1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẳng, ẳng, phu quân là trung khuyển - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 8

      Cố Diễn nghĩ đến chỗ này, khẽ thở dài tiếng.

      Hết thảy nhân quả, đều là bởi vì quá mức tùy hứng. Nếu như phải bởi vì , cũng phát sinh mọi chuyện, dù có đau lòng cũng là vu vô bổ. Dù có hòa giải được với Tiểu Thất, chính cũng biết, coi như là vậy, Tiểu Thất cũng để ý đến .

      mỗi ngày vụng trộm đến Trịnh phủ vấn an Trịnh tiên sinh, cũng nhìn lén Tiểu Thất, Tiểu Thất rất chán ghét . biết, càng như vậy, càng có cách nào đứng ra, dám tưởng tượng, dám tưởng tượng Tiểu Thất chán ghét bộ dáng của . Sau lưng biết là chuyện, mặt đối mặt, lại là chuyện khác, chính là bởi vậy, vẫn luôn né tránh, thậm chí dám ra cửa, tóm lại là cảm thấy, làm gì cũng đúng.

      Người người đều Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử bất hảo dị thường, bởi vì tranh hơn thua nên làm tiên sinh của mình bị thương, làm cho Trịnh tiên sinh giờ này ngày này vẫn thể thức tỉnh.

      Nhưng thực tế, ngoài lão Vương gia và chính , có người biết được, thể chuyện. Vì quá mức tự trách, tâm tình của tích tụ, chịu . Ngày tháng trôi qua, lại càng trầm trọng hơn.

      chuyện, cũng chịu gặp người, có gì ngoài mỗi ngày vụng trộm Trịnh gia, cũng chịu làm tiếp những chuyện khác.

      Trung Dũng vương gia thường xuyên Trịnh gia, chỉ là vì thăm Trịnh tiên sinh, kỳ cũng là tìm con trai của mình, ông sợ tiểu thế tử khi bị người phát , lại chịu , xảy ra vấn đề gì phải làm sao.

      Nếu như đến cơ hội, như vậy tại Đại Bạch mất tích chính là cơ hội.

      Đại Bạch thấy, tiểu thế tử cũng biết Đại Bạch đến tột cùng nơi nào, Tiểu Thất thương tâm cực kỳ. Khi đó, đột nhiên cảm thấy, mình cũng có thể được ở bên cạnh Tiểu Thất, có thể giả làm Đại Bạch làm bạn Tiểu Thất.

      Cố Diễn cũng lo lắng thể gạt được Tiểu Thất, thầm quan sát Tiểu Thất hai năm, mặc kệ nàng làm cái gì, nàng gặp chuyện gì, đều biết tường tận.

      Mặc dù phụ vương đồng ý, cũng hết lần này đến lần khác ngăn trở, nhưng vẫn hết sức kiên trì, do kiên trì, cũng vừa vặn có cơ hội, thương lượng với phụ vương , cũng chính là bởi vậy, mới có lần gặp nhau này.

      Mặc dù chuyện, nhưng giả cẩu đúng là chút vấn đề cũng có.

      "Ẳng ư" cúi đầu kêu tiếng, nhìn xem, học tập vô cùng tốt!

      cho tới bây giờ cũng có đến gần Tiểu Thất như vậy, khoảng cách gần và vui vẻ như vậy. Phụ vương , đây phải là kế hoạch lâu dài, nhưng Cố Diễn nghĩ, bất kể có phải là kế hoạch lâu dài hay , đều muốn ở bên cạnh Tiểu Thất, bảo hộ Tiểu Thất tốt. Tuyệt đối làm cho nàng gặp được chút nguy hiểm, cũng khiến nàng có chút xíu vui.

      Tiết thần y là thần y nổi tiếng thiên hạ, ông ấy nhất định có thể trị hảo Trịnh tiên sinh, chỉ cần Trịnh tiên sinh tỉnh lại, như vậy hết thảy đều cải biến. Nghĩ đến chỗ này, yên lặng động viên mình, hết thảy đều tốt đẹp lên, chỉ cần hảo hảo bảo vệ Tiểu Thất là được.

      Nghĩ như vậy, tâm tình của cũng nhàng hơn, từ từ, cũng chìm vào trong giấc ngủ.

      Tiểu Thất quen ngủ sớm dậy sớm, trước đây cũng như thế, mỗi sáng sớm nàng đều muốn ra vườn hái hoa cho phụ thân, mà nay, dù cần làm như thế, nàng vẫn quen sớm rời giường.

      Chỉ là, Tiểu Thất nhìn xem tướng ngủ kém đến nổi thể lại kém hơn kia, hoảng hốt chút mới nghĩ đến, là đây, Đại Bạch trở lại.

      chỏng vó nằm ở nơi đó, thời còn ở dưới giường, mà là lăn ra, thân bạch y càng thêm đen đúa, ngoại trừ như vậy, mặt vốn rửa sạch cũng bởi vì lăn loạn mà trở nên vô cùng bẩn thỉu, đầu mạng nhện quấn quanh, bộ dáng kia quả thực là đành lòng nhìn thẳng.

      Tiểu Thất cứ như vậy nhìn Đại Bạch, thấy chép chép miệng, giống như là ăn cái gì, càng cảm thấy buồn cười. Là đây, Đại Bạch chính là bộ dáng này, lúc ngủ như thế.

      "Tiểu thư, ngài dậy rồi?" Ngoài cửa truyền tới giọng của Tiểu Đào, Tiểu Thất nghe, đáp: "Vào ."

      Tiểu Đào bưng chậu nước vào cửa, thấy tướng ngủ khó coi của Đại Bạch, tặc tặc khinh bỉ : "Tiểu thư, ngài nhìn xem, là ngu xuẩn. Người ta phải chó là giữ cửa sao? Đặc biệt nhạy cảm, nhưng ngài xem chó nhà chúng ta, tặc tặc, chúng ta lâu như vậy, vẫn còn ngủ! chút cảnh giác cũng có!"

      Tiểu Thất lập tức nở nụ cười, nàng ngồi xổm bên cạnh Đại Bạch, thấy ngủ biết chiều nay là chiều nao, cảm khái : "Ta nghĩ a, rời nhà , nhất định đặc biệt sợ, đặc biệt thấp thỏm. yên lành, lại biến thành người. đại khái sợ chết, bây giờ trở về đến bên người chúng ta, tự nhiên là buông lỏng đề phòng."

      Tiểu Đào nhìn về phía Đại Bạch, thấy chép miệng, cảm khái: "Nhìn cũng là ngọc thụ chi lan nam tử, nương biết nhìn thấy, tám phần muốn thích chết. Nhưng mà ngài xem, nhìn dạng này, ai còn có thể thích cho được. Cho nên a, người thực là thể chỉ nhìn bề ngoài."

      Tiểu Thất nở nụ cười: "Ngươi cũng cảm khái, được rồi, phòng bếp đem đồ ăn sáng bưng lại , bọn họ chuẩn bị xong bữa sáng, chúng ta cũng thể làm trễ nãi chuyện của người ta."

      "Vâng!"

      "Chờ chút." Tiểu Thất nhìn thoáng qua Đại Bạch, : "Ngươi lấy thêm chút. Ta xem Đại Bạch giống như rất đói."

      "Ai!"

      Tiểu Đào rời , Đại Bạch quằn quại quằn quại, "Ẳng ư" tiếng, duỗi người.

      Tóc dài của Tiểu Thất rũ xuống, thân trung y màu trắng, nhu thuận chống cằm, nháy mắt to nhìn Đại Bạch, Đại Bạch "Ẳng ư" tiếng bò dậy, ngồi xếp bằng nhìn Tiểu Thất, hai người đối mặt, Tiểu Thất chọc chọc mặt của .

      " nam hài tử, mặt còn non mịn hơn con , chỉ là rối bời như vậy, cũng quá kỳ cục."

      "Ẳng ư ~" Đại Bạch dán sát mặt tới gần Tiểu Thất, ghé vào bên người nàng, ngừng cọ, "Ẳng ư ẳng ư ~ "

      Tiểu Thất cười vân vê đầu của , Đại Bạch khẽ híp mắt, thập phần hưởng thụ.

      Tiểu Thất lại nhéo hai má Đại Bạch phen, : " tại ta phải rửa mặt. lát nữa chúng ta có thể ăn điểm tâm . Ách..." Tiểu Thất suy nghĩ chút, : "Mặc dù ta rất muốn dẫn ngươi ra ngoài. Nhưng bây giờ được. Dù sao ngươi bây giờ là cái dạng này. Nếu như ra ngoài, rước lấy đại phiền toái."

      "Gâu!" Đại Bạch vui rạo rực kêu tiếng, giống như nghe hiểu được, Tiểu Thất cảm khái: "Ngươi hiểu là tốt rồi. Đợi lát nữa ta đại điện tiền viện cầu phúc. Người hảo hảo cùng Tiểu Đào tỷ tỷ đợi ở trong phòng. Ai, đúng, Tiểu Đào phải phòng bếp trợ giúp mọi người chuẩn bị cơm trưa. Đại Bạch, đến."

      Tiểu Thất đem Đại Bạch kéo càng gần vài phần. Nhìn chằm chằm ánh mắt của , nghiêm túc : " lát nữa ngươi ở trong phòng, thể chạy loạn, cũng thể ra ngoài, hiểu ? mình ngươi, ngươi có thể lăn lộn, có thể gặm góc bàn, nhưng được kêu loạn, cũng thể chạy ? Hiểu ? Nếu như ngươi ra ngoài, có vấn đề lớn. Nghe hiểu, kêu tiếng!"

      "Gâu", khoan khoái lắc lư, bày tỏ hiểu, nhìn đến đây, Tiểu Thất cuối cùng yên tâm vài phần, cũng may, Đại Bạch quá ngốc, tối thiểu nhất có thể nghe hiểu được chút.

      Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Thất yên tâm vài phần.

      "Ngươi phải ngoan!"

      "Ẳng ư!" Đại Bạch nắm tay Tiểu Thất, cắn cái, cũng dùng sức, tay Tiểu Thất, chỉ có nhàn nhạt dấu răng, nàng cười chọc Đại Bạch cái, thu tay về, "Ngoan!"

      Hai người trước kia cũng thường xuyên chơi như vậy, Tiểu Thất cũng lơ đễnh, nhưng lại thấy được, ánh mắt của Đại Bạch chợt lóe.

      "Ư ư ~ "

      Đại Bạch ôm lấy tay Tiểu Thất, buông tay...

      Tiểu Thất cười: "Được rồi được rồi, ta biết ngươi bỏ được ta , nhưng ta trở lại nhanh a. Giống như trước đây thỉnh an lão phu nhân. Ta cầu phúc cho phụ thân, phụ thân sớm chút tỉnh lại, chờ phụ thân tỉnh lại, ông ấy thông minh như vậy, nhất định có biện pháp giúp cho ngươi. Đại Bạch trở lại thành Đại Bạch đáng trước đây. Chờ ngươi trở lại hình dạng trước đây, ngươi có thể ra ngoài chơi a, ta mỗi ngày dẫn ngươi ra ngoài tản bộ. Cha ta tốt lên, ngươi cũng trở lại, cha ta nhất định cũng tốt lên."

      Đại Bạch ẳng ư tiếng, tựa vào bên chân Tiểu Thất.

      Trịnh tiên sinh tốt!

      "Được rồi được rồi, ngoan ngoãn, ách..." Tiểu Thất suy nghĩ chút, đem quyển sổ của mình đưa cho Đại Bạch, vẻ mặt ban ân, "Thấy ta hào phóng , cái này cho ngươi chơi, góc tường táp !"

      Đại Bạch nhìn chằm chằm cuốn sách, Tiểu Thất: " a!"

      Đại Bạch chỉ chần chờ chút, lập tức há mồm cắn.

      Tiểu Thất chịu buông tay: "Ngươi lấy tay, lấy tay biết chưa? Giống như ta vậy, được dùng miệng cắn, miệng ngươi đúng là sạch . Cái gì cũng cắn, ách, ngươi , ngươi có cắn lung tung chứ?"

      Đại Bạch ủy khuất nhìn Tiểu Thất, ra vẻ tội nghiệp. Tiểu Thất vỗ mặt của mình, coi như quên , đừng nghi thần nghi quỷ, nếu cuộc sống này có cách nào khác qua.

      "Được được được, ngươi có cắn ngươi có cắn, ngoan ngoãn! chơi , ta rửa mặt. Chờ ta thu thập xong, giúp ngươi a!"

      "Gâu" Đại Bạch lắc cái mông ~
      sabera.tran, Trâu, Phương Lăng5 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      truyện xưa

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 9

      Tiểu Thất đại điện niệm kinh, Tiểu Đào phòng bếp hỗ trợ. Đại Bạch... Cố Diễn yên lặng nhìn quyển sổ trong tay, đây là để cho xé chơi a! là người biết điều như vậy sao? Ách, được rồi, ở trong mắt Tiểu Thất, phải là người, mà là con chó, còn là con chó thích gặm góc bàn, thích xé giấy chơi.

      Chỉ là, Cố Diễn giơ ngón tay, kỳ nếu như có thể liên tục làm con chó, cũng tốt. Như vậy có thể vĩnh viễn cùng với Tiểu Thất.

      Có thể cùng người trong lòng cả đời cùng chỗ, đây mới là chuyện tốt đẹp nhất.

      Cố Diễn đem quyển sổ cắn, run đầu, ách, lúc Tiểu Thất có ở đây, vẫn ngừng luyện tập, chỉ có như vậy mới có thể bị phát sơ hở.

      Tiểu Đào vội vàng trở lại, chỉ thấy Đại Bạch ngậm quyển sổ ném hất lên, nàng ta yên lặng lau mồ hôi phen, nếu như tương lai thành thân, nhất định thể chỉ nhìn mặt, nhất định thể.

      Cố Diễn ngược lại nghĩ tới Tiểu Đào về, có điều như vậy cũng tốt, có vẻ tự nhiên, Tiểu Đào nghía , : "Ngươi chơi vui a. Làm chó còn vui hơn so với làm người."

      Nghe như thế, Cố Diễn ngược lại ở trong lòng yên lặng gật đầu. Lời này có vài phần đạo lý, giống như , lúc làm người, cảm thấy nhân sinh có ý nghĩa gì, mà bây giờ lại giống, thú vị nhiều, cũng vui vẻ hơn nhiều. Có thể thấy được, làm con chó, tốt hơn so với làm người. Tuy nhiên giả vờ làm chó có chút khó, nhưng mà, giả giống như Đại Bạch.

      Cố Diễn tiếp tục xé xé xé, Tiểu Đào mặc kệ , cũng biết thu thập cái gì ra cửa.

      Tiểu Đào , chỉ còn mình Cố Diễn, cúi đầu xem sách trong miệng, cầm xuống, đợi thấy cuốn sách này, Cố Diễn yên lặng vì chính mình rơi hai hàng lệ, cuốn sách này, ràng chính là mình đưa cho Tiểu Thất. Ách, cũng chính là tiểu thế tử Cố Diễn đưa cho Tiểu Thất. nhớ ... Đó là lúc Trịnh tiên sinh còn tốt, phát giác Tiểu Thất rất thích viết chữ, mà vừa vặn, khi đó Đại Bạch biết tại sao xé sách của nàng, nàng rất bực. Chính là vì vậy, liền cố ý tìm cơ hội đưa rất nhiều sách cho Trịnh tiên sinh, quả nhiên là, những quyển sách này đều xuất bàn sách của Trịnh Tiểu Thất.

      Trịnh gia thiếu vài cuốn tập, tâm ý của được ghi nhận.

      Mà bây giờ, cũng biết là trùng hợp hay là cố ý. Tiểu Thất đưa sách cho , nàng : "Cắn chơi thôi."

      Nghĩ đến chỗ này, Cố Diễn cảm thấy, chính mình có chút thảm!

      Tiểu Thất rất quý trọng đồ, thèm để ý như thế, bởi vì đây là đưa, nếu , nàng làm sao rộng rãi mà làm chuyện này đây! Đây căn bản thể nào a!

      Nghĩ đến chỗ này, Cố Diễn đơn nằm sấp ở bàn, mặt đất vẫn có chút lạnh a, có chút quen.

      Chờ Tiểu Thất vào cửa, liền gặp được cảnh tượng như vậy, "Đại Bạch" của nàng, co rúc ở bàn, quyển sổ rơi mặt đất, mà phát ra tiếng ngáy rất , nước miếng theo khóe miệng chảy xuống.

      chung, bất kể là làm người hay làm chó, tướng ngủ này quá khó nhìn.

      Nghe được tiếng mở cửa, Cố Diễn trở mình muốn đứng lên, ngoại trừ Tiểu Thất, nếu là người khác sao! Mặc dù ở bên ngoài an bài trạm gác ngầm, nếu như có vấn đề, có người cảnh báo . Nhưng là sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

      Nhưng mà...Cố Diễn quên mất, mình là nằm ở bàn, xoay người cái, xoạch tiếng, té xuống đất, Tiểu Thất sợ ngây người.

      Cố Diễn xoa cái mông của mình, ngồi dưới đất, tội nghiệp "Ẳng ư" tiếng với Tiểu Thất.

      Tiểu Thất vội vàng đóng kỹ cửa tiến lên, nàng nhìn Cố Diễn thảm hề hề, chẳng biết tại sao, càng cảm thấy buồn cười, cố nén cười, nàng đỡ Cố Diễn đứng lên, "Ngươi phải cẩn thận a, ta biết ngươi ngốc, nhưng ngươi cũng nên biết, mình là ngủ tại nơi nào a!"

      Cố Diễn ngừng cọ nàng, Tiểu Thất hôm nay mặc quần áo màu trắng, bị cọ như vậy, tro bụi bẩn bẩn ràng có thể thấy được. thấp thỏm ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất, bộ sợ nàng có vẻ tức giận.

      Tiểu Thất mỉm cười vỗ tro bụi, : "Đại Bạch phải ngoan nha. được như vậy. Ngươi làm dơ y phục của ta, ta phải thay quần áo, rất phiền toái. Chúng ta bây giờ là ở trong chùa đấy!"

      Cố Diễn "Gâu" tiếng, bày tỏ mình hiểu được, Tiểu Thất khích lệ gật đầu, "Ngoan!"

      Lôi kéo Đại Bạch ngồi xuống, Đại Bạch dùng cả tay và chân trêu chọc Tiểu Thất khanh khách cười, đối với Tiểu Thất mà , Đại Bạch chỉ là con chó, mà là người bạn cùng nàng lớn lên, là người bạn bảo vệ nàng khi Lục tỷ tỷ khi dễ, là người bạn nghe nàng oán hận.

      "Ta cảm thấy, ngươi thông minh hơn so với trước kia." Tiểu Thất cảm khái .

      Cố Diễn trong lòng cả kinh, lập tức có chút lo lắng, có nên làm chút gì đó khiến cho Tiểu Thất tin ? Tỷ như, cắn người cái? Ách, quên , vẫn nên a, khi cắn người, Tiểu Thất lo có bệnh chó dại. cũng thể làm cho Tiểu Thất lo lắng.

      Nghĩ như vậy, Cố Diễn gãi gãi đầu, nhìn vẻ mặt u sầu của Cố Diễn, Tiểu Thất lập tức nở nụ cười, nàng bóp mặt Cố Diễn, nghiêm túc hỏi: "Ngươi làm sao vậy nha, ta là khen ngợi ngươi nha, ngươi chẳng lẽ cao hứng sao? Ta biết , ngươi nhất định là hiểu, đến, ta cho ngươi biết, khôn khéo là từ tốt."

      Cố Diễn nhìn vào mắt Tiểu Thất, mắt Tiểu Thất lóe sáng sáng, Cố Diễn biết mình là từ lúc nào thích Tiểu Thất, nhưng là nghĩ, đôi mắt Tiểu Thất nhất định là biết , ngập nước lại sáng ngời. Mỗi lần nhìn vào mắt Tiểu Thất, cảm giác mình như bị hút vào, Cố Diễn cứ như vậy ngơ ngác nhìn Tiểu Thất, xem đủ rồi, mặt đỏ cúi đầu.

      Tiểu Thất nhìn thấy như vậy, cảm thấy có chút vì sao, nàng kỳ quái hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

      Cố Diễn cúi đầu "Gâu" tiếng.

      Tiểu Thất cảm khái : "Cũng biết ngươi làm sao vậy. Mà cũng kỳ quái. Ngươi ràng biến thành người, tại sao lại chuyện mà chỉ biết gâu gâu! Nếu như ngươi giống như trong thoại bản tốt rồi, biến thành người, biết , như vậy chúng ta cũng có thể câu thông chút, tối thiểu nhất, ta biết ngươi làm sao vậy. Có phải là thoải mái hay , có phải đói bụng , có phải khát , có phải sợ hãi ."

      Tiểu Thất lảm nhảm, Cố Diễn ngẩng đầu, thấy Tiểu Thất vui vẻ, ôn ôn nhu nhu, kỳ Tiểu Thất là nương kỳ quái, ngươi nàng ôn nhu, nhưng nàng như vậy, lâu lâu điêu ngoa bốc đồng; nhưng ngươi nàng là nương điêu ngoa bốc đồng, cũng hẳn, lâu lâu nàng lộ ra mặt ôn nhu đáng của mình. là là làm cho người ta xem hiểu.

      Đại khái đối với nam hài mà , mỗi nữ hài tử đều khiến cho người ta xem hiểu. Chỉ là, có số nương khiến cho ngươi muốn liên tục xem nàng liên tục xem nàng, cho đến khi xem hiểu, mà có số người, là khiến cho ngươi chút cũng muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu. Đối với Cố Diễn mà , Trịnh Tiểu Thất là loại thứ nhất, cũng là người duy nhất.

      Mục tiêu của là, ôm chặt bắp đùi Trịnh Tiểu Thất trăm năm buông lỏng!

      , mục tiêu thiết yếu của là, giả làm chó bị Trịnh Tiểu Thất phát !

      Cố Diễn trong thời gian ngắn ngừng suy nghĩ, Tiểu Thất nhìn sắc mặt liên tục thay đổi, sâu cảm thấy, đây là con chó hay thay đổi tâm tình.

      Nàng lời thấm thía: "Đại Bạch a, ngươi cần nghĩ quá nhiều."

      Cố Diễn "Ẳng ư" tiếng, tựa ở người Tiểu Thất, le lưỡi le lưỡi!

      Tiểu Thất cười tủm tỉm chọc mặt : "Ngươi ngoan! được le lưỡi a."

      Cố Diễn dùng đầu ngừng chọc Tiểu Thất, Tiểu Thất sợ ngứa, né tránh trái phải, "Đáng ghét đáng ghét, ngươi làm gì thế a! Đồ đáng ghét!"

      Cố Diễn càng mừng rỡ, chó làm hành động như vậy thoạt nhìn đáng , nhưng đại nam nhân, là ngốc đến đành lòng nhìn thẳng. Tiểu Thất "Khanh khách" cười, lớn tiếng vài phần: "Ngươi đàng hoàng chút, đàng hoàng chút a, nếu ta cho ngươi ăn!"

      Cố Diễn liếc nàng cái, cảm thấy Tiểu Thất quá xem thường , chỉ biết ăn thôi sao! Nhất định phải a!

      Đại để vẻ mặt Cố Diễn quá mức ràng, Tiểu Thất chống nạnh, "Ngươi có ý kiến gì?"

      Nhất định có!

      Cố Diễn nịnh nọt cọ Tiểu Thất, "Ẳng ư ẳng ư" kêu ngừng.

      Tiểu Thất lại bị trêu chọc cười, Cố Diễn cảm thấy, Trịnh Tiểu Thất là nương từng gặp qua cười nhất, mặc kệ khi nào, chỉ chuyện rất , nàng cũng có thể cười ngừng, hết sức khoái hoạt.

      rất thích Tiểu Thất tươi cười, mỗi khi nhìn thấy Trịnh Tiểu Thất tươi cười, cảm thấy, có nhiều phiền não hơn nữa, kỳ cũng có thể quên mất. Liễm liễm ánh mắt, đứng lên vào trong phòng, chút do dự lăn hai vòng, bày tỏ vui sướng, Tiểu Thất lập tức càng thêm vui vẻ.

      Nàng chống cằm, ngồi xếp bằng ở ghế: "Nếu như có cầu ở đây tốt. Như vậy có thể cho ngươi chơi, như bây giờ tiện! Cứ ở mặt đất lăn lộn cũng được a! chút phải thu thập ngươi tám trăm lần."

      Tiểu Thất nghĩa chính ngôn từ, nàng cảm thấy, chính mình phải hảo hảo giáo dục người này chút, ách, làm sao lại có loại cảm giác như nuôi đứa con trai vậy đây? đúng đúng, chính mình được nghĩ ngợi lung tung, tuyệt đối được! Bị ý nghĩ của mình dọa, Tiểu Thất nhịn được bật cười, thấy nàng cười, mặc dù biết nàng nghĩ tới điều gì, Cố Diễn vẫn tiến đến bên người nàng, ngửa đầu nhìn.

      Tiểu Thất ngồi xếp bằng ghế, mà Cố Diễn học bộ dáng của nàng ngồi xếp bằng ở dưới, ngước đầu, cứ như vậy nhìn Tiểu Thất, phảng phất nàng là toàn bộ của mình.

      Tiểu Đào vào cửa, trong nháy mắt hoảng hốt, thiếu niên trong sáng tuyển tú cùng thiếu nữ ngọt ngào động lòng người, hai người cùng nhìn nhau, nhìn như vậy là xứng đôi.

      Nàng ta dụi dụi con mắt, cho mình cái bạt tai, nghĩ linh tinh gì thế!

      Người và chó khác nhau a, mặc dù Đại Bạch bây giờ là hình người, nhưng vẫn là con chó, điểm này thể nghi ngờ. Nàng thế nhưng có thể gán ghép tiểu thư và con chó, là quá nên, nên đánh!

      "Tiểu thư, y phục cho Đại Bạch, tìm được rồi."
      Trâu, Phương Lăng, BaoYu4 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 10

      ra, Tiểu Đào phải phòng bếp, nàng ta ra ngoài chuẩn bị quần áo cho Đại Bạch. chuẩn bị y phục, chẳng lẽ cứ tùy ý mặc thân bạch y bẩn đến bạo phát sao? Này quá thực tế.

      Chỉ là y phục này tìm được, hai người ngược lại phạm vào khó, các nàng hai mặt nhìn nhau, Tiểu Thất nuốt nước miếng, : "Cái kia... Đại Bạch thể nào tự mình thay quần áo ?"

      Đại Bạch thể nào, mà các nàng, các nàng cũng có cách nào thay Đại Bạch đổi a, nên biết, Đại Bạch bây giờ hình người, là người nam nhân. Dù biết trong lòng con chó, các nàng cũng có cách nào thuyết phục chính mình vì thay y phục.

      Này có thể làm sao!

      Thực tế là quá tàn nhẫn.

      Tiểu Thất trơ mắt nhìn Đại Bạch, lúc này, nàng cỡ nào hy vọng Đại Bạch có thể vô tự thông, chỉ là người này lắc lắc cái mông ngừng lắc lư, này ràng , căn bản chỉ là tiểu thiên chân biết buồn vui.

      Tiểu Thất cầm lấy y phục phạm vào buồn, nàng chau mày lại, biết như thế nào cho phải. Lại nhìn thiếu niên ở trước mắt, đẹp mắt đẹp mắt, nhưng động tác ngu xuẩn, lắc mông cái gì, thể nhìn thẳng nha!

      Cố Diễn tự nhiên nhìn ra Tiểu Thất khó xử, lông mày nàng cau lại bộ dạng là làm cho người muốn giúp nàng làm xong mọi chuyện. Nhưng mà... trong lòng tiểu thế tử giơ ngón tay, nếu như tự học, Tiểu Thất cũng hoài nghi a? có ai gặp qua chó tự mặc quần áo chưa, đây phải là lạy ông tôi ở bụi này đó sao?

      Cố Diễn cảm thấy, mình cũng dễ dàng. yên lặng nhìn Tiểu Thất, đôi mắt trông mong, làm cho Tiểu Thất khó xử, cũng muốn, nghĩ như vậy, xông tới, cắn quần áo mới, xoay người chạy ra ngoài.

      Tiểu Thất bị động tác đột nhiên của Cố Diễn làm cho bối rối, đợi nàng kịp phản ứng, ngoài cửa bóng dáng Cố Diễn biến mất, sắc mặt Tiểu Thất lập tức trắng nhợt, "Tiểu Đào, chúng ta tách ra tìm, nhất định phải nhanh lên tìm được Đại Bạch, chạy như vậy, xảy ra chuyện."

      Tiểu Đào lập tức gật đầu, hai người tách ra ở trong viện tìm Đại Bạch, cần biết các nàng nghĩ thế nào, với người ở bên ngoài, Đại Bạch là nam nhân hàng giá , trong am ni có nam nhân, đây là đại như thế nào, đáng sợ hơn chính là, nếu như Đại Bạch bị người phát sau lời nào, ngược lại cứ kêu ăng ẳng, vậy cũng càng thêm tuyết thượng gia sương. Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Tiểu Thất càng thêm run sợ, "Mau tìm!"

      Sân chỗ Tiểu Thất ở rất đơn giản, cơ hồ là thoáng cái có thể từ đầu nhìn tới đuôi, nếu như Đại Bạch ở trong sân, thoáng cái có thể trông thấy. Tiểu Đào cơ hồ gấp muốn khóc, nàng ta hỏi: "Tiểu thư, chúng ta làm sao tìm được a!"

      Tiểu Thất trấn định lại, động tác Đại Bạch vừa rồi quá mức nhanh, nàng thoáng cái hoảng hồn, nhưng theo ý nàng, Đại Bạch phải là con chó ngốc. Mặc dù cũng thông minh, nhưng cũng phải là đứa ngốc cái gì cũng biết. Nghĩ như vậy, nàng ngược lại tỉnh táo vài phần, Đại Bạch có thể tìm được nàng, có thể nhanh chóng phân biệt ra được nàng là Tiểu Thất, về đáp lời của nàng, cái này giải thích , tuyệt đối phải là con chó ngốc.

      Nàng tỉnh táo : "Ta cảm thấy, Đại Bạch hẳn là tìm địa phương thay quần áo."

      Cái gì?

      Tiểu Đào thể tin nhìn tiểu thư nhà mình, chần chờ chút, hỏi: "Tiểu thư, ngài làm sao mà biết được?"

      Tiểu Thất nghiêm túc : "Ngươi nghĩ . Đại Bạch thông minh như vậy, so với chó bình thường thông minh hơn nhiều, mặc dù ta gọi là ngốc cẩu, nhưng ngốc. nhất định là muốn chúng ta khó xử, nên tự mình nghĩ biện pháp."

      Mặc dù có căn cứ, nhưng Tiểu Thất chắc chắn như vậy, chắc chắn Đại Bạch chạy loạn, chỉ là lo lắng, có bị người khác trông thấy hay .

      "Ngươi trong sân tìm, ta đến hậu sơn tìm. Ngàn vạn để người nhìn ra thỏa đáng."

      "Hậu sơn an toàn, vẫn là ta thôi. Tiểu thư, ngài trong sân." Tiểu Đào trước hết ra sân , chạy về phía sau núi, Tiểu Thất cũng chần chờ, tại lôi kéo cũng có ý nghĩa gì.

      Hai người phân tán ra, Tiểu Thất vào trong viện, trong nội viện thỉnh thoảng gặp phải vài tiểu ni , nhìn thấy Tiểu Thất, đều khom lưng, Tiểu Thất cũng mỉm cười đáp lễ. Mặc dù nàng sốt ruột tìm Đại Bạch, nhưng mà phải lung tung giống như con ruồi đầu, chiếu nàng xem, Đại Bạch cơ trí như vậy, coi như là hướng trong sân chạy, cũng tìm nơi có nhiều người.

      "Thí chủ." Giọng nữ tử ôn nhu vang lên, Tiểu Thất quay đầu lại, chỉ thấy lão ni đứng ở cách nàng xa, lão ni mỉm cười nhìn nàng, : "Nghe Trịnh gia tiểu thư ở trong chùa tu hành, biết có phải là tiểu thư ?"

      Tiểu Thất cũng biết người này, nhưng nhìn dung nhan bà diễm quang tứ xạ, nghĩ qua cũng chưa từng thấy được ni nào như vậy trong chùa. Trước khi , mẫu thân hết lần này đến lần khác , dặn nàng khắp nơi cẩn thận, tự trong nội viện, có hoàng phi tiền triều, thể qua loa đường đột. Mặc dù người này chưa tỏ thân phận, nhưng Tiểu Thất nhìn dung nhan của bà cũng có thể đoán, bà là vị hoàng phi tiền triều.

      Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Thất mỉm cười phúc thân, cúi đầu trả lời: "Tiểu nữ đúng là Trịnh gia thất nương tử."

      Lão ni cao thấp quan sát Tiểu Thất, thấy nàng thân cẩm y la quần, đầu búi hai búi tóc, thiếu nữ chưa thành thân đều trang điểm như vậy, song búi tóc xinh đẹp, dù là nữ tử bình thường, cũng thanh xuân động lòng người, Trịnh gia thất nương tử mặc dù tuổi lớn lắm, nhưng lại tư sắc hơn người, càng như vậy, càng thêm phảng phất như tiểu tiên tử từ trời hạ phàm.

      Bà nhếch miệng, : "Bần ni pháp danh Tuệ Thiện, Thất tiểu thư có thể gọi bần ni là Tuệ Thiện sư phụ. Ta ở tại đông khóa viện, nếu như có việc, tiểu thư có thể qua bên kia tìm bần ni."

      Tiểu Thất mặc dù nghi hoặc, bất quá vẫn là cười ứng, "Đa tạ đại sư."

      Tuệ Thiện lần nữa quan sát Tiểu Thất cái, chắp tay trước ngực, mỉm cười rời . Tuệ Thiện như thế, ra khiến Tiểu Thất cảm thấy có điểm kỳ quái, bộ dáng như vậy hình như là , bà biết mình, nhưng trong lòng Tiểu Thất ràng biết được, mình nhận ra Tuệ Thiện đại sư này. Dù bà là nương nương trong cung, Tiểu Thất cũng biết. Hoàng đế đăng cơ mười hai năm, Tiểu Thất bất quá mới mười bốn tuổi, nàng đến mức mới hai tuổi thấy qua vị đại sư này, là có điểm kỳ quái đây!

      Chỉ là tại Tiểu Thất cũng có có tâm tư nghĩ quá nhiều, đầy bụng nàng đều là nhanh lên tìm được Đại Bạch, tìm được Đại Bạch, mới có thể yên lòng.

      Tiểu Thất mặc dù giống như tản bộ trong nội viện, nhưng thực tế tâm thần đều đặt ở bụi cỏ, ngóc ngách, nếu như trước, Đại Bạch thích nhất hướng chỗ như thế chui, nghĩ như vậy, Tiểu Thất cũng chuyên chú tìm những chỗ này.

      Chỉ là nàng vòng vo hai cái sân, cũng có tìm được Đại Bạch.

      "Tiểu thư, tiểu thư..." Ngược lại truyền đến giọng của Tiểu Đào, Tiểu Thất quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Đào đối với nàng chớp mắt, Tiểu Thất sáng tỏ, đây là , nàng ta tìm được Đại Bạch rồi.

      Chủ tớ hai người vội vàng trở về, vừa vào cửa, Tiểu Thất chỉ thấy Đại Bạch ngồi ở bên giường le lưỡi cười, vẻ mặt vô tội kia, giống như vừa rồi vèo tiếng chạy trốn phải là .

      Tiểu Thất chấp nhận nịnh bợ, nàng hầm hố hỏi: "Ngươi vừa rồi nơi nào!"

      Cố Diễn vô tội nháy mắt, ánh mắt gì đó phiêu, hết sức dao động, phảng phất Tiểu Thất phải là . Nhìn ngoan, Tiểu Thất tức giận hơn, nàng xoay mặt Cố Diễn, chăm chú nhìn hỏi lần nữa: "Ngươi cần nhìn chung quanh, cần có ý đồ trốn tránh trách nhiệm, ngươi cho ta, ngươi vừa rồi tại sao phải chạy trốn, tại sao phải nghịch ngợm!"

      "Ẳng ư ~" Cố Diễn cúi đầu kêu tiếng, lập tức nịnh nọt cười.

      Nhìn như vậy, Tiểu Đào nhịn được cười lên: "Tiểu thư, ngài với như vậy, cũng làm được gì a! nghe hiểu."

      Tiểu Thất nghiêm túc: " nghe hiểu được, Đại Bạch, ngươi nghe hiểu được có đúng hay ? nếu như nghe hiểu, y phục như thế nào thay xong? Còn có, này thân y phục là ai đổi cho a!"

      Đại Bạch thay từ bộ bạch y bẩn thỉu, biến thành thân quần áo xanh đen, mà thân quần áo này, chính là Tiểu Đào chuẩn bị tốt trước đó. cách khác, mang theo y phục chạy trốn, rất nhanh tìm được người để thay.

      Tiểu Thất phải là đứa ngốc, hợp tình lý như vậy, nàng mới tin tưởng chuyện này là ngẫu nhiên.

      Nhìn tiểu nương sưng mặt lên tức giận nhìn mình, Cố Diễn lại "Ô ô" tiếng. tự tay nhàng khoác lên cánh tay Tiểu Thất, nhe răng cười.

      Tiểu Thất bị làm cho bất đắc dĩ, bất quá vẫn kiên trì, "Vậy ta hỏi ngươi a, nếu đúng đáp ứng tiếng, phải phải trả lời hai tiếng."

      "Tiểu thư." Tiểu Đào yếu ớt giơ tay, "Tiểu thư, ta có thể chuyện ?"

      Tiểu Thất quay đầu lại nhìn nàng ta, Tiểu Đào giải thích: "Ta tìm được ở hậu sơn. Lúc ấy còn có lão bá, lão bá kia cho rằng Đại Bạch là người ngốc, ta qua tìm , lão bá với ta!"

      Tiểu Thất kinh ngạc, hỏi: " là đứa ngốc?"

      Tiểu Đào gật đầu, "Đúng vậy, ngậm y phục trực tiếp chạy tới chỗ lão bá, ta hỏi qua, lão bá là thôn dân ở chân núi, thường xuyên tìm củi ở phía sau núi, ông đại khái mấy ngày trước nhìn thấy Đại Bạch, biết chuyện, ngây ngốc ngơ ngác, ông ta liền suy đoán, thằng ngốc, bởi vậy thường xuyên cho chút ít cái ăn. Lần này Đại Bạch cũng là trực tiếp mang theo y phục qua tìm ông ấy. Ta nhờ lão bá, thay quần áo cho ."

      Tiểu Thất cuối cùng giải được nghi ngờ của mình, nàng cảm khái : "Ta Đại Bạch những ngày này sống như thế nào, ra là như thế." Tiểu Thất nhìn về phía Đại Bạch, "Ngươi nghe hiểu lời của ta, cho nên tìm lão bá thay quần áo cho ngươi sao?"

      "Đại Bạch" con mắt lóe sáng sáng, "Gâu!" tiếng kiên định.

      Tiểu Thất nhếch miệng, nàng vui vẻ, tiếp tục hỏi: "Sau khi ngươi biến thành người, có kêu lung tung chứ?"

      "Gâu!" Đại Bạch ra vẻ như cái gì cũng hiểu.

      Tiểu Thất cao hứng trở lại, cười mắt cong cong, ôm cổ "Đại Bạch", cùng trán kề trán, cúi đầu : "Đại Bạch nhà chúng ta, là con chó thông minh vô địch thiên hạ! Ta thích Đại Bạch nhất!"

      Cố Diễn cùng nàng dựa vào cùng chỗ, khóe miệng cũng nhếch lên...
      Trâu, Dion, PhongVy3 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11

      Cố Diễn biết , ở trong lòng Tiểu Thất, là con chó mà nàng nuôi dưỡng vừa ngoan ngoãn, vừa nghe lời, vừa bảo hộ nàng. phải là Cố Diễn, hoặc là , Cố Diễn là người làm cho người ta chán ghét. Mặc dù như thế, vẫn rất cao hứng, có thể cùng Tiểu Thất thân cận cùng chỗ, cảm thấy là chuyện tốt nhất, về phần Tiểu Thất có chán ghét Cố Diễn hay ... Này chút cũng trọng yếu a, Cố Diễn là ai a, biết. bây giờ là Đại Bạch a!

      Cố Diễn cảm thấy, mình khiến cho Tiểu Thất thích, đúng vậy, tốt như vậy, Tiểu Thất có đạo lý thích , chỉ cần hảo hảo biểu , Tiểu Thất quên những chuyện có liên quan về tiểu thế tử, từ đó thích "Đại Bạch" tri kỷ này, nghĩ như vậy, Cố Diễn cảm thấy, tiền đồ bừng sáng.

      Cố Diễn liên tưởng quá mức đắc ý, cẩn thận, thế nhưng bật cười.

      Tiểu Thất nhìn cao hứng, cũng rất vui mừng, "Này cẩn thận, Đại Bạch nhà chúng ta lớn còn hiểu chuyện, ta cảm giác vui sướng như nhà có con mới lớn đây!" Tiểu Thất nghiêng cái đầu, ra vẻ nghiêm trang. Nhưng lời này khiến cho người ta nghe, lại buồn cười cực kỳ.

      Cố Diễn cũng cảm thấy, chỗ nào đó kỳ quái.

      đem đầu tựa vai Tiểu Thất, "Ẳng ư" tiếng, thập phần tri kỷ.

      "Đại Bạch a, ngươi có phải biết chúng ta khó xử vì thay quần áo cho ngươi hay !" Tiểu Thất mỉm cười hỏi, nàng cũng muốn Đại Bạch trả lời, lời như thế cùng lắm chỉ là lầm bầm lầu bầu. Chỉ là Đại Bạch ngược lại rất lưu loát "Ẳng" tiếng, tiếng hàm nghĩa chính là trả lời đúng.

      Tiểu Thất ngạc nhiên mừng rỡ: "Ngươi quả nhiên biết."

      Tiểu Thất cùng Đại Bạch " chuyện phiếm", Tiểu Đào cảm thấy, hình tượng này quả thực là đành lòng nhìn thẳng, tiểu thư nhà bọn họ nghiêm trang chuyện, còn Đại Bạch bên cạnh nghiêm trang trả lời, làm cho nàng ta cảm thấy khóe miệng co giật, nàng ta tốt nhất nên quét quét sân . nhìn nổi.

      Cố Diễn thay xong quần áo, nghiễm nhiên là giai công tử tao nhã, nhưng cứ "Ư ư" ngừng, Tiểu Thất cũng cảm thấy ổn, , "Đại Bạch a, ta vừa rồi đột nhiên nghĩ đến chuyện đặc biệt đặc biệt tốt!"

      Cố Diễn khó hiểu, đợi nàng tiếp, Tiểu Thất cười tủm tỉm : "Kỳ , ta có thể dẫn ngươi chơi nha. Chạng vạng hay là sáng sớm, người đặc biệt ít, chúng ta có thể phía sau núi a. Ta dẫn ngươi trong rừng, như vậy ngươi có thể chạy chơi a. Đúng rồi, ta còn có thể chuẩn bị cho ngươi quả cầu len, ngươi cảm thấy có vui ?"

      Cố Diễn nghĩ lại, trước kia thường xuyên vụng trộm nhìn Trịnh Tiểu Thất dắt chó chơi, nàng đem quả cầu màu xanh biếc ném ra, sau đó Đại Bạch phần phật tiếng liền xông ra ngoài, thẳng tắp chạy tới đem cầu tiếp thu. Nhìn Đại Bạch vui vẻ, tựa hồ cao hứng vì Tiểu Thất làm như vậy. Nghĩ như vậy, cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, khát vọng nhìn về phía Tiểu Thất.

      Tiểu Thất được khích lệ, đứng dậy, "Ta tại làm cầu cho ngươi."

      Cố Diễn theo sau lưng Tiểu Thất, Tiểu Thất quay đầu lại, "Ngươi thích màu gì?"

      Cố Diễn vô tội nháy mắt to.

      Tiểu Thất nghiêng đầu suy nghĩ chút, cảm thấy đối với con chó chuyện hỏi vấn đề như vậy, có chút vượt quá nhận thức của . Hơn nữa, chó hình như là bị bệnh mù màu, Tiểu Thất xác định nghĩ.

      "Ngươi cũng chỉ biết trắng đen thôi nhỉ, kia... Ta vẫn là làm cho ngươi màu sắc ta thích là được. Ta thích... Ta thích màu gì đây!" Tiểu Thất lảm nhảm, "Ách, ta thích màu hồ lam, màu hồ lam nhìn đặc biệt tươi mát. Ách, màu xanh biếc cũng có thể, mùa hè sao, xanh thông thông, tồi. Đợi chút, hồng hồng giống như tồi, cũng được."

      Thấy Tiểu Thất lẩm bẩm, Cố Diễn cảm thấy, có gì đáng hơn. nhìn Tiểu Thất, mặt vui vẻ, Tiểu Thất phát giác được tầm mắt của , giơ ngón tay, "Ngươi cảm thấy phiền sao?"

      Cố Diễn lập tức "Ẳng ẳng" hai tiếng, bày tỏ phải.

      Tiểu Thất cao hứng trở lại, nàng nhắc tới: "Ta cũng biết là ngươi cảm thấy phiền, Đại Bạch là bằng hữu tốt nhất của ta. Nhất định ghét bỏ ta. Kỳ ta vẫn luôn cảm giác mình là tiểu nương rất biết điều a, cũng biết Lục tỷ tỷ vì cái gì thích ta, ràng hai chúng ta tuổi tác tương tự, cũng có thể chơi cùng nhau a. Ta nghĩ, vậy đại khái là cái gọi là duyên phận . Ta cùng Lục tỷ tỷ mặc dù là đường tỷ muội, nhưng có duyên phận tỷ muội. Ta cùng Đại Bạch ngược lại rất có duyên phận chủ tớ."

      Tiểu Thất tìm ra khay đan , bắt đầu động thủ may tiểu cầu cho Đại Bạch, "Ta nữ công rất tốt, cha ta , phải là vì người khác, là vì mình, học ít nữ công, coi như là giết thời gian."

      Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, mọi chuyện của Tiểu Thất đều biết, nghĩ đến điểm này, mỉm cười, cảm giác như thế tốt. biết mọi chuyện của Tiểu Thất, giống như, giống như khoảng cách với Tiểu Thất rất gần rất gần.

      Tiểu Thất trông thấy Cố Diễn gật đầu, tiếp tục : "Trước kia ta cũng thêu hà bao cho phụ thân."

      Cố Diễn nghĩ đến hà bao mà Trịnh tiên sinh mang theo thêu giống như con rết, co quắp khóe miệng. Bất quá, là biết, đó là thành phẩm lúc Tiểu Thất lúc còn rất rất làm thành, bởi vậy coi như dù tốt, theo Trịnh tiên sinh, cũng là tốt nhất.

      Tiểu Thất cười tủm tỉm: "Cha ta , mặc kệ may được hay , đều là tâm ý của ta, đây mới là hiếm có nhất, cho nên ta vẫn luôn rất cố gắng, làm cho mình gì đó đẹp mắt, để cho phụ thân mất mặt, nhưng mà phụ thân rất xấu! Ông chịu đem hà bao ta lần đầu tiên làm kia trả lại cho ta, liên tục mang ở người, phụ thân còn , tiểu thế tử đáng ghét kia ta đường may tốt! Xí, mặc kệ chứ! Hừ! Ta ràng vẫn tiếp tục cố gắng, ta tại có thể làm rất khá."

      Cố Diễn thề, năm đó vẫn còn còn trẻ ngu ngốc, nếu như hôm nay biết ta thích nàng như vậy, khi đó, ta nhất định dám , ta nhất định khen nàng, khen nàng còn hơn tiên nữ.

      Đáng tiếc, nhân sinh có nếu như.

      Cho nên, tại chỉ có thể yên lặng hối hận, sau khi hối hận, lại sinh ra ra tia may mắn, may mắn còn có cơ hội như vậy, nhìn xem, lão thiên gia cho ngươi đóng lại cánh cửa, nhưng còn có thể cho ngươi mở cánh cửa sổ, cho dù là cửa thông gió cũng tốt, chỉ cần ngươi cố gắng.

      Cho nên, hảo hảo biểu , coi như là làm bộ như Đại Bạch cũng có vấn đề gì.

      "Gâu gâu gâu ẳng ẳng!" Ta là thích nàng! ! Cố Diễn chân thành biểu đạt ý nghĩ của mình.

      Tiểu Thất tươi cười ngọt ngào, nàng cũng dừng lại động tác trong tay, : "Ngươi cũng cảm thấy rất đáng ghét sao?"

      Cố Diễn cảm thấy, nếu như cảm giác mình đáng ghét, đó mới là ngốc rồi!

      Trịnh Tiểu Thất, ngày nào đó, ngày nào đó nàng biết, nàng biết, Cố Diễn là người tốt, người đặc biệt tốt!
      Last edited: 27/9/16
      ChrisPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :