[Hiện đại] Tình yêu cấm kị - Chu Tư [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. naki02

      naki02 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      4
      Chương 5: Cuồng em ?

      “Hàn Nguyệt!” Thượng Quan Hải Đường vào lớp, vừa xuống bàn của Phong Hàn Nguyệt vừa .


      “A, Hải Đường! Cậu trở lại rồi sao!” trò chuyện với Tiêu Mẫn và Du Cẩn, bỗng nghe thấy tiếng của cậu.


      “Ừ.” Cậu ngồi xuống đối diện với . “ ra phải có học sinh mới mà là giáo viên mới.” “Giáo viên mới?” Cả ba đồng thanh hỏi.


      “Đúng vậy. Nghe thầy ấy ở bên Mỹ về đ-” “Mọi người về chỗ nào! Thầy sắp vào rồi đấy!” Bỗng lớp phó lại vang lên bài ca quen thuộc, cứ như chuông báo thức vậy. Thượng Quan Hải Đường cười khổ nhìn ba người: “Thôi tớ vể chỗ đây.” rồi cậu về bàn của mình, đối diện với bàn giáo viên. “Haizz, biết vậy đầu năm mình xuống bàn cuối ngồi. Ngồi ở đây bất tiện, lại phải chông trừng tên Du Cẩn đó nữa.” Cậu thở dài.


      Cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Thầy chủ nhiệm cùng với người đàn ông nữa bước vào. vừa lấy hộp bút ra, cầm cây bút chì tay, bỗng thấy thân ảnh ấy.


      Cạch!


      Cây bút chì rơi xuống, lăn đến bên cạnh chân bàn của Du Cẩn. Du Cẩn thấy vậy, cúi người xuống lấy, quay sang đưa cho Phong Hàn Nguyệt: “Của cậu này, Hàn Ng-“. Cậu dừng lại, thấy vẻ kinh ngạc mặt . Đôi môi thào: “Tiểu…Ly?”


      “Tiểu Ly?” Du Cẩn nhìu mày, nhìn lên người đàn ông vừa vào cùng thầy chủ nhiệm. “Là ta sao?”


      “Các em” Thầy chủ nhiệm với cả lớp. “Đây là giáo viên mới chuyển về trường chúng ta. Thầy ấy dạy lớp ta số buổi tới, trong lúc đó thầy dạy lớp khác.” Thầy chủ nhiệm nhìn về phía ta. ta gật đầu, ôn nhu cười với cả lớp: “Chào các em, thầy là Dạ Thương Ly, giáo viên mới. Sau này mong được giúp đỡ nhé.”


      Bọn con ngơ người, sau đó đỏ mặt, hét rầm rầm:


      “AAAA! Thầy ơi!”


      “Thầy đẹp trai quá!


      “Thầy cho em số diện thoại nha thầy!”


      …….


      “Dạ Thương Ly, tôi giao đám này cho cậu đấy.” Thầy chủ nhiệm vỗ vỗ vai , vẻ mặt đầy cảm thông. “Dạ vâng, thầy cứ trước nhé.” cười cười, nhìn thầy chủ nhiệm ra khỏi lớp. khẽ liếc phía cuối lớp, nhìn Phong Hàn vẫn còn kinh ngạc, cảm thấy cõi lòng đầy vui vẻ. “Ha ha ha, chắc hẳn Tiểu Nguyệt rất bất ngờ.”


      “Được rồi, các em trật tự. Chúng ta bắt đầu học.” Dạ Thương Ly quay lên, viết bài bảng.


      “Này, Hàn Nguyệt, cậu quen thầy ấy hả?” Từ khi thầy ấy bắt đầu giảng bài tụi con yên lặng lạ thường, khoanh tay bàn, ngồi thẳng lưng ra dáng “tiểu thư hiền thục”, mà theo như hồi sáng cậu thấy tụi nó là đám chuyện nhiều nhất của lớp (là do có Du Cẩn vào a~) dẫn đến cả lớp chỉ còn tiếng hít thở bé của từng người và tiếng viết phấn của thầy, làm cậu phải viết trong giấy rồi ném sang bàn của Phong Hàn Nguyệt, nếu mọi người nghe thấy tiếng cậu mất. Thử nghĩ xem, giữa gian yên tĩnh như vậy dù cậu tiếng đến mức nào chăng nữa nhắm mắt cũng biết được đó là giọng của cậu thôi.


      “Ừ, đúng vậy. Cậu đừng hỏi nữa nhé.” ném giấy qua, gây ra tiếng động nào. Cha nuôi và Tiểu Ly nhận nuôi sau đêm đó. Ông là bạn rất thân của cha mẹ , xem hai như con ruột, Tiểu Ly cũng ngoại lệ. Mẹ của Tiểu Ly mất ngay sau khi sinh ra vì bị băng huyết.


      Tiểu Ly cũng là trong những người dạy thuật ám sát. Thuật ám sát bao gồm nhiều thứ nhưng phần dạy kĩ nhất là làm sao để gây ra động tĩnh. Những người tổ chức ám sát đều là những nhân vật tầm cỡ, máu mặt, đều có những vệ sĩ bên cạnh mình từng giây từng phút, thậm chí họ còn thuê sát thủ bảo vệ mình gần đó. Để có thể ám sát họ trong những thứ bắt buộc phải nắm chắc là khống chế lực đạo, lực tay, lực chân,… ám sát vô thanh vô tức. Nhưng để tìm ra và giết được người sát hại cha mẹ đây chẳng là gì.


      Du Cẩn sau khi nhận giấy nhắn của , tâm trầm trọng lại chìm xuống hơn nữa khi thấy dòng chữ “Cậu đừng hỏi nữa nhé”. Cậu đừng hỏi nữa nhé. Cậu đừng hỏi nữa nhé. Cậu đừng hỏi nữa nhé. Cậu đừng hỏi nữa nhé… Câu ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu, dần to ra. “Mình làm gì sai sao? Sao cậu ấy lại viết như vậy? Chẳng lẽ cậu ấy ghét mình rồi?”


      Phong Hàn Nguyệt bỗng thấy là lạ, quay sang nhìn Du Cẩn. khẽ toát mồ hôi, mặt biết diễn tả thế nào vì thấy Du Cẩn làm vẻ mặt sắp khóc. Đôi mắt rưng rưng mở to, đôi môi run run mím lại. đầu hình như mọc ra hai cái tai cùng với phía dưới là cái đuôi cún con xịu xuống.


      thản nhiên quay sang chỗ khác, nghĩ thầm: “Dễ…Dễ thương quá…”


      Liếc mắt lên bảng, bỗng thấy cảnh tượng đáng sợ. Dạ Thương Ly tay vẫn viết bảng, hơi nghiêng đầu, mắt liếc về phía , khẽ nở nụ cười nham hiểm.


      Phong Hàn Nguyệt giật thót. “Thôi xong!”


      hơi khom người xuống, tay ôm bụng, mặt tái mét, trán lấm tấm mồ hôi. run run giơ tay lên : “Thầy…Thầy ơi…Em khỏe lắm…Cho em…xuống phòng y tế…nha thầy…”


      Dạ Thương Ly (giả vờ) lo lắng : “Vậy sao? Em ngồi bạn ấy, em giúp bạn ấy xuống phòng y tế nhé.” với Tiêu Mẫn. “Vâng ạ.” Tiêu Mẫn lo lắng đỡ xuống.


      “Thưa thầy, em cũng muốn xem cậu ấy ạ.” Du Cẩn đứng dậy .


      Thượng Quan Hải Đường thấy vậy, cũng đứng dậy : “Thưa thầy, em cũng vậy.”


      Dạ Thương Ly ngạc nhiên nhìn hai người. “Được rồi, các em .” Thượng Quan Hải Đường và Du Cẩn chạy ra ngoài.


      15 phút sau hết tiết học, với cả lớp: “Tiết sau là giờ tự học, các em tự quản lớp nhé. Thầy xuống xem bạn ấy.” Rồi ra ngoài. Cả lớp hai mặt nhìn nhau, hẹn mà cùng lén lút nhìn về phía chỗ bàn Sở Nam Dực. Tại đó họ thấy lớp phó nở nụ cười rùng rợn, chiếc kính che khuất đôi mắt cùng với khóe miệng kéo dài đáng sợ. Giọng kinh khủng của Sở Nam Dực vang lên: “Các cậu yên lặng nhá. Đứa nào bép xép cái miệng là chết với ông.”


      Sau khi xuống phòng y tế, Phong Hàn Nguyệt ngồi giường bệnh thở phào. “Hàn Nguyệt, lúc nãy cậu sao vậy?” Tiêu Mẫn khó hiểu hỏi. Lúc nãy thấy Hàn Nguyệt mặt xanh lắm mà, sao bây giờ lại bình thường rồi?


      “À, tớ-” “Hàn Nguyệt, cậu sao chứ!” Bỗng hai giọng đồng thời vang lên, sau đó Phong Hàn Nguyệt và Tiêu Mẫn thấy Thượng Quan Hải Đường và Du Cẩn chạy vào phòng.


      “Tớ sao đâu, cảm ơn các cậu.” nhìn ba người, cười híp mắt.


      “Lúc nãy em làm khá lắm, uổng phí những gì học hồi .” Dạ Thương Ly bước vào, ôn nhu nhìn . “Tiểu…Tiểu Ly…” rụt đầu, lí nhí.


      dang rộng hai tay, nhàng : “Đến đây nào.” mừng rỡ, chạy đến, nhào vào vòng tay . “Tiểu Ly!” ôm eo , quay vòng vòng trong tiếng cười vui vẻ của hai người.


      “Hơ? Hai người này định biểu diễn em tình thâm hả?” Tiêu Mẫn thầm nghĩ. Trong lúc có nghe Hàn Nguyệt sơ lược Dạ Thương Ly là cậu ấy.


      “Tên này sao lại ôm cậu ấy được chứ? Mình còn chưa ôm được nữa mà!” Du Cẩn hậm hực nghĩ.


      “Tên này là ai? Sao lại ôm Hàn Nguyệt?” Thượng Quan Hải Đường hai mắt bừng bừng lửa, nhìn chằm chằm Dạ Thương Ly.


      Bỗng Dạ Thương Ly kề sát má mình vào má của Phong Hàn Nguyêt, cọ cọ vào : “Tiểu Nguyệt! nhớ em quá nha! Lúc ở bên Mĩ vì chịu được nên về đây thăm em đó!”


      “Tiểu…Tiểu Ly, được rồi nào…” chẳng biết gì…


      đặt xuống, nhìn từ xuống dưới rồi hỏi tới tấp: “Mấy năm nay em có ăn đầy đủ ? Có thằng nào bắt nạt em ? thấy em hơi ốm rồi đấy, về nhà bảo chị dâu tương lai bồi bổ cho em…” Nhân cơ hội xem tóc , thầm vào tai Phong Hàn Nguyệt, để người khác nghe thấy: “Em làm rất tốt, nhưng lúc mới vào em bất cẩn làm rơi cây bút gây ra tiếng động, vậy là được đâu nhé~”


      “Chị dâu tương lai?” Thượng Quan Hải Đường và Du Cẩn nghe vậy, hai tai như dựng lên, đôi mắt tỏa sáng. “ ta có người rồi? ta phải là người thích Hàn Nguyệt? tốt quá!”


      ta mắc bệnh cuồng em sao?” Tiêu Mẫn quái dị nhìn người đàn ông mắt màu xanh sẫm như lưu ly, mái tóc màu tím than này. “ ngờ người có bề ngoài sáng sủa như vậy, còn có người nữa, lại mắc bệnh cuồng em .”


      “Được rồi, Tiểu Ly, thả em ra nào.” chỉ biết khóc ròng trong lòng. Kiểu gì đến lúc gặp chị dâu xong đến tối bị Tiểu Ly huấn luyện cực hơn cho xem.


      “Đúng rồi, đây là…?” Dạ Thương Ly giờ mới chú ý đến trong phòng còn có người. Mỗi lần thấy em quý đều vứt mọi thứ ra sau đầu a~.


      “Haizz, giờ mới chú ý hả? Các bạn ấy là bạn thân của em, Tiêu Mẫn, Thượng Quan Hải Đường và Du Cẩn. Các cậu, đây là tớ, Dạ Thương Ly.” Bốn người lần lượt chào hỏi nhau.


      “Hàn Nguyệt, tớ có chút thắc mắc.” Thượng Quan Hải Đường nhìn . “Sao cậu lại gọi thầy ấy là ‘Tiểu Ly’?”


      “Cái đó hả?” Phong Hàn Nguyệt bất đắc dĩ . “Là ấy bắt tớ gọi thế đấy.” Mọi người mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn sang Dạ Thương Ly. “Ha ha ha, cách gọi như vậy các em cảm thấy rất thân thiết đúng ?” hớn hở . “V…Vâng”.


      “Tớ thấy thầy và cậu khác họ mà, sao lại là em?” Du Cẩn thắc mắc hỏi.


      “À, đó là bởi cha mẹ tớ mất trong tai nạn, cha của Tiểu Ly nhận tớ và người nữa làm con nuôi, và Tiểu Ly trở thành nuôi của chúng tớ.” thản nhiên , về cái chết của cha mẹ chỉ có thể dối, nếu làm liên lụy đến các bạn . về chuyện này dù có buồn cũng được biểu ra. hai dạy rằng: “Dù có buồn hay hận đến mấy cũng làm gì được. Chỉ có cách trở nên mạnh mẽ hơn, trả thù kẻ thù của mình để thỏa nỗi lòng bản thân.”


      Du Cẩn biết mình lỡ lời, hối lỗi : “Tớ xin lỗi, Hàn Nguyệt. Tớ cố ý.” Thượng Quan Hải Đường và Tiêu Mẫn cũng chia buồn nhìn . Tiêu Mẫn từ khi biết họ của hai người khác nhau ít nhiều đoán được mối quan hệ của hai người, bởi vì cũng có người như vậy, nhưng ngờ lại đau đớn như vậy.


      sao đâu, dù gì tớ cũng quen rồi.” Phong Hàn Nguyệt cười cười. Sao mình lại là người an ủi ngược lại nhỉ?


      Ba người thấy vậy lại càng cảm thấy đau hơn. Cậu ấy phải trả lời câu hỏi này bao nhiêu lần mới có thể trả lời thản nhiên thế chứ?


      “Được rồi! Chúng ta đừng việc này nữa.” Dạ Thương Ly . nãy giờ vẫn lên tiếng vì quan sát và thầm lo lắng em mình có buồn , nhưng có vẻ điều này là vô ích. Em ấy vẫn mạnh mẽ như lúc mới gặp vậy, mạnh mẽ đến khiến người ta đau lòng.


      nhìn xuống đồng hồ, thấy tiết tự học trôi qua, đến lúc phải lên lớp lại rồi. với mọi người, luyến tiếc muốn rời xa Phong Hàn Nguyệt: “ phải lên lớp dạy rồi, các em ở lại vui vẻ nhé.”


      “Vâng”. “Vâng ạ”. Mọi người nhao nhao trả lời.


      “À phải rồi” Đến cửa phòng, Dạ Thương Ly khựng lại, hơi ngoái đầu ra vẻ bí : “Tiểu Nguyệt, bất ngờ trong ngày sinh nhật của em, em hãy chuẩn bị tinh thần sẵn nhé.” rồi vui vẻ ra ngoài.


      “Bất ngờ?” Phong Hàn Nguyệt tự hỏi.


      “Hàn Nguyệt, khi nào đến sinh nhật cậu vậy?” Tiêu Mẫn tò mò hỏi. “Ừm…Ngày 16/1 phải?” chắc chắn lắm. Hồi sau khi có mấy lần bác quản gia muốn tổ chức sinh nhật nhưng luôn từ chối, từ đó bác ấy hỏi nữa mà tặng món quà cho mỗi năm, thêm cả quà của những người giúp việc trong nhà và người trong tổ chức nữa, thành ra số lượng cũng hề . ở nhà hay để ý ngày hôm đó là ngày mấy, thỉnh thoảng những người trong nhà nhắc nhở nên mới nhớ loáng thoáng.


      “Hôm nay là 25/9… Còn khá lâu nhỉ?” Du Cẩn chống cằm suy tư.


      “Đến lúc đó chúng ta thi học kỳ xong rồi liên hoan, tiện thể tổ chức sinh nhật cho cậu luôn nhé?” Thượng Quan Hải Đường hỏi ý kiến Phong Hàn Nguyệt.


      “Sao cũng được, tớ có ý kiến.” nhún vai.


      “Quyết định vậy !”


      ---------------

    2. naki02

      naki02 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      4
      Chương 6: Chị dâu tương lai

      “Tiểu Mẫn, tớ về trước nhé.” Phong Hàn Nguyệt vừa cất sách vở vừa . Trước lúc tan học Thượng Quan Hải Đường, Sở Nam Dực và Du Cẩn cùng thầy Hiệu trưởng làm việc gì đó, giờ chỉ thông báo được cho Tiêu Mẫn thôi.


      “Hàn Nguyệt, hôm nay cậu về kí túc xá hả?” Tiêu Mẫn hiểu hỏi. Ngày học cuối tuần nhà trường cho phép học sinh về nhà mình hoặc ở lại kí túc xá, chỉ những ngày học trong tuần mới bắt buộc ở lại. Bình thường có việc gì mọi người đều ở lại cả, khoảng , hai tháng, có khi năm mới về nhà lần. Nhưng bây giờ mới kết thúc tiết học Hàn Nguyệt về rồi, có lẽ cậu ấy có việc gì gấp mới như vậy.


      “Ừ, tớ có chút việc. Cậu nhắn lại với hai cậu ấy giúp tớ nhé.”


      nhanh ra ngoài đường phố nhộn nhịp người, đến quán ăn bình dân nổi bật ở góc khuất. “ là, ấy hẹn mình ra đây làm gì thế nhỉ?” khó hiểu nghĩ. Trong lúc giảng dạy, Tiểu Ly ngang qua bàn và bí mật đưa tớ giấy, trong đó viết “Tan học em đến chỗ này, đừng với ai nhé.”


      vào trong quán, nhìn xung quanh. Quán khá vắng vẻ, chỉ lác đác mấy người, bởi vậy khi bước vào tạo nên oanh động nào cả. liếc thấy trong góc quán có người đàn ông trẻ tuổi cùng tóc đỏ. Người đàn ông đó chính là Dạ Thương Ly. tóc đỏ ấy ngồi quay lưng lại với . chậm rãi tới, quan sát hai người.


      “Tiểu Ly!” Dạ Thương Ly nghe tiếng em mình, ngước lên, môi vẫn in lại nụ cười vui vẻ. “Chà, hiếm khi có ai làm cho ấy vui vẻ như vậy. Là ấy sao?” nghĩ thầm, có vẻ như đoán ra được ấy là ai rồi. Thường ngày Tiểu Ly cũng hay cười kiểu ôn nhu nhưng đó chỉ là mặt ngoài, xã giao với người khác, ít khi ấy cười lòng. Khi ở bên Mỹ, ấy đều phải làm việc cả ngoài sáng lẫn trong tối giúp cha nuôi. Dù là đối phó với mấy lão già trong công ty hay giao dịch, quản lí các băng đảng dưới trướng trong thế giới ngầm đều phải cảnh giác. Để lộ cảm xúc là điều tối kỵ, phút sơ sẩy là mất mạng. Dù có tài giỏi đến đâu cũng thể tính đến việc bị giết chết dưới tay những con kiến bé, tất nhiên, điều đó đáng xấu hổ.


      Trong lúc đó, tóc đỏ ấy cũng quay lại. “Đẹp…Đẹp quá!”. kinh diễm nhìn. Mái tóc màu đỏ rực dài đến thắt lưng mềm mại như thác nước, hai con tít hai bên được bện hợp lại lệch chút vào bên phải, đính đó là bông hồng ren vải màu đen. Đôi mắt đỏ như rượu vang thơm ngon quyến rũ. Chiếc mũi nhắn, cao thẳng. Đôi môi được tô điểm lên màu cam pha chút đỏ như hồng diệp giữa bầu trời thu. ấy mặc bộ váy đen tuyền có ren theo phong cách Gothic Lolita. vẻ đẹp như đám lửa nhen hồng đầy mị hoặc, lại như bông hồng đen kiêu ngạo, cao quý, khiến người ta tự chủ trầm mình trong đó.


      “Tiểu Nguyệt, lại đây nào.” Dạ Thương Ly vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh mình. sực tỉnh lại, ngồi vào chỗ, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn ấy.


      “Tiểu Ly, đây là em đáng sao? Dễ thương đấy!” hứng thú nhìn Phong Hàn Nguyệt. Thực rất bất ngờ khi thấy em ấy đấy. Mái tóc vàng rực rỡ như tỏa ánh sáng dịu trong gian khá tối. Bộ đồng phục màu trắng có hoa văn đen tinh xảo như khiến em ấy tỏa ra khí chất thanh khiết, nhàng tựa đóa u lan chớm nở. Đôi mắt màu xanh biếc động lòng người. Đôi môi hồng mềm mại khẽ mở.


      “Đúng đấy! Em mà, sao dễ thương được chứ!” Dạ Thương Ly được dịp nở mũi, hất mặt lên trời, đoạn quay sang Phong Hàn Nguyệt. “Tiểu Nguyệt, đây là người của , Vương Cẩn Lạc.”


      mở to đôi mắt, đáng nhìn Vương Cẩn Lạc. ấy nháy mắt với Phong Hàn Nguyệt, : “Chào em, chị là Vương Cẩn Lạc. Chị 22 tuổi, hơn Tiểu Ly tuổi đấy nha.”


      bất ngờ hơn nữa: “Chị Cẩn Lạc, em gọi chị là Lạc Lạc nha. Chị hơn Tiểu Ly tuổi sao?”


      “Đúng thế, đáng lẽ Tiểu Ly phải kêu chị tiếng ‘chị’, thế mà ta lần đầu gặp lại kêu chị là ‘em’ nữa chứ, bảo sửa mãi mà chịu sửa, là bất công mà!”


      “Lạc Lạc, chị quen Tiểu Ly lúc nào vậy ạ?”


      “Chị gặp trong phi vụ làm ăn. Lúc đó cũng ôn nhu như bây giờ nhưng ăn mặc bảnh bao lắm, nhìn ngầu kinh khủng.”


      “Phi vụ?”


      “Ừ, chắc em cũng biết có nhúng tay vào thế giới ngầm rồi, còn chị là con của dòng dõi mafia Nhật, có thế lực lắm nhé. Khi nào có ai bắt nạt em chị xử lý nó cho.”


      “Vậy vũ khí của chị là gì vậy ạ?”


      “Chị có dùng súng, nhưng chủ yếu là dùng kiếm. Cảm giác vung kiếm đánh với kẻ thù vui lắm nhé!”


      …….


      “Này này, hai người…” Dạ Thương Ly chỉ biết toát mồ hôi nhìn hai người. Sao hai người lại đụng vào nỗi đau kém hơn người tuổi của mình chứ? Sao hai người chỉ lo chuyện mà bỏ rơi mình chứ? Sao hai người lại đẩy mình ra rìa chứ? Mình làm gì nên tội?...


      “…Và sau mấy năm chị rèn luyện cho , biết nấu ăn, giặt giũ,…” Vương Cẩn Lạc và Phong Hàn Nguyệt cười khúc khích.


      “Mình làm gì nên tội? Mình làm gì nên tội? Mình làm gì nên tội? Mình làm gì nên tội? Mình làm gì nên tội? Mình làm gì nên tội? Mình làm gì nên tội? Mình làm gì nên tội?...” Hai người giật mình khi nghe giọng đáng sợ ấy. Dạ Thương Ly ôm trái tim bị tổn thương quay lưng lại, ngồi xổm trước gốc cây trong quán, lấy nhánh gỗ chọt chọt đất, đếm từng con kiến ngang qua. Xung quanh toàn màu xám ảm đạm.


      đường hắc tuyến chảy dài xuống trán hai người. Hai người chỉ có thể cười khổ, thể gì hơn.


      Sau lúc, Dạ Thương Ly trở lại bàn ăn, lại nở nụ cười ôn nhu như trước, ánh sáng lấp lánh lại như quanh quẩn . Lại thêm đường hắc tuyến chảy xuống trán hai người. Nhìn vầng sáng xung quanh , hai người tự hỏi: “Hiệu ứng ánh sáng này ở đâu ra vậy chứ? ấy/ ta bị tự kỷ hồi nào vậy?”


      “Đủ rồi nhé hai người. Các em bỏ rơi giờ lại làm cái mặt đó là sao?” Dạ Thương Ly đau khổ nhìn hai người làm vẻ mặt khinh bỉ. là đau đớn a~. Mình cố gắng hồi phục vẻ ôn nhu rồi mà?


      “Rồi rồi đùa nữa.” Vương Cẩn Lạc cố giữ cho mình phụt cười, nhưng thấp thoáng vẫn thấy được đôi vai run run của . “Chúng ta ngồi khá lâu, cũng nên gọi thức ăn lên.” “Đúng vậy, đúng vậy.” Phong Hàn Nguyệt gật đầu phụ họa.


      “Được rồi.” Dạ Thương Ly ỉu xìu, gọi: “Chú ơi! Đem thức ăn lên giúp cháu nhé!” “Vâng!” người đàn ông ngoài ngũ tuần, hơi mập mạp, vẻ mặt phúc hậu lên tiếng.


      “Tiểu Ly, sao ở đây vắng thế ?” Phong Hàn Nguyệt hỏi. Vương Cẩn Lạc cũng nhìn .


      “Tối hôm qua dạo thấy quán này nên vào trong xem thử. Ở đây chỉ có hai vợ chồng chú ấy thôi. Họ mở quán làm ăn để kiếm sống qua ngày nên cũng sửa sang quán lại lắm, thường là chỉ có khách quen mới đến chỗ này ăn. ăn thử thức ăn ở đây rồi, ngon lắm cơ.”


      “Tối hôm qua sao?” Vương Cẩn Lạc nghiêng đầu, cười khúc khích. “Hình như tối hôm qua ra ngoài ra do em đuổi ra khỏi phòng, cho thuê phòng khác phải?”


      “Hơ?” Phong Hàn Nguyệt tròn xoe mắt, buồn cười hỏi: “Chị đuổi Tiểu Ly ra khỏi phòng luôn sao?”


      “Đúng vậy, tụi chị ở khách sạn. Hôm đó chẳng biết sao tự dưng nổi hứng đuổi ra ngoài.” liếc cái. “Chị thấy lâu quá chưa về nên tìm, thiếu chút nữa đăng tin tìm trẻ lạc. Ai ngờ ngang qua đây thấy ngồi ăn ngon lành. Haizz.” chẹp chẹp miệng.


      ngờ việc chị đuổi Tiểu Ly ra khỏi phòng lại tạo cơ hội cho ấy tìm được chỗ ăn uống.” lắc đầu thở dài.


      “Này này, hai người…” Dạ Thương Ly (lại) toát mồ hôi nhìn hai người trò chuyện vui vẻ (nhưng thực chất là xỉa xói ). ngờ đường đường là lão đại của bang phái khét tiếng, nhất nhì thế giới ngầm lại ngồi toát mồ hôi, bó tay nhìn vợ tương lai và em của mình. Đàn em mà nhìn thấy như vậy chắc há hốc mồm, tin vào mắt mình luôn quá.


      “Thức ăn của các cháu đây. Ăn ngon miệng nhé!” Người đàn ông, cũng chính là chủ quán, nở nụ cười phúc hậu, đặt các thức ăn lên bàn.


      “Vâng, cảm ơn chú ạ.” Ba người nhanh chóng yên tĩnh lại, xem các thức ăn.


      “Woah, thức ăn mới ra lò!” Vương Cẩn Lạc hớn hở nhìn bàn đồ ăn bốc hơi nghi ngút.


      Phong Hàn Nguyệt lấy đũa gắp đồ ăn lên, cho vào miệng. “Ưm! Ngon đấy!” khen tấm tắc. Những người kia là, chỉ biết nhìn vẻ ngoài được đẹp của quán mà nghĩ thức ăn trong này cũng vậy. Nhưng có phải như vậy đâu!


      Tổ chức cha luôn bồi dưỡng mọi sát thủ, hacker,… để họ có cơ thể bách độc bất xâm, cũng ngoại lệ. Từ được thử qua các loại độc vật nguy hiểm thế giới, và bây giờ phải sợ có độc, mê dược hay gì khác có trong thức ăn của mình, trừ phi đó là độc vật, mê dược cực mạnh, vượt quá kiểm soát của .


      Mặc dù cha Tiểu Ly và cha là bạn thân nhưng công việc chuẩn bị để có cơ thể bách độc bất xâm thuộc về danh sách cơ mật của tổ chức. Nhưng sau khi cha mẹ mất, được cha Tiểu Ly nhận nuôi để trả phần ân tình này, trai tiết lộ kế hoạch ấy. Cha Tiểu Ly áp dụng kế hoạch đó cho người của băng đảng mình, tất nhiên trải qua đồng ý của . Có lẽ Tiểu Ly cũng giúp Lạc Lạc thực kế hoạch này nên chị ấy mới tự nhiên như vậy, cần xem thử trong thức ăn có độc hay .


      Tuy nhiên, xét về tỉ lệ giữa lượng máu độc và lượng máu tươi trong cơ thể tất nhiên lượng máu độc trong cơ thể nhiều hơn, tinh thuần hơn so với trong cơ thể Tiểu Ly và Lạc Lạc. Bởi vì những độc vật ấy đều là những vật có độc tính mạnh nhất thế giới, phải trải qua cơn nguy cửu tử nhất sinh khi cho chừng đó độc vật vào cơ thể, nhưng việc đó dễ dàng hơn nhiều khi làm từ bé.


      phần cũng vì các độc vật ấy giờ rất hiếm, chỉ có thể thay thế bằng những độc vật có độc tính yếu hơn, dẫn đến độ tinh thuần máu độc giữa những người hấp thu nó là khác nhau. Còn nguyên nhân nữa là do hai hấp thu độc vật từ yếu đến mạnh từ khi còn trong bụng mẹ.


      Mẹ đến từ gia tộc cổ xưa chuyên nghiên cứu, sử dụng những độc vật nguy hiểm chết người, và bà ấy là vị tiểu thư có thiên tư xuất sắc, vượt xa các tiền bối, trưởng lão trong gia tộc. Khi mang thai trai, mẹ ăn các độc vật khiến tổ chức tiêu hao khá nhiều thời gian để giúp hai hấp thu dễ dàng hơn sau này. Còn Tiểu Ly chỉ mới thực kế hoạch này khoảng năm, sáu năm, chưa kể đến việc độc vật ấy ăn là yếu hay mạnh nữa. Thời gian chị Lạc Lạc hấp thu độc vật lại càng ít hơn. Nhưng ít nhiều chúng cũng giúp hai người họ tự bảo vệ khỏi những độc dược thông thường, thấp kém, hoặc thậm chí là những độc vật có độc tính cao hơn.


      “Vậy sao?” Vương Cẩn Lạc tò mò nhìn Phong Hàn Nguyệt từ ngạc nhiên chuyển sang ăn ngấu nghiến. “Thế chị cũng ăn thử xem.” rồi cầm đũa gắp món thịt trước mặt, trong lòng mong đợi.


      “Chà!” nhắm mắt lại, cảm nhận hương vị đậm đà lan tỏa trong khuôn miệng mình. “Vị sốt vừa đủ, quá mặn cũng quá ngọt. Thịt được nấu vừa chín, hơi dai, trong lúc nhai khiến người ăn cảm nhận đầy đủ hương vị của nước sốt, làm họ muốn ăn thêm miếng nữa.” mở mắt, đưa đũa về dĩa thịt với tốc độ ánh sáng. “Tốt lắm! Mình ăn miếng nữa.”


      Phong Hàn Nguyệt trợn tròn mắt nhìn Vương Cẩn Lạc bình phẩm món ăn. Dạ Thương Ly lên tiếng: “Lúc ở Nhật hay ở Mỹ, mỗi khi ăn với em ấy thỉnh thoảng cũng bình luận về các món ăn, nếu món ăn đó hợp khẩu vị của em ấy. Xem ra em ấy kết món thịt ở đây rồi.” tự hào cười. Chính là người tìm ra nơi chế biến món ăn phù hợp với khẩu vị của vợ tương lai mà!

    3. naki02

      naki02 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      4
      Chương 7: áp


      “Tiểu…Tiểu Ly…” rụt rè . vẫn thầm vển mũi lên trời, hỏi: “Sao thế, Tiểu Nguyệt?”


      cũng thích món thịt, phải ?”


      “Đúng vậy, em biết lâu rồi mà.” vẫn chìm đắm trong tự hào (thái quá) mà chú ý đến ý trong câu đó.


      “Vậy…Nếu nhanh tay là chị Lạc Lạc ăn hết đấy.” nhìn cánh tay của Vương Cẩn Lạc bay vút qua lại dĩa thịt, để lại những tàn ảnh dần phai mờ. Chiếc dĩa đầy ắp thịt nay chỉ còn dưới năm miếng.


      “Hả?” sực tỉnh, vội nhìn về phía dĩa thịt. “Lạc Lạc! Sao em ăn mà chừa cho thế?” xót xa nhìn dĩa thịt chỉ còn ba miếng. được, phải hành động thôi!


      Phong Hàn Nguyệt câm nín nhìn Dạ Thương Ly và Vương Cẩn Lạc ngồi tranh thịt với nhau như mấy đứa bé. Sau hồi đấu đá, giành miếng thịt bằng đũa, ngồi suy sụp ghế, tay che mặt khóc ròng. Vương Cẩn Lạc tỏa ánh sáng lấp lánh, vẻ mặt chiến thắng. Hình như chỉ giành được nửa miếng phải.


      Sau đó hai người chuyển mục tiêu qua các dĩa khác, lại bắt đầu tiết mục giành thức ăn. lắc đầu, thầm nghĩ: “Hai người này cũng sung sức . Thôi kệ vậy.” Thế là vừa ăn vừa nhìn hai người biểu diễn tiết mục buồn cười này. Lúc nào ăn cũng có phim hay xem thế này tốt a~.


      Rầm!


      Bỗng tiếng động lớn phát ra từ nơi nào đó trong quán, thu hút chú ý của mọi người, bao gồm cả bọn Phong Hàn Nguyệt. Nghe thấy tiếng động lớn, hai vợ chồng chủ quán chạy ra xem. tên thanh niên bước vào, dáng vẻ hống hách, ngạo mạn, đôi mắt kiêu căng hếch lên. Tóc nhuộm nhiều màu lòe loẹt, mặc bộ quần áo theo kiểu rách rưới. sau là hai tên đàn em. tên có xăm hình đầu lâu tay trái. tên có vết sẹo dữ tợn kéo dài từ mắt xuống má.


      “Thằng kia! Mày dám hỗn láo với tao sao?” kiêu ngạo hất mặt lên, với người lăn vào bộ bàn ghế gỗ bị gãy tan tành. Người đó từ trong đám hỗn độn cố gắng đứng dậy. ta mặc quần jean, áo thun bình thường. Mái tóc đen ngắn xuề xòa che khuất đôi mắt nhưng mơ hồ vẫn thấy được khuôn mặt góc cạnh đầy cương nghị. Dáng người cao lớn, săn chắc nay bị bụi bặm phủ lên. Khóe môi khẽ chảy tia máu.


      “Haizz, ăn mà cũng bị làm phiền nữa.” Vương Cẩn Lạc thở dài, đặt đũa xuống. đứng dậy, thong thả đến trước mặt tên thanh niên kia. ra muốn quản chuyện bao đồng đâu, nhưng vì tên kia quấy rầy nhã hứng của , phải xử lý thôi. Phong Hàn Nguyệt thấy vậy cũng định đứng lên, nhưng Dạ Thương Ly kéo ngồi xuống. thắc mắc nhìn , mỉm cười lắc đầu. “Vậy tiện thể xem chị ấy xử lí thế nào luôn.” thầm nghĩ.


      Hai vợ chồng chủ quán thấy tình hình ổn, vội khuyên can: “Cậu gì ơi, có gì từ từ . Đừng đánh nhau trong quán chúng tôi chứ.”


      “Hử?” Tên thanh niên kia nhướng mày lên. “Mày nghĩ mày là ai mà dám ra lệnh cho tao? Tao thích làm gì mày quản được sao?” rồi hất đầu ra hiệu cho hai tên phía sau. Tên có vết sẹo hung hăng bước tới, đạp mạnh ông chủ quán ra ngoài.


      Ông ngã mạnh về phía sau, đụng vào Vương Cẩn Lạc. nhàng đỡ ông, : “ hống hách lại còn biết kính trọng người lớn tuổi. Vậy là được đâu nha~”


      “Lại thêm đứa nữa à? Bớt quản chuyện bao đồng , mày-” bỗng dưng im bặt, kinh diễm nhìn tới. Mái tóc đỏ rực đung đưa trong gió. Tà váy đen khẽ bồng bềnh. Khuôn mặt tuyệt diễm, đôi mắt màu rượu vang đỏ. Khóe môi cười lại tựa cười.


      hồi thần, nở nụ cười đểu cáng: “Mĩ nữ, em có muốn với ? làm em sung s-”


      Phụt!


      Bỗng cái đầu của rơi xuống đất, máu bắn tung tóe từ cổ. Cơ thể từ từ ngã xuống về phía sau, hơi giật giật. Máu tràn ra cả vũng, quần áo thấm đẫm màu đỏ.


      Phong Hàn Nguyệt lén nhìn sang Dạ Thương Ly, thấy vẫn nở nụ cười ôn nhu như trước, nhưng phần nhiều là giận dữ thầm chực chờ bộc phát. Xung quanh sát khí. hỏi : “Tiểu Ly, chị Lạc Lạc làm vậy thấy thế nào?”


      nhếch mép, : “Lạc Lạc làm rất đúng. ta đáng chết!”


      Vương Cẩn Lạc vẫn đứng yên chỗ cũ, ai thấy làm gì, trừ Dạ Thương Ly và Phong Hàn Nguyệt. tia chán ghét khẽ xẹt qua trong đôi mắt . Hạng người thấp kém như thế này mà sử dụng thanh kiếm quý giá của đáng. chỉ cần dùng chủy thủ là xong. Về phần những người khác khi xảy ra vụ ẩu đả họ chạy mất, vì vậy khi giết người cần phải cố kị gì cả. Còn hai vợ chồng chủ quán sao? giúp họ tất nhiên họ phải kín miệng rồi. Nếu họ là loại người giữ được miệng cũng có biện pháp khác.


      “M-Mày dám…!” Hai tên còn lại phẫn nộ nhìn , xông tới, nhưng cũng tránh khỏi cái chết. Hai tên kia bị đâm thẳng vào ngực, vị trí trái tim. Mọi hành động đều liền mạch, dứt khoác.


      Vương Cẩn Lạc buồn cười nhìn: “Hai tên này cũng vui , chết mà cũng tạo dáng nữa.” Dưới đất là xác của hai tên kia. Tên có hình xăm tay miệng há to, hơi méo sang bên, mắt vẫn đọng lại giận dữ, cùng với chút kinh hoàng. Tên có vết sẹo mặt có vẻ như theo đạo Chúa phải, nằm thẳng, hai chân khép lại, mắt nhắm, hai tay đặt chéo trước ngực. Chẳng biết thời gian ở đâu ra cho làm vậy nữa.


      “Ừm… Vết cắt sắc, nhanh, gọn, ra tay ngoan tuyệt,…” Sau chốc xem cảnh vui, Phong Hàn Nguyệt gật gù nhìn bàn tay chút dính máu của Vương Cẩn Lạc.


      “Ách, lại vậy nữa rồi.” Dạ Thương Ly bình tĩnh trở lại. ngán ngẩm nhìn hai cái xác. “Mỗi lần Lạc Lạc ra tay lại xuất tình trạng này. lẽ là do em ấy nhanh chóng tạo góc chém để xác chết được sắp xếp theo đội hình, hình thành thói quen, đến khi hành vô thức làm mà biết sao?”


      Vương Cẩn Lạc đến trước mặt người đàn ông cố gượng dậy, hỏi: " sao chứ?" rồi chìa tay ra, ngỏ ý giúp đỡ.


      ta ngước mặt lên, xác định hỏi: "Thi...Thi?".


      "Thi Thi?" thầm nhíu mày nhìn khuôn mặt góc cạnh ấy. " ta… đến em ấy sao?". Suy nghĩ vút qua, đoạn lắc đầu : " phải, tôi phải là Thi Thi gì đó."


      Nghe vậy, cúi gằm mặt, mơ hồ nở nụ cười chua chát, lẩm bẩm: "Phải rồi...em ấy sao có thể quan tâm đến mình chứ. Thi Thi... Thi Thi..."


      gượng đứng dậy, bỏ qua bàn tay chìa ra của , : "Xin lỗi, tôi nhầm người. Cảm ơn giúp đỡ." Rồi loạng choạng ra ngoài.


      "Mùi rượu nồng nặc." thầm nghĩ.


      "Chà! Có lẽ là con người thất tình." Phong Hàn Nguyệt với vẻ cảm thông. Mùi rượu nồng thế cơ mà, rồi nhầm chị Lạc Lạc với ai đó nữa chứ. Đoạn quay sang với hai vợ chồng chủ quán: "Hai bác an tâm nhé! Chúng cháu xử lí giúp cho!" Rồi nở nụ cười tươi, nhưng trong mắt họ nụ cười ấy đáng sợ, cảm giác như bị nòng súng lạnh lẽo chĩa vào đầu.


      "V-Vâng, chúng tôi k- thấy gì hết..." Họ run rẩy .


      "Vậy tốt." Dạ Thương Ly đặt tiền lên bàn. "Đây là tiền ăn và tiền bồi thường. Hai bác hãy duy trì quán nhé." rồi và Phong Hàn Nguyệt, Vương Cẩn Lạc thong thả ra ngoài trong sợ hãi của hai người. Các thuộc hạ của nhanh chóng xuất từ trong bóng tối, dọn dẹp xác chết rồi biến mất. Cả quán trừ chiếc bàn bị gãy đều như lúc đầu, như có chuyện gì xảy ra.


      Ba người tản bộ về nhà của Phong Hàn Nguyệt. Bầu trời đêm đen ánh lên những ngôi sao sáng như sắp chợp tắt. Ba người chậm rãi lề đường, tận hưởng gian tĩnh lặng cùng với từng làn gió mát rượi luồn vào tóc mình.


      "A! Kem dâu kìa!" Bỗng Phong Hàn Nguyệt lên tiếng, hưng phấn nhìn về quán kem , tấm bìa trước quán có in hình kem dâu.


      Dạ Thương Ly nhìn theo, ngộ ra: " Phải rồi, lâu nay em cũng ít khi ăn kem dâu nhỉ? Em tới đó mua , mua cho Lạc Lạc luôn nhé." rồi đưa tiền cho . nhận lấy, cười loan loan rồi chạy mua kem. sủng nịnh nhìn bóng lưng . Vương Cẩn Lạc thầm nghĩ: " đúng là thương em . Đây có phải là hội chứng Siscon (cuồng em ) mà cha ta?"


      Đường phố bây giờ khá vắng vẻ, hầu như có chiếc xe nào qua cả. nhanh chóng mua hai cây kem rồi chạy về, nụ cười rạng rỡ luôn thường trực môi . chạy, bỗng từ xa lấp loé bóng đèn vàng lớn dần. chiếc xe tải lớn đến với tốc độ rất nhanh, sắp sửa tông vào thân hình bé của .


      "Tiểu Nguyệt!" Vương Cẩn Lạc kêu thất thanh, đôi mắt co lại. vụt đến bên Phong Hàn Nguyệt, ôm vào lòng rồi chạy lại về phía lề đường, mọi hành động đều diễn ra rất nhanh, chưa đầy giây. Vương Cẩn Lạc lo lắng hỏi: "Tiểu Nguyệt, em sao chứ?" còn khá hoảng sau việc vừa rồi. Dù Tiểu Nguyệt có là em của người của mình, lão đại bang phái khét tiếng, dù có am hiểu các loại vũ khí thế nào chăng nữa nó vẫn chỉ là đứa bé, chưa thể bảo vệ được mình.


      “Tiểu Nguyệt! Lạc Lạc! Hai em thế nào?” Dạ Thương Ly vội vàng chạy đến bên hai người. Tim như sắp nhảy ra ngoài khi nghĩ đến thấy cảnh Tiểu Nguyệt ngã xuống, cả người đầy máu. sắp chạm được vào người Tiểu Nguyệt nhưng ngờ Lạc Lạc lại nhanh tay tới trước. Dù biết hai người đều có thân thủ rất tốt, chút việc này thể làm khó hai người, nhất là Tiểu Nguyệt được chính tay dạy từ nhưng thể bình tĩnh được khi thấy cảnh ấy diễn ra ngay trước mắt mình. may là cả hai đều sao cả!


      “Em sao, Tiểu Nguyệt cũng vậy!” kiểm tra xem Tiểu Nguyệt có chịu thương tích nào , may là người em ấy chút xây xát nào. thầm thở phào, lại lo lắng nhìn vẻ mặt thẩn thờ của Tiểu Nguyệt. “Em ấy vẫn còn bị kinh hách sao?”


      Phong Hàn Nguyệt hơi ngơ ngác chút. Lúc nãy khi sắp bị tông định tránh ra, chỉ là việc rất đơn giản, nhưng ngờ Lạc Lạc lại nhanh chóng kéo ra ngoài. Cảm giác được chị ấy ôm trong vòng tay kì lạ. Cứ như là... được nằm trong hơi ấm của mẹ ấy. muốn rời khỏi chị ấy chút nào.


      “Tốt lắm! Mình quyết định đồng ý Lạc Lạc là chị dâu tương lai của mình!” vui vẻ nghĩ thầm. Vậy là sau này có thể ôm Lạc Lạc bất cứ khi nào mình muốn rồi! Tất nhiên, cũng phải để gian riêng cho Lạc Lạc và Tiểu Ly nữa.


      Dạ Thương Ly nhõm nhìn hai người có việc gì. nhíu mày nhìn theo chiếc xe vừa ngang qua, dần khuất vào trong bóng đêm. “Tên tài xế ăn mặt kín đáo, thể thấy được mặt. Bình thường có ai lại làm như vậy, biển số xe cũng có. Lẽ nào là mưa? Nhưng sao lại nhằm vào Tiểu Nguyệt chứ?” thầm lưu ý, ở bên cạnh Tiểu Nguyệt mà để em ấy gặp bất trắc quả là thứ vô dụng!


      hồi sau, ba người lại dắt tay nhau về nhà, nhưng lần này lại khác. Hai cây kem dâu rơi xuống đất trong lúc vụ việc diễn ra, Phong Hàn Nguyệt hơi tiếc chút nhưng thể xin mua tiếp được, Tiểu Ly và Lạc Lạc nắm tay chặt. Nhưng dù sao như vậy cũng tốt, có thể cảm nhận được thương mà hai người dành cho . Hơi ấm từ tay hai người truyền vào tay như làm ấm cả trái tim lạnh lẽo bấy lâu nay.


      thầm mỉm cười trong hạnh phúc. Nụ cười đẹp rực rỡ như làm sáng rực cả thiên , gì sánh bằng.

    4. naki02

      naki02 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      4
      Chương 8: Hồi ức đáng sợ của Dạ Thương Ly


      Về đến nhà, Phong Hàn Nguyệt mở cửa vào trong lớn: “Bác quản gia, cháu về rồi này!” Thường giờ này bác ấy vẫn chưa ngủ và ở trong phòng làm việc gì đó. Tổ chức luôn tôn trọng bí mật của mỗi thành viên. Họ làm gì tổ chức quan tâm, miễn sao họ luôn trung thành và sẵn sàng hi sinh vì tổ chức là được. vậy thôi chứ bất cứ thành viên nào mất ai cũng đều đau lòng cả. Đa phần mọi người đều là nhi, gắn bó với nhau từ bé, như đại gia đình vậy.


      chủ, mừng về!” Người quản gia cười hiền hậu, ra ngoài đón . Bỗng ông mở to mắt, môi run run, trong giọng giấu nổi vui mừng: “Cậu…Cậu cả!”


      “Chào bác, lâu rồi gặp bác ạ!” Dạ Thương Ly cười ôn nhu. Hơn sáu năm chưa gặp bác ấy rồi nhỉ? Lúc cha nhận nuôi em Tiểu Nguyệt, các thành viên trong tổ chức khá là lúng túng về việc phải xưng hô thế nào. Vì vậy chỉ ngày sau đó, quy định được đặt ra bởi các trưởng lão, là con cả, của Tiểu Nguyệt là con thứ và em ấy là con út. Tuy nhiên, trong cái tổ chức thương nữ hơn nam này Tiểu Nguyệt được gọi là chủ luôn, còn hai người vẫn giữ nguyên như cũ. cũng dở khóc dở cười khi nghe tin này a~


      Lần đầu gặp bác ấy quả là thể quên được. Mới đầu trông bác ấy như người đàn ông lớn tuổi vô hại, nhưng lúc đó nghĩ thân là quản gia của tổ chức hắc bang sao có thể như vậy được. Thế là ngỏ ý giao đấu và được chấp nhận. ngờ chỉ sau vài giờ bầm dập cả người, còn bác ấy chỉ bị xây xát thôi. Bây giờ nhớ lại mà vẫn còn thấy run run.


      “Phải phải.” Ông quản gia vui mừng cười. Cậu bé hay chạy nhảy năm nào giờ trở thành người con trai trưởng thành rồi, còn làm mưa làm gió trong thế giới ngầm nữa chứ. Thời gian trôi qua nhanh. “Còn đây là…?” Ông thắc mắc nhìn tóc đỏ bên cạnh và Phong Hàn Nguyệt. Trông ba người có vẻ rất thân nhỉ?


      Dạ Thương Ly hớn hở : “Đây là người của cháu, Vương Cẩn Lạc, tiểu thư của dòng dõi Mafia Nhật.” Nghe vậy, mỉm cười, hơi cúi người : “Cháu chào bác ạ.”


      “Chào Vương tiểu thư. Tiểu thư rất xinh đẹp đấy.” Ông hơi ngạc nhiên nhìn . Việc cậu cả trở về bất ngờ, đằng này cậu ấy lại đem về bạn xinh đẹp thế nữa. Tin mừng! Tin mừng!


      “Cảm ơn bác ạ!” Vương Cẩn Lạc che miệng, cười khúc khích.


      “Tất nhiển rồi! Người của cháu mà, sao đẹp được chứ!” tự hào . Con mắt thẩm mỹ của từ trước đến nay vẫn luôn tốt. Bạn của cần phải tụ hợp đủ các chỉ tiêu do đặt ra, và trong lần bàn chuyện làm ăn phát ấy phù hợp các chỉ tiêu đó. Sau nhiều lần tiếp xúc sa vào lưới tình, thể thoát ra, con người và tính cách của Vương Cẩn Lạc càng làm ngạc nhiên và hơn nữa. Có lẽ phải tính chuyện tương lai thôi!


      “Hơ?” Phong Hàn Nguyệt nhìn nhìn ba người, thầm nghĩ: “Mình bị cho ra rìa rồi sao?” Đoạn chú ý đến vẻ mặt của Dạ Thương Ly, khẽ giật mình. “Tiểu…Tiểu Ly à, mặt …” Khuôn mặt của , sao nhỉ, nhìn gian vô cùng. chỉ thấy vẻ mặt đó của lần, đó là lúc chơi khăm . Mới đầu gặp và những ngày sau đó, trong ấn tượng mỗi người người khá lạnh lùng, chỉ hay cười với . Tiểu Ly thấy vậy bèn bàn bạc với để nghĩ ra mưu kế khiến ấy lộ ra vẻ mặt khác. Tuy lúc đó mắc chứng trầm cảm nhưng khi nghe ấy bày kế thấy vui vui, cũng góp mặt vào luôn.


      Vào buổi chiều hạ mát mẻ, cả hai thực kế hoạch. trai chơi thả diều, bỗng cơn gió mạnh phất qua làm vuột mất con diều, nó bay về phía cây cổ thụ phía xa. lặng lẽ nhìn theo, hơi trầm mặc chút rồi : “Thôi, em chơi nữa.” rồi bỏ về. thấy vẻ buồn bã thoáng qua trong mắt , hơi lo lắng, suy nghĩ đôi chút rồi chạy về phía cây. liếc mắt thấy bóng người ấy chạy , thầm vào chiếc đồng hồ màu đen đeo tay: “Báo cáo, cá cắn câu.” “ .” Từ trong đó vọng ra giọng của Dạ Thương Ly.


      sau khi đến phía cây cổ thụ thấy con diều rơi xuống dưới gốc cây, nằm đè những chiếc lá rơi rụng. “Quái lạ, sao hôm nay lá rơi nhiều thế? Chưa đến mùa thu mà?” khó hiểu nghĩ, nhưng cũng quan tâm lắm, còn phải lấy diều về cho em ấy nữa. bước tới gần, cúi người xuống lấy. Ngón tay khẽ chạm vào góc cạnh của con diều.


      Soạt!


      Bỗng tiếng động vang lên, chưa kịp định thần thấy mình bị treo lơ lửng trung. sợi dây thừng trói vào cổ chân , cả người đung đưa ổn định.


      “Tốt lắm! Thành công rồi!” Dạ Thương Ly nắm chặt nắm đấm, vui vẻ vào chiếc đồng hồ đeo tay. Cùng lúc đó Phong Hàn Nguyệt cũng lén chạy đến, trốn vào bụi cây và thấy cảnh bị treo lên.


      bình tĩnh lại, theo góc nhìn ngược phát Dạ Thương Ly đứng trong cửa sổ căn phòng phía bên trái, tay cầm ống nhòm, vào chiếc đồng hồ, vẻ mặt thành công thực được mưu kế. bỗng nghĩ ra điều gì, nhìn xung quanh, thấy cái đầu hơi nhô ra từ trong bụi cây, ai khác, đó chính là em đáng của .


      đen mặt, gân xanh giật giật trán. nghiến răng ken két, : “Dạ. Thương. Ly.”


      “Để xem, vẻ mặt em ấy như thế nào n-” Dạ Thương Ly với Phong Hàn Nguyệt xong, hớn hở nhìn vào ống nhòm, bỗng khựng lại, nụ cười đắc thắng môi cứng ngắc, từng giọt mồ hôi trượt xuống sau gáy .


      “K- ổn rồi!” Hai suy nghĩ cùng lên trong tâm trí hai người.


      đung đưa người mạnh hơn, mượn lực đẩy người đứng lên ngọn cây, nhanh chóng lấy chủy thủy giấu trong giày cắt vào sợi dây. Rẹt! Sợi dây mong manh rơi xuống như hồi chuông báo động trong đầu hai người.


      “Tiểu Nguyệt à! Chúng ta phải làm gì đây? Tiểu-” Dạ Thương Ly vội vàng , nhìn vào bụi cây trốn vừa nãy. “Tiểu Nguyệt?! Em đâu rồi?” hốt hoảng nhìn bụi cây bóng người. Bỗng tiếng của vang lên trong chiếc đồng hồ: “Em trốn đây. bảo trọng nhé!” Rồi cắt đứt liên lạc.


      “Hả? Tiểu Nguyệt! Này, Tiểu Nguyệt!” cố gắng gọi tên trong vô vọng.


      giỏi nhỉ?” Bỗng giọng đáng sợ như ma quỷ địa ngục vang lên. Dạ Thương Ly nuốt nước bọt, run run quay lại, miệng méo xệch, cười cầu hòa: “Ha ha ha… Chào buổi chiều…” hoảng sợ nhìn khuôn mặt hầm hầm của cậu bé ấy, tay quay quay chủy thủ, khóe miệng cười lạnh. chiếc chủy thủ bạc phản chiếu vẻ mặt xanh ngắt của .


      “Nhận trừng phạt !” rồi cậu bé động thủ.


      …” hoảng lên, nhìn chiếc chủy thủy đến gần.


      “AAAAAAAAAAAAAAAAA!” Tiếng hét vang tận chân trời, rung chuyển cả căn biệt thự, những con quạ đậu những cành cây cũng sợ hãi bay . Những người trong nhà giật mình, đánh rơi những thứ cầm tay. Tiếng những chiếc dĩa rơi chói tai sàn.


      Phong Hàn Nguyệt lắc đầu, thầm cầu nguyện cho Dạ Thương Ly. phải sợ phải đến phiên mình bị như vậy. ấy chắc chắn cố tình bỏ qua lỗi của . Bây giờ chỉ việc đợi đến tối xem Tiểu Ly lãnh hậu quả gì thôi.


      Mặt trời nhanh chóng lặn xuống, cả nhà tụ lại ăn bữa tối. Ai cũng nhìn khuôn mặt bầm tím đến biến dạng, đôi mắt sưng húp lên, cả cục u to đầu nữa. Buồn cười nhất là mái tóc tím than đẹp đẽ hôm nào giờ còn sợi. Đầu sáng bóng như vừa được chăm sóc bằng dịch vụ đặc biệt.


      “Ha ha ha ha!” Những người giúp việc muốn cười nhưng dám cười, chỉ có thể khổ sở cúi gằm mặt xuống, bụm miệng, vai run run. Nhưng các thành viện trong tổ chức và người trong gia đình khác. Họ cười phá lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. số người còn làm quá hơn nữa, cười lăn lộn, đập bàn đập ghế. số khác thậm chí còn nằm dưới đất lăn qua lăn lại, tay ôm bụng tay chỉ vào mặt , cười biết trời trăng mây gió.


      Khuôn mặt thấp thoáng màu đỏ, nhanh chóng ăn xong rồi chạy lên phòng. nhốt mình trong đó ba ngày ba đêm. Người trong nhà cũng lo lắng thẹn quá hóa giận. Mỗi khi đến bữa cơm, người giúp việc đều đem khay cơm lên, đặt trước cửa phòng rồi xuống, bởi cho bất cứ vào phòng cả.


      Đến sáng ngày thứ tư, xuống. Ai cũng há hốc miệng nhìn mái tóc của trở lại. “A, tưởng gì! ra là dùng thuốc mọc tóc!” Mọi người hẹn mà cùng nghĩ, nhưng sau đó lại cười phá lên. Thuốc mọc tóc là dành cho những người hói đầu, sao đứa nhóc lại sử dụng chứ!


      Thoát khỏi dòng hồi tưởng, Phong Hàn Nguyệt nhếch nhếch môi, cật lực để mình phụt cười.


      Dạ Thương Ly bỗng cảm thấy lông tóc dựng thẳng lên, nhìn xung quanh. “Quái, có ai nghĩ xấu mình sao? Sao có thể chứ? người đẹp trai, ôn nhu như mình con bu bám còn hết huống gì là nghĩ xấu!” hồn nhiên biết được đó là do Phong Hàn Nguyệt nhớ lại hồi ức ấy.


      “Tiểu Ly, dẫn em tham quan nhà !” Vương Cẩn Lạc hai mắt tỏa sáng nhìn . Căn biệt thự to thế này biết có thứ gì chơi vui nhỉ?


      thấy vẻ mặt đáng của , lòng mềm nhũn, gật đầu : “Được thôi.” Rồi hai người nắm tay nhau .


      Phong Hàn Nguyệt vội kéo áo lại, thắc mắc nhìn . khẽ động đậy miệng: “Huấn luyện! Huấn luyện!” đừng có người mà bỏ bê việc huấn luyện cho em chứ!


      thấy ra hiệu sực nhớ ra, quay sang với Vương Cẩn Lạc, cười hối lỗi: “ xin lỗi nha, và Tiểu Nguyệt có chút việc, thể dẫn em được.” với bác quản gia: “Bác dẫn Lạc Lạc giúp cháu nhé.” Ông gật đầu.


      “Vậy được, em và bác ấy nhé.” Vương Cẩn Lạc cùng ông quản gia nhanh chóng những nơi xung quanh cùng với những tầng .


      “Tiểu Ly.” Phong Hàn Nguyệt tiếp tục kéo áo Dạ Thương Ly để dừng việc nhìn bóng lưng Vương Cẩn Lạc. Xem ra Tiểu Ly chị Lạc Lạc đắm đuối rồi. “Lúc nãy khi em mua kem, có cái xe chạy ngang qua ấy, chị Lạc Lạc kéo em ra, nhìn sắc mặt chị ấy em thấy có vẻ như chị Lạc Lạc biết em có thể tự vệ. Sao vậy ?”


      “À, chuyện đó hả.” . “Việc em là sát thủ chưa thể cho ai biết được. Em biết đấy, tổ chức của cha em rất mạnh, cha mẹ em luôn được bảo vệ mỗi giờ mỗi phút, lại cả cha em là lão đại của tổ chức này, luận về cách đấu, giết người ít ai sánh bằng, còn giỏi về nhiều lĩnh vực khác nữa. Thêm cả mẹ em là con của gia tộc cổ xưa chuyên nghiên cứu những độc vật nguy hiểm, lại còn có thiên tư xuất sắc. vậy bà ấy cũng có thể tự bảo vệ mình. Nhưng đến cả hai người tài giỏi như vậy cũng tránh khỏi cái chết. Từ đó có thể thấy được kẻ giết cha mẹ em mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng, chưa kể đến tổ chức, hệ thống tình báo của nữa. Nếu chuyện này lộ ra cho bất cứ người nào biết có thể người đó bị liên lụy, kể cả bạn bè em và Lạc Lạc. Vì vậy chỉ cho em ấy biết là em có nghiên cứu số vũ khí thôi.”


      ra là thế.” khẽ nhoi nhói trong lòng, ngọn lửa thù hận cứ nhen nhói trong tâm trí . Nhưng nhất định thể bộc lộ nó ra, nếu Tiểu Ly lo lắng mất.

    5. naki02

      naki02 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      4
      Chương 9: Nỗi lòng của người

      “Chúng ta cũng nên sắp xếp số thứ.” Dạ Thương Ly thầm lo lắng khi thấy Phong Hàn Nguyệt biểu lộ cảm xúc gì khi về cái chết và kẻ thù của cha mẹ . Mới đầu để ý thấy hay thể cảm xúc ra ngoài mặt quá rệt, nếu cười chỉ là nhếch nhếch môi lên. Nhưng điều đó càng làm lo lắng hơn nữa. Tuy bây giờ cười nhiều hơn nhưng sợ đè nén quá lâu dẫn đến hậu quả xấu mất. Dù biết rằng chỉ có thể lo lắng suông nhưng mong muốn điều đó xảy ra với em chút nào.


      cố ép mình hỏi Tiểu Nguyệt nghĩ gì, nếu em ấy lại buồn và nghĩ nhiều hơn mất.


      Nhìn vào đồng hồ đeo tay, : “Bác quản gia, bác bật công tắc khởi động tầng đó giúp cháu nhé.” “Vâng, thưa cậu cả.” Rồi để tay xuống, đợi 10 giây sau tạm thời tắt liên lạc. Tầng đó là nơi tập luyện được xây riêng cho Phong Hàn Nguyệt. Trong biệt thự có tất cả 160 phòng tập luyện, mỗi căn phòng đều rất rộng lớn, trung bình có thể chứa được 500 người trở lên và được cài đặt chương trình mô phỏng. Các thành viên khác cho phép được thực hành mình hoặc kết thành nhóm, lựa chọn nơi bất kì có mức nguy hiểm từ thấp đến cao thế giới tùy theo khả năng mỗi người, mỗi nhóm để chương trình mô phỏng lại và bắt đầu tập luyện, tất nhiên nguy hiểm trong đó thấp hơn nhiều so với cảnh nhưng đó cũng là cách để tự trải nghiệm các loại địa hình và nâng cao khả năng chiến đấu trong gian ảo, nhờ đó mà khả năng sống sót trong trận chiến tăng cao hơn.


      Còn chiếc đồng hồ này là sản phẩm do hai hắc bang Thương Thiên của cha Phong Hàn Nguyệt và bang Hắc Long của cha Dạ Thương Ly cùng hợp tác phát minh ra, tên gọi Clock Han. Nó có thể được làm thành từng kiểu dáng và kích thước tùy theo cầu của mỗi người. Nó được bán ra cho các tổ chức khác mà chỉ là vật dụng của riêng các thành viên trong hai bang.


      Bề ngoài Clock Han cũng như mọi đồng hồ khác, mới nhìn những tưởng đó chỉ là chiếc đồng hồ thông thường. Nhưng , nó có nhiều công dụng khác rất tiện lợi. Mặt cùng là miếng kính bảo vệ rất cứng, tiếp đến là đồng hồ chỉ giờ, mặt dưới là chiếc la bàn chỉ hướng, dưới cùng có con chíp có thể chiếu lên hình chiếu ba chiều của người liên lạc cùng mà ảnh hưởng đến việc xem giờ hay xem hướng. Ở phần vỏ bọc đồng hồ, phía trước số 12 có cái đèn chiếu sáng có thể phát ra xa đến hơn 70m, ánh sáng le lói có thể được dùng như tín hiệu cấp cứu hay khẩn cấp.


      Khi liên lạc với nhau, bộ thu trong Clock Han truyền giọng của người này qua bộ phát trong đồng hồ của người kia, khiến cả hai có thể nghe tiếng lẫn nhau. Có hai cách để chuyện qua lại. Cách thứ nhất là nhấn nút bên cạnh để con chíp phát hình chiếu ba chiều lên để tiện liên lạc và bàn chuyện. Cách thứ hai là chỉ cần gọi tên người cần liên lạc đồng hồ tự động kết nối với đồng hồ của người kia. Nếu có việc gì nữa ngưng , đợi 10 giây sau đồng hồ tạm thời tắt liên lạc để tiết kiệm điện năng. Trong trường hợp khẩn cấp có thể nhấn nút bên cạnh đồng hồ để nó tắt hẳn, đồng thời cũng thể liên lạc với bất cứ ai.


      Tuy nhiên, chiếc đồng hồ Clock Han này là phát minh cần thời gian khá dài và lượng chuyên gia tài giỏi để chế tạo, vì vậy mỗi khi nó bị hư hay trục trặc rất khó sửa chữa, cần chính tay người chế tạo nhúng tay vào.


      Trong nó còn thứ nữa, đó là kíp nổ. Trong con chíp của bất cứ đồng hồ nào cũng cài kíp nổ, phòng trường hợp các sát thủ cần tự sát để giữ kín tuyệt mật khi bị giam giữ hay cần trốn thoát lúc thể thoát thân hoặc do bị thương quá nặng, có khi còn để hủy diệt khu vực cho nhanh gọn nữa. Muốn cho nó nổ chỉ cần lấy con chíp ra, bóp chặt sao cho nó có vết nứt rồi ném về phía muốn nổ hoặc đặt xuống dưới đất. Sau 5 giây cần phải nhanh chóng tránh ra xa, nếu chôn thân cùng với đống hỗn độn bị phá hủy trong phạm vi 300m, nếu nhiều cái gộp lại hiệu quả nhân lên gấp mấy lần. Tuy nhiên phải cẩn thận khi sử dụng chúng, bởi vì chỉ cần dính chút hơi lửa bị bỏng rất nặng.


      Về phần lỡ tay bóp nát con chíp? Chuyện đó hoàn toàn thể xảy ra. Mọi thành viên trong tổ chức dù chỉ là người giúp việc đều được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Do đó việc bóp cho con chíp xuất vết nứt chỉ là việc rất cỏn con.


      Sau khi vứt con chíp , có thể về tổ chức của hai nhà nhờ các chuyên gia gắn con chíp khác vào. Nhưng để tiện hơn họ chế tạo chiếc hộp , trong đó bao gồm rất nhiều con chíp được gắn màng bảo vệ, có thể đem theo bên mình mọi lúc. Ngoài ra họ còn hướng dẫn mọi người cách để gắn con chíp vào, nếu gắn đúng vị trí dẫn đến trục trặc về hình chiếu ba chiều, bắt liên lạc được hay nghiêm trọng hơn kíp nổ trong con chíp nổ tung khi đồng hồ va chạm mạnh với vật cứng, đối với các thành phần hay làm rớt đồng hồ khá là nguy hiểm. Còn thông thường con chíp được cố định trong phạm vi nhất định, bị xê dịch ra vị trí khác có khả năng làm nổ tung.


      “Tiểu Nguyệt, trong lúc ở đây mọi thứ ở tầng đó vẫn giữ nguyên chứ?” Dạ Thương Ly vừa hỏi, vừa cùng Phong Hàn Nguyệt đến phòng sách.


      “Vâng, vẫn như cũ. Em cũng chạm vào hoặc tập luyện những gì cho phép.” ngoan ngoãn trả lời, cũng có vài phần tiếc nuối. Bao nhiêu năm qua chương trình tập luyện của rất ít, đa phần là rèn luyện thể lực, kiểm soát lực phát ra thanh, tốc độ, kĩ năng bắn súng và sử dụng các vũ khí khác. loáng thoáng biết được ở tầng đó còn có số trò hay nữa nhưng Tiểu Ly lại cho phép đụng vào, còn cái gì mà chưa đủ lực để rèn luyện, thứ đó rất nguy hiểm, rồi còn sợ bị thương nữa chứ.


      , từ chịu rất nhiều cơn đau đớn, từ việc ăn độc vật cho đến việc huấn luyện, nỗi đau khi mất người thân cũng nếm đủ. Việc ăn độc vật còn tốt hơn chút vì ngay từ khi mới sinh ra trong cơ thể có lượng máu độc khá tinh thuần. Nhưng việc huấn luyện khác. Trừ giờ ăn ra rèn luyện mọi lúc ngừng, kết hợp với nghỉ ngơi chút ít, đồng thời số vết thương nhận được cũng khá lớn. Lúc gần như mỗi ngày người đều có các vết bầm lớn, thậm chí còn có số vết thương sâu vào trong da thịt, chảy máu rất nhiều.


      Còn may mắn là hay rèn luyện mình, bởi vì các giáo sư trong tổ chức hệ thống sẵn cho phần phải rèn luyện. Vì vậy khi bị thương có thể thông qua thang máy trong chính tầng đó mà về thẳng phòng mình, tự bôi thuốc và băng bó. Chứ mọi người lại lo lắng, cho ra khỏi phòng tháng mất thôi. ít vết xây xát hay chảy máu chút sao, nhưng cứ hể thấy người đầy vết thương xúm lại, hỏi han đủ thứ, chăm sóc, băng vết thương cho xong rồi bắt buộc phải ở trong phòng nguyên tháng.


      lần giáo sư dạy phần mới cho vì thấy tiếp thu khá nhanh, trong quá trình tập luyện lỡ làm rách phần áo ở cánh tay, làm lộ ra vết thương bị hở chảy máu. Mỗi lần rèn luyện hay mặc áo quần màu đen để tránh người khác thấy màu máu nếu sơ suất, nhưng bây giờ cánh tay áo lại bị rách, vết máu rỉ ra miếng băng rất ràng. Như vậy chỉ là bình thường, nhưng khổ nỗi đó lại là fan hâm mộ cuồng nhiệt của (theo lời giới thiệu của chủ tịch câu lạc bộ cuồng Phong Hàn Nguyệt trong tổ chức), thấy chảy máu vội vàng thông báo cho mọi người, đúng hai giây sau, biết bằng cách nào, tất cả có mặt đông đủ, đám lao nhao cả lên, cuối cùng dù có làm mặt lạnh đến cỡ nào cũng tránh khỏi kết quả phải ở trong phòng dưỡng thương tháng.


      Nhưng điều làm thầm hả hê là đám người đó cũng nhận trừng phạt vì điều động đám hacker chuyên nghiệp trong tổ chức xâm nhập vào khu vực huấn luyện của được cho phép, khiến mật khẩu vào khu vực của và cánh cửa chính phải thay mấy lần. Thông thường mật khẩu này chỉ có , trai và Tiểu Ly biết, để hack nó cũng rất khó khăn, vậy mà hiểu sao lúc đó chỉ cần hai giây giải ra rồi, chắc là thông minh đột xuất.


      Bây giờ Tiểu Ly trở về, có thể các phần rèn luyện tăng lên đáng kể, đến lúc đó còn phải chán nữa. Chương trình tập luyện lúc trước giờ chẳng là gì đối với , cũng như số vết thương người nhận được chỉ là con số tròn trĩnh.


      “Tốt lắm.” Dạ Thương Ly , khóe môi khẽ câu lên. “Lâu lắm rồi chưa được gặp bọn nhóc. Chúng nó giờ như thế nào rồi nhỉ?” Lúc bọn nhóc hay bám lấy muốn chơi cùng. cũng chẳng biết tại sao lại được bọn nhóc thích đến vậy. Lần đầu gặp cũng bị chơi xỏ mấy lần, cả đám nhóc loi nhoi cầm đủ thứ vũ khí, có roi, có súng, có chủy thủ, có kiếm, có phi tiêu,… đến rượt chạy quanh biệt thự. phải vòng mà là cả chục vòng luôn ấy, mà biệt thự rộng rồi khuôn viên còn rộng hơn nữa. Chẳng biết bọn nhóc lấy sức lực ở đâu mà rượt như rượt trộm, còn la hét um sùm lên, cả buổi trưa cho ai yên tĩnh. Các thành viên lớn tuổi hơn thấy vậy còn nhảy từ cửa sổ, chạy ra từ cửa chính hoặc từ dưới mặt đất trồi lên (??) nhập bọn nữa chứ. Người lớn gì mà như trẻ con.


      Lúc đó vui , vui nhất là lúc bọn nhóc cùng mấy thanh niên người lớn bị xách tai lôi xềnh xệch về nhà, vui sướng cả cõi lòng.


      Giờ chắc chúng nó lớn hết rồi nhỉ? Tụi nó lớn hết rồi, còn mình…


      “Tiểu Nguyệt.” Bỗng quay sang hỏi . nhìn , hai hàng hắc tuyến chảy xuống trán.


      sao thế?” giả vờ quan tâm hỏi. Chắc lại nghĩ mấy chuyện buồn cười đây mà. Có vẻ như cái tính hay nghĩ đâu đâu rồi lại làm mặt đau khổ của càng ngày càng trầm trọng rồi nhỉ.


      “Mấy đứa nhóc bây giờ có lẽ trở thành các thiếu niên, thiếu nữ rồi. cảm thấy mình già từng ngày.” Dạ Thương Ly ảo não .


      “Già ?” Phong Hàn Nguyệt nhìn từ xuống dưới, rồi từ dưới lên . “Cũng đúng , nhìn già rồi đấy, cũng ít đẹp trai hơn nữa.”


      “?!” chấn kinh, ngỡ ngàng nhìn , trái tim yếu ớt khẽ “rắc” cái. suy sụp, đầu như có mây đen bao phủ, lẩm bẩm : “ ra là vậy… Mình già rồi sao...”


      “Già đâu mà già, mới chỉ 21 tuổi mà làm như 41 rồi ấy.” nghĩ thầm. Nếu cứ như vậy khéo Tiểu Ly còn kéo theo đám mây ấy ảnh hưởng việc huấn luyện cho nữa. Thấy đáng thương quá bèn tốt bụng : “Em đùa đấy, già đâu, vẫn phong độ như trước mà.”


      Nghe vậy, mừng rỡ nhìn , mắt long lanh: “ sao?”


      “Đ-Đúng vậy…” khó khăn khi giữ cho mình phụt cười trước vẻ mặt đáng ấy, nó làm nhớ đến Du Cẩn, tự hỏi biết hai người có họ hàng thân thích gì nữa.


      “Phù! Vậy tốt quá!” thở phào nhõm, thầm nghĩ: “Cuối cùng em ấy cũng vui vẻ hơn rồi. uổng công mình vứt hết mặt mũi làm trò cười!” Có vẻ như sau này tần suất làm vậy nhiều hơn rồi. Nhưng để giữ nụ cười môi em, như vậy chẳng ăn nhằm gì đâu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :