1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: kiện tát ()

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Cứ tưởng rằng chuyện này cứ thế trôi qua, ngoại trừ trong lòng Lâm Thanh Uyển và Diêu thị có chút khó chịu ra còn gì khác nữa, lại ngờ rằng có người ngu xuẩn, chủ động làm thùng thuốc súng xông vào Hà thị.

      Người nọ chính là Vương thị.

      Thực ra với Vương thị mà , ngày hôm đó ả đúng là chịu đủ nghẹn khuất cùng xui xẻo.

      Đầu tiên là làm việc mệt giống như con bò, vất vả mới trốn được về lại bị Hà thị tóm được rồi đuổi ra đồng. Tiếp theo chính là ả trộm lười làm người tức giận, Nhị phòng Tam phòng đưa ra đề nghị cho vợ về nhà nghỉ ngơi lát, ngay sau đó ả đụng phải họng súng của Dương lão gia tử…

      Dương lão gia tử ngày thường trầm mặc ít , nhưng lúc thu hoạch vụ thu phá lệ táo bạo. Ông luôn lo lắng lúc thu gặt nếu ông trời thương xót trời đổ mưa, ông chỉ mong sao gặt hái cho nhanh đỡ phải gặp mưa, phải khi nào cất hoa màu vào kho lúc ấy mới yên tâm được. Cho nên ông cực kì thống hận những kẻ vào lúc thu hoạch vụ thu có mánh khóe lười biếng.

      Bị túm làm việc dưới ruộng cả buổi chiều, Vương thị cảm thấy chính mình sắp ngã quỵ, vốn trong lòng ả đầy nghẹn khuất, nhưng cũng chỉ cảm thấy mình may mắn bị dính vào họng súng chứ cũng có ý nghĩ gì khác, ai biết buổi tối về đến nhà, Nhị Lang với ả kiện triệt để làm Vương thị táo bạo hẳn lên…

      Đừng Vương thị hôm nay gặp xui xẻo, kỳ Hà thị hôm nay cũng rất xui xẻo. Chuyện là gần đây trong nhà cơm ăn có tý chất béo nào, lão tứ Dương Học Chương oán trách bà ta vài lần, bà ta liền tranh thủ người trong nhà ra đồng hết làm bữa ăn chui cho con trai út.

      Gà vừa mới thả vào trong nồi nhìn thấy Vương thị vụng trộm chạy về, bà ta lập tức mắng Vương thị trận rồi đuổi , thuận tiện để Dương Nhị Muội cùng ra đưa cơm và giám sát luôn.

      Ăn cơm trưa xong Hà thị đuổi mấy đứa trong nhà chơi, nghĩ rằng như vậy là có thể đóng cửa mấy mẹ con hưởng dụng, nào biết đâu bà ta, Dương Học Chương cùng Dương Nhị Muội vui vẻ quang minh ăn thịt gà phát Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu núp ngoài cửa sổ nhìn bọn họ ăn gà.

      Hà thị vừa nhìn thấy hai đứa trẻ lập tức chạy ra túm hai đứa vào, đầu tiên là quát mắng trận sau đó là uy hiếp chúng được ra.

      Bà ta nghĩ mấy đứa này cũng giống cha mẹ nó ít , hơn nữa ngày thường cũng tương đối nghe lời, cho nên chỉ uy hiếp vài câu rồi đuổi hai đứa ra ngoài, lại nghĩ rằng chỉ có Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu thấy được, còn có Dương Nhị Lang đại phòng thấy được.

      Chung quy là Dương Nhị Lang lớn hơn mấy đứa kia mấy tuổi nên biết trốn, vừa nhìn thấy Hà thị nhảy dựng bắt người chạy luôn, nhưng hương vị gà kia vẫn còn vương chop mũi của nó, nó biết bà nội hung dữ nên dám đòi, chờ khi mẹ mình về, rốt cuộc nhịn được mở miệng đòi ăn gà với Vương thị…

      chung là trẻ vẫn là trẻ thôi, hiểu được cong cong vẹo vẹo trong đó, nhưng người lớn hiểu, đây chính là tranh thủ có người liền ăn vụng!

      Vương thị nghẹn khuất, như vậy rất tốt, lửa giận vọt lên đại não, hai lời lập tức vọt vào phòng chính lý luận phen với Hà thị.

      Lúc ấy Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ ở trong phòng tắm rửa, bận cả ngày cả người toàn mồ hôi, cho nên ngày thường sau khi làm về hai người lau qua người trước rồi mới tới phòng chính ăn cơm.

      Lâm Thanh Uyển mặc quần áo nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ chính phòng, có thanh Vương thị, có thanh Hà thị, Vương thị còn khóc mắng thét chói tai…

      Nàng nhanh chóng mặc quần áo cùng với Dương Thiết Trụ mở cửa ra ngoài, hai người bên Tam phòng cũng đứng ở cửa phòng mình nhìn hướng chính phòng xem.

      Cửa chính phòng mở rộng, Vương thị vừa nhảy lên vừa cãi nhau với Hà thị kháng, Hà thị sắc mặt khó coi cực kỳ nhưng bộ dáng lại khó nén chột dạ…

      Có hi vọng!

      Trong lòng Lâm Thanh Uyển lóe qua ý này.

      Mắt thấy bên kia càng nháo càng lợi hại, ai cũng biết tại tất cả mọi người đều ở nhà, chính phòng nháo thành như vậy, bọn họ bên này nếu qua ổn.

      Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ, còn có hai người Tam phòng cùng nhau vào chính phòng, Hà thị nhìn thấy người hai phòng cũng tới, sắc mặt càng đen như đáy nồi. Vương thị mừng rỡ, biểu tình giống như oan dân rốt cuộc gặp phải thanh thiên đại lão gia, lôi kéo Lâm Thanh Uyển và Diêu thị muốn các nàng đến phân xử…

      “Nhị đệ muội, Tam đệ muội, các ngươi tới vừa đúng lúc, các ngươi tới phân xử cho ta, ở đâu có chuyện người ngoài đồng gặt gấp đến độ mệt sắp chết còn người ở nhà được thêm ưu đãi?” Xem ra tức giận trong lòng Vương thị bùng nổ rồi, miệng phanh lại được.

      “… A? Chúng ta mỗi ngày ra đồng làm việc nặng, vậy mà trong đồ ăn chẳng có lấy miếng mỡ nào, ngoại trừ cho thêm phân lượng có khác gì ngày thường đâu? Nhà người ta lúc thu hoạch vụ thu cho dù có nghèo đến mấy cũng có tí dầu mỡ cho người ta bồi bổ, nhà chúng ta có nghèo hơn họ ? Nhà ở số số hai trong thôn, thức ăn trong nhà này cũng "số số hai’' trong thôn, người khác mà biết chắc họ cười đến rụng răng …”

      Đối với kiểu ăn uống trong nhà những ngày gần đây làm cho Vương thị luôn tham ăn cự kỳ bất mãn. Trước đây cách năm ba hôm lão Nhị lại lên núi săn con mồi về cho mọi người được bữa ăn ngon, bây giờ lão Nhị thú hôn, trong nhà làm ầm ĩ, quanh quẩn được mấy hôm lại bị bức vào thu hoạch vụ thu, lão Nhị Dương Thiết Trụ rất lâu lên núi, trong nhà ngoại trừ ngày bãi rượu cho lão Nhị ra đến bây giờ còn chưa mua tí thịt nào. Lần này Hà thị lại ăn vụng nhân lúc mọi người có nhà, Vương thị nhân dịp này luôn.

      Mặt già của Hà thị cực kỳ xấu hổ, nhưng vì ở trước mặt nhóm con trai con dâu, bà ta sợ lòi đuôi nên chỉ có thể kéo dài gương mặt già nua ngồi chỗ đó.

      Dương lão gia tử vừa từ ngoài đồng về, còn chưa kịp nghỉ thấy nháo thành như vậy cũng biết nên thế nào với lão bà này.

      Vương thị thấy hai người đều ngồi chỗ đó lên tiếng, càng cảm thấy đúng lý hợp tình. Từ ngày ả thành thân với Dương Thiết Xuyên tới nay, ả ở trước mặt Hà thị chưa bao giờ thấy hãnh diện như thế này.

      “… A? ngờ thứ tốt trong nhà đều bị mẹ cầm thiên vị, nhưng mà thiên vị cũng phải có lý chút chứ, bình thường chúng ta ăn trứng gà đều cho phép, người khác chẳng những được ăn trứng gà ngay cả con gà bự cũng được ăn, chúng ta mấy người lớn thế này có phải chết hết rồi ? Để đem thức ăn trong nhà thiên vị…”

      Dương Học Chương ở Tây ốc bên kia vẫn có động tĩnh.

      Trẻ trong nhà thấy ồn ào quá cũng chạy tới đứng ở ngoài cửa tò mò nhìn vào bên trong.

      Hà thị bị Vương thị như thế vừa thẹn vừa giận, mới đầu còn rụt cổ, cảm giác có chút chột dạ xấu hổ, bây giờ Vương thị lại biết kiềm chế, càng nháo càng lớn, chỉ kéo người Nhị phòng Tam phòng tới, ngay cả mấy đứa trẻ con trong nhà cũng chạy lại xem hết thiếu đứa nào.

      Hà thị lập tức bị lửa giận phá tan sợi dây cuối cùng trong đầu, vừa vặn nhìn thấy Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu cũng đứng ở ngoài cửa, bà ta đập nhát vào kháng ngồi bật dậy, ngay cả giầy cũng vọt ra ngoài cửa hung hăng kéo Dương Nhị Nữu vào trong phòng.

      Động tác Hà thị quá nhanh, cũng quá đột ngột, ai nghĩ tới bà ta lại kéo Dương Nhị Nữu , mọi người đều phản ứng kịp.

      Đến khi phản ứng lại Dương Nhị Nữu bị Hà thị lôi vào trong, đứa vừa bé vừa gầy, Hà thị tức giận ra tay nhấc cả đứa lên xách vào trong phòng, thoạt nhìn dọa người.

      Hà thị xách Dương Nhị Nữu tiến vào, thừa dịp mọi người kịp phản ứng, giơ tay tát hai phát.

      “Lão nương cho ngươi lung tung khắp nơi này, cho ngươi lung tung này…”

      Diêu thị ‘'oa'’ tiếng xông tới kéo Dương Nhị Nữu từ trong tay Hà thị vào trong lòng mình, có lẽ Dương Nhị Nữu bị hành động của bà nội dọa ngốc, lúc ấy căn bản biết khóc, đến khi được mẹ ôm mới khóc òa lên.

      Đứa khóc đến mức kịp thở, khuôn mặt nhắn bàn tay hồng dực lên, đứa trẻ mặt quá , tay Hà thị lại quá lớn, cho nên cái dấu tay kia gần như che hết mặt Dương Nhị Nữu, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.

      Diêu thị lúc này cũng chỉ biết ôm con mình ngồi chỗ đó khóc biết gì.

      Dương Tam Nữu thấy tỷ tỷ bị đánh, mẹ ngồi xổm chỗ đó ôm tỷ tỷ khóc cũng chạy tới ôm tỷ tỷ cùng nhau khóc, lớn hai ngồi xổm tại chỗ khóc than nhìn qua cực kỳ thảm thiết.

      “Mẹ, người làm cái gì vậy? Sao người lại đánh Nhị Nữu?” Dương Thiết Căn nhảy dựng lên , cũng nhanh chóng chạy qua xem đứa .

      “Lão nương đánh chính là nó, ai bảo nó lung tung, tuổi còn còn chịu học cái tốt, chỉ biết miệng lưỡi luyên thuyên, về sau nhà ai còn dám muốn cái hàng rách ấy…”

      Hà thị mắng chửi người biết tích đức là cái gì, chửi đứa cháu mới 5 tuổi của mình lại mắng cực kì khó nghe.

      Lâm Thanh Uyển tức giận đến cả người phát run, lại biết làm thế nào để ngăn miệng Hà thị lại, chỉ có thể chạy qua kéo Diêu thị từ mặt đất dậy xem đứa bé.

      “Đói bác mẫu…” Nhị Nữu mơ hồ gì đó, mặt là nước mắt giàn dụa, khóe miệng cũng rịn ra tơ máu.

      Dương Thiết Căn biết Hà thị có ý tứ gì, nhưng nàng và Diêu thị nghe hiểu được, có lẽ Hà thị tưởng hai đứa Nữu Nữu lung tung mới chọc Vương thị nháo tới cửa.

      Lâm Thanh Uyển cẩn thận định sờ mặt đứa nhưng dám sờ, lúc này mặt Dương Nhị Nữu nhanh chóng sưng lên, trẻ da nộn, vệt đỏ vệt tím nhìn dọa người.

      Con….

      Con mẹ nó…

      Lâm Thanh Uyển rất muốn mở miệng chửi thô tục nhưng bùng ra, nàng hít hơi mạnh rồi thở ra, hơn nửa ngày mới đè xuống được những lời chửi thô tục kia.

      Con dâu mắng mẹ chồng chính là đại nghịch bất đạo, lời mắng ra khỏi miệng, cần biết ngươi cố ý hay cố ý đều biến thành cố ý, lúc này Lâm Thanh Uyển đặc biệt thống hận loại "hiếu đạo'’ này áp chế, còn có khoảng cách quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu, cho dù mẹ chồng có làm sai tới đâu con dâu cũng được dị nghị gì.

      Lâm Thanh Uyển bình phục lại bạo động ở trong lòng mình, thầm oán hận được nén lại thành liếc mắt nhìn, mới mở miệng : “Bà bà, Nhị Nữu và Tam Nữu đều là đứa bé ngoan, học miệng lưỡi gian trá gì, trẻ hiểu chuyện, lúc ta và Tam đệ muội về nhà có lỡ miệng với chúng ta, nhưng là — “

      Nàng xoay người chăm chú nhìn vào đôi mắt tam giác của Hà thị: “— chúng ta cũng cho ai nghe cả, có công sức , hai là có cái tinh thần đó, ba người chúng ta cam đoan ra bên ngoài. Bởi vì —” nàng dừng chút, lại hít sâu hơi: “Bởi vì đứa , bà nội cho chúng nó , nếu ra đánh vào miệng chúng nó…”

      Mọi người vừa nghe thấy những lời này, ánh mắt đều nhìn về Hà thị, Hà thị lập tức có loại xúc động muốn cắm mặt xuống đất.

      Diêu thị vừa nghe đến chuyện cái tát khóc càng dữ dội hơn.

      Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển thay hai mẹ con các nàng ra mặt, cũng run môi lên tiếng.

      “… Đứa … Còn như vậy, bà bà… Ngươi… Ngươi nặng tay như vậy… Còn đánh miệng con ta…”

      “Mẹ… Mẹ… Người…” Dương Thiết Căn cũng biết nên cái gì, đánh con là mẹ , thể đánh lại được, mắng chửi cũng được, chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm xuống bất đắc dĩ gào thét, hán tử lớn như vậy rồi còn có bộ dạng nghẹn khuất như đứa trẻ làm cho lòng người phải chua xót.
      thư hồ, vanlactamviem, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: kiện tát (nhị)

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Dương lão gia tử giơ ngón tay run chỉ thẳng vào Hà thị, nửa ngày được từ nào, chỉ có thể thở dài hơi rồi nặng nề buông tay.

      Vương thị ở bên cạnh nhìn mà thất thần đứng góc cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Dương Tam Nữu tuy nghe hiểu lắm lời người lớn , nhưng nó cũng nghe được nguyên nhân bà nội đánh tỷ tỷ là bà cho rằng tỷ tỷ và nó ra.

      Tiểu nữ oa uất nghẹn, khuôn mặt nhắn hồng hồng, nửa ngày mới đẩy cục nghẹn ra khỏi miệng: “Lúc ấy chỉ có cháu và tỷ tỷ thôi, Nhị Lang ca ca cũng ở đó, sao bà nội chỉ đánh mình tỷ tỷ cháu?”

      Lúc ấy bị hương vị dẫn dắt chỉ nó và tỷ tỷ, còn có Nhị Lang đại phòng, chỉ là Nhị Lang thông minh nghe được tiếng vang liền chạy mất.

      Ánh mắt Hà thị lại chuyển tới người Dương Nhị Lang, Dương Nhị Lang vừa nhìn thấy bà nội nhìn nó, nó lập tức chạy mất dạng.

      Lâm Thanh Uyển có công phu để ý tới bên này, ôm lấy đứa , lôi Diêu thị ra khỏi chính phòng. Dương Thiết Trụ đuổi theo sát tiếp đứa , Dương Thiết Căn cũng đứng dậy rồi đuổi kịp.

      “Đứa còn , đừng để cái tát vừa nãy gây ảnh hưởng gì đó, hãy tìm đại phu đến xem chút ?”

      Đặt đứa kháng xong Lâm Thanh Uyển liền bảo Dương Thiết Căn tìm đại phu ở trong thôn.

      Diêu thị ngồi ở mép giường, nhìn đứa khuôn mặt nhắn sưng đỏ mà rơi nước mắt, lúc này Nhị Nữu còn khóc, có lẽ sợ khóc mặt đau thêm.

      Lâm Thanh Uyển ngồi bên cạnh Nhị Nữu dỗ nó: “Nhị Nữu, cho Nhị bá mẫu biết, mặt có đau ?”

      Nhị Nữu muốn chuyện nhưng mặt vô cùng đau đớn chỉ có thể gật đầu.

      “Tốt lắm, Nhị Nữu ngoan, vậy cháu cho Nhị bá mẫu, lỗ tai có "ông ông" hay ? Nhị bá mẫu cháu có nghe thấy hay ?”

      Nhị Nữu nghi hoặc nhìn nàng, nó hiểu cái gì gọi là "ông ông".

      Lâm Thanh Uyển chỉ có thể đổi ý: “Có cảm giác có ruồi bọ bay quanh tai ?” Nàng vừa còn vừa dùng tay ra hiệu, bắt chước bộ dạng có con muỗi bay tới bay lui.

      Lần này đứa nghe hiểu gật đầu.

      “Tốt, bé ngoan.” Nàng sờ cái đầu của Nhị Nữu lại hỏi: “Vậy Nhị Nữu có cảm thấy đau đầu choáng váng , có buồn nôn ?”

      Choáng váng Nhị Nữu hiểu, nôn nó cũng hiểu, cho nên lần này nó rất nhanh liền lắc đầu.

      Lâm Thanh Uyển rốt cuộc yên lòng.

      “Nàng dâu, nàng hỏi Nhị Nữu những thứ đó làm gì?” Dương Thiết Trụ ở bên cạnh hỏi.

      “Có rất nhiều người lớn khi đánh trẻ con do quá mạnh tay, bàn tay đánh tới dẫn đến đứa bị điếc cũng có, với lại còn bị đánh đầu càng phải hỏi kĩ chút.”

      Chấn thương sọ não gì đó, Lâm Thanh Uyển giải thích, bởi vì có giải thích bọn họ cũng hiểu.

      Kiếp trước nàng xem tin tức, thường xuyên thấy cảnh người lớn dùng tay đánh trẻ con tới bị điếc, có người còn bị chấn thương sọ não. Ở đây biết y thuật thế nào, chỉ có thể bằng phán đoán của mình xem trước Nhị Nữu như thế nào, bị thương có nghiêm trọng hay .

      Diêu thị nghe thấy Lâm Thanh Uyển có người đánh con thành tai điếc, nhanh chóng đứng dậy luống cuống tay chân xem đứa , nhưng lại biết xem như thế nào.

      Lâm Thanh Uyển nhìn nàng như vậy, kéo nàng sang bên miễn cho nàng sốt ruột.

      “Ngươi lấy chậu nước lại đây đắp cho đứa .”

      Diêu thị nhanh chóng che miệng thút tha thút thít chạy ra sân múc nước.

      Diêu thị bưng nước vào, Lâm Thanh Uyển tìm tấm khăn mềm của nàng, thả khăn vào trong chậu tẩm ướt rồi vớt lên vắt, tới khi có nước chảy ra, nhưng khăn hút rất nhiều nước rồi, cẩn thận lau mặt cho Nhị Nữu.

      Đáng tiếc có khối nước đá, nếu có nước đá hiệu quả tốt hơn ít.

      “Nhị Nữu ngoan nha, Nhị bá mẫu cho lau cho cháu, lau vài lần hết đau nha.”

      Nhị Nữu nghe lời để Lâm Thanh Uyển đặt tấm khăn lên khuôn mặt nhắn.

      Đứa nghe lời, sao Hà thị có thể hạ thủ được như vậy chứ.

      Vừa nghĩ đến màn Hà thị đánh đứa kia, Lâm Thanh Uyển liền tức giận đến tay vẫn còn run.

      Lúc này Dương Thiết Căn liền dẫn đại phu vào, đại phu kia khoảng chừng 50, 60 tuổi, râu tóc bạc phơ, nhưng thân thể nhìn qua có vẻ còn khỏe mạnh, đường thấy run rẩy.

      Vừa nhìn thấy đại phu đến Lâm Thanh Uyển và Diêu thị liền nhường chỗ.

      “Đại phu, ngài đến xem giúp, đứa này bị bà nội tức giận đánh hai cái bạt tai, ta sợ đánh ra cái bệnh xấu gì cho nên vội mời ngài tới nhìn cái.” Lâm Thanh Uyển vừa vừa lấy tấm khăn mặt Nhị Nữu xuống.

      Đại phu ngồi sát lại nhìn lập tức hít hơi mạnh.

      “Đây quả thực là hồ đồ, sao có thể đánh đứa thành như vậy chứ.” Lão đại phu vừa xong, vừa hỏi Dương Nhị Nữu có nghe thấy mọi người chuyện hay .

      Dương Nhị Nữu gật đầu.

      “Nghe thấy là được ” lão đại phu yên lòng, xoay người với người lớn: “Cũng may đánh thành tai điếc, lúc nữa ta ghi phương thuốc, các ngươi giã ra rồi đắp lên cho nó. Nếu như đứa thấy choáng váng đầu có cảm giác muốn ói, các ngươi phải lập tức đưa đứa đến đại y quán ở trấn nhìn xem. Các ngươi cũng biết, lão phu y thuật chỉ được như vậy, chỉ có thể xem ít tật đau đầu cảm mạo thôi.”

      Diêu thị và Dương Thiết Căn ở bên cạnh lập tức gật đầu.

      Đợi khi Dương Thiết Căn cùng lão đại phu trở về lấy thảo dược, Lâm Thanh Uyển mới mở miệng với Diêu thị: “Ngươi cẩn thận chút, nếu như đứa có bệnh trạng choáng váng đầu muốn ói phải nhanh chóng đưa đến trấn .”

      Diêu thị lau nước mắt gật đầu, vừa gật đầu nước mắt lại rơi xuống.

      Nhìn Diêu thị có bộ dáng thế này, Lâm Thanh Uyển cũng biết nên cái gì cho phải. Đầu óc nhiều năm như vậy rồi phải đổi là đổi ngay được, huống chi ở địa phương này phải là chưa có chuyện bà nội đánh cháu nghe lời, chẳng nhẽ còn nháo đòi công đạo? Thanh quan khó quản việc nhà, toạc ra cũng vô dụng, đặc biệt là hai người này cũng có dáng vẻ muốn đòi công đạo với Hà thị.

      Thậm chí trong đầu của Lâm Thanh Uyển còn tưởng tượng tình cảnh sau này nếu mình có con, Hà thị cũng đối xử như vậy phải làm sao? Nhưng gần như cần do dự, Lâm Thanh Uyển liền biết nàng tuyệt đối tha cho Hà thị, để con mình còn bị đánh cần gì đến hiếu đạo?

      Đây chính là chênh lệch giữa người đại và người cổ đại, tư tưởng cứng nhắc như vậy.

      Đợi đến khi Dương Thiết Căn cầm thảo dược về giã rồi đắp lên mặt cho Nhị Nữu xong, Lâm Thanh Uyển mới cùng Dương Thiết Trụ trở về phòng của mình.

      Toàn bộ Dương gia an tĩnh đến kỳ lạ, chính phòng bên kia tối om ngay cả đèn cũng thắp, xem ra cơm tối nay ai làm rồi, mà Lâm Thanh Uyển cũng lười qua ăn, nhìn thấy mấy người kia đủ no rồi.

      Hai người trong phòng lấy điểm tâm Dương Thiết Trụ mua ra ăn, tắm rửa xong ngủ. Chung quy mệt mỏi cả ngày, lại trải qua buổi tối ầm ĩ như vậy mọi người đều cảm thấy mệt mỏi.

      Lúc ngủ Lâm Thanh Uyển đột nhiên ra câu.

      “Mẹ chàng đúng là phải thứ đồ!” Dừng chút nàng lại thêm câu: “Về sau nếu mẹ chàng dám đối xử với con chúng ta như vậy, Dương Thiết Trụ, chàng cũng đừng trách ta cảnh cáo trước, ta khẳng định trở mặt đấy.”

      Dương Thiết Trụ chỉ nghe gì, chỉ ôm chặt nàng vào trong lòng.

      Qua lúc lâu sau mới lên tiếng: “Uyển Uyển, loại chuyện này tuyệt đối phát sinh, nàng yên tâm!”

      Nhưng lúc này Lâm Thanh Uyển ngủ cho nên nghe được lời .

      bên khác trong phòng Tam phòng, từ lúc mấy người Lâm Thanh Uyển rời , nước mắt Diêu thị chưa từng ngừng rơi.

      Hai đứa ngủ, ai cũng dám nhắc tới chuyện đói bụng, hơn nữa chúng vẫn còn , ngày khóc nháo cũng mệt mỏi liền ngủ.

      Dương Thiết Căn ngồi xổm mặt đất, cúi đầu nghe vợ mình khóc nức nở.

      Qua lâu sau mới đứng lên tới bên cạnh Diêu thị.

      “Nàng dâu, nàng đừng khóc, ta xin lỗi nàng.”

      Diêu thị chuyển mặt sang chỗ khác vẫn tiếp tục khóc.

      Dương Thiết Căn thở dài, thống khổ giật tóc mình.

      “Nàng , bà là mẹ ta, ta có thể gì?” Trong lòng cũng rất khó chịu, lão mẹ cùng đệ đệ muội muội ở trong phòng ăn vụng, bị bọn nhìn thấy, uy hiếp đứa thể , ra là ăn tát. Ai biết chỉ Nhị Nữu và Tam Nữu thấy được, còn có Nhị Lang của đại phòng. Nhị Lang cho Vương thị, Vương thị nháo, nháo đến cuối cùng lại vạ lây sang nhà bọn họ.

      Nhưng có thể cái gì đây? Chẳng nhẽ lại đánh hay mắng mẹ trận ư?

      Diêu thị vừa nghe thấy Dương Thiết Căn như vậy xoay người lại, ánh mắt đỏ rực biết là khóc hay là hận.

      “Đúng đúng đúng, chàng đều có lý, bà ấy là mẹ chàng, cho nên bà có thể phân phải trái ra tay với Nhị Nữu, bà ấy là mẹ chàng nên có thể ở nhà ăn vụng, bị đứa thấy được, còn uy hiếp muốn đánh miệng đứa ?”

      Dương Thiết Căn đầy mặt thống khổ, cũng biết nên cái gì.

      mặt Diêu thị lại chảy ra chuỗi nước mắt, thống khổ thấp chảy: “Dương Thiết Căn, chàng xem, ta gả cho chàng nhiều năm như vậy, ngoại trừ chưa sinh được con trai ra ta chỗ nào phải xin lỗi Dương gia các ngươi? Ăn cơm ta bị mẹ chàng nhìn đến cơm cũng dám gắp, hai đứa lớn như thế này rồi muốn ăn trứng gà cũng dám nghĩ… Ăn cơm ta ăn ít nhất, làm việc ta làm kém ai, nhưng ta được cái gì? Ta được cái gì?” Diêu thị thần tình kích động đứng lên: “… Mẹ chàng và đại tẩu xem thường ta, liên lụy tới hai đứa trẻ đáng thương của ta mỗi ngày bi mấy đứa con trai nhà đại phòng kia kiềm chế, hai đứa nó mới 4, 5 tuổi, ăn cơm bị ca ca đoạt đồ ăn mà dám tức giận, chỉ dám trở về với ta…”

      Dương Thiết Căn ôm người vợ gầy yếu vào trong lòng mình nước mắt cũng chảy ra.

      “Xin lỗi, nàng dâu, đều tại ta bản lĩnh, nhưng bà là mẹ ta… Ta có thể tại trước mặt bà cái gì…”

      Dương Thiết Căn phải biết vợ con mình có đãi ngộ gì, nhưng trời sinh tính ăn vụng về, làm người thành hiếu thuận, có đôi khi nhìn thấy mẹ trách móc vợ con nặng nề, cũng chỉ có thể nhìn mà chẳng thể làm gì được.

      Mẹ , đánh thể được, mắng chửi cũng được, nháo lên cũng nháo thắng bà, chỉ có thể cam chịu để bà kiềm chế, mặc bà bài bố.

      Diêu thị và Dương Thiết Căn đều bị tư tưởng truyền thống chi phối, chữ "hiếu" lớn như trời ập xuống, cho nên Diêu thị cho Dương Thiết Căn, bởi vì nàng biết nam nhân này hiếu thuận, mẹ chồng Hà thị lại là kẻ tính tình khó dây dưa.

      Nhưng nàng luôn luôn chịu mệt nhọc, trong lòng liền sinh ra ít tâm tư, giống như Nhị tẩu vậy, ngươi để ý tới người lớn cũng phải quan tâm tới đứa của ngươi.

      Ban đêm Diêu thị nằm ở kháng, lâu ngủ, lời của Nhị tẩu luôn quanh quẩn ở trong đầu nàng…

      Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng, mọi người đều rửa mặt rời giường.

      Điểm tâm là Hà thị làm, làm điểm tâm xong Hà thị liền đứng ở sân hô to tiếng, gọi mọi người ra ăn sau đó còn ra đồng làm việc.

      Vốn Hà thị muốn làm nhưng Dương lão gia tử bức bà ta , nếu bà ta làm cơm ra đồng gặt, chẳng lẽ lại để giống đêm qua lớn trong nhà phải nhịn đói? Hà thị đành phải lộ vẻ tức giận đứng lên nấu cơm.

      Quá trình ăn điểm cực kì im lặng, người lớn và trẻ đều gì, Diêu thị và hai đứa tới, điểm tâm là Dương Thiết Căn mang về phòng .

      Hà thị muốn gì đó nhưng cắn chặt răng mở miệng.

      Ăn điểm tâm xong, mọi người chuẩn bị ra đồng làm việc. Dương Thiết Căn với Dương lão gia tử hôm nay Diêu thị , nàng phải ở nhà xem đứa , là đại phu bảo đứa bị đánh, bị thương khá nặng, người lớn phải trông coi nếu có bệnh trứng đau đầu buồn nôn phải mang trấn .

      Dương lão gia tử vừa nghe liền gật đầu đồng ý, cũng phân phó Hà thị lấy chút trứng gà cho đứa bồi bổ, Hà thị biết đứa bị bà ta đánh ác nên phản đối, chỉ là mặt chảy ra biết suy nghĩ cái gì.

      Lâm Thanh Uyển hôm nay ra đồng làm việc giống hôm qua, Vương thị hôm nay cũng đặc biệt thành , phỏng chừng là phát tiết xong trong lòng nghĩ mà sợ, sợ Hà thị tìm ả phiền toái nên làm ra cái chuyện thiêu thân lao vào lửa gì.

      ngày gặt hái, tuy Lâm Thanh Uyển chỉ là trợ thủ bên cạnh, nhưng làm cả ngày nên cũng chịu mệt .

      Đến lúc này nàng mới hiểu được câu thơ cổ trước đây, hiểu được cái gì gọi là:

      '‘Sừ hòa nhật đương ngọ
      Hãn tích hòa hạ thổ
      Thùy chi bàn trung xan
      Lạp lạp giai tân khổ.''(*)

      (*) Mẫn nông (kỳ 2) của nhà thơ Lý Thân (Trung Quốc) thời Đường.
      Dịch thơ:
      “Gặt lúa ngày giữa trưa
      Mồ hôi rơi xuống đất
      Ai ngờ trong mâm cơm
      Hạt hạt đều vất vả.”
      Những hạt lương thực này đều là do mồ hôi của nông dân đổi lại.

      Có việc vui vẻ duy nhất trong tháng này đó là sau kiện ăn vụng, Dương lão gia tử biết với Hà thị cái gì mà mấy ngày nay trong đồ ăn Hà thị có cho chút ít chất béo, tuy chỉ là ít thịt mỡ vụn trộn trong thức ăn, nhưng quả tốt hơn đồ ăn trước đây nhiều…
      thư hồ, vanlactamviem, Hale2054 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Dương đại tỷ tới cửa

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Toàn bộ thu hoạch vụ thu giằng co hơn nửa tháng mới tính kết thúc, chỉ các nam nhân Dương gia bị mệt thoát lớp da mà các nữ nhân cũng mệt lả.

      Dương lão gia tử nhìn thu hoạch vụ thu hoàn mỹ kết thúc, tuy là giữa đó có chuyện làm người ta vui, nhưng tổng thể mà ảnh hưởng tới toàn cục. Hơn nữa ông trời cũng rủ lòng thương, nhiều ngày trôi qua rơi giọt nước mưa nào xuống, ngày ngày đều là mặt trời chiếu rọi. Ông ra lệnh hôm nay khao cả nhà bữa ăn ngon bù cho những ngày vất vả mệt nhọc trước đó.

      Mọi người trong nhà lập tức cao hứng ủng hộ liệt nhiệt.

      Lần này Hà thị chỉ giết con gà của nhà, còn hiếm có bỏ ra ít tiền mua hai cân thịt về. là làm cho người ta kinh ngạc, nếu như mặt bà có thần sắc bị đau như cắt thịt còn phải kinh ngạc nữa.

      Ngay cả Vương thị kẻ chỉ thích ăn thích làm việc cũng tham gia giết gà nhổ lông.

      Xem ra trong khoảng thời gian này Vương thị thèm lắm rồi, tuy tình lần đó qua , đồ ăn có chất mỡ trong nhà có tăng lên nhưng là cũng chỉ hạn chế là ‘chất mỡ’, có thịt mấy. Đến ngay cả Lâm Thanh Uyển là người luôn thích ăn thanh đạm cũng lên cơn thèm thịt.

      Lâm Thanh Uyển ra vườn rau phía sau nhà hái ít đậu giác, ớt xanh và dưa chuột về, hái xong mang ra giếng ngồi rửa cùng với Diêu thị.

      Hôm nay bọn trong nhà chạy ra ngoài chơi, đều thành ở nhà. Có lẽ bọn chúng biết hôm nay được ăn thịt nên ở nhà chờ được ăn thịt đây.

      tình Lần đó qua , Diêu thị càng thêm trầm mặc.

      Nhưng điều này đều là nhằm vào Hà thị, nàng hề chủ động chuyện với Hà thị, Hà thị với nàng cái gì nàng vẫn giữ nguyên khuôn mặt đơ đơ ấy. Tuy hiệu quả vẫn vậy nhưng có lẽ đấy cũng là loại tiến bộ.

      Lâm Thanh Uyển rửa sạch đồ ăn xong mang vào phòng bếp thái. Diêu thị bên cạnh giúp nhóm lửa chưng cơm hạt cao lương.

      Hôm nay Hà thị hiếm thấy hào phóng, nguyên liệu nấu ăn, dầu, các loại gia vị đều cho dùng thoải mái, Lâm Thanh Uyển liền bỏ công ra làm bữa cơm này.

      Đầu tiên nàng rửa sạch thịt heo, đặt tấm thớt, thái chúng thành miếng mỏng.

      Những người ở nơi này đều thích ăn thịt mỡ, họ thấy thịt mỡ chất béo nhiều, cho nên Hà thị mua miếng thịt này là khối thịt mỡ bự, đó dính hai lớp thịt nạc mỏng.

      Ngày thường trong nhà thái thịt dày thành từng miếng đặt vào nồi đảo hai lần, sau đó cho ít khoai tây, bạch tùng vào nấu cùng. Đồ ăn là có vị thịt, nhưng miếng thịt cắn cái thấy toàn mỡ thôi. Lâm Thanh Uyển cắn nổi miếng thịt mỡ dày ấy, cho nên hôm nay nàng làm theo phương pháp của mình.

      Nàng thái thịt xong để sang bên, sau đó lại lấy thịt gà rửa sạch chặt thành khúc. Xử lý xong đám thịt, nàng bắt đầu xử lý đám phối hợp với thịt. Cắt khoai tây thành từng miếng , cắt ớt xanh thành khối, gừng tỏi rửa sạch thái , mộc nhĩ nấm hương rửa sạch .

      Xử lý xong chỉ việc bỏ vào nồi thôi.

      Đầu tiên là bỏ gà vào trong nước lạnh rồi luộc, luộc xong vớt ra.

      Rửa sạch nồi rồi bỏ thịt vào . Đợi đến khi miếng thịt mỡ chuyển sang vàng vàng thả thêm ít ớt, gừng tỏi, hoa tiêu, đảo chúng nổi ra mùi hương rồi mới thả ít nước tương vào. Dùng cái xẻng đảo vài cái, đợi nước tương thấm đều vào thịt đổ ít nước vào đậy vung nồi tiếp tục nấu.

      Thịt nấu trong nồi, hương vị bay ra khắp phòng bếp. Diêu thị bên cạnh vừa nhóm lửa vừa : “Thơm quá! Nhị tẩu cho gì vào vậy?”

      Bọn chơi trong sân ngửi thấy mùi hương cũng chạy lại đứng ở cửa nhìn vào bên trong xem.

      “Nhị bá mẫu, người làm gì mà thơm vậy.” Dương Đại Lang nước miếng chảy ròng ròng hỏi.

      Lâm Thanh Uyển cười : “Nhị bá mẫu nấu thịt cho các ngươi ăn.” Quay đầu với Diêu thị: “Tam đệ muội, ta chưa cho gì vào trong đó đâu. nấu khác với ngày thường các ngươi nấu.”

      Từ ngày gả tới đây mỗi ngày đều phải nấu cơm, Lâm Thanh Uyển phát thực ra nơi này thiếu gia vị. Đương nhiên các loại kiểu như bột ngọt, hạt nêm có, nhưng các gia vị bình thường có hết. Chẳng hạn như ớt xanh, ớt đỏ, bát giác, cây quế, có cả hồ tiêu, hoa tiêu. Chỉ là họ sử dụng giống với biện pháp mà người đại hay dùng mà thôi.

      Bát giác, cây quế, hồ tiêu, hoa tiêu ở nơi này dùng như thảo dược, có người dùng để dùng ăn. Ớt xanh để xào rau, còn ớt đỏ dùng như ớt xanh vậy, đều là dùng để bỏ vào xào mà giống đời trước của nàng là phơi nắng cho khô mới dùng. Phương pháp dùng hồ tiêu càng ngạc nhiên, phơi khô nghiền , mà để nấu thành thang cho người bệnh dùng, hoa tiêu cũng giống vậy.

      Sở dĩ nàng biết bát giác, cây quế, hồ tiêu, hoa tiêu ở nơi này dùng làm thảo dược là vì những lúc chuyện phiếm nàng có hỏi Dương Thiết Trụ. Trước đây Dương Thiết Trụ hàng năm săn thú ở trong núi, có đôi khi gặp được thảo dược bán cho y quán cũng lấy mang về bán. Chỉ là giá bán rất thấp nên ít nhặt thôi. Cho nên khi nàng miêu tả ra liền biết đó là nững cây gì.

      Sau khi nghe Lâm Thanh Uyển liền chú ý tới. Lần này trước khi nấu cơm nàng bảo Dương Thiết Trụ mua ít ở trong thôn về dùng.

      Hoa tiêu có thể dùng ngay, chỉ là hồ tiêu chưa phơi khô nghiền chưa thể dùng được.

      Lâm Thanh Uyển lật xào mấy lần thịt trong nồi, sau đó thả ít quế, bát giác vào. Lại nấu hồi, thả đậu giác vào, để cạnh nhau muối. Lại nấu hồi, nàng nhìn màu sắc đậu giác chuyển sang chín bưng nồi ra đơm ra bàn.

      Sau đó chính là nấu thịt gà, thịt gà ngâm nước sau, làm quá trình giống lức trước, đợi đến khi thịt gà chín, Lâm Thanh Uyển bỏ khoai tây cắt sẵn và nấm hương vào nấu cùng.

      Lâm Thanh Uyển vừa sao đồ ăn vừa giải thích cho Diêu thị: “Ta nhìn ngươi và đại tẩu nấu cơm, đồ ăn cũng nấu ra thôi nhưng nồi chưa đun tới khô, phải đun nồi tới khi dầu bốc hơi lên. Còn các ngươi mỗi lần xào rau chỉ là cho đồ ăn vào đảo hai lần rồi đổ nước vào nấu. Có đồ ăn cần nấu đâu, đun nóng nồi lên rồi cho đồ ăn vào sao, sao tới chín ăn mới ngon.” Nàng thử dùng ngôn ngữ đơn giản cho Diêu thị, nhưng nhìn bộ dáng Diêu thị có lẽ vẫn chưa hiểu.

      Đại Hi triều có xào rau, chỉ là phương pháp xào toàn diện như đại sinh hoạt của nàng đời trước mà thôi. Đồ ăn cũng xào ra nhưng chẳng khác gì nấu, chỉ là là thêm bước đổ thêm dầu vào mà thôi.

      Lâm Thanh Uyển dùng muôi đảo khoai tây, xem khoai tây nấu cạn, thịt gà cũng sắp chín, liền bỏ mộc nhĩ vào xào cùng, lật đảo lát rồi đơm bưng ra bàn.

      Rửa nồi rồi sao trứng gà rau hẹ, còn có món canh đó canh cải thảo nấm, Diêu thị trộn dưa chuột. Tổng cộng sáu món ăn, mỗi món ăn đều phân thành hai phần để vào bát lớn và bát .

      “Sao bọn họ lại tới đây?”

      Lúc này Dương Đại Lang đứng ở cửa phòng bếp vẫn chảy nước miếng giỏ giọng thầm.

      Lâm Thanh Uyển lau chùi tay vào tạp dề, đứng ở cửa phòng bếp nhìn thoáng qua ra bên ngoài. Người tới là phụ nhân hơn hai mươi tuổi, mang theo ba đứa trẻ, hai nam nữ. Phụ nhân kia ăn mặc tốt lắm, quần áo vải thô màu xanh sẫm, người mấy đứa trẻ cũng là vá chằng chịt.

      Diêu thị từ phía sau cũng nhìn ra, : “Đó là đại tỷ.”

      Đại tỷ? Thế này Lâm Thanh Uyển mới nhớ tới, Dương gia còn có Dương Đại Muội, ở nhà đứng hàng lão Nhị, là đại tỷ của mấy người Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn, Dương Học Chương, chỉ lớn hơn Dương Thiết Xuyên gần hai tuổi, gả rất nhiều năm .

      Lâm Thanh Uyển chưa nhìn thấy ả, bởi vì nàng lúc nàng thành thân với Dương Thiết Trụ hình như Dương đại tỷ tới.

      mặt mấy đứa đại phòng tràn đầy buồn bực và phẫn hận nhìn mấy người kia, Vương thị đứng ở trong sân sắc mặt cũng tốt xem.

      Hà thị là đầy mặt cao hứng ra đón, nhưng miệng lại nhịn được oán giận : “Cái chết tiệt nha đầu này, lâu như vậy rồi mà tới cửa, đệ đệ ngươi thành thân truyền tin cho ngươi, ngươi cũng lại đây.”

      Dương đại tỷ nắm tay của con trai, đầy mặt ủy khuất thấp giọng : “Con cũng có biện pháp, đây phải là vừa vặn bà bà bị bệnh sao, con phải ở nhà hầu hạ bà bà. phải sao, bà bà con vừa khỏe lên con liền chạy tới.”

      Lâm Thanh Uyển thấy Dương đại tỷ giống Hà thị, khuôn mặt đều là dạng hạt táo hẹp dưới hẹp ở giữa phình ra, mắt mí. Dương đại tỷ bây giờ còn trẻ còn có thể gọi là mắt xếch, Hà thị tuổi lớn mí mắt xệ thành mắt tam giác. Môi mỏng giống nhau, xem ra cũng là cái có thể xảo biện miệng lưỡi.

      Vương thị ở bên cạnh hừ hừ: “Đại Muội, sao bà bà ngươi luôn bị bệnh vậy nha? Nhị đệ thành thân bà bà ngươi bị bệnh, Đại Lang nhà chúng ta làm tròn 10 tuổi bà bà ngươi cũng bị bệnh, hai đứa khuê nữ nhà Tam đệ làm trăng tròn vẫn bị bệnh. Bà bà ngươi mỗi lần sinh bệnh biết chọn ngày nha, toàn chọn đúng lúc nhà người ta có việc bệnh.”

      Lâm Thanh Uyển ‘Phốc’ tiếng, thiếu chút nữa cười ra, vội vàng bịt miệng. Vương thị này dám , chuyện như vậy mà có thể ra được.

      Diêu thị cũng là nhịn được nụ cười mặt, giống với Lâm Thanh Uyển đứng ở cửa phòng bếp xem náo nhiệt.

      Dương đại tỷ lập tức đầy mặt ngượng ngùng: “Đại tẩu, ngươi trăm ngàn thể nghĩ ta làm muội muội như vậy. Bị bệnh là bà bà của ta, ta cũng đâu nguyện ý như vậy. Nhưng mà ai bảo bà là bà bà của ta chứ, chẳng lẽ ta còn có thể mặc kệ bà sao?” Vừa vừa hai mắt rưng rưng rất là thống khổ.

      Hà thị nhanh chóng đứng ra giải vây cho khuê nữ, trừng mắt nhìn Vương thị: “Ông trời ạ, ngươi có biết chuyện hay , biết ngậm miệng lại, còn mau hỗ trợ dọn cơm ăn .” Lại quay đầu tiếp đón nữ nhi cháu ngoại vào phòng ngồi chờ ăn cơm.

      Dương Nhị Lang giận giơ chân, nhìn về phía Vương thị kêu lên: “Mẹ, bọn Đại Hổ, Nhị Hổ lại muốn cướp thịt của con!”

      Vương thị cho con trai cái liếc mắt: “Nhưng lão nương có biện pháp nào đâu, nhìn thấy bà nội ngươi như nhặt được bảo kia sao. Mẹ Đại Hổ Nhị Hổ còn muốn đoạt thịt ăn của mẹ ngươi nữa đấy.”

      Vương thị lộ vẻ tức giận vào phòng bếp, thầm trong miệng: “Mỗi lần có ăn ngon lại tới, mỗi lần nhà có việc bà bà bị bệnh, cái quái gì vậy!”

      Lâm Thanh Uyển và Diêu thị dám lên tiếng, hai người đưa mắt nhìn nhau bưng đồ ăn bát đũa đưa tới chính phòng.

      Lâm Thanh Uyển quay đầu định đem đồ ăn còn lại cũng bưng qua. Ai biết vừa vào phòng bếp nhìn thấy Vương thị vừa bưng bát đồ ăn vừa dùng ngón tay kẹp miếng thịt gà đưa vào miệng.

      Miệng vừa nhai còn quên với Lâm Thanh Uyển: “Nhị đệ muội, gà này ngươi nấu ăn ngon đấy.” hề có lấy chút bộ dáng xấu hổ khi ăn vụng bị người khác bắt được.

      Lâm Thanh Uyển lập tức cảm thấy ghê tởm như nuốt phải con ruồi, nàng nhắm chặt mắt, ngăn chặn chán ghét trong lòng. Bưng lên hai đĩa thức ăn còn lại vòng qua Vương thị ra khỏi phòng bếp.

      “Đại tẩu, ngươi nhanh lên, mẹ thúc giục đấy.”

      Vương thị vội vàng dùng tay áo lau mỡ ngoài miệng chạy đằng sau đuổi kịp.
      thư hồ, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: yên Bạch Liên Hoa

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Đồ ăn dọn xong, cơm cũng được xới xong, thấy mọi người đều đến đông đủ có thể bắt đầu động đũa.

      Lâm Thanh Uyển biết Vương thị ăn cơm chịu thua người nào, nhưng nhìn thấy Dương đại tỷ, nàng mới biết được cái gì gọi là kỹ thuật ăn cơm cao siêu.

      Vương thị ăn cơm là tướng ăn khó coi, chọc người chán ghét. Dương đại tỷ ăn cơm lại là đặc biệt ánh mắt.

      Cái gì gọi là ánh mắt?

      Chính là ả ăn cơm tựa hồ quan tâm người khác thế nào, nhấc đũa phát là chọc ngay vào bát thịt lợn thịt gà gẩy, chọn nhưng miếng nhiều thịt hoặc miếng thịt ngon, sau đó gắp chất đống ở trong bát mình, chất đầy còn chưa thôi, ả còn tiếp tục gẩy nhét vào miệng. Vừa gẩy gắp thức ăn ả còn thỉnh thoảng đưa đũa lên miệng mút mấy phát…

      Mẹ kiếp! Người khác còn chưa hạ đũa đâu ả chọn hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy miếng phụ gia thừa, còn có nước miếng ả mút cái đũa kia…

      Có phải ả cố ý làm ghê tởm người ta nên mới làm như vậy? !

      Lâm Thanh Uyển hết chỗ rồi.

      Dương Thiết Trụ nhìn thấy đại tỷ ăn cơm như vậy, vội vàng gắp hai khối thịt gà đặt vào trong bát Lâm Thanh Uyển.

      Nếu là ngày thường làm lộ liễu như vậy, nhưng biết trong khoảng thời gian này trong nhà vội vàng thu hoạch vụ thu, nàng dâu cũng mệt mỏi, Hà thị mẹ luyến tiếc mua thịt bồi bổ cho mọi người, mỗi ngày đều có lấy ít thức ăn mặn nào cả.

      thấy vợ mình trong khoảng thời gian này gầy ít, vốn là mảnh khảnh thân mình càng thêm gầy như gió lùa qua cũng bay đau lòng.

      Dương đại tỷ thấy Dương Thiết Trụ gắp đồ ăn cho vợ mình nhét miếng thịt mỡ to vào miệng vừa : “Lão nhị bây giờ cũng biết đau vợ cơ đấy, sao thấy ân cần như vậy với cha mẹ vậy.”

      Dương đại tỷ miệng chất đầy thịt, chiếc đũa còn ngừng gắp đồ ăn vào bát, bát của mình ăn, động tác gắp thịt nhanh thực chuẩn. Bộ dạng này và làn điệu dương quái khí, quả thực làm cho người ta muốn quăng đũa.

      Dương Thiết Trụ gì, Lâm Thanh Uyển cũng buông đũa.

      Nhưng có người nhịn được ném chiếc đũa xuống, đó chính là Vương thị. Vương thị mắt thấy Dương đại tỷ chọn hết hơn nửa bát thịt còn ngừng vớt đồ ăn nhét vào trong miệng mình. Chờ đến khi ả hạ đũa chỉ còn lại mấy miếng thừa, cũng khó trách nhịn được ném chiếc đũa.

      “Đại muội, ngươi trước đừng nhị đệ. Có người ăn cơm như ngươi sao? Người khác còn chưa có hạ đũa ngươi chọn hết thịt rồi, ngươi để cho người khác ăn cái gì hả?” Vương thị đầy mặt căm giận.

      Nếu là việc khác Vương thị xông đầu vào họng pháo này đâu, nhưng đây là chuyện ăn. Ai cho ả ăn, ả liều mạng với người nọ.

      Dương Thiết Xuyên cũng khó chịu ném chiếc đũa: “Dương Đại Muội, bình thường cũng coi như xong, nhưng giờ vất vả mới được ăn bữa thịt mà ngươi còn như vậy, ngươi còn thu liễm bộ dáng quỷ chết đói đầu thai kia .”

      Nếu là trước đây, Dương Thiết Xuyên cho dù có thích Dương Đại Muội thế nào nữa cũng muội muội của mình như vậy. Nhưng là lần này giống với, làm việc nặng nhọc hơn nửa tháng, trong nhà làm đồ ăn có thức ăn mặn, vất vả mới được ăn chút thịt lại bị Dương Đại Muội làm như vậy, cũng khó trách Dương Thiết Xuyên trở mặt .

      Bàn bên mấy đứa cũng bình tĩnh, Dương Đại Lang và Dương Nhị Lang sôi nổi hô to , hai đứa con trai của Dương Đại Muội là Đại Hổ Tiểu Hổ đoạt thịt gà của bọn chúng.

      Dương Đại Muội miệng còn chưa nuốt thịt xuống nước mắt chảy ra. Ả nuốt xuống miếng thịt rồi đặt đũa xuống nghẹn ngào : “Đại ca, ngươi thương muội muội. Ngươi biết muội muội sống thế nào… Trong nhà này thỉnh thoảng năm ba bữa còn có bữa ăn ngon, nhưng là, nhưng là ta ở bên nhà chồng mấy tháng rồi còn chưa ngửi thấy mùi thịt… hu hu hu…”

      Hà thị vốn thấy vợ con trai lớn nổi giận còn định bảo khuê nữ của mình thu liễm chút. Nhưng nghe khuê nữ như vậy lập tức sắc mặt khó coi lên, đơn giản ôm nữ nhi gào khóc.

      “Đáng thương khuê nữ của ta, đây là tội gì…”

      “Mẹ…” Hai người ôm đầu nhau khóc rống.

      Dương lão gia tử vỗ bàn quát: “Khóc cái gì khóc, ăn cơm !” Cũng đề cập tới chuyện Dương đại tỷ chọn thịt, phỏng chừng cũng là đau lòng cho khuê nữ.

      Hà thị và Dương Đại Muội chậm rãi dừng tiếng khóc, bắt đầu ngồi ăn cơm. Vương thị và Dương Thiết Xuyên cũng nhịn xuống lòng tràn đầy phẫn nộ cầm lấy chiếc đũa. Hai người Diêu thị và Dương Thiết Căn từ đầu tới đuôi có lên tiếng, người khác buông đũa bọn họ cũng buông đũa, Dương lão gia tử ăn cơm, bọn họ liền cầm lên chiếc đũa cẩn thận ăn cơm.

      Dương Thiết Trụ lại gắp miếng trứng gà sao bỏ vào trong bát vợ. Sắc mặt thay đổi, phỏng chừng là ‘Kinh nghiệm sa trường’.

      Lâm Thanh Uyển nhấc bát gắp thức ăn nam nhân của mình gắp cho, cảm thấy hôm nay chính mình làm đồ ăn ăn ngon cực. Hơn nữa chứng kiến bọn họ nháo như vậy cũng sao cả. Ừm, xem ra trong tính cách nàng vẫn có chút ác liệt.

      Nàng phát việc. Vừa rồi hai người Hà thị và Dương đại tỷ ôm đầu khóc rống, Hà thị thấy có tý nước mắt nào chỉ là gào khan. Mà Dương đại tỷ lại rơi nước mắt.

      Từ hành động của ả trong mấy phút ngắn ngủi này có thể thấy rằng nữ nhân này tuyệt đối phải kẻ tốt lành gì, phỏng chừng thủ đoạn còn cao hơn Hà thị. giả đáng thương liền giả đáng thương, khóc nước mắt liền chảy ra, châm ngòi thổi gió quả thực chọc thẳng lòng người. Vừa rồi nếu phải là đột nhiên Vương thị nhảy ra làm khó dễ, phỏng chừng Dương Thiết Trụ và nàng phải ăn ‘xương sống’ của Hà thị rồi.

      Da mặt dầy hơn cả Vương thị, khóc tới mức bức Hà thị gào khan, trở mặt nhanh hơn lật sách. Lâm Thanh Uyển thầm quyết định trong lòng, nàng phải cách nữ nhân này xa mới được.

      Loại cực phẩm này còn khó đối phó hơn cả bản diễn xuất ‘Bạch Liên hoa’ nha.

      bữa cơm ăn an tĩnh, Vương thị vẫn ngừng thầm thịt bị người ta chọn hết, bọn bên kia cũng tranh cãi đánh nhau, Dương Đại Lang đẩy Đại Hổ.

      Có lẽ là Đại Hổ kia đoạt thịt ăn của nó, nó đoạt lại được, vì thế quyết định dùng vũ lực trấn áp.

      Đại Hổ ngồi dưới đất khóc om sòm. đứa trẻ 8, 9 tuổi ngồi dưới đất vừa khóc vừa đá chân, nước mắt như dầu bôi mặt.

      Dương đại tỷ nhai cố miếng thịt nữa chạy nhanh lại ôm con trai.

      “Đại Lang, ngươi lớn hơn Đại Hổ, làm sao lại bắt nạt đệ đệ vậy?”

      Dương Đại Lang cũng là đầy mặt ủy khuất: “Nó đoạt thịt của cháu, nó ăn xong của nó rồi còn cướp trong bát của cháu.” Người ta Đại Lang cũng cảm thấy phi thường ủy khuất có được , nào có ai mà xỏ cả chiếc đũa vào bát người ta cướp.

      Vương thị nghe thấy Dương đại tỷ chỉ trích con trai mình ăn nữa chạy tới làm chỗ dựa cho con trai.

      “Có người ăn cơm như các ngươi vậy sao? Đến tận bát người ta mà cướp thịt còn cho người khác đẩy chút à?” Vương thị lôi kéo nhi tử, đầy mặt tức giận .

      “Huống chi, Đại Lang cũng phải cố ý, trẻ tranh nhau đồ ăn, sức lớn đẩy ngã mà thôi.” Vương thị năng hùng hồn đầy lý lẽ, đó là đúng lý hợp tình: “Ngươi có công phu chỉ trích Đại Lang nhà ta, còn bằng quản giáo Đại Hổ nhà ngươi , tẩu tử ngươi lớn như vậy còn chưa có thấy người nào lại cướp cả đồ ăn trong bát người khác, mà có phải là chó đâu.”

      Những lời cuối cùng như thùng thuốc súng. Nhưng Dương đại tỷ đứng dậy trở mặt với Vương thị mà là ngồi xổm xuống đất ôm con trai khóc.

      “Con trai đáng thương của ta, là mẹ ngươi bản lĩnh, mua nổi thịt cho các ngươi ăn. vất vả đến nhà ông bà ngoại mới được ăn miếng thịt còn bị người ta mắng là chó…”

      Dương lão gia tử tức giận đến mức râu nhếch lên, cũng biết là tức ai. Hà thị sức chiến đấu kinh người, nhìn thấy Vương thị bắt nạt khuê nữ của mình tới khóc lập tức chộp lấy chén của mình nện qua Vương thị.

      “Có ai làm tẩu tử như ngươi ? Có ai ác liệt như ngươi ? Ngươi coi lão nương là người chết hả?” Hà thị nhảy cẫng lên tới ba mét.

      Bát cơm ném vào người Vương thị rơi xuống làm đau người, chỉ là hạt cơm canh rơi ra đầy cả người. Hà thị lúc ăn cơm thích ăn canh chua, cho nên bát cơm của bà nửa là canh rau.

      Lần này tới lượt Vương thị đầy mặt ủy khuất: “Ta lại có ý đó, chỉ lấy đó làm ví dụ mà thôi.” Chỉ có thể , ả liền mạch ngừng.

      Vốn có lý biến thành để ý, Vương thị tức giận đến đỏ mặt tía tai.

      Lâm Thanh Uyển nhìn thấy tình huống trước mắt làm người ta đau đầu. Nàng lặng lẽ lôi Dương Thiết Trụ, ý bảo tranh thủ rút lui. Hai người đứng dậy tiếng với Dương lão gia tử rồi ra khỏi chính phòng.

      Trước khi , Lâm Thanh Uyển nháy mắt với Diêu thị.

      Kỳ cần Lâm Thanh Uyển nháy mắt, mấy người Diêu thị cũng chuẩn bị . Trường hợp như vậy bọn họ bao giờ xen vào, hai người cũng theo sau ra chính phòng.

      Lâm Thanh Uyển về tới phòng mình ngồi vẫn còn nghe được từ trong chính phòng truyền đến tiếng mắng của Hà thị và tiếng khóc của Dương đại tỷ, còn có thanh ngẫu nhiên phản bác của Vương thị.

      Dương Thiết Trụ thở dài kéo tay Lâm Thanh Uyển: “Đại tỷ kia của ta cái bớt lo, về sau nàng cách xa tỷ ấy chút.”

      Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn quở hắn: “ cần chàng ta cũng biết.”

      Dương Thiết Trụ nắm chặt tay hơn chút: “Vậy là được.” Nắm tay nàng, lại cảm thán : “Nàng dâu gần đây gầy nhiều rồi, ngay cả tay cũng gầy .” Sờ lên tay chỉ thấy xương thấy thịt, tay vợ trước đây thịt nhiều xương sờ lên mềm nhũn.

      khỏi đau lòng: “Hai ngày này ta lên núi bắt con thỏ hay chim trĩ gì đó về cho nàng bồi bổ.”

      Lâm Thanh Uyển bĩu môi nhướn lông mày lên, vẻ mặt ủy khuất.

      “Bắt về cũng tới miệng ta. Trước đây là tranh nổi với đại tẩu, bây giờ lại thêm đại tỷ chàng.”

      Dương Thiết Trụ thở dài, những cái đó đều biết.

      đau lòng ôm vợ vào trong ngực, chậm rãi đung đưa, dụ dỗ nàng: “Vậy ta nướng ở bên ngoài cầm về để nàng ăn trong phòng.”

      thể , luôn luôn hàm hậu thành Dương Thiết Trụ từ lúc cưới vợ sau liền học xấu, chủ động thiên vị cho vợ. Nhưng trước đây cũng phải chưa từng làm chuyện như vậy, trước đây khi còn , Hà thị giận , quản chế đồ ăn của . đói bụng, lão thợ săn cho ăn no rồi dạy học cách thiên vị cho bản thân.

      Lâm Thanh Uyển vểnh miệng lên nằm trong ngực nam nhân.

      “Cái này được.” Nàng gật đầu, ôm chặt cổ nam nhân, kéo mặt qua hôn cái: “Thấy chàng hiểu chuyện lại biết thương vợ, đây là phần thưởng cho chàng đấy.”

      Dương Thiết Trụ lập tức ngọt ngào tới biết trời nam đất bắc đâu.

      Được môi thơm Lâm Thanh Uyển cổ vũ, Dương Thiết Trụ liền buổi chiều ra ngoài, buổi tối lúc ăn cơm mới trở về.

      Sau khi trở về chạy thẳng vào phòng mình, lát sau mới ra ngoài.

      Cơm chiều ăn rất là nặng nề, Dương đại tỷ bới đồ ăn nữa, phỏng chừng là sau khi khắc khẩu bị Dương lão gia tử . Bọn bên kia cũng yên lặng ăn cơm, chắc là trận nháo lúc trưa vẫn còn bị dọa tới.

      Cơm nước xong sau, Dương lão gia tử hắng giọng lên tiếng.

      “Đại Muội ở nhà vài ngày, các ngươi làm ca ca, tẩu tử, đệ đệ, đệ muội đều nhường nàng chút, nàng cũng là số khổ, gả vào nhà chồng như vậy.”

      Dương lão gia tử còn chưa xong thở dài. Mọi người cho dù có ý kiến cũng dám gì. Dù sao mỗi lần Dương Đại Muội về nhà mẹ đẻ đều ở mấy ngày, bọn họ sớm biết nhưng thể .

      “Về phần ở đâu cứ như cũ .”

      Nghe như thế, Vương thị lập tức bằng lòng, bởi vì mỗi lần Dương Đại Muội trở về, hai đứa con trai của ả ngủ cùng nhóm Đại Lang ở Đông ốc, con ngủ cùng mẹ và Dương Nhị Muội. Hôm nay nháo thành như vậy mà còn đem đứa tới ngủ trong phòng nhà bọn họ, ai nhìn đến mà chán ghét chứ.

      Ả há mồm định gì đó, nhưng lời còn chưa kịp ra bị Dương Thiết Xuyên tay lại còn trừng mắt. Ả lập tức im lặng, miệng xẹp.

      Dương lão gia tử thấy mọi người có gì ý kiến gì liền phất tay cho bọn họ giải tán.
      thư hồ, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Bạch Liên Hoa dối trá

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Lâm Thanh Uyển và Diêu thị cùng nhau thu dọn sạch hai cái bàn bát đũa đem ra giếng rửa.

      Rửa xong đám bát bưng đến phòng bếp cất, sau đó hai người lại cùng nhau tới chính phòng lau bàn, nhấc tấm ván gỗ dùng để kê bàn cho mấy đứa dựng vào góc tường.

      Lúc này người chính phòng đều tán chỉ còn Hà thị lôi kéo Dương đại tỷ chuyện ở kháng, Dương lão gia tử ngồi ở kháng cúi đầu hút thuốc lào.

      Lâm Thanh Uyển thu dọn xong chuẩn bị rời Dương đại tỷ gọi nàng lại.

      “Nhị đệ muội, nhanh lại đây để đại tỷ nhìn xem, đại tỷ còn chưa thấy qua ngươi đâu.”

      Lúc Diêu thị ra cửa còn để lại ánh mắt lo lắng cho Lâm Thanh Uyển. Lâm Thanh Uyển sắc mặt cứng đờ nhưng vẫn qua.

      Dương đại tỷ có lấy chút lạ lẫm kéo tay Lâm Thanh Uyển, thở dài : “Nhị đệ muội của chúng ta trông thủy linh nha, phải mẹ?” Vừa quay đầu hỏi Hà thị.

      Hà thị nháy nháy khóe mắt, bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

      Lâm Thanh Uyển giống như xấu hổ gục đầu xuống, giọng : “Cảm ơn đại tỷ khích lệ.”

      “Còn thẹn thùng cơ đấy? Thiết Trụ nhà chúng ta có phúc khí nha…” Dương đại tỷ mặt tươi cười trêu , lôi kéo giải thích với Lâm Thanh Uyển.

      “Nhị đệ muội cần phải tha thứ kẻ làm tỷ tỷ ta đây nha, vốn ngươi và Thiết Trụ thành thân ta cũng chuẩn bị đến đấy. Nhưng trùng hợp giữa lúc bà bà ta bị bệnh, nhất định bắt ta ở bên cạnh phục dịch, ta được, ngươi trăm ngàn đừng ở trong lòng oán ta.”

      mặt tràn đầy áy náy và bất an, bộ dáng sợ Lâm Thanh Uyển trách tội.

      “Ai… Chúng ta làm nữ nhân chính là số khổ, tất cả mọi thứ đều phải là nhà chồng trước, bằng ở nhà ngày dễ chịu… Nhị đệ muội, ngươi trách tỷ tỷ ta đây phải ?” Vừa còn vừa lau khóe mắt, hát niệm bộ trôi chảy làm cho người ta được gì, cũng thể trách móc được.

      Nếu như phải lúc giữa trưa Vương thị ‘Nêu ví dụ thuyết minh’, Lâm Thanh Uyển còn tin cách của Dương đại tỷ đấy, nhưng mà lúc này….

      Ha hả… phải ai cũng là người ngu!

      Nàng thành thân cho dù Dương đại tỷ có tới hay nàng cũng thấy chẳng có gì quan trọng. Vốn chính là người xa lạ, nếu ngươi đến ta chân thành mà đón tiếp, còn ngươi đến ta coi như thấy. Cùng lắm là ở trong lòng biết ngươi là dạng người thế nào, về sau nên kết giao thế nào cứ thế mà kết.

      Thân tình có sẵn nhưng thể diện là phải tự bản thân tạo ra. muốn mất tý máu lại muốn có thể diện, còn cố làm ra vẻ thân thiết với nàng. Chẳng lẽ thoạt nhìn nàng giống kẻ ngốc vậy à? Hay là Dương đại tỷ chỉ là ở mặt ngoài diễn cho Dương lão gia tử và Hà thị xem, hơn nữa ngại Thiết Trụ so đo với ả?

      Lâm Thanh Uyển cười ha hả trong lòng…

      Nhìn người như vậy, cũng chỉ có Vương thị mới làm cho ả khốn quẫn, bởi vì Vương thị chưa bao giờ biết ngượng ngùng. Về phần giống như các nàng là người biết ‘Ngượng ngùng’, vẫn là thành ra diễn qua loa cho xong. Cần gì phải lòng đâu, lại phải có bạc mà lấy!

      “Đại tỷ gì vậy, làm đệ muội ta đây sao có thể trách đại tỷ tỷ được chứ? !” Nàng mãn nhãn chân thành tha thiết nhìn Dương đại tỷ: ” Khó xử của Đại tỷ đệ muội đều hiểu, cho nên đại tỷ ngàn vạn cần để việc này ở trong lòng.”

      Ngươi xem, ta cho ngươi mặt mũi bề ngoài, bên trong cũng cho ngươi mặt mũi luôn, ngươi nên nhanh chóng thả ta , nam nhân người ta còn ở trong phòng chờ ta đấy.

      “Vậy tốt rồi, đệ muội thấy quái liền tốt.” Dương đại tỷ vỗ tay Lâm Thanh Uyển, kích động lại bắt đầu lau nước mắt.

      Lâm Thanh Uyển đích thực chịu nổi toàn thân nổi da gà. Nàng cười cười với Dương đại tỷ, lại cười cười Hà thị và Dương lão gia tử.

      “Đại tỷ, ta còn chưa dọn xong phòng bếp đâu, ta trước .”

      “Vậy ngươi làm việc .” Dương đại tỷ bỏ tay ra.

      Lâm Thanh Uyển vội vàng ra khỏi phòng chính đến phòng bếp.

      Vào phòng bếp mới biết Diêu thị dọn xong hết rồi, lò bếp cũng lau sạch , mọi thứ xếp gọn gàng rồi. Nàng đứng trong phòng bếp tối om lúc mới quay người ra phòng bếp và cửa đóng lại.

      Trở lại phòng mình, Dương Thiết Trụ tiến lên nghênh đón như hiến vật quý kéo nàng vào gian cách. Gian cách vách nấu nước, củi phía dưới còn cháy.

      Dương Thiết Trụ dùng cây củi cháy dưới bếp khều cục đất trong bếp ra, dùng lá cây lớn bọc lại mang ra bàn.

      Tuy rằng Lâm Thanh Uyển có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cài then cửa trước.

      Dương Thiết Trụ dùng nắm đấm đập cục tròn ra, bóc mấy lớp, bên trong lộ ra con chim trĩ nóng hầm hập được bọc lá cây. Da gà màu vàng nhạt, hương thơm xộc thẳng vào mũi.

      Nàng mở tròn hai mắt, chẳng lẽ đây chính là gà ăn mày trong truyền thuyết?

      Trí tuệ cổ nhân là, là vĩ đại nha!

      Dương Thiết Trụ cười chà hai tay, sắc mặt ân cần.

      “Ta định nướng nhưng tiện, cũng để nóng lâu được. Liền bỏ gia vị vào trong bụng gà, bên ngoài bọc cái lá sen rồi dán bùn lên vất vào trong bếp lò nướng chín.” Dường như còn sợ hãi nàng tin nên nhắc lại liên thanh: “ ăn rất ngon, ta thường xuyên làm như vậy, nàng dâu tin có thể nếm thử xem.”

      Lâm Thanh Uyển cười liếc mắt quở hắn: “Ta đương nhiên tin tưởng tay nghề tướng công nhà ta rồi.”

      Nàng dùng ngón tay kéo khối thịt gà bỏ vào trong miệng, hương thơm bốn phía, vào miệng thơm ngát. Bởi vì thịt gà còn nóng, nàng phải thổi ngón tay.

      Ăn ngon ! Tuy rằng có nhiều gia vị, chỉ có vị mặn, nhưng vốn thịt chim trĩ rất ngon, cộng thêm Dương Thiết Trụ dùng lá cây lớn biết tên bọc lại tản mát ra loại hương vị khó tả.

      Dương Thiết Trụ nhìn vợ mình ăn rất ngon nhanh chóng phanh hết đất bọc con gà ra, cẩn thaanh nhặt thịt để sang bên.

      Nàng xé khối thịt gà xuống dùng miệng thổi sau đó nhét vào trong miệng .

      “Chàng cũng ăn , hai ta cùng nhau ăn.”

      Dương Thiết Trụ há to miệng nhai thịt gà cảm thấy vợ mình đút cho gì đó rất thơm.

      Hai người chàng đút ta miếng, ta đút nàng chút mà thấy ngán. Chỉ chốc lát liền ăn hết nửa con gà, Lâm Thanh Uyển lau mỡ tây , vẻ mặt thỏa mãn vỗ về cái bụng.

      No quá, cũng thơm quá, lâu được ăn thịt ngon như vậy! Giữa trưa vất vả mới được bữa ăn thịt, nhưng chỉ được ăn có hai miếng, vẫn là nam nhân nhà nàng tranh được bỏ vào bát.

      Dương Thiết Trụ lau mỡ tay vòng qua ôm eo vợ.

      Lâm Thanh Uyển dáng người xinh, đại khái chỉ có 1 mét 6. Dương Thiết Trụ lại rất cao, nàng áng chừng chắc được 1 mét 9. Cho nên mỗi lần Dương Thiết Trụ ôm nàng vào lòng nàng đều cảm thấy mình càng thấp.

      “Nàng dâu thích ăn, sau này mỗi ngày ta làm cho nàng con.”

      Lâm Thanh Uyển cười lườm cái: “Gà rừng phải chàng nuôi trong nhà , nào có nhiều như vậy cho chàng bắt. Thỉnh thoảng làm bữa là được, sao có thể ngày nào cũng ăn chứ.”

      Dương Thiết Trụ gãi đầu cười, cũng cảm thấy mình có chút khoa trương. Nhưng mà mỗi ngày đều có dám cam đoan, cách hai ngày có thể cam đoan. Bởi vì hôm nay chỉ bắt được hai con gà về, trong rừng kia vẫn còn nhiều.

      Trước đây sở dĩ bắt về, chỉ thỉnh thoảng mới bắt về là để lúc trong lòng phiền chán hoặc là tiếng động kháng nghị bắt. tại nếu nàng dâu thích ăn, đương nhiên tận tâm tận lực toàn tâm toàn ý phục vụ cho nàng dâu mình.

      Lâm Thanh Uyển nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch kia của đẩy ra đứng lên.

      “Ta mang con còn lại này cho nhà tam đệ muội, hai đứa Nữu Nữu ngày nào cũng cùng nhóm Đại Lang ăn cơm, vớt liên tục cũng có cái gì vào miệng.”

      Dương Thiết Trụ có dị nghị gì, quyết định của nàng dâu mình có gì phải dị nghị, hơn nữa biết vợ mình thân với tam đệ muội.

      Lâm Thanh Uyển nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, dùng lá cây bọc gà nung đất, mở cửa ra ngoài.

      Dương Thiết Trụ ở trong phòng cười đến ngu ngơ, cảm thấy ánh mắt nàng dâu khi trừng cũng dễ nhìn. Tâm tư khác vừa động, vội vàng chạy vào gian phòng bên cạnh cho củi vào bếp. chuẩn bị nấu sẵn nước, đợi khi vợ về có thể dùng.

      Lâm Thanh Uyển ra cửa, bên ngoài trời tối. Trong sân thực im lặng, cửa chính phòng còn mở rộng, bên trong có ánh sáng mập mờ.

      Nàng đến nhà tam phòng gõ cửa, vừa gõ cửa vừa gọi: “Tam đệ muội, ta trả cái kéo cho ngươi.”

      Diêu thị nghe thấy tiếng vang nhanh chóng tới mở cửa, trong lòng suy nghĩ nhị tẩu mượn mình cái kéo khi nào vậy.

      Nàng mở cửa ra định gì đó bị ánh mắt Lâm Thanh Uyển ngăn lại. Ngay sau đó trong tay được nhét vào bao gì đó, thứ đó còn nóng hầm hập.

      Lâm Thanh Uyển giọng với nàng: “Mang về đập vỡ ra, đừng để cho người ta nhìn thấy. Đừng từ chối, coi như là cho bọn .”

      xong nàng lại kéo cao thanh : “Tam đệ muội, ngươi bận rộn gì làm , ta trả ngươi cái kéo thôi, có chuyện gì.”

      Nàng vừa vừa uốn người chuẩn bị trở về phòng, khoát tay cho Diêu thị vẫn ngây ngốc đứng chỗ, ý bảo nàng nhanh chóng vào.

      “Vậy nhị tẩu thong thả.” Diêu thị nhanh chóng phản ứng kịp quay người vào phòng, nhớ tới Lâm Thanh Uyển được để cho người ta nhìn thấy lại cài then cửa lại.

      Dương Thiết Căn ngồi ở kháng đầy mặt nghi hoặc: “Nàng và nhị tẩu thần thần bí bí cái gì vậy?”

      Diêu thị biết trả lời như thế nào liền lên tiếng. Nàng đem túi đồ kia để kháng, ý bảo Dương Thiết Căn xem.

      Dương Thiết Căn vừa nhìn thấy đống bùn đất định gì đó Diêu thị mở miệng : “Nhị tẩu bảo ta đập vỡ , được để cho người khác nhìn thấy.”

      Dương Thiết Căn cầm lấy cục đất bọc lá cây, cục bùn còn rất nóng. nghĩ, liền cầm cục bùn lá cây bọc đặt kháng đập.

      Thấy cục bùn vỡ vạch lá cây ra, luồng mùi thịt xông vào mũi. Nhị Nữu Tam Nữu cũng ngửi được mùi thịt nhanh chóng bò qua xem là cái gì.

      Thấy trong lớp bùn có lá cây lớn bọc cái gì đó, đồ trong lá cây hở ra. Dương Thiết Căn kéo lá ra, con gà nóng hầm hập ra.

      Diêu thị kinh ngạc đem che miệng, rốt cuộc minh bạch ý tứ Lâm Thanh Uyển, trong lòng kích động và cảm động.

      “Nhị tẩu, là…” Nàng run rẩy miệng, cũng biết nên cái gì.

      Nhị Nữu, Tam Nữu ở kháng cao hứng vỗ tay, vỗ hai cái lại nhanh chóng dừng lại, bộ dáng sợ người ta phát , còn cho đối phương đông tác ‘xuỵt’.

      Dương Thiết Căn cũng hiểu được ý tứ nhà nhị ca, trong lòng cũng phi thường cảm động. Nhưng là nam nhân, chắc chắn mặt lộ ràng.

      “Được rồi, được rồi, các con cũng mau lại ăn , chắc là nhị ca vào rừng bắt về.”

      nhà bốn người vừa vui vẻ lại hạnh phúc ăn hết con gà, Dương Thiết Căn và Diêu thị nhìn hai đứa ăn vui vẻ như vậy, chính mình luyến tiếc ăn đều nhường cho bọn , hai đứa Nữu Nữu nhìn thấy cha mẹ đều nhường chúng nó, cũng hiểu biết mỗi người kéo miếng thịt lớn nhét vào miệng cha mẹ.

      Nghiễm nhiên bộ hình ảnh phụ từ nữ hiếu vui mừng hòa nhạc.

      Lâm Thanh Uyển trở lại phòng mình, cài chốt cửa, quay người liền nhìn thấy Dương Thiết Trụ đầy mặt hồng quang giấu kích động nhìn nàng.

      “Làm sao rồi? Có chuyện tốt gì làm cho chàng hưng phấn như thế?”

      Dương Thiết Trụ đáp lại chỉ là ân cần với nàng: “Nàng dâu, ta nấu nước cho nàng rồi, nàng nhanh tắm .” Vừa còn đẩy nàng vào gian phòng cách vách.

      Lâm Thanh Uyển lập tức hiểu ra, nhìn bộ dáng ngố ngố, trong lòng thầm mắng chút. Đỏ mặt xoay người vào gian phòng cách vách.

      Dương Thiết Trụ ở phía sau cười ngốc ngếch, miệng thiếu chút nữa là kéo đến mang tai.
      thư hồ, Hale205, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :