Chương 5:Đưa Edit: Sở Thiên Tuyết Lại qua vài ngày, Lục Nịnh quả nhiên nhận được điện thoại của Tần Du, là công ty gần đây có hội nghị quan trọng, cần hoa tươi và lẵng hoa trang trí, bảo đưa qua. là loại nào, chỉ bảo tự chọn là được. Mặc dù loại hợp đồng này rất ít khi nhận được, nhưng trong lòng cũng hiểu , trang trí hoa trong hội nghị phần lớn sử dụng hướng dương, thược dược, cẩm chướng, bách hợp, lại phối cùng các loại hoa cỏ và lá xanh là được. Cái này cũng tính là vụ làm ăn lớn gì. Nhưng Tần Du trong điện thoại, nếu lần này hợp tác tốt bọn họ xem xét đến việc đặt lượng lớn những chậu hoa ở chỗ vào dịp Trung Thu sắp tới để tặng cho khách hàng và nhân viên ở trong công ty. Hán Viễn là tập đoàn lớn, chỉ tính riêng nhân viên có hàng nghìn người, nếu chuẩn bị tốt cũng nắm chắc có thể cung cấp đủ hoa , vấn đề này còn cần xem xét kỹ. Việc này đối với là cơ hội cực tốt. Cho nên mặc dù biết Tần Du là cố ý nhưng cho cơ hội lớn như vậy cũng từ chối. Dù sao chắc chắn hoa mình cung cấp đều là loại tốt nhất, tuyệt đối xứng với số tiền mà Tần Du bỏ ra. Kiếp trước Lục Nịnh chưa bao giờ đến chỗ làm việc của Tần Du. Bởi thận phận khi đó có khả năng làm như vậy. Nhưng vô số lần nhìn thấy toà cao ốc Hán Viễn qua truyền hình và báo chí. Đó là toà nhà cao hai mươi tám tầng, bốn chữ “Tập đoàn Hán Viễn” màu vàng kim được đặt nóc toà nhà, cho dù là đứng ở rất xa cũng có thể nhìn thấy, thế nên toà nhà được coi là kiến trúc tiêu biểu của thành phố. Lục Nịnh đứng trước cửa công ty, rất nhanh có bảo vệ đến hỏi thăm, liền biết được là đến đưa hoa, liền dẫn vào sảnh chính. Sau đó mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán. Vì địa điểm là công ty nên mặc dù đích thân Tần Du gọi điện hẹn nhưng với địa vị của việc gặp mặt là thể. Nhân viên tiếp tân sau khi biết mang hoa đến lập tức gọi điện thoại, chỉ lát sau người phụ trách công việc này tới, hiệu suất làm việc ở nơi này quả rất cao. “Lục tiểu thư vất vả rồi, có muốn nghỉ ngơi chút ? Tôi cho nhân viên đem đống hoa này xuống.” Nhân viên phụ trách ân cần hỏi . Lục Nịnh lắc đầu từ chối, sau đó cùng những người khác, bắt đầu đem hoa xe xuống. Từ đầu đến cuối Tần Du hề xuất , cũng có ai bày tỏ thái độ khác thường với , lúc này mới bỏ tảng đá đè nặng trong lòng. Nhưng biết rằng, Tần Du vẫn luôn đứng phòng làm việc của ở tầng cao nhất quan sát . Nhưng vì quá cao nên chỉ nhìn thấy dáng người mơ hồ của , còn làm gì cũng . vẫn đứng nhìn cho tới khi nghe thấy tiếng gõ cửa mới quay lại bàn làm việc, : “Mời vào.” Người tiến vào là cánh tay phải của ở Hán Viễn, phó tổng Hướng Bân – cũng là bạn học cũ của . Mặc dù Hướng Bân đến đây là để cùng Tần Du bàn việc nhưng nhìn thấy những hành động kì quái của Tần Du gần đây khiến thể nhịn được tò mò: “Tần tổng, tôi nghe đích thân cậu xuống phòng hành chính dặn dò họ kí hợp đồng mua hoa ở tiệm hoa.” Vừa vừa đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Chính là tiệm hoa của kia sao ?” Tần Du căn bản muốn trả lời những vấn đề này cho nên làm bộ nghe thấy. Hướng Bân cũng thèm để ý, quay người lại, dựa vào bàn làm việc, cầm chậu lô hội đặt trong gian cực kì thích hợp lên tay, cất giọng hiếu kì: “Ô, cậu khi nào thích trưng bày nhưng thứ như thế này lên bàn mà tôi biết nhỉ ? Thực giống cậu chút nào.” Tần Du cố gắng khắc chế ý niệm muốn duỗi tay đoạt lại chậu lô hội kia, vẻ mặt lãnh đạm trả lời: “Để phòng phóng xạ.” Hướng Bân rốt cuộc nhịn được mà phá lên cười: “Lời này mà cậu cũng dám dùng để lừa tôi sao ? Mau thành khai báo, ai đưa cho cậu thứ này.” “Mua.” Tần Du lời ít mà ý nhiều, muốn ở trước mặt Hướng Bân tiết lộ quá nhiều những gì suy nghĩ. Mặc dù hai người là bạn thân cũng có thói quen như thế. Con ngươi Hướng Bân đảo vài vòng, “Mua...? A...tôi biết rồi, là ở tiệm hoa đó sao ?” Người này vẫn luôn nhạy bén như vậy. “Được rồi.” Thấy Tần Du biểu lộ vẻ mặt muốn nhiều lời, Hướng Bân cũng biết thể trêu chọc nữa, đành phải trừng mắt nhìn, cố nhịn cười: “Vậy ...chúc may mắn.” Đường đường là tổng tài tập đoàn Hán Viễn mà lại ngây thơ như thế. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc mọi người ngã ngửa đến mức vỡ cả mắt kính ? Nhưng mà cũng phải lại, Hướng Bân đối với người mà Tần Du để ý kia cũng cực kì tò mò. Thế nên trở lại phòng làm việc của mình mà thang máy xuống thẳng dưới tầng. Đại khái là vận khí tốt nên khi cửa thang máy vừa mở nhìn thấy cầm hai chậu hoa chờ thang máy bên ngoài. Hướng Bân nhịn được ở trong lòng huýt sáo hồi, mắt nhìn người của Tần Du quả tệ. Nhưng cũng khó trách, người có thể làm cho lão xử gần ba mươi động xuân tâm tất nhiên thể tầm thường. Lục Nịnh... Đương nhiên là nhận ra Hướng Bân, nhìn thấy mắt đối phương dừng người mình, có vẻ như tìm tòi đánh giá, liền khẳng định là cố tình xuống đây. Trước kia chỉ là tình nhân được Tần Du bao dưỡng, chuyện này vốn dĩ thể để lộ ra bên ngoài mà Hướng Bân cũng biết , hiển nhiên thấy được hai người này thân thiết đến mức nào. tại, ta có ánh mắt này cũng là do lấy được chút tin tức từ Tần Du . Nhưng lần này, và Tần Du còn là quan hệ kia, vậy với Hướng Bân những gì đây ? Ba ngày sau hôm đến Hán Viễn, rốt cục người phụ trách công việc lần trước – Diệp Thục cũng gọi lại cho , rằng hội nghị lần này diễn ra rất thành công, công ty cực kỳ hài lòng nên muốn ký hợp đồng đặt hoa lâu dài ở chỗ , hỏi khi nào có thời gian đến công ty chuyến. Đợt làm ăn vừa rồi quả thực rất thuận lợi. Mặc dù trước đó Tần Du cũng đề cập qua việc đến tết Trung Thu cùng kí thêm hợp đồng nữa nhưng suy cho cùng cũng chỉ là hứa hẹn bằng miệng, có giấy tờ làm chứng cũng có ý nghĩa gì, cho dù lời đó từ chính miệng tổng tài Hán Viễn. Còn bây giờ hợp đồng chắc chắn được kí kết, tất nhiên là được bảo đảm, cũng còn lo lắng gì nữa. Lúc sắp cúp điện thoại Diệp Thục đột nhiên : “A đúng rồi, lúc đến có thể mang theo chậu lan treo đến đây ?” Lục Nịnh cũng hỏi nhiều, liền đáp ứng. Vừa xuống xe thấy Diệp Thục đứng chờ trước cửa công ty. Thấy Diệp Thục liền chạy đến : “Hôm nay phòng làm việc của giám đốc có chậu lan bị vỡ, giám đốc cầu phải thay chậu hoa mới. Tôi còn lo lắng biết làm thế nào, may mà có .” Lục Nịnh giật mình trong lòng:“Cái này là đưa đến phòng làm việc của giám đốc sao?” “Để tôi gọi điện, chắc có người đến cầm .” Diệp Thục . Kết quả là bên kia mọi người đều bận nên họ có ý muốn nhờ Lục Nịnh đem hoa qua. Diệp Thục có chút khó khăn nhìn Lục Nịnh, Lục Nịnh liền làm ra vẻ trấn định : “Vậy chúng ta kí hợp đồng trước, sau đó mang hoa lên đó, dù sao mọi người cũng rất bận mà.” Diệp Thục gật đầu:“Vậy chúng ta bộ hành chính trước.” Diệp Thục dẫn đường cho Lục Nịnh, vừa vừa mở miệng giỡn: “ có vận khí tốt, có thể vào phòng của giám đốc. Bình thường chỉ những nhân viên cấp cao mới được vào đấy thôi, còn những người như bọn tôi nếu được gọi thể lên đấy.” Lục Nịnh miễn cưỡng cười cười, bê chậu lan theo Diệp Thục, trong lòng khỏi trở nên khẩn trương. Vốn dĩ chẳng bao giờ đặt chân đến những nơi như thế này nên cũng biết phải đối phó ra sao. Ký xong ba tờ hợp đồng, Lục Nịnh liền cất chúng vào trong túi sách, sau đó mới bắt đầu bê chậu lan vào thang máy. Thang máy dừng ở lầu hai tám, sau khi ra khỏi thang máy mới phát xung quanh cực kỳ yên tĩnh, người cũng thấy, khác hẳn những tầng dưới. thể trực tiếp vứt chậu hoa ở chỗ này được, ít nhất cũng phải tìm người để giao phó. Nghĩ vậy, Lục Nịnh tiếp tục chần chừ nữa mà bắt đầu bước . Khu làm việc của nhân viên ở tầng hai tám đặt rất nhiều bàn nhưng người cũng có. Tiếp tục vào trong, Lục Nịnh liền nhìn thấy căn phòng lớn đóng kín, bên ngoài có treo tấm biển: Phòng làm việc của Tổng giám đốc. Gõ cửa hay là gõ cửa ? Trong lúc Lục Nịnh còn do dự bên trong mở cửa. Người ra chính là Tần Du. Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Nịnh, cũng cực kì kinh ngạc: “Lục tiểu thư.” “Tôi đem hoa đến.” Lục Nịnh giơ chậu hoa cầm trong tay lên trước mặt Tần Du như để chứng minh lời của mình, sau đó xoay người lui về phía sau nhìn: “Nhưng chỗ này người cũng thấy.” “À, tôi bảo họ làm việc.” Tần Du vừa vừa lui về sau bước, tránh ra khỏi cửa: “Trước hết cứ vào trong .” Lục Nịnh cẩn thận vào. Phòng làm việc của Tần Du cũng y hệt như con người của . Rộng rãi mà đơn giản, cả phòng lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, nhìn qua cực kỳ uy nghiêm, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo. Liếc qua xung quanh, ánh mặt Lục Nịnh bị hấp dẫn bởi chậu lô hội được đặt bàn làm việc, bỗng chốc trong lòng trào lên cảm xúc phức tạp. Tần Du cũng chú ý tới ánh mắt Lục Nịnh, chỉ vào giá sách: “Chậu lan treo ở chỗ này .” Lục Nịnh qua đó, lúc định treo lên mới nhận ra chỗ này quá cao, cho dù có kiễng chân lên cũng với tới. lúc biết làm thế nào, bất ngờ đôi tay từ đằng sau duỗi tới, cầm chậu hoa nhấc lên, rất nhanh chậu lan được treo cẩn thận. Lục Nịnh thầm nhạy dựng trong lòng, hai tay xoắn lại chỗ, cảm thấy cực kỳ bối rối và ngượng ngùng. Trước mặt Lục Nịnh bây giờ là giá sách, sau lưng lại là Tần Du, khoảng cách này khiến hai người vô cùng gần gũi, cẩn thận là có thể đụng phải nhau. Lúc Tần Du đưa tay ra càng khiến cả người như lọt thỏm trong lòng . Hơi thở quen thuộc bao phủ lấy . Nếu cố hết sức làm ra vẻ bình tĩnh, chỉ sợ lúc này sớm ngã ra. Hai người đồng thời duy trì tư thế ám muội này, ai lên tiếng, bầu khí nhất thời trầm xuống. Lục Nịnh có thể cảm nhận ràng nhiệt độ cơ thể của Tần Du cùng hô hấp trầm ổn của . biết qua bao lâu, cuối cùng Tần Du cũng buông tay, lui về sau bước. Lục Nịnh giống như được giải thoát, nhanh chóng bước ra bên cạnh mấy bước rồi mới dám quay người đối mặt với Tần Du. Tần Du tựa hồ cũng có chút khẩn trương, biết gì. Miệng khép mở vài lần, rốt cục cũng trấn tĩnh lại: “Còn chưa giới thiệu với . Tôi tên Tần Du, Tần trong Triều Tần, Du trong ‘Dư du hiếu đức’ (Ta quý đức hạnh).” Lục Nịnh nghe Tần Du càng cảm thấy quái dị, đạm mạc trả lời: “Tôi tên Lục Nịnh, Tần tổng hẳn biết.” Thấy Tần Du gật đầu, nhanh chóng : “Tần tổng, hoa lan tôi cũng đưa đến, nếu như còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước.” Tần Du nghe vậy liền nhanh chóng liếc mắt nhìn rồi mới : “Được” Lục Nịnh đứng thẳng lưng, bước từng bước khó khăn dưới ánh mắt của Tần Du. Kết quả, khi ra ngoài, mới phát Tần Du cũng theo sau. đành dừng bước, quay đầu hỏi: “Tần tổng cũng ra ngoài sao ?” “.” Tần Du khẽ lắc đầu: “Tôi tiễn .” ...Cảm ơn, nhưng mà tôi thực cần! ~ Vì năm nay mình cuối cấp rồi, lịch học rất dày đặc, cho nên có thể truyện ra đều hoặc ít hơn bình thường, mong mọi người thông cảm ~
Chương 6: Đàn cầm Edit: Sở Thiên Tuyết Sau ngày hôm ấy, Lục Nịnh càng nghĩ càng cảm thấy, việc cùng Hán Viễn kí hợp đồng, thực chất chỉ là cái bẫy của Tần Du. Thử nghĩ nếu như về sau lại muốn thêm hoa gì đó có phải hay chính cũng lại phải đích thân đưa qua ? Nếu đem hoa qua đó, tất nhiên tránh khỏi việc cùng gặp mặt, thậm chí có thể tính lúng túng như hôm nay lại tiếp diễn. Việc này cùng với quyết tâm tránh xa Tần Du của Lục Nịnh là hoàn toàn bất đồng. Vốn cho rằng lần đầu tiên đến đó có người khác ra mặt tiếp đãi , ai ngờ tình lại như vậy. Bây giờ suy nghĩ lại, chỉ sợ tất cả là do Tần Du cố ý sắp đặt. Lục Nịnh trong lòng thầm muốn đem não Tần Du bổ ra, để xem bên trong chứa đựng bao nhiêu thủ đoạn, tâm kế, đúng là kẻ đại bại hoại, vừa nghĩ lại nhịn được thở dài hơi. Nhưng nếu như phải trong lòng có tham niệm, muốn từ bỏ cơ hội hợp tác với Hán Viễn cho dù Tần Du thiết kế nhiều bẫy rập hơn nữa cũng có ích gì? cho cùng, vẫn là do bắt được nhược điểm của : cần tiền. Cũng là do cẩn thận với . Lúc ra hùng hồn như thế nhưng chính lại thể kiên cường đến cùng. Cũng may Tần Du vẫn là người biết chừng mực, lại sử dụng loại mánh khoé này lần nữa. Sau hôm ấy, có đoạn thời gian rất dài, cả tên lẫn người đều xuất trước mặt Lục Nịnh. Tất cả mọi thứ đều trở lại như trước khi gặp Tần Du. Lục Nịnh mỗi ngày dậy sớm mở cửa hàng, buổi tối đóng cửa rồi trở lại “Căn cứ hoa” ngủ. Thỉnh thoảng cũng có giao hoa cho vài cửa hàng trong thành phố, sau đó ước chừng tuần lễ, liền nhận được lời mời đến đánh dương cầm từ khách sạn Nhã Lan. Nhìn thấy thời gian cứ trôi qua mà mẹ của vẫn chưa phát bệnh, điều này khiến Lục Nịnh càng bị tăng thêm áp lực. Bởi biết rằng có phải hay do bản thân trùng sinh mà khiến mọi chuyện thay đổi và lại càng biết được thay đổi này đến tột cùng là tốt hay xấu. Nhưng thời gian phát bệnh trong quá khứ của mẹ qua rất lâu mà bà vẫn bình thường, có gì khác lạ, mặc dù có chút vui sướng trong lòng nhưng đồng thời tâm của cũng căng thẳng yên. Mỗi ngày trải qua như canh bạc. Mỗi buổi tối, khi bản thân mệt mỏi mà thiếp lại vui vẻ vì ngày bình yên trôi qua, nhưng đến sáng hôm sau lại tiếp tục lo sợ, liệu hôm nay có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ? Cứ lo lắng đề phòng như vậy nên Lục Nịnh khiến bản thân thể nghỉ ngơi tốt. Cơ hồ mỗi tối đều bị ác mộng làm tỉnh dậy. Vì thế quyết định trở lại “Căn cứ hoa” nghỉ ngơi mà ở lại trong tiệm hoa để tiện chăm sóc Trương Kế Quyên. Nhưng việc đó càng khiến bản thân của mệt mỏi hơn vì luôn phải che dấu tâm tình của mình trước mặt bà. Lúc Chung Lộ nhìn thấy Lục Nịnh, liền sợ hết hồn: “ làm sao vậy ? Có vẻ như gầy rất nhiều.” Lục Nịnh vốn dĩ rất gầy, dáng người cao gầy như trúc của khiến người khác cảm giác sâu sắc phong thái tri thức cùng loại mỹ cảm đặc biệt toả ra. Thế nên nó nghiễm nhiên trở thành loại khí chất của , ngược lại khiến cho người khác có cảm giác quá gầy. Nhưng bây giờ, chính là giống như que củi gầy, đừng là toả ra mỹ cảm, có mà chỉ khiến người ta lo lắng cho sức khoẻ của có. Trương Kế Quyên ngày ngày ở cùng nên có cảm giác đó, nhưng Chung Lộ chỉ liếc mắt cái nhận ra. Vì nhận được lời mời của Nhã Lan nên đồng ý, trước đó Chung Lộ thông báo với rằng buổi tiệc được tổ chức ở khách sạn của họ nên ấy lái xa đến để đón . Lúc này hai người ngồi xe, Lục Nịnh đối với câu hỏi của Chung Lộ trầm mặc . Chuyện của ai có thể giúp. Mẹ – Trương Kế Quyên nếu phát bệnh nhất định cực kỳ đau buồn và lo lắng, nhưng bây giờ mẹ lại hề bị như vậy, cho dù thế cũng vẫn luôn lo lắng đề phòng. Mặc dù cũng có biện pháp nào tốt hơn nhưng thà rằng để bản thân chịu áp lực mà đổi lấy đời khoẻ mạnh của mẹ cũng cam tâm tình nguyện. Xe được lúc, bây giờ mới cảm thấy cảnh vật xung quanh ngày càng quen thuộc, đột nhiên tâm của Lục Nịnh nhảy dựng, kiềm chế mà thốt lên: “ Ngừng xe!” "Sao vậy ?" Chung Lộ vội vàng dừng xe, quay đầu hỏi. Lục Nịnh đột nhiên ý thức được bản thân phản ứng hơi thái quá, dù vậy vẫn nghiêm mặt hỏi: "Chúng ta đâu vậy ?" “Ngân Hà Thành, trước với rồi mà. Lần này là buổi tiệc tư nhân nhưng lại muốn mời khác sạn chúng ta đứng ra tổ chức.” - Chung Lộ . Lục Nịnh mím môi: " hề qua là tới Ngân Hà Thành." Chung Lộ có chút kỳ quái nhìn , nghĩ bụng, “ phải chỉ là đánh đàn thôi sao, vậy ở đâu mà chẳng giống nhau ? Nhưng nếu Lục Nịnh cảm thấy ngại cũng chỉ có cách là tận tình khuyên bảo ấy, cuối cùng còn chủ động nâng cao tiền lương, lúc này Lục Nịnh mới chịu gật đầu để côt tiếp tục lái xe.” Lục Nịnh ngồi ở ghế lái phụ, tâm thần có chút tập trung. Đúng rồi, bây giờ sống lại lần nữa, hơn nữa cũng gặp qua Tần Du, mọi chuyện cho đến giờ vẫn chưa phát sinh điều gì kì quái, thế nên có cái gì gọi là “Điểm giao thoa vận mệnh cả”, chắc chắn mọi chuyện lặp lại giống kiếp trước, chỉ là quá mức sợ hãi nên mới phản ứng quá khích như vậy. Mọi chuyện trước đây nhất định lại tái diễn, nhất định vậy. Lục Nịnh nhắm mắt lại, bắt đầu điểu chỉnh lại tâm trạng bản thân. quá mức quan tâm chuyện này, như vậy tốt chút nào. Mặc dù công việc chỉ là đánh đàn, nhưng với Lục Nịnh mà đây chính là thời gian để nghỉ ngơi, được thoả sức làm việc mình thích. Nhưng với loại tâm trạng hỗn loạn này thể nào mà tập trung đánh đàn được. Thời điểm xe chạy đến Ngân Hà thành, Lục Nịnh khôi phục bình tĩnh lúc trước. xuống xe với gương mặt trầm ổn, lạnh nhạt thường thấy, khiến Chung Lộ thầm gật đầu. Chung Lộ thích nhất Lục Nịnh ở điểm này, bao giờ để lộ lo lắng, luống cuống, dù là hoàn cảnh nào ấy cũng luôn mang bộ dạng trấn định tự nhiên. Càng là việc khó giải quyết Lục Nịnh lại càng đem trình độ này phát huy đến cực điểm, làm bản thân cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Mọi chuyện vẫn giống như trước, hết sức thuận lợi. Lục Nịnh ngồi trước đàn dương cầm, liền như biến thành người khác, toàn bộ tâm trí đều đặt lên những phím đàn. Lúc biểu diễn sắp kết thúc, đột nhiên lại bị người khác cắt đứt. Lục Nịnh mở mắt ra, liền phát tên đàn ông loè loẹt, đỏm dáng đứng trước mặt mình, tay đặt phím đàn. Khiến loạt thanh chói tai vang lên, phá vỡ tiếng đàn của . rút bàn tay đặt phím đàn ra, nghi hoặc nhìn về phía đối phương. Ở khách sạn Nhã Lan làm việc lâu như vậy, Lục Nịnh cơ hồ chưa từng bị người nào làm khó dễ. Dĩ nhiên là vì khách nhân ở đó đều là người có học thức, nhưng cũng phần là do Nhã Lan bối cảnh thâm hậu, có ai dám tùy tiện làm chuyện lỗ mãng. Cho nên Lục Nịnh sợ hãi, vẫn chờ có người đến giải vây cho mình. Kết quả Chung Lộ chậm chạp thấy xuất , ngược lại là người trước mắt mở miệng, "Quả nhiên mỹ nhân, khó trách đánh dương cầm lại dễ nghe như vậy, em tên là gì ?" Giọng lỗ mãng vừa cất lên, ngay lập tức Lục Nịnh hiểu được bản thân bị dính vào loại người nào. Quần áo là lượt, tóc tai bóng bẩy, thú vui là đem người khác ra làm trò đùa, đó đích thị là ‘phú nhị đại’, kẻ phá gia chi tử. Loại người có tự trọng này đương nhiên hiểu thế nào là tôn trọng người khác. Trong mắt họ, hành vi đùa giỡn những là việc họ khoe khoang giá trị bản thân. * Phú Nhị Đại: hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ. xui xẻo, lần này lại là mục tiêu của họ. Lúc trước Lục Nịnh cảm thấy, những việc Tần Du làm ra sau lưng cũng đủ sỉ nhục bản thân đến hôm nay mới nhận ra, kỳ là người rất có phong độ, ít nhất từ đầu đến cuối hề với câu thiếu tôn trọng. Nếu như kiếp trước gặp loại người như vậy sau đó mới gặp Tần Du, nhất định có thái độ kiêu ngạo như bây giờ. Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Lục Nịnh nghĩ đến Tần Du, liền nhìn thấy bóng dáng của xuất trong tầm mắt. Việc này khiến quá mức khiếp sợ, Lục Nịnh thậm chí còn thèm lo lắng về kẻ đứng trước mặt mình, thế nên đương nhiên trả lời câu hỏi của . Đối phương hiển nhiên là bị chọc giận, liền trực tiếp đưa tay bắt lấy Lục Nịnh: “Cho mặt mũi mà còn định lên mặt sao, phải chỉ là nhân viên đánh đàn thôi à ? có biết tôi là ai ? Thiếu gia đây vừa ý đó chính là phúc khí thế mà còn dám kiêu ngạo, có tin hay thiếu gia đây khiến cho từ nay thể đánh đàn được nữa ?” Lục Nịnh ngồi ghế đàn, nơi đó có chỗ nào tránh né được nên bản thân liền bị đối phương nắm chặt bả vai. Nhưng giây tiếp theo liền có cánh tay rắn chắc khác đưa ra đem bàn tay nắm bả vai của giữ lấy. Tần Du chỉ nhàng dùng sức, đối phương liền kêu đau thu tay về, hét to: “Kẻ nào dám làm hỏng chuyện của thiếu gia đây? Con mẹ nó chứ...” Mới nửa ta liền quay đầu, khi nhìn thấy người đằng sau nửa câu kìa liền bị nuốt vào bụng. Tần Du đứng ngay cạnh đàn dương cầm, sắc mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm : “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi Trần Tổng, chẳng lẽ đây là quy củ của nhà các vị.” Lục Nịnh đứng lên, lui về sau bước, cách xa chiến trường này. Tần Du tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn thoáng qua, xác định đứng ở khoảng cách an toàn, mới bước lên bước: “Tôi cũng muốn biết, là ai để cho cậu có khả năng lớn lối ở đây như vậy.” "Tần tổng..." người đàn ông trung niên mập mạp lau mồ hôi chảy đầy trán chạy lại đây. Vừa tới nơi liền lập tức nắm tay Tần Du: “Khiến cho Tần Tổng khó chịu, tất cả là do tôi dạy dỗ con cái đến nơi đến chốn...” đoạn liền quay đầu cho gã cậu ấm đầu tóc bóng lộn kia bạt tai: “Tiểu tử thối, làm sai còn mau lại đây xin lỗi !” " cần." Tần Du cất giọng lãnh đạm, "Người mà ta xúc phạm phải tôi ,thế nên cần xin lỗi.” "Vâng ạ, vâng ạ..." Người đàn ông trung niên xoay người liền nhìn thấy Lục Nịnh, lập tức , "Vị tiểu thư này, xem... Là nhà ta dạy dỗ nghiêm, khiến tiểu tử thúi này xúc phạm đến , bây giờ tôi thay nó hướng nhận lỗi, mong đại nhân đại lượng mà tha thứ cho nó...” Lục Nịnh lẳng lặng nhìn Tần Du. biết địa vị của Tần Du rất cao, quyền thế rất lớn, thế nên là đối tượng nịnh bợ của rất nhiều người. Nhưng từ kiếp trước đến kiếp này, cũng có ấn tượng cụ thể lắm về điều đó. Ngay cả khi bản thân bước lên tầng hai mươi tám của tập đoàn Hán Viễn cũng vẫn mờ mịt như vậy. Nhưng tối nay, cuối cùng cũng nhìn thấy ràng quyền lực của người đàn ông này. Có thể ở chỗ này tổ chức bữa tiệc lớn, sau đó khiến khách sạn Nhã Lan phải chạy qua giúp đỡ, rồi còn có thể mời được những nhân vật quyền lực đến dự, chỉ những điểm đó đủ để chứng minh thân phận tầm thường của người đàn ông trung niên kia. Thế nhưng ông ta đứng trước mặt Tần Du lại bày ra bộ dáng khúm núm, mười phần nịnh nọt. cũng mới chỉ câu, đối phương liền chút do dự hướng xin lỗi, mảy may xem xét thân phận của mình. ra thực ra còn lợi hại hơn nhiều so với suy nghĩ của trước giờ. Ngay lúc này Lục Nịnh nhận thức rất điểm này, đột nhiên vì cái gì, hốc mắt liền nóng lên. cúi đầu , "Chỉ là chuyện , Trần tổng cần để ý như vậy." "Đúng đúng đúng, " Trần tổng thở phào nhõm, lại quay đầu nhìn sắc mặt Tần Du. Tần Du lúc này mới , "Nếu ấy để ý, vậy quên ." Chung Lộ lúc này mới vội vàng chạy tới, vừa nãy bị mấy việc cuốn lấy, lúc nhận được tin tức cũng muộn, liền sốt ruột, gấp rút chạy đến, thực rất sợ chỉ chậm trể giây Lục Nịnh gặp chuyện may. nghĩ tới bản thân đến nơi mọi chuyện kết thúc. Còn vừa vặn nghe thấy Tần Du câu cuối cùng. "Tần tổng." khẽ thu hồi lo lắng mặt, cảm kích : "Đa tạ ngài trượng nghĩa ra tay, giúp đỡ nhân viên của chúng tôi, tôi thay mặt ấy cảm tạ Tần tổng.” " cần." Tần Du nhìn Lục Nịnh sâu rồi , "Lục tiểu thư cũng là bằng hữu của tôi."