1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 347: ra là

      Tề Hoàn vào đại sảnh, ở ngoài cửa nghe thấy thanh của Hoàn Nhan Vệ U

      "Bảo Nhi Bảo Nhi, hôn chút." Hoàn Nhan Vệ U ôm Bảo Nhi đùa giỡn, phát giác được Tề Hoàn ở ngoài cửa.

      "Vệ U." Tề Hoàn đến, mỉm cười nhìn nàng "Để cho ngươi chờ lâu."

      Hoàn Nhan Vệ U đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ngây thơ chất phác "A Hoàn, nữ nhi của ngươi cười với ta đấy."

      Tề Hoàn cười hỏi, "Trở về lúc nào?"

      Sau hôm ấy, Hoàn Nhan Vệ U phụng mệnh rời kinh làm việc, Tề Hoàn liên tục có cơ hội ở trước mặt cảm tạ nàng cứu Bảo Nhi.

      "Tối hôm qua, Bảo Nhi giống như lại lớn lên chút ít." Hoàn Nhan Vệ U nhéo nhéo cái mông của Bảo Nhi, phát xúc cảm giống hơn nửa tháng trước.

      Tề Hoàn cười "Tiểu hài tử lớn lên rất nhanh."

      Lúc này Bảo Nhi khóc lên, khiến Hoàn Nhan Vệ U sợ hết hồn "Làm sao vậy làm sao vậy? Ta ôm thoải mái sao?"

      " nương là đói bụng." bà vú tiến lên vừa cười vừa , tiếp nhận Bảo Nhi từ trong tay Hoàn Nhan Vệ U.

      Tề Hoàn cho bà vú ôm Bảo Nhi đút sữa, sau đó cùng Hoàn Nhan Vệ U chuyện trong nhà "Ta biết cảm tạ ngươi như thế nào mới tốt, nếu phải là ngươi, hôm nay Bảo Nhi sao có thể tốt..." Thanh nhịn được nghẹn ngàomột chút.

      Hoàn Nhan Vệ U trừng mắt nhìn "Vậy để Bảo Nhi làm nữ nhi nuôi của ta tốt lắm."

      Tề Hoàn cười , "Nào dám chuyện tốt, Bảo Nhi nhiều hơn cái nương thương nàng."

      "Ta , nếu có nữ nhi đáng như Bảo Nhi, ta rất cao hứng." Hoàn Nhan Vệ U , sau đó đơn giản giải thích "Khi đó ta chỉ nghe Đại sư huynh của ngươi khắp nơi tìm Bảo Nhi, trước cảm thấy kinh đô khác thường nên sớm có chuẩn bị, dẫn thuộc hạ đến phụ cận Mộ Dung gia tìm người, vừa vặn để cho ta gặp gỡ mà thôi."

      "Vô luận như thế nào, ngươi đều là ân nhân cứu mạng của Bảo Nhi." Tề Hoàn .

      Hoàn Nhan Vệ U khoát tay áo"Đừng cái này, sao hôm nay ngươi lại tiến cung?"

      " chuyến tới Thọ Khang cung..." thanh Tề Hoàn thấp xuống"Thái hậu lão nhân gia tựa hồ tốt lắm."

      "Tạo nghiệt lớn như vậy, tâm còn có thể bình tĩnh sống qua ngày mới đáng sợ." Hoàn Nhan Vệ U khinh thường "Chết nhiều người như vậy, mấy vị trong nội cung kia sợ là muốn khó chịu hồi."

      Tề Hoàn che miệng của nàng"Ngươi chuyện coi chừng, tuy ở chỗ này của ta sợ, nhưng tránh tai vách mạch rừng."

      Hoàn Nhan Vệ U nhếch miệng "Ta bực mình chính là tính kế tính tới tính lui, thái hậu kia gì với ngươi? có làm khó dễ ngươi chứ?"

      "Khó xử ta cái gì đây, chỉ vài câu việc nhà, thấy lão nhân gia bà thân thể tốt. Ta cũng dám ngồi lâu, sợ là được bao lâu nữa..." Tề Hoàn thấp giọng , cũng chỉ có thể ở nhà lặng lẽ như vậy.

      "Nhanh như vậy?" Hoàn Nhan Vệ U kinh hãi, thanh hạ thấp xuống theo "Vậy cũng là báo ứng."

      Tề Hoàn than tiếng "Ta ở trong cung còn gặp đượcTân gia Nhị nương."

      "Vị hôn thê của Thái tử?" Hoàn Nhan Vệ U nhíu mày "Nghe nương tài đức vẹn toàn, gia thế lại hiển hách."

      "Như thế mới có thể làm cho người yên tâm." Tề Hoàn ."Chúng ta đừng đề cập những việc quan hệ đến mình này, ngày mai chúng ta muốn tới đỉnh hồ sơn qua mùa đông, Phó tướng quân có ở kinh đô. Ngươi ở nhà mình đơn, có muốn cùng tránh đông với chúng ta , còn nơi nào có nước nóng để tắm rửa đây."

      Hoàn Nhan Vệ U ánh mắt sáng lên "Ta lo ở kinh đô khó chịu đây, trừ ngươi ra ta cũng thể được mấy câu với người khác."

      "Ngày mai chúng ta lên đường, ngươi có thấy nhanh quá hay ? Nếu là quá nhanh, có thể để sau vài ngày." Tề Hoàn .

      " cần, liền ngày mai, ta đây trở về thu dọn đồ đạc." Hoàn Nhan Vệ U .

      Tề Hoàn cười tiễn nàng ra cửa, dặn dò nàng nên mang những thứ gì.

      Hoàn Nhan Vệ U kêu nha hoàn bên cạnh nhớ kỹ. chờ đợi được liền .

      Bạch Hủy mang theo bọn người Chiêu Đệvà Lục Châu thu thập nữ trang đỉnh hồ sơn, vì ở qua cả mùa đông, muốn thu thập gì đó cũng ít, các nàng vội vã hơn nửa ngày.

      Tề Hoàn kêu Bạch Hủy đến chuyện "Ngươi trước chuyến đến phủLục hoàng tử, truyền lời cho Trầm Hương. Ta muốn đỉnh hồ sơn gặp nàng."

      Lục hoàng tử vừa mới lên làm thái tử lâu, chưa dời đến chỗ ở của phủ thái tử.

      Bạch Hủy được phân phó, lập tức ra ngoài.

      Sắp thời điểm ăn trưa, Triệu phu nhân đến với Tề Hoàn "Sáng sớm hôm nay nhà mẫu thân con, ta với mẫu thân con việc muốn đỉnh hồ sơn, mời bà tiếng, mẫu thân con đáp ứng, đến lúc đó mang theo Thịnh ca nhi cùng."

      Biết mẫu thân và Thịnh ca nhi cũng muốn đỉnh hồ sơn, đuôi mắt Tề Hoàn mang ý cười "Vậy càng náo nhiệt hơn, chỉ là mẫu thân bên kia có thể được sao?"

      "Sao được, tại còn ai dám giở trò quỷ coi vào đâu với mẫu thân con." Triệu phu nhân .

      Phải hôm nay trong nhà còn nhữngyêu ma quỷ quáinữa, Kính ca nhi mất tích đến nay còn chưa biết ở đâu, Tề Chính Khuông ở trong trang dưỡng bệnh, mặc dù luôn ồn ào muốn về kinh đô, nhưng sau khi nghe Tứ hoàng tử tạo phản, bỗng hoàn toàn an tĩnh lại, còn viết thơ Cẩm Châu thành mắng Tề Như trận.

      Nhị thẩm Uông thị sau khi bị Tề nhị lão gia hung hăng dạy dỗ qua lần, cũng thu liễm ít, huống chi lại biết được Tề Chính Thanh cũng phải là chơi bời lêu lổng quần áo lụa là, mà là đại tướng được Hoàng Thượng trọng dụng, Uông thị hoàn toàn dám tiếp tục ở trong nhà cậy mạnh.

      Bây giờ cuộc sống so với kiếp trước dĩ nhiên là khác nhau trời vực, tâm tình Tề Hoàn sung sướng, "Con còn mời Vệ U đây."

      Triệu phu nhân đối với Hoàn Nhan Vệ U luôn mang cảm kích "Nhiều người chơi mới tốt."

      ...

      ...

      Bạch Hủy qua canh giờ mới về, cùng nàng trở về còn có Trầm Hương.

      Tề Hoàn nhìn Trầm Hương cẩn thận chu đáo, hôm nay Trầm Hương mặc váy màu nhạt, xanh nhạt sắc áo bông, nổi bật lên sắc mặt nàng trắng nõn đỏ thắm, hoàn toàn nhìn ra nàng từng là nô tỳ.

      Xem ra Trầm Hương ở tại phủ Lục hoàng tử trôi qua rất tốt.

      "Thiếu phu nhân." Trầm Hương theo thói quen thi lễ với Tề Hoàn cái.

      Tề Hoàn nâng tay của nàng, vừa cười vừa "Ta và ngươi vốn phải chủ tớ, trước kia ngươi cũng là thiên kim tiểu thư, hôm nay oan khuất rửa thoát, là đáng mừng."

      Lông mi Trầm Hương hơi ướt, nàng cho rằng đời này khó có khả năng thay phụ thân giải oan, có thể có hôm nay, đều nhờ Tề Hoàn ngày đó tại Cẩm Châu thành xuất thủ tương trợ, trong lòng nàng đối với Tề Hoàn thập phần cảm kích "Trong suy nghĩ của Trầm Hương, ngài vĩnh viễn là Thiếu phu nhân của ta."

      "Đừng cái này, chút ngươi ở phủ Lục hoàng tử trôi qua như thế nào?" Tề Hoàn lôi kéo nàng ngồi xuống, Bạch Hủy tâm tư thông minh lui ra ngoài.

      "Lục hoàng tử rất tốt với ta, đáp ứng giúp ta trở về Lăng gia đại trạch." Trầm Hương ra.

      con mắt sắc của Tề Hoàn khẽ nhúc nhích "Lục hoàng tử rất tốt với ngươi?"

      gò má Trầm Hương tự giác lên tia đỏ ửng. Trong đầu lên thân ảnh cao lớn, thanh nhàng "Thái tử điện hạ làm người khoan dung, đối với người nào cũng tốt."

      Nhìn phản ứng này của Trầm Hương. Làm người từng trải sao Tề Hoàn hiểu, chỉ là Lục hoàng tử ràng có ý tứ kia với nàng, hay là mắt nàng vụng về nhìn ra?

      Rốt cuộc đời trước sao Lục hoàng tử để Trầm Hương làm quý nhân? Tựa hồ còn vinh sủng suy...

      "Đúng vậy, ai có thể gả cho Lục hoàng tử, đều cũng có phúc khí." Tề Hoàn ra.

      Trầm Hương ánh mắt quái dị nhìn Tề Hoàn cái, ra "Nghe Tân nhị nương là tài nữ. biết có phải xứng với Lục hoàng tử hay ."

      Tề Hoàn nhớ tới buổi sáng ở trong cung thoáng nhìn qua, cười "Tất nhiên là xứng, là mỹ nhân đây."

      "So với Thiếu phu nhân ngài sao?" Trầm Hương đột nhiên hỏi.

      "Sao lại hỏi như vậy?" Tề Hoàn ngẩn ra, nàng có cái gì tốt so với Tân nhị nương.

      Trầm Hương cắn cắn môi, do dự có muốn đem lời trong lòng ra hay .

      "Trầm Hương, giữa ngươi và ta chẳng lẽ còn có cái gì thể ?" Tề Hoàn ra.

      "Thiếu phu nhân, những ngày qua ta ở Lục hoàng tử phủ. Lục hoàng tử thường xuyên ngồi mình ở trong tiểu đình, nhiều lần kêu ta qua chuyện, nhưng ... đều là về người." Trầm Hương cúi đầu thanh . Sợ bị người ở bên ngoài nghe được.

      Lần này Tề Hoàn hoàn toàn trợn tròn mắt "Ta có cái gì tốt để ?"

      Trầm Hương che giấu đáy mắt ảm đạm "Lục hoàng tử hỏichuyệnđều là về người, người quacó tốt hay , thích gì, thích cái gì, thiếu gia đối với người tốt ... Lục hoàng tử đều hỏi."

      Lúc mới bắt đầu, nàng cũng biết có cái gì khác thường, thế nhưng thời gian dài, Trầm Hương rốt cục phát thích hợp. Lục hoàng tử mỗi lần nhắc tới Tề Hoàn, ánh mắt kia rất giống Triệu Ngôn Ngọc, nàng mới nhớ tới dường như vào mấy năm trước, Lục hoàng tử từng muốn cướiTề Hoàn.

      ra là khi đó chỉ vì lôi kéo Tề gia, mà là Tề Hoàn.

      Trầm Hương có điểm hâm mộ ghen ghét, nhưng lại cảm thấy Lục hoàng tử Tề Hoàn cũng có gì kỳ quái. Tề Hoàn vốn đáng giá để .

      Tề Hoàn đồng thời cũng nhớ tới mấy năm trước tại Tương Vương phủ, Lục hoàng tử hỏi nàng có nguyện ý gả cho hay .

      Nàng cho tới bây giờ có xem lời của , càng biết đối với nàng có ý gì.

      ra là...

      Tề Hoàn biết cái gì cho phải.

      Trầm Hương tiếp tục "Lục hoàng tử quá quan tâm Thiếu phu nhân, may là có nhiều người biết, nếu tương lai có cái gì bóng gió truyền tới trong tai Tân nhị nương..."

      "Chớ nữa." Tề Hoàn vội "Lục hoàng tử quan tâm ta, chỉ là xuất phát từ... Xuất phát từ quân thần quan tâm, có những thứ khác."

      "Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều quá." Trầm Hương ra.

      Tề Hoàn chuyển chủ đề "... Đều đỉnh hồ sơn, ngươi có muốn cùng hay ?"

      " được, Lăng gia đại trạch bị đóng cửa hồi lâu, ta còn có nhiều chuyện muốn làm nhanh, còn có linh vị của phụ thân và mẫu thân muốn an trí..." Trầm Hương thương cảm .

      Tề Hoàn mời lại, chỉ Trầm Hương có cái gì cần giúp đỡ cứ mở miệng.

      Trầm Hương cám ơn, có ở lâu liền trở về.

      Tâm tình Tề Hoàn lại bởi vì lời Trầm Hương mà có chút ngột ngạt, nàng đúng là nhìn ra Lục hoàng tử đối với nàng... Còn tưởng rằng qua đây.

      Buổi tối, Triệu Ngôn Ngọc trở lại, sau khi hỏi Tề Hoàn hôm nay ở trong cung gì với thái hậu, liền buồn ngủ, lòng Tề Hoàn tràn đầy nghi hoặc, bọn họ sắp tách ra mộtthời gian, thế nhưng chút cũng cảm thấy bỏ được nàng sao?

      Trong lòng có điểm vui nằm xuống.

      Ngày hôm sau, thời điểm Tề Hoàn bọn họ lên xe ngựa chuẩn bị lên đường, Triệu Ngôn Ngọc cưỡi tuấn mã xuất , ánh mắt mỉm cười nhìn vẻ mặt hoang mang của Tề Hoàn ra "Ta cáo bệnhvới Hoàng Thượng, cần nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, cùng các ngươi đỉnh hồ sơn an tâm dưỡng bệnh."

      Tề Hoàn tức giận nở nụ cười.
      tart_trung, Genki, Yoolirm Park7 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 348: Nghỉ phép

      Cảnh vật chung quanh ngọn núi Đỉnh hồ sơn thanh tĩnh u nhã, khí hậu ấm áp hơn so với kinh đô, chân núi có suối nước nóng thiên nhiên, ít dòng dõi quý tộc tại kinh đô đều xây thôn trang biệt viện ở đây, lại dẫn nước suối vào trong trang, tùy thời đều có nước nóng để tắm rửa.

      Ôn tuyền trong biệt viện Triệu gia được Triệu phu nhân tỉ mỉ thiết kế.

      Tề Hoàn bọn họ đitrên đường ngày rưỡi, Bảo Nhi và Thịnh ca nhi còn , nên bọn họ vội mà lên đường, cũng may hai ngày nay khí trời lạnh lắm, Thịnh ca nhi khó được ra cửa, đặc biệt hưng phấn, Bảo Nhi cũng rất nhu thuận, khóc nháo.

      Đáng tiếc chính là Tề Thụy vì Hoàng Phủ tiên sinh bố trí công khóa cho thể đến đây.

      Tề Thụy trúng tú tài, học thêm vài năm là có thể tham gia khoa cử, Hoàng Phủ tiên sinh rất thích đệ tử chăm chỉ này.

      Thôn trang rất lớn, có ba đại trạch, thời điểm tới thôn trang muộn, nhà khách của Triệu phu nhân có người xây bếp lò, đều là bà sai người đến trước chuẩn bị.

      Bọn hạ nhân bàn, Tề Hoàn và Vệ U bọn họ tất cả mọi người vây quanh cái bàn lớn, ở giữa đặt lò than kỳ quái, nước nóngtrong lò tản ra hương thơm mê người.

      Đây là lần đầu tiên Hoàn Nhan Vệ U các nàng nhìn thấy ăn như vậy, cảm thấy mới mẻ, trong ngày mùa đông mọi người vô cùng náo nhiệt tụ tập bên cạnh lònhư vậy, loại hưởng thụ.

      Bất quá Bảo Nhi bởi vì thay đổi hoàn cảnh nhất thời có thói quen, y y nha nha náo loạn lên, chịu cho bà vú ôm.

      Tề Hoàn đành phải ôm Bảo Nhi dụ dỗ, Thịnh ca nhi dùng chiếc đũa cắm viên thịt đến trước mặt Bảo Nhi, ngây ngônói "Bảo Nhi ăn thịt, khóc khóc, tiểu cữu cữu ôm cái."

      Hai bàn tay của Bảo Nhi nắm chặt, con mắt tròn linh hoạt nhìn Thịnh ca nhi.

      "Thế mà khóc!" Triệu Ngôn Ngọc buồn bực, hỏi nữ nhi của mình "Chẳng lẽ Bảo Nhi ưa thích tiểu cữu cữu?"

      Thịnh ca nhi toét miệng đắc ý nở nụ cười, lôi kéo tay Tề Hoàn muốn nàng cho ôm Bảo Nhi chút.

      Tất cả mọi người nở nụ cười.

      Triệu phu nhân hỏi Lục thị "Nghe bắt đầu cho Thịnh ca nhi học rồi?"

      "Đúng vậy. Đầu xuân xem có vị tiên sinh cho ở nhàhọc, bất quá tìm hồi lâu, cũngchưa tìm được người thích hợp." Lục thị cười trả lời.

      "Hài tử còn như vậy cả ngày phải chi, hồ, giả, dã, nhiều khó chịu. Lúc trọng yếu nhất, tính tình hình thành đều tại giai đoạn này, bồi dưỡng hài tử hứng thú thích so với khiến chết vì đọc sách tốt hơn." Triệu phu nhân .

      Lục thị nhìn Thịnh ca nhi cái, nghĩ tới hài tử còn như vậy cả ngày ngồi trong thư phòng học tựa hồ cũng có chút khó chịu "Nhưng hài tử lớn như Thịnh ca nhi đềuđi học..."

      Triệu phu nhân cười "Dù sao còn phải ở chỗ này qua mùa đông, ta sẽdạy cho Thịnh ca nhi học."

      "Vậy làm phiền ngươi!" Lục thị mắt sáng rực lên. Lại cảm thấy thẹn thùng.

      "Lời này ta thích nghe, đến, dùng bữa ." Đối với Thịnh ca nhi, Triệu phu nhân có loại cảm giác kỳ diệu, đây là hài tử đầu tiên bà đỡ đẻ, cho nên bà thích nhìn thấy Thịnh ca nhi trở thành người hoàn toàn bất đồng với phụ thân .

      Tốt nhất cũng cần bị thế tục ảnh hưởng.

      Lục thị lòng mang cảm kích, thân thiết cùng Triệu phu nhân hàn huyên hơn.

      Ngoài phòng gió lạnh run rẩy, trong phòng ấm áp vào xuân. Thanh cười vui ngừng, đêm này, mỗi người đều ngủ cực kỳ sâu. Thân và tâm buông lỏng, tự nhiên có thể nghỉ ngơi tốt.

      Ngoại trừ Tề Hoàn, Bảo Nhi chịu ngủ với bà vú, nhất định phải theo Tề Hoàn, còn chịu cho Triệu Ngôn Ngọc ôm, cả buổi tối đều yên ổn, đem Tề Hoàn lăn qua lăn lại hơn nửa ngày mới chịu ngủ say.

      Triệu Ngôn Ngọc vốn muốn mang Tề Hoàn phao ôn tuyền đành phải bỏ ý niệm này, nghĩ tới chờ hai ngày nữa cảm xúc Bảo Nhi ổn định lại, cùng tiểu sư muội hảo hảo hưởng thụ.

      Qua hai ngày như thế, Bảo Nhi càng ngày càng kề cận Tề Hoàn. Triệu Ngôn Ngọc có đôi khi vất vả thừa dịp nữ nhi ngủ muốn thân cận với Tề Hoàn, kết quả đến hai khắc, Bảo Nhi cảm nhận được ôm ấp của mẫu thân lập tức lại khó chịu khóc lớn lên.

      Triệu Ngôn Ngọc khó khăn đưa tay cầm lấy tà áo Tề Hoàn, trong lòng buồn bực chịu được, hết lần này tới lần khác lại là nữ nhi của ... nữ nhi đau vào trong tâm khảm...

      Tề Hoàn khó được chứng kiến vẻ mặt bộ dạng này của , mừng rỡ cười ngừng. Bảo Nhi nghe được tiếng Tề Hoàn cười, cũng nhếch miệng nở nụ cười.

      "A Hoàn, ngày mai cho Bảo Nhi theo nương ngủ ." Triệu Ngôn Ngọc lộ ra vẻ mặt ủy khuất, đáng thương .

      "Vậy cũng phải Bảo Nhi chính mình nguyện ý mới được." Tề Hoàn cười .

      Mắt Triệu Ngôn Ngọc nhìn con ngươi lát nhắm lại giả vờ ngủ thiếp lát lại mở ra của Bảo Nhi cái, bất đắc dĩ "Tin tưởng nương có biện pháp."

      Tề Hoàn che miệng cười.

      Kết quả vẫn là thể được, Bảo Nhi chỉ nhận định Tề Hoàn, đem tất cả ý tưởng của Triệu Ngôn Ngọc đều hoàn toàn bỏ , đừng nửa đêm cùng Tề Hoàn hưởng thụ hai người chỗ ngọt ngào, muốn hôn lại tìm được cơ hội.

      Về sau vẫn là Lục thị nghĩ biện pháp, ban ngày cho Thịnh ca nhi chơi hơn nửa ngày với Bảo Nhi, buổi tối mới hề khóc rống.

      Triệu Ngôn Ngọc cho rằng rốt cục có thể cùng Tề Hoàn hảo hảo hưởng thụ niềm vui thú ở ôn tuyền, lúc này, kinh đô lại truyền đến tin tức, vương tử Đông Hồ mang binh xâm lấn Nam Cương, quân đội Mộ Dung gia vốn trấn thủ biên cảnh Nam Cương bởi vì tự mình hồi kinh, binh lực ở biên cảnh đủ để chống cự tiến công của Đông Hồ, cứ như vậy mất năm thành trì ở Nam Cương.

      Mà Nam thành cũng gặp phải nguy hiểm.

      Hoàng thượng hạ chỉ cho Triệu Ngôn Ngọc lập tức trở về kinh.

      Triệu Ngôn Ngọc có biện pháp, đành phải trở về trước, chỉ là trước khi trở về, vẫn lôi kéo Tề Hoàn phao ôn tuyền, hưởng thụ hai người ngọt ngào, ôn lại lần nữa điên cuồng triền miên trong sơn động hôm đó mà tưởng niệm lâu.

      "... nghĩ tới Đông Hồ có thể nhanh chóngcông chiếm năm tòa thành trì như vậy, nghĩ đến là sớm có chuẩn bị ." Nhiệt khí trong phòng mờ mịt, Tề Hoàn mệt mỏi cả ngón tay đầu cũng muốn động chút nằm ở trong ngực Triệu Ngôn Ngọc.

      "Mộ Dung Viêm cấu kết với Tháp Tang, nếu lần này bệ hạ chuẩn bị, tất nhiên loạn trong giặc ngoài, nước Đông Hồ tất nhiên trở về mang binh hiệp trợ Tứ hoàng tử cùng Mộ Dung gia..." Triệu Ngôn Ngọc giải thích "Trước kia nước Đông Hồ muốn đánh Đại Nguyệt quốc, bất quá là thủ thuật che mắt, mục đích thực là Nam Cương của Đại Chu chúng ta."

      "Còn Phó Kỳ Hữu bên đó đâu?" Tề Hoàn hỏi.

      “Điều bộ phận binh lực trợ giúp Đại Nguyệt quốc, cũng khôngđánh Vương Đìnhnước Đông Hồ." Triệu Ngôn Ngọc "Như thế xem ra, lần trước thời điểm nước Đông Hồ tiếnđánh, đối phương là cố ý giấu giếm binh lực, mục đích của bọn họ phải là Dương Thành, mà là Nam Cương, chỉ sợ Mộ Dung Viêm và Tháp Tang sớm có cấu kết."

      Tề Hoàn chỉ cảm thấy hết thảy đều giống đời trước "Hoàng Thượng cho chàng trở về lúc này, có phải muốn cho chàng Nam Cương hay ..."

      Triệu Ngôn Ngọc sờ sờ đầu Tề Hoàn, tại cái trán trơn bóng của nàng ấn xuống cái hôn "Có Hoàng Thượng thầm trù bị binh lực trước, đối phó nước Đông Hồ cũng khó."

      Làm sao khó đây? Mộ Dung gia tạo phản, khiến Đại Chu tổn thất cách nào tính toán, lúc này là thời kỳ chân chân chính chính loạn trong giặc ngoài gian nan, vương tử Đông Hồ kia quỷ kế đa đoan thủ đoạn lạiác độc, nàng luôn cảm thấy đối phó dễ dàng.

      "Chàng phải cẩn thận." Tề Hoàn ôm chặt eo của "Nếu quả như cần Nam Cương, ngàn vạn phải cẩn thận đề phòng."

      Triệu Ngôn Ngọc trầm cười yếu ớt "Tốt."

      ...

      ...

      Triệu Ngôn Ngọc rời khỏi đỉnh hồ sơn trở về kinh đô, vài ngày đầu Tề Hoàn quen, sau đó mới từ từ thích ứng, Bảo Nhi buổi tối cũng lại náo loạn như vậy.

      Triệu phu nhân tự mình làm chút thẻ, dùng màu sắc văn chương tươi đẹp vẽ rất nhiều đồ mọi người chưa từng gặp qua, bà kể chuyện xưa cho Thịnh ca nhi nghe, đem Tam Tự kinh viết tại thẻ, Thịnh ca nhi ngoại trừ chuyện với Bảo Nhi, thích nhất nghe Triệu phu nhân kể chuyện xưa, học Tam Tự kinh.

      Tề Hoàn và Vệ U ngoại trừ ngẫu nhiên tắmsuối nước nóng, chính là đến đỉnh hồ sơn thưởng thức cảnh sắc chung quanh.

      Qua vài ngày, Tề Hoàn nhận được tin của Triệu Ngôn Ngọc, Hoàng Thượng kêu Tề Chính Thanh mang binh Nam Cương.

      Sau khi Mộ Dung gia bị tịch thu, Tề Chính Thanh chính thức được phong làm Đại tướng quân, có thể là thừa kế y bát của Tề lão thái gia, thành võ tướng Hoàng Thượng tín nhiệm nhất.

      Từ xưa đến nay, tín nhiệm của hoàng đế đều thấp nhất, chỉ cần hơi bước sai chút, điểm tín nhiệm này liền tồn tại, tùy thời cũng bị mất mạng .

      Tề Hoàn đối với vị hoàng đế này cũng có quá nhiều hảo cảm, cho nên nghe được thân nhân của mình vì bán mạng, nàng luôn vui.

      Bỏ qua bên những chuyện sốt ruột này , cuộc sống ở chỗ này trôi qua kỳ rất bình tĩnh vui vẻ.

      Bất quá,hoa đẹp nở bình thường, điều kiện bất thường, Triệu phu nhân nhận được thư nhà của Triệu Bỉnh Đức, sắc mặt lập tức trầm xuống.

      Tề Hoàn xem còn tưởng rằng trong nhà xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi "Nương, làm sao vậy?"

      Triệu phu nhân đập tin tức kia ở mặt bàn "Lão phu nhân mang theo toàn gia đại nhi tửcủa bà đến kinh đô, nghe chúng ta ở đỉnh hồ sơn, mang theo cả nàng dâu cùng đến."

      "A? Sao lúc này lại đến kinh đô nha." Tề Hoàn sững sờ, lão phu nhân lại nữa rồi, trong sạch của Triệu Ngôn Ngọc có phải lại muốn tùy thời khó giữ được hay ?

      "Đại bá con phải hồi kinh báo cáo công tác, cho nên bà liền đến đây." Triệu phu nhân hừ tiếng "Trước kia đại bá con viết thơ vớibố chồngcon, muốn hỗ trợ tìm đường , cho sang năm có thể ở kinh đômưu sinh, muốn trở về nữa, bố chồng con đáp ứng, ngược lại toàn gia đều đến đây."

      Tề Hoàn chưa thấy qua Triệu Đại lão gia, cũng biết làm người như thế nào, bất quá nghe lời mà Triệu phu nhânnói, dường như giống phụ tử Triệu Bỉnh Đức, chẳng biết có khó chung đụng .

      " trông nom lão phu nhân, bàthích tới liền tới, nếu dám để hai vợ chồng các con ngột ngạt, ta cũng có dễ chuyện như vậy." Dù sao nàng sớm cõng cái tội danh đứa conbất hiếu, cần phải giả bộ hiếu thuận trước mặt lão thái bà kia.

      "Lão phu nhân khi nào đến?" Tề Hoàn hỏi.

      Triệu phu nhân tức giận "Cần phải hai ngày nữa."

      Tề Hoàn "Vậy con cho người thu thập phòng khách, chỉ là... Chỉ còn lại ba gian phòng hướng bắc, nếu , con chuyển ra cho lão phu nhân ở lại?"

      "Chẳng lẽ con nghĩ lão phu nhân ở nơi này ?" Triệu phu nhân phủi nàng cái, "Nếu như bà ở quá thoải mái, chúng ta liền thoải mái."

      Lời này mặc dù có đạo lý, bất quá có thể làm cho lão phu nhân nhìn ra các nàng là cố ý hay ?

      "Con đừng nhúng tay những chuyện này, ta tự mình đến an bài." Triệu phu nhân biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười rất sáng lạn .

      Tề Hoàn tất nhiên là vội vàng gật đầu.
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, Genki, Tôm Thỏ11 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 349: Chị em dâu

      Lục thị và Hoàn Nhan Vệ U biết Triệu lão phu nhân muốn tới trong trang, cảm thấy bất ngờ, thương nghị với Tề Hoàn bằng bọn họ về kinh đô trước, miễn cho Triệu lão phu nhân mất hứng.

      Triệu phu nhân lưu bọn họ lại, là lão phu nhân ở chỗ này lâu dài, hơn nữa nơi đó đâu có thỉnh khách nhân đến nghỉ ngơi, kết quả còn chưanói hết đưa người .

      Tề Hoàn cảm thấy mọi việc có Triệu phu nhân, trong lòng bình tĩnh xuống.

      đến hai ngày, Triệu lão phu nhân dẫn con dâu trưởng cùng hai cháu dâu tới.

      Đây là lần đầu tiên Tề Hoàn gặp đại bá nương cùng hai chị em dâu, Triệu lão phu nhân như cũ là bộ dáng kia, đối với Triệu phu nhân và Tề Hoàn đều có nụ cười gì, đến trong trang lại bày ra tư thế trưởng bối, muốn tất cả mọi người tại trước mặt bà coi chừng hầu hạ mới cảm thấy mình có địa vị ở cái nhà này.

      Triệu đại phu nhân là người ước chừng bốn mươi tuổi, họ Trần, vóc người thon gầy, cái cằm hơi nhọn, hai lông mày màu sắc nhạt nhẽo, hơn nữa cơ hồ dính liền chỗ, vừa nhìn cũng biết là người tính tình cấp bách nóng nảy.

      Hai vị chị em dâu thoạt nhìn cũng khác nhau, hai đường ca của Triệu Ngôn Ngọc người tên là Triệu Ngôn Phong, người tên là Triệu Ngôn Kiệt, Triệu Ngôn Phong là Đại thiếu gia, bộ dạng thê tử Chung thị mượt mà, vừa vào cửa đôi phượng nhãn kia vẫn quan sát Tề Hoàn, thê tử Khang thị của Triệu Ngôn Kiệt nhắn xinh xắn, vẻ mặt dịu dàng, mặt mày ôn hòa, bộ dạng phục tùng ở phía sau Triệu đại phu thân, có đối mặt với Tề Hoàn, cũng chỉ gật gật đầu.

      Từng người thi lễ xong, Triệu lão phu nhân mệt mỏi "Ta mệt mỏi, vẫn là về trong phòng nghỉ ngơitrước, lát nữa ."

      Triệu phu nhân mỉm cười đưa lão phu nhân trở về phòng.

      "Nghe nơi này có ôn tuyền, lão phu nhân, phao phao ôn tuyền liền mệt." Trần thị tiến lên vịn lấy tay Triệu lão phu nhân, vừa cười vừa .

      Từ gặp mặt đến bây giờ, Trần thị và Triệu phu nhân cũng được hai câu, chị em dâu các nàng tình cảm rất là bình thường.

      "Nếu Lão phu nhân ưa thích, tùy thời cũng có thể phao ôn tuyền." Triệu phu nhân , đối với cái chị em dâu này, nàng kỳ cũng muốn so đo quá nhiều. Trần thị là người tính toán chi li, mọi việc lại thích cùng người khác ganh đua so sánh, trước kia ở dưới mái hiên, Triệu phu nhân đều tận lực lui tới với nàng.

      Triệu lão phu nhân lại hứng thú"Cái gì ôn tuyền, đợi ngày mai nghỉ ngơi đủ rồi khi khác ."

      "Vâng, lão phu nhân." Triệu đại phu nhân ngượng ngùng , sau đó lại nhìn về phía Tề Hoàn, "Nghe nàng dâu của Ngôn Ngọc sinh cái nha đầu?"

      Tề Hoàn mỉm cười gật đầu "Bảo Nhi ngủ, đợi lão phu nhân nghỉ ngơi tốt. Lại mang nàng thỉnh an cho lão phu nhân."

      Triệu lão phu nhân nhếch miệng, giọng tại sao lại là nha đầu.

      Đối với phản ứng này của Triệu lão phu nhân, Tề Hoàn và Triệu phu nhân sớm dự liệu được, cho nên cũng có cảm thấykhó chịu.

      "Đáng tiếctôn tửcủa chúng ta còn chưa tới kinh đô, nếu phải là sợ kinh đô quá lạnh bọn họ thích ứng, liền mang theo lên, đợi quamùa xuân. Bọn họ theo phụ thân bọn họ, Tiêu Lan, ngươi nhiều năm thấy bọn họ ." Trần thị có bốn người tôn tử. Cho nên luôn cảm thấy rất đắc ý trước mặt Triệu phu nhân.

      Mấy cái quỷ gây tới là tốt nhất! Triệu phu nhân chút đều cảm thấy tôn tử cùng tôn nữ có cái gì khác nhau.

      Triệu phu nhân mang theo lão phu nhân phòng khách.

      Lão phu nhân vừa thấy tiểu viện kia là hướng bắc, sắc mặt thoáng cái trầm xuống " khí giá rét, gió bấc rít gào, ngươi để cho ta ở chỗ này? Chẳng lẽ muốn lão nhân gia ta ngày ngày thổi gió Bắc sao?"

      Trần thị phát gian phòng của mình cũng là hướng Bắc, mà so với phòng lão phu nhân lại hẹp ít, lúchai nàng dâu muốn chen lấn gian phòng, lập tức cũng bất mãn "Đây rốt cuộc là đến tránh đông hay là tị nạn đây, nhiều gian phòng như vậy chẳng lẽ cũng chỉ có mấy gian này có thể ở? sân Bên kia chẳng lẽ lão phu nhânkhông ở được?"

      Triệu phu nhân cười cười "Đúng lúc có khách, kia sân là Vệ U công chúa ở."

      Trần thị biết ai là Vệ U công chúa, nhưng nếu là công chúa, thân phận khẳng định phải là nàng có thể so sánh, nàng tự nhiên dám tranh gian phòng với công chúa, hậm hực hừ tiếng.

      "Về phần phòng kia của là có. Chưa kịp thu thập, lão phu nhân trước ở chỗ này hai ngày, ta cho người thu thập sạch , lại xin ngài dời đến sân khác." Triệu phu nhân vừa cười vừa .

      Triệu lão phu nhân cố nén phẫn nộ trong lòng, khi dễ bà biết người con dâu này suy nghĩ gì sao? Nhất định là nghĩ mình đến trong trang khiến nàng ngột ngạt, nên cố ý chọn phòng như vậy cho bà ở.

      " cần phải phiền toái, chúng ta ở hai ngày." Triệu lão phu nhân kìm nén bực bội ra, bà hồi kinh cho người hầu hạ cũng ở chỗ này bị khinh bỉ.

      Trần thị nghĩ tới Triệu lão phu nhân như vậy, trước kia đều phải ở chỗ này đến đầu xuân "Lão phu nhân..."

      "Chẳng lẽ các ngươi cần trở về hầu hạ trượng phu của mình, còn muốn ở chỗ này ở bao lâu?" Triệu lão phu nhân chuyện giống Trần thị, lạnh giọng hét lên tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu phu nhân cái, hất tay vào gian phòng, còn sai nha hoàn bên cạnh đóng cửa lại.

      Trần thị có chút lúng túng, lão phu nhân trước mặt nhiều người lần đầu tiên cho nàng sắc mặt như vậy, mặt nàng lập tức lúc trắnglúc hồng.

      Triệu phu nhân cho là đúng, đối với phản ứng gì của Triệu lão phu nhân đều cực kỳ ung dung.

      "Đại tẩu, vậy ngươi cần phải nghỉ ngơi trước?" Triệu phu nhân khách khí hỏi Trần thị.

      Trần thị kéo kéo miệng , "Đúng vậy, có chút mệt mỏi."

      Triệu phu nhân quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, mang theo Tề Hoàn ly khai.

      ...

      ...

      "Mẫu thân, nhìn thái độ thím này, chúng ta có thể cầu xin nàng hỗ trợ sao?"

      Sau khi Triệu phu nhân rời , Trần thị cũng vào trong phòng chuyện với hai con dâu.Trần thị nhìn bài trí đơn giản này, cùng gian phòng lúc trước nàng tưởng tượng hoàn toàn bất đồng, sắc mặt liền tối tăm khó coi "Phụ tử bọn họ là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, kết quả các ngươi nhìn, cái ghế này, ngay cả gỗ lim cũng có, so với trong nhà của chúng ta còn bằng."

      Chung thị ghét bỏ gật đầu "Chẳng lẽ chúng ta nghe sai?"

      Nhưng Khang thị lại mắt xem mũi mở miệng.

      "Ngọc ca nhi lần này diệt trừ phản tặc có công, cả Đại Chu ai biết là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, cũng là quan lớn, Ngôn Phong và Ngôn Kiệt muốn sinh tồn ở kinh đô, nếu nguyện ý giúp chu toàn phen, tự nhiên là có vấn đề gì." Trần thị ra, lần này cả nhà bọn họ đến kinh đô chính là hạ quyết tâm quay về.

      Nếu Trượng phu của nàng Triệu Bỉnh Tùng có thể thăng chức hay , trọng yếu nhất hai nhi tử của nàng nhất định phải có chức quan ở kinh thành, như vậy mới có thể ở lại kinh đô, cần trở về địa phương chim ỉa phân kia nữa.

      Cớ sao toàn gia Triệu Bỉnh Đức làm đại quan, nhi tử của nàng ngay cả cái quan cửu phẩm tép riu cũng bằng?

      Chung thị "Lão phu nhân cho dù nguyện ý mở miệng, cũng nguyện ý giúp tiểu thúc, người xem bộ dáng Tề thị cao cao tại thượng. ràng là nhìn trúng chúng ta."

      "Phi, nàng nhìn trúng cũng là nàng dâuTriệu gia, Triệu gia chúng ta còn chưa có ở riêng đâu." Trần thị kêu lên "Hừ. Cho dù xuất thân danh môn như thế nào, có nhi tử cái gì cũng phải."

      đến đây, Khang thị có hai nhi tử liền ưỡn ngực.

      Khang thị luôn im lặng lên tiếng rốt cục nhịn được "Mẫu thân, quan ở kinh thành khó, thể có chút sai bước nhầm, kỳ còn bằng ra ngoài."

      "Ngươi biết cái gì? Phóng ra ngoài nơi đó có tốt bằng kinh đô?" Trần thị trừng nàng dâu từ trước đến nay hợp tính nàng cái."Ngươi biết vì trượng phu của ngươi mưu cầu tiền đồ, kẻ làm mẫu thân như ta đây cũng để nhi tử ta chỉ làm huyện lệnh ở nông thôn địa phương."

      Khang thị ở trong lòng thầm than, có đầu óc cần gì mang mũ lớn như vậy.

      Bố chồng của nàng tuổi , năng lực lại bình thường, làm người nhát gan sợ phiền phức, có chút lòng tham, lại ưa thích xen vào việc của người khác, biết cách chuyện. Căn bản phải người có thể làm đại , tại kinh đô tùy tiện chútcũng là quý nhân, cẩn thận đắc tội người khác. Chẳng lẽ đến lúc đó còn muốn phiền toái chi thứ hai thay ông thu thập tàn cuộc?

      đại gia , người làm cha, nhưng vẫn là kẻ vô tích , mà lại kiêu căng dâmdật, chỉ thấy cái trước mắt, người như vậy tại kinh đô chỉ biết đắc tội với người, mà trượng phu của nàng... Tuy giống đại ca mê tửu sắc như vậy, nhưng tâm có chí lớn, cũng như nàng đều là người tình nguyện bình thản, ba năm trước đây đậu Tiến sĩ. Đến gần đây mới có cơ hội ra ngoài làm cái huyện lệnh , phu thê bọn họ cảm thấy rất tốt, căn bản muốn thay đổi cái gì.

      Đều là mẹ chồng muốn ganh đua so sánh với thím, cam lòng thím có cáo mệnh thôi.

      "Công tác của tướng công mới được phái , còn chưa nhậm chức, nếu bây giờ tìm người nhờ vả quan hệ. Chỉ sợ đắc tội quan của chàng, bằng hay là..." Khang thị giọng , nghĩ khuyên Trần thị buông tha can thiệp tiền đồ của Triệu Ngôn Kiệt.

      " bằng cái gì?" mắt Trần thị như đao quét tới "Chính là loại người tính tình như ngươi, mới để cho Ngôn Kiệt đậu Tiến sĩ ba năm cũng tìm được chuyện tốt, cho ngươi phải hiểu được tìm quan hệ, hạ tiền vốn, hôm nay thúc phụ của mình là đại quan trong triều, chẳng lẽ trơ mắt nhìn con cháu kẻ vô tích ? Ngươi tỉnh ngủ chút cho ta, trở về còn với Ngôn Kiệt, đừng chỉ lo viết chữ đọc sách, có rảnh tìm thúc phụ trò chuyện."

      Khang thị biết mình nhiều lời vô ích, gì nữa.

      Chung thị liếc nàng cái, tiến lên bóp vai Trần thị "Mẫu thân, Nhị gia là tiến sĩ, quan lộ tất nhiên là cần lo lắng, nhưng đại gia phải, đại gia là trường tử đích tôn Triệu gia, ngài có thể ngàn vạn giúp chút."

      Trần thị "Ngươi nếu là hiền thê lương mẫu, trông nom quản giáo tốt trượng phu của mình đừng luôn ở bên ngoài ăn Hoa Tửu, huyên náo như lời ."

      Vậy là nhi tử ngươi đây, sao ngươi dạy ? Mỗi lần lão gia dạy dỗ , chỉ lo duy trì. Chung thị ở trong lòng thầm, ngoài miệng lại cười xác nhận.

      "Ngôn Phong ngược lại cần lo lắng, lão phu nhân coi như điểm chí mạng, chắc chắn nhìn kém hơn so với chi thứ hai."

      Nếu có thể giống như Triệu Ngôn Ngọc ở trước mặt hoàng thượng hầu hạ tốt rồi, Chung thị khỏi thầm ảo tưởng, chỉ là, trượng phu của mình có trình độ gì nàng so với ai khác đều ràng, có thể ở kinh đô đứng vững chân cũng tệ.

      Đương nhiên, có tốt hơn ai lại muốn đây.

      Bên kia, Tề Hoàn theo Triệu phu nhân về phòng, nghĩ tới lão phu nhân vừa rồi tức giận đến tái mặt, Tề Hoàn nhịn được "Nương, hay là con chuyển ra, cho lão phu nhân ở chỗ kia của con ."

      Triệu phu nhân cười chút"Chớ ngu, lão phu nhân muốn cầu cạnh chúng ta, ngày mai bà khẳng định tức giận."

      Đó là lão thái bà nuôi quen, đối bà tốt đối với bà khách khí, bà cầu càng nhiều, phương pháp tốt nhất chính là mặc kệ bà, nên làm gì làm .

      Tề Hoàn hiểu lắm ý tứ của Triệu phu nhân, bất quá nếu đều thế, vậy cũng cần lo lắng nhiều nữa.
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, Genki, xixon6 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 350: Hiếu đạo

      Đến bữa tối, lão phu nhân cố ý ra ăn cơm, kêu người mang thức ăn vào trong phòng, phát thức ăn đều phải là đồ ăn bà thích, trong lòng lại bị càng oán khí, càngcảm thấy cái Quan Tiêu Lan này là cố ý đối nghịch với nàng, hoàn toàn đem bà mẹ chồng này để vào mắt, có lòng muốn ở trước mặt mọi người dạy dỗ nàng, lại lo lắng tính tình Quan Tiêu Lan cuối cùng chỉ làm bản thân xuống nước được, vì vậy, chỉ có thể bấm bụng bấm dạ, ở trong phòng mình ăn cơm.

      Bà đuổi nha hoàn gọi ba người Trần thị tới, nha hoàn quay lại, trả lời "Đại phu nhân và thiếu phu nhân bọn họ dùng bữa đại sảnh bên kia."

      Triệu phu nhân mặc dù thích các nàng đến, nhưng nữ nhi xuất giá là khách, cho người làm chuẩn bị bữa tối chiêu đãi các nàng.

      Trần thị vốn muốn , cứ nghĩ đến nàng muốn cầu cạnh Quan Tiêu Lan, trượng phu của nàng cùng nhi tử có thể mưu cầu chuyện tốt hay , còn phải xem phụ tử Triệu Bỉnh Đức có nguyện ý hỗ trợ hay , tự nhiên thể vào lúc đó trở mặt với Quan Tiêu Lan, càng cần phải lôi kéo mới đúng.

      Cho nên chưa đượcsự đồng ý của lão phu nhân, mang theo hai con dâu .

      Lão phu nhân nghe nha hoàn đáp lời, thiếu chút nữa tức giận đến phun canh trong miệng ra.

      "Ta cũng biết, các nàng đều chê ta vướng bận, cảm thấy ta già rồi còn dùng được, ngươi xem Trần thị bình thường đối với ta cung kính, kỳ sau lưng biết mắng ta mấy lần lão bất tử, còn có Quan Tiêu Lan kia, ta đời trước nhất định là thiếu nàng, đời này mới để cho nàng thành con dâu ta, tức chết ta, các nàng chính là muốn tức chết ta." Triệu lão phu nhân ở trong phòng tức giận đến thiếu chút nữa bạo phát, mắng hai con dâu trận, hai nha hoàn bên cạnh nhìn nhau, cũng dám đáp lời.

      Triệu lão phu nhân ngay cả cơm ăn ngon, cảm thấy Triệu phu nhân đưa tới cho bà đều là đồ ăn thừa cơm thừa, các nàng đều ở bên ngoài ăn ngon "Ta lại muốn nhìn chút, ta lão phu nhân này ra, các nàng có dám động đũa hay ."

      xong, kêu nha hoàn mang thức ăn mặt bàn lui xuống, mặcáo khoác vào truyền đến tiếng cười ngừng ở đại sảnh.

      Đêm nay ngồi ănbên cạnh bếp lò, Trần thị vốn là trưởng bối chịu cùng Tề Hoàn các nàng ăn loại đồ lạ. Về sau nhìn thấy tất cả mọi người câu nệ bó buộc, ăn rất thoải mái, nàng cũng ăn theo mọi người.

      Triệu phu nhân nhìn Trần thị cái, cười "Ngươi xem, bình thường cùng mọi người vui đùa chút tốt."

      "Có mấy ai tim phổinhư ngươi." Trần thị bỉu môi .

      "Ngươi bây giờ có cái gì phiền lòng, con cháu cả sảnh đường, hưởng phúc hưởng lạc chẳng lẽ muốn cả ngày tự tìm phiền não." Triệu phu nhân .

      Trần thị nhân cơ hội "Ta phiền lòng tiền đồ hai nhi tử, nhi tử của ngươi là đại hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, ngươi đương nhiên cần ưu sầu. Tất cả mọi người đều là người nhà, ngươi cũng phải thay hai tôn tử suy nghĩ."

      Triệu phu nhân gắp mảnh thịt bò bỏ vào trong nồi nhúng vài cái, đối với lời Trần thị căn bản để trong lòng "Ta sao ưu sầu, chỉ là muốn được phải thông suốt mà thôi, Ngôn Phong và Ngôn Kiệt làm sao vậy, phải rất tốt sao?"

      "Ở đâu tốt, ở địa phương chim đẻ trứng còn tức hơn." Trần thị lập tức oán trách "Ai hy vọng có thể chỗ cao, Tiêu Lan, tất cả mọi người đều là người nhà. Chẳng lẽ ngươi nguyện ý nhìn hai nhi tử của ta có tiền đồ?"

      "Đương nhiên phải, bất quá, ai có chí nấy thôi." Triệu phu nhân cười "Hai đứa tôn tử đều là nhân trung long phượng, chắc chắn khiến ngươi thất vọng."

      Trần thị cười "Có thể phải sao, bọn họ có tiền đồ, ngươi làm thím theo cũng có mặt mũi, cho nên, ngươi và Nhị thúc chút. Nếu kêu Ngôn Ngọc hỗ trợ chuẩn bị, có thể ở kinh đô tìm công vụ làtốt nhất."

      Triệu phu nhân nhíu mày "A? Muốn lưu ở kinh đô đây."

      "Quan ở kinh thành mới béo bở..." Trần thị khụ tiếng "Ta là mới có tiền đồ."

      "Ừ? Nha." Triệu phu nhân chẳng đúng sai "Dùng bữa, hôm nay thịt dê rất non đây."

      "Phu nhân. Lão phu nhân đến đây." Nha hoàn phía ngoài vừa mới xong, Triệu lão phu nhân khí thế hung hăng đến.

      Triệu lão phu nhân còn chưa đến đại sảnh nghe tiếng cười, vào đại sảnh thấy mọi người vây quanh cái bàn ăn, lại càng tức giận đến tâm đau, càng phát ra cảm giác mình bị ghét bỏ, bất chấp có Lục thị và Hoàn Nhan Vệ U ở đây, nặng nề hừ tiếng, con mắt vui trừng mắt Triệu phu nhân và Trần thị.

      Tất cả mọi người đùa ở đại sảnh đều an tĩnh lại, chuyện gì nhìn lão phu nhân.

      "A, lão phu nhân ngài phải là thoải mái sao? Ta cho phòng bếp chuẩn bị thức ăn thanh đạm chút cho ngài, chẳng lẽ hợp khẩu vị?" Triệu phu nhân sao lại biết lão phu nhân tức giận như vậy là vì cái gì, cố ý giả ngu, còn cười híp mắt kích thích lão nhân gia bà.

      "Nơi đó có ngon miệng giống bên ngươi, ta lão thái bà này là vô dụng, nên núp ở góc tự mình người ăn cơm, nên quấy rầy các ngươi." Triệu lão phu nhân xong lạnh giọng lãnh khí, ở bên cạnh ghế bành ngồi xuống, híp mắt nhìn Triệu phu nhân.

      Triệu phu nhân cười "Sao có thể, lão phu nhân phải là thân thể thoải mái sao? Ta cũng là vì ngài suy nghĩ."

      Trần thị bởi vì chưađược đồng ý của lão phu nhân đến bên này ăn cơm, vẻ mặt lúng túng, lên trước vịn lấy cánh tay của bà "Lão phu nhân, chúng ta cũng là muốn ngài nghỉ ngơi cho tốt..."

      Triệu lão phu nhân hất tay của nàng ra, nhìn về phía Lục thị và Hoàn Nhan Vệ U, bà biết thân phận của Hoàn Nhan Vệ U là gì, chỉ cho là khuê mật của Tề Hoàn, " ra là hôm nay có khách đâu, hừ, thế tốt, cho mọi người xem những nàng dâu Triệu gia ta nhiều hiếu thuận, chính mình ở gian phòng ấm áp thoải mái, ta lão thái bà này ở địa phương ai muốn!"

      Lục thị nhìn Tề Hoàn cái, nữ nhi của nàng cũng là nàng dâu Triệu gia, như vậy phải là ngay cả Tề Hoàn cũng bị lôi vào sao?

      "Lão phu nhân, ngài đừng hiểu lầm, kỳ ..." Lục thị muốn mở miệng khuyên vài câu.

      Triệu lão phu nhân ngắt lời nàng "Kỳ ta cũng biết mình vô dụng, đáng đời bị ghét bỏ, chỉ là, làm nàng dâu nên hiểu được hiếu kính trưởng bối trong nhà, Tề phu nhân ngươi , tất cả mọi người đều là nữ tử, trước kia thời điểm trong khuê phòng, trưởng bối trong nhà đều giáo dục chúng ta như vậy, trăm điều hiếu đứng đầu..."

      Mọi người nghe lão phu nhân tại đó thao thao bất tuyệt, tâm tình cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.Tề Hoàn có bối phận nhất ở Triệu gia lại càng lúng túng, lão phu nhân mặc dù phải nàng, nhưng Lục thị như vậy, có ý tứ trách Lục thị giáo nữ tốt.

      Hoàn Nhan Vệ U ngược lại thích ý, chỉ coi lời mà Triệu lão phu nhân là diễn hí khúc, vẫn như cũ phi thường cao hứng ngồi đó xỏ xâu thịt dê.

      Triệu lão phu nhân vừa nhìn, tức giận đến mặt xanh rờn.

      "Lão phu nhân, này đánh bên cạnh lò ăn nhiệt khí, ta là vì sức khỏe ngài mới có mời ngài tới, ngài phải thân thể thoải mái sao?" Triệu phu nhân hỏi.

      "Chỉ sợ là có ta ở đây các ngươi ăn càng thoải mái ." Triệu lão phu nhân hừ "Tề phu nhân, ngài người già còn có cái gì dùng, ở trong nhà bị ghét bỏ, còn bằng chết."

      Lục thị ra "Lão phu nhân, ngài quá lời, nhà có lão như có bảo, kỳ tất cả mọi người kính ngài đây."

      Hoàn Nhan Vệ U uống ngụm canh nồng nặc, thỏa mãn than thở tiếng, sau đó "Triệu lão phu nhân, ngươi nhiều như vậy chính là vì ăn, muốn ăn ăn ."

      "Ta phải là vì ăn!" Triệu lão phu nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bà là dạy dỗ hai nàng dâu đem bà để vào mắt!

      Lão thái bà này đúng là làm cho người ta được lời nào! Triệu phu nhân ngồi xuống "Lão phu nhân dạy dỗ chúng ta cũng biết, Bạch Hủy, chuẩn bị bát đũa cho lão phu nhân, lão phu nhân, về sau chúng ta nhất định mặc kệ làm gì đều báo ngài tiếng, tuyệt đối dám tôn trọng ngài."

      Lời này mặc dù thế nào trung nhĩ, nhưng lão phu nhân vẫn là miễn cưỡng tiếp nhận.

      Bạch Hủy mang bát đũa tới Triệu phu nhân mời lão phu nhân lên ghế "Lão phu nhân, ngài muốn ăn cái gì?"

      Những người khác hai mặt nhìn nhau ngồi xuống, yên lặng ăn cơm.

      Lão phu nhân nhìn đồ ăn bàn cái, mới phát tất cả làđồ sống, hơn nữa đều phải là món bà thích, chân mày cau lại, chẳng lẽ dặn dò phòng bếp lần nữa chuẩn bị cho bà chút ít món ăn bà thích sao?

      Triệu phu nhân chỉ lo nhúng miếng thịt cho Thịnh ca nhi, cố ý tới ám hiệu của lão phu nhân.

      khí trước đó có sống động như vậy.

      Lão phu nhân ăn lát, mới phát điểm này, sắc mặt càng thêm khó coi, cảm giác mình quả thực chính là dư thừa, ăn vài miếng rau cỏ xong, liền quăng chiếc đũa, tiếng chính mình no rồi, dẫn nha hoàn giận dữ rời .

      Trở về trong phòng, bà lại cảm thấy trong lòng ấm ức, sai nha hoàn đại sảnh thăm dò hư , biết được bên kia lần nữa cười dạt dào, lão phu nhân tức giận đến ngã xuống giường thở.

      Ngày hôm sau, Triệu lão phu nhân bệnh dậy nổi, nên Triệu phu nhân và Trần thị đến trước giường xem bệnh cho bà, Triệu phu nhân nghĩ tự mình bắt mạch thaybà, bà Triệu phu nhân muốn nhân cơ hội hại chết bà, mời đại phu sang đây xem bệnh, Triệu phu nhân lát tim khó chịu, lát đau đầu, tóm lại người có địa phương nào là thoải mái.

      Triệu phu nhân và Trần thị đều tận lực nhẫn nại nàng.

      Đảo mắt qua mấy ngày, Triệu lão phu nhân bệnh thành nghiện, cả ngày sai Triệu phu nhân và Trần thị hầu hạ bà uống thuốc ăn cơm, khiếnbà cuối cùng có loại cảm giác hư vinh lúc làm Thái Thượng Lão Quân.

      Triệu phu nhân nhẫn nại bà vài ngày, biết lão phu nhân cố ý giả bộ bệnh, hơn nữa còn càng giả càng nghiện, còn dứt khoát ở chỗ này dưỡng bệnh quay về, biết cứ tiếp tục như vậy lão thái bà nhất định được voi đòi tiên.

      Chỉ có thể nghĩ biện pháp.

      "Hôm nay sao thuốc đắng như vậy?" Lão phu nhân tiếp nhận thuốc từ trong tay Trần thị, uống ngụm xong thiếu chút nữa phun ra.

      Triệu phu nhân ở bên cạnh "Lão phu nhân bệnh liên tục thấy khởi sắc, cho nên hôm nay đại phu sửa lại phương thuốc."

      Đổi phương thuốc gì, thế nhưng còn đắnghơn so với hoàng liên!

      Lão phu nhân muốn uống thuốc, nhưng hai nàng dâu lại vẻ mặt ân cần nhìn bà, bà chỉ có thể kiên trì uống hết.

      Cứ uống như vậy vài ngày làm người ta nôn mửa thuốc, lão phu nhân bệnh rốt cục tốt lắm.

      Triệu phu nhân hài lòng kêu nha hoàn thiếp thân lén cầm hoàng liên trong phòng bếp vứt bỏ, nhiệt tình mời Triệu lão phu nhân theo chân bọn họ suối nước nóngvà leo núi.

      Lão phu nhân mỗi lần chỉ cần muốn , Triệu phu nhân cũng cùngbà đêm đó ở đại sảnh nàng trở về, như vậy khiến lão nhân gia bà cảm thấy bị ghét bỏ.

      Bởi vì chuyện trước đây, lão phu nhân cho dù muốn cũng được, mấy ngày trôi qua, mệt mỏi thiếu chút nữa nửa cái mạng, lập tức gọi Trần thị hồi kinh.

      Trần thị còn muốn Triệu phu nhân hỗ trợ giúp hai nhi tử của nàng tìm chức quan tại kinh đô, tất nhiên muốn trở về nhanh như vậy, lại thể ngỗ nghịch ý tứ lão phu nhân, liền để lại hai nàng dâu.

      Nào biết vất vả tiễn lão phu nhân , cho rằng có cuộc sống thích ý lần nữa, kinh đô lại truyền đến tin tức, thái hậu băng hà.
      tart_trung, Genki, không tên10 others thích bài này.

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 351: Để tang

      Thái hậu băng hà, Triệu phu nhân và Lục thị đều là cáo mệnh tam phẩm, tất nhiên phải hồi kinh để tang, mà trước kia Tề Hoàn và thái hậu tình cảm tầm thường, càng thể tiếp tục nghỉ phép tại đỉnh hồ sơn.

      Đành phải cứ như vậy hồi phủ, chỉ ở đỉnh hồ sơn hơn tháng.

      Kinh thành lúc này bão tuyết bay tán loạn, khắp nơi mảnh trắng tinh, nhánh cây đại thụ hai bên đường hẻm đều đóng băng, dưới ánh mặt trời tản mát ra óng ánh trong suốt.

      Bọn họ lên đường trở về gấp ngay trong đêm hôm đó, Thịnh ca nhi và Bảo Nhi đều còn , theo bà vú và nha hoàn từ từ lên đường.

      Cửa thành treo cờ trắng, cả kinh thành lâm vào cảm xúc cực kỳ bi ai.

      Thái hậu thời vẫn là hoàng hậu, cũng được dân chúng kính , hai mươi năm trước kinh thành từng đại hạn, là bà dẫn đầu trong cung giảm bớt chi phí, tự mình xuất cung phát cháo miễn phí cho dân chúng, tại Hộ Quốc tự tháng khẩn cầu Thiên Hựu Đại Chu, cũng biết là tiếng lòng nàng làm trời nghe được, hay là do khí trời, tháng sau trời mưa, bởi vậy, nhớ năm đó việc này dân chúng đều sâu tôn kính thái hậu.

      Tề Hoàn biết chuyện này, là lúc hồi kinh, Lục thị nhắc tới.

      Ngoại trừ kiện Tứ hoàng tử kia, kỳ thái hậu là người nhân từ khoan dung, Tề Hoàn thương cảm nghĩ tới, thái hậu qua đời nàng sớm có dự liệu, lại nghĩ tới nhanh như vậy.

      Vốn còn có thể kéo dài được mạng sống, là vì sau kiện kia của Tứ hoàng tử, trong lòng dễ chịu .

      Sau khi vào thành, các nàng đều tự tách ra, trước cửa nhà dân chúng tự chủ treo cờ trắng, ít nhà còn trù hoạch lư hương tế bái than khóc.

      Tề Hoàn thấy lòng chua xót.

      Trở lại Triệu gia, mới phát tất cả mọi người trong nhà thay xiêm y, Tề Hoàn và Triệu phu nhân cũng vội vàng về phòng thay đổi thân y phục màu nhạt.

      Ngày mai Triệu phu nhân phải vào cung khóc tang, Tề Hoàn có cáo mệnh, tự nhiên cần tiến cung, nàng chỉ có thể hướng về phía hoàng cungbày hương án, mặc dù thái hậu từng lợi dụng nàng, nhưng ân tình còn đó, mà người chết . Sai lầm càng cần so đo.

      Về đến phủ được lát, Triệu Ngôn Ngọc trở lại.

      "Nhanh như vậy? đường chạy vất vả ?" Triệu Ngôn Ngọc vào cửa liền cầm tay Tề Hoàn, nhìn kỹ sắc mặt của nàng, phát đáy mắt nàng có vòng màu xanh. khỏi đau lòng.

      "Trong nội cung hôm nay ra sao?" Tề Hoàn hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc giọng "Sau khi Tiểu Tống hoàng hậu và Mộ Dung quý phi chết, đều là thái hậu tự mình quản lý hậu cung, hôm nay lão nhân gia , hậu cung mất người tâm phúc, loạn thành nhất đoàn."

      "Hoàng Thượng vừa mới hạ chỉ cho Lục hiền phi tạm trông coi hậu cung." Ngưng chút, Triệu Ngôn Ngọc còn .

      Sau khi Lục hiền phi mất Thất hoàng tử. Mất hết can đảm, sớm để ý tới hậu cung tranh đấu gay gắt nữa, khôi phục tính tình lạnh nhạt tranh đấu trước kia, nghĩ tới vì vậy khiến Hoàng Thượng lần nữa thương tiếc nàng nhiều hơn.

      Tề Hoàn lại nhớ tới trước kia qua Lục gia, đối với ngoại tổ phụ cùng kế thất của ông cũng có quá nhiều mong đợi, ngược lại lo lắng bọn họ lợi dụng Lục hiền phi lần nữa đắc thế mà sinh ra tâm tư gì.

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn ra nàng suy nghĩ gì, sờ sờ đầu của nàng ra " cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Cũng phải do chúng ta nghĩ."

      "Ừ." Tề Hoàn nhàng gật đầu.

      "Đúng rồi, tại đỉnh hồ sơn nương có phải đối với lão phu nhân làm cái gì hay ? Lão phu nhân về phủ trước các nàng ngày, bắt đại bá và phụ thân mắng hơn nửa ngày. là tại đỉnh hồ sơn bị ghét bỏ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi, tuyệt đối tin tưởng lão phu nhân là bị mẫu thân bức trở về, đương nhiên, lão phu nhân đến tột cùng làm cái gì khiến mẫu thân thể nhịn được nữa, kia cũng thể biết được.

      Nhắc tới điểm này, Tề Hoàn hơi nhếch môi nhịn xuống độ cong khóe miệng "Lão phu nhân giả bộ bệnh, cho mẫu thân cùng bá nương thị bệnh tật, chàng cũng biết lão phu nhân có đôi khi so với bắt bẻ.... Về sau ăn thuốc vài ngày, bệnh liền khỏi hẳn, theo chúng ta chơi vài ngày, muốn trở về."

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, biết mẫu chỉ có tử "Trong dược của lão phu nhân, nương bỏ cái gì?"

      "Kỳ lão phu nhân căn bản ngã bệnh. Chính là muốn sai nương làm việc, trong chốc lát bảo nương đấm lưng cho bà, trong chốc lát muốn ăn cháo, trong chốc lát muốn ăn điểm tâm Cẩm Châu..."

      "Nương bỏ hoàng liên trong dược của bà?" Triệu Ngôn Ngọc lập tức đoán được.

      Tề Hoàn kinh ngạc "Sao chàng biết?"

      Triệu Ngôn Ngọc bình tĩnh "Lão phu nhân phải là lần đầu tiên giả bộ bệnh, nương cũng phải là lần đầu tiên ở trong thuốc của bà thêm đồ."

      Nguyên lai là nàng ngu ngốc ! Tề Hoàn im lặng.

      " may ta là đồ đệ của nương." Nàng thở dài , sư phụ quả nhiên có nhiều chiêu nàng biết.

      Hai phu thê chuyện, có nha hoàn đến bẩm, trong nội cung có người đến.

      Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc liếc mắt nhìn nhau, sao lúc này trong nội cung còn người đến? Phát sinh chuyện gì?

      Hai người tới đại sảnh, người tới là Lôi công công.

      "Lôi công công." Tề Hoàn cảm thấy bất ngờ, chỉnh đốn trang phục thi lễ với cái.

      "Tiểu Triệu đại nhân, Triệu Thiếu phu nhân." Lôi công công mặc tang phục cung nhân, đáp lễ lại cho Triệu Ngôn Ngọc và Tề Hoàn.

      Tề Hoàn mấy lần liên hệ với Lôi công công, lại từng cùng nhau trải qua sinh tử, có thể là người quen cũ, chuyện có nhiều kiêng kị như vậy "Lôi công công, có phải trong nội cung có chuyện gì hay ?"

      Lôi công công , "Trong nội cung có việc gì, chúng ta chỉ là đưa di mệnh của thái hậu, mang đồ tới cho tiểu Triệu phu nhân."

      Thái hậu trước cho nàng ít châu báu giá trị liên thành, hôm nay còn có cái gì cấp cho nàng?

      Tề Hoàn thấp giọng hỏi "Thái hậu trước khi ... Tâm tình như thế nào?"

      "Thái hậu nàng được an tâm, chẳng qua là cảm thấy áy náy với ngươi." Lôi công công "Bà lệnh chúng ta với ngươi, về sau, ngươi cần thương tâm, càng hi vọng ngươi cần phải nhớ kỹ bà tốt, chỉ mong có thể nhớ tới chút chuyện tổ tôn."

      Nghe vậy, Tề Hoàn càng cảm thấy cực kỳ bi ai, thái hậu xem nàng xác thực giống như tôn nữ, chỉ là thân sơ có khác, cho dù thái hậu và tổ mẫu của nàng là khuê mật, cho dù bà thương nàng giống như tôn nữ, nhưng so ra vẫn kém tình cảm thân nhân của Lục hoàng tử và hoàng đế, cho nên cuối cùng mới có thể giữ nàng ở lại trong cung, dự định vạn nhất tình huống có biến, coi nàng như con tin.

      Tề Hoàn hướng về phía hoàng cung thi lễ "Thần thiếp sớm nhớ những chuyện kia, chỉ nhớ thái hậu từng thương tiếc thần thiếp."

      Lôi công công tràn đầy nếp nhăn con mắt thoáng lên nụ cười vui mừng, từ trong ngực xuất ra cái hộp gỗ "Tiểu Triệu phu nhân, đây là thái hậu ban cho Bảo Nhi nương, bà , hi vọng Bảo Nhi nương sau khi lớn lên, thông minh khoan dung giống như mẫu thân nàng, minh nghiên sáng sủa."

      "Thần thiếp tạ thái hậu ban thưởng." Tề Hoàn khóe mắt hơi ẩm, tiếp nhận cái hộp từ trong tay Lôi công công.

      "Đây là di vật. thái hậu theo thái hậu cả đời." Lôi công công .

      Tề Hoàn mở hộp ra, bên trong là chuỗi tràng hạt bằng gỗ cũ, Tề Hoàn nhớ , mỗi lần gặp thái hậu. Trong tay của bà cũng cầm chuỗi tràng hạt này.

      Lôi công công kỳ cũng nghĩ tới thái hậu tốt với Tề Hoàn như vậy, cho dù có áy náy, cũng cần đem tất cả di vật trân quý đều lưu cho nàng, lại phải là tôn nữ ruột của mình.

      nhớ tới Tề lão thái gia, biết có quan hệ với Tề gia hay .

      Triệu Ngôn Ngọc thỉnh Lôi công công dùng trà, Lôi công công lại còn muốn hồi cung phục mệnh Hoàng Thượng.

      Bọn họ tiễn Lôi công công ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn lên xe ngựa biến mất trong tầm mắt. Lúc này mới trở về phòng.

      Hôm sau, tại thời điểm trời còn chưa sáng Triệu phu nhân tiến cung, sáng sớm hôm nay Tề Hoàn mới ôm Bảo Nhi vừa về hướng về phía hoàng cung tế bái.

      Bảo Nhi cầm trong tay chuỗi tràng hạt kia, con mắt cười thành đường cong.

      Linh vị Thái hậu bảy ngày sau chôn cất vào hoàng lăng, hôm đó, cả kinh thành dân chúng đều tự giác đến đường lớn quỳ đưa tang, mảnh tiếng khóc buồn bã.

      Tại phía xa Quan gia trang Linh Nguyệt nghe được tin tức thái hậu băng hà, tại trong ngực Quan Lãng khóc lớn. Có thể nàng là thái hậu nhìn lớn lên, kết quả lại bởi vì chính mình giả chết thể quang minh chính đại túc trực bên linh cữu, thẹn trong lòng. Càng cảm thấy đau xót thôi.

      Quan Lãng hiểu tổn thương trong tâm của nàng, chỉ có thể ôm nàng chặt, cùng nàng túc trực bên linh cữu cho thái hậu.

      Sau nửa thángThái hậu vĩnh biệt cõi đời, hoàng đế cũng ngã bệnh.

      Hoàng đế cần phải bệnh, hồi chính hướng dẫn ra ngoài bức vua thoái vị tuồng, khiến mất ba nhi tử, tôn tử, ngay cả mẫu thân cũng qua đời, coi như là người sắt, cũng chịu nổi kích thích như vậy.

      Mặc dù Tứ hoàng tử và Mộ Dung quý phi phải là người cho rằng trọng yếu nhất. Nhưng thủy chung là nhi tử cùng nữ nhân làm bạn hai mươi mấy năm, làm sao chút cảm giác cũng có?

      Vui nhiều buồn nhiều dễ dàng hao tổn tâm lực.

      Bất quá những thứ này đều có vấn đề gì với Tề Hoàn, nàng chỉ là nghe qua coi như xong, đời này nàng cũng muốn lại có quan hệ gì với hoàng cung, tốt nhất là phải tiến cung.

      Nhưng nàng nghĩ tới chính là, Mẫu Đơn quận chúa vào lúc này cho người tìm nàng Nam am gặp mặt.

      Tề Hoàn cùng Triệu Ngôn Ngọc thương lượng"Chàng Mẫu Đơn quận chúa tìm ta có chuyện gì? Nàng bị giam lỏng ở trong am, sao còn có thể cho người kêu thiếp chuyện đây?"

      "Là ai đến truyền lời?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi.

      "Là tiểu ni..." Tề Hoàn nghĩ đến Mẫu Đơn quận chúa từng trong lúc vô hình lợi dụng nàng lần, trong lòng đối với việc gặp nàng có chút kháng cự.

      Triệu Ngôn Ngọc "Kêu Kim Thạch đưa nàng , xem nàng muốn cái gì."

      "Trượng phu của nàng chết?" Tề Hoàn đột nhiên hỏi.

      "Ta cũng biết, trong thiên lao quan đều là tử tù, ta trước kia cũng biết Thẩm Đống Thâm là bị triều đình giam lại, cho rằng là bị phản đồ hại chết." Triệu Ngôn Ngọc , nếu như phải là Mẫu Đơn quận chúa, cùng tất cả mọi người giang hồ cho rằng như vậy,

      Thẩm Đống Thâm này là ma đầu hắc đạo bị người bên cạnh bán đứng hại chết.

      ai biết Minh giáo bị diệt có phải triều đình nhúng tay, hoàn toàn nhìn thấy bóng dáng triều đình.

      Tề Hoàn đối với giang hồ căn bản hoàn toàn biết gì cả, lại càng biết Minh giáo kia từng làm qua chuyện gì, nàng chỉ nghĩ Mẫu Đơn quận chúa với nàng cái gì.

      Triệu Ngôn Ngọc cho nàng nghĩ quá nhiều, bế nàng lên "Tốt lắm, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sắc trời còn sớm, chúng ta ngủ ."

      Phu thê ân ái, suốt đêm chuyện.

      ...

      ...

      Tề Hoàn qua mấy ngày mới quyết định Nam am gặp Mẫu Đơn quận chúa lần, nàng thực tò mò Mẫu Đơn quận chúa với nàng cái gì.

      Nam am tại Nam Sơn cách kinh thành xa, hoàn cảnh thanh u yên lặng, bình thường người tới nơi này phần lớn là nữ quyến quan lại trong kinh thành, hương khói cũng náo nhiệt.

      Tề Hoàn bị cái tiểu ni từ sau sơn dẫn vào tĩnh tư thiện phòng của Mẫu Đơn quận chúa.

      Tại trước mặt nàng, là người mặc quần áo màu xanh đậm mang phát tu hành ni , nếu phải nàng ngẩng đầu lên cười, Tề Hoàn khẳng định thể tin được người trước mắt này chính là Mẫu Đơn quận chúa.

      Cũng phải là nàng già nua bao nhiêu, Mẫu Đơn quận chúa mặc quần áo vải thô vẫn như cũ diễm lệ quý khí, chỉ là...

      Tề Hoàn thấy Mẫu Đơn quận chúa luôn ưa thích mặc có thêu mẫu đơn đại đóa màu vàng kim, hoa tươi đẹp vô song, quý khí bức người, dường như trời sinh chính là dạng sặc sỡ loá mắt người.

      "Còn tưởng rằng ngươi chịu tới gặp ta." Mẫu Đơn quận chúa mỉm cười nhìn Tề Hoàn, thanh như cũ là mang theo hương vị cúi đầu oa oa, có phen ý nhị giống vậy.

      Tiểu ni dẫn Tề Hoàn tới lặng lẽ lui xuống, trong thiện phòng chỉ có hai người các nàng.

      Tề Hoàn tại trước mặt nàng quỳ ngồi xuống, "Quận chúa ở chỗ này có quen?"

      "Ngươi giống như có lẽ muốn gọi ta tiếng tiên sinh." Mẫu Đơn quận chúa cười .

      "Tiên sinh." Tề Hoàn lại hô tiếng.

      Mẫu Đơn cười khẽ tiếng "Ta có nhiều học trò, chỉ có ngươi khiến ta nhớ ."

      Tề Hoàn nhìn nàng cái "Ngày đó tiên sinh đối với ta lau mắt mà nhìn, kỳ bởi vì ta là Tề gia đại nương, bởi vì mẫu thân ta vàTương Vương phi lui tới tối mật, cũng phải bởi vì con người của ta."

      "Có phải thế ." Mẫu Đơn quận chúa năng mơ hồ "Có phải hận ta hay ?"

      " có." Tề Hoàn , Mẫu Đơn quận chúa xúi giục Tam hoàng tử bọn họ tạo phản là vì báo thù, nhưng bị người hãm hại, bị người hiểu lầm, cũng là loại cách nào ngôn ngữ đau xót.

      "mẹ con Mộ Dung quý phi rất đáng thương." Mẫu Đơn quận chúa đột nhiên ra "Ngươi nghe qua mẹ đẻ Lục hoàng tử sao?"

      Tề Hoàn lắc đầu.

      "Mẹ đẻ Lục hoàng tử gọi Trăn Sinh, trước kia là nha hoàn bên cạnh hoàng đế, là người rất thiện lương ôn nhu, Tống hoàng hậu thích nàng, ghen ghét nàng có thể thân cận hoàng đế, thầm cho người hạ độc nàng, vài lần nếu phải ta phát , Trăn Sinh sớm chết, hoàng đế tức giận muốn phế hậu, Tống hoàng hậu càng thêm oán hận Trăn Sinh, cho nên sau khiTrăn Sinh sinh hạ Lục hoàng tử, Tống hoàng hậu liền hạ ngoan thủ với nàng, hoàng đế đau khổ mất ngườiyêu, lúc ấy bệnh nặng hồi, là ta ôm Lục hoàng tử đến trước mặt , với nếu lại như vậy, ngay cả nhi tử của Trăn Sinh cũng giữ được..."

      "Ngươi người có thể hoàng đế sâu như vậy, sao lại làm ra chuyện tuyệt tình như vậy?" Mẫu Đơn quận chúa cười cười "Tống hoàng hậu chết, tiểu Tống hoàng hậu cũng chết, Tống gia vĩnh viễn thể đứng dậy, ngay cả Mộ Dung gia cũng mất..."

      Sao lại cái này? Tề Hoàn nghe được kinh tâm động phách, nàng căn bản muốn biết nhiều như vậy.

      "... Ta xem đau lòng ta muội muội này, mới mắt nhắm mắt mở cho phép ta theo Thẩm đại ca rời , ngay cả ta muội muội từng cứu đều lợi dụng, để cho ta bịmọi người chỉ trích, bị trượng phu oán hận, để cho ta mỗi ngày chỉ cần nhớ tới ngày đó những người kia chết trước mặt của ta, ta liền hận tận xương."

      "A Hoàn, gần vua như gần cọp, hoàng đế như vậy căn bản đáng được Triệu gia và Tề gia ủng hộ."

      nhiều như vậy, chính là muốn ly gián tình cảm quân thần giữa hai nhà Tề Triệu và hoàng đế.

      Tề Hoàn bình tĩnh nhìn nàng, "Tiên sinh, chuyện triều chính, ta hiểu."

      "Ta cũng phải là muốn giựt dây hai nhà các ngươi tạo phản." Mẫu Đơn quận chúa "Chỉ là muốn trước khi báo cho ngươi chút, coi như là đền bù tổn thất ta từng lợi dụng ngươi."

      "Đa tạ tiên sinh chỉ điểm." Tề Hoàn ra.

      Mẫu Đơn quận chúa khẽ mỉm cười "Ta chỉ muốn như vậy, ngươi trở về ."
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, Genki, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :