1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 104: Tâm tư hoàng thượng
      Vào tháng sáu trời càng nóng. Bên này Tương Như Nhân cũng càng bận rộn. Hoàng hậu vẫn bệnh , cung vụ tay nàng vẫn chưa được đưa , mệt cho nàng và Đức phi bàn bạc xong qua chỗ hoàng hậu lên chút tình huống, lại hỏi ý tứ nàng, Tương Như Nhân liền đem vật dụng mùa hè phân phát xuống các cung.

      Tháng sáu này còn có vài yến tiệc, như trưởng công chúa chở về thể tổ chức yến tiệc, thái hậu nương nương cũng có thể tham gia. Đức phi phụ trách việc này, nay qua đây bàn với nàng chuyện gánh hát trong yến tiệc.

      Tương Như Nhân nhìn tập nàng đưa qua " phải thái hậu nương nương thích ban diễn Xuân Phúc sao? Cũng mấy lần vào cung. Chúng ta cứ đưa tập này qua cho thái hậu, ngài chọn cái gì ta lấy cái đây, việc gì phải ngồi đoán."

      "Đến tháng chín còn có thu yến, chẳng lẽ nàng ta dự định bệnh đến sang năm luôn sao?" Đức phi thu tập lại. Gần đây nàng bận đến nóng trong người, đầu lưỡi rộp ăn gì cũng đau, tức tối đầy mình.

      "Thu yến này có lẽ cũng phiền đến ngươi." Thanh Đông đưa lên bình trà hoa, Tương Như Nhân rót cho Đức phi chén "Nghe ý của hoàng thượng hôn của thái tử cũng sắp định ra rồi."

      Đức phi có hứng thú "Là nhà ai?"

      " cho lắm, ước chừng cũng thể nằm ngoài mấy nhà kia!"

      "Năm nay định hôn , năm sau thành thân rồi." Đức phi nghĩ hoàng hậu nóng vội như vậy, hôn định rồi cũng kéo dài đến hai năm...

      Đức pho đúng. Sau khi tiệc mừng kết thúc được nửa tháng, hoàng thượng tứ hôn cho thái tử và Ngụy gia đích trưởng nữ, đại hôn định vào đầu xuân năm sau. Ngụy gia đích trưởng nữ chỉ hơn thái tử tuổi.

      Lại nửa tháng sau khi thánh chỉ hạ, hoàng hậu khỏi bệnh.

      Tương Như Nhân và Đức phi đều Cảnh Nhân cung giao trả lại mọi vụ cho hoàng hậu nương nương. Bệnh đến nửa năm nhưng hoàng hậu gầy gò chút nào, thấy nàng dưỡng rất tốt. Tương Như Nhân nhìn bộ dáng bình tĩnh của hoàng hậu cứ cảm thấy có chỗ nào đúng. Chuyện đầu năm ảnh hưởng tới nàng cũng .

      "Mấy ngày này, vất vả các ngươi." Hoàng hậu sắc mặt hồng nhuận, nhìn các nàng chân thành .

      Đức phi đáp "Này là việc chúng ta phải làm."

      "Aizz, chuyện Giang tiệp dư là sơ sót của bản cung." Hoàng hậu thở dài, trong giọng mang theo chút tiếc hận "Bản cung quá tin tưởng Diệp thục dung nên mới gây thành hậu quả như thế này."

      "Ai ngờ được Diệp thục dung, chuyên năm đó lại cũng là bút tích của nàng." Hoàng hậu cảm khái. Chuyện này qua nửa năm, trong cung cũng còn ai nhắc tới, nay nàng lại đến như vậy, Tương Như Nhân phối hợp gật đầu. Hoàng hậu cho người mang lên hai phần lễ, cười với các nàng "Thời gian qua ít nhiều nhờ có các ngươi, hãy cầm lấy chút này ."

      Hoàng hậu tâm tình rất tốt, nhìn các nàng nhận lễ xong, cho người tiễn các nàng ra ngoài, bản thân xem cung vụ.

      Hôn của thái tử định ra, đại trong lòng nàng coi như phần. Ngụy gia nữ tử so với trong suy nghĩ của nàng lúc trước cũng tệ.

      Hà ma ma mang thuốc tiến vào "Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi."

      Hoàng hậu nhìn qua chén dày đặc vị thuốc kia, lắc đầu "Nếu khỏe cần uống cái này nữa, đổi chút thuốc bổ là được." Hà ma ma đây cũng đều là làm hình thức, cuối cùng đều đổ vào bồn hoa, hai bồn hoa lớn ngoài cửa kia, nửa năm nay được dưỡng tốt. . .

      Đem cung vụ giao trả xong, Tương Như Nhân thân thoải mái, đem tinh lực đặt lên việc dạy dỗ hai đứa . Hài tử sinh còn dễ dàng nhưng dạy tốt bọn họ là hề dễ dàng.

      Ban đêm hoàng thượng lại đây giúp được nàng giải quyết nan đề này "Trưởng tỷ sau này ở lại trong cung. Bình Ninh và Lệ Đồng hai năm nữa nghỉ Thái học viện, có thể sớm đến chỗ trưởng tỷ học tập. Về phần Dung nhi, sang năm thái tử đại hôn, nếu muốn có thể theo học Trình thái phó."

      Nửa câu sau an bài đối với Dung nhi ra có chút khiến Tương Như Nhân thụ sủng nhược khinh. Trình thái phó từng là lão sư của hoàng thượng, sau còn dạy qua thái tử. Để Dung nhi theo nhất định là có thể học được rất nhiều điều.

      Tô Khiêm Dương xong, tầm mắt dừng ở bụng nàng. Nửa năm qua hầu như đâu khác, ngẫu nhiên mới chỗ Đức phi ngồi, sao vẫn thấy có động tĩnh gì.

      Tương Như Nhân chú ý ánh mắt , tiếp chuyện Trưởng công chúa "Trưởng công chúa nếu ở lại trong cung lâu dài, Bình Ninh quả có được lão sư tốt."

      Tô Khiêm Dương biết nàng muốn hỏi cái gì "Chung quy là vẫn phải xin lỗi Khương đại tướng quân." Trưởng công chúa mặc dù là hồi cung nhưng cũng thể tiếp tục hôn ước năm xưa, gả vào Khương gia."

      "Nhưng thần thiếp nghe Khương đại tướng quân đến nay vẫn chưa lập gia đình." Tương Như Nhân thấy nhắc đến, nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi "Nếu Khương đại tướng quân nguyện ý chăm sóc trưởng công chúa tương lai trưởng công chúa cũng có chỗ để dựa vào." Sống độc quãng đời còn lại trong cung, rất tịch.

      "Trưởng tỷ đời này nàng đành làm lỡ mất chuyện." Tô Khiên Dương nhìn nàng "Nàng nàng lẽ ra nên bốc đồng xuất gia, tổn thương phụ hoàng cùng mẫu hậu, cũng cho Khương gia cái công đạo. Nhưng nàng hề hối hận chuyện tình cảm cùng Giám Thực." Tô Khiêm Dương nhìn Tương Như Nhân, tiếp.

      Trưởng công chúa cảm giác thương ai đó là mặc kệ lúc nào, khi trong lòng còn thể chứa thêm ai khác. Nàng biết bản thân có sai, dùng nửa đời sau bù lại. Nhưng gả cho Khương đại tướng quân, trước đây nàng chưa từng nghĩ qua, tại cũng hề nghĩ đến.

      Tương Như Nhân chạm đến tầm mắt , thản nhiên cười "Trưởng công chúa là người chí tình chí nghĩa." Quá khứ của trưởng công chúa nàng có tư cách đánh giá. Bỏ qua định kiến này đó, đến tình cảm trung trinh, hành động của trưởng công chúa vẫn khiến người ta bội phục.

      biết tại sao Tương Như Nhân lại nhớ tới lâu trước đây Đức phi với nàng câu rằng người trong hoàng thất kì thực đều giống nhau.

      Có điều ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu, ở lại bao lâu.

      Sau hai người ít chuyện khác. Đa phần là Tương Như Nhân còn nghe, cản giác nhưu vậy tự nhiên. Đối với nàng hay đều thành thói quen.

      Đến canh giờ, đổi qua quần áo, ngủ. . .

      Đến tháng tám, Tương Như Nhân cảm thấy ngày trôi qua chưa từng bình thản như thế.

      Từ trước đến nay người ta khi bỗng nhiên nhàn hạ có chỗ thoải mái, đó là cản giác chưa thích ứng kịp. Vốn dạy Bình Ninh, hoàng thượng câu, đứa này cả ngày chủ yếu chạy Xuân Uyển. Nhi tử cũng hiếu học, từ Thái học viện về còn thường qua chỗ lão sư học hỏi thêm.

      Bên người thiếu Bình Ninh ồn ào, Tương Như Nhân ngày qua thong thả đến nhàm chán.

      Hứa ma ma nghe nàng như vậy cười lại có đứa nữa là được. Tương Như Nhân cũng muốn, nhưng sinh hạ Bình Ninh và Dung nhi xong, bảy tám năm trôi qua, bụng của nàng có phản ứng gì.

      Hoàng thượng đến chỗ nàng tính ít, hai năm gần đây càng là nhiều. Có đôi khi hai tháng cũng đều ở lại đây. Vậy mà nàng vẫn có động tĩnh.

      " có duyên phận ." Tương Như Nhân cười cười "Muốn đến nó tự đến."

      Hứa ma ma lo lắng "Lúc trước nương nương uống thuốc tị tử ba năm, có lẽ thân mình cũng bị tổn hại. Tốt nhất nên gọi thái y qua khai cho nương nương ít thuốc bổ."

      Là dược ba phần độc, liền tính là ảnh hưởng ít tích lũy dần cũng thành nhiều, cũng có thay đổi. Lúc thái y bắt mạch thân mình nàng có chút hàn, nàng cũng biết đó là dư tích lưu lại.

      "Vậy nghe nhũ mẫu, thỉnh thái y đến xem."

      Hứa ma ma ra ngoài. Bên kia Tử Yên báo lại Tương phu nhân tới, vẫn là mang theo Tương nhị phu nhân cùng tới.

      Tương Như Nhân sai Thanh Thu pha trà, phái người mời các nàng vào. Tương phu nhân cùng Tương Nhị phu nhân vào, còn mang theo hai nương lạ mặt.

      Sau khi hành lễ bái kiến xong ban ngồi. lâu gặp, Tương Như Nhân nhìn Tương phu nhân cười "Sao thấy đại tẩu và nhị tẩu cùng đến?"

      Tương phu nhân có chút kích động "Đại ca ngươi, trở lại."

      Tám năm, vẻn vẹn cách tám năm. Thiệu thị tưởng chừng như trưởng tử quay lại nữa đột nhiên quay về.

      Tương Như Nhân thấy nàng xúc động, cười an ủi "Trở về là tốt rồi. Để đại ca và đại tẩu đoàn viên. Qua mấy ngày mẫu thân dẫn bọn họ cùng tiến cung."

      Dứt lời, Tương Như Nhân khách sáo hỏi Tương Nhị phu nhân "Mấy người Tâm Tuệ vẫn ổn?"

      Lý thị dám nhìn thẳng nàng. Nha đầu kia trước khi xuất giá khí thế lớn. thời ở trong cung nhiều năm càng là áp chế người. Nàng cười đáp 'hảo', chỉ vào hai nương bên cạnh giới thiệu "Đây là hai ngoại sinh nữ của ta, Liễu Thi Lê cùng Liễu Thi Mộng."

      Tương Như Nhân khẽ nhướng mày, ngoại sinh nữ mang đến chỗ nàng có ý gì?

      Lý thị cũng cảm thấy ngượng ngùng "Ý nhị thẩm là, Nhị công chúa và Tam hoàng tử lớn, bên cạnh nương nương có người cũng nên. Dù sao cũng là người nhà, hai hai tử này còn là song sinh, thông minh cơ trí, tháng sáu sang năm cập kê, vừa vặn để ở cạnh bồi với nương nương."

      Thiệu thị ngồi bên cạnh nghe chút, đương nhiên vẫn ý tưởng của em dâu nhưng Tương Như Nhân minh bạch. Nàng nhận chén trà Thanh Đông đưa qua, nhấp ngụm giải nhiệt, chậm rãi mở miệng "Bên cạnh bản cung thiếu người hầu hạ. Để hai tiểu nương như hoa như ngọc thế này đến làm chân sai vặt cho bản cung, Nhị thẩm thế nào bỏ được."

      "Bỏ được, thế nào được." Lý thị cười bộ mặt nịnh nọt "Có thể hầu hạ bên cạnh nương nương đó là thiên đại phúc khí. Nương nương vào cung vài năm rồi, thế nào trong cung cũng nên có mấy người nhà."

      Cái này Thiệu thị nghe hiểu, trong cung có người nhà tức là muốn nhét người vào chỗ nữ nhi. Trong phòng cũng có người ngoài, Thiệu thị quát lớn nàng "Đệ muội, ngươi hưu vượn cái gì đấy. Ngươi bảo dẫn hai đứa chp biết, thế nào trong lòng còn có hồ tưởng này."

      "Tẩu tử, ta là có hảo tâm a." Lý thị lo lắng tường tận, vẫn là đè thấp thanh với Thiệu thị "Tuổi còn trẻ có thể nhiều hấp dẫn khiến hoàng thượng lại đây. Cũng là nghĩ cho Tương gia. Ngươi xem sau khi sinh cong chúa và hoàng tử khồn có động tĩnh gì nữa."

      Tương Như Nhân bất động thanh sắc nhấp ngụm trà. Còn thay nàng lo lắng nữa sao. Sợ nàng tuổi già sắc suy thất sủng, còn sợ nàng tuổi lớn sinh nở được liền tìm hai nương trẻ tuổi vào đây cố sủng, còn có thể sinh hạ đứa dưỡng dưới danh nghĩa nàng, nhất cử lưỡng tiện.

      "Nhị thẩm là dụng tâm lương khổ a!" Tương Như Nhân bương chén trà, nhìn hai tiểu nương tuổi trẻ mĩ mạo kia "Nhị thẩm nhiều năm qua cũng chưa vì Nhị thúc thêm người hương khói. tại ba vị đường muội đều gả ra ngoài. bằng bản cung làm chủ để Nhị thúc nạp hai nương làm thiếp để tiện sinh nhi tử cho Nhị thúc?"
      Anhdva, lehanh, song ngư5 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 105: là heo đội mũ
      Ngoại sinh nữ làm thiếp cho trượng phu, đó là muốn người ta cười đến rụng răng. Tương Như Nhân vừa như vậy, sắc mặt Lý thị liền tốt. Sắc mặt hai tiểu nương kia càng , xấu hổ xen lẫn giận dữ khó che giấu.

      Nhưng đây là Chiêu Dương cung, trước mặt nàng là Hiền phi, Lý thị còn có thể phản bác cái gì. Tương Như Nhân xem nàng dám đem vẻ mặt heo này đổi thành ý cười "Nương nương đùa, đây là ngoại sinh nữ của ta, sao có thể làm thiếp cho Nhị thúc ngươi."

      "Bản cung là thấy Nhị thẩm nhàn rỗi có việc gì nên mới quan tâm tới bản cung." Tương Như Nhân tin tưởng nếu tại Nhị thẩm có nữ nhi mười bốn mười lăm tuổi khẳng định bây giờ ngồi chỗ này phải hai nữ nhi Liêu gia này."

      "Như Nhân a, Nhị thẩm ngươi chỉ kaf đùa thôi." Thiệu thị thấy khí đúng, mở miệng hòa giải, Lí thị theo đó gật gật đầu. Trong lòng cảm thấy Tương Như Nhân hiểu chuyện. Triệu gia, Diệp gia đều đưa người mới vào cố sủng. Hoàng thưởng khẳng định là có mới nới cũ, dung nhan già giữ được đế tâm, nên luôn có người trong cung mà tranh sủng giùm mới phải.

      Nhưng ở bên ngoài, Lý thị là dám biểu ra mặt.

      Tương Như Nhân liếc mắt nhìn nàng cái, hai cái ngoại sinh nữ mang theo bên người còn ra ra vào vào Tương gia để người ta đồn thổi lung tung tốt.


      Nghĩ, Tương Như Nhân trực tiếp phân phó "Hai tiểu nương chưa xuất gia lại cứ ở Tương gia cũng tiện. Nhị thẩm cũng nên nhanh đưa các nàng hồi gia . Còn nếu muốn ở Lâm An thành tìm mối hơn , bản cung có thể làm chủ giúp."

      Lý thị vội chối từ "Sao có thể làm phiền nương nương. Bọn họ ở vài ngày liền trở về. Tiểu nương chưa nghị thân, ở lâu cũng hay."

      Tương Như Nhân gật đầu, vẫn là sau Thanh Thu lấy lễ gặp mặt đưa cho các nàng. Lễ gặp mặt nhận, cũng nên rời thôi.

      Thanh Thu vừa lấy mọi thứ ra, ngoài cưa Phùng Áng vào bẩm báo "Nương nương, hoàng thượng tới đây."

      Người ngồi đều đứng dậy, Tô Khiêm Dương tới cửa, Tương Như Nhân phúc thân, còn lại đều quỳ xuống hành lễ.

      Liếc mắt nhìn qua cái, tầm mắt Tô Khiêm Dương vẫn là trở lại người Tương Như Nhân, lạnh lùng "Miễn lễ."

      Sau khi đứng dậy Tương Như Nhân liếc nhin Phùng Áng cái. Phùng Áng tiến vào cung kính với Thiệu thị "Tương phu nhân, mời các ngài theo tiểu nhân đưa ra ngoài."

      Bốn người theo Phùng Áng. Ra đến cửa kia, bỗng nhiên tiếng "Ai nha", quay lại thấy Liễu Thi Lê nương nữa ngã xuống đất, ngồi phía ngoài thanh cửa, ôm chân kêu đau.

      Tiểu nương mặt mày trắng nõn khẽ rơi lệ bộ dáng cực đáng thương, ngẩng đầu nhìn phía mấy người bên Tương Như Nhân, lại vội cúi đầu, gò má nhất thời ửng hồng.

      Lý thị đỡ nàng đứng dậy, tiểu nương chân đau đứng nổi, dựa toàn bộ vào người Lý thị, có vẻ nổi ra ngoài. Còn chưa kịp cái gì, Phùng Áng cho hai cung nữ đến nâng Liễu Thi Lê đứng lên, "Mời tới trước cửa, tiểu nhân gọi kiệu lại đây."

      Tiểu nương sắc mặt tái nhợt, cũng thể . Cứ thế bị hai cung nữ nâng ra ngoài.

      Tương Như Nhân quay đầu nhìn Tô Khiêm Dương cười " Để hoàng thượng chê cười."

      "Người Tương gia?" Tô Khiêm Dương cũng thèm để ý, sau khi ngồi xuống ngẩng đầu nhìn nàng. Tương Như Nhân lắc đầu "Là thân thích của Nhị thẩm, Liễu gia tiểu thư."

      "Hoàng thượng hôm nay đến sớm." hai câu, hai người liền để ý đề tài này nữa. Tương Như Nhân nhìn sắc trời, tại mới chỉ về chiều.

      Trần Phụng đưa lên quyển tấu chương. Tô Khiêm Dương ý bảo Tương Như Nhân tiếp lấy, mở ra xem, ngờ là cáo trạng Tương gia.

      Cách lần trước nàng nhìn thấy là hai ba năm. Sau chuyện cứu tế còn ngươi tham tấu Tương gia, thế nào bỗng nhiên lại xuất .

      Nhìn vẻ mặt hoàng thượng cũng có bao nhiêu bất mãn, Tương Như Nhân khép lại tấu chương "Hoàng thượng, lần này là tham tấu chuyện gì?"

      "Tham đại ca nàng, còn có Nhị thúc nàng. "

      "Đại ca vừa mới hồi Lâm An bao lâu, chức vị gì cũng còn chưa có đâu." Ở ngoài cũng phải nơi nơi giới thiệu là trưởng tử Tương gia a.

      "Đại ca nàng rời nhà tám năm, phẩm hạnh có tổn hại, giấu diếm thê tử ở nhà, dưỡng ngoại thất bên ngoài, hài tử cũng mấy tuổi." Hoàng thượng chỉ mang quyển lại đây, mang đến mấy quyển nội dung, đại khái chính là ý tứ này.

      Tương Như Nhân dở khóc dở cười "Đại ca có hài tử thần thiếp thế nào biết. Về phần dưỡng ngoại thất, thần thiếp còn muốn thỉnh giáo người viết tấu chương kia là ngoại thất ở đâu?

      Thực là nước bẩn gì cũng muốn hắt lên người Tương gia, cái gì cũng bịa được. đám người kia có việc gì làm sao, cả ngày ngồi bên ngoài nhà người ta chắc?

      Tô Khiêm Dương lại lấy trong lòng ra quyển tấu chương khác "Nhị thúc nàng."

      Tương Như Nhân mở ra đọc, lũ này cười nổi. Tham là Tương gia Nhị lão gia, tội trạng viết rất ràng: nhận hối lộ. Lợi dụng quyền hạn thăng chức quan viên, còn liệt kê ràng danh sách các quan viên lên chức hai năm nay, đều hối lộ qua Nhị thúc.

      Tương gia Nhị lão gia vốn là Tam phẩm Thông chính tư, mấy năm trước vừa mới lên chức Lại bộ Thị lang. Lại bộ quản chính là vị trí quan viên, trong đó chuyện vì muốn lên mà đút lót phải có. Nhưng Tương gia đứng cao, phàm là đều để người khác dưới mí mắt. Hoàng thượng hôm nay mang đến cho nàng xem, nhất định là có vấn đề.

      "Hoàng thượng, Nhị thúc làm người cẩn thận, làm quan càng là thanh liêm, tuyệt đối làm ra chuyện như vậy." Tương gia thiếu bạc. Nhị thúc vì chút bạc mà nhận hối lộ kia là có khả năng.

      Tô Khiêm Dương thấy nàng tin "Trẫm phái người tra, chuyện đút lót là có ."

      "Thần thiếp cho rằng trong đó nhất định còn có nguyên do khác. Nhị thúc bởi vì nhận hối lộ mà giúp người thuận tiện lên chức." Mặc dù là thị sủng mà kiêu cũng thể dùng trong chuyện này, Tương Như Nhân khẳng định. Tô Khiêm Dương mi mày vừa động, nhướng mày nhìn nàng "Nàng khẳng định như vậy?"

      Tương Như Nhân gật đầu "Thần thiếp khẳng định."

      Tô Khiêm Dương ngả mình về sau, hai tay khoanh trước ngực "Dùng cái gì để khẳng định?"

      "Nhị thúc đường làm quan quả thực chưa từng làm ra chuyện nhận đút lót này, thời thân là Lại bộ Thị lang càng là , thỉnh hoàng thượng xem xét." Tương Như Nhân quỳ xuống. Tấu chương nêu chút ngân lượng này thực đáng.

      Tô Khiêm Dương đưa tay đỡ nàng, cũng là khẳng định với nàng "Nhưng bạc này quả là Tương gia có thu vào."

      Tương Như Nhân nhỏm dậy chút "Hoàng thượng có biết là Tương gia ai thu?"

      "Theo hồi báo đều là mấy phu nhân quan viên Tương gia, thẩm vấn người trong đó là giao cho Tương gia Nhị phu nhân." Tô Khiêm Dương nâng nàng dậy, vẻ mặt nhìn ra là tức giận hay cao hứng "Tương gia Nhị phu nhân thu vẫn là nhận hối lộ."

      Tương Như Nhân vừa nghe vậy liền ràng "Thần thiếp cả gan xin hỏi mấy vị quan viên trong tấu chương, lên chức hay Lại bộ sớm có dự tính, khi họ đưa bạc kỳ thực Lại bộ có quyết định?"

      Khóe miệng Tô Khiêm Dương giơ giơ lên, bản thân đề điểm vài câu nàng nghĩ đến mấu chốt rồi "Nàng đoán đúng. Quan viên thăng chức sớm định ra, Lại bộ thượng thư cùng Tương thị lang đều biết ."

      Giờ phút này trong đầu Tườn Như Nhân lửa bốc phừng phừng. Xem tình cảm của Nhị thúc với Nhị thẩm việc Nhị thúc qua về việc quan viên nào có lên chức hay là có khả năng. Hay rồi, Nhị thẩm liền ngồi chờ thu bạc, là trượng phu ta giúp các ngươi thăng tiến cần bạc. Đợi khi thông báo định ra xác thực.


      phải Nhị thúc tiếp khách mà cũng phải Nhị thúc thu bạc, Nhị thúc đương nhiên biết . Mấy thứ này trong quan trường đương nhiên cũng có ai thẳng, ai ngốc a. Vì ghế mà tổ phụ cùng phụ thân cũng đều hay biết.

      Bây giờ tốt rồi, để người ta theo dõi. ra cũng ai tin được tất cả đều là cái phụ nhân trong nhà bày tính. Tất cả cũng là chỉ hướng vào Tương gia, đồn đãi ra ngoài chính là tại Tương gia đến quan vị cũng dám bán.

      "Hoàng thượng, xin cho phép thần thiếp viết gửi tổ phụ phong thư. Nhị thúc phải người biết pháp còn phạm pháp. Tổ phụ và phụ thân nếu biết cũng thể dung túng loại chuyện này." Tương Như Nhân vừa muốn quỳ, Tô Khiêm Dương nhanh tay giữ lại, cũng tức giận "Gấp cái gì, trẫm tin lời nàng."

      "Hoàng thượng thánh minh." Tương Như Nhân lòng cảm tạ. Hoàng thượng , cái vị trí Lại bộ Thị lang này Nhị thúc còn ngồi được bao lâu Nhị thẩm còn thu bạc bấy lâu, đến lúc có ngày thể cứu vãn. Khẩu vị người ta là càng dưỡng càng lớn, đến lúc đó tấu chương tham Tương gia cũng phải là hai bản thế này.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng mặt cảm kích "Cứ như vậy?"

      Tương Như Nhân ngẩn ra, phản ứng lại chính là kinh ngạc. Hoàng thượng là thừa nước đục thả câu nàng?

      Trần Phụng sớm lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người. Tườn Như Nhân liếc nhìn tấu chương kia cái, nghĩ nghĩ rồi "Hoàng thượng tốt với thần thiếp như thế, thần thiếp thập phần biết ơn."

      Nửa ngày, thanh miễn cưỡng của Tương Như Nhân truyền đến "Rồi sao nữa?"

      Còn có cái gì, Tương Như Nhân nhìn tựa vào kia, lại gần mềm giọng lấy lòng "Hoàng thượng có mệt hay ? Thần thiếp bóp vai cho ngài. Hoàng thượng còn muốn ăn cái gì, thần thiếp liền sai người chuẩn bị."

      Tô Khiêm Dương im lặng hưởng thụ phen nàng hầu hạ. lát sau lại chậm rãi mở miệng "Còn gì nữa ?"

      Tương Như Nhân có chút quẫn bách. Hoàng thượng đây là trêu nàng a. để nàng viết thư ngay cho tổ phụ, còn đòi này kia. Nàng buông tay " bằng hoàng thượng ra để thần thiếp làm theo là được."

      Tô Khiêm Dương nghiêng người ép nàng vào đệm lưng "Như thế có vẻ nàng nhiều thành ý."

      "Làm sao có thể. Hoàng thượng , thần thiếp tận lực làm, đây cũng là thành ý a." Tương Như Nhân nghiêm cẩn . Để nàng đoán làm sao mà đoán được, cũng phải là sâu trong bụng.

      Tô Khiêm Dương lắc chút hoa tai vành tai nàng, khẽ ừ tiếng xem như đồng ý với cách của nàng. Sau đó sát lại lỗ tai nàng, thào "Mấy hôm trước trẫm đọc thoại bản của dân gian, dựa theo đó , bằng ái phi nàng lấy thân báo đáp."

      ". . ."

      Thoại bản dân gian, Tương Như Nhân thốt lên "Hoàng thượng còn cả đọc cái này?"

      Tô Khiêm Dương dùng tay ôm bờ vai nàng kéo vào lòng mình, ngả người lại sau giọng tùy ý "Hiểu biết dân tình. Trẫm muốn xem nơi trà lâu hẻm cái gì. Nếu là thoại bản khiến dân tâm náo động, trẫm cũng kịp thời cho người xử lý."

      Lý do này đủ. Về thoại bản dân gian ở Chiêu Dương cung có Phục Linh, còn là thuyết thư cơ.

      "Vậy hoàng thượng xen cái gì? Tương Như Nhân tò mò hỏi.

      Tô Khiêm Dương ho tiếng, nghiêm mặt " vị quan lớn có thân phận đại hiệp, chạy đánh sơn phỉ cứu người. Cứu nhà nàng kia, nữ tử vì muốn trả ơn nên lấy thân báo đáp."
      lehanh, tart_trung, song ngư4 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 106: Đầy tháng ở Bình vương phủ
      Tương Như Nhân sửng sốt lâu mới hoàn hồn. Nhìn Tô Khiêm Dương bộ dáng nghiêm cẩn, cũng có vẻ đùa giỡn " Hoàng thượng, mấy thứ ngài xem đó là tiểu thuyết thoại bản dân gian, phải mấy tin đồn về quan gia này đó." Đường đường là thiên tử lại xem mấy mẫu chuyện xưa khuôn sáo kia, ổn sao?

      "Quả là so với thực tế trái ngược rất nhiều." Tô Khiêm Dương bình luận, "Có điều theo thu thập tổng số thuyết thư thoại bản như loại này rất nhiều, chứng minh dân chúng ngày ngày là an cư lạc nghiệp." Nếu ăn đủ no mặc đủ ấm ai lại rảnh bỏ nửa văn tiền ra nghe gì đó, nếu nghe cũng là nghe thoại bản than thở, xấu triều đình rồi.

      Tương Như Nhân vẫn là cảm thấy có chút kì lạ, nghe hoàng thượng biện giải này kia, phen cảm thụ khác.

      Tô Khiêm Dương quên về trọng điểm "Nữ tử báo ân là lấy thân báo đáp. Vừa rồi ái phi vô cùng cảm kích, vậy có phải cũng muốn làm thế hay ?"

      "Hoàng thượng, đó là lời nhận thức trong thoại bản mà thôi. Nếu nữ tử có gặp nạn như vậy cũng thể thẳng lấy thân báo đáp như thế." Tương Như Nhân cười giải trí "Thoại bản phần lớn là để giải trí mà thôi."

      Tương Như Nhân ngẫm lại có chỗ đúng, bổ sung thêm câu "Thần thiếp cũng là người của hoàng thượng a. "

      Tô Khiêm Dương thèm để ý "Nàng có thể hứa thêm lần nữa."

      Tô Khiêm Dương cầm tấu chương đến 'tranh công' và 'lấy lòng', cuối cùng Tô Khiêm Dương chiếm được cảm kích lấy thân báo đáp từ Tương Như Nhân. Ngày hôm sau lâm triều, chẳng hề đề cập đến tấu chương này, tâm tình thư sướng rời .

      Tương Như Nhân cũng biết ở chuyện này hoàng thượng vẫn là tin tưởng Tương gia. Nếu mấy thứ nàu đều nên giấu , chờ ngày nào đó đối phó Tương gia lấy ra lượt, chẳng phải đánh đến trở tay kịp sao.

      đợi ăn sáng, Tương Như Nhân vội viết thư cho tổ phụ, sáng sớm để Tử Hạ xuất cung chuyến.

      Đến chiều Tử Hạ trở lại mang theo hồi của Tương lão gia tử. Quả tổ phụ cùng phụ thân đều hay biết chuyện này. Tương lão gia tử và Tương Như Nhân ý tưởng khác biệt lắm, thời để người có tâm nắm được nhược điểm, khẳng định thể lập tức hưu Nhị thẩm. Đến lúc đó Lý gia có chuyện , nấy người viết tấu chương kia lại nhân cơ hội dâng thêm mấy bản.

      Bạc hoàn trả hết lại, mặc dù là ít nhưng Tương gia cũng thể chấp nhận người con dâu như vậy. Ý chả Tương lão gia tử và Tương đại lão gia là trước mắt để giãn ra vài ngày, đợi mọi việc trôi qua rồi mới hưu nàng.

      Tương Như Nhân đốt thư, thở phào nhõm hơi. Nàng biết mấy năm nay dù Nhị thẩm có quá đáng thế nào, Nhị thúc cũng đối với nàng dễ dàng tha thứ. Nhưng chuyện này còn là vấn đề đơn giản để tha thứ. Thê tử như vậy chính là ở sau lưng tùy lúc có thể đâm mấy nhát dao còn biết bản thân làm sai, chừng đem toàn gia kéo xuống.

      Ngoài phòng Bình Ninh tan học trở về, bộ mặt vui vẻ.

      Tương Như Nhân sờ sờ trán nàng "Làm cái gì mà trán đầy mồ hôi thế này?"

      Bình Ninh nhận nước Hứa ma ma đưa qua, uống ly xong hưng phấn "Mẫu phi, ta vừa học cưỡi ngựa."

      Tương Như Nhân cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, cười " Lúc cưỡi ngựa cẩn thận chút, đừng hiếu thắng so đo với người khác."

      Bình Ninh cúi đầu lè lưỡi, bị mẫu phi đoán trúng rồi. Nàng hôm nay là cưỡi ngựa thắng người khác nên mới cao hứng như thế. Cuối cùng làm nũng bên cạnh Tương Như Nhân, xin khoan dung "Mẫu phi, Bình vương phi sắp sinh, Bình Vương phủ tiệc đầy tháng ngài cho phép ta "

      "Mỗi ngày đều nghĩ cách chạy ra khỏi cung." Tương Như Nhân khẽ đẩy cái trán nàng. Bình Ninh phản bác "Đó là do mẫu phi chưa sinh đệ đệ cho Bình Ninh, nếu mẫu phi sinh thêm đệ đệ, ta nhất định đối với tốt như với Dung nhi "

      Còn tuổi cái gì cũng chưa hiểu, có nhiều lời cũng chưa ra gì nhưng tại biết nhiều hơn, lời ra tràng tràng. Tương Như Nhân dở khóc dở cười, chưa chịu sinh đệ đệ muội muội cho nàng nên vẫn là mình đúng sao.

      "Ngươi học tốt châm tuyến tú nương dạy ta cho ngươi Bình vương phủ. "

      Bình Ninh đáy mắt sáng ngời "Đây là chính ngài , được đổi ý!" xong sợ Tương Như Nhân rút lời, vội vàng ra khỏi phòng, vừa vừa "Ta học, ngài cũng là cần phải đẹp."...

      Có động lực, thêu thùa bị Bình Ninh bỏ phế mấy tháng lại sống dậy. Lần này học nghiêm cẩn. Chờ đến nửa tháng sau khi Bình vương phi sinh hạ thứ tử, nàng liền học tốt những thứ tú nương dạy.

      Tương Như Nhân thấy nàng nghiêm túc hiếm có như vậy, nhắc nhở nàng "Còn đến nửa tháng mới đến tiệc đầy tháng, nếu học xong rồi khiong bằng liền thêu bức làm lễ mừng."

      Bình Ninh do dự "Nhưng ta thêu giỏi lắm. Có khi thẩm thẩm thấy lại thích."

      "Làm sao có thể, đây là tâm ý của ngươi." Tương Như Nhân cổ vũ nàng.

      "Vậy nên thêu cái gì?" Vốn nàng tính tặng khóa trường mệnh, nay nghe mẫu phi nàng mới thấy thế có vẻ đặc biệt lắm. Nàng đưa vậy, khẳng định cũng rất nhiều người đưa như vậy.

      Tương Như Nhân cười nhìn nàng. Nửa ngày, Bình Ninh a tiếng "Ta biết thêu cái gì rồi. Ngày hôm qua tập thêu mẫu có đồ cho trẻ . Ta thêu cho cái yếm đỏ, đến mùa hè có thể mặc."

      Tôn ma ma ở bên cạnh nghe nàng vậy cũng cười "Công chúa và điện hạ cũng đều có cái yếm đỏ như vậy. Lúc trước vẫn là chính tay nương nương thêu cho các ngài."

      Bình Ninh chà chà chân, đỏ mặt nhìn Tôn ma ma " với các ngươi nữa."

      Thanh Thu theo Bình Ninh ra ngoài giúp nàng cắt vải may yếm. mặt Tương Như Nhân giấu được ý cười. Lúc Bình Ninh và Dung nhi được bảy tháng, mùa hè nóng nực nàng thực cho bọn họ chỉ mặc mỗi cái yếm đỏ, ngồi ở kia trông bụ bẫm. Mấy cái yếm đó bây giờ vẫn còn giữ, có điều mỗi lần nhắc đến Bình Ninh đều xấu hổ cho . Cái yếm dễ thườn nhưng phần sau trống trơn, mỗi khi nghĩ đến mình trong tình trạng mặc cái yếm đó là Bình Ninh nhất quyết cho nàng nhắc đến...

      Giữa tháng chín, Bình vương phủ đãi tiệc đầy tháng, Bình Ninh và Dung nhi đại diện Tương Như Nhân qua.

      Hoàng thượng tuấn, Tương Như Nhân xinh đẹp, đương nhiên hai hài tử đều ưu tú. Bình Ninh và Dung nhi đứng ở chỗ, mắt mũi có nét tương tự của cặp song sinh, động tĩnh. Tuy rằng mặt còn vẻ non nớt nhưng chuyện rất già dặn, đối nhân xử thế đều ra khuông ra dạng.

      Trong viện của Bình vương phi, Bình Ninh gặp Tô Ngạn Hạo liền buông tay. Tiểu đường đệ này là càng lớn càng đáng . Tô Ngạn Hạo tránh mãi thoát được đành chịu thua. Gặp đường tỷ nhiệt tình như vậy cũng hết cách.

      Dẫn theo bọn họ vào phòng thăm mẫu phi, trong lòng Cố Ngâm Hoan ôm đứa bé mềm mại híp mắt ngủ.

      Bình Ninh vội kêu Tôn ma ma mang lễ vật của mình ra, còn mở ra cho Cố Ngâm Hoan xem "Ngâm Hoan thẩm thẩm, đây là cái yếm ta thêu cho tiểu bảo bảo, về sau nhớ lấy ra cho mặc."

      cái yếm thêu tiểu oa nhi rất đáng , tiểu oa nhi này cũng mặc cái yếm đỏ, ngồi ở đó, cánh tay cẳng chân đều ngấn ngấn.

      Cố Ngâm Hoang buông tay được, ma ma bên cạnh tiếp nhận thay nàng. Nàng cười hướng người đứa ướm ướm chút "Bình Ninh có tâm, nhi chúng ta biết tỷ tỷ tốt."

      Bình Ninh nhìn mà thỏa mãn, quay đầu nhìn Tô Ngạn Hạo giọng có chút tiếc nuối "Nếu ngươi chút ta cũng có thể thêu cho ngươi cái yếm." Bộ dáng Hạo nhi mặc cái yếm đỏ chắc chắn là vô cùng đáng .

      Tô Ngạn Hạo bị cái nhìn này của nàng dọa sợ lùi về sau vài bước tránh về phía sau Dung nhi. Đùa giỡn gì vậy, mấy cái kia mặc vào đúng là dọa người, lúc là do thể phản kháng được thôi.

      Cũng may Bình Ninh chỉ là có chút nuối tiếc, cũng nghĩ đến phải làm thực. Ở trong phòng ngây người hồi, vài người ra hoa viên dạo.

      Trong hoa viên nhiều người. Tô Ngạn Hạo là tiểu chủ nhân dẫn theo mọi người đến cái đình . Bên này vừa khéo có thể nhìn thấy núi giả phía bên kia đình và cây cầu kéo dài qua hồ nước.

      Bình Ninh là lần đầu đến đây nên tò mò. Tô Ngạn Hạo chỉ vào cây cầu kia giải thích cho bọn họ "Đó là phụ vườn xây cho mẫu phi."

      Tháng chín, dây mây xanh quấn quanh thành cầu. Xa xa nhìn qua thập phần xinh đẹp. Bình Ninh kéo Dung nhi và Tô Ngạn Hạo "Chúng ta lên đó chút "

      Vừa đến dưới cầu, còn chưa cất bước lên thấy Dung Nguyệt. Này đúng là oan gia ngõ hẹp. Dung Nguyệt đối với chuyện bị Bình Ninh cào xước mặt vẫn canh cánh trong lòng. Vết thương dưỡng kĩ mấy tháng mới làn, suýt còn lưu sẹo. Vì thế vừa trông thấy Bình Ninh vẻ mặt nàng liền tốt.

      Đương nhiên sắc mặt Bình Ninh cũng chẳng dễ chịu gì, còn nhanh hơn bước hừ "Nhìn thấy bản công chúa còn biết hành lễ!"

      Công chúa phải người dễ chọc, nữ nhi nàng ta sinh ra cũng hết sức cáu kỉnh. Dung Nguyệt từ đều là được sủng ái, chưa từng chịu qua bị nổi giận gì, gặp Bình Ninh khí thế "Ngươi làm giá cái gì?"

      "Bản công chúa còn cần tự cao tự đại sao. Bản công chúa vốn có cái giá." Bình Ninh nhanh cãi lại "Ngươi tốt xấu cũng là quận chúa, sao chút cấp bậc lễ nghĩa ấy cũng biết. Nếu còn chưa học cách hành lễ mau trở về nhà học cho tốt. cần ra ngoại tự làm xấu mặt."

      "Ngươi!" Dung Nguyệt bị chọc giận đến phát điên. Lúc này phải là nàng gây , ràng là Bình Ninh mở miệng trước, vì thế Dung Nguyệt phản bác "Ta là quận chúa như thế nào, ngươi còn là công chúa kia, mà chút phẩm đức công chúa còn có. Ngươi có tư cách gì mà ta?

      "Bản cống chúa có đủ phẩm đức hay cũng do ngươi định đoạt. Bản công chúa chính là có tư cách ngươi, ai bảo ta là công chúa còn ngươi là quận chúa." Bình Ninh chút tức giận, cười hì hì cãi lại.


      Tô Ngạn Hạo gia đình hòa thuận, phụ mẫu thân thiết đứng bên cạnh mà bị dọa ngây người. cảm thấy chỉ số thông minh quá đủ dùng. Các nàng chỉ có bảy tám tuổi hay sao? Cổ nhân đáng sợ.

      Tiếng ầm ĩ lớn chút nên đương nhiên có người nghe được kéo đến. Nhưng khổ nổi mấy vị ở đây toàn là tiểu tổ tông a. Cuối cùng vẫn là Bát thế tử phi ra mặt khuyên, Bình Ninh quay đầu nhìn Bát thế tử phi cười ngọt ngào "Ngũ thẩm thẩm, chúng ta ầm ĩ đâu, chỉ là lớn chút thôi. Ta thấy Dung Nguyệt quận chúa được tốt lắm. Hẳn là nên về phủ nghỉ ngơi. biết hôm nay Tứ có đến đây hay ? "

      Tươi cười ngọt ngào như vậy. Tô Ngạn Hạo cảm thấy chỉ số thông minh của đúng là đủ dùng. Thế này còn chưa tính là ầm ĩ, vừa rồi Dung Nguyệt quận chúa thiếu chút là muốn đánh người rồi.

      Bát thế tử phi cười nhìn Dung Nguyệt "Tĩnh Nhàn công chúa hôm nay tới. Dung Nguyệt, bằng ngươi theo ta ra đình kia nghỉ ngơi lát."

      " cần." Dung Nguyệt lạnh mặt quay đầu bước .

      Bình Ninh hướng về phía bóng lưng nàng làm mặt quỷ, hướng về phía Bát thế tử phi vẫy vẫy tay rồi quay sang Tô Ngạn Hạo "Chúng ta lên cầu ."

      Tô Ngạn Hạo gật gật đầu. Ôi, đắc tội ai cũng nên đắc tội nữ nhân. Đáng sợ a. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư4 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 107: Thanh Huyền cung hỏa hoạn
      Tiệc đầy tháng ở Bình vương phủ xong, trời dần chuyển lạnh, trong cung tổ chức thu yến ba năm lần. Người tiến cung rất nhiều. Năm đó lần đầu Tương Như Nhân tiến cung là cũng vào dịp thu yến. Chẳng qua lúc này nàng là người ngồi ở phía nhìn thế gia tiểu thư phô bày tài hoa.

      Nhìn đám thế gia tiểu thư lần lượt lên, Tương Như Nhân xen có chút xuất thần. Mãi cho đến khi Ngụy gia tiểu thư lên, đây chính là thái tử phi tương lai, thời gian cứ như trôi về mười bảy năm trước.

      Ngụy tiểu thư cũng là tấu khúc nhạc. Tương Như Nhân nhìn hoàng hậu ngồi cùng vẻ mặt hài lòng. Năm đó, bây giờ, có gì khác biệt.

      Tương Như Nhân có tâm trạng xem, đứng dậy xin phép hoàng hậu ra ngoài dạo quanh hồ chút. đường lát đá bên hồ, mặt hồ đều là hoa đăng, lấm tấm nhiều điểm xinh đẹp.

      Tử Yên cùng nàng.

      đoạn đường ngắn, khán đài biểu diễn ngày càng xa, tiếng nhạc càng dần, xung quanh vang lên tiếng côn trùng kêu.

      Tử Yên ở phía sau nhắc nhở "Nương nương, thêm chút nữa là ra khỏi hoa viên."

      Tương Như Nhân dừng bước ngẩng đầu nhìn, trời tối nên nhìn "Ra khỏi đây đến bên kia là chỗ nào?

      "Nương nương, nơi đó là Thanh Huyền cung."

      Tương Như Nhân quay đầu lại nhìn phía yến tiệc rồi lại nhìn cổng vòm trước mặt. ra Thanh Huyền cung vốn dĩ gần như vậy, chỉ là những năm qua nàng vẫn chưa từng đến nơi đó.

      Tương Như Nhân yên lặng nhìn hồi rồi thở dài "Vậy bên đó nữa" rồi xoay người theo lối khác.

      Vừa được hai bước Tử Yên kinh hô "Nương nương, người xem kìa!"

      Xoay người lại nhìn thấy vừa rồi còn là mảng tối đen nhìn Thanh Huyền cung, bây giờ ửng ửng ánh sáng đỏ.

      " tốt." Trong lòng Tương Như Nhân khẽ giật mình. Thanh Huyền cung có thể coi như lãnh cung, sao lại có ánh sáng đỏ như thế, khẳng định là xảy ra chuyện. "Nhanh phía trước thông báo, Thanh Huyền cung có khả năng bị cháy!"...

      Bên phía Tương Như Nhân nhìn ra được ánh sáng đỏ, bên này Thanh Huyền cung sớm loạn thành đoàn. Bởi vì thu yến nên người tiến cung nhiều. Đại bộ phận thị vệ trong cung đều ra trông coi cửa cung cùng hoa viên. Phía Thanh Huyền cung chỉ còn hai tốp thị vệ, có cung nữ thái giám, căn bản kịp lấy nước dập lửa.

      Mấy thị vệ cử ra hai tên gọi người. Còn lại trước hết muốn mở khóa đưa Định vương ra ngoài trước. bao lâu có cunv nữ, thái giám lại đây phụ dập lửa.

      Có điều lửa cháy lớn nên toàn cung mảnh hỗn loạn.

      Tô Khiêm Trạch được đưa ra khỏi phòng, nhìn lại thiên điện của Thanh Huyền cung nay ánh lửa ngập trời. tránh qua hành lang bên cạnh. Bỗng nhiên có đám cung nữ thái giám chạy tới kêu gọi dập lửa đẩy về sau.

      Chưa đợi đứng vững có người kéo mạnh theo. Tô Khiêm Trạch nhìn lại thấy Hứa dung hoa giả trang cung nữ, phía sau theo hai cung nữ muốn thừa dịp hỏa hoạn đưa ra ngoài.

      Hứa dung hoa thấy bất động, có chút vội vàng "Vương gia mau. thời thị vệ nơi này bao nhiêu, đợi đến cửa cung thay qua y phục có người đưa ngài ra ngoài. Tỷ tỷ chờ ngài ở bên ngoài."

      Tô Khiêm Trạch vừa cử động, xiềng xích người lập tức vang lên. thoát khỏi tay Hứa dung hoa, trầm mặt "Lửa là do ngươi phóng?"

      "Đúng. Ngươi liền chạy cả đêm nay ra khỏi Lâm An thành, cần quay về." Hứa dung hoa đẩy phen, thúc dục "Ngươi còn chờ cái gì?"

      "Ngươi cho là người trong cung đều là kẻ ngốc sao? Bổn vương cứ thế ra ngoài, làm sao có thể ra khỏi cửa cung." thành xiềng xích cùng dáng này, nếu phải tai điếc mắt mù đều để ý đến.

      Hứa dung hoa lấy chìa khóa ra từ trong lòng, hướng về phía cười " tại ta mở khóa giúp ngươi."

      Nhìn nàng cúi đầu mở khóa, Tô Khiêm Trạch hừ cười " thể nghĩ tới ngươi còn có cách lấy được chìa khóa."

      Hứa dung hoa gia tăng tốc độ mở khóa, tiếng xiềng xích rơi xuống đất. Nàng đứng lên nhìn si mê "Vì vương gia, chút việc ấy có là gì, cái gì Nguyệt Hân cũng nguyện ý làm." Còn muốn đưa tay sờ sờ mặt Tô Khiêm Dương. Nhưng nghĩ đến bây giờ cần thoát ngay, kéo tay Tô Khiêm Trạch về phía cửa "Vương gia mau cùng ta ra ngoài trước, nơi này càng ngày càng nhiều người "

      Mấy cung nữ kia che chắn bọn họ. Tất cả mọi người đều vội vàng dập lửa nên cũng chú ý đến người ra vào. Đến cửa viện bỗng nhiên Tô Khiêm Trạch dừng lại . ngẩng đầu nhìn bầu trời, sáu năm, bị giam trong này sáu năm, lần đầu tiên ra ngoài thoải mái như vậy.

      Nhìn bên kia ánh lửa ngập trời, Tô Khiêm Dương nở nụ cười giả tạo, bỏ tay Hứa dung hoa ra, cảnh cáo nàng "Thừa dịp còn chưa có người phát , ngươi liền rời khỏi đây ."

      Hứa dung hoa biến sắc "Vương gia, ngài còn chờ gì nữa. Ra khỏi cung liền có thể cùng tỷ tỷ xa. Chẳng lẽ ngài muốn ở trong này cả đời.

      "Bổn vương vốn là bị giam ở trong này. Có phải cả đời hay bổn vương biết, nhưng tuyệt phải rời theo cách này." Tô Khiêm Trạch quay đầu nhìn Hứa dung hoa, vẻ mặt bình tĩnh "Nếu ngươi , trừng phạt cũng như lần trước đâu. Phóng hỏa thả người là tử tội."

      "Ngươi!" Hứa dung hoa thần sắc tái nhợt thể tin vào lời . Nàng trăm phương nghìn kế nghĩ ra biện pháp này, vất vả lấy được chìa khóa, muốn để cao chạy xa bay cùng tỷ tỷ, thế nhưng lại chịu .

      "Vương gia, tỷ tỷ còn ở bên ngoài chờ ngươi!" Hứa dung hoa chưa từ bỏ ý định vội nhắc nhở, trán rịn đầy mồ hôi, kịp nữa rồi.

      Tô Khiêm Trạch thâm thúy nhìn nàng "Nguyệt Hân, cần làm gì nữa. Ta ."

      "Vì sao?" Hứa dung hoa hạ giọng chất vấn "Ngươi vì sao còn phải ở lại đây? Vì nàng đúng ? Ngươi cho là ở lại đây có thể gần nàng hơn chút. Nhiều năm qua như vậy mà nàng cái liếc mắt cũng chưa từng đến nhìn ngươi. Nàng căn bản là để ý ngươi. Ngươi làm nhiều như vậy rốt cuộc là vì cái gì?"

      Tô Khiêm Trạch giận tái mặt " cần ở đây hưu vượn. Ta ra ngoài tội liên lụy đến Hứa gia. Ngươi làm như vậy là muốm chết ngươi có biết ?"

      "Lấy cớ. Ngươi chính là muốn ở lại trong cung cùng nàng." Hứa dung hoa hô to "Ngươi đến tánh mạng cũng quan tâm, chỉ muốn rửa sạch thanh danh cho nàng. Tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ đợi ngươi nhiều năm như vậy. Ngươi làm nàng thất vọng sao?"

      "Chủ tử, nữa kịp." Cung nữ ở bên cạnh lo lắng nhắc nhở, đáy mắt Hứa dung hoa lên chút quyết liệt "Đánh hôn mê mang !"

      Cung nữ đứng phía sau Tô Khiêm Trạch liền hướng gáy ra chưởng nhưng bị chặn lại. Còn chưa đến chiêu thứ hai thị vệ giữ cửa bên trong nhìn về phía các nàng hô to "Các ngươi làm gì?"

      Vừa thấy bị phát , Hứa dung hoa liền nắm tay Tô Khiêm Trạch muốn lôi nhưng bị chưởng đẩy ngã. Tô Khiêm Trạch quát lớn "Còn mau !"

      Hai cung nữ vội nâng Hứa dung hoa dậy, khuyên nhủ "Chủ tử, thôi."

      Hứa dung hoa oán hận trừng mắt , nhìn qua mấy thị vệ đuổi tới, xoay người chạy ra cửa cung.

      Người đến dập lửa rất nhiều. Hứa dung hoa chen vào đám đông liền tìm thấy. Tô Khiêm Trạch vẫn đứng đó, chờ hai tên thị vệ đuổi tới dẫn quay lại. Cơ hồ là tham lam hít thở bầu khí bên ngoài trong cảm giác ẩm nóng, ánh lửa, tiếng la quện thành mảnh. . .

      Thanh Huyền cung xảy ra hỏa hoạn. Định vương gia thừa dịp tính đào tẩu nhưng bị bắt lại. Thiên điện Thanh Huyền cung bị thiêu rụi...

      Ngày hôm sau tin tức như thế liền truyền khắp Lâm An thành. Người tham gia thu yến nhiều như vậy. Đều thấy góc trời Thanh Huyền cung cuồn cuộn ánh lửa. Đây vẫn là chuyện lần đầu gặp, mọi người đều vội vàng dập lửa, cũng phát chiếc xe ngựa đợi ở ngoài cung thất vọng rời .

      Thu yến náo nhiệt lại biến thành như thế. Hoàng thượng nổi giận, hoàng hậu càng giận hơn. Nàng vì chuẩn bị cho thu yến lần này bỏ bao nhiêu tâm tư.

      ngọn lửa thiêu hủy Thanh Huyền cung, cũng hủy luôn thu yến . Trong cung xảy ra chuyện như vậy, nàng là bụng làm dạ chịu.

      Hoàng hậu tức khác phái người tra. Trong Thanh Huyền cung chỉ có mỗi Định vương gia, buổi tối ánh nến cũng thắp, làm thế nào có thể cháy được?

      Kỳ thực là phóng hỏa hay tự nhiên cháy cũng rất dễ nhận ra. Ở trong chủ điện là Định vương gia, hai bên thiên điện đều trống. Làm sao có thể phát hỏa từ thiên điện? ràng là có người cố tình châm lửa để làm loạn, nhân cơ hội cứu Định vương gia ra. Thu yến là cơ hội tốt, mọi người đều tụ tập trong hoa viên, thị vệ bên này tương đối lơi lỏng.

      Hơn nữa theo mấy bản lời khai của vài thị vệ đều ràng thấy được có người cố ý phóng hỏa cứu Định vương gia. Nhưng Định vương gia bị giam sáu năm, vây cánh lúc trước cũng bị thanh trừ sạch . Kết quả ai là người dám mạo hiểm như vaayh để đến cứu người.

      Tra từ thị vệ ở Thanh Huyền cung cho tới ra ngoài cung. Rốt cuộc lại tra ra ngay tại đêm Thanh Huyền cung bốc cháy, tại Định vương phủ có người ra vào, đến nửa đêm có xe ngựa lại lẳng lặng trở về cửa sau Định vương phủ.

      Nếu như là Định vương phi muốn đưa Định vương gia ra ngoài nên tìm người vào cung hành nghe cũng hợp lý, nhưng lại cũng có chút gượng ép. Cầu thái hoàng thái hậu hay cầu hoàng thượng cũng được, hà cớ gì dùng loại biện pháp này?

      Ngay lúc hoàng thượng cho thị vệ đến thỉnh Định vương phi về thẩm vấn Định vương phi ở vương phủ tự sát.

      Thị vệ mang về Hình bộ chỉ còn là cái xác của Định vương phi cùng mấy phong thư di ngôn hư hư thực thực của nàng. phong là viết cho Định vương gia, còn phong bất ngờ là gửi cho Hiền phi.

      Hình bộ thượng thư xem tên đề bìa thư kia cũng dám tùy tiện mở ra, trực tiếp trình lên hoàng thượng. . .

      Trong Thừa Kiền cung, Tô Khiêm Dương nghiêm mặt nhìn thư trong tay. Chữ viết đối chiếu sai, đúng là do chính Định vương phi viết. Nhưng nội dung nàng viết là cái gì? Khẩn cầu Hiền phi nhìn vào tình cảm của Định vương gia dành cho nàng, sau này ở trong cũng có thể chiếu cố Định vương hơn. Định vương làm tất cả đều là vì nàng.

      Định vương làm tất cả đều là vì Hiền phi.

      Tô Khiêm Dương nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia. Tình cảm. Định vương có cái tình cảm gì với Hiền phi.

      Trong đầu Tô Khiêm Dương lập tức lên hình ảnh lần đầu gặp nhau ở trường ngựa năm xưa, còn có lúc Định vương còn là hoàng tử thường xuyên ra vào Tương phủ, lời trong lúc bọn họ chơi cờ trước khi rời Lâm An thành đất phong, Tam đệ sớm thua, ngay từ đầu thua.

      Lúc trước Tô Khiêm Dương nghĩ đó là ván cờ. thời nghĩ lại, chẳng lẽ là thua mất Tương gia đại tiểu thư.

      Nơi đáy lòng kia có cảm giác khác thường đè nặng ngày càng tụ lại. Tô Khiêm Dương buông thư trong tay xuống, nhấc lên thư Định vương phi viết cho Định vương gia.

      Sau khi xem xong, Thừa Kiền cung lâm vào yên lặng dài.
      lehanh, song ngư, tart_trung4 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 108: Hoàng thượng hoài nghi
      Trần Phụng cung kính đứng ở kia nhìn hoàng thượng Ngự án. Nơi đó vòng bầu khí bị đè nén. Hoàng thượng cầm lá thư kia thời gian ước chừng nén nhang, chút động đậy. Bộ dạng này là lần đầu tiên thấy.

      Mặc dù biết trong thư viết gì, nhưng căn cứ vào lời Hình bộ thượng thư vừa rồi bẩm báo đây là thư Định vương phi viết cho Định vương gia và Hiền phi. Trong đầu liền mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

      Thời gian trôi qua lâu, cho đến khi ngoài trời mờ tối, rốt cuộc Trần Phụng mới thấy hoàng thượng có động tác. Hoàng thượng đem thư nhét lại vào trong bì thư, kẹp vào quyển sách. Sau đó đứng lên, với "Bãi giá Chiêu Dương cung."

      Trần Phụng trước ra ngoài điện. Khí trời hôm nay có vẻ như muốn mưa vậy.

      đường qua Chiêu Dương cung, hoàng thượng lời nào. Khi vừa đến cửa Chiêu Dương cung, qua nhiên từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống.

      Nhìn lên đường lát đá trong Chiêu Dương cung bị những hạt mưa đầu tiên rớt xuống làm nhiễm ướt dần có vẽ lạnh lẽo.

      Trần Phụng đứng hầu ở cửa, lúc này đối với chuyện hoàng thượng đến Chiêu Dương cung đột nhiên lo lắng. Theo bản năng liếc nhiền qua trong phòng cái. Hiền phi nương nườn tựa hồ là phát khác lạ, cười gì đó với hoàng thượng. Mà hoàng thượng nhìn kĩ chút cứ có cảm giác là đè nén.

      Ở trong phòng, Tương Như Nhân nhiều hơn với hoàng thượng vài câu cũng cảm nhận được. Rót trà, hoàng thượng cầm chén trong tay cũng chưa từng nhấp ngụm, để đến nguội. Cũng biết là suy nghĩ cái gì. Ăn cái gì cầm lên miếng, lại buông xuống. ràng giống như bình thường.

      Tương Như Nhân đổi cho chén trà nóng, ôn nhu hỏi "Hoàng thượng có phải vì chuyện Thanh Huyền cung bị cháy mà lo lắng hay ?"

      Vừa hỏi câu này, Tô Khiêm Dương lại cầm khối điểm tâm lên ăn miếng. Sau đó nhìn nàng "Định vương phi tự sát."

      Tương Như Nhân bị câu này của làm cho khẽ giật mình, buông chén trà xuống "Thần thiếp có nghe ." Thời điểm nghe được tin tức này nàng cũng có chút kinh ngạc. Hình bộ vẫn chưa có định luận cuối cùng. Cũng nhất định là do Định vương phi phái người vào cung hành . thời lại tự sát, khiến người ta cảm thấy như là nàng sợ tội tự sát. Nếu sau này thể tra ra chứng cớ gì, tội danh này coi như ở người nàng.

      "Lúc Định vương phi chết có để lại di thư." Tô Khiêm Dương tiếp tục nhàn nhạt "Bên trong còn có nhắc tới nàng."

      Tương Như Nhân giương mắt. Trong di thư của Định vương phi sao lại nhắc tới nàng.

      Thấy nàng đáy mắt nghi hoặc, Tô Khiêm Dương tay đặt lên bàn "Nàng ta viết nhờ nàng chiếu cố Định vương gia nhiều hơn chút."

      Vẻ mặt Tương Như Nhân càng kinh ngạc "Chiếu cố Định vương gia?"

      "Đúng vậy, khẩn cầu ái phi xem tình cảm mà Định vương đối với nàng, sau này chiếu cố Định vương nhiều hơn chút." Tô Khiêm Dương cười như cười "Trẫm lại biết Tam đệ đối với nàng có cáu tình cảm gì."

      Trong lòng Tương Như Nhân tự dưng trầm xuống. Định vương phi lưu lại phong thư như vậy là có ý gì.

      Nhưng người chết, hỏi thế nào đây. Khuôn mặt Tương Như Nhân bình tĩnh nhìn thẳng "Thần thiếp biết tình cảm theo như lời Định vương phi là cái gì!" Tương gia là ngoại tổ gia của Định vương. Đây cũng có thể như phần tình cảm.

      Tô Khiêm Dương khẽ cúi đầu nhìn nước trà trong suốt trong chén, giọng nghe ra cảm xúc gì "Trẫm còn nghĩ, Định vương làm tất cả đều là vì nàng, vậy tức là làm gì?"

      Nếu có thể cứu Định vương phi sống lại, nàng là người đầu tiên muốn hỏi phong thư kia là có ý gì. Người chết còn an phận, cuối cùng phần đồng cảm Tương Như Nhân cũng giữ được. Ngữ khí Tương Như Nhân lạnh lùng "Thần biết vì sao Định vương phi như vậy. Có điều lúc trước Định vương phi cầu cứu thần thiếp cũng từng qua như thế, muốn thần thiếp xem vào tình cảm của Định vương gia mà cứu ra ngoài."

      "Nàng và Định vương quen biết so với trẫm có thể là sớm hơn." Nửa ngày, Tô Khiêm Dương phát ra câu .

      Sắc mặt Tương Như Nhân nhất thời hơi trầm xuống "Thần thiếp biết hoàng thượng như vậy là có ý gì." Là thử nàng hay là muốn chứng minh Định vương có cái tình cảm gì với nàng.

      tại hoàng thượng như thế, trước đây Định vương phi cũng như thế. Định vương gia cũng từng bức bách nàng cùng vấn đề này. Nàng biết là mình thẹn với ai, vì sao mỗi người đều có vẻ như là nàng làm ra chuyện có lỗi lớn.

      Nàng tức giận.

      Đáy mắt Tô Khiêm Dương chợt lóe, thu lại chút mai "Trẫm suy nghĩ có phải là có người tận lực làm điều này hay ?" Tận lực muốn để nhìn thấy hai phong thư này. Nhất là lá thư viết cho Hiền phi, nội dung ái muội, thấy thế nào cũng là viết Định vương gia và Hiền phi có tình cảm .

      Tương Như Nhân lên tiếng. Nàng tức nên lời đồng thời nếu như tỏ thái độ nàng đối với hoàng thượng là mảnh chân thành tuyệt hai lòng. Vậy lại càng giống như là giải thích mối quan hệ của nàng và Định vương gia.

      Đến cuối cùng hoàng thượng mới ra phán đoán suy luận 'tận lực' này kia. Vậy trước đó là muốn thử nàng sao?

      tin nàng, vậy sao còn luôn miệng chất vấn nàng chịu tin .

      khí trong phòng càng thêm căng thẳng. xong câu kia Tô Khiêm Dương cũng trầm mặc. Hai người giống như là bị nghẹn hơi, được nửa lại thể tiếp cho hết.

      Tương Như Nhân càng nghĩ là càng giận. Định vương gia bức bách nàng, muốn nàng vứt bỏ thánh chỉ cùng . Định vương phi bức nàng, muốn nàng xen tình cảm kia mà cứu Định vương mưu phản. thời hoàng thượng cũng bức nàng, hoài nghi cùng thăm dò nàng để tra ra chuyện cùng Định vương. Có người nào từng hỏi qua nàng có nguyện ý nhận này đó hay .

      Càng nghĩ, Tương Như Nhân càng tức giận. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu trực tiếp trừng mắt Tô Khiêm Dương "Hoàng thượng nếu nghi ngờ có người cố tình. Vì sao còn hỏi thần thiếp nhiều như vậy. Nếu như hoàng thượng tin thần thiếp có thể hỏi thẳng thần thiếp cùng Định vương lúc trước rốt cuộc từng có quan hệ gì!"

      xong Tương Như Nhân đứng dậy trực tiếp vào phòng, những vậy còn phanh tiếng đóng sập cửa lại.

      Trần Phụng và Phùng Áng đứng ở bên ngoài nhìn thoáng qua nhau, đều nhìn được lo lắng trong ánh mắt của đối phương. Hoàng thượng cùng Hiền phi gây gổ. chính xác là còn chưa có gây gổ, Hiền phi tự mình tức giận vào tẩm thất, còn đóng sập cửa lại!

      Bên trong cả hậu cung này, Trần Phụng chưa từng thấy được ai dám ở trước mặt hoàng thượng biểu thiện thái độ như vậy. Nhưng suy nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Trước giờ chẳng phải cũng chỉ mỗi Hiền phi được Hoàng thượng giữ lại Thừa Kiền cung thôi sao. Nhưng dạng thèm chừa mặt mũi cho hoàng thượng như thế này, có thể sao?

      Phùng Áng trừ bỏ lo lắng ra còn đối với nương nương nhà mình thêm phần sùng bái. Nhiều năm như vậy thịnh sủng suy, lại có thể khiến hoàng thượng đối đãi như vậy. Ngoại trừ nương nương nhà mình, trong cung này còn có ai đâu? Tâm nô tài trỗi dậy, Phùng Áng cảm thấy nếu sau đây hoàng thượng đứng dậy phất tay áo rời khỏi Chiêu Dương cung, nương nương liền thắng.

      Trong phòng yên lặng đáng sợ.

      Tô Khiêm Dương nhìn cửa khép chặt kia. Trong đầu lên thần sắc vừa rồi của Tương Như Nhân, nàng tức giận, tức đến mức trực tiếp quay người bước , vứt lại mình ở đây. Nàng tức giận đến mức quên mất ở trước mặt phải đoan trang hiền thục.

      Tô Khiêm Dương đứng lên.

      Trần Phụng ở ngoài phòng khỏi dựng thẳng lưng. Phùng Áng cúi đầu, nhìn qua khóe mắt bóng dáng ràng của hoàng thượng trong phòng.

      Tô Khiêm Dườn quay mặt ra cửa. Trần Phụng chuẩn bị nghênh giá hồi Thừa Kiền cung. Phùng Áng có chút thất vọng.

      Nhưng vừa thong thả nhấc nửa bước chân, Tô Khiêm Dương xoay người, thẳng về phía tẩm thất, đến trước cửa kia dừng lại.

      lát sau, Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua bên ngoài. Trần Phụng đè nén kinh ngạc trong lòng, lanh lẹ đóng cửa ngoài lại. Hoàng thuwongk có lời gì muốn , hẳn là muốn ai nghe được ...

      Phía bên trong tẩm thất. Sau khi tức giận vào phòng, ngồi ở giường lúc Tương Như Nhân bắt đầu có chút hối hận. Vừa rồi tức lên đem hoàng thượng ném ở bên ngoài như vậy, quá thất lễ.

      Nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, lặng ngắt như tờ. Tương Như Nhân nắm chặt tay, đáy lòng có chút ý niệm bát nước đổ hốt lại được. Đều vào rồi, muốn giáng tội giáng tội . Chẳng lẽ bây giờ lại ra ngoài quỳ xuống nhận sai.

      Nàng kiêu ngạo muốn hạ thấp mình như vậy. Huống chi nàng cảm thấy hoàng thượng thử nàng như vậy là vũ nhục nàng. Cái khác nàng còn chịu được nhưng cái này là thể.

      Trong lòng nghĩ là vậy nhưng Tương Như Nhân vẫn chú ý phía ngoài cửa. biết qua bao lâu, khi nàng cho rằng hoàng thượng nhất định bị nàng chọc giận bỏ rồi cửa đột nhiên mở ra.

      Ánh sáng chiếu vào tẩm thất. Tương Như Nhân ngẩng đầu chỉ nhìn đứng ở cửa kia, ngược chiều sáng nên nàng nhìn vẻ mặt tại. Tương Như Nhân đứng lên, nhúc nhích.

      lâu sau, Tô Khiêm Dương cứ thế thẳng về phía nàng.

      Tương Như Nhân theo bản năng muốn lui về sau nhưng phía sau là giường, lùi đâu được. Tô Khiêm Dương thấy hoảng loạn thoáng qua đáy mắt nàng, hừ tiếng "Nàng phải là rất có lý sao?"

      Vốn nghĩ vào đến đây, nàng mềm mỏng xuống nước trước nhưng xong lời này, lửa giận lại nổi lên, Tương Như Nhân trực tiếp trả lời "Thần thiếp làm sai có thể để ý. Trong lòng hoàng thượng là hoài nghi thần thiếp. Nếu sao lại đến dò hỏi vòng vo."

      "Sao trẫm lại thể dò hỏi. Nội dung trong thư là vậy. Nếu nàng ngay thẳng tất để ý." Tô Khiêm Dương vẻ mặt còn lạnh nhạt.

      "Thần thiếp ngay thẳng có nghĩa để ý khi bị hoàng thượng thử lòng. Hoàng thượng nếu tin thần thiếp, đêm nay cần đến hỏi nhiều như vậy, trực tiếp định tội là được. Hoàng thượng nếu đến như thế tất nhiên thần thiếp phải phản bác lại. Chuyện liên quan đến thanh danh của thần thiếp. Thần thiếp sao có thể để ý?"

      màn đứng dậy vào phòng bỏ lại mình kia rồi, Tương Như Nhân những lời này mà chẳng còn gì phải sợ.

      Tô Khiêm Dương thấy nàng năng hùng hồn đầy lí lẽ, hỏi ngược lại "Nàng cảm thấy trẫm tin nàng?"

      Tương Như Nhân bị kiềm hãm "Đúng, hoàng thượng hỏi như vậy chính là tin thần thiếp. Nếu ngài nên trực tiếp chuyện di thư này của Định vương phi là có người tận lực bày ra, chứ phải vòng vo hỏi thần thiếp cùng Định vương gia là có cái tình cảm gì."

      "Trẫm nếu như tin nàng đến Chiêu Dương cung." Tô Khiêm Dương nhìn nàng, lộ ra ý cười đầu tiên suốt tối hôm nay. Tin Định vương phi, đương nhiên càng tin phi tử của mình hơn. Nếu tin nội dung trong thư toàn bộ lí giải vừa rồi bị đảo điên thành bộ dáng gì nữa.

      Tô Khiêm Dương tuyệt cho phép điều đó. Càng cho phép lời của Định vương phi là . Di thư xuất hợp với lẽ thường. Cán cân ở trong lòng , lúc rời Thừa Càn cung đến đây là nghiêng về phía nàng. đến Chiêu Dương cung là vì muốn thông qua nàng khiến những điều tin tưởng trong lòng trở nên càng chân và đương nhiên.
      Last edited: 6/8/16
      lehanh, song ngư, tart_trung5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :