1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm mươi thước thâm lam - Ba Nữu (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 63

      Lại Văn tắm rửa lâu, chờ tắm xomg, là rạng sáng chút .

      Lại Văn mở cửa phòng tắm, Tứ Phương lảo đảo ngã về phía sau , Lại Văn vội vàng từ phía sau đỡ lấy . Hóa ra Tứ Phương vẫn chờ ở bên ngoài, vẫn tựa vào cửa phòng tắm, thời gian Lại Văn tắm, Tứ Phương vẫn đợi ở bên ngoài .

      Tứ Phương lảo đảo hai bước, đứng lại. ngượng ngùng cười cười, “tắm xong rồi?”

      Lại Văn gật gật đầu, “Ừ “.

      Tứ Phương cầm tay Lại Văn , lôi ra , ấn ngồi trước bàn trang điểm , nhìn cười tủm tỉm. Lại Văn ở trong phòng tắm lâu, bị hơi nước chưng cả người đỏ bừng , phấn nộn lại trắng nõn, Tứ Phương nhìn nhìn, càng cười tươi, thân thể cũng cứng lại, máu toàn thân đều hướng về phía dục vọng cứng rắn để ở phía sau lưng Lại Văn. bao nhiêu lâu cùng Lại Văn , lâu , lâu lắm , thân thể rất nhớ , muốn liều lĩnh ôm lấy Lại Văn, nhưng mà được, Lại Văn tại chưa khôi phục trí nhớ, khả năng còn kháng cự, bọn họ vất vả mới ở bên nhau, sao có thể dọa được? được nóng nảy, phải nhẫn, phải nhẫn.

      Tứ Phương quyết định tìm chút chuyện để làm, phân tán lực chú ý chút, lấy máy sấy, chậm rãi sấy tóc cho Lại Văn.

      Lại Văn bị dục vọng cứng rắn của để gần , mặt càng đỏ hơn, giống viên cà chua hồng đáng . Thân thể nghiêng về phía trước, lấy đồ trang điểm bàn .

      Sấy tóc xong , Tứ Phương thấy Lại Văn có chút mệt mỏi, tới bên giường thu thập giường, vén chăn , chỉnh điều hòa lên mấy độ , hướng Lại Văn ngoắc, “Mệt chưa, đến ngủ . “

      Lại Văn mặc kệ có bao nhiêu khốn, nghe như vậy vừa cũng tỉnh táo lại , nghĩ , muốn cùng ngủ chứ , tuy rằng biết là chồng , nhưng cứ ngủ cùng nhau như vậy , vẫn quen.

      Lại Văn vẫn đứng ở cạnh bàn trang điểm , bước tới . Tứ Phương biết suy nghĩ cái gì, tới, nắm lấy tay , cười , “Nha đầu ngốc, em mau ngủ , ở phòng bên cạnh, có việc gọi , biết ?”

      Lại Văn mặt đỏ hồng gật đầu, Tứ Phương sờ sờ đầu ”Ngoan lắm “

      Sáng sớm, Vương thúc ở trong nhà là người dậy sớm nhất , ông bưng ly nước mật ong đến phòng ngủ Hạ Hữu Quân, Hạ Hữu Quân hai năm này tuổi lớn, cũng buồn ngủ nhiều , từ sáng sớm tỉnh, theo thói quen buổi sáng uống ly nước mật ong , sau đó ra ngoài chạy bộ.

      Vương thúc bưng ly nước lên lầu hai, liền nhìn thấy Tứ Phương xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở ngoài cửa phòng ngủ chính mình. Vương thúc cảm thấy kỳ quái, ông chạy tới gọi Tứ Phương, “Tứ Phương, Tứ Phương, sao cậu lại nằm ở đây ?”

      Tứ Phương mở mắt ra, dùng hai tay chà xát mặt, “Vương thúc, sớm” .

      Vương thúc lại hỏi lần, “Cậu sao ngủ ở đây ? Là vì Lại Văn sao? Bên cạnh phải cũng có phòng sao?”

      Tứ Phương cười cười, ngượng ngùng , từ phòng ngủ ra, làm sao cũng muốn , thầm nghĩ muốn ở nơi gần Lại Văn nhất , liền thuận thế ngồi ở cạnh cửa, nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, nghĩ biểu tình đỏ mặt của Lại Văn, biết sao lại ngủ mất .

      Vương thúc trách cứ , “Lần sau cũng được như vậy , cậu xem mắt của cậu nè , sắp biến thành gấu mèo rồi , như vậy cũng rất hại cho thân thể .”

      Tứ Phương , “Biết rồi Vương thúc, lần sau cũng dám “

      Vương thúc vỗ vỗ bờ vai của , trong lòng cũng vui vẻ, Lại Văn trở về, Tứ Phương lập tức liền vui vẻ hơn rất nhiều , những ngày về sau chỉ biết càng ngày càng tốt, Vương thúc ngóng trông bọn họ có kết thúc tốt đẹp , Lại Văn sớm chút sinh tiểu tử béo mập , để mấy lão già bọn họ được hưởng vui vẻ tuổi già.

      Tứ Phương lấy lý nước mật ong tay Vương thúc uống hơi cạn sạch, hưng phấn hỏi, “Còn trứng gà ?”

      “Có a, còn nhiều mà” Vương thúc . Tứ Phương là đắc ý vênh váo, bình thường có bao giờ uống nước mật ong đâu , bây giờ ông đành lần nữa lấy nước mật ong cho Hạ Hữu Quân rồi .

      Tứ Phương bỗng nhiên nhổm dậy , sau đó ghé vào cửa, lỗ tai dán ván cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, “Lại Văn còn chưa dậy ” hướng Vương thúc , “Tôi làm điểm tâm cho Lại Văn.”

      Vương thúc hắc tuyến, ông còn chưa bao giờ nhìn thấy Tứ Phương nấu cơm.

      Vương thúc vội vàng theo Tứ Phương đến phòng bếp, chỉ thấy Tứ Phương vô cùng thuần thục bắt đầu rửa nồi, sau khi rửa xong liền hỏi Vương thúc, “Gạo đâu ? để ở chỗ nào ?”

      Vương thúc làm sao mà biết gạo để ở đâu ? Ông cũng có làm cơm.”Tôi hỏi đầu bếp” nhưng đầu bếp còn chưa có ai dậy .

      “Coi như hết” Tứ Phương , đưa tay bắt đầu lục tìm, rốt cục tìm được rồi, vo gạo , cho vào nồi , đậy nắp , chậm rãi nấu cháo . Lúc chờ cháo chín , lại tiếp tục đun nước sôi luộc trứng . Vương thúc nhìn động tác của làm vô cùng thuần thục, xem ra khiến cho phòng bếp thành bãi chiến trường , yên tâm lấy nước mật ong cho Hạ Hữu Quân.

      Tứ Phương luộc trứng gà xong , cháo cũng hầm xong , cầm cái môi , chậm rãi khuấy .

      Vương thúc cầm phần văn kiện vào phòng bếp, “Tứ Phương, báo cáo DNA có .”

      cần xem, kết quả kiểm tra này xem qua , hơn nữa Cao An An chính là Lại Văn, có gì cần phải hoài nghi , “Giao cho tôi ” Tứ Phương dùng tạp dề lau tay , nhận văn kiện từ tay Vương thúc.

      “Giúp tôi khuấy cháo ” Tứ Phương cùng Vương thúc , sau đó cầm báo cáo kiểm tra đo lường lên lầu hai.

      Tứ Phương nhàng đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong , Lại Văn còn chưa rời giường , chăn trùm kín đầu , cũng biết tỉnh hay chưa tỉnh. Tứ Phương vào phòng ngủ. đến bên giường, nhàng kéo chăn xuống , lộ ra khuôn mặt phấn nộn của Lại Văn, cái miệng nhắn hơi hơi quyệt , đáng chết mất . Tứ Phương tâm ngứa khó nhịn, cúi đầu hôn trụ cánh môi , lại sợ bừng tỉnh, dám dùng sức, chỉ dùng đầu lưỡi nhàng vẽ viền môi . Tứ Phương còn hôn hăng say, Lại Văn đột nhiên mở mắt, đem Tứ Phương dọa cái . lập tức ngẩng đầu, thân thể đứng thẳng, nhấp nhấp mân mê môi mình, “Cái kia, cái kia báo cáo DNA có .”

      Lại Văn bị môi Tứ Phương hôn đến tỉnh, còn có chút lâng lâng , còn chưa có phản ứng kịp . Tứ Phương cười cười, ngồi giường, ôm Lại Văn ngồi lên đùi, đưa văn kiện cho .

      Lại Văn đỏ mặt , ở Tứ Phương trong lòng nhéo xoay, Tứ Phương hôn vành tai “Mau nhìn .”

      Lại Văn có chút tỉnh táo lại, vội vàng cầm lấy tay văn kiện thoạt nhìn, hàng hàng , xem thực cẩn thận.

      Đại khái qua 5 phút, Lại Văn rốt cục xem xong , đưa tay nhàng đặt ở trang đầu văn kiện .

      Tứ Phương cẩn thận nhìn mặt của , “Bảo bối?”

      tiếng cẩn thận hèn mọn gọi , khiến Lại Văn chảy nước mắt, trong khoảng thời gian đó tới nay, thái độ Tứ Phương đối với , phương thức đối đãi , đều làm trái tim rung động, mà văn kiện trước mặt này, lại khẳng định chính xác thân thế của , năm này, trải qua bao nhiêu vất vả, mất mát mờ mịt , độc ,nhẫn nại, giờ khắc này đều có thể buông xuống, về nhà , có nhà .

      Tứ Phương đau lòng lau nước mắt mặt ”Bảo bối đừng khóc, tốt, hết thảy đều tốt.”

      Lại Văn ngẩng đầu lên, sâu nhìn vào mắt Tứ Phương, nước mắt nước mũi ngừng xuống, nghẹn ngào , “ tại, cái gì tôi cũng đều tin tưởng, có chuyện gì nhất định phải cho tôi biết.”

      Tứ Phương đau lòng thôi, nước mắt cũng chảy xuống , “em hỏi .”

      ” Trước khi tôi gặp chuyện may , có phản bội tôi hay ?” Lại Văn hỏi .

      có, vĩnh viễn có khả năng phản bội em.” Tứ Phương .

      “Tôi sao ? Tôi có phản bội hay ?” Lại Văn truy vấn.

      có, đương nhiên có, em làm sao có thể phản bội chứ ?” Tứ Phương sốt ruột .

      Lại Văn nghe đáp án, vừa lòng . cúi đầu giọng , “Chỉ cần phải là phản bội, vấn đề khác đều phải là vấn đề.” dự tính bản thân trước khi gặp chuyện may , cùng Tứ Phương khẳng định có ít mâu thuẫn, nhưng chỉ cần phải là phản bội, có gì nghiêm trọng .

      Bây giờ rất mong nhớ lại tất cả, nhanh chóng quay về quỹ đạo, khôi phục cuộc sống cùng Tứ Phương, hướng Tứ Phương , “tôi muốn gặp bác sĩ , bác sĩ có lẽ có thể có cách trị bệnh của tôi “

      Tứ Phương muốn phải sốt ruột, “Từ từ , nhất định khỏe mạnh lại .”

      rút mấy tờ giấy khăn, nhàng lau nước mắt mặt Lại Văn, lại xoa xoa nước mũi của , hôn vào đôi môi hồng hồng của , “Về sau đừng khóc như vậy được bảo bối? Em có biết lòng khổ sở đến thế nào ?”

      Lại Văn chậm rãi bình phục cảm xúc, ngừng nước mắt. ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt thương tiếc của Tứ Phương, khuân mặt tuấn cũng bị nước mắt che kín, hốc mắt Lại Văn lại nhịn được chua xót .
      duongduongTrâu thích bài này.

    2. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 64

      Tứ Phương xuống lầu, Vương thúc lại thấy Lại Văn, liền hỏi Tứ Phương, “Sao vậy ?Sao Lại Văn xuống ăn sáng sao ?”

      Hạ Hữu Quân chạy thể dụcvề , ngồi ở bàn ăn , “Sao còn chịu xuống dưới ăn sáng ? Đến khi nào …?”

      Tứ Phương yên lặng , tìm cái khay, lấy mấy thứ Lại Văn thích ăn , chuẩn bị bước lên lầu. Lại Văn khóc nhiều , mắt sưng u cục , ủ rũ nằm ở giường, muốn ăn gì cả .

      Hạ Hữu Quân nhìn Tứ Phương cái gì cũng , cầm khay lên lầu, ông nhíu mày, kiên nhẫn , “Con nhanh lên, lập tức cùng ta đến sòng bạc chuyến, bên kia còn đống chuyện phải giải quyết .”

      Tứ Phương lại , “Hôm nay ”, lại hướng Vương thúc , “Kêu bạn của Tương Thường chuẩn bị chút, tôi và Lại Văn hôm nay muốn đến Lư Giang (phủ Lư Châu cũ, nay là Hợp Phì, tỉnh An Huy Trung Quốc) ”

      “Hôm nay sao?” Vương thúc hỏi, Tứ Phương có máy bay phản lực Bombardier tư nhân , lúc ấy mua là vì muốn đến Lư Giang . Bởi vì tháng luôn hai lần, nhất định phải Lư Giang.

      “Đúng , hôm nay bay ” Tứ Phương . Lư giang là nơi lánh nạn trước kia của Tứ Phương cùng Lại Văn, tạm thời Tứ Phương muốn mang Lại Văn rời khỏi đây , đến nơi quen thuộc, hơn nữa tâm tình được thả lỏng, đối với chuyện khôi phục trí nhớ rất có lợi. Kỳ cũng có nguyên nhân khác , trong nhà này có trưởng bối có bảo vệ, Lại Văn cần nhất chính là thích ứng, Tứ Phương sợ lo lắng mà mệt.

      Hạ Hữu Quân phi thường hiểu, “Sao mới vừa về vừa muốn ra ngoài? Còn đến Lư Giang chỗ xa đến như vậy ? Bên này cần rất nhiều chữ ký của con , rất nhiều chuyện đều đợi con xử lý đó .”

      Tứ Phương , “Con muốn mang Lại Văn giải sầu, văn kiện cần ký tên, mong cha có thể ký thay con ”

      Hạ Hữu Quân “chuyện buôn bán lớn mặc kệ, chỉ lo nghỉ ngơi , hiểu nổi ” hướng Vương thúc oán giận, “Chú cũng nên khuyên nhủ nó , sòng bạc ngừng kinh doanh lâu , chuyện này là sao hả ?”

      Vương thúc hiểu tình hình của Lại Văn, cho nên có thái độ hoàn toàn khác Hạ Hữu Quân “Ha ha, công việc là cả đời , để cho hai đưa nó chơi cho vui vẻ , chỉ cần mau trở lại là được.”

      Hạ Hữu Quân nghe Vương thúc như vậy, cũng thể lại oán giận.

      Máy bay đến sân bay vừa lúc chạng vạng, ráng đỏ đầy trời, độ ấm thích hợp.

      Tứ Phương cùng Lại Văn hạ máy bay, lập tức lên xe taxi địa phương đến Lư Giang . Lần này đến Lư Giang, Tứ Phương mang nhiêu người , chỉ có hai bảo vệ bí mật theo sau , này cũng là vì lo lắng an toàn cho Lại Văn. Trừ lần đó ra, Tứ Phương cái gì cũng có lấy, muốn cùng Lại Văn có cuộc sống bình thường nhất, giống như cuộc sống trước kia của bọn họ vậy.

      Lên xe taxi Tứ Phương sờ sờ đầu Lại Văn, “Có mệt hay ?”

      Lại Văn lắc đầu, “ sao ” ban ngày nghỉ ngơi sung sức , lại cũng thuận tiện cũng gì là mệt . Bọn họ thậm chí mang hành lý, bởi vì Tứ Phương bên này cái gì đều có.

      Tứ Phương kéo vào trong lòng, “Ngủ chút , còn phải lâu.” Đến thị trấn Lư Giang cần rất nhiều thời gian xe .

      Lại Văn nghe lời gật đầu, nằm xuống , đầu gối lên đùi Tứ Phương, nhàng nhắm mắt lại. Tứ Phương mỉm cười nhìn khuôn mặt , hôn cái trán trơn bóng, lấy tay vuốt ve mái tóc .

      Lại Văn giống như được con mèo liếm láp mân mê , rất nhanh chìm vào giấc ngủ, cảm giác ngủ lâu lắm , Tứ Phương nhàng vân vê khuôn mặt , “Bảo bối, tỉnh tỉnh, chúng ta đến rồi .”

      Lại Văn mở to mắt, sắc trời đen, bên ngoài hoàn toàn đen kịt .

      Tứ Phương giúp Lại Văn ngồi xuống, bàn tay đưa đến phía sau giúp mang lại thắt lưng , Lại Văn hậu tri hậu giác mặt đỏ , nhất định là sợ khi ngủ khó chịu, liền cởi thắt lưng dùm , thế nhưng chút cũng phát .

      Tứ Phương lại sửa sang lại quần áo cho , đem vạt váy áo kéo lại, ngón tay vuốt ve sợi tóc , kéo tóc mai ra sau. Sau khi sửa sang cho xong , mới mở ví tiền ra trả cho lái xe , sau đó mở cửa xe ra ngoài, cũng kéo luôn ra ngoài.

      Tứ Phương nắm tay Lại Văn chậm rãi về phía trước , Lại Văn nhìn xung quanh , phát đó là tiểu khu, có thể là ở vùng ngoại thành, bốn phía có vẻ trống trải, cũng tương đối lạnh lẽo , may mắn là từng nhà đều mở đèn , khiến khu vực này thêm chút ấm áp.

      Tứ Phương kéo vào chung cư đơn nguyên, Lại Văn ngừng nhìn đông ngó tây , “Là nơi này sao ?”

      Tứ Phương gật đầu, ôm lên lầu, “Chúng ta ở đây rất lâu.”

      Hàng hiên thỉnh thoảng truyền đến đủ loại thanh , có tiếng phim truyền hình từ ti vi , tiếng khóc trẻ con , thanh mắng con của mẹ , còn có tiếng hét hò ủng hộ đội bóng nào đó .

      Vẫn hướng lên , Lại Văn hỏi, “Ở tầng cao nhất?”

      Tứ Phương kinh hãi, “Em nhớ ?”

      Lại Văn lắc đầu, “ nhớ , chỉ là có loại cảm giác này.”

      Tứ Phương vui vẻ nghĩ, xem ra mang đến đây là đúng , Lại Văn đối với cuộc sống trước kia của bọn họ cũng khó quên . Tại hoàn cảnh quen thuộc, bình thường, thoải mái như vậy , tin tưởng Lại Văn nhất định có thể từ từ nhớ lại .

      Đến tầng cao nhất, Tứ Phương lấy ra chìa khóa mở cửa, “Ba” mở đèn Lại Văn nhìn vào trong , trước mắt là phòng khách, rất giống phòng khách bình thường , có tivi có máy tính, có đủ loại gia dụng , thoạt nhìn lại cực kỳ sạch , chút bụi, có mạng nhện.

      Tứ Phương từ tủ giầy bên cạnh lấy ra đôi dép lê phấn hồng , ngồi xổm xuống cởi giầy Lại Văn, giúp thay dép lê, “Vào thôi” Tứ Phương ôn nhu .

      Lại Văn lăng lăng tiêu sái tiến vào phòng khách, nhìn lát, qua sờ sờ TV, sờ sờ bức họa trang trí tường, lại ngồi vào sô pha, nghịch ngợm mọi thứ , sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tứ Phương đứng ở bên, rất có hưng thú nhìn , ngượng ngùng đứng lên, nhìn vào phòng khác.

      đẩy cửa vào phòng khác, đây là phòng ngủ, trước mặt chính là cái giường to, mộc mạc đơn giản , bên cạnh là cái tủ quần áo lớn , Lại Văn nhịn được qua mở tủ, bên trong quần áo nam nữ , để qua bên quần áo phụ nữ chiếm đại bộ phận gian, quần áo đàn ông chỉ có thiếu thiếu vài món. Mấy bộ quần áo đó đều thực sạch xem ra thường xuyên có người giặt giũ .

      Bên canh tủ quần áo là cái bàn trang điểm dài , mặt bàn có đủ loại kiểu dáng đồ trang điểm . bàn còn bức ảnh , Lại Văn cầm lấy nhìn kỹ, là ảnh cùng Tứ Phương

      Lại Văn rung động , tay cũng ngừng run run. run run đem bức ảnh chụp để lại chỗ cũ, xoay người ra ngoài. Quay người lại nhìn thấy Tứ Phương đứng ở cửa phòng ngủ, đầu dựa vào khung cửa, ôn nhu nhìn .

      Lại Văn càng kích động, biết vì sao, trong lòng tràn ngập áy náy đối với , bước nhanh qua người , bước qua tấm cửa kính lớn , ra bên ngoài ban công. đứng ở ban công, sợ sệt nhìn vào màn đêm đen kịt.

      đôi cánh tay cường tráng hữu lực từ phía sau đem ôm chặt lấy, vừa ôn nhu cùng an ủi, Lại Văn thở dài hơi, chậm rãi thả lỏng thân thể, đem thân thể của mình hoàn toàn yên tâm tiến vào trong lòng .

    3. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 65

      “Được chưa ?” Tứ Phương đứng ở cửa hỏi. Bọn họ chuẩn bị ở lại đây thời gian, cho nên muốn đến siêu thị lớn huyện mua ít đồ.

      Lại Văn vội vàng giày xăng ̣đan, “được rồi ”

      Tứ Phương , “Em đừng có được ? Bị cảm nên ở nhà nghỉ ngơi , bên ngoài rất nóng.” Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện , Lại Văn lại chú ý đến thân thể, trời nóng nhưng lại bị cảm, đêm qua mới hắt xì vài cái, sáng nay dậy, bắt đầu chảy nước mũi .

      “Em muốn ra ngoài chút, chứ ở nhà mãi cũng buồn chán .”

      Tứ Phương đưa tay sờ trán , độ ấm bình thường, có dấu phát sốt.”Được , vậy thôi, sớm trở về chút “

      Chuẩn bị kéo tay ra ngoài, nhìn thấy Lại Văn chuẩn bị chảy nước mũi , Tứ Phương xoay người từ chiếc bàn bên cạnh rút ra khăn giấy, hướng đến mũi Lại Văn, “Đến đây, lau nước mũi ” Tứ Phương cười tủm tỉm .

      Lại Văn thẹn thùng a, Tứ Phương giúp lau nước mũi, ngây ngốc nhìn , mặt đỏ hồng .

      Tứ Phương thấy có động tĩnh, ngây ngốc đứng ở đó , còn thêm , “Dùng sức nha, nếu lau, nước mũi chảy xuống dưới đấy.”

      Lại Văn sợ nước mũi rơi xuống, vội vàng dùng sức, Tứ Phương dùng khăn tay lau.

      Lau nước mũi xong , mũi Lại Văn hồng hồng , Tứ Phương sờ sờ cái mũi của mà đau lòng , “Tại sao có thể như vậy!” Tối hôm qua Tứ Phương ngủ ở bên cạnh Lại Văn, thấy hắt xì vài cái , sợ cảm cúm , rời giường đến phòng khám tiểu khu mua ít thuốc cảm , còn nấu nước giúp uống thuốc, vốn nghĩ đến buổi sáng tốt lên , ngờ buổi sáng còn nặng thêm.

      Lại Văn sợ vẫn lo lắng bệnh của , cảm mạo cũng phải bệnh nặng, có vấn đề gì , “Chúng ta thôi, sớm chút mới có mua được rau dưa tươi “

      Tứ Phương thế này mới giãn ra, “uh, thôi, thuận tiện đến bệnh viện huyện khám chút “

      Lại Văn vội vàng , “Emkhông cần bệnh viện, cảm xoàng thôi mà, cũng phải bệnh gì nặng .”

      “Mùa hè mà bị cảm rất khó chịu , bệnh viện có thể khỏe sớm chút ” Tứ Phương .

      cần, em cần “Lại Văn làm nũng, “Trong bệnh viện rất khó chịu “

      Tứ Phương bất đắc dĩ nhìn , thương lượng , “Kia chỉ có thể dùng biện pháp khác , chúng ta mua gừng cùng táo đỏ nấu nước uống, em phải ngoan ngoãn uống hết , như vậy bệnh cảm mới có thể nhanh khỏi “

      Lại Văn gật gật đầu, “Em uống” đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, như thế nào lại cùng Tứ Phương làm nũng , còn tùy hứng như vậy, lại còn tự nhiên như vậy .

      Tứ Phương chiếm được trả lời thuyết phục của , an tâm, kéo tay , “, chúng ta siêu thị “

      Siêu thị là thế giới của phụ nữ , nhóm bà chủ gia đình chọn lựa thương phẩm chính mình muốn.

      Lại Văn vào siêu thị, công việc quản gia lại thêm thiên tính phụ nữ của liền lộ ra, cẩn thận nhìn nhãn mác thương phẩm, chọn lựa thích hợp, Tứ Phương phụ giúp đẩy xe, nhắm mắt theo theo đuôi sau , Lại Văn nhìn thương phẩm, Tứ Phương lại nhìn Lại Văn. Lại Văn thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi “Này được ?” ” Cái này thích ?” Hai người cứ thế thương lượng, mặc kệ là Tứ Phương hay là Lại Văn, đều cảm thấy khắc này hạnh phúc.

      ra siêu thị, Tứ Phương đeo chiếc ba lô to , tay mang túi plastic siêu thị, tay nắm tay Lại Văn , đứng ở ven đường chờ xe taxi.

      Lại Văn lắc lắc tay , “túi kia để em mang cho ” Tứ Phương mang cái ba lô to , lúc đầu Lại Văn còn biết sao lại mang ba lô theo, đợi lúc tính tiền, nhìn thứ lại thứ nhét vào ba lô, ba lô đầy rồi nhét vào túi plastic cầm ở tay

      cần” Tứ Phương cười nhìn .

      “Chúng ta nên mỗi người cầm túi ?” Lại Văn , như vậy thoải mái hơn chút .

      cần ” Tứ Phương , sở dĩ lấy ba lô chính là muốn dùng cái tay nắm lấy tay Lại Văn .

      Lại Văn nhìn đồng ý, liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, xem có xe taxi hay, hy vọng mau chóng tìm thấy xe trống, như vậy mệt như vậy.

      Nhìn thấy chiếc xe trống chạy về hướng này Lại Văn vội vàng ngoắc, sợ lái xe thấy bọn họ, vội vàng chạy về phía trước vài bước, vừa chạy hai bước, Lại Văn cảm thấy chân trống , cúi đầu hóa ra là dây giày xăng ̣đan hỏng.

      Tứ Phương cũng phát giầy bị hỏng , lúc lái xe đưa xe taxi đứng ở bên cạnh bọn họ, Tứ Phương hướng lái xe , “Ngại quá , chúng tôi

      Lái xe làm cái xem thường, bây giờ là giờ cao điểm, nhiều người rất muốn ngồi xe, lái xe cũng muốn chậm chễ, tiếp tục đón khách .

      Tứ Phương cùng Lại Văn , “em ở đây chờ lát , đem mấy thứ này gởi lại chút.”

      Lại Văn há mồm, còn kịp cái gì, Tứ Phương vào siêu thị . Lại Văn đành phải đứng nguyên tại chỗ chờ .

      đến 5 phút, Tứ Phương từ siêu thị ra , ngồi xổm trước mặt Lại Văn, “ lên “

      Lại Văn ngượng ngùng, “Em chân trần cũng được “

      “Mau lên đây, chúng ta mua giầy.” Tứ Phương bắt lấy tay , kéo hướng người , Lại Văn chống đỡ được, ghé vào tấm lưng dày rộng của Tứ Phương.

      Tứ Phương cõng lên , lại cầm giầy cho , nhàn nhã tiêu sái đường, thỉnh thoảng nhìn qua bên đường, tìm kiếm xem có tiệm giày hay . đường lui tới mọi người thỉnh thoảng hiếu kỳ nhìn bọn họ cái, ý cười càng nhiều , Lại Văn thẹn thùng cúi đầu, gắt gao dán vào lưng Tứ Phương.

      Rốt cục tìm thấy cửa hàng giày, Lại Văn kêu , “Chỗ đó có cửa hàng giày, có cửa hàng giày…”

      Tứ Phương cũng thấy được, cõng Lại Văn vào trong quán, trong quán có chiếc sô pha màu hồng phấn , Tứ Phương đem Lại Văn đặt ở ghế , sau đó nhìn xung quanh xem có thứ Lại Văn vừa hay . nữ nhân viên vội vàng tới tiếp đón, ” Giầy trong quán chúng tôi chất lượng đều rất tốt, mới tự nhiên xem thử .”

      Tứ Phương hỏi, “Có đôi hài nào thoải mái hay ?”

      Nhân viên vội chỉ về bên cạnh , “Ở bên cạnh, đây là loại mới nhất .”

      Tứ Phương nhìn lần, chỉ vào đôi hài màu trắng , “cho chúng tôi thử lần.”

      Nhân viên vội lấy đôi hài ra, đưa cho Lại Văn, lúc này Tứ Phương , “ đến đây.” Chỉ thấy ngồi xổm xuống ở trước mặt Lại Văn, lấy giầy tay , nâng chân lên, giúp thử giầy.

      Lại Văn cũng dám nhìn ánh mắt mọi người bốn phía bắn lại đây , đứng lên qua lại.

      Tứ Phương hỏi , “Thoải mái ?”

      Lại Văn gật gật đầu, “Rất tốt, lấy cái này .”
      duongduong thích bài này.

    4. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 66

      Về nhà, đầu tiên Tứ Phương liền thẳng đến phòng bếp, lấy gừng và táo đỏ rửa sạch , chuẩn bị nấu táo gừng cùng đường đỏ. Lại Văn bước vào , “Để em làm cho “

      “Xong ngay đây ” Tứ Phương . Món táo gừng nấu đường đỏ này trước kia vốn là món mỗi khi bị cảm thường nấu cho uống , mấy thứ nước giải cảm này chỉ cần uống mấy lần , bệnh cảm thường rất nhanh khỏi .

      Tứ Phương lấy vung đậy nồi hầm lại lúc, sau đó tới ôm lấy Lại Văn, ôm đến bàn ăn , để Lại Văn ngồi đùi mình . Tứ Phương nhìn thấy mặt Lại Văn, ôm , để ngồi ở đùi, như tư thế ôm trẻ con , Lại Văn liếc cái , cúi đầu vùi mặt vào trong lòng .

      Tứ Phương ôm , cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn trắng nõn trong lòng mình , xoa xoa cái mũi chảy nước mũi nữa rồi ?”

      “Uhm ,từ lúc ra ngoài chảy nữa ”

      “Xem ra em phải vận động nhiều ” Tứ Phương , sau đó đưa tay cởi giày cho , nắm lấy hai chân trong tay , “Giầy này có vừa ?”

      Lại Văn hai chân đá loạn, thoát khỏi tay , tay lại dán vào gan bàn chân , cảm thấy ngưa ngứa , Lại Văn vội vàng tránh tay , nhịn được cười khanh khách.

      Tứ Phương cúi đầu, kìm lòng đậu hôn lấy đôi môi đỏ mọng của , tay nắm chân nữa , mà là gắt gao kéo gáy , bờ môi của dùng sức áp lại , đầu lưỡi nhiệt tình lại cơ hồ thèm khát càn quét trong khuôn miệng mềm mại của .

      Lại Văn bị điên cuồng chọc cho mê loạn, động tâm rồi bất giác đưa tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của , cam tâm tình nguyện bị hơi thở nhiệt tình nguyên thủy của vây quanh. thử vươn đầu lưỡi, nhàng liếm liếm môi Tứ Phương .

      hồn nhiên khêu gợi mà khẽ liếm môi , làm cho Tứ Phương càng thêm phát cuồng, thể tiến trong thân thể , càng thêm dùng sức hôn môi , đầu lưỡi vói vào trong miệng, gắt gao dây dưa đầu lưỡi trắng mịn của , gắt gao hấp dẫn nó, vây quanh nó ,đảo quanh nó . Lại Văn cảm thấy đầu lưỡi của giống như muốn vướn tới chỗ sâu nhất ở trong yết hầu , thế mà vẫn ngại đủ, ngừng gặm , hôn, xâm nhập …

      “Phốc phốc phốc” nồi táo gừng nấu đường đỏ sôi , hơi nước nóng ngừng thoát ra từ khe nắp đậy nồi . Tứ Phương thầm khống chế thủy triều dâng trong thân thể , cuối cùng hôn lên khóe miệng , ôm ngồi xuống ghế, qua bưng nồi xuống . Nồi táo gừng nấu đường đỏ hầm vừa tới, táo vừa chín đều lại chưa nát , gừng cũng đậm màu hơn . Tứ Phương múc lấy chén, chậm rãi quấy đều .

      Chờ cho bớt nóng , bưng tới trước mặt Lại Văn, “Uống hết , như vậy mới có thể mau khỏe được .”

      Lại Văn ngơ ngác , còn chưa tình táo lại sau màn vừa rồi, khuôn mặt đỏ hồng ngây ngốc nhìn

      Tứ Phương sủng nịch sờ sờ đầu , “Ngoan, uống nhanh, nó nguội rồi uống tốt ”

      Lại Văn lúc này mới thấy cái bát trước mặt , trong bát là chất lòng màu hồng đậm , cảm thấy nhiệm vụ này gian khổ, ngửa đầu nhìn Tứ Phương , “Em cảm thấy em khỏe lắm , mũi cũng chảy nước nữa , có lẽ do ra ngoài hoạt động tốt , hình như hết cảm rồi phải .”

      Tứ Phương xoa cái mũi , “Uh, chảy nước mũi nữa, nhưng vẫn nên uống, như vậy mới có thể khỏe hoàn toàn được .”

      Lại Văn bất đắc dĩ, quyệt cái miệng nhắn, bưng bát lên trước mặt từ từ uống vào .

      Tứ Phương ngồi vào ghế bên cạnh , chống tay, nâng đầu, nhìn uống hết .

      Lại Văn uống được mấy ngụm , le lưỡi, buông bát xuống , ” ngọt quá , ngấy lắm ” nhìn Tứ Phương .

      Tứ Phương đem bát bưng lên trước mặt , dùng thìa khuấy , đưa đến miệng , “Ngoan, há mồm nào ”

      để bên miệng , Lại Văn đành phải hé miệng uống mấy ngụm nữa, vừa uống xong ngụm trước , Tứ phương lại giục uống ngụm sau , Lại Văn uống được vài ngụm , nhíu mày đáp ” Ngấy quá , uống nữa đâu ” xong muốn chạy ra khỏi phòng bếp.

      Tứ Phương phen giữ chặt , đem ấn ngồi ở đùi mình , lại đưa bát nước gần vơi đên bên miệng , giọng dỗ dành ”Ngoan, muốn nhiều chút mới có thể khỏe !”

      Lại Văn ủy khuất nhìn , cũng đành phải há mồm, Tứ Phương lại nghĩ có phải nấu ngon hay , chính nhấp môi chút, rất ngọt ,có thể là bỏ hơi nhiều đường đỏ, có vẻ ngọt hơn trước kia rất nhiều.

      Tứ Phương buông bát, thân ái quyệt cái miệng nhắn của , “Thực xin lỗi, lần sau bỏ ít đường lại .”

      Lại Văn cao hứng , “ cần uống nữa hả ?”

      Tứ Phương cười, “um, cần uống nữa , buổi tối lại uống thêm lần là được , “

      Lại Văn hờn dỗi trừng mắt nhìn , Tứ Phương nhìn chu cái miệng nhắn, nhịn được hôn xuống . lần bị hôn , lần này Lại Văn bị bất ngờ như trước nữa, ôn nhu hé miệng, nghênh đón cái lưỡi cực nóng của . Tứ Phương đưa đầu lưỡi vào trong miệng Lại Văn chậm rãi hút, cắn cắn, dục vọng vừa mới bị cưỡng chế , bây giờ cấp bách như núi lửa, cực nóng lại bạo động, máu toàn thân như xuống dồn hết vào phần dưới . Dục vọng muốn cứng ngắt lên , toàn thân cơ hồ đói khát làm cho nhịn được run run.

    5. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 67

      Lại Văn bị tiếng ba ba đánh thức, chậm rãi mở mắt, dưới ngọn đèn ấm áp hạ, Tứ Phương giúp cắt móng tay. cũng phát tỉnh, vẫn giúp tỉa tót móng tay cẩn thận, sau khi cắt xong , còn quên giúp sửa móng tay thành hình dạng xinh đẹp.

      “Mấy giờ rồi ạ ?” Lại Văn hỏi.

      Tứ Phương ngẩng đầu thấy tỉnh, hôn lên khuôn mặt , “ hơn tám giờ tối rồi.”

      nghỉ ngơi sao?” Lại Văn hỏi Tứ Phương, làm lâu như vậy, mệt sao? Trong khi co quắp đến tê liệt thế này . nghĩ tới ngủ lâu như vậy.

      buồn ngủ” Tứ Phương . Nghẹn hơn năm, căn bản là chưa muốn đủ , xong việc sờ sờ phía dưới Lại Văn, có chút sưng lên, lần này rất kích động , làm cũng ngông cuồng.

      áp chế dục vọng chính mình, thể lại muốn , làm lại lần nữa khả năng phía dưới xuất huyết mất .

      ôm Lại Văn hôn mê vào phòng tắm, ở dưới vòi hoa sen cùng cọ rửa thân lầy lội. Lại Văn đều có dấu hiệu thức tỉnh, Tứ Phương giúp tắm rửa sau đó đặt giường, lập tức theo bản năng thu mình dưới cánh tay Tứ Phương, ngủ đến quên trời quên đất.

      Tứ Phương lại chút buồn ngủ, ở bên người Lại Văn đưa tay đỡ lấy đầu, ánh mắt chuyên chú Lại Văn, thình thoảng lại sờ vào đôi lông mày , thân ái hôn cái miệng nhắn, lại sợ tỉnh động tác dám làm mạnh .

      Trưa chút , cứ thế nhìn đến sáng đợi cho đến lúc chạng vạng, thấy Lại Văn còn chưa muốn dậy , đành rời giường , đến phòng bếp làm cơm chiều.

      Làm xong cơm chiều, Tứ Phương lại nằm bên người Lại Văn, nắm lấy tay , nhàng ma sát mặt mình, thấy móng tay Lại Văn hơi tốt nên giúp cắt gọn lại.

      “Muốn dậy chưa ?” Tứ Phương hỏi Lại Văn.

      Lại Văn ngáp vài cái , “Em muốn toilet.”

      Tứ Phương kéo đứng lên ”Vậy đứng lên nào .”

      Lại Văn muốn ngồi dậy , liền lập tức cảm giác toàn thân đau nhức, mềm nhũn nằm lại giường, lại , “Đợi lát nữa , em lại muốn nằm lát.”

      Tứ Phương kéo , cầm lấy hai tay để lên vai, “Bây giờ thôi , cõng em .”

      Lại Văn nằm úp lưng Tứ Phương, Tứ Phương ôm sát mông của , đem đến buồng vệ sinh.

      Lại Văn giống con bạch tuộc dán chặt vào lưng Tứ Phương .Tứ Phường giúp vào phòng vệ sinh đặt lên bồn về sinh.

      ra ngoài trước ” Lại Văn thẹn thùng , cứ đứng ở bên cạnh chờ thế này, sao có thể được chứ .

      Tứ Phương , “Sao phải ra, với chồng mình mà thẹn thùng cái gì, mau .”

      Lại Văn trừng mắt liếc cái, lại cười nhìn . Lại Văn cũng có biện pháp, chỉ có thể thả lỏng tâm tình, da mặt dày chút, nhanh tiểu cho xong .

      Phía dưới khả năng có chút xướt da, tiểu chút mà có cảm giác hơi xót đau, Lại Văn khó chịu nhíu mày.

      tiểu xong , Tứ Phương ôm lấy , rút lấy mấy tờ giấy vệ sinh , nhàng xoa xoa phía dưới của , lấy tay nhàng vuốt ve phần thịt nhuyễn non mềm của , “Có phải khó chịu hay , hình như có sưng chút, cục cưng, hay là bôi thuốc cho em nhé .”

      Lại Văn dựa vào trong lòng , thẹn thùng , “ cần , em đói, muốn ăn cơm.”

      Haizz chờ ngủ vậy , ngủ rồi giúp bôi thuốc cũng được , dù sao cũng biết, chứ để lúc tỉnh thế này lại hay thẹn thùng.

      Tứ Phương nghe muốn ăn cơm, vội vàng , “Cơm chiều làm rồi , em phải chờ đâu .”

      Tứ Phương ôm Lại Văn đến phòng bếp, sau khi đặt lên ghế , bắt đầu đem đồ ăn bỏ vào lò vi sóng, cháo vẫn còn nóng , múc chén, để đến trước mặt Lại Văn, lại đun nóng đồ ăn đặt trước mặt , “Mau ăn , ngủ lâu như vậy, nhất đinh là rất đói bụng .” sờ sờ cái ót của .

      ăn sao?” Lại Văn hỏi.

      “Ăn chứ, đương nhiên ăn.” Tứ Phương cũng múc lấy chén cháo, ngồi ở bên người Lại Văn ăn.

      Món ăn rất phong phú, có hai món ăn chay, còn thêm món cá hấp cùng món canh móng heo nấu đậu tương, đều là món ăn tốn chút công phu .

      Tứ Phương gắp móng heo để vaò trong bát Lại Văn, “ ning nhừ rồi, rất mềm ,em mau ăn .”

      Lại Văn lại “Em ăn hết , quá lãng phí , ăn .”

      Tứ Phương cầm móng heo để bên miệng sao em cứ gặm tự nhiên, lãng phí , mau ăn.”

      Bất đắc dĩ, Lại Văn đành phải cầm lấy cái móng heo , hương vị rất ngon , nhưng thích ăn da, lại thương ăn mỡ , đều bỏ qua bên , bởi vậy móng giò này bị gặm cách nham nhở .

      ăn xong phần mình muốn ăn , đem phần còn lại nhưng để lại trong bát, “ xem , em em ăn hết mà , còn nhất định phải bắt em ăn, lãng phí cái móng giò.”

      Tứ Phương cười, cầm cái móng giò ăn dở trong bát lên, đem gặm cách sạch , cuối cùng chỉ còn mỗi cái xương chỏng trở bị ném lên bàn, đắc ý nhìn Lại Văn, “Nhìn thấy , về sau ăn cái gì cũng đừng lo lắng, có chồng em làm cái thùng rác cho em đây .”

      Lại Văn có phần chấn động, nhất thời cũng biết

      Ăn cơm xong , Lại Văn , “em rửa chén.”

      Tứ Phương đứng lên thu thập bát đũa ” cần, em xem tivi .”

      muốn xem ” Lại Văn , đừng dựa vào ghế , giống con khỉ bướng bỉnh, trèo lên bám vào phía sau lưng Tứ Phương

      Tứ Phương cười, cao hứng khi Lại Văn đối với tự giác muốn xa rời.

      Lại Văn dán vào người Tứ Phương, nhìn đổ đồ ăn thừa vào thùng rác, cầm chén bỏ vào bồn rửa sạch .

      “Nhiều quá ” Lại Văn đầu tựa vào vai Tứ Phương , chân gắt gao kẹp chặt hông Tứ Phương .

      “Cái gì?”

      “Dùng nước rửa chén hơi nhiều ” Lại Văn , xem ra số lần Tứ Phương rửa chén rất ít , phải thuần thục như vậy.

      “Áo, lần sau bỏ ít thôi .” Tứ Phương . xoay người mở tủ lạnh bên cạnh , lấy hộp nho lạnh ra , mỗi quả đều được lấy sạch hạt , như vậy Lại Văn ăn vào cũng dễ dàng

      Lại Văn cầm hộp nho, “ làm lúc nào vậy ?” chuyện nhưng rất tốn công .

      “Chạng vạng a, lúc em còn ngủ .” cầm quả nho nhét vào miệng Lại Văn “Ăn , ngọt .”

      um, rất ngọt a. Lại Văn thấy mình ăn được vài quả, cũng đút cho Tứ Phương ăn .

      Tứ Phương tay cũng nhàn rỗi, rửa sạch bát , lại lấy khăn lau khô bát để vào trong tủ ,rồi lại dùng khăn lau phòng bếp. Lại Văn bám vào Tứ Phương, hãy còn vui vẻ ăn nho của .

      Dọn dẹp phòng bếp xong , Tứ Phương ôm Lại Văn ngồi vào sô pha xem tivi, Tứ Phương cầm điều khiển từ xa ngừng tìm kiếm tiết mục có thể xem, “Bảo bối, chúng ta nên xem cái gì?”

      Lại Văn xem tivi, ngồi xổm sô pha, bóc vỏ từng quả nho, sau đó bỏ vào trong miệng Tứ Phương.

      “Chúng ta xem 《 hải tặc vương 》 , có bản mới nhất đấy .” Tứ Phương .

      “Vì sao muốn xem 《 hải tặc vương 》? thích nó hả ?” Lại Văn nghi hoặc hỏi.

      Tứ Phương dừng lát, “ có việc gì, xem ” tiếp tục cầm điều khiển từ xa đổi đài, đến tiết mục nghệ thuật tổng hợp , Lại Văn trước kia rất thích xem tiết mục nghệ thuật này , “Xem này , được .”

      Lại Văn gật đầu, “um.”

      Xem lúc Tứ Phương hơi buồn ngủ, thấy Lại Văn còn xem, theo bản năng hướng vào trong lòng nằm xuống .

      Lại Văn thấy Tứ Phương động đậy, ngẩng đầu nhìn mặt , mới phát Tứ Phương miễn cưỡng chống đỡ cơn buồn ngủ , Lại Văn muốn gọi ngủ vừa mới động đậy cái Tứ Phương lập tức nắm lấy tay ”Muốn làm sao?”

      “Ngủ a, chúng ta ngủ, em buồn ngủ rồi .” Lại Văn vội vàng .

      “Được ” Tứ Phương chỉnh tỉnh thần, cầm lấy điều khiển từ xa tắt tivi, sau ôm lấy Lại Văn “Đến đây , ôm cái nào “

      Lại Văn đến bên người , Tứ Phương ôm lấy , vào phòng ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :