1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75: BLACK (Hai phần)


      Edit: Linh Trần
      Beta: Khuyên


      Đêm nay rất thoải mái, tâm tình của tôi tệ.

      Vũ hội vừa kết thúc, tôi vội vã “rút quân” về hầm Slytherin.

      Tôi về phòng ngủ của mình, thấy cánh cửa mở tự bao giờ.

      Tôi chạy ngay vào phòng. Hết thảy đều nguyên vẹn, quyển sách đọc dở còn đặt ngay ngắn bàn, cái chén được thi phép Giữ-ấm vẫn lượn lờ bốc hơi, cái đệm lót cho Knight và tấm chăn vẫn còn ngổn ngang ở đó.

      Chỉ duy thấy bóng dáng nó đâu.

      Tôi lục lọi hết các góc trong phòng, ngay cả phòng tắm cũng tha. Tôi tìm ở khắp phòng sinh hoạt chung, nơi nào có khả năng nấp cũng đều qua, chỉ là thấy tung tích Knight đâu.

      Dễ nhận thấy là nó ở hầm Slytherin nữa.

      Kiếp trước, tôi đối với những con chó, thông minh tuyệt đối, trung thành số này đều có thái độ hành xử khác nhau. Những con bị hành hạ, đánh đập, bỏ rơi tôi gặp rất nhiều. Nhưng qua thời gian kiên trì tiếp xúc với nhau, có thể nó chịu tiếp cận tôi lần nữa.

      Tôi thực cố ý làm đau Knight đâu, nhưng có lẽ do tôi quá nóng vội, tôi hẳn là phải tôn trọng cảm thụ của nó.

      Có thể nó cho rằng tôi là người đáng tin cậy, nên nó mới lựa chọn bỏ .
      Điều này làm tôi cảm thấy có chút mất mát.

      Cửa phòng sinh hoạt chung lại mở ra, các học sinh sau khi vũ hội kết thúc rộn ràng trở về làm cho khí càng thêm náo nhiệt.

      Tôi thất lạc hồn phách đoái nhìn cánh cửa, hy vọng có thể nhìn thấy Knight xuất ở đó dù chỉ trong chốc lát.

      Mà xuất ở đó là Draco, Blaise và Parkinson. Draco mang theo vẻ mặt ngạo mạn gì đó, Parkinson kéo tay cậu ấy, cười rất vui tựa như vừa nghe câu chuyện hài nào đó.

      Gặp tôi trề ra gương mặt thẫn thờ, Draco bỏ tay Parkinson ra, tới.

      “Sao thế?” Cậu cau mày.

      “Knight bỏ rồi.” Giọng tôi ảo não.

      “Đáng tiếc .” Draco . Bất quá giọng cậu ấy nghe ra hoàn toàn chẳng có tiếc gì hết. (Đáng giận)

      Parkinson mất hứng hỏi: “Knight? Ai thế?”

      “Là con chó xấu xí của Sylvia.” Draco giải thích. ( ghen nè.)

      “Ôi, thôi nào.” Parkinson trợn mắt, “Chỉ là con chó thôi.”

      Tôi trừng ta.

      “Miễn là thú cưng ở Slytherin có thể ra vào thoải mái. Yên tâm , nó nhanh chóng về thôi.” Blaise an ủi “Đừng lo, Sylvia.”

      “Đúng thế, thú cưng ở Hogwarts khoái chạy loanh quanh lắm. có gì để lo đâu.” Draco .

      “Tớ biết, nhưng mà tớ mới đem nó về hôm qua, lỡ đâu ma pháp phòng thủ chấp nhận nó sao?” Tôi sốt ruột yên mà đứng lên, qua lại. “ được rồi, tớ phải tìm nó.”

      “Nếu cậu phải đồ ngốc” Draco nắm lấy tay tôi, vẻ mặt kiên nhẫn, “Bây giờ là giới nghiêm.”

      “Thân thể nó tốt, lại gầy yếu như vậy, lỡ nó vào Rừng Cấm sao? Nơi đó rất nguy hiểm….Lỡ nó xảy ra mệnh hệ gì… Ôi… Sớm biết thế thà rằng tớ thả nó ở làng Hogsmeade còn hơn…” Tôi kiên quyết “Tớ quyết phải tìm ra nó.”

      Draco trừng tôi.

      “Được rồi, trước tiên hãy thay đồ Halloween .” Draco ‘chào thua’, “Nếu cậu khăng khăng như thế tớ cùng cậu.” (Thế mới được chứ)

      “Này…. Nếu các cậu muốn tìm con chó vừa cao vừa ốm kia, tớ nghĩ, các cậu khỏi cần tìm nữa.” Blaise vuốt cằm, nhìn ra phía sau tôi .

      Tôi ngoảnh đầu lại, thấy cánh cửa mở ra, con chó màu đen men theo bên tường chậm rãi bước vào, điệu dáng coi ai ra gì mà tiến thẳng vào phòng sinh hoạt chung.

      “…..” Tôi mỉm cười cứng ngắt. “Hiển nhiên, ma pháp phòng thủ thừa nhận nó.”
      là chuyện bé xé to, Hopper.” Parkinson khinh bỉ.

      Tôi á khẩu.

      Huynh trưởng Luther Strong từng bước bước vào.

      “Mọi người tập trung trở về hội trường.” ấy thông báo.

      “Sao thế, Strong?” Blaise thắc mắc.

      “Ai biết, ý thầy Dumbledore mà.” Strong nhún vai, rồi tới khu ký túc xá. “ còn cần thông tri cho mấy người còn ở trong ký túc xá nữa.”

      Chúng tôi hai mặt nhìn nhau.

      Mười phút sau, chúng tôi tập trung ở hội trường.Tôi phát ở đây chỉ có học sinh nhà Slytherin mà Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw, hầu như có tất cả các học sinh trong trường Hogwarts.

      Các giáo sư vẻ mặt đều nghiêm trọng, Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đem các cánh cửa đóng lại hết.

      “Im lặng, tất cả im lặng.” Cụ Dumbledore giơ tay lên, xung quanh thanh giảm dần lại rồi lặng phăng phắc. Các học sinh yên lặng nhìn nhau, gương mặt giấu nổi vẻ tò mò.

      “Các giáo sư và tôi tra xét kỹ lưỡng lâu đài, vì an toàn của các em, các em phải ngủ ở đây đêm nay. Tôi muốn các vị huynh trưởng canh gác tại các lối ra vào hội trường, các thủ lĩnh nam sinh và thủ lĩnh nữ sinh quản lý trong hội trường. Có chuyện đến nhắn với tôi….À nhờ các hồn ma đến nhắn với tôi.” Cụ Dumbledore dừng chút, trước khi rời , cụ : “Còn chuyện, có lẽ các trò cần….”

      rồi cụ vẫy cây đũa phép, các bàn ăn bay lên tường dựng đứng lên, và vẫy thêm lần nữa, hàng trăm cái túi ngủ màu tím trải đầy mặt đất.

      “Ngủ ngon.” Cụ Dumbledore đóng cửa và rời .

      Hội trường lập tức vang lên trận tranh luận náo nhiệt. Gryffindor dường như rất cảm kích, bởi họ khoa tay múa chân kể lại cho các học sinh khác cái gì đó.

      Blaise mỉm cười bước tới chỗ các nữ sinh Hufflepuff lớp dưới, ngạc nhiên là, họ lại chấp nhận cậu ấy, thậm chí có vài còn đỏ mặt. Sau lúc, cậu quay lại và : “Tội phạm vượt ngục---Sirius Black, nghe đột nhập vào phòng sinh hoạt chung của Gryffindor và phá hủy bức tranh Bà Béo gác cửa.”

      “Oh” Parkinson thắc mắc “ vào phòng sinh hoạt chung của Gryffindor làm gì?”

      “Mọi người hầu như đều cho rằng đến để giết Potter.” Blaise thản nhiên.
      Draco liếc về phía Gryffindor: “Nếu đúng như thế đây quả là tin tức làm tớ cao hứng nhất trong đêm nay.”

      Đôi mắt xám xanh ấy lóe lên, bên môi nhếch lên nụ cười tà ác, cả người như được thi triển câu chú làm đẹp làm cho khuôn mặt cậu ấy tỏa sáng. Thậm chí tôi còn thấy mái tóc màu vàng kim càng thêm chói lóa.

      Tôi cũng vô pháp lý giải cậu ấy cùng Potter có thâm thù đại hận gì mà vẫn kiên trì công kích người được công nhận là hùng kia, dù cho thất bại cũng bao giờ bỏ cuộc. làm cho người ta …. kính phục.

      Tôi đảo mắt vòng, khụ tiếng, lảng sang chủ đề khác .

      còn ở trong lâu đài ư? Sớm biết thế tớ đem con Knight tới đây rồi.”

      “Thôi .” Parkinson ngắt lời, “Tôi nghĩ tên Black đấy gây bất lợi gì cho con chó ngu ngốc đó.”

      ấy rất chí lý.

      tại ngưng ngay” Thủ lĩnh nam sinh—Percy Weasley lớn tiếng, “Tôi cầu các cậu chui vào túi ngủ ngay, gác lại tất cả cuộc bàn luận.”

      ta ngu ngốc.” Parkinson chế giễu.

      Tôi thèm để ý ta, nhích cái túi ngủ ra góc, rồi dùng phép thuật dịch chuyển cái ghế dựa xấp bên cạnh, làm cái tường ngăn cách .

      cần phải làm như thế” Parkinson , “Tôi nghĩ có nam sinh nào nguyện ý ban đêm tập kích đâu.”

      “Tôi phòng phải là bọn họ.” Tôi thần sắc nghiêm túc. “Mà là , tối nay nhìn tôi đến chảy nước miếng, thực ghê tởm.”

      “Tôi có!” Parkinson phẫn nộ thét lên.

      Parkinson.” Percy Weasley cảnh cáo.

      Draco nhìn mảnh học sinh, rồi nhìn cái tường của tôi, gương mặt xinh đẹp khẽ cau mày, kéo cái túi ngủ lại gần chỗ tôi, Blaise cũng làm theo, Parkinson oán giận nhìn bọn tôi, cuối cùng tình nguyện nhích lại đây.

      “Tớ ghét màu tím.” ấy than thở.

      Hôm sau tôi về ký túc xá, thấy Knight hoàn hảo chui dưới thảm ngủ. Nghe tiếng mở cửa, nó nhanh nhạy ngẩng đầu, hai cai tay dựng cao lên cảnh giác. Thấy là tôi, nó lại gục xuống, đặt đầu mình lên chân trước.

      Tôi thả lỏng, lấy nhiều đồ ăn bàn ăn Slytherin. Mặc dù các gia tinh chăm sóc cho nó tốt lắm, nhưng tôi vẫn muốn nó ăn nhiều chút.

      Mấy ngày kế tiếp, mọi người đều bàn luận chủ đề về Sirius Black— làm sao đột nhập vào lâu đài? Phải biết rằng ma pháp trận xung quanh lâu đài có bao nhiêu lợi chặt chẽ, nó được mệnh danh tòa kiến trúc có ma pháp trận đứng thứ hai thế giới.
      Tuyết Liên, Trâu, thuyt2 others thích bài này.

    2. Kindlove

      Kindlove Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      49
      truyện hay quá tk nàng đã edit

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76: Vải ren với đường viền lá sen


      Edit: Linh Trần
      Beta: Khuyên


      Tôi có gia nhập hội thảo luận đó, dù sao theo như những gì họ , người gặp nguy hiểm nhất là Harry Potter cùng học sinh nhà Gryffindor. Nghiên cứu phép thuật tiến bộ so với việc “tám” ấy thú vị hơn nhiều.

      Sau thời gian hợp tác, tôi với Draco cuối cùng cũng sáng tạo ra câu thần chú mới ---- Thần chú ánh sáng. Đó là câu thần chú hữu ích, có thể làm bất cứ vật gì được chỉ định phát sáng như ngọn đuốc. Những phù thủy cường đại có thể tự dùng phép thuật của mình làm điều này, nhưng đối với các phủ thủy nhí như chúng tôi còn phải lệ thuộc hoàn toàn vào các câu thần chú.

      Tôi cực kỳ phấn khởi, cái này giống như việc tạo ra bùa chú Đau đớn vĩnh viễn là cần may mắn, nghiêm túc mà , đây chính là bùa chú đầu tiên tôi tạo ra.

      “Tớ cũng hiểu câu thần chú này có gì hay.” Draco nhịn được mà trình bày thắc mắc khi thấy tôi hưng phấn mà nhảy tới nhảy lui, “ phải còn bùa Lumos (sáng) sao?”

      , , cậu nghĩ xem Draco.” Tôi , “Nếu ban đêm cậu lén lút dò xét ở nơi xa lạ, cậu cần phải thắp sáng lên mới nhìn thấy mọi thứ xung quanh, nếu đột nhiên có người tập kích sau lưng, cậu làm gì?”

      “Người gia tộc Malfoy bao giờ lén lút tập kích.” Cậu kiêu ngạo hất cằm, “Đương nhiên là đánh trả lại.”

      “Đúng rồi, là đánh trả.” Tôi cảm thán nhìn trời, “Nhưng mà lúc dùng câu thần chú khác đánh trả, Lumos bị hủy bỏ nha. Nghĩ lại xem, lúc đó bóng tối lại buông xuống, cản trở tầm nhìn. Nếu là vì tầm nhìn bị hạn chế mà bị giết chết, đó là chuyện đáng tiếc cỡ nào nha.”

      Quả là chuyện đáng sợ, Draco khóe mắt co giật. Ngay sau đó như có điều gì suy nghĩ : “Có nghĩa là nó có thể làm cho đũa phép cách xuất .”

      Knight quan sát chúng tôi từ xa, bày ra thần sắc nghiêm túc, trông nó đáng , tôi nhịn được mà nhào nặn gương mặt nó.

      “Đúng thế, việc thi triển Lumos có thể làm bại lộ vị trí của mình, nếu dùng cho cành cây hay vật gì đó chiếu sáng ----” Cuối cùng Knight chịu đựng gương mặt mình bị tôi tàn phá, đem cái đầu đáng thương của mình thoát khỏi “ma trảo” của tôi, phẫn nộ gâu tiếng, “ quan tâm nó là cái quái gì, cậu chỉ cần thi lên nó thần chú trôi nổi để đánh lạc hướng kẻ thù, còn mình tự do mình trong bóng tối.”

      “Hơn nữa,” Tôi đề cao thanh, “Muốn dùng Lumos cần hao tổn phép thuật để duy trì, mà thần chú ánh sáng ngược lại, chỉ cần dùng chút phép thuật có thể duy trì ánh sáng trong vòng nửa tiếng.”

      “Hình như nghe rất hữu ích.” Draco ngạo mạn thừa nhận.

      “Sylvia Hopper luôn làm những việc rất thực tế.” Tôi cũng làm bộ mặt ngạo mạn. “ thực tế, câu thần chú kế tiếp tớ nghiên cứu phải tốt hơn.”

      “Ồ” Draco .

      “Lumos! Cậu nghĩ nó rất có giá trị để phát triển à? Tớ đọc được lời nguyền cổ xưa, chỉ cần cải biến nó chút, nó trở thành thần chú cường quang ánh sáng.” Tôi hào hứng .

      Draco kéo dài giọng: “Nó có thể sử dụng trong thực chiến, đúng ?"

      “Oh….Draco, cần nghiêm túc như vậy. Nhưng mà đương nhiên, lúc chiến đấu nó rất hữu hiệu. Nó có thể làm cho đối thủ tạm thời mất thị giác trong vài giây.” Thực ra tôi định dùng nó để đùa dai thôi. “Sau này chúng ta còn thời gian để tìm hiểu nó mà.”

      “Tớ chính là muốn về chuyện này.” Draco “Sau này tớ vắng mặt thời gian.”

      “Vì sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

      “Quittdich sắp tới, cậu biết đó.”

      Tôi có chút thất vọng, nhờ mấy hôm nay Draco đến giúp, tôi nhất thời có thói quen làm việc mà có ai giúp đỡ. Nhưng mà Draco là cầu thủ của Sytherrin, luyện tập Quittdich là điều thể thiếu.

      “Quittdich phải luyện tập ban đêm sao?” Tôi cẩn thận hỏi.

      Draco tức giận : “Cậu là muốn người vừa tập luyện rã rời lê tấm thân tàn tới giúp đỡ cậu đúng ? Cậu chính là có ý này?”

      “Tớ tất nhiên có ý này.” Tôi mỉm cười tinh ranh, “Tớ nhẫn nại chờ cậu.”

      Cậu ấy liếc tôi, hừ tiếng: “Rãnh rỗi tớ tới.” Dừng chút, rồi . “Blaise luôn nhàn hạ mà, có thể cậu ấy có hứng thú, tớ thử hỏi ý kiến của cậu ấy.”

      Tôi kỳ vọng mà thở dài.

      Nhưng mà điều làm tôi giật mình là, lúc Draco chuyện với Blaise, cậu ấy liền sảng khoái mà đáp ứng.

      Lần đầu tiên vào ký túc xá của tôi, cậu ấy tới lui khắp căn phòng nhắn mộc mạc của tôi, cậu ấy hưng trí mà đem bất cứ vật gì mình nhìn thấy đem nghiên cứu phen, sau đó mới cảm khái: “Sylvia, tuy gương mặt của cậu rất nam tính, vóc dáng cũng thế, tớ cũng có xử phù hợp đối với như cậu, nhưng ngờ là tâm hồn của cậu lại có chút mềm mại nào của . Căn phòng của cậu căn bản phải là ký túc xá nữ.”

      Cậu ấy sai lầm rồi, tôi có tâm hồn của và nó bị tổn thương sâu sắc.

      Ngày hôm sau, cậu ấy đem tới rất nhiều thứ mềm mại phù hợp cho các . Ví dụ như màn giường bằng ren có đường viền là lá sen, khăn trải bàn bằng ren có đường viền là lá sen thậm chí là cái đệm cũng là ren với đường viền hình lá sen, chúng còn có mùi hương hoa. Đáng thương cho Knight bị mùi hương hun đến mức hắt xì vài cái, nó phẫn nộ gầm gừ với cậu ấy.

      Blaise ngồi xổm xuống, phẩy phẩy tay trước mũi Knight. Hại nó lui về sau, hắt xì mấy cái nữa.

      “Wow, hình như nó rất thích tớ phải.” Blaise mỉm cười.

      rất muốn cắn chết cậu đấy.

      Sau đó Blaise lại đem cho tôi rất nhiều bó hoa.

      dễ nghe là Blaise đến giúp tôi, chứ tôi thấy cậu ấy muốn khám phá ký túc xá nữ có, thảo nào lúc đáp ứng lại sảng khoái như vậy. Cậu ấy đem cái nệm và tấm thảm của con Knight đổi thành tấm nệm ngủ êm ái màu hồng phấn, bây giờ mỗi lần Knight thấy nó là bao giờ trật tự cả. Lúc tôi nghiên cứu phép thuật bóng tối tôi cũng “kiêm” luôn nhiệm vụ canh chừng cho Blaise có bất kỳ hành vi nào phá rối Knight và đồng dạng tôi cũng phải chú ý nó thẹn quá thành giận bay lên mà cắn xé áo của Blaise.

      Trong tình cảnh như vậy, bất giác tôi lại nhớ tới Draco.
      ly sắc, Trâuthuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77: Trận Quidditch trong ngày mưa


      Edit: Linh Trần
      Beta: Khuyên


      Trước ngày thi đấu ngày, trời u, gió cuốn mang theo mưa lớn đập sầm sập vào cửa sổ, ngoài hành lang và trong các lớp học thắp rất nhiều ngọn đuốc và đèn.

      Giáo sư Snape đẩy cửa phòng của lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ra, bước lên bục giảng, áo choàng màu đen bay phần phật. Thầy lấy đũa phép đóng hết các cửa sổ và cửa ra vào lại, mặt chút thay đổi : “Mở trang 394.”

      Mặc dù tôi ngạc nhiên là người vào phải giáo sư Lupin, nhưng vẫn cúi đầu ngoan ngoãn lật sách giáo khoa. Tôi cho rằng thầy thích bị ai ý kiến ý cò, nhất là tâm tình gần đây của thầy được tốt cho lắm---ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của giáo sư Snape rất tệ, tính khí cũng nóng nảy hơn. Trừ Slytherin ra, cái phễu bảo thạch (thang điểm) của ba nhà khác phi thường đáng thương muốn đụng đáy luôn rồi.

      “Xin lỗi, thưa giáo sư.” Harry Potter băn khoăn hỏi. “Cho em hỏi thăm thầy Lupin làm sao ạ?”

      Con mắt đen của giáo sư Snape liếc nhìn Potter cách lạnh lùng.

      “Đây phải là chuyện của trò, Potter? Gryffindor trừ 10 điểm.” Miệng thầy khẽ nhếch, cười lạnh . “Nhưng tôi có thể cho trò biết, thầy ấy bị bệnh thể đến lớp. Quay trở về trang 394.”

      Trang 394 là chương cuối cùng, nội dung chương này là------

      “-----Người sói.” Giọng giáo sư Snape lạnh như băng.

      “Nhưng thưa giáo sư” Granger giật mình . “Chúng ta vừa mới học Mũ Đỏ, Kappas và Grindylow*, còn vài tuần nữa mới tới các sinh vật về đêm….”

      *thủy quái dưới Hồ đen trong trường Hogwarts, là loài sinh vật màu xanh lá cây ốm yếu với cái sừng sắc có gương mặt như bị ép lên kính, kéo khuôn mặt nó dài ra và gập lại, cùng với những ngón tay khẳng khiu của nó.

      “Im lặng, trò Granger.” Giáo sư chút lưu tình đánh gãy lời của bạn ấy. “Tôi cho rằng tôi theo chương trình, mà phải trò. Gryffindor trừ 5 điểm.”

      Thời gian tới, dù cho nhà Slytherin được thiên vị nhất cũng câm như hến. Tiếng chuông cuối giờ vang lên, giáo sư Snape :

      “Mỗi người viết bài luận và nộp cho tôi, nội dung là…” Đôi mắt đen nhấp nháy ánh độc hại, “…. Cách phân biệt và giết chết người sói.”

      Ngày hôm sau là ngày thi đấu Quidditch. Sáng sớm, chúng tôi ăn sáng ở hội trường, ngoài trời mưa còn chưa tạnh. Gió gào thét như muốn đập vỡ tường của lâu đài, xa xa từ Rừng Cấm lại truyền đến tiếng cây cối bị bẻ gãy. Tiếng sấm đùng đùng như nổ vang bên tai, khủng khiếp và u.

      Tôi lo lắng nhìn bầu trời qua khung cửa sổ: “Tớ cảm thấy với thời tiết như vậy, Quidditch nên hủy bỏ.”

      “Đừng vớ vẩn. Dù thời tiết có ra sao, Quidditch bao giờ bị hủy.” Draco nhìn ỉu xìu---cái này có thể lý giải, cho dù đối với Quidditch có bao nhiêu nhiệt huyết, cũng muốn trong thời tiết thế này thi đấu.

      Tôi toàn lực an ủi cậu ấy, “ thực tế… Uhm, trong mưa gió bão bùng này chơi Quidditch cũng là trải nghiệm mới đấy chứ?”

      “Chắc vậy.” Cậu ấy hoài nghi liếc tôi cái.

      Quidditch cực kỳ được hoan nghênh, bởi thế nên dù mưa to gió lớn như thế , toàn thể giáo sư và học sinh vẫn y như lần trước đến xem. Draco sớm theo đội trưởng Flint chuẩn bị tham gia trận đấu, tôi cùng Blaise, Parkinson, Goyle và Crabbe ngồi ở thính phòng Slytherin.

      Blaise bị Parkinson lôi kéo ngồi xuống hai vị trí cuối cùng của hàng đầu tiên, ta liếc tôi tràn đầy khiêu khích và đắc ý.

      Tôi chỉ cười trừ với ta, ngồi ở phía sau Blaise, trái phải phân biệt là Goyle và Crabbe.

      Gió quét mưa đập vào làm da tôi hơi ê, quần áo lại phủ thêm tầng chống nước và bùa giữ ấm. Parkinson ngồi đằng trước ôm lấy Blaise, run cầm cập.
      Tôi cười nhạo tiếng. Goyle cùng Crabbe vừa cao lại cường tráng, thân hình to lớn, nóng hừng hực. Hai người vừa vặn đem tôi kẹp ở giữa, che mưa chắn gió giùm tôi. Thời tiết như thế này, Goyle cùng Crabbe càng thêm hữu dụng….

      Blaise “vô dụng” xoay người đưa cho tôi cái kính viễn vọng bằng đồng, rồi đưa cái cho Parkinson. Tôi cầm lấy kính viễn vọng, quan sát giữa sân, thấy Slytherin bắt đầu ra sân, bọn họ bị gió thổi nghiêng qua nghiêng lại. Draco là cầu thủ tuổi nhất, thể trọng đương nhiên cũng nhất, mái tóc bạch kim luôn được chải chuốt gọn gàng bây giờ rối tung dính gương mặt, nhìn giống như muốn bị gió thổi bay lên , đội trưởng Flint cao to vạm vỡ cuối cùng thể vươn cánh tay giữ chặt cậu ấy.

      Đội trưởng nhà Slytherin Flint cùng đội trưởng nhà Gryffindor Wood chào nhau cho có lệ và ngừng khiêu khích lẫn nhau, Giáo sư Hooch thổi còi.

      Trận đấu bắt đầu.



      Chương 78: Lại gặp giám ngục Azkaban


      Edit: Linh Trần
      Beta: Khuyên


      Trời càng ngày càng tối.

      Tôi cầm kính viễn vọng dõi theo bóng dáng của Draco. Sắc mặt cậu ấy gần như bị đông lạnh trở nên trắng xanh, bay chậm rãi vòng quanh sân, tìm kiếm bóng dáng của trái bang Snitch.

      “Chết tiệt!” Parkinson khẩn trương nắm chặt áo của Blaise, làm nó có thêm nhiều nếp nhăn, “Thời tiết như vậy căn bản là có khả năng tìm thấy trái Snitch! Sao bọn họ đổi ngày thi đấu chứ?”

      “Có lẽ bọn họ cảm thấy thi đấu trong bão như thế này có lợi cho trưởng thành của “chim non”.” Blaise bất đắc dĩ .

      “Đừng nữa!” Tôi gắt gỏng, “Nhìn kìa! Hình như Draco phát trái banh Snitch!”

      Draco bay thẳng về chỗ mà chúng tôi nhìn biết thứ cậu ấy đuổi theo, nhóm rắn Slytherin nhịn được ngồi thẳng người, hồi hộp quan sát. Tôi tranh thủ chú ý tầm thủ Gryffindor là Potter chút, cậu ấy hình như mới vừa bị trượt, cái chổi hạ xuống vài thước . Nhưng ngay lập tức liền điều chỉnh tốt, đồng thời chú ý hành động của Draco. Cậu ấy xoay tròn phóng về phía Draco. Sau đó-------

      Kính viễn vọng bằng đồng bị kết băng. mảnh tầm nhìn mờ mịt.

      “Chết tiệt cái thời tiết lạnh lẽo này!” Parkinson căm giận , sau đó lại hét ầm lên, “Wow”.

      Tôi vội vàng lau cái ống nhòm bị đóng băng, quay lại quan sát Draco.
      Potter bắt kịp Draco, cậu ấy bay phía Draco, ý đồ vượt qua cậu ấy. Draco nhấp nháy miệng, cái chổi tăng tốc, các ngón tay giương về phía trước, gần như bắt kịp trái Snitch. Mà phía dưới bọn họ…

      Tôi cầm ống nhòm nhìn xuống phía dưới.

      “Draco!!!” Tôi gào lên.

      Xung quanh trái phải dưới chừng hai mươi thước nơi Draco và Potter phi nhanh … xuất mấy tên Giám ngục, ở dưới còn nhiều hơn nữa. Bọn chúng tựa như làn sương khói cùng áo chùng đen nhàng phiêu động trong gió, kết hợp với thời tiết u lạnh lẽo này kết hợp phi thường hoàn hảo.

      Bọn chúng dồn sát về phía bọn họ.

      Mà bọn họ vẫn chưa hề có tí cảm giác.

      Mắt kính của Potter kết băng, cậu cầm chặt cán chổi đôi tay run dữ dội, rồi cậu bất ngờ rơi xuống, đụng phải cái chổi của Draco.

      Lúc mọi người còn chưa kịp có phản ứng gì, bọn họ đồng thời rơi xuống mặt đất.
      Toàn thể giáo sư trong trường đều đứng lên, chạy tới sân bóng. Cụ Dumbledore sắc mặt xem chừng cực kỳ nghiêm trọng, cụ vung đũa phép lên trời, con phượng hoàng màu bạc từ đầu đũa phép bay ra, đánh về phía bọn Giám ngục có ý định tràn vô sân bóng. Chúng tiếng động phát ra tiếng rít gào khiến người nghe phải sởn gai ốc, tản ra thối lui.

      Giáo sư Snape mím môi chặt, làm Draco và Potter trôi nỗi đứng lên, vội vàng về Bệnh Thất.

      “Potter sao.” Bà Pomfrey sau khi kiểm tra kĩ lưỡng , “Nhưng mà trò Malfoy lại may mắn như vậy, cánh tay bị gãy, ba cái xương sườn bị đứt, Potter vừa khéo rơi người của trò ấy.”

      Giáo sư Snape từ trong mũi phun ra cỗ khí nặng nề, thầy chán ghét liếc Potter và đám Gryffindor bao quanh cậu ấy cái, bước ra cửa Bệnh Thất.
      “Như vậy tôi điều chế thuốc mọc xương.” Thầy .

      Potter muốn tỉnh, cậu vội vàng hỏi: “Trận đấu đó…. Chuyện gì xảy ra? Chúng ta còn có thể tiếp tục sao?”

      Nhóm sư tử con Gryffindor hai mặt nhìn nhau, ai mở lời.

      “Chúng ta ------ thất bại, đúng ?” Potter tuyệt vọng nhìn họ.

      đáng tiếc các người thất bại!” Blaise lạnh lùng , “Thời khắc mày rơi xuống, Draco bắt được trái Snitch vàng ----- Slytherin thắng!”

      Cậu ấy mỉm cười với Potter cách tà ác.

      Potter căm phẫn trừng cậu ta, nhưng ngay sau đó ánh mắt của cậu từ chán ghét dần dần biến mất. Cậu ấy lắp bắp : “Là tôi …. Đụng Malfoy ngã?”

      “Đúng thế, … cao hứng Chúa cứu thế Harry Potter còn quan tâm bạn học đáng thương bị liên lụy.” Blaise cười lạnh nhạt. “ , tôi đây rất cảm động.”

      “Đừng để ý nó, Potter.” Weasley liếc Blaise cách khinh ghét*. “Tên hỗn đản ấy (ý chỉ Draco) bị trừng phạt đúng tôi.”

      *Khinh bỉ + chán ghét.

      “Ron!” Granger nghiêm khắc lên tiếng.

      Parkinson phẫn nộ hét tiếng, rút nhanh cây đũa phép chĩa về phía Weasley.
      Tôi vàng cầm tay ấy, “Đừng xúc động, Parkinson.”

      ngăn cản tôi!?” Parkinson trừng tôi, “Các ngươi là cùng giuộc, đúng ? Tôi sớm quan hệ của mấy người rồi, sao lăn đến bên giường Chúa cứu thế ?”

      “Nếu muốn bị bà Pomfrey đuổi ra, tôi cũng lười quản.” Tôi lạnh nhạt , “Nhưng mà tôi còn nhìn Draco tỉnh lại.”

      Nhóm người Gryffindor rời , Bệnh thất cực kỳ yên tĩnh. Parkinson nức nở, lúc cầm tay Draco, lúc oán hận liếc cứu thế chủ ngẩn người.

      Mãi đến khi chúng tôi bị bà Pomfrey đuổi , Draco vẫn chưa tỉnh lại.


      Chương 79: Đến thăm


      Edit: Linh Trần
      Beta: Khuyên


      Suốt bữa tối chúng tôi ai cũng có tâm trí ăn uống, ngay cả Goyle và Crabbe cũng buông tha cho món tráng miệng của họ --- điều đó dễ dàng gì, tôi cực kì tin tưởng rằng bọn họ cũng hết sức lo lắng.

      thể nào chỉ đứt vài cái xương mà hôn mê lâu như vậy,” Parkinson lo âu , “Có khi nào bà Pomfrey chưa kiểm tra những vết thương khác, ví dụ như chấn thương ở đầu chẳng hạn?”

      “Im , Parkison.” Tôi , “Tớ tin trưởng y thuật của bà Pomfrey.”

      dám vậy với tôi.” ấy tức đến rung người, quay ra cửa vừa , vừa vừa hết ầm lên. “ là đồ đàn bà ghê tởm! Máu bùn* đê tiện!”

      *Máu bùn: là từ mà những phù thủy thuần huyết gọi những phù thủy xuất thân từ Muggle cách rất khinh miệt.

      “Tôi cũng nhắc nhở rằng tôi phải Máu bùn.” Tôi lạnh nhạt tiếp trả.

      “Cái người cha là ai so với Máu bùn cũng có gì khác biệt.” Parkinson ác độc phản bác.

      Tôi lười biếng liếc nhìn ta cái, rời khỏi bàn ăn Slytherin.

      Từ trước đến nay Parkinson vốn ưa tôi, tôi cũng thế. Thiếu Draco giảng hòa, việc tôi với ta tranh chấp với nhau là điều thể tránh khỏi.

      ta là gia đình quý tộc, đối với người có gốc rễ gì trong Thế giới Phù thủy, cần e ngại gia thế của ta. Tôi sợ chọc giận ta, nhưng giờ tôi có tâm tình gì để cãi vã.

      Tôi về phòng ngủ bắt đầu đọc sách, nhưng sau tiếng đồng hồ, chữ cũng chẳng vào đầu.

      Tôi buồn bực lôi con Knight ngủ say dưới thảm ra, dùng mặt cọ cọ cái bụng mềm mại của nó. Nó mơ màng tỉnh dậy, thèm để ý lấy cái chân đạp tôi ra.
      Tôi thở dài.

      Được rồi… tôi thừa nhận trong lòng mình có điều suy tư, Parkinson đúng những gì tôi nghĩ.

      Nghĩ chút, tôi lấy áo choàng choàng vào, bước ra khỏi phòng, lén lén lút lút tới Bệnh Thất.

      Nếu tôi tới xem, hổng chừng tối nay tôi ngủ được quá.

      Bà Pomfrey vội vàng làm việc gì, thừa dịp bà xoay người tôi nhanh chân lẻn vào bên trong.

      Màng che giường của Potter kéo lại, còn Draco vừa thấy tôi trố mắt nhìn.
      Tôi thở phào nhõm, bước tới gần cậu ấy, ngón tay đặt lên miệng thủ thế “chớ lên tiếng”, chỉ chỉ vào giường Potter ở kế bên.

      sao, nó uống thuốc, đến sáng mai mới tỉnh.” Draco hạ giọng .

      Tôi giọng làm cái Silencio (Bùa im lặng) lên cửa bệnh thất, sau đó xoay người hỏi: “ cao hứng khi thấy cậu tỉnh, cảm giác thế nào rồi?”

      “Hoàn hảo, tớ uống thuốc mọc xương rồi, ngày mai xương cốt bắt đầu dài ra, nhưng mà bà Pomfrey bảo tới chủ nhật tớ mới được xuất viện.” Cậu trả lời, “Mà sao cậu ở đây?”

      Tôi muốn cái gì? Tôi chính là tới coi đầu của cậu có bị ngã hỏng rồi hay ?

      “Tớ chỉ là đoán” Tôi mỉm cười “Cậu e rằng chẳng muốn chung phòng với Potter đâu” Tôi nhìn màng giường của Potter được kéo chặt chẽ, quyết định bổ sung thêm câu, “Cho dù bạn ấy ngủ.”

      “Đúng thế, cậu đoán đúng, vì cái gì mà trong Bệnh thất có phòng quí tộc chứ.” Draco oán trách.

      “Nhà Potter cũng là quý tộc, Draco.” Tôi nhắc nhở cậu.

      “Hừ… khiến ta đây thất vọng, tên đó căn bản là làm bôi nhọ danh dự quý tộc.” Draco “Tên đó nên làm Cự quái quí tộc, hôm nay tên đó xin lỗi tớ, cậu biết chứ cái tên đó trưng cái bản mặt có bao nhiêu ghê tởm đâu?!”

      “Cậu ấy xin lỗi …cậu?” Tôi trố mắt nhìn.

      “Đúng vậy, bất quá tớ thấy biểu tình của tên đó như cười nhạo tớ.” Draco căm tức .

      “Hình như vậy.” Tôi cho có lệ, cố gắng kìm nén cho gương mặt lên ý cười nào.

      Draco hừ tiếng, lảng sang chuyện khác: “Vậy lát hồi sao cậu trở về?”

      Tôi quái gở nhìn cậu ấy: “ trở về?”

      “Ngu ngốc” Cậu lớn tiếng mắng, “ tại là giới nghiêm rồi!”

      Tôi há miệng thở dốc, sau đó ngậm lại.

      “Khi tớ tới còn chưa giới nghiêm mà!” Tôi đành chịu .

      “Cậu thể để ý thời giờ tý sao?” Draco xem chừng muốn rít gào vào mặt tôi .

      “Ah… …” Tôi lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, “Cậu cũng biết mà, tại tớ lo cho cậu quá thôi.”

      Cậu ấy thoạt nhìn rất “ăn” câu này, giọng mắng “Ngu ngốc”. Ngoảnh mặt .

      “Xem ra đêm nay tớ phải ngủ ở Bệnh Thất rồi.” Tôi đến cái giường bên cạnh cậu ấy, ngồi xuống.

      “Nếu bị bà Pomfrey phát , cậu bị giết!” Cậu ấy xoay đầu .

      “Thà bị giết còn hơn bị bắt rồi trừ điểm nhà.” Tôi “lời lẽ ngay thẳng” “Tớ là Slytherin, tớ có trách nhiệm phải giữ toàn vẹn điểm số cho nhà đến cuối cùng.”

      “Tùy cậu.” Draco lười biếng . “Phiền cậu giúp tớ kéo rèm giường lại. Chúc ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon, Draco.”
      ly sắc, thuytTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80: Đến thăm lúc nửa đêm


      Đến nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi thanh ở bên ngoài.

      “Ngay bây giờ? là nửa đêm, thể thăm!” bà Pomfrey .

      Cụ Dumbledore cười : “À, Bobby, yên tâm, chúng tôi đánh thức cậu nhóc đâu. Nhìn chút là được rồi.

      thanh hơi thở khinh thường vang lên. Tôi đoán là giáo sư Snape.

      Tôi vội nhảy xuống giường, nắm mành che quanh gường, vào phía trong màn che giường Draco.

      Draco mơ màng : “Sao thế?”

      Tôi vội che miệng cậu ấy lại: “ thôi… Hình như cụ Dumbledore đưa người đến thăm Potter.”

      Draco mơ màng xoa xoa mặt cho tỉnh ngủ. Sau đó cậu ta cười xấu xa. Cậu ta giọng bên tai tôi : " Nếu cậu bị phát … "

      " Tớ có thể bị phát , xui xẻo. " Tôi nhăn mặt , " Tớ nghe thấy giọng giáo sư Snape. "

      Cậu ta lùi sang bên : " Cậu lên đây, ở đấy vẫn có thể nhìn thấy chân cậu qua mành che. "

      Tôi leo lên giường Draco, hồi hộp chờ đợi.

      thanh cửa bị đẩy ra.

      " Lucius. " Giọng mượt mà như lụa của giáo sư Snape vang lên.

      " Tớ nghĩ… cậu đoán trượt rồi… " Draco căng thẳng .

      " Cái gì cơ ? " Tôi nghi hoặc .

      Cậu ta giật mình… sau đó vô lực nằm xuống, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Nhưng cậu ấy mặc kệ, giọng : " xuống ! Trốn ! "

      Tôi nháy mắt hiểu được ý của cậu ấy, bởi vì thanh tôi chưa bao giờ nghe thấy : " Draco ? " Lại còn về phía này. ràng là họ nghe thấy thanh từ bên này.

      Tôi bối rối, nhảy xuống giường, xốc mành phía bên kia, xoay người chuẩn bị chui ra ngoài.

      Nhưng mành che bị kéo ra. thanh giáo sư Snape ngạc nhiên truyền đến : " Hopper ! "

      " Trò Hopper ! " giọng bà Pomfrey “Sao trò lại ở trong này ? "

      Tôi chỉ mới kịp bên giầy, chân hở ra, tóc tai lộn xộn, hai tay cầm mành che, mới chui vào được nửa, giống như con chuột có tật giật mình vậy.

      Lòng tôi rên rỉ tuyệt vọng.

      Có cái gì có thể so với thời điểm xấu hổ này ?

      Tôi cố gắng bình tĩnh giầy, cứng ngắc xoay người.

      " … Giáo sư. " Tôi miễn cưỡng mỉm cười.

      Bà Pomfrey có vẻ kinh ngạc, giáo sư Snape nghiêm mặt đen, lạnh lùng nhìn tôi. Cụ Dumbledore cười tủm tỉm.

      Còn người đàn ông mặc áo choàng đen, cầm cây gậy đầu hình rắn màu bạc, là cha của Draco mà tôi từng nhìn thấy. Giáo sư Snape gọi ông ta là " Lucius ".

      Đó là người đàn ông vô cùng đẹp trai, mái tóc màu bạch kim mềm mại rủ lên vai, sáng màu băng tuyết lạnh lẽo, con mắt màu bạc kim loại, làn da nhợt nhạt. Draco có hình dạng rất giống ông ta, khí chất ngạo mạn thể nhầm được làm cho tất cả mọi người nhìn thấy họ đều biết đây là hai cha con.

      giống Draco kiêu ngạo cùng chút độc ác, tôi ngay lập tức cảm nhận được, đây là người đàn ông trưởng thành, khí thế mạnh mẽ cùng độc ác làm người khác thể khinh thường. Draco có vẻ đẹp trung tính, mà khuôn mặt này người ông ta lại chỉ có thể dùng từ tuấn để đến… tuấn lạnh lẽo giống kim loại.

      Ông ta kinh ngạc nhướn nhướn mày, ánh mắt lướt qua tôi, giống như là nhìn thấy cái bàn, cái ghế tựa hay là vật gì đó phải là động vật sống, chút cảm xúc đều ra.

      " Draco ? " Ông ta dùng thanh tao nhã đầy quý tộc kéo dài ra, " Con có thể giải thích chút chuyện gì xảy ra ở đây ? "

      " Vâng, thưa cha. " Draco nghiêm mặt , tôi chưa bao giờ thấy hình dáng ngoan ngoãn của cậu ta. " Đây là người mà con từng với cha, Sylvia Hopper. Cậu ấy lo lắng cho con nên mới đến thăm, bởi vì đến thời gian giới nghiêm mà chưa kịp trở lại phòng ngủ nên buộc phải ngủ lại bệnh thất. "

      " A ! Là Hopper cứu con ? " Lucius Malfoy quay đầu về phía tôi rồi gật đầu, môi là nụ cười nhạt đầy giả tạo, " Rất vui được gặp cháu. "

      " Chào chú, chú Malfoy. " Tôi duy trì nụ cười cứng còng, chào ông ta.

      " Ta thể ngắt lời mọi người, ta biết là mọi người còn nhiều điểu muốn . " Cụ Dumbledore mỉm cười nhìn chúng tôi, " Nhưng trò Hopper ở thời điểm này đáng ra phải ở phòng ngủ của mình, có phải ? Severus, có thể đưa trò Hopper về phòng ngủ của mình chứ ? "

      Giáo sư Snape dùng con mắt màu đen trừng tôi. Cuối cùng ông ấy xoay người ra ngoài.

      " theo tôi, trò Hopper.”

      Dọc đường tôi đều cúi đầu theo giáo sư Snape, áo choàng ông ấy bay phần phật trước mặt tôi. Cho đến khi chúng tôi tới phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, ông ấy mới xoay người nhìn tôi, :

      “Có lẽ đầu trò Hopper chứa đầy cỏ lác nên thể hiểu được, nhưng là giáo sư, tôi có trách nhiệm nhắc trò, nam nữ có khác biệt.”

      Tôi cúi đầu xuống, giải thích: “Giáo sư, em thề là phải như mọi người nhìn thấy…”

      Giáo sư Snape nổi giận thở phì phì, cực kỳ tức giận xoay người kéo áo choàng rời .


      Chương 81: Gadda và thanh



      Đến tận thứ hai tôi mới nhìn thấy Draco dãy bàn.

      " Cậu có khỏe ? " Tôi hỏi.

      " Mình vẫn ổn, mình thể tin được là mình có thể ở cùng với Potter nhiều ngày như vậy. " Cậu ấy ghê tởm nhăn mày, " Cậu biết những người đến thăm Potter có bao nhiêu đáng ghét, bọn họ giống như đám Bolger Nibo ! "

      " đáng sợ. " Tôi cho có lệ.

      " Rất kinh khủng ! Bọn họ làm mình thể ngủ được ! Này, Sylvia, " Draco khiển trách trừng mắt nhìn tôi, " Mấy ngày nay cậu thăm mình ! "

      " Chỉ là mình thể đối mặt với bà Pomfrey ". Tôi vô lực .

      " Ồ ? " Blaise tò mò hỏi, " Mình bỏ lỡ cái gì sao ? "

      " Đêm hôm mình vào bệnh thất, Slyvia đến thăm mình, bởi vì đến giờ cấm lại nên cậu ấy phải ở lại bệnh thất " Draco ngắn gọn, " Nhưng đến nửa đêm có người tới, ấy trốn giường của mình. "

      " Mình nghĩ bọn họ thăm Potter. " Tôi đau lòng .

      " Kết quả là bọn họ thăm mình, cha mình. Cho nên ấy bị phát . " Draco sung sướng khi có người bị xui xẻo.

      " vui khi xui xẻo của mình có thể làm cậu vui như thế. " Tôi .

      Blaise cười to : " Ồ, , cậu gặp may gì cả. Sylvia. "

      Parkinson hừ tiếng, mất hứng mang đĩa đựng thức ăn đến chỗ bàn ăn.

      Buổi chiều có tiết học, Draco bởi vì bị thương nên luyện tập.

      Tôi thừa dịp phòng sinh hoạt chung có ai, nhanh chóng đưa cậu ấy đến phòng ngủ của tôi.

      " Mấy ngày cậu có ở đây, tiến độ của mình chậm rất nhiều ! " Tôi oán giận , " Blaise đến để chỉ để quấy rối thôi. "

      Draco nhìn phòng của tôi đầy ren và hoa sen nhíu mày.

      " Mình còn tưởng rằng mình tới phòng ngủ của Pansy. "

      " Toàn bộ tinh thần của Blaise để tại đây, cậu xem còn có hoa ! Bây giờ Knight chỉ ngủ ở phòng còn đâu chịu ở đây. Phòng ngủ của Parkinson cũng giống thế này ? đáng sợ. Vì sao bọn họ cứ nghĩ nếu có thú bông mềm mại cùng đăng ten giống con chứ ? " Tôi hỏi, " À ? Cậu còn đến phòng ngủ của Parkinson ? "

      " qua. " Draco lảng sang chuyện khác, " Các cậu nghiên cứu đến đâu rồi ? "

      " À… " Tôi tìm quyển sổ ghi chép, " Bùa chú Cường quang nghiên cứu xong - xem nhé, mình thề lần này là do mình mình nghiên cứu, khi bị người khác quấy rối. " Tôi đóng quyển sổ lại, " Tiếp theo… mình nghĩ xem có thể nghiên cứu tạo ra bùa chú giống như nhảy dù. "

      " Nhảy dù là cái gì ? " Draco tò mò .

      " Là trò chơi của Muggle, Drac co. Khi dùng nó có thể an toàn nhảy từ cao xuống đất. " Tôi , " Mình thấy là Quidditch quá nguy hiểm, nếu có bùa chú như thế, chuyện lần này có thể tránh được. "

      Draco suy nghĩ : " Nếu có thể thành công, mình nghĩ dạy cho đội Quidditch nhà mình. "

      " Đương nhiên ! " Tôi " chỉ có nhà Slytherin, các đội bóng khác, cho dù là Gryffindor cũng sao. "

      " Vì sao muốn dạy bọ Gryffindor ? " Draco nhăn mặt lại.

      " Bùa chú chỉ có ý nghĩ khi có người sử dụng, mình nghĩ cậu hiểu mà, Draco. "
      Knight đẩy cửa vào, yên lặng tiếng động vào, nằm úp sấp cái đệm màu hồng phấn.

      " Cái đó? " Draco chỉ vào Knight.

      Tôi bất đắc dĩ : “Là Blaise bố trí cho nó, nhìn ngu ? Knight rất ghét nó nhưng sau đó nó lại phát cho dù là ngủ cái đệm màu hồng phấn còn tốt hơn là ngủ dưới sàn nhà.”

      … mình đến cái kia kìa.”

      Tôi đến, đẩy đám lông rậm của Knight ra, phát bên trong là cục tròn tròn màu nâu.

      “Gadda.” Tôi giật mình , quay đầu giải thích với Draco, “Đây là con cú mèo nhà mình.”

      Tôi nâng nó lên, phát chân có gì, cũng mang thơ đến. “Ồ, mày đến đây chơi?”

      Con cú mèo kêu hai tiếng cu cu (P/s: mình thử nghe nhưng biết viết như thế nào luôn), chui vào trong tóc tôi.

      “A, , đầu của tao phải là lông của Knight.” Tôi lấy nó ra từ đầu.
      Nó bực tức mổ tôi hai phát, tiến vào lông của Knight.

      ----

      Gadda chơi trong phòng tôi đến tối, Draco mang cho nó thức ăn cú mèo cao cấp nhất. Tôi mở túi ra, cho nó ăn mấy miếng, còn lại để vào túi treo chân cho nó.

      Nó vô cùng thân thiết mổ mổ ngón tay tôi, lắc la lắc lư bay .

      Ngày kế tiếp của tôi lại tiếp tục giống như những ngày khác. Giáo sư Snape luôn nghiêm mặt với tôi, tôi may mắn khi là Slytherin lại được đối xử như là Gryffindor trong môn học Độc dược, cho dù tôi làm tốt đến đâu cũng được lời khen.

      Nhưng vẫn còn rất may là ông ấy ghét đến nỗi trừ điểm của nhà Slytherin.

      Giáo sư Lupin dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vẫn thú vị như thế, ông ấy là giáo sư có tài, chúng tôi học được rất nhiều từ những bài học của ông.

      Môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của giáo sư Hagrid vẫn chán như thế, mấy tháng trước chúng tôi vẫn chăm sóc bọn Sâu bướm Fuluo Bo, có lẽ bọn tôi chiếu cố nó mãi mãi.

      Làm tôi khó chịu nhất là ông ấy nhìn tôi áy này từ chỗ mà ông ấy cho là rất bí mật, điều này làm tôi thoải mái chút nào, tôi cảm thấy hành động của Buckbeak phải do lỗi của ông ấy, nếu thẳng… ràng là Draco tự chuốc lấy vạ.

      Cuối cùng tôi cũng thể chịu đựng được nữa, sau khi hết tiết học chăm sóc lũ Sâu bướm Fuluo Bo, tôi đến hỏi ông ấy: “Chúng con còn phải chăm sóc bọn sâu đáng ghét này đến bao giờ?”

      Ông ấy lo lắng vặn bàn tay to đen đúa của mình: “À, lũ sâu bướm Fuluo Bo này rất đáng … ta muốn … chúng ít nhất rất an toàn…”

      “Sinh vật huyền bí an toàn có rất nhiều,” tôi , “Thầy vì sao lại tìm ít sinh vật đáng chút? Ví dụ như các nàng tiên tí hon và v…v…. Con nghĩ rằng điều này làm cho chúng con càng có hứng thú với môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.”

      Tiết học tiếp theo, may quá, chúng tôi thoát khỏi lũ sâu bướm Fuluo Bo chết tiệt. Mặc dù các nàng tiên tí hon cũng phải là sinh vật quá quý hiếm, nhưng chúng lại cực kỳ xinh đẹp, đôi cánh trong suốt hoặc rất nhiều màu cùng với nhắn, rụt rè, chúng quơ đũa phép như , đáng đến nỗi làm mọi người muốn mang về.

      là cũng có nữ sinh làm như vậy, các ấy để nàng tiên tí hon vào trong túi áo, mang về phòng ngủ để trang trí.

      Coffey học năm thứ bảy, bận thi N.E.W.T, tôi chỉ gặp ấy ở buổi gặp mặt của Hội vào hai tuần lần. Ở Hội tôi gặp Martina Hosea, chị ấy là học sinh năm thứ năm, có mái tóc mềm màu nâu cùng đôi mắt màu nâu, nhìn thoáng qua thấy chị ấy là có giáo dục, là người dịu dàng thùy mị, cực kỳ hiểu biết về phép thuật Hắc ám. Từ lúc Hội được thành lập có được hai mươi ba phép thuật trong đó có ba cái là chị ấy cung cấp. Trong học tập phép thuật Hắc ám, chị ấy giúp tôi rất nhiều.

      Draco bắt đầu đổi giọng, dù cậu ấy là Phù thủy, cũng tránh khỏi thời kỳ này. Cậu ta buồn bã với chất giọng vịt đực của mình, nên rất hạn chế mở miệng.
      Thực tế tôi cảm thấy giọng này rất dễ nghe.

      “Ồ, thay đổi giọng?” Blaise hào hứng dào dạt mà đưa các loại trứng luộc linh tinh mà mình thích đến trước mặt Draco, “Cậu cần ăn nhiều những thứ này. Cậu dậy chậm quá đấy.”

      Draco dậy là muộn, những đứa trẻ nước ngoài đều dậy sớm. Nam sinh năm ba chỉ còn có cậu ấy chưa dậy , Blaise từ năm nhất thay đổi giọng.

      Draco cau mày ghét bỏ mấy món đó: “Có thể ăn được ?”

      “Tiếp theo là thời kỳ dậy rất quan trọng.” Blaise cười vui vẻ đưa bánh pút-đinh đến trước mặt Draco, “Trừ khi cậu muốn giọng ồm ồm hoặc lùn tịt. À, cậu có tưởng tượng Malfoy lùn tịt có giọng ồm ồm ?”

      Draco nhìn bánh Pút-đinh ăn luôn, rầu rĩ chọc đĩa chất đầy đồ ăn.

      “Blaise…” Tôi chần chừ hỏi, “Ăn những cái này có thể tăng cường cho dậy à?”

      “Đương nhiên.” Blaise chắn chắn . Cậu ta nhướn mày hiểu , nhìn về phía ngực tôi, " …có lẽ cậu bồi bổ vẫn còn kịp. "

      Parkinson phì cười.

      Tôi cảm thấy mặt nóng ran, trừng mắt nhìn cậu ta.

      Lễ Giáng sinh sắp tới rồi, huynh trưởng Strong lại làm công việc thống kê danh sách học sinh ở lại trường. Tôi cực kỳ buồn chán khi biết nhà Slytherin chỉ có mình tôi ở lại.

      " Mình nghĩ, " Draco nhìn tôi ngồi thảm , " cậu có thể cùng mình đến trang viên Malfoy. "

      " . " Tôi lười biếng tựa vào người Knight , " Hai bác Malfoy chào đón mình đâu. "

      Cậu ta biết tôi đúng, vì vậy trầm mặc.

      " Nhưng Black còn chưa bắt được, mình cậu ở ký túc xá sợ sao ? "

      " sao đâu, yên tâm Draco. " Tôi ôm chặt Knight, nó được tôi nuôi rất tốt, lông bóng mượt. Mặc dù vẫn hơi gầy, nhưng có bộ dạng suy yếu quá mức. " Mình còn có Knight, nó tại rất khỏe có thể giết cả quái vật khổng lồ. Bé cưng, mày bảo vệ tao chứ ? "

      Knight gâu tiếng, tôi cười lớn, hôn cái vào mũi nó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :