1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44

      Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy kỳ quái ----- Hàn Lâm viện có nhiều người như vậy, vì sao chỉ mỗi phụ thân vô duyên vô cớ bị nhiễm dịch bệnh?

      lẽ giống như tổ mẫu , đây đều là mệnh sao? Nhưng nàng tin vào mệnh, ông trời cho nàng sống lại đời, nào có đạo lý trơ mắt nhìn phụ thân nhà mình gặp chuyện may?

      Chân Bảo Lộ lẳng lặng nằm ở giường, từ lúc nãy được Hương Hàn hầu hạ rửa chân xong, nay hai chân trắng mịn mềm mại trống , tuy bên ngoài trời lạnh, nhưng trong phòng ấm áp dễ chịu, chân như vậy cũng lạnh chút nào.

      Nàng phiền não cuốn người trong áo ngủ bằng gấm lăn qua lăn lại, nhìn tượng người nho đặt bên cạnh giường, liền đưa tay cầm lên xem.

      Đây là tượng người ngày ấy Tiết Nhượng đưa cho nàng, bộ dáng mập mạp ngây thơ. Tuy chỉ là lễ vật tầm thường, nhưng nàng cực kỳ thích.

      Ánh mắt Chân Bảo Lộ đột nhiên sáng lên.

      Đúng rồi, đời trước nàng và Tiết Nhượng chưa hề tiếp xúc với nhau, đời này nàng lại xa lạ với Từ Thừa Lãng, quan hệ cùng Tiết Nhượng vị Đại Biểu Ca này rất tốt. như vậy, đời này vì sao phụ thân nàng thể tránh được kiếp này chứ? Chân Bảo Lộ kích động. Chỉ cần phụ thân có việc gì, nương hẳn cũng nằm triền miên giường bệnh, buồn đau sầu não mà chết.

      Khuôn mặt nhắn của Chân Bảo Lộ nhất thời trở nên nghiêm túc, còn phải làm như thế nào để phụ thân có thể tránh được kiếp này.

      Chỉ là nàng thể với phụ mẫu chuyện mình trùng sinh, tuy nàng biết phụ thân tin nàng, nhưng trong mắt người ngoài, sợ là cảm thấy nàng bị trúng tà, mà nương cũng tin nàng. Đến lúc đó chẳng những nàng cứu được phụ thân, đoán chừng lão thái thái còn có thể mời đại sư ở Linh Phong tự gấp gáp tới làm phép cho nàng nữa.

      như thế, nàng chỉ có thể nghĩ cách để phụ thân đến Hàn Lâm Viện thôi, chỉ cần mấy ngày này phụ thân Hàn Lâm Viện thành công rồi.

      Chỉ là ---- như thế nào mới có thể ngăn cản phụ thân?

      Chân Bảo Lộ suy nghĩ cả đêm, ngày kế dưới đáy mắt lên màu xanh đen nhàn nhạt, bởi vì làn da của tiểu nương trắng nõn, nên càng thấy . Từ thị nhìn thấy, cũng nhịn được đau lòng : " vất vả mới nghĩ lễ mừng năm mới, buổi tối ngủ sớm , đừng cứ lo đọc sách."

      Chân Bảo Lộ ăn chè hạt sen mềm dẻo ngon ngọt, ậm ờ "ưm" tiếng, : "Tiểu Lộ biết rồi."

      Từ thị hài lòng gật đầu, lại cùng Chân Như Tùng đến Tống Chấp: "Đứa này hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa, bất quá mới vừa đính thân, năm nay tới đây chúc tết rồi."

      Tống Chấp chỉ qua đây tặng lễ, có ở lại dùng cơm, đích là chu toàn lễ nghi.

      Chân Như Tùng cũng gật gật đầu, cũng rất hài lòng với con rể tương lai: "Là đứa bé ngoan."

      Nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Chân Bảo Quỳnh đỏ bừng, xấu hổ đến vùi cả vào trong chén.

      Chân Bảo Lộ cười khanh khách.

      Vinh nhi nhìn phụ mẫu để ý tới mình, quơ tay mập bất mãn : "Cháo, cháo..."

      Từ thị vội vàng đúc muỗng cháo đút Vinh nhi.

      Gương mặt tròn vo béo ụt ịt được bọc kỹ của Vinh nhi nghiêng , mắt to đen lúng liếng nhìn tỷ tỷ ngồi đối diện, la lên: "Tỷ tỷ đút."

      Chân Bảo Lộ quả thấy Vinh nhi càng ngày càng bám nàng. Có điều là, đời trước Vinh nhi cũng thích nàng, dù nàng lạnh nhạt với , cũng lẽo đẽo theo sau lưng nàng, muốn bỏ cũng bỏ được. giờ nàng tốt với như vậy, tiểu tử kia bám nàng mới là lạ.

      Chân Như Tùng nhìn nhi tử như vậy, sau đó : "Phụ thân xem như bảo bối còn chưa đủ, trái lại con lại dám sai bảo hả." xong bày ra bộ dáng nghiêm túc.

      Vinh nhi ủy khuất chu mỏ, nước mắt đảo quanh, sợ hãi nhìn thoáng qua phụ thân, lại đáng thương nhìn tỷ tỷ.

      Nhìn cái dáng vẻ sợ hãi đó, giống như bị gia đình bạo ngược vậy.

      Tiểu gia hỏa này làm cho cả lòng Chân Bảo Lộ mềm nhũn, lập tức nhận lấy chén sứ trắng trong tay Từ thị, cầm muỗng múc cháo, thổi vù vù vài lần, mới đút tới miệng của tiểu tử kia: "Ừ, ăn nhanh lên."

      Vinh nhi liền nín khóc mỉm cười, vỗ vỗ hai tay, ngoan ngoãn ăn nhanh, yên lặng lại nhu thuận, chỉ chốc lát sau ăn hết nửa chén.

      Chân Bảo Lộ nhìn đệ đệ béo tròn, lại nhìn qua Thượng nhi. Thường ngày Thượng nhi ngoan nhất, nương đút cái gì là ăn cái đó, nên sớm ăn xong rồi. Nhưng Chân Bảo Lộ vẫn múc muỗng, thổi chút rồi đưa qua, : "Thượng nhi cũng ăn nha."

      Hai tiểu tử kia sinh ra thời gian chênh lệch nhiều, bộ dáng giống nhau như đúc, rất khó phân biệt được, nhưng suốt cả năm rưỡi qua. Vinh nhi thích ăn, càng ngày càng béo, cân nặng của Thượng nhi bình thường đúng độ tuổi. ra chỉ liếc mắt nhìn là thấy cân nặng khác biệt rồi.

      Nhưng tiểu hài tử mập mạp mới càng đáng , mỗi lần Chân Bảo Lộ nhìn đều nhịn được đưa tay ra xoa bóp mặt.

      Thượng nhi hé ra gương mặt tròn trịa múp míp nho , mở miệng, chợt nghiêng đầu , bày tỏ bản thân muốn ăn.

      Bình thường Chân Bảo Lộ luôn nuông chiều hai đệ đệ, nhưng bản thân nàng cũng là có lúc cáu kỉnh, nhìn thấy vậy, hừ tiếng, tiếp tục quay đút cho Vinh nhi, : "Tới, Vinh nhi ăn nè, ăn cho Thượng nhi xem, cháo này ăn ngon cỡ nào."

      Vinh nhi thích làm nũng, cũng thích nghe lời Chân Bảo Lộ, lúc này hiểu tỷ tỷ gì, liền mở to miệng, ăn rồi còn chưa đủ, vẫn chép chép miệng, giống như cháo hôm nay ăn ngon lắm vậy.

      Vinh nhi phồng miệng, ngốc hồ hồ nhìn tỷ tỷ nhà mình, lại quay sang ca ca nhà mình : "Ngon, ăn ngon."

      Chân Bảo Lộ cười cười, xoay người sang xem Thượng nhi, quả thực thấy đôi mắt to tròn của tiểu tử kia nhìn mình. Lúc này Chân Bảo Lộ mới múc muỗng, đưa đến bên miệng Thượng nhi.

      Tiểu tử kia chỉ có hơi ngẩn người, sau đó há mồm ăn vào.

      Chân Bảo Lộ cười đắc ý, hỏi: "Ăn ngon chứ?"

      Thượng nhi nhìn nàng, lâu sau mới nhàn nhạt "Ưm" tiếng.

      .

      Mắt thấy sắp qua tháng giêng, trong lòng Chân Bảo Lộ bắt đầu lo lắng. Đến trung tuần tháng hai, Chân Bảo Lộ cắn chặt răng, buổi tối khuya xốc chăn đắp người lên, cứ vậy sau hai ngày, tiểu nương vốn khỏe mạnh, bắt đầu phát sốt.

      "...Kêu các ngươi chăm sóc cho Lục tiểu thư, các ngươi chăm sóc người kiểu gì đây! Bị sốt như vậy, đám cũng có chú ý đến sao! Nếu Lục tiểu thư xảy ra chuyện gì, tất cả hạ nhân trong U U Hiên đều phải bị phạt!"

      Là giọng tức giận của phụ thân nàng.

      Lại nghe thấy nương an ủi: "Phu quân đừng tức giận, thiếp thân sai người mời đại phu rồi, lập tức tới ngay thôi."

      “Ngươi cũng vậy, làm nương thế nào vậy? Tiểu Lộ vẫn chưa hiểu chuyện, bất quá chỉ là đứa bé mười tuổi, thường ngày sao ngươi quan tâm nhiều hơn chứ?"

      "Vâng, là lỗi của thiếp thân. Sau này thiếp thân nhất định chăm sóc tốt Tiểu Lộ." Giọng của nương trầm thấp.

      Lúc này Chân Bảo Lộ mới vươn tay ra, liền bị tỷ tỷ canh giữ ở bên giường nắm lấy, : "Tiểu Lộ ngoan, nằm nghĩ cho tốt."

      Chân Bảo Lộ từ từ mở to mắt, nước mắt mênh mông, thào: "Phụ thân, ta muốn phụ thân."

      Chân Bảo Quỳnh nhìn muội muội nằm giường như vậy, bình thường cười vui vẻ, bây giờ tiều tụy vì bệnh, khuôn mặt nhắn hồng nhuận cũng trắng bệch như giấy. Chân Bảo Quỳnh đau lòng, : "Được, tỷ tỷ gọi phụ thân." xong ra ngoài kêu Chân Như Tùng tiến vào.

      Bên ngoài Chân Như Tùng nghiêm mặt, nam nhân thành thục ổn trọng, nổi giận lên cũng rất đáng sợ. Ông phải là người tùy tiện giận chó đánh mèo, nhưng đụng phải chuyện liên quan đến con bảo bối, Chân Như Tùng liền còn lý trí. Thấy Chân Bảo Quỳnh ra, Chân Như Tùng mới : "Làm gì lại ra đây? phải kêu con trông coi Tiểu Lộ sao?"

      Chân Bảo Quỳnh : "Muội muội tỉnh lại, lúc này muốn gặp phụ thân."

      Lời này lập tức khiến Chân Như Tùng đau lòng, vội vàng xoải bước vào, vòng qua bình phong, nhìn con nho nằm giường, ngồi xuống bên cạnh : "Phụ thân ở đây, Tiểu Lộ thoải mái chổ nào, cho phụ thân nghe, phụ thân lập tức mời đại phu đến chửa cho Tiểu Lộ, hả?"

      Chân Bảo Lộ đưa tay ra cầm tay của phụ thân nhà mình, : "Tiểu Lộ chỉ cần phụ thân." Nàng dừng chút, đáng thương nhìn phụ thân nhà mình, , "Phụ thân hãy ở cùng Tiểu Lộ mấy ngày này, đừng đâu hết, có được ?"

      Chân Như Tùng dùng chăn gấm bọc con lại chặt chẽ, sau đó mới bế lên, đưa tay sờ lên đầu con , nóng đến dọa người. Ông vội : "Được, phụ thân ở với Tiểu Lộ mấy ngày này, đâu cũng ."

      Từ thị cũng tiến vào, nhìn con bị bệnh thành dáng vẻ ấy, cũng rất là lo lắng, với Chúc ma ma đứng bên cạnh: "Bà ra ngoài nhìn xem, đại phu đến chưa. Sao mà mời đại phu lâu như vậy?"

      Chúc ma ma đáp dạ, lúc này mới vội vội vàng vàng ra ngoài.

      Từ thị đến bên cạnh Chân Như Tùng, với Chân Như Tùng: "Phu quân, để thiếp thân chăm sóc Tiểu Lộ ." Lời của hai cha con mới vừa rồi, đương nhiên Từ thị cũng nghe thấy, có điều bà chỉ nghĩ là phu quân dỗ dành con thôi, dù sao cũng thể vì chăm sóc cho con , mà tới Hàn Lâm Viện làm việc.

      Chân Bảo Lộ vừa nghe, vội vàng nhìn phụ thân bên cạnh, : "Tiểu Lộ muốn phụ thân."

      Chân Như Tùng vốn đau lòng nắm chặt tay con, vừa nghe giọng yếu ớt vô lực của con lại càng gấp gáp, vội vàng vổ về : "Tiểu Lộ ngoan, phụ thân ." Rồi sau đó với Từ thị, "Để ta trông Tiểu Lộ."

      Từ thị cũng thêm nữa. Lúc này đại phu đến, Từ thị vội tránh ra, để cho đại phu xem. Đại phu : "Lục tiểu thư bị phong hàn rất nặng, theo lý hôm qua nên có triệu chứng, sao lại kéo dài tới hôm nay?"

      Lời này ra, sắc mặt Chân Như Tùng càng lúc càng trầm.

      Từ thị cũng nhịn được nữa, muốn quở trách hạ nhân trong phòng, nhưng nhớ tới bà làm nương, cũng có chú ý, cũng khó chối tội này.

      Chân Bảo Lộ nằm giường, nghe đại phu vậy, biết lúc này mình mắc phong hàn có chút nghiêm trọng, nhưng trong lòng thấy đáng giá. Nếu như vậy, nàng có lý do gì khiến phụ thân Hàn Lâm Viện. Sinh bệnh, tuy có hơi tùy hứng, cũng là còn cách nào. Chỉ là Chân Bảo Lộ lại lo lắng, liệu phụ mẫu có thể bởi vậy mà trách phạt những hạ nhân trong U U Hiên hay , Hương Hàn và Hương Đào là người hầu hạ bên cạnh nàng, hôm qua là nàng có hơi khoẻ, chỉ là cố tình muốn các nàng ấy phát giác thôi.

      Đại phu kê ra phương thuốc, Từ thị sai Nghiêm ma ma đưa đại phu phòng thu chi lĩnh bạc, sau đó trách cứ hạ nhân trong U U Hiên.

      Hương Hàn và Hương Đào sớm đổi sắc mặt, đứng ở bên nơm nớp lo sợ.

      Từ thị nhíu mi, : "Hôm qua tiểu thư khỏe, sao các ngươi hầu hạ bên người, cũng phát được chứ?"

      Hương Hàn lớn tuổi hơn, thấy Hương Đào sợ hãi ra lời, mới kéo Hương Đào quỳ xuống, : "Hôm qua tiểu thư quả thực ngủ sớm, nô tỳ tưởng rằng tiểu thư đọc sách nhiều ngày nên mệt mỏi, mới nghĩ nhiều. Là nô tỳ chăm sóc chu đáo, khiến tiểu thư ngã bệnh, xin phu nhân trách phạt."

      Trách phạt tất nhiên là phải trách phạt, huống chi sơ sẩy lớn như vậy.

      Từ thị suy nghĩ xem nên nghiêm khắc xử phạt hai nha hoàn này thế nào, nhưng ở bên trong Chân Bảo Lộ bắt đầu sốt ruột. Hương Hàn cùng Hương Đào luôn luôn ở bên người nàng chiếu cố, sớm thân như tỷ muội. Chân Bảo Lộ giãy giụa, muốn từ trong chăn gấm ngồi dậy, nhưng bản thân bị bọc chặt chẽ kín mít như con nhộng.

      Chân Như Tùng mềm giọng : "Nằm im, chớ lộn xộn."

      Chân Bảo Lộ nước mắt mênh mông, nếu mới đầu là cố ý giả bộ đáng thương, nhưng lúc này, là bệnh đến khó chịu vô cùng. Người sinh bệnh tính tình yếu ớt, nước mắt tự động rơi xuống.

      Chân Bảo Lộ mấp máy môi : "Phụ thân, đừng trách phạt các nàng ấy có được hay , Tiểu Lộ rất thích Hương Hàn và Hương Đào, đừng phạt các nàng..."

      Chân Như Tùng biết con thiện lương, người bên cạnh đối tốt với nàng, tuy nàng , thực ra trong lòng thấy rất ràng, cũng ghi nhớ từng người. Mặc dù là nha hoàn. Chân Như Tùng : "Nếu phạt chút, được, nhưng phụ thân đáp ứng với con, phạt thôi, để sau này các nàng chăm sóc cho con cẩn thận hơn."

      Như vậy là được rồi. Tuy Chân Bảo Lộ cảm thấy có lỗi với hai nha hoàn này, nhưng nếu phụ thân đáp ứng cho hai người họ tiếp tục lưu lại bên cạnh mình, nàng có cơ hội bồi thường. Chân Bảo Lộ cũng so đo nữa, từ lúc phụ thân thay khăn đắp trán cho nàng, miệng vẫn thào : "Phụ thân đáp ứng Tiểu Lộ, trước khi Tiểu Lộ khỏi bệnh, được rời khỏi Tiểu Lộ."

      Trong lòng Chân Như Tùng sớm có quyết định, gật đầu : "Yên tâm, phụ thân đáp ứng với con."

      Lúc này, dưới áo ngủ bằng gấm lụa hoa màu đỏ thẫm cái tay chậm rãi vươn ra, ngón út cong cong.

      "Ngoéo tay."

      Chân Như Tùng cười cười, vươn bàn tay dày rộng của mình ra, nhàng nắm lấy ngón út mảnh khảnh của con , sắc trầm lắng : "Ngoéo tay."

      Chân Bảo Lộ mỉm cười, gương mặt vẫn còn nóng sốt đỏ rực, trong lòng lại kiên định. Xưa nay phụ thân lừa nàng, chuyện ông đồng ý luôn được làm được.

      Đầu nặng quá, chỉ là có những lời này của phụ thân, Chân Bảo Lộ liền an tâm nằm ngủ.

      Đến khi Chân Bảo Lộ tỉnh lại, nhìn thấy Chúc ma ma và tỷ tỷ bên cạnh, lau mình cho nàng, lúc này mới cả kinh, lôi kéo tay Chúc ma ma : "Phụ thân... Phụ thân đâu?" Tiếng hơi khàn, còn trong veo mềm mại giống ngày trước.

      Chúc ma ma cực kỳ đau lòng, : "Tiểu thư yên tâm, lão gia chỉ trở về dùng cơm, lát tới đây với tiểu thư." Trong lòng lại than thở, lão gia thương con như vậy đích xác là còn gì để .

      Chân Bảo Quỳnh cũng dỗ dành: "Phụ thân mệt mỏi, tỷ tỷ ở với muội cũng giống nhau, Tiểu Lộ ngoan, hả?"

      Chân Bảo Lộ biết mình phải đứa ba tuổi, nên tùy hứng, nhưng lúc này nàng chỉ có thể mặc kệ thôi, như vậy mới có thể kéo phụ thân ở lại. Nàng thào, giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống. Kỳ Chân Bảo Lộ cần phải làm bộ khóc, chỉ cần vừa nghĩ tới những ngày phụ thân của nàng bị nhiễm bệnh ở đời trước, hơn nữa chỉ có vài ngày ra , vậy là thể nào cầm được nước mắt.

      Chân Bảo Quỳnh nhìn thấy, vô cùng rối rắm, vội vàng với nha hoàn bên cạnh: "Ngươi tìm lão gia, Lục tiểu thư tỉnh rồi." Sau đó vỗ nhè vào lưng muội muội, trấn an : "Ngoan, Tiểu Lộ khóc, khóc..."

      Lúc này ở Nghi An Cư, Chân Như Tùng dùng cơm, do Từ thị hầu hạ thay đổi xiêm y. Từ thị cẩn thận thay ông sửa ống tay áo, nhíu mi : "Phu quân mệt mỏi ngày rồi, cũng sớm nghỉ ngơi . Bên Tiểu Lộ, thiếp thân qua chăm sóc là được rồi." Đại phu , con bị nhiễm phong hàn rất nặng, phu quân chăm sóc như vậy, lỡ như cũng bị lây phong hàn sao, bà làm thê tử, nhưng lại được. Việc chăm sóc cho con , là người làm nương như bà phải làm.

      Chân Như Tùng lại : " cần, mỗi ngày ngươi đều phải chăm cho Thượng nhi và Vinh nhi, cũng rất mệt rồi. Ta lại khác, ta là nam nhân, chỉ có chút mệt ấy với ta mà coi ra gì cả."

      Từ thị còn chịu: "Tuy vậy, phu quân muốn theo lời Tiểu Lộ , mấy ngày nay đến Hàn Lâm Viện sao?"

      Chân Như Tùng mỉm cười, gật đầu : "Ừm. Ta đáp ứng Tiểu Lộ, tất nhiên phải làm được. Hơn nữa, vài năm ta luôn bận công , chỉ có nghỉ cuối tuần hàng tháng, mới có thể ở cùng Tiểu Lộ bọn họ. Lúc này Tiểu Lộ bệnh nặng như vậy, ta làm sao còn có tâm tư làm việc công."

      , nha hoàn bên cạnh Chân Bảo Quỳnh đến ở bên ngoài. Chân Như Tùng vừa nghe con tỉnh lại, vội vàng ra, bước tới ngưỡng cửa, lại quay đầu liếc nhìn Từ thị: "Ngươi ngủ sớm . Trong phòng Tiểu Lộ có giường êm, ta mệt ngủ đêm ở đó cũng được, ngươi cần chờ ta."

      Như vậy, Từ thị chỉ có thể gật đầu thuận theo, trong lòng ngóng trông con sớm ngày hết bệnh.

      .

      Chân Bảo Lộ tiều tụy vì bệnh nằm giường trọn vẹn năm ngày, đến ngày thứ sáu, tinh thần mới khá hơn chút, có điều khuôn mặt nhắn vẫn như cũ có huyết sắc. Đều bệnh tới như núi sập, bệnh như kéo tơ, sai.

      Mà Chân Như Tùng cũng theo lời của con , nhiều ngày nghĩ ngơi chăm sóc bên người con , ở chỗ lão thái thái cũng úp mở phể bình.

      Lão thái thái dễ chọc, nhưng Chân Như Tùng có biện pháp của mình để đối phó với lão thái thái. Lại đến Chân Như Tùng, hỗ là nam tử hàng ngày luyện võ, tuy nhìn lịch , nhưng có thân thể cường tráng, cực khổ chăm sóc như vậy, cũng chỉ hơi mệt mà thôi, vẫn có gì khoẻ.

      ngày này, Chân Bảo Lộ nằm giường, nhìn ra bên ngoài, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, phòng ngủ trở nên sáng trưng. Chân Bảo Lộ chậm rãi nghiêng đầu, hỏi Chúc ma ma: "Hôm nay là ngày gì rồi?"

      Chúc ma ma nhìn tiểu thư nhà mình, khuôn mặt nhắn vốn mượt mà, bây giờ cái cằm trở nên nhọn hoắt. Bà đáp lời: "Thưa tiểu thư, hôm nay là mười chín rồi."

      Mười chín, mười chín tháng hai.

      Cả người Chân Bảo Lộ ở dưới nệm siết chặt, hốc mắt có chút nóng. Nàng nhớ rất ràng, đời trước buổi tối ngày mười bảy tháng hai phụ thân bắt đầu phát sốt, lúc sau bị chuẩn ra là nhiễm dịch bệnh, đến giờ tỵ (từ 9 giờ đến 11 giờ sáng) ngày hai mươi tháng hai ra .

      Đời này sao? Sáng nay phụ thân vẫn chăm sóc cho nàng, tay vẫn đút cháo cho nàng ăn.

      Chân Bảo Lộ vừa kích động, vừa sợ hãi. Chỉ mong ngóng sớm tới ngày mai, chờ ngày mai qua , phụ thân liền có việc gì nữa.

      Chúc ma ma hơi lo lắng, sắc mặt của tiểu thư hôm nay tốt hơn nhiều, nên nhịn được hỏi: "Tiểu thư muốn tìm lão gia ư?" Mấy ngày nay tiểu thư nhà bà rất bám lão gia. Bất quá tiểu nương sinh bệnh, biểu này cũng là bình thường.

      Chân Bảo Lộ biết, lúc này phụ thân của nàng trở về phòng nghỉ ngơi, án theo tình huống trước mắt, sáng mai cũng làm công .

      Chân Bảo Lộ lắc đầu, : " cần, để phụ thân nghỉ ngơi nhiều lúc ."

      Lúc này Chúc ma ma mới lộ ra mỉm cười, đưa tay dịch góc chăn cho nàng, : "Được, tiểu thư hãy nghỉ ngơi."

      "Ừm." Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu, nằm ở giường, trợn tròn mắt nhìn phía .

      Lúc sau bên ngoài chợt có động tĩnh, Chúc ma ma ra ngoài nhìn coi, đợi Chân Bảo Lộ nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, mới kinh ngạc : "Đại Biểu Ca?"

      Người tới chính là Tiết Nhượng.

      Nhưng giống như bình thường rồi lại có chút giống.

      Chân Bảo Lộ nhìn lâu, mới nhìn ra Đại Biểu Ca giống ở chỗ nào.

      Thường ngày lúc nàng gặp mặt Đại Biểu Ca, đều là áo mũ sạch , bản thân cũng đẹp đẽ gọn gàng, nhưng bây giờ y phục toàn thân dính bùn, giống như vài ngày rồi chưa thay đồ, với lại sắc mặt cũng được tốt, có cảm giác như phong trần mệt mỏi.

      Chân Bảo Lộ thích nhìn nhất là lôi thôi, bản thân mình lôi thôi, nhìn người khác, nếu lôi thôi, cũng cảm thấy thoải mái.

      Ngay sau đó liền cau mày, có chút ghét bỏ, cũng dám tỏ ra ghét bỏ quá ràng, hỏi: "Sao Đại Biểu Ca lại tới đây vậy?"

      Thiếu niên cao to im lặng đứng ở đó, nghe được giọng của tiểu nương, mới chậm rãi tới, thấy khuôn mặt nhắn của nàng gầy hẳn xuống, ánh mắt dừng chút, rồi cẩn thận hỏi: "Muội... khá hơn chút nào chưa?"

      Chân Bảo Lộ cười cười, ghét bỏ y phục dơ bẩn của , nhưng lại thích con người này của , mấp máy môi : "Khá hơn nhiều rồi."

      Tiết Nhượng thấy thế, chậm rãi đến cạnh bàn gỗ hoàng hoa lê bên cửa sổ. bàn có bình nước ấm, cầm lấy rót ly, lại đến bên giường, đở người nằm giường lên.

      Vừa lúc Chân Bảo Lộ cũng khát, lập tức ừng ực uống vài ngụm, nhàng cười nhìn : "Cảm ơn Đại Biểu Ca."

      Tiết Nhượng lại : "Nghe ...mấy ngày nay dượng luôn ở bên người chăm sóc cho muội."

      Đại Biểu Ca cũng biết sao? Chân Bảo Lộ có chút xấu hổ, nhưng nhớ tới, có phụ thân thương mình như vậy, khoe ra còn kịp, mắc cỡ gì chứ?

      Nàng gật đầu: "Ừm, đúng vậy, buổi sáng phụ thân vừa mới về nghỉ rồi."

      Tiết Nhượng ừ tiếng: "Vậy là tốt rồi."

      Chân Bảo Lộ mỉm cười, vừa định hỏi làm sao lại có bộ dạng này, tựa như vài ngày chưa có tắm rửa vậy, liền thấy Hương Đào vội vội vàng vàng chạy vào.

      Dù Hương Hàn và Hương Đào bị phạt nặng, nhưng cũng là chăm sóc cho chủ tử chu đáo, nên bị đánh mười gậy, hai ngày này mới có thể xuống giường. Thấy Hương Đào có thể xuống giường vui vẻ, tâm tình của Chân Bảo Lộ cũng tốt hơn, khẽ mỉm cười nghiêng đầu hỏi: "Sao rồi hả? Chuyện gì mà kích động như vậy?"

      Gương mặt tròn nhắn của Hương Đào tái mét, giọng run rẩy: "Lục tiểu thư, là... là lão gia gặp chuyện may. Mới vừa rồi lão gia phát sốt, phu nhân còn tưởng rằng phong hàn, mời đại phu đến xem, đại phu ... lão gia nhiễm dịch bệnh."
      Last edited: 20/8/16
      Dion, Phương Lăng, B.Cat11 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45

      Chân Bảo Lộ lập tức bối rối, mấp máy môi : "Ngươi... Ngươi cái gì?"

      Làm sao lại như vậy? Mấy ngày nay phụ thân căn bản Hàn Lâm Viện, cho dù buổi sáng lúc nàng tỉnh lai, phụ thân vẫn khỏe mạnh. Chân Bảo Lộ vội vội vàng vàng xuống giường, người chỉ mặc mỗi bộ trung y màu thiển hạnh, chân bước xuống.

      Hương Đào bước lên phía trước đỡ: "Tiểu thư, người đừng xuống."

      Tiết Nhượng thấy thế, cũng đưa tay nắm cánh tay nàng: "Lộ biểu muội."

      Chân Bảo Lộ nghe, cố sức tránh , phóng ra khỏi phòng ngủ, chạy tới Nghi An Cư.

      Tiết Nhượng hơi chau mày, xoay người theo.

      .

      Bên Nghi An Cư, Chân Như Tùng được chẩn đoán chính xác, Nghi An Cư cũng bị cách ly.

      Mặc dù lão thái thái lo lắng, nhưng lúc này là thời điểm cần yên ổn lòng người, bà thể rối rắm. Lão thái thái nhìn Từ thị đoan trang hiền thục thường ngày, nay hai mắt đỏ lên, để ý đại phu ngăn trở muốn chiếu cố nhi tử, trong lòng cũng thổn thức. Người con dâu này, đúng là lòng đối với nhi tử của bà, bằng cũng đối với con mà Tiết thị để lại tốt như vậy.

      Lão thái thái nhàng vỗ vỗ tay Từ thị, : "Được rồi, suy cho cùng ngươi cũng là con dâu trưởng của phủ Tề Quốc Công, nhìn ngươi xem, thành bộ dáng gì rồi hả?"

      Thường ngày Từ thị tận lực làm con dâu và thê tử tốt, nhưng lúc này nhịn được, nức nở với lão thái thái: "Xin người để con dâu chăm sóc cho lão gia."

      Người chiếu cố bên cạnh, vậy cũng bị lây bệnh. Mà đây phải là phong hàn bình thường, nếu bị nhiễm bệnh, coi như chân bước vào quan tài rồi. Lão thái thái : "Thân ngươi yếu ớt, nếu cũng nhiễm bệnh dịch, bọn Thượng nhi Vinh nhi và Lộ nhi nên làm sao bây giờ?"

      Thượng nhi và Vinh nhi còn chưa tròn ba tuổi.

      Từ thị đâu lo được nhiều như vậy, vẫn quyết tâm lưu lại chiếu cố phu quân của mình. Nhưng lão thái thái cao tuổi rồi, sao hiểu bệnh dịch lợi hại bao nhiêu.

      Lão thái thái nhìn Từ thị hai mắt đẫm lệ trước mặt, gương mặt tràn đầy nếp nhăn hài lòng còn bất đắc dĩ, thở dài : "Được rồi, cứ theo ý ngươi . Chỉ là Thượng nhi và Vinh nhi, mấy ngày nay nên tạm thời ở tại Thọ Ân Đường của ta."

      Người con dâu này đối với nhi từ của bà là mối tình thắm thiết, trong lòng lão thái thái rất cảm động, nên phải thành toàn. Nhưng hai cháu trai còn tuổi, lão thái thái dám mạo hiểm.

      Từ thị lập tức gật đầu, rưng rưng kích động : "Tốt, nghe theo lão tổ tông." Lúc này, Từ thị cũng hiểu bản thân mình có tâm tư chăm sóc cho hai đứa con trai, ngày thường lão thái thái nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng là cháu trai của bà, tuyệt đối bạc đãi bọn . Cho nên ở lại Thọ Ân Đường, Từ thị rất yên tâm.

      Từ thị tiễn bước lão thái thái, lúc này mới xoa xoa nước mắt, chuẩn bị vào chiếu cố Chân Như Tùng.

      Đại phu ra, là lão già cao gầy, mặc trường bào cổ tròn màu xám cũ kỹ, tóc hoa râm. Bởi vì sợ bị lây bệnh, nên dùng khăn che miệng và mũi, thấy Từ thị muốn vào, vội vàng ngăn trở: "Phu nhân thể vào."

      Từ thị làm sao đồng ý, sốt ruột : "Phu quân bị bệnh, làm thê tử nào có chăm sóc bên người? Đại phu, ngươi hãy với ta, bệnh tình của phu quân như thế nào?" Từ thị rơi nước mắt lã chã. Dung mạo bà vốn đoan chính thanh nhã, bộ dáng hoa lê đẫm mưa này, lại càng khiến người ta đau lòng.

      Đại phu thực : "Bệnh tình của Chân đại gia cực kì hung hiểm, sợ là lành ít dữ nhiều. Ngoài thành có nhiều thôn dân bị loại bệnh dịch này. Chỉ là trong hoàng thành, vẫn có người nhiễm bệnh... Mấy ngày nay Chân đại gia có ra khỏi thành ?"

      Từ thị lắc đầu, giọng điệu nghẹn ngào thôi, thực : "Phu quân nhà ta luôn ở trong phủ." xong mới thoáng khựng lại, , "Chỉ là... Chỉ là mấy ngày trước đây nữ nhi của ta bị phong hàn, phu quân nhà ta mực chiếu cố bên người."

      Đại phu ngẩn người: "Lệnh thiên kim bị phong hàn?"

      Từ thị gật đầu: "Đúng vậy. Mấy ngày trước đây có hơi nghiêm trọng, hai ngày này gần như khỏi hẳn."

      Giống như nghĩ đến điều gì, Từ thị hỏi, "Ý của đại phu... chẳng lẽ phu quân ta nhiễm bệnh dịch có liên quan tới con của ta?"

      Đại phu vội : "Cũng phải như vậy. Chỉ là theo như lời của phu nhân, mấy ngày nay Chân đại gia ở cùng nơi với lệnh thiên kim, lão phu lo lắng lệnh thiên kim cũng bị nhiễm loại bệnh dịch này."

      Từ thị giật mình, lúc này mới cẩn thận hỏi: "Bệnh của phu quân... có thể trị hết ?"

      Đại phu : "Dịch bệnh này lão phu cũng có nắm chắc, chỉ có thể tận lực thử lần... Mong rằng phu nhân chuẩn bị tâm lý tốt." Nửa câu sau, dĩ nhiên giải thích rang tính nghiêm trọng của bệnh dịch.

      Lúc này sắc mặt Từ thị trắng nhợt, cả người xém chút đứng nổi, lảo đảo vài bước, may có Nghiêm ma ma luôn theo bên cạnh đỡ bà.

      Đây chính là đại phu có danh vọng nổi tiếng nhất Hoàng Thành, nếu ngay cả ông ấy cũng trị được, phu quân của bà...

      Chân Bảo Lộ đường chạy đến Nghi An Cư, mới vừa bước vào cửa, liền thấy sắc mặt của nương có hơi đáng sợ.

      Chân Bảo Lộ vô cùng sợ hãi, sốt ruột tiến lên, ngẩng đầu thào hỏi: "Nương, phụ thân thế nào rồi?"

      Tiểu nương khó khăn lắm mới xuống giường được, tóc đen bung xõa, vội vội vàng vàng, áo khoác cũng mặc. Lại còn chưa hết bệnh, khuôn mặt nhắn mượt mà có nửa phần huyết sắc, mặt tràn đầy vẻ lo lắng. nay đôi mắt to đen lúng liếng đầm đìa nước mắt, khiến người ta thương tiếc.

      Đại phu đứng ở bên, nhìn thấy dáng vẻ suy yếu và nét mặt trắng nhách ấy của tiểu nương, cũng cau mày lo lắng.

      Nhưng Từ thị đối diện với gương mặt của con nhà mình, nghĩ đến mấy ngày nay phu quân đều chiếu cố nàng hàng đêm. Bà muốn thay, ông cũng chịu. Từ thị cắn chặt môi, giơ tay lên, rốt cuộc "bốp" phát đánh tới.

      Trong phòng yên tĩnh, càng khiến thanh này càng thêm vang dội.

      Tiểu nương bị bất ngờ, cơ thể nhắn lập tức ngã mặt đất. Có chút lờ mờ, thoáng há miệng, tựa hồ kịp phản ứng.

      Từ thị trợn mắt nhìn, cuồng loạn giận dữ hét lên: "Ngươi qua đây làm gì? Chính là ngươi! Chính ngươi hại phụ thân của ngươi thành như vậy!"

      Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng tức giận như vậy, cũng y như những người đàn bà chanh chua ngoài đường phố.

      Nghiêm ma ma là tâm phúc của Từ thị, nhìn bà đố xử với Lục tiểu thư như vậy, cũng nhìn được, lúc này khom lưng đỡ tiểu ngã mặt đất lên.

      Từ thị lại tiếp tục : " được đỡ nó! Đều là do nó, là nó hại phụ thân của nó thành cái dạng này, đều do nó làm hại!"

      Nghiêm ma ma vừa nâng Chân Bảo Lộ ở dưới đất dậy, Từ thị liền khống chế được tâm tình của mình, giơ tay lên muốn đánh nàng tiếp. ngờ tát này còn chưa hạ xuống, bỗng nhiên có người xông tới, chạy qua chắn trước mặt Chân Bảo Lộ.

      "Bốp" cái, Từ thị cảm giác lòng bàn tay đau rát, mới phản ứng lại, mở to hai mắt nhìn thiếu niên trước mặt.

      Nghiêm ma ma cũng kinh hãi.

      Vốn là tưởng Lục tiểu thư bị đánh, ngờ lúc này, Tiết Đại công tử lại xông tới.

      Nghiêm ma ma nghiêng đầu nhìn Tiết Đại công tử ở bên cạnh, thấy bảo hộ Lục tiểu thư trong lòng, mặt lại bị đánh cho đỏ bừng, chỉ có như vậy, gương mặt tuấn tú còn có mấy vết cào chảy máu.

      Người làm nương, cho dù có giận con của mình, cũng thể hành động như vậy, Lục tiểu thư mới bây lớn chứ. Nghiêm ma ma đau lòng cho Lục tiểu thư, rồi thở dài nhõm hơi, thầm nghĩ: Nếu vết thương này ở gương mặt trắng noãn của Lục tiểu thư, như vậy cũng được sao?

      Tiết Nhượng nhìn Từ thị trước mặt có vẻ như mất lý trí, nghĩ tới đó là nương của nàng, ánh mắt rét lạnh, : "Hành động này của phu nhân... phải là quá mức rồi sao."

      Thường ngày Từ thị đoan trang hiền lương, trước mặt vãn bối cũng như thế, lúc này thấy Tiết Nhượng, nhưng hề có chút phong độ. Chỉ là Từ thị nhìn Tiết Nhượng, thấy ràng là thiếu niên, khi ra lời kia, trong lòng bà cũng run rẩy sợ hãi.

      Lúc này Từ thị mới phục hồi tinh thần, nghiêm nghị : "Ngươi dựa vào cái gì lo đến việc nhà của ta? Ta muốn giáo huấn con của mình, người ngoài như ngươi có thể quản sao?"

      Tiết Nhượng ôm tiểu nương trong lòng, lẳng lặng đặt tay đặt sau gáy nàng, xoay đầu nàng vào trong ngực mình, để nàng nhìn thấy dáng vẻ nay của nương nàng.

      Cảm giác được cả người nàng phát run, Tiết Nhượng nhàng xoa xoa vài cái.

      Rồi sau đó mới với Từ thị: "Đúng là cháu quản được, chỉ là ----- nếu cháu có cách cứu dượng sao?"

      Chân Bảo Lộ lập tức ngẩng đầu lên, tay gắt gao nắm lấy tay , thào: "Đại Biểu Ca, huynh ?"

      Tiết Nhượng cúi đầu, nhìn tiểu nương trong lòng, khuôn mặt nhắn vốn xinh đẹp, nay bên sưng đỏ. hít sâu hơi, rồi "Ừ" tiếng.

      Lại thêm: "Muội yên tâm."

      Giọng của rất ôn hòa, khiến cho Chân Bảo Lộ cảm thấy vô cùng kiên định.

      Tiết Nhượng hướng tới Từ thị : "Vân Hạc tiên sinh ở trong xe ngựa bên ngoài."

      Đại phu đứng bên cạnh Từ thị, vừa nghe là Vân Hạc Tiên sinh, ánh mắt sáng lên, vội vàng xoải bước tới, vô cùng kích động, : "Vị công tử này, ngươi ... ngươi biết Vân Hạc Tiên sinh?"

      Tiết Nhượng : " tính là quen biết, chỉ là hôm nay may mắn mời được ông ấy tới đây."

      Lời này vô cùng khiêm tốn, thanh danh của Vân Hạc Tiên sinh, ngay cả phụ nhân và con nít đều biết. Nhưng hành tung của ông ấy bất định, mặc dù may mắn gặp được, ông ấy cũng tùy tiện ra tay xem bệnh. Đại phu nhìn vị thiếu niên phong độ hiên ngang trước mặt, cũng ngầm tán thưởng, lại hiếu kỳ, vị công tử này đến tột cùng làm cách nào mà kiếm được Vân Hạc Tiên sinh, còn mời ông ấy đến đây.

      Lúc này có Vân Hạc Tiên sinh, bệnh dịch của Chân Như Tùng tất nhiên có thể được cứu rồi.

      Từ thị tự mình ra ngoài mời Vân Hạc Tiên sinh vào, nhìn ông ấy bắt mạch cho phu quân nhà mình, kê đơn thuốc, lại nghe bệnh dịch này khó trị, uống thuốc ông kê xong, nghỉ ngơi mấy ngày khỏe lại. Lúc này Từ thị cảm động đến rơi nước mắt, muốn trả số tiền lớn cảm tạ Vân Hạc Tiên sinh.

      Mà bên U U Hiên, Chân Bảo Lộ mặc xong xiêm y màu hồng đào cùng áo khoác thêu hoa rơi, búi tóc được chải gọn gàng, lúc này Chân Bảo Quỳnh tự mình thoa thuốc mỡ lên khuôn mặt nhắn.

      Chân Bảo Quỳnh nhìn má trái của muội muội, vô cùng đau lòng, giọng hỏi: "Có phải đau lắm ?"

      Chân Bảo Lộ im lặng lắc đầu, khuôn mặt nhắn cực kì bình tĩnh, : " đau nữa rồi."

      Xuống tay nặng như vậy, làm sao mà đau? Mặt của muội muội thế này, là do nương, Chân Bảo Quỳnh lại oán Từ thị, thân là con , chẳng qua thể trách bà. Lúc ấy nàng bị lão thái thái kêu , hai đệ đệ ồn ào ầm ĩ, nàng phải dỗ hơn nữa ngày, sau khi vội vội vàng vàng trở về, thấy được tình cảnh như vậy.

      Chân Bảo Quỳnh đỏ cả vành mắt, nghĩ đến vừa rồi Tiết Nhượng che chở cho muội muội, còn ôm muội muội trở về, trong lòng rất là cảm kích, vì thế với Chân Bảo Lộ: "Muội nghỉ ngơi tốt , tỷ ra ngoài cám ơn biểu ca."

      Đại Biểu Ca.

      Chân Bảo Lộ nghe xong, giương mắt, cũng từ ghế đứng lên, với tỷ tỷ: "Muội cũng ."

      Hôm nay nếu có Đại Biểu Ca, bọn họ biết nên làm sao bây giờ.

      Chân Bảo Quỳnh cũng ngăn cản, gương mặt điềm tĩnh mang theo ý cười, gật đầu : "Ừm, vậy chúng ta cùng ."

      Chân Bảo Lộ gật đầu, được tỷ tỷ nắm tay dắt ra ngoài, thấy Đại Biểu Ca đứng ở bên ngoài, ngoại bào người bẩn thỉu dơ dáy vẫn chưa thay ra.

      Lúc này, nàng hề ghét bỏ bẩn thỉu.

      Nghĩ đến mới vừa rồi che chở cho mình, trong lòng Chân Bảo Lộ chỉ thấy ấm áp. Tuy nàng có đường huynh, nhưng hề thân cận, có đôi khi nàng cũng muốn mình có ca ca như vậy, chắc chắn có năng lực che chở cho nàng và tỷ tỷ. Việc ở đời trước, tất cả trọng trách, cũng cần mình tỷ tỷ yếu đuối gánh vác rồi.

      Tiết Nhượng nghe được tiếng động nên xoay người lại.

      Thấy tiểu nương sửa soạn sạch , mặt cũng thoa thuốc mỡ, chỉ có vẫn còn sưng đỏ.

      Chân Bảo Lộ nhìn , mặt cũng có dấu tay, còn có vài vết cào xước, chính là dấu móng tay. Vết thương này vốn nên rơi vào mặt nàng... Trong lòng Chân Bảo Lộ ra được cảm giác gì, rút tay mình trong tay tỷ tỷ ra, đến trước mặt Tiết Nhượng, kéo đến ngồi xuống ghế mai côi ở bên.

      Chân Bảo Lộ tự mình bôi thuốc cho .

      Tiết Nhượng an tĩnh chuyện.

      Chân Bảo Quỳnh đứng ở bên, cười cười, sau đó : "Ta xem bọn Thượng nhi ở bên lão tổ tông." Từ thị cố ý ở lại bên người hầu hạ Chân Như Tùng, lão thái thái sợ hai cháu trai cũng nhiễm bệnh dịch, liền dứt khoát nuôi dưỡng ở cạnh mình. Chỉ là hai tiểu tử kia còn , thấy được nương, mà mấy ngày rồi cũng thấy Chân Bảo Lộ, ồn ào ầm ĩ, rất cần người dỗ dành.

      Chân Bảo Lộ nhu thuận : "Ừm, tỷ tỷ ." Lại hướng tới Tiết Nhượng , "Đại Biểu Ca, đau ?"

      Tiết Nhượng đối diện với đôi mắt to thân thiết của Tiểu Biểu Muội, khẽ mở miệng : " đau."

      Thoa xong thuốc, Chân Bảo Lộ đậy bình sứ lại, đôi mắt to nhìn về phía Tiết Nhượng. Mặc dù nàng cảm thấy kỳ quái, vì sao hôm nay Đại Biểu Ca lại mời Vân Hạc Tiên sinh tới, nhưng những nghi vấn này, đến trước mắt, nàng lại muốn hỏi, cũng biết quan trọng.

      Chân Bảo Lộ vẫn lo lắng hỏi: "Đại Biểu Ca, phụ thân của muội có chuyện gì nữa chứ?"

      Tiết Nhượng biết nàng lo lắng, khẽ cười, giơ tay vuốt ve nửa bên mặt bị thương của nàng, : "... Yên tâm."

      Chân Bảo Lộ cũng cười theo, liên tục gật đầu : "Ừm."

      Giống như chỉ cần câu yên tâm, nàng yên tâm rồi.

      .

      Chân Như Tùng uống thuốc Vân Hạc Tiên sinh kê, quả thực liền giảm sốt. Mà dù sao Tiết Nhượng cũng thể ở lâu, nhìn tình cuối cùng chuyển biến tốt đẹp, bản thân mình lại có bộ dáng dơ bẩn, liền về phủ An Quốc Công. Chân Bảo Lộ tiễn Tiết Nhượng xong, mới Nghi An Cư xem phụ thân.

      Từ thị canh giữ bên giường, mớm thuốc cho Chân Như Tùng.

      Lúc Chân Bảo Lộ vào, Từ thị mới vừa đút xong thuốc, bàn tay trắng nõn đem chén sứ trắng đặt qua bên, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Chân Bảo Lộ tiến vào.

      Thấy vết thương mặt Chân Bảo Lộ, Từ thị hơi khựng lại, rồi chột dạ nhìn ra chỗ khác.

      Chân Bảo Lộ cũng có chút lúng túng, nhàn nhạt gọi "Nương", sau đó chậm rãi tới.

      Tuy Chân Như Tùng mơ mơ màng màng, nhưng nghe được hết động tĩnh bên ngoài, đại khái cũng xảy ra chuyện gì, đến khi nhìn thấy gương mặt sưng lên của con , mới tức giận liên tục ho lên.

      "Phụ thân." Chân Bảo Lộ cuống cuồng hô.

      Từ thị cũng cau mày, vội vàng đở Chân Như Tùng lên, vỗ nhè vào lưng ông.

      Chân Như Tùng liên tục ho vài cái, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, lúc sau mới thở hổn hển mấy hơi, với Chân Bảo Lộ: "Tiểu Lộ ngoan, bệnh của phụ thân còn chưa khỏe, con ngoan ngoãn ra ngoài, chớ vào đây."

      Chân Bảo Lộ mấp máy môi, muốn ra: "Phụ thân."

      "Nghe lời."

      Chân Bảo Lộ gắt gao nắm chặt hai tay, mắt to trắng đen ràng lưu luyến rời liếc nhìn phụ thân nhà mình, lúc này mới nghe lời ra ngoài.

      Sau khi Chân Bảo Lộ ra ngoài, Chân Như Tùng nằm xuống, ánh mắt tối đen lạnh lùng nhìn về phía Từ thị.

      Từ thị lạnh cả sóng lưng, lúc này mới thào : "Thiếp thân sai rồi, thiếp thân nên giận chó đánh mèo Tiểu Lộ, chỉ là...chỉ là lúc ấy thiếp thân lo lắng đến rối trí." Bệnh dịch này khiến người ta mất mạng, bà dám tưởng tượng nếu ông cứ như vậy mất .

      Sắc mặt Chân Như Tùng có chút được tốt, biểu tình cũng xa cách, mặt còn vẻ nhu tình của trước kia. Mặc dù ông thương tiếc thê tử, nhưng càng đau lòng con . Ông : "Ta biết rồi." Lúc sau lại gì nữa. Ông rất hiểu loại chuyện này, có nhiều hơn nữa cũng làm nên được gì.

      Ông : "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài ."

      Từ thị nhìn phu quân lạnh nhạt, trong lòng cũng từ bỏ. Vừa mới nhìn gương mặt của con , bà cũng đau lòng. Chỉ là bà biết. Vào lúc đó trong đầu bà chỉ có mỗi mình phu quân của mình.

      Trong lòng Từ thị cũng hiểu , bà quá để ý phu quân, cho nên mấy năm nay, vì vậy mới tốt với Quỳnh nhi gấp bội, để ông kính trọng mình nhiều hơn, cùng ông trải qua cuộc sống ân ái. Bà người nam nhân này, muốn vì ông sinh con dưỡng cái, nhưng gả vào đây gần mười năm, lại chỉ sinh ra đứa con . Mẹ chồng vốn xem bà như con ruột, trong lòng cũng oán bà, ngay cả mẹ ruột của bà cũng vì bà nhiều năm sinh hạ được con trai, số lần tới phủ Tề Quốc Công đều bớt . Mỗi lần nhìn con bị phu quân cưng chiều kiêu căng, trong lòng bà vui chút nào, cũng ngừng suy nghĩ: Nếu Tiểu Lộ là con trai, tốt biết bao nhiêu. Nếu như vậy, bà ở phủ Tề Quốc Công cũng còn lo lắng.

      giờ cuối cùng có con trai, nhưng trong lòng oán con , thành thói quen. Bà sớm biết rằng đứa vô tội, nhưng thói quen này thay đổi được.

      Từ thị vô cùng áy náy, đôi mắt ửng hồng, nhìn phu quân nằm giường nhắm mắt muốn nhìn bà, giơ tay thay ông dịch góc chăn, ôn nhu : " lát thiếp thân lại đến."

      .

      Chân Bảo Lộ ra Nghi An Cư, đứng ở bên ngoài trong chốc lát, khi nghe thấy thanh tranh cãi của phụ mẫu, mới thở dài nhõm hơi.

      Nàng đưa tay sờ mặt mình, bây giờ vẫn còn đau, mới vừa rồi nàng lo lắng cho phụ thân, có tâm tư nghĩ đến, giờ yên tĩnh lại cảm thấy vô cùng oan ức.

      Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống. Chân Bảo Lộ giơ tay xoa xoa, lau , lại rơi xuống, như thế nào đều lau hết.

      ra Nghi An Cư, Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn thấy trong đình nghỉ mát cách đó xa có lão bá mặc áo bào xanh, biết được vị kia là thần y Vân Hạc Tiên sinh do Đại Biểu Ca mời tới.

      Cặp mắt to của Chân Bảo Lộ vụt sáng, nhấc làn váy lên chạy đến.

      Tuy rằng Vân Hạc Tiên sinh tóc trắng phơ, nhưng tóc bạc mà mặt vẫn hồng hào, khuôn mặt bóng loáng nhẵn nhụi, cực kỳ trẻ tuổi. Bất quá tính tình được tốt, thích quan tâm đến người khác.

      Đại khái người có bản lĩnh đều có thái độ kiêu kỳ. Chân Bảo Lộ cũng thích người cao ngạo, nhưng hôm nay vị Vân Hạc Tiên sinh này cứu mạng phụ thân của nàng, cho dù thái độ của ông có kém hơn nữa, nàng cũng phải cung kính với ông.

      Chân Bảo Lộ thi lễ, khuôn mặt nhắn mang theo ý cười cung kính, : "Đa tạ tiên sinh cứu mạng phụ thân của cháu." Tuy khách khí, nhưng mất phong phạm quý nữ nên có.

      Vân Hạc Tiên sinh liếc nhìn tiểu nương đối diện nhàn nhạt dò xét, biết nàng là Lục tiểu thư của phủ Tề Quốc Công, vẫn có phản ứng, đến khi nhìn thấy bên mặt sưng đỏ của tiểu nương, ánh mắt mới thoáng khựng lại... Vân Hạc Tiên sinh nhíu mi, nhưng cũng thích lo chuyện bao đồng, thu dọn dược liệu bàn đá, nhanh chậm : "... cần cảm tạ."

      Quả thực cần cảm tạ, cũng phải ông có tấm lòng lương thiện mà tới cứu người.

      Nếu phải tính tình thiếu niên kia quật cường, mặc kệ mưa gió leo lên vách đá, hái xuống Linh Chi núi cho ông, ông cũng đáp ứng ra chữa bệnh.
      Last edited: 20/8/16
      Dion, sanone2112, Phương Lăng17 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46:

      Vân Hạc Tiên sinh diệu thủ hồi xuân, bệnh dịch của Chân Như Tùng hiển nhiên được chữa khỏi rất nhanh.

      Mà vốn là thân thể của Chân Bảo Lộ tốt rồi, chỉ là ngày ấy chân đất sang nhìn phụ thân, bị lạnh, buổi tối lại phát sốt. Từ thị muốn săn sóc cho Chân Như Tùng, có thời gian qua đây, lão thái thái có đến xem lần, chỉ là mấy ngày nay dù sao Chân Bảo Lộ cùng Chân Như Tùng tiếp xúc khá nhiều, nên lúc thăm người, cũng dám quá thân cận.

      Trái lại là Tam phu nhân Tiết thị vốn thích Chân Bảo Lộ, nhìn thấy Chân Bảo Quỳnh chiếu cố muội muội như vậy, liền chủ động hướng lão thái thái xin giết giặc, ở lại chăm sóc cho Chân Bảo Lộ.

      Trước đó mấy ngày tuy Chân Như Tùng chăm sóc cho Chân Bảo Lộ, nhưng Chân Bảo Quỳnh lo lắng cho muội muội, buổi tối cũng sao ngủ ngon giấc được. Trước mắt thấy muội muội lại phát sốt, miệng thào, có đôi khi thấp giọng nức nở, giống như con nai con bị thương vô cùng tội nghiệp, Chân Bảo Quỳnh nhìn thấy, nghĩ rằng thà bản thân chịu tội thay cho muội muội.

      May mà lúc này Chân Bảo Lộ bình phục rất nhanh, qua hai ngày, thân thể khỏe hơn nhiều, bên mặt sưng đỏ cũng tan , nghe tin tức bên Nghi An Cư, biết phụ thân thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng Chân Bảo Lộ coi như buông xuống khối đá lớn.

      Bất quá nhìn thấy Tam thẩm chăm sóc bên người mình, vẫn có hơi kinh ngạc. Tuy nhiên thành kiến của Tam thẩm đối với nàng vẫn rất sâu, thái độ cũng tốt, có điều sau mỗi lần cho nàng uống xong thuốc, còn đưa viên mứt hoa quả cho nàng.

      Tiểu nương sinh bệnh tâm tư đặc biệt tinh tế nhạy cảm, lúc này, nàng nhìn Tam thẩm, trái lại có chán ghét như ngày xưa. Hốc mắt nóng lên, có chút muốn khóc.

      Tiết thị thấy bộ dáng yếu ớt này của nàng, cũng thấy phiền mà cau mày, có thể xem hai đêm vừa qua, cháu này của bà chưa hề thoải mái, còn có ngày ấy, đại tẩu Từ thị xưa nay đoan trang hiền thục, vậy mà có thể giận chó đánh mèo con , trong lòng cũng hơi tức giận.

      Tiết thị thấy đứa này đáng thương, tự nhiên bà cũng so đo nữa. Lúc này tức giận : "Nhìn xem dáng vẻ của cháu , đợi lát nếu để cho Quỳnh nhi thấy được, còn tưởng rằng ta lại gì cháu nữa."

      Rốt cuộc Tiết thị vẫn là người lớn, cũng muốn luôn tị nạnh với đứa bé như vậy. Do lúc trước Chân Bảo Lộ chọc bà vui, nhưng tình tới cùng đều qua lâu vậy rồi. Cho dù nay quan hệ của hai tỷ muội xác thực rất tốt, bà cũng cảm thấy Chân Bảo Lộ làm ra chuyện gì xấu với Chân Bảo Quỳnh.

      Chân Bảo Lộ cười cười, : "Mấy ngày nay đa tạ Tam thẩm chiếu cố cho cháu." Nhắc tới cũng buồn cười, nàng sinh bệnh, canh giữ bên cạnh mình phải mẹ ruột, mà là Tam thẩm luôn thích mình.

      Tiết thị thấy nàng gần như hoàn toàn khôi phục, nhân tiện : "Nếu muốn cảm ơn, cảm ơn Quỳnh nhi được rồi, ta chỉ muốn nó bị mệt nhọc."

      Chân Bảo Lộ cũng hiểu được, tỷ tỷ vì chăm sóc cho nàng, nhiều ngày đến trường nữ học rồi. Bất quá nàng rất ràng, Tam thẩm chiếu cố cho nàng, tất cả cũng phải là vì tỷ tỷ, ra trong lòng bà cũng coi nàng như cháu ruột.

      Mẫu thân của tỷ tỷ và Tam thẩm là tỷ muội, nàng từng nghe qua, bộ dáng của hai người họ có chút giống nhau, chỉ là tính tình Tam thẩm thẳng thắn mạnh mẽ hơn thôi.

      Tiết thị nhìn nàng: "Ngươi nhìn cái gì, mặt ta dính đồ dơ bẩn hay sao?"

      Chân Bảo Lộ im lặng lắc đầu, khẽ mĩm cười : "Cháu chỉ nghĩ, thân sinh mẫu thân của tỷ tỷ, có phải hay rất giống Tam thẩm."

      đến vị tỷ tỷ mất sớm của bà, Tiết thị cũng than tiếng, bà : "Ta chỉ bằng phần mười của bà ấy."

      Chân Bảo Lộ biết, Tam thẩm và mẫu thân của tỷ tỷ cảm tình rất tốt, cho nên Tam thẩm mới chiếu cố tỷ tỷ như vậy.

      Sau khi Chân Bảo Lộ khỏi bệnh có thể xuống giường, liền Nghi An Cư xem phụ thân. Lúc đến cũng vừa vặn, Từ thị có ở đó, Chân Bảo Lộ thở dài nhõm hơi, nhìn phụ thân bình an vô nằm giường, trong lòng ra được có bao nhiêu vui mừng. Chân Như Tùng thấy con khóc sướt mướt, mỉm cười lau nước mắt cho nàng, : " phải phụ thân có chuyện gì sao? Đừng khóc, hả?"

      Tiếp theo còn đến Tiết Nhượng.

      "Tiết biểu ca của con quả nhiên là có bản lĩnh, mời được Vân Hạc Tiên sinh đến đây. Lúc này mạng của phụ thân, đúng là do Tiết biểu ca của con cứu." Chân Như Tùng vốn thưởng thức Tiết Nhượng, nay đến, lại càng khen ngớt.

      Chân Bảo Lộ hiểu được ý tứ của phụ thân, mở to mắt, có dáng có vẻ : "Tiểu Lộ cảm tạ Đại Biểu Ca tốt."

      Tiết Nhượng đơn giản chỉ là cứu mạng của phụ thân, mà còn cứu cả nhà bọn họ. Lúc này nếu phải có , nàng quả hối hận kịp. Chỉ là Chân Bảo Lộ thấy rất kỳ quái ---- yên lành ra khỏi cửa, ở trong phủ mình làm sao có thể nhiễm bệnh dịch được chứ?

      Chân Bảo Lộ liền than thở: "Mấy ngày vừa qua ràng phụ thân mực chiếu cố Tiểu Lộ, làm sao có thể bị nhiễm bệnh dịch cách vô lý như thế?"

      đến việc này, trong lòng Chân Như Tùng cũng có nghi hoặc, nhưng loại chuyện phiền não này, Chân Như Tùng tuyệt đối để con ngây thơ vui vẻ của mình tiếp xúc vào.

      Chân Như Tùng xoa bóp khuôn mặt nhắn của con , nhớ tới lần trước bên mặt bị sưng lên của con , ánh mắt rét lạnh, sau đó rất nhanh khôi phục sắc mặt ôn hòa, : "Chuyện này Tiểu Lộ cần quan tâm. Con bệnh lâu như vậy, nên ra ngoài chơi giải sầu cho tốt. Hai ngày tới là tiết thượng tị, con và tỷ tỷ ra ngoài chơi chút , để tinh thần vui vẻ hơn."

      * tiết thượng tị còn gọi là tiết thanh minh: Là ngày lễ truyền thống cổ xưa của Trung Quốc, tục gọi là mùng ba tháng ba, tiết tháng ba, tiết mùng ba. Ngày tiết Thượng tị người ta thường cúng cầu phúc cạnh bến nước, đạp thanh du xuân, xua đuổi bệnh tật.
      Xem thêm ở đây để chi tiết hơnhttp://www.chuonghung.com/2014/04/dich- ... a-rau.html

      Chân Bảo Lộ rất thích, có điều lúc này nàng lại có tâm tình, nhưng nàng hiểu đó là ý tốt của phụ thân, nên gật đầu: "Được." Mấy ngày nay phụ thân bị bệnh, bên phủ Trung Dũng Hầu cũng tặng đến rất nhiều thuốc bổ thân thể, Tống Chấp cũng cố ý qua đây thăm viếng. nay tỷ tỷ của nàng và Tống Chấp đính ra hôn , như vậy tiết thượng tị vừa lúc là ngày gặp gỡ của nam nữ, tỷ tỷ nàng cũng nên thừa cơ hội này gặp mặt Tống Chấp .

      Mà nàng đây.

      Chân Bảo Lộ nghĩ tới Tiết Nhượng, với phụ thân: "Ngày ấy Tiểu Lộ muốn phủ An Quốc Công gặp Đại Biểu Ca, đặc biệt cảm tạ huynh ấy."

      Tính tình của Chân Bảo Lộ là vậy, người khác đối với nàng tốt tuy nhìn nàng có vẻ để tâm đấy, nhưng trong lòng ra là nhớ kỹ. Mà người khác đối tốt với người nàng để ý, nàng càng ghi nhớ cảm kích trong lòng rồi đáp tạ lại tốt. Mà Tiết Nhượng làm cả hai việc, giúp nàng, còn giúp phụ thân nàng.

      Chân Như Tùng : "Được, vậy con nên thay phụ thân cảm tạ ."

      Chân Bảo Lộ mỉm cười đáp ứng, mặc dù muốn chuyện với phụ thân nhiều hơn, nhưng nhớ đến thân thể phụ thân vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn nên nhắc nhở ông nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi, dáng vẻ giống như người lớn đắp kín chăn gấm cho ông. Xưa nay Chân Như Tùng rất uy nghiêm, nhưng đối mặt với con như vậy, lại ngoan ngoãn phục tùng.

      Chân Bảo Lộ chậm rãi ra, chợt xoay người lại nhìn thoáng qua, thấy phụ thân trợn tròn mắt, liền cong môi, giọng điệu trong vắt ra lệnh: "Nhắm mắt lại."

      Chân Như Tùng chịu thua, môi mỏng khẽ cong, thế này liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Lúc này gương mặt của Chân Bảo Lộ mới tràn đầy tươi cười, bước chân nhàng nhanh ra ngoài.

      Đến khi ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Từ thị qua đây, theo bên cạnh Từ thị là Nghiêm ma ma mặc bối tử màu thu hương. Chân Bảo Lộ giảm ý cười, gọi: "Nương." Nàng thấy sắc mặt của nương có chút được tự nhiên, lại tiếp, "Phụ thân mới vừa nằm ngủ, con về phòng trước đây."

      Từ thị mấp máy môi muốn gì đó, đến khi nghe nàng vậy, đành phải gật đầu : "Được, con vừa mới khỏe lại, nên nghỉ ngơi nhiều chút."

      Chân Bảo Lộ nhàn nhạt "Dạ" tiếng, bước chân ung dung trở về U U Hiên.

      Nghiêm ma ma nhìn hai mẹ con xa lạ như vậy, cũng nhịn được nữa khuyên nhủ: "Chắc lúc này e là Lục tiểu thư rất thương tâm, phu nhân phải tìm cơ hội chuyện tốt với Lục tiểu thư, mẹ con có giận dỗi cũng thể sinh ra khoảng cách."

      Từ thị cúi đầu nhìn tay mình, hơi hơi cong lại, nhưng gì.

      .

      Đến tiết thượng tị mùng ba tháng ba, Chân Bảo Lộ cùng tỷ tỷ ra cửa, đầu tiên là đến phủ An Quốc Công. Lúc này chủ yếu là tới gặp Tiết Nhượng, bất quá phải Như Ý Đường gặp lão thái thái trước. Lão thái thái gặp hai cháu , nhìn xem Chân Bảo Quỳnh rồi ánh mắt rơi vào mặt Chân Bảo Lộ, trái lại thân thiết ôm nàng vào lòng.

      Tiết lão thái thái giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhắn của Chân Bảo Lộ, đau lòng : "Sao mà gầy thành như vậy? Nhìn xem, hôm ăn tết khuôn mặt nhắn vẫn tròn trịa cơ mà."

      Bị bệnh hồi, khuôn mặt nhắn tròn trịa của Chân Bảo Lộ trở nên nhọn hoắt, tuy rằng người vẫn còn có chút thịt, nhưng vì nàng có dáng người nhắn xinh xắn, nên khiến người ta cảm thấy đau lòng.

      Chân Bảo Lộ nở nụ cười, : "Mấy ngày nữa mập trở lại thôi. Bất quá Tiểu Lộ thấy gầy đẹp hơn."

      Mặc dù Chân Bảo Lộ phải là cháu ruột của bà, nhưng hai năm nay, mỗi lần Tiết lão thái thái gặp hai tỷ muội các nàng, đều là như hình với bóng, cũng dần dần quan tâm cháu này hơn. Vả lại, có lão nhân gia nào thích trẻ con đâu? Tuy là con của người khác, thấy dễ thương đáng , cũng nhịn được thích, huống chi đứa bé nhu thuận còn gọi bà tiếng "Ngoại tổ mẫu" đây.

      Tiết lão thái thái cau mày, : "Tiểu thư trong nhà phải béo chút mới tốt, béo mới có phúc khí."

      Nhưng Chân Bảo Lộ cũng dám béo hơn nữa, sau khi trò chuyện với lão thái thái lúc, mới ngẩng đầu hỏi: "Ngoại tổ mẫu, hôm nay Đại Biểu Ca có ở nhà ạ?"

      Chuyện của Chân Như Tùng, đương nhiên Tiết lão thái thái cũng có nghe , biết việc cháu trai cố ý mời Vân Hạc Tiên sinh đến chữa bệnh cho Chân Như Tùng. Trong lòng Tiết lão thái thái bồn chồn, biết cháu trai quen biết Vân Hạc Tiên sinh khi nào, nhưng lúc này có thể cứu được mạng của con rể, tóm lại là việc rất tốt.

      "Có." Tiết lão thái thái lại thêm, "Ngày ấy trở về phát sốt. Đứa này, lớn như vậy cũng biết chăm sóc cho bản thân mình, may là luôn khỏe mạnh nên đến hai ngày sinh long hoạt hổ rồi."

      Trái lại Chân Bảo Lộ biết chuyện này.

      Chân Bảo Quỳnh cũng kinh ngạc: "Đại Biểu Ca bị bệnh?"

      Tiết lão thái thái nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chân Bảo Quỳnh, nhíu nhíu mi: "Còn phải sao. Trong số mấy đứa cháu, thân thể của là cứng cáp nhất, từ đến lớn cũng chưa sinh bệnh bao giờ, nghĩ tới vô duyên vô cớ liền bị phong hàn."

      Vừa nghe như thế, Chân Bảo Lộ lại càng muốn , lập tức với Tiết lão thái thái: "Chuyện của phụ thân ngày ấy, Tiểu Lộ còn chưa cảm tạ Đại Biểu Ca tốt. Nếu hôm nay Đại Biểu Ca có ở trong phủ, Tiểu Lộ muốn gặp huynh ấy chút, tiếng cám ơn với huynh ấy, có được ?"

      Tuổi Chân Bảo Lộ còn , tự nhiên Tiết lão thái thái đáp ứng, chỉ là Chân Bảo Quỳnh còn nữa năm là đến tuổi cập kê, thể tùy tiện tiếp xúc cùng biểu ca, huống chi trước đó nàng ta còn đính hôn .

      Tiết lão thái thái liền giữ Chân Bảo Quỳnh ở lại chuyện, để nha hoàn đưa Chân Bảo Lộ Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng. Chân Bảo Lộ cũng hiểu ý tứ của Tiết lão thái thái, chỉ nhìn thoáng qua tỷ tỷ nhà mình, rồi sau đó gặp Tiết Nhượng.

      đường đến Tứ Hòa Cư, Chân Bảo Lộ gặp được Vương thị.

      Vương thị là chủ mẫu trong phủ An Quốc Công, thường ngày mặc dù uy nghiêm đoan trang, nhưng thái độ đối với tiểu nương như Chân Bảo Lộ cũng rất thân thiện. Chỉ là lúc này thấy Chân Bảo Lộ, dáng vẻ làm bộ làm tịch tươi cười đều có, nghe được Chân Bảo Lộ kêu mình, cũng chỉ đáp qua loa.

      Chân Bảo Lộ tự biết mình phải người rộng lượng, thấy bộ dáng ấy của Vương thị, trong lòng cũng thoải mái, chỉ là chào hỏi xong . Vì sao Vương thị có thái độ như vậy với nàng, trong lòng nàng cũng có chút ràng ---- chuyện tình của tỷ tỷ lần trước, bọn họ đoán được là do Vương thị làm, phụ mẫu của nàng khẳng định cũng đoán được. Có điều Vương thị cũng xem như là tẩu tẩu của nguyên phối thê tử trước của phụ thân nàng, sợ là phụ thân phải bỏ qua cho bà ấy lần này, nhưng có lẽ là nương nuốt trôi cơn tức này, tìm Vương thị chuyện rồi.

      Vương thị lẳng lặng đứng ở hành lang nhìn theo bóng lưng của tiểu nương mặc y phục màu trắng, đúng là lễ phép, lại cảm thấy nàng có giáo dục.

      Vừa nghĩ đến việc con của mình qua lại thân thiết với Chân Bảo Lộ, Vương thị liền thấy đau đầu. ngờ với tính tình ngang ngược của con , cũng thích chơi cùng Chân Bảo Lộ.

      Vương thị nhíu mi.

      Ngày ấy Từ thị hẹn bà ra ngoài vì chuyện của Chân Bảo Quỳnh, hai người ra về trong vui, bà lại càng giận Từ thị. Nhưng với Vương thị mà , tình này coi như là kinh sợ mà nguy hiểm ---- cuối cùng Chân Bảo Quỳnh cũng cùng Tống Chấp đính thân.

      Nghĩ đến vậy, khiến cho tâm tình Vương thị khoan khoái, cười cười tới Như Ý Đường của Tiết lão thái thái.

      Mà Chân Bảo Lộ cũng đến Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng.

      Chân Bảo Lộ chậm rãi vào tiền viện, nhìn hai cây sơn trà trồng trong sân, giờ đúng là mùa sơn trà chín cây, bên trong những tán cây xanh mượt, đan xen những quả sơn trà vàng óng, loáng thoáng còn có thể ngửi được mùi thơm của sơn trà.

      Mà dưới tàng cây sơn trà, nhìn thấy thiếu niên để trần nửa người tập luyện quyền. Từng chiêu từng thức, mạnh mẻ sắc bén.

      Mồ hôi của thiếu niên rơi xuống khuôn mặt tuấn tú góc cạnh ràng, giọt mồ hôi theo cằm chảy xuống, đường dọc theo cổ, xương quai xanh, xuống tới vùng ngực phập phồng lên xuống uốn lượn cơ bụng rắn chắc ngay ngắn như từng khối đậu hủ, rồi biến mất dưới lớp lưng quần.
      Dion, sanone2112, Phương Lăng16 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47

      Mặc dù Chân Bảo Lộ chỉ mới là tiểu nương mười tuổi, nhìn thấy cảnh này, cũng nên có chút xấu hổ. Nhưng Chân Bảo Lộ nhìn thiếu niên đứng dưới tàng cây sơn trà, đôi mắt to đen lúng liếng lẳng lặng nhìn lúc lâu, ánh mắt theo bản năng lướt từ cổ của trở lui xuống những bộ phận khác lúc, hơi hơi mấp máy môi, rồi sau đó mới hậu tri hậu giác cúi đầu xuống.

      Chân Bảo Lộ xem mình như đứa bé, chung đụng cùng biểu ca biểu tỷ, cũng có suy nghĩ gì khác. Nhưng hôm nay thấy nửa người trần trụi của Đại Biểu Ca, ra khiến Chân Bảo Lộ kịp nhận ra ---- Đại Biểu Ca của nàng còn là thiếu niên ngây ngô kia nữa, mà là nam nhân rồi.

      Đời trước Chân Bảo Lộ mất cha từ lúc , tiếp xúc với nam tử duy nhất đó là Từ Thừa Lãng. Nhưng Từ Thừa Lãng là người thế nào? Hào hoa phong nhã, mặc dù cùng nàng đàm hôn luận gả, cũng cực kỳ thủ lễ, làm gì khỏa thân trước mặt nàng như vậy?

      Chân Bảo Lộ tiến thối lưỡng nan, biết nên qua hay nên. Nhưng nếu nàng qua, trái lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

      Nàng còn , ràng nên là cái gì cũng đều hiểu...

      lúc Chân Bảo Lộ còn phiền não, thiếu niên luyện quyền tới gần.

      "Lộ biểu muội."

      Thanh của Tiết Nhượng bỗng nhiên vang lên bên cạnh. Chân Bảo Lộ giật mình, sau đó cong cong môi, ngẩng đầu nhìn : "Đại Biểu Ca." Nhưng nhìn xem, thấy Đại Biểu Ca mặc y phục vào, bên ngoài choàng cái áo ngoài mỏng màu trắng nhạt, chỉ là vạt áo cột lỏng lẻo, ngực phập phồng lên xuống, lộ ra mảng lồng ngực lớn bóng mượt. Hơn nữa người còn có mùi mồ hôi, mùi vị kia cũng khó ngửi.

      Chân Bảo Lộ nhíu nhíu mày, nhưng cũng tiện ghét bỏ cách trắng trợn, mới lên tiếng: "Hôm nay là tiết thượng tị, ta cùng tỷ tỷ ra xem hội chùa, thuận đường tới xem Đại Biểu Ca chút."

      Nghĩ đến Tiết lão thái thái Đại Biểu Ca sinh bệnh, Chân Bảo Lộ liền tỉ mỉ quan sát mặt mày của . Bộ dáng này giống như bình thường, chỉ là mặt có giọt mồ hôi, hề giống như mới vừa bị bệnh, "... Nghe ngoại tổ mẫu , trước đó vài ngày Đại Biểu Ca ngã bệnh, tại khỏe chưa?"

      Vừa xong, Chân Bảo Lộ cảm thấy bản thân quả nhiên ngốc rồi, có thể khỏa thân ở trong sân luyện quyền, tất nhiên là khỏe rồi.

      Vẻ mặt của Tiết Nhượng cực kỳ ôn hòa, : "Ừm, khỏe rồi." Sau đó lại , "Muốn vào ngồi chút ?"

      Tiết lão thái thái để nàng sang đây gặp Đại Biểu Ca, lưu lại tỷ tỷ, cũng bởi vì tuổi nàng còn . Lúc này vào ngồi chút, cũng sao. Chân Bảo Lộ lập tức gật đầu : "Ừm, được. Vừa lúc ta cũng hơi khát nước."

      Tiết Nhượng dẫn Chân Bảo Lộ vào phòng, tự mình rót nước cho nàng, sau đó mới : "Ta đổi y phục, Lộ biểu muội ngồi lát nha."

      Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu, bưng ly trà uống. Đến khi thấy Tiết Nhượng vào phòng tắm, nhàng đặt ly trà xuống, lắc chân bắt đầu đánh giá.

      Tuy Vương thị đối đãi với Tiết Nhượng đứa con trai này tốt lắm, nhưng dù sao Đại Biểu Ca cũng là trưởng tử dòng chính, Vương thị cũng dám ở ngoài sáng bạc đãi Đại Biểu Ca. Thí dụ như gian phòng trước mắt, được thu dọn sáng sủa sạch , vật trang trí và vật dụng bên trong, từng món đều phải là đồ thường.

      Chỉ là, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, lúc nhìn thấy đối diện có gã sai vặt mặc đồ đen đứng cung kính ở đối diện, Chân Bảo Lộ mới đột nhiên nhận ra, đến tột cùng là chỗ nào thích hợp rồi.

      Trong phòng của Đại Biểu Ca, vậy mà có nha hoàn hầu hạ bên người. Trong viện bên ngoài cũng chỉ có vài thô sử nha hoàn thôi. Điều này trái lại là kì quái, theo lý thuyết với thân phận nam tử như Đại Biểu Ca của nàng, bên người ít nhất phải có nha hoàn hầu hạ, với lại... Đại Biểu Ca mười sáu rồi, thông thường, nam tử mười sáu tuổi, trong phòng cũng có thể có người.

      đến chuyện này, Chân Bảo Lộ thể nghĩ đến Từ Thừa Lãng, quân tử thủ lễ như Từ Thừa Lãng, lúc ấy mười lăm mười sáu tuổi, đại cữu mẫu của nàng cũng bắt đầu thả người vào phòng của . Lúc trước nàng nhìn thấy hai nha hoàn bên cạnh , xinh đẹp như hoa, nhắn động lòng ngươi, giận nhất là, đại cữu mẫu ràng biết Từ Thừa Lãng thích nàng, còn cố ý chọn hai người có hình dáng và dung mạo giống nàng đến mấy phần, thiếu chút nữa làm nàng tức chết . Chỉ là khi đó nàng có đính thân cùng Từ Thừa Lãng, làm sao lo được nhiều như vậy, chỉ nghe bảo đảm, hề đụng đến nửa ngón tay của hai nha hoàn đó, trong lòng nàng mới thoải mái hơn.

      Tâm tình Chân Bảo Lộ có chút được tốt, từ từ thở dài hơi, vừa lúc bị Tiết Nhượng mới thay y phục xong ra nhìn thấy.

      Chân Bảo Lộ nghe được tiếng bước chân, cũng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Đại Biểu Ca trước mắt nàng mặc thân áo bào dài cổ tròn màu trắng ngà vẽ cảnh lầu gác sơn thủy tinh tế, phong thần tuấn lãng, nếu chỉ liếc mắt nhìn qua, còn cho rằng là thư sinh yếu đuối. Lúc trước Chân Bảo Lộ cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mới vừa rồi nàng đều nhìn thấy. Chân Bảo Lộ thổn thức thôi, thầm nghĩ quả là người thể chỉ xem bề ngoài.

      Tiết Nhượng hỏi: "Lúc nãy, muội cùng tỷ tỷ của muội hội chùa?"

      biết vì sao đột nhiên Tiết Nhượng hỏi cái này, bất quá Chân Bảo Lộ vẫn cười nhàng gật đầu : "Đúng vậy." Lại giống như hiểu ra cái gì, tiếp tục , " nhiều ngày ra cửa, thừa dịp náo nhiệt nên muốn cùng tỷ tỷ dạo chút. Đại Biểu Ca cũng muốn cùng sao?"

      Tiết Nhượng đáp nhanh: "Được."

      Lần này trái lại đến phiên Chân Bảo Lộ có chút xấu hổ. Chẳng qua nàng chỉ thuận miệng chút thôi, dù sao nàng cùng tỷ tỷ hai tiểu nương, mà đại nam nhân.

      Tiết Nhượng lại : "Hội chùa nhiều người, có ta cùng tốt hơn."

      Hình như cũng có đạo lý. Chân Bảo Lộ thấy Tiết Nhượng ngồi xuống bên cạnh mình, hai người ngồi gần nhau, lúc này còn ngửi thấy mùi mồ hôi người nữa, mà là mùi trúc xanh mát lạnh thoải mái. Chân Bảo Lộ liếc mắt dò xét, mắt mở to kinh ngạc, thầm nhủ trong lòng, mới vừa rồi Đại Biểu Ca đơn giản là thay y phục, mà tắm rửa rồi. Nhìn lại, thấy mái tóc còn hơi ẩm, đích là vừa mới tắm xong.

      có mùi, Chân Bảo Lộ cũng ghét bỏ ngồi gần. Có điều tuy Đại Biểu Ca có ý tốt, nhưng tiết thượng tị hôm nay nàng đơn thuần là cùng tỷ tỷ chỉ có hai người, mà còn hẹn tiểu thư Tống Như của phủ Trung Dũng Hầu.

      Tống Như là muội muội ruột của Tống Chấp, học cùng tỷ tỷ ở trường nữ học, là nương thoải mái tự nhiên, lại thân hòa. Bởi vì tỷ tỷ của nàng đính hôn với Tống Chấp, quan hệ giữa tỷ tỷ và Tống Như tự nhiên càng thân mật hơn. Lúc này tuy là hẹn Tống Như, nhưng cơ hội tốt như vậy, khẳng định Tống Chấp cũng . Hôm nay là ngày đặc biệt, nam nữ trẻ tuổi ở cùng chỗ trò chuyện cũng sao, vốn là Chân Bảo Lộ muốn, đến lúc đó nàng kéo Tống Như mua cái gì đó, để Tống Chấp có cơ hội ở riêng với tỷ tỷ... Kế hoạch vốn là rất tốt, nhưng nếu Đại Biểu Ca cũng , vậy kế hoạch có chút thay đổi rồi.

      Nếu có Đại Biểu Ca, tỷ tỷ của nàng da mặt mỏng, cũng tiện đơn độc ở chung cùng Tống Chấp.

      Sau lúc đắn đo giữa tỷ tỷ và Đại Biểu Ca, Chân Bảo Lộ mới cười : " cần làm phiền Đại Biểu Ca đâu, bên cạnh ta có nha hoàn biết công phu quyền cước, với lại phụ thân còn phái hai gã sai vặt có công phu rất tốt theo bảo hộ ta và tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì." Chân Bảo Lộ dừng chút, dứt khoát : "Đại Biểu Ca bị bệnh mới khỏe lại, nên nghĩ ngơi tốt mới được."

      Nàng nở nụ cười.

      Tiết Nhượng cũng hiểu ý của nàng, thấy nàng nắm chặt đôi bàn tay , biết nàng nghĩ cách cự tuyệt mình, cũng gì thêm, chỉ : "Ừm. Vậy cũng tốt."

      Chân Bảo Lộ thở dài nhõm hơi, nhưng lại cảm thấy nàng đối với Đại Biểu Ca như vậy có hơi phúc hậu ---- dù sao Đại Biểu Ca cứu phụ thân của nàng.

      Chân Bảo Lộ : "Chuyện của cha ta, ta còn chưa cảm tạ huynh. Còn có ngày ấy..." Nhớ tới ngày ấy nương đánh nàng, là Đại Biểu Ca che chở cho nàng, thay nàng trúng cái tát. tại Chân Bảo Lộ nhớ tới vẫn còn rất khó chịu.

      "... Lúc nào cũng vậy, đa tạ Đại Biểu Ca."

      Tiết Nhượng : " cần cảm tạ, những điều này là ta phải làm."

      Chân Bảo Lộ mím môi khẽ ừ, nhìn gương mặt nam tử bên cạnh, ngồi song song cùng như vậy, trong lòng nàng cảm thấy hơi chút kiên định. Chân Bảo Lộ lại trầm giọng : "Kỳ ta rất hâm mộ Nghi Phương biểu tỷ có ca ca như Đại Biểu Ca và Nhị biểu ca, ta chỉ có tỷ tỷ, tuy nhiên tỷ tỷ đối với ta rất tốt, nhưng dù sao tỷ ấy cũng là nương." Nàng nghiêng đầu nhìn , con mắt lóe sáng trong suốt, "... Đại Biểu Ca, huynh đối tốt với ta như vậy, ta biết nên báo đáp huynh thế nào. Hay như vậy, về sau Đại Biểu Ca coi Tiểu Lộ là muội muội ruột, huynh nghĩ thế nào?"

      Đại Biểu Ca là Trường Tử của phủ An Quốc Công, nhưng suy cho cùng là có mẹ ruột, kế mẫu lại tốt với . Tuy có đệ đệ muội muội là Tiết Đàm và Tiết Nghi Phương, nhưng cũng do kế mẫu sinh ra. Đại Biểu Ca đối với nàng tốt như vậy, nghĩ đến chắc cũng rất thích biểu muội là nàng đây, như vậy ngày sau nàng liền kính trọng và đối đãi Đại Biểu Ca giống như ca ca ruột.

      Tiết Nhượng tựa hồ có hơi kinh ngạc. Đối diện với cặp mắt to của Tiểu Biểu Muội bên cạnh, hơn nửa ngày mới : "Chúng ta vốn chính là biểu huynh muội, cần so đo nhiều như vậy."

      Chân Bảo Lộ ngừng lát, rồi sau đó mới nở nụ cười, lúng túng cúi đầu xuống, thào: "Cũng đúng nha."

      Chỉ là bị cự tuyệt như vậy, trái lại Chân Bảo Lộ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, có thể là lúc trước Đại Biểu Ca đối với nàng quá tốt, cho nên theo bản năng nàng nghĩ Đại Biểu Ca chắc có lẽ cự tuyệt nàng gì gì đó. Tới cùng chỉ là biểu huynh muội mà thôi. Chân Bảo Lộ chậm rãi đứng dậy, hướng tới Tiết Nhượng : "Tỷ tỷ còn chờ ta, vậy, ta trước đây."

      Chân Bảo Lộ thăm dò nhìn , thấy cũng gì khác, liền xoay người ra.

      Cứ như vậy hình như cũng được tốt, Chân Bảo Lộ ngừng bước chân, xoay người lại, nhu thuận : "Đại Biểu Ca hãy chăm sóc tốt bản thân mình, mấy ngày nay trời nóng, lúc luyện quyền, tốt nhất vẫn nên mặc áo, đỡ phải cảm lạnh."
      Dion, sanone2112, Phương Lăng16 others thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo66:tiết tấu tr chậm làm ta cứ hóng hoài hoài

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :