1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Hạnh Phúc - Tĩnh Phi Tuyết [DROP - LINK HOÀN TRANG CUỐI]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 16
      Editor: OrchidsPham


      Trương Tư Ninh cẩn thận để mấy túi đồ lên chiếc ghế trống, vung vẩy hai bàn tay đau nhức do xách nặng, giải thích : “Buổi tối tôi chưa có ăn cơm, lại bận rộn ngày, lúc này rất đói.”


      Vệ Cẩm Huyên giúp mở mấy túi nilon bày đồ ăn ra, quen nhau lâu như vậy đây là lần đầu nghe “bận rộn”, cảm thấy hơi tò mò, hỏi hôm nay bận những gì? Trương Tư Ninh liền đơn giản kể lại việc mới nhận đơn hàng, nhân tiện phun tào: “Hôm nay tôi vô ý nghe được bé trong tiệm với nhân viên khác trong cửa hàng là tôi biết làm ăn, đáng rã nên trực tiếp đưa hoa đến chỗ khách hàng luôn, bớt việc lại đỡ mệt, nếu sau này còn mất tiền chuyển hàng lần nữa.”


      Thấy nhướn mày, Trương Tư Ninh cũng tính buôn chuyện, cầm lấy xiên thịt nướng cắn miếng, tiếp tục : “ ấy cảm thấy tôi làm việc thừa, lên rằng tầm nhìn của ấy rất ngắn. Việc làm ăn thể chỉ lo kiếm tiền mà phải nhìn về lâu về dài. Tôi trực tiếp đưa bồn hoa , chưa được vài ngày lá cây vàng vọt, sống tốt, đây là trách nhiệm của ai? Có thể cây cối này nọ có hỏng có chết cũng trách được, chỉ cần khi đưa tới cành lá sum xuê là ổn, sau này nó sống chết ra sao đều phải việc của tôi. Nhưng bạn tôi làm việc ở đó, cho dù người ta có trong lòng cũng thầm oán, trách móc ấy chừng, vậy chính là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa nhỡ đâu có người ra vào bạn tôi nghĩ thế nào về tôi? Tôi muốn vì chút chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè, so với việc tương lai phải hối hận thà bây giờ bỏ chút công sức, cũng an tâm hơn. Lại nếu bồn cây hoa tôi bán ra sinh trưởng tốt, có thể sau này khách hàng lại tìm tôi hợp tác, có lẽ còn có thể giới thiệu thêm khách hàng khác nữa, đây chẳng phải là hơn hẳn việc tham chút tiền lẻ sao?”


      xong liền nhìn chằm chằm Vệ Cẩm Huyên, đôi mắt to xanh đen trong suốt như tiếng động cầu xin khen ngợi.


      chuyện như thế mà có thể thao thao bất tuyệt tràng dài, có tình có lý, đề cập đến cả quan hệ nhân quả. Vệ Cẩm Huyên buồn cười, phát càng chung đụng lâu với Trương Tư Ninh càng phát được ngây thơ đáng của , đơn thuần mang theo chút hẹp hòi như đứa trẻ.


      nhiều như thế, còn phải là vì câu của nhân viên cửa hàng làm vui sao?


      nhóc này, mang thù đấy! Có lẽ chấp nhặt với nhân viên cửa hàng, nhưng vẫn muốn được người khác đồng ý và khẳng định trong việc này, nếu cũng kể lại chuyện này với .


      Tính tình ngây thơ trẻ con như thế khiến Vệ Cẩm Huyên vừa bất đắc dĩ lại buồn cười: “Đó là lí do vì sao em là bà chủ cửa hàng mà ta chỉ là nhân viên, Tư Ninh, em làm rất đúng.”


      Đạt được khẳng định như mong muốn, Trương Tư Ninh vừa lòng, lấy chuỗi thịt nướng đưa qua: “Mời ăn.” Lại mở túi đồ nướng ra, cũng đưa thêm chiếc bánh bao thịt.


      Vệ Cẩm Huyên họp cả ngày, buổi chiều vừa nhận điện thoại liền vội vàng chạy tới bệnh viện, qua mấy giờ, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Đồ ăn Tần Chu mua động vào miếng nào, mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện làm cảm thấy ghê tởm, nhưng tại, đối mặt với đồ ăn giá rẻ mà khỏe mạnh Trương Tư Ninh mua, lại muốn ăn.


      Hai người kiêng ăn, tuy Trương Tư Ninh rất đói bụng nhưng sau khi ăn hết xâu thịt và chiếc bánh bao, lại ăn thêm cái cánh gà nướng liền lấy giấy ra lau miệng, định lấy chai nước khoáng ra uống nghe thấy phòng cấp cứu bên kia truyền đến tiếng ồn ào. tưởng cấp cứu xong liền vội vàng chạy tới xem, chưa đầy hai phút chạy về. Vệ Cẩm Huyên cũng lau miệng, thấy trở về liền nhướn mày nhìn như hỏi sao lại trở về nhanh vậy?


      Dù sao ban đêm cũng so được với buổi tối, ở đây cách xa phòng cấp cứu, Trương Tư Ninh dám to tiếng chuyện, lo người nhà bên kia nghe thấy hay, tiếng đến bên tai Vệ Cẩm Huyên giọng : “Là người thân bên kia tới, dưới hai mươi người, vừa rồi tôi nghe họ muốn tìm tới trường học và đối tượng sớm của bé kia, làm cho ra lẽ.”


      Trương Tư Ninh cách quá gần, Vệ Cẩm Huyên có thể ngửi được mùi hương thản nhiên cơ thể , biết là mùi xà bông hay là mùi hoa trong tiệm dính vào. Hơi thở Vệ Cẩm Huyên hơi ngưng đọng, thân thể phản xạ lùi về phía sau chút, Trương Tư Ninh để ý chi tiết này, còn tiếp: “Mấy đứa trẻ bây giờ đều rất đáng sợ, lòng tự trọng đặc biệt cao, trước kia tôi có bạn học trung học cũng là sớm rồi tự sát, uống thuốc ngủ trong phòng ngủ, tuy rằng phát kịp thời cứu được về nhưng hôn mê quá lâu, đầu óc trở nên ràng, sau khi tỉnh lại trở thành người ngốc nghếch, cũng có cách nào học tiếp.” xong thở dài: “ ra khổ nhất vẫn là người nhà.”


      Vệ Cẩm Huyên nhìn dáng vẻ đầy cảm xúc của , hơi đăm chiêu hỏi: “Quan hệ của em và bạn học đó rất tốt sao?”


      Trương Tư Ninh cũng chẳng hiểu tại sao mà đêm nay lại muốn hết ra, nghe được câu hỏi của cũng giấu diếm, gật đầu quan hệ tệ: “Lúc trước tôi chính là người phát ra ấy tự sát, chúng tôi ngủ chung phòng kí túc, sau đó người nhà ấy tìm đến trường học gây rối, chặn cổng trường cho ai qua, khi đó trường học còn nghỉ học tuần. Sau đó có lần tôi bắt gặp mẹ ấy nắm tay dắt ấy qua đường cái, còn ngồi xổm xuống buộc dây giày, lau nước miếng cho ấy, còn ấy có chút phản ứng nào, chỉ cúi đầu chơi trò chơi, hình ảnh kia khiến người ta đau xót, tình thương của mẹ vĩ đại.”


      ra trọng điểm là ở: Tình thương của mẹ.


      Cứ cách nửa giờ, Trương Tư Ninh lại chạy qua xem kết quả cứu chữa bên kia, Vệ Cẩm Huyên cảm thấy kiện thời học trung học có lẽ tạo ảnh hưởng rất lớn với , nếu cũng để ý tới sống chết của người xa lạ đến thế.


      Mãi đến hai giờ sáng, phòng cấp cứu mới có kết quả, được cứu chữa thành công, Trương Tư Ninh rất vui vẻ như thể buông xuống được gánh nặng, toàn thân đều lộ ra thoải mái. ngáp cái, thấy thời gian quá trễ, Vệ Cẩm Huyên với : “Để tôi gọi lão Trịnh đưa em về.” Lão Trịnh vẫn đợi ở ngoài xe, ông chủ , ông cũng thể tan làm.


      Trương Tư Ninh gật đầu cũng chẳng lắc đầu mà nhìn hỏi: “ vẫn muốn ở lại đây?” Thấy gật đầu liền tức giận trừng , “Đừng cho là tôi thấy được động tác của , chắc chắn tại chân cực kỳ thoải mái đúng ? Thuốc tê của em phải đến sáng mới tan, về nghỉ ngơi trước , đến sáng lại đến là được.”


      Vệ Cẩm Huyên từ chối, dáng vẻ cần bàn thêm nữa. Trương Tư Ninh cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra đối với em tốt lắm, cũng chẳng biết vì sao mà bình thường lại thăm bệnh kỳ lạ như thế nữa.


      Thấy kiên trì như thế, Trương Tư Ninh cũng chẳng có cách nào, vốn định thèm quan tâm tới nữa nhưng nhìn sắc mặt trở nên hơi tái nhợt của lại thấy đành lòng, chỉ phải trừng mắt nhìn cái, bỏ lại câu “Chờ tôi chút” liền xoay người rời , cũng biết làm gì.


      Khoảng 15 phút sau, Trương Tư Ninh trở lại, trong tay bưng chậu nhựa màu xanh, vai vắt chiếc khăn mặt xanh biếc. đặt chậu nước xuống đất, Vệ Cẩm Huyên thấy nước trong chậu còn bốc khói.


      “Chậu và khăn mặt đều là mới mua.” Trương Tư Ninh giải thích câu, sau đó ngồi xổm xuống ngâm khăn mặt vào nước nóng, vò vò rồi vắt kiệt, ý bảo vén ống quần bên trái lên. Vệ Cẩm Huyên cứng ngắc, biết nên phản ứng thế nào, vừa kinh ngạc lại cảm động, còn có chút xấu hổ và mất tự nhiên. Tâm trạng rất phức tạp.


      Thấy cử động, Trương Tư Ninh ngửa đầu nhìn , chân thành : “ đừng cảm thấy ngượng ngùng, phải chúng ta là bạn tốt sao? Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, vừa rồi tôi phát ra thỉnh thoảng dùng đùi phải cọ chân trái, đàn ông nên ưỡn ẹo lưỡng lự mãi, cũng đâu phải bé da mặt mỏng chứ, nơi này cũng có người ngoài, cùng lắm tôi nhìn là được.”


      Vệ Cẩm Huyên nghe , là dở khóc dở cười, thấy đặt chậu nước lên chiếc ghế trống bên cạnh, bản thân xoay người nơi khác, cười cười, hơi bất đắc dĩ nhận mệnh cúi đầu xuống, xắn ống quần bên trái lên để lộ ra chân giả màu da bên trong.


      Vò khăn mặt, đắp lên đầu gối bên trái nơi bị cắt mất phần chân dưới, trong nháy mắt Vệ Cẩm Huyên muốn thở dài nhõm, châm trái chua xót cả đêm cuối cùng cũng được giảm . ngẩng đầu nhìn về phía Trương Tư Ninh quay lưng lại với mình, thở dài: “Nếu sợ hãi quay lại đây , tôi chỉ lo dọa em sợ thôi.”


      Trương Tư Ninh nghe vậy bĩu môi, quay lại chút do dự. Nhìn đến chỗ bị cưa ở chân trái Vệ Cẩm Huyên cũng bị dọa nhảy dựng lên, dáng vẻ rất bình tĩnh. Thấy cúi lưng có vẻ thoải mái, lại bước qua đặt chậu nước xuống đất, sau đó bảo nghiêng người đặt chân trái lên ghế bên cạnh, bản thân cầm khăn mặt vò vào nước nóng rồi ngồi xổm xuống xoa cho , dáng vẻ vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, chuyên tâm.


      Vệ Cẩm Huyên nhìn , quá nhiều cảm xúc và kích động khiến trái tim trong lồng ngực nhảy lên chút quy luật, thịch thịch thịch… nhanh đến mức khiến người ta lo lắng.


      Theo ý Trương Tư Ninh tốt nhất là tháo cả chân giả ra để chườm nóng, Vệ Cẩm Huyên cảm thấy rất phiền toái, cần thiết, nếu kiên trì như thế, cũng thể mạnh mẽ ép buộc. Nửa giờ sau, Vệ Cẩm Huyên gọi điện cho lão Trịnh để ông đưa Trương Tư Ninh trở về. Trương Tư Ninh cần: “Tự tôi lái xe về cũng được, qua lại phiền phức làm gì.” Sau thấy thái độ kiên quyết cho phản đối cũng kiên trì mà đồng ý để lão Trịnh lái xe của đưa về.


      Về đến nhà cũng gần 4 giờ, Trương Tư Ninh quá buồn ngủ, cũng chẳng thay quần áo ngủ mà trực tiếp nằm úp sấp lên giường. Sáng ra dĩ nhiên là dậy trễ, vẫn là Trần Bình Bình gọi điện cho mới đánh thức khỏi giấc ngủ.


      Mở cửa tiệm, Trương Tư Ninh để ý đến ánh mắt tò mò của Trần Bình Bình và Hứa Dương, để hai người tưới nước cho hoa trước, lên lầu rửa mặt, ăn bát mì, uống cốc sữa liền gọi điện thoại cho Vệ Cẩm Huyên.


      Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng của hơi khàn, Trương Tư Ninh hỏi: “ còn ở bệnh viện sao?”


      “Tôi ở công ty.” Vệ Cẩm Huyên đáp: “Năm giờ sáng Trân Trân tỉnh, tôi trở về nghỉ ngơi được hai giờ.”


      “Chỉ nghỉ ngơi hai giờ lại lao vào công việc, cũng quá coi sức khỏe của mình.”


      Vệ Cẩm Huyên cười: “Hôm nay có cuộc họp quan trọng thể vắng mặt được.” Còn tại còn chưa tới 9 giờ, em nên ngủ thêm lát nữa .”


      Trương Tư Ninh bĩu môi, họp rất giỏi sao? tức giận : “Tôi cũng muốn mở tiệm buôn bán vậy, kiếm tiền cũng rất quan trọng!”


      “Tư Ninh, em giận sao?”


      suy nghĩ quá nhiều! Tôi bề bộn nhiều việc, treo.”


      Treo: Cúp đây hoặc cúp máy đây. Cơ mà ta thấy để là treo nó có tí cộc cằn mang theo hờn dỗi nên cứ để nguyên văn.


      Lời Editor: Tiểu Huyên Tử a… Tiểu Ninh Tử giận rồi nga… giận rồi nga…
      Last edited: 9/5/17
      minhhanhng, ATranh, 13emap19 others thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Thay text
      Last edited: 9/5/17
      ATranh, 13emap, mylien196116 others thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 17
      Editor: OrchidsPham


      Mùa xuân năm nay, Vũ Lăng đặc biệt mưa nhiều, buổi sáng mặt trời vẫn nhô cao, buổi chiều liền đổi gió, mưa lại tí tách rơi, Trương Tư Ninh bị bà chủ siêu thị Chu Thúy Thúy lôi kéo chuyện, “Em họ kia của tôi, là tuấn tú lịch , tất cả đều tốt, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, làm quản lý ở công ty đa quốc gia, chỉ tính tiền lương năm cũng hơn 20 vạn, đó là còn chưa tính tiền thưởng đấy! Chỉ là ánh mắt hơi cao, năm nay sắp 30 tuổi rồi mà còn chưa chuyện đương.”


      Trương Tư Ninh ha ha, “Điều kiện của ấy tốt, muốn tìm bạn chẳng phải quá dễ hay sao? Chị dâu cũng đừng sốt ruột quá.”


      phải chị sốt ruột,” Chu Thúy Thúy : “Là do hai năm nay thân thể hai nhà chị được tốt, mấy ngày trước lại vào bệnh viện, bà chỉ có đứa con trai này, thấy nó cưới vợ sinh con làm sao bà có thể an tâm được.” xong liền kéo tay Trương Tư Ninh, thấm thía: “Tư Ninh, chị cũng vòng vo với em làm gì, em xem em điều kiện cũng tệ, em họ chị cũng tồi, bây giờ em chưa có bạn trai, nếu … em hãy gặp mặt em họ của chị lần?”


      Trương Tư Ninh cười cười từ chối: “ cần đâu chị, tạm thời em chưa lo lắng đến chuyện này.”


      hơn 20 rồi, sao có thể lo lắng chung thân đại chứ!” Chu Thúy Thúy liếc cái: “Có được hay em cứ gặp mặt lần , nhà hai chị toàn người thành , đó, em đấy, chắc chắn gặp khó khăn gì.”


      Đây sao có thể là chuyện mệt mỏi thiệt thòi? Trương Tư Ninh hơi buồn cười, thể tưởng được bản thân cũng có lúc bị người khác thúc giục xem mắt, theo thấy đây đúng là chuyện đâu.


      định từ chối tiếp Tiền Thiệu lại đẩy cửa tiệm bước vào. thân quần áo thẳng thớm, khí chất độc đáo, dáng vẻ cũng tốt, đâu cũng hấp dẫn tầm nhìn, khiến Chu Thúy Thúy cũng phải liếc mắt nhìn thêm vài lần.


      “Tiền tiên sinh, ngài lại tới.” Tần Bình Bình bên nghe hóng chuyện liền tới trước, nhiệt tình chào hỏi. Thời gian này cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhận thấy vị Tiền tiên sinh này có quan hệ mờ ám với bà chủ nhà mình, em họ của bà chủ siêu thị sao có thể so sáng với Tiền tiên sinh được chứ, đúng là biết tự lượng sức mình.


      Quay đầu nhìn Chu Thúy Thúy vẫn ở bên kia lôi kéo tay Trương Tư Ninh tận tình khuyên bảo, Trần Bình Bình nháy mắt với Tiền Thiệu, dùng khẩu hình : Giới thiệu đối tượng. Tuy rằng ra tiếng nhưng ý tứ cũng khó hiểu. Tiền Thiệu vừa nghe liền trầm mặt, nghĩ đến việc ra sức vài năm cũng chưa theo đuổi được người ta, thế mà lại có kẻ đào góc tường, đáng giận. lập tức về phía Trương Tư Ninh, ngồi xuống cạnh chút khách khí, đưa tay cứng rắn ôm lấy vai : “Sao lại mặc ít như vậy, thời tiết bên ngoài thay đổi nhanh, cẩn thận bị cảm.” Giọng êm dịu, trong mắt tràn đầy sủng nịnh. Dù là ai nhìn cũng nghĩ quan hệ của hai người bình thường.


      Chỉ động tác đơn giản, câu đơn giản như vậy liền khiến Chu Thúy Thúy cứng ngắc, xấu hổ thành lời. Trương Tư Ninh gì, trừng mắt nhìn Tiền Thiệu cái, giải thích với Chu Thúy Thúy: “Đây là bạn học cùng đại học với em,” Sau đó tiếp tục từ chối: “Chị à, tại em lo đến chuyện này, nhưng mà vẫn cảm ơn chị.”


      Chu Thúy Thúy buồn bực, trở về siêu thị liền kể lại chuyện này với chồng: “Ông xem, Tư Ninh này cũng chẳng ra sao, có bạn trai rồi còn tại lo lắng đến chuyện này, lừa ai chứ, mấy trẻ tại đúng là…, hazzz”


      Lý Phú Quý tức giận: “Bà biết cái gì! Người ta điều kiện thế nào chứ, muốn tiền có tiền, muốn dáng vẻ có dáng vẻ, còn là sinh viên, chỉ cần muốn tìm thiếu gì người lao tới chứ! Chỉ có bà coi em họ bà là bảo bối thôi, cũng nhìn xem có xứng với người ta mà còn trườn mặt ra cho thêm xấu hổ! Sau này được nhắc tới chuyện này nữa!”


      Chu Thúy Thúy vui: “Em họ tôi tốt chỗ nào, sao lại xứng với ấy? Trẻ tuổi như thế ai biết là lấy tiền từ đâu ra?”


      “Bà câm miệng cho tôi!” Lý Phú Quý trừng to hai mắt: “Mụ đàn bà có cái miệng thối nát! Nếu còn dám lung tung nữa cút về nhà mẹ đẻ mà ở ! trẻ tuổi ra ngoài làm ăn cũng dễ dàng gì, chỉ có bà độc ác như thế, cái gì cũng dám , có thấy xấu hổ hả? Tiểu Trương thiếu nợ chúng ta cái gì? Vừa đưa hoa vừa đưa quả, ràng ngày nghỉ còn luôn chạy tới tiệm của người ta cọ ăn cọ uống, bà tám linh tinh, người ta có câu nào ? Bà thể chỉ vì người ta chướng mắt em họ bà liền hủy hoại thanh danh của người ta được, có thấy mình thất đức lắm ?”


      Chu Thúy Thúy vừa xong cũng cảm thấy hối hận, ngượng ngùng : “Tôi cũng chỉ là nhất thời xúc động thôi mà, sau này nhất định linh tinh.” Tuy vậy nhưng cũng hạ quyết tâm qua hai ngày gọi em họ đến, có được hay cũng phải thử chút, thể để người ta quá coi thường mình được.


      Tiền Thiệu tự giác buông lỏng tay ra, thấy Trương Tư Ninh đến sô pha đối diện ngồi xuống, cũng chưa cái gì, lấy hộp đựng trang sức hình vuông trong túi áo ra để lên bàn trà: “Em họ có đeo lắc tay, rất đẹp mắt, liền mua tặng em.”


      Nhìn hộp trang sức hồng nhạt bàn trà, tâm trạng Trương Tư Ninh rất phức tạp, cũng biết nên cái gì, dường như những điều có thể đều cả rồi, lại cũng chỉ là phí công lặp lại.


      Tiền Thiệu cũng mong được điều gì dễ nghe, giống mấy lần trước im lặng ngồi lát, lén lút nhìn cái rồi đứng dậy rời .


      tại cũng có cách nào khác, cứ như vậy níu kéo lấy , đến tận khi thỏa hiệp hoặc bản thân cảm thấy chán ghét. ra chuyện này hề thú vị, nhưng lại cam lòng buông tay.


      Đọc tin tức di động, thấy trong vòng 2 giờ nữa có mưa to kèm theo sấm sét, 5 giờ chiều Trương Tư Ninh liền cho Trần Bình Bình tan làm, Hứa Dương xin phép về nhà từ giữa trưa vì thân thể thoải mái rồi. muốn đến bệnh viện thăm Vệ Trân Trân chút, Trương Tư Ninh cảm thấy về tình về lý mình đều nên đến thăm chút. Lấy di động ra gọi điện cho Vệ Cẩm Huyên, sáng nay xúc động cúp điện thoại của như vậy, nghĩ lại cảm thấy buồn cười, chẳng biết khi đó giận cái gì nữa.


      Điện thoại vang lên hồi lâu cũng có người bắt máy, Trương Tư Ninh nhíu mi cúp máy, cũng gọi lại nữa. Bầu trời nổi gió lớn, mây mưa dày đặc, dường như mưa to, việc này rất hiếm thấy vào mùa xuân.


      Bầu trời tối tăm nặng nề, từng tiếng sấm rền vang liên miên. Trương Tư Ninh hơi đau đầu, từ hôm qua đến giờ ngủ chưa đầy 5 tiếng, thấy mưa lớn như vậy, hơn 6 giờ cũng đóng cửa hàng. Về nhà cũng nấu cơm mà đổi áo ngủ xong liền nằm lên giường.


      biết ngủ bao lâu, di động ở đầu giường ngừng ong ong kêu lên, ngừng lại chút, sau đó lại vang lên, liên tục kéo dài. Cuối cùng Trương Tư Ninh cũng bị tiếng động đánh thức, cảm thấy hơi bực mình, hai mắt nhắm tịt đưa tay mò di động, cũng chẳng là ai gọi liền nghe máy.


      “A lô…” Giọng mềm nhũn chút sức lực còn kèm theo chút kiên nhẫn.


      Vệ Cẩm Huyên sửng sốt chút, “Tư Ninh… em… ở nhà sao?” nhìn lầu hai sáng đèn, nghe tiếng của lại có vẻ vui, có lẽ ở bên ngoài, gọi đến lúc này có thể làm phiền .


      Trương Tư Ninh nghe ra là Vệ Cẩm Huyên, sâu ngủ trong người liền bỏ chạy mất dạng, vuốt mắt ngồi dậy, nhìn nhìn thời gian màn hình điện thoại, hơn 9 giờ đêm.


      “Tôi ở nhà, ở đâu?” Thấy trong phòng tối như mực, lại duỗi tay bật đèn bàn lên.


      Vệ Cẩm Huyên đáp: “Tôi ở dưới lầu.”


      Trương Tư Ninh vẫn có tinh thần, lười biếng, à tiếng, “Vậy trực tiếp vào từ khu chung cư , tôi xuống lầu mở cửa tiệm nữa.” Vệ Cẩm Huyên đồng ý, sau khi cúp máy liền bảo lão Trịnh lái xe đến khu chung cư. Quản lý khu chung cư của Trương Tư Ninh cũng nghiêm ngặt lắm, bình thường ô tô vào cũng có ai hỏi mà trực tiếp cho .


      Lúc này Trương Tư Ninh tỉnh ngủ, thay quần áo xong liền bật đèn phòng khách rồi toilet rửa mặt, lâu sau thấy chuông cửa vang lên.


      Vệ Cẩm Huyên đứng ở bên ngoài, tóc và áo khoác đều ướt nhẹp, hơi kinh ngạc: “ mắc mưa sao?”


      “Ô để trong xe chắc là quên ở bệnh viện rồi.” Vệ Cẩm Huyên thèm để ý : “Dưới lầu chỗ em có vị trí dừng xe, tôi xuống chạy bộ đoạn.”


      Trương Tư Ninh để dép lê xuống bên chân , vui : “ có thể gọi điện để tôi đưa ô xuống mà, mắc mưa bị cảm phải làm sao?” Chạy đến toilet lấy khăn sạch ra để lau tóc, lại tới phòng bếp rót ly nước ấm, còn bật điều hòa phòng khách lên ý bảo ngồi vào trước gió.


      Vệ Cẩm Huyên thấy bận rộn chạy ra chạy vào, chẳng hiểu sao trong lòng thấy vô cùng ấm áp, nghe hỏi vì sao trời mưa lớn như thế còn tới, liền giải thích: “Lúc em gọi điện tôi ở bệnh viện, di động để trong xe, sau đó gọi lại em nghe máy, tôi nghĩ có chuyện gì xảy ra, lo lắng nên chạy tới xem sao.”


      Trương Tư Ninh nghe vậy rất cảm động, ngờ Vệ Cẩm Huyên cũng biết săn sóc người khác như vậy, chỉ vì nghe điện thoại của mà liền đội mưa tới đây, người như vậy mà lại từng nghĩ cao lãnh rất khó tiếp cận.


      “Hôm qua tôi nghỉ ngơi tốt, hôm nay trời lại mưa to nên đóng cửa sớm trở về ngủ, di động để chế độ rung, lúc ấy lại ngủ say nên biết gọi tới, ngại quá, để phải mất công chạy tới.”


      Vệ Cẩm Huyên uống ngụm nước nóng, nghe thế cười : “ sao, em có chuyện gì là tốt rồi.”


      Trương Tư Ninh vẫn hơi xấu hổ, nghĩ tới Vệ Trân Trân vội vàng hỏi: “ từ bệnh viện tới đây? Em đỡ chưa?”


      Vệ Cẩm Huyên buông chén nước, vuốt cằm tốt hơn nhiều: “Sau này còn phải điều dưỡng thêm, có gì trở ngại nữa. Em gọi cho tôi có phải là muốn hỏi chuyện này ?”


      Trương Tư Ninh phải: “Tôi vốn định tới thẳng bệnh viện, lại cảm thấy quá đường đột, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em .”


      Vệ Cẩm Huyên cười cười: “May mà em chạy thẳng tới đó, lúc em gọi điện cho tôi tôi làm thủ tục xuất viện, Trân Trân quay lại trại an dưỡng rồi.”


      “Trại an dưỡng?” Trương Tư Ninh kinh ngạc, ngẫm lại từ trước đến giờ, đột nhiên hiểu ra từ trước đến nay em đều ở trại an dưỡng, lúc trước nghe “bệnh viện” gì đó, cứ tưởng là ở bệnh viện bình thường chứ.


      Có lẽ là do nhắc tới em thương , nét mặt Vệ Cẩm Huyên trở nên dịu dàng hơn: “Đúng vậy, con bé quen ở nơi xa lạ.”


      Nhận ra muốn nhiều về chuyện này, Trương Tư Ninh dù rất tò mò nhưng cũng hỏi nữa mà hỏi chuyện khác: “Vậy ăn tối chưa?” Khoảng sáu giờ gọi cho , lúc đó làm thủ tục ở bệnh viện, còn đưa em về trại an dưỡng, lại chạy tới đây, có lẽ còn chưa ăn gì.


      Quả nhiên liền nghe : “Vẫn chưa.” Vệ Cẩm Huyên nhìn cười: “Còn giáo tử , làm cho tôi bát , giữa trưa nay tôi cũng ăn gì.”


      Trương Tư Ninh nhíu mày nhìn : “ như thế là được, sớm muộn gì cũng sinh bệnh cho coi.” Vừa vừa chạy tới phòng bếp mở tủ lạnh, nhìn xem bên trong còn cái gì, đúng lúc cũng cảm thấy đói bụng.
      Last edited: 9/5/17
      levuong, minhhanhng, ATranh17 others thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Thay text
      Last edited: 9/5/17
      ATranh, 13emap, mylien196119 others thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 18
      Editor: OrchidsPham


      Trong tủ lạnh cũng còn lại gì nhiều, may mà còn ít giáo tử. Trương Tư Ninh đun nước nấu giáo tử, có cà chua nên đành chiên trứng với hành lá, còn xào thịt khô với ớt xanh, cắt ít trứng muối ăn với rau trộn.


      còn nhiều giáo tử, Trương Tư Ninh múc hết vào trong bát Vệ Cẩm Huyên, lại nấu bát mì ăn liền để mình ăn, làm thêm hai quả trứng trần nước sôi. Hai người ngồi đối diện ở bàn ăn, nhìn nhìn bát của , lại nhìn bát của mình, Vệ Cẩm Huyên đề nghị: “Tôi ăn mì.” Trong mắt , mì ăn liền chính là thực phẩm rác rưởi, thể so với giáo tử được.


      Trương Tư Ninh lườm cái: “ cần, tôi thấy mì ăn liền còn ăn ngon hơn giáo tử, mau ăn , cũng đâu phải quay cảnh khổ sở gì, đâu phải là nhường đâu.”


      Vệ Cẩm Huyên cảm thấy hơi tức giận, đúng là phụ ý tốt của mà, biết chịu đổi, cũng gì nữa mà bắt đầu ăn, đói bụng.


      Ăn xong hơn mười giờ đêm, bên ngoài vẫn mưa to, lúc rửa bát Trương Tư Ninh nghe thấy tiếng sấm ầm ầm, vang tận mây xanh. vội vàng quăng miếng rửa bát xuống, ngó ra ngoài cửa sổ, tia chớp xẹt qua thắp sáng cả bầu trời, sau đó lại là tiếng sấm vang, gió to rít gào, mưa xối xả, Trương Tư Ninh lo lắng với Vệ Cẩm Huyên ngồi ở nhà ăn: “ đợi lát nữa hãy , mưa to thế này xe an toàn.”


      Loại thời tiết này dĩ nhiên là an toàn rồi, nhớ năm đó, buổi tối xảy ra tai nạn cũng mưa to thế này, lúc đó là mùa hè, gió còn to hơn bây giờ, người ngoài đường gần như bị thổi táp , nhận được điện thoại xin giúp đỡ của vợ, lo lắng lái xe chạy tới sân bay… sau đó xe trượt bánh, lao tới chiếc xe tải chạy ngược chiều. Ầm tiếng, trời đất đảo điên, dường như toàn bộ thế giới đều xoay tròn, khi tất cả yên tĩnh xuống mất ý thức, đợi tỉnh lại cũng mất chân trái.


      “Herman?”


      Giọng nữ tính mềm vang lên bên tai, Vệ Cẩm Huyên hoàn hồn, thấy Trương Tư Ninh tới trước mặt mình từ lúc nào, lo lắng nhìn mình, khuôn mặt nhắn dưới ánh đèn như biển mây quanh co khúc khuỷu núi cao, cực kỳ xinh đẹp. cười : “ có lỗi, mới nghĩ tới mấy chuyện vui, em vừa gì?”


      Trương Tư Ninh cũng hỏi nhớ tới cái gì, nếu là chuyện tốt cũng tò mò tọc mạch. Lặp lại lời vừa rồi lần còn : “Lão Trịnh vẫn còn ở dưới lầu phải , bảo ông ấy cũng lên đây , cơn mưa này chắc ngớt ngay được đâu, ngồi ở trong xe rất tù túng.”


      Vệ Cẩm Huyên từ chối, “Để tôi gọi điện thoại cho ông ấy.” Đứng dậy chống gậy trở lại phòng khách, lấy di động ra khỏi túi áo tây trang vắt salon, điện thoại kết nối, : “Trương tiểu thư mời ông lên uống chén trà, ông có lên ?”


      Lão Trịnh thầm trong lòng: Trừ khi tôi ngốc! Nếu ông chủ muốn ông lên còn phải hỏi uyển chuyển thế sao? Trực tiếp bảo ông lên lầu là được rồi! Cho nên có thể thấy ông chủ hi vọng ông lên làm bóng đèn chứ sao! Lão Trịnh rất thức thời : “ cần đâu Vệ tiên sinh, tôi ở trong xe nghỉ ngơi cũng được, cần làm phiền Trương tiểu thư đâu.”


      Vệ Cẩm Huyên tỏ vẻ vừa lòng, ừ tiếng liền cúp máy. với Trương Tư Ninh bê đĩa hoa quả ra: “Ông ấy muốn lên.”


      Trương Tư Ninh nhún vai: “Vậy thôi.” Ngồi ghế sô pha, thuận tay đưa chiếc dĩa cho : “ nếm thử , đây là táo tôi mua mạng, hôm qua vừa giao hàng, là táo hồng Phú Sĩ chính tông, rất ngọt.”


      Vệ Cẩm Huyên nhận dĩa, thuận miệng hỏi: “Sao em lại mua táo mạng?”


      Trương Tư Ninh : “Ngày đó tôi lên mạng chọn quần áo, thấy dưới trang web có đề cử, vào xem thấy rất nhiều người mua, đánh giá cũng tốt nên tiện tay mua ít, mỗi cân đắt hơn mua ngoài tệ đấy.”


      “Đắt tiền nhất định tốt sao?” Vệ Cẩm Huyên cười, nhét miếng táo vào miệng, nhai nhai, nuốt xuống : “Có khác gì so với mua ngoài sao? Sao tôi thấy gì?”


      Trương Tư Ninh bất mãn: “ thấy tôi mua ăn ngon lắm sao?” Thấy lắc đầu, trợn trắng mắt: “ đúng là trâu gặm mẫu đơn, thèm với .”


      Thấy nổi giận, vừa bực mình vừa buồn cười: “Tôi thấy em đúng là sĩ diện, táo này vốn chẳng có gì đặc biệt, đắt tiền hơn chỉ là mánh lới thôi, chỉ lừa những người ngốc như em.”


      Trương Tư Ninh vui chu miệng : “ mới ngốc!” Ánh mắt trợn tròn, vẻ mặt hung dữ nhìn , nếu chống hai tay lên hông, khéo còn có thêm chút khí thế.


      Nghĩ đến dáng vẻ chống hai tay lên hông như người đàn bà chanh chua của Trương Tư Ninh, Vệ Cẩm Huyên bật cười, đôi mắt xanh đậm hơi cong lên, thấy mặt đỏ ửng, biết là cảm thấy mất mặt hay tức giận, nhịn được mà đưa tay nhéo nhéo má , dỗ dành: “Đừng giận mà, tôi giỡn thôi.”


      Trương Tư Ninh hừ tiếng: “Có phải lúc này tâm trạng tốt hơn nhiều rồi ?”


      Vệ Cẩm Huyên lập tức hiểu ra: “Cố ý chọc để tôi vui sao?” ra có chú ý đến việc từ đầu vui.


      “Tôi đây là mỗi ngày làm việc thiện.” tỏ vẻ cao thâm.


      nhìn , ánh mắt dịu dàng, thứ tình cảm khác thường tối qua hình như lại nổi lên trong tim , xinh đẹp hơn 13 tuổi, mới quen biết mấy tháng này khiến người ta rất thích.


      Mưa có dấu hiệu ngừng lại, Trương Tư Ninh định mở cửa sổ nhìn xem, Vệ Cẩm Huyên ngăn : “Thời tiết dông tố nên đến gần cửa sổ, Tư Ninh, đây là kiến thức thông thường.”


      Trương Tư Ninh bĩu môi, giọng thầm: “Trước kia tôi vẫn đứng bên cửa sổ hoài, có sao đâu.” Nhìn thời gian gần 11 giờ, nghĩ đến chân giả của , còn chuyện hôm nay chỉ nghỉ có hai giờ, : “Nếu nằm lên ghế salon nghỉ tạm , chẳng biết làm sao chịu đựng được từ qua đến giờ.”


      Quả Vệ Cẩm Huyên rất mệt, ra lúc này ngồi xe về cũng sao, nhưng chẳng hiểu sao đêm nay hơi lưu luyến nơi này, muốn cứ thế rời .


      tỏ vẻ chần chừ: “Có tiện ?”


      Trương Tư Ninh chút nhăn nhó : “Có gì tiện chứ? Tôi vẫn tin được nhân phẩm của .” xong liền trở về phòng lấy chăn ra, nghĩ nghĩ, lại cống hiến thêm cái gối của mình: “Chăn mới, tôi còn chưa dùng lần nào, vỏ gối cũng vừa mới thay rồi.” bận rộn dọn xong chăn gối cho , lại tới toilet lấy chậu nước ấm đến phòng khách, “Ngâm chân cho thoải mái, nhớ tháo bỏ chân giả xoa xoa chút.” Sợ được tự nhiên còn thêm: “Tôi vẽ chút, cứ tùy ý, dùng xong cũng đừng đổ nước, để tôi tưới hoa.”


      khách khí từ chối mà thấy thú vị hỏi: “Em dùng nước rửa chân để tưới hoa?”


      “Đằng nào cũng dùng mà,” Trương Tư Ninh tỏ vẻ nghiêm túc : “Bảo vệ môi trường rất quan trọng, tiết kiệm nước cũng rất quan trọng.”


      Vệ Cẩm Huyên nghẹn cười, sao có thể đáng thế chứ.


      Cuối cùng Trương Tư Ninh cũng vẽ xong bức tranh năm trước, bây giờ chỉ chờ khô rồi làm khung. lấy di động ra nhìn nhìn, sắp giờ sáng, thời gian qua nhanh, bên ngoài vẫn còn mưa, có lẽ đêm nay Vệ Cẩm Huyên phải ở lại đây rồi, nghĩ đến lão Trịnh vẫn còn trong xe, cảm thấy hơi đồng tình với ông.


      Thận trọng mở cửa phòng hoạt động ra, Trương Tư Ninh rón rén ra, thấy Vệ Cẩm Huyên nằm ghế salon, dường như ngủ rất say, chiếc chân giả yên lặng đứng ở bên sô pha, nhìn mà thấy chua xót. Trương Tư Ninh tắt đèn phòng khách , chỉ để lại đèn tường mỏng manh, lại liếc mắt nhìn người nằm salon cái, sau đó lặng lẽ trở về phòng.


      Sáng hôm sau, chưa tới bảy giờ Trương Tư Ninh thức dậy, chủ yếu là trong nhà có người ngoài, dù sao cũng thấy quá yên lòng, phải lo có mưu đồ gây rối gì, chỉ là tâm lý chung mà thôi, dép lê, dùng tay vuốt vuốt tóc, thấy quần áo vẫn ổn liền mở cửa ra ngoài.


      Vệ Cẩm Huyên vẫn còn ngủ, Trương Tư Ninh lại quay về phòng, trong phòng có toilet, đánh răng rửa mặt chải đầu xong, lại tìm bàn chải, kem đánh răng và khăn mặt mới để ra toilet ngoài phòng.


      Bữa sáng bình thường của khá đơn giản, hôm nay có thêm Vệ Cẩm Huyên, đành bỏ thêm chút công sức, lấy gạo nấu cháo, cho thêm chút táo đỏ vào trong. Lấy chảo điện ra ốp la mấy quả trứng, lại lấy chân giò hun khói, trứng muối, còn lấy cả đường tỏi mua ở siêu thị ra, bữa sáng như thế cũng coi là ít.


      Vệ Cẩm Huyên tỉnh, ngồi dựa vào ghế salon, mắt híp lại, hơi chút uể ải, dường như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, có mấy sợi tóc dựng lên, tay áo sơ mi cuốn lên tận khuỷu tay lộ ra cánh tay trắng nõn lại thon dài, cứ ngồi nhúc nhích mấy phút, lười biếng như chú mèo lớn chưa tỉnh ngủ, càng thêm vài phần bình dị gần gũi đáng .


      Trương Tư Ninh tới, nhìn thấy dáng vẻ của rất ngạc nhiên, nhịn đựa mà quơ quơ tay trước mặt , thế mà có phản ứng?! Trương Tư Ninh bật cười: “Này, đứng lên nào!” Thấy miễn cưỡng giật giật mí mắc, Trương Tư Ninh muốn bò lăn ra cười, ai có thể ngờ tổng tài Bác Lãng bình thường nghiêm trang, mười phần quả quyết, giỏi giang cao quý lãnh diễm lại chính là kẻ khó dậy khỏi giường chứ!


      Cũng may mà Vệ Cẩm Huyên tỉnh táo rất nhanh, nghe được tiếng cười của Trương Tư Ninh liền phản ứng được mình ở đâu. Nhìn cười tươi như hoa trước mặt, hơi xấu hổ, nhất thời cũng biết nên làm gì.


      Trương Tư Ninh cũng rất hiểu lòng người, bỏ qua chuyện này, dịu dàng : “ đánh răng rửa mặt trước , tôi để đồ mới ở chỗ bồn rửa rồi đó, lát nữa ra là có thể ăn sáng.” Dứt lời liền xoay người trở về phòng bếp để đỡ xấu hổ.


      Hai người ăn sáng xong, nhìn đồng hồ mới 8 giờ 5 phút. Tuy rằng hôm qua mưa to như vậy nhưng hôm nay thời tiết rất tốt, sáng sớm có mặt trời, Trương Tư Ninh hỏi : “Trà lài đưa lần trước uống có quen ?”


      Vệ Cẩm Huyên đeo caravat, ban nãy lão Trịnh mới đưa y phục lên cho , mượn toilet của Trương Tư Ninh tắm qua rồi thay quần áo. Nghe câu hỏi của , đáp: “Có thể uống, ban đầu có hơi quen, sau này uống lâu thấy cũng ổn.”


      “Vậy lát nữa lấy thêm ít , dù sao cũng tốt hơn cà phê hồng trà hay uống.”


      Vệ Cẩm Huyên đồng ý, từ lúc thức dậy đến giờ mắt vẫn cong lên, tâm trạng dường như rất tốt. Trương Tư Ninh tìm túi ra gói hơn mười túi trà lài vào, trước khi còn hỏi: “Tôi có thể thăm em ?” Về tình về lý đều nên thăm chút, nhưng mà tình trạng của Vệ Trân Trân khá đặc biệt, dù đồng ý cũng có thể hiểu được.


      Vệ Cẩm Huyên trầm ngâm lát: “Hôm nay chưa được, phải ba ngày sau.”


      Vì sao phải đợi ba ngày sau? Vấn đề này tạm thời Trương Tư Ninh hiểu được, Vệ Cẩm Huyên cũng giải thích, trước khi với bộ phòng nhìn trúng mua xong, tháng sau có thể sang tên cho .
      Last edited: 9/5/17
      levuong, minhhanhng, ATranh19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :