1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 56

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar


      Khi A Manh tỉnh dậy, bỗng nhìn thấy nam nhân đầu tóc rối tung ngồi bên giường, dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn mình.

      “Chàng ngủ sao?” A Manh kinh ngạc hỏi, thanh bởi vì mới tỉnh dậy nên đặc biệt hơi khàn khàn.

      “Ân, ta ngủ được.” Ngu Nguyệt Trác trầm mặc thành thực .

      Nghe vậy, trong lòng A Manh chợt có cái gì đó lướt qua, nhưng bởi vừa tỉnh dậy, đầu óc có linh hoạt, tùy ý “Nga” tiếng, xoa xoa mắt bò xuống giường. Theo động tác của nàng, có đôi tay gắt gao đỡ lấy thắt lưng nâng thân thể nàng lên, giúp cho động tác của nàng thực thuận lợi, cơ hồ có thể tất cả các hoạt động của nàng đều được đôi tay kia giúp đỡ, cần sử dụng chút sức lực nào cả. Chờ khi nàng mơ mơ màng màng rửa mặt xong mới thanh tỉnh lại, sau đó xoay đầu nhìn nam nhân theo đuôi phía sau mình.

      “Chàng, hôm nay về quân trại sao?” A Manh mang theo khăn mặt hỏi .

      Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng, lộ ra nụ cười bình tĩnh mà thong dong, “Hôm nay ta được nghỉ.”

      “Nga.” A Manh cũng thực bình tĩnh lên tiếng, rồi cúi đầu nhìn tay đặt thắt lưng mình, hiểu muốn làm gì.

      Ngu Nguyệt Trác có phát tâm của nàng, gọi nha hoàn lên chuẩn bị đồ ăn sáng.

      Vài nha hoàn hầu hạ trong phòng cúi đầu, yên lặng làm việc của mình, chỉ là ngẫu nhiên vụng trộm nhìn vẻ khác thường của tướng quân.

      Thực tế mà , A Manh cảm thấy bắt đầu khác thường từ đêm qua, hơn nữa khác thường này làm càng thực bình thường.

      Chờ hai người rửa mặt chải đầu xong, A Manh lại được nửa ôm nửa dìu đến bàn ăn để ăn sáng.

      Ngồi ghế dựa, A Manh cũng vội ăn, ngược lại nhìn hai tay Ngu Nguyệt Trác đưa bánh bao cho nàng, đột nhiên : “Ngu Nguyệt Trác, hôm nay mời ngự y đến phủ chuyến .”

      Ngu Nguyệt Trác vừa nghe, động tác tay nhất thời ngừng chút, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Thân thể nàng thoải mái sao?”

      Nhìn bộ dáng thong dong, bình tĩnh, nụ cười tao nhã, A Manh cảm thấy nam nhân này kỳ thực bình thường – đương nhiên, người nào đó xem lời của nàng, trực tiếp dùng đũa ép bánh bao nhân thịt, khiến nước văng khắp nơi.

      A Manh nhìn bánh bao nhân thịt đáng thương, gọi nha hoàn lên lau sạch cái bàn, lại cắn miếng bánh bao đưa đến miệng, sau đó, thở dài : “Tuy ta hiểu tại sao chàng lại có nhận thức sai lầm này, nhưng ta cảm thấy ngự y trong cung có thể giúp chàng hiểu được phụ nữ mang thai là như thế nào, cần đối đãi bình thường với họ làm sao.”

      đến đây, A Manh nhịn được mà thở dài.

      Nàng sai lầm rồi, nam nhân chết tiệt này nhìn tựa như đệ tử danh môn, nhưng bên trong lại là tiểu bạch, nhiều vấn đề mà người bình thường đều hiểu biết nhưng đối với đều bình thường. Câu hôm qua của “Ba tháng đầu rất nguy hiểm, nàng mang thai tiểu tử… đứa , được tùy tiện xuống giường, nằm nghỉ đủ ba tháng mới được xuống giường” khiến nàng thể gì. A Manh là người hiểu sức khỏe của mình nhất, làm sao lại có thể sinh ra cái ý tưởng điên rồ này, đến khi hỏi nhất quyết chịu , khiến cho nàng càng ức chế, trực tiếp hoài nghi cho người họ Trần kia thôi.

      thể để ép ở giường ba tháng dưỡng thai, A Manh quyết định tự cứu bản thân. Hơn nữa Dung Nhan cũng , thân thể nàng thực khỏe mạnh, có thể đánh lại mấy con thỏ, nhìn giống như người mang thai. Ba tháng đầu mang thai tuy rằng là thời kỳ nguy hiểm, nhưng chỉ cần chú ý số điểm, cần phải nằm lỳ giường ba tháng như .

      Còn có, nàng nghĩ đến có phản ứng lớn như vậy đối với việc mình mang thai. Nàng vẫn nghĩ, với tâm lý biến thái của , hẳn nhanh chóng nhận thức chuyện này, tiếp tục bình tĩnh vừa bắt nạt vừa sủng ái nàng như trước. Nhưng là, ngoài dự đoán của nàng, tin tức nàng mang thai khiến như bị kích thích, cũng hiểu là vì cái gì, khiến cho thần kinh có chút chậm lại.

      Ngu Nguyệt Trác cân nhắc lời của nàng, gật đầu : “Vậy mời thái ý .”

      xong, gọi quản gia, bảo quản gia đến y cục mời Vương thái y đến. Quản gia nghe xong, nhất thời cũng khẩn trương, nhìn chằm chằm bụng A Manh, đến nỗi A Manh lại cảm thấy áp lực rất lớn.

      “Chỉ là, phu nhân thân thể thoải mái sao?” Quản gia vội vàng hỏi.

      A Manh để Ngu Nguyệt Trác mở miệng trước, vội đáp: “ có, ta rất khỏe. Chỉ là lần đầu mang thai, có nhiều chuyện hiểu, muốn mời thái y đến hỏi chút chuyện, có gì cần cẩn thận thôi.”

      Quản gia nghe xong, thở phào nhõm, sau đó nhìn về phía Ngu Nguyệt Trác, cười : “Tướng quân, chuyện này dễ thôi. Bất quá, kỳ cần mời thái y, hôm qua Tần ma ma tìm vài tỷ muội tốt trong cung, thỉnh giáo các nàng rất nhiều chuyện chăm sóc phụ nữ có thai. Tần ma ma cho nha hoàn biết chữ viết kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai thành quyển sách, ngày mai là có thể xong.”

      Ngu Nguyệt Trác nghe xong, vừa lòng gật đầu. Nhưng A Manh lại có chút kinh ngạc, nàng nghĩ đến Tần ma ma lại từng làm trong cung, xem ra năng lực của bà lớn, A Manh đoán khi bà ở trong cung tuyệt phải hạ nhân hầu hạ bình thường. Mà Ngu Nguyệt Trác có thể yên tâm đem phủ tướng quân giao cho hai người, phỏng chừng đều là người Ngu Nguyệt Trác thập phần tin tưởng, xem ra nàng thực gả qua đây làm kiếp sâu gạo rồi.

      Nghĩ thế, A Manh lại điểm ngại ngần, cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao, nàng biết thế giới này, ai cũng có thể làm hại nàng, chỉ có Ngu Nguyệt Trác là . Nếu là an bài, nàng chỉ cần an tâm hưởng thụ là tốt rồi.

      Mặc dù có Tần ma ma lo liệu, nhưng cuối cùng, vẫn phải cho quản gia mời ngự y đến phủ.

      *********

      Chuyện phu nhân của Tĩnh Viễn tướng quân có thai, buổi sáng hôm nay truyền khắp kinh thành, có người vui có người buồn, vui vì mừng cho vợ chồng son A Manh cùng Ngu Nguyệt Trác có con đầu lòng, mà buồn chính là các nương vẫn còn ngưỡng mộ Tĩnh Viễn Đại tướng quân phong độ, trong lòng hâm mộ và ghen tỵ với vận số của người nào đó, mới gả được hơn tháng mang thai, là tốt số, nguyền rủa nàng sinh ra con .

      La Hoằng Xương khi vào triều liền thấy vài đồng nghiệp chuyện cung kính với , khiến hiểu ra sao, biết như thế nào, đến khi nghe tin nữ nhi mang thai, nhất thời mừng rỡ, thiếu chút nữa chạy ngay về, nếu phải ở trong cung, Hoàng đế lại sắp đến, có lẽ thất thố mất.

      La Hoằng Xương quyết định, lát nữa hồi phủ, đến từ đường, ôm bài vị của thê tử mất mà kể cho nàng nghe chuyện này, thuận tiện mong thê tử phù hộ A Manh ba năm sinh hai đứa, mười năm sinh tá ~~ (lời tác giả: A Manh mà biết nguyền rủa ngươi a ~)

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (2)

      Tại La phủ, sáng sớm Hình thị nhận được tin từ người ở phủ tướng quân phái đến, phu nhân tướng quân mang thai, thiếu chút nữa tức đến cắn vào lưỡi, trong lòng nghẹn khuất, oán hận rủa thầm A Manh vận khí tốt, cũng nguyền rủa A Manh giống như mẫu thân nàng, khó sinh mà mất.

      Bất quá rất nhanh, mọi người đều biết tin A Manh mang thai, lại thấy người ở phủ tướng quân đến y cục mời phụ khoa thánh thủ Vương thái y đến, mọi người nhịn được mà hiểu sai, trong lòng đều thầm nghĩ: chẳng lẽ phu nhân tướng quân xảy ra chuyện gì? phải phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Rất nhiều chuyện đoán mò bắt đầu lan truyền a…

      đến phản ứng của bên ngoài, Vương thái y vô cùng lo lắng khi được mời đến phủ tướng quân, cũng như mọi người nghĩ phu nhân tướng quân xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn đến, khí sắc hồng thuận ngồi uống trà, bình tĩnh, trái lại vị tướng quân Đại Sở tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại có chút nôn nóng lại trong đại sảnh, tuy biểu tao nhã, nhưng nhìn kỹ có thể thấy được thực yên lòng.

      Vương thái y sợ phát sinh chuyện gì, chào hai người song, vội qua bắt mạch cho phụ nữ có thai.

      Kết quả cần phải , ăn ngon ngủ ngon, nôn ọe, giống như người bình thường khỏe mạnh hề giống phụ nữ có thai. Vương thái y hiểu đại tướng quân nôn nóng cái gì, viết số đơn thuốc cho phụ nữ có thai, còn thêm chút chuyện cần chú ý, sau đó nhận ngân lượng từ quản gia phủ tướng quân rồi ly khai.

      Chờ thái y rời , A Manh cười tủm tỉm nhìn : “Nghe thái y chưa? Ta rất khỏe mạnh, chuyện gì cũng sao, cho nên chàng cần cẩn thận như vậy.” xong, A Manh thuận tiện rót chén trà quân sơn đưa cho .

      Ngu Nguyệt Trác mím môi, ánh mắt khống chế được, lại nhìn bụng nàng, ánh mắt vẫn thấy thoải mái, “Phụ nữ có thai đều là yếu ớt, nàng về sau đừng… Khụ, tóm lại là nàng tự cẩn thận.”

      Nghe khác thường, A Manh trầm tư lát, sau đó biết nghĩ tới cái gì, ghé sát mặt đánh giá. Hành động tự nhiên này của nàng làm hiểu sai ý, lập tức đỡ eo nàng, giống như phòng ngừa nàng té ngã.

      Đánh giá lát, A Manh : “Chàng cảm thấy từ đến lớn… ta thực hay ho?”

      Ngu Nguyệt Trác ôm nàng vào trong lòng, để nàng ngồi đùi mình, hai tay ôm bụng nàng, dùng tư thế bảo hộ ôm nàng, thanh hừ ra bình thường.

      "Ân, nàng từ đến lớn đều rất được may mắn."

      "Cho nên chàng cũng hiểu được ta tiếp tục may mắn, sau đó..."

      "Câm miệng!"

      A Manh bị đại chưởng che miệng lại, cách nào phát ra thanh, nhưng hiểu được ý tứ của , nhất thời trong lòng ấm áp. A Manh kéo bàn tay to của ôm mình, hai tay ôm cổ , nâng mặt lên cọ cọ cằm , tủm tỉm hôn lên mặt cái, trong lòng thầm : Ngu Nguyệt Trác, ta tuy rằng được may cho lắm, nhưng đến nỗi giữ được đứa của mình.

      thời khắc ôn nhu, đột nhiên có gã sai vặt đến báo, La Ngự Sử ghé đến thăm.

      La Hoằng Xương từ triều về là đến thẳng phủ tướng quân, triều phục cũng chưa đổi, có thể hiểu được kích động trong tâm tình .

      "Cha, ngài như thế nào vội như vậy, đến, uống miếng nước ~~ "

      Nhìn thái dương La Hoằng Xương còn mồ hôi, A Manh vội rót trà mời, Ngu Nguyệt Trác vội mời đại nhân ngồi, cho hạ nhân mang trà và điểm tâm lên.

      Sau khi La Hoằng Xương uống xong chén trà, thở hổn hển xong, bắt đầu dùng ánh mắt thương vô cùng nhìn A Manh, đặc biệt bộ dáng nhu thuận đáng của A Manh càng làm tâm tình người làm cha mềm nhũn. Hơn nữa, bây giờ A Manh còn mang thai cháu ngoại , càng khiến kích động thôi.

      “Nghe con mang thai, ta muốn đến xem, đây chính là cháu ngoại bảo bối đầu tiên của ta a.”

      A Manh nghe xong, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, đại khái thể hiểu được tâm tình này của La Hoằng Xương.

      ra nhạc phụ đại nhân biết, Nguyệt Trác chuẩn bị tự mình đến phủ báo tin vui cho nhạc phụ đại nhân.” Ngu Nguyệt Trác lại cười , bởi vì La Hoằng Xương đến, nháy mắt khôi phục bình thường, cái loại năng lực khôi phục này khiến A Manh ghen tỵ thôi.

      “Chỉ là cha cần chuyến này, bọn con qua phủ thỉnh an cha là được rồi.” A Manh cũng tiếp theo.

      La Hoằng Xương ha ha cười, hết nhìn nữ nhi lại nhìn con rể, trong lòng thực vừa lòng, sau đó thân thủ vỗ vỗ vai con rể, : “Hiền tế (con rể), A Manh về sau liền giao cho con!”

      “A Manh là vợ con, đương nhiên con chiếu cố tốt cho nàng.” Ngu Nguyệt Trác thận trọng .

      Làm phụ thân đương nhiên muốn nam nhân khác đối xử tốt với con mình, biểu của Ngu Nguyệt Trác khiến thực vừa lòng, lại vỗ vỗ bả vai Ngu Nguyệt Trác, ha ha cười: “Hiền tế, lần này A Manh mang thai, ta cao hứng. Hy vọng, các con tiếp tục cố gắng, ba năm hai đứa, sinh nhiều chút, tá vẫn còn ít.”

      "Đây là đương nhiên."

      ... ...

      A Manh nhìn hai người bộ dáng ngây ngô cười cười, vẻ mặt đen lại, ba năm hai đứa, tá còn ít? Bọn họ cho rằng nàng là heo mẹ sao?

      Buổi trưa, dùng cơm xong, rốt cuộc cũng đem La phụ kích động tiễn về, A Manh ngáp cái, có phần hơi mệt mỏi.

      “Mệt phải nghỉ, thái y , đối với thai phụ, giấc ngủ cực kỳ quan trọng cho thân thể.” Ngu Nguyệt Trác lập tức .

      A Manh nhìn vài lần, trong lòng cảm thấy Ngu Nguyệt Trác như vậy bình thường, nhưng nàng thông minh, trắng ra, kệ vậy, tìm cơ hội cho biết cần phải khẩn trương như vậy.

      Lại bị nửa ôm nửa đỡ về Tỏa Lan viện, A Manh lười kháng nghị, trong lòng thầm nghĩ, tại cứ để như vậy , qua thời gian, để tiếp nhận chuyện mình mang thai, tinh thần hồi phục lại bình thường. Ân, thời gian là câu trả lời tốt nhất.

      A Manh nghĩ như vậy, nhưng thực tế… Khụ, còn phải chờ lâu nha.

      Vừa trở lại Tỏa Lan viện, A Manh cúi đầu nhìn tảng đá, cảm giác được nam nhân đỡ mình đột nhiên trở nên căng thẳng, có chút mêm mang ngẩng đầu, liền nghe được thanh trong suốt hững hờ.

      “Nàng mang thai tiểu tử thối của ngươi sao?”

      Lại lần nữa, ba chữ “tiểu tử thối” khiến A Manh thiếu chút nữa ngã dậy nổi, trong lòng ôm quyền tức giận: A a a! thể tiểu tử thối được ?!!! Ai nàng cắn chết !

      Bất quá thanh trong suốt kia cũng khiến cho nàng có cảm giác quen thuộc, vội ngẩng đầu lên, khỏi há to miệng.

      Chỉ thấy đầu tường cách đó xa, có vị thiếu niên quần áo như ngọc chói mắt, ngồi như tiên nhân đó, trời xanh mây trắng xung quanh, lại ngồi ngược ánh mặt trời, sáng ngời lại có chút biến ảo như tiên nhân, kích thích ánh mắt người nhìn, trái tim bị chấn động mạnh, cơ hồ quên cả hô hấp.

      A Manh vẫn nghĩ màu trắng hợp với tư chất như ngọc của , nhưng hôm nay mới phát , ra màu này cũng hợp với , chỉ cần liếc nhìn cái, khiến cho lòng người kinh ngạc thôi.

      A Manh nhìn có phản ứng, thực tế, người trong Tỏa Lan viện nhìn đến vị thiếu niên tự đắc ngồi đầu tường kia đều bị kinh ngạc như nhau, trời xanh mây trắng, thiếu niên như ma, cho đến khi tiếng hừ lạnh vang lên, mọi người mới đồng loạt bừng tỉnh.

      “Người đâu, đem kẻ ngồi tường kia đánh hạ cho bản tướng quân.”

      Ngu Nguyệt Trác mỉm cười , nụ cười ấy làm cho A Manh phải rùng mình, trực tiếp làm bộ coi như thấy, vội cúi đầu.

      Ish: các nàng đoán xem thiếu niên đó là ai nào ~~

    3. quynhanh

      quynhanh New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      3
      có phải là trần diêm ly k thế,hô2 hôm động phòng cũng trèo tường vào thế này còn gì.

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      là trần diêm ly ,hình như có sở thích trèo tường phải .hôm dộng phòng cũng trèo tường
      ;)

    5. thanhthao

      thanhthao New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      hic mình đọc lại khúc này mấy lần mà cũng biết i mặc áo màu gì nè??
      midnight thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :