1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký thuần dưỡng nghiệt đồ - Ninh Dung Huyên (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Truyện hay a :063::063::063:
      tunguyetminh thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ta vẫn tò mò trình tử xuyên bị phế căn cơ nhưng sao vẫn có dc pháp lực ý nhỉ? công nhân trình diệu là phế vật thiệt, đoat dc căn cơ cua người khác mà sau bao năm vẫn đánh ko lại trình tử xuyên. thanks edit nhiều nha
      tunguyetminhJeremej San thích bài này.

    3. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 11: Cùng thắng
      Những khối đá vụn bay đầy trời rơi xuống khác công kích là mấy, bị khối đá nện trúng khác gì bị Trình Diệu dùng Xích Hoàng Kiếm đả thương.

      “ Cổ Phong này, biết có phải cố ý hay …” Lâu Nguyệt Đồng thầm bực bội. Trước khi vào Cổ Linh Mộ, huyết khí của Trình Tử Xuyên giúp nàng khôi phục pháp lực, nàng tính toán mình có thể duy trì trong thời gian tương đối dài, nhưng nếu bị tiêu hao quá nhiều ở nơi này khó mà được.

      Nàng duỗi tay chỉ lên trời, kết giới vô hình được tạo ra, mỗi lần chạm nhau với những khối đá vụn đều phát ra thanh bạo liệt đáng sợ.

      Trình Diệu ở bên kia có vẻ chật vật, Tần Tiêu vì né tránh kịp nên bị khối đá rơi trúng, bị thương , hoàn toàn dựa vào Trình Diệu chống đỡ, mà Trình Diệu vừa rồi công kích Lâu Nguyệt Đồng cũng lãng phí ít linh lực. Khác hẳn với Lâu Nguyệt Đồng có vẻ hời hợt, bên có vẻ gian nan hơn nhiều.

      Đúng lúc này, Trình Diệu đột nhiên nắm chặt Xích Hoàng Kiếm, lạnh lùng : “ Chiến Long Tam, thiên long sát!” kiếm đánh xuống hội tụ tất cả linh lực của , bí mật mang theo thanh thế kinh người, chỉ càn quét đá vụn xung quanh mà còn màng tất cả đánh về phía đối diện!

      “ Phiền toái!” Lâu Nguyệt Đồng chỉ có đôi tay, liền hoàn toàn mặc kệ đá vụn mà quay sang ứng đối đường kiếm.

      “ Đá vụn giao cho ta.”

      Thanh chút hoang mang nhàng vang lên, Trình Tử Xuyên vỗ tòa sen cái, thấm thoắt đứng lên, lưng tựa lưng cùng Lâu Nguyệt Đồng. Đầu ngón tay nàng nhắm thẳng Xích Hoàng Kiếm, hai loại pháp lực va chạm giữa trung khiến mọi người thể nhắm mắt, trong tai chỉ còn thanh oanh tạc.

      Vì thế, người nào nào chú ý đến việc Trình Tử Xuyên khẽ đưa tay, miệng phun ra chữ, đám đá vụn đánh về phía bọn họ quỷ dị dừng giữa trung, sau đó ào ào rơi thẳng xuống vực.

      Chỉ có Lâu Nguyệt Đồng.

      Nàng chưa hề xoay người, lại có thể cảm nhận được, đây chính là … “ Đạo”.

      Thiên địa lục giới, ba ngàn đại thiên thế giới, tu sĩ phàm nhân có thể tu đạo cũng là điều hết sức dễ hiểu, nhưng chỉ khi vượt qua lôi kiếp, phi thăng tiên giới mới có thể thực ngộ đạo. Cho nên có vài tiên nhân cần sử dụng pháp lực cũng có thể thuấn di trong gian, là làm, có chút thần thông, những vị này đều lĩnh ngộ cực sâu thâm cái được gọi là “ Đạo”.

      Trình Tử Xuyên … làm sao có thể?

      “ Hả?” Cổ Phong phát ra tiếng kinh ngạc ngắn ngủi.

      Pháp lực chạm nhau hỗn loạn rút , Lâu Nguyệt Đồng và Trình Tử Xuyên đứng ở bờ bên kia. Tần Tiêu đỡ Trình Diệu tới, Trình Diệu vừa xuống đến mặt đất liền ngồi xuống khôi phục linh lực và thương thế.

      “ Đối thoại vừa rồi của các ngươi … ta cũng nghe được.” Phó Diễn Chi bước lên bước, sắc mặt có chút lo sợ yên, nhìn như nỡ mà cũng như bi thương, nhìn Trình Tử Xuyên, cúi đầu , “ Ta hiểu, cũng liên quan đến chuyện này sao? Cái gọi là tư chất tệ, cũng phải ?”

      Nếu như chuyện gì cũng biết như những người khác, khả năng nghe hiểu được rất mơ hồ, cảm thấy đây cũng chỉ là ân oán mà thôi, tu chân giới từ trước đến giờ vốn hỗn loạn, có quá nhiều mối nhân quả thể .

      Nhưng, câu kia của Trình Tử Xuyên lại như khắc sâu vào đầu .

      Năm đó Trình gia có tham niệm, định cướp căn cốt của ta, cha mẹ vì cứu ta, đều bị bọn họ giết!

      Mâu thuẫn từ đâu mà đến? Tham niệm vì sao mà dậy?

      Trình Diệu của Cửu Nguyên Môn thiên tư khủng bố, mọi người đều biết.

      Căn cốt của Trình Tử Xuyên bị đoạt, hai mắt mù.

      ra trong thâm tâm Phó Diễn Chi suy đoán dọa người, chỉ là muốn tin mà thôi.

      “ Ngu xuẩn!” Lây Nguyệt Đồng liếc cái, khinh thường nhắm mắt điều tức, “ Dùng não mà nghĩ .”

      Trình Tử Xuyên cũng chỉ lãnh đạm đáp: “ Điều cần biết huynh cũng biết.”

      Tiếu Lăng … Đáy lòng Phó Diễn Chi dần hình thành bóng ma, trầm mặc sang bên. Hoa Hoa Hóa biết tại sao lại tự nhiên trầm xuống, ở bên làm mặt quỷ trêu cao hứng.

      Cuối cùng, vòng này người chết ít, bốn mươi tám người chỉ còn lại hơn hai mươi người, châm chọc là lại có hơn phân nửa bị đồng bọn vứt bỏ. Khi đối mặt với công kích khủng bố, những người này chút do dự vung đao đối mặt với người bên cạnh, nhanh chóng thoát thân.

      Cổ Phong muốn chứng kiến cái gì cũng đều chứng kiến.

      Trình Tử Xuyên đưa tay ném viên thuốc cho Lâu Nguyệt Đồng: “ Giúp ngươi hồi phục nguyên khí.”

      “ Sao? Cảm tạ ta ném ngươi xuống?” Lâu Nguyệt Đồng mở mắt ra, hất cằm lên, giọng kiêu căng cực kì, “ Quả nhiên là chuyện chỉ kẻ yếu mới làm, cường giả có thể quyết định vận mệnh của mình và người khác, ví dụ như, ta muốn làm ngươi chết … lúc nào cũng có thể.”

      Tiểu ma nữ này, có đôi khi xấu xa đến mức đáng .

      Trình Tử Xuyên xoay người: “ Ta cần cảm tạ ngươi, hai bên cùng hợp tác có lợi mà thôi.”

      Lâu Nguyệt Đông nghĩ đến chuyện vừa rồi sử dụng đạo lực , trong mắt lên vẻ trầm tư, hừ tiếng, miễn cưỡng thừa nhận vẫn có chút tác dụng.

      “ Nhìn kia, đó là …”

      “ Cổ Linh Phù vô chủ!”

      “ Có thể …”

      Bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô, chỉ thấy vách đá có miếng Cổ Linh Phù phát quang trôi nổi lơ lửng, tên mặt biến mất, chứng tỏ chủ nhân ban đầu của nó chết. Nhưng nếu có người muốn đoạt, nhất định phải bước lên đài sen lần nữa, cũng có nghĩa là lần nữa xông vào công kích!

      Người có Cổ Linh Phù phần lớn đều bị thương, dám hành động thiếu suy nghĩ, người có Cổ Linh Phù cũng muốn giao du với những kẻ khác, vì vậy, nhất thời có ai chạy đến cướp đoạt.

      Cơ hội tới!

      Chân Lâu Nguyệt Đồng di chuyển, nhảy lên đài sen, bốn phía quả nhiên xuất những tia sét bổ về phía nàng. Nhưng, tốc độ của nàng rất nhanh, mọi người chỉ thấy trước mắt nhoáng cái, nàng bắt lấy Cổ Linh Phù, tránh né những đợt sét đánh xuống mặt đất.

      Ngay trong khoảng khắc đó, năm đạo thân ảnh hướng nàng tấn công tới!

      "Bành!" "Bành!" "Bành!" "Bành!" "Bành!"

      Năm đạo thân ảnh chợt dính đòn nghiêm trọng, hộc máu ngã xuống đất, mặt xuất nhiều hơn dấu tay màu đỏ tươi.

      Đòn nghiêm trọng sau lưng là của Trình Tử Xuyên, dấu tay là của Lâu Nguyệt Đồng, hai người lại ăn ý cách khó giải thích.

      “ Nhiều chuyện. Ta cảm tạ ngươi.” Lâu Nguyệt Đồng nhìn về phía Trình Tử Xuyên, tự nàng có thể giải quyết, hoàn toàn cần người này xen vào. xong mới thấy lời này có chút quen tai, chỉ là tình cảnh đối lập.

      Trình Tử Xuyên lãnh đạm đáp: “ Tùy ngươi. Ta chỉ hoạt động gân cốt chút.”

      Lâu Nguyệt Đồng giễu cợt trừng mắt nhìn, đầu ngón tay lóe sáng, Cổ Linh Phù nhận chủ.

      “ Biểu của các ngươi làm ta tương đối hài lòng, đây là phần thưởng cho các ngươi.”

      Mười hai luồng sáng bay đến, lần này là món thượng phẩm linh khí và Toái Ly đan. Toái Ly đan có thể tăng tỷ lệ đột phá thành công của tu sĩ, độ trân quý còn hơn cả Hồi tâm đan thượng phẩm, lần ban thưởng này so với vòng đầu tiên hậu hĩnh hơn chỉ lần, vậy vòng tiếp theo… chẳng phải là tiên khí?

      Những người nghĩ vậy ít, đáng tiếc Cổ Phong lên tiếng đánh vỡ ảo tưởng của họ: “ Hai đợt ban thưởng trước coi như là cho các ngươi. Vòng cuối cùng khác vòng trước, chỉ có ba người đứng đầu mới có thể có cơ hội được ta truyền thừa và sở hữu chí bảo ta . Nhưng chỉ có cơ hội mà thôi, nếu vận khí kém, các ngươi ai cũng lấy được, ta đành phải chờ nhóm người khác đến đây.”

      Đây phải là tin tốt.

      “ Đây là mê cung.” Cổ Phong vừa , trước mặt mọi người quả thực xuất tòa cung điện hư hóa, “ Sau khi các ngươi tiến vào, cửa lập tức đóng lại, người giữ Cổ Linh Phù được lần nhắc nhở, nhưng cũng chỉ có lần. Bên trong tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, so với vòng thứ hai còn nguy hiểm hơn, thời hạn là ngày, nếu trong vòng ngày thể ra khỏi mê cung, các ngươi vĩnh viễn mắc kẹt bên trong …”

      “ Tiền bối …” Có người yếu ớt hỏi, “ Có thể vào ?”

      được nhiều thứ tốt như vậy, những người thỏa mãn hề muốn mạo hiểm thêm.

      Cổ Phong lạnh như băng đáp: “ đến bước này, các ngươi còn đường lui.”

      Quả nhiên.

      “ Tốt lắm, tận dụng thời gian !” xong, cửa chính mê cung từ từ mở ra, Cổ Phong lên tiếng nữa.

      Lâu Nguyệt Đồng vuốt tóc, dẫn đầu vào, được bước đột nhiên quay đầu lại : “ Ai nha nha, đột nhiên nhớ ra, nhường người mù vào mê cung trước hình như cũng rất thú vị nha.”

      Phó Diễn Chi: “…” Ngươi biết thương xót chút tiểu nãi nãi!

      Trình Tử Xuyên thèm ngẩng đầu: “ Đáng tiếc đạo hữu được nhìn thấy rồi.”

      Nàng cũng nuối tiếc nhún nhún vai, khóe miệng nhếch lên, tâm tình tệ bước vào trước, Trình Tử Xuyên theo sau. Lông mày Trình Diệu cau lại, cũng đồng thời bước vào cửa chính.

      Nhưng sau khi tiến vào, ai được phân đến cùng nơi, khác với vòng thứ hai, vòng này nhất định phải dựa vào chính mình. Cảnh ngộ của mỗi người cũng khác biệt lắm, đây cũng là biểu lộ công bằng ràng của Cổ Phong.

      Đường rắc rối phức tạp, dùng mắt thường căn bản thể phân , có thể phân cũng có nhiều thời gian mà chậm rãi tìm đường, vì mỗi con đường đều vọt tới vô số ma quỷ quái, mới đầu nguyên đám xông qua, thời gian càng lâu, lượng quái càng nhiều, giết cũng nổi.

      cách khác, thể do dự, nhất định phải nhanh chóng lựa chọn đường , nếu táng thân ở đây.

      Ở phía Lâu Nguyệt Đồng, khói đen đầy trời, dòng nước xoáy như hang động đen ngòm ăn mất nguyên đám vật, sắc mặt nàng lạnh lùng, hề bị lay động.

      Trình Diệu phá vòng vây bằng Xích Hoàng Kiếm, Phó Diễn Chi vung quạt quét ma … Trong đầu mọi người chỉ có ý niệm, giết! Giết! Giết!

      Mà Trình Tử Xuyên là người kì lạ nhất, nhìn thấy nhưng bước chân lại rất trầm ổn, đường thẳng, đám ma quỷ quái xông đến đều im hơi lặng tiếng hóa thành tro bụi. Bên cạnh như có tường lực vô hình bao phủ, những thứ bay trung kia nhìn thấy liền hóa thành đám sáng tản … Giống như chúng bị độ hóa luân hồi vậy.

      ma mà ngươi cũng lưu tình? thiện tâm.” Thanh Cổ Phong đột nhiên vang lên, chỉ chuyện với mình Trình Tử Xuyên.

      Trình Tử Xuyên kinh sợ, lẳng lặng đáp: “ Đều là sinh linh trong thiên địa, ác nhân bị giết, thiện nhân sinh, ta chỉ cho chúng cơ hội.”

      “ Tính giác ngộ rất cao, khó trách… Đạo lực, nhân giới thế mà cũng có người có thể ngộ đạo… Có thiên phú như ngươi, nếu phải căn cốt bị hủy sớm là người của tiên giới rồi.” Cổ Phong cười ha ha, trong giọng có chút buồn bã khó hiểu, “ Ta sống đủ lâu, tự cho rằng nhìn điều gì cũng còn thấy kinh ngạc, vậy mà lại lần đầu tiên nhìn thấy người được Thừa Thiên đạo chiếu cố như ngươi. biết những thứ tiên nhân tự cho mình là giỏi gặp ngươi có phát khóc hay …”

      “ Ngươi chính mình sao?”

      “…” Cổ Phong nén tức giận, lạnh lùng , “ sợ ta giết ngươi?”

      Trình Tử Xuyên thở dài: “ Tàn niệm, phải mạnh miệng.”

      Cổ Phong thế nhưng lần đầu tiên có được loại cảm giác hoang đường khi bị dạy dỗ!
      Last edited: 22/8/16
      Mai Trinh, Xu trần, noair15 others thích bài này.

    4. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 12: Nghe sơ qua
      Mê cung có trăm vòng phức tạp, từng chỗ rẽ thông sang các hướng khác nhau, ngàn ngàn vạn vạn lối cũng chỉ có lối chính xác. Vậy mà Cổ Phong nhìn ra, mỗi hướng Trình Tử Xuyên di chuyển đều vô cùng chính xác.

      Lại gặp chỗ ngoặt, Cổ Phong hỏi: “ Ngươi hề do dự chút nào sao?”

      Trình Tử Xuyên trả lời: “ Ta biết đây có phải đường ra hay , nhưng đây nhất định là hướng ta muốn nhất.”

      Cổ Phong nghe vậy, trầm mặc hồi lâu mới : “ Ngươi thích hợp nhận truyền thừa của ta.”

      phải vì tư chất thiên phú đủ, mà là vì quá đủ. Dạng người này, tâm tính này, cần người khác truyền thừa, tự mình phát triển mới là thích hợp nhất.

      Đến cả truyền thừa của Tiên đế cho cũng rất lãng phí.

      Trình Tử Xuyên mỉm cười, đưa tay về phía trước thăm dò, lí do đến, vốn cũng phải vì truyền thừa.

      Cổ Phong thở dài tiếng rất , nhìn sang Lâu Nguyệt Đồng.

      Phất tay tiêu diệt hết đống vật, Lâu Nguyệt Đồng thổi thổi ngón tay: “ Có chuyện gì ?”

      “ …” Cổ Phong xuất bị nàng nhìn thấy cũng giận, như trần thuật, “ Trong đám người đến Cổ Linh Mộ này có ba người ta nhìn thấu, là Trình Tử Xuyên, là Trình Diệu, người còn lại chính là ngươi.”

      “ Trình Tử Xuyên ta có thể miễn cưỡng chấp nhận, Trình Diệu kia là gì mà dám đánh đồng với ta?” Tiểu ma nữ khó chịu mở miệng.

      “ Nhìn thấu Trình Tử Xuyên là vì có thanh tịnh đạo thể, nhìn thấu ngươi là vì người ngươi có phong ấn, còn Trình Diệu kia, ngươi cũng chớ xem thường . người có bí mật, có thể giấu được Thiên cơ, lúc tranh đấu cùng ngươi vẫn có thể giấu được.”

      “ Ồ?” Lâu Nguyệt Đồng dù sao cũng trong thời kỳ toàn thịnh, tiên nhân Cổ Phong này vậy, thông tin này quả nhiên đáng chú ý, tuy liên quan đến nàng nhưng nàng vẫn quan tâm, vậy mà mở miệng ra lại hỏi vấn đề khác, “ Ngươi có thể nhìn ra người ta có phong ấn, vậy trong này của ngươi có thứ gì có thể phá phong ấn ?”

      “ Ha ha! Tiểu nha đầu, kẻ trong cuộc mê, kẻ bàng quan tỉnh, ta khuyên ngươi vẫn nên chết tâm !” Cổ Phong cười nhạo tiếng, cảm khái , “ Phong ấn người ngươi thể dùng ngoại vật để phá, người ngoài thể giải, bởi vì cái gọi là muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.”

      cách khác, chỉ khi tìm được người phong ấn nàng, nàng mới có thể khôi phục nguyên dạng.

      Sắc mặt Lâu Nguyệt Đồng triệt để trầm xuống, khuôn mặt tinh xảo mang đậm sát khí, quanh thân khí thế ngút trời ngưng tụ thành gió lốc vô hình, buồn bã : “ Vậy ngươi còn ở đây linh tinh với ta làm gì?”

      “ Đương nhiên có lẽ vì ta kiến thức nông cạn.” Chẳng biết tại sao Cổ Phong để ý đến thái độ của nàng, chỉ thản nhiên , “ Ba người các ngươi ta đều xem trọng, đáng tiếc ai cũng phù hợp để ta truyền thừa, đây là ý trời! Tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng quá nản chí, nếu ngươi có thể tìm được món chí bảo kia của ta cũng phải có biện pháp.”

      Lâu Nguyệt Đồng hừ lạnh tiếng.

      “ Xông ra , ta há miệng chờ các ngươi!”

      Lâu Nguyệt Đồng tuy mặt chẳng quan tâm nhưng bước chân lại nhanh hơn. Đối với chuyện quá khứ, thực ra nàng hề quên, chỉ là thể nghĩ đến, vừa nghĩ thấy đầu đau như muốn nứt ra, đây cũng là do phong ấn.

      Nàng cảm thấy mình còn có nhiều việc phải làm, nếu như cả đời phải ở trong bộ dạng này, bằng chết!

      Vô luận thế nào, nàng cũng muốn phá phong ấn!

      Trong mê cung, vật dần dần rút lui, chẳng biết từ lúc nào xuất rất nhiều sương mù, đưa tay ra thấy năm ngón. Ký ức trong đầu Lâu Nguyệt Đồng bỗng như bừng tỉnh, vô số viễn cảnh ngắn ngủi tái diễn, bóng người, thanh , lại phảng phất như chưa tỉnh mộng, có tốt có xấu, nàng mê mẩn chìm vào trong đó.

      Ngươi tên gì?

      cho ngươi!



      Ma nữ Lâu Nguyệt Đồng, tội nghiệt ngập trời, phải giết!

      Ta phục!



      Vì sao giết ta?

      Nàng cảm giác như mình ngồi cành cây nhìn xuống, dưới gốc cây là bóng người mang khuôn mặt mơ hồ, môi khẽ nhúc nhích. Nàng cầm thứ gì đó ném xuống, người kia liền , mà nàng đắc ý cười to, nằm sấp cây ngủ.

      Nàng hẳn là hết sức chán ghét người kia, chỉ là nhiều năm sau ngẫm lại tâm tình khi đó lại thấy có chút chán ghét nào, thậm chí còn mang tia hồi ức và hoài niệm… ! Nàng có thứ tình cảm nhàm chán như thế!

      Mở mắt ra, sương mù trước mặt dần dần hóa hư vô, Lâu Nguyệt Đồng hờ hững : “ Mê tâm? Ảo cảnh? Hừ, sử dụng cái này với ta, đây chuyện cười!”

      “ Đó là sương mù ảo giác, vô luận là ngươi thể nhớ hay mực phủ nhận, những gì ngươi vừa chứng kiến chính là thứ lưu lại trong lòng ngươi ấn tượng sâu sắc nhất, bất kể là người, việc hay vật, đó chính là dấu vết đạo tâm của ngươi…”

      “ Nhiều lời! Tại sao ngươi còn ở đây?”

      Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm thấy đây là câu hỏi ngu ngốc. Bên trong Cổ Linh Mộ này, chỉ cần Cổ Phong muốn, có thể xuất ở bất kỳ đâu.

      “ Thẹn quá hóa giận? Ta chỉ là có chút tò mò với ngươi mà thôi…”

      Lâu Nguyệt Đồng lười để ý lại , tự ý tiến lên phía trước, biết qua bao lâu, phía trước nàng đột nhiên lên mảnh hắc ám, chỉ như thế, tất cả các con đường cũng thấy đâu, tất cả là màu đen vô biên.

      Nàng nhìn bên trái, bên trái có con đường, nhìn bên phải, bên phải cũng ra con đường.

      Nghĩ hồi, đây có khả năng là linh giác đạo pháp của tu sĩ, thể phán đoán được hướng chính xác. Có thể vì cảm thấy kiên nhẫn, Lâu Nguyệt Đồng sử dụng Cổ Linh Phù. Cổ Linh Phù phát quang, chỉ hướng bên phải.

      Nhưng sau khi ra, nàng vẫn thấy tình huống như thế.

      Lâu Nguyệt Đồng nhìn Cổ Linh Phù cười lạnh, nàng có thể khẳng định đây là Cổ Phong cố ý, chỉ khi dùng hết cơ hội Cổ Linh Phù mới có thể nhìn thấy ánh sáng .

      Quả nhiên, Cổ Linh Phù vừa biến mất, trước mặt nàng xuất hai con đường giống nhau như đúc.

      Ba lần lựa chọn, hai cơ hội, mặc kệ thế nào, lựa chọn hoặc tự mình .

      “ Chúc mừng ngươi đến bước cuối cùng, vấn đề tại là, ngươi chọn bên trái, hay vẫn chọn bên phải?”

      Lâu Nguyệt Đồng nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ, trong phút chốc liền mở miệng: “ Mặc kệ bên trái hay bên phải, tất cả đều quanh co, ta kiên trì, nhất định phải từ đầu đến cuối, vì thế …”

      Nàng hề lựa chọn, thẳng tắp về phía trước, vậy mà lại giẫm lên con đường lớn thẳng tắp.

      Trước mặt, ánh mặt trời chợt sáng, đó là cái thạch thất, hư ảnh mang khuôn mặt tuấn lãng ngồi bồ đoàn, thở dài: “ Quả là thế.”

      Lâu Nguyệt Đồng liếc nhìn, bên cạnh, Trình Tử Xuyên lẳng lặng đứng đó, hình như vừa mới xuất cùng nàng.

      “ Hai con đường đó, con đường sống kèm theo thí luyện truyền thừa của ta, con đường cùng, tuyệt thể sống, chỉ có đường giữa mới có thể có cơ hội đoạt được chí bảo.” Cổ Phong cười cười, “ Các ngươi tâm cao như núi, ta hay Cổ Linh Mộ đều chứa nổi các ngươi! Chỉ là tốc độ các ngươi quá nhanh, thời hạn còn chưa đến, bằng ngồi xuống nghỉ ngơi chút .”

      có thưởng sao?” Lâu Nguyệt Đồng thuận miệng hỏi.

      Cổ Phong nhíu mày, lát sau bắn ra viên linh châu phát sáng, hào quang ba màu: “ Đây là Tam Tài Châu, ta tạo ra thứ này cùng lúc với chí bảo, có thể khiến ngươi phát ra ba lần công kích bằng tu vi quản phong ấn.”

      Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy mắt sáng lên, đưa tay nhận, so với những linh khí linh đan lúc trước đây mới là vật hợp ý nàng nhất. Xem ra đây là bảo vật thượng phẩm, nàng hất cằm, nhướn mày ý : “ Đa tạ.”

      Cổ Phong cười cười, chuyển sang Trình Tử Xuyên: “ Ta có gốc tiên thảo, người phàm có thể dùng để tu luyện, tu sĩ có thể dùng để cải tạo căn cốt… Nhưng ta có vấn đề, thanh tịnh đạo thể bẩm sinh gắn bó với hồn phách của ngươi, căn cốt bị hủy cũng có thể được tạo ra lần nữa, hay là ngươi cần linh dược?”

      Cổ Phong là tiên nhân, nhãn lực bất thường khỏi , câu toạc ra chỗ thần kì của đạo thể bẩm sinh.

      Trình Tử Xuyên lặng im lát, thản nhiên : “ Lúc ta bị đoạt căn cốt tuổi còn bé, kinh mạch đứt từng khúc, hồn phách yên, tĩnh dưỡng chút ngủ say bảy năm, cải tạo căn cốt tự nhiên còn cần cả thập niên, nếu trong Cổ Linh Mộ có linh dược, ta cần gì phải đợi đến bốn năm?”

      Cổ Phong gật gật đầu, xem như tiếp nhận thuyết pháp của , đưa tiên thảo cho .

      Trình Tử Xuyên đưa tay cầm lấy: “ Đa tạ.”

      Lâu Nguyệt Đồng đến cái đệm cói trống, khi qua liền mỉm cười thầm: “ Ngươi nghĩ đó là sao?”

      “ Ngươi đoán xem?” Trình Tử Xuyên nghiêng đầu lưu lại bên tai nàng câu, cũng xoay người tìm cái bồ đoàn ngồi xuống.

      Hai người họ vốn là người may mắn, ở chung chỗ liền xuất loại cảm giác khó thể chấp nhận, coi ai ra gì, người vừa nhìn liền cảm thấy dường như mình được để ý tới, nhìn lại lại cảm thấy hết sức bình thường.

      Ở đó còn phảng phất loại quan hệ gió trăng ái muội, tựa như nắng gắt gặp trăng, tựa như nước tĩnh cát chảy khó dung, lại như gió vàng gặp sương ngọc… tế nhị cực kỳ.

      Cổ Phong ý tứ cảm xúc thở dài, hai người kia có rằng buộc, nhìn cũng thấu.

      Khi thời hạn vừa hết, Trình Diệu cũng ra, lúc này Lâu Nguyệt Đồng mới tin tưởng lời của Cổ Phong, đánh giá cao phần, cảm thấy bí mật của người này đơn giản, đáng tiếc nàng có hứng thú tìm tòi.

      Trình Diệu nhìn thấy hai người, sắc mặt lập tức cứng đờ, cười lạnh liên tục.

      “ Ngươi còn có mặt mũi cười?” Lâu Nguyệt Đông cực kỳ khó chịu, “ Lâu như vậy mới ra được, phế vật.”

      Trình Tử Xuyên nhanh chậm lên trước, bình thản chen vào: “ Đạo hữu rất đúng.”

      Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, đầu ngoảnh lại dùng củi chỏ đập cái, lại còn cùng nàng mạnh miệng?

      Trình Diệu nghe hai người kẻ xướng người họa, tức giận tới mức Xích Hoàng Kiếm cũng tuốt vỏ hơn phân nửa, xem ra muốn nhảy đến đánh nhau ngay lập tức!

      “ Tốt lắm.” Hư ảnh Cổ Phong cũng đứng lên, “ Ba người các ngươi là ba người duy nhất có khả năng đoạt chí bảo, ta cũng hi vọng các ngươi đánh nhau trước, hai bên cùng thiệt.”

      “ Chỉ bằng ?” Lâu Nguyệt Đồng khinh người đền mạng.

      “ Ngươi có bản lĩnh …”

      Cổ Phong lạnh nhạt trực tiếp cắt lời bọn họ: “ Phàm là tu sĩ đều phải nghe qua câu cổ xưa: 'Thiên địa lục giới, thần ma vi tôn, thần ma kính sợ, Thánh tôn tối cao’.” Dừng chút, giọng của có chút buồn bã, “ Ta chết hơn trăm năm, biết bây giờ tu chân giới còn có người biết được?”

      Lời này vừa ra, ba người đều ngơ ngẩn, đồng thời cũng trầm mặc.
      Last edited: 28/8/16
      tart_trung, Mai Trinh, Lierose DuDu19 others thích bài này.

    5. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Truyện hay quá, mình thích thể loại huyền huyễn tu tiên mà cũng phải nhảy hố truyện này.
      tunguyetminh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :