1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc hậu trùng sinh, nàng thê hung hãn của lãnh vương phúc hắc - Thu Thủy Linh Nhi (117/162)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 110: cầu

      "Viết… viết lại?" Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Cơ Hoa , Hạ Lan Tuyết cảm thấy trầm xuống, chẳng lẽ biết là mình viết ?

      đúng, khẳng định là mình viêtszs .

      Nghĩ đến Hạ Lan Tuyết thẹn thùng đỏ mặt , nhưng cũng may, nàng viết tên người gửi nên dù có đánh chết nàng cũng thừa nhận chữ viết xấu xí kia là của mình .

      "Sao thế? Tuyết Nhi muốn viết?" Cơ Hoa tựa hồ có chút thất vọng.

      Hạ Lan Tuyết vội hỏi, "Viết chữ có gì hay cả , hôm nay ta vừa thêu bức tranh, định đưa cho ngươi nhìn, ngay cả Tiết ma ma cũng khen ta thêu tốt đấy "

      Vội vàng gạt tờ giấy viết chữ kia sang bên, từ trong ngực Hạ Lan Tuyết rút ra mảnh lụa thêu uyên ương, đưa cho , "Ngươi nhìn xem, cũng tệ lắm đúng ?"

      "Đây là thêu vịt hoang sao... Nhìn cũng tệ ." Cơ Hoa mở bức tranh thêu ra, rất nghiêm túc nhìn hồi lâu, sau đó bình phẩm.

      "Vịt hoang?" Hạ Lan Tuyết tức mà biết sao, chẳng lẽ chút tiến bộ cũng có?"Ngươi lại nhìn kỹ lại xem, nhìn rất giống vịt hoang sao?"

      " phải sao?" Cơ Hoa híp mắt, lại cẩn thận quan sát lúc, lúc này mới chợt hiểu ra, "Đúng là phải vịt hoang, nhưng, ở đây có bốn cái chân phải là con vịt là con gì?"

      "Uyên ương." Hạ Lan Tuyết liếc nhìn , nàng cũng tin, uyên ương nghịch nước ràng như vậy mà lại nhìn ra.

      Cơ Hoa nhìn vẻ mặt phục của nàng, khẽ cười, đưa tay, kéo nàng vào ngồi bên cạnh, lại chỉ uyên ương , "Nếu xóa đôi chân, có thể tính là uyên ương rồi."

      "Có ý gì?" Hạ Lan Tuyết hiểu.

      Cơ Hoa nhàng thở dài, "Uyên ương chỉ có hai cái chân."

      " phải là bốn cái sao?" Hạ Lan Tuyết nhìn thấy uyên ương, nhưng bọn chúng đều ở trong nước, vì vậy, của nàng cũng ở bên dưới chúng có mấy chân.

      "Ừm." Cơ Hoa gật đầu, cẩn thận gấp bức tranh thêu lại rồi bỏ vào trong ngực áo , sau đó, cầm bàn tay bé của Hạ Lan Tuyết, mở ra, nhìn xem nàng bị kim châm qua lòng ngón tay, trong mắt đầy vẻ thương tiếc, "Lần đầu tiên học, có thể thêu thành như vậy, tệ."

      "Ta..." Hạ Lan Tuyết rất muốn mình phải là lần đầu tiên thêu.

      "Nhưng." Lập tức, Cơ Hoa lại khích lệ , "Ngươi cần phải luyện tập nhiều hơn nữa, chừng lần sau mang đến cho ta xem có thể ra hình uyên ương rồi."

      "Ừm, đó là đương nhiên." Hạ Lan Tuyết mười phần tự tin, đột nhiên, cầm lấy tay kéo đứng dậy.

      "Làm cái gì?" Cơ Hoa khó hiểu.

      Hạ Lan Tuyết , "Ngươi đứng lên, ta có chút quà cho ngươi."

      "Quà ? Ngươi là muốn làm cái gì?" Cơ Hoa cười nhìn nàng.

      "Ừm, cho ngươi." Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu, ra vẻ bí mật.

      Cơ Hoa buồn cười, quà của nàng, mà nàng còn hành động như vậy chẳng lẽ đoán ra sao? Nhưng tại nàng muốn , cũng giả ngu vậy.

      phối hợp đứng trước mặt nàng, để mặc cho tay nàng khua loạn lúc lâu người mình.

      "Tốt lắm." Ước chừng xong, Hạ Lan Tuyết tâm lý nắm chắc rồi, lại hỏi, "Ngươi thích màu sắc gì?"

      Cơ Hoa khẽ ngưng mi, thích màu sắc gì? ... ngẫm nghĩ.

      Hạ Lan Tuyết vừa nhìn áo bào đen người , tựa hồ mỗi lần thấy đều là màu đen, "Xong, ngươi đừng , trong lòng ta có tính toán."

      "Ừm." Cơ Hoa gật gật đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại , "Trời còn sớm, ngươi cùng Tiết ma ma về ."

      "Tiết ma ma?" Hạ Lan Tuyết cả kinh.

      Cơ Hoa cười liếc nhìn nàng, "Ngươi cho rằng mánh khóe của mình có thể lừa được bà ấy sao? Bà ấy đợi ngươi bên ngoài được lúc lâu rồi."

      "A." Hạ Lan Tuyết kinh ngạc thôi, khuôn mặt nhắn tự giác đỏ hồng, lát nữa lại bị Tiết ma ma giễu cợt nàng vì nam nhân mà liều lĩnh rồi.

      Nhưng, ngược lại nàng lại thấy vui vẻ, nếu Tiết ma ma ở đây nàng cũng vội.

      Nghĩ tới ngày thấy, nhìn lại ánh mắt ôn nhu của , trái tim bé của Hạ Lan Tuyết lại nhảy lên.

      "Hoa ." Nàng nhàng gọi , thanh mềm mại nhu nhu, tựa như cây long vũ, nhàng phất qua làm lòng người ngứa ngáy.

      "Làm sao?" Cơ Hoa trong mắt mỉm cười, tựa hồ hề bị lay động, nhưng ràng thanh thô trầm lại bán đứng tâm tư .

      "Ừm..." Đôi mắt sáng trong của Hạ Lan Tuyết như có ngàn vì sao lấp lánh, thân thể nhắn xinh xắn từ từ hướng lại gần , đôi tay bấu víu lấy ngực áo , bốn mắt nhìn nhau, ràng nàng cảm giác được hô hấp của căng thẳng, bất giác khóe môi cong lên vui vẻ.

      "Ta muốn hôn." Nhìn đôi mắt càng thêm trầm xuống ,khóe môi Hạ Lan Tuyết khẽ cong, trả lời dứt khoát mà trực tiếp.

      Cơ Hoa thần sắc khẽ trầm xuống, đôi mắt u ám càng thêm thâm trầm,tâm Hạ Lan Tuyết đột nhiên liền trầm, khuôn mặt nhắn lập tức lộ ra cảm xúc uể oải, cắn môi, ủy khuất hỏi, " được sao? Ta muốn, ngươi muốn sao ?"

      "Nha đầu ngốc." Nhìn đôi mắt như muốn khóc của nàng, bàn tay Cơ Hoa khẽ vuốt lên gương mặt của nàng, chế nhạo nở nụ cười, "Nếu ta đáp ứng, ngươi liền muốn khóc lên sao?"

      "Ngươi thích sao?" Hạ Lan Tuyết chớp đen đôi mắt đen nháy, có chút lạc giọng.

      Cơ Hoa trong lòng run lên, biết có phải do câu chút tự tin của nàng mà đầu cảm thấy ê ẩm.

      Nha đầu kia thiếu niên tang mẫu, người nào dạy bảo, ít trưởng bối của Hạ Lan gia kia ai tâm đối với nàng, mà nàng thoạt nhìn rất tùy tiện, kì rất mẫn cảm, câu , ánh mắt, có khi cũng có thể làm tổn thương nàng.

      bỗng nhiên có chút oán phiền chính mình, cần gì phải phân vân những chuyện ở tiền kiếp, đều thương nàng , vì sao lại cho nàng chút tự tin cùng cảm giác an toàn đây?

      "Ngươi làm sao vậy?" Nhìn ánh mắt của trầm trầm nhìn mình chằm chằm, Hạ Lan Tuyết nghĩ tự trách mình có chút xấu hổ nào của con , có chút thẹn quá hoá giận rồi, "Ngươi trách ta sao? Ta chính là như vậy biết xấu hổ, ta chính là muốn ngươi hôn ta, ngươi có hôn hay ?"

      "Hôn." Hai tay Cơ Hoa đột nhiên nắm vòng eo mảnh khảnh của nàng, đột nhiên lôi nàng vào trong lòng ngực của mình, môi hôn nồng nàng tựa như mưa rơi vào mặt nàng.

      Trời mới biết, là nghĩ đến nàng nhiều như thế nào, chỉ là dám cầu xa vời quá nhiều, sợ chính mình khống chế được, lại làm tổn thương nàng.

      Trải qua đời này, ra muốn đợi nàng lớn lên, đợi đến ngày nào đó tâm cùng thân nàng có thể tiếp nhận .

      Nhưng hiển nhiên, nha đầu kia tựa hồ còn vội vàng hơn so với .

      Trong lòng Cơ Hoa cười khổ, nhưng mà, môi hôn nóng bỏng lại dần dần làm lý trí tan biến, tựa hồ là cảm thấy tư thế bây giờ thuận tiện lắm, dứt khoát ôm nàng ngồi bàn viết.

      Trước khắc dáng vẻ giống như rất tình nguyện, nhưng khắc sau lại giống như hận thể ăn sống nàng.

      Hạ Lan Tuyết bị hôn đầu óc choáng váng, thất điên bát đảo , chỉ mở to đôi mắt vô tội nhìn

      "Nhắm mắt lại, nhớ kỹ hô hấp." Cơ Hoa thở hào hển phân phó tiếng, lại cúi đầu xuống, hung hăng thân chiếm hữu nàng.

      Hạ Lan Tuyết vẫn còn kịp tinh tế nhấm nháp tư vị tuyệt vời kia, cả người liền có chút xụi lơ áp vào trong ngực , mặc muốn gì được nấy.

      Phen hôn môi này, thẳng làm cho Hạ Lan Tuyết có loại cảm giác vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, loại cảm giác này quá mỹ mãn rồi, thế cho nên lúc có Cơ Hoa bên cạnh, nàng liền có thể mình nằm sấp ở trước cửa sổ, tinh tế nhớ lại dư vị ngọt ngào kia.

      Đúng vậy, từ sau đêm hôm đó, ngày hôm sau, Cơ Hoa liền rời kinh thành, Tây Di.

      Mà nàng còn là vài ngày sau mới biết được tin tức này , nguyên nhân là, Tiết ma ma kia mấy ngày liền bắt nàng luyện công, lại còn canh rất nghiêm ngặt, nàng căn bản có cơ hội.

      Về sau, vất vả nửa đêm có cơ hội , đến phủ tướng quân, nhưng là tìm thấy Cơ Hoa rồi.

      Tiết ma ma với nàng, "Gia muốn thấy ngươi khổ sở, đặc biệt dặn dò lão thân để ý ngươi. Gia rồi, chậm ba tháng, nhiều nửa năm, nhất định trở lại."

      Tuy là như vậy, nhưng trong lòng Hạ Lan Tuyết vẫn thấy trống trải , sớm biết gấp như vậy, đêm đó nàng liền nên vụng trộm chạy tìm , như thế, nàng còn có thể coi như vẫn ở kinh thành, ở bên cạnh nàng.

      Nhưng, Tiết ma ma cũng cho nàng nhiều thời gian để bi thương , mỗi ngày ngoại trừ cùng nàng Bách Thảo Đường làm việc, hoặc là vào nội cung kiểm tra định kỳ cho thái tử, liền là nhìn nàng luyện công trong phủ, viết chữ, thậm chí, kính xin người giáo nàng cầm kỳ thư họa.

      Mỗi lần học đến đêm khuya, Hạ Lan Tuyết đều muốn mở cửa sổ ra, đối bầu trời đêm gào to tiếng, để phát tiết bất mãn, nhưng, mỗi ngày, nàng vừa lên giường, là ngủ say như chết, ngay cả giấc mở cũng có.

      Từ từ, Hạ Lan Tuyết có chút tri giác, có phải là Cơ Hoa sợ sau khi , mình nàng ở lại lâm vào nhớ nhung đau khổ, cho nên, mới an bài Tiết ma ma ở bên người nàng, mỗi ngày dạy nàng mọi thứ để nàng giải sầu a?

      "Hừ! đúng là tự tin, sợ ta học thành kẻ ngu sao? Ngày nào đó chỉ biết học bài viết chữ, biết đến Cơ Hoa , nhìn khóc thôi."

      Sáng sớm ngày nào đó, Hạ Lan Tuyết ngồi trước bàn sao chép Kinh Thi, lại hung dữ gào câu.

      Bên cạnh, Tiết ma ma trong tay bưng trà nóng, cười , "Nha đầu ngươi có thể như vậy, chứng minh ngươi quên."

      "Ta làm chi muốn quên? chư là tướng công của ta, ta quên ai còn có thể sao quên được." Hạ Lan Tuyết tức giận trả lời câu, đề bút lại viết chữ giấy phát tác.

      Tiết ma ma nhìn, càng phát ra nở nụ cười, "Nha đầu, ngươi cũng chớ vội, qua tháng rồi, gia rất mau trở về đến đây, lại , sau khi gia trở lại, ngươi viết chữ đẹp hơn đưa nhìn tốt sao ?"

      "Ừm" Hạ Lan Tuyết lệch nghiêng cái đầu, nghĩ tới lúc Cơ Hoa khen ngợi mình, tâm tình tốt hơn rất nhiều

      Nhưng mà, lúc này, Thu Văn tiến đến hồi bẩm, "Tiểu thư, nhị tiểu thư đến thỉnh an ngài."
      Last edited: 8/8/16
      song ngư, tú cầuthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 111: Sinh nghi

      "Tiểu thư, nhị tiểu thư đến thỉnh an ngài." Thu Văn tiến đến hồi bẩm.

      Hạ Lan Tuyết nghe vậy, sắc mặt cứng lại, tháng này, Hạ Lan Chi đối với nàng đúng là sớm xin chỉ thị muộn hồi báo, lời nào là đến những chuyện nàng ta làm cùng với công chúa Nam Cung Nguyệt, phải là muốn khoe khoang trước mặt nàng nàng ta được công chúa ân sủng như thế nào sao.

      là chó chỉ biết vẫy đuôi!

      "Bảo nàng ta về , thấy bổn tiểu thư rất vội sao?"

      Thu Văn cười , "Lời này ạ, nô tỳ với nàng ta nhiều lần rồi, nhưng là nàng ta , thân là muội muội, mỗi ngày đều phải đến thỉnh an đích tỷ, đó là bổn phận , cho dù tại nàng ta là thư đồng của công chúa, rất được công chúa điện hạ tín nhiệm cùng sủng ái, cũng thể đánh mất lễ nghi này."

      "Vậy bảo nàng ta chờ , bổn tiểu thư viết xong chữ này rồi nhận thỉnh an của nàng ta." Hạ Lan Tuyết tức giận , mặt nhìn Tiết ma ma, ủy khuất , "Tiết ma ma, bà xem, mỗi ngày lúc ta luyện chữ, nha đầu kia đều qua quấy rầy, làm hại ta còn hứng thú luyện nữa, hay hôm nay luyện đến đây thôi "

      "Nha đầu, lời này mỗi ngày ngươi cũng mấy lần, có tác dụng sao?" Hiển nhiên, Tiết ma ma hề bị lay động.

      Hạ Lan Tuyết buồn bực kêu rên tiếng, đành phải tiếp tục viết.

      Tiết ma ma nhìn, nở nụ cười, "Qua đây, thử uống trà đu đủ ma ma tự chế xem sao."

      "Ừm, ngày ngày uống cái này, có thể đổi cái khác được ?" Hạ Lan Tuyết vừa nhìn thấy trà kia thấy buồn nôn rồi, vật gì tốt, cũng thể ngày nào cũng uống được.

      "Ngươi phải là thích uống sao?" Tiết ma ma kỳ quái nhìn nàng.

      Hạ Lan Tuyết lắc đầu, lười thêm, vội vàng viết cho xong.

      Tiết ma ma nhìn nàng, hồ nghi hỏi, "Nha đầu, chẳng lẽ thời gian qua ngươi uống mà người có cảm giác gì sao?"

      "Cảm giác gì?" Hạ Lan Tuyết tò mò hỏi.

      Tiết ma ma thở dài, ánh mắt chậm rãi rơi vào ngực của nàng.

      Hạ Lan Tuyết cảm thấy giật mình, kêu lên, "Phải rồi, gần đây nhất ,ta cảm thấy ngực căng căng , chẳng lẽ..."

      Ánh mắt của nàng xoay mình phát sáng lên.

      "Vậy nếu ngươi muốn uống, để lão thân đưa cho Đàn Hương ." Tiết ma ma bưng trà định .

      "Đừng a." Hạ Lan Tuyết cuống quít đứng dậy, đoạt lấy trà sữa từ tay bà, hơi tu sạch, sau đó, ánh mắt tha thiết ngắm xuống ngực mình, nở nụ cười mãn nguyện.

      Nghĩ tới, chờ Cơ Hoa trở lại, thấy nàng có biến hóa lớn như vậy, biết vẻ mặt thế nào đây? Nàng mong đợi.

      Lại luyện chữ ước chừng nửa canh giờ, Hạ Lan Tuyết cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, vặn eo bẻ cổ ra cửa phòng, nghĩ vào trong viện hít thở khí, nghĩ nhìn thấy Hạ Lan Chi như xưa ưu nhã đứng thẳng đứng ở cửa, khỏi giễu cợt.

      "Nhị muội muội, xem ra, mấy ngày nay ở bên cạnh phục vụ công chúa , chịu đựng cũng tăng lên nha, đứng cũng lâu rồi mà mặt đỏ, thở gấp, bắp chân cũng mỏi sao?"

      Hạ Lan Chi nhàng nhấc môi, nở nụ cười cứng ngắc, "Đại tỷ tỷ đùa, chỉ đứng lúc, coi là cái gì."

      "À." Hạ Lan Tuyết gật đầu, "Quả nhiên, xem ra ngươi quen đứng khi ở bên cạnh công chúa rồi? trách được có cảm giác gì."

      Này biến tướng trào phúng làm cho Hạ Lan Chi sắc mặt hơi đổi, tiện đà cũng cười , " đến công chúa điện hạ, cũng là rất săn sóc muội muội ..."

      "Chậc chậc, lời này trước đây ngươi cũng rất nhiều lần rồi có thể đổi thành lời khác mới mẻ hơn ?" Hạ Lan Tuyết kiên nhẫn liếc nàng, trực tiếp vòng qua nàng ta, vào viện.

      Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Lan Chi thoáng ra nụ cười mỉa mai, "Tỷ tỷ thích nghe chuyện công chúa điện hạ sao? Hay như là... Bởi vì chuyện của nam nhân kia?"

      "Hửm? Nam nhân?" Trong sân, Hạ Lan Tuyết ngước mắt, hồ nghi nhìn nàng.

      Hạ Lan Chi chậm rãi đén, "Vâng, công chúa điện hạ có nhắc qua với ta, nàng cùng tỷ tỷ trong lúc đó tựa hồ có chút hiểu lầm..."

      "Đừng quấn, chuyện gì của nam nhân? Cơ Hoa sao?" Trừ ra, cái khác, Hạ Lan Tuyết có hứng thú giải.

      "A, hóa ra nam nhân kia gọi là Cơ Hoa ? Ước chừng là , công chúa điện hạ , tỷ tỷ lúc nào cũng quấn lấy , nàng đề điểm tỷ tỷ mấy lần, tỷ tỷ nghe, thế cho nên song phương nháo có chút vui." Hạ Lan Chi thanh mềm mại nhu nhu, từng chữ từng câu chậm, dường như sợ người khác nghe .

      Hạ Lan Tuyết nghe nàng xong, nghẹn chính mình quá, "Được rồi, làm khó ngươi, nếu như là yếu quá, để tỷ tỷ bốc cho ngươi ít thuốc bổ, câu cũng có thể lâu như vậy?"

      mặt Hạ Lan Chi vẫn vui vẻ như cũ, xem ra, những ngày này, ở cùng Nam Cung Nguyệt bị trị ít lần.

      "Tỷ tỷ, công chúa rồi, nàng cảm thấy ngươi kỳ còn là người tồi, cho nên, muốn mượn cơ hội, thân thiết hơn với tỷ tỷ, tiện thể làm mất hiểu lầm”.

      "Nàng ta cho ngươi đến cầu hòa với ta ?" Hạ Lan Tuyết buồn cười, nàng mới tin Nam Cung Nguyệt có phần tâm tư này.

      Hạ Lan Chi lấy ra thiệp mời từ trong tay áo, "Ba ngày sau, công chúa điện hạ muốn thiết yến ở ngự hoa viên, ăn mừng sinh nhật mười sau tuổi, đến lúc đó, ít danh môn thiên kim cũng đến, tỷ tỷ, đây là đưa cho ngươi."

      Nhìn thiệp mời màu đỏ vàng kia , Hạ Lan Tuyết bĩu môi, ngửa đầu nhìn trời, "Cũng biết ngày đó có rảnh rổi hay , ngươi cũng biết, tỷ tỷ ta gần đây rất bận rộn."

      Đối với ngạo mạn của nàng, Hạ Lan Chi sớm tập mãi thành thói quen, liền để thiệp mời ở bàn, lại , "Tỷ tỷ, thiệp mời để ở đây, ngày đó có hay , tỷ tỷ chính mình quyết định. Canh giờ sai biệt lắm, muội muội nên tiến cung."

      "Ừm, ." Hạ Lan Tuyết hướng về nàng đưa tay, xoay người

      , lại luyện tập bộ hình quyền pháp.

      Hạ Lan Chi ánh mắt sâu kín liếc nàng cái, khóe miệng chứa đựng giọng mỉa mai cười lạnh, xoay người rời .

      Sau đó Tiết ma ma tới, cầm lấy thiệp mời, khẽ mỉm cười, "Cái thất công chúa điêu ngoa tùy hứng kia, ngươi đắc tội nàng ta lúc nào?"

      "Còn phải là bởi vì gia nhà bà sao?" Hạ Lan Tuyết bên từ từ đánh quyền, bên đếm xỉa liếc bà cái , "Mặc dù rất tự giác, nhưng cấm người ta bám được".

      "Ôi." Tiết ma ma cười, "Ngươi có người bám theo là chính ngươi sao?"

      "Cắt!" Hạ Lan Tuyết khinh thường hừ , "Ma ma ánh mắt bà làm sao thế? Ta và gia của bà là hai bên tình nguyện."

      "A" Tiết ma ma gật đầu.

      "Nhưng mà." Hạ Lan Tuyết đột nhiên thu quyền, có chút nịnh nọt tiến đến trước mặt Tiết ma ma, "Ma ma, ta có chuyện , bà có thể giải thích cho ta ?"

      "Về chuyện của gia, ngươi tốt nhất hỏi ." Tiết ma ma nhìn cái trúng tâm tư của nàng.

      Hạ Lan Tuyết lập tức vẻ mặt đau khổ, " phải là có ở đây sao? Lại , cũng phải là cái gì kì quái. Ta chính là muốn hỏi chút, phải là Cơ gia công tử sao? Làm sao lại lên làm tướng quân ? Còn có, cùng Hiền Phi nương nương..."

      "Oh, lão thân còn nấu canh ở bếp, nha đầu, ngươi nghỉ ngơi đủ rồi, nên luyện chút châm pháp..." Tiết ma ma dặn dò câu, vội vàng lách mình rời .

      Hạ Lan Tuyết đứng nguyên tại chỗ, cũng có nhiều thất vọng, dù sao nàng sớm cảm thấy, này đời làm lại, có rất nhiều chuyện giống với tiền thế, cũng hoặc là , kiếp trước nàng biết nhiều chuyện bây giờ dần nổi lên mặt nước rồi.

      Nàng cũng vội biết đáp án, nhìn vẻ mặt của Tiết ma ma, cũng biết trong đó nhất định có mờ ám.


      Đúng rồi, tại sao Cơ Hoa nhanh như vậy vừa ý nàng?

      Kiếp trước, dầu gì hai người cũng gặp qua nhiều lần, từ từ, ma xui quỷ khiến liền thích nhau, kiếp này, tựa hồ dễ dàng nhiều, nàng quấn quít chặt lấy mấy lần, liền chấp nhận .

      Nhưng rất dễ dàng đến gì đó, tất làm người sinh nghi.

      Tự nhiên, nàng nghi phải là do tâm , bởi vì, nữ nhân cảm giác nhạy bén nhất, tình cảm đối với nàng, nàng rất ràng.

      Như vậy, hay là thân mình Cơ Hoa xảy ra vấn đề?

      ...

      Mà tại phía xa biên cảnh Tây Di Cơ Hoa , đột nhiên giật mình cái, từ trong ác mộng thức dậy.

      Bên ngoài Trần An nghe thấy động tĩnh, lập tức vén lên trướng mành, đến, " Gia, chuyện gì?" Hai ngón tay Cơ Hoa vuốt vuốt huyệt thái dương, hợp với vài đêm ngủ được ngon giấc, làm cho thanh của mang theo chút mệt mỏi khàn khàn, " có việc gì, bọn người Dương Kim trở về chưa?"

      " có." Trần An đáp, "Nhưng, mấy đám người khác phái ra ngoài đều về rồi"

      "Ừ." Cơ Hoa gật gật đầu.

      Trần An liễm mi, "Gia hỏi nhiệm vụ bọn họ hoàn thành như thế nào?"

      "Nếu làm được, bọn họ có thể trở về sao?" Cơ Hoa hơi nhíu mày, mặt chút thay đổi nhìn Trần An cái, lại , "Ngươi chọn lựa vài người đón ứng Dương Kim."

      "Dạ." Trần An mới đáp ứng, ngoài trướng liền nghe có người báo, "Tướng quân, Dương hiệu úy trở lại rồi."

      "Gọi tiến đến." Cơ Hoa .

      lát sau, người cao lớn khôi ngô râu quai nón đến, hướng về Cơ Hoa , "Gia, chiếu phân phó của ngài, thuộc hạ đến bộ lạc Tây Di cướp lương thảo, trả lại cho Tây Di Thánh nữ."

      "Ừm." Cơ Hoa khẽ hừ tiếng, lại hỏi, "Lãnh nhị thiếu tại như thế nào?"

      " phải hán tử, bị bắt sau đó chịu khổ nhiều ngày, tại chỉ còn nửa cái mạng, có Tôn quân y chiếu cố ." Trần an trả lời.

      Cơ Hoa chậm rãi đứng dậy, "Dẫn ta gặp ."

      Đến Tây Di nửa tháng có thừa, lại do, bởi vì Lãnh gia vị Nhị công tử kia bị Tây Di bắt làm con tin, Cơ Hoa chưa chính diện xuất kích được.

      Tự nhiên, đây cũng là lệnh của Hoàng thượng, hoàng hậu, Tây Di này nhiều dất hoang, chỉ là muốn có chút đồ ăn, Đại Chu đất rộng của nhiều, vật gì cũng thừa, bố thí chút liền đủ bọn họ ăn uống lo rồi, nhưng Lãnh nhị thiếu lại là cháu ruột của hoàng hậu, vạn thể chết được ở loại địa phương này, truyền , Đại Chu uy nghiêm ở đâu?

      Cho nên, nửa tháng, Cơ Hoa tra được Tây Di nội bộ yên, mà liên tục quấy rầy biên cảnh Đại Chu dân chúng , là phần đông ở bộ lạc của Tây Di.
      song ngư, tú cầuthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 112: Tiến cung lại gặp mặt


      Cơ Hoa đến trước lều vải, Lâm An xốc màn cửa, "Gia, ở bên trong."

      "Ừm." Cơ Hoa thẳng vào, trong lều tràn ngập mùi máu tươi và mùi thuốc.

      Tôn lão đầu bôi thuốc cho Lãnh Dịch Hiên, nhìn thấy Cơ Hoa , lập tức đứng dậy.

      "Tiếp tục." Cơ Hoa giơ tay phân phó .

      Lúc này Lâm An bê cái ghế dựa đến.

      Cơ Hoa nhận lấy ngồi xuống, ánh mắt từ từ lướt qua nam nhân người đầy máu tươi, huyết nhục mơ hồ nằm giường.

      "Gia, Lãnh nhị công tử bị chút ít thương da thịt, có đáng ngại." Tôn lão đầu vội vàng hồi bẩm.

      giường, cũng biết là bởi vì có Cơ Hoa ở đây, Tôn lão đầu nhất thời vội vàng để ý nặng làm đau Lãnh Dịch Hiên, im lặng tự nhiên Lãnh Dịch Hiên kêu rên tiếng, cước đá văng Tôn lão đầu, nhăn răng trách mắng, "Ngươi muốn lão tử chết sao? Ra tay nặng như vậy? Hừ "

      "Hỗn tiểu tử, nếu lão tử muốn ngươi chết, lại bôi thuốc băng bó cho ngươi sao?" Tôn lão đầu ngồi dưới đất, tức đỏ mặt.

      Lãnh Dịch Hiên hừ lạnh tiếng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm vào Cơ Hoa , "Ai biết được? Có người muốn lão tử chết... Lại dám quang minh chính đại, phải tới đây để ám sao ?"

      "Ngươi..." Lời này hiển nhiên là nhằm vào Cơ Hoa , Lâm An nổi giận, sắc mặt xanh mét định phản bác.

      Cơ Hoa khẽ đưa tay, ý bảo an tâm chút chớ nóng vội, "Lâm An, ngươi đỡ Tôn bá nghỉ lát, nơi này có gia ở đây, chết được."

      "Dạ." Lâm An tới, đỡ Tôn lão đầu đứng lên.

      "Gia?" Tôn lão đầu đứng lên, bất an nhìn Cơ Hoa , sợ Lãnh Dịch Hiên bỉ ổi kia lại mở mồm chọc giận gia, gia lại nhất thời nóng giận ra tay giết chết tiểu súc sinh này, hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      " thôi." Lâm An kéo kéo Tôn lão đầu, theo ý , dù gia có làm gì với tên Lãnh gia kia cũng là trừng trị đúng người đúng tội.

      Hai người ra khỏi lều trại, màn cửa đóng kín, bên trong tối rất nhiều, khí cũng ngột ngạt quỷ dị rất nhiều.

      "Họ Cơ , mọi người rồi, có cái gì cần làm cứ việc làm, lão tử chịu nổi." Thấy chậm chạp , Lãnh Dịch Hiên rốt cục nhịn được, gào trước, ước chừng là đụng chạm đến vết thương người , làm đau đến nhíu mày, đập giường, "Họ Cơ , con mẹ nó lúc nào ngươi cũng là cái bộ dạng đức hạnh này, muốn chém giết muốn róc thịt làm luôn , nếu lão tử mà nhăn mặt, lão tử mang họ ngươi."

      "Nhiều năm như vậy rồi, mà đầu ngươi to ra nhưng não lớn lên tý nào sao?" Trong ánh sáng nhờ nhờ, Cơ Hoa nhàn nhạt lên tiếng.

      "Ngươi?" Nghiêng đầu sang chỗ khác, do ngược sáng mà nhìn nét mặt tên kia , Lãnh Dịch Hiên tức lý , "Ngươi dám lão tử có đầu óc?"

      "Có đầu óc mà ba vạn binh mã bắt được bộ lạc nho ? Bị người vây tại nơi núi non hẻo lánh chim ỉa phân này ? Thân là chủ soái mà còn để người ta bắt được đem hành hạ, thiếu chút nữa còn bị nữ nhân làm cho mất mạng rồi?" Cơ Hoa vẻ mặt lạnh nhạt, giọng càng giống là người bình thường chuyện phiếm, nhưng mà, từng chữ từng câu lại như đao nhọn đâm vào trong tim Lãnh Dịch Hiên.

      Lãnh Dịch Hiên xấu hổ và giận dữ nảy ra, "Ngươi đừng có mà hả hê, lần này lão tử bị kẻ giặc lừa ."

      "Đánh trận chính là đánh trận, việc quân cơ nề dối trá, ngươi chưa từng nghe qua? Thua chính là thua, ông trời cũng cho ngươi cơ hội khác." Cơ Hoa lạnh bạc ngắt lời .

      Lãnh Dịch Hiên nhất thời cứng họng, chỉ có ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm , "Cho nên, lần này lão tử bị xấu mặt, ngươi liền đến làm nhục?"

      Cơ Hoa khẽ nhếch môi, "Nhục nhã ngươi? Ngươi tưởng gia rất rảnh rỗi sao?"

      "Ngươi?" Cái kiểu vừa mỉa mai vừa đếm xỉa đến chọc giận Lãnh Dịch Hiên, lạnh lùng cười, " dám thừa nhận sao? Những năm qua, trong lòng ngươi vẫn luôn hận lão tử ? Hận lão tử đoạt nữ nhân ngươi mến?"

      "Bị nữ nhân chơi còn chưa đủ?" Cơ Hoa nhướn mày, con ngươi đen càng phát ra thâm trầm.

      Lãnh Dịch Hiên giống như là đột nhiên bắt được chỗ đau của , ác liệt cười , "Kỳ , ngươi muốn trách cũng trách được lão tử, là tiện nhân kia chính mình bò lên giường lão tử. Lão tử bất quá biết thời biết thế, vừa vặn đêm đó cũng có hào hứng, thử được... Nhưng, , nữ nhân sao, khác gì nhau, mới đầu giả vờ làm nữ nhân tiết hạnh, nhưng qua mấy lần liền sống thể thiếu nam nhân, ngươi quan tâm nàng, ngược lại ngày ngày nàng lại tìm cách nằm dưới người ngươi, ngươi có bỉ ổi hay ?"

      Lẳng lặng nghe hồi, thấy mồm há ra rồi ngậm lại, Cơ Hoa nhướn mày, " xong rồi?"

      "..." cái trọng quyền giống như đánh ở bông vải, Lãnh Dịch Hiên cảm thấy tức ngực.

      " xong rồi, liền nghe gia ." Cơ Hoa lẳng lặng nhìn , hỏi, "Muốn rửa nhục ?"

      "Cái gì?" Lãnh Dịch Hiên sửng sốt.

      Cơ Hoa phác thảo môi, "Gia cho ngươi cơ hội, nếu như muốn giống như nam tử hán gỡ lại danh dự, ngươi nên đáp ứng. Nếu như ngươi sợ, gia phái người hộ tống ngươi về kinh , yên tâm, đường , gia sai người quan tâm ngươi chu đáo."

      "Phép khích tướng? Muốn cho lão tử nghe lệnh của ngươi, bị ngươi bài bố sao?" Lãnh Dịch Hiên khinh thường hừ lạnh.

      Cơ Hoa hừ cười, "Đối với ngươi, cần sao? Những năm qua, ngươi phải biết, phải là loại chó mèo nào cũng vào được mắt gia , muốn bán mạng cho gia, cũng phải xem có tư cách đó hay ."

      "..." Lãnh Dịch Hiên cắn răng, "Vậy lời ngươi vừa rồi có ý gì?"

      "Gia cho ngươi cơ hội, nghe ?" Cơ Hoa đứng dậy, từ cao nhìn xuống .

      Lãnh Dịch Hiên bị ánh mắt kiêu căng của làm cho nổi trận lôi đình, "Con mẹ nó ngươi dám bố thí lão tử?"

      "Gia là nhìn mặt mũi hoàng hậu nương nương, nên để mặt mũi cho Lãnh gia ngươi." Cơ Hoa rất trực tiếp.

      Lãnh Dịch Hiên ở giường giãy giụa hai cái, hận thể như trước, đứng lên cùng Cơ Hoa đánh trận, cho dù vẫn thua, cũng bị khi dễ như vậy.

      " cần sao? Vậy coi như xong, gia sai người chuẩn bị, sáng mai đưa ngươi trở về kinh." Cơ Hoa nhàn nhạt liếc cái, xoay người, chuẩn bị ra ngoài.

      "Đứng lại!" Bị làm nhục nửa ngày, Lãnh Dịch Hiên làm sao có thể dễ dàng buông tha, dầu gì, nếu có thể gỡ lại chút thể diện cũng được rồi, cứ như vậy bị đưa về kinh, sau này còn mặt mũi nào để ra cửa nữa.

      Cơ Hoa quay đầu lại, ánh mắt trầm trầm nhìn , kiên nhẫn chờ câu trả lời của .

      Lãnh Dịch Hiên lý , hừ lạnh tiếng, "Ngươi có kế hoạch gì?"

      Cơ Hoa khẽ phác thảo môi, nhàn nhạt cười ra, "..."

      - -

      Thời gian ba ngày thoáng cái qua, Hạ Lan Tuyết căn bản quên chuyện thiệp mời, cũng đem chuyện sinh nhật của Nam Cung Nguyệt để ở trong lòng.

      cái công chúa điêu ngoa từng có chút quen biết với nàng, mời nàng tham gia tiệc sinh nhật, chắc chắn có chuyện tốt gì, nàng ngu mà chui đầu vào.

      Nhưng mà, quỷ dị là, cũng biết Nam Cung Nguyệt sử dụng mánh khóe gì, tới gần buổi trưa, trong nội cung có người tới, là Hoàng hậu nương nương cho mời.

      Thiệp mời của công chúa có thể để ý tới, nhưng là lời của Hoàng hậu nương nương đó chính là ý chỉ, thể theo.

      Bất đắc dĩ, thoáng chuẩn bị tý, Hạ Lan Tuyết liền dẫn Tiết má má tiến cung.

      Chỉ là, cung nhân trực tiếp dẫn nàng vào ngự hoa viên náo nhiệt, ước chừng là vì công chúa khánh sinh, nơi này bố trí vô cùng là vui mừng, mời rất nhiều danh môn công tử cùng thiên kim, xa có thể nghe thấy tiếng hoan hô cười bên trong.

      "Là Hoàng hậu nương nương muốn tìm dân nữ sao?" Hạ Lan Tuyết hồ nghi hỏi cung nhân kia.

      "Tất nhiên." Người nọ khinh thường liếc nàng cái, tựa hồ bởi vì lời hoài nghi của nàng có chút ngỗ nghịch.

      Hạ Lan Tuyết ngậm miệng, dù sao đến cũng đến, yên lặng theo dõi kỳ biến .

      Đến trường yến hội, Tiết ma ma bị ngăn ở bên ngoài, Hạ Lan Tuyết đành theo phía sau cung nhân, được đoạn đường, quả nhiên, đúng là gặp hoàng hậu nương nương.

      Nàng ngồi ngay ngắn ở chủ vị, dịu dàng mà đoan trang xem ca múa dưới đài, bên cạnh, có hai cái lão ma ma thỉnh thoảng ở bên tai nàng gì đó, nàng cũng chỉ là nhàng từ từ gật đầu, khuôn mặt chát đầy son phấn kia rất khó để nhìn ra biểu cảm.

      Cung nhân tiến lên hồi bẩm, lúc này ánh mắt của hoàng hậu nương nương Lãnh thị mới chậm rãi liếc đến nàng, ánh mắt kia trầm tĩnh tĩnh mịch, nhìn ra tâm tình, nhưng có cảm giác uy nghiêm được.

      Cung nhân kia vội vàng ngoắc tay ra hiệu cho Hạ Lan Tuyết.

      Hạ Lan Tuyết tới, đối Hoàng hậu nương nương hành lễ, "Dân nữ Hạ Lan Tuyết bái kiến hoàng hậu nương nương."

      "Đứng lên chuyện." Hoàng hậu hướng về nàng giơ tay lên, đôi mắt nhàn nhạt liếc nàng cái rồi tiếp tục nhìn ca múa dưới đài.

      Đợi hồi, ngay tại lúc Hạ Lan Tuyết nhịn nổi muốn hỏi xem bà ta có chuyện gì mà tìm mình, hoàng hậu cuối cùng chậm chạp mở miệng, "Có biết hôm nay bản cung tìm ngươi đến vì chuyện gì ?"

      Nàng lại phải là đại la thần tiên, có thể biết trước việc ?" biết." Nàng nhàng bĩu môi, trả lời.

      Khẩu khí lạnh nhạt tựa hồ chọc hoàng hậu vui, ánh mắt u lạnh của bà ta lại liếc đến nàng, "Bản cung nghe , bệnh thái tử điện hạ được ngươi trị tốt?"

      Hạ Lan Tuyết trong lòng lộp bộp tý, hiểu cảm thấy được tốt rồi, chỉ đáp, "Thái tử điện hạ cát nhân thiên tướng, dân nữ dám kể công."

      "Vẫn là ngươi trị tốt, ngươi là nữ nhi của Phượng Khinh La, y thuật của mẫu thân ngươi rất tốt, ngươi sao có thể kém được." Hoàng hậu nương nương lại .

      Hạ Lan Tuyết khẽ ngưng mi, chẳng lẽ lão nương này tìm mình đến để trị bệnh sao?

      nghĩ ngợi, hoàng hậu nương nương lại mở miệng, chỉ là, lần này lại gọi tên của người.

      "Khế Nhi."

      Tim Hạ Lan Tuyết mạnh mẽ nhảy lên, ngẩng đầu, thấy Nam Cung Khế chẳng biết lúc nào xuất ở bên người hoàng hậu, tiểu thiếu niên so với lần gặp mặt trước, hiển nhiên biến đổi ít, mặt mày sạch thanh tú, bộ trường bào thêu lá trúc, mặc người càng lộ ra khí chất thanh lịch.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113: Đến

      "Khế Nhi." Hoàng hậu nhìn Hạ Lan Tuyết, giới thiệu với Nam Cung Khế, "Vị này là Hạ Lan nương, mẫu thân nàng là Phượng thần y tiếng tăm lừng lẫy ở trong cung, y thuật được, bây giờ ngươi dẫn nàng xem bệnh cho Dương thị ".

      Đôi mắt đen sì của Nam Cung Khế mang theo lạnh lẽo làm cho người ta rùng mình, nhìn về phía Hạ Lan Tuyết, "Là nàng?"

      "Ừm, đừng nghĩ tuổi nàng còn , thái tử điện hạ bệnh nặng, tất cả thái y viện đều bó tay, cũng nhờ có nàng sau hơn tháng chữa trị, có thể làm cho thái tử điện hạ có thể bộ được rồi." Hoàng hậu nương nương khẽ cười , ai cảm thấy ở đáy mắt bà ta có tia lạnh lẽo khiếp người.

      "Dạ." Nam Cung Khế gật đầu hành lễ, "Đa tạ mẫu hậu."

      " , buổi tối cần đến hầu hạ bản cung, Dương thị là người sinh dưỡng ngươi, thời bệnh thành như vậy, ngươi ở với nàng thêm chút ." Hoàng hậu nương nương thập phần khoan dung rộng lượng .

      Nam Cung Khế gật đầu, vành mắt hồng hồng , có nhiều lời nữa.

      Hoàng hậu nương nương nhìn cái, than , "Hài tử đáng thương, ."

      "Nhi thần cáo lui." Nam Cung Khế sau khi hành lễ, khom người lui ra.

      Cũng nhìn về phía Hạ Lan Tuyết cái, trực tiếp về cái lối .

      Hạ Lan Tuyết suy nghĩ, vừa rồi theo như lời của hoàng hậu là muốn nàng xem bệnh cho nương của Nam Cung Khế .

      "Hạ Lan nương, bệnh của Dương thị liền nhờ ngươi vậy, ." Hoàng hậu nương nương ý tứ sâu xa nhìn nàng, cái nhìn này làm cho Hạ Lan Tuyết cảm thấy cả kinh.

      Khoảng thời gian này, nàng biết là, mắt thấy Đức phi sắp chết, Hoàng hậu nương nương cố ý đem Nam Cung Khế thu ở dưới gối nuôi dưỡng.

      Mà cái này cũng nhận được cho phép của hoàng thượng.

      Vì vậy, vẫn là kẻ hèn mọn trong nội cung Nam Cung Khế, trong đời này, có Hạ Lan Tuyết trợ giúp, vẫn với thân phận như cũ, cho dù tại cũng chỉ là quân cờ của người khác.

      Nhưng làm quân cờ kiểu này cũng khó , cũng có thể là quân tốt leo lên cũng chừng.

      Tội gì, đúng là chính xác ai là quân cờ của ai.

      "Nương nương, dân nữ y thuật nông cạn, có thể nào cùng thái y viện..."

      "Ngươi muốn ?" Hoàng hậu nương nương lạnh lùng sắc bén ngắt lời nàng.

      Đương nhiên muốn , muốn cùng Nam Cung Khế có bất kỳ quan hệ gì, thứ hai, nàng cũng phải là cái ngốc , Đức phi nương nương cho dù bệnh chết, có người cũng để nàng ta sống, thí dụ như hoàng hậu nương nương, mẹ đẻ còn sống ở đây, sao nàng ta an tâm thu dưỡng con trai họ được?

      "Dân nữ..."

      "Đây là ý chỉ của bản cung." Lần nữa đợi Hạ Lan Tuyết đáp lời, hoàng hậu thái độ kiên quyết cắt đứt nàng, làm cho Hạ Lan Tuyết trong lòng trận chửi bới, hoàng hậu rất giỏi a, ngay cả lời đều cho người ta nữa?

      "Nếu là ý chỉ của nương nương, dân nữ tự nhiên phải làm theo, chỉ là, dân nữ y thuật nông cạn, chưa chắc có thể trị trị liệu tốt Dương thị, vạn nhất..." Giọng của Hạ Lan Tuyết hơi dừng lại chút.

      Hoàng hậu chỉ hừ tiếng rồi cười " trách được Nguyệt Nhi ngươi là cái lươn lẹo , còn bày trò với bản cung sao?"

      " dám." Hạ Lan Tuyết mặt chút thay đổi lên tiếng.

      Hoàng hậu bình tĩnh nhìn nàng, lại , "Ngươi cứ , cần sợ. Dương thị bệnh, thái y viện mọi người nhìn qua, Bản cung trong lòng cũng rất ràng. Chỉ là, Khế Nhi đứa bé kia chưa từ bỏ ý định, bản cung cũng là thành toàn cho lòng hiếu tâm của . Mặc kệ có thể khỏi được hay , đều khiến tận lực, còn gì tiếc nuối là được rồi."

      "Dạ." Xem ra Dương thị phải chết là còn nghi ngờ, trong đầu Hạ Lan Tuyết có chút thoải mái.

      Lại tồn tại của Dương thị đối với nàng mà cũng khó xóa được, dù sao ở kiếp trước, bà ta cũng được coi như là bà bà của nàng, hơn nữa đối với con dâu là nàng đối xử cũng tốt.

      Hồi tưởng lại kiếp trước nàng thường thường trộm lãnh cung mấy ngày, cùng Dương thị cũng có chút ít tình cảm mẹ con.

      Còn có Nam Cung Châu Nhi...

      "Ma ma, ngươi đưa Hạ Lan nương ." Hoàng hậu phân phó.

      "Dạ" ma ma trung niên trong đó lên tiếng, đến bên cạnh Hạ Lan Tuyết , "Hạ Lan nương, bên này."

      "Được." Hạ Lan Tuyết cũng là nhu thuận, yên tĩnh theo sau lưng ma ma này.

      Lúc đó, chỗ khác, chỗ ngồi, Hạ Lan Chi chỉ Hạ Lan Tuyết, giọng nhắc nhở Nam Cung Nguyệt mải ăn uống, , "Công chúa, Tuyết tỷ tỷ ở bên kia đấy."

      "Tuyết tỷ tỷ?" Nam Cung Nguyệt vừa nghiêng đầu, quả nhiên thấy Hạ Lan Tuyết, mặc bộ quần áo nguyệt sắc, theo phía sau Lãnh ma ma, trái ngược với cái cung nữ nổi bật

      "Hạ Lan Tuyết?" Tô Minh Ngọc ngồi ở bên người Nam Cung Nguyệt, cũng nhìn thấy, kinh ngạc thôi, "Nguyệt Nhi, ngươi mời nàng đến đây sao?"

      "Tất nhiên." Nam Cung Nguyệt xấu xa mỉm cười, "Hôm nay là ngày tốt của bản công chúa, sao có thể làm chút chuyện vui đùa chứ? Hạ Lan Chi, , kêu tỷ tỷ ngươi đến đây."

      Hạ Lan Chi sững sờ, bắt nàng gọi? Nàng lại phải là tỳ nữ?

      Nhưng mà, mắt Nam Cung Nguyệt đưa ngang cái, Hạ Lan Chi vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, , "Công chúa chờ , ta kêu nàng đến liền."

      Vừa vừa sải bước đuổi theo Hạ Lan Tuyết.

      Tô Minh Ngọc thu hồi ánh mắt, nhìn Nam Cung Nguyệt đáy mắt lộ ra thần sắc giảo hoạt, , "Nguyệt Nhi, ngươi chớ làm loạn, hôm nay hoàng hậu nương nương cũng ở đây, gây náo loạn phải là chuyện tốt"

      "Sợ cái gì? Hơn nữa, Bổn công chúa có chừng mực, yên tâm." Nam Cung Nguyệt an ủi nháy mắt với nàng ta.

      Tô Minh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, khuyên nhủ thêm nữa.

      Lại nhìn bên kia, bởi vì trong vườn này đều là người, Hạ Lan Chi cũng dám để ý hình tượng chạy băng băng đuổi theo, chỉ là bước chân nhanh ít, đợi đến khúc quanh, gặp bốn bề vắng lặng, liền hô tiếng.

      "Đại tỷ tỷ."

      Hạ Lan Tuyết quay đầu lại, liền thấy Hạ Lan Chi khuôn mặt nhắn đỏ bừng chạy đến.

      "Đại tỷ tỷ, tỷ đến ăn mừng sinh nhật công chúa sao? Sao lại về phía này? Công chúa điện hạ ở bên kia trến yến tiệc đâu." Hạ Lan Chi chớp đôi mắt to xinh đẹp .

      Hạ Lan Tuyết khẽ vểnh môi, " phải, hoàng hậu nương nương giao cho tỷ tỷ nhiệm vụ, tại thể thoát thân ra được."

      Hạ Lan Chi nghe vậy, ánh mắt khỏi hướng về phía ma ma bên cạnh, nàng cũng gặp người bên cạnh hoàng hậu, đối ma ma này rất quen thuộc, biết là hoàng hậu tâm phúc, liền lập tức cúi người hành lễ.

      Lãnh ma ma nhàn nhạt liếc nàng cái, thúc giục, "Hạ Lan nương, bên kia vẫn chờ đâu."

      "Ừm. thôi." Hạ Lan Tuyết nhìn lại Hạ Lan Chi cái, trực tiếp rời .

      Nhìn bóng lưng của nàng, Hạ Lan Chi có cam lòng, ngầm bực hồi làm cách nào để trả lời với Nam Cung Nguyệt đây, định theo, nhưng ánh mắt vừa rồi của Lãnh ma ma làm cho nàng ta dám.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Lan Chi đành phải xám xịt trở về chỗ ngồi, .

      Nam Cung Nguyệt lúc này thay đổi mặt, thối, "Nàng cái tiểu vu nữ, mẫu hậu dùng nàng có thể làm cái gì?"

      Hạ Lan Chi lắc đầu, "Dân nữ cũng biết."

      Tô Minh Ngọc khuyên nàng, "Thôi, nhiều chuyện bằng bớt chuyện, chúng ta ở tay nàng cũng phải là chưa từng ăn thiệt thòi, ngươi a, chọc nàng ta, thôi , dầu gì hôm nay là sinh nhật ngươi, Hoàng hậu nương nương đều tới, cũng là ngươi thiên đại phúc phận, chỉ lo ở đây chơi bời, qua chuyện với nương nương chút?"

      Này vừa , Nam Cung Nguyệt tâm tư liền biến đổi, giơ ly rượu cười dịu dàng liền hướng về hoàng hậu bên kia đến.

      Hắt xì! ! Có lẽ là trong vườn này hoa quá thơm, mũi Hạ Lan Tuyết có chút nhạy cảm, rất nhã đánh hai cái hắt hơi.

      Đằng trước, ánh mắt Lãnh ma ma có chút khinh bỉ bắn về phía nàng.

      Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, ngượng ngùng , "Dị ứng phấn hoa, xin lỗi."

      Lãnh ma ma , trực tiếp nhanh.

      Hạ Lan Tuyết đành phải theo, kỳ , nàng rất hy vọng vừa rồi Hạ Lan Chi có thể lôi nàng , đối mặt con quỷ Nam Cung Nguyệt kia, vẫn tốt hơn so với đối mặt với người từng mình, giết mình biết là nên người thân hay kẻ thù ở kiếp trước.

      Nhưng là, dù muốn đối mặt, vẫn phải gặp.

      Chỉ là, làm cho Hạ Lan Tuyết nghĩ tới chính là, cho dù Nam Cung Khế bị hoàng hậu nuôi, nhưng Đức phi cùng với Nam Cung Châu Nhi vẫn như cũ vẫn phải ở lãnh cung ẩm ướt này.

      Sân đổ nát, cỏ hoang mọc lan tràn, tường ngói đổ vỡ, mốc meo, khắp nơi tản ra lạnh lẽo và tuyệt vọng đến tận xương .

      Hạ Lan Tuyết thích đến nơi này, cho nên, kiếp trước, sau khi nàng cầm quyền, liền bỏ phế lãnh cung, đem cả đám bên trong, thả hết ra ngoài cung, có nhà đưa về nhà, có nhà đưa ra ngoài kinh thành nuôi dưỡng.

      "Lãnh ma ma." đứng ở chỗ góc tường, Linh Lung nhìn thấy người đến, vội vàng buông chén trong tay, kéo Nam Cung Châu Nhi quạt lò lửa , cùng nhau hành lễ với Lãnh ma ma.

      "Được rồi, vị này là Hạ Lan nương, hoàng hậu nương nương sai nàng đến thăm bệnh cho Dương thị." Lãnh ma ma ước chừng chịu nổi tử khí ở đây, nhíu lông mày, nhanh chóng khai báo câu, liền rời .

      Ánh mắt Linh Lung rơi vào người Hạ Lan Tuyết, rất là kinh ngạc, "Là ngươi?"

      "Là ta, chủ tử ngươi ở trong phòng này?" Hạ Lan Tuyết nhìn nàng ta, trực tiếp vào trong phòng đen ngòm.

      "Tiểu thư, người ở đây trông bếp, nô tỳ vào tý." với Nam Cung Châu Nhi, linh lung gấp rút vào theo, " nương, ngươi là đại phu sao?"

      " cần nhảm." Thấy thái độ nghi ngờ của nàng ta, Hạ Lan Tuyết tức giận trả lời câu, tiếp tục vào trong góc phòng.

      Trong phòng rất ẩm ướt, ở chỗ ngóc ngách hơi khô ráo chút, chỉ vẻn vẹn có giường lớn, giường vị phụ nhân gầy trơ xương nằm, phụ nhân kia nhắm mắt lại, ngay cả hô hấp đều giống như cảm thấy được.

      Bên cạnh, Nam Cung Khế quỳ ở đầu giường, nắm chặt tay người phụ nữ.

      "Chủ tử, Hạ Lan đại phu đến xem bệnh cho nương nương." Linh Lung dè dặt tiến lên nhắc nhở.

      Nam Cung Khế có nhúc nhích, chỉ dùng thanh trầm thấp , "Đến."
      song ngư, tú cầuthuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 114: Cái gì cũng biết làm, liền cút

      Dưới ánh sáng lờ mờ, thanh y thiếu niên quỳ mặt đất, đưa lưng về phía nàng, toàn thân tản ra bi thương lại nhẫn, hiểu làm cho người ta... theo tâm tình đè nén.

      Hạ Lan Tuyết khẽ lắc đầu, kiếp trước, cho dù Dương thị qua đời khắc kia, Nam Cung Khế cũng dám đối mặt, chỉ biết trốn ở trong lòng nàng khóc.

      giống nhau sao?

      "Hạ Lan đại phu." Thấy nàng tim đập mạnh và loạn nhịp Linh Lung giọng nhắc nhở.

      "Linh Lung, ra ngoài." Nam Cung Khế trầm giọng phân phó.

      "Dạ." Linh Lung bất an liếc nhìn Hạ Lan Tuyết, "Hạ Lan đại phu, nô tỳ ngay tại cửa, có chuyện gì gọi nô tỳ tiếng." Sau đó, xoay người rời .

      "Đến." Ước chừng là cảm thấy được sau lưng chậm chạp có động tĩnh, Nam Cung Khế kiên nhẫn nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ngầu ngó nàng.

      Ánh mắt này bên trong bao hàm quá nhiều hận ý cùng lãnh ý, làm cho nàng nhớ tới cái khắc bị giết ở kiếp trước kia, chỗ tim giống như bị ong độc chích cái, hiểu đau xót.

      "Hoàng hậu bảo ngươi đến đứng thôi sao ?" Nam Cung Khế nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn ngây ngốc của nàng, đột nhiên nhếch môi trào phúng.

      Hai ngón tay Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt huyệt thái dương, được rồi, dù sao chết qua lần, sau đó, phải nhìn lại nam nhân từng cùng giường chung gối với mình mười năm, cái loại cảm giác đó chết tiệt quỷ dị cực kỳ.

      , lại giống như phải là .

      Làm cho cả người nàng hoảng hốt như lạc vào giấc mơ, đúng rồi, kiếp trước, nàng liền có vô số lần mộng, trong mộng cùng Cơ Hoa trở lại như cũ, làm lại từ đầu.

      Chết tiệt, tại phải là nàng trong mộng chứ?

      "Cái gì cũng biết làm, liền cút." Nam Cung Khế thanh lãnh, đáy mắt che kín lệ khí.

      "Ngươi ? Ta đây." Hạ Lan Tuyết ước gì đâu, xoay người rời .

      Nam Cung Khế con mắt sắc tối sầm lại, lập tức đứng lên, kéo tay nàng lại.

      Hạ Lan Tuyết chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, theo phản xạ vung quyền đánh vào mặt , "Buông tay."

      Quả đấm ở giữa trung bị Nam Cung Khế chặn lại, thiếu niên này cao hơn nàng cái đầu, lúc này, bóp nàng đôi tay, dễ dàng đem nàng cầm giữ.

      Hạ Lan Tuyết kinh hãi, giật giật, lại phát tay như cái kìm, thế nhưng tránh thoát được.

      "Nhìn ra ngươi gầy teo yếu ớt, khí lực ?" Nàng trêu tức, nhìn cười mỉa mai, trong lòng lại mẹ nó phải là tư vị.

      Tiểu tử này chẳng những khí lực đại, tựa hồ cũng có công phu, hơn nữa kém nàng, nếu sao có thể dễ dàng chế trụ được nàng?

      Như vậy, kiếp trước đủ loại, đều là lừa gạt nàng sao?

      " qua." Đôi mắt Nam Cung Khế đỏ hồng chứa tia tình cảm nhìn nàng chằm chằm, tay độ mạnh yếu , tựa hồ muốn bóp nát xương cốt nàng.

      Hạ Lan Tuyết con mắt cũng hồng rồi, la hét, "Ngươi bắt lấy như vậy, ta qua làm sao được?"

      Nam Cung Khế con mắt sắc chợt lóe, tay vừa dùng lực, liền đem nàng ném đến cạnh giường, cũng biết là cố ý hay là trời sinh sức lực rất lớn rồi, thân thể nhắn của Hạ Lan Tuyết đụng phải cạnh giường, làm xương sườn đau.

      "Đáng chết." Hạ Lan Tuyết tay vuốt huyệt eo, hồi lâu mới đứng dậy được, đưa tay, sổ miếng ngân châm bắn ra, kim châm bắn về phía tim Nam Cung Khế.

      Tốt rất muốn xem tâm đen tối đến mức nào? Kiếp trước dầu gì cũng chỉ ở lúc trước khi nàng lâm chung bùng nổ, kiếp này tốt hơn, mới hai lần, liền dám đánh nàng?

      Kia hàn mang bắn tới, Nam Cung Khế đồng tử đột nhiên trợn to, ước chừng cũng nghĩ tới tiểu nha đầu này lại liều mạng với mình, hơn nữa ra tay tương đối tàn nhẫn.

      tránh rất nhanh, nhưng cánh tay vẫn bị đâm cây, gò má bên trái cũng bị ngân châm sượt qua có vết máu.

      Hạ Lan Tuyết cười lạnh, "Tiểu tử, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới được động thủ? Chọc tức nãi nãi, trực tiếp phế ngươi ."

      "Làm sao vậy?" Ở cửa Linh Lung và Nam Cung Châu Nhi thò đầu vào dò xét bất an.

      Nam Cung Khế trầm giọng đáp, " có việc gì, được phép tiến vào."

      Hai nữ nhân kia vội vàng rụt đầu lại, nhìn Hạ Lan Tuyết trong lòng xuỵt tiếng, thể tưởng được còn rất lợi hại, tựa hồ người khác đều sợ đâu?

      Nhìn ánh mắt bất thiện của , Hạ Lan Tuyết lại nâng cao cảnh giác, nhướn mày, trong tay bỗng nhiên lại thêm chút ít ngân châm ám khí, "Còn muốn xông vào sao?"

      "Giúp nàng sống quá đêm nay." Nam Cung Khế lại đến phía nàng, đối với khiêu khích của nàng con ngươi đen trầm ra.

      "Cái gì?" Hạ Lan Tuyết khẽ sửng sốt, nhưng thấy vượt qua nàng, đến bên giường, lại nắm tay người phụ nữ.

      Hạ Lan Tuyết nhìn Dương thị gầy yếu nằm giường , khẽ ngưng mi, nhìn lại thần sắc bi thương của Nam Cung Khế bên cạnh, đột nhiên chen chân vào đá vào người cái.

      "Ai, tránh ra chút, ngươi chặn ở chỗ này, ta có cách nào xem."

      Nam Cung Khế ngoái đầu nhìn lại liếc nàng cái, nhưng cũng có phản ứng gì, đứng dậy, lẳng lặng đứng ở bên.

      Hạ Lan Tuyết lên phía trước, khom lưng, cẩn thận kiểm tra Dương thị, kết quả cuối cùng lại làm cho nàng kinh hãi, nhưng lại cũng giống như dự liệu của nàng.

      Đúng vậy, Dương thị thân mình có bệnh, hàng năm dinh dưỡng đầy đủ hơn nữa sinh hoạt tại loại này u ẩm ướt địa phương, thân thể có chút tật xấu rất bình thường, nhưng là, những thứ này tật xấu có thể làm cho thân thể nàng suy nhược, còn đến mức làm cho nàng bỏ mạng.

      Chính thức tước sinh mạng nàng ta, là độc ở người.

      "Như thế nào?" Thấy nàng nhíu chặt lông mày, Nam Cung Khế nhịn được hỏi.

      Hạ Lan Tuyết đứng thẳng, nhìn , "Trạng huống thân thể của nàng ngươi phải biết..."

      Trúng độc tình huống, nàng có ý định , chuyện như vậy quá phức tạp, nếu khơi ra, dính líu đến rất nhiều người, nàng muốn tham gia vào.

      "Có thể giữ được tính mạng nàng hay , ít nhất đêm nay?" Ánh mắt đen như mực của Nam Cung Khế thoáng cái u quang.

      Hạ Lan Tuyết biết,

      Người chết hơn phân nửa rồi, bảo vệ ở đêm lại có ý nghĩa gì, nhưng, Nam Cung Khế chí hiếu, muốn ở lại bên mẫu thân thêm đêm, nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

      "Ta hết sức." Nàng lấy ngân châm trong tay áo ra, dự định trước bảo vệ tâm mạch Dương thị, ít nhất để cho độc tố nhanh như vậy xâm nhập ngũ tạng nàng, về phần, cái khác, chỉ thuận theo ý trời thôi.

      "Được." Nam Cung Khế tự giác đứng ở bên cạnh.

      Hạ Lan Tuyết giải khai xiêm y Dương thị, nhưng nơi này ánh sáng quá mờ, thực tại bất lợi thực thi châm, nàng liền nghiêng đầu, muốn hỏi có đèn chụp , nghĩ, sợi tóc dài quét , đuôi tóc quét qua mắt , đau nhắm mắt lại.

      "Làm sao thế?" muốn đứng gần mình như vậy? Hạ Lan Tuyết bĩu môi, "Ai bảo ngươi đứng vào gần như vậy ?"

      "Ngươi có chuyện gì?" Nam Cung Khế híp con mắt đỏ bừng, hỏi.

      Hạ Lan Tuyết , "Cầm đèn chụp đến."

      "Linh Lung, cầm đèn đến." Nam Cung Khế nghiêng đầu phân phó.

      Bên ngoài, Linh Lung đáp tiếng, rất nhanh, ôm chiếc đèn đến.

      Ngọn đèn ánh sáng mờ nhạt, cũng sáng hơn là mấy, hơn nữa vầng sáng lóe lên yên.

      " có đèn khác sao?" Hạ Lan Tuyết hỏi.

      Linh Lung lắc đầu, trong ngày thường dù là ngọn đèn này, bọn họ cũng dám dùng .

      " được sao? Ta tìm cái khác." Nam Cung Khế xoay người định .

      "Thôi." Hạ Lan Tuyết gọi lại, sau đó với Linh Lung, "Ngươi đến đối diện , giơ đèn, nhớ kỹ, tay tốt nhất đừng run."

      "Được" Linh Lung đáp tiếng, vừa muốn qua, Nam Cung Khế tiếp nhận đèn trong tay nàng, đưa cho nàng ta cái ánh mắt ' ra ngoài'.

      Hạ Lan Tuyết vẫn còn khom lưng hai ngón tay lục tìm huyệt vị của Dương thị, cũng có để ý người đốt đèn đối diện mình thay đổi.

      Nàng thực thi châm cực nhanh, huyệt vị tìm đúng, châm liền quyết đoán rơi xuống.

      Nam Cung Khế ngưng mi, hai tròng mắt nhìn chằm chằm ngân châm kia cắm vào làn da mẫu thân, mơ hồ có màu đen chảy ra.

      con mắt sắc càng phát ra sâu tối, tay cầm đèn tự giác nắm chặt.

      "Đèn nâng lên chút, đừng nóng ta." Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu đột nhiên lên tiếng, tay vẫn vội vàng như cũ.

      Nam Cung Khế tự giác ngước mắt, nhìn nàng.

      Nàng cúi thấp đầu, ánh sáng nhu hòa tản ra chán nàng, môi hồng mím chặt, thần sắc khẩn trương, đôi hạnh nhân con ngươi đen, sít sao nhìn chăm chú vào bệnh nhân bên dưới, phần tâm tư bên ngoài cũng có.

      loại cảm giác quen thuộc quỷ dị, đột nhiên lấp đầy tâm Nam Cung Khế, nhất là dáng vẻ nghiêm túc làm việc của nàng, tựa hồ ở sâu trong trí nhớ của từng tồn tại qua.

      Nhưng mà, vừa ra đời ở nơi thâm cung này, làm sao gặp qua nàng được...

      "Tốt lắm." Đột nhiên, Hạ Lan Tuyết phủi tay, thở hơi dài nhõm.

      "Có thể qua đêm nay sao?" tay nắm lấy ngọn đèn, bóng vàng ánh sáng biểu ra tuấn tú mặt mày.

      Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy khẽ ngơ ngẩn, "Sơ lược... Có thể chứ."

      Nam Cung Khế cũng thở phào nhõm, "Vừa rồi, là ta tốt."

      Xin lỗi? Hạ Lan Tuyết có chút kinh ngạc, nhưng, làm sai liền xin lỗi, thói quen tốt này kiếp trước có rồi.

      "Ngươi biết là tốt rồi, hôm nay bổn tiểu thư đại nhân đại lượng chấp với ngươi, nếu là người khác bắn cho ngươi thành tổ ong vò vẽ rồi."

      "..." Môi khô khốc của Nam Cung Khế khẽ giật giật, nhưng tựa hồ tìm được lời thích hợp lại mím lại thành đường thẳng.

      Hạ Lan Tuyết nhìn Dương thị cái, nàng ta sống được qua đêm nay thành vấn đề, còn chuyện sau này phải của nàng.

      "Được rồi, ngươi chăm sóc nàng , nhớ kỹ, ngân châm này phải sau nửa canh giờ mới nhổ ra được." Dặn dò câu, nhìn sắc trời ngoài cửa, Hạ Lan Tuyết hít sâu hơi, , " có chuyện gì khác, ta cáo từ trước."

      "Linh Lung, đưa..." Nam Cung Khế nhìn khuôn mặt nhắn của Hạ Lan Tuyết, bỗng nhiên nhớ ra nhớ được tên của nàng.

      Hạ Lan Tuyết khóe môi nhếch lên, hừ cười, " cần, bổn tiểu thư biết như thế nào."

      xong, cất bước ra.

      Nhìn qua bóng lưng yếu của nàng, hai tròng mắt Nam Cung Khế khẽ nheo lại, dưới ánh sáng lờ mờ lóe ra ám quang .

      "Hạ Lan đại phu." Thấy nàng ra, Linh Lung gấp rút đón, chủ động muốn đưa.

      Hạ Lan Tuyết cũng có quá ngăn đón, muốn đưa liền đưa , có gì.

      "Đại phu, nương nương sao rồi ạ?" Ra sân , Linh Lung hỏi thăm.

      Hạ Lan Tuyết liếc nhìn nàng, "Hỏi chủ tử của ngươi ."

      "Này?" Linh Lung nào dám hỏi Nam Cung Khế.

      Hạ Lan Tuyết nhìn thẳng, "Đây là tình trạng của bệnh nhân, thứ cho ta thể tiết lộ."

      Linh Lung cắn môi.

      Hạ Lan Tuyết nhìn nàng ta, tiếp tục bước .

      Lãnh ma ma cũng đợi nàng ở bên ngoài, nhưng, nàng cũng rất quen thuộc với thâm cung này, nên cũng đến nỗi bị lạc đường.

      Chỉ là làm cho nàng bất ngờ là vừa ra khỏi lãnh cung, thấy Nam Cung Nguyệt dẫn theo đám cung nữ chặn nàng lại.

      Nhìn thấy khuôn mặt điêu ngoa của Nam Cung Nguyệt, Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, "Ta công chúa điện hạ, ngươi là nhàm chán, lúc nào cũng chỉ có chiêu này, ngươi có cách nào khác sao?"

      "Hừ, Hạ Lan Tuyết, hôm nay là sinh nhật bổn công chúa, bổn công chúa với mẫu hậu, Bổn công chúa thích ngươi, muốn ngươi cùng chơi với bổn công chúa mấy ngày. Thế nào? cùng bổn công chúa thôi." Hai tay Nam Cung Nguyệt chống eo, ánh mắt tà ác nhìn nàng.

      Bên cạnh, vẻ mặt Hạ Lan Chi cũng là vui vẻ, nhưng sâu bên trong lại có chút hả hê.

      "Đại tỷ tỷ, công chúa điện hạ muốn cùng tỷ chơi đùa, tốt nha, tại sao tỷ còn chưa đáp lời?"

      "Ngươi nghĩ ta cầm tinh con chó giống ngươi sao? Bị người ta chơi đùa quen, còn tiếng người được nữa sao" Hạ Lan Tuyết trêu chọc Hạ Lan Chi.

      Trong nháy mắt khuôn mặt nhắn của Hạ Lan Chi cứng đờ, dám mắng nàng là chó?"Đại tỷ tỷ, đừng quên, chúng ta người nhà, nếu mà muội là chó tỷ là cái gì?"

      "Ôi, ngươi còn nhớ hai ta là nhà người? Hiếm có." Hai tay Hạ Lan Tuyết ôm ngực, lười biếng nhìn nhóm người Nam Cung Nguyệt, hừ , "Dù thế nào? Nếu như bổn tiểu thư đáp ứng chơi với ngươi ngươi định dùng nhóm người này bắt ta sao?"

      "Đúng hừ, nếu hôm nay ngươi trốn thoát, bổn công chúa liền gọi người đến Hạ Lan phủ bắt ngươi." Nam Cung Nguyệt hung dữ uy hiếp.

      "Ngươi nghĩ ngự lâm quân để ngươi chơi à?" Hạ Lan Tuyết khịt mũi coi thường, ánh mắt khinh miệt đánh giá Nam Cung Nguyệt, cười , "Nhưng, nếu công chúa muốn cùng chơi với ta như vậy. Được rồi, đúng lúc ngày hôm nay bổn tiểu thư nhàm chán, ngươi muốn chơi cái gì?"

      Nam Cung Nguyệt sững sờ, cũng nghĩ tới Hạ Lan Tuyết đáp ứng? Đáng chết, ở trong bóng tối nàng ta còn sắp đặt cũng tiễn chuẩn bị lưới, chờ nàng phản kháng chạy trốn, liền tung lưới bắt lại rồi cho cung thủ bắn tên.

      " biết sao?" Hạ Lan Tuyết nhướn mày, " như vậy, theo ý bổn tiểu thư , nhất định có thể làm cho công chúa chơi vui vẻ, được ?"

      "Có ý gì ?" Nam Cung Nguyệt tò mò hỏi.

      Bên cạnh, Hạ Lan Chi vội vàng giọng nhắc nhở, "Công chúa, Hạ Lan Tuyết trời sinh tính giảo hoạt, cần coi chừng."

      "Sợ cái gì? Nàng ta dám làm gì bổn công chúa?" Nam Cung Nguyệt kiêu ngạo cười lạnh, chỉ Hạ Lan Tuyết , "Ngươi, mau , làm thế nào để bổn công chúa vui vẻ?"

      Hạ Lan Tuyết môi đỏ mọng khẽ nhếch, con mắt đen láy xẹt qua tia giảo hoạt tối tăm.
      song ngư, tú cầuthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :