1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48

      Đợi đến lúc Chân Bảo Lộ ngồi xe ngựa, trong lòng vẫn có chút rầu rĩ, hai tay lẳng lặng đặt đầu gối, khuôn mặt nhắn trắng nỏn nhăn thành đống.

      Chân Bảo Quỳnh cũng có lo lắng muội muội ở chỗ Tiết Nhượng chịu ủy khuất gì, chỉ cần nhớ tới bộ dáng ngày ấy Tiết Nhượng cẩn thận che chở cho muội muội nàng, Chân Bảo Quỳnh liền biết ---- Tiết Nhượng đối với muội muội còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng.

      Chân Bảo Quỳnh cầm khối bánh ngọt trong đĩa đặt bàn đưa cho muội muội, hỏi: "Làm sao vậy? Yên lặng, câu cũng ?"

      Chân Bảo Lộ nhận lấy bánh ngọt tỷ tỷ đưa, : " có gì." Nàng cắn miếng, mới nghiêm túc hỏi Chân Bảo Quỳnh, "Tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao quan hệ giữa Đại Biểu Ca và cữu cữu tốt ?"

      Chân Bảo Quỳnh biết vì sao bỗng nhiên muội muội lại hỏi cái này, nghĩ nghĩ rồi : "Đại khái là có liên quan đến cữu mẫu qua đời. Nghe sau khi cữu mẫu sinh Tiết biểu ca bệnh căn dứt, sau đó thường xuyên sinh bệnh, cho nên mới..." Nàng dừng chút, nhìn muội muội hỏi, " yên lành, sao muội lại hỏi cái này?"

      Chân Bảo Lộ ngượng ngùng : "Đại Biểu Ca giúp muội rất nhiều, nghĩ tỷ hiểu hơn, nên muốn hỏi chút."

      Muội muội tri ân đồ báo, Chân Bảo Quỳnh cũng vui vẻ, : "Kỳ ta cùng Tiết Đại Biểu Ca tiếp xúc nhiều lắm, chỉ biết là, mới trước đây Đại Biểu Ca trải qua cũng tốt, may mà có ngoại tổ mẫu ở đây, còn có người che chở."

      Nhớ tới Tiết lão thái thái, Chân Bảo Lộ biết tuy Tiết lão thái thái che chở cho Tiết Nhượng, nhưng cũng đối xử bình đẳng với những đứa cháu khác, cho dù có đối tốt với Tiết Nhượng, cũng tới trình độ thiên vị. Với lại tính tình Đại Biểu Ca như vậy, có bị Vương thị khiến cho ủy khuất, cũng cáo trạng với Tiết lão thái thái. giờ Đại Biểu Ca trưởng thành, Vương thị cũng tùy tiện khắt khe.

      Vậy còn trước đây?

      Chân Bảo Lộ đột nhiên nghĩ đến khi Đại Biểu Ca còn tuổi, cảnh tượng bị Vương thị nghiêm khắc trách phạt nên khóc nhè.

      Chân Bảo Lộ thở dài hơi, sau đó vén mành lên nhìn nhìn. Hội chùa hôm nay núi Triêu Dương cực kì náo nhiệt, lúc Chân Bảo Lộ tới còn suy nghĩ chuyện của Tiết Nhượng, nay vừa nhìn thấy cảnh tượng vô cùng náo nhiệt ở bên ngoài, tâm tư bay hết.

      Chân Bảo Lộ quay đầu hỏi Chân Bảo Quỳnh: "Tỷ tỷ, Tống nương chờ chúng ta ở nơi nào?"

      Hôm nay tới chỉ có Tống Như, còn có Tống Chấp.

      Chân Bảo Quỳnh nghĩ đến điều này, gương mặt thẹn thùng đỏ lên, : "Đình nghỉ mát bên bờ sông."

      Chân Bảo Lộ cười cười : "Hôm nay nhiều người như vậy, Tống Nhị công tử chắc chắn yên lòng để Tống nương mình, muội nghe Tống Nhị công tử là ca ca tốt, tất nhiên cùng muội muội của mình rồi."

      đến ca ca, Chân Bảo Lộ lại nghĩ đến Tiết Nhượng.

      Nàng tự cho mình là nhu thuận, nhưng hai năm qua tính tình cũng tốt lên nhiều, ít nhất so với bộ dáng điêu ngoa của Từ Tú Tâm, dĩ nhiên nghe lời hiểu chuyện hơn nhiều. Nhưng Đại Biểu Ca cứ thèm muội muội là nàng.

      Nếu đổi lại là Chân Bảo Lộ lúc mười sáu mười bảy tuổi, có biểu ca đối với nàng tốt như vậy, tự nhiên ràng là tâm tư của đối với mình tầm thường, nhất định là ái mộ mình. Nhưng bởi vì lúc này nàng tuổi còn , cũng cho rằng Tiết Nhượng đối với nàng là có nguyên nhân khác, cho dù bộ dáng nay của nàng có đẹp hơn nữa, trước mắt bất quá chỉ là hình dáng của đứa bé.

      Hai tỷ muội tới bên hồ hội hợp cùng huynh muội Tống gia. Lúc xuống xe ngựa, Chân Bảo Quỳnh cố ý sửa sang lại xiêm y của mình chút, Chân Bảo Lộ đứng bên cạnh nhìn thấy, nghiêng đầu : "Hôm nay tỷ rất đẹp, nhất định Tống Nhị công tử nhìn dời nổi mắt đây."

      Lời này cũng phải quá khoa trương, Chân Bảo Quỳnh tú ngoại tuệ trung, tuy chưa tới tuổi cập kê, nhưng khuôn mặt nhắn trắng noãn tràn đầy vẻ tươi đẹp của thiếu nữ. Dáng dấp của nàng mặc dù phải tinh xảo nhất, nhưng hai hàng lông mày cong cong, gương mặt thủy nộn hồng phấn, đôi mắt ngập nước như muội muội, nhưng cũng xem như cực kỳ xinh đẹp. Vả lại dáng người nàng nhắn, vòng eo tinh tế đủ nắm, càng nhìn càng muốn thương .

      Chân Bảo Quỳnh cực kỳ ngượng ngùng, chưa gặp được người trong lòng, cũng mây hồng đầy trời rồi.

      Chân Bảo Lộ lén lút cười tỷ tỷ nhà mình có tiền đồ.

      Đời trước lúc nàng cùng Từ Thừa Lãng ở chỗ, có thể quan hệ là từ cùng nhau lớn lên, nàng rất ít khi đỏ mặt. Cho dù cùng dắt tay, cũng giống như tay trái nắm tay phải của mình, vẫn chưa có cái loại cảm giác mặt hồng tim đập.

      Nghĩ như vậy, nàng thấy rất hâm mộ tỷ tỷ.

      Chân Bảo Lộ và Chân Bảo Quỳnh tới, trong lương đình, Tống Chấp cùng Tống Như đợi ở đó. Thấy hai tỷ muội đến, Tống Như cực kì vui mừng, tiến lên lôi kéo tay của Chân Bảo Lộ tỉ mỉ đánh giá : "Vị này là Tiểu Lộ đúng , bộ dáng đẹp."

      Quan hệ của Tống Như cùng Chân Bảo Quỳnh ở trường nữ học rất tốt, cử chỉ tự nhiên cũng rất quen thuộc.

      Chân Bảo Lộ nhu thuận gọi: "Như tỷ tỷ." Nàng biết Tống Như và tỷ tỷ của nàng bằng tuổi, tỉ mỉ nhìn nàng, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, ngũ quan tệ, ánh mắt có chút giống Tống Chấp, đôi môi hơi dày, trái lại có chỗ đặc biệt, nhưng nhìn cả khuôn mặt, lại làm người ta có cảm giác rất xinh đẹp, vô cùng thoải mái.

      Tống Như xem như là tiểu thư ưu tú nhất phủ Trung Dũng Hầu, tính cách cũng tệ. Bất quá ở đời trước, nàng và Tống Như chưa từng tiếp xúc với nhau. Chỉ là sau khi tỷ tỷ xuất giá, nàng bị ủy khuất nên tìm tỷ tỷ, khi đó tỷ tỷ ở cùng Tống Như, xem ra cảm tình của hai người họ rất tốt. Bởi vì tỷ tỷ học ở trường nữ học hơn nửa năm lại học nữa, Tống Như cũng lòng cảm thấy đáng tiếc cho tỷ tỷ.

      Tống Như cười cười : "Ta từ sớm nghe Bảo Quỳnh muội muội vừa thông tuệ vừa đáng , luôn muốn gặp mặt, lúc này nhìn thấy, quả thực so với ta tưởng tượng xinh đẹp hơn."

      Chân Bảo Lộ có chút ngượng ngùng, ngược lại biết tỷ tỷ ở trước mặt Tống Như khen mình như thế nào, nên : "Tiểu Lộ cũng rất thích Như tỷ, nghe tỷ tỷ , Như tỷ là bằng hữu tốt nhất của tỷ tỷ ở trường nữ học."

      Tống Như càng thích Chân Bảo Lộ, kéo Chân Bảo Lộ thân mật chuyện, hề giống như mới vừa gặp mặt .

      Bởi như vậy, xem ra Tống Chấp theo phía sau Tống Như có hơi lúng túng.

      Dáng người Tống Chấp cao gầy, bộ dáng cũng xuất chúng tuấn lãng, hôm nay mặc bộ trường bào màu trắng ngà vẽ hoa văn cây trúc, khí chất tự nhiên càng tỏ ra xuất trần.

      Mà từ lúc Chân Bảo Quỳnh xuất , ánh mắt của liền liên tục rơi vào người nàng, nhìn nàng mặc thân bối tử màu hồng đào thêu hoa lan, so với ngày thường ăn mặc thanh lịch hơn, càng ra dáng tiểu nương nên có sức sống tinh thần phấn chấn. Chỉ là nàng da mặt mỏng, lúc này nghiêng đầu có nhìn , chỉ là nhìn sườn mặt của nàng, rồi nhìn qua cổ áo của nàng lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, lại càng thể dời mắt nổi.

      Vẫn là Chân Bảo Lộ ngọt ngào hô tiếng "Tống Nhị công tử", Tống Chấp mới phục hồi tinh thần, hướng tới vị em vợ tương lai : "Chân Lục nương."

      Tống Như che miệng cười cười, : "Cái gì mà Chân Lục nương? Tiểu Lộ gọi muội tiếng Như tỷ, muội kêu nhũ danh của nàng, ngược lại Nhị ca cứ mãi xa lạ với Tiểu Lộ. "

      Chân Bảo Lộ hết sức thích tính của Tống Như, cũng : "Đúng nha, về sau Tống Nhị công tử cứ kêu Tiểu Lộ là được rồi, tạm thời ta gọi huynh tiếng Tống Chấp ca ca, được chứ?"
      Tạm thời là ca ca, sau này liền là tỷ phu.

      Đương nhiên Tống Chấp vô cùng cam tâm tình nguyện, nhìn Chân Bảo Quỳnh bên cạnh Chân Bảo Lộ, cũng khó được mặt dày hô tiếng "Quỳnh muội muội".

      Thiếu nữ vốn ngượng ngùng, gương mặt đỏ hồng tựa hồ muốn ra máu, ngơ ngác đứng tại chỗ siết chặt hai tay, nhất thời biết nên làm thế nào .

      Tống Chấp thấy hơi buồn cười. Nhưng sau khi nàng xuất , dáng vẻ tươi cười của chưa từng mất .

      Tống Như nhiệt tình kéo tay Chân Bảo Lộ tay : ", chúng ta cùng nhau qua bên kia xem chút."

      Chân Bảo Lộ mỉm cười nhìn Tống Như, gật đầu : "Được." Đem tỷ tỷ giao cho Tống Chấp, nàng rất là yên tâm. Vào lúc này ở đời trước, tỷ muội hai nàng, đúng là thời điểm thương tâm bất lực nhất, ở đâu còn có tâm tư dạo hội chùa. Chân Bảo Lộ quay đầu, nhìn hai người phía sau tựa như kim đồng ngọc nữ, trong nội tâm thoải mái vô cùng.

      Hai tiểu nương hoạt bát bỏ , chỉ còn lại hai người bọn họ .

      Tống Chấp lẳng lặng mở miệng : "Quỳnh muội muội, chúng ta cũng xem ."

      Thường ngày Chân Bảo Quỳnh luôn trông coi muội muội, chiếu cố hai đệ đệ, rất có phong độ của trưởng tỷ, nhưng nay đối mặt với vị hôn phu của mình, lại là trống rỗng, lòng bàn tay đều rịn ra mồ hôi. Tuy đính hôn , nhưng danh chính ngôn thuận ra gặp gỡ, lại là lần đầu.

      Chân Bảo Quỳnh cúi đầu "Ừm" tiếng, rồi theo cùng nhau lên phía trước.

      Tiểu nương có chút khẩn trương, lúc bước lên thềm đá để ý bị hụt chân, may mắn Tống Chấp ở bên tay mắt lanh lẹ, lập tức bắt được tay nàng, tay kia đỡ eo nàng liền ôm vào lòng. va chạm vừa lúc khiến cõi lòng tràn đầy.

      Chân Bảo Quỳnh xấu hổ sao tả được, mà còn chịu buông tay. Nàng chờ chờ, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười khẽ trầm thấp.

      Người ta con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, Chân Bảo Quỳnh nhíu mày cuống cuồng : "Huynh..."

      Nhưng nàng còn chưa kịp , cái tay đỡ eo nàng liền thành buông lỏng ra.

      Chân Bảo Quỳnh giật mình, sau đó cứ để dắt nàng . Nàng nghiêng đầu, nhìn bàn tay to nắm tay của nàng, nhưng từ đầu đến cuối đều có buông ra.

      Chân Bảo Quỳnh thu hồi ánh mắt, cảm nhận được bàn tay to nắm tay nàng, lòng bàn tay cũng có chút ẩm ướt, mím môi cười cười.

      mặt Tống Chấp bình tĩnh, kỳ trong lòng cũng rất khẩn trương. thoáng quay mặt sang, liếc mắt quan sát nàng, thấy nàng cười, cũng cười theo. Nàng là nương thông tuệ, chắc hẳn cũng biết hồi hộp, trong lòng khẳng định là chê cười đây.

      Tống Chấp thoáng nắm tay chặt hơn, cũng dám dùng quá sức, sợ làm nàng đau, rồi sau đó mới : "Thân thể bá phụ khỏe hơn chưa?" Chân Như Tùng bị bệnh nặng, Tống Chấp cũng thăm, muốn an ủi nàng, lại có cơ hội đơn độc chuyện cùng nàng.

      Chân Bảo Quỳnh gật đầu : "Ừa. khá hơn nhiều, may mà Tiết biểu ca mời được Vân Hạc tiên sinh tới."

      Tống Chấp vừa nghe, cũng cảm thấy Tiết Nhượng đúng là rất có bản lĩnh. Nếu phải biết Tiết Nhượng đối với Chân Bảo Quỳnh có ý đó, rất khó để nghĩ tới phương diện kia.

      "... Đúng vậy, lúc này ta xem như thiếu món nợ ân tình rồi." Tống Chấp cực kỳ tự nhiên ra.

      Chân Bảo Quỳnh tinh tế cân nhắc câu này, giống như chính người nhà của mình bị bệnh khi như vậy, nên cũng thẹn thùng tiện tiếp.

      Dù sao so da mặt, nàng sánh bằng .
      Dion, sanone2112, Phương Lăng15 others thích bài này.

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      hêhê.lại được đọc chương nữa.hìh như dạo này tốc độ của nàg nhah hơn.t thich...

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Trong câu truyện này ta thấy ghét nhất là mẹ ruột của nữ 9.
      139 thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      ta cũg giốg lầu

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49


      Bên Chân Bảo Lộ, Tống Như kéo nàng dọc đường chơi đùa mua đồ ăn ngon. Muốn hối lộ lấy lòng nàng như vậy, dĩ nhiên rất ràng.

      Tuy Chân Bảo Lộ cần Tống Như lấy lòng, cũng giúp Tống Chấp gặp gỡ tỷ tỷ, nhưng nếu Tống Như nhiệt tình như vậy, nàng cũng vui vẻ tiếp nhận.

      Mà nhìn Tống Như tiêu tiền như nước, Chân Bảo Lộ cũng có thể nhìn ra nàng ta ở phủ Trung Dũng Hầu rất được sủng ái. Nhớ tới Tống lão thái thái hiền lành, Chân Bảo Lộ có chút hâm mộ Tống Như. Người của phủ Trung Dũng Hầu đều cực kỳ thân thiện, tỷ tỷ có thể định ra hôn này, khó trách có nhiều nương hâm mộ như vậy.

      Lại thấy tuy Tống Như ăn mặc đơn giản, nhưng xiêm y trang sức đơn giản này, mỗi cái đều có giá trị . Chân Bảo Lộ rất tinh mắt, đời trước nàng từng trải qua cuộc sống kim tôn ngọc quý, từ đến lớn, ăn mặc đều phải tốt nhất, nhưng mãi đến lúc sau phải dựa vào, mới hiểu bình thường biết quý trọng, đến lúc này còn có được nữa.

      Mà Tống Như thấy rằng Chân Bảo Lộ cùng người nàng nghĩ tới hoàn toàn khác nhau, nên lôi kéo Chân Bảo Lộ tới tiệm trà ngồi xuống, : "Lúc trước ta nghe Tú Tâm về muội..."

      Từ Tú Tâm có thể cái gì tốt về nàng chứ?

      Chân Bảo Lộ biết Tống Như là người thẳng thắn, cong môi cười, cũng thẳng: "Tú Tâm biểu tỷ xấu ta ít ?"

      Tống Như nghe xong cười khách khách, thấy tiểu nương thẳng như vậy, thú vị, khiến người ta ưu thích.

      Ở trong giới quý tộc Hoàng Thành lâu vậy, những tiểu nương tuổi còn non nớt, vốn nên ngây thơ hồn nhiên, nhưng chính là đám cất giấu tâm địa gian giảo, chuyện quanh co lòng vòng. Tống Như rất thích cái loại này, nhưng cũng thể tránh được. Lúc này khó có thể gặp được người như Chân Bảo Lộ, lại càng muốn kết giao cho tốt. Vả lại Tống Như cũng biết Từ Tú Tâm cực kỳ thích Nhị ca của mình, tính tình tiểu nương tốt thích xấu sau lưng người khác, tới , cũng là thẳng thắn đấy, cho nên Tống Như chán ghét Từ Tú Tâm, ngược lại còn có chút thích nàng ta.

      Tống Như nháy mắt mấy cái, : "Bất quá ta tin đâu."

      Chân Bảo Lộ ừng ực thoải mái uống trà, đôi mắt cong cong, cười cười với Tống Như, rồi sau đó nhìn thoáng qua tỷ tỷ cùng Tống Chấp ở phía sau.

      Tống Như : "Muội yên tâm, Nhị ca che chở cho Bảo Quỳnh." ra Tống Như cũng biết, Nhị ca của mình nhìn trúng Chân Bảo Quỳnh, mặt dày xin tổ mẫu cầu thân cho , hôm nay ra ngoài, còn sửa soạn rất lâu, cứ như sợ tiểu nương người ta ghét bỏ vậy. Còn có cưới vào cửa xem như bảo bối, đến khi thành thân, ca ca của mình còn nâng tẩu tẩu ở trong lòng bàn tay sao.

      Tống Như lẳng lặng nhìn hai người, cười cười, lúc sau mới sững sờ : "Đây phải là..."

      Cái gì đây?

      Chân Bảo Lộ cũng quay đầu nhìn theo, thấy Tống Chấp và tỷ tỷ vốn đến quầy hàng làm tượng nặn bằng bột, lại vừa lúc gặp được người quen, hai người giống như nhìn trúng cùng tượng người.

      Mà người quen như vậy cũng phải ai khác, chính là biểu ca Từ Thừa Lãng của nàng. Còn có, bên cạnh là... Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư.

      Trái lại Chân Bảo Lộ biết, đời này Thẩm Trầm Ngư và Từ Thừa Lãng quen biết như thế nào, có thể nghĩ ra, hai năm qua nàng bất hòa với Từ Thừa Lãng, đối với chuyện tình của cũng quan tâm, đương nhiên biết hai người bọn họ là làm sao quen biết.

      Chân Bảo Lộ lẳng lặng nhíu mi. Đối với chuyện tình của Từ Thừa Lãng nàng mấy hứng thú. Thầm nghĩ dù sao hai người bọn họ muốn thành thân, giờ thừa dịp tiết thượng tị ra gặp gỡ, cũng có gì đáng ngại.

      Chân Bảo Lộ tiếp tục uống trà, nhưng Từ Thừa Lãng nhìn thấy nàng, bước chân ung dung, tác phong nhanh nhẹn, thẳng tới bên này.

      Hôm nay Từ Thừa Lãng mặc thân cẩm bào màu thanh trúc, đầu đội mũ bạch ngọc, khiến cho dáng người cao hơn, trái lại trông càng tuấn lãng.

      Tống Như chậm rãi đứng dậy, bởi vì quan hệ của Từ Thừa Lãng và Tống Chấp tệ, cho nên Tống Như cũng gặp mặt Từ Thừa Lãng vài lần, lập tức khách khí : "Tống công tử."

      Từ Thừa Lãng vẫn như trước tuấn dật nho nhã, khuôn mặt bạch ngọc hàm chứa ý cười nhợt nhạt, khiến người cảm thấy như gió xuân ấm áp, cực kì thân thiết. chào hỏi cùng Tống Như, lúc này mới cúi đầu nhìn Tiểu Biểu Muội trắng trẻo mũm mĩm đeo khóa trường mệnh chải búi tóc hoa bao ngồi ghế con, ôn hòa : "Lộ biểu muội."

      Lúc này, đương nhiên Chân Bảo Lộ thể vờ như biết, chào hỏi với : "Từ biểu ca."

      Lúc Chân Bảo Lộ sinh bệnh, Từ Thừa Lãng cũng có đến thăm nàng, chỉ là lúc đó nàng mơ mơ màng màng, chỉ biết có tới mà thôi. Từ Thừa Lãng quan tâm nàng, trong lòng nàng ràng, nhưng ai kêu trong lòng nàng phân giới hạn với .

      Từ Thừa Lãng và Thẩm Trầm Ngư giống Tống Chấp và Chân Bảo Quỳnh đính hôn , tự nhiên có khả năng đơn độc ra ngoài, đó là mượn tên tuổi của muội muội bảo hộ, mới theo tới hội chùa.

      Mẫu thân của Từ Thừa Lãng là Trang thị rất hài lòng thân phận của Thẩm Trầm Ngư, còn thấy nàng ta xinh đẹp hiển nhiên rất thích, thanh danh ở trường nữ học cũng tệ, quan trọng hơn là ---- Trang thị biết vị Phúc An huyện chủ này có ý với nhi tử của bà. Bởi vậy, Trang thị rất tình nguyện tác hợp cho bọn họ.

      Mà Thẩm Trầm Ngư thân là huyện chủ, sao biết tâm tư của Trang thị? Nhưng nàng quả thích Từ Thừa Lãng, nên theo ý Trang thị, trước cùng Từ Cẩm Tâm và Từ Tú Tâm tạo mối quan hệ. tới , Thẩm Trầm Ngư là người cao ngạo, từ trong đáy lòng thích bộ dạng vênh váo tự đắc của Từ Tú Tâm.

      Còn như Từ Tú Tâm, nàng ta vốn cũng thích Chân Bảo Lộ, giờ Chân Bảo Quỳnh lại đoạt Tống ca ca mà nàng ta thích nhất, nên càng hết sức căm ghét hai tỷ muội này. nay thấy Chân Bảo Lộ, khuôn mặt xinh đẹp lớn cỡ bàn tay thoáng suy sụp, ra nửa phần sắc mặt tốt đều có.

      Tống Như nhìn Thẩm Trầm Ngư, trái lại quy củ hành lễ. Mặc dù Chân Bảo Lộ tình nguyện, suy cho cùng thân phận khác nhau cũng nhu thuận hành lễ theo.

      Thẩm Trầm Ngư cử chỉ phóng khoáng, với Tống Như: "Tống nương cần phải khách khí." Rồi sau đó nhìn về phía Chân Bảo Lộ, thân thiết , "Chân Lục nương khỏe rồi sao? Lúc trước ta nghe Chân Lục nương ngã bệnh, còn nghĩ, nếu nghiêm trọng, để mẫu thân của ta nghĩ cách thỉnh ngự y khám cho ngươi."

      Trong lòng Chân Bảo Lộ than thở: Quan hệ của bọn họ tốt như vậy từ khi nào rồi hả?

      Bất quá, nhìn bộ dáng Thẩm Trầm Ngư hiền lành rộng lượng, đứng trước mặt Từ Thừa Lãng, bộ dáng hơi giống với đời trước.

      Trước người ta mỉm cười rộng lượng với nàng: "Ngươi là biểu muội của Thừa Lãng, ngày sau cũng là biểu muội của ta, nếu có cái gì khó khăn, cứ việc tìm ta, ta nhất định giúp cho ngươi."

      Sau người ta lại tìm mọi cách trào phúng nàng: "Chân Bảo Lộ, ta và Thừa Lãng sắp thành thân rồi, nếu để ta nhìn thấy ngươi quấn lấy nữa, đừng trách ta khách khí... Ngươi nghĩ cho chính mình, cũng nên thay đệ đệ của ngươi suy xét cân nhắc." Nhưng từ lúc Từ Thừa Lãng quyết định cưới Thẩm Trầm Ngư, nàng cần nữa, dứt khoát phân ra.

      Khi đó nàng chỉ cảm thấy Thẩm Trầm Ngư dối trá, hỗ là người cữu mẫu Trang thị nhìn trúng, hai người mẹ chồng nàng dâu cùng đức hạnh.

      Nhưng hôm nay, tâm tình của nàng bình tĩnh rất nhiều, cũng phải là tiểu nương biết trời cao đất rộng trước kia.

      Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, đôi mắt to ngây thơ hồn nhiên, mỉm cười : "Cảm ơn huyện chủ. Hôm nay Từ biểu ca cùng huyện chủ ra xem hội chùa à? Từ biểu ca đối với huyện chủ tốt."

      , Thẩm Trầm Ngư nghe Từ Tú Tâm ít chuyện, biết Chân Bảo Lộ thích quấn lấy Từ Thừa Lãng nhất, nên đối với nàng ta có ấn tượng gì, nhưng tiểu nương tươi cười xinh đẹp ngọt ngào, giọng điệu thành , giống như Từ Thừa Lãng đối với nàng rất tốt vậy.

      Thẩm Trầm Ngư cực kì hưởng thụ, cánh môi đỏ sẫm mấp máy, mặt mày nhiễm ý cười, cảm thấy tiểu nương như vậy đích xác có ánh mắt. Nàng nghiêng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua Từ Thừa Lãng, gương mặt hơi hơi nóng lên, lúc này mới ý tứ giải thích : "Nào có? Từ công tử chỉ là đưa Tú Tâm thôi."

      Từ Tú Tâm vểnh miệng rất bất mãn. Nhìn Tống Như và Thẩm Trầm Ngư, mấy người này, quan hệ vốn cùng nàng rất tốt, nàng cũng qua với bọn họ tính tình được nuông chiều của Chân Bảo Lộ, trong lòng cứ nghĩ hai người bọn họ đều chán ghét Chân Bảo Lộ giống nàng, nhưng nay sao bọn họ đều đối với Chân Bảo Lộ tốt như vậy, tươi cười dịu dàng, tựa như đều cực kỳ thích nàng ta.

      Lại nhìn xem cử chỉ vô cùng thân thiết của Tống Chấp và Chân Bảo Quỳnh cách đó xa, trong lòng Từ Tú Tâm vô cùng ủy khuất. Chưa đợi nàng lớn lên, Tống ca ca đính thân với Chân Bảo Quỳnh rồi.

      Từ Tú Tâm vội vàng thân thiết kéo tay Thẩm Trầm Ngư, giọng điệu ngọt ngào: "Thẩm tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia xem chút ."

      Thẩm Trầm Ngư vô cùng thích bộ dạng nhiệt tình dính người này của Từ Tú Tâm, nhưng vì nàng là muội muội ruột của Từ Thừa Lãng, đành phải mỉm cười gật đầu.

      Trái lại là Từ Thừa Lãng, vội vả theo sau. Thiếu niên vốn mỉm cười, lúc này sắc mặt có chút khó coi, lẳng lặng với Chân Bảo Lộ: "Hôm nay đích là ta đưa Tú Tâm ra." Kỳ Từ Thừa Lãng cũng biết vì sao mình phải giải thích, chỉ là thích nhìn bộ dáng chút để ý này của nàng. Nhớ ngày trước, Tiểu Biểu Muội ràng cực kỳ dính mình.

      Lòng Chân Bảo Lộ bỗng nhiên run rẩy, sau đó trầm thấp “Ồ” tiếng.

      Nàng thấy Từ Thành Lãngcòn chưa , liền ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn : “Là cữu mẫu để Từ biểu ca đưa Tú Tâm biểu tỷ ra ngoài hả?”

      Ánh mắt Từ Thừa Lãng ngưng trọng, mới : “Ừm.”

      Chân Bảo Lộ cười cười. Nàng biết. Mà nàng cũng hiểu vị Từ biểu ca này, thông minh như vậy, làm sao có thể đoán được ý tứ của cữu mẫu, cữu mẫu hi vọng và Thẩm Trầm Ngư tiếp xúc nhiều hơn, cho nên mới để đưa Từ Tú Tâm ra ngoài. biết rành ý tứ của mẫu thân mình, biết hôm nay ra gặp Thẩm Trầm Ngư, nhưng vẫn ngoan ngoãn . lại, muốn làm nhi tử có hiếu. Đích xác là cũng có sai.

      Chờ Từ Thừa Lãng qua, Tống Như mới lôi kéo Chân Bảo Lộ giọng : “Nghe trước kia muội cùng Từ công tử quan hệ rất tốt, giống như huynh muội ruột vậy.”

      Chân Bảo Lộ nhìn về phía Tống Như, thẳng thắn vô tư giải thích : “Đều là chuyện trước đây rồi.”

      Tống Như “xì” cười, giơ tay bóp hai má non mềm mũm mĩm của Chân Bảo Lộ : “Tiểu Lộ, sao mà muội đáng như thế.” cứ như trưởng thành rồi vậy.

      Bên này Từ Tú Tâm lôi kéo Thẩm Trầm Ngư rời khỏi, xa chút, rồi thấp giọng với Thẩm Trầm Ngư: “Nhất định là Lộ biểu muội kiêng kị thân phận của Thẩm tỷ tỷ, mới khách khí với tỷ như vậy. Nếu hôm nay chỉ có mình ta, khẳng định nàng mặt dày dán lấy đại ca của ta.”

      Vốn là Từ Tú Tâm cực kỳ thích Tống Như, nhưng hôm nay thấy Tống Như cùng Chân Bảo Lộ quan hệ tốt như vậy, trong lòng phi thường thoải mái. Cho nên nàng biết , hai năm qua Chân Bảo Lộ cùng đại ca của nàng xa lạ rất nhiều, nên lời trái lương tâm, chính là sợ Thẩm Trầm Ngư cũng trở thành bạn tốt với Chân Bảo Lộ.

      Thẩm Trầm Ngư thông minh, sao biết tâm tư của Từ Tú Tâm? Tuy tiểu nương thích xấu người khác, rất thích ai hay thích ai cũng đều viết hết lên mặt. Thẩm Trầm Ngư thích cùng loại ngu xuẩn này làm bằng hữu, ai bảo nàng có đại ca xuất sắc như thế.

      Sợ Thẩm Trầm Ngư tin, Từ Tú Tâm lại : “Hai tỷ muội các nàng tính tình giống nhau… Nương đáp ứng ta, chờ ta lớn lên để ta gả cho Tống ca ca.” đến như vậy, Từ Tú Tâm thương tâm thôi.

      Thẩm Trầm Ngư cười cười. Thầm nghĩ Tống Chấp cũng là Quý công tử có tiếng, làm sao xem trọng Từ Tú Tâm ngu xuẩn này? Mà Chân Bảo Quỳnh, thường ngày chỉ biết học hành, ở trường nữ học rất được Phu Tử tán thưởng, nhân duyên cũng vô cùng tốt, khí chất băng thanh ngọc khiết tươi mát, ngờ còn tuổi khiến Tống Nhị công tử say mê xoay tròn rồi.

      Thẩm Trầm Ngư thấp giọng an ủi vài câu.

      Lúc này Từ Tú Tâm mới dễ chịu hơn, quay đầu lại thấy Tống Như cùng Chân Bảo Lộ ở phía trước quầy hàng ném vòng, cũng thấy thích, liền lôi kéo Thẩm Trầm Ngư : “Thẩm tỷ tỷ, chúng ta cũng , ca ca ta chơi cái này lợi hại lắm.”

      Thẩm Trầm Ngư mỉm cười, nhìn thoáng qua Từ Thừa Lãng theo sau lưng, trong lòng cũng vui vẻ cùng nàng ta qua đó.

      Từ Tú Tâm biết Thẩm Trầm Ngư đứng về phía mình, lập tức có thêm sức mạnh, nhìn thấy Chân Bảo Lộ và Tống Như ném vòng, cực kì khiêu khích đứng ở bên cạnh nàng, với Từ Thừa Lãng: “Ca ca, giúp ta và Thẩm tỷ tỷ ném cái nha.”

      Trước kia Từ Thừa Lãng cũng đưa bọn muội muội ra ngoài dạo chơi, khi đó còn có Chân Bảo Lộ. Cái gì Từ Thừa Lãng cũng xuất sắc, thứ đồ chơi nho này hiển nhiên cũng làm khó được .

      mặt đất bày nhiều loại tượng gỗ gấu bông, còn có chút tượng người bằng gốm sứ, mọi người đứng ở bên ngoài vòng dây đỏ, thể nào vượt qua. Gần chút là đồ chơi rẻ tiền, càng xa càng khó ném là đồ tinh xảo mắc tiền. Mà ở xa nhất là tượng em bé bằng gỗ béo ụt ịt, màu sắc tươi đẹp cực kì tinh xảo.

      Những thứ vật này đều dùng vòng sắt để ném, hai văn tiền cái vòng sắt.

      Chân Bảo Lộ và Tống Như mỗi người mua mười cái. Trước mắt Tống Như ném, thế nhưng nàng ném cả bảy lần đều trúng, chỉ có lần đánh bừa ném tới gần chỗ con rối .

      Từ Tú Tâm cầm mười cái vòng sắt, cũng ném vài lần, có điều ném trúng so với Tống Như còn bằng, có cái nào trúng. Từ Tú Tâm vểnh môi, đem cái vòng sắt cuối cùng đưa cho Từ Thừa Lãng, nàng ta : “Đại ca, muội muốn cái tuốt bên trong kia.”

      Từ Thừa Lãng nhận lấy vòng sắt trong tay muội muội, nhìn thoáng qua Chân Bảo Lộ bên cạnh.

      giờ Tống Như ném xong rồi, đến phiên Chân Bảo Lộ ném.

      Giọng điệu Từ Thừa Lãng ràng : “Lộ biểu muội ném trước .”

      Chân Bảo Lộ lắc đầu, khách khí : “ sao, dù gì Từ biểu ca chỉ còn cái, ngươi ném trước .”

      Từ Thừa Lãng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tượng bú bê bằng gỗ màu sắc rực rỡ ở sâu bên trong. Tượng gỗ này chỉ ở chỗ xa nhất, mà bên cạnh còn có nhiều trở ngại, muốn ném trúng xác thực rất khó. Nhưng đối với Từ Thừa Lãng mà , cũng chỉ là việc cỏn con. Chỉ là… sao biết, đây là loại đồ chơi mà Chân Bảo Lộ thích nhất.

      Từ Thừa Lãng nghiêng đầu, thấy vẻ mặt thành của tiểu nương bên cạnh, giơ tay, tùy tiện ném .

      ném trúng.

      Gương mặt của Từ Tú Tâm bên cạnh lập tức suy sụp, lôi kéo ống tay áo của Từ Thừa Lãng giọng : “Đại ca…” Giọng điệu có chút nén giận, giống như trách có tận lực.

      Từ Thừa Lãng giơ tay sờ đầu Từ Tú Tâm, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, : “Cũng phải lúc nào ta đều có thể ném trúng.”

      Mới phải á. Trong lòng Từ Tú Tâm nén giận, biết đại ca nhất định là nhường cho Chân Bảo Lộ, lập tức thở phì phò : “Ta lại mua mười cái.”

      Từ Thừa Lãng liền giữ chặt nàng ta: “Tú Tâm.” Giọng điệu rất có uy nghiêm của huynh trưởng.

      Lúc này Từ Tú Tâm nữa, chỉ có vểnh môi đứng tại chỗ, nhìn xem Chân Bảo Lộ có ném trúng hay .

      Trong lòng Chân Bảo Lộ cũng biết , Từ Thừa Lãng là cố ý nhường cho nàng. Bất quá, đúng là nàng rất thích cái tượng gỗ đó.

      Chỉ là Chân Bảo Lộ cũng ném trúng được, chuyên tâm ném vào tận cùng bên trong chính là cái tượng gỗ kia, ném tám cái, tám cái cũng trúng.

      Từ Tú Tâm đứng ở bên thấy Chân Bảo Lộ cũng giống mình, trong lòng liền thấy thoải mái cong cong môi.

      Ném ra cái thứ chín, khó khăn lắm mới đụng tới bên tượng gỗ , mà lại bị bắn ra.

      Từ Tú Tâm bắt đầu nở nụ cười: “Lộ biểu muội là ném chính xác nha.” xong lôi kéo Thẩm Trầm Ngư đứng bên cạnh , “Tỷ xem nàng ta…”

      Chân Bảo Lộ thèm để ý tới Từ Tú Tâm, lẳng lặng cúi đầu nhìn cái vòng sắt cuối cùng trong tay, nghĩ nếu ném mà trúng, nàng cần nữa.

      Từ Thừa Lãng thấy thế, liền qua : “Lộ biểu muội, nếu …”

      “Tiểu Lộ.”

      Chân Bảo Lộ nghe thấy có người gọi nàng, có nghe Từ Thừa Lãng , nên xoay đầu qua nhìn. Nàng thấy thiếu niên tuấn mỹ, mắt to sáng lên, mặt mày lập tức hớn hở, kinh hỉ : “Đại Biểu Ca.”

      Tiết Nhượng khẽ vuốt cằm, nhàn nhạt nhìn lướt qua Từ Thừa Lãng, lại thấy nàng cầm vòng sắt trong tay, liền đứng ở sau lưng nàng, cực kì tự nhiên nhàng nắm tay nàng.

      “Ta giúp muội.”

      Nghe được thanh trầm thấp êm dịu bên tai, Chân Bảo Lộ hơi hơi ngẩn ra.

      Chân Bảo Lộ từng chứng kiến bộ dáng Tiết Nhượng ném thẻ vào bình rượu, loại chuyện này đối với , đó là gáo vàng múc nước giếng bùn rồi. Chân Bảo Lộ vội vàng đáp ứng. Cũng vội vả hỏi vì sao lại xuất tại nơi này, chỉ có ngoan ngoãn đứng tại chỗ, mặc kệ để người sau lưng nắm tay phải của nàng, vừa nhấc lên, sau đó đem vòng sắt trong tay ném ra ngoài.

      nghiêng lệch, vừa vặn vững vững vàng vàng ném trúng vào tượng gỗ kia.

      Chân Bảo Lộ vô cùng vui vẻ.

      Theo chủ quầy tượng gỗ này, làm theo kiểu tây dương, kêu là búp bê may mắn, mở tượng gỗ ra, bên trong còn có tượng nữa, chỉ là hơn cái bên ngoài, mà mở cái này ra, bên trong lại xuất thêm cái. Tượng gỗ này được làm vô cùng tinh xảo, tổng cộng có chín tầng, Chân Bảo Lộ lần đầu nhìn thấy thứ đồ chơi tinh xảo như vậy.

      Lại Từ Tú Tâm nhìn thấy, ngừng hâm mộ, liền theo hỏi chủ quầy, kết quả chủ quầy chỉ có cái mà thôi, khiến cho Từ Tú Tâm tức giận đến hỏng.

      Từ Tú Tâm giận dữ mắng to chủ quầy trận, lúc này mới theo Thẩm Trầm Ngư và Từ Thừa Lãng rời .

      Thẩm Trầm Ngư cũng thấy bẽ mặt, thấy sắc mặt lạnh nhạt của Từ Thừa Lãng, vẫn ôn hòa an ủi Từ Tú Tâm, : “Cái đồ vật này ta ở trong cung từng thấy qua, nếu Tú Tâm thích, lần tới ta tiến cung, xin hoàng thượng cái.”

      Từ Tú Tâm thích tượng gỗ may may này là chuyện, càng tức khi cái gì đó mà mình thích rơi vào trong tay Chân Bảo Lộ. Nàng tức giận : “Tiết Nhượng cũng chán ghét.”

      Thẩm Trầm Ngư nhăn mày lại, nghĩ đến thiếu niên khí chất kiêu ngạo mới vừa rồi, tim cũng đập loạn.

      Nàng nhìn Từ Thừa Lãng, lại nghĩ lúc này trái lại cảm thấy vị Tiết Đại công tử so với Tiết Nhượng ổn trọng nội liễm kia kém hơn rất nhiều.

      Thẩm Trầm Ngư lẳng lặng nhớ lại. ràng nàng tới phủ An Quốc Công mấy lần, sao chưa từng thấy vị Đại công tử này của phủ An Quốc Công đâu chứ? Bất quá nghĩ đến có thể Tiết Nhượng là người được coi trọng, mà Từ Thừa Lãng từ xuất chúng nổi bật, thanh danh tại Hoàng Thành cũng vô cùng tốt, do dự lắc lư trong lòng lập tức dần dần vững vàng lên.

      Lúc trở về, Tống Chấp thấy Tiết Nhượng ở đây, như vậy chuyện tốt được đưa hai vị Chân nương, tự nhiên tới phiên rồi. Trong lòng Tống Chấp oán trách bạn tốt của mình, nhưng nghĩ hôm nay được dắt tay cùng nương mình thích, rất nhiều chuyện, cũng thỏa mãn, trước khi còn dặn dò Tiết Nhượng: “Vậy làm phiền ngươi.”

      Tiết Nhượng thấy người bạn thân này rạng rỡ, liền thản nhiên : “Trái lại phiền toái Tống huynh hôm nay chiếu cố hai vị biểu muội của ta.”

      Nghe xem, cái này gọi là cái gì vậy? Ngày sau là con rể của phủ An Quốc Công, mới đúng là người nhà. Trong lòng Tống Chấp bất mãn, nhưng tiện gì, giơ tay vỗ vỗ bả vai của Tiết Nhượng, rồi cùng muội muội trở về.

      Chân Bảo Lộ được tượng búp bê bằng gỗ, xem nó như trân bảo, lại vén mành xe ngựa lên nhìn nhìn, thấy Đại Biểu Ca phía ngoài, mặt mày tràn đầy ý cười. Chân Bảo Lộ quay đầu nhìn tỷ tỷ, cười hì hì hỏi: “Hôm nay tỷ tỷ có vui vẻ ?”

      Mặc dù Chân Bảo Quỳnh thẹn thùng, nhưng trong lòng quả thực cũng vui vẻ đấy, chỉ là nàng xấu hổ trả lời, mà giơ tay nhéo mặt muội muội.

      Chân Bảo Lộ cũng đưa tay thọt eo của tỷ tỷ.

      Thiếu niên ngồi lưng ngựa, nghe tiếng cười thanh thúy êm tai trong xe ngựa, khóe miệng tự giác cong lên.

      Đến khi xuống xe ngựa, Chân Bảo Lộ thấy Tiết Nhượng tới đỡ mình, cũng vui vẻ tiếp nhận, lúc để tay mình vào lòng bàn tay của , mặt đối mặt nhìn : “Đại Biểu Ca muốn vào ngồi chút ?”

      Tiết Nhượng nhìn ánh mắt nàng, sau lúc lâu mới rời , giọng điệu trầm thấp : “ cần, ngày khác ta trở lại.”

      Bất quá Chân Bảo Lộ chỉ là khách khí, nghe xong gật đầu, sau đó vén váy, theo tỷ tỷ vào phủ.

      Tiết Nhượng đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn, đến khi còn nhìn thấy bóng lưng của hai người, mới xoay mình lên ngựa, nghênh ngang rời .


      Còn Chân Bảo Lộ theo Chân Bảo Quỳnh tới Thọ Ân Đường của lão thái thái, thuận đường xem hai đệ đệ béo mập, rồi sau đó lại Nghi An Cư thăm phụ thân. Nào biết khi vào, thấy khí bên trong ngưng trọng.

      Trước mặt lão thái thái có người quỳ thẳng.

      Thấy lão thái thái run rẩy chỉ vào người quỳ đất, sắc mặt tái xanh, cực kì tức giận : “Nghịch tử, ta có con trai như ngươi vậy!”

      Chân Bảo Lộ bị dọa giật mình, nàng chưa từng thấy bộ dáng tức giận như vậy của lão thái thái.

      Qua lát sau, Chân Bảo Lộ lại sửng sốt.

      ---- người quỳ gối trước mặt lão thái thái, là Nhị thúc của nàng.
      Last edited: 6/9/16
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :