1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      chắc pà này thấy văn trọng đẹp trai nên muốn gây chú ý đây nè
      TiffanyT thích bài này.

    2. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 39: Luận lộ mặt sau so với lộ mặt trước tốt hơn bao nhiêu!!!

      Editor: Tiffany’s sister - Heo

      Ban đầu, Bạch phụ Bạch mẫu còn quỳ mặt đất, lúc này thấy con gặp phải nguy hiểm, chợt ngẩng đầu lên, nhưng do bị uy hiếp bởi khí thế của sầu Phong tiên tử mà chỉ kinh hãi nhìn con cả của mình. Bạch mẫu thất thanh kêu lên: "Tiểu Ngọc!"


      Thế nhưng Bạch Tiểu Giác lại nghĩ được nhiều như vậy, bé tránh khỏi tay của Bạch mẫu, đôi chân ngắn nhắn chạy "Bạch bạch bạch" về hướng của Bạch Ngọc Khuyết, vừa chạy vừa dùng thanh trong trẻo của mình la lớn: " được tổn thương tỷ tỷ của ta!"


      Mọi thứ xảy ra trong nháy mắt, trong hoảng hốt, Bạch Ngọc Khuyết cảm thấy trước mắt mình lóa lên thân ảnh màu đen, luồng thuật khí tấn công về phía nàng kia, bỗng chốc bị hóa giải, cùng lúc đó, nàng mẫn cảm nhận ra được, thân thể cao ngất cường tráng của Văn Trọng, che chở trước mặt mình, bất động thanh sắc mà lung lay cái!


      Bạch Ngọc Khuyết lập tức nhớ tới, Văn Trọng bị trọng thương, lại chiến đấu với Xích Miểu và mấy trăm con sói kia hơn nửa giờ, e rằng, từ lâu, tiêu hao quá nhiều tu vi. Mà vị Sầu Phong tiên tử này, phép thuật lại như người thường, thuật pháp tấn công lúc nãy của ta, tuyệt đối cực khó phá giải! Lòng Bạch Ngọc Khuyết trong khoảnh khắc kinh hoàng nhói lên cái, Văn Trọng... lúc này hẳn bị thương nghiêm trọng thêm!


      Thấy đòn này của mình trúng, Sầu Phong tiên tử giận dữ, quát lên: "Văn Trọng, to gan, ngươi làm vậy là có ý gì? Tỳ bà tiểu này là người của tộc, còn ta--- sầu Phong tiên tử, đứng đầu trong Tam Phong, mà Nữ Oa nương nương tự mình sắc phong ngàn năm trước, nên có quyền thay nương nương quản lý vụ của tộc, bây giờ, muốn dạy bảo con tỳ bà nho của tộc, khi nào lại đến phiên Tiệt giáo các ngươi nhúng tay rồi!"


      trong Ba... Ba người bị giựt kinh phong? ! Ban đầu Bạch Ngọc Khuyết còn vì thương thế của Văn Trọng mà lo lắng, bất ngờ nghe được Sầu Phong tiên tử lại có biệt hiệu “đặc biệt” cho đoàn đội của mình như vậy, nhất thời, nhịn được "Phốc" tiếng. Vừa cười ra nửa chừng, đột nhiên nàng ý thức được, làm như vậy e rằng làm cho vị sầu Phong tiên tử đầy mưu mô kia càng thêm tức giận. Thế nên, nàng nhanh như chớp che miệng mình lại, làm cho nàng bị nghẹn đến đỏ cả mặt, run rẩy cả người...


      Lúc này, Bạch Tiểu Giác “bạch bạch” chạy mạch tới bên người Bạch Ngọc Khuyết, ôm chặt nửa cái hông của nàng, quay đầu, lấy hết dũng khí với sầu Phong tiên tử: "Người xấu! được bắt nạt tỷ tỷ!"


      Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu liếc nhìn thân cao chỉ tới phần eo của mình --Bạch Tiểu Giác, trong lòng cảm động, tiểu hài tử đơn thuần, giờ Tiểu Giác dùng toàn lực bảo vệ cho nàng, ngược lại uổng công mấy ngày nay, mình vì bé lo lắng.

      Sầu Phong tiên tử vốn là người kiêu căng tự mãn, ngoại trừ Nữ Oa nương nương, thiên hạ này, ai có thể làm nàng để ở trong mắt. Bây giờ, ngay cả tên nhóc miệng còn hôi sữa cũng dám chỉ trích nàng trước mặt mọi người, trong tích tắc phẫn nộ bộc phát, cũng kịp nghĩ có mất thân phận, hay lấy lớn ép hay .


      Giữa trung, mái tóc dài của sầu Phong tiên tử lăng bay lượn, hai tay dao động liên tục, bỗng xuất luồng thuật khí cường Đại Bưu hãn, che kín bầu trời, rồi dội thẳng về phía Bạch Ngọc Khuyết cùng Bạch Tiểu Giác!


      Bạch Ngọc Khuyết thấy Văn Trọng tiến lên bước, định ngăn cản giúp nàng lòng khỏi lo lắng. Văn Trọng vì giúp mình chặn cái thuật khí lúc nãy, bị thương , bây giờ lại phải chặn thêm đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, biết ra sao!


      Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cái bóng đen bỗng dưng đột nhiên xuất , nó nhanh như chớp đánh về phía sau lưng của sầu Phong tiên tử đứng giữa trung, nhất thời, ánh mắt Bạch Ngọc Khuyết sáng trưng: Kỳ Lân Xấu Xí, ngươi đến đúng lúc!


      Miệng vết thương cũ sớm bị rách ra, Văn Trọng nỗ lực đè xuống cảm giác xót ruột đau đớn như hỏa thiêu từ trong ngực, hai tay dùng lực, xuất ra toàn bộ tu vi của mình, để ngăn cản cái thuật khí như làn sóng dũng mãnh liên tiếp từ phía sầu Phong tiên tử. Tuy nhiên, chờ lúc lâu, bên kia hề có động tĩnh tiếp theo, Văn Trọng hơi liếc mắt, nhất thời, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, đôi mắt lạnh lẽo của khỏi toát ra vài phần bất đắc dĩ sâu sắc:


      Chỉ thấy đám mây ngũ sắc giữa trung kia, con thần thú bị cưỡng chế trở về nhà “tẩy trang” của mình, lúc này lén lén lút lút tới gần vị sầu Phong tiên tử, kẻ dùng hết toàn lực, chuẩn bị phát động vòng công kích thứ hai về phía mình. Nó nhanh chóng há cái miệng rộng, chăm chú cắn góc làn váy của sầu Phong tiên tử, sau đó đầu rồng của nó hất lên, chỉ nghe "Rẹt," tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, theo sau là tiếng kêu thảm thiết vọng tới trời xanh của sầu Phong tiên tử: "A aaaaaaaaa——!"


      cúi đầu quỳ nghe được tiên tử kêu thảm thiết, cả đám khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhất thời đều bị doạ sững: Trong lòng bọn họ, từ trước đến nay, cao cao tại thượng, ngông cuồng tự kỷ, sầu Phong tiên tử, lúc này cái quần bị con cự thú tướng mạo quái lạ xé rách toàn bộ, lộ ra hai cặp bắp đùi sáng choang, cùng với...OMG


      Ánh mắt mọi người tập trung nhìn lại, còn chưa kịp thấy , sầu Phong tiên tử trong tích tắc, "Cơ trí " xoay người, tặng cho lũ cặp mông trắng hếu... Éc, Này chuyện này... Cái mông có thể tùy tiện lộ ra sao? Sầu Phong tiên tử... Ngài xác định như vậy cũng được sao? Chuyện này... Ngài muốn diễn đoạn nào đêy!!!!!!!!!!!! ” Xoạt" thoáng, lũ quái đều ngổn ngang trong gió.....cạc cạc cạc


      "Hay! Quá hay!" Bạch Ngọc Khuyết kích động thôi vỗ tay hai lần, lập tức nghĩ đến Bạch Tiểu Giác ở bên chân của mình, nàng nhanh chóng che mắt của lại, còn mình lại tiếp tục say sưa thưởng thức nhìn sầu Phong tiên tử cởi truồng, trong lòng chà chà cảm thán: A a, ra tiên tử đều nghèo như vậy? Thậm chí ngay cả “quần chip” cũng mua nổi, ừ, ai, xem ra, làm thủ hạ người hầu của Nữ Oa nương nương, tiền lương đãi ngộ cũng được cao nha~~~~~~


      Văn Trọng giật giật khóe miệng, bình tĩnh quay tầm mắt, quyết nhìn tới cái mông run rẩy trong gió của sầu Phong tiên tử, nào biết, trong chớp mắt, thấy đứng ở bên cạnh mình, tỳ bà tiểu tỏ vẻ hưng phấn, như mê như say nhìn chòng chọc người nào đó giữa trung kia, Văn Trọng nhất thời đen mặt!


      Những cảnh tượng này kể ra tuy dài, nhưng thực tế, chuyện chỉ trong nháy mắt, Sầu Phong tiên tử trong hoảng loạn, bừa bãi niệm mấy lần khẩu quyết, lúc này mới rốt cục niệm đúng, chỉ nghe "Oành" tiếng, đám mây ngũ sắc dưới chân nàng trong nháy mắt nở lớn mấy lần, chặt chẽ bọc lại Sầu Phong tiên tử. Bạch Ngọc Khuyết tiếc hận khẽ thở dài, rầu rĩ vui buông xuống bàn tay che mắt của Bạch Tiểu Giác.


      Trong khoảng thời gian ngắn, Sầu Phong tiên tử chịu nổi nổi nhục trước bàng dân thiên hạ như vậy, nên có mặt mũi lưu lại , trong khoảnh khắc, câu cũng , dùng mây ngũ sắc bọc mình lại, cả người phảng phất như con nhộng cực lớn tỏa ra ánh sáng lung linh, "Xoạt" cái bay mất.


      thấy sầu Phong tiên tử xa, lúc này mới lặng lẽ đứng lên, có mấy cái gan lớn, cũng nhịn được nữa khe khẽ nở nụ cười, mọi người dù buồn cười nhưng lại e ngại, nhìn về phía cái con cự thú ác liệt bướng bỉnh, tướng mạo kỳ lạ cực kỳ kia.


      Tên “thú” kia, sau khi đánh lén thành công, liền chảnh chọe vung đầu cái, "Vèo", quăng cái quần nghê thường diễm lệ kia, rồi ung dung xuống từ giữa trung, đắc ý hớn hở tới trước mặt Văn Trọng, cố gắng căng ra đôi mắt lồi tròn vo của nó nhìn Văn Trọng lấy lòng, như đợi chủ nhân biểu dương.


      Bạch Ngọc Khuyết trước tiên nhịn được, vui mừng sờ sờ cái đầu to chíp bông của Hắc Kỳ Lân, cười khen: "Hắc Kỳ Lân, lúc nãy, ngươi thực quá oách, làm rất tốt!"


      Hắc Kỳ Lân giả dối khinh bỉ vẩy vẩy đuôi với Bạch Ngọc Khuyết. Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Khuyết nhớ lại ký ức hoảng loạn lúc trước! Kon bà nó, cái con Kỳ Lân Xấu Xí trinh tiết, tiết tháo, lại kiêm luôn có sở thích khoe thân kia lại dùng trò này nữa!


      Bạch Ngọc Khuyết sớm dẫm vào vết xe đổ, nàng nhanh chóng che lại đôi mắt đen long lanh hiếu kỳ của Bạch Tiểu Giác, lo rằng tiểu đệ đệ thuần khiết của mình bị hoa cúc ngổn ngang trong gió của Hắc Kỳ Lân làm ô nhiễm ...


      Bạch Tiểu Giác ngỡ ngàng nhìn sinh vật kỳ quai trước mắt ngờ mắt chợt tối sầm lại, tuy biết dụng ý của tỷ tỷ, nhưng giãy dụa, chỉ ngoan ngoãn tựa sát vào tỷ tỷ đứng.


      Văn Trọng cho Bạch Ngọc Khuyết cái ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu nàng được khuyến khích Hắc Kỳ Lân làm càn. vỗ vỗ cái đầu to tới gần quá mức của Hắc Kỳ Lân, bình tĩnh : "Hắc Kỳ Lân, tính tình bất hảo của ngươi cũng nên thu lại , tốt xấu gì Sầu Phong cũng đứng đầu "Tam phong " dưới trướng của Nữ Oa, hôm nay nếu nàng bẩm báo việc này với Nữ Oa nương nương, ta xem, còn ai cứu được ngươi!"


      Hắc Kỳ Lân ngoan ngoãn cuối cái đầu bự của mình xuống, như biết sai lầm, lấy lòng sượt sượt Văn Trọng tay áo, nhưng từ góc độ của Bạch Ngọc Khuyết, ràng nhìn thấy, cặp mắt căng tròn của nó đầy vẻ xem thường khinh bỉ.

      , lại gặp được cái gan to bằng trời thần thú, ngay cả Nữ Oa cũng để vào mắt... Ha ha, cũng coi như con kỳ hoa ... Bạch Ngọc Khuyết thầm nghĩ.


      Lúc này, Bạch Ngọc Khuyết cũng chú ý tới, tất cả lũ quái ở đây đều khiếp sợ nhìn mình, bọn họ giống trẻ người non dạ--Bạch Tiểu Giác, lũ từ lâu nhận ra cái con cự thú tính tình bất hảo đột nhiên xuất ở đây, chính là vật cưỡi của Văn Trọng—— Hắc Kỳ Lân, là trong truyền thuyết khắc tinh của tộc.


      Trong mắt của bọn họ toàn là kinh hãi lóe lên cùng nội dung: Ta... Ta có phải nhìn lầm hay , đại nha đầu của Bạch gia chắc là điên rồi... Dám cùng Sát Thần Văn Trọng, còn có cái con vật cưỡi kia... Con Kỳ Lân thánh thú ăn náy mắt kia! ! Trời ạ, thói đời nha... là “khốn nạn” đó mà?


      Tuy toàn bộ Bạch gia nghe Bạch Ngọc Khuyết , Văn Trọng chính là cứu tinh mà nàng mời tới, ban đầu, bọn họ tin tưởng, giờ thấy Bạch Ngọc Khuyết cùng cái kia Sát Thần đứng cùng nhau, cuối cùng, cũng coi như tin tưởng chút, nên như những quái cái mà lo lắng ngạc nhiên nghi ngờ.


      Thế nhưng, bọn họ vẫn mang sợ hãi trong lòng: Rốt cục, Tiểu Ngọc làm gì, mà có thể thỉnh cầu tộc khắc tinh--- Văn Trọng đến giúp, chuyện này... Chuyện này... hoang đường... Hẳn là mặt trời mọc từ phía tây rồi...

    3. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 40: Lang Vương Xích Miểu chết

      Editor: Tiffany’s sister - Heo​


      Văn Trọng thèm đếm xỉa đến Hắc Kỳ Lân làm nũng giả ngây thơ mà quay đầu lại, liếc nhìn Xích Miểu bị đánh về nguyên hình, nằm ở mặt đất. Văn Trọng nhanh chậm tới, thân huyền bào cùng với vạt áo bay phất phới trong gió, mỗi bước chân đều ngưng tụ sát khí như rung chuyển càng khôn, làm cho mọi vật xung quanh như muốn ngừng thở.


      Ánh mắt Xích Miểu tan rã nhìn chăm chú bóng người cao to càng ngày càng gần kia, vẻ tuyệt vọng trong mắt càng ngày càng sâu: Sầu Phong tiên tử rồi, hôm nay, chỉ sợ ai có bản lĩnh cứu mình nữa.


      Thân ảnh cao lớn kia rút cuộc dừng lại, huyền bào chậm rãi thôi lung lay, trước ánh mắt sợ hãi của Xích Miểu, Văn Trọng chậm rãi duỗi ra tay phải thon dài, luồng kim quang bỗng lóe lên sau đó nhanh chóng đánh mạnh vào Xích Miểu.


      Sau trận đau đớn tê tâm liệt phế, Xích Miểu hoảng hốt, tựa hồ thấy hạt châu to bằng nắm tay xuất , tỏa ra ánh sáng rực rỡ, rồi bỗng nhiên bay đến trong bàn tay của Văn Trọng, sau đó, thân thể của luồng ánh sáng mạnh mẽ bao phủ, lúc này, Xích Miểu cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình nhanh chóng nứt ra...


      Ngay tại thời khắc cuối cùng trước khi vĩnh viễn mất ý thức, miệng vô lực lẩm bẩm: .. đan...của ta.


      luồng khói đen nhanh chóng tan biến giữa khí mùa thu man mát của Nam Cương, sinh mệnh của Lang Vương kiêu hùng thời, hoàn toàn chấm dứt tại đây! Ngoại trừ chục con sói vẫn còn kéo dài hơi tàn xung quanh, quái của Hiên Viên Mộ ai vừa hận vừa sợ Xích Miểu, lúc này, khi tận mắt thấy Xích Miểu bị hồn phi phách tán, bọn họ đều khỏi hơi thở phào nhõm, sau lại, đối với vận mệnh sau này của tộc mà cảm thấy mịt mờ...


      Tuy rằng danh nghĩa, Nữ Oa nương nương là người thống lĩnh tộc, nhưng lão nhân gia nàng từ lâu cư ở đại hoang sơn, bế quan mấy ngàn năm, chưa bao giờ tự mình chấp chưởng vụ. Mà "Tam phong", những thủ hạ của Nữ oa: sầu Phong tiên tử thô bạo bá đạo, phạt Phong tiên tử bất hảo tùy tính, trùng Phong tiên tử ngàn năm qua như Thần Long kiến vĩ bất kiến thủ. Nếu như tộc muốn phục hưng, lại chịu dẫn dắt của "Tam phong " e rằng vô vọng.


      tộc nhìn chung, tiền nhiệm Vương qua đời, tân soán vị Lang Vương chỉ bị Văn Trọng lấy đan, thậm chí còn bị đánh hồn phi phách tán, từ đây vĩnh viễn biến mất giữa thiên địa. nay, còn có ai có thể đảm đương sứ mệnh chấn hưng tộc đây?


      Hắc Kỳ Lân cũng mặc kệ những ý nghĩ hỗn loạn trong lòng của lũ , nó vui vẻ chạy đến bên cạnh Văn Trọng, hai mắt tỏa ánh sáng cuối đầu xuống, nước dãi chảy ròng ròng, nhìn chòng chọc viên cực phẩm đan chứa đựng nguyên khí phồn thịnh bị Văn Trọng nắm trong tay kia. Nó trầm thấp kêu tiếng, mắt lồi tròn vo vo tha thiết mong chờ nhìn Văn Trọng, nội dung cần cũng biết.


      Bạch Ngọc Khuyết khinh bỉ liếc cái tên thần thú tham ăn kia. Văn Trọng làm như thấy những hành động bán manh làm nũng lấy lòng của Hắc Kỳ Lân, chỉ cực kỳ bình tĩnh, đem viên cực phẩm đan thu vào trong tay áo, Hắc Kỳ Lân thấy nguyện vọng thất bại, ô ô rên rỉ tiếng rồi phờ phạc xoay đầu lại, vừa vặn gặp phải khuôn mặt bỉ ổi cười đau khổ của người khác ----Bạch Ngọc Khuyết. Nhất thời, nó giận sôi gan sôi ruột, đầu rồng ngẩn lên, ngoác cái miệng khổng lồ ra, hướng về Bạch Ngọc Khuyết mà đánh cái cái hắt xì “khủng”!


      Chỉ thoáng, trận mưa bão tanh tưởi bay tới mặt của Bạch Ngọc Khuyết, làm nàng bị hun đến ninh mi nghẹt thở, làm nàng phải "Bạch bạch bạch" chạy ra xa ba bốn bước mới thoáng đứng lại. Từ trong cảnh hoa mắt váng đầu mà tỉnh lại, Bạch Ngọc Khuyết phẫn nộ hướng về Hắc Kỳ Lân cho nó cái lườm nguýt, sau đó tỏ vẻ lên án nhìn Văn Trọng, hệt như khổ chủ khi bị chó cắn rồi tới bắt đền ăn vạ"Vật cưỡi của đồng chí làm người ta bị thương roài, ngài thấy chúng ta phải giải quyết sao đêy".


      Văn Trọng vuốt trán, bất đắc dĩ trừng Hắc Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân vừa thấy chủ nhân muốn đứng về phía của tiểu quái, nhất thời bốn chân run rẩy, thân thể to lớn nhón lên như múa bale rồi co rúm lại, sau đó là nhíu cái mặt bự lại, đôi mắt to lồi, tròn vo vo bỗng nhiên có trận ba quang Liễm Diễm, giống như "Nước mắt" đảo quanh...


      Nó "Nỗ lực" trợn to cặp lồi căng tròn ướt át, xẹp cái miệng rộng như nàng dâu nhìn Văn Trọng, vẻ mặt oan ức mà lại vô tội: "Oan quá mất !!!!!! Chủ nhân ~ “người ta” có làm gì sai sao? Lẽ nào “người ta” thân là thần thú, được quyền nhảy mũi hay sao? Hu Hu hu... oan quá.. oan quá"


      Bạch Ngọc Khuyết yên lặng phân tích lời của Hắc Kỳ Lân từ cái ánh mắt oan ức kia, nhất thời cảm thấy trận vô lực: Kỳ Lân Xấu Xí, ngươi... Ngươi còn có thể bỉ ổi mặt dày hơn nữa ..


      Thái dương của Văn Trọng rút gân, nhìn kỹ Bạch Ngọc Khuyết cùng Hắc Kỳ Lân người thú đấu trí, đột nhiên bất thình lình nhíu nhíu mi, dấu vết vuốt vết thương ở trước ngực của mình, trong nháy mắt, sắc mặt trắng , vết thương cũ tái phát từ lâu, nhẫn đến thời khắc này, thể lại kéo dài thêm được nữa, nhất định phải mau chóng trở về chữa trị.


      Văn Trọng chậm rãi cất bước, nhàn nhạt nhìn bầy xung quanh, thanh lớn, nhưng mỗi chữ đều ràng mạnh mẽ: "Xích Miểu gây hại khắp nơi, giết chết mấy trăm tướng sĩ Ân Thương, hôm nay bị ta trừ bỏ, nể tình các ngươi lần này theo tới đây là thân bất do kỷ, ta tạm thời tha cho các ngươi, nếu như sau này có ai, còn dám làm ác làm hại thế gian, ta nhất định dung thứ!"


      Mọi người trong tộc vừa nghe, khỏi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tâm trạng của tất cả đều buông lỏng, tuy hiểu vị sát thần Văn Trọng trong truyền thuyết này, sao ngày hôm nay lại đột nhiên rũ lòng từ bi tha cho bọn mình một lần, nhưng nghe ra ý tứ của vị này, tính mạng của bọn ta cũng coi như được bảo toàn, trong khoảnh khắc, tất cả lũ đều tỏ vẻ vui mừng như trở về từ cõi chết, bọn họ đều khom người đồng ý, khúm núm đáp ứng Văn Trọng, sau này trở thành quái gương mẫu---.


      Hướng về đám quái gật gật đầu, Văn Trọng lại kéo dài thời gian nữa, xoay người định rời , đột nhiên, phía sau, thanh của người đàn ông trung niên run rẩy sốt ruột : "Thái... Thái sư đại nhân, kính xin... xin ngài dừng chân lại..."


      Văn Trọng bất động thanh sắc, đè xuống nóng cháy càng ngày càng kịch liệt ở trong ngực, dừng lại, xoay người, nhàn nhạt nhìn vị trung niên Thụ , chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo chính trực kia. Thụ đối với Văn Trọng vừa kinh vừa sợ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí lắp bắp :


      "Thái sư đại nhân, tiểu... Tiểu tên là Hòe Đồ, tháng trước, gia phụ bị Xích Miểu dùng sức mạnh của Phạm Thiên, đem hồn phách của gia phụ để trấn áp lối vào của Hiên Viên Mộ: muốn vào bên trong cổ thụ, muốn phải dùng vạn năm tu vi của gia phụ để gia cố lối vào. Nay lối vào bị phong ấn. Nếu có Phạm Thiên, chỉ gia phụ vĩnh viễn bị giam cầm ở đó, ngay cả toàn bộ tộc nhân của chúng ta, cũng thể vào Hiên Viên Mộ, vì thế... Vì thế, tiểu cả gan xin thái sư đại nhân... Xin ngài trả lại Phạm Thiên, hết thảy quái của Hiên Viên Mộ chúng ta, đều vĩnh viễn ghi khắc đại ân đại đức của ngài!"


      Trung niên Thụ kia xong, ngã quỵ ở mặt đất, kiên định hướng về Văn Trọng dập đầu ba lần, có lẽ Hòe Đồ có sức ảnh hưởng thấp ở tộc, quỳ này của , kéo theo lũ còn lại quỳ xuống theo, từng người từng người đều dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Văn Trọng.


      Hoa trẻ tuổi gan lớn, ngưỡng mộ Văn Trọng, khẩn cầu giải thích: "Thái sư đại nhân, xin ngài cứu cổ thụ gia gia , tháng trước, Xích Miểu giết hết thảy những trưởng lão dám phản đối , cổ thụ gia gia là vị trưởng lão cuối cùng của Hiên Viên Mộ chúng ta rồi, nếu như lão nhân gia cũng xảy ra chuyện, giờ còn người có thể ổn định tộc. Xin ngài đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta ."


      Lúc này Bạch Ngọc Khuyết mới nhớ tới, có vẻ như mình từng gặp lão quái ở lối vào Hiên Viên Mộ." Lão Thụ gia gia", ra bị Xích Miểu trấn áp ở nơi đó, a, lão gia gia kia từ bi lương thiện như thế, tuyệt đối phải cái người xấu a. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Khuyết cũng quay qua Văn Trọng, hi vọng nhìn .


      Gương mặt tuấn tú của Văn Trọng càng lúc càng tái , bình tĩnh nhìn lũ quỳ mặt đất vì lão Thụ mà cầu xin kia, nhanh chóng suy nghĩ, rồi hơi nghiêng đầu, ánh mắt chuẩn xác khóa chặt con thần thú--- Hắc Kỳ Lân, giả vờ làm người qua đường Giáp kia, vẻ mặt của nó như “Hum nay trời đẹp quá, em có bik cái đếch gì đâu, các bác cần nhớ nhung em làm gì”, Văn Trọng ngắn gọn trầm giọng : "Trả cho họ."


      Hắc Kỳ Lân vừa vặn “tình cờ” quay đầu , giả vờ “bơ” ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Văn Trọng, nó bình tĩnh nhìn kỹ núi rừng bao la cách đó xa, ánh mắt "Sâu thẳm mà mờ ảo", bộ thế ngoại cao nhân rơi vào trầm tư, cảm giác cao thâm tạm thời vứt bỏ Hồng Trần thế tục.


      Bạch Ngọc Khuyết tổng kết thái độ của nó là: A a, các ngươi chuyện của các ngươi, “người ta” ngắm phong cảnh đêy, cái gì cũng nghe... chung, phải trả lại Phạm Thiên? Hắc Kỳ Lân rất vui!


      Văn Trọng vỗ về ngực trầm thấp khụ tiếng, tăng thêm lượng: "Hắc Kỳ Lân, trả cho họ." Bạch Ngọc Khuyết lo lắng nhìn Văn Trọng, đáy lòng thầm chửi bới cái tên tham tài lại giảo hoạt Hắc Kỳ Lân này thực hiểu chuyện.


      Nhận ra được lời của chủ nhân kèm theo tức giận, lúc này, Hắc Kỳ Lân mới bất đắc dĩ xoay người, chậm rì rì tới trước mặt vị trung niên Thụ kia, cái đuôi vung mạnh cái, chí bảo tộc ---Phạm Thiên, liền "phằng" tiếng, quăng vào gáy của Hòe Đồ, nơi đó bỗng nổi lên cái bánh bao nho ...


      Bạch Ngọc Khuyết gì, trừng cái con tham tài giảo hoạt, còn cực kỳ mưu mô Hắc Kỳ Lân, là “no comment” với nó…


      Trung niên Thụ kia lại giẫn hờn chút nào, đem Phạm Thiên cẩn thận vạn phần trân trọng cất lại, thèm quan tâm cái bánh bao đầu của mình, chỉ cảm động rơi nước mắt hướng về Văn Trọng cùng Hắc Kỳ Lân liên tục bái tạ: "Cảm ơn thái sư đại nhân, cảm tạ Kỳ Lân thánh thú, đại ân đại đức của hai vị, Hòe Đồ đời quên."


      Những quái còn lại đều tỏ ra sắc mặt vui mừng, cũng bắt chước theo trung niên Thụ hướng về Văn Trọng cùng Hắc Kỳ Lân bái tạ. Văn Trọng vẩy tay, nhàn nhạt : "Đều đứng lên , các ngươi mau trở về giới thôi." Lũ mừng rỡ đứng dậy, từng người từng người mặt đầy cảm kích nhìn Văn Trọng.


      Văn Trọng tiếp tục nhìn lũ , nhanh chóng xoay người, vén lên vạt áo, ngồi lên Hắc Kỳ Lân, ánh mắt nhàn nhạt hướng về phía Bạch Ngọc Khuyết.


      Bạch Ngọc Khuyết ngẩn ngơ, còn phục hồi tinh thần lại, liền nghe được thanh do do dự dự của Bạch mẫu giọng kêu lên: "Tiểu Ngọc —— "


      Cùng lúc đó, vạt áo của nàng bị kéo thoáng, Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu xuống, thấy đôi mắt to muốn xa rời của Bạch Tiểu Giác, nàng thoáng do dự, rồi nhanh chóng quyết định, với Văn Trọng:


      "Chàng trước , ta trở lại nhanh thôi." Văn Trọng bình tĩnh nhìn Bạch Ngọc Khuyết chút, dừng lại chút, rồi lời cưỡi Hắc Kỳ Lân rời .


      Heo : Mọi người thấy em Hắc Kỳ Lân lắm chiêu …. Nhân vật iu thik của Heo á… lol. Chỉ có VT mới trị được nó thoy..>__<

      Chap sau, nụ hôn đầu tiên của nv 9….
      Huyềnpluss, Phong Vũ Yên, Abby5 others thích bài này.

    4. neko08

      neko08 Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      125
      Truyện buồn cười quá. :)))
      HuyềnplussTiffanyT thích bài này.

    5. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438

      Chương 41: Hoa đào của Văn thái sư hoa thay phiên nhau nở

      Editor: Tiffany’s sister - Heo​

      Văn Trọng rồi, Đám quái của Hiên Viên Mộ rốt cục triệt để thở phào nhõm. Mọi người như trở về từ cõi chết, vì kinh hách còn chưa hết mà lau mồ hôi lạnh. Lúc này, bọn họ mới chú ý tới đại nha đầu của Bạch gia--- người đem đến chấn động khủng khiếp cho bọn họ, vẫn còn ở lại chỗ này.

      Ngay tức khắc, "rần rần rần", toàn bộ lũ quái vây quanh vị " quái truyền kỳ"—Bạch Tiểu Ngọc rồi nhanh chóng khai thác thông tin nóng hổi này.


      "Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, mau mau! Bằng cách nào mà quen được Văn thái sư vậy, thế còn có thể thỉnh đến giúp nữa?" Đây là cái giọng tràn đầy hưng phấn kiêm bát quái...


      "Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, phải khi Hắc Kỳ Lân thấy quái ăn sạch sao, nhưng sao nó lại ăn nha?" Đây là cái giọng kinh ngạc kiêm hiếu kỳ...


      "Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, phải giang hồ đồn đại Văn thái sư cực kỳ hung ác sao? Tại sao sao lại khác với lời đồn thế hả?" Đây là cái giọng nghi hoặc kiêm háo sắc ...


      Bạch Ngọc Khuyết ôm sát Bạch Tiểu Giác trong lồng ngực của mình, để tránh vóc dáng bé của bé bị đám quái tràn đầy hưng phấn kia đụng ngã xuống đất.

      Bạch Ngọc Khuyết gì, nhìn lũ dùng ba tầng trong ba tầng ngoài mà vây quanh mình, nàng chỉ muốn , mấy bác ơi, lời đồn thể tin được, mọi người chưa từng nghe qua sao? Còn nữa, mọi người làm ơn cho người ta trả lời từng câu chứ...


      Ngay tại thời điểm Bạch Ngọc Khuyết còn khổ não vuốt trán , đột nhiên, thanh cấp thiết của thiếu nữ trẻ tuổi lớn tiếng vang lên, tức hóa giải quẫn cảnh của Bạch Ngọc Khuyết —— "Các ngươi mau tránh qua bên! Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, mau cho ta biết! Văn thái sư… có vợ chưa? Còn thiếp …thiếp sao? có dự định cưới tiểu thiếp ?"


      Lời vừa ra, trong khoảnh khắc, những quái ầm ĩ xung quanh chợt sững lại, từng người từng người dùng ánh mắt quái lạ nhìn cái vị dùng sức đẩy ra lũ mà chen lên, trang phục lộng lẫy, trang dung lòe loẹt, nhưng khuôn mặt trẻ măng---- bạch tuộc .


      Bạch Ngọc Khuyết quay đầu lại, đập vào mắt nàng là khuôn mặt đậm chất ”hải sản”, nhất thời bị dọa sặc cả nước miếng, ho đến khọm cả cái lưng “ khặc khặc" —— chỉ thấy vị quái “hải sản” này tuổi khoảng mười bốn mười lăm, mặc cái quần bảy màu cầu kỳ, thượng vàng hạ cám che mấy chục cái xúc tua lay động theo gió ở bên dưới váy, dù tu thành hình người nhiều năm, thoạt nhìn, vẫn y nhưng “bé mực to con”...


      Bạch Ngọc Khuyết nhìn về bên , thấy khuôn mặc dày đặc son phấn, hum nàng muốn tắc thở. Bình tĩnh đè xuống đáy lòng gào thét " nương à, khi ra đường, cớ gì mang theo cái gương, vì sao vì sao a". Lúc này, Bạch Ngọc Khuyết bình tĩnh đáp lại: "chuyện này... Ta cũng biết nữa, hôm nào rảnh, tự hỏi hơn."


      Bạch tuộc thất vọng "Ồ" tiếng, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, con ngươi lập tức sáng ngời, hưng phấn xoay người về phía lũ đắc ý : "Hì hì, lúc nãy mọi người có thấy ? Văn thái sư quay về phía của “người ta” mà nhìn vài lần nha, hì hì, nhất định là coi trọng người ta rồi, nhưng mà —— "


      Bạch tuộc được nửa câu, đột nhiên xoắn xuýt nhíu nhíu cặp lông mày bé, rồi quyệt quyệt cái miệng rộng đầy son đỏ như máu của mình , khổ não : "Nhưng mà Triều Ca cách Hiên Viên Mộ rất xa nha, nếu người ta theo Văn thái sư, sau này thể thường xuyên về nhà được ~ ô ô, thèm hàn huyên với các ngươi nữa! Người ta phải về suy nghĩ cân nhắc kỹ, rốt cuộc có nên gả cho hay đây~~~~..."


      xong, bóng người mang màu sắc rực rỡ, chợt uốn cái, vẫy cái yểu điệu mất.


      Ồ? Gió lớn từ đâu đến vậy? Lạnh quá! ! Ngay lúc lũ quái còn miễn cưỡng rùng mình lạnh lẽo, bên trong đám quái chợt truyền tới thanh thầm của người thanh niên trẻ: " Bệnh điên của nha đầu Tiểu Ngư này... Thực càng ngày càng nặng a..."


      Bạch Ngọc Khuyết trợn mắt há mồm nhìn kỹ vị bạch tuộc dùng bước lùi ba bước tiến dần dần xa kia, nửa ngày, mới phục hồi lại tinh thần, mắt tuôn ra hai hàng nhiệt lệ to như cọng mì, tâm tình kích động nắm lấy bàn tay của Bạch Tiểu Giác xoa mấy lần, Bạch Tiểu Giác kỳ quái nhìn nàng, quan tâm hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi bị sao vậy ?"


      Bạch Ngọc Khuyết nghẹn ngào : "... có gì, tiểu giác a, tỷ chỉ đột nhiên tiếc nuối Ðát Kỷ mỹ nhân ở đây a, bằng , nàng biết tỷ tỷ Tiểu Ngọc của ngươi là thanh niên cực kỳ bình thường ... Ô ô..."


      Bạch Tiểu Giác nghi hoặc, chớp chớp đôi mắt to đen lay láy, duỗi ra cánh tay múp míp như ngó sen, bộ dạng như tiểu đại nhân ,vỗ vỗ eo của Bạch Ngọc Khuyết, an ủi: "Tỷ tỷ đừng buồn, chúng ta mau về nhà . Để mẫu thân làm cho tỷ mấy món thiệt ngon."


      Lúc này Bạch Ngọc Khuyết mới nhớ tới bạch phụ Bạch mẫu còn ở đây, nhanh chóng hướng về lũ vây xem xung quanh mình mà hét lớn: "Đừng chen lấn nữa! Vấn đề của mọi người, sau này ta giải đáp hết, giờ ta có việc phải trước!" xong nắm tay của Bạch Tiểu Giác, dùng sức chín trâu hai hổ mới ngạnh ép chen ra ngoài từ giữa đám quần còn thất lạc kia.


      Bạch phụ Bạch mẫu thấy con rốt cục ra, người bên, nhanh chóng kéo tay áo của Bạch Ngọc Khuyết, mang nàng tới cái chân núi yên lặng xa xa, rồi mới thả ra.


      Tính tình Bạch mẫu nôn nóng, quay đầu hỏi: "Tiểu Ngọc, cái nha đầu chết tiệt kia, vừa cái tròn năm, thế mà gửi bất cứ tin tức gì về nhà, con có biết rằng ta lo lắng cho con biết bao nhiêu ?"


      Bạch mẫu càng càng tức, nhịn được duỗi ra ngón tay trạc trạc cái trán bự của Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết mặt đầy đau khổ dám né tránh, chỉ oán thầm ngừng trong lòng cái vị Tỳ bà tinh tiền nhiệm: Ngươi lại bắt ta dọn rác nữa rồi!


      Tính tình Bạch phụ cẩn trọng hơn ít, thấy đại nữ nhi vẻ mặt đau khổ như mướp đắng, nhanh chóng kéo tay của Bạch mẫu lại, cẩn thận quan sát bốn phía phen, thấy có ai, mới cẩn thận hỏi Bạch Ngọc Khuyết:


      "Tiểu Ngọc, con hãy thành cho cha biết, Nữ Oa nương nương phái các ngươi Triều Ca để làm gì? Lúc trước, khi con tiếp được ý chỉ vội vã mất, cha và mẹ cũng kịp hỏi con, đến cùng là nhiệm vụ gì? Chuyện này có nguy hại đến tính mạng của con ? Còn có, lần này sao con lại đột nhiên trở về mình? Chẳng lẽ bên kia xảy ra chuyện gì sao?"


      Nhìn ánh mắt ân cần của bạch phụ Bạch mẫu, Bạch Ngọc Khuyết chỉ có thể cười khổ: "Phụ thân, mẫu thân, phải con cho hai người rằng, nương nương có chỉ, nhiệm vụ lần này được phép tiết lộ với bất kỳ ai sao. Lần này con trở về, vì giúp Ðát Kỷ tỷ tỷ làm việc, sau khi đại chiến kết thúc, con theo đại quân Ân Thương trở về Triều Ca."


      Thấy ánh mắt của bạch phụ Bạch mẫu càng ngày càng lo lắng, Bạch Ngọc Khuyết đành phải an ủi: "Cha mẹ yên tâm, con tự bảo trọng, làm gì nguy hiểm đến tính mạng mình."


      Bạch mẫu thoáng lên ánh mắt lo lắng, đột nhiên, bà nghĩ đến chuyện, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Bạch Ngọc Khuyết nhắc nhở:


      "Tiểu Ngọc, nương vẫn luôn lo lắng, sợ con ở bên ngoài sai người, công tổn thương tâm trí, nghĩ tới, giờ con lại...


      Tiểu Ngọc, hôm nay nương thấy vị Văn thái sư kia, tuy phải là kẻ đại gian đại ác, thế nhưng, vị này thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nghe chỉ là nội môn đệ tử đời thứ ba ưu tú nhất của Tiệt giáo, e rằng bản lĩnh của mấy vị sư thúc kia cũng bằng ! lại là ứng cử viên sáng giá cho vị trí giáo chủ đời thứ ba của Tiệt giáo. chung, vị Văn thái sư này tiền đồ vô lượng, con...


      Con cẩn trọng mà nghe nương khuyên câu, đừng ảo tưởng nữa, chờ con hoàn thành nhiệm vụ của Nữ Oa nương nương, mau mau trở về Hiên Viên Mộ , nương tìm cho con vị phu quân môn đăng hộ đối , nhà của chúng ta an phận cùng sống ở Hiên Viên Mộ này, con thấy có được ?"


      Bạch phụ cũng khuyên: "Đúng đó, Tiểu Ngọc, nghe lời của mẹ con , Văn thái sư là người cao cao tại thượng như vậy, tương lai uy chấn tiên giới chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, người như vậy ắt phải là thứ mà những quái bé như chúng ta có thể trèo cao nổi, giờ thừa dịp tình căn còn chưa quá sâu, con hãy mau mau bỏ những ý nghĩ thiết thực này ."


      Lòng của Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ, thở dài: Ý tốt của hai lão nhân gia ta hiểu, nhưng phải như vậy nha, ai bảo cái vị đại băng sơn Văn Trọng kia lại ưu tú như vậy chứ hả, chiến mà hàng, phải là phương châm sống của Bạch Ngọc Khuyết này ~~ tuy nhiên, mặt của nàng lại làm bộ khiêm tốn thụ giáo:


      "Dạ dạ, con biết rồi, cha mẹ cứ yên tâm , thời gian còn sớm, con phải trở về bên kia rồi, chờ con hoàn thành nhiệm vụ, nhất định trở về thăm mọi người!"


      Bạch Ngọc Khuyết xong lại nhìn ánh mắt lo lắng của bạch phụ Bạch mẫu, cẩn thận ngồi xổm người xuống, quơ quơ tay của Bạch Tiểu Giác, cười : "Tiểu giác, tỷ tỷ nha, đệ ở nhà phải ngoan ngoãn, biết chưa?"


      Bạch Tiểu Giác nước mắt mắt lưng tròng lôi kéo tay của Bạch Ngọc Khuyết khóc nức nở: "Tỷ tỷ, tỷ đừng , tiểu giác muốn xa tỷ tỷ, ô ô..."


      Bạch Ngọc Khuyết bị nước mắt của Bạch Tiểu Giác làm cho con tim run rẩy, nhưng thân bất do kỷ, chỉ đành phải an ủi đệ đệ vài câu, lúc này mới quyết tâm phủi tay Bạch Tiểu Giác ra, cáo biệt Bạch gia bốn người, rồi xoay người rời nhanh chóng.


      Phía sau, Bạch mẫu thấy bóng người của con nhanh chóng rời , nửa vui mừng nửa lo lắng : " Nha đầu Tiểu Ngọc này, mới năm, giờ nhìn lại hiểu chuyện hơn so với lúc xưa, ai, chỉ hy vọng con bé có thể sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ của Nữ Oa nương nương, đừng ở bên ngoài chịu khổ nữa."


      Vẫn lên tiếng, Bạch Tiểu Hoàn lại đột nhiên cau mày : "Mẫu thân, sao có thể là tỷ tỷ chịu khổ được! Được Nữ Oa nương nương tuyển chọn, là vinh quang tột độ, hơn nữa, con thấy bản lãnh tỷ tỷ lớn, thậm chí, ngay cả nam tử như Văn thái sư mà còn có thể dụ dỗ, bởi vậy chúng ta cũng cần lo lắng cho tỷ tỷ nữa —— "


      câu này vừa vang lên, đột nhiên, bị Bạch phụ quát lớn: "Tiểu Hoàn! Im miệng! Con là cái đứa hiểu chuyện gì cả, pháp lực của tỷ tỷ con vốn cao, ở bên ngoài nguy cơ trùng trùng, sao con có thể nàng như vậy!"


      Bạch Tiểu Hoàn sợ sệt cúi đầu, trong ánh mắt lại tràn đầy căm giận ngừng: Trong đầu vẫn ngừng “tua lại” tình hôm nay, bóng người tuấn mĩ như thiên thần của vị kia, thế giới này, e rằng còn nam tử nào có thể so sánh được? nghĩ tới, ngố tàu như tỷ tỷ, mà có thể chó ngáp phải ruồi, mỗi ngày đồng hành cùng người kia! Chỉ cần nghĩ tới những thứ này, Bạch lòng Tiểu Hoàn chợt đau nhói khó chịu.


      Khi Bạch Ngọc Khuyết triển khai Thuấn Di Thuật, lặng lẽ trở lại doanh trại của quân Ân Thương, kinh ngạc phát , toàn quân người người vui rạo rực, cách đó xa, Bạch Ngọc Khuyết nhìn thấy Tiểu Cát nhàng tới, nhanh chóng đón đầu tò mò hỏi: "Tiểu cát, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại cao hứng như vậy?"


      Tiểu cát thấy Bạch Ngọc Khuyết, lập tức hài lòng cười : "Bạch nương! biết sao, sáng nay di tộc hướng về thái sư đại nhân của chúng ta dâng lên hàng thư nha! Thái sư đại nhân ra lệnh khải hoàn về triều, còn vị nữ thủ lĩnh của di tộc kia, lần này cũng cùng chúng ta trở lại Triều Ca nha ~ ha ha, nghĩ tới này trận chiến này lại thắng lợi nhanh như vậy, ngày mai được về nhà rồi, nên mọi người đêu cao hứng."


      Lòng Bạch Ngọc Khuyết lặng lẽ thở phào nhõm, nếu còn tiếp tục đánh nữa, với tình trạng cơ thể của Văn Trọng bây giờ, e rằng khó mà đoán trước được gì.


      Từ biệt xong Tiểu Cát, vì lo lắng thương thế Văn Trọng, Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng tiến tới soái trướng, ngờ đâu, vừa mới vén rèm, nhìn thấy cảnh tượng làm cho lòng nàng cứng lại:


      thân huyền bào Văn Trọng ngồi thẳng tắp ở sau cái bàn, bàn tay thon dài cầm quyển sách lụa. Mà vị nữ thủ lĩnh di tộc -- Khôi, ngồi ở phía đối diện cái bàn, cả người đều nằm nhoài lên bàn, ánh mắt nàng nóng rực nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Văn Trọng, thanh mềm mị như nước, so sánh với khí tức tàn nhẫn của nàng ở chiến trường hôm qua, hoàn toàn như hai người khác nhau: "Văn thái sư ~ lần này tới Triều Ca, người ta chưa quen nhân sinh, nên dọc đường, kính xin ngài chăm sóc nhiều hơn a ~ "


      Hai mắt Văn Trọng chăm chú đọc kỹ hàng thư trong tay mình, nghe vậy hững hờ gật gật đầu: "Hừm, nương cần lo lắng, quân ta chắc chắn cố gắng bảo vệ nương."


      Khôi thấy phản ứng lạnh nhạt của Văn Trọng, ánh mắt ảm đạm, tiếp: "Thái sư đại nhân, ta thấy sắc mặt ngài tốt lắm, có phải ngài có chỗ nào thoải mái ? Tiểu nữ ta cũng biết chút y thuật, có thể hay cả gan vì ngài bắt mạch?"


      Văn Trọng nhàn nhạt cự tuyệt : " cần, đa tạ nương." Khôi tiếp tục trượt về phía trước, ánh mắt si mê như muốn đâm thủng gò má lạnh lùng của Văn Trọng: "Văn thái sư —— "


      Nàng còn muốn tấn công đợt tiếp theo bất thình lình, bị thanh mơ hồ mang theo vài phần tức giận của đánh gãy: "Văn Trọng, nếu trong người thoải mái, sao còn vất vả làm những chuyện lặt vặt này!"


      Văn Trọng và Khôi đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Bạch Ngọc Khuyết sưng mặt lên, nổi giận đùng đùng tiến vào.


      Khôi vừa nhìn thấy biết vị bạch Y nữ tử này chính là người bị Xích Miểu phái tới lúc trước--- tỳ bà tiểu , Khôi thấy nàng dám to gan khách khí cùng Văn Trọng chuyện như vậy, trong nhất thời kinh ngạc đến trợn to mắt, tuy nhiên, nàng lập tức nhận ra được, thân mật tâm ý từ trong lời này, nhất thời ánh mắt nheo lại, nhìn Bạch Ngọc Khuyết từ xuống dưới.

      Tiffany: mọi người đừng tìm ảnh hôn, editor bị nhầm, chap sau mời có Hehe~
      Phong Vũ Yên, quỳnhpinky, Abby3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :