1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẳng, ẳng, phu quân là trung khuyển - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Ô ... Chuyện này có môtip hơi lạ, ko lẽ là tráo đổi linh hồn với nhau, nhưng mà ctôi thế tử gì quá, lại xuyên thành em chó. ta ko thể tưởng dc thế tử làm giống con Đại Bạch như thế nào :))))) ngóng chương mới của nàng quá.
      SooSyl thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 5

      Chờ Tiểu Đào bình tĩnh tỉnh lại, thấy tiểu thư nhà mình cùng thiếu niên xa lạ kia bên trái, bên phải, giống như đồng nam đồng nữ, hai người trơ mắt nhìn nàng.

      Tiểu Thất thấy nàng ta tỉnh, yên lòng, đỡ Tiểu Đào lên, giải thích phen.

      Người thành cẩu, thể tưởng tượng nổi, Tiểu Đào hồ nghi cao thấp quan sát "Đại Bạch", thấy vô hại cười, giống như tiểu thiên chân.

      Nàng ta run rẩy ngón tay: "Ngươi là Đại Bạch?"

      "Gâu!" Thiếu niên lắc lư cái mông.

      Tiểu Đào che mặt.

      Tiểu Thất cảm thấy, nàng dường như trông thấy sau lưng thiếu niên có cái đuôi hình lắc tới lắc lui... Xinh đẹp có xinh đẹp, chỉ là, hình tượng này là... là có chút quỷ dị. Tiểu Thất giữ chặt Đại Bạch, ý vị sâu xa : "Ta biết có cái đuôi, ngươi có cách vẫy. Nhưng mà, ngươi thể tùy tiện lắc lư cái mông như vậy, là quá khó nhìn. Nên biết, ngươi bây giờ là biến thành hình người a. phải là bộ dáng trước kia, hiểu chưa?"

      Đại Bạch cúi đầu "Gâu" tiếng, nhu thuận ghé vào bên cạnh nàng, cười tủm tỉm ngửa đầu nhìn nàng.

      Tiểu Thất sờ sờ đầu của , "Đại Bạch" khoái hoạt nhe răng, là cười vui vẻ, thấy Tiểu Đào vẫn còn bán tín bán nghi. Tiểu Thất hỏi: "Tiểu Đào tỷ buổi tối nhà xí mấy lần? mấy lần, kêu mấy tiếng."

      "Gâu gâu gâu ẳng", Đại Bạch dương dương đắc ý, híp mắt nhìn Tiểu Đào, bộ dáng kia phảng phất như muốn "Xem , ta cũng biết!"

      Tiểu Đào kinh ngạc hồi, giữ chặt tiểu thư nhà mình: " đúng là biết a! Trời ạ, dạo này, cẩu có thể biến thành người?"

      Tiểu Thất suy nghĩ chút, cảm thấy kỳ cũng có gì thể, lúc trước bọn họ xem qua họa bản, trong họa, phải là có nữ tử xinh đẹp hóa thành hồ ly tinh sao?

      "Vậy ngươi xem, đẹp như vậy, là người bình thường sao?"

      Tiểu Đào suy nghĩ chút, nghiêm túc lắc đầu: "Đẹp mắt đều là hồ ly tinh, trời ơi, cẩu biến thành người còn đẹp mắt như vậy, vậy hồ ly tinh tuyệt sắc cỡ nào a!"

      Tiểu Thất gật đầu, "Còn phải !"

      Chủ tớ càng trao đổi càng cảm thấy, thiếu niên này tất nhiên là Đại Bạch thể nghi ngờ.

      Tiểu Thất cảm thấy, nàng lâu cũng sống vui vẻ được như vậy. Phụ thân hôn mê hơn năm, bên người nàng cũng có chuyện gì vui vẻ. “Bạn tốt” gắn bó làm bạn là Đại Bạch còn vô duyên vô cớ biến mất, điều này làm cho tâm tình nàng càng kém. Mặc dù hết lần này đến lần khác có vấn đề, nhưng là sâu trong nội tâm, nàng vẫn hết sức lo lắng. Mặc dù biết Đại Bạch tại sao phải biến thành thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, nhưng là nàng cảm thấy, mặc kệ biến thành bộ dáng gì, đều là Đại Bạch của nàng, chỉ cần còn sống, cái gì cũng tốt.

      Chỉ cần nghĩ biện pháp, biết đâu có thể biến trở lại (thành chó).

      Nghĩ như vậy, Tiểu Thất cảm thấy, nếu như ba người nàng, ách, , là hai người chó, nàng là người thông minh nhất, nàng nên nghĩ nhiều hơn.

      Xoay người, nàng giữ chặt Đại Bạch, hỏi: "Ngươi sao lại tới đây?"

      Mắt đen sáng long lanh của thiếu niên nhìn nàng, "Ư" tiếng, khó hiểu.

      Tiểu Thất vỗ đầu, "Ta sao cũng ngớ ngẩn rồi, ngươi là chó, biết cái gì a! Từ từ nghĩ biện pháp ." Vừa dứt lời, liền nghe tiếng "ùng ục ùng ục" truyền đến.

      Thiếu niên nhe răng le lưỡi.

      Mặc dù biết phải là nam hài tử, mà là con chó, nhưng là Tiểu Thất thấy le lưỡi như vậy, vẫn mất tự nhiên đỏ mặt lên. Ngoại trừ thân nhân nhà mình, nàng kỳ chưa có tiếp xúc qua nam nhân nào. Mà ngay cả tiểu thế tử nàng cả ngày chửi bới, nàng kỳ cũng chưa từng gặp qua người này.

      "Cái kia, ngươi đói bụng rồi." Sau khi hỏi xong, Tiểu Thất lại cảm giác mình hỏi lời này dư thừa, nàng cười cười, dặn dò Tiểu Đào: "Sắc trời cũng sớm. Đừng là Đại Bạch, ta cũng đói bụng đây. Ngươi phòng bếp lấy chút ít cái ăn. Trấn định chút, phải giống như lúc có Đại Bạch, ngàn vạn đừng để người nhìn ra thỏa đáng."

      Tiểu Đào thưa phải, dè dặt ra cửa. Xem ra, nàng ta cũng là tin thiếu niên này chính là Đại Bạch, buổi tối nàng ta nhà xí mấy lần cũng biết, này ràng chính là Đại Bạch nha! Nếu ai biết đây! có người cả ngày có chuyện gì trốn nóc phòng bọn họ nhìn chằm chằm các nàng ?

      Nghĩ như vậy, Tiểu Đào cũng trì hoãn, lập tức liền ra cửa, như hôm nay tối muộn như vậy, thường ngày lúc này, cũng dùng qua bữa tối.

      Tiểu Đào rời , bên trong nhà này chỉ còn Tiểu Thất và Đại Bạch hai người.

      Tiểu Thất biết , tại là giờ Tuất (19h). đúng là còn sớm, nàng nhìn nhìn bốn phía, thấy góc rửa tay gian ngoài kệ có chậu nước, nhìn lại Đại Bạch vô cùng bẩn thỉu, Tiểu Thất đứng dậy giặt khăn lông. Thiếu niên tha thiết mong chờ động tác của nàng, ngồi đàng hoàng ở bên, tựa hồ rất muốn tới đây, nhưng lại có chút lo lắng.

      Tiểu Thất chủ động khoát tay, thiếu niên lập tức tung tăng như chim sẻ nhảy đến trước mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất kéo đến ghế dựa, nghiêm túc vì lau mặt, lau sạch bụi bẩn, Đại Bạch quả là nam hài môi hồng răng trắng. Có lẽ là sau khi sạch nên cực kỳ vui vẻ, thiếu niên lắc lư chân của mình, cười tủm tỉm "Ẳng ư" tiếng.

      "Như vậy mới đúng a!" Tiểu Thất rất hài lòng với thành quả của mình, vui rạo rực nhìn nhìn dưới, khi ánh mắt rơi xuống quần áo , nàng khẽ nhíu nhíu mày, là quá bẩn rồi. Bên người nàng đương nhiên có y phục của nam nhân, nghĩ như vậy, nàng thầm nhắc nhở chính mình, ngày mai bắt Tiểu Đào chuẩn bị. Nhìn lại Đại Bạch, kéo kéo áo, ngốc hề hề.

      A đúng rồi. vẫn luôn dùng cả tay chân, tay này cũng sạch . Nàng đưa tay, "Đại Bạch, tay tay!"

      Thiếu niên lập tức đưa tay ra ngoài, Tiểu Thất bóp tay của tỉ mỉ vì lau, tay của lớn hơn nàng rất nhiều, ngón tay thon dài, đợi lau sạch , chỉ thấy tay của trắng nõn, bàn tay có lớp kén mỏng.

      Nàng có chút kỳ quái lầm bầm lầu bầu: "Tay của ngươi tại sao có thể có cái kén đây?" xong lại tự bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng rồi, ngươi vốn là nên có vết chai, vốn dĩ móng vuốt của ngươi có đệm thịt nha. tại ngươi biến thành người, đệm thịt liền biến thành cái kén a!"

      Chờ Tiểu Thất thu thập thiếu niên xong xuôi, Tiểu Đào cũng bưng thức ăn trở lại, Đại Bạch "Ư" tiếng liền xông tới, đầu trực tiếp cắm vào trong bát. Tiểu Thất vội vàng ngăn cản , " được! Đại Bạch được! Sao có thể ăn như vậy. tại ngươi là người, mặc dù chuyện, ngươi cũng phải bắt chước giống như chúng ta ăn cơm. Ngồi xuống."

      Thiếu niên liếc Tiểu Thất cái, ủy ủy khuất khuất ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm chén cơm, bĩu môi.

      Tiểu Đào tiếp tục lo lắng trùng trùng, nàng ta nhìn thiếu niên, thở dài : "Tiểu thư, ngài này có thể làm sao a, ngốc như vậy. khi bị người phát làm sao bây giờ? Còn gì nữa ! Di di, đúng nha, sao lại sạch như vậy. Tiểu thư, ngài như thế nào tự động thủ a, về sau chuyện như vậy, dặn dò nô tỳ là được! Trước kia đều là ta tắm rửa cho !"

      Thiếu niên ghét bỏ liếc nàng ta cái, "Ẳng ư" tiếng, rúc vào bên cạnh Tiểu Thất. Tiểu Thất "Khanh khách" nở nụ cười, nàng hất cằm : "Sao ta lại thấy, tại giống như muốn cho ngươi giúp ."

      Tiểu Đào mắt trợn trắng, muốn, chính mình cũng muốn đây!

      thế nào, cũng là nam nhân nha, mình mới cần... Đợi chút! Ngón tay Tiểu Đào run rẩy chỉ hướng thiếu niên, "Tiểu tiểu tiểu thư, ta thể giúp , ngài cũng thể a. Ngài là thiên kim. , ..." Tiểu Đào biết mình nên cái gì cho phải.

      Tiểu Thất bừng tỉnh phản ứng lại, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Đại Bạch, Đại Bạch vô tội lại nịnh nọt cười, "Ẳng ư" quay đầu nhìn về phía cái ăn.

      Tiểu Thất: "Coi như quên , ăn cơm trước."

      Chỉ là bữa cơm này, ăn quá thuận lợi, mặc dù cái muỗng dùng tốt hơn so với đũa, nhưng đối với Đại Bạch mà , vẫn có vẻ phức tạp vài phần. ngây ngốc ăn rất buồn cười, dù là như thế, vẫn ăn rất nghiêm túc. Tiểu Thất cảm thấy, đúng là đói bụng lắm, cũng biết Đại Bạch mấy ngày nay có phải hay đều chưa ăn cơm.

      Ách... Đợi chút! Cẩu là ăn c*! phải...

      Tiểu Thất ánh mắt trở nên tế nhị, mặc dù Đại Bạch từ ngay tại bên người nàng, được nuôi nấng vô cùng tốt. Nhưng phải có câu tục ngữ sao? Cẩu đổi được ăn c*. Ai biết những ngày này cực đói, có hay ăn thứ " nên ăn gì đó". Nghĩ như vậy, lại thấy dùng cái muỗng xúc qua món ăn, Tiểu Thất lập tức còn cảm giác muốn ăn...

      Tiểu Thất dùng chiếc đũa đâm thức ăn, suy nghĩ ngừng bay loạn, ánh mắt càng thêm liếc tới liếc lui, Đại Bạch hiểu nhìn nàng.

      Tiểu Thất lúng túng buông đũa xuống, lầm bầm: "Ngươi mấy ngày nay ăn c* chứ?"

      "Phốc!" Đại Bạch chính mình phun ra...
      sabera.tran, Trâu, Phương Lăng3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 6

      Tiểu Thất thấy Đại Bạch phun cơm ra, đồng tình : " đáng thương. những ăn cơm, lại còn biết ăn cơm!"

      Tiểu Đào gật đầu, thực thảm!

      Trong mắt Đại Bạch tinh quang chớp lóe, lập tức cúi đầu tiếp tục ăn, ăn ăn ăn!

      Đại Bạch quả nhiên là cực đói, ăn sạch cơm còn dư lại của hai người, mặc dù động tác có chút khó xem, nhưng chén rồi liếm sáng láng, thập phần tốt!

      Tiểu Thất nhìn liếm tất cả chén đặc biệt sạch , cảm khái : "Ngươi đây là ăn bao nhiêu khổ a! Vốn dĩ lúc ở nhà, ngươi cũng như vậy."

      Có điều lại nghĩ, lời phức tạp như thế, Đại Bạch nhất định nghe hiểu, đây là nhất định a, ngươi xem , lúc này phải ngây ngốc nhìn mình le lưỡi cười sao!

      Lúc là Đại Bạch, le lưỡi cười đáng , nhưng bây giờ, cứ có chút kỳ quái. Có điều, Tiểu Thất cảm thấy, chỉ cần Đại Bạch tốt, những thứ này đều có thể vượt qua. Có lẽ có ngày, Đại Bạch được nàng bồi dưỡng thành con chó cái gì cũng biết đây!

      Nên biết, lúc vừa tới bên người nàng, cũng là cái gì cũng biết a, chính mình mang theo chạy quanh sân, cũng từ từ quen thuộc, mặc dù là cái dạng này hơi có chút lạ, nhưng là, coi như bắt đầu lại từ đầu, tiểu Bạch đến Đại Bạch nàng làm rất tốt, Đại Bạch đến Đại Bạch thành tinh, nàng cũng làm rất tốt.

      "Trịnh Tĩnh Hảo, ngươi có thể!" Tiểu Thất động viên mình.

      Nhìn nàng như vậy, Đại Bạch hồn nhiên tiếp tục le lưỡi.

      Tiểu Đào bên cạnh vừa thu dọn đồ đạc vừa : "Tiểu thư, Đại Bạch đột nhiên biến thành người, rất kì quái!"

      Tiểu Thất gật đầu, nàng cũng tràn đầy đồng cảm, nhưng vì để cho Đại Bạch quá buồn, nàng lôi kéo tay Đại Bạch, lời thấm thía: "Kỳ ngươi cần tự ti. Ta nghĩ biện pháp cho ngươi biến trở lại." Đại Bạch cúi đầu dùng hai má cọ xát tay Tiểu Thất, Tiểu Thất cười tủm tỉm: "Hết thảy cũng thuận thuận lợi lợi. Quan nương nương phù hộ ta."

      Ngươi xem, nàng vừa mới cầu nguyện xong, Đại Bạch trở lại, mặc dù bộ dáng hơi kỳ quái, nhưng có quan hệ gì đâu.

      "Ngươi chớ sợ!"

      Đại Bạch "Ẳng ư" tiếp tục cọ Tiểu Thất, Tiểu Thất "Khanh khách" nở nụ cười.

      Tiểu Đào ra cửa đưa hộp cơm, Tiểu Thất vuốt vuốt đầu Đại Bạch, "Nếu như là thường ngày, ngươi nhất định rất muốn cùng. Có điều có vấn đề gì, Tiểu Đào tỷ tỷ trở lại nhanh. Mặc dù nơi này có chút tự do, nhưng cũng có ngoại nhân, cần lo lắng ngươi cái dạng này bị người phát . Chỉ là... Hồi phủ làm sao bây giờ đây?" Tiểu Thất chống cằm có vài phần phiền muộn.

      Đại Bạch giương đôi mắt to đen nhánh nhìn Tiểu Thất, hồn nhiên cười. tựa hồ đặc biệt cười, vốn là nam hài đẹp mắt, cười như vậy, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp!

      Tiểu Thất tiếp tục vân vê đầu Đại Bạch, Đại Bạch thích có người sờ vuốt đầu của , quả nhiên là, Tiểu Thất thấy híp mắt, cúi người xuống, đem đầu Đại Bạch gối đùi mình, tùy ý Tiểu Thất sờ đầu, hết sức thoải mái.

      Đại Bạch thành gối đùi Tiểu Thất, Tiểu Thất tinh tế nhìn Đại Bạch, nhìn đủ rồi, cảm khái : "Ngươi đẹp mắt như vậy, quả nhiên là làm cho người ghen tỵ! Ta nghĩ, nếu như Lục tỷ tỷ trông thấy ngươi, tám phần chán ghét chết ngươi. Ta biết, Lục tỷ tỷ ghét nhất người đẹp hơn nàng ta. Ngươi xem, nàng cũng rất chán ghét ta a!" xong, khanh khách nở nụ cười, kỳ Tiểu Thất cũng là nương lạc quan cười.

      Đại Bạch "Ư" tiếng, khóe miệng nhếch lên.

      Nhìn Đại Bạch nhếch miệng, Tiểu Thất đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi mình rất để ý, nàng cúi đầu chăm chú nhìn chằm chằm miệng Đại Bạch, tựa hồ là nhận ra ánh mắt Tiểu Thất, mở mắt, "Ẳng ư" tiếng.

      Tiểu Thất nghiêm túc hỏi: "Đại Bạch a, ngươi rốt cuộc có từng ăn thứ nên ăn gì đó chưa? Tỷ như... tiện tiện (sh*t)? Ngươi biết cái gì là tiện tiện chứ?"

      Đại Bạch "Ẳng ư", đôi mắt vô tội nghiêng nhìn Tiểu Thất.

      Tiểu Thất giải thích được!

      Nhưng mà, chuyện này biết ràng, quả thực là cuộc sống hàng ngày bất an. Nghĩ như vậy, Tiểu Thất đẩy , Đại Bạch dùng cả tay chân bò, ôm đầu gối cuộn mình ngồi dậy.

      Bộ dạng ngây ngốc như vậy, ràng cũng biết cái gì là tiện tiện, phải làm sao mới ổn đây!

      Tiểu Thất quả thực là muốn vò đầu bứt tai, nàng nghĩ nghĩ lại, cảm thấy Đại Bạch lúc trước cũng thông minh như đứa trẻ, tại lại tăng thêm bậc, có lẽ, mình thuyết minh chút, hiểu!

      Nghĩ như vậy, Tiểu Thất ngồi đối diện Đại Bạch, bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Thất nhìn đôi mắt đen sẫm của , bên trong có bóng nàng nho . Nàng lập tức cảm thấy giống như có chỗ nào kỳ quái, nhưng là loại cảm giác quái dị này chợt lóe lên, Tiểu Thất cũng có bắt lấy, suy nghĩ chút, nàng ngồi xếp bằng ngồi xong, " tại ta tới hỏi ngươi a! Ngươi biết ngươi là thế nào ra ? Biết liền ẳng tiếng, biết hai tiếng." Chuyện giống như trở lại lúc ban đầu, kỳ phải là như vậy, Tiểu Thất chỉ là muốn xem, Đại Bạch có thể hiểu hay .

      "Ẳng ẳng" Đại Bạch cũng chăm chú nghiêm túc, chỉ là kêu xong, le lưỡi cười.

      Tiểu Thất phồng gương mặt bánh bao lên, nghiêm túc gật đầu: "Hảo, ngươi biết, vậy ta tiếp tục hỏi ngươi. Ngươi biến thành cái dạng này, chính là khuôn mặt dễ nhìn này, mấy ngày? Biết tiếng, biết hai tiếng a!"

      "Ẳng ẳng" tiếp tục le lưỡi, khoan khoái lại sáng lạn cười.

      Tiểu Thất cảm thấy, giống như hỏi thằng ngốc!

      "Hảo, ngươi cũng biết. Như vậy, mấy ngày nay, ngươi có ăn gì ?" Hỏi xong, nàng sít sao nhìn thẳng .

      "Ẳng ẳng"

      Tiểu Thất vỗ ngực, hoàn hảo hoàn hảo, mấy ngày nay chưa từng ăn cái gì, nàng cuối cùng có thể yên tâm, thiệt là, nếu quả như ăn c*, vậy nàng biết phải làm gì cho đúng. Đại Bạch ăn c*, nàng còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Nhưng là bây giờ chỉ đơn thuần là Đại Bạch a, người sống rành rành, mặc dù chỉ biết "Ẳng ẳng" "Ẳng ư". Nhưng khác người thường mấy!

      Mặc dù thả lỏng, chỉ chớp mắt, nàng liền lại bắt đầu đau lòng, chọt mặt Đại Bạch, nàng cắn môi : "Ngươi là con chó khờ, đói bụng mấy ngày a! trách được hôm nay ăn nhiều như vậy."

      Đại Bạch le lưỡi cười.

      Tiểu Thất thấy vui vẻ như vậy, cũng cười theo. Chỉ là, chưa cười được bao lâu, trong chốc lát, Tiểu Thất hoàn toàn cười được.

      Ách, đó chính là, Đại Bạch nghỉ ngơi ở đâu bây giờ đây!

      Tiểu Đào cảm thấy, so sánh với tiểu thư nhà mình, nàng ta vẫn có chút lý trí, tóm lại thể để cho Đại Bạch ở trong phòng tiểu thư a. Lúc trước, Đại Bạch là ở tại ngoại thất, có lồng chó riêng, nhưng bây giờ chuyện đơn giản như vậy a!

      Đại khái là bởi vì từng lạc đường, Đại Bạch ngồi chồm hổm mặt đất, dùng sức ôm lấy chân Tiểu Thất, chịu buông tay, ràng là muốn cùng nàng ngụ cùng chỗ.

      Nếu như là trước đây, Tiểu Thất cũng là sao cả. Nhưng bây giờ, nghĩ đến Đại Bạch mang dáng vẻ nam hài muốn cùng nàng ở cùng chỗ, Tiểu Thất cảm thấy, chuyện như vậy...hơi xấu hổ a!

      Chuyện này tốt, đây là nhất định.

      Mấy người mắt to trừng mắt , cưỡng bách Đại Bạch ở tại ngoại thất là thể. Nhưng mà, nếu như ở tại nội thất, Tiểu Thất cảm thấy, đây tuyệt đối cũng được!

      Tiểu Thất: "Đại Bạch, ngươi ở tại ngoại thất được hay ?"

      Đại Bạch "Ẳng ư ẳng ư ư!" Dáng vẻ mất hứng quá ràng.

      Tiểu Đào phẫn nộ, nàng ta chống nạnh : "Lại tới, ta còn là đại nương như hoa như ngọc chưa có lập gia đình đây. Chịu cùng ngươi ở chung căn phòng, là ta bị thua thiệt, ngươi đồ khốn nạn này lại ghét bỏ ta, tiểu thư là cành vàng lá ngọc. Ngươi đừng mơ tưởng cùng nàng ở chung cái phòng, đừng mơ tưởng!"

      Đại Bạch bị hung, "Ẳng ư" tiếng, nhe răng!

      Tiểu Thất hì hì tiếng liền bật cười, Tiểu Đào ủy khuất : "Tiểu thư, ngài nhìn , ngài nhìn nhe răng với ta. Này này này... Ngài xem giống như tiểu nhân đắc thế."

      Tiểu Thất cúi đầu nhìn Đại Bạch, cảm thấy Tiểu Đào chút cũng sai, Đại Bạch vẻ mặt dương dương đắc ý, như chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, biểu quá mức.

      Tiểu Thất khó xử: "Có thể làm sao bây giờ a!"

      Có lẽ là phát giác được Tiểu Thất cũng muốn cùng ở tại cái phòng, đơn chép miệng, ánh mắt đen láy ướt nhẹp, giống như muốn khóc.

      Tiểu Thất tâm thoáng cái liền mềm nhũn, nàng cẩn thận suy nghĩ chút, : "Nếu để và ta ngụ cùng chỗ ."

      Tiểu Đào kinh ngạc: "Trời ạ, tiểu thư, này cũng thành a. , là nam nhân a! Nếu là cùng ngài cùng nhau ở, tương lai bị người biết rồi, làm thế nào cho phải a? Đây là đại . Mặc dù chúng ta biết là Đại Bạch, nhưng người khác biết a, nếu như bị người cố ý phát giác, như vậy hại chết tiểu thư, tiểu thư, ngài ngàn vạn thể mềm lòng."

      Đại Bạch ủy khuất dùng mặt cọ chân Tiểu Thất, "Ư" ~

      Tiểu Thất sao lại hiểu Tiểu Đào có lý, nhưng khi nhìn đến Đại Bạch tội nghiệp như vậy, nàng cảm thấy, thể bỏ mặc Đại Bạch.

      "Ta biết ngươi rất đúng, nhưng ta tin tưởng, ngươi bán đứng ta. Dù sao ngươi ngủ ở ngoại thất, có vấn đề ngươi cũng biết, Tiểu Đào, Đại Bạch đột nhiên biến thành người, đại khái cũng có lo lắng, nếu như chúng ta quá mức kiên trì, ngược lại làm biết làm sao. Coi như là người, trải qua biến hóa lớn cũng suy tính hơn thiệt, huống chi là chó! Như vậy..." Tiểu Thất ngừng cái, cúi người, nghiêm túc với Đại Bạch: "Ngươi ngủ ở dưới gầm giường. Như thế nào?"

      Đại Bạch nhu thuận ẳng ẳng.

      Tiểu Thất lắc lắc tay Tiểu Đào: "Hảo Tiểu Đào, cứ như vậy . Ta đem nó an trí ở dưới giường kỳ cũng rất tốt, khi có người tiến vào, cũng trông thấy . Ngươi đúng ?"

      Tiểu Đào trừng thiếu niên cái, hừ, nhưng vẫn gật đầu.

      "Tiểu thư có chuyện gì nhất định phải trước tiên bảo ta. biết vì sao, ta cảm giác, chúng ta đối với quá khoan dung rồi."

      Tiểu Thất cười: " là Đại Bạch a, là Đại Bạch của chúng ta. Đại Bạch tốt nhất, có vấn đề."

      Tiếng vừa dứt, thấy Đại Bạch lăn vòng mặt đất, hồng hộc cười, phảng phất như nghe hiểu mình được khen ngợi...
      sabera.tran, Trâu, Phương Lăng4 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Mình tò mò n9 này là linh hồn chó xuyên qua hay là lại giả làm chó, nhưng mà vì sao phải làm như vậy? như vậy hồi phủ rồi làm sao "mang" về ở cùng dc. ta mong mau có chương mới. thanks nàng nhiều. moah moah moah
      SooSyl thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 7

      Đêm khuya.

      Đại Bạch thuận theo và hiểu chuyện, đàng hoàng nằm sấp ở dưới giường, rất nhanh liền phát ra tiếng ngáy rất , Tiểu Thất nằm ở giường, nghe thế nàng nhếch miệng, mỉm cười tiến vào mộng đẹp.

      Có lẽ là hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, Tiểu Thất cũng mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ mất.

      Ngay lúc nàng ngủ, thiếu niên Đại Bạch mở mắt, lặng lẽ lăn lăn thân thể của mình ra bên ngoài, chống đầu nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất ngủ vẫn là dáng vẻ thanh tú, yên tĩnh lại thành thực. Nhìn nàng như thế, cũng khơi gợi lên khóe miệng, tựa hồ là sợ bị người khác phát , yên lặng trở lại vị trí của mình, trợn tròn mắt nhìn ván giường, trong lòng ra được mùi vị.

      Nếu như có nguyện vọng gì, đó chính là giả cẩu bị Tiểu Thất phát .

      Đúng vậy, là giả bộ, giả dạng làm chó của Trịnh gia Tiểu Thất nương Trịnh Tĩnh Hảo.

      , đúng là nàng ngày ngày hận thể đánh chết Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử, tên gọi Cố Diễn.

      Quan hệ của Cố Diễn và Tiểu Thất phải ngược dòng đến ba năm trước đây, ba năm trước đây, Trịnh phụ thân của Tiểu Thất Trịnh Tam Lang là tiên sinh của , bao lâu, biết trong nhà Trịnh tiên sinh có tiểu nương, hơn tuổi, là tiểu nương có chút bướng bỉnh.

      Lúc đó mặc dù biết tiểu nương này, nhưng Cố Diễn đối với nàng có quá nhiều ấn tượng. Khi đó, đắm chìm trong thống khổ, phụ thân của tái giá. Nghĩ cũng là, mẫu thân qua đời năm năm. Người người đều , phụ thân nên tái giá người, nhưng bọn họ có thể quên, lại thể nào quên mẹ của mình. Theo ý , chỉ có mẫu thân, Trung Dũng vương phủ cũng chỉ có vương phi, đó chính là mẹ của . Nhưng bọn họ nghe , lại càng làm theo ý nghĩ của .

      Phụ vương tái giá lại cưới thế gia tiểu thư, người chỉ lớn hơn ba tuổi, người từng gọi là tỷ tỷ. Nếu phải là có mưu đồ, nương như hoa như ngọc làm sao lại gả tới đây chứ! Gả cho nam tử trung niên, này ràng chính là có mưu đồ. Nhưng phụ thân nghĩ như vậy, tràn ngập niềm vui đón dâu. Hôn lễ long trọng, vượt qua tưởng tượng của rất nhiều người.

      Ngoại nhân đều , phụ vương thích nữ tử kia, hai người phá tan tầng tầng chướng ngại mới đến cùng nhau. Mà "Chướng ngại" này chính là chỉ , nhiều buồn cười, người ở bên ngoài nhìn thấy bọn họ là đoàn tụ sum vầy, nhưng theo ý , phụ thân ruồng bỏ mẫu thân .

      Còn nhớ lúc mẫu thân còn tại thế, "Nữ nhân" kia bất quá mới chỉ mười hai mười ba tuổi, lại thường xuyên đến thăm mẹ , bây giờ suy nghĩ chút, Cố Diễn thậm chí hoài nghi, lúc ấy hai người có quan hệ tầm thường. muốn nghĩ như vậy, nhưng lại khống chế nổi chính mình. Hết thảy đều quá trùng hợp, quá mức đến nỗi làm cho hoài nghi.

      Phụ thân tái giá, khiến cho quan hệ giữa và phụ thân càng thêm tuyết thượng gia sương (có tuyết còn thêm sương). Từ đó, càng tỏ ra bất mãn. Vương gia chán ghét cái gì, nhất định phải làm cái đó. Việc học càng bỏ bê hơn.

      Bởi vì học tốt, phụ vương càng thêm thẹn quá hoá giận, nhưng mới mặc kệ những thứ kia. Dường như...dường như phụ thân càng tức giận, càng cảm thấy, tâm tình thoải mái rất nhiều.

      Trịnh Tam Lang là phụ vương mời theo, phụ vương tán dương Trịnh Tam Lang rất nhiều. Người trong lòng phụ vương, hết thảy đều thích. Đương nhiên, cũng cho Trịnh Tam Lang sắc mặt tốt, dù sao cũng chỉ đuổi chỉ , hai vị tiên sinh, cần gì phải quản nhiều đây!

      Nhưng Trịnh Tam Lang đối với ngược lại rất tốt, thậm chí có thể là có chút thích . Ông chẳng hề để ý bị làm khó dễ, liên tục kiên trì.

      Tháng ngày qua , quan hệ giữa và Trịnh Tam Lang ngược lại cũng khá lên vài phần. Dù sao, cũng căm hận Trịnh Tam Lang, chỉ là muốn cùng phụ thân đối nghịch thôi.

      Chính thức nhìn thấy Trịnh Tiểu Thất là chừng hai năm trước. Đó là mùa hè hai năm trước.

      Sinh thần Hoàng thái hậu, là tổ mẫu của , tỉ mỉ chuẩn bị, nhưng lễ vật tỉ mỉ chuẩn bị "Nữ tử" kia phá hư. Mặc dù nàng hết lần này đến lần khác xin lỗi, phải cố ý. Nhưng Cố Diễn cảm thấy, vì sao lại trùng hợp như vậy đây!

      Nữ tử này, là làm cho người cảm thấy chán ghét. Còn nhớ năm đó nàng chiếu cố mình, chắc là loại thủ đoạn quyến rũ phụ thân , nghĩ như vậy, càng thêm phản cảm.

      Cố Diễn phải là người chịu ủy khuất bản thân, tiến cung cầu kiến thái hậu. Con dâu tóm lại là người ngoài, cháu nội mới là người trong nhà. Hơn nữa, thái hậu vốn cũng vừa ý con dâu này. Chính là bởi vậy, Trung Dũng vương phi bị gõ trận ra trò.

      Bởi vì chuyện này, Trung Dũng vương gia cùng con trai náo loạn lên. Cố Diễn bị tức giận rời nhà, lúc này, cùng với Trịnh Tam Lang quan hệ tốt lên rất nhiều, trong lúc nhất thời, đúng là rất muốn gặp Trịnh Tam Lang, cùng chuyện chút, hàn huyên chút phiền não của mình. Nên biết, Trịnh Tam Lang có rất nhiều kiến giải, khiến cho rất thoải mái.

      Mặc dù là chạng vạng, nhưng Cố Diễn chút do dự tới Trịnh gia, cũng là lúc này đây, gặp được con duy nhất của Trịnh Tam Lang tiên sinh – Tiểu Thất.

      Trịnh Tam Lang là con trai thứ ba trong nhà, mà nữ nhi của cũng là nương nhất trong nhà, là thứ bảy, tên Trịnh Tĩnh Hảo, bình thường gọi Tiểu Thất.

      cũng có theo cửa chính tiến vào, cảm thấy, nếu như khua chiêng gõ trống người người biết, nghĩ đến phụ vương rất nhanh tìm đến, bởi vậy, leo tường mà vào, cũng gặp Trịnh Tiểu Thất. Nàng cũng có trông thấy , nhưng con chó Đại Bạch kia bên người nàng khiến lập tức liền nhận ra Tiểu Thất, Đại Bạch phát giác được hơi thở của , ngừng sủa, cũng biết vì sao, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.

      tránh núp vào, Trịnh Tiểu Thất cũng có phát .

      Nàng kiều cười khẽ, mềm giọng : "Đại Bạch ngốc! có ai đâu!"

      Ríu rít! Ai đây là tiểu nương bướng bỉnh, ràng là tiểu nương khả ái đáng khiến cho lòng người ấm áp a!

      Tiểu Thất chỉ hơn tuổi, nhưng lại giống như đứa con nít, nàng dắt váy cùng Đại Bạch xếp hàng ngồi, ăn trái cây.

      Ông trời, hiểu, Đại Bạch là loại cẩu gì, con chó, làm sao biết ăn trái cây đây! Quá quái, nhưng khi nhìn Tiểu Thất cùng Đại Bạch đều ăn khoan khoái, thế nhưng có loại cảm giác, cảm giác kỳ quái. Giống như... Giống như cảm thấy Đại Bạch hạnh phúc hơn so với .

      Ách, là Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử, thái hậu nương nương tôn quý là thân tổ mẫu của , đương triều thiên tử là bá phụ của , phụ thân của là vương gia quyền khuynh triều đình, mà ngay cả chính , cũng là Trung Dũng vương phủ thế tử gia. làm sao lại bằng con chó đây, này nhất định là ảo giác, nhưng khi nhìn bọn họ ăn vui vẻ như vậy, ... Hâm mộ!

      cũng muốn có phụ thân mẫu thân thương mình, cũng muốn có người nghe thổ lộ hết, cùng chỗ chơi với chó.

      Nhưng mà, có.

      Từ đó về sau, có thêm thói quen, mỗi khi vui vẻ hay vui, đều thích vụng trộm đến Trịnh gia, vụng trộm trốn trong sân của người tên là Trịnh Tĩnh Hảo, nhìn nàng và chó chơi đùa, nghe nàng cùng chó chuyện.

      Từ từ, biết , nàng có Lục tỷ tỷ rất đáng ghét, là người thích bới móc. Chó của nàng tên là Đại Bạch, là con chó thích ăn trái cây, cũng thích ăn hạch đào.

      còn biết, Trịnh Tĩnh Hảo có thói quen kỳ quái, lúc khẩn trương, lúc sốt ruột, hay lúc cao hứng, nàng thích lảm nhảm.

      Vốn là chỉ là muốn xem chút, , chỉ là muốn xem chút, muốn khác, nhưng mà người a! Tóm lại là loại động vật rất kỳ quái, cũng biết như thế nào, càng coi càng nghiện, càng muốn thấy nàng nhiều hơn.

      Đương nhiên, thừa nhận, thừa nhận là bởi vì cảm thấy bộ dạng Trịnh Tiểu Thất lảm nhảm vừa ấm lòng vừa đáng . Cũng thừa nhận, là vì trông thấy lúc nàng cười lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, lại phải là bởi vì lúc nàng rửa tay lộ ra cánh tay trắng như ngó sen, cái gì cũng phải.

      mới phải người ham sắc đẹp, người ham sắc đẹp, là phụ vương , mới phải.

      là... là... chỉ là có chút thích Trịnh Tiểu Thất.

      Mỗi người đều muốn thành thân, Cố Diễn cảm thấy, nếu như mình muốn thành thân, như vậy muốn kết hôn Trịnh Tiểu Thất, Sau năm nhìn lén Trịnh Tiểu Thất, Cố Diễn làm ra cái quyết định như vậy, đó chính là, muốn cưới Trịnh Tiểu Thất.

      phải là từ trong tảng đá bò ra, nếu như muốn cưới Trịnh Tiểu Thất, tất nhiên phải nhờ Trung Dũng vương gia sai người qua cầu hôn, cũng vào lúc này, xảy ra chuyện.

      Cố Diễn yên lành muốn kết hôn Trịnh gia tiểu thư, điều này làm cho Trung Dũng vương gia có vài phần lo lắng, ông biết chuyện như vậy có quan hệ với Trịnh tiên sinh hay , nhưng nghĩ đến cách làm người của Trịnh tiên sinh, cũng phải là loại người tính kế Cố Diễn. Đến cùng là con trai duy nhất của mình, Trung Dũng vương gia làm sao có thể cái gì cũng điều tra đồng ý?

      Hai cha con quan hệ vốn tốt, dăm ba câu là tranh cãi rùm beng, Cố Diễn cẩn thận ra chuyện mình nhìn lén Trịnh Tiểu Thất năm có thừa, quả nhiên là làm cho Trung Dũng vương gia kinh hãi.

      Mặc dù có lòng dạ xấu xa, nhưng làm ra chuyện như vậy, làm sao có thể khiến cho Trung Dũng vương gia tức giận?

      Ông ta vốn là quân tử lỗi lạc, nhưng con nhà mình lại làm ra chuyện biết điều này, ông ta làm sao dung hạ được, phen khắc khẩu, nên lần đầu tiên động thủ đánh Cố Diễn.

      Cố Diễn từ ăn sung mặc sướng, được nuông chiều, đâu chịu nổi ủy khuất như thế.

      cực kỳ tức giận giục ngựa mà , mà ngẫu nhiên đụng vào Trịnh Tam Lang mặc dù biết chuyện xảy ra, nhưng là vì lo lắng Cố Diễn, cũng cưỡi ngựa đuổi theo. Có ai nghĩ được, Trịnh Tam Lang cưỡi ngựa xảy ra vấn đề, lúc chặn lại Cố Diễn, con ngựa gào thét quăng Trịnh Tam Lang ra ngoài.

      Mà lần này, xác thực , Trịnh Tam Lang lọt vào hôn mê bất tỉnh.

      Trịnh Tam Lang gặp chuyện may làm cho Cố Diễn thoáng cái tỉnh táo lại, mặc dù Trung Dũng vương gia tìm rất nhiều danh y, nhưng lại vẫn luôn có tiến triển gì.

      Trung Dũng vương gia từng nghĩ vào lúc này cầu hôn, nhưng lại bị Cố Diễn cự.

      Nếu như phải là , Trịnh tiên sinh làm sao xảy ra chuyện đây?

      nơi nào có thể diện gặp Tiểu Thất vui vẻ của ?

      Hơn nữa, dù tại ra, biết , Tiểu Thất đồng ý. hiểu nàng, nàng đồng ý.
      sabera.tran, Phương Lăng, Dion4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :