1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tìm kiếm nam chính - Bạch Y Tổng Công

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tìm kiếm nam chính

      Tác giả: Bạch Y Tổng Công

      Thể loại: Xuyên , hệ thống, nữ phụ văn, CP...

      Nhân vật chính: Hạ Lưu

      Edit & beta: Lam Nhất Dương

      [​IMG]
      Giới thiệu:

      Luôn luôn có rất nhiều nam chính đẹp trai con nhà giàu mà chịu hưởng thụ, bày đặt cùng nữ chính chơi bỏ trốn.

      Tổng giám đốc, công ty của ngươi cần ngươi.

      Hoàng tử, quốc gia của ngươi cần ngươi.

      Ma vương, ác ma của ngươi cần ngươi.

      Nhìn xem, tất cả đều bị nữ chính tẩy não, sau đó vứt lại cục diện rối rắm, cùng nhau chạy trốn! Hạ Lưu nhịn được đau đầu ————

      Nam chính, ngươi phải trở về thôi.

      Truyện này còn có tên:

      ”Làm thế nào để đem nam chính bỏ trốn quay trở về.”

      100 loại nam nhân, 100 cách thu phục khác nhau.

      Mỗi ngày đều phải tẩy não cho nam chính.

      Nữ phụ như nàng thực rất vất vả nha...!!!

      Hôm nay lại phải tìm nam chính! …


      Chương 1:

      “Về sau, Lê Phong cùng Mạnh Lộ lên núi dạy học. Công ty Lê thị bị đối thủ cạnh tranh là công ty Phùng thị thu mua, toàn bộ nhân viên trong công ty bị giảm biên chế. Trong đó, có đến 700 người mất công việc và ba người vì áp lực cuộc sống quá lớn tự sát.

      Năm ngày sau, Lê Phong chết trong núi sâu do bị rắn độc cắn.

      Cha của Lê Phong biết tin, cứ như thế mất đứa con trai duy nhất liền uất ức đến sinh bệnh, ba năm sau qua đời.”

      “Bad end.”

      Hạ Lưu gấp lại cuốn sách vừa mới đọc xong, có chút đăm chiêu.

      Cái vừa xem phải là cuốn tiểu thuyết bình thường mà là kịch bản nhiệm vụ thu phục kế tiếp.

      Luôn luôn có nhiều nam chính lo làm phú nhị đại cho tốt lại thích cùng nữ chính chơi trò bỏ trốn. Loại hành vi vô trách nhiệm này trực tiếp dẫn đến vô số tình trạng thất nghiệp, thậm chí là cái chết ở các thế giới song song. Nghiêm trọng nhất có thể làm thế giới đó sụp đổ.

      Thân là nhân viên chuyên nghiệp chuyên tìm kiếm và mang nam chính bỏ trốn trở về, cách giải quyết đơn giản nhất là chia rẽ nam chính và nữ chính.

      “Chuẩn bị tốt chưa?”

      Thanh trí tuệ của hệ thống quân đột nhiên xuất bên tai Hạ Lưu, gật đầu, trước mặt liền xuất quầng sáng.

      Hệ thống quân phát bệnh thời kì cuối hét lên đầy nhiệt huyết : “ , mau cứu vớt thế giới !”.

      thèm để ý đến lão, Hạ Lưu từ từ vào quầng sáng đó, trong nháy mắt gian phảng phất như bị xé rách, biến thành vô số hình ảnh khác nhau.

      Hệ thống thông báo: “Chúc mừng ! tại là nữ thư kí xinh đẹp Hạ Lưu của nam chính Lê Phong. Mời vui vẻ bắt đầu mối tình công sở! Phòng làm việc nên chơi trò Play đương quá khích đâu nha ~ Nhiệt tình nhắc nhở: Độ hảo cảm tại là 12”.

      Trong nháy mắt Hạ Lưu nhận được thông báo của hệ thống, nghe xong, khóe môi khẽ giật giật.

      “Làm sao vậy?”

      Nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Lê Phong. Hạ Lưu nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, lắc đầu tỏ ý có việc gì, thuận tiện đưa ánh mắt mờ mịt liếc nhìn ta lượt.

      hổ danh là nam chính tổng giám đốc trong tiểu thuyết, khuôn mặt lạnh lùng, eo thon chân dài, đến cả Hạ Lưu nhìn thấy cũng muốn huýt sáo đùa giỡn.

      “Lịch trình?”

      “8 giờ sáng, hội nghị tuyên bố về sản phẩm mới. 10 giờ, thảo luận kế hoạch cùng công ty Lam Tinh. 12 giờ, dùng cơm trưa với Trương tổng. 3 giờ chiều, ra sân bay sang Đức.

      Lúc tới mốc thời gian cuối cùng, nháy mắt, trong đầu Hạ Lưu liền ra đoạn trong tiểu thuyết…

      Chính là chiều nay đường đến sân bay, xe của Lê Phong đụng phải nữ chính Mạnh Lộ, hơn nữa còn bởi vậy mà bắt đầu con đường tìm cái chết.

      Loại tổng giám đốc lãnh khốc như Lê Phong y hệt là người máy vậy, thủ đoạn mạnh mẽ quyết liệt và tính cách thay đổi thất thường như tên bệnh nhân tâm thần khiến hay bị nghi ngờ rằng từ thiếu vắng tình thương.

      thể ánh mắt quần chúng quả thực quá sáng suốt, Lê Phong mất mẹ từ nên tại mới tạo thành kết cục bi thảm cho ---- bởi vì nữ chính Mạnh Lộ là giáo viên nông thôn tràn đầy tình và tình mẫu tử.

      Mà thư kí của Lê Phong – Hạ Lưu là nữ số 2, vẫn luôn thầm Lê Phong, vì Lê Phong làm vô số chuyện ngu xuẩn, đáng tiếc mãi cho đến khi Lê Phong chết cũng đều ra, điển hình là loại nữ phụ khổ vì tình.

      Nhiệm vụ của Hạ Lưu chính là xoát độ hảo cảm của vị tổng giám đốc này, cuối cùng trở thành phu nhân tổng giám đốc!

      Lê thị là công ty rất lớn, làm thư kí của tổng giám đốc, bình thường Hạ Lưu đều bận đến mức bước như bay. Chỉ là hôm nay có chút thích hợp, sau khi báo cáo xong, Hạ Lưu đứng bên bàn làm việc của Lê Phong, chậm chạp rời .

      Ngón tay thon dài vuốt chéo tóc, Lê Phong giương mắt nhanh chóng liếc nhìn Hạ Lưu cái rồi cúi xuống xem phần tài liệu trong tay, lạnh nhạt đặt câu hỏi:

      “Còn có việc gì?”

      Hạ Lưu dứt khoát :

      “Lê tổng, chiều nay tôi muốn xin nghỉ.”


      “Ừ?”

      Lê Phong ngẩng đầu, tiếp tục xem tài liệu, thờ ơ bật ra tiết coi như hỏi.

      “Hôm nay….. là ngày giỗ của mẹ tôi, tôi muốn thăm bà.” Giọng của Hạ Lưu hơi trầm xuống.

      Nghe xong câu này, cuối cùng Lê Phong cũng ngẩng đầu lên, nhìn đến Hạ Lưu.

      nhìn Lê Phong, ánh mắt hồng hồng, miễn cưỡng tươi cười xin lỗi với Lê Phong:

      “Xin lỗi, Lê tổng. Chiều nay thể bay sang Đức cùng ngài.”

      có việc gì.”Lê Phong lại cúi đầu, xem ra định lại đáp lời Hạ Lưu nữa.

      Chính là hiểu vì sao, lúc Hạ Lưu nhắc tới mẹ của , nụ cười bi thương nhưng lại che giấu hạnh phúc kia khiến Lê Phong khỏi nhớ đến mẹ của mình.

      Trong trí nhớ, mẹ là người nhu nhược, từ lâu cha có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Mỗi ngày trong nhà chỉ có mình bà, vậy mà bà cũng có nửa câu oán hận, chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt cho bản thân mình.

      Có đôi khi thấy bà lén lén khóc thầm, Lê Phong còn nhớ dáng vẻ mẹ nắm tay , lòng bàn tay gắt gao siết chặt. Mà lúc bà bệnh nặng qua đời, bàn tay trắng bệch chút huyết sắc ấy vẫn đặt bên giường, tựa như đợi tới nắm lấy.

      Nghĩ đến những điều này khiến trong lòng có chút phiền muộn, nhìn thấy Hạ Lưu vẫn đứng ở đó, Lê Phong vốn định chuẩn bị khiển trách , nhưng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại dịu giọng :

      “Ra ngoài .”

      Cùng lúc đó, thanh của hệ thống cũng vang lên:

      [Chúc mừng đạt được 1 điểm độ hảo cảm, tại độ hảo cảm là 13.]

      Hạ Lưu rất thức thời bước ra, chung quy loại việc như xoát độ hảo cảm này cũng phải từ từ mới được, cũng may vừa rồi kiếm được chút điểm cảm giác tồn tại.

      Đợi đến 2 giờ chiều, Hạ Lưu đúng giờ rời khỏi công ty. Tuy nhiên lại phải tới nghĩa trang công cộng mà bắt taxi cho xe trực tiếp chạy thẳng tới góc đường cạnh sân bay.

      Trong sách, nữ chính lần đầu tiên lên sàn chính là ở chỗ này, do đó cũng phải là có biện pháp ngăn cản.

      Nhìn điện thoại, màn hình hiển thị thời gian là 2 giờ 15 phút, còn 10 phút nữa đến lượt nữ chính xuất . Trong lòng yên lặng đếm ngược, dưới chân cũng nhanh chóng bước , có thể nhìn thấy người tỏa ra hào quang nữ chính.

      Hạ Lưu rất muốn phỉ nhổ, thể chấp nhận tình tiết Mạnh Lộ đột nhiên xuất ở giữa đường cách thần kỳ giống như dịch chuyển tức thời vậy được.

      Chính là lúc này!

      đột nhiên xuất bỗng kinh hoảng ngoái đầu nhìn lại, thời điểm mắt thấy bị xe ô tô đụng phải, bóng dáng khác nhanh chóng kéo ra, hai người ngã mạnh xuống đất.

      Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, tài xế vội quay đầu lại giải thích với người ngồi sau mà chút ý định chuẩn bị xuống xe kiểm tra.

      “Tự mình xử lý cho tốt. Mặt khác, cuối tuần kết toán tiền lương.”

      Nét mặt Lê Phong vui mở cửa xe ra, cũng có ý định tiến lên xem xét, nhấc theo hành lý chuẩn bị về phía sân bay.

      Lúc ngang qua hai người liền liếc mắt cái, xem ra cũng xảy ra vấn đề gì lớn. Chỉ là lúc nhìn thấy trong hai đó, Lê Phong có chút ngạc nhiên.

      “Sao lại ở đây?”

      Hạ Lưu vẫn luôn che chở cho trẻ tuổi kia, dường như lúc này mới phát ra Lê Phong, nét mặt ràng có hơi dịu xuống.

      “Lê tổng, tôi…” Hạ Lưu vừa định mở miệng, trong lòng chật vật giãy giụa muốn đứng dậy, động tác có hơi mạnh, tránh khỏi chạm phải Hạ Lưu.

      Bi đụng tới chân, Hạ Lưu hít sâu hơi, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

      xin lỗi, tôi cố ý, tôi chỉ là…” Mạnh Lộ thoáng chốc trở nên luống cuống, vội vàng nâng dậy.

      sao” Hạ Lưu lắc đầu, lại nhìn về phía Lê Phong, trước buông tay Mạnh Lộ rồi khập khiễng về phía .

      “Tôi đến sân bay chờ ngài, ngài quên cái này.” Hạ Lưu mang ra cái túi từ trong túi xách của mình đưa cho Lê Phong, cũng giải thích đây là cái gì.

      Lê Phong cũng hỏi, nhận lấy túi rồi chuẩn bị rời .

      Sắc mặt Hạ Lưu vẫn trắng bệch như cũ, tuy nhiên trong lòng Hạ Lưu bắt đầu vui vẻ đếm ngược.

      “Ba…”

      “Hai…”

      “Tiểu Hạ.” Đôi chân dài của Lê Phong ngừng lại chút, hơi nghiêng người quay lại nhìn, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Chỉ là lời ra lại khiến Hạ Lưu nghe xong cảm thấy vui sướng.

      “Để lái xe đưa tới bệnh viện.”

      mặt Hạ Lưu lộ ra biểu tình kinh ngạc, qua lúc mới phản ứng lại được, dáng vẻ tươi cười sáng lạn lời cảm ơn với Lê Phong: “Cảm ơn Lê tổng.”

      Lê Phong vẫn cho rằng Hạ Lưu quên đưa tài liệu cho mình, xuống máy bay tới Đức trời tối.

      Cơm máy bay đương nhiên hợp khẩu vị của , cho nên gần 12 tiếng rồi Lê Phong vẫn chưa ăn cơm, lúc này dạ dày có vẻ bắt đầu đau.

      Lái xe chờ sẵn, nhanh chóng đưa Lê Phong tới khách sạn đặt trước.

      Bụng càng ngày càng đau, Lê Phong theo bản năng dùng tay trái ôm bụng, tay phải lấy di động ra mở máy.

      Màn hình chợt sáng lên, thông báo có tin nhắn mới.

      “Lê tổng, chú ý dùng cơm.”

      Là thư kí của gửi tới.

      Loại tin nhắn liên quan tới nội dung công việc này trái lại là lần đầu tiên gửi đến cho .

      Lê Phong cũng trả lời lại, mặc dù thời gian tin nhắn gửi đến là lúc vừa xuống khỏi máy bay, chứng minh giờ này vẫn còn chưa ngủ.

      Mãi cho đến chiều hôm sau, Lê Phong mới nhớ ra Hạ Lưu đưa cho cái túi .

      Tiện tay mở túi ra, ngoài dự đoán của , bên trong túi phải là tài liệu như nghĩ, mà là mấy cục giấy trắng nho .

      Mở cục giấy nhìn thử, là mấy viên thuốc màu trắng bình thường.

      Từ trong túi hé ra mảnh giấy ghi chép, khi nhìn thấy nội dung, khuôn mặt trước nay vốn lạnh lùng của Lê Phong khỏi có chút thay đổi.

      đó cũng có nội dung đặc biệt gì, chỉ là đơn giản giải thích mấy viên thuốc này là thuốc dạ dày với cách dùng thuốc.

      Chữ viết thanh tú quen thuộc.

      Là Hạ Lưu viết.

      [Chúc mừng đạt được 10 điểm độ hảo cảm, tại độ hảo cảm là 23.]

      Thời điểm nghe thấy thanh thông báo của hệ thống, Hạ Lưu – bởi xương bánh chè bị thương mà phải nằm giường bệnh liền nở nụ cười càng thêm hiền hòa.

      Quả nhiên, đối với loại hình từ thiếu vắng thương này, chỉ cần nắm chắc thời cơ là có thể xoát hảo cảm rất dễ.

      Sau khi “được” Hạ Lưu “cứu”, Mạnh Lộ khăng khăng ở trong bệnh viện chăm sóc cho .

      Hạ Lưu cũng tỏ vẻ phản đối, dù sao cũng muốn hiểu hơn nữ chủ, tìm phương pháp để thuận lợi tiến hành nhiệm vụ.

      Lại nữa, ràng buộc giữa nam nữ chủ định trước bọn họ lại chạm mặt.

      Chẳng qua khi nghe Mạnh Lộ về nguyện vọng của bản thân là muốn lên vùng núi dạy học, Hạ Lưu mới dùng sắc mặt cổ quái đánh giá ta lúc rồi hỏi vấn đề mà bản thân từ lâu hiểu.

      “Nhà ràng rất giàu có, vì sao quyên tiền để xây trường mà muốn tự mình dạy học vậy?” Hơn nữa chuyên ngành ta học hoàn toàn chẳng có chút liên quan nào với ngành sư phạm.

      Phải biết rằng rất nhiều học sinh miền núi còn có nổi ngôi trường tử tế, đại tiểu thư như Mạnh Lộ dạy học, thực ra nhìn lại giống như là loại trói buộc hơn.

      bằng trước tiên kiếm nhiều tiền chút để sửa chữa lại phòng học an toàn còn tốt hơn.

      Mạnh Lộ lập tức phản bác ý kiến của Hạ Lưu:

      được! Chỉ có làm như vậy, cuộc sống của tôi mới có thể trôi qua cách có ý nghĩa!”

      Nghe xong câu trả lời loại trung nhị bệnh* này, Hạ Lưu lại cảm thấy bi ai thay cho Lê Phong.

      *Trung nhị bệnh: (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó cần thiết phải chữa, y học cũng cho vào “bệnh tật”.
      Last edited: 24/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2:

      Mấy ngày nay Hạ Lưu đều nằm ở trong bệnh viện điều trị, đương nhiên, làm thư ký hoàn mỹ tận tụy, dù giường bệnh cũng phải kiên trì làm việc.

      Cá nhân Hạ Lưu cảm thấy, ở bệnh viện vừa yên tĩnh lại có người chăm sóc. nằm giường xem tài liệu, trừ bỏ đứng thuận tiện, mọi thứ đều thoải mái.

      Và ngoại trừ cả nữ chính vẫn luôn dính – tiểu thư Mạnh Lộ.

      Nguyên bản cốt truyện là Mạnh Lộ bị xe của Lê Phong đụng vào phải nhập viện, ánh mắt ấm ức của nữ chính nhanh chóng thu hút chú ý của Lê Phong, vì thế trong phút chốc hai người ánh mắt chạm vào nhau, tựa như “con rùa nhìn đậu xanh” mà thích nhau rồi.

      Nhưng lần này bởi vì Hạ Lưu làm rối, trực tiếp phá hủy cảnh hai người gặp mặt, cái gọi là ánh mắt “trong suốt tia tạp chất” của Mạnh Lộ liền được Lê Phong tiếp nhận.

      Bởi vì trong tiểu thuyết tồn tại những thứ như logic khoa học, vì thế Hạ Lưu cũng biết nếu như Lê Phong lần nữa nhìn thấy Mạnh Lộ có thể lại xuất tình huống nhất kiến chung tình với nữ chính hay , rồi cuối cùng vì tìm kiếm hạnh phúc mà bỏ lại đống lộn xộn, tự vào rừng sâu tìm chết.

      Dù sao đây phải lần đầu lão hệ thống quân hãm hại như vậy.

      Lưu ý đến thời tiết ở Frankfort, Hạ Lưu thuận tiện liền nhắn tin cho Lê Phong.

      “Lê tổng, ngài nhớ chú ý nhiệt độ nhé.”

      hàng chữ ngắn gọn, đơn giản nhưng lại giấu ý nghĩa mơ hồ.

      Lê Phong rất ít khi nhận được loại tin nhắn như thế này, phải là báo cáo khi giải quyết công việc mà giống như người bạn tri kỉ quan tâm nhắc nhở.

      Tin nhắn sau khi gửi giống như đá chìm đáy biển, Lê Phong vẫn trả lời lại, cũng may Hạ Lưu cũng trông đợi ta nhắn lại chữ.

      Chẳng qua khi nghe tiếng hệ thống thông báo truyền đến bên tai độ hảo cảm lên tới 25, Hạ Lưu mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời chiếc máy bay vừa bay vừa lưu lại vệt mây kéo dài vô tận.

      Ngoài lạnh trong nóng, phúc hắc ngầm phải dùng để đánh giá Lê Phong sao?

      Thời gian năm ngày thoáng chốc qua.

      Mạnh Lộ mỗi ngày đều đến bệnh viện tìm Hạ Lưu, dần dần hai người cũng trở nên quen thuộc.

      Lê Phong cũng hổ là loại tổng giám đốc lạnh lùng. Lái xe đâm phải người ta, người kia còn là thư kí của ta, vậy mà ngay cả cuộc điện thoại hỏi thăm đôi chút ta cũng thèm gọi.

      Mạnh Lộ ngồi ở bên lại bắt đầu oán giận cái người gây ra tai họa kia, Hạ Lưu mỉm cười vỗ bả vai , cầm ly nước đưa tới.

      mệt chưa? Có muốn uống chút nước ?”

      Mạnh Lộ còn tức giận, Hạ Lưu lại như quan tâm : “Lê tổng gặp khó khăn, đối thủ Phùng Viễn lại gây rắc rối cho ngài ấy.”

      Nghe thấy cái tên Phùng Viễn, Mạnh Lộ giật mình, hỏi lại Hạ Lưu rằng Phùng Viễn là người nào.

      “Chính là ông chủ của Phùng thị đó.” Hạ Lưu thuận miệng , xem như có chuyện gì mà cầm lấy ly nước chậm rãi uống.

      Nghe được câu trả lời của Hạ Lưu, khuôn mặt Mạnh Lộ liền lên nét tươi cười:

      “Phùng Viễn? ấy là trai tốt từ của tôi đấy.”

      Quan hệ giữa hai người, Hạ Lưu đương nhiên biết .

      Bởi vì trong nội dung cốt truyện Phùng Viễn chính là nam phụ luôn lặng lẽ chờ đợi nữ chính.

      Phùng Viễn và Mạnh Lộ quen nhau từ năm ba tuổi, cùng nhau lớn lên. Phùng Viễn lòng muốn kết hôn với Mạnh Lộ, tiếc rằng vẫn luôn luôn im lặng, chủ động theo đuổi em này. Cuối cùng Phùng Viễn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Lộ lao vào vòng tay đối thủ mất còn – Lê Phong, hơn nữa vì quá đau khổ mà hoàn toàn trở nên đen tối.

      Hậu quả chính là công ty của Lê Phong bị thu mua, vô số người thất nghiệp, tự sát, mà Hạ Lưu trong sách kia sau khi phải chịu hai cú sốc là Lê Phong qua đời và áp lực thất nghiệp trực tiếp nhảy từ tầng 32 xuống, kết cục vô cùng bi thảm.

      Thân là nữ phụ, trách nhiệm của là phải tác hợp cho nữ chính và nam phụ.

      “Thanh mai trúc mã, tình cảm giữa hai người nhất định rất tốt?”

      Hạ Lưu lộ ra vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ, nhìn thấy tâm tình Mạnh Lộ rất vui vẻ, còn gật đầu trực tiếp thừa nhận: “Quả thực nếu so sánh tôi thân với Phùng Viễn còn hơn cả trai mình nữa.”

      Hạ Lưu khẽ mỉm cười, nghe Mạnh Lộ bắt đầu kể lại chuyện trước đây của ấy và Phùng Viễn, thi thoảng lại hỏi vài câu, bầu khí giữa hai người vô cùng hòa hợp.

      Ai có thể nghĩ được hai người này vốn phải là tình địch chứ?

      --- ------ ------ ---

      Ngày Lê Phong về nước, Hạ Lưu cũng thuận lợi làm thủ tục xuất viện.

      Cắm bó hoa kim cương bách hợp vào chiếc bình trong suốt đặt bàn làm việc của Lê Phong, đóa hoa dưới ánh nắng đầu hạ tỏa ra sức sống tràn trề. Kim cương bách hợp thuần trắng ánh lên gò má của cúi đầu, mỗi tấc cánh hoa đều nhuộm hơi thở ấm áp.

      Lê Phong lên tiếng, chỉ im lặng nhìn loay hoay cho đến khi làm xong.

      Khiến cho bất ngờ là khi Hạ Lưu ngẩng đầu nhìn thấy , tuy có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lập tức mỉm cười dịu dàng :

      “Lê tổng, hoan nghênh ngài trở về.”

      “Hoa này, ai cho mang vào?”

      Khuôn mặt Lê Phong chút thay đổi nhìn Hạ Lưu, hoàn toàn thể đoán ra ta nghĩ gì.

      Hạ Lưu có chút ngượng ngùng nhìn Lê Phong, giọng cũng dần xuống: “Đây là do tôi trồng, hai hôm nay đúng lúc là mùa hoa. Vì trông rất đẹp, cho nên liền…”

      Lê Phong thong thả kéo ghế ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau, thân mình hơi nghiêng về phía trước hỏi: “Thư ký Hạ, vừa mới lên làm thư ký của tôi sao?”

      Hạ Lưu im lặng, tia mừng rỡ nho khuôn mặt biến mất, chỉ còn lại vẻ bối rối.

      Lê Phong vẫn từng bước ép sát, có ý định buông tha cho Hạ Lưu, giọng điệu bất thiện : “ làm hai tháng, chẳng lẽ biết là được phép tùy tiện mang những đồ vật linh tinh vào văn phòng của tôi à?”

      “Lê tổng, đây phải là đồ vật linh tinh.”

      trước mặt này lại lần nữa khiêu chiến uy quyền của .

      Hạ Lưu hít sâu hơi, nghiêm túc nhìn ta:

      “Đây là quà tặng.”

      chú ý thấy tay vẫn siết chặt lấy góc áo, xem ra tất cả bình tĩnh trước mắt đều là ngụy trang, bây giờ chắc rất sợ ?

      Hạ Lưu tiến thêm bước, cách Lê Phong gần hơn chút, nhìn thẳng vào cặp mắt tối đen như mực kia, chút sợ hãi tiếp tục : “Đây là quà tặng ngài, cảm ơn ngài chiếu cố tôi suốt mấy tháng qua, cũng là… quà tặng hoan nghênh ngài trở về.”

      " ra ngoài.” Im lặng lúc lâu, cuối cùng Lê Phong chỉ hơi liếc mắt nhìn Hạ Lưu cái rồi ra lệnh đuổi người.

      “Vâng.”

      Trước khi , Hạ Lưu len lén liếc mắt nhìn bó hoa, thấy Lê Phong cầu đem hoa ra ngoài, khóe miệng khẽ cong lên.

      Đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia của , trong lòng Lê Phong bất chợt dâng lên loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.

      Nhìn đóa hoa màu trắng bàn.

      Kim cương bách hợp…

      vươn ngón tay thon dài, cẩn thận chạm vào cánh hoa. Theo động tác của , cành hoa kia cũng nhàng lay động, cái bóng phản chiếu mặt bàn cũng chậm rãi chuyển động theo.

      Lê Phong cảm thấy hứng thú, càng ngừng gảy gảy đóa hoa, bóng hoa phản chiếu mặt bàn giống như đứa trẻ chơi trốn tìm.

      Tựa hồ gợi lên ký ức vui vẻ nào đó, khuôn mặt trước giờ vốn lạnh như băng của Lê Phong dần dần trở nên nhu hòa.

      [Chúc mừng đạt được 7 điểm độ hảo cảm, tại độ hảo cảm là 30.]

      Phảng phất như nghe thấy tiếng hệ thống quân vừa khen mình biểu diễn tốt, Hạ Lưu uống ngụm hồng trà, lười biếng híp mắt hưởng thụ ánh nắng chiều, trông cực kỳ giống con mèo lười lim dim buồn ngủ.

      “Tiến độ nhiệm vụ hơi chậm đó.”

      Hạ Lưu ừ tiếng, cũng nâng mắt, chỉ hỏi ngược lại câu trong đầu: “ Hệ thống quân chê tôi làm việc tốt?”

      Hệ thống quân thành thực trả lời: “Đúng, khinh bỉ .”

      “You can you up, no can no BB”. (Có giỏi làm , làm được đừng có chê~)

      Hạ Lưu thuận miệng câu thành ngữ nửa Trung nửa từng được nghe qua, thành công ngăn chặn hệ thống quân tiếp tục lãi nhãi.

      Lười biếng hồi lâu, Hạ Lưu mới nhàn nhã mở mắt nhìn đồng hồ, động tác thuần thục pha ly cà phê tới văn phòng của Lê Phong.

      cửa, chậm rãi đến.

      “Cho thêm gấp đôi đường.”

      Sau khi để cà phê tới bàn Lê Phong. Hạ Lưu chỉ để lại những lời này liền chuẩn bị rời khỏi, tuy nhiên lần này Lê Phong lại gọi lại.

      “Chờ chút.”

      Hạ Lưu quay đầu, chờ Lê Phong mở miệng.

      Lê Phong mím chặt môi, qua lúc lâu mới mở miệng nhưng cũng .

      Hạ Lưu tỏ vẻ khó hiểu: “Lê tổng?”

      Đối mặt với nghi hoặc của , trong lòng Lê Phong dấy lên chút cảm giác khó diễn tả. Chẳng lẽ với : “Cám ơn quà của , tôi rất thích.”

      Hay là do lúc nãy nhìn thấy khập khiễng, nên bỗng chốc cảm thấy…áy náy?

      “Lái xe đụng phải bị đuổi việc.”

      Lê Phong yên lặng chờ đợi đứng trước mặt mình “nước mắt rưng rưng” cảm ơn mình trút giận thay .

      Thế nhưng đáp lại chờ đợi của lại là câu: “Vì sao?”

      Tuy trong lòng rất bất mãn với câu trả lời của Hạ Lưu, nhưng nét mặt Lê Phong vẫn bình tĩnh, biểu chút khác thường nào.

      nheo mắt lại, chậm rãi cầm lấy thìa cà phê khuấy đều.

      ra, tôi cảm thấy cần phải… đuổi việc người lái xe kia, tôi cũng bị thương nghiêm trọng, hơn nữa ta…”

      Lê Phong chợt ngắt lời , biết là trào phúng hay bất mãn, giọng điệu bình tĩnh hỏi lại : “Thư kí Hạ, cho rằng mình là quản lý của phòng dân sao?”

      “Xin lỗi, Lê tổng.”

      Hạ Lưu vội vã cúi đầu, lo lắng xiết chặt lấy góc áo.

      thể thấy bất kì biểu cảm dư thừa nào mặt Lê Phong, ta vĩnh viễn đều trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt, những lời khắc nghiệt: “Làm tốt việc của , nghĩ tôi đuổi việc là vì hay sao?”

      phất phất tay, ý bảo Hạ Lưu ra ngoài.

      Hạ Lưu thêm gì, chậm rãi ra cửa.

      “Ngày mai cần làm.”

      Phía sau, giọng lạnh như băng của Lê Phong vang lên.

      Bóng lưng Hạ Lưu chợt cứng đờ, lập tức giọng đáp ứng.

      Chẳng qua, động tác cơ thể cùng với biểu cảm của lại chẳng ăn khớp với nhau chút nào, Hạ Lưu quay lưng về phía Lê Phong, khuôn mặt nở nụ cười sáng lạn.

      Bởi vì lại nghe thấy thanh của hệ thống vang lên, đúng là phúc hắc.

      [Chúc mừng đạt được 4 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm tại là 34.]

      --- ------ ------ ------ ----

      Ngoài cửa sổ mây đen che trời, mơ hồ có thể nghe được tiếng sấm vang lên phía xa, bao lâu sau, từng hạt mưa to bằng hạt đậu rào rào rơi xuống, cả thế giới dường như bị bao phủ bởi màn mưa, những cơn gió lạnh mang theo mùi hương của đất xộc thẳng vào cánh mũi.

      Lê Phong xoa xoa thái dương, đứng dậy chuẩn bị về nhà.

      Khi qua trước cửa công ty, đột nhiên dừng lại.

      Hạ Lưu mỉm cười đưa ô cho đồng nghiệp,“Chị còn phải đón con, trước cửa công ty cũng dễ bắt được xe, dù sao cũng đâu thể dầm mưa chờ xe được, chị mau trước .”

      Đồng nghiệp kia cảm ơn Hạ Lưu đủ kiểu rồi cầm ô của nhanh chóng rời .

      Hạ Lưu nhìn ngoài trời mưa to, do dự chút, đột nhiên ngồi xuống cởi giày.

      Ngay khi chuẩn bị chạy vào trong màn mưa, cánh tay bỗng nhiên bị giữ lại.

      Nhanh chóng quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng của Lê Phong liền xuất ngay trước mắt.

      Hạ Lưu xách đôi giày, xấu hổ nhìn ta.

      “Lê tổng…”

      theo tôi.” Lê Phong buông tay Hạ Lưu, đưa ô cho .

      “Vâng.” Hạ Lưu cuống quýt đeo lại giày, mau chóng mở ô chạy theo, kiễng chân nịnh nọt che ô cho Lê Phong.

      “…” Lê Phong cúi đầu nhìn chiều cao của Hạ Lưu, bất đắc dĩ mở miệng: “Che cho tôi?”

      “Vâng!”.

      Trong màn mưa, hai người sóng vai cùng che ô bước .

      [Chúc mừng đạt được 3 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm tại là 37.]

      Xem ra kế hoạch sắm vai thư kí ngây thơ tiến hành vô cùng thuận lợi.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3

      Đúng giờ tan tầm đông đúc, cho dù Lê Phong có lái chiếc xe thương hiệu nổi tiếng cũng tránh khỏi vận mệnh tắc đường.


      Sắc trời càng ngày càng tối, sắc mặt của Lê Phong cũng càng ngày càng đen lại, mím chặt môi, từng đường nét tuấn mĩ khuôn mặt càng trở nên ràng.

      Nhờ vào ánh sáng mờ nhạt trong xe, Hạ Lưu thích thú ngắm nhìn khuôn mặt của Lê Phong qua kính chiếu hậu.

      Bình tĩnh mà xem xét, ngoại trừ tính cách phải là loại thích ra diện mạo của Lê Phong có thể chê vào đâu được.

      Nhất là môi của ta, mặc dù vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng khóe môi lại đặc biệt hấp dẫn, màu sắc mềm mại hồng nhuận càng tăng thêm sức quyến rũ…

      Khiến cho người ta vừa nhìn liền muốn lập tức cưỡng hôn!

      Bên này Hạ Lưu nhân cơ hội ngắm nhìn mĩ nam, tâm tình hiển nhiên tồi. Bên kia ngược lại, tâm trạng của Lê Phong cực kì kém, kẹt xe 3 tiếng, từ lúc tan tầm là 5 giờ tới tận lúc này. Huống hồ mưa càng lúc càng lớn, dường như muốn ngớt.

      “Ăn chút ?”

      Bên cạnh bỗng nhiên xuất hộp bánh quy, Lê Phong quay đầu về phía sau nhìn Hạ Lưu.

      hơi nghiêng người về phía trước, trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt của Lê Phong liền hiểu , mỉm cười đặt miếng bánh quy vào tay Lê Phong: “Là bánh tự làm, cho thêm mấy thứ linh tinh kia.”

      Lê Phong do dự lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy bánh quy, khẽ cắn miếng.

      Hương vị quả tồi, mùi thơm tự nhiên và thuần khiết, hề có thêm các loại tinh dầu hay hóa chất bảo quản gì đó.

      Ăn xong hai chiếc, Lê Phong mới nhớ tới Hạ Lưu vẫn luôn cùng với mình cũng chưa ăn.

      cũng thêm gì, chỉ đẩy trả bánh quy lại cho .

      “Tôi đói, Lê tổng ăn .” Vừa dứt lời, bụng Hạ Lưu liền phát ra thanh phản đối.

      xấu hổ nhìn biểu cảm như cười như của Lê Phong, ngượng ngùng dời ánh mắt.

      ta cũng làm giống , đưa hộp bánh quy tới trước mặt .

      Hạ Lưu mím môi, cầm lấy miếng bánh quy bỏ vào trong miệng.

      [Chúc mừng đạt được 2 điểm độ hảo cảm, tại độ hảo cảm là 39.]

      Trong xe, khí dần thoải mái hơn; bên ngoài, đoàn xe cũng chầm chậm chuyển bánh.

      Khi đến dưới căn hộ nhà Hạ Lưu, mưa vẫn ngừng rơi.

      Lê Phong mở ô, đích thân mở cửa xe cho Hạ Lưu.

      nở nụ cười cảm ơn Lê Phong, cẩn thận bước xuống xe. Tuy nhiên vì trời mưa nên mặt đất khá trơn, Hạ Lưu đứng vững, cẩn thận trật chân, bàn chân vốn bị thương từ trước bây giờ lại càng trở nên nghiêm trọng.

      Thấy Hạ Lưu đau đến mức hít sâu hơi, Lê Phong cúi đầu nhìn chân .

      ta đột nhiên nhét ô vào tay , bản thân lại cúi người xuống, lạnh nhạt : “Lên .”

      Hạ Lưu đạt được mục đích đương nhiên cự tuyệt, thoải mái nằm sấp lưng Lê Phong, đường đường chính chính cưỡi bạch mã.

      Có điều, lúc nhìn thấy bên cạnh thang máy dán thông báo bảo trì, biểu cảm của Lê Phong lập tức trở nên lạnh lẽo.

      vừa ở tầng mấy?”

      Hạ Lưu trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn Lê Phong, miệng lưu tình dập tắt hi vọng của ta.

      “Tầng 12.”

      Đối mặt với nhân viên bị thương ở chân, hơn nữa vừa rồi chính mình cũng kiên quyết muốn đưa về nhà, Lê Phong thực làm cái việc vứt bỏ giữa đường được.

      còn cách nào khác, đành cắn răng tiếp tục cõng .

      Thân là tổng giám đốc tuấn lãnh khốc bá đạo, sao có thể chịu thua vì leo cầu thang chứ?

      Hạ Lưu ngược lại vô cùng nhàn nhã, bên nghe hệ thống quân hiểm như thế nào, bên giả trang bạch liên hoa mang dáng vẻ quan tâm chăm sóc ngừng khuyên Lê Phong để tự .

      Càng leo lên cao, bước chân Lê Phong vốn khá lưu loát giờ phút này cũng bắt đầu cảm thấy chậm lại, hô hấp cũng gấp gáp hơn, Hạ Lưu ghé lưng ta cũng có thể cảm nhận được mồ hôi thấm ra ướt đẫm áo sơ mi.

      “Lê tổng, thả tôi xuống .”

      “Im miệng.”

      Khó có cơ hội nhìn thấy sếp tổng chật vật như vậy, Hạ Lưu thở dài, ghé vào tai ta câu.

      “Lê tổng, cám ơn .”

      Lê Phong hơi khựng lại chút, lập tức lại tiếp tục leo lên tầng 12.

      [Chúc mừng bạn đạt được 1 điểm độ hảo cảm, tại độ hảo cảm là 40.]

      Rốt cục cũng tới nơi, Lê Phong buông Hạ Lưu xuống, gì liền chuẩn bị rời .

      Nhưng tay áo lại bị Hạ Lưu giữ lấy, cho rời , còn liên tục mời vào nhà nghỉ ngơi lúc.

      “Lê tổng, giờ thôi, , nửa giờ.”

      Lê Phong gì, nhưng cũng có ý phải rời .

      Hạ Lưu vui vẻ tìm chìa khóa mở cửa, xoay người bật điện, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn Lê Phong.

      “Hoan nghênh lãnh đạo đến kiểm tra!”

      Lê Phong bước bước dài vào nhà Hạ Lưu.

      Đây chỉ là phòng trọ bình thường, cũng quá lớn, nhưng lại rất sạch , còn có…

      Nồng đậm hơi thở của gia đình.

      Ánh mắt đảo qua hoa văn bức rèm cửa sổ, rồi lại nhanh chóng ngắm nhìn mấy chậu hoa nho , hết thảy đều phù hợp.

      Hạ Lưu thuận tay mở tivi, đưa điều khiển cho Lê Phong, lần theo vách tường chậm rãi vào phòng bếp đun nước, đợi cho nước sôi rồi thuần thục lấy lá trà trong hộp ra, ngâm xong ly hồng trà nóng.

      “Tuy rằng có thói quen uống cà phê, nhưng dù sao cà phê cũng tốt cho dạ dày, cho nên tôi pha hồng trà.” Hạ Lưu có chút ngượng ngùng cười :

      "Chỉ là rất lá trà bình thường, hi vọng ngài cần ghét bỏ."

      Lê Phong nâng tách trà, nhàng nhấp ngụm, cũng thêm gì.

      “Lê tổng có thể ngồi xem ti vi đợi tôi lát được ? Tôi nấu bát mì.” Thấy Lê Phong cũng có ý muốn cự tuyệt, Hạ Lưu liền nở nụ cười đứng lên, khó khăn mãi mới bước tới phòng bếp, thành thục đeo tạp dề, bật bếp.

      Trong ti vi chiếu bộ phim dài tập nhàm chán, nhạc nền phát lên, giai điệu cũng quá tệ, bàn trà cắm bó kim cương bách hợp, tách hồng trà nóng mang theo hơi nước lượn lờ bốc lên trước ánh đèn màu, hương trà tràn ngập trong phòng. Phòng bếp thi thoảng truyền ra thanh va chạm của bát đĩa, khi thanh thúy, khi trầm thấp, có lúc còn là thanh sôi sùng sục trong nồi, bao lâu sau, mùi hương cực kì mê người truyền ra.

      “Mau rửa tay, đến ăn bữa tối thôi.”

      mặc tạp dề, tươi cười bưng bát mì lớn đến, mái tóc buông xõa lướt mặt bàn.

      Lê Phong nghe thấy liền ngẩng đầu, trong nháy mắt, thế nhưng…

      Lại có thể tìm thấy cảm giác của gia đình.

      kinh ngạc nhìn Hạ Lưu, lúc lâu sau mới phản ứng lại, bởi vì Hạ Lưu tiện lại nên giúp bưng bát, lại kéo ghế ngồi cho .

      Tuy rằng trước kia chưa bao giờ làm những việc như vậy nhưng lúc này động tác lại thuần thục như thể luyện tập qua ngàn vạn lần.

      rửa tay là được đâu.” Hạ Lưu chỉ vào vòi nước, ý bảo Lê Phong rửa tay.

      thuận theo liền rửa tay, nước rửa tay hương cam kích thích khứu giác, sâu trong nội tâm, thứ cảm xúc tên nào đó vốn bị che lấp nay lại bởi vì những việc nho này mà bùng lên cảm giác thỏa mãn lâu chưa có.

      “Nếm thử xem?”

      Hạ Lưu đẩy bát mì lớn tới trước mặt Lê Phong, bên có quả trứng chiên ánh vàng rực rỡ, mấy cọng rau xanh biếc, vốn có đói lắm nhưng nhìn thấy cũng muốn ăn.

      Lê Phong nghiêm túc ăn bát mì, hương vị mặc dù thể so sánh với đồ ăn thường ngày hay ăn, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào tốt.

      Mãi cho đến khi ăn hết sợi mì cuối cùng, mới phát Hạ Lưu ngồi đối diện nhìn , cười dịu dàng.

      “Ăn ngon ?”

      Ánh mắt chứa chờ mong, Lê Phong khó có lúc những lời ác độc mà thực nể tình khẽ gật đầu, nét mặt vẫn luôn lạnh lùng có phần dịu xuống.

      “Muốn ăn thêm bát nữa ? Tôi nấu cho .”

      cần.”

      Lê Phong lắc đầu, tỏ vẻ mình no, cần ăn thêm nữa.

      Sức ăn của vốn nhiều, hơn nữa bởi vì có bệnh đau dạ dày, hàng ngày ăn nhiều hay ít cũng đều tốt cho dạ dày, bởi vậy đối với vấn đề ăn uống Lê Phong có hứng thú lắm.

      Hạ Lưu thu dọn bát đũa bàn xong, bước chân khập khiễng chuẩn bị rửa bát.

      Nhưng vừa mới quẹo vào phòng bếp, “rất cẩn thận” làm vỡ bát, lúc ngồi xuống nhặt mảnh vỡ, lại “rất cẩn thận” mà bị cắt vào tay.

      Nghe thấy tiếng vỡ thanh thúy vang lên, Lê Phong lập tức chạy vào phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy Hạ Lưu cau mày chuẩn bị gỡ mảnh vỡ từ trong lòng bàn tay ra.

      mặt đất có vài vết máu.

      kéo tay Hạ Lưu, nhìn miệng vết thương của , nhanh chóng quyết định đưa bệnh viện.

      “Chỉ là vết thương , cần bệnh viện.” Hạ Lưu tươi cười trấn an, “Lê tổng, có thể băng bó giúp tôi chút được ?”

      Theo chỉ dẫn của Hạ Lưu, tìm được hộp thuốc, lấy ra cái nhíp.

      Hạ Lưu im lặng ngồi ghế sô pha, Lê Phong nửa ngồi dưới sàn nhà, cầm cái nhíp nhìn .

      “Gắp ra là được rồi.” đưa tay đến trước mặt Lê Phong, mím chặt môi, cầm tay để sát lại gần chút.

      Nhờ vào tư thế gần sát nên Hạ Lưu có thể hoàn toàn trở ngại mà thưởng thức hàng lông mi cong dài khẽ rung rung của Lê Phong, tựa như cánh bướm đen tuyền vỗ cánh bay lên.

      Lê Phong chưa bao giờ làm việc này, trong quá trình băng bó tránh khỏi làm Hạ Lưu đau, vẫn chịu đựng lên tiếng, trái lại khiến Lê Phong cảm thấy hơi xấu hổ.

      “Cám ơn .”

      Hạ Lưu mỉm cười cảm ơn, giơ bàn tay được băng bó xong lên.

      Nhìn thấy tay Hạ Lưu bị băng bó xấu như vậy, Lê Phong mất tự nhiên quay sang chỗ khác ho tiếng, khuôn mặt có chút ửng hồng đáng ngờ.

      “Tôi thu dọn sạch .”

      chật vật rời khỏi phòng khách, đến phòng bếp chuẩn bị thu dọn mảnh vỡ, nhưng đối mặt với đống lộn xộn này lại biết nên bắt đầu từ đâu.

      Ngay cả việc quét rác như thế nào, cầm chổi ra sao cũng biết.

      Lê Phong lúng túng cầm lấy cây chổi, muốn quét dọn nhưng cuối cùng lại càng khiến mặt sàn càng thêm lộn xộn.

      Hạ Lưu từ từ đến bên cạnh Lê Phong, chậm rãi ngồi xuống, dùng tay bị thương cẩn thận nhặt mảnh sứ vỡ lên.

      “Phải để mảnh vỡ vào riêng túi, ghi bên ngoài là vật sắc nhọn, tránh cho người thu gom rác bị thương.”

      “Xin lỗi.”

      Lê Phong thế mà mở miệng ra câu đó.

      Hạ Lưu quay đầu lại, nhìn thấy vẻ thất bại trong mắt ta, nhàng lắc đầu.

      , Lê tổng cần để ý. Trách nhiệm của phải là quét dọn, còn có việc khác, chính là lãnh đạo công ty phát triển, hay tạo ra những giá trị khác cho xã hội. Mỗi người ở vị trí khác nhau, trách nhiệm cũng giống nhau, chỉ cần ở đúng vị trí của mình làm tốt nhất có thể là được.”

      Cho nên cần cứ nhất định phải chạy lên vùng núi dạy học đâu, thiếu gia!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:

      Thời gian dần dần trôi qua, tiếng mưa rơi song cửa sổ thủy tinh càng lúc càng lớn, xem chừng chưa có thể tạnh trong thời gian ngắn.

      Lê Phong ngồi sô pha xem tivi, chỉ là chú ý cũng đặt màn hình, biết là suy nghĩ cái gì.

      Hạ Lưu ngồi bên cạnh , thoải mái ôm gối xem tivi, chẳng hề hỏi tại sao chưa rời .

      cũng biết vì sao mình còn ở đây, theo lý đáng lẽ sớm rời mới phải.

      Chỉ là, trong lòng có chút muốn xa rời loại cảm giác này, cảm giác ấm áp giống như khí trong gia đình.

      Mãi cho đến lúc Lê Phong nhìn thấy Hạ Lưu mệt mỏi ngáp dài, mới ý thức được đây là nhà của người khác, nhanh chóng đứng dậy ra về.

      Tuy chân còn đau nhưng Hạ Lưu vẫn kiên trì đưa Lê Phong ra tận cửa, vừa mong có thể gặp lại Lê tổng xong, bên tai liền truyền đến thanh độ hảo cảm tăng lên.

      [Chúc mừng đạt được 20 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm tại là 60.]

      Buổi tối hôm nay thoáng cái xoát được hơn 20 điểm độ hảo cảm, quả nhiên đối với kiểu tổng giám đốc thiếu thốn tình thương những thứ thuộc về “nhà” chính là nơi mềm yếu nhất.

      Đột nhiên, Lê Phong bỗng dừng chân ngoài cửa, nét mặt chút thay đổi mở miệng giải thích: “Lúc trước tôi ngày mai em cần làm phải là muốn sa thải.”

      “Hả?” Hạ Lưu giật mình, kinh ngạc nhìn .

      “Tôi ngày mai em phải bệnh viện kiểm tra lại vết thương chút.” Khó có lúc có thể được những lời quan tâm như thế này, ánh mắt Lê Phong tự nhiên rời , tiếp tục bổ sung: “Đến lúc đó em đến phòng tài vụ chi trả.”

      Hạ Lưu nghe Lê Phong thay xưng hô cũng gì, chỉ tươi cười nhìn , thời điểm bầu khí càng ngày càng mập mờ, cuối cùng vẫn là Lê Phong đầu hàng trước, vội vàng chào tạm biệt rồi rời .

      Khép cửa lại, mặt Hạ Lưu còn nở nụ cười, lười biếng tháo tạp dề, nằm sô pha chịu nhúc nhích.

      phải cảm tạ bản quân vì lần này sắp xếp cho đối tượng dễ dàng thu phục như vậy .”

      “Câm miệng.”

      “Chậc chậc, vừa rồi giả trang động tác của người què rất đúng tiêu chuẩn, có cần ta dạy cho ?”

      “Lão có thể tự biến mình thành người què rồi làm mẫu cho tôi.”

      Hoàn toàn có ý định giữ mặt mũi cho hệ thống quân, Hạ Lưu tiếp tục những lời ác độc chặn ông ta lại.

      Trở mình cái, Hạ Lưu lấy di động ra gửi tin nhắn cho Mạnh Lộ.

      “Tôi cảm ơn chăm sóc cho tôi lúc ở bệnh viện, 7 giờ tối mai có thể đến nhà tôi ăn cơm được ?”

      Chẳng lẽ nguyên bản cốt truyện cứ như vậy liền bị đảo ngược, nữ chính biến thành chị em tốt với nữ phụ, tiếp theo hai người bước lên con đường bách hợp, rồi nghênh đón kết thúc happy ending?

      Thực tế chứng minh, thực vẫn vận hành như cũ…

      Bởi vì trong hai tin nhắn, Hạ Lưu lại “vô tình” nhắc tới Phùng Viễn, vì thế Mạnh Lộ liền muốn giới thiệu người bạn mới Hạ Lưu với trúc mã của mình.

      Sau khi xem xong tin nhắn của Mạnh Lộ, Hạ Lưu hài lòng để di động xuống, trong lòng vui vẻ chuẩn bị chào đón cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp ngày mai.

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      Tối hôm sau.

      Những bông hoa bách hợp bàn hé nở, Hạ Lưu mua vài nguyên liệu nấu ăn thường dùng và bia về nhà, bản thân cũng lo lắng khiến hai vị tổng giám đốc đại nhân ghét bỏ loại đồ ăn này. Dù sao biểu ngày hôm qua của Lê Phong cũng đại biểu để ý những cái này, còn Phùng Viễn…có Mạnh Lộ ở đó, coi như ta chỉ nhìn nữ chính cũng thấy no rồi.

      Hết thảy đều chuẩn bị tốt xong, Hạ Lưu gọi điện thoại cho Lê Phong.

      “Lê tổng.”

      .”

      Thái độ này, đủ lạnh lùng.

      Hạ Lưu cũng để ý, hơi hơi nhíu mày, lười biếng cúi đầu nhìn tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, giọng điệu hơi dịu xuống.

      “Hôm qua phiền đưa tôi về nhà, nếu ngại có thể mời 8 giờ tối nay tới nhà ăn bữa cơm đơn giản?”

      Lê Phong xem báo cáo tay, chợt ngừng lại như tự hỏi, nhưng khiến Hạ Lưu phải chờ đợi lâu liền đáp lại : “Được.”

      người bạn của tôi cũng tới, đúng rồi… còn có bạn trai của ấy nữa.” Vì vừa rồi Lê Phong đáp ứng nên giờ cũng sợ ta đổi ý, lúc này Hạ Lưu mới từ từ vào trọng điểm, thuận tiện khách khí hỏi lại câu: “Lê tổng ngại chứ?”

      Muốn phản đối cũng còn kịp nữa rồi.

      Lê Phong chỉ có thể bày tỏ sao cũng được.

      7 giờ.

      Chuông cửa vang lên, Hạ Lưu khẽ liếc mắt về phía chân mình, những động tác đứng dậy chậm rì rì, còn cố ý làm đổ cái ghế dựa đường ra phòng khách mở cửa.

      Đứng trước cửa hồi lâu Hạ Lưu mới mở cửa ra.

      Mạnh Lộ đứng chờ trước cửa, bên cạnh là chàng trai khí chất ôn hòa.

      Cả diện mạo lẫn khí chất đều nghịch thiên, còn thường thường dùng ánh mắt chân thành sủng nịnh nhìn nữ chính, kiểu này điển hình chính là nam phụ.

      “Sao lại chậm như vậy chứ, Hạ Lưu là rùa sao?” Mạnh Lộ tựa như rất quen thuộc bước vào, nghiêng đầu quan sát phòng khách, “ A, sao bàn ghế lại lộn xộn thế?”

      Hạ Lưu xấu hổ cười: “Xin lỗi, Mạnh Lộ. Chân tôi còn hơi đau nên rất chậm… ghế cũng vừa mới rồi làm đổ, để mình thu dọn lại.”

      đợi tới, Phùng Viễn vốn luôn phía sau Mạnh Lộ nâng ghế bị đổ mặt đất lên, tươi cười với Hạ Lưu: “Xin chào, tôi tên Phùng Viễn, là bạn của tiểu Lộ.”

      “Xin chào, tôi là Hạ Lưu.” Hạ Lưu tươi cười cảm ơn, “Thường nghe Mạnh Lộ nhắc đến , ấy lúc nào cũng là người rất quan trọng đối với ấy.”

      ấy … người rất quan trọng.

      Ánh mắt Phùng Viễn bỗng chốc sáng lên, tầm mắt di chuyển nhìn bóng dáng Mạnh Lộ đứng ngoài ban công xem bồn hoa.

      “Tuy rằng quen biết lâu, nhưng tôi cũng nhận ra được Mạnh Lộ … có hơi chậm hiểu.” Hạ Lưu cũng nhìn về phía Mạnh Lộ, cười thản nhiên: “Tôi đoán ngày thường Phùng tiên sinh cũng rất đau đầu vì ấy phải ?”

      Trong nguyên tác, Phùng Viễn và Hạ Lưu giống nhau, đều là tiêu biểu cho kiểu người “trong lòng có tình nhưng dám ra”, chỉ biết yên lặng ở bên cạnh bảo vệ người ta hơn mười năm, cho tới chết cũng dám thổ lộ.

      Đều là vì quá cho nên sợ hãi, sợ hãi sau khi bị cự tuyệt ngay cả cơ hội làm bạn bè cũng thể.

      Gặp chuyện có liên quan đến Mạnh Lộ, dù bình thường ở công ty Phùng Viễn khôn khéo như hồ ly, giờ phút này cũng trở nên vô cùng ngây thơ. Nhớ tới Mạnh Lộ ngày thường luôn thẳng thắn đáng , tươi cười của càng trở nên chân thành.

      Đáng tiếc …

      ấy giống như cái gì cũng đều hiểu …

      Nghĩ đến Mạnh Lộ tính tình ngốc nghếch, trong lòng Phùng Viễn lại dấy lên chua xót.

      “Mạnh Lộ là tốt.” Hạ Lưu cảm khái, rồi lại giống như vui đùa câu: “Phùng tiên sinh phải biết quý trọng, đừng để ấy bị người khác bắt cóc mất đấy nhé.”

      Nghe thấy mấy câu này, Phùng Viễn thoáng nhìn Hạ Lưu, thấy vẫn thản nhiên, giống như lời vừa rồi chỉ là vô tình ra.

      “Đa tạ Hạ tiểu thư nhắc nhở.” Phùng Viễn mỉm cười ôn hòa đáp lại, so với xa lạ lúc đầu bây giờ có vẻ chân thành hơn.

      “Hạ Lưu, chuẩn bị nhiều thức ăn đến vậy à!” Mạnh Lộ hưng phấn nhìn bàn đầy thức ăn rồi giơ ngón cái tán thưởng Hạ Lưu: “Xem ra tay nghề của cậu rất giỏi, chúng ta có thể ăn được rồi chứ! ”

      Hạ Lưu cười nhìn Mạnh Lộ, lắc đầu : “Chưa được, tối nay tôi còn mời người nữa, muốn giới thiệu với .”

      Mạnh Lộ nghe tới đây lại càng nổi lên hứng thú, truy hỏi Hạ Lưu tới cùng: “Là bạn trai của Hạ Lưu phải ? Hai người hẹn hò bao lâu rồi?”

      Hạ Lưu chỉ cười đáp lại nhìn Mạnh Lộ, người kia nhìn thấy phản ứng này của , tuy rằng nghe được chính miệng thừa nhận nhưng suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.

      Chỉ là, thời điểm kim đồng hồ treo tường chạy từ bảy giờ đến bảy rưỡi, hứng thú của Mạnh Lộ từ từ trở thành kiên nhẫn, Phùng Viễn và Hạ Lưu phải nhàng trấn an lúc lâu mới khiến cơn tức của Mạnh Lộ dịu xuống được.

      Lại qua mười phút nữa, sắc mặt của Mạnh Lộ càng trở nên khó coi, Hạ Lưu vỗ lưng , nhìn đồng hồ rồi đứng dậy : “Mình hâm nóng lại đồ ăn, chắc ấy cũng sắp đến.”

      Nhìn bóng dáng Hạ Lưu vất vả bưng bát đĩa tới lui, Mạnh Lộ cũng cảm thấy hơi ngại, biết nên cái gì, cắn môi chuẩn bị đứng lên phụ Hạ Lưu bưng thức ăn vào phòng bếp.

      Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

      Mạnh Lộ ngăn Hạ Lưu lại, tự mình mở cửa.

      Bốn mắt nhìn nhau…

      Giống như vận mệnh dẫn dắt, hai người gì, chỉ im lặng nhìn đối phương, cũng có bất kì động tác dư thừa nào.

      Tác dụng của lực hấp dẫn giữa nam nữ chính….rốt cục cũng xuất rồi.

      Hạ Lưu lẳng lặng nhìn bọn họ, chút lưu tình liền phá vỡ trạng thái trao đổi ánh mắt giữa họ.

      làm việc vất vả rồi.” Hạ Lưu tươi cười vẫy tay chào hỏi Lê Phong, “Chờ chút, tôi hâm nóng đồ ăn.”

      Vốn chỉ là hai câu bình thường, nhưng qua tai Phùng Viễn và Mạnh Lộ, cả hai đều rất đương nhiên cho rằng quan hệ của hai người kia rất thân thiết.

      Phùng Viễn nhìn qua, thấy bộ dáng của người đến liền nở nụ cười ý tứ: “Lê tổng, ngờ ở chỗ này lại gặp được .”

      hồn bất tán.

      Nghe thấy lời này, ánh mắt Lê Phong liền dời khỏi Mạnh Lộ, thấy đối thủ đối đầu đáng ghét Phùng Viễn. Im lặng lát, Lê Phong cũng đẩy cửa tiến vào, dựa vào ưu thế cơ thể cao hơn liền dùng tư thế từ cao nhìn xuống Phùng Viễn.

      “Phùng tổng nên tự trọng, chúng ta thân quen.”

      Khí chất cao lãnh lập tức được bày ra hết.

      hổ là đối thủ mất còn thương trường, trong kịch bản gốc còn có tình trường, hai bên vừa chạm mặt nhau liền lập tức khai chiến.

      Nghe Phùng Viễn xưng hô, Mạnh Lộ ngay tức khắc hiểu ra người này chính là “đối thủ mất còn của A Viễn”, “vị sếp tổng đụng xe vào Hạ Lưu mà chịu trách nhiệm”, “ bạn trai của Hạ Lưu khiến mọi người phải chờ lâu”, “đàn ông tồi thái độ còn ngạo mạn có trách nhiệm”…

      Nháy mắt, tất cả những hình tượng xấu xa tích lũy từ trước đó liền rào rào rơi xuống người đàn ông trước mắt, cái cảm giác tim đập nhanh trong lúc đối mắt đều bị cuốn trôi .

      Mạnh Lộ khách khí hừ lạnh, vốn tính tình thẳng thắn nên trực tiếp dùng giọng điệu châm chọc: “Ôi, tôi còn tưởng là nhân vật lớn nào, hóa ra là Lê tổng nha, cũng phải thôi, người ta đường đường là tổng giám đốc của xí nghiệp Lê thị mà, đương nhiên giống với những người bình thường như chúng tôi rồi.”

      Lê Phong nhíu mày, hảo cảm trong chớp mắt kia lập tức tan thành mây khói, chỉ cảm thấy phiền chán.

      lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạnh Lộ, gì.

      “À, bởi vì xe của nên tại chân Hạ Lưu vẫn còn rất đau, đứng cũng bất tiện, tốt rồi, đến thăm nhà còn ra vẻ ta đây với ấy cơ đấy.”

      Nhắc đến vết thương ở chân Hạ Lưu, Lê Phong đột nhiên nhớ tới đột nhiên lao ra hôm đó … giống như là người này?

      Nghĩ tới đây, Lê Phong càng thêm chán ghét Mạnh Lộ, đôi môi tinh tế hơi hé ra.

      “Câm miệng.”

      Hai chữ này phát ra, khí trong nháy mắt liền đông lạnh.

      Phùng Viễn kéo Mạnh Lộ về phía sau che chở, ánh mắt bất thiện nhìn Lê Phong, hừ lạnh: “Lê tổng lợi hại, uy phong ở công ty quen nên ở đây cũng muốn thể ?”

      Lê Phong đáp lời, xem Phùng Viễn như tồn tại vòng qua, tự mình ngồi xuống sô pha, thảnh thơi nhấc chân bắt chéo, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh ti vi.

      Mạnh Lộ được nuông chiều từ sao chịu nổi loại uất ức này, Lê Phong ra vẻ cao cao tại thượng như vậy càng khiến bị kích thích. Thời điểm Mạnh Lộ chuẩn bị xông lên tranh luận với ta nghe thấy giọng ôn hòa truyền ra từ phòng bếp của Hạ Lưu.

      “Đồ ăn hâm nóng xong rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.”

      Hạ Lưu đặc biệt dịu dàng nhìn Lê Phong, sau đó lại trừng mắt: “Hôm nay lại quên rửa tay nữa sao?”

      Nghĩ tới kí ức vui vẻ ngày hôm qua, nét mặt của Lê Phong hơi dịu xuống, ngoan ngoãn rửa tay.

      Bầu khí lúc bốn người cùng ngồi ăn cơm cực kỳ quái dị. Hạ Lưu biết mối quan hệ giữa bọ họ nên thường chuyện để xoa dịu bầu khí này.

      Cũng may tay nghề của Hạ Lưu tồi, ba người kia dù thường ăn mĩ vị nhưng cũng ăn được như thức ăn ở đây. Cuối cùng cũng xuất cảnh tượng khôi hài đập chén ném bát.

      Lúc đưa Mạnh Lộ và Phùng Viễn ra cửa, Hạ Lưu thấy ấy nhìn Lê Phong ngồi sô pha quay lưng về phía bọn họ xem ti vi liền tỏ vẻ muốn lại thôi.

      “Làm sao vậy?”

      ta phải người tốt, Hạ Lưu à, nên suy nghĩ lại .”

      Thấy Mạnh Lộ ra vẻ ghét bỏ, Hạ Lưu nhướng mày nhìn Phùng Viễn, ám chỉ: “ ấy, cũng phải nhìn lại , người ta ở ngay trước mắt mà thèm để ý.”

      linh tinh cái gì vậy, tôi và A Viễn là bạn tốt! Bạn tốt!”

      Trong nháy mắt đó, vẻ mặt Phùng Viễn có chút ảm đạm.

      Hạ Lưu cũng lại vạch trần, cười cười tạm biệt hai người Mạnh Lộ.

      “Lê tổng, có muốn ăn táo ?”

      Trở lại sô pha, Hạ Lưu quơ quơ quả táo đỏ rực trong tay nhìn Lê Phong, thấy có vẻ từ chối liền bắt đầu gọt vỏ.

      thanh tivi quá , hai người cũng chuyện cho nên trong phòng lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.

      “Xin lỗi.” đột nhiên lên tiếng, phá vỡ yên tĩnh này.

      “Tôi biết bạn trai của Mạnh Lộ là Phùng Viễn, tôi chỉ là… chỉ là muốn giới thiệu bạn của tôi với thôi.”

      Thanh của càng ngày càng thấp, khi ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn áy náy.

      sao.” Lê Phong hơi mím môi, nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục xem tivi.

      lúc sau.

      Lê Phong đột nhiên mở miệng: “Vết thương ở chân em?”

      Ánh mắt vẫn nhìn vào tivi, chỉ là thanh khi ra câu hỏi này có chút mất tự nhiên.

      “Còn hơi đau, nhưng cũng sắp khỏi rồi.”

      Hạ Lưu cẩn thận cắt táo thành từng miếng , xếp vào trong đĩa, đưa tới trước mặt Lê Phong.

      cúi đầu nhìn miếng táo hồi lâu nhưng vẫn động.

      Tựa hồ nhớ tới điều gì, Hạ Lưu thở tiếng, lấy que tăm bên cạnh ra, cắm vào miếng táo rồi đưa tới trước mặt Lê Phong.

      Lê Phong ngẩn ra, nhìn .

      Trong đôi mắt kia chỉ có ý cười ôn hòa giống như hồ nước trong suốt.

      Phút chốc này lại giống như vĩnh hằng.

      [Chúc mừng đạt được 15 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm tại là 75]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5:

      Hạ Lưu tới thế giới này được 3 tháng, từ buổi tối hôm đó xoát độ hảo cảm đạt tới 75 xong, vị tổng giám đốc lạnh lùng kia tuyệt nhiên chịu bố thí cho thêm chút hảo cảm nào nữa.

      Hạ Lưu cũng lo lắng, mỗi ngày vẫn công tác như bình thường, cũng thường nhắn tin cho Lê Phong nhắc nhở mặc thêm áo ấm, hoặc khi tăng ca mang đồ ăn khuya tới. Hạ Lưu cho rằng những việc này đều là vô ích, chỉ chờ cơ hội để hạ gục tổng giám đốc đại nhân.

      “Lê tổng, vừa rồi chủ tịch gọi điện thoại tới…”

      Còn chưa xong, Hạ Lưu nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo của Lê Phong liền lập tức im lặng, lo lắng nhìn ta.

      uổng phí công sức mấy tháng này bỏ ra, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hạ Lưu, sắc mặt Lê Phong cũng dịu xuống, nhưng giọng vẫn khó nén tức giận:“Ông ta còn gì nữa?”

      Nhìn thấy ánh mắt của Lê Phong, Hạ Lưu thấp giọng : “Lê tổng, hôm nay là sinh nhật của chủ tịch, chủ tịch muốn tới tham gia buổi tiệc tối nay.”

      Sinh nhật…

      Trong đầu lên đoạn kí ức, Lê Phong cắn môi, trong phòng bỗng nhiên trở nên im lặng cách đáng sợ.

      Qua lúc lâu, Lê Phong mới bình tĩnh : “Tôi sao, em trở về chỗ tiếp tục làm việc .”

      Mãi cho tới khi tan tầm, mọi người trong công ty đều về hết, Hạ Lưu vẫn như cũ ngồi tại bàn làm việc.

      Bởi vì, người kia vẫn còn chưa rời khỏi phòng.

      Lê Phong vẫn xem tài liệu, thậm chí vài báo cáo cần thiết cũng bị lôi ra xem. Thông qua phần bức tường phòng làm bằng thủy tinh Hạ Lưu cứ như vậy nhìn ta, mặt tường bao phủ bởi lớp kính trong suốt hướng ra thế giới bên ngoài, từ trong văn phòng nhìn ra, từng ngọn đèn cũng bắt đầu vụt tắt, thế nhưng trời đêm thành phố lại mang đến cho người ta cảm giác yên tĩnh. Suốt đêm, đều là náo nhiệt.

      Ngoại trừ ta.

      Lê Phong ngồi quay lưng về phía mặt tường thủy tinh, cảnh sắc bên ngoài những thể khiến bóng dáng ấy vui vẻ, ngược lại càng tăng thêm độc của người đó.

      Đêm khuya, thế nhưng vẫn chăm chú xem báo cáo. Di động tắt nguồn từ lâu, dây điện thoại trong văn phòng cũng bị rút ra, làm như thế mới khiến Lê Phong an tâm, ít nhất… cũng có ai lại quấy rầy .

      Chỉ là vừa mới nghĩ như vậy, bàn tay trắng nõn rất nhanh lấy tài liệu trong tay . Chưa đợi lấy lại tinh thần, chủ nhân của bàn tay đó lại vô cùng dứt khoát nắm lấy tay , mạnh mẽ lôi kéo rời khỏi văn phòng.

      Thế nhưng lại là thư kí Hạ luôn - bình thường gì nghe đấy. Tuy rằng Lê Phong quen Hạ Lưu bỗng nhiên trở nên cường thế, nhưng do có hảo cảm với , vì thế Lê Phong cũng quá mức phản đối hành động này.

      Dọc theo đường , Lê Phong chuyện, khó có dịp lại ngoan ngoãn sau Hạ Lưu ra khỏi công ty.

      “Ăn cháo được ?” Tới gần nhà ăn gần công ty, Hạ Lưu hỏi, giống như vốn hẹn với Lê Phong cùng ăn khuya.

      “Mất vệ sinh.” Thái độ Lê Phong xấu, đúng là giọng điệu của nhà tư bản khinh thường cuộc sống của dân chúng bình thường. Hạ Lưu cũng tức giận, lại đưa Lê Phong đến vài chỗ, thế nhưng người kia hoặc gì tỏ ra ghét bỏ, hoặc tích chữ như vàng thốt ra hai chữ “ được”.

      ràng là vị tổng giám đốc đại nhân lạnh lùng như vậy...Thế mà tối nay lại tùy hứng như đứa trẻ.

      “Như vậy mãi cũng được, hay cho tôi biết thích ăn gì, tôi mua?” Hạ Lưu đau đầu nhìn Lê Phong, nhưng cũng tức giận mà kiên nhẫn hỏi ta.

      Lê Phong nhìn Hạ Lưu hồi lâu mới ra tên loại món ăn.

      “Mì trứng.”

      Bởi vì Lê Phong muốn ăn mì trứng. Nên Hạ Lưu suy nghĩ hồi liền dẫn Lê Phong trở về nhà mình .

      Sau khi vào cửa, Lê Phong giống như trở về nhà của mình, quen cửa quen chỗ đến sô pha, dùng tư thế thoải mái ngồi xuống chờ Hạ Lưu nấu bữa tối cho .

      “Cho dù tâm trạng vui, cũng nên lấy sức khỏe ra đùa chứ.” Hạ Lưu vừa lấy trứng trong tủ lạnh, vừa trách móc: “Vốn bị đau dạ dày, lại tiếp tục như vậy làm sao khỏe được.” Ở chung thời gian lâu như vậy khiến hai người sau khi hết việc xem nhau như bạn bè bình thường mà chuyện.

      Tựa như nghe thấy lời của Hạ Lưu, Lê Phong vẫn thản nhiên xem tivi hề ngẩng đầu lên, cũng có ý định trả lời.

      Hạ Lưu thấy vậy nhưng cũng thể trách, cầm trứng gà vào phòng bếp vắt đầu nấu mì. Đợi đến lúc nấu mì xong mang lên phòng khách mới phát Lê Phong ngủ sô pha từ lúc nào.

      Hạ Lưu buông bát, ngồi bên cạnh . Nhưng khi nhìn thấy lông mi hơi rung rung biết tỉnh.

      giọng thở dài, vừa như đau lòng lại vừa như oán giận : “Đồ ngốc.”

      bàn, mùi hương của mì và trứng hòa quyện cùng chỗ còn kèm theo hương thơm tươi mát của đóa kim cương bách hợp tạo thành hỗn hợp khiến lòng người an tâm. Còn có mùi hương nữa…

      cúi đầu, đặt nụ hôn lên môi Lê Phong, vừa chạm vào lập tức rời , mái tóc mềm lành lạnh kia khẽ lướt qua cánh mũi, mùi hương thanh thuần mái tóc của vẫn lưu lại, chạm tới đáy lòng .

      Chiếm được tiện nghi của tổng giám đốc đại nhân, Hạ Lưu thỏa mãn liếm môi, thiếu chút nữa còn định huýt sáo ăn mừng.

      , liêm sỉ! Mau nhặt liêm sỉ rơi đầy đất của lên!”

      Đối với hệ thống quân cần dùng thái độ dịu dàng săn sóc như đối với mục tiêu thu phục, vì thế, Hạ Lưu cười lớn : “Khi tôi theo lão, liêm sỉ cũng theo đó mà biến mất từ nhiều năm trước rồi, chẳng nhớ nó trông như thế nào nữa.”

      Thành công đánh bại hệ thống quân, Hạ Lưu thỏa mãn ngồi bên cạnh bàn, chờ mĩ nam ngủ tỉnh lại.

      Lê Phong bị Hạ Lưu hôn trộm, kìm nén lúc lâu mới “tỉnh lại”, sau khi tỉnh vẫn mang dáng vẻ cao lãnh chút thay đổi, chỉ là lúc này vô luận thế nào cũng chịu nhìn thẳng vào mắt Hạ Lưu.

      “Mau ăn , trông ngủ ngon như vậy nên tôi nỡ đánh thức, nếu lại ăn nhanh mất ngon.” Hạ Lưu vô cùng tự nhiên đưa đũa cho Lê Phong rồi lại vội vàng vào phòng lấy ra mấy gói thuốc: “Đợi sau khi ăn xong nhớ uống thuốc đau dạ dày, tôi lấy nước cho .”

      Hết thảy đều giống như bình thường, chỉ có điều, lúc này Lê Phong lại cảm thấy hoàn toàn khác, nụ hôn trộm kia như nhắc nhở vì sao người kia đối với tốt. phải bởi vì là cấp , là cấp dưới, mà là bởi vì…

      nhìn đồng hồ, qua 12 giờ. Cúi đầu ăn bát mì hơi nguội, bên tai lại truyền đến thanh của , nhàng nhưng đủ nghe .

      “Chúc mừng sinh nhật.”

      ngẩng đầu nhìn , ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng bên trong lại chứa cảm xúc nào đó.

      “Đây là quà tặng, vốn tôi định ngày mai đến công ty…ừm… tặng .” nhàng đem món quà được bao bọc cẩn thận đến trước mặt , ngượng ngùng cúi đầu. “Chỉ là món quà bình thường… ừm… mong chê.”

      Lê Phong cầm món quà, cũng gì, chỉ dùng ánh mắt ý hỏi Hạ Lưu mình có thể bóc ra xem .

      “Ừ”

      Bóc lớp giấy gói đẹp đẽ ra, đóa hoa cầu bình thường xuất .

      “Đây là đóa hoa cầu kim cương bách hợp. Thực ra, lúc trước thu dọn bàn làm việc của tôi có thấy bức ảnh chụp người phụ nữ ôm đóa kim cương bách hợp. Tôi đoán rất thích loại hoa này, đúng lúc tôi có loại hoa cầu này…”

      Cho nên lúc trước mới đưa cho loại hoa này, cho nên thường cắm loại hoa này bàn làm việc của .

      “Đây là loại hoa mẹ tôi thích, người phụ nữ nhìn thấy trong bức ảnh là mẹ tôi.” buông đũa xuống, ánh mắt thản nhiên nhìn Hạ Lưu.

      “Lúc tôi còn , cha tôi…mang theo người phụ nữ bên ngoài kia về nhà ở. Vốn sức khỏe của mẹ tôi tốt, sau khi chịu kích thích này, liền sớm qua đời.”

      “Hôm đó là sinh nhật cha tôi, buổi tối ông ta ở dưới nhà chúc mừng sinh nhật với người phụ nữ kia. Tôi cùng mẹ ở tầng, tôi ở bên cạnh mẹ, chờ qua 0 giờ để đón sinh nhật cùng tôi, tôi còn cố ý mua bánh ngọt cất chuẩn bị ăn với bà, bà cũng đồng ý với tôi, sáng hôm sau dậy sớm làm mì trường thọ cho tôi.”

      Lê Phong cúi đầu nhìn bát mì trước mặt, hơi nhíu mi, biết có phải là nhớ tới mẹ đồng ý làm mì cho mình hay .

      “Chỉ là chưa đợi tới sinh nhật tôi, bà rời rồi.”

      Ngày hôm qua là sinh nhật của cha , cũng là ngày giỗ của mẹ .

      Mẹ chưa ăn bánh ngọt, cũng chưa thổi nến với , ngay cả lời hứa làm mì trường thọ cũng thể thực , thậm chí câu sinh nhật vui vẻ cuối cùng….

      Bà ấy cũng đều chưa với .

      cậu thiếu niên nho , nắm chặt bàn tay của người mẹ mất, chịu buông.

      khó tưởng tượng người luôn ít như lại có lúc ra nhiều như vậy, Hạ Lưu qua, đứng trước mặt , ánh mắt hơi đỏ lên.

      sao. Ngày mai chúng ta mua bánh kem, tôi thổi nến với , sáng mai tôi làm mì trường thọ cho , còn nữa… hàng năm tôi với sinh nhật vui vẻ.”

      Giọng của run run, dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống, rơi xuống tay .

      khóc, cũng khóc, vì sao lại khóc?

      Khuôn mặt Lê Phong chút thay đổi nhìn , thản nhiên hỏi: “Em khóc cái gì?”

      “Biết rất sĩ diện, tôi khóc hộ .”

      Hiếm khi bị giễu cợt, cũng có cảm giác thẹn quá hóa giận, thậm chí ngay cả áp lực cùng đau khổ vừa rồi cũng trôi theo nước mắt của .

      Lưu lại, đều là hạnh phúc yên bình.

      “Nước mắt là biểu của yếu đuối.” ngưng lại lúc, cuối cùng vẫn đưa khăn tay ra, nhét vào lòng bàn tay Hạ Lưu: “Lau.”

      “Xin lỗi, Lê tổng…”

      Lê Phong khẽ thở dài, nhưng bên khóe môi lại khẽ nhếch, lộ ra nụ cười.

      Cho dù là người dũng cảm vĩ đại nhất cũng có lúc cần ấm áp.

      Huống hồ, cũng chỉ là người bình thường, vì những thương tổn cùng kí ức này mà đau khổ, cũng bởi vì những ấm áp nho này mà cảm động.

      Càng là người lạnh như băng, càng có trái tim khao khát ấm áp.

      [Chúc mừng đạt được 20 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm tại là 95.]


      _________Tiểu kịch trường vô trách nhiệm (ngoài chính văn)________

      “Thư kí Hạ, em thích tôi?”

      Lê Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Lưu, đột nhiên hỏi.

      “Tôi…Tôi có….”

      có? Vậy, thư kí Hạ, vì sao em hôn trộm tôi?”

      Trong nháy mắt, Lê Phong ngồi trong nhà trọ đơn sơ nhưng lại giống như đế vương ngồi vương tọa, khí chất của tổng giám đốc toàn bộ bộc phát.
      thuyt, BanashiHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :