Tân Thám Hoa - Vu Tinh - 3.1 / 10 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bichhanh743

      bichhanh743 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      10
      Tân Thám Hoa

      Tác giả : Vu Tinh

      Truyện cổ đại

      Tình trạng bản gốc hoàn

      Số chương : 10

      Editor : béheo

      Nguồn convert: ngocquynh520

      Email eidtor : [email protected]


      Văn án:​


      Tại sao chàng lại tự dưng bị dính vào kẻ chuyên gây họa? ! Gần như là vừa thấy mặt tân thám hoa chàng nhận ra người đó là nữ cải nam trang thể nhầm lẫn; nhưng vì phải giữ thể diện cho hoàng thượng, đành phải kiên nhẫn mà hứng lấy củ khoai nóng bỏng tay này . . . . . Nàng quả nhiên là người phiền toái! Hại chàng phải lo lắng mỗi ngày chưa tính, lại còn luôn xuất những tình huống bất ngờ! —— Thậm chí nàng mỗi ngày phải ăn đủ sáu bữa cơm, nếu ăn đủ bị ngất ! —— Nữ giả nam nhưng lại che bớt sắc đẹp của mình, rước lấy dòm ngó của các quan đại thần trong triều có con chưa gả! . . . . . . Làm cho chàng mất hết tính tình hòa nhã vốn có! Càng quá đáng hơn chính là —— nàng lại giả dạng như vậy tới bảy năm! Bảy năm. . . . . . chàng phải nên ra tay rồi sao? Cho nàng thấy Nhiếp gia chàng phải dễ "Qua mặt" !


      Mục lục

      1.1 1.2

      2.1 - 2.2
      3.1



      Last edited: 17/8/16
      susuA Na thích bài này.

    2. bichhanh743

      bichhanh743 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      10
      chương 1.1


      Quá . . . . tới nỗi làm cho chàng phải giật mình, thiếu niên tuổi còn như vậy có thể bộc lộ tài năng của mình trong cuộc thi trạng nguyên? Nếu như vậy, là có tài hơn người, tương lai nhất định là trụ cột của quốc gia! Như vậy triều đình lại có hy vọng rồi, có hy vọng rồi!


      Nhiếp Thương Minh vui mừng, sắc mặt hoà nhã nâng thiếu niên hành lễ trước mặt chàng đứng lên, trong đầu chàng thầm nghĩ cách để giữ đứa này ở lại bên cạnh mình, muốn cho vài năm sau học theo người ta ăn hối lộ trái pháp luật, trở thành mối họa cho triều đình.


      bằng nhận thức đứa này làm nghĩa đệ, cũng có danh phận. . . . . .


      Thiếu niên ngước mặt lên, nhìn chàng mỉm cười.


      Trời nắng trong nhưng chàng lại có cảm tưởng sấm sét giáng xuống đầu mình, đánh trúng vào mọi ngóc ngách trong tâm tư của chàng.


      "Nhiếp Đô Đốc." Thiếu niên biết chàng chấn động, nét mặt ngây thơ vô cùng chân thành: "Nghe đồn đô đốc là thiếu niên hùng, tuổi mới hơn hai mươi hai, mà làm ngũ phẩm đô đốc tả tướng quân kiêm phong tước ban thưởng phủ! Tại hạ năm nay mười tám, hơn đô đốc vài tuổi, nếu như ngài chê, sau này ta gọi ngài tiếng huynh trưởng có được ?"


      Nhiếp Thương Minh mặc dù vẫn duy trì nụ cười, lại tự chủ được lấy ống tay áo lau mồ hôi.


      "Trời nóng, mồ hôi cũng nhiều." Thiếu niên nghĩ lầm, tưởng chàng vì nắng nóng chảy mồ hôi, tiến lên thêm bước tới trước mặt chàng. Đôi mắt đen láy bỗng chớp hai lần liên tiếp, đột nhiên thân thể mềm nhũn, ngã nhào vào trong ngực chàng.


      Nhiếp Thương Minh theo phản xạ giơ tay ôm lấy chàng thiếu niên, muốn hỏi bị khó chịu ở chỗ nào, hay là vì nắng quá nên nhức đầu? Bỗng nhiên giật mình vì thân hình mềm nhũng trong ngực gần như muốn trượt xuống đất, chàng nhất thời cảm thấy phiền toái. . . . . .


      Tim của chàng đập nhanh! Nhìn thấy vài tên thái giám đứng phía bên kia trông lại hướng này, ánh mắt vô cùng mờ ám, lập tức chàng liền buông lỏng tay. Thiếu niên nằm trong ngực ngờ chàng rụt tay lại, liền muốn chúi xuống mặt đất; chàng lại đành lòng, lại giơ tay chụp lấy cánh tay mảnh khảnh của chàng thiếu niên, ổn định thân thể của .


      "Đa tạ đô đốc." Chàng thiếu niên suy yếu , bờ môi nhợt nhạt lộ ra nụ cười cảm kích."Ngài nghĩ, nếu như ta ngất , có phải là cần tham dự tiệc quỳnh lâm yến hôm nay?"


      gương mặt trắng nõn lắm tấm mấy giọt mồ hôi, ngay cả môi cũng nhợt nhạt , tựa như có thể ngất bất cứ lúc nào. Trong mắt người khác, đứa này chỉ là thư sinh yếu đuối vô hại, nhưng trong mắt chàng, lại có cảm giác đứa này có chút hiểm.


      "Cho dù là ngươi bất tỉnh, cũng có người khiên ngươi tới dự quỳnh lâm yến." Nhiếp Thương Minh phá bỏ hy vọng viển vong của chàng thiếu niên, nhìn thấy nét mặt ngây thơ của thiếu niên vẫn giữ nụ cười đổi, trong nội tâm liền nổi lên hồi hoài nghi.


      Nụ cười này nhìn quen mắt. . . . . . Nhìn quen mắt đến nỗi dường như chàng lúc nào cũng nhìn thấy nụ cười như vậy. Chàng tự nhận mình là người có trí nhớ tốt, có thể là xuất sắc hơn người, cái gì để ý càng khắc sâu, nhưng đối với gương mặt của chàng thiếu niên này chàng chút ấn tượng cũng có, chỉ cảm thấy nụ cười của ta vô cùng quen thuộc.


      "Ngươi. . . . . . là tân thám hoa?" Chàng hỏi lại.


      "Đúng vậy." Thiếu niên sớm liệu chàng tin, sợ làm người ta chán ghét tự phụ : "Tiểu đệ mong hoàng thượng là người biết sử dụng nhân tài, bổ nhiệm tiểu đệ vào hàn lâm viện, tương lai được chân trong việc biên soạn hồ sơ."


      Nhiếp Thương Minh bật cười."Ngươi người quá tự kiêu."


      "Ta tự kiêu, là bởi vì ta thông minh. Đô đốc, nếu ngài chịu giúp đỡ ta, tương lai tất có chỗ hữu dụng."


      "Giúp đỡ?"


      "Đúng vậy, ta trước khi vào kinh, liền nghe người ta qua, bỗng lộc triều đình quá ít, muốn ở lại kinh thành các quan chức tướt như ta phải mướn chỗ trọ, mỗi tháng chỉ riêng tiền thuê nhà phải tốn ít, nếu tính luôn tiền ăn uống phải thắt lưng buộc bụng mới đủ sống, Đô đốc vì thế đem phủ đệ của ngài ra cho thuê, chuyên cho các quan lại như ta thuê trọ, tiền thuê nhà vô cùng ưu đãi, cho nên tiểu đệ thình cầu ngài cho ta trọ gian." xong lại ôm quyền làm lễ.


      Nhiếp Thương Minh bình tĩnh nhìn chăm chú chàng thiếu niên lúc lâu, mới chậm chạp mở miệng : "Ngươi đối với ta rất có hiểu biết."


      "Phải , ta đối đô đốc là thập phần sùng bái, cho nên đối với những tin đồn về đô đốc, ta đều vô cùng để ý." Chàng thiếu niên mỉm cười.


      Nụ cười này, khiến cho người ta chán ghét! Chàng đến tột cùng là từng gặp qua nụ cười dối trá này ở đâu? Trong nhà chàng huynh đệ rất nhiều, tính tình mỗi người đều khác nhau, nhưng chưa từng có ai có nụ cười giả dối như chàng thiếu niên này.


      "Ân sư của ngươi đâu? Theo lý mà , ngươi nên tìm ân sư của mình mà tìm giúp đỡ."


      "Ân sư của tiểu đệ ở phía sau, ngài nhìn thấy ? Ông ấy còn bận chúc mừng tân khoa trạng nguyên, tiểu đệ có thể tìm được chỗ ở, ông ấy cao hứng còn kịp, đô đốc cứ yên tâm ."


      "Ngô đại nhân?" Theo tay nhìn qua, đúng là đương kim quan chủ khảo. Nguyên lai cho rằng hôm nay trải qua chuyện kinh ngạc, có chuyện gì làm cho chàng nhạc nhiên hơn được, nhưng thiếu niên này đưa tới từng đợt rồi lại từng đợt kinh ngạc, ."Ngươi. . . . . . Chính là Đàm Tuyền Ngọc?"


      "Tiểu đệ đúng là Đàm Tuyền Ngọc, tự Vũ Ngọc, người quen biết đều gọi ta là Vũ Ngọc. Đô đốc đại ca, từ nay về sau ngài cứ gọi ta là Vũ Ngọc ." Thiếu niên cười .


      Quả nhiên là ! Lúc trước Ngô đại nhân từng đề cập qua, Đàm Tuyền Ngọc tài học hơn người, là như vậy, tất nhiên đỗ được trạng nguyên! Mặc dù chẳng biết tại sao lại chỉ đỗ được thám hoa, nhưng. . . . . . là đáng tiếc mà!


      nhân tài như vậy sao lại . . . . . là nữ nhi ?


      Chàng rất muốn là mình nhìn sai rồi, nhưng mắt nhìn người của chàng luôn luôn sắt bén, đứng trước mặt chàng ràng là , vì sao, Ngô đại nhân lại nhìn ra?


      như vậy làm thế nào lại cho đỗ thám hoa? Nếu là thông minh hơn người, vào dự thi để tự tìm đường chết! Phải biết rằng, muốn được vào thi trạng nguyên, phải trải qua rất nhiều cuộc thi lớn khác nhau, nàng ta tuổi còn như vậy học tập được bao nhiêu? Cho dù đỗ thám hoa như thế nào? Nàng thực cho rằng triều đình tuyển chọn trọng dụng nàng hay sao?


      khi thân phận nữ nhi bị phát , bỡn cợt quân thần, khi quân phạm thượng đều là tội tử, nàng ta sao lại có thể ngu ngốc như vậy?


      "Cứ như vậy nhé đô đốc đại ca, làm phiền ngài lựa chọn cho ta gian phòng ."


      "Hồ đồ!"


      "Ta làm gì hồ đồ?"Chàng thiếu niên vô tội hỏi.


      "Ngươi. . . . . ." Lời chưa thốt liền phải nuốt ngược trở vào. Nghĩ thầm, nếu ta vạch trần nàng ta, nàng ta phải chết, còn nếu vạch trần, để cho nàng ta lưu lại ở bên ngoài nhà trọ, nhiều người lại vô cùng phức tạp, nếu có người phát thân phận nữ nhi của nàng, liền cười nhạo hoàng thượng biết nhìn người, lại còn phong cho nàng làm quan trong triều. Nhưng, nếu giúp đỡ cho nàng ta ở lại phủ đệ của mình, tương lai cẩn thận gánh lấy họa vào người. . . . . .


      "Sắp tới giờ tham dự quỳnh lâm yến rồi, tiện cùng đô đốc chuyện nhiều." Thiếu niên lại tươi cười, được tấc lại muốn tiến thêm thước, ôm quyền bái lễ."Như vậy nhé, tiểu đệ nhờ công công tới khách điếm chuyển đồ đạt của mình qua Nhiếp phủ. Sau này xin nhờ đô đốc huynh chi giáo thêm!"


      Nhiếp Thương Minh khẽ mím môi lại, trơ mắt ra nhìn nàng cùng các đồng môn rời .


      "Tiểu quỷ này thực giảo hoạt khiến người ta phiền chán. . . . . ." Chàng lẩm bẩm , trong lòng biết thể giúp đỡ nàng. Rước họa vào thân hơn so với làm cho hoàng thượng mất mặt mũi. Từ khi làm quan tới nay, chàng rốt cục hiểu được cái gì gọi là "Có miệng khó " rồi!


      "Tước gia cũng có lúc gặp chuyện khó sử sao?" Có người tới gần chàng, hiếu kỳ hỏi.


      Nhiếp Thương Minh xoay người, theo thói quen lộ ra nụ cười."Chương đại nhân là nghe nhầm rồi. Hạ quan là, khoa cử năm nay, có nhiều thiếu niên tài giỏi."


      " ra là thế. Tôi biết mà, Tính tình Tước gia xưa nay rất tốt, ai có thể chọc giận người được chứ?" Đột nhiên lại hạ thấp giọng xuống: "Tân khoa trạng nguyên năm nay là Đàm Hiển Á cùng tuổi với Tước gia ngài, ngay hôm đó gia nhập hàn lâm, tương lai tiền đồ vô cùng sáng lạng, Ngô đại nhân tựa hồ có ý gả nữ nhi của mình cho ."


      "Tôi nghĩ rằng Ngô đại nhân thích tân thám hoa hơn."


      "Ngài là Đàm Tuyền Ngọc?" Chương đại nhân tỉnh ngộ."Vừa rồi thấy ngài và đúng chuyện với nhau, ngài cảm thấy người đó như thế nào?"


      " tướng mạo đoan chính, ăn cẩn thận, tương lai hẳn là trụ cột triều đình." Chàng kín đáo .


      Chương đại nhân khẽ cười tiếng."Tướng mạo quả tệ, chỉ tiếc là có tài ứng đối. Vừa rồi diện kiến hoàng thượng ở điện, sợ tới mức gần như ngất , đối đáp trọn lời, hoàng thượng cũng nổi giận, thiên vị vì bài thi vô cùng tốt, nếu sửa lại tính cách nhút nhát kia của mình, tương lai sao có thể cùng chúng ta "Làm việc" được? Lá gan của phải lớn thêm chút nữa, nay Ngô đại nhân chọn con rể cũng chưa chắc là Đàm Hiển Á" Dừng chút, ánh mắt lại trở nên gian xảo."Đúng rồi, Nhiếp Tước gia, thánh thượng vốn có hảo cảm rất tốt với các vị đạo sĩ, quê nhà ta có vị đạo sĩ rất tinh thông y thuật, vài ngày nữa ta dẫn lên kinh thành, Tước gia có thể giúp ta thêm vài lời với hoàng thượng được ? Tương lai có người này đứng ra hỗ trợ, chúng ta vô cùng thuận lợi ."


      Ống tay áo dài che lại đôi tay nổi lên gân xanh chấp lại sau lưng của chàng, gương mặt tươi trẻ lộ ra vẻ vui thích, gật đầu cười :


      "Đại nhân cái gì, hạ quan làm cái đó. Chỉ cần đại nhân chịu đề bạt, chỉ là thêm vài lời có gì khó?"


      Chương đại nhân ngước mắt lên nhìn chàng, vốn định khen chàng là người thức thời, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười của chàng, đột nhiên thốt lên: " là quá giống."


      "Giống?" Dù cho vô cùng kinh ngạc, chàng cũng chưa từng để tắt nụ cười môi."Giống ai?"


      "Giống tân thám hoa, nụ cười của các ngươi y như nhau."


      Tay chàng có chút run.


      "Ta cùng tuyệt đối thể giống nhau." Tướng mạo của nàng ta thanh tú yếu đuối, mảnh khảnh của con ; còn chàng lại khác, tuổi gần hai mươi ba, ra dáng người trầm ổn cẩn trọng.


      Chương đại nhân càng nhìn càng thú vị, bật cười : "Các ngươi đúng là tướng mạo giống, nhưng khi cười, nụ cười của hai ngươi phập phần giống nhau, khó trách ta lần đầu tiên nhìn thấy , luôn có cảm giác quen thuộc, ra là vì giống nụ cười của ngươi nha! Ha. . . . . . Trong nhà ngươi em đông đúc, có thể nào là trong những em thất lạc của ngươi ?"


      Chương đại nhân cười giỡn, nhiếp Thương Minh cũng cùng cười.


      ra là có nụ cười giống nhau, nên chàng thấy quen mắt, khó trách làm cho người khác chán ghét.


      Gương mặt ngây thơ luôn giữ nụ cười tươi, trong lòng lại quỷ kế đa đoan, loại người như vậy nhất định phải đề phòng, cố tình giữ nàng ta lại phủ của mình, tương lai nhất định chàng gặp tai họa.


      Chỉ là hiểu, nàng ta vì sao cố ý tới tìm chàng nhờ giúp đỡ?


      "Cứ quyết định như vậy nhé, sau khi chuyện thành công, ta bạt đãi ngươi." xong, chương đại nhân hài lòng rời .

      Nhiếp Thương Minh đưa mắt nhìn theo, lẩm bẩm : " bất chính, hạ tất loạn."

      Trong triều quan lớn, quan tham lam nhiều như kiến, đếm cũng đếm xuể. Trước nghe Ngô đại nhân qua Đàm Tuyền Ngọc xác thực là nhân tài, vì thế cũng chờ ta cầu xin giúp đỡ, chàng sớm dọn phòng trong phủ, trông mong có thể là người giúp đỡ trước tiên, nào biết ta lại là nữ cải nam trang, bất cứ lúc nào cũng có thể đem tới tai họa cho mình.


      Hazz! Kết quả là, mộng đẹp thành . Triều đình hỗn loạn, dựa vào mình chàng làm cách nào cứu vãn đây?
      Last edited: 11/8/16
      lovenovel, susuA Na thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @bichhanh743 Chào bạn, mình là mod box này, cảm ơn bạn ủng hộ CQH :). Làm phiền bạn chỉnh sửa lại tiêu đề theo mẫu sau:

      [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

      Rồi canh giữa hết phần văn án như bên dưới:
      Hình bìa truyện (mod des dùm, bạn cứ yên tâm edit)

      Tác giả

      Thể loại

      Số chương

      Nguồn convert (nếu có)

      Tên Editor & Beta

      Nick Facebook, Mail liên lạc

      Bạn có thể tham khảo topic này để trình bày lại. Đây là box cổ đại rồi, nên bạn cần thêm chữ truyện cổ đại trong bài đâu.

      Vì bạn là mem mới nên cảm phiền bạn đọc quy định dành cho editor bên dưới chữ ký của mình để sau này chúng ta dễ làm việc.

      Mình có góp ý ở phần văn án của bạn, từ "xỉu" là từ địa phương, chúng ta nên hạn chế sử dụng và thay bằng từ ngất/ ngất xỉu hay hơn.

      Bạn cũng làm thêm mục lục cho truyện nha để mọi người dễ theo dõi, đây là link hướng dẫn https://cungquanghang.com/threads/huong-dan-tao-muc-luc-trong-truyen-cho-editor.22886/

      Mình nhấn mạnh 1 lần nữa, box này chỉ dành cho bạn nào đăng độc quyền CQh thôi, nếu bạn đăng ở nơi thứ hai bất kỳ, đều bị chuyển sang box sưu tầm và được hưởng bất kỳ ưu đãi đài của cung dành cho editor.

      Cuối cùng, nếu có gì hiểu, bạn có thể inbox hỏi mình.
      Haruka.Me0 thích bài này.

    4. bichhanh743

      bichhanh743 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      10
      1.2

      "Nhiếp Thương Minh, năm nay hai mươi ba tuổi, nhà có tổng cộng mười hai em, tính tình xảo quyệt đa mưu, sở trường chuyên mượn đao giết người, cẩn thận đề phòng."



      Trầm ngâm nhìn những chữ được ghi chép trong giấy, nhớ lại phản ứng của Nhiếp Thương Minh khi hai người chạm mặt, liền lấy bút ra ghi chép:


      Người này đối với triều đình vô cùng tận trung, nước cùng bạn, chàng ta chọn vế trước, dù có kết giao, cũng cần phải cẩn thận đề phòng mai sau chàng ta vì nước bán rẻ bạn bè.


      Đàm Vũ Ngọc thổi cho khô nét chữ giấy, cười tự giễu nghĩ: "Chỗ dựa như vậy bảo đảm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chàng ta hại chết, có khi chưa kịp thốt lên câu oán hận."


      Dưới ánh sáng của ngọn nến, mái tóc dài của nàng xõa xuống chảy dài sau lưng, mặt dù nàng hề xỏ lỗ tai, nhưng làn da trắng nõn mịm màng, làm lộ ra vài vẻ thanh tú yếu đuối của nữ nhi.


      May mà mấy năm gần đây hoàng triều hoang dâm vô độ, các công tử con nhà giàu có cũng học theo, bọn họ luôn có hành vi dâm đãng, vì muốn nổi trội, lấy chuyện tình dục ra đùa bỡn cá cược, đánh cược coi người nào nuôi dưỡng được nhiều nam tử đẹp nhất, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, nàng nghe người ta bàn tán, đám quý tộc đêm hưởng lạc cả trăm mỹ nữ. Lúc nàng nghe qua, chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhưng ngờ những việc như vậy lại giúp nàng ít, ai nghi ngờ nàng là có tướng giống nữ nhi, vì tại nam nhân có tướng yếu đuối như nàng lại rất nhiều.


      Nàng xếp giấy lại, để lên giá sách nằm phía , che miệng ngáp cái, bụng nàng đột nhiên kếu “Ọt” tiếng .


      "Thảm." Nàng kêu khổ.


      Niếp phủ tiền thuê phòng tuy rẻ, nhưng phòng chì có người, lại vào lúc ban đêm, có chuyện gì đều phải dựa vào bản năng của chính mình.


      biết phòng bếp có còn thức ăn thừa hay ? Nàng suy tính chút, đem tóc dài cột lên, làm biếng lấy vải buộc ngực. Nàng mới mười tám tuổi, cơ thể phát triển hơi chậm, chỉ cần có gió lớn, xác nhận ai nhìn ra ngực nàng hơi lộ lên. Biết chính mình có tính lười biếng, sớm muộn có ngày làm hại bản thân, nhưng đây là thiên tính, khó có thể sửa đổi.


      "Bận rộn ngày cực kỳ mệt mỏi, lại còn lựa lúc này mà đói, cái bụng này biết chuyện." Nàng lẩm bẩm . Đẩy cửa bước ra khỏi phòng, gió mát thổi úp lại, làm nàng rụt lại đôi vai.


      Lúc đến đây nàng chỉ nhận gian phòng của mình, người dẫn đường cũng có dẫn nàng cho biết các phòng còn lại. Khép hờ mắt, nàng trầm ngâm suy nghĩ.


      "Phòng bếp tại nơi nào, ta cũng biết , thôi ta cứ thử trăm bước về phía trước."


      Nàng mỉm cười, bước bước lại đếm bước. Trăng tròn cao tỏa sáng, nhờ ánh trăng chiếu sáng, nàng theo hướng phía đông mà .


      " hai ba bốn năm, năm bước thành ; sáu bảy tám chín mười, mười bước vẫn có gặp nhà bếp! hazz, mong là mình uổng công."


      Nàng vừa vừa nghĩ, có tâm trạng mà ngắm trăng, chỉ lo cuối đầu đếm bước


      "Chín mươi bảy bước, ai da, ngay cả bóng người cũng có, là đói bụng! Chín mươi tám. . . . . . Chín mươi chín. . . . . . trăm. . . . . ." Vừa vặn bước tới cổng vòm nàng ngừng bước, muốn bước thêm bước nào nữa.


      Đột nhiên –


      "Ai?" Tiếng đứa trẻ hét lớn.


      Nàng mở to mắt ra nhìn thấy vệt ánh sáng lóe lên, nhắm thẳng tới trước người mình, đồng thời đuôi mắt cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng phía sau. Nàng đứng im nhúc nhích, mặc cho người phía sau nhảy tới ôm nàng thoát ra khỏi chỗ nguy hiểm.


      "Gia, chính là gian tặc núp xà nhà!" Cặp móc câu màu bạc ghim vào cổng vòm bằng đá cẩm thạch, Nhiếp Thương Minh đứng sau lưng Tiểu cận kinh hãi kêu lên.


      "Ngươi ngay cả nhìn cũng nhìn, liền xác định là gian tặc?" Nhiếp Thương Minh quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiểu cận, tức giận . Lại cúi đầu xuống nhìn người trong ngực, kinh ngạc thốt lên."Lại là ngươi?"


      " khéo, đại ca." Nàng vô tội cười .


      "Tại sao ngươi lại có mặt ở chỗ này?"


      "Tiểu đệ đói bụng, nên đành ra ngoài này kiếm chút gì đó để ăn. Đại ca, huynh trước buông ta xuống, đừng làm cho bé xinh đẹp kia kinh ngạc."


      Nhiếp Thương Minh lúc này nới chú ý tới tay của mình ôm trọn lấy eo của nàng, ngực của nàng dựa vào lồng ngực của chàng, cực kỳ mềm mại.

      Chàng vội vàng buông lỏng tay, nàng trực tiếp ngã ngồi mặt đất.


      "Ui da, đau quá, đại ca huynh muốn buông tay, cũng phải từ từ chứ!" Nàng kêu đau .


      Chàng trừng mắt nhìn nàng. Dưới ánh trăng, mái tóc dài của nàng tuy cột lên, nhưng vẫn còn có chút ẩm ướt, người nàng hương thơm tỏa ra mát dịu, hẳn là vừa tắm rửa xong, thảo nào. . . . . . chẳng trách nàng có buộc ngực.


      Chàng lúng túng dời ánh mắt nơi khác, đầu ngón tay có chút nóng lên, dám thừa dịp trăng sáng mà nhìn da thịt hồng hào của nàng thêm nữa.


      "Gia. . . . . . Con hiểu rồi! gọi gia là đại ca, ra chính là huynh đệ của gia!" Tiểu cận chợt lên tiếng, đôi chân mập mạp ngắn ngủn chạy lên đứng trước mặt hai người.


      " phải là huynh đệ của ta." Chàng trách: "Ngươi quên hôm nay có vị thám hoa mới chuyển tới?"


      Tiểu cận quả nhiên còn quá , ban ngày mới nghe gia nhắc tới. Đến tối nó liền quên ngay, người lớn nhiều mối quan hệ quá phức tạp, nó chỉ biết nếu người quen biết chính là kẻ địch mà thôi.


      "Gia. . . . . ."


      "Kêu cha." Nhiếp Thương Minh nhắc nhở. Quay qua nhìn Đàm Vũ Ngọc, chấp tay : "Xin Đàm đại nhân thứ lỗi cho, nữ nhi của ta vừa rồi có hơi lỗ mãng."


      "Cái gì mà Đàm đại nhân! Nhiếp đại ca, từ nay về sau chúng ta chính là người trong nhà rồi, huynh gọi ta là Vũ Ngọc được rồi, đừng có xưng hô như trong triều đình nữa." Nàng đưa mắt nhìn qua Tiểu cận, cặp mắt đen láy chậm rãi chớp xuống, lấy tay quắc nó lại."Đến đây nào tiểu muội , muội bước qua đây với ta chút."


      Tiểu cận chần chờ đưa mắt nhìn Nhiếp Thương Minh, chàng đưa mắt qua, Tiểu cận mới từ từ bước lại trước mặt nàng "Đàm. . . . . . Đàm. . . . . ."


      "Gọi ta Vũ Ngọc ca ca là được rồi." Đàm Vũ Ngọc lấy trong ngực mình ra đôi bao tay."Muội là con của đại ca, cho nên ta cũng phải có món quà gặp mặt tặng cho muội, người ta cũng chẳng có thứ gì đáng giá ngoài cặp bao tay này, mong muội nhận cho ta vui."


      muốn nắm lấy cánh tay mập mạp của Tiểu cận, Tiểu cận lập tức lui ra phía sau bước, đỏ mặt :


      "Gia. . . . . . Cha tôi , vô công bất thụ lộc, Tiểu cận thể nhận món quà của công tử được."


      "A? Vậy là tốt, ta đói bụng tới nỗi chóng mặt, tiểu muội ngoan, ta sợ nhất chính là bị đói, muội nếu có thể giúp cho ta no bụng, chính là ân nhân của ta ."


      "Cái này. . . . . ." Thân là hộ vệ của Gia, sao nó có thể tùy tiện mà lấy thức ăn được chứ? Nhìn thấy Nhiếp Thương Minh khẽ gật đầu, lại nhìn đôi bao tay thêu mấy đóa hoa rực rỡ, nó ấp úng : "Con. . . . chút trở lại, lập tức trở lại, cha, ngàn vạn lần nên đâu nhé."


      Nó đỏ mặt nhận lấy cặp bao tay, vận hết sức lực chạy nhanh qua cổng vòm.


      "Muội ấy chạy còn nhanh hơn ta." Đàm Vũ Ngọc kinh ngạc kêu lên.


      "Ngươi nửa đêm tại sao ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại chạy tới nơi này?"


      "Bởi vì ta đói bụng."


      "Ngươi vừa tham dự quỳnh lâm yến về. . . . . ."


      "Yến tiệc triều đình tổ chứa có thể ăn nhiều được sao? Huống chi, ta ngày phải ăn hơn sáu bữa cơm mới no bụng, May mắn gặp được đại ca ở đây, bằng sáng ngày mai trong phủ này tử thi." Nàng ngước mặt lên, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Thương Minh ."Đại ca, muội ấy là con huynh àh? Ta thấy muội ấy giống huynh."


      "Nó từ lúc theo ta, nên ta coi nó như con mình." Chàng trả lời nhàn nhạt.


      "Ta nghe trong nhà huynh rất đông em, ai nấy đều có cận vệ riêng, Muội ấy phải là cận vệ của huynh chứ?" Nàng thử hỏi. Bé đó thoạt nhìn chỉ khoản tám, hoặc chín tuổi, nhìn thế nào cũng thấy được muội ấy là người có võ công cao cường.


      Ánh mắt của chàng rốt cuộc cũng nhìn nàng vô cùng chăm chú.


      "Ngươi lén lút điều tra ta?" Người khác có ý điều tra chàng, chàng chưa hề để tâm, duy nhất chỉ khi đứng trước mặt nàng, chàng cảm thấy như nàng ta hiểu hết mọi tâm tư thầm kín trong lòng mình.


      " cần điều tra. Ở kinh thành này lúc trà dư tửu hậu, mọi người hay lấy Nhiếp gia ra làm đề tài thảo luận, tính đại ca làm quan trong triều, Nhiếp Gia ba mươi năm gần đây chuyện kinh doanh đứng thứ tư trong cả nước, Lão ngũ huyền thoại kinh doanh của nước láng giềng; lão Lục tinh thông y thuật …. Đại ca, những chuyện như vậy ta chỉ cần ngồi trong khách điếm đều có thể nghe thấy, khắp nơi đều bàn tới." Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy phía trước có đình nghỉ mát, liền ước định khoảng cách, đưa tay của mình ra trước mặt chàng.


      Chàng trừng mắt nhìn cái tay mảnh khảnh trắng hồng trước mặt mình, hồi lâu mới hiểu được dụng ý của nàng.


      Chàng nắm bàn tay bé của nàng hơi có chút do dự, kéo nàng đứng dậy. Hành động của nàng giống là của nương, nếu phải chàng cực kỳ tin tưởng ánh mắt của mìnhh, sớm ngộ nhận nàng là nam nhi.


      Nàng vào trong đình, đôi mắt đen láy quan sát tứ phía.


      "Ngươi. . . . . . Uống rượu?" Chàng dám đến gần nàng thêm chút nữa, bởi vì hương thơm người của nàng tỏa ra ngập tràn trong khí.


      "Tại bữa tiệc có uống chút." Ngồi xuống ghế đá, nàng thẳng thắn ."May mắn là tôi chỉ là chức thám hoa nhoi, bằng chắc là phải cho người khiên tôi trở về." Chàng Thấy nàng tuy mỉm cười, nhưng ánh mặt lại lên tia chán ghét, nàng cười tiếp: "Tiểu đệ phải say rượu mới yếu, chỉ là thể nhịn ăn, nếu ăn uống bị nhức đầu hoa mắt ."


      Thân thể của nàng giống như xương vô lực ngã xuống bàn, tuyệt giống tướng ngồi của người đọc sách.


      Lông mày Nhiếp Thương Minh khỏi chau lại. Nhớ lại lúc nãy nàng đối diện với cặp móc bạc của Tiểu cận, chút cũng tránh né, lên tiếng hỏi: "Ngươi chưa từng tập võ, vừa rồi ngươi cũng né tránh cặp móc kia, nếu lỡ ta ngăn kịp, ngươi sợ sao?"


      "Có đại ca ở đây, chỉ là đứa con nít như vậy, làm sao tôi có thể bị gì chứ, tôi có phải ?" Lời của nàng tuy chân thành, lại thể qua mặt được chàng.


      Những lời như vậy chàng nghe vô cùng quen thuộc. Ban ngày chàng thừa lệnh hoàng thượng đứng trước của điện, lúc gặp nàng do kinh hoàng vì phát nàng là nữ, nhất thời để ý kỹ tới cách chuyện của nàng, nhưng những lời vô tâm của Chương đại nhân làm cho chàng nhớ tới thái độ của nàng.


      Nàng có lúc nào là cười. Cười vô cùng chân thành, ngây thơ, trong mắt chàng lại thấy nó quá giả dối, quả thực rất giống với thái độ của chàng gần đây đối với người khác.


      Thấy Nhiếp Thương Minh nhìn mình chớp mắt, nàng cười thở dài."Được rồi, ta biết đại ca cũng là người thông minh, tiểu đệ xin thành khai báo, thực ra ta cũng rất muốn để cho huynh có ấn tược tốt với mình. Ta phải sợ, mà là lười chẳng muốn động, mới từ quỳnh lâm yến trở về, ta tắm rửa thay quần áo xong liền đói bụng đến khó chịu, vừa đói lại vừa làm biếng, cũng thích nửa đêm còn làm phiền gia nhân, ta liền tự với mình, nếu có thể trong vòng trăm bước tìm được nhà bếp, ta liền tìm chút đồ ăn để ăn; nếu được may mắn, liền quay trở về phòng, cùng lắm ngày mai ta lên hàn lâm viện nữa."


      Chàng kỳ quái hỏi: "Vì sao ngày mai ?"


      "Bởi vì tiểu đệ dậy nổi. Ta rồi ta thể bị đói, ban ngày nếu ăn, ta liền thể suy nghĩ, dễ dàng hồ ngôn loạn ngữ; buổi tối ăn, ngày mai cho dù có khua chuyên gõ trống ta cũng dậy được."


      "Ngươi thiên tân vạn khổ để thi đậu thám hoa, rồi lại đếm xỉa tới. Ngươi phải biết rằng làm quan trong triều, phải muốn làm gì làm, muốn Hàn Lâm viện !" Chàng nhàng trách. Dựa vào tính cách tùy hứng này của nàng, cần đợi tới khi nàng bị phát thân phận, trước đó nàng bị xử tội.


      Nàng mỉm cười, mở quạt ra nhè quạt. tiếp: "Cái gì gọi là thiên tân vạn khổ, ta chưa từng trải qua! Cái chức thám hoa này, dịch thơ, văn chương, chỉ khuôn sáo rỗng đối với ta chút cũng khó, nên thể làm khó ta được."


      Nhiếp Thương Minh hơi hiếp mắt lại, thích nghe những lời tự đại của nàng, nhưng cũng mở miệng phản bác. Nàng cùng chàng có quan hệ gì đâu? cần chàng phải nhiều lời?


      lát sau, tiểu cận nhanh chân chạy về, tay bưng lồng bánh bao mới hấp.


      "Ai nha, thơm quá, là phiền toái cho tiểu muội ." Đàm Vũ Ngọc liên tục cảm ơn, nhanh tay bẻ đôi bánh bao ra. Nàng ăn vô cùng tao nhã, tuyệt giống người chết đói.


      " Đầu bếp trong phủ làm món ăn, ăn ngon, ăn ngon." Tiểu cận có chút tự hào , xong, lập tức quy củ đến sau lưng Nhiếp Thương Minh."Cha, chúng ta có phải là nên hồi phủ rồi ạ?"


      Đứng, chàng nên hồi phủ, tiểu cận còn , thể chịu được đêm chạy tới chạy lui. Nhìn qua Đàm vũ ngọc, chàng thốt lên câu:


      "Tướng mạo của ngươi giống kẻ đoản mệnh." Chàng bóng gió.


      "Đại ca rất đúng. Từ lúc sinh ra tới giờ, tiểu đệ chưa từng nếm qua cực khổ. Thầy tướng số cũng có , tương lai của ta vô cùng tốt đẹp, có tài có phúc, mấy trăm năm qua cũng tìm được người có số mệnh tốt như ta, ta từ lúc tham gia thi cử tới giờ, quả chưa từng thi lại lần nào, sau đỗ thám hoa lại được gặp huynh, được huynh cho ta chỗ cư ngụ, ngay cả đầu bếp trong phủ cũng là nhất đẳng, trước cần tới mai sau, số của ta giờ tốt tới nỗi thể tốt hơn được." Nàng cười , cái bánh bao chỉ ăn mấy miếng rồi bỏ xuống.


      Nha đầu này quá ngạo mạng, biết trời cao đất rộng là gì. Nhiếp Thương minh bình tĩnh, cho rằng đó là do nàng tuổi còn quá lại có chút tài học vấn nên sinh ra kiệu ngạo:


      "Gần vua như gần cọp, làm quan triều đình, cần phải thận trọng, nếu lỡ làm cho hoàng thượng phật ý, cho dù là hoàng thân quốc thích, cái đầu cổ ngươi cũng khó giữ được. Ngươi nếu có ý muốn vì dân ra sức, sớm buông tay về quê. . . . . .” Lấy vợ” sinh con ." nữ nhân có thể làm quan được tới bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm? Dù cho nàng cần lấy chồng, nàng lại có thể che dấu thân phận của mình được bao lâu? ràng là tự tìm đường chết.


      "Đây là vì đại ca lòng quan tâm đệ sao?" Vẻ mặt của nàng vô cùng cảm kích." ra đại ca lòng coi ta như tiểu đệ mình, mới đem những lời tận đáy lòng của huynh ra cho tiểu đệ. Huynh yên tâm, những lời này ta nghe tai phải, ra tai trái, phắp nơi bậy, phá hư danh tiếng tốt đẹp của huynh."


      Vẻ mặt nàng giễu cợt, nhìn thấy liền sinh chán ghét.


      "Ai là huynh đệ với ngươi?" Mặt chàng có nụ cười, tức giận : "Đừng gọi đại ca này, đại ca nọ, nhà của ta em rất nhiều, cần có thêm nữa."


      "Đại ca ghét bỏ ta?" Nàng kinh ngạc hỏi.


      "Ta tự dưng sao lại ghét bỏ ngươi, chỉ là ngươi thích hợp làm quan, ngươi có thể đỗ thám hoa, chứng tỏ ngươi học thức hơn người, hơn những thư sinh khác bật, ngươi nên biết hài lòng, mau chóng từ quan –"


      "Gia!" Tiểu cận kêu lên, lần đầu tiên trong đời nó nhìn thấy gia tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. . . . . . Nước mắt nam nhi.


      "Ôi. . . . . . Ta. . . . . . Ta khổ quá. . . . . . ra chỉ ân sư ghét bỏ ta, ngay cả đại ca cũng như vậy . . . . ." Đàm Vũ Ngọc vừa khóc vừa : "Ta thường nghe người ta , Làm quan trong kinh thành, khó tránh được việc ăn của hối lộ; làm quan, phải là vì quốc gia, mà phải vì chính mình. . . . . . Chỉ có vị quan hề giống những vị quan kia, chính là đô đốc tả tướng quân Nhiếp Thương Minh, thu tiền bẩn, chỉ cầu tận trung vì nước, ngay cả triều đình cũng thể cung cấp chỗ ở cho chúng tôi, chỉ có Nhiếp Tước gia hy sinh phủ đệ của mình cung cấp chỗ ở, ta ngưỡng mộ . . . . . ôi, cho dù là cùng người hùng ấy có chút quan hệ mỏng manh . . . . . Ta cũng vô cùng thỏa mãng . . . . . . Ôi. . . . . ."


      "Gia. . . . . ." Tiểu cận giật góc áo của Nhiếp Thương Minh.


      Biết nàng là làm bộ, vẫn ngây người đứng nhìn.


      "Ôi. . . . . . Ta đáng thương. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ . . . . ."Nàng bị mấy miếng bánh bao mới ăn làm sặc.


      Tiểu cận vội vàng chạy đến tới sau lưng nàng vỗ vỗ, ánh mắt đồng ý nhìn vị gia mà nó luôn tôn thờ.


      "Gia, công tử này kỳ rất đáng thương. . . . . ."


      Đáng thương? Chàng cho rằng mình đủ xảo quyệt rồi, ngờ nàng so với chàng còn hơn gấp bội! Ngay cả tiểu cận luôn trung thành vời mình cũng bị nàng qua mặt, nghĩ cũng biết tương lai nàng tác oai như thế nào trong triều.


      Nhiếp Thương Minh cắn chặt răng. Lộ ra chút tức giận


      "Đàm đại nhân, ngươi muốn từ quan, ta cũng ép buộc, ngươi muốn ở lại, ta cũng đuổi ngươi ra khỏi phủ, ngươi có thể thu hồi nước mắt của ngươi được rồi." Nước mắt của nữ nhân, thực phiền chán.


      "Đại ca, huynh sao?" Nàng hai mắt còn đẫm lệ rưng rưng hỏi lại.


      Chàng phất tay áo."Tùy ngươi vậy." Nàng muốn tự tìm đường chết, cũng chẳng thể trách chàng."Tiểu cận, hồi phủ ."


      "Đại ca đúng là nên hồi phủ đô đốc ." Nước mắt của nàng thu phóng rất tự nhiên, lệ còn vương bên má, đôi mắt đen nhánh cũng còn nước mắt. Nàng ngưng khóc hơi cười : "Về sớm chút, tốt nhất đừng nên qua lại nơi đây quá nhiều."


      Chàng dừng bước, xoay người qua nhìn nàng." nên qua lại đây nhiều?"



      "Đại ca thu thập hành lý để dọn qua phủ đô đốc, đây là đối với huynh và chúng ta đều tốt. Kỳ , mỗi tháng tiền thuê nhà của chúng ta đối với huynh cũng như chín trâu thêm sợi lông, nếu như huynh miễn phí chỗ ở cho chúng ta, có bao nhiêu văn sĩ vô cùng cảm kích huynh, tương lai trong triều, nếu như họ được trọng dụng làm thượng thư, thị lang, hay tiến vào trong hàn lâm viện, niệm tình ân đức này của huynh, họ hồi báo lại, như vậy coi như huynh đầu tư dài hạn, nhưng huynh chọn cách đó, huynh nhất định cho chúng ta thuê, cơm ngày ba buổi miễn phí, chỉ lấy tiền điểm tâm, gia nhân tuy có, cũng chỉ có người trông chừng cho có, so với phòng trọ khác chỉ tốt hơn chút mà thôi. Đại ca, huynh là có chủ ý tránh họa."


      Mắt chàng sâu thẩm."Tránh họa gì?"


      "Họa từ những lời đồn. huynh làm vậy tránh cho người khác huynh nuôi dưỡng những văn sĩ này là để sau này giúp cho huynh."


      Chàng rúng động, chân tiến tới bước, Tiểu cận tưởng chàng muốn tới đánh người, liền vội vàng kéo chàng, sợ hãi kêu lên: "Gia!"


      "Ngươi. . . . . ."


      "Đại ca?" Nàng cười.


      Chàng ước gì có thể nắm mạnh hai vai của nàng, hỏi nàng tại sao lại là nữ nhi? Nếu nàng là nam nhi có phải tốt hơn ! Có thể đoán đúng tâm ý của chàng, chỉ có nàng.


      Trong nhà Nhiếp Thương Minh tuy đông em, nhưng bọn họ chung chí hướng, bọn họ đối với lý tưởng vì nước vì dân của chàng tuy phản đối, cũng chẳng hề ủng hộ, chớ chi tới thấu hiểu tâm ý của chàng, nếu như nàng là nam nhi, nhất định chàng lập tức kết thành huynh đệ, cùng nàng ra sức tận trung!


      Nhưng nàng lại là nữ, nữ nhân có thể giúp gì được cho chàng?


      "Gia, gia, đừng tức giận, đừng tức giận!" Tiểu cận vội kêu lên. Nhìn thấy trán Nhiếp Thương Minh nổi gân xanh, trong nội tâm lại càng hoảng sợ. Từ lúc nó theo chàng cho tới nay, ngoại trừ nét mặt luôn tươi cười, chưa từng thấy qua chàng giận giữ, dù cho có người khiêu khích, dù cho có người hãm hại, gia cũng chưa từng nổi giận qua, nhưng đêm nay chàng lại liên tục tức giận, đối tượng lại cùng người.


      "Đại ca, tạm biệt. Tiểu đệ lười, cho nên tiễn." Nàng tao nhã cười .


      Nhiếp Thương Minh trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, mới cắn răng : "Tiểu cận, thôi."


      Lại liếc nhìn nàng cái, cơ hồ muốn đưa tay đấm ngực mình; lại liếc nhìn liền đau lòng khòng thôi, nét cười và ánh mắt này. . . . . . đúng là nữ nhi !


      Đàm vũ Ngọc đưa mắt nhìn bọn họ rời , lấy tay quạt cho mát mẻ, lẩm bẩm :


      "Động não . . . . . mệt mỏi."


      Gần đây nàng thích động não, đối phó với Nhiếp Thương Minh, chẳng những phải quan sát, còn phải suy tính cặn kẽ, càng ngừng vận dụng đầu óc nắm bắt tâm ý chàng.


      "Kỳ quái, vì sao thích mình? là người thích nâng đỡ người mới, nên đãi ngộ mình mới đúng, như thế nào lại luôn tức giận đối với mình?" Mải suy nghĩ, cho tới khi bị lạnh vì gió quá mạnh, nàng bị gió thổi mạnh làm cho lạnh run, liền đem những phiền não ném ra khỏi đầu.


      Lòng của dễ đoán, nhưng sao, chỉ cần có chổ để dựa là tốt rồi. Nàng lại bẻ cái bánh bao, bỏ da chỉ ăn thịt bên trong, lẩm bẩm : "Thực no bụng."
      susu thích bài này.

    5. bichhanh743

      bichhanh743 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      10
      2.1


      Gió biển thổi ngược lại, đưa tới hương vị biển nhàn nhạt, tựa như mùi hương người của Nhiếp ngũ.


      "Đưa đến tới đây là được rồi, dù sao thuyền của Tiểu Chu cũng ở phía trước, đệ đảo Hồ Ly." Nhiếp ngũ cười , khuôn mặt tuấn tú lộ ra tia kỳ lạ.


      Nhiếp Thương Minh cười nhạt tiếng. "Lần này từ biệt, biết năm nào tái mới tái ngộ, tiễn ngươi thêm đoạn nữa cũng sao."


      Nhiếp ngũ cười lớn đưa mắt nhìn chàng.


      "Đại ca, người trong sáng tiếng lóng, huynh tiễn ta, đến tột cùng là vì ta , hay vì có ý gì khác? Huynh sợ ta tạm thời thay đổi chủ ý, quyết định theo giúp sức cho sơn tặc, chống đối với triều đình? Nếu như vậy, có gì tốt? Dù sao có hôn quân, dưới có quan tham, chịu khổ cũng chính là bá tánh, huynh nghĩ xem, xuất của đệ, có thể cứu giúp được gì cho bá tánh?" Nhiếp ngũ nhàng, tâm tư cũng có ý muốn phản loạn.


      Tiểu Chu đưa thuyền cập bờ, Nhiếp ngũ chút do dự nhảy lên thuyền rời .


      Nhiếp ngũ quay đầu, lấy mặt nạ hồ ly đeo lên, tiếp: "Đại ca, hồ ly đảo là của ta, ta có thể biến nó thành thiên đường, cũng có thể làm cho nó trở thành địa ngục của trần gian, cũng như có thể dùng nó để san bằng Đại Minh." Thấy nhiếp Thương Minh nghiêm mặt, Nhiếp ngũ càng cười quỷ dị. "Huynh nghĩ rằng ta muốn làm hoàng đế ? Triều đình như vậy ta mới cần, đại ca, thuở , mọi người điều khen ta thông minh hơn huynh, vì cái gì, bởi vì tài năng của ta luôn thể ràng, mà huynh ngược lại, lúc nào củng mang bộ mặt thờ ơ, ai biết trong lòng huynh suy tính cái gì, vĩnh viễn có ai nắm bắt được.. . . . ."


      có người nào hiểu được chàng, vậy chàng đem cả đời phụng cho triều đình, lúc đó Nhiếp Thương Minh đáp lại như vậy.


      "Nhiếp huynh, huynh suy nghĩ chuyện gì vậy?" Hữu tướng quân Đoạn Nguyên Trạch vừa bước vào phủ hỏi.


      Nhiếp Thương Minh lấy lại tinh thần, mỉm cười : "Ta nghĩ, lúc trước các quan địa phương giao danh sách quân đội lên, ngươi khi nào chốt hạ danh sách?"


      Ai da, tới khéo. Đoạn Nguyên Trạch cười chống chế."Chuyện này để sau hãy bàn, nay có vấn đề khác quan trọng hơn–"


      "Vậy sao?" Chàng thuận miệng hỏi, thu lại tầm mắt. rất lâu liên lạc với Nhiếp ngũ, vì sao vừa rồi chàng lại nhớ tới đoạn chuyện kia?


      "Vấn đề này, là từ Hàn Lâm viện mà ra."


      Nhiếp Thương Minh cứng đờ, muốn đứng lên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh . Chàng do dự chút, sau mới cười cười hỏi:


      "Hàn lâm viện sảy ra vần đề?"


      "Phải. Tân khoa trạng nguyên Đàm Hiển Á mới nhậm chức ở hàn lâm viện, huynh gặp qua chưa?"


      "Mấy ngày trước nhận lệnh đứng ở cửa điện, từ xa có nhìn thấy chút." Chàng trả lời qua loa, hỏi tiếp: "Sau đó sao? Đến tột cùng là hàn lâm viện xảy ra vấn đề gì?"


      Đoạn Nguyên Trạch thấy chàng hỏi dồn dập, bật cười : "Thương Minh huynh, khó thấy được nét mặt khẩn trương này của huynh, chẳng lẽ huynh đối với nữ nhi của Ngô đại nhân có tình ý gì sao?" Nhìn thấy nhiếp Thương Minh vẻ mặt mờ mịt, Đoạn Nguyên Trạch : "Trạng nguyên Đàm Hiển Á cùng tuổi với huynh, thêm nữa tướng mạo cũng rất tuấn tú, liền bị Ngô đại nhân nhìn trúng, có ý muốn chọn làm rể. Như thế nào? Huynh thực có ý với con Ngô đại nhân, ta tìm bà mối tốt tới nhà Ngô đại nhân hỏi cưới ấy cho."


      "Ta ngay cả mặt mũi của nàng như thấ nào cũng chưa từng nhìn thấy, gì tới có ý?" Thiếu chút nữa chàng bị hết hồn. Đàm Vũ Ngọc cũng may mắn, mấy ngày nay vào hàn lâm viện cũng chưa bị ai phát là nữ, ai có thể nhìn ra, ngược lại người lo sợ là chàng, ngừng lo lắng cả ngày lẫn đêm.


      Sợ khi nàng bị bại lộ, chàng cũng tránh khỏi có liên quan.


      "Ngô đại nhân hôm nay bởi vì bệnh nên vào triều, tin tức của Nguyên Trạch huynh nhanh nhạy"


      "Ta lại thích huynh ta nhạy bén hơn, tin tức ở kinh thành dù là hay lớn cũng thoát khỏi mắt ta." Đoạn Nguyên Trạch tự hào : "Trừ bỏ bảng nhãn Trình Hiếu Long lớn tuổi, còn lại tân trạng nguyên và thám hoa điều còn rất trẻ, hai người đó bây giờ rất có giá. Mật thám của ta cho biết, Ngô đại nhân lúc trước nghĩ Đàm Vũ Ngọc đứng đầu bảng, nên có ý muốn gả nữ nhi của mình cho , nào biết người tính bằng trời tính, Thánh Thượng bổ nhiệm Đàm Hiển Á làm trạng nguyên, ta cùng với Đàm Hiển Á cũng có chuyện với nhau ít câu, là người tâm cao khí ngạo, tương lai có Ngô đại nhân làm chỗ dựa, tương lai của như diều gặp gió ."


      "Tai mắt của huynh quả quá nhiều."


      Đoạn Nguyên Trạch để ý tới câu châm biếm của chàng, tiếp tục : "Bỏ qua bảng nhãn Trình Hiếu Long tuổi cao, trực tiếp tới tân thám hoa, ta cũng cùng trao đổi mấy câu, đứa này. . . . . ."


      Tim Nhiếp Thương Minh bỗng đập nhanh, chàng hơi khàn giọng hỏi:


      " như thế nào?" Đoàn Nguyên Trạch lúc trước cùng chàng hộ tống tướng quân chinh chiến xa trường, rồi cùng nhau được phong tước ở lại kinh thành, mặc dù từ khi nhận chức ở kinh thành càng lười nhác, nhưng đối với đại nhận xét luôn sắc bén, có thể phát thân phận nữ nhi của nàng.


      Đoạn Nguyên Trạch kỳ quái liếc nhìn chàng cái, tiếp: "Thiếu niên này là thông minh, cũng hề khoe khoang tài năng, triều đình có nhân tài như vậy mới tốt, Đại Minh chi phúc. Thương Minh huynh cũng là người biết nhìn người, lần đầu tiên huynh nhìn thấy , hẳn là cũng nghĩ như vậy, có phải ?"


      Nhiếp Thương Minh tự chủ cười khổ. Chàng xác thực từng muốn thu nhận nàng ta làm nghĩa đệ.


      "Thương Minh huynh, khi ta lần đầu tiên nhìn thấy , huynh đoán thử coi trong đầu ta nghĩ gì?"


      Nhiếp Thương Minh vừa buông lỏng cảm xúc lại tiếp tục căng thẳng.


      "Huynh. . . . . .nghĩ tới cái gì?" Chàng run giọng hỏi. Quả nhiên là bị phát , trong đầu chàng tìm cách phủi sạch quan hệ với nàng cho khỏi bị liên lụy?


      Đoạn Nguyên Trạch nhìn ra được vẻ mặt hốt hoảng của chàng, nhưng lên tiếng, hồi lâu mới :


      "Huynh cũng biết mấy năm gần đây các vương tôn công tử ở kinh thành ăn chơi dâm loạn, chỉ tăng giảm, tranh nhau nuôi luyến đồng, còn bày ra đủ các trò dâm loạn khác nữa. Ta còn nghe các vị công tử đó còn cược nhau coi nhà ai nuôi luyến đồng đẹp nhất, khụ.. khụ, ta mấy ngày trước còn nhìn thấy, thiếu niên bây giờ đúng là. . . . . . xinh đẹp vô cùng." riêng Đàm Vũ Ngọc, mấy tháng trước Đoạn Nguyên Trạch xin nghỉ phép xuống Nam Kinh thuận tiện ghé qua Nhiếp phủ, nhìn thấy thiếu niên vô cùng xinh đẹp đáng , thiếu chút nữa động tâm đưa về nhà mình, sau lại mới biết đó là trong mười hai huynh đệ của Nhiếp Thương Minh. Ôi, nếu như thiếu niên đó là nhi, xác định là tìm mọi cách đưa chàng thiếu niên xinh đẹp đó về phủ của , cho đâu cả.


      "Sau đó?"


      Còn có sau đó? Đoạn Nguyên Trạch rất bình tĩnh nhớ tới hình dánh Đàm Tuyền Ngọc, hồi lâu mới đưa ra kết luận:


      "Ta dám cam đoan, nhà nào có khuê nữ chưa gả, tuyệt đối buông tha cho , có thể lâu nữa chúng ta có rượu mừng để uống."


      " có thể thành thân mới là lạ."


      "Ta hiếm thấy Thương Minh huynh chuyện úp mở như vậy với người khác, chẳng lẽ huynh nghe được lời đồn đãi gì về mà ta biết?"


      Nhiếp Thương Minh nghe vậy, mặt hơi mỉm cười, xảo diệu sang chuyện khác: "Còn huynh sao?, ta thấy huynh suốt ngày chỉ lo thu thập những tin tức lớn khắp kinh thành, như vậy có thể mang tới niềm vui cho huynh hay sao?"


      "Kinh thành Thái Bình, ta suốt ngày vô cùng buồn chán, ta có thể làm gì đây? Chỉ có thể nhàn nhã thưởng trà, tự mình tìm chút thông tin nho mà tiêu khiển, khá giả đánh bạc hoặc tìm kỷ nữ mua vui." Cho dù người khác nhìn vào thấy cùng Nhiếp Thương Minh thân như tay chân, cùng nhau vượt qua sinh tử, nhưng chỉ biết, chưa bao giờ nhìn thấu được con người của Nhiếp Thương Minh, càng dám ở trước mặt Nhiếp Thương Minh phàn nàn về triều đình suy bại.


      Bỗng nhiên gia nhân dẫn theo vị thái giám vào, Nhiếp Thương Minh bất ngờ đứng lên.


      "Hoàng công công, chẳng lẽ là Hàn Lâm viện lại xảy chuyện gì?"


      Tiểu thái giám lấy làm kinh hãi vì hiểu sao Nhiếp Thương Minh biết từ nơi nào mà tới, vội vàng gật đầu."Nô tài xác thực từ hàn lâm viện tới đây, Đàm đại nhân …"


      "Cái gì Đàm đại nhân, Đàm đại nhân nào?" Nhiếp Thương Minh trong lòng run sợ hỏi, nụ cười sớm thu lại.


      Tiểu thái giám vội quỳ xuống, cung kính đáp: " Là thám hoa Đàm đại nhân."


      "Ba" tiếng, cái ly bằng ngọc trong tay Nhiếp Thương Minh vỡ làm đôi.
      Last edited: 11/8/16
      susu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :