1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      quay lại năn nỉ vợ ah???

    2. Vũ Chang

      Vũ Chang New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      :yoyo60:
      ad ơi lâu có chương mới quá

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905


      Chương 62


      Diệp tiểu gia vừa rời , nhưng vừa ra khỏi cửa liền hối hận, suy nghĩ sao mình lại , sau này cho dù thế nào, thể như vậy với vợ , mặc dù vợ tàn nhẫn quyết tâm, nhưng lại nỡ bỏ, khó khăn lắm mới được nàng đồng ý, sao có thể để nàng đổi ý.


      Nhớ tới lúc nãy vợ cắn môi, dáng vẻ khuôn mặt nhắn trắng bệch, trong lòng hết sức đau lòng, đến dưới gốc cây hòe lớn đầu hẻm, liền nổi nữa, đứng ở đó, quay người lại nhìn cửa viện bên kia ngẩn người, cũng biết trong lòng nghĩ gì.

      Đắc Lộc ở bên cũng dám thúc giục, vừa nãy ở ngoài cửa, chỉ nghe được cái gì rời, theo Đắc Lộc thấy, gia nhà hoàn toàn là tự mình chuốc lấy phiền nhiễu, vốn trong lòng người ta nghĩ cũng phải , ngày đó đều ràng rồi, gia nhà như thế nào ấy nhỉ, chỉ cần đồng ý gả cho là được, lúc này lại bởi vì kiện quần áo mà so sánh thiệt hơn, phải tự làm mất mặt là cái gì, còn cãi nhau với người ta, chỗ người ta ngược lại có gì, còn gia nhà lúc này hối hận muốn chết, chân nhũn ra bước nổi luôn, có thể thấy được vị kia là khắc tinh của gia nhà .

      Lại thấy gia nhà muốn trở về, rồi lại muốn, Đắc Lộc quả thực nhìn nổi nữa, cẩn thận từng li từng tí mở miệng : "Gia đây nóng nảy dùng ở chỗ nào cũng được, nhưng sử dụng người tiểu vương phi ổn chút nào, chuyện này có gì ghê gớm đâu, đáng để đập cái bàn sao, tính tình của tiểu vương phi chúng ta, gia cũng phải biết, bên ngoài nhìn mềm mại, thực chất bên trong kiên cường lắm, lời tiểu gia thích nghe, người ngay từ đầu kiên cường, bây giờ lại muốn nổi nóng chậm rồi."


      Trong lòng Diệp Trì làm sao biết lý lẽ này, phải mất hết mặt mũi sao, rồi lại nghĩ, trước mặt nàng dâu mình thấp chút, cũng mất mặt, so với chuyện lúc này càng mất mặt hơn, cũng phải làm qua, hôm nay nếu rời , sáng mai có thể tìm ra cớ gì bây giờ, tại ngày gặp vợ đều thấy khó chịu, bởi vậy mới phải chịu thiệt đây nè.

      Suy nghĩ cẩn thận, trừng Đắc Lộc cái : "Tiểu tử ngươi hiểu nhỉ, biết, còn tưởng là ngươi cưới tám nàng dâu rồi đó."

      Đắc Lộc nghe xong hì hì cười cười: "Nô tài muốn lắm chứ, đáng tiếc có diễm phúc như thế, ngày nào đó có thể lấy nàng dâu chỉnh tề sinh con dưỡng cái nô tài nguyện ..."

      Diệp Trì đạp cước: "Tiểu tử ngươi nghĩ hay quá nhỉ, chuyện tốt đều bị ngươi chiếm hết cả rồi, nhìn ngươi cũng nhiệt tình quá nhỉ, hết gia liền tới vương phi, cho tiểu tử ngươi kết duyên với nha đầu chỉnh tề , cũng đỡ cho ngươi cả ngày nghĩ đến nàng dâu."

      Đắc Lộc ngờ hôm nay mình khuyên vài câu, ngược lại lần này may mắn, vội vàng quỳ xuống dập đầu : "Nô tài lúc tạ tiểu gia ân điển ."

      Diệp Trì phất phất tay: "Được rồi, qua bên mà đắc ý , chớ trì hoãn chính của tiểu gia ." xong chạy thẳng tới viện đại tạp viện.

      vào cũng dám nhìn Thời Tiêu, trước chịu khó đặt cái bàn bị nện gãy qua bên, nhìn nhìn, chân cũng có gãy, chỉ có bàn mặt bị chặt đứt, cũng thể dùng được nữa, trong lòng càng thêm hối hận, suy nghĩ làm sao nhận lỗi với vợ , nhưng kiêng kị Quyên Tử ở bên nên thể mở miệng.

      Trong lòng khỏi oán trách Tả Hoành, lúc bình thường có chuyện gì làm, hễ thấy nha đầu hung hãn này là mặt mày sáng ngời, lúc này muốn nhờ đến , ngược lại thấy tăm hơi, thầm hận Quyên Tử có mắt, nhìn tới mặt trời lên tám sào rồi mà còn lo quán rượu của nàng, chạy về nhà làm cái gì, đáng ghét.

      Diệp Trì nghĩ như vậy, khỏi trừng mắt liếc Quyên Tử, Quyên Tử bị trừng mắt liếc dở khóc dở cười, có lòng ở chỗ này chọc ghẹo, nhìn làm gì, nhưng nhớ mình trở về để lấy đồ, trong cửa hàng tuy có mấy tiểu tử coi chừng, nhưng cũng thể yên tâm, liền vào phòng tìm mấy thứ , chào hỏi Tiêu Tiêu liền rời .

      Diệp tiểu gia lúc này mới thở phào nhõm, liếc trộm vợ , nghĩ nếu như sắc mặt vợ hoà hoãn chút, liền lên nhận lỗi, ngờ vừa liếc qua, vợ quay người lại vào nhà, chỉ có vào phòng, còn chốt cửa lại, để ý mình Diệp Trì ngoài sân.

      Diệp Trì đứng ở dưới cây hòe ngẩn ngơ nhìn vợ vào phòng hồi lâu, cuối cùng tiến lên mép cửa sổ, hướng vào bên trong : "Việc đó, là lỗi của ta, uống rượu tính tình nóng nảy, ta đây phải với nàng, nàng trách tiểu nhân, tha thứ cho ta có được hay ?" xong đợi lát, trong phòng chút động tĩnh cũng có, ràng cửa sổ nhìn thấy bóng dáng của vợ ngồi ở giường để ý đến


      Diệp Trì gãi gãi đầu, lại tiếp tục : "Nàng dâu ta vẫn còn đói , từ sáng giờ chưa ăn cơm, nàng quản ta, ta ăn sủi cảo mặt đất vậy."

      Nhưng trong phòng cũng thấy động tĩnh, Diệp Trì quyết định chắc chắn, qua nhặt sủi cảo rơi mặt đất lên, cũng quản có dính đất hay nhét vào trong miệng, đợi nuốt xuống, vợ liền từ trong nhà ra, lườm cái, nhặt sủi cảo mặt đất lên, vào nhà bếp dùng nước sôi trụng qua mấy lần, có nữa bị rơi vỡ thể ăn, sợ đủ ăn, lại làm thêm chút mì, bưng ra, đặt bệ cửa sổ, xoay người lại rời .

      Diệp Trì sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, khẽ vươn tay kéo vợ mềm giọng : " phải đều biết sai mà sửa là tốt sao, nàng thấy ta mặc dù sai, nhưng biết sửa đổi kịp thời, nàng dâu nàng liền nhìn phần ta biết sửa sai, đừng so đo nữa, vừa nãy ta chính là ghen ghét, nhìn nàng làm quần áo này, trong đầu liền nhịn được đau xót, ra ngẫm lại cũng có gì, chẳng phải kiện quần áo thôi ư, dù thế nào cũng là cho vợ ta mặc, so đo cái gì chứ."

      Khỏi phải rộng lượng đến mức độ nào, nhưng rộng lượng này cũng có duy trì được bao lâu, lại : "Nàng dâu nàng suy nghĩ chút , chuyện này cho dù là ai cũng như ta thôi, ta phải sợ sao, sợ trong lòng nàng nhớ đến mặt trắng kia mà nghĩ đến ta, cho cùng vẫn là lỗi của nàng, nếu phải nàng xông vào linh hồn bé của ta, ta cũng đến mức thích ghen ghét như vậy ."

      Thời Tiêu trợn tròn mắt nhìn , cũng hiểu da mặt thằng cha này sao có thể dày đến tình trạng này, còn nhận lỗi, ồn ào cả buổi cuối cùng còn ngược lại, nhưng nhớ tới lời Quyên Tử , mình đồng ý gả , danh phận phu thê định ra rồi, là vợ chồng, nên thẳng thắn thành khẩn mà đối đãi, bằng ngươi nghi ngờ ta, ta nghi ngờ ngươi, có gì tốt đâu.


      Tuy hai người phải lưỡng tình tương duyệt, nhưng tương kính như tân lại khó lắm, nghĩ đến đây, liền : "giá y này lúc đầu làm được nửa, đặt ở đâu cũng thành tâm bệnh, chẳng bằng làm cho xong, cũng coi như kết thúc."


      Diệp Trì trừng mắt nhìn, đợi hiểu ý tứ trong lời của vợ , lập tức kích động, cầm lấy cổ tay của vợ lắc: "Nàng dâu đây là giải thích với ta đúng ?"

      Thời Tiêu mặt đỏ lên, được tự nhiên : "Ai, ai giải thích, ăn ngay mà thôi, ngươi thích nghe hay kệ ngươi, ăn cơm xong , để người ta nhìn thấy, biết sau lưng bàn tán xấu gì nữa."

      "Ai dám , tiểu gia chỉnh chết ." Thấy Thời Tiêu trừng , vội vàng hì hì cười : "Đợi hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, chúng ta chọn ngày tốt thành lễ, đợi đến lúc đại công cáo thành rồi, đến lúc đó xem nàng đuổi ta thế nào."

      đến đây, Thời Tiêu khỏi có chút lo lắng yên, nhìn cái : "Trong nhà huynh đồng ý sao?"

      Diệp Trì : " Đồng ý hết, nhà của chúng ta do tổ mẫu ta làm chủ, tổ mẫu ta đồng ý, lão gia tử cùng nương ta sao có thể đồng ý, mà trong lòng tổ mẫu ta thích nàng mà."


      Thời Tiêu sửng sốt : "Đừng có dỗ dành ta, ta chưa từng gặp qua lão nhân gia bà, sao mà thích được?"

      Mắt Diệp Trì loe lóe : "Sao chưa từng thấy, nhìn lanh lợi ngược lại là nha đầu hồ đồ , ta tới hỏi nàng, buổi trưa hôm qua, còn có người đến ?"

      Thời Tiêu chợt nhớ tới hôm qua có hai vị lão bà bà đến nhà muốn uống nước tiện thể còn ăn mì, khỏi dập đầu dập đầu ba ba : "Ngươi, ngươi , , hai vị lão nhân gia buổi trưa hôm qua, chính là, ngươi, tổ mẫu ngươi ?"

      Diệp Trì gật gật đầu: "Đầu đầy tóc bạc chính là lão vương phi nhà ta , theo bên cạnh chính là Thu ma ma bên cạnh tổ mẫu, nàng đừng thấy tổ mẫu ta bây giờ an dưỡng, lúc trẻ tuổi ấy, rất thích khắp nơi, có chuyện liền chuồn ra phủ dạo, vì vậy, kinh nghiệm cải trang đầy mình, bình thường nhìn ra đâu, hôm qua nàng ngược lại là cùng ta tổ mẫu gì đó, bà trở về ngừng khen nàng tốt đó."

      Thời Tiêu mặt đỏ lên: " tới hai câu, khen cái gì." Nhớ tới hôm qua bà bà tóc bạc chớp mắt nhìn mình chằm chằm, mình còn thấy kỳ quái, hôm nay nghĩ lại, đúng là đến nhìn nàng dâu tôn tử, trách được xem xét thăm dò tỉ mỉ chi tiết như vậy, ngược lại hiền lành, chỉ biết tương lai có thể cũng như thế hay .


      Dường như biết ý nghĩ của nàng, Diệp Trì tiến đến bên tai nàng xấu xa : "Lão vương phi nhà ta là dễ dỗ dành nhất đấy." Thấy vợ xoay mặt nhìn theo , vẻ mặt thành ngồi nghe, Diệp Trì ha ha cười hai tiếng : "Ngày nào đó nàng qua cửa, cho lão nhân gia bà thêm tằng tôn, lão nhân gia bà chừng còn có thể xem nàng thành bồ tát cung phụng luôn đó chứ."

      Lời này làm thời tiêu đỏ bừng cả khuôn mặt, đẩy ra : "Ăn xong rồi , bậy bạ ." xong qua ngồi bên, cúi đầu để ý tới .


      Diệp Trì cũng biết lời vừa rồi hơi lỗ mãng , sợ nàng buồn bực, cũng dám quấn nàng, khò khè ăn mì sủi cảo, lau miệng với Thời Tiêu : " nàng phải phí lòng, chỉ cần yên ổn gả cho ta là được, sáng mai sợ bận rộn, đến được, ngày kia rảnh rỗi, liền tới đây." Nhớ tới cái gì lại dặn dò: "Sáng mai ta cho Đắc Lộc tới đây, nàng có chuyện gì dặn dò , mình ra ngoài, nếu như gặp người xấu, gia đến kịp, sợ chịu thiệt."

      tràng giang đại hải lèo mới chịu , ra cửa mới nhớ tới, hôm nay vấn đề muốn hỏi nàng lại hỏi, ngược lại đống vô dụng, được rồi, đợi ngày kia hỏi lại cũng được, hôm nay phải báo thù trước, bữa giờ chỉ lo giằng co với vợ nên có ra tay, bây giờ ra tay, đuổi mấy tên dám động thủ đầu thái tuế, người cũng dừng hòng chạy thoát, đứng đầu chính là Quách Đại Bảo, đừng tưởng chuyện này xong rồi, vẫn còn sớm lắm.

      Nhưng muốn chỉnh đốn tiểu tử kia bội phục, trước phải bắt đầu từ người lão tử , vốn muốn động đến Quách Khánh Lâm, con rùa này, chịu đựng cho tới hôm nay, cũng dễ dàng gì, nhưng lại nghiện làm lão tử tiện nghi, cũng có việc gì ngay trước mặt Hoàng Thượng xảo quyệt tố cáo mình, được lắm, ngươi phải muốn tố cáo ư, tiểu gia gia cũng tố cáo, xem ngươi tố cáo ngã tiểu gia, hay là tiểu gia đánh đổ ngươi, ta chờ xem. . .

    4. Halinh0814

      Halinh0814 Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      94
      Vo DT de du nhi? Tks edit

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 63


      Diệp Trì suy nghĩ xoắn cả tóc, Quách Khánh Lâm có rất nhiều tội, khỏi phải đến cái khác, chỉ việc bao kỹ nữ Thúy Nhi của Thúy Hỉ Lâu ở bên ngoài tội lớn rồi, tiên đế gia cấm đoán ràng cho phép quan lại chơi , Quách Khánh Lâm biết pháp mà phạm pháp, tuy nhược điểm này lại thể mất chức quan cũng phải trừng phạt cảnh cáo lớn, nếu như đem chuyện này nháo lớn, hoàng thượng mất thể diện, chức quan của con rùa già này xem như chấm dứt, cho dù là với lão nhạc phụ Ngự sử của cũng dám đùa.

      Về phần nháo lớn như thế nào, Diệp Trì nhớ tới Quách Đại Bảo, thằng nhãi này tốt rồi, vết sẹo lành liền quên đau, lần trước bỗng nhiên bị đánh roi, cũng thấy làm gì, tới hai ngày lại nạy góc tường của người cha tiện nghi của , gặp lão tử có ở đây, liền đến chỗ ở bên ngoài phố Y Tử Quyển, khi vào chính là hơn nửa ngày.


      Thằng nhãi này chính là sắc quỷ, người bên trong cũng hơn, hai người đụng cùng chỗ thể chuyện thơ ca luận từ, chắc chắn chính là làm ít chuyện giường gạch, lúc đầu còn kiêng kỵ chút ít, hôm nay gian dâm, tình cảm dâng trào, quả thực chịu đựng nổi, như lúc này, Thúy Nhi hầu hạ lão tử sung sướng, cửa trước vừa đưa ra, cửa sau bà tử đón Quách Đại Bảo vào nhà chờ giường, đợi Thúy nhi trở về, lúc hai người lăn cùng chỗ, phỏng đoán ổ chăn này còn chưa lạnh.


      Diệp Trì hết thảy sai người nhìn chằm chằm Quách Đại Bảo là vì, lần trước lão tử ngăn cản thu thập thống khoái, còn muốn tìm cơ hội chỉnh chết tiểu tử này, ngờ ngược lại phát chuyện gian dâm này, tình ái, Diệp Trì suy nghĩ Quách Khánh Lâm lại làm con rùa, chuyện như vậy chắc là cũng chịu đựng nổi đâu, nhưng, đằng trước ngủ với nha đầu bên cạnh con mình, cũng phải là vật gì tốt, đừng nhìn bề ngoài ra vẻ đạo mạo, trong bụng là cái dạng gì mà, cần nghĩ cũng biết.


      Cho nên, chuyện này đều cần tự mình xuất , hai cha con nếu như đụng vào chỗ, liền có trò hay để xem, bên cạnh Thúy nhi có bà tử sai khiến thường ở bên ngoài, là Thúy Hỉ Lâu mang ra ngoài, Quách Khánh Lâm tuy bao nàng, nhưng chuộc thân cho nàng, kể cả khế thân của bà tử của nàng đều nắm chặt trong tay mụ tú bà Thúy Hỉ Lâu.


      cần Thúy nhi, liền nắm bà tử kia, làm chút gì chuyện gì mà được, theo lý thuyết, chuyện này cũng khó, Thúy Hỉ Lâu chuyến, cầm văn khế của bà tử kia là xong, nhưng Diệp tiểu gia ta lại do dự.


      Chuyện dạo này trước kia đều là quá khứ rồi, nhưng hôm nay lại thích hợp, cũng thể chuyến, ở chỗ này lâm vào tình thế khó xử, Hồ Quân lại đâm đầu vào.


      Sáng sớm hôm nay Hồ Quân mò đến, mấy ngày nay như mấy con ngũ tích lục thú, cả ngày ở trong nhà ngây ngô có gì vui, mình người có ý nghĩa, liền tìm Tả Hoành hai người chung tìm chút ít chuyện vui, chỉnh đốn nhàng khoan khoái chạy đến Tả phủ.

      ;mso-hansi-font-family:"Times New Roman"">五脊六兽;mso-no-proof:yes"> ">

      "> Đến cửa, vẫn chưa vào, quản gia ra đón , thiếu gia nhà bọn họ mới sáng sớm rồi, có lưu lại lời nào, biết nơi nào.

      Hồ Quân chụp hụt cái, ngược lại nhớ tới Cẩm Thành, lại Trấn Viễn Hầu phủ, Cẩm Thành có ở nhà, nhưng vô cùng bận rộn, ngồi vừa chuyện với Hồ Quân vừa làm việc với quản trong cửa hàng, Hồ Quân trừng mắt nhìn, phân công hết đám quản mà việc vẫn chưa xong, nhìn ra bên ngoài cửa sổ , rừng người màu đen còn xếp hàng chờ ở bên ngoài.

      Hồ Quân liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức kệ, trong lòng , cứ như vậy, qua buổi trưa cũng xong, liền thấy thú vị, tìm lý do ra ngoài, đường lượn hai vòng, ở Phúc Hưng cư ăn bát gà tia mặt, liền nhớ tới Diệp Trì.


      Tuy muốn cưới vợ, nhưng mà vẫn chưa cưới mà, lúc này nam nữ chưa cưới gả, chưa cả ngày ở cùng chỗ chán muốn chết, cho nên hôm nay nhất định có ở nhà.


      Nghĩ vậy liền quay đầu chạy đến Vương Phủ, Diệp Trì liếc thấy tới, lập tức có chủ ý, lập tức lần cho nghe.


      Vừa xong, Hồ Quân liền nhịn được liếc mắt: "Ta ca ca bị gì thế, cưới có nàng dâu, mà coi y như tổ tông, vả lại, người đây cũng phải là tìm niềm vui, đây là làm chuyện đứng đắn mà, cho dù biết cũng có sao đâu."


      Diệp Trì : "Ta đây phải tránh nghi ngờ sao, cái chỗ đó ta tiện đến, vả lại, so được với ngươi quen cửa quen nẻo dễ xử lý hơn."


      câu làm trà trong miệng Hồ Quân cũng phun ra, kéo khăn lau miệng : “Trong mấy người chúng ta, nếu bàn về quen cửa quen nẻo ai có thể so với ca ca chứ, tiếng tăm của người khắp Tứ Cửu Thành người nào biết, tại vứt nơi nào rồi."


      Diệp Trì cười hắc hắc: "Có câu là quân tử bỏ qua, chuyện quá khứ còn làm cái gì, tính tình nàng dâu này của ta, ngươi cũng ít nhiều cũng biết chút, ta phải sợ sao, ca ca cũng sợ ngươi chê cười, bây giờ sắp thành thân rồi, tâm ý này của ta vẫn còn thay đổi ở cổ họng đó, chỉ sợ xuất chuyện rắc rối, nàng dâu này liền lấy được về nhà, ngươi liền thay ca ca chuyến, trở về ca ca cực kỳ cám ơn ngươi."


      Hồ Quân thực nhìn nổi dáng vẻ Diệp Trì ủy khuất uất ức như vậy, trong mắt , Diệp Trì chính là nhân vật uy phong lẫm liệt, trong bốn người, mặc dù có nhiều ý đồ xấu như Cẩm Thành, nhưng bọn họ ai cũng phục , chưa từng mềm mỏng với ai, lại bị nha đầu kia chỉnh đốn thành như vậy, tin nổi mà.


      Nghĩ đến đây, Hồ Quân thở dài : "Nhìn ý tứ này của ca ca, huynh đệ nào dám chối từ, được, ."


      Có Hồ Quân hỗ trợ, bao lâu sau khế thân của bà tử này liền cầm ở trong tay, thẳng đến phố Y Tử Quyển, Hồ Quân cũng có hứng thú tìm chuyện vui, dứt khoát cùng nhau theo Diệp Trì đến xem náo nhiệt.


      Nhắc tới phố Y Tử Quyển đúng là nơi dễ tìm, ở bên cạnh nội thành Đông Nam, mặc dù cách hai con đường với trường thi, cũng rất là bí mật. Nằm trước con phố Bảo Châu, giao nhau ở trong ngõ, cẩn thận quả tìm ra, khó cho Quách Khánh Lâm ở chỗ này làm ngoại trạch, đủ để thấy trong lòng lão gia hỏa kia vẫn biết sợ, biết tránh tai mắt của người khác, đáng tiếc đời này có chuyện gì có thể giấu diếm, nếu muốn giấu giếm thà rằng đừng làm, chỉ cần ngươi làm, sớm muộn gì cũng bị người khác biết.">

      Chú giải: Ngũ tích lục thú: 五脊六兽: nóc nhà thường có bốn đường dài kéo từ đỉnh xuống dưới mái. Ngay dưới chân của bốn cái đường đó thường có đầu rồng há mồm nuốt thú. Năm con thú ngồi xếp hàng theo thứ tự bốn cái đường đó. Đây là thần thú trấn tích có ba chức năng quan trọng là: mang lại may mắn, trang trí cho đẹp và bảo vệ toà nhà. Bởi vì kiến trúc cổ có kết câu bằng gỗ, thế nên dùng thần thú trấn tích để tránh hỏa hoạn thiên tai. Ngoài ra, hai bên sườn mái nhà có nhiều ngói đan xen vào nhau, cho nên con rồng nuốt thú là dùng để chắn gió, đề phòng nước mưa thấm làm dột. Vừa làm đồ để trang trí, vừa có hiệu quả bào vệ gia đình. Năm con thần thú đó là: Đường nghê (Sư tử), đẩu ngưu (con trâu), hải trãi (lân sư), phượng, áp ngư ( loại cá)



      Nhìn phố Y Tử Quyển kia vô cùng chật hẹp ngột ngạt, Diệp tiểu gia cũng vào bên trong, cũng may phố này mặc dù chật hẹp nhưng bên ngoài vẫn còn xem như rộng rãi, ra khỏi phố tới vài bước trà lâu sạch đường, Diệp Trì và Hồ Quân ngồi ở lầu hai, cách cửa sổ nhìn động tĩnh đầu hẻm, nhìn thấy bà tử này ra, Đắc Lộc đạp đạp liền chạy ra ngoài.


      bao lâu sau, bà tử này ngay ở trước mặt Diệp Trì, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, Diệp Trì cũng lười nhảmvới bà ta, vỗ vỗ thân khế của bà ta ở bàn, bà tử này thấy, vội vàng quỳ xuống dập đầu bái kiến tân chủ tử.


      Diệp Trì thẳng vào vấn đề: "chỉ cần ngươi làm theo lời gia , đợi xong chuyện, thân khế này gia mồi lửa đốt , sau này ngươi muốn đâu , nếu làm theo lời gia , gia bán ngươi tới vùng ven phía Bắc."


      Bà tử này nghe xong vội vàng ngừng dập đầu, người ở vùng ven phía Bắc này đều là chưa khai hóa, nghe đói đói tới mức ngay cả nữ nhân cũng ăn, bản thân bà tuổi lớn. Nhưng cái mạng già này vẫn sợ hãi, bây giờ Diệp Trì bảo bà giết người cũng có thể chút lựa chọn làm, huống chi, chỉ sai bà truyền lời.


      Bà tử này miệng đáp ứng liền rời , Hồ Quân : "Ngươi chắc chắc chứ, phụ tử Quách Đại Bảo hôm nay đều có thể đến, vạn nhất đến làm chuyện vô ích rồi."


      Diệp Trì : "Hôm nay trong triều hưu mộc, con rùa Quách Khánh Lâm này đến, chẳng lẽ ở nhà quấn với bà nương , Quách Đại Bảo càng cần phải , Đắc Lộc sai người nhìn chằm chằm mấy ngày nay, mỗi ngày đều vội vàng theo sát phía sau lão tử , ở bên trong con rùa con chiến đấu nhiệt tình như thế, làm sao cam lòng bỏ qua, ngươi nhìn . Hôm nay còn có đại nhiệt náo mà."


      , Hồ Quân cười : "Quả nhiên đến, nhưng Thị Lang đại nhân lúc này ăn mặc đúng là đủ nhàng đấy, cẩn thận nhìn thực nhận ra."


      Diệp Trì theo nhìn xuống, thấy cỗ kiệu tầm thường vào phố Y Tử Quyển, Quách Khánh Lâm thân quần áo đen từ trong kiệu ra, cách ăn mặc so với người lui tới đường có gì sai biệt, có lẽ là cố ý cải trang để tránh tai mắt của người khác, tiếc là sớm rơi vào mắt của Diệp Trì, dù che giấu thế nào cũng vô dụng.


      Xuống kiệu hơi nhìn lướt qua bốn phía, bước nhanh vào phố Y Tử Quyển, nhìn giống với tìm vui mà y như ăn trộm, vào ước chừng canh giờ liền ra, ở cửa sau nhìn chằm chằm vào tiểu tử truyền lời, Quách Đại Bảo tới.


      Hồ Quân nhịn được cười : " hai cha con này ngược lại là có qua có lại, ngươi nếu như trong bụng kỹ nữ này lưu lại dòng giống, là nhi tử hay là tôn tử, vốn Thị Lang phủ đủ rối loạn, thêm vào khoản như vậy nữa, so với câu chuyện thoại bản biên soạn còn có ý nghĩa hơn, được rồi, gia hôm nay xem như uổng công, cho là xem chuyện vui ."


      Cách cửa sổ nhìn thấy bà tử từ trong ngõ hẻm đuổi theo, Hồ Quân nhếch lên chân bắt chéo: "Được, trò hay bắt đầu rồi."


      Muốn Quách Khánh Lâm sở dĩ nhìn trúng Thúy nhi, ra phải thích tư sắc của nàng, mà xuất phát từ tâm bệnh của bản thân , Thúy nhi tư sắc mặc dù kém, nhưng cũng coi là xuất sắc lắm, nương đứng đầu bài ở Thúy Hỉ Lâu, Thúy nhi căn bản chưa thể kể đến, với địa vị hôm nay của Quách Khánh Lâm, đầu bài của Thúy Hỉ Lâu đều muốn vội vàng hầu hạ, với bậc tư sắc này của Thúy nhi, căn bản đều dựa vào người vợ trước.


      Nhưng Thúy nhi cũng có chút may mắn, lần trước Quách Khánh Lâm đến nhà đồng liêu uống rượu, gọi mấy kỹ nữ Thúy Hỉ Lâu đàn hát cho vui, Quách Khánh Lâm liếc mắt cái thấy bên trong có người, giữa lông mày có vài phần thần vận giống vợ của , năm ấy tuy vì công danh lợi lộc, bỏ quên thê tử vợ cả ở quê, trong đầu cũng xấu hổ, tuy biết Thúy nhi và vợ cả liên quan, nhưng nhìn mặt mày này liền sinh ra vài phần thương tiếc, buổi tối liền gọi nàng hầu hạ.


      ngờ Thúy nhi tư sắc hơi bình thường, ngược lại luyện thành thân bản lĩnh , cộng thêm thân thể kiều mềm mại, biết xử lý, hầu hạ Quách Khánh Lâm thoải mái vô cùng, có hồi, có hai, mấy lần tới đây, dứt khoát đưa Thúy nhi ra ngoại trạch bao hết, có thời gian liền tới đây, thời gian dài cũng muốn chuộc thân cho nàng, lại sợ chuyện này rơi đến tai quan, đến lúc đó vạch tội mình quyển, liền gánh nổi trách nhiệm, liền kéo dài tới hôm nay.


      muốn chuộc thân, tự nhiên quan tâm, hôm nay ra còn suy nghĩ, trở về tìm cơ hội gặp mụ tú bà Thúy Hỉ Lâu chuộc Thúy nhi ra, nghĩ ngợi, chỉ thấy bà tử trước mặt Thúy nhi đuổi theo, đến trước mặt : "Đại nhân nhanh nhìn cái, người chân trước vừa , nương liền ồn ào ngực đau, lúc này đau đến mức nằm thẳng giường gạch lăn qua lăn lại đó."


      Quách Khánh Lâm nghe xong vội : "Ngươi mời Lang trung, ta trở về nhìn cái."


      xong gấp rút trở về, lo lắng đến Thúy nhi, vào cửa thẳng hướng phía sau, trước sau hai viện, liền có người nhìn, ai lại dám đến ngăn , Quách Khánh Lâm đường đến phía sau.


      Vừa mới vào nội viện chỉ thấy cửa sổ chiếu ra hai cái bóng, hổn hển truyền đến thanh hai người dây dưa ở cùng nơi, Quách Khánh Lâm bực tức liền chạy tới, vài bước dừng lại nghe thanh bên trong, lập tức giận đến sắc mặt tái xanh, nhấc chân đạp cửa ra. . .
      Nga Nhi, Dion, huyetsacthiensu10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :