1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 136: Gió nổi lên

      "Đem người nâng lên bàn giải phẫu , có máu chưa?"


      Hạ Mạn vội vàng chạy vào, cầm bình sứ đựng máu, "Tiểu thư, chuẩn bị tốt."


      "Lập tức truyền máu, nước muối vẫn phải tiếp tục dùng, mau."


      "Thanh Dương Tử, giải dược phải có nhanh, sắp chống đỡ được bao lâu, nếu tim ngừng đập lần nữa, ta sợ rằng phải lực bất tòng tâm."


      Thanh Dương Tử lập tức đến nhà thuốc bên ngoài, ra cửa hai bước lại trở về cầm theo hộp thức.


      Trang Thư Tình nhìn như vậy cũng biết đồng ý, trong lòng cũng nhàng bỏ xuống, để Lâm Trân cẩn thận nhìn mạch, tiếp tục xử lý miệng vết thương.


      Lần giải phẫu này là nguyền đêm.


      Mỗi ngày Trinh Kha đều tới rất sớm, nhìn phòng giải phẫu nhiều ta thêm mới người trong lòng là hối hận nên lời, từ ngày mai phải dọn đến đây ở, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh nơi này.


      Cơ hội tốt như vậy, thế nhưng lại bõ lỡ.


      "Giải được được điều chế tốt." Thanh Dương Tử cầm lấy bình sứ đẩy cửa tiến vào.


      "Mau cho uống." Mí mắt Trang Thư Tính sắp mở được nhưng cũng dám rời , vất vả cả đêm mới cứu được , nếu như sơ sẩy cái cái gì cũng còn, bệnh nhân bị chết oan, chính nàng cũng cảm thấy oan.


      Mãi cho đến khi độc tính giải được phân nửa, xác định tim người này tạm thời đột ngột ngừng đập, Trang Thư Tình mới : "Giai Oánh, mọi người tự mình sắp xếp chút, thay phiên may nghĩ mấy canh giờ, nơi này phải lưu người lại trông chừng, nhất định thể buồn ngủ, nước thuốc phải trông kĩ, bệnh nhân có bất kỳ phản ứng nào khác thường lập tức tìm ta."


      "Vâng, sư phụ ngài cũng nhanh chóng nghỉ chút."


      Nàng quả sắp chống đỡ được, thân thể này thực quá yếu, căn bản chịu nổi mệt.


      Tiếp tục dặn dò những chuyện cần chú ý kĩ, Trang thu& tình mới bước khỏi phòng phẫu thuật.


      Mưa vẫn rơi ngừng.


      Bạch Chiêm ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Trang Thư Tình, " lên."


      Trang Thư tình ngẩn người, cũng cố chấp, vươn người leo lên, những người khác nhìn thấy ai cũng gì, dường như lúc này các nàng mới nhớ ra, tiểu thư/sư phụ vừa mới qua sinh nhật mười lăm tuổi lâu.


      Lão gia tử và lão phu nhân vẫn mực ngeh ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy tiếng bước chân lập tức đứng dậy ra khỏi phòng.


      Nhìn thấy người được cõng trở về, lão phu nhân lập tức nóng nảy, chân trước chân sau chay tới muốn hỏi sao lại thế này, Bạch Chiêm nâng tay ngăn lại, ý Bảo Châu giải thích, tự mình cõng người về phòng Thư Tình.


      "Bảo Châu, đây là..."


      "Tiểu thư bận cứu người đêm, lúc này chỉ ngủ."


      Lão phu nhân lúc này mới thở ra hơi, có thể tưởng tượng nương gia đêm hôm khuya khoắt cũng thể an ổn ngủ ngon, trong lòng thương xót vô cùng.


      Lão gia tử cũng chắp tay sau lưng tới, "Cứu được người về rồi?"


      "Vâng." theo Trang Thư Tình lâu, Bao Châu sớm quên mất nàng là người của công tử, đối với tiểu thư nhà mình ôm tâm tình vô cùng sùng bái, "Bệnh bị thương rất nặng, lại còn trúng độc, trong lúc chữa trị còn tắt thở hai lần, đều được tiểu thư cứu về."


      Lão phu nhân trừng to mắt, người tắtthở cũng có thể cứu về sao?


      Lão gia tử tuy rằng cũng giật mình, nhưng lại càng quan tâm thân phận của người kia, người bình thường, thể vừa trúng độc lại bị thương, mong là đừng cứu về cái phiền toái mới tốt.


      Nhưng mà có Bạch Chiêm, cũng cần lo lắng chuyện này.

      "Được rồi, đừng hỏi nhiều, Bảo Châu, ngươi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn nóng, vội cả đêm mà ăn gì, cứ như vậy mà ngũ cũng ngủ được lâu."


      "Vâng, nô tù lập tức ngay."


      Trang Thư Tình chỉ ngủ hai canh giờ liền tỉnh, vừa lúc đến giờ cơm trưa


      "Con cảm thấy mình cũng có thể ăn bàn đồ ăn này."


      "Như vậy cụng chống đỡ được, mau, trước uống bát canh này ." Lão phu nhân tự tay múc canh đưa qua cho nàng, "Bận gì bận, thân thể của mình phải chú ý, đừng để còn tuổi mà cơ thể suy yếu."


      "Con biết, ngoại tổ mẫu, chuyện tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, ngày thường con cũng như vậy."


      Sau khi ăn xong, Bạch Chiêm và Trang Thư Tình cùng đến y quán.


      đường gặp được ít người chào hỏi với nàng, nàng đều nhất nhất cười với họ, cho dù là người nàng biết.


      "Sư phụ, ngài đến rồi."


      Liễu Tri Quỳnh lấy cao dược từ ngăn tủ ra, tinh thần nhìn qua rất tốt, hẳn là nghỉ ngơi.


      "Giai Oánh đâu?"


      "Sư tỷ vừa mới ngủ, sư phụ muốn tìm tỷ ấy sao? Con gọi nàng..."


      " cần, tình huống bệnh nhân thế nào? Vừa chuyện, hai người vừa vào trong phòng


      "Vẫn chưa tỉnh lại, hai người kia tối hôm qua thay quần áo ướt kịp thời nên đều bị cảm lạnh, người ho khan, người bị sốt, Trình đại phu kê thuốc cho bọn hô, nhưng mà bọn họ uống thuốc xong cũng rời phòng giải phẫu vẫn luôn trông chừng."


      cần phải Trang Thư Tình cũng thấy được, hai người thay thân xiêm y, ngồi dựa vào tường.

      Nhìn thấy nàng tiến vào, hai người nhanh chóng đứng lên, mặt đều là vẻ cảm kích.


      "Nguyễn /Nguyễn Ngạn tạ đại phu cứu công tử nhà ta."


      Khâu hai người chuyện có chút kì quái, trong lòng Trang Thư Tình nghĩ hồi, nhưng cũng biểu lộ ra vẻ mặt tò mò, gật đầu với bọn họ sau đó liền tiến lên xem mạch.


      Bên ngoài, Bạch Chiêm nghe Điền Chân bẩm báo, "Đằng sau có người theo đuôi, cho đến bây giờ torng thành vẫn xuất người khả nghi, công tử, việc này, có nên báo cho Trang tiểu thư biết?"


      " cần, Bạch Chiêm vân vê ống tay áo, "Xác định xem nếu có nguy hiểm cần tiếp tục tra xét."


      "Vâng."


      chuyện, Trần Nguyên từ bên ngoài tiến bào, mắt đảo quanh phòng, thấy được người lập tức tiến đến, "Công tử, thuộc hạ có việc bẩm báo."


      "."


      Vị trí ba người đứng cũng bắt mắt, Trần Nguyên hạ giọng : "Thuộc hạ nhận được tin tức, Chu Quốc và Cúc Quốc xảy ra chiến tranh, Chu Quốc đại bại."


      "Có quan hệ gì đến ta?"


      "Công tử, quặng sắt ngài thắng được..."


      Bạch Chiêm nhíu mày, "Cúc quốc muốn đoạt lại sao?"


      "Tạm thời thuộc hạ còn chưa nhận được tin bọn họ động thủ với quặng sắt, chỉ là tại, nơi đó bị Cúc Quốc đoạt , sợ là..."


      "Đại quản gia, ta nghĩ như vậy." Điền Chân , "Những người đó biết thân phận công tử, tại Cúc Quốc và Chu Quốc khai chiến, tất nhiên là muốn chọc thêm kẻ địch, thực lực của công tử bọn họ biết, theo ta thấy, chừng bọn họ còn khôi phục thực lực, cho dù muốn đoạt lại, cũng chon thời điểm này."


      Trần Nguyên trầm tư, quả có khả năng này, nhìn về phía công tử, chờ công tử định đoạt.


      "Hai nước giằng co nhiều năm như vậy, có chút đột phá ngu xuẩn động thủ, Chi Quốc có thể kiên trì nhiều năm như vậy để Cúc Quốc chiếm tiện nghi, có lý do gì mà lần này binh bại như núi đổ, xem ra, là có người chịu an phận."


      "Chúng ta đây có phải nên phái người qua..."


      " cần, tùy bọn họ ." Bạch Chiêm cười lạnh, có bản lĩnh đến kiếm chuyện cũng phải có bản lĩnh thu thập tàn cục, "Để người ở nơi đó rút về."


      "... Vâng."


      Hai ngày, bệnh nhân vẫn tỉnh lại, huynh đệ Nguyễn hộ chủ tấc rời.


      "Giai Oánh, lại sai rồi." Trang Thư Tình nhìn về phía đại đệ tử. "RỐt cuộc phát sinh chuyện gì, khiến cho ngươi tâm thần yên như vậy?"


      Từ Giai Oánh sắc mặt đỏ đậm, "Thực xin lỗi sư phụ, ta..."


      "Được rồi, thời gian này hai người học cũng vất vả, hôm nay cho hai người nghĩ ngày, tri Quỳnh mấy ngày nay trở về, hôm nay về thăm lão gia tử ."


      Liễu Tri Quỳnh lo lắng liếc mắt nhìn sư tỷ, lên tiếng rời .


      Trang Thư Tình nhéo nhéo mi tâm, " , rốt cuộc chuyện gì."


      Từ Giai Oánh dùng sức cắn môi, lúc lâu sau mới mỡ miệng, "Phụ thân nhận được mệnh lệnh, lập tức điều động binh lực tiến đến biên giới, ngày mai phải ."


      "Sao đột nhiên lại muốn Từ tướng quân ra tiền tuyết? Có nước nào bại trận sao?"


      "Nghe phụ thân vài câu, quả là ăn đại bại trận."


      Trang Thư Tình kinh ngạc, thế nhưng là như thế!


      " phải Hội Nguyên Phủ chỉ có ba vạn binh lực thôi sao? Ba vạn binh lực ra chiến trường có thể làm gì?"


      "Tất nhiên là phải, tướng sĩ toàn Hội Nguyên Phủ có mười vạn người."


      Trang Thư Tình đối với chuyện này hoàn toàn hiểu, dứt khoát hỏi thăm, "Ngươi là đơn thuần lo lắng cho Từ tướng quân hay là có khác nguyên nhân?"


      "Chỉ là cảm thấy trong lòng ổn, nhiều năm nay phụ thân chưa từng lên chiến trường, cho dù mười năm trước phụ thân lừng lẫy uy danh, nhưng tại tuổi của người ... Cho dù là hùng, cũng đến tuổi già."


      "Ngươi hi vọng ta làm cái gì?"


      Từ Giai Oánh ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút chần chờ, "Sư phụ, ta biết chỗ của Thanh Dương Tử thiếu được tốt, chỉ là đều coi như bảo bối cất kỹ, bình thường cũng muốn đưa cho người khác, ta muốn cầu sư phụ giúp ta hỏi xin chút thuốc cứu mạng, vạn nhất cha ta có gặp phải chuyện gì cũng đến nỗi nay lập tức liền... Những người khác phụ thân nghe, nhưng lời của sư phụ người nhất định nghe."


      ra là vì chuyện này, nàng còn tưởng là muốn thông qua nàng cầu Chỉ Cố chuyện gì, mặt Trang Thư Tình nhất thời tươi lên, "Việc này dễ dàng, Bảo Châu, ngươi gọi Thanh Dương Tử đến đây, mang theo cái hòm thuốc."


      "Vâng."


      Thanh Dương Tử tới rất nhanh, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, "Trang tiểu thư, lại có giải phẫu ?"


      Trang Thư Tình rất là bất đắc dĩ, "Có giải phẫu ngươi cũng cần phải hưng phần thành như vậy chứ, bệnh nhân nhìn ngươi cảm thấy dọa người."


      "Lần sau ta nhất định chú ý." Tròng mắt Thanh Dương Tử vừa chuyển liền biết phải có giải phẫu, nhưng lại muốn mang hộp thuốc đến...


      Thanh Dương Tử lập tức ôm hộp thuốc bảo bối lui ra xa, cảnh giác nhìn về phía Trang tiểu thư.


      Trang Thư Tình nhìn bộ dáng của vừa bực mình lại buồn cười, điều chế thuốc phải để dùng sao? Nhưng mỗi lần lấy dược từ lại khó khăn vô cùng


      "Đừng eo kiệt, phụ thân của Giai Oánh phải lên chiến trường, ngươi cho Giai Oánh chút được cứu mạng chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."


      "Ta..."


      "Cây nhân sâm kia cho ngươi."


      Thanh Dương Tử hai mắt sáng ngời, " sao?"


      "."


      "Thành giao." muốn cây nhân sâm kia lâu, Trang tiểu thư là năm trăm năm, xem xét thấy là cũng phải tám trăm năm, ngay cả đoạn rễ cũng bị đứt, đó là nhân sâm được bảo tồn tốt nhất thấy qua từ trước đến giờ, dược tính khẳng định rất mạnh, dùng để điều chế thuốc chính là cực phẩm.


      Chỉ cần nghĩ đến liền hận thể lập tức cầm tới tay vuốt ve.


      Chỉ thấy lập tức hưng phấn lấy thuốc ra, từ thuốc mỡ đến thuốc bột, cẩn thận giải thích công dụng và dược hiệu cho Từ Giai Oánh, Trang Thư Tình nâng má cười, Thanh Dương Từ cũng ngẫm lại, mỗi lần nàng muốn dùng dược của , cũng chưa từng cự tuyệt.


      Từ Giai Oánh quay đầu nhìn sư phụ, trong lòng tràn đầy cảm ích, nàng kỷ thực sớm biết, chỉ cần mở miệng chuyện này với sư phụ, sư phụ nhất định giúp nàng.


      Biết vậy nên nàng mới có thể mặt mũi mở miệng, nàng có được rất nhiều chỗ tốt từ sư phụ, ỷ vào thân phận đệ tử lần lượt chiếm tiện nghi như vậy, là quá ti bỉ.


      Về sau nàng phải cố gắng gấp bội trở thành đệ tử tốt khiến sư phụ vừa lòng.
      hargane187, Layla06, tart_trung36 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 137: Nhà có sói và hổ


      Người hôn mê ba ngày rốt cuộc cũng tỉnh.


      Tuy rằng gầy đến nỗi gò má và tròng mắt đều hóp vào, nhưng vẫn có thể nhìn ra người này vốn rất tuấn.


      "Sau khi tỉnh lại cũng đồng nghĩa với bước khỏi cửa tử, những ngày sau đó phải chăm sóc kĩ cho , Nguyễn , ngươi và huynh đệ của ngươi có thể mang khỏi phòng này."


      Hai người sợ tới mức cơ hồ quỳ xuống, "Trang đại phu, công tử nhà ta bây giờ sao có thể rời y quán, hơn nữa chúng ta còn chưa trả..."


      "Ta lúc nào để các ngươi rời khỏi y quán? Cho dù các ngươi muốn ta cũng đồng ý, phía sau có mấy gian phòng bệnh, các ngươi chuyển qua đó, lúc trước chưa tỉnh ta vẫn chưa dám cho các ngươi đỡ qua, dù sao phòng phẫu thuật cũng phải nơi ở."


      "Vâng, vâng, tốt, chúng ta lập tức chuyển ra sau." Chỉ cần phải chuyển ra khỏi y quán, những thứ khác đều rất dễ làm.


      Nam nhân nằm giường vẫn như là tin chính mình còn sống, hồi vẫn có phản ứng, đợi cho đến khi mình bị chuyển mới nhìn về phía vị nữ đại phu vừa rồi mới chuyện, nữ tử tuổi còn trẻ, tự tin, mặt cũng có sợ hãi.


      Cuộc đời này của chưa từng thấy người nào như vậy.


      Nhưng ngay sau đó, người nam nhân khác xuất khiến đồng tử của co rút nhanh, nam nhân này, mạnh.


      Trong mắt Bạch Chiêm căn bản nhìn tới , "Tiểu gia hỏa kia đến."


      "Niệm Niệm?"


      Bạch Chiêm gật đầu.


      Trang Thư Tình lập tức muốn trở về, trước khi Nam Đài phủ nàng để cho người đem Niệm Niệm chỗ khác, sợ tiểu gia hỏa cẩn thận bị nhiễm bệnh, mấy ngày gặp, biết Niệm Niệm bây giờ như thế nào.


      Phòng bệnh thu thập rất sạch , cũng rất gọn gàng, giường giống như những giường ngủ bình thường khác, có màn, cũng có giá treo, xung quanh phòng cũng chỉ có cái giường ở trung tâm, tiện cho đại phu xem xét bệnh nhân.


      Trang Thư Tình ngồi vào bên vừa xem mạch vừa hỏi, "Trừ cảm thấy đau đớn còn cỏ chỗ nào thoải mái hay ?"


      Nam nhân như cố hết sức, thanh khàn đặc cực kì khó nghe, "Mắt, nhìn lâu thấy mờ."


      "Thanh Dương Tử , độc dư trong cơ thể của ngươi cần ít thời gian nữa mới có thể loại bỏ hết, sau khi tỉnh dậy thường có phản ứng như vậy, lâu lâu có thể bị đau đầu, cho dù nhìn thấy gì cũng là bình thường, ngươi cần sợ hãi."


      muốn có sợ hại, đường đường là... chưa từng có loại cảm xúc này, cho dù bị nhiều người vây giết, cho dù từng đối mặt với cái chết cũng chưa từng sợ hãi.


      Nhưng khi có nữ đại phu với rằng cần sợ. Trong lòng rối rắm biết phản bác như thế nào.


      "Bây giờ ngươi chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, sau này mỗi bữa cơm có người đưa đồ ăn đến, đưa bao nhiêu ăn bấy nhiêu, thể ăn nhiều, cũng được chừa lại, nhớ ?"


      Nam nhân khẽ gật đầu.


      "Mấy ngày nay ngươi phải nằm cố định giường, được phép cử động mạnh, nếu như vết thương bị rách ra, người chịu thiệt chính là ngươi."


      Nam nhân lại gật đầu.


      Trang Thư Tình rất vừa lòng , nàng rất thích những bệnh nhân biết nghe lời.


      "Hạ Mạn, hôm nay tiếp tục truyền cho hai bình máu, lượng nước muối vẫn giống như trước, còn nữa, mệnh vết thương của cũng nên thay thuốc."


      "Vâng, tiểu thư."


      Trang Thư Tình định đứng dậy rời , vừa quay đầu lại liền thấy Trình Kha biết từ lúc nào đứng ở phía sau nàng, vểnh tai lên nghe vô cùng nghiêm cẩn.


      Bị phát cũng hề ngượng ngùng, thực tế, bây giờ tính toán có nên phản bội sư môn đầu nhập Trang tiểu thư.


      Vội vàng trở về nhà, vừa mới tiến vào cửa, Niệm Niệm tiết từ đâu xuất , nhắm thẳng về phía Trang Thư Tình nhảy lên. Trang Thư Tình bị tập kích bất ngờ, phải lùi về sau bước, được người đỡ lấy thắt lưng mới có thể ôm được tiểu gia hỏa, nếu cái mông có lẽ tiếp xúc với đất.


      "Sao lớn nhanh như vậy? Niệm Niệm, ngươi ăn cái gì?"


      Trước kia nó còn , bàn tay ôm nổi, bây giờ lại lớn như vậy, ôm có chút cố sức.


      "Ngao ô!"


      "Lúc theo ta chỉ biết kén chọn, trở về tộc rồi cái gì cũng phải ăn."


      Nhưng mà cũng may là Niệm Niệm trở về tộc, nếu mỗi ngày đều theo nàng, con sói cũng trở thành chó nuôi trong nhà, tuy rằng khả ái, nhưng về sau nó lớn lên mất dã tính, so với chó mèo cũng có gì khác nhau.


      "Ngao ô!"


      "Có mang lễ vật cho ta? Cái gì vậy/"


      Niệm Niệm giống như cũng biết bây giờ nó lớn, từ người nàng nhảy xuống, cắn váy của nàng muốn nàng theo.


      Lão gia tử cũng đến xem, "Nó mang cái này chạy tới chạy lui mấy lần, ai cũng cho đụng vào, tới gần cũng được, là hung dữ, đây là con sói lúc trước con mang đến kinh thành đây sao?"


      "Chính là nó." Trang Thư Tình vào nhà, nhìn cái gói được bao cẩn thận đặt bàn, sói cũng biết gói đồ? Muốn thành tinh rồi sao?


      "Ngao ô!"


      "Biết biết, lập tức liền mở ra." Sờ sờ đầu nó, Trang Thư Tình hoàn toàn như cảm giác được ánh mắt ngạc nhiên của ngoại tổ phụ.


      Lão gia tử quả có chút kinh ngạc, lấn trước trạng thái thần kinh vẫn suy yếu, chỉ thấy là sói con, cũng chú ý tới giữa hai người có trao đổi, hôm nay mới nhìn thấy được, chắc là vì chuyện này nên cháu mới bị đồn là phù thủy.


      Bao vải được gói cũng chặt, dễ dàng liền mở ra được, bên trong có cả đống dược liệu khác nhau nhưng tất cả đều bị dính bùn, bùn đất khô lại, nhìn ra được phải chỉ tìm trong ngày.


      Niệm Niệm nhảy đến bên bàn cắn quyền sách mang tới, dùng chân trước chỉ chỉ trang trong đó cho Trang Thư Tình xem.


      Đây là phần tư liệu và tranh vẽ giải thích về dược liệu rất quý, rất nhiều trong số đó cực kỳ trân quý, có mấy thứ lại còn là dược liệu quý giá thế gian hiếm thấy, cây thuốc trong đó hoàn toàn giống như hình ảnh được vẽ trong sách.


      Trang Thư Tình ôm nó lên đùi, giống như mọi lần giúp đó xoa lông, "Vì vậy máy ngày nay đều vì tìm dược liệu cho ta mà chậm trễ đến đây?"


      "Ngao ô."


      " với hổ con sao? Sao nó cùng đến?"


      "Ngao ô."


      "Hồ nháo." Trang Thư Tình tức giận đứng lên, "Chỉ Cố, chàng cho người đến khe núi nửa dặm ngoài thành tìm hổ con , Niệm Niệm bắt nạt nó, để hổ con ở lại trong coi mấy thứ, thời gian qua lâu như vậy, à đúng rồi, để nhường tiểu lão hổ gặp qua người ."


      Bạch Chiêm ra ngoài phân phó Trần Nguyên tiếng, Trần Nguyên tự mình dẫn người .


      bàn có ba túi vải, tất cả bên trong hầu như đều là dược liệu, hơn nữa được bảo quản rất kĩ lưỡng, chừng tuổi thọ rất cao.


      "Thanh Dương Tử mà biết nhất định cầu xin ta đưa cho ."


      "Ta có lấy hết, Trang tiểu thư, ngài chia cho ta chút là đủ rồi." Thanh đáng thương tội nghiệp từ ngoài cửa truyền vào, ánh mắt cũng đáng thương đến chịu được kia phải là Thanh Dương Tử còn là ai


      "Ngươi đúng là, vừa mới nhắc tới lâp tức liền có mặt." Trang Thư Tình bật cười, "Yên tâm, có phần của ngươi."


      Trần Nguyên sau đó lại mang về thêm ba túi, cùng với con hổ, nó đả lớn hơn lúc trước rất nhiều, toàn thân đều màu vàng, ra nó chính là kim hổ quý hiếm.


      Đây vẫn là lần đầu tiên Trang Thư Tình thấy bộ dáng da lông hoàn chỉnh của nó.


      Kim hổ ngao ô tiếng rồi lập tức nhào tới, nếu phai Bạch Chiêm chặn được nó, Trang Thư Tình có khả năng đón được tiễu gia hỏa này.


      "Tốt tốt, ta thấy được ngươi cũng rất vui vẻ, đến, để ta xem vết thương lúc trước của ngươi."


      Lúc trước Trang Thư Tình còn lo lắng lông của hổ con thể mọc dài ra, mất uy phong , nếu động vật có lớp da dày bảo vệ trong mùa đông có thể chết vì rét, nàng vốn định trước mùa đông lên núi chuyến, nếu đúng như nàng lo lắng, vậy nàng mang nó về đây để tránh qua mùa đông.


      Cũng may lo lắng của nàng chỉ là dư thừa.


      "Hổ và sói là bằng hữu của nhau, ra ai có thể tin?" Lão gia tử nhìn nhìn hai con thú lắc đầu thôi, cháu của khiến mở mang kiến thức.


      Trang Thư Tình cũng cảm thấy buồn cười, nhưng mà cả hai đều là nàng cứu về, nàng tất nhiên hy vọng chúng nó đấu đến ngươi chết ta sống.


      "Trần Nguyên, ngươi cứ như vậy mang kim hổ trở về?"


      Trần Nguyên cười lắc đầu, "Ta mang nó theo, ta cứ tưởng lúc cầm đồ trở về núi, nghĩ là về đến cửa lại nhìn thấy nó, nhưng mà là ở nóc nhà."


      "Ngao ô!"


      Trang Thư Tình sửng sốt, chợt cười mị mắt, "Đúng, đúng, đúng, ngươi thông minh nhất."


      Sau đó nàng giải thích cho mọi người trong phòng, "Niệm Niệm nó biết lối vào thành mà bị người phát , lúc trước nó lên núi nhiều lần nên có nhiều kinh nghiệm."


      Bạch Chiêm vẫn chuyện lại đột nhiên mở miệng, " nó nang theo Trần Nguyên chuyến xem thử."


      Trang Thư Tình ngừng cười, "Có gì ổn sao?"


      "Nhìn xem thử là nơi như thế nào."


      Trần Nguyên bước lên giải thích giúp công tử nhà mình: "Nếu người cũng có thể giống Niệm Niệm tự do ra vào, mà chúng ta khi ấy nếu có chút sơ sót, như vậy có rất nhiều nguy hiểm."


      Cho nên kỳ thực Hội Nguyên Phủ hoàn toàn nằm trong vùng khống chế của Chỉ Cố , nghĩ đến chủ phủ của Hội Nguyên Phủ, Trang Thư Tỉnh nhất thời cảm thấy có chút đáng thương.


      "Niệm Niệm, nghe được sao? tại ."


      "Ngao ô." Niệm Niệm chạy ra bên bên ngoài vài bước, nhìn thấy Trần Nguyên theo kịp mới thả người nhảy lên nóc nhà, Trần Nguyên cũng phi thân lên.


      Lão gia tử giống như có nghe thấy lời bọn họ vừa , chỉ có chút thú vị nhìn kim hổ vẫn làm nũng với Tình nha đầu, "Chúng nó có thể nghe hiểu tiếng người sao?"


      "Những người khác con xác định, nhưng có đối khi cảm thấy chúng nó có thể nghe hiểu được, có đôi khi lại cảm thấy chúng nó căn bản để ý tới, nhưng khi con chúng nó rất nhanh đáp lại."


      Cho nên ngươi là phù thủy, những người khác phải.


      Lão gia tử có chút tin tưởng lời đồn này, Tình nha đầu mười mấy năm trước sống như thế nào có thể biết được nhất thanh nhị sở, nhưng cũng có thể biết được bảy tám phần, ,Đổng Minh Húc về vấn đề này dấu diếm .


      Hàn tiểu tử từ khi còn có thể thấy được là trí tuệ bất đồng, nhưng Tình nha đầu trước mười bốn tuổi cũng xuất sắc, thân y thuật của nàng giống như trong đêm liền có được, còn có thể khiến sói và hổ, hai mãnh thú hung ác nghe lời nàng, như vậy cũng chỉ có phù thủy mới làm được.


      Huống chi...


      Nghĩ đến lời đồn mấy ngày nay nghe được, người Hội Nguyên Phủ đối với nàng luôn có loại bảo hộ, người bình thường có khả năng này.


      Sau khi thân thể lão gia tử tốt lên đọc qua rất nhiều sách, tuy trong sách rất ít ghi về phù thủy, nhưng mỗi điểm lại giống với Tình nha đầu.


      Trong lịch sử từng xuất vị nữ phù thủy, cũng giống như Tình nha đầu có thể khiến người cận kề cái chết sống lại, bách thú có thể nghe theo lệnh nàng, hơn nữa, người người đều ủng hộ.


      Chỉ là kết cục của vị nữ phù thủy kia hề tốt đẹp, điều này cũng khiến cho lo lắng.


      Hoàng thượng tại như hề kiêng kị lời đồn này, nhưng chuyện như vậy hoàng thượng có khả năng đảo mắt liền quền, khiến vị hoàng đế chú ý cũng phải chuyện tốt.


      Nếu như có ngày Bạch Chiêm còn che trở Tình nha đầu, dám tưởng tượng Tình nha đầu như thế nào nữa.


      Đổng gia có năng lực có thể bảo vệ nàng.


      Nhưng khả năng này của Tình nha đầu chỉ khiến hoàng gia cố kị, cũng có rất nhiều người muốn lợi dụng nàng để bản thân có thể sở dụng, dã tâm của con người, từ trước đến này cũng hề .
      hargane187, Layla06, tart_trung34 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 138: Lời ước định


      Lo lắng của lão gia tử đặt ở bất kì thời điểm nào cũng dư thừa.


      Nhưng lại đánh giá sai tầm quan trọng của Trang Thư Tình trong lòng Bạch Chiêm, cũng biết Bạch Chiêm vì muốn Thư Tình có cuộc sống an ổn tùy ý tự do khắp thiên địa tốn bao nhiêu tâm tư.


      vô thanh vô thức dệt tấm lưới lớn, nhốt Thư Tình vào trong đó, cũng đồng thời bảo vệ an toàn của nàng, tấm lưới này rất lớn, tùy ý Trang Thư Tình có thể vùng vẫy trong đó, ngay cả chính nàng cũng biết bản thân mình sớm bị nhốt lại


      Hoặc có lẽ Trang Thư Tình cũng sớm biết, chỉ là nàng ngầm duy trì hết thảy những chuyện Bạch Chiêm làm.


      Vừa mới vào phòng bệnh, Liễu Tri Quỳnh đuổi theo sau, "Sư phụ, Lưu thiếu phu nhân tới."


      Trang Thư Tình kinh ngạc hỏi, " mình nàng?"


      "Đứa cũng tới."


      "Ngươi đón tiếp nàng trước, ta lập tức đến."


      Liễu Tri Quỳnh đáp ứng rời .


      Trang Thư Tình ngồi xuống bên giường bệnh, hỏi, "Mắt tốt hơn chưa?"


      " thấy chút." Nam nhân giường đăm đăm nhìn vị nữ đại phu trước mắt , cho dù bị nhìn chăm chút, nàng cũng chút nào tránh né, hề giống bất kì nữ nhân nào từng gặp qua, người nàng yếu đuối của nữ nhân, bề ngoài chỉ kém, ngay cả trong xương cũng hề có loại nhược khí này.


      "Trang đại phu người lo lắng cứu về người mang đến nguy hiểm cho ngài sao?"


      "Nơi này là Hội Nguyên Phủ, phải Cúc quốc." Ra hiệu cho vươn cổ tay ra, Trang Thư Tình thản nhiên .


      Sắc mặt Nguyễn , Nguyễn Ngạn đột nhiên thay đổi, thân phận của công tử...


      Nhưng nam nhân bị nắm mạch mặt lại tia biến hóa, biết thân thế của mình thể giấu được nam nhân bên người Trang đại phu.


      "Tên của ta là Ngột Đê."


      Trang Thư Tình khẽ gật đầu tỏ vẻ biết, "Năng lực khôi phục của ngươi sai, bắt đầu từ hôm nay có thể ăn cơm bình thường, lúc trước ngươi bị thương chủ yếu là mất máu quá nhiều, ta cho người chuẩn bị thực đơn bỏ máu cho ngươi, Lâm Trân, ngươi mang vài người đến đổi thuốc cho ."


      "Vâng."


      Trang Thư Tình đứng dậy, "Ngươi la ai cũng liên quan gì đến ta, tại ngươi chỉ là bệnh nhân của ta, nếu có thời gian suy nghĩ những chuyện lung tung bằng ngẫm xem có thể lấy thứ gì để trả tiền chữa bệnh , lúc trước vì giữ mạng của ngươi Thanh Dương Tử tốn ít dược tốt. Chờ đến đòi, các ngươi lại có bạc trả tiền thuốc, các ngươi chắc chắn phải nhặt thi thể về cho ."


      Ngột đê "..."


      Bọn họ đường đến đây chạy trốn trối chết, sao còn nghĩ đến chuyện cầm tiền theo.


      Trang Thư Tình cũng quản , kiểm tra xong liền rời .


      Liễu Tri Quỳnh vốn là tiểu thư Liễu gia, ở trước mặt đám phu nhân, tiểu thư của Hội Nguyên Phủ cũng có tư cách ngồi xuống chuyện.


      Lưu thiếu phu nhân tất nhiên là dám để nàng mời trà, đứng dậy tiếp nhận ly trà nàng đưa đến.


      Liễu Tri Quỳnh lại để ý những chuyện này, cười híp mắt ôm lấy đứa trẻ trong ta bà vú, "Thân thể tiểu công tử có tốt ?"


      "Nhờ phúc của Trang đại phu, Ân Nhi hết thảy đều tốt."


      Ân nhi!


      Liễu Tri Quỳnh hơi cân nhắc cái tên này trong lòng, thấy nàng ấy nhớ ân sư phụ như vậy, trong lòng nàng cũng cảm thấy vui mừng, ý cười mặt nhiều hơn hai phần.


      "Thiếu phu nhân mang theo tiểu công tử đến y quán, ta tránh khỏi có chút nghĩ nhiều, thiếu phu nhân chớ trách... Sư phụ." Liễu Tri Quỳnh vội đứng lên.


      Trang Thư Tình cười cười, ý bảo nàng làm việc của mình, "Thiếu phu nhân hôm nay sao lại có thời gian đến y quán? Tiểu công tử có tốt ?"


      Thấy nàng cũng hỏi câu này, Dương thị nhịn được lộ ra mềm mại ý cười, "Ân Nhi tốt lắm, Trang đại phu cũng cần gọi ta thiếu phu nhân gì đó, khuê danh của ta là Trầm Hương, ngài gọi ta tiếng Trầm Hương ta cũng rất vui rồi."


      "Trầm Hương, người cũng như tên, tên hay." Trang Thư Tình cùng nàng ngồi bên ghế, "Vậy Trầm Hương cũng gọi ta Thư Tình là được."


      "Cuối cùng cũng chờ được lời này của Trang đại phu." Dương Trầm Hương cúi đầu cười , nhất cử nhất động đều đẹp như họa, cũng nữ cổ đại cũng hơn gì thế.


      "Nữ tử xuất giá dễ về nhà mẹ đẻ, ta cũng có nơi khác để , đành đến nơi này của Thư Tình muội, công công muốn giao hảo với vị công tử kia, chỉ là thể tiến vào phủ nên ước gì ta có thể đặt lên giao tình với muội, biết ta đến đây cũng hai lời liền đồng ý."


      Dương Trầm Hương xong liền trầm mặc lát rồi , "Thư Tình muội có thể biết, phu quân nhà ta xuất chinh theo Từ tướng quân."


      Trang Thư Tình kinh ngạc, "Ta cho rằng lưu công tử là văn nhân."


      " quả là văn nhân, hơn nưa còn có chức quan lớn , việc này vốn cũng tới phiên , chỉ là chủ động muốn , muốn lập công nới chiến trường để có thể che trở tốt cho mẫu tử chúng ta."


      Dương Thị vẫn như trước cười đến dịu dàng, chỉ là giữa mi gian lại nhiễm vẻ sầu bi,"Từ tướng quân tuy từng có oai danh bách chiến bách thắng, chỉ là ta vẫn thấy lo lắng."


      Cho nên nàng mới tới nơi này giải sầu, Trang Thư Tình lý giải gật đầu, mỗi ngày nghẹ bụng khí trong Lưu gia đúng là rất khó chịu, "Nếu ngươi nguyện ý, cứ việc đến đây tìm ta, chỉ cần ngươi ghét bỏ nơi này khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc là được."


      "Ta còn ước gì toàn thân mình đều có thể lây dính vị thuốc, ngửi thấy hương vị này, lòng ta liền an ổn."


      Người đến y quán càng ngày càng nhiều, trừ Trầm Hương năm ngày ba bữa đến, Tô Vi cũng thường đến đây ngồi mấy canh giờ, bằng cũng ngoan ngoãn theo Trang Thư Tình, lời cũng gì nhiều.


      Trang Thư Tình rất thích nàng.


      nữ tử trí tuệ lại an tĩnh như vậy rất xứng với Thư Hàn, nếu trong nhà có người tâm kế còn nhiều hơn cả tóc, khắp nơi gây chuyện thị phi, nàng chịu nổi, Thư Hàn có thích Chỉ Cố vẫn là người phát tác đầu tiên.


      Vì thế ngày Tô phu nhân đến đây, Trang Thư Tình mời mình nàng vào nhã gian.


      Nàng cũng quanh co lòng vòng ra: "Tỷ đệ chúng ta phải giữ đạo hiếu gần năm nữa, trong lúc này thể đàm hôn luận gả, chỉ là Tô gia nhị tiểu thư đáng , định xuống sợ rằng bị nhà khác đoạt , ta làm tỷ tỷ chỉ có thể hỏi phu nhân chút, biết Tô phu nhân có vừa ý vị đệ đệ này của ta?"


      Vừa ý, đương nhiên là vừa ý, nếu nàng chướng mắt Thư Hàn chắc chắn để Tô Vi thường xuyên tới nơi này kiếm được hảo cảm từ Trang Thư Tình .


      Tô phu nhân vui mừng vô cùng, nếu lúc đó có lão gia mực ngăn cản, nàng sớm với Trang Thư Tình, rất nhiều gia đình ở Hội Nguyên Phủ sớm rục rịch, Tô gia tuy chiếm được tiên cơ, nhưng lấy tính tình của Trang Thư Tình, Tô gia nhị nương cũng nhất định có thể vào được mắt nàng.


      "Thư Hàn đương nhiên vô cùng tốt, lão gia thường hay sói mói người như vậy cũng khen Thư Hàn dứt miệng, Thư Hàn tài hoa như vậy, về sau nhất định là tiền đồ vô lượng, chỉ là... Nghe Đổng gia nhị lão ở Hội Nguyên Phủ, việc hôn nhân của Thư Hàn biết nhị vị lạo gia có an bày khác hay ?"


      Trang Thư Tình mỉm cười lắc đầu, "Chuyện của tỷ đệ chúng ta ngoại tổ phụ can thiệp, lại Tô gia nương nhà ai cũng tranh nhau để có được giai nhân, Thư Hàn bất quá là gần quan được ban lộc."


      Lời này ra, là phụ mẫu của ai cũng đều vui mừng, Tô phu nhân tươi cười từ trong đáy lòng, "Tâm ý của ta, ta nghĩ Trang đại phu sớm nhìn ra được, ta và lão gia có hai nữ tử, trưởng nữ đính hôn, người này ta cũng phải chọn hồi lâu mới được, gia đình dòng dõi thư hương, tính là đại phú đại quý nhưng có gia phong nề nếp, tác phong chính phái, gả qua đó ngày sau cũng khó chịu, về phần Vi Nhi..."


      Tô phu nhân thở dài, "Nàng thể so với trưởng tỷ, Nhã nhi tuy rằng cũng biết chữ, nhưng nàng an phận, tuổi lớn chút liền để xuống sách vở học tập chưởng gia, chờ tuổi vừa đến liền lập gia đình, nhưng Vi Nhi lại như vậy, tuy rằng ta gì nàng cũng đều nghe, nhưng trong ánh mắt của nàng lại tiếp thu lấy điều đó, lớn hơn chút còn biết như thế nào, có đôi khi ta biết dung túng để nàng đọc nhiều sách như vậy có phải sai rồi hay ."


      " lời này với ta, ngài sợ ta hối hận sao?"


      "Sợ, sao lại có thể sợ?" Tô phu nhân lại thở dài tiếng, "Kết thân, cũng là giao hảo giữa hai nhà, phải kết thù, có chút lời ra so với giấu tốt hơn nhiều, mặc kệ là như thế nào, người chịu thiệt luôn là nữ tử, tại Vi Nhi vô cùng sùng bái đại phu, ra ba câu trong đó có hai câu về ngươi, người có thể khiến nàng tâm phục nhiều, ta cũng muốn nàng và Thư hàn có thể gặp mặt vài lần, Thư Hàn rất bản lĩnh, ta thấy nàng đối với Thư Hàn cũng có vài phần giống với người khác, ta tìm được người nào thích hợp hơn Thư hHàn, Trang đại yên tâm, Vi Nhi so với những nữ tử bình thường khác gan của nàng lớn hơn nhiều lắm, ý tưởng của nàng cũng có rất nhiều, nhưng chung quanh nàng đều là người có quy củ, cho dù muốn vượt qua cũng thể quá mức."


      Trang Thư Tình biết Tô phu nhân đối với nàng và Thư hàn cũng có chút tính kế, chỉ là đối với người mẹ thương nữ nhi của mình tính kế như vậy cũng phải là chuyện quá đáng, nàng cũng trách móc gì, nếu như mẫu thân còn tại thế, nàng chắc chắn cũng như thế.


      "Tô phu nhân kỳ thực cần lo lắng nhiều như thế, nhị tiểu thư là nương thông minh, cho dù về sau người nàng ấy gả cho là ai, nàng đều có thể sống được rất tốt, để chính mình chịu thiệt, nếu như đọc sách có thể thay đổi cách suy nghĩ cổ hủ, khiến bản thân sống tốt hơn, đọc bao nhiêu cũng đủ."


      "Cũng phải tất cả mọi người đều có thể nghĩ giống như trang đại phu vậy, rất nhiều nam nhân đều hi vọng nữ nhân có thể vụng về chút, dễ lừa chút, chỉ cần sanh con dưỡng cái cho , đồng thời chăm sóc tốt cho lão nhân trong nhà là đủ rồi, ta vẫn luôn lo lắng biết người như thế nào mới có thể bao dung được người có tính tình giống như Vi Nhi, cho đến khi biết được đại phu, ta mới khẩn cấp như vậy muốn việc hôn nhân này có thể thành công."


      "Ý của Tô phu nhân ta biết, sau khi trở về ta báo cho ngoại tổ phụ, việc này trước hết ta với ngài định với nhau như vậy, sau đó chờ khi tang kỳ của tỷ đệ chúng ta kết thúc rồi lại , có được ?"


      "Chữ hiếu luôn phải đặt lên hàng đầu, Trang đại phu làm vậy là đương nhiên." Chuyện trông ngóng bấy lâu rốt cuộc thành, trong lòng Tô phu nhân vô cùng vui vẻ, "Đổng lão gia tử là trưởng, ngày khác ta và lão gia cũng phải đến bái phỏng, còn phải nhờ Thư Tình chuyển lời."


      "Nhất định."


      Sau khi trở về, Trang Thư Tình liền đem chuyện này với nhị lão.


      Lão gia tử nheo mắt lại, "Người muốn kết thân với Tô gia cũng đến lượt mình, nghĩ tới bọn họ thế nhưng lại nhìn trúng Thư Hàn, nếu tính đến chiếm tiện nghi vẫn là Hàn tiểu tử, nương kia biết con cảm thấy thế nào?"


      " sai, nhiều tâm nhãn, cũng rất dễ thân cận, con cảm thấy rất tốt." Trang Thư Tình cười khổ, " lời này sợ ngoại tổ phụ chê cười, con cũng sợ Thư Hàn đón dâu về sau lại hiền, châm ngòi sinh , khiến con và Thư Hàn hai người dần xa lạ, những điểm khác của Tô Vi , riêng điểm này cần lo lắng."


      Lao phu nhân gật đầu phụ họ, "Con lo lắng phải có lý, những nương trong đại gia tộc từ lúc mười tuổi bắt đầu học chưởng gia, những thủ đoạn tranh đấu cũng phải học tất cả, tâm nhãn so với người trong gia đình bình thường khác đều rất lớn, nương như vậy Đổng gia cũng thiếu, ta biết đứa bé đó, ngày đó ta cũng thấy được Tô Vi, cũng nhìn ra được là người biết bổn phận quy củ."


      " nương từ Tô gia giáo dưỡng sao có thể kém được." Lão gia tử nâng chung trà lên uống ngụm, "Hôn Hàn tiểu tử con quyết định như vậy là tốt rồi, Tô gia sai."


      "Vâng."
      hargane187, Layla06, tart_trung35 others thích bài này.

    4. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      oi. lau qua moi co chuong moi.
      mau ra tiep nha ban.
      thanks nang
      Dion thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 139: Tìm nơi nương tựa


      Hai nhà Tô Trang ngày càng lui tới.


      Trang Thư Tình cũng gạt Thư Hàn.


      "Tỷ với sư mẫu của đệ, để Vi Nhi và đệ có cơ hội gặp mặt nhiều hơn, muội ấy còn tuổi, vẫn chưa quá thuần thục, đệ muốn thê tử như thế nào, bây giờ bồi dưỡng vẫn còn kịp, đệ cũng có thể cho muội ấy biết ý tưởng trong lòng đệ như thế nào, chỉ cần trong lòng muội ấy có đệ, muội ấy dần thay đổi, muốn cùng người sống qua cả đời, tất nhiên càng tâm đầu ý hợp càng tốt."


      Trang Thư Hàn vẫn luôn coi lời của tỷ tỷ như thánh chỉ, mỗi lời đều nhớ kĩ, thái độ đối với Tô Vi cũng còn giống như lúc trước.


      Tô Vi là tiểu nương thông minh, cho dù cha mẹ vẫn chưa với nàng, nàng cũng biết tin tức về hôn nhân của mình, tâm tư đặt người Thư Hàn cũng càng nhiều thêm phần mong đợi.


      Người chính là như thế, sau khi ngươi mang theo tâm tư khác để ý người, chỉ cần người kia quá kém cỏi, như vậy bản thân càng để người kia vào trong lòng, huống chi ưu tú của Trang Thư Hàn ít người có cùng chung lứa tuổi có thể sánh bằng.

      Tô phu nhân thầm quan sát, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng.

      Có tình cảm thanh mai trúc mã, sau này kết hôn cũng sống được rất tốt.

      Khi đến đầu năm, trong lòng ta thầm nghĩ lại năm mới bắt đầu, nhưng vừa đến cuối năm ta lại ngỡ như vừa qua mấy tháng, biết có phải do năm nay bộn bề nhiều việc nên cảm thấy thời gian qua nhanh rất nhiều.


      Đảo mắt cái, lại là tháng mười .


      Y phục mùa đông dần được ưa chuộng.


      Việc trong y quán vẫn bình thường như trước, nhưng đội ngũ Trang Thư Tình dạy học lại tăng thêm người.


      Trình Kha từ lúc vô ý nghe được Từ Giai Oánh vừa được tự tay phẫu thuật ba cỗ thi thể.


      vốn phải người giữ nhiều quy củ, nguyện ý mỗi ngày đến y quán chẩn bệnh vốn là vì hướng đến y thuật của Trang Thư Tình, khi biết có dạy giải phẫu, mắt lạnh của Bạch Chiêm cũng thể ngăn được bước chân .


      Trang Thư Tình cũng e ngại người khác có thể học tập được y thuật của nàng, nàng ném cho câu 'Chỉ cần ngươi sợ cứ việc học', lập tức liền theo học.


      Khi nhìn thấy Trang đại phu lưu loát giải phẫu xong cỗ thi thể. Trình Kha lâm vào yên lặng, hôm sau cũng tới y quán.


      Nhưng ngày mốt vẫn có mặt đúng giờ.


      Chỉ là sắc mặt tốt lắm.


      Từ đó về sau vẫn chưa từng vắng buổi nào


      Trang Thư Tình cũng coi như có tồn tại.


      Lại mưa, nhiệt độ cũng thấp hơn rất nhiều.


      Thời tiết như thế này khiến thân thể của Trang Thư Tình có chút suy yếu, nếu y quán có chuyện gì nghiêm trọng dứt khoát qua.


      Dù sao y quán cũng gần dây, nếu có chuyện gì cho người đến nhà gọi nàng tiếng cũng kịp.


      Trong phòng rất ấm áp, Trang Thư Tình viết giáo trình để dạy học, Bạch Chiêm cũng tùy tay cầm quyển sách đọc, tuy lời nào nhưng lại có cảm giác yên ổn.


      Nam Châu chân bước vào bẩm báo, "Tiểu thư, Chu Thất truyền lời ngoài cửa có người đến cầu kiến, gọi là Cao tử Lâm, đến từ Lãnh Sơn huyện."


      Cao Tử Lâm? Cao đại phu? Trang Thư Tình vội buông bút đứng dậy, "Ta đến nghênh đón."


      Bạch Chiêm chỉ khoác thêm cho nàng kiện áo choàng cũng cùng ra ngoài.


      Cao Tử Lâm ngồi trong đại sảnh.


      Thủ hạ của Bạch Chiêm đối với quá khứ của Trang Thư Tình đều vô cùng ràng, vì vậy Cao tử Lâm người này Chu Thất cũng biết đến, sau khi biết tên của liền mời người vào phủ để khách nhân đứng bên ngoài chịu lạnh.


      Trong lòng Cao Tử Lâm có chút yên.


      theo địa chỉ Trang Thư Tình lưu lại tìm đến, nhưng chưa từng nghĩ tới, tiểu nương từng chật vật như vậy chỉ trong vài năm ngắn ngủi liền có thể thay đổi lớn như thế.


      Tòa nhà như vậy, ở Hội Nguyên Phủ sợ là cũng phải ngàn lượng.


      có chút hối hận bản thân lỗ mãng.


      Tiếng bước chân vang lên, Cao tử Lâm theo bản năng ngẩng đầu.


      Chu Thất lập tức ra đỡ người vào, "Tiểu thư."


      Trang Thư Tình khẽ gật đầu với , thẳng đến trước mặt Cao Tử Lâm."Cao đại phu, lâu gặp, ngài tới Hội Nguyên Phủ lâu chưa?"


      Cao Tử Lầm nhìn tiểu nương trước mắt, vẻ mặt nàng ràng là chân tình ý vui mừng, tâm vì nhận hết lạnh nhạt mấy ngày này tất cả đều biến mắt, biểu tình cũng tự nhiên hơn nhiều, "Hôm nay mới đến."


      " mình ngài đến hay là... Aiz, xem ta này, Cao đại phu, chúng ta vào nhà rồi chuyện."


      Tinh thần Cao Tử Lâm có chút uể oải, người nhìn cũng gầy rất nhiều, trong lòng cũng biết sợ rằng gặp chuyện, Trang Thư Tình vừa nghĩ vừa dẫn người vào phòng.


      Nhìn thấy tòa nhà đẹp đẽ tinh xảo, dù là nha hoàn người hầu củng thể ra cỗ khí phái khó ai có được. Trong lòng Cao Tử Lâm thầm cảm thán phen, ngoài miệng cũng quên trả lời Trang Thư Tình, " chỉ có ta, nhà già trẻ đều tới."


      "Người nhà đại phu an trí ở nơi nào?"


      "Trong tiểu điếm, dắt theo mọi người đến nơi này của ngươi cũng tốt lắm." Cao Tử Lâm nhìn về phía Trang Thư Tình, "Lúc trước ngươi cho ta địa chỉ, ta nghĩ rằng cả đời này ta dùng tới."


      "Nhưng bây giờ ta tới, dù muốn rời cũng thể rời ." Cao Tử Lâm cười khổ, "Ta có dã tâm gì lớn, mở y quán, có thể an lành sống qua ngày là tốt rồi, những ngày tháng trước kia quả là được như vậy, nhưng là trời toại lòng người."


      Dẫn người đến phòng chính, nhà hoàn lập tức dâng trà, Trang Thư Tình liền để người liên quan lui ra ngoài.


      "Có người đến gây phiền toái sao?"


      Nhìn hơi nóng bốc ra từ chén trà, Cao tử Lâm vốn tưởng rằng lời này khó có thể khỏi miệng nhưng lại rất tự nhiên ra, "Ta dưới gối có hai tử nữ, trưởng nữ năm nay mười bốn, là tuổi chuẩn bị hứa thân, nương của nàng vốn muốn tìm người trong sạch, hơn nữa sớm định được, nhưng biết lúc nào nàng bị em vợ của Huyện lệnh nhìn trúng, nhất định muốn nạp làm thiếp, chưa đến Nguyên Nhi sớm định được mối hôn , cho dù là có, ta làm sao có thể để nữ nhi tốt của mình làm thiếp người ta, ta nhất nhất cự tuyệt, vì để sắp xếp ổn thỏa, ta cố ý tìm người đến thương lượng, chỉ là muốn đắc tội với người ta sinh ra phiền toái."


      "Nguyên tưởng rằng việc này cứ thế mà qua, nhưng chưa đến bao lâu, gia đình vốn muốn cùng Nghiên Nhi đính hôn lại muốn thoái hôn, rằng bát tự hợp, sau đó còn có người đưa quan tài đến Hồi Xuân đường của ta, ta chữa bệnh được khiến người bị chết, người này biết có phải chết hay , ta căn bản là chưa từng gặp, bọn họ chút nào che lấp ý đồ của bọn họ, ta chỉ cần đồng ý đưa nữ nhi qua, việc này coi như xong."


      "Ta đương nhiên thể đồng ý, nhưng mà ta cũng muốn cùng họ đối cứng, mấy năm nay người nhận ân của ta ít, nhờ mấy người tương trợ giúp ta mang theo môt nhà già trẻ lặng lẽ ly khai Lãnh Sơn huyện, cho dù có biết ta cũng sợ, Hội Nguyên Phủ phải Lãnh sơn huyện nho kia, phải nơi mặc nắm trong tay, có phải ta quá vô dụng hay ?"


      "Cao đại phu làm như vậy là đúng, tránh mũi nhọn trước mắt, nếu thực liều lĩnh cùng bọn họ đối trọi mới thực là kẻ ngu dốt. Bảo trụ người trước mới là kết sách tốt." Trang Thư Tình suy nghĩ lát lại hỉ. "Cao đại phu có tính toán gì ? Muốn mở y quán ở Hội Nguyên Phủ hay là..."


      "Trước kia ta có chút tiền vốn, Cao gia mấy đời làm đại phu cứ như vậy truyền thừa xuống y quán, nhưng trước đó lâu dùng lượng bạc lớn mua số dược liệu, nhưng vì sợ kinh động đến người khác nên chưa có bán , tiền phòng thân còn chút, nhưng nếu muốn mở y quán ở đây sợ là đủ."


      Nghĩ đến số tiền chính mình tiêu phí để mở y quán, trong lòng Trang Thư Tình cũng thấy xót, đúng là phải tiêu số lượng .


      Nếu thể mở y quán, vậy...


      Trang Thư Tình nghĩ đến y quán của mình cần đại phu điều hành, y thuật của Cao đại phu ở Lãnh Sơn huyện có chút danh khí, nếu có thể lưu người lại y quán của mình...


      "Cao đại phu có nguyện ý đến ý quán của ta làm việc hay ?"


      "Ta tới tìm ngươi chính là vì việc này."Cao Tử Lâm cười khổ, mặt lộ ra chút quẫn bách, " đại gia đình còn phải ăn uống sinh hoạt, cũng thể có thu vào, nhưng ta luôn ở tiểu địa phương như Lãnh Sơn huyện, cũng chưa từng làm việc ở y quán khác, hiểu được quy củm vì vậy mới nghĩ tới nơi này tìm ngươi hỗ trợ giới thiệu y quán, ngươi ở Hội Nguyên Phủ này hơn năm, dù sao cũng so với người mới như ta, chỉ dùng hai mắt mà nhìn cũng quen thuộc hơn chút."


      Trang Thư Tình mỉm cười. " cần giới thiệu, y quán của ta cũng cần vị đại phu trông coi."


      "Ngươi mở y quán?"


      " mở mấy tháng, hay là Cao đại phu chưa nghe thấy lời đồn về ta sao?"


      "Tất nhiên là nghe, ngươi là phù thủy, có thể khiến người khởi tử hồi sinh, ta tin, nếu ngươi là phù thủy, khi đó cũng ai có thể khiến ngươi chật vật đến như vậy."


      Trang Thư Tình cũng muốn giải thích nhiều, cho dù nàng muốn giải thích cũng giải thích , về sau thấy được cũng cảm thấy nàng có chút giống như phù thủy trong truyền thuyết.


      "Y quán mở con đường này, khi nào Cao đại phu sắp xếp được thời gian cứ qua nới đó."


      Cao Tử Lầm nhớ lại, sau liền giật mình "Y quán Cùng Tế?"


      "Đúng vậy, Cao đại phu có nguyện ý đến?"


      "Tất nhiên là cầu còn được." tình biến chuyển quá đột ngột, mặt Cao tử Lâm lộ ra chút thoải mái, "Ai làm ông chủ cũng thể tốt hơn ngươi."


      Lúc trước có ân tình, Trang Thư Tình quá chèn ép , lại y quán kia của nàng quả cần thêm người, Tình Kha ngày ngày làm việc đàng hoàng, tâm tư của lúc nào cũng ở trong phòng phẫu thuật, nếu phải nàng chưa uống trà bái sư của , nàng cơ hồ còn cho rằng là đệ tử của mình.


      "Nếu muốn lưu lại cũng thể ở lại tiểu điếm, Cao đại phu muốn mua nhà ở chỗ nào, hay vẫn là thuê trước? ta biết vị lái buôn, lúc đó ta mới tới Hội Nguyên Phủ cũng chính là giúp ta tìm phòng ở, sau này cũng có vài phần giao tình, là người phúc hậu, tai tuy rằng còn làm, nhưng nếu nhờ hỗ trợ chút tất chối từ."


      "Ta suy nghĩ kĩ, thuê phòng trọ cũng phải kế lâu đài, ta tính mua tòa nhà, nhà như ngươi đúng là mua nổi, bình thường chút là được, tiền của ta cũng đủ để mua tòa nhà loại trung, có cái nhà tâm cũng cảm thấy an ổn."


      "Tốt, vậy ta cho người chuyển lời với ." Trang Thư Tình dừng chút, "Cao đại phu nếu nghĩ muốn trở về Lãnh Sơn huyện cũng phải là thể, ta có thể giúp ngươi."


      "Bị người đồn thành phù thủy cũng có thể bình yên vô , ta biết người tất nhiên có khả năng này, nhưng ta cần." Trong lòng Cao Tử Lâm lại nổi lên ý lạnh, "Đại khái là nữa đời trước của ta trôi qua quá mức thuận thuyền xuôi nước, chưa từng nghĩ rằng có ngày mình cũng gặp phải rủi ro, bởi vì vậy khi chuyện đến ta mới có thể chịu nổi kích, mấy năm nay ta giúp bọn họ ít, về sau khó mà được, tạm thời ta muốn trở về, muốn nhìn thấy những người đó, nhìn thấy trong lòng liền băng giá, ở bên ngoài thêm nhiều kiến thức cũng tốt."


      cần phải hỏi Trang Thư Tình cũng biết trải qua chuyện gì, hoạn nạn mới có thể gặp được chân tình, xưa này vẫn luôn là thế.
      hargane187, Layla06, tart_trung38 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :