế nào mệt tâm lao lực quá độ ?

      “Lâm gia nội công bác đại tinh thâm, ta trước kia chưa bao giờ học qua, đại ca nhưng lại để ta lấy cần cù bù thông minh, là ăn tiêu a.” tự mình rót ly trà uống hơi cạn sạch.

      “Nga, nguyên lai là nội công.” Lâm Triêu Hi cũng ngồi xuống ngộ đạo .

      “Nương ?”

      “Ân ?” Lâm Triêu Hi cầm khối nho nhét vào trong miệng.

      “Đêm qua.... ........” chần chờ.

      Lâm Triêu Hi cả người cứng đờ, trong đầu óc ào ào ra hình ảnh ướt át hôm qua, nàng tự giác sờ sờ môi .

      “Đêm qua, Ngọc Hoàn khi nào ?” “A.... ........Hình như.... ...... ....Ân, đưa ngươi về liền .... .....”

      Lâm Phượng ngừng chút , “Mà ta mơ hồ nhớ , ta cùng với nàng mặt đất.... .....”

      “Ân ?” Lâm Triêu Hi hồi họp cả vỏ nho lẫn hột nho toàn bộ nuốt xuống, cổ họng chốc lát, lập tức bị sặc.

      “Khụ khụ khụ.... .........Khụ khụ.... ......”

      “Nương.” Lâm Phượng lập tức rót ly trà đưa tới bên miệng nàng, tay kia tự nhiên vỗ lưng của nàng.

      Tay chạm vào lưng gầy yếu của nàng, đột nhiên sửng sốt.

      Lâm Triêu Hi có bận tâm đến hành động của , chính là cầm chén ừng ực uống trà.

      Lâm Phượng đôi mi thanh tú nhíu lại, này xúc cảm cùng thân hình.... ...... Vì sao cùng đêm qua vô thức ghé vào người nữ tử.... .....giống nhau ? Kia xương cột sống rộng, đôi vai dài rộng vừa phải. tự giác đem tay dời xuống, chậm rãi tới giữa lưng, nhu nhược eo kia, mềm dẻo có thừa của da thịt nữ tử, tại sao lại.... .......

      Lâm Triêu Hi mặt hồng hào, cảm giác tay Lâm Phượng thế nhưng lưu luyến ở cột sống lưng nàng, còn quá đáng đụng đến eo, mạnh ho cái, thân hình chuyển động đem sững sờ tại chỗ.

      Lâm Phượng mắt phượng híp lại, dại ra nhìn chằm chằm tay mình, tay đặt ở trung, giống pho tượng ngọc thạch.

      “Nga.... ......Ta còn phải xem sổ sách, ngươi trở về hảo hảo nghỉ ngơi .”

      Gió thu nổi lên, hoa quế bé bị gió thổi xuống, có vài ti* bay tới vai .

      ngón tay ngọc khẽ nâng, nắm đóa hoa đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, ngón tay buông lỏng, hoa quế rơi xuống đất, cùng bụi hòa vào, phân biệt ra đóa hoa vừa mới ở đầu ngón tay kia. Mùi hương tràn ngập, nhìn nơi xa, mây xanh mặt trời, chim bay, chúng xếp thành hàng, biến hóa đội hình, người xem hoa cả mắt.

      “Ha ha, phân biệt ra sao.... ...... ....Rượu, chỉ làm người càng thanh tỉnh .” khóe môi nhíu lại, giống như phượng hoàng tung cánh, kia áo choàng tử sắc hoa lệ điểm ánh mặt trời, gióng như sóng vàng lăn tăn.

      Tiểu đình thơm mát khói bay lượn lờ, phòng hương thơm mông muội.

      “Ca, ngươi có hay cảm thấy nương lần này trở về có chút khác thường ?”

      Tinh sảo bếp lửa hồng ở giữa thủy tuyền róc rách, ngón tay ngọc vừa nhấc, nhặt chút lá trà bỏ vào, lại nâng ấm nước rót vào chén.

      “Là có chút bất đồng.... ......”

      Huyền y nam tử ngồi xuống bên cạnh, dáng người nghiêm chỉnh, bảo kiếm ở bên, lại nhíu mày , “Là hoàn toàn bất đồng.”

      Lâm Phượng vén áo choàng cũng ngồi xuống, thuận tay tiếp nhận trà Lâm Đường Hoa đưa tới đặt vào chóp mũi ngửi ngửi , “Nhị ca, trà nghệ của ngươi ngày càng tốt, quả là an nhàn thoải mái.”

      Lâm Thành Trác cũng ly đặt ở bàn tay nóng ấm, chỉ là nhấp ngụm , “Nay cả ba huynh đệ chúng ta đều có cùng nhận thức, xem ra việc này có điều kỳ quái.”

      Lâm Đường Hoa nghiêng người cầm lấy quyến sách đưa cho bọn .

      Lâm Phượng mở ra nhìn thoáng qua bỗng nhiên cười , “Vẫn là nhị ca ngươi tâm tư kín đáo.”

      Chỉ thấy sách kia nét bút ràng, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thượng thư tiểu dành dành trước mắt, cực kỳ chi tiết.

      “Ngày thứ ba, chủ mẫu hỏi tỳ nữ thân phận của mình, quên ba công tử tục danh.

      Ngày thứ tư, chủ mẫu đuổi người ra, mình tắm rửa, tắm sau khi ăn, ăn tướng phong uyển vân tàn*

      Ngày thứ năm, chủ mẫu ở sân tự chế ná bắn chim, dưới cái động chôn nhiều kim ngũ ngàn lượng.... .......”

      Lâm Phượng khép sách lại vuốt vuốt mi , “Đây là nghiệt phương nào, chỉ muốn Lâm gia gia nghiệp, còn muốn ta môi thơm, đáng giận a.”

      Lâm Thành Trác cầm bảo kiếm, làm bộ lao ra chém giết nghịch tặc, Lâm Đường Hoa lại bưng ly trà đến trước mặt cười nhạt , “Đại ca sao nếm thử trà thu cùng trà xuân vừa rồi có gì bất đồng ?”

      Lâm Thành Trác lại ngồi xuống, hừ lạnh tiếng , “Nay trong nhà nghiệt hoành hành, mẫu thân tăm tích , biết nàng ham muốn gì.... ......”

      “Hôm qua ta cùng với nàng chuyện với nhau chút, cố ý dắt nàng chuyện cũ năm xưa, nàng thế nhưng biết ba người huynh đệ chúng ta cùng mẹ sinh ra, hôm nay còn hỏi, a, ngu ai bằng.... ......” Lâm Đường Hoa đôi mắt thanh tú cụp xuống, trong chén khí mịt mù, chiếu ra đôi con ngươi trong suốt.

      “Huynh đệ chúng ta ba người tuy phải nhất nãi đồng bào*, nhưng từ tình nghĩa sâu đậm, nàng lại nghĩ lầm chúng ta tình cảm bất hòa, buồn cười.” Lâm Phượng cười cười , “Năm đó chủ mẫu đối đãi mẫu thân thập phần thân hậu, tất nhiên là cừu oán, nàng nghĩ vợ cùng thiếp tuyệt đối thể hòa thuận sống chung.”

      Lâm Thành Trác nhìn nhìn , “Năm đó Nhị nương ly kỳ mất tích, xác thực cũng là tin nhảm.... .....”

      “Nàng và phụ thân cùng nhau biến mất, nhất định là bỏ trốn , hai người sớm về cõi tiên hoặc là làm sơn dã uyên ương. Này Lâm gia áp lực quả hơi lớn, thường nhân, quả thể chống trời.”

      Lâm Đường Hoa gật gật đầu cười nhạt , “Nay chủ mẫu vắng mặt, huynh đệ ba người chúng ta đồng tâm hợp lực, cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ . Nữ nhân này, bản thân ta là còn muốn đùa bỡn phen.”

      “Ta vừa đúng có ý đó.” Lâm Phượng phụ họa. _______________________________________________________________________________

      *Thư hương thế gia : nhà theo Nho học

      *Phát dương quang đại : làm rạng rỡ

      *Mạc danh kỳ diệu : , quái lạ

      *Ti : chỉ những vật

      *Phong uyển vân tàn : gió cuốn mây trôi

      *Nhất nãi đồng bào : nãi là sữa, cả câu ý là cùng mẹ

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 7: Dung nhan sơ Phượng Hoàng kiếm

      Lâm Đường Hoa ở hoa viên trồng đủ kiểu đủ loại hoa, sơn trà, đỗ quyên, phù dung, văn tâm lan*, người biết lại tưởng mình lạc vào thảo cầm viên. Cuối thu khí trời mát mẻ bách hoa tranh nghiên (muôn hoa đua sắc), các loại hương thơm hòa vào nhau làm lòng người vui vẻ thoải mái. Lâm Triêu Hi chán nản vô cùng thích ý nằm ở mặt đất trong hoa viên, sắc màu rực rỡ ong bướm phồn mang*, ngước mắt là trời xanh mây trắng chim bay ánh nắng chiếu rọi, là hưởng thụ vô cùng. Nàng trở mình, thay đổi tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên truyền đến hồi đối thoại. "Nhị đệ xử lý hoa viên rất tốt, nhưng là, chỉ đem tâm tư đặt ở những chuyện nhàn tạp thế này khỏi nhân tài có đất dụng võ rồi."

      Là thanh Lâm Thành Trác, Lâm Triêu Hi dựng lên lỗ tai. "Đại ca khen lầm rồi, ta trời sanh tính đạm bạc, chỉ thích chút hoa hoa thảo thảo, nếu giao cho đại , sợ rằng làm rối loạn trận cước."

      Lâm Đường Hoa khiêm tốn trả lời. "Nhị đệ, ngươi biết, Lâm gia chúng ta ba loại võ công tuyệt học ta mặc dù đều có đề cập, nhưng có dạng thủy chung thể luyện thành." lo lắng trùng trùng mà . "Đại ca đây là Phượng Hoàng song kiếm?"

      "Ân.

      Phượng Hoàng song kiếm nhất định phải nam nữ kết hợp tu luyện, mà ta, tạm thời có ý thú thê. Tam đệ quá mức hoa tâm hay thay lòng, thủy chung ổn định được, ta chỉ có thể gửi hy vọng vào đệ thôi." Lâm Đường Hoa đạm bạc cười cười , "Ta đối chuyện nam nữ luôn luôn lạnh bạc, dù là nữ tử nào gả ta làm thê cũng hạnh phúc. Đại ca, ngươi chớ nóng vội, chỉ cần Phượng Hoàng song kiếm còn ở Lâm gia ta ngày, liền vẫn là trí đỉnh tuyệt học của Lâm gia chúng ta."

      Lâm Thành Trác trầm ngâm đáp, "Uh, hôm nay là 16, vẫn như cũ trăng tròn, Phượng kiếm cùng Hoàng kiếm nên lấy ra hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mới phải."

      "A?

      Kia rất tốt, Phượng Hoàng song kiếm vẫn do đại ca cất giữ, hôm nay ta cũng may mắn được thấy rồi." Hai người càng lúc càng xa, rất nhanh còn tiếng bước chân, bốn phía khôi phục hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Triêu Hi ánh mắt lại là mở sáng trong. Phượng Hoàng song kiếm?

      Có phải hay giống như Ỷ Thiên Đồ Long có thể hô phong hoán vũ?

      Nàng ma quyền sát chưởng (xoa tay), tối nay, cuối cùng cuối cùng cũng có chuyện để làm. Giờ Tuất, trăng tròn sườn ra, long lanh như mặt nước. Lâm Triêu Hi thay thân dạ hành, gỡ mặt nạ da người ra cho thoáng, chỉ dùng băng vải đen che mặt, mở hé cửa liền chui ra ngoài.

      Người Lâm gia đều có võ, cũng liền nghĩ cảnh giác tuần tra, cho nên nàng này tay trói gà chặt mao tặc ngược lại hành động thực thoải mái. Xuyên qua giả sơn cùng hồ nước, lướt qua gian gian viện trạch, rốt cục đến chỗ của Lâm Thành Trác. Ánh trăng rực rỡ, trắng bạc sáng trong, nhìn phòng của chỉ dựa vào ánh trăng sáng. Nàng dùng ngón tay tại cửa sổ chọc lỗ, sau đó lén lén lút lút hướng vào phía trong nhìn. Gia đồ tứ bích, gia đồ tứ bích.* nghĩ tới phòng của Lâm Thành Trác như vậy đơn giản, trừ cái giường bộ tủ liền hoàn toàn có những thứ khác, nàng qua lại quan sát gian phòng rộng lớn chút, rốt cục liếc thấy này lấp lánh loang loáng Phượng Hoàng song kiếm. Song kiếm được ánh trăng chiếu rọi, thế nhưng toàn bộ thành kim hoàng xích sắc (vàng rực rỡ cùng đỏ thắm).

      thân hai thanh kiếm chia ra tinh tế điêu khắc Phượng cùng Hoàng, dĩ nhiên, nàng đực cái phân biệt, chỉ đành phải nhìn cái náo nhiệt. Kia Phượng cùng Hoàng, giống như là vật sống lượn vòng ở thân kiếm, chỗ chuôi kiếm khảm viên lam bảo thạch, lớn chừng cái bánh trôi, Lâm Triêu Hi hai mắt sáng lên. là đồ tốt thượng đẳng, giá trị xa xỉ. Nàng quay đầu nhìn nhìn, Lâm Thành Trác thích mình luyện võ, có lệnh hạ nhân thể quấy rầy, cho nên vào giờ phút này nàng là người duy nhất ở đây. Nàng vui vẻ hồi, sau đó quang minh chính đại đẩy cửa vào, tham lam ma trảo thẳng tới Phượng Hoàng song kiếm mà . Lam bảo thạch này là lóe sáng a, có thể so sánh với RMS Titanic trong Hải Dương Chi Tâm*, nếu là ngày ra khỏi Lâm gia, cầm thanh kiếm này hành tẩu giang hồ là có thể nâng cao tư thái rồi, nàng tán thưởng đem bàn tay hướng bảo kiếm. . . . . .

      "Vụt!"

      Phượng kiếm đột nhiên chuyển hướng, giật mình nàng tự chủ lui về phía sau bước. Đây là thần kiếm, nguyên lai là chướng mắt nàng a. . . . . .

      Thôi, bảo thạch cũng rất quý báu a, bán bảo thạch có thể mua vài toà thành trì rồi. Vì vậy nàng lại đem ma trảo đưa về phía Hoàng kiếm. Ngồi xếp bằng ở xà nhà Lâm Thành Trác nhìn chuyển mắt màn này, dùng nội lực đem Phượng kiếm đổi phương vị, nghĩ tiểu tặc này lại mơ ước Hoàng kiếm, bất đắc dĩ, chỉ còn cách cùng với nàng minh tranh, vì vậy nhàng rơi xuống, từ xà nhà vọt đến bên người nàng.

      Đột nhiên có người tự nhiên xuất , Lâm Triêu Hi trong lòng run sợ. Nàng từng bước lui về phía sau, lúc này mới nhờ ánh trăng thấy người kia diện mạo, kia minh lãng như đao phong điêu khắc mày kiếm mắt sáng, phải là nàng đại nhi tử Lâm Thành Trác còn ai? "Hừ, tiểu tặc từ đâu tới, dám mơ ước Lâm gia ta Phượng Hoàng song kiếm." nghi ngờ gì là uy hiếp cùng chất vấn. Lâm Triêu Hi vội vàng khoát tay ,

      "Hiểu lầm hiểu lầm. . . . . . Đây là hiểu lầm. . . . . ."

      Nàng kia thanh lanh lảnh, giòn như tiếng chuông bạc, nghe thanh cũng biết nàng bất quá hai mươi tuổi.

      "Hiểu lầm? Ngươi ý nguyện trộm kiếm, cũng là ta nhìn lầm hay sao?"

      Lâm Thành Trác lại ép sát bước.

      "A, ngươi đừng tới đây, ta, ta kêu phi lễ!"

      Lâm Thành Trác lông mày lập tức nhíu cùng chỗ dựng lên, hai quả đấm nắm chặt, tùy thời chuẩn bị đánh ra. Lâm Triêu Hi lần mò vách tường hướng cạnh cửa từ từ , chuẩn bị thời cơ chạy trốn. Quả nhiên, trong nháy mắt khi Lâm Triêu Hi dưới chân vừa động, Lâm Thành Trác mạnh mẽ kéo lại cánh tay của nàng, Lâm Triêu Hi bất ngờ kịp chuẩn bị liền ngã vào ngực của , đụng vào lồng ngực tráng kiện , khiến nàng đầu váng mắt hoa. Lâm Thành Trác cảm thấy ổn, dưới tay liền buông lỏng chút lực độ. ra là, cái này đại nhi tử là người tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết như vậy, như vậy là tốt, loại người cổ hủ tương đối dễ đối phó, chỉ cần mặt dày mày dạn chút là được rồi. Lâm Triêu Hi khóe miệng nhếch lên, vốn rời ngực của , lần này lại hoàn toàn dán lên, hai cánh tay vòng quanh qua bên eo của , hờn dỗi , "Còn chưa từng có người nào ôm qua ta đâu, tối nay ngã vào trong tay ngươi, ta liền lấy thân báo đáp ." Lâm Thành Trác sửng sốt, vạn vạn nghĩ tới nữ nhân này thế nhưng đổi khách làm chủ cùng như thế gần sát, vội vã buông tay đẩy nàng, nàng lại chết cũng thả, trong bụng còn cười thầm.

      " nương ngươi. . . . . ." Lâm Thành Trác nhất thời nhức đầu, tay chân luống cuống. Lâm Triêu Hi liếm môi cái, bằng nhân cơ hội tiếp tục chiếm sắc thôi. Vì vậy nàng ngẩng đầu lên, mắt sáng long lanh nhàng nháy cái, nhón chân lên liền kèm bờ môi của . Lâm Thành Trác sửng sốt, toàn thân giống như điểm huyệt thể nhúc nhích. Lâm Triêu Hi cười cười hài lòng, dùng đầu lưỡi môi đánh vòng cái, sau đó nhanh chóng lắc mình đụng vỡ cửa phòng, chân lướt như bay liền bước ra ngưỡng cửa. chậm nhưng xảy ra nhanh, Lâm Thành Trác phục hồi tinh thần, lập tức đưa tay bắt, lại chỉ bắt được cái khăn, dung mạo nữ tử lập tức ra trước mắt.

      Sáng trong tựa như mây vờn bên trăng, lay động tựa hồi phong chi lưu tuyết (gió hướng về tuyết). Nàng hồi mâu cười tiếng, điên đảo chúng sinh."Lâm đại công tử, chúng ta ngày khác nối tiếp tình duyên."

      Thừa dịp Lâm Thành Trác ngốc trệ chốc lát, nàng liền như làn khói biến mất thấy. Bóng đêm, vẫn ngưng trọng như cũ, giống như chưa từng phát sinh qua bất cứ chuyện gì.

      Lâm Thành Trác sờ sờ môi của mình, cái đó là. . . . . . Nụ hôn đầu?

      Phồn mang : đông đúc, nhiều Gia đồ tứ bích : nhà chỉ có 4 vách tường → gia cảnh nghèo. Ở đây là phòng ý đơn giản quá
      Last edited: 12/8/16

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 8 : Sắc công tử mê hoặc nữ hoa tâm

      Lâm Triêu Hi thở hổn hển đóng cửa phòng, lập tức dập tắt nến, sờ soàng tiến vào ổ chăn trong giường.

      Chỉ chốc lát, trong sân liền vang lên tiếng hô quát, “Có tặc ! Có tặc !”

      Chợt nghe tiếng bước chân ầm ầm giẫm đạp qua lại, bên tai là thanh cửa mở ra khép lại, thanh loạn kiếm tùy ý càn quét. Bình tĩnh như ta, bình tĩnh như ta.... ..... May mắn bản thân chạy trốn nhanh, nếu là rơi vào chỗ khác sớm bị loạn kiếm đâm chết. Thùng thùng thùng, cửa phòng bị gõ mặc dù trong dự liệu nhưng vẫn khiến nàng run rẩy từng cơn, vội vàng dùng thanh lão nhân buồn ngủ , “Chuyện gì ?” “Mẫu thân, có người đêm thăm Lâm phủ, muốn trộm phượng hoàng song kiếm.”

      Là thanh của Lâm Đường Hoa. “Nga, trộm đến sao ?” Nàng biết còn cố hỏi. “May mà bị đại ca phát hành tung, phượng hoàng song kiếm có bị trộm mất, bất quá nữ tặc chạy trốn.” Gọi nữ tặc xuôi tai, vẫn là hiệp đạo* hơn. Nàng tiếng trong veo, “Vậy thôi, cần truy tung, phải có lòng khoan dung độ lượng.”

      “Vâng” Lâm Đường Hoa bình thản dao động , “Nhi tử lui xuống, mẫu thân thỉnh nghỉ ngơi .”

      “Ân.” Miệng bình thản trả lời, Lâm Triêu Hi thế nhưng ở trong chăn muốn vung quyền phấn khích thôi. Phòng Lâm Đường Hoa, đèn đuốc sáng trưng, phòng ba người, ngồi vây quanh phượng hoàng song kiếm. “Nữ tử hai mươi mấy tuổi ?” Lâm Phượng nhíu mày cười , “Diện mạo như thế nào ?” Lâm Thành Trác dừng chút, nâng mi , “Rất đẹp.” “Nga ?” Lâm Phượng nổi lên hứng thú, lại khen ngợi, “Đại ca cũng cảm thấy xinh đẹp, kia tất là báu vật.” Lâm Đường Hoa ngón tay ngọc nhàng vuốt ve bảo thạch phượng hoàng song kiếm , “Chỉ cần thanh cũng hài lòng ? Xem ra nàng biết hàng a, này phượng hoàng song kiếm thiếu tựa như phế liệu, muốn cũng dùng được.”

      Lâm Thành Trác gật gật đầu , “Xem bộ dáng của nàng cũng phải là mơ ước kiếm này, mà là coi trọng bảo thạch thân kiếm. Ta cầm tay của nàng, phát nàng cũng nội lực, hẳn là, có võ công.” Lâm Đường Hoa trầm mặc , Lâm Phượng bỗng nhiên nhíu mày hỏi, “Nàng có võ công, chẳng lẽ phóng độc hoặc là ám khí ? Đại ca như thế nào để nàng chạy thoát ?” Lâm Thành Trác bỗng nhiên mặt đỏ hồng, mở miệng nhưng chữ cũng phun ra. Lâm Đường Hoa lẳng lặng nhìn , hình như có sở ngộ cười cười, sau đó trả lời Lâm Phượng , “Đại ca người này bao nhiêu điểm tốt chê vào đâu được, mỹ sắc nhất lan, thế nhưng đối phó được.”

      Lâm Phượng bỗng nhiên nhíu mày cười nhìn về phía , “Đại ca chẳng lẽ là bị nàng lau du thủy ?” Lâm Thành Trác sắc mặt biến đổi, từ đỏ sang tím, Lâm Phượng muốn cười nhưng cười, bỗng nhiên nghĩ đến, nàng kia chính là nữ tử hôm trước nằm sấp người , chính mình du thủy cũng phải là bị lau ? Lâm Đường Hoa đứng lên, ngón tay đặt ở bàn vô tình gõ, cười nhạt , “Ngày mai, ta liền xem dịch dung thuật của nàng có bao nhiêu tấm thường .” cơ bản dịch dung thuật, đều là hòa vào cùng nước dính, cho nên khắc tinh của nó là nước. Nếu háo sắc, ha ha, làm mồi như thế nào ? Vì thế, Lâm Đường Hoa chuyển thời gian tắm rửa từ chập tối xuống ban đêm.

      “Này uy uy, nha hoàn đâu ? Chết hết rồi à ?”

      Lâm Triêu Hi trong phòng thong thả thong thả , sớm phân phó hạ nhân đun nước ấm tắm rửa, nhưng là đợi hồi lâu cũng có người đến, nàng đành phải mở cửa hướng về phía sân hô to.

      “Chủ.... ....Chủ mẫu.... ......”

      nô tài chạy lại , “Nhóm tỳ nữ đều vì nhị thiếu gia đun nước tắm.... .....”

      Ân ? cũng muốn tắm rửa ? Cũng khó trách, nhóm tỳ nữ Lâm gia thấy ba công tư kia đều trợn mắt há hốc mồm nhìn trộm, tranh nhau múc nước nấu hầu hạ tắm cũng là nhân chi thường tình. Trong đầu chợt lóe, mỹ nam ra tắm, dung mạo đẹp đẽ biết nhường nào, chậc chậc. Lâm Triêu Hi ho tiếng hỏi, “Nhị thiếu gia ở trong phòng ?” “Vâng.” Nô tài trả lời. “Nga hảo, ngươi lui ra .” Lâm Triêu Hi đóng chặt cửa sổ, vốn định đổi áo liền quần, lại đột nhiên nghĩ đến, có phải hay mẫu thân thân phận càng dễ dàng hành động ? Bốn phía xẩm tối, ô thước* bay về phía nam.

      Chủ mẫu Lâm Triêu Hi sải bước hướng phòng nhị công tử thẳng tiến. Đại môn khép kín, lại nghe được thanh bọt nước khêu gợi, nàng nuốt nước miếng, lặng lẽ nhìn khe cửa. Hơi nước bừng bừng, mảnh hỗn độn, mơ mơ hồ hồ có thể thoáng nhìn quan ngọc diện dung của mỹ nhân, tóc ngang lưng, đỉnh mày nhiễm sương, đột nhiên từ trong thùng tắm đứng lên, xương bả vai, xương sống, lưng trơn nhẵn, mông cánh hoa.... ....Kia thân hình thon dài cũng kém phần cường tráng, cương nhu tinh tế, mười phần ý vị nam nhân.... ..... Tòm, mồm to nước miếng rớt xuống, lòng của nàng cũng tót lên cổ họng, nàng khỏi cúi đầu vỗ vỗ. Lại nhìn trộm, di ? Mỹ nhân a ? có ? “Nương.... .....” tiếng gọi thấp đem hồn phách Lâm Triêu Hi kéo trở về, theo tiếng nhìn lại, dĩ nhiên là Lâm Đường Hoa trong cửa sổ nhô đầu ra.

      Sợi tóc ẩm ướt tản mạn trước mắt, hai gò má trắng trong suốt như ngọc bừng sáng, sắc môi nhàn nhạt giống như mật ong, quần áo sạch áo trắng phủ thân, nghiêng dựa vào cửa sổ thản nhiên cười, kia hai nhánh cây hoa đào cũng như tham lam hướng , người kia, giống như ra từ trong tranh.

      “Nương, ngươi tới tìm nhi tử sao.... ........Sao vào ngồi chút.”

      Lâm Triêu Hi muốn gật đầu, cước bộ liền ma xui quỷ khiến muốn vượt qua cửa, đột nhiên nghĩ, hơi nước trong phòng có khả năng làm dịch dung mặt nứt ra, vẫn là nên .... .... Vì thế nàng uể oải , “Ngươi cơm chiều ăn rất ít, nương tới thăm ngươi chút có phải hay thân thể khỏe.... ....”

      “Cám ơn mẫu thân quan tâm, nhi tử chính là gần đây ăn có ngon miệng thôi.... ....” “Nga, ha ha, có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi.... .....Ta đây a.... .........”

      Lâm Triêu Hi nhiều lời nữa, che mặt chạy trốn. Đương nhiên, người kia đêm ngủ. Ba mỹ nam Hoa Châu thành suýt nữa bị nàng ăn sạch chùi mép, chính là, nếu có thể đêm khuya từng bước.... ......Chính là bởi vì tự hỏi vấn đề này, sắc nữ cả đêm lăn qua lộn lại.

      Hôm sau, biền sao liền có chuyện hay. Điểm tâm, Lâm Phượng mình có hứng ăn, cả nhà đều cùng dùng rau dưa cháo trắng. Cơm trưa, Lâm Thành Trác còn gần đây thích ăn đồ chay, bốn người chỉ bốn bốn đạo rau xanh cùng canh suông, điểm dầu mỡ cùng muối ăn đều có. Lâm Triêu Hi là mặn no, đành phải lấy lí do thân thể khỏe lui khỏi yến hội, tuy rằng thầm lấy đống đồ ngọt nhưng bụng vẫn no, lúc này ngồi ở ghế mây vuốt bụng thầm than thời vận tốt. Bỗng nhiên trận xuân phong ập đến. , là trận mùi thơm đến. Này chẳng lẽ chính là hương vị thịt nướng trong truyền thuyết ?

      Thịt non da giấy*, hương liệu muối ăn, cùng với độ lửa thích hợp, vật ấy chỉ trời mới có, nhân gia chưa nếm thử lần ? Nàng nhanh chóng mở to mắt, chỉ thấy Lâm Đường Hoa bạch y tiêu soái đến, trong tay bưng khay gốm sứ, giống như ngự trù trời hạ phàm.... ...... “Nương mình thân thể khỏe, ta xem nhưng ra là thập phần linh hoạt, đáng mừng.”

      Lâm Đường Hoa tao nhã tới, trong khay cái chân giò lợn hời hợi nằm trong. Lâm Triêu Hi nuốt nuốt nước miệng, “Nhi tử, này đồ ăn hồi sợ nguội, mẫu thân luôn luôn cần cù tiết kiệm quản gia sao có thể lãng phí, bằng ta thay ngươi thu phục !” Lâm Đường Hoa liếc mắt cười , “Cũng tốt, này vốn là hiếu kính mẫu thân.”

      Lâm Triêu Hi vẫn cảm thấy Lâm Đường Hoa tươi cười giả tạo, nhưng hôm nay cực kì vừa mắt. Nàng hai lời, tiếp nhận mâm, tay giơ lên chân giò lợn đầy mỡ, mở bồn máu mồm to cắn cắn.

      Lâm Đường Hoa đứng ở bên yên lặng , chính là mẫu thân dáng vẻ đoan trang như thế biến thành bộ dáng này, rất có bộ dáng đàn bà hương dã mồm to ăn thịt mồm to hớp rượu.

      Mắt thấy chỉ còn khúc xương cuối cùng, Lâm Triêu Hi vừa hạ mồm, Lâm Đường Hoa cũng là tay cầm mâm. Lâm Triêu Hi biết gì trong nháy mắt nhìn . “Nương, ngày hôm trước ngươi nhìn lén ta tắm rửa, hôm nay ta còn mời ngươi ăn thịt, tựa hộ ta có chút thiệt thòi, bằng.... ......” Lâm Đường Hoa mê người cười cười, môi kề lại gần.
      Last edited: 12/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :