1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nàng phi chuyên sủng của Vương gia ngốc - Huyền Nhai Nhất Hồ Trà (21/90c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Nàng phi chuyên sủng của Vương gia ngốc

      (Nàng phi điên trùng sinh - chuyên sủng của Vương gia ngốc)

      Tác giả: Huyền Nhai Nhất Hồ Trà

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Puck

      Số chương: 90 chương (2 quyển)

      Thể loại: Trùng sinh, sủng – sủng – và sủng. Hình tượng thê nô chính hiệu

      [​IMG]

      Giới thiệu nội dung:

      Vốn là trưởng nữ Tể tướng, lại bởi vì phụ thân chán ghét mà vứt bỏ, từ nếm tình người ấm lạnh;

      Vốn được gả cho Thái tử đương triều, ngờ bị mẹ kế hãm hại, bị buộc tái giá Vương gia ngốc;

      Vốn muốn tùy ngộ nhi an * cả đời, nào có thể đoán được bị người ám toán, giai nhân hai tám hương tiêu ngọc vẫn **.

      (*) tùy ngộ nhi an: ở đâu yên đó.

      (**) hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát – chỉ cái chết của người đẹp.

      # 1:

      Ha ha, con cọp phát uy, coi nàng là mèo bệnh? Cho dù chết, nàng cũng muốn kéo xuống mấy đệm lưng!

      Trước khi chết, nàng thề nặng: nếu như có kiếp sau, có thù báo thù, có oán báo oán.

      Trời cao chăm sóc, làm lại cuộc sống, nàng kiêng nể gì, phát huy bản tính cuồng vọng đến tận cùng.

      Bắt nạt tỷ muội mình, hãm hại đại bá tiểu thúc, khiêu khích bậc cha chú, coi rẻ uy nghiêm Hoàng gia.

      Lại nắm tay Vương gia ngốc lần nữa, phụ xướng phu tùy -

      Lật đổ Thái tử,

      Phế truất Tể tướng,

      Nâng đỡ Tân đế.

      # 2:

      Mọi việc hài lòng, tướng công thương , vợ chồng hòa thuận, cuộc sống mỹ mãn, nàng lại dần phát ...

      Nàng nhìn Vương gia tướng công có vẻ đầu chứa nước, giống như phải ngốc như vậy?

      Trích lời Vương gia ngốc:

      Thứ nhất, ái phi vĩnh viễn đúng.

      Thứ hai, coi như tất cả mọi người ái phi đúng, ái phi cũng đúng.

      Thứ ba, ai dám ái phi của bổn Vương đúng? Đánh chết !
      Last edited: 23/10/16
      Abby, ThiênMinh, Dion 1 thành viên khác thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển 1: Trùng sinh năm

      Chương 1: ly rượu độc

      Editor: Puck


      Nàng đứng trong điện Kim Loan, bộ áo trắng, sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng ngắm nhìn đám người cao cao tại thượng kia.

      “Hoàng thượng, tiểu nữ ích kỷ kiêu căng, dâm loạn thành tính, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, uổng công người làm thê tử, hôm nay lại phạm phải sát nghiệt, đúng là tội thể tha thứ. Cựu thần vô năng, thẹn với thánh thượng, hôm nay đành phải đại nghĩa diệt thân, thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho tiểu nữ cái chết, cho dân chúng thiên hạ công đạo!” Phịch phịch phịch, người nam nhân mặc áo bào màu tím, đầu đội mũ cánh chuồn đứng bên cạnh nàng ra sức dập đầu, lớn tiếng kêu lên bi thương như thế.

      Người này, chính là phụ thân của nàng – Đương kim Tể tướng Quý Thúc. Chuyện ập lên đầu, lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng lần nữa, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng cũng dễ dàng bỏ , giống như danh hào của – thanh thiên Tể tướng. nhàng mỉm cười, Quý Du Nhiên cười lạnh nơi đáy lòng.

      cao, ngồi long ỷ bằng vàng ròng, Hoàng đế mặc áo bào màu vàng sáng mặt trầm: “Dật Vương phi, ngươi còn lời gì để ?”

      Ánh mắt xoay chuyển, đảo qua từng người bên cạnh Hoàng thượng: Hoàng hậu nương nương bất cứ lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt nặng nề sau bộ trang phục dày cộm, Thái tử điện hạ trong mắt lộ ra trầm mà lại nhúc nhích, Thái tử phi rục rịch ngóc đầu dậy lại mạnh mẽ kiềm chế lại – là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng, còn có... Ở bên cạnh nàng, phụ thân Tể tướng lời nào quỳ xuống tỏ lòng trung thành. Quý Du Nhiên nhếch khóe miệng lên: “ có. Nhi thần có lời nào để .”

      “Vậy chính là ngươi nhận tội rồi hả?” Ánh mắt tối sầm lại, Hoàng đế lạnh lùng , “ như vậy, người đâu, ban thưởng rượu độc!”

      “Dạ!”

      Thái giám bên cạnh cao giọng đáp lời, giây lát bưng ra ly ngọc óng ánh trong suốt. Chắc hẳn, bọn họ sớm có chuẩn bị rồi.

      Ly ngọc đưa tới trước mặt, thái giám bưng khay mặt khinh miệt: “Dật Vương phi, xin mời!”

      “Đa tạ Thường công công.” Lạnh giọng lên tiếng, Quý Du Nhiên bưng ly lên, từ từ đưa đến bên môi.

      Chỉ thoáng, ánh mắt của mọi người đều rơi lên ly rượu độc kia. Theo miệng ly từ từ đến gần, mọi người bất tri bất giác ngừng thở, chỉ chờ thời khắc sau cùng này.

      “Đừng!”

      Nhưng mà, đúng vào lúc này, tiếng quát to kinh sợ lòng người. Ngay sau đó, bóng người vọt qua bậc cửa, nhanh chóng tới bên cạnh Quý Du Nhiên, tay ném ly vừa nhấc lên qua bên. “ cho uống! cho phép nàng chết!”

      Choang!

      Ly ngọc rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vụn, rượu bên trong cũng bắn ra ngoài, thành từng mảng ẩm ướt bên chân bọn họ.

      “Vương gia!”

      Nhìn thấy người tới, đáy lòng tĩnh mịch hồi lâu của Quý Du Nhiên đột nhiên giật mình, ức chế được khẽ gọi ra tiếng. Bỗng nhiên, trái tim chua xót từng cơn, hai hàng nước mắt trong suốt dần lăn xuống từ trong khóe mắt, rơi lên mặt đất, hòa làm thể với rượu bên chân.

      “Quý Du Nhiên!” phát siết chặt cổ tay nàng, người tới bất mãn kêu to, “Nàng lừa gạt bổn Vương! Nàng lại lừa bổn Vương!”

      lừa chàng, sao có thể để cho chàng cam tâm tình nguyện rời ?” Quý Du Nhiên cười khẽ, định đẩy tay ra, ngờ đối phương buông tay trước, hơn nữa đặt mông dưới đất, miệng há ra, oa tiếng khóc lớn lên.

      Tiếng khóc to thoáng chốc tràn khắp cả cung điện, đâm vào lỗ tai người đau nhức.

      Thấy thế, người trong điện lập tức sững sờ, Hoàng đế giận mà hung ác chụp long ỷ: “Hoang đường! Người đâu, kéo Dật Vương ra ngoài, bưng ly rượu độc khác ra!”

      “Oa oa oa, ta muốn ta muốn! Ta muốn ! Ta cũng muốn nàng chết! Oa oa oa...” Nghe vậy, Dật Vương khóc càng ác hơn, tay ôm lấy bắp chân Quý Du Nhiên, hai chân dùng sức đạp lung tung. Dáng vẻ kia, náo loạn như tính khí con nít.

      Thể diện của thân là Đế Vương bị đánh, Hoàng đế giận hơn, càng lớn tiếng kêu.

      cần!” Lúc này, Quý Du Nhiên quát to tiếng, thản nhiên ngước mắt nhìn thẳng Hoàng đế, “Nếu Vương gia đến, vậy để cho chàng lưu lại ! Chúng ta vốn là phu thê, ta đường nào, kết cục ra sao, chàng có quyền biết.”

      Hoàng đế trợn mắt: “Càn rỡ! Trong điện Kim Loan, há có thể do ngươi tùy ý?”

      Quý Du Nhiên cười khẽ, “Nếu phụ hoàng có lòng tin có thể giữ chặt Vương gia, nhi thần còn lời nào để .”

      Hoàng đế lập tức cứng họng.

      Quý Du Nhiên cúi đầu, đột nhiên lạnh mặt: “Đừng khóc!”

      Người khóc đến khàn cả giọng lập tức cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nước mắt loang lổ gương mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, xem ra đáng thương đáng .

      Quý Du Nhiên hề nhúc nhích, vẫn lạnh giọng quát lên: “ lớn như vậy, còn khóc cái gì? Nhanh đứng lên, cho kêu loạn!”

      “Nhưng mà, bọn họ...” Dật Vương lặng lẽ nhìn người phía .

      Quý Du Nhiên lại thờ ơ: “Đứng lên.”

      Dật Vương khẽ run, ngoan ngoãn đứng lên ngay ngắn.

      Lúc này mới ngoan sao! Quý Du Nhiên cuối cùng nở nụ cười, sờ đầu : “Vậy tốt sao?” Rồi cởi ví tiền bên hông nhét vào trong tay , “Đây là kẹo quế hoa, ta tự mình làm từ trước, chàng sang bên cạnh ăn !”

      “Ừ, tốt!” Giống như khóc lớn lúc trước là ảo giác của mọi người. Có kẹo trong tay, Dật Vương thu lại toàn bộ nước mắt, trong nháy mắt mặt mày hớn hở.

      Thấy ngoan ngoãn sang bên, Tể tướng nắm chặt thời cơ nháy mắt với thái giám, giọng thúc giục: “Nhanh nhanh lên!”

      Thường công công lại bưng ra ly rượu độc nữa.

      đúng là cấp bách ghê gớm. Quý Du Nhiên die enda anle equ ydonn hề cự tuyệt nữa, bưng chén lên uống hơi cạn sạch.

      Phù!

      Trừ Dật Vương tập trung tinh thần ăn kẹo quế hoa ra, những người khác đều thở dài hơi. Nhưng mà, tại lúc này -

      “Ha ha ha, ha ha ha!” loạt tiếng cười to phóng đãng truyền đến, làm cho người ta kinh hãi run sợ. Mà nguồn gốc trận cười này- đương nhiên là Quý Du Nhiên vừa mới uống rượu độc!

      Trong lòng cực kỳ run sợ, Tể tướng Quý Thúc miễn cưỡng quát lên: “Quý Du Nhiên, ngươi còn cười cái gì?”

      “Ta cười phụ thân ngài, ta cũng cười thái tử phi muội muội!” Chịu đựng cơn đau nhức trong bụng càng lúc càng nghiêm trọng, Quý Du Nhiên cười tươi như hoa, “Các ngươi cho rằng diệt trừ được ta, các ngươi có thể vô tư rồi hả? Muội muội, cho ngươi biết, loại ta, phía sau còn ngàn ngàn vạn vạn nữ nhân chờ, cả đời ngươi đều thể nào thanh nhàn. Ngươi cho rằng ngươi có phụ thân là Tể tướng chống đỡ phía sau mạnh mẽ sao? Thân là nữ nhân, thân là nhất quốc chi mẫu sau này, có nhi tử bên thân, ngươi sao gây dựng được gốc rễ? Huống chi... Ha ha, đời này của ngươi, ngay cả nữ nhi cũng sinh được!”

      “Ngươi cái gì?” Vẻ tự mãn trong mắt mất , sắc mặt thái tử phi nhanh chóng thay đổi.

      Quý Du Nhiên hừ tiếng, “Ban đầu lúc lại mặt, mẫu thân ngươi đưa cho ta ly trà tuyệt tự, bị ta thay xà đổi cột đưa vào trong bụng ngươi. năm rồi, bụng của ngươi vẫn chậm chạp có động tĩnh phải là minh chứng tốt nhất sao?”

      Trong nháy mắt huyết sắc mặt tụt xuống, thái tử phi lảo đảo mấy cái: “Ngươi... Ngươi cái gì?”

      “Quý Du Nhiên!” Lời vừa ra, tất cả đều kinh hãi, Tể tướng Quý Thúc chộp lấy vạt áo đại nữ nhi, “Ngươi lại độc ác đến vậy!”

      Quý Du Nhiên nghe vậy chỉ muốn cười. Chỉ có điều, nàng đau đến cả người căng cứng, hoàn toàn cười nổi, “A, ác độc, rốt cuộc là ai ác độc trước? Hai mẫu tử này, trước bức tử mẫu thân ta, đuổi huynh trưởng của ta , đoạt tất cả thuộc về ta, bây giờ ngay cả tính mạng của ta cũng nguyện lưu lại. Chén trà tuyệt tử kia cũng do họ chuẩn bị, ta chỉ ăn miếng trả miếng thôi, sao lại ác độc?”

      Quý Thúc sững sờ, hai tay buông lỏng, Quý Du Nhiên lui về sau bước, cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Cho nên, muội muội, ngươi giết chết ta, ngày sau có nhiều nữ nhân đến tranh đoạt địa vị với ngươi. Hoàng gia thể so sánh với Quý gia, nữ nhân sinh được nhi tử, kết quả như thế nào, trong lòng ngươi ràng!”

      thể nào, thể nào, thể nào!” Lắc đầu, ra sức lắc đầu, thái tử phi lẩm bẩm, cuối cùng càng kêu to hơn, kêu to ngưng hẳn, chạy như điên ra ngoài.

      “Du Dung!” Quý Thúc ngừng kêu to. Lúc quay đầu lại trong mắt sớm đầy oán độc, “Quý Du Nhiên, ngươi quá ác độc rồi!”

      “Ác độc nữa cũng chỉ ác độc như ngươi.” Quý Du Nhiên cắn môi, nhàng lau dịch đỏ tươi chảy ra từ trong lỗ mũi, “Hùm dữ còn ăn thịt con, ngươi vì nữ nhân này đuổi nhi tử ruột, ép nữ nhi mình chết. Bây giờ, ngươi tuổi gần năm mươi, vẫn con bên thân, đây là báo ứng ông trời cho. Đời này ngươi nhất định đơn đến già, ai phụng dưỡng, chết cũng chỉ có thể làm hồn dã quỷ, vĩnh viễn ai cúng bái!”

      Bốp! “Ngươi câm miệng cho ta!”

      Bốp! Bốp bốp! Bốp bốp bốp!

      Sau tiếng tát tai vang dội, lại loạt tiếng vang liên tục truyền đến kinh sợ lòng người. Bàn tay và gương mặt đụng chạm kịch liệt sinh ra tiếng vang, chỉ nghe thôi, khiến gò má người nghe đau nhức.

      “Người xấu! Ngươi là người xấu! Ngươi dám đánh Vương phi của bổn Vương, bổn Vương đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!” Tát mười mấy tát tai còn chưa đủ, sau khi đạp ngã người ta, Dật Vương lại đá mấy cước. Vừa đánh, trong miệng còn lớn tiếng kêu gào.

      Tính cả Hoàng đế bên trong, tất cả mọi người nhìn ngây người. lúc sau, vẫn là Thái tử kịp phản ứng: “Người đâu, mau kéo Dật Vương ra! Nhanh lên chút!”

      chờ bọn ra tay, Quý Du Nhiên sớm vô lực ngã xuống đất chậm rãi vươn tay: “Vương gia...”

      Lúc này chân Dật Vương đưa ra vội thu hồi, xoay người tới bên cạnh nàng. Lập tức, thù địch trong mắt biến mất, thay vào đó là nước mắt tròn vo lấp lánh. “Ái phi, ái phi!” Luống cuống tay chân ôm lấy nàng, lau lung tung tơ máu chảy ra từ khóe miệng và lỗ mũi của nàng, nhưng cho dù lau như thế nào, máu tươi vẫn ngừng trào ra bên ngoài liên tục, khiến gương mặt xinh đẹp của nàng loang lổ.

      “Vương gia, đừng khóc.” Trong bụng đau như đao xoắn, cảnh trước mắt cũng dần mơ hồ. Quý Du Nhiên giọng xong, đưa tay cầm lấy hai tay . Dật Vương lắc đầu, nước mắt vẫn rơi ngừng. Quý Du Nhiên vô lực cười , “Chàng ấy, ràng vóc người cao lớn, nhưng vì sao tâm trí trưởng thành theo vóc người đây?” Cười, nàng cũng rơi lệ theo rồi.

      “Ái phi, nàng làm sao vậy? Nàng sao rồi hả?” Mắt thấy nàng càng lúc càng có sức lực, nước mắt Dật Vương chảy ác liệt hơn, “Người đâu, nhanh tìm thái y! Nhanh lên!”

      “Vương gia, Vương gia ngốc của ta.” Lại phun ra búng máu, Quý Du Nhiên lẩm bẩm kêu, đôi tay vuốt ve gương mặt , khóe miệng cũng khó khăn nhếch lên nụ cười nhạt, “Chàng đối với ta tốt. Ta sống mười sáu năm, trừ mẫu thân và ca ca, cõi đời này chỉ có chàng để ta vào trong lòng. Có phu quân như thế, ta thỏa mãn. Nếu như thời gian có thể quay lại, ta vẫn nguyện ý gả cho chàng, làm Vương phi của chàng, ở bên chàng, sống cùng chàng qua ngày.”

      “Chỉ có điều -” mắt liếc quét vòng nơi xa, “Nếu như có kiếp sau, ta để người ta bắt nạt như vậy Ai dám động đến cọng tóc gáy của ta, ta chắc chắn để cho chết nơi nương thân!”

      Ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt trắng bệch, khóe miệng thấm máu tươi nhếch cao, còn có tuyên cáo có khí phách, hề biểu quyết tâm kiên định của nàng. Thêm vào đó lời này từ miệng người sắp chết ra, càng có lực rung động, dù là mấy nam nhân cũng nhịn được cùng run lên, cảm giác gió lạnh xông tới mặt, lạnh thấu xương.

      “Oa! Ái phi, ái phi...” Nước mắt chảy xuống dầm dề, Dật Vương khóc như đứa bé sắp mất tất cả.

      “Vương gia.” Quay đầu lại, Quý Du Nhiên khẽ mềm giọng, “Chàng cần đau lòng, kể cả ta chết rồi, cũng ở dưới đất chăm sóc chàng. Người nào dám gây bất lợi cho chàng, ta nhất định để cho nhận lại gấp trăm lần! Chàng yên tâm, ta để cho chàng sống buồn lo, cả đời.”

      “Vương gia, Vương gia ngốc của ta...” xong, nước mắt kiềm chế được chảy ra ngoài, Quý Du Nhiên dùng hết sức lực cuối cùng của cuộc đời này, đôi tay nhàng tô vẽ hàng mi nét mày của , “Nếu như có thể, ta muốn cùng chàng, gắn bó làm bạn, nắm tay, đầu bạc... Đến, lão...”
      Last edited: 23/10/16
      Abby, ThiênMinhthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Ngày đại hôn

      Editor: Puck


      Gió xuân ấm áp, lướt qua rặng liễu, ánh mặt trời chiếu xuống, quét tới lo lắng nơi đáy lòng.

      Kinh thành tháng ba, trong khí sáng sớm còn mang theo chút lạnh lẽo. Nhưng sáng hôm nay, pháo hoa vang dội ầm ầm, quét hương vị mát mẻ tới, cả tòa thành cũng tràn ngập trong khí náo nhiệt. Đưa mắt nhìn lại, khắp thành dưới, cờ đỏ phấp phới, dòng người ngược xuôi, cười tươi như hoa, rất náo nhiệt!

      Nếu hỏi vì sao? ra hôm nay chính là ngày tốt hai huynh đệ Thái tử đương triều và Dật Vương lập gia đình! đôi chân long chi tử, cùng cưới hai tỷ muội của nhà Tể tướng đương triều. Mặt rồng Thánh thượng cực kỳ vui mừng, đại xá thiên hạ, nên càng tăng thêm khí vui mừng lên mấy phần.

      dưới toàn thành thế, ngay cả Tướng phủ thành đông càng thêm hơn chứ kém. Sân trước Tướng phủ, lụa đỏ tung bay, khách như mây, gã sai vặt ra ra vào vào chân chạm đất, chúc mừng chúc mừng ngừng bên tai, để cho người ta chỉ nhìn thôi cũng sinh lòng vui sướng. Sân sau Tướng phủ, cả dám nha hoàn ma ma đều khoác lụa hồng lụa xanh *, mừng rỡ cười ngậm miệng được.

      (*) khoác lụa hồng lụa xanh: Ví với việc vui vẻ, vinh dự.

      Ngồi trước bàn trang điểm, Quý Du Nhiên nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc phản chiếu trong gương, chậm rãi giơ tay lên chạm vào khuôn mặt, ấm áp mềm nhũn, cảm giác rất chân , giống mấy ngày trước như đúc. Nửa tháng, cuối cùng nàng bắt đầu tin tưởng: Nàng trở lại năm trước, lúc chưa gả cho Dật Vương.

      “Hu hu, tiểu thư, người đừng đau lòng. Giờ lành sắp đến, vẫn nên tranh thủ thời gian mặc giá y trang điểm !” Tiếng nức nở khe khẽ truyền đến, Quý Du Nhiên quay đầu lại, thấy nha hoàn cận thân Lục Ý tay nâng mũ phượng, hai mắt ửng hồng nhìn nàng.

      Nha đầu này là người trung thành nhất bên cạnh nàng. Năm đó nàng nhặt được nàng ấy mắc nạn ở ven đường, mang về trong phủ, cùng lớn lên với mình, hai người tình như tỷ muội. Nhưng mà, năm sau, nha đầu này lại bị thái tử phi muội muội tìm sai lầm kéo ra ngoài sống đánh chết. Cho đến khi trước khi nàng chết, hai người cũng thể gặp mặt lần. nghĩ đến, giờ này ngày này, bọn họ còn có thể trở lại như lúc ban đầu, nàng còn có thể nhìn thấy nàng ấy sống sờ sờ. tốt.

      Đưa tay lên vỗ vỗ nàng ấy, Quý Du Nhiên nhàng cười tiếng: “Ngày rất tốt, em khóc cái gì? Chẳng lẽ cảm thấy die nda nle equ ydo n tiểu thư nhà em gả , lập tức đến lượt em. Bây giờ muốn tìm lang quân như ý rồi hả?”

      “Tiểu thư! Lục Ý sững sờ, vội vàng dậm chân, “Đến lúc nào rồi, ngài còn trêu chọc nô tỳ! Ngài biết nô tỳ đáng vì ngài! ràng năm đó ngài được Hoàng thượng chỉ hôn cho Thái tử điện hạ, nhưng bây giờ, lại bị mẫu tử kia đoạt trước, còn -”

      “Suỵt!”

      Đột nhiên che miệng nàng ấy, Quý Du Nhiên khẽ lắc đầu, nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, giọng nữ lanh lảnh vang lên: “Chà, Du Nhiên à, chúng ta nghe con còn chưa thay quần áo? Đến giờ nào rồi, sao con còn nắm chặt thời gian?”

      “Di nương.” Vội vàng đứng lên, Quý Du Nhiên khẽ gật đầu với người phụ nữ trung niên vừa vào cửa. Lục Ý cũng lập tức thức tỉnh, vội vàng hành lễ rồi lui ra.

      Di nương này, chính là Trương thị tỷ tỷ của người đảm nhiệm chức thê tử của phụ thân Quý Du Nhiên, là phu nhân Lễ bộ thị lang, đều kiểu mắt ở đầu giống như muội muội nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng đều nhìn vào mắt. Lần này lại chủ động tìm tới cửa, nhất định có vấn đề! – Mà chứng minh, đúng như thế.

      “Ha ha, Du Nhiên à!” Trong lòng tự cân nhắc, Trương thị thản nhiên tới trước mặt nàng, đôi tay chủ động cầm tay nàng lên, gương mặt tô vẽ tinh xảo chất đầy nụ cười nhiệt tình, “Hôm nay là ngày tốt! Di nương đặc biệt đến đây thêm trang cho con!”

      Lời giống nhau như đúc, cũng nụ cười làm bộ như lúc ban đầu. tại nhìn lại, Quý Du Nhiên vẫn cảm thấy buồn nôn chịu nổi. Miễn cưỡng nâng lên khuôn mặt tươi cười: “ ra là như vậy, đúng là cám ơn di nương rồi.” Rồi bảo Lục Ý nhận lấy cái tráp.

      Đây là hộp làm từ gỗ hoa lê, chỉ lớn bằng lòng bàn tay. Mở ra xem, chỉ thấy nằm phía trong là cây trâm phượng. Vàng đủ tuổi, phượng hoàng trông rất sống động, ở giữa còn có viên đá quý màu xanh lá lớn bằng đầu ngón tay út, đẹp sao tả xiết, để cho người ta nhìn thấy trong lòng thích được.

      “Như thế nào? Thích ?” Nhìn thấy ánh mắt của nàng bỗng nhiên trợn to, Trương thị lập tức hỏi.

      Quý Du Nhiên nhếch mắt. “Thích thích. Chỉ có điều – di nương, ngài trở nên hào phóng như vậy từ bao giờ?”

      “Ha ha, ngươi sắp làm Vương phi, người dù sao cũng phải trang điểm chút đúng ? Hơn nữa, ngươi và Du Dung die enda anle equu ydonn cùng gả vào Hoàng gia, vậy cũng là số may của hai tỷ muội các người. Mẫu thân ngươi rồi, chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý giúp đỡ muội muội ngươi, về sau chỗ tốt thiếu của ngươi.”

      ra là thế. Quý Du Nhiên cười khẽ: “ như vậy, trâm phượng này là ý tứ của phu nhân Tể tướng sao?”

      “Chậc, ý tứ của ai phải giống nhau sao? Người nhà mà -”

      Bộp!

      Lời còn chưa dứt, Quý Du Nhiên tiện tay ném mấy thứ kể cả cái hộp xuống đất. “Di nương, vật này ta nhận nổi, ngươi lấy ở đâu cầm lại đó !”

      Mặt Trương thị cũng lập tức trầm xuống. “Quý Du Nhiên, ngươi đừng cho mặt mũi mà lên mặt!”

      “A, mấy người các ngươi còn có mặt mũi sao? Xin hỏi các ngươi lấy đâu ra mặt mũi cho ta?”

      “Ngươi... Ối!” Sắc mặt Trương thị tái nhợt, vội vàng lấy tay che mặt quát to tiếng, sau đó lớn tiến kêu chạy ra ngoài.

      “Trời ơi! Du Nhiên sao ngươi có thể làm như vậy! Hu hu hu...” Chạy ra chỗ trống trải bên ngoài, nàng ta hắng giọng bắt đầu hô to gọi , “Di nương chỉ tới thêm trang cho ngươi, ngươi cần gì phải ăn vạ lên đầu ta đây? Ngươi và Thái tử điện hạ hữu duyên vô phận, ngươi nhận biết được sao? Dật Vương gia cũng kém, dầu gì người ta cũng là Hoàng tử, Hoàng thượng cưng chiều Thái hậu quý, ngươi còn mong gì nữa? Tại sao ngươi còn đòi tranh giành với muội muội của ngươi? Ngươi làm tỷ tỷ nhường muội muội chút được sao? Vì sao tâm tư của ngươi lại ác độc như vậy?”

      “Chuyện gì xảy ra?” Theo tiếng khóc rống của nàng ta, đám người trang điểm kiểu quý phu nhân dieendaanleequuydonn cùng xuất , trong tay đều cầm cái hộp . Họ tới đúng lúc, nghe ràng lời Trương thị . Khi nhìn thấy Quý Du Nhiên theo đó xuất , từng ánh mắt cũng biến thành là lạ.

      Nhanh chóng, nam nữ chủ nhân của Tướng phủ cũng nghe tin chạy đến.

      “Muội muội, muội phu!” Nhìn thấy bọn họ, Trương thị giống như túm được cây cỏ cứu mạng nhào qua kêu to, “Du Nhiên nó nổi điên! Ta có ý tốt tới thêm trang cho nó, nó lại cảm kích, cứng rắn ta tới cười nhạo. Ngoài ra còn mắng phu thê muội muội muội phu thiên vị, chỉ lo đau lòng cho Du Dung, còn đoạt mất Thái tử của nó, lại buộc nó gả cho kẻ ngu! Nó nó có chết cũng mặc giá y, có chết cũng gả cho thằng ngốc kia!”

      “Quý, Du, Nhiên!” Quý Thúc lập tức sầm mặt xuống, “Ngươi phản rồi, lại dám mắng Dật Vương gia như thế! Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi phải gả cho ta, lấy cũng phải gả!” Rồi giận dữ trừng mắt về phía bọn nha hoàn bên cạnh, “Mỗi người còn lo lắng cái gì? Còn nhanh thay y phục trang điểm cho đại tiểu thư?” Lại quay đầu tiếp, đối diện với đám quý phu nhân kia, vẻ mặt tao nhã lịch , “Chư vị phu nhân vẫn nên theo thê tử của ta đến sảnh trong nghỉ ngơi ! Những đồ thêm trang này để bọn nha đầu đưa tới là được, cần gì các phu nhân phải tự mình ?”

      Đám người Lục Ý vội vàng lĩnh mệnh chạy tới, Quý Du Nhiên giơ tay lên ý bảo bọn họ dừng lại, bản thân nhìn về phía Quý Thúc: “Phụ thân, ngài chỉ nghe lời di nương phán đoán suy luận bừa, chẳng lẽ nghe lời giải thích của nữ nhi sao?”

      “Ngươi còn gì tốt để ? Nhanh về thay trang phục là đứng đắn!” Quý Thúc hừ lạnh, để lại lời rồi xoay người rời .

      “Phụ thân!” Quý Du Nhiên đột nhiên tăng lượng.

      Quý Thúc nhịn được quay đầu lại, “Quý Du Nhiên, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

      “Phụ thân, chẳng lẽ trong lòng ngài, nữ nhi ruột thịt của ngài còn đáng tin bằng người ngoài sao?”

      Quý Thúc trừng mắt, “Ai là người ngoài? Bà ấy là di nương của ngươi, là tỷ tỷ ruột của mẫu thân ngươi!”

      “A, ra là vậy.” Quý Du Nhiên cười gật đầu, “Thiếu chút nữa quên rồi, các ngươi sớm là người nhà, bây giờ ta mới là người ngoài.”

      Mặt Quý Thúc hung dữ, “Quý Du Nhiên, ngươi lại nhăng cuội gì đó?”

      có.” Quý Du Nhiên khẽ lắc đầu, nở nụ cười duyên dáng, “Hôm nay, coi như nữ nhi hoàn toàn hiểu chuyện. Cũng tốt, nếu biết rồi, cũng hoàn toàn tuyệt vọng rồi, ta cũng có thể an tâm xuất giá rồi.”

      “Ngươi cái gì?”

      có gì.” Quý Du Nhiên nhàng cười tiếng, hơn nữa hành lễ với , “Phụ thân ngài yên tâm, nữ nhi ngoan ngoãn gả cho Dật Vương gia, sống tốt qua ngày với chàng. Bây giờ, nữ nhi trở về thay đồ.”

      “Du Nhiên...”

      Tại sao ánh mắt của con bé nhìn dứt khoát như vậy, giống như từ biệt ? Lòng Quý Thúc căng thẳng, hình như có cảm giác hối hận ập vào lòng.

      “Lão gia, phu nhân!” Lúc này tiểu nha hoàn đột nhiên chạy tới, “Vòng tay chuẩn bị cho nhị tiểu thư tối qua chẳng biết tại sao thiếu cái, thế nào cũng tìm ra, nhị tiểu thư mời hai người qua tìm giúp tay!”

      “Được, chúng ta lập tức qua!” Chuyện nhị nữ nhi bảo bối lập tức chiếm cứ trong lòng, phu thê Quý Thúc vội vàng quay đầu lại, ngựa ngừng vó chạy tới phòng của Quý Du Dung.
      Last edited: 24/8/16
      Abby, song ngư, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Vương gia ngốc

      Editor: Puck


      ngày bận rộn cần nhiều lời. Thân mặc lễ phục rộng lớn, đỉnh đầu đội mũ phượng nặng nề, từ lúc mặt trời lên cao giữa trời vẫn giày vò đến tận sắc trời dần tàn, sau loạt lễ nghi nhiều hạn chế, Quý Du Nhiên cũng sắp mệt rã rời rồi. Nhớ tới lần trước, bởi vì lòng mang oán hận, nàng cũng cảm thấy thời gian trôi qua bao nhiêu. Nhưng lúc này đây, trong lòng nhớ tới kẻ ngốc kia, lòng muốn nhìn thấy lần nữa, ngược lại cảm thấy thời gian trôi qua quá khó khăn rồi.

      Khó khăn lắm mới vào tân phòng, khổ sở đợi đến đèn hoa rực rỡ, rốt cuộc bên ngoài truyền đến tiếng bước chân liên tiếp.

      “Vương gia đến!”

      Theo tiếng hô to, cửa phòng mở ra, đám người hỉ nương rối rít nghênh đón hành lễ. Trong lòng Quý Du Nhiên trở nên kích động, nhưng chỉ có thể nắm chặt quả đấm kiên nhẫn chờ đợi. Nhanh chóng, gậy vén khăn voan của nàng ra, hai mắt tỏa sáng, nàng thấy .

      Mặc áo gấm tơ tằm màu đỏ chót, chân giày cùng màu, đỉnh đầu đội mũ ô sa màu đỏ, nhìn dáng vẻ tân lang xem ra hết sức cát tường vui mừng. Chỉ có điều, dung nhan bị các loại màu đỏ vây quanh lại viết đầy khó chịu. Ngũ quan tuấn tú hơi cau lại, khóe môi hồng nộn mím chặt, trong tròng mắt đen trắng ràng lộ ra chút vẻ oán giận, tăng thêm cho mấy phần ngây thơ.

      tháng thấy, đột nhiên phát , nàng rất nhớ . Suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn, Quý Du Nhiên nắm chặt quả đấm, nở nụ cười xinh đẹp như hoa với .

      Vậy mà, chỉ khẽ quét qua nàng, Phượng Dục Minh tiện tay ném gậy vén khăn voan : “Được rồi, bổn Vương vén khăn voan!” Xoay người rời .

      “Vương gia!” Đám người hộ tống vội vàng chặn lại, “Vén khăn voan, rượu giao bôi còn chưa uống!”

      Phượng Dục Minh nghiêm mặt, “Bổn Vương thích uống rượu!”

      “Vương gia, chỉ ly, đây phải uống. Ngoan, chờ uống xong, ngài muốn làm gì tùy ngài, được ?”

      muốn muốn! Bổn Vương uống rượu, uống uống!” Cũng biết câu kia đạp trúng cái gì, tân lang đột nhiên phát tác, đặt mông ngồi dưới đất bắt đầu đạp chân kêu to.

      Những người khác gấp gáp rồi, liên tục ngừng tới khuyên giải. Nhưng càng dịu dàng khuyên lơn, huyên náo càng hung dữ, thậm chí còn lau nước mắt khóc lớn lên!

      Người này...

      Thấy thế, Quý Du Nhiên lại nhịn cười xong. Thời gian qua năm, nàng quên ra đêm động phòng còn náo loạn ra cái này. Chỉ có điều, chắc bởi vì chính chuyện này, ba tháng đầu die nda nle equ ydo n nàng mới có thể bài trừ như thế, trong lòng càng oán giận mẫu tử Trương thị phá hư nhân duyên tốt của nàng! Chỉ có điều, tình huống giống nhau, lại nhìn thấy lần nữa, tâm tình của nàng khoan dung nhiều, thậm chí còn có chút cảm giác thương tiếc đứa bé chưa trưởng thành này. Nên đứng dậy tới: “Các ngươi cũng đừng khuyên nữa, để ta tới !”

      Đám người vây quanh tân lang đều kinh sợ, Bình công công càng thêm khẩn trương: “Vương phi, cái này...”

      Quý Du Nhiên cười đáp lại, ngồi xổm xuống giọng êm ái: “Vương gia, chàng mệt mỏi ngày, đói bụng rồi đúng ?”

      Gào khóc lập tức dừng lại, khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt của Phượng Dục Minh nâng lên, thút thít gật đầu. Quý Du Nhiên móc khăn ra lau nước mắt cho , lại nắm lấy tay : “Nếu mệt mỏi, vậy chúng ta phải ăn cái gì ! Đều là bọn họ đúng, biết chàng rất đói bụng, lại còn ép chàng làm chuyện như vậy, chúng ta để ý đến bọn họ!”

      “Được!” Lời mềm nhũn lọt vào trong tai, trong lòng Phượng Dục Minh lập tức thoải mái ít, lúc này mặt mày hớn hở, trợn mắt với đám người Bình công công, “Hừ, để ý đến các ngươi nữa!”

      Bình công công bất đắc dĩ cười khổ. Quý Du Nhiên kéo Phượng Dục Minh: “Vương gia, chàng muốn ăn gì?”

      “Quế hoa cao mới ra lò!”

      Nghe thấy lời ấy, trong lòng Quý Du Nhiên giật mình, phảng phất giống như ngực bị đánh mạnh quyền, gần như thở nổi. Mặt Bình công công lại biến sắc: “Vương gia, giờ quế hoa cao phải hấp, ít hơn nửa canh giờ đâu! Có thời gian, chi bằng ngài tìm chút đồ ăn ở đây thôi! Hơn nữa, còn có rượu giao bôi -”

      “Oa oa oa, Bình công công người xấu! Ngươi bắt nạt bổn Vương, ngươi cho bổn Vương ăn quế hoa cao! Bổn Vương die enda anle equu ydonn phải cho Hoàng tổ mẫu, oa oa oa! Oa oa oa!” Lời còn chưa dứt, Phượng Dục Minh nhắm hai mắt lại, nước mắt lớn bằng hạt đậu ra sức đổ rào rào xuống.

      Bình công công thoáng chốc sửng sốt, Quý Du Nhiên cũng dở khóc dở cười. Vội vàng túm lấy người định lăn qua lăn lại đất ra cửa: “Vương gia chàng muốn ăn quế hoa cao sao? Được, ta làm cho chàng, chúng ta cùng nhau làm, có được ?”

      “Có ?” Nước mắt ngừng lại, Phượng Dục Minh nửa tin nửa ngờ.

      “Dĩ nhiên. Chỉ có điều, ta có cầu.”

      “Cái gì?”

      “Chàng tới phụ ta tay!” Cười với tiếng, Quý Du Nhiên dắt tay quen cửa quen nẻo về phòng bếp.

      Mắt thấy Phượng Dục Minh cứ nhảy nhảy nhót nhót theo nàng như vậy, Bình công công trợn mắt há mồm. lúc sau, mới dụi mắt: “Ta nhìn lầm chứ?”

      “Ngươi nhìn lầm.” Lý ma ma tới bên cạnh thở dài tiếng, thái độ cũng hết sức phức tạp, “Vương phi này, giống như trong lời đồn!”

      “Là giống như có bản lĩnh như vậy.” Bình công công giọng , nhưng ngay sau đó lại lạnh mặt, “Chỉ có điều, lúc này mới lần đầu tiên gặp mặt, nàng ta lấy lòng Vương gia cũng là chuyện đương nhiên. Đường dài biết sức ngựa lâu ngày biết lòng người, nàng ta là ai, lâu ngày rồi chúng ta nhất định biết Nhưng mà, thời gian gần đây thể buông lỏng đề phòng nàng ta, biết ?”

      “Ta đương nhiên biết.” Lý ma ma đáp lời, khẽ đẩy , “Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đến xem chút ! Phòng bếp là nơi bẩn như vậy, nếu để cho Vương gia chạm phải nguy hiểm gì có thể tốt.”

      “Còn cần ngươi sao?” Bình công công khẽ quát tiếng, vội vàng nhấc chân.

      Chỉ có điều, lo lắng của bọn họ hoàn toàn dư thừa. Khi hai người vội vàng chạy đến, bọn họ phát : hai người kia vẫn chung đụng tốt như cũ – đúng, là tốt hơn! Vả lại nhìn: Những người liên quan đều bị đuổi ra ngoài, bên trong chỉ có hai người bọn họ. Quý Du Nhiên gỡ mũ phượng, cuộn tay áo thủ đoạn thành thạo nhào bột mỳ, Phượng Dục Minh vui mừng theo bận trước bận sau, mặc kệ sai khiến. Nhanh chóng, bánh ngọt làm xong, mang hấp, Phượng Dục Minh còn xung phong nhận việc trông lò thêm củi.

      Rồi sau đó, chờ bánh ngọt sắp ra nồi, mùi thơm ngát mê người xông vào mũi, ánh mắt của Phượng Dục Minh dieendaanleequuydonn cũng sắp nhìn thẳng, liên tục ngừng đưa tay định túm lấy.

      Bốp!

      Ai ngờ, hai chiếc đũa đập mạnh lên tay : “Vương gia, bánh ngọt quá nóng, chờ chút.”

      “Oa!” Mỗi lần bị khiển trách, miệng Phượng Dục Minh méo lại muốn khóc lớn. Chỉ có điều, khi miệng vừa mở to nhất, miếng bánh ngọt bị nhét vào trong miệng . Lập tức, để ý tới khóc, đầy miệng đều là xúc cảm mềm dẻo của bánh ngọt, hai ba ngụm nuốt vào trong bụng. Bánh ngọt vừa mới vào bụng, chiếc đũa tiếp theo đưa đến trước mặt. cần suy nghĩ nhiều, há mồm lần nữa ăn liên tục.

      Đút liên tục như thế chừng mười chiếc đũa, Quý Du Nhiên mới dừng tay lại, ngược lại đưa lên ly trà: “Vương gia, uống ngụm trà cho đỡ ngán !”

      Trà long tỉnh pha xong theo cùng bánh ngọt, bây giờ nhiệt độ vừa vặn. Phượng Dục Minh nhận lấy uống hơi cạn sạch, hương vị ngọt ngán trong miệng do quế hoa đưa tới hơi khó chịu lập tức bị hòa tan. Trong miệng chỉ còn mùi thơm thoang thoảng, làm lòng người vui vẻ thoải mái.

      Lúc này, Quý Du Nhiên mới để đũa xuống, cười nhàng nhìn : “Vương gia, giờ tâm tình khá hơn chút nào chưa?”

      “Tốt hơn nhiều!” Phượng Dục Minh lớn tiếng trả lời.

      “Bụng kia ăn no chưa?”

      “Còn chưa. Chỉ có điều, muốn ăn quế hoa cao nữa rồi.”

      “Được, chàng còn muốn ăn gì cứ việc , ta làm cho chàng.” Quý Du Nhiên , “Chỉ có điều, trước đó, chúng ta uống rượu giao bôi trước, chàng được ?”

      “Được!” chút do dự, Phượng Dục Minh gật đầu.

      Quý Du Nhiên cười, đưa tay sờ đầu , “ đứa bé ngoan.” Lại quay đầu nhìn mấy người Bình công công đứng ngoài cửa, khóe miệng nàng khẽ nhếch, lấp lánh trong mắt chớp lóe rồi biến mất.

      Trong lòng Bình công công thoáng rùng mình – nữ nhân này, đơn giản!



      Chương 4: Ăn vạ sáng sớm

      Editor: Puck


      “Ngươi .”

      “Ngươi .”

      “Ngươi...”

      buổi sáng tinh mơ, Quý Du Nhiên bị thanh đối thoại thấp bên ngoài đánh thức. Mở mắt ra, thấy rèm cửa đỏ thẫm, chăn gấm đỏ thẫm, gối đầu đỏ thẫm, đập vào mắt, thấy tất cả đều là đỏ thẫm chói mắt. Dĩ nhiên, bên cạnh nàng còn có nam nhân nằm trong đống đỏ thẫm.

      đêm qua, tóc của tán loạn bên cạnh, còn có vài sợi nghịch ngợm nhảy lên mặt Cặp mắt vừa sáng vừa tròn, lông mi dày cong khẽ chớp chớp khiến nàng ghen tỵ Cái mũi cao thẳng nhàng động đậy, đôi môi hơi nhếch, chắc có giấc mộng đẹp? Người này, lúc ngủ yên tĩnh chút rồi. khi mở mắt, lập tức biến thành ma vương khiến tất cả mọi người kinh hồn bạt vía.

      khỏi cười thầm. Phu thê vượt qua đêm động phòng như bọn họ, từ cổ chí kim chắc chỉ có đôi này? Nhớ lại tối hôm qua, vì dụ dỗ Phượng Dục Minh uống rượu giao bôi với nàng, nàng làm bàn thức ăn ngon, còn đổi rượu ngon Hoàng thượng ban cho thành die nda nle equ ydo n rượu mơ trong phòng bếp, khó khăn lắm mới khiến nở nụ cười. Hai người ăn ăn uống uống, bất tri bất giác trăng lên đỉnh đầu, mệt mỏi ngày, nên tùy tiện rửa mặt rồi ngủ, sau đó cho tới bây giờ. Về phần động phòng? Đời trước hề động vào nàng chút nào, đời này nàng hoàn toàn ôm bất kỳ trông đợi gì. Trong lòng nàng sớm hiểu được: Người kia, chính là đứa bé tám tuổi tâm trí chưa đủ. Chuyện nam nữ với còn mê người bằng miếng bánh ngọt.

      Nhưng mà, trong lòng hiểu hiểu . Sau khi thấy tầng này, trong lòng nàng khỏi phát vẫn có chút mất mát.

      Két két -

      lâu, cửa phòng bị người lặng lẽ đẩy ra, tiếng bước chân nhè đến gần.

      “Tiểu thư... Vương phi.”

      Là nha hoàn cận thân của nàng Lục Ý. Quý Du Nhiên đáp tiếng: “Chuyện gì?”

      “Vương phi, thời gian còn sớm, ngài nên cùng Vương gia đứng lên chuẩn bị vào cung bái kiến Hoàng thượng Thái hậu rồi.”

      À, nàng thiếu chút nữa quên cái này rồi! Tối hôm qua ăn ăn uống uống với Phượng Dục Minh, sau đó ngã đầu nằm ngủ. Trong hỗn độn, nàng gần như quên mất chuyện mình là tân Vương phi. Vội vàng nhìn nam tử bên cạnh, thấy Phượng Dục Minh cọ cọ mặt chăn, lật người tiếp tục ngủ.

      Vội vàng đẩy đẩy , “Vương gia.”

      “Ghét! Bổn Vương buồn ngủ!” Lập tức lấy tay đẩy nàng ra, Phượng Dục Minh kêu to.

      Tay Quý Du Nhiên dừng lại, ý nghĩ nổi lên trong lòng. Quay đầu lại : “Ngươi nghe được, ra ngoài cho bọn biết, Vương gia còn chưa ngủ đủ! Chúng ta chờ Vương gia tỉnh lại rồi .”

      “Như vậy sao được? Hoàng thượng Thái hậu đều ở trong cung chờ -”

      “Có bản lĩnh tự ngươi vào gọi! Chỉ cần Vương gia khóc làm khó, ngoan ngoãn thay quần áo vào cung, ta lời nào để .” Nghe ra tiếng Bình công công ở bên ngoài kêu lên, Quý Du Nhiên lạnh lùng .

      Giọng Bình công công im bặt. Khóe miệng Quý Du Nhiên lập tức nhếch lên nụ cười lạnh: Những người này đúng là rất tốt. Biết lúc rời giường Phượng Dục Minh tức giận, cho dù ai gọi die enda anle equu ydonn rời giường cũng nhất định gặp nạn, bọn họ chủ động ra đánh, ngược lại đẩy nha hoàn của nàng ra nhận lấy cái chết, coi như nhìn các nàng mới đến biết tình huống sao? Lần trước bọn họ nếm lần thiệt thòi rồi, lần này nàng mới để cho Lục ý chịu nhục lần nữa. Hơn nữa, lão già này cũng phải hạng gì tốt, tuy rằng vẫn trung thành tận tâm với Phượng Dục Minh, nhưng để nàng vào trong mắt. Kể từ khi gả vào Vương phủ này, chủ tớ các nàng nhận ít khó khăn từ . Kể từ khi trùng sinh lại, nàng phát thái độ của vẫn quá phận. Hạng người như thế, nếu để cho chịu chút dạy dỗ, cho rằng nàng dễ bắt nạt rồi!

      Nên kéo chăn cao đắp cho mình: “Tất cả các ngươi lui xuống ! Khi nào Vương gia tỉnh ngủ trở lại phục vụ.”

      “Vương phi...”

      xuống!”

      Cái gì mà nếu Hoàng đế Hoàng hậu? Nàng quản xem bọn họ làm trò khỉ gió tìm chết gì! Phải đợi đợi , tốt nhất lôi kéo phu thê mới cưới cùng ngốc, dù sao bốn người kia cũng phải hạng tốt lành gì. Đời trước là nàng quá ngốc, lại còn ôm hy vọng với mấy người đó. Bây giờ coi như nàng biết, cầu người còn bằng cầu mình, thay vì giao thiệp với bọn họ, còn bằng gắn bó cận kề bên nhau với kẻ ngốc này, dầu gì cho dù đối với ai đều lòng đối đãi, nhưng khẩu phật tâm xà.

      “Nhưng mà, nếu trễ, Hoàng thượng tức giận...”

      “Vậy danh hiệu của ta và Vương gia, chúng ta ngủ quên, liên quan gì đến các ngươi.” Trách tội trách lên đầu bọn họ sao? Phía còn có Thái hậu nương nương che chở! Đôi phu thê kia nhiều nhất chỉ có thể hờn dỗi làm khó dễ cho bọn họ, nàng sớm quen. Hơn nữa, coi như lần này bọn họ tới đúng hẹn như đời trước, hậu quả cũng khác lắm? Nàng và , cho tới bây giờ luôn là cái đinh trong mắt ít người, đây là cho dù bọn họ cố gắng như thế nào cũng thay đổi được. như vậy, bọn họ cần gì lao tâm lao lực như thế? Còn bằng ngủ ngon giấc, sau đó nhàng khoan khoái đến ứng phó chiêu số của bọn .

      Nghĩ đến đây, Quý Du Nhiên nhàng cười tiếng, cũng lật người, ôm lấy Phượng Dục Minh từ phía sau lưng.

      “Ừ ~”

      Hình như Phượng Dục Minh hơi thoải mái, Quý Du Nhiên khẽ vỗ vỗ lưng : “Vương gia, ngủ ! ai quấy rầy đến chàng.”

      thanh nhàng an ủi bất mãn trong lòng . Phượng Dục Minh nhúc nhích, rồi lần nữa rơi vào giấc mộng đẹp. Quý Du Nhiên cũng chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho vùng tăm tối xâm nhập lấy nàng.

      Trong mơ mơ màng màng, hình như nàng trở về năm trước, nàng phí hết tâm tư để Phượng Dục Minh rời giường, lại tránh được khóc ròng suốt dọc đường. khó khăn mới khuyên nhủ xong, đoàn người vội vàng chạy tới cửa cung nghênh đón bọn họ là Hoàng thượng đầy bụng tức giận – tức giận này lại tự nhiên xông về phía nàng. Chính giữa đương nhiên thiếu Hoàng hậu nhìn như khuyên giải nhưng ra châm thêm dầu vào lửa, còn có Thái tử điện hạ nghe thấy, muội muội cùng cha khác mẹ với nàng tràn đầy hả hê. Tất cả tất cả, cho dù từng chết rồi trùng sinh lại, nàng cũng thể quên chút nào!

      Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử, Thái tử phi. Trong lòng yên lặng kêu bốn xưng hô cao cao tại thượng này, hai tay nàng đột nhiên nắm chặt, các ngươi chờ xem! Lần này, ta tuyệt đối để cho các người diễu võ dương oai trước mặt ta! Các ngươi kiêu ngạo phải ? Ta nhất định kiêu ngạo hơn các ngươi!

      “Ưmh.” Thiếu chút nữa quên tay nàng ôm hông , nàng dùng sức nắm chặt, túm phải chút thịt hông , Phượng Dục Minh hừ tiếng, Quý Du Nhiên vội vàng buông tay, lại lấy mặt dán lên lưng , “Vương gia, lần này, bên cạnh ta chỉ có chàng, ta cũng chỉ tin mình chàng. Chàng ngàn vạn lần được để cho ta thất vọng, ngàn vạn lần được.”

      “Ừ, được.” Cũng biết có phải nghe được lời nàng , khóe miệng Phượng Dục Minh trong mộng khẽ nhếch lên, khẽ gật đầu.

      Quý Du Nhiên lập tức ấm áp trong lòng, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên. “Dĩ nhiên, Vương gia chàng yên tâm. Chỉ cần trong lòng chàng có ta, ta nhất định che chở chàng. Đời này kiếp này, bọn họ ai cũng đừng hy vọng động được vào cọng tóc gáy của hai chúng ta!”
      Last edited: 24/8/16
      Abby, song ngư, Vũ Nguyệt Nha2 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :