Nàng edit mượt lắm a! Đọc rất dễ hiểu , chả bù cho lúc ta nhịn được lục tục tìm đọc bản chưa edit , đọc bản đó mới có mấy chữ mà ta muốn xuất huyết não luôn . Cảm ơn nàng edit. nàng nhiều. Ta lót dép hóng típ. Haru cố lên!
Mung nang tro lai, dao nay minh bận qua cung quen vào xem truyen, hihi may la nang viet tiep rui, co truyen de doc. Cơ mà tội chị nữ 9 quá, ko bik co gap nguy hiểm gi ko nua, mong la binh an
Chương 45: Dì cả phu là có Khi Văn Trạch về đến nhà, mẹ Văn ngồi ghế sofa trong phòng khách xem bộ phim thần tượng thanh xuân nhiệt huyết, thấy con trai trở về, mi mắt bà còn thèm nâng lên dù chỉ cái, tiếp tục ngồi xem tivi say sưa, còn vừa xem vừa ăn điểm tâm ngon lành Lạc Thưởng Nhi nghe thấy tiếng xe liền từ lầu 2 lạch bạch xuống, vừa thấy Văn Trạch lập tức nhào tới vui vẻ ôm lấy . - và ba chuyện lâu quá, lúc tối mẹ đem đồ đạc chuyển đến đây, từ hôm nay trở mẹ ở với chúng ta. Văn Trạch sợ đến hết hồn, cố gắng che dấu tâm tình bất an trong lòng chân mày lộ ra nét uể oải, nhàn nhạt - Thưởng Nhi, bây giờ em làm mẹ của 4 đứa bé, đứng phải cẩn thận chút. - Dạ... - Lạc Thưởng Nhi phát ra vẻ mặt Văn Trạch nghiêm túc, liền ngoan ngoãn gật đầu - Em biết rồi! cứ yên tâm Văn Trạch với người ngồi sofa: - Mẹ đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm chút chúng con lên nghỉ trước. *** Vừa vào phòng ngủ, Lạc Thưởng Nhi như đợi kịp nữa, ôm lấy hông của Văn Trạch, cả khuôn mặt đều chôn trong lồng ngực của , : - Văn Trạch, em rất vui, rất vui, rất hạnh phúc! Văn Trạch nhớ đến mấy tiếng đồng hồ chuyện với Lạc Bỉnh Hằng, lại cúi đầu nhìn Lạc Thưởng Nhi trong ngực cười tít mắt, nhất thời được gì. chỉ có thể làm như có chuyện gì, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của . Lạc Thưởng Nhi chôn gương mặt đỏ bừng đáng của mình trong lòng Văn Trạch, ý muốn : Rốt cuộc thời kỳ đầu có thai cũng qua rồi. Hôm nay muốn gần gũi với Văn Trạch chút, là ngượng ngùng à nha~ Đến khi tắm, Văn Trạch vẫn ôm tâm nặng nề trong lòng, cầm kem đánh răng bôi lên tay, sau đó chà lên mặt… Mãi đến khi có cảm giác the the, mới giật mình phát mình cầm nhầm kem đánh răng thành sữa rửa mặt. cười khổ tiếng. Nên làm gì bây giờ? trong lòng vô cùng rối loạn. Văn Trạch về giường vén chăn lên, nằm đối mặt với Lạc Thưởng Nhi. nhắm mắt, có vẻ như ngủ say. cẩn thận ôm vào lòng, trong đầu ngừng vang lên câu vô cùng thương tâm của Lạc Bỉnh Hằng: “Có số việc, phải cứ dốc hết sức lực có thể làm được. Đối với thực, chúng ta bất năng” Thời gian làm thủ thuật giảm thai tốt nhất là trong vòng 60 ngày đầu tiên. Tất nhiên tại Lạc Thưởng Nhi qua thời kỳ tốt nhất. Nếu quyết định giảm thai khả năng mất Lạc Thưởng Nhi càng cao. Tiến thoái lưỡng nan, đứng giữa hai lựa chọn như vậy khiến cho Văn Trạch gần như sắp phát điên. biết tại thai trạng của Lạc Thưởng Nhi là vô cùng bình thường, nếu như đưa ra quyết định giảm thai là buồn cười. hi vọng mình và ba vợ chỉ khéo lo xa. Nhưng mà Văn Trạch cũng biết , ám ảnh của Lạc Bỉnh Hằng lúc trước cũng chính là cơn ác mộng sắp đến của mình. … Dưới lớp chăn, bàn tay an phận chậm rãi tiến lên lồng ngực của Văn Trạch, miên man suy nghĩ nên Văn Trạch cho rằng Lạc Thưởng Nhi chỉ ngủ yên giấc, cũng để ý. Đến khi bàn tay linh hoạt của dao động từ lồng ngực của xuống bụng dưới, rồi lại chạy lên, chầm chậm nhàng quay trở lại phần ngực, lúc này Văn Trạch mới giật mình kinh ngạc: - Thưởng Nhi, em còn chưa ngủ sao? Lạc Thưởng Nhi mở to đôi mắt đen láy sáng ngời. Đôi mắt chớp chớp : - Em bị mỹ nam sắc dụ nên thức dậy, ha ha! Văn Trạch lập tức bắt lấy đôi bàn tay muốn cởi áo ngủ của ra, nhướng mày hỏi: - Thưởng Nhi? - muốn em sao? - Lạc Thưởng Nhi nghiêng đầu thắc mắc. - phải nhịn rất lâu rồi sao? Trong đôi mắt của Văn Trạch hề có chút hứng thú nào, chỉ toàn là đờ đẫn. - Nhưng mà em rất muốn . Lạc Thưởng Nhi ra vẻ đáng thương, nét mặt mày vô cùng có sức sát thương với Văn Trạch, nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn điểm vô định sau lưng rồi : - Ngoan, ngủ em. - Văn Trạch, sao vậy? Từ lúc vừa về đến nhà giống như có nhiều tâm … - Chỉ là việc công thôi. Em cần lo lắng. - Văn Trạch ôm Lạc Thưởng Nhi vào lòng. Tay của Lạc Thưởng Nhi mắc kẹt ở giữa hai người, bị lồng ngực của Văn Trạch đè lên khiến thấy thoải mái. từ từ rút tay ra từ phía dưới. Văn Trạch lại giống như bị điện giật, nhanh chóng bật dậy khỏi giường. - Rốt cuộc em muốn làm gì? ngủ mà! ngủ ! Lạc Thưởng Nhi hoàn toàn ngây người ra. Từ khi nào Văn Trạch lại đối xử với hung hăng như vậy? Rất lâu sau mới trả lời: - Tay của em ép đau. Em chỉ muốn rút tay lại… Văn Trạch im lặng, khẽ dựa vào đầu giường, vẻ mặt nghiêm nghị đến đáng sợ. - Văn Trạch, làm sao vậy? Có chuyện gì thể với em sao? - Lạc Thưởng Nhi ngồi sát lại gần . - Trước giờ chưa từng như vậy. Có phải là lợi ích của Lang Hoa và Lạc thị có xung đột gì phải ? thử thăm dò , chăm chú nhìn đôi mắt tránh né điều gì đó của , tiếp: - cứ làm việc theo nguyên tắc của , em hiểu , tất cả mọi việc ba giao hết cho , cũng tin tưởng . Có gì em chuyện với ba. đừng nghĩ ngợi nữa được ?! Văn Trạch hít hơi sâu. Đưa tay tắt đèn ngủ: - Văn Trạch? - Xin lỗi Thưởng Nhi. nên quát em như vậy… - Giọng của ồn ồn. - Biết sai chịu sửa là bé ngoan. - Lạc Thưởng Nhi cười hihi. Trong bóng tối mờ ảo, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của . biết rằng nhìn , trong lòng lại vô cùng áy náy. Rất lâu sau, mới mở miệng: - Xin lỗi em, Thưởng Nhi. nên bực bội mà quát nạt em. Lúc nãy có hơi mất kiềm chế… - Haiz, mấy chuyện này bình thường mà, tháng nào ai cũng có vài ngày như vậy… - Thưởng Nhi, là đàn ông… - Văn Trạch, tin em . Dì cả phu (*) tồn tại đó, hahaha. Tim Văn Trạch rung động, giống như có gì đó vừa mới khuấy động dây cung trong tấm lòng . cúi người hôn lên môi , nhanh chóng tìm thấy đôi môi mềm mại của trong bóng tối, nhàng mút vào. (*) Dì cả là chỉ kinh nguyệt của phụ nữ, dì cả phu là ý chọc đàn ông cũng đến tháng Sau khi ôm đầu hôn loạn xạ chút, Lạc Thưởng Nhi : - Được rồi, hôn là đủ rồi. Hôm nay dì cả phu của đến, em biết bất tiện. - Thưởng Nhi. ra trong lòng em trách đúng ? Con chủ động mà bị từ chối rất tổn thương… Nhưng có cách nào ràng cho em biết, an ủi em rằng phải như vậy… … rất muốn em, hận thể khiến em hòa nhập vào trong thân thể của mình… Em là của . là của em. Như thế cần phải lo lắng được mất nữa. Nhưng lỡ như… lỡ như mất em… hoặc mất con... Lạc Thưởng Nhi nâng cằm Văn Trạch, : - Ai chà. Trẫm đây vốn biết chăm sóc, lại khéo hiểu lòng người. Ái phi khanh cần cảm động. Ngủ , ngày mai Trẫm lại sủng hạnh nàng. Lạc Thưởng Nhi kéo Văn Trạch nằm xuống: - Bỏ , bỏ , được suy nghĩ gì nữa hết. Nào, ngoan… Trẫm dỗ cưng ngủ. Văn Trạch trợn tròn mắt. Tại sao… tại sao em hỏi gì cả? - Bé cưng, ngoan ngoãn ngủ cho say, mau ngủ nào. Nếu sau này Trẫm sủng ái khanh nữa đâu đó. ngủ bị trừng phạt nặng đó. Ngoan, chúc ngủ ngon. – Lạc Thưởng Nhi hôn lên má Văn Trạch cái. – Moah! - Chúc em ngủ ngon. Bảo bối của … Còn nữa, cảm ơn em. Trong bóng tối, Lạc Thưởng Nhi nhắm mắt lại, khẽ : - Em biết, khi nào muốn , em muốn tâm chồng chất mà còn phải cảm thấy có lỗi với em. Em chỉ ôm ngủ thôi, ngoan ngủ . Cơ thể mềm mại quen thuộc dựa vào người , vòng tay thay thế thiên ngôn vạn ngữ, ấm áp vô cùng. ----- Làm rất gấp nên có thể có sai sót, mong mọi người bỏ qua. @Vy Tử xin lỗi ta thấy comt của nàng, đến lúc thấy 1 tuần, cảm ơn ủng hộ của nàng. cảm động