1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm mươi thước thâm lam - Ba Nữu (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 68

      Hai người dậy từ sớm, Lại Văn tỉnh dậy là la khát , Tứ Phương nấu nước, pha sữa, bưng đến trước giường cho Lại Văn.

      Tứ Phương lau khóe miệng cho , “Muốn uống nữa ?”

      “Hết khát rồi” Lại Văn sửa lại tóc , chuẩn bị đến phòng vệ sinh rửa mặt.

      ” Sáng nay chúng ta đến cửa hàng hoa xem sao nha ?” trước kia hai người có mở tiệm bán hoa , sau đó Tứ Phương bảo bé người làm tiếp tục mở cửa , lỗ vốn đền, miễn sao đóng cửa là được.

      “Đến cửa hàng bán hoa làm gì ?” Lại Văn nghi ngờ hỏi.

      “Trước kia chúng ta có mở cửa hàng bán hoa, trang trí bên trong cũng là do em thiết kế đấy ” Tứ Phương muốn đưa Lại Văn đến số chỗ quen thuộc, hy vọng có lợi đối với .

      “Vâng” Lại Văn gật đầu, cũng muốn thấy nơi mình thường đến trước kia thế nào ”Nó vẫn mở cửa sao ?”

      “Đúng vậy, trong cửa hàng vẫn có bé người làm trông coi .”

      “Mấy giờ ?”

      “Ăn xong bữa sáng chúng ta

      “vâng ”

      Sau khi thường lượng xong , Lại Văn vào phòng vệ sinh ửa mặt, Tứ Phương vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng trước .

      Hai người ăn xong bữa sáng hơn chín giờ.

      Lúc xuống lầu Tứ Phương hỏi Lại Văn, “Em bôi kem chống nắng chưa ?” Hôm nay hơi nắng nên muốn nhắc nhở .

      “Em bôi rồi ” Lại Văn biết phải ra ngoài nên bôi kem từ trước.

      Hai người vừa chuyện vừa xuống dưới, ngay ở phía sau, đối diện người phụ nữ tuổi còn trẻ ôm cậu bé lên lầu, người phụ nữ này vừa nhìn thấy Lại Văn, ánh mắt mở to , vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc .

      Lại Văn cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của ta , cau mày, cũng cẩn thận đánh giá người phụ nữ đứng đối diện kia , biết vì sao, trong đầu ngừng lên vài hình ảnh, gặp qua người phụ nữ này, đúng , là ta , từng gặp ta .

      Trong đầu Lại Văn lên hình ảnh rất giống cảnh hôm nay , chẳng qua trước kia là lên lầu, còn người phụ nữ ôm con này xuống lầu.

      Lại Văn muốn với Tứ Phương những gì mới nhớ ra , người phụ nữ phía đối diện lớn tiếng gọi, “, sao lại … Tôi còn tưởng rằng các ngươi ly hôn…”

      Lại Văn còn chưa nghe người phụ nữ này cái gì, Tứ Phương dùng hai tay bịt lỗ tai , nhìn người phụ nữ kia hung dữ rít lên ”Câm miệng.”

      Tứ Phương lo lắng Hà Toa Toa lời xằng bậy với Lại Văn, vất vả mới dàn xếp mọi chuyện yên ổn , hy vọng mọi chuyện lại bị đục khuấy phức tạp lên .

      Đúng vậy, người này chính là Hà Toa Toa, cũng thể trách ta linh tinh mọi chuyện , lúc trước Tứ Phương bị trói , Lại Văn lại vội vàng chạy về Vĩnh Châu, trong thị trấn có rất nhiều người biết chuyện , đưa ra mọi lời phán đoán, lời đoán mò so với còn hơn cả kích thích.

      Sau đó Tứ Phương mình đến đây , hàng tháng đều ở lại đây vài ngày, nhưng lại thấy bóng dáng Lại Văn, trong tiểu khu mấy người phụ nữ đều đoán vợ chồng bọn họ ly hôn , bằng sao người đàn ông có thể ở đây mình .

      Tứ Phương ôm Lại Văn bước nhanh xuống lầu, để mặc Hà Toa Toa đứng tại chỗ kinh ngạc thôi, miệng há hốc đến nửa ngày cũng khép lại được .

      Đến cổng chung cư , Lại Văn nắm lấy tay Tứ Phương ”Em ,em…” muốn nhớ ta là ai , nhưng quá kích động, nhất thời ngay cả cũng nên lời , có thể khôi phục trí nhớ rồi sao? Người phụ nữ kia có thể nhớ lại , vậy những cái khác hẳn là có vấn đề gì .

      Tứ Phương lại nghĩ bị Hà Toa Toa dọa , vỗ vỗ phía sau lưng Lại Văn, “Đó là người phụ nữ điên , đừng để ý ta, em trước kia cũng rất ghét ta .” Tứ Phương .

      Tứ Phương ngồi xổm xuống trước mặt , “ lên “

      “A?” Lại Văn nhớ lại hình ảnh vừa rồi , nghe lên’, nhất thời có chút hoảng hốt.

      Tứ Phương chỉ chỉ phía trước, “Em xem, có vũng nước, cõng em qua.”

      Lại Văn hướng theo tay chỉ , quả nhiên, vũng nước rất lớn , xem ra tối hôm qua mưa rất lớn.

      Lại Văn nhu thuận dựa vào phía sau lưng Tứ Phương,

      Tứ Phương cởi giầy, xăn ống quần, cõng Lại Văn qua vũng nước bẩn .

      Đến cửa hàng bán hoa, Tứ Phương giải thích lại những thiết kế của trước kia , bé người làm trong quán nhìn thấy cực kỳ vui vẻ, ngừng chuyện với , nhưng lại mơ mơ hồ hồ , đối đáp chỉ có lệ .

      Ở cửa hàng bán hoa lúc lâu , Tứ Phương lại đưa xem phim. Trong rạp chiếu phim, Lại Văn tựa vào vai Tứ Phương , trong lòng yên, đến cuối phim cũng nội dung phim như thế nào , thậm chí tên phim cũng nhớ .

      Buổi chiều đường về nhà, Tứ Phương đột nhiên ôm vào lòng, dùng ống tay áo miệng mũi lại , Lại Văn biết làm sao , định lấy tay gạt ra .

      “Ngoan, đợi chút, chỗ này nhiều bụi .” Tứ Phương dỗ .

      Lại Văn lúc này mới phát phía trước là phần đường mới sửa , bụi đất mù mịt .

      Đợi đến buổi tối khi hai người nằm giường, Tứ Phương hôn trán hỏi , “Cả ngày hôm nay thấy em có vẻ lo lắng , có thể cho biết em suy nghĩ gì hay ?”

      Lại Văn biết nên cho hay , có thể cho biết nhớ tới Hà Toa Toa sao ? tiếp theo có thể nhớ tới cái khác sao? Nếu nên làm sao bây giờ? có thể thất vọng hay ?

      Lại Văn tiến vào trong lòng , quay người đưa lưng về phía , chiếp chiếp , “ có gì ,em muốn ngủ.”

      Tứ Phương vuốt đầu , “Đừng tạo áp lực cho mình , có số việc có thể từ từ nhớ lại , cần gấp gáp, cũng cần phải để tâm vào những chuyện vụn vặt, biết ?”

      “ừ ” Lại Văn gật đầu, nhịn được muốn rơi nước mắt.

      “Muốn ngủ sao?”

      “ừ “

      Tứ Phương ôm sát , thân thể hai người kề sát nhau, như thể hòa vào cùng nhau , “Vậy ngủ , bảo bối.”

      Lại Văn lẳng lặng nằm ở trong lòng Tứ Phương, cử động cũng dám, sợ kinh động đến Tứ Phương. Kỳ Lại Văn chút buồn ngủ cũng có, đưa lưng về phía , mắt mở to nhìn bóng đêm mênh mang ngoài cửa sổ.

      Có lẽ trong đêm tối yên tĩnh, cảm giác con người mới có thể nhạy cảm đến vậy . Lại Văn chút chút nhớ lại hình ảnh thoáng lúc sáng, giống như thước phim quay chậm , hình ảnh ngừng lên lại vụt tắt . hình ảnh lên , hình ảnh khác lại từ từ xuất , ngừng bổ sung, ngừng phong phú, ngừng xác thực.

      Hình ảnh trong đầu lên càng lúc càng nhiều, Lại Văn càng cảm thấy khó chịu, muốn động đậy , muốn dựa vào góc nào đó , chậm rãi cân nhắc những ký ức dần dần lên này , nhưng được, thể động đậy , Tứ Phương ngủ, thể đánh thức , bây giờ biết nên đối mặt với Tứ Phương như thế nào.

      Nước mắt như hạt trân châu, từng giọt từng giọt làm ướt gối đầu phía dưới.

      Tứ Phương trong lúc ngủ mơ cảm giác trong ngực yên , đột nhiên mở mắt, Lại Văn trong lòng còn , ôm cái gối đầu.

      Đầu Tứ Phương như ong… ong lên Lại Văn đâu? Lại Văn đâu rồi ?

      nhảy dựng lên, mở cửa phòng ngủ, đảo mắt tìm vòng , trong phòng ngủ có.

      Ra khỏi phòng ngủ, chạy đến phòng khách bên kia, có, vẫn có.

      Đúng lúc này, Tứ Phương nghe thấy tiếng “cốp cốp ” từ bên kia ban công truyền đến.

      vội vàng chạy đến ban công, dưới ánh trăng nhu hòa, thấy Lại Văn, chỉ là ngồi co quắt ở dưới đất, ngừng đập đầu vào lan can, phát ra mấy tiếng “cốp cốp” nghe chói tai

      Tứ Phương nhất thời thống khổ thôi , thân thể giống như bị người đâm mấy nhát dao , đau như muốn hủy diệt mọi thứ .

      Tứ Phương giống như người điên bước lên ôm lấy cổ Lại Văn, “Cục cưng, em làm sao vậy? Em là muốn chết sao?”

      Lại Văn nghe thấy tiếng Tứ Phương, rốt cuộc nhẫn chịu nổi, gào khóc.

      dùng hết sức để khóc , khóc đến khàn cả giọng, nước mắt chảy xuống ngừng .

      Tứ Phương quay Lại Văn lại , lúc này mới thấy mặt Lại Văn loang lổ vết máu, trái tim Tứ Phương đau đớn , cảm thấy chính mình sắp thở nổi nữa , nước mắt cũng kìm nén nổi .

      ôm vào trong lòng, ngừng vuốt ve phía sau lưng , hôn môi , trấn an ”Bảo bối, em làm sao vậy? cho biết được ? van cầu em” kiềm chế được , nức nở cầu xin ”Van cầu em , xin em …”

      Lại Văn mông lung ngẩng đầu lên, vươn tay, nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn Tứ Phương, muốn mở miệng cái gì đó, lại chỉ rơi lệ .

      Tứ Phương nắm lấy tay , đặt ở bên miệng hôn, “Cục cưng, đừng sợ, cũng đừng lo lắng, mọi chuyện trước kia nhớ lại cũng sao , dù có chết cũng muốn nhìn thấy em tra tấn chính mình như vậy “

      Lại Văn nghe , cúi đầu, nức nở , “Tứ Phương, em nhớ ra rồi, em nhớ lại mọi thứ ,em thể tha thứ cho mình, em vì sao lại làm như vậy chứ ? khổ sở như vậy , vất vả như vậy , sao số kém như vậy, sao lại gặp phải em chứ” nhớ thời gian trước kia , thái độ đối với , kháng cự với , khổ sở đến đau lòng .

      Nếu trước đây, Lại Văn khôi phục trí nhớ, Tứ Phương nhất định rất vui, nhưng tại quá đau lòng, để Lại Văn tra tấn bản thân như vậy, còn bằng để cứ mơ hồ như thế , chỉ cần vẫn , sủng ái là được .

      Nắm lấy hai vai , để đối diện mình, gằn từng tiếng , “lời bây giờ em phải nhớ kỹ: nếu có em, cuộc sống của có ý nghĩa, em có thể ở bên , chính là lớn nhất hạnh phúc của , nếu có thể làm cho em sống vui vẻ ,hạnh phúc , trả giá mọi thứ cũng tiếc . biết trong lòng em đau lòng cho , nhưng chỉ cần chúng ta về sau sống cuộc sống vui vẻ , những cực khổ trước kia phải được bồi thường rồi sao? Đúng ?”

      Tứ Phương nhìn chằm chằm vào mắt Lại Văn, ” Đúng ?”

      Nước mắt Lại Văn ngừng rơi, dùng sức gật đầu, “ừ ” để yên tâm , muốn để thấy khuôn mặt tươi cười, nhưng mà được, nước mắt lại chẳng nghe lời , vẫn ngừng rơi lả chả.

      Tứ Phương kéo vào trong lòng, “Về sau được thương tổn bản thân như vậy biết ? Như vậy có khác gì thương tổn chính chứ ?”

      Lại Văn chôn ở trong lòng , gật gật đầu.
      duongduongTrâu thích bài này.

    2. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 69

      Tứ Phương lo lắng cho Lại Văn , mặt có rất nhiều vết máu, biết bị thương ở chỗ nào ? Có nghiêm trọng hay ? ôm lấy Lại Văn, thẳng vào phòng tắm.

      Lại Văn rửa tay, Tứ Phương giặt khăn mặt cho ướt, chút chút lau vết máu mặt .

      “Làm sao lại chảy máu thế này” Tứ Phương xích lại gần Lại Văn hỏi, vết máu gần lau sạch rồi mà nhìn thấy miệng vết thương ở đâu.

      biết” Lại Văn thấp giọng .

      Tứ Phương cầm khăn mặt tiếp tục cẩn thận lau nốt vết máu trán , lúc lau hết, mới phát , trán có vết thương bị nứt ra.

      Tứ Phương lấy cồn bôi lên miệng vết thương, Lại Văn thít chặt tay “Đau…” cau mày.

      Tứ Phương sinh hờn dỗi, ngữ khí cũng tốt ” ngày nào đó em tính chọc giận mà chết phải .”

      Lại Văn biết Tứ Phương vì sao tức giận , chiếp chiếp cũng dám cãi lại.

      Tứ Phương càng nghĩ càng tức giận , “Về sau em còn dám gây tổn thương cho bản thân như vậy nữa , liền…” Rốt cuộc muốn thế nào, cũng nên lời, tiếp theo lại hung tợn bồi thêm câu, “Em có nghe hay ?”

      Lại Văn quyệt miệng giọng , “Nghe được “

      Tứ Phương càng giận ”Em còn ủy khuất à ?”

      Lại Văn muốn khóc , thanh thấp giống như con mèo , “ ủy khuất “

      Tứ Phương nhìn , hít hơi sâu, bất đắc dĩ đưa tay gạt nước mắt cho , “Về sau được như vậy biết ?”

      Lại Văn hít hít cái mũi, “Ừ “

      Tứ Phương vội cho nụ hôn, sau đó ôm lấy ”Chúng ta tại bệnh viện, cần kiểm tra chút” ngoại thương nặng, nhưng mà Tứ Phương lo lắng bị chấn động não, vẫn nên kiểm tra chút mới có thể yên tâm.

      “Em sao mà ” Lại Văn , cái trán chỉ hơi đau thôi , cần bệnh viện .

      Tứ Phương trừng cái “ có hỏi ý kiến của em .”

      Lại Văn cúi đầu, dám thêm nữa.

      Tứ Phương ôm vào phòng ngủ, để ngồi ở bên giường, tới mở tủ quần áo tìm quần áo. Tứ Phương mặc quần áo cho mình xong , lại tới đè Lại Văn, bắt được nhúc nhích, giúp cởi đồ ngủ, giúp mặc nội y, lại giúp mặc váy.

      lên” Tứ Phương ngồi xổm trước mặt Lại Văn.

      Lại Văn nghe lời leo lên lưng , Tứ Phương cõng , cầm theo ví tiền cùng cái chìa khóa bàn, mang đến bệnh viện

      Xe taxi trong thị trấn này rất ít, hơn nữa tiểu khu bọn họ ở cũng có vẻ hẻo lánh, tìm thấy xe taxi, Tứ Phương nghĩ ngợi gì , cõng Lại Văn dọc theo quốc lộ, hy vọng có thể nhanh đến thị trấn gần nhất .

      “Để em tự ” Lại Văn , có thể , Tứ Phương cần cõng mệt như vậy .

      “Đừng nhúc nhích” Tứ Phương ôm sát , tiếp tục cõng về phía trước .

      Lại Văn kiên trì nữa, dựa vào lưng Tứ Phương , đánh giá bốn phía. Con đường này rất quen thuộc , bởi vì quên được cái đêm mà Tứ Phương mất tích, chạy như điên quốc lộ tối đen này . Cái loại cảm giác bối rối tuyệt vọng ấy , tại nhớ tới đến liền khó chịu.

      Mặt dán vào cổ Tứ Phương, ấm áp a, Lại Văn rất muốn khóc.

      ” Hơn năm nay đều tìm em sao?” Lại Văn giọng hỏi Tứ Phương.

      Tứ Phương giật mình, “Ừ, vẫn luôn tìm em .”

      “Thực xin lỗi” thực xin lỗi tình , em thể ở bên cạnh sớm hơn .

      Tứ Phương trấn an “Đừng để ý , em mất trí nhớ mà , biết chỉ cần em nhớ lại , em nhất định lập tức trở về nhà đúng ?”

      Lại Văn ở lưng dùng sức gật gật đầu, “Đúng ” nếu còn trí nhớ, lập tức trở lại bên cạnh Tứ Phương, làm sao có thể để khổ sở tìm kiếm hơn năm cơ chứ .

      đưa tay muốn sờ phần chân trái của , lại chỉ có thể đụng đến đùi trái “Lúc ấy bệnh nghiêm trọng như vậy, có phải lâu mới khỏi hay ? Chân có vẻ tốt hơn lúc trước rồi .”

      “Cha ở Mỹ tìm được bác sĩ tốt , chân lại phẫu lần nữa , khôi phục tốt hơn so với trước kia ” tại chân trái rất tốt, đường còn là vấn đề nữa.

      Tứ Phương chân khôi phục tốt như vậy, Lại Văn rất vui . Bây giờ có rất nhiều điều muốn hỏi .

      “Vì sao mọi người đều ở Vĩnh Châu? Ba ba phải xuất ngoại rồi sao?” Quan trọng nhất ở Vĩnh Châu có an toàn ? Kẻ thù trước kia phải luôn muốn làm hại Tứ Phương sao? tại là làm sao vậy?

      tại Vĩnh Châu rất an toàn, người kia ngồi tù ” Tứ Phương tránh nặng tìm , rất cẩn thận, cố gắng làm sợ .

      tốt quá” Lại Văn .

      có chút do dự hỏi, “ của em còn ở Vĩnh Châu sao?” nhớ ở Đông hải gặp qua Lại Vũ lần, sau đó lại thấy nữa . Tuy rằng năm trước xích mích nhiều như vậy , nhưng tại trải qua nhiều sinh ly tử biệt như vậy, rất nhiều oán hận muốn buông xuống.

      xuất ngoại rồi , đến Mỹ , ở bên kia buôn bán.” Khi ở Đông hải ,Tứ Phương cùng Lại Vũ đạt thành hiệp định, Tứ Phương đáp ứng thả , nhưng cầu phải xuất ngoại, được ở Vĩnh Châu nữa , Tứ Phương hứa hẹn cung cấp số tiền lớn, để Lại Vũ ở Mỹ có cuộc sống an nhàn . Lại Vũ sau khi đáp ứng nhanh chóng đưa mẹ qua Mỹ. Ở Vĩnh Châu coi như còn gì đáng lo ngại nữa .

      vì sao Mỹ vậy ?” Lại Văn kinh ngạc hỏi, phải làm cảnh sát rất tốt sao ?

      “Công việc của xuất vấn đề rất lớn, cho nên phải tạm thời rời khỏi cương vị công tác , vừa vặn bên Mỹ lại có cơ hội, liền qua đó .” Tứ Phương giải thích đơn giản, chán ghét Lại Vũ, hy vọng ta vĩnh viễn cũng trở về.

      trở về chứ ?” Lại Văn lại hỏi.

      “Hẳn là thể nào, ở bên kia thành gia lập nghiệp .” Tứ Phương .

      “Như vậy cũng tốt” Lại Văn trước kia tuy rằng oán hận , tại cũng dần dần buông xuống, cũng hy vọng tìm được tình của mình , sống cuộc sống hạnh phúc.

      “Ừ” vấn đề này , Tứ Phương muốn nhiều lời.

      Đến bệnh viện, bác sĩ được Tứ Phương để Lại Văn làm kiểm tra.

      ấy có việc gì, chính là bị thương ngoài da mà thôi” Bác sĩ cùng Tứ Phương .

      “Làm sao có thể có việc gì?” Tứ Phương tin.

      Lại Văn giật áo Tứ Phương, “Em có việc gì, chúng ta trở về

      Tứ Phương còn cùng bác sĩ tranh luận, “Ông cẩn thận kiểm tra rồi chứ ? Làm sao có thể có việc gì?” Lại Văn chảy máu nhiề như vậy , làm sao có thể có việc gì?

      Ông bác sĩ cũng bất đắc dĩ trả lời , “Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.”

      Tứ Phương vẫn là tin, ôm Lại Văn ra ngoài , “Chúng ta bệnh viện thành phố xem thế nào .”

      Bệnh viện thị trấn dù sao cũng , điều kiện chữa bệnh cũng lạc hậu, Tứ Phương quyết định mang Lại Văn đến bệnh viện thành phố xem sao , dù sao bệnh viện thành phố vẫn đầy đủ điều kiện hơn , yên tâm hơn

      Tứ Phương cõng Lại Văn ra bệnh viện, trời rạng . tìm chiếc taxi nhanh chóng đến bệnh viên thành phố .

      Đến bệnh viện, Lại Văn lại bắt đầu loạt các kiểm tra khác , lần này hạng mục kiểm tra có vẻ nhiều, cũng cẩn thận hơn .

      ”Có dấu hiệu chấn động não rất .” Bác sĩ cùng Tứ Phương .

      Tứ Phương vội vàng hỏi, “Nghiêm trọng ? Có xảy ra chuyện gì ?”

      Bác sĩ cười cười, “Đừng lo lắng, chỉ là chấn động não rất có gì nghiêm trọng cả , cần chú ý nghỉ ngơi, qua hai ngày tốt rồi.”

      Lại Văn nghe xong bác sĩ chẩn đoán, càng thêm thoải mái, nghĩ rằng: xem ra có việc gì , đúng là sao mà .

      Tứ Phương đếm xỉa tới biểu tình sung sướng của , tiếp tục hỏi bác sĩ, “Cần nằm viện ?”

      Bác sĩ , “ cần, bất quá nếu các ngươi lo lắng, có thể ở bệnh viện hai ngày “

      Tứ Phương giữ chặt tay Lại Văn, “Chúng tôi muốn nằm viện.”
      duongduong thích bài này.

    3. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 70

      “Thân thể lại có bệnh gì nghiêm trọng, cần ở phòng bệnh tốt như vậy?” Phòng bệnh cấp cao này , trời chả khác gì phòng ngủ gia đình . chỉ ở có hai ngày , có cần ở phòng ngủ cao cấp như vậy .

      “Như vậy mới thoải mái chút ” Tứ Phương .

      Lại Văn suy nghĩ chút, cũng đúng, hai ngày này Tứ Phương nhất định ở cùng ,bắt về nhà, nhất định về , mà phòng bệnh này rất rộng, buổi tối Tứ Phương có thể ở cùng .

      Tứ Phương sửa sang lại giường rồi ôm lên ”Lại đây nghỉ ngơi, đêm qua em vẫn chưa ngủ!”

      Lại Văn dụi mắt, quả có chút mệt. ôm lấy eo Tứ Phương, “ cũng ngủ cười hì hì tiến đến bên tai , “ cùng em, chúng ta cùng nhau ngủ “

      Tứ Phương đặt lên giường, “Ừ, em nên thay quần áo bênh viện trước .”

      “Có thể mặc hay , quá xấu .”

      Tứ Phương lời nào, tự mình ra tay .

      Tứ Phương thấy Lại Văn cả buổi nhúc nhích gì , cũng ầm ĩ nữa , ngẩng đầu nhìn , thấy ngơ ngác nhìn , cũng biết suy nghĩ cái gì.

      xấu như vậy sao? Ngoan, chỉ mặc hai ngày là được , em ngoan chút, lập tức ra ngoài lấy đồ ăn cho em .” Tứ Phương sờ sờ đầu , dỗ .

      Lại Văn phục hồi tinh thần lại, khẽ cười cười, sao có thể để ý đến bộ đồ bệnh nhân đó chứ , Chỉ là nhìn Tứ Phương thương lo lắng cho như vậy , tự giác nhớ lại truyện trước kia , đau lòng cho Tứ Phương.

      Lại Văn đưa hai tay về phía Tứ Phương, “Ôm…”

      Tứ Phương ôm lấy , hai tay ôm chặt mông , ôm cổ , hai chân vòng chặt quanh hông .

      Tứ Phương giống như vỗ về con nít , khẽ vỗ mông , lại hôn lên thái dương cần suy nghĩ nhiều, bây giờ chúng ta phải đều rất tốt sao, về sau nhất định tốt hơn nữa .”

      Lại Văn tựa vào vai , nhàng gật gật đầu.

      Tứ Phương để lại giường , cầm ví tiền ra ngoài , “Đói bụng , ra ngoài mua bữa sáng cho em nhé .”

      Lại Văn giữ chặt cần ,em đói bụng, muốn ăn gì cả , em muốn cùng em ngủ .”

      Tứ Phương bất đắc dĩ chỉ chỉ cái mũi , chờ đói bụng lại mua vậy . cởi giầy, lên giường ôm Lại Văn vào trong lòng.

      Lại Văn ôm , vùi đầu vào trước ngực , lẳng lặng lắng nghe nhịp tim đập của .

      năm này sống thế nào ?” Lại Văn hỏi, nhịn được muốn biết Tứ Phương năm này sống như thế nào , xảy ra chuyện gì , muốn nghe kể chút.

      Tứ Phương trong lòng thở dài hơi, cuộc sống năm này thích hợp cho Lại Văn biết , bởi vì rất nhiều máu chảy, cũng quá nguy hiểm .

      tránh nặng tìm , dùng lời dối thiện ý để an tâm, “Chính phủ bắt đầu nhiệm kỳ mới , Trần Tự Huy rơi đài , đời này của chỉ có thể ở trong tù . Sau đó khôi phục lại sản nghiệp trước kia, sau đó cha cũng trở lại, tại mọi thứ vào quỹ đạo, có gì phải lo lắng .”

      “Cho nên ở Vĩnh Châu bây giờ rất an toàn?”

      “Rất an toàn “

      “Lúc ấy. . . Tìm thấy em … thế nào . . .”

      Tứ Phương ôm sát , để dựa sát vào , “Lúc ấy với bản thân nhất định thể tuyệt vọng, em khẳng định còn sống, chỉ là ở đâu đó mà thôi , nhất định tìm được em .” nhìn vào mắt , “ bao giờ như lúc đó nữa , nếu chúng ta cãi nhau, em muốn đánh muốn mắng cũng được , trăm ngàn lần đừng chạy ra ngoài, nếu lại xảy ra chuyện gì, em bảo phải làm sao bây giờ? Em ngẫm lại, nếu là , là cái xác lạnh lẽo nằm dưới thước vải trắng, em thế nào?”

      Lại Văn rơi lệ, nghẹn ngào , “ , bao giờ nữa …”

      Tứ Phương lau nước mắt cho , “Còn có lần này, em sao lại đối với bản thân như vậy , sao có thể đập đầu vào lan can chứ ?”

      Lại Văn nức nở, thanh nho , “Lúc ấy quá khó khăn, cũng quá hận chính mình “

      “Của em mọi thứ cũng là của , cho nên về sau phải tự mình trân trọng bản thân biết ?”

      Lại Văn mắt nước mắt lưng tròng gật gật đầu.

      Tứ Phương hôn khuôn mặt hồng hồng của , “Ngoan, đừng khóc nữa , chúng ta chút chuyện vui vẻ .” dỗ trước tiên nhé , lần đầu tiên ở Đông hải nhìn thấy em rất vui .”

      Lại Văn quẹt nước mắt, “ cũng nghe thấy lời đồn giữa em và Cao tiên sinh chứ ?”

      “Ừ, nghe qua ít” Tứ Phương phủ nhận.

      “Em cùng phải như những gì nghe thấy , quan hệ giữa chúng em rất đơn giản” Lại Văn nhìn .

      “Nhưng cảm thấy suy nghĩ của đối với em phải đơn giản như vậy.” Những lời này Tứ Phương ở Đông Hải với Lại Văn nhiều lần .

      Lại Văn nghĩ nghĩ , “ tại nghĩ lại lần, quả có chút gì đó ràng.”

      Tứ Phương quyết định cùng chuyện về Cao Đông Thành, “ tại em khôi phục trí nhớ , hẳn là có thể càng khách quan đánh giá , em chút suy nghĩ của em

      Lại Văn , “Trước kia khi mất trí nhớ, cái gì đều nhớ , sau khi em tỉnh lại theo Cao Đông Thành, cho nên khi đó Cao Đông Thành trong lòng em có vị trí rất quan trọng , cũng vì cái gì khác, mà là vì cứu em, giúp em có công việc ,em đối với rất cảm kích, mà cuộc sống của em chính là vây quanh , hầu hạ ăn uống, hỗ trợ công tác, đây là toàn bộ cuộc sống của em.”

      “Có phải rất vất vả hay ?” Tứ Phương nắm tay , đặt lên miệng hôn.

      Lại Văn lắc đầu, ” so với , chuyện này có là cái gì?” Tuy rằng đám tình nhân Cao Đông Thành mỗi ngày trong đầu luôn nghĩ phải chỉnh thế nào , tuy rằng công việc mới lấy của rất nhiều công sức , tuy rằng Cao Đông Thành hỉ nộ vô thường khó có thể lấy lòng, tuy rằng thường cảm thấy độc, thương tâm đơn, nhưng chỉ có chút, bị mất trí nhớ , thể nhớ đến những phút ngọt ngào trước kia , thể nhớ người của mình, ít nhất đau lòng, bị dày vò. Mà là Tứ Phương, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ lại chuyện cũ , mỗi giây trôi qua là mỗi giây phút dày vò .

      Tứ Phương nhắc lại chuyện đâu khổ trước kia của , hỏi tiếp “Em lúc ấy cảm thấy Cao Đông Thành đối với em có gì kỳ lạ sao ?”

      Lại Văn lắc đầu, “Lúc ấy chút cảm giác đều có, thường giễu cợt em, người khác tra tấn em lại vui vẻ, chuyện công việc lại rất nghiêm khắc, em thậm chí còn biết người khác vì sao lại ra những chuyện xấu giữa em với .”

      Tứ Phương , “Khả năng tư duy của khác hẳn với người thường.”

      tại ngẫm lại, làm số việc, làm cho người khác khó có thể lý giải.”

      Tứ Phương là người đàn ông , đối với Cao Đông Thành cũng có chút hiểu biết , nhưng giải thích với Lại Văn, muốn suy nghĩ về ta quá nhiều.

      .

      Tứ Phương , “Buồn ngủ ? Em ngủ chút .”

      “Càng càng tỉnh , ngủ được .” Vừa đến chuyện này, đầu Lại Văn càng hưng phấn.

      “Đói sao? Chúng ta ra ngoài ăn sáng .” Tứ Phương hỏi .

      “Vâng , ra ngoài dạo chút , ở trong này ngột ngạt quá .”

      Tứ Phương kéo Lại Văn dậy , để ngồi ở bên giường, giúp mặc lại váy . lại giầy . vuốt tóc tết tóc cho em nhé ?”

      Lại Văn cười nhìn , “ biết làm sao ?”

      Tứ Phương , “Giúp luyện tập , trước kia nhìn qua nhiều lần , nhưng mà chưa làm lần nào .”

      Lại Văn cười, “ nhìn từ lúc nào ?”

      Tứ Phương nghĩ ra , “ lâu rồi .” Đại khái là khoảng thời gian Lại Văn tìm thấy , lúc bị bệnh , lúc vô ý nhìn người khác làm nhiều lần , xem rất cẩn thận, bên vừa xem vừa nghĩ, nếu Lại Văn quay lại , muốn tết tóc cho như vậy

      Lại Văn vẫy vẫy tóc, “Đến đây bộ dáng thấy chết sờn.

      Tứ Phương cười nhìn , sau đó cầm lấy tóc , bắt đầu đùa nghịch .

      chải đầu cho , lát lại cầm tết tết gì đó , đáng tiếc cuối cùng đều thành công.

      “Chúng ta được chưa ?” Lại Văn che miệng cười hì hì hỏi .

      “Tốt lắm, lập tức được rồi đây ” Tứ Phương buông tha , kiểu tóc này tết được , cuối cùng vô cùng đơn giản giúp cột kiểu tóc đuôi ngựa.

      Lại Văn sờ sờ tóc, cố ý vẫy vẫy đầu, “Rất giỏi, thành công rồi .”

      Tứ Phương biết cười , sao , lần sau thử lại, kéo tay , “ thôi.”
      Trâu thích bài này.

    4. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 71

      Thời gian còn sớm, nhưng ở dưới lầu bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân tản bộ .

      Tứ Phương kéo tay Lại Văn cùng ra cổng bệnh viện , tới cửa hàng bán đồ ăn nhanh theo kiểu Trung Quốc , cửa hàng này cũng cung cấp bữa sáng, bởi vì đồ ăn phong phú lại ngon, mỗi ngày từ rất sớm có rất nhiều người đến ăn sáng .

      Tứ Phương ở lầu hai tìm được vị trí , ấn Lại Văn ngồi xuống ghế , “Em ở đây chờ , mua cơm, em muốn ăn cái gì?”

      Lại Văn nhìn , “Em vừa mới nhìn thấy bọn họ có bán rượu tiểu mễ, em muốn uống rượu tiểu mễ(gạo kê), lâu rồi em chưa uống nó .”

      Tứ Phương lắc đầu, ” được uống “

      “Buổi sáng uống tốt sao? Vậy mua về , chúng ta để đến buổi tối rồi uống .”

      Tứ Phương xoa khuôn mặt , “ được , em bị chấn động não, thể uống cái kia, ngoan chút, sau khi khỏe lại mua cho em uống nha .”

      Lại Văn móp méo miệng, quả là lâu uống loại này , cực kỳ thèm thuồng “Vậy uống , em thể uống, có thể uống mà , cái kia uống ngon lắm .” Này rượu tiểu mễ là đặc sản nơi này, uống qua lần quên được, luôn nhớ đến cái hương vị kia.

      Tứ Phương , “ uống, tham như em .Em ngồi đây đừng có chạy lung tung , mua cơm.”

      Lại Văn giống như con chó , ngoan ngoãn gật đầu.

      Mấy món Tứ Phương mang lên cực kỳ phong phú , hai người bọn họ có lẽ là ăn cũng hết .

      Lại Văn vui vẻ ăn cháo bí đỏ, “ sao biết em thích ăn cái này?”

      Tứ Phương mặt chút thay đổi , “Này còn phải hỏi sao ” cầm trứng gà trong tay bóc vỏ, đưa tới bên miệng Lại Văn, “Ăn trứng gà

      Lại Văn cắn miếng ” có vị gì cả ” , trứng luộc trong nước trà sao lại có chút hương vị thế này .

      Tứ Phương miếng cắn luôn lòng đỏ trứng, đem lòng trắng trứng còn lại đưa đến miệng Lại Văn, “ có vị mới ngon , mau ăn .” Lại Văn ăn trứng gà lại thích ăn lòng đỏ , lòng đỏ ăn bị nghẹn cho nên ăn trứng gà chưa bao giờ ăn lòng đỏ cả

      Lại Văn miệng đầy trứng gà còn muốn chuyện, “Ngô, ngô, trong nước trà luộc trứng vốn có hương vị mà “

      Tứ Phương trừng mắt ”Ngốc, ăn cơm , đừng để bị sặc .”

      Lại Văn đỏ mặt, cúi đầu ăn cháo, trong lòng lại cảm khái ngàn vạn, năm qua , ở bên cạnh Tứ Phương, cứ như bị trôi dạt giữa biển khơi , từng bị dày vò, nhẫn nại, chỉ cố gắng sống sót, ở trong mắt người khác, thậm chí là người liều mạng cuồng công việc , tâm tư phức tạp , háo thắng , mặc kệ ở công ty hay ở cái trong nhà kia, đều có ít người xa lánh , bởi vì để cho người khác thấy có vẻ vô năng ,lười biếng.

      Nhưng khi được dựa vào trong lòng Tứ Phương, lại giống , ôn nhu, đáng , hồn nhiên lại tùy hứng. tình nguyện được mãi ở bên cạnh Tứ Phương làm nũng như vậy , đây người đàn ông , ở bên người người , cần lo lắng, cần gian khổ, tất cả bão tố phong ba , đều được ngăn cản bên ngoài , là cánh chim lớn bao dung, che chở , chỉ cần ở trong vòng tay ấm áp của làm nhõng nhẽo .

      Lại Văn khóc, yên lặng , nước mắt rơi vào bát cháo, mặn mặn , biết vì sao, càng ngày càng mẫn cảm, càng ngày càng cảm tính, càng ngày càng thích khóc.

      Tứ Phương ngồi vào bên cạnh , ngừng gạt nước mắt cho .

      Lại Văn vừa khóc vừa cười hỏi Tứ Phương, “Em về sau khẳng định càng ngày càng ngốc.”

      Tứ Phương cười , “Tốt như vậy, càng thích.”

      Ăn xong bữa sáng, Tứ Phương cùng Lại Văn đến công viên bên cạnh bệnh viện bộ , đến lúc Lại Văn có tinh thần nữa , bọn họ mới quay về phòng bệnh nghỉ ngơi.

      Lại Văn ra cũng có gỉ nghiêm trọng , chỉ cần sau hai ngày lại làm kiểm tra là được , cho nên bác sĩ , y tá cũng ít khi đến phòng bệnh của .

      Tứ Phương cùng Lại Văn cởi quần áo, hai người cùng nhau ngủ .

      Lại Văn mơ mơ màng màng hỏi Tứ Phương, “Bác sĩ đến đây có thể mắng chúng ta hay ?”

      “Bọn họ đến đâu , ngủ .” Tứ Phương kéo vào lòng

      như vậy em sao có thể ngủ?”

      thế nào ?” Tứ Phương cười hỏi.

      “Biết rồi còn cố hỏi, cái cứng rắn của áp vào mông của em ”

      Tứ Phương nhấc chân gác lên lưng , càng để cái đó gần sát , ma sát vào cái mông của .

      Lại Văn khẽ cười tiếng, đột nhiên bùng nổ, xoay người đem Tứ Phương đặt ở dưới thân, sau đó cưỡi lên lưng , từ cao nhìn xuống , “Ừ hừ” bướng bỉnh phe phẩy lông mi.

      “Bảo bối, xuống dưới , chúng ta ngủ.” thanh Tứ Phương ánh ách, phi thường khó chịu, dục vọng của tăng vọt, rất muốn liều lĩnh đem đặt ở dưới thân, nhưng mà được, bảo bối tại thân thể thích hợp, nếu xảy ra vấn đề gì, hối hận chết mất. Nhẫn a, phải nhịn xuống.

      Lại Văn hạ mông xuống, nhàng ma sát cái cứng rắn nóng rực của , ghé vào lỗ tai nhàng phả hơi “Chúng ta làm , được ? muốn em sao?” xong còn liếm liếm bờ môi của .

      Tứ Phương liều mạng nén nhiệt huyết của mình lại , “, được, chờ em hết bệnh rồi sau.”

      Lại Văn quyệt miệng, “Em lại có bệnh nặng gì, nhất định có việc gì .”

      Tứ Phương lấy hai tay che mắt, dục vọng bị nhìn chằm chằm ngóc đầu đỏ hồng , kìm nén , “ được, được.”

      Lại Văn nhìn khó chịu như vậy , đau lòng , “Vậy em giúp được ?”

      Tứ Phương bỏ tay ra nhìn , ” Giúp như thế nào?”

      Lại Văn cười, tay chậm rãi xuống, trườn qua vùng bụng phẳng của , nhàng cầm lấy dục vọng cứng rắn của , chậm rãi ma sát ” Giúp như vậy, thế nào?”

      Tứ Phương mãnh liệt hít lấy hơi , thân thể muốn nổ mạnh , nhưng vẫn liều mạng kiềm chế, lẳng lặng nằm ở giường, dám lộn xộn, rất sợ tổn thương đến Lại Văn.

      Lại Văn cố ý hỏi , “Được ? , được ?”

      Tứ Phương hữu khí vô lực , “Được , được …”

      Lại Văn vui vẻ nở nụ cười, xuống, muốn dùng miệng giúp , Tứ Phương vội giữ chặt “Bảo bối, đừng…” rất lo lắng thân thể của tốt.

      “Vì sao ?” Lại Văn khó hiểu.

      “Lần này cần, chờ em khỏe rồi sau.” Tứ Phương giải thích.

      “Được rồi ” Lại Văn chu miệng, vậy được rồi, hắc hắc, tin tưởng lấy tay cũng có thể giúp , nhất định làm vui vẻ .

      hết sức chuyên chú tiến hành, bắt tay vào làm số động tác, cần phải khiến cho tận hứng.

      Nhưng mà làm cả nửa ngày, tuy rất phấn khởi , Lại Văn lại có chút suy nghĩ ”Như thế nào còn có S “(đó là cái gì các sắc nữ tự tưởng tượng nha ?)

      Tứ Phương trấn an “Bảo bối, nhanh, cũng sắp “

      Tốt, Lại Văn tiếp tục động tác, đến đây , đến đây , nhanh chút đến đây , tay của rất mỏi rồi nhà .

      Làm lâu, vẫn có gì , Lại Văn yếu ớt hỏi, “ rốt cuộc là muốn như thế nào a? Em mệt mỏi quá “

      Tứ Phương cực kỳ vô tội nha , chuyện này cũng phải có thể khống chế a, rất có hưng phấn , có biện pháp a.”Nhanh, lập tức đến ” chỉ có thể an ủi như vậy.

      Rốt cục, giằng co lâu, Tứ Phương rốt cục S , thoải mái rống ra tiếng.

      Lại Văn mệt mỏi xụi lơ ở giường, nắm lấy tay run rẩy ”Giường dơ rồi, thôi mặc kệ, em mệt mỏi quá a, em muốn ngủ.”

      Tứ Phương hôn lên mặt , “Yên tâm bảo bối, dọn dẹp, em yên tâm ngủ .”

    5. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 72

      Tứ Phương ở trong phòng vệ sinh tắm rửa, đột nhiên nghe thấy tiếng di động , lo lắng tiếng chuông đánh thức Lại Văn ngủ , vội vàng lấy cái khăn tắm chạy ra .

      Tứ Phương cầm lấy di động, là Vương thúc gọi tới , có chuyện gì sao?” Vương thúc có chuyện gì?”

      Vương thúc ở bên kia ha ha cười vài tiếng, “Ở bên kia tốt ?”

      “Rất tốt , Lại Văn khôi phục trí nhớ , mọi thứ đều tốt.” Tứ Phương .

      “Vậy sao , tốt quá, Lại Văn cuối cùng cũng nhớ lại .” Ông dừng lát lại “Tứ Phương, có chuyện muốn với cậu, bên kia Cao Đông Thành xảy ra chuyện.”

      Tứ Phương kinh ngạc, “Chuyện gì, đến Vĩnh Châu sao ?” Có thể có chuyện gì chứ , phải là Cao Đông Thành mang người đến Vĩnh Châu đòi gặp Lại Văn chứ?

      phải, vẫn chưa tới Vĩnh Châu, mà là ngã bệnh, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, sáng nay trợ lý của đến Vĩnh Châu , vốn là muốn gặp cậu, cậu lại ở đây ,nên ta chuyện này cho tôi , là Cao Đông Thành muốn gọi Lại Văn quay về gặp mặt lần , đại khái là bệnh Cao Đông Thành rất nghiêm trọng, nghe thời gian của còn nhiều ?”

      Tứ Phương nheo mắt lại, ” vậy chăng? Các ngươi điều tra qua chưa ? Trước đó phải đáng rất tốt sao , sao đột nhiên lại như vậy ?”

      điều tra qua rồi , Cao Đông Thành tại quả ở bệnh viện, bị bệnh ung thư dạ dày tái phát, lần này có lẽ lành ít dữ nhiều.”

      Tứ Phương thở dài, “Vậy bọn họ thế nào? Chỉ cần Lại Văn trở về gặp lần phải ? Có vấn đề gì khác hay ?”

      Vương thúc , “ có, đúng ra là muốn gặp mặt lần , nhưng gặp Lại Văn rồi cái gì, tình hình phát sinh như thế nào , chúng tôi cũng biết.” Ông hỏi Tứ Phương, “Cậu có đồng ý ? Nếu cậu lo lắng , vậy chúng ta gạt Lại Văn , hai người cứ ở đó thời gian, chờ điều tra chuyện Cao Đông Thành bên này, hai ngươi hãy quay về .”

      Tứ Phương trầm mặc suy nghĩ lát, sau đó hướng Vương thúc , “Lại Văn khôi phục trí nhớ , ấy biết nên làm thế nào. Hơn nữa Cao Đông Thành dù sao cũng có ân với ấy , nếu sau này ấy biết chúng ta dấu ấy, ấy tuy gì, nhưng thoải mái trong lòng , cho nên chuyện này theo ý ấy . Tôi bây giờ chỉ lo Cao Đông Thành có thể có động tác gì mờ ám , cho nên chú phải luôn theo dấu bọn họ , có thể gặp Lại Văn, nhưng tôi phải ở bên, có chuyện để Lại Văn mình gặp

      Vương thúc , “Vạy tôi theo dấu họ , sau đó gửi điện trả lời cho cậu.”

      ***

      Lại Văn ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh. Tứ Phương giúp rửa mặt lại giúp hâm đồ ăn.

      Lúc ăn cơm Tứ Phương cùng Lại Văn , “Ăn xong , chúng ta trở về .”

      Lại Văn rất kinh ngạc, “Trở về Vĩnh Châu sao? Nhanh như vậy?” còn tưởng bọn họ còn ở đây khoảng thời gian nữa.

      Tứ Phương nhìn ánh mắt , “Có chuyện muốn cho em biết, Cao Đông Thành ngã bệnh .”

      Lại Văn lơ đễnh, “ hàng năm đều ngã bệnh, bệnh tiểu đường thôi, có gì phải ngạc nhiên.”

      phải, lần này là bệnh khác, nghe là bệnh ung thư dạ dày tái phát, giải phẫu cùng phương pháp trị bệnh bằng hoá chất vô dụng .”

      Lại Văn ngạc nhiên , “Tại sao có thể như vậy? Tái phát sao ? trước kia từng bị bệnh đó rồi sao”

      Tứ Phương gật đầu, ” Tư liệu Vương thúc điều tra được như vậy , năm năm trước Cao Đông Thành bị ung thư dạ dày, khi đó coi như được phát đúng lúc, bác sĩ cắt nữa dạ dày , sau đó khỏi hẳn , lần này là tái phát “

      Lại Văn sững sờ , “Em biết chuyện này, cũng có người cho em biết, bình thường uống thuốc hay tiêm thuốc cũng chỉ là để trị liệu bệnh tiểu đường , nghĩ tới …lại đột nhiên như vậy.”

      Tứ Phương vỗ vỗ lưng , “ tại muốn gặp em lần , em có muốn gặp ?”

      Lại Văn vẫn muốn gặp lại Cao Đông Thành lần, sau khi quay về Vĩnh Châu ngày hôm sau mượn di động Tứ Phương gọi cho Cao Đông Thành ,nhưng lại có ai nghe máy . nghĩ chắc giận .

      Cho dù phải ngã bệnh, vốn dĩ muốn trở về gặp , vẫn nên gặp chuyện lần , cho , tìm được nhà , phải về nhà. Dù sao bọn họ từng đứng dưới mái hiên sinh hoạt lâu như vậy.

      Lại Văn cũng lo lắng đến lập trường của Tứ Phương, “ đồng ý chứ ?”

      Tứ Phương sờ sờ đầu ”Chỉ là gặp nhau lần, sao, luôn ở bên cạnh em .”

      Lại Văn nắm lấy bàn tay , gì chỉ có thể cảm kích thôi .

      ***

      Chu Quân gõ cửa phòng bệnh “Cao tiên sinh, bọn họ đến .”

      Bên trong phát ra tiếng khàn khàn “Để cho An An vào .”

      Chu Quân hướng Tứ Phương , “Thực xin lỗi Hạ tiên sinh, mời ngài ở bên ngoài đợi chút, Cao tiên sinh chỉ mời An An vào.”

      Tứ Phương mặt chút thay đổi, thèm để ý đến lời Chu Quân.

      Lại Văn cùng Tứ Phương , “Nếu ở bên ngoài đợi chút, em cố gắng nhanh .”

      Tứ Phương nghĩ nghĩ, “Đợi chút” ấn Lại Văn ngồi xuống ghế hành lang, chính cùng Chu Quân vào phòng bệnh.

      Cao Đông Thành nghe thấy tiếng mở cửa, mỉm cười nhìn cửa vào , chờ nhìn thấy người ,nụ cười của liền cứng lại, phải An An, là Hạ Tứ Phương.

      Tứ Phương để ý đến Cao Đông Thành, vội đánh giá bốn phía phòng bệnh, đây là phòng bệnh cao cấp, bài trí xa hoa, đến bên cạnh tủ quần áo, mở cửa, phát cái gì, tiếp tục đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ thủy tinh ra, nhìn ra bên ngoài dò xét, vẫn có gì, vẫn lo lắng, lại kiểm tra tủ đầu giường cùng phòng vệ sinh, đều có phát dấu hiệu khả nghi gì.

      Toàn bộ quá trình, Tứ Phương cùng Cao Đông Thành đều có trao đổi.

      Ra khỏi cửa phòng bệnh, Tứ Phương giữ chặt Lại Văn , “Em vào , ở bên ngoài chờ em , gắng nhanh chút, có chuyện kêu biết ?”

      Lại Văn gật đầu, Chu Quân thở hơi nhõm, mở cửa phòng bệnh ra để Lại Văn vào.

      Lại Văn vừa vào cửa, liền thấy Cao Đông Thành sắc mặt tái nhợt nằm ở giường bệnh, Lại Văn nhất thời có chút hoảng hốt, ở trong ấn tượng của , Cao Đông Thành vẫn là người dũng mạnh , bây giờ lại suy yếu nằm ở giường bệnh như vậy, giống như người khác chỉ cần cánh tay đều có thể muốn mạng của , đây là Cao Đông Thành sao? Lại Văn nhất thời dám qua.

      Cao Đông Thành thong thả run run nâng tay lên “An An, đến đây ”

      Lại Văn trong lòng hồi hộp chút, vì Cao Đông Thành mà cảm thấy đau lòng , thời điểm khỏe mạnh mạnh mẽ như vậy , có hai. thoáng trấn định lại tâm trạng , nhìn chăm chú vào Cao Đông Thành , chậm rãi đến bên giường bệnh của

      Cao Đông Thành nhìn , hơi nở nụ cười, “Ngồi

      Bên cạnh có chiếc ghế dựa, Lại Văn kéo tới ngồi cạnh bên giường.

      “Trong khoảng thời gian này có khỏe ?”

      “Vâng , tốt lắm.” Lại Văn cúi đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút dám nhìn thẳng vào Cao Đông Thành.

      Cao Đông Thành nhàng thở dài hơi, “Bọn họ khôi phục trí nhớ .”

      “Chúng tôi đến nơi sống qua trước kia, nhìn rất nhiều thứ quen thuộc liền nhớ lại .”

      Cao Đông Thành nhìn trần nhà, “Nơi sống trước kia ? … Ha ha, tôi có đôi khi cũng muốn quay về Mỹ, biết tôi ở Mỹ nhiều năm, càng già lại càng nhớ đến nơi đó… Có người , nhớ lại nơi mình sống trước kia ý nghĩa là già …”

      “Con người luôn nhớ lại nơi mình sống ” Lại Văn , lần đầu tiên thấy Cao Đông Thành bình thản kể lại chuyện của mình như vậy.

      “Đúng vậy, lúc còn trẻ luôn có những thời khắc ngọt ngào như vậy , khi già lại thường lấy ra nhớ lại lần.” Cao Đông Thành xong, giống như nhớ đến kỷ niệm ngọt ngào trước kia, thanh cũng trở nên ôn nhu.

      Lại Văn cảm thấy chỉ lúc còn trẻ, con người mỗi giai đoạn đều có khoảng khắc tốt đẹp, đáng giá để ta nhớ lại, tuổi trẻ khi tình điên cuồng, trung niên sau khi kết hôn , khi người thương che chở,khi già con cháu đầy đàn, đó đều là những thứ đáng quý của đời người?

      Cao Đông Thành nhìn Lại Văn trước mặt, khổ sở hỏi, “Có thể nắm tay của tôi được ?”

      Lại Văn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , tay vô lực lại run run đưa đến bên giường, đưa gần đến tay , khát vọng cầm lấy bàn tay ấm áp bé ấy .

      được sao?” hỏi, tiết cuối lộ ra uể oải cùng nghẹn ngào của .

      Lại Văn lắc đầu, vươn tay, nhàng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo run run của .

      nhìn vào mắt Lại Văn, “ biết ? Lần đầu tiên nhìn thấy , ta rất vui, rất giống mối tình đầu của tôi, khi đó tôi mới đến Mỹ, bản chất kém cỏi lại khó sửa , tuy rằng rất ấy, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn phản bội ấy , lúc ấy mất cũng chỉ mới mười bảy tuổi, vì uống thuốc phá thai chất lượng kém mà bị xuất huyết, chết ở giường trong phòng cho thuê của chúng tôi , máu khiến cho chiếc giường nhuộm đỏ , lúc ấy mất tôi ở quán bar uống rượu, cùng những người phụ nữ khác sống phóng đãng , ba ngày sau tôi mới quay lại cái phòng trọ kia , lúc đó mới phát thi thể của ấy , mắt ấy mở rất to , làm thế nào cũng khép lại …”

      Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống , lại còn dùng ngữ khí bình tĩnh kể lại chuyện cũ.

      Lại Văn vùi đầu ở trong lòng bàn tay của , nước mắt rơi xuống ngừng , thế giới này, có lẽ chúng ta thể hiểu được số việc làm của người khác, nhưng ra , cuộc sống của mỗi người , đều có con đường riêng của họ .

      Cao Đông Thành run run nâng mặt lên , “Đừng khóc , An An” lau nước mắt cho , “Ha ha, có lẽ sau khi tôi chết, người duy nhất rơi lệ vì tôi , cũng chỉ có .”

      Lại Văn hốc mắt đỏ hồng , “ cố gắng dưỡng bệnh, nhất định có thể khỏe lại.”

      Cao Đông Thành thấp giọng nở nụ cười, ” Dạ dày bị cắt lần , lần trước may mắn có thể qua khỏi, lần này diêm vương bỏ qua cho tôi , bây giờ phương pháp điều trị thể sử dụng, tôi chỉ có thể chờ chết, ha ha, cũng tốt, có lẽ sau khi chết có thể nhìn thấy mối tình đầu của tôi, đến lúc đó tôi nhất định quỳ xuống trước mặt ấy xin lỗi, xem ấy có tha thứ cho tôi ?”

      Lại Văn khóc ra lời, “. . . ấy nhất định tha thứ .”

      Cao Đông Thành mỉm cười nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, “Hy vọng là như thế. Có đôi khi tôi cũng tò mò, thế giới làm sao có loại biến chất như tôi chứ , ha ha, tôi cũng biết vì sao tôi lại có thể sống như vậy , cũng chán ghét tôi .”

      Lại Văn lắc đầu, “ có “

      Cao Đông Thành cầm tay , ” Trải qua năm, có đôi khi tôi nhìn chê cười, khiến khổ sở , có thể tha thứ cho tôi , trong công việc tôi đối với có nghiêm khắc, cũng tha thứ cho tôi chứ , tôi chỉ là muốn … rèn luyện cho mà thôi , cho dù tôi chết , cũng ai có thể bắt nạt , tôi có nơi kinh doanh lớn, muốn thay tôi bảo vệ nó .”

      Lại Văn vội vàng xua tay, “Tôi được, để cho người khác .”

      Cao Đông Thành cười khổ, “Tôi có thể gọi ai tới chứ ? Vài người bà con xa thân thích mười mấy năm chỉ nhìn vào tiền của tôi , có thể cách xa gắng cách xa, tôi cũng có con, đương nhiên, bên cạnh tôi còn đám oanh oanh yến yến, nhưng tôi dám khẳng định, sau khi tôi chết mấy người kia biết cười vui vẻ đến mức nào , rốt cục có thể rời khỏi tôi , , tôi còn có thể kêu ai?”

      Lại Văn nghe đến việc này, có thể thấy được đối với cuộc sống của hiểu , tuy rằng ở mặt ngoài có cuộc sống phong lưu , nhưng nội tâm của lại cực kỳ sang suốt .

      Cao Đông Thành tiếp theo , “Tôi ở cái thế giới vạn ác này cũng trải qua vài chục năm , rốt cuộc là người thế nào, tôi chả lẽ còn , như , tôi rất thích , chính là thiện lương và bao dung của . Tôi đem mọi thứ giao cho , ít nhất tôi khó chịu. trông coi nó , coi như báo đáp tôi .”

      Lại Văn lấy tay che mặt mình, khổ sở, thương tâm, cảm khái, các loại cảm xúc đan xem vào vào, biết nên cái gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :