1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai - Diệp Hề Lương (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Truyện ngắn số 4:

      Thứ sáu nọ, Hứa Vi Mộ hẹn Úc Cẩn ra ngoài dùng bữa lại bị từ chối.

      cảm thấy kì lạ. nếu là bình thường bận công tác, chỉ cần để ý đến chút thôi, quấn lấy bắt dành giờ cho . Vậy mà bây giờ chủ động mời hẹn hò lãng mạn, lại từ chối. Xem ra dục cự hoàn nghênh đây mà.*

      (*) Muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

      Lúc tan tầm về đón , còn ra vẻ ngạc nhiên:

      phải em rồi sao?”

      nhịn xuống, nghiêm nghị :

      “Chỉ cho em cơ hội thôi đó!”

      Úc Cẩn nghiêng đầu, hình như chọn lựa, tiếp đó lè lưỡi:

      “Vậy chúng ta chút, trước 10h phải trở về. ”

      “Có việc gì sao?” nhìn dáng vẻ bất an , hỏi.

      trả lời thản nhiên:

      “Tối nay em còn phải xem 'Papa ơi mình đâu thế!' ”

      Hứa Vi Mộ nghe vậy nhíu mày:

      “Cái đó có gì hay đâu chứ?” ra cái muốn hỏi là coi cái đó mục đích là xem papa hay xem đứa .

      Úc Cẩn lầu bầu:

      “Feynman con trai của Sam rất đẹp trai! Dương Dương con trai của Dương Uy cũng vô cùng đáng luôn!”

      Sắc mặt Hứa Vi Mộ tốt hơn chút, thở phào:

      “Hứa Niệm Vũ còn đẹp trai và đáng hơn. ”

      “Ai?”

      “Con . ”

      “…”

      “Chẳng lẽ phải em ám chỉ phải nổ lực thêm tí nữa sao?”

      “…”

      “Có điều con trai nhất định phải giống , gien của em khiến cho trình độ của con xuống thấp mất. ”

      “…”

      “Chi bằng chúng ta ra ngoài nữa, đêm nay bắt đầu nỗ lực, thế nào?”

      “…”

      Cuối cùng Úc Cẩn vẫn thể xem, "Papa ơi mình đâu thế?!" Bởi vì người nào đó rất nỗ lực!!!

      Nhưng mà… Sau này hai người họ sinh lại ra công chúa.
      Last edited: 27/7/16

    2. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Ngược tên con vs tên bố trong chương trình Bố ơi rồi ý bạn ^^.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      @garan2602 sai tên tiếng phải bạn, mình sửa lại rùi đó có đúng chưa? mình coi chương trình này nên biêt :021:

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 48: Kết thúc

      Lúc Lâm Khê bước vào phòng, còn có chút do dự và thấp thỏm, hít hơi sâu, miễn cưỡng tự trấn an bản thân.

      Úc Quốc Bình sớm ngồi chờ mình, tay ông cằm tách trà, thỉnh thoảng hớp vài ngụm, chậm rãi nhíu mày như suy nghĩ gì đó. Thấy Lâm Khê tới, ông đứng lên bảo:

      “Đến đây, ngồi xuống . ”

      Ông cố tỏ ra tự nhiên nhưng vẻ mặt khó tránh khỏi lúng túng, động tác cũng có phần lưu loát.

      Lâm Khê chỉ gật đầu, rồi ngồi xuống, thoáng liếc nhìn ông rồi chuyển tầm mắt chỗ khác. Ông liền :

      “Muốn uống chút gì đó ?”

      “Cháu uống trà là được rồi. ”

      Trong khoảng thời gian ngắn, hai người lại rơi vào yên lặng, mấp mấy môi mỏng rồi lại chần chừ.

      Rất lâu sau, Úc Quốc Bình thoáng ngẫm nghĩ, lại mở miệng:

      “Mẹ cháu…”

      Mí mắt trái của Lâm Khê đột nhiên nhảy dựng, giành :

      “Xin lỗi. ”

      Ông thở dài hơi, lắc đầu:

      “Cháu cần phải lời xin lỗi, chuyện này suy cho cùng, quả bác cũng có vài phần trách nhiệm. ”

      Lâm Khê tay níu chặt lấy vạt áo, cúi đầu, im lặng gì.

      Lát sau, ông do dự hỏi:

      “Cuộc sống của mẹ cháu giờ thế nào, Cháu… có thể cho bác biết ?”

      Lâm Khê chần chờ lấy quyển nhật ký trong túi của mình ra, đưa cho Úc Quốc Bình, :

      “Mẹ thường có thói quen viết nhật ký, chuyện của bà đều viết hết trong này. ”

      Úc Quốc Bình nhìn ra thái độ Lâm Khê đối với ông vẫn còn né tránh, chỉ có thể coi là vừa buông bỏ ân oán mà thôi, ông lẳng lặng :

      “Nếu như những người của Lâm gia khiến cháu ở thoải mái, bất cứ lúc nào cháu cũng có thể tìm đến chú, xem Úc gia làm như nhà của mình, huống chi cháu và tiểu Cẩn từng là bạn tốt. ”

      Lâm Khê nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Úc Quốc Bình, mặt ông tại có chút nào là giả dối, lại mấy tỏ ra vui mừng mà trả lời:

      cần đâu. Úc Cẩn tha thứ cho cháu. ”

      “Nó là con chú, chú rất tính nó, chỉ cần tiểu Cẩn hiểu mọi chuyện, nó nhất định nghĩ thông suốt. ”

      “Tiểu Cẩn, có chuyện quan trọng muốn cho em biết. ”

      Sau vài ngày du lịch, đây là lần đầu tiên Hứa Vi Mộ nghiêm túc chuyện với Úc Cẩn.

      làm gì nghiêm túc như vậy? Chuyện gì thế?” Úc Cẩn cười đùa thúc cánh tay của .

      “Là chuyện về Lâm Khê. ”

      Úc Cẩn cứng đờ người trong phút chốc, sau đó thờ ơ :

      “Được, về cậu ta làm gì?”

      gạt em. ”

      “Cái gì?”

      “Em hỏi tại sao lúc trước phải cặp với ấy, lừa em là vì muốn để cho em ghen. ”

      Úc Cẩn ngây ngẩn cả người, biết rốt cuộc là có ý gì, hơn nữa vẻ mặt của Hứa Vi Mộ càng khiến Úc Cẩn khó hiểu.

      “Em có biết rốt cuộc mẹ Lâm Khê là người có thân phận thế nào ?”

      lắc đầu, chuyện của đời trước, hiểu .

      chỉ biết điều, mẹ Lâm Khê là kẻ thứ ba, có quan hệ với người có vợ là ba Lâm Chấp, rồi sanh ra Lâm Khê.

      Hứa Vi Mộ ràng:

      “Mẹ ta và ba em cùng nhau lớn lên ở Úc gia, là người mà bà nội nhận nuôi. ”

      Úc Cẩn trợn tròn mắt, tỏ vẻ thể tin tưởng được. Hứa Vi Mộ nhanh chóng giải đáp:

      ta tưởng lầm dì Tâm là kẻ thứ ba chen ngang vào quan hệ của chú Úc và mẹ mình, cho nên…”

      nghe được đáp án, đầu ngón tay giật giật, có chút run rẩy. cho rằng Lâm Khê có lẽ chỉ bởi vì ghen tị với , cho nên biết thích Hứa Vi Mộ còn cố tình cặp với . Nhưng ngờ rằng sau lưng còn có chuyện tình cảm đời trước làm liên lụy.

      Ba mẹ , phải hiểu hơn chứ. Tình cảm của bọn họ trước giờ hề có chút gì là giả dối, tính tình ba ôn hòa hữu lễ, mà mẹ lại càng hiền lành dịu dàng, sao có thể là người như vậy được?

      Trước khi Hứa Vi Mộ xong Úc Cẩn tranh :

      “Cho nên… cậu ta lấy cớ đó mà ép quen với cậu ta? Còn biết mọi chuyện nhưng cũng gạt em?”

      Hứa Vi Mộ khó khăn mở miệng:

      “Lúc ấy cũng vừa hai mươi tuổi, rất nhiều chuyện có còn cách nào gặp người lớn để xác nhận, phải cố ý gạt em. ”

      Nhưng Úc Cẩn lại nở nụ cười châm chọc:

      cảm thấy ba mẹ em giống người như vậy sao?”

      phải! Chú Úc và dì Tâm là người thế nào rất ràng, nhưng mà lúc ấy chứng cớ Lâm Khê đưa ra vô cùng xác thực, chỉ có thể đồng ý trước, sau đó tự mình tự điều tra. ”

      Úc Cẩn chỉ hỏi:

      “Bây giờ sao? Tại sao giờ lại cho em biết?”

      “Bởi vì chân tướng việc . ”

      “Chân tướng?”

      “Ừ. Mẹ Lâm Khê chỉ đơn phương ba em mà thôi, chú Úc trước giờ có thích bà ta, mà mẹ em căn bản cũngkhông phải là kẻ thứ ba. ”

      có bất kỳ kinh ngạc hay thở phào nào, bởi vì Úc Cẩn chưa bao giờ hoài nghi điều này.

      “Mẹ ta và ba Lâm Chấp xảy ra chuyện gì?”

      “Say rượu… Tình đêm. ”

      “…”

      Mẹ Lâm Khê chỉ vì say rượu nên mới trở thành kẻ thứ ba, thậm chí nếu như bà ta còn sống, cũng phải gọi bà ta tiếng “”.

      Nghe Hứa Vi Mộ xong mọi chuyện cần thiết, Úc Cẩn khỏi có chút hoang mang, lại còn có chút thông cảm cho Lâm Khê.

      Bà ta mới chỉ vừa hai mươi tuổi mang thai, hẳn là trong lòng phải mang lấy rất nhiều tổn thương đúng ?

      Việc đầu tiên sau khi Úc Cẩn xuống máy bay chính là khởi động máy gọi điện cho Nhan Tập Ngữ.

      “Tớ về rồi. ”

      Nhan Tập Ngữ bên kia cười dịu dàng lại hài hước:

      “Rốt cuộc Hứa Vi Mộ cũng chịu trả cậu về rồi sao?”

      “Lát nữa tớ đến nhà tìm cậu, chúc mừng cậu có em bé, tớ muốn làm mẹ nuôi đứa !”

      Hứa Vi Mộ bên cạnh ôm trán, như vậy chẳng phải chính là cha nuôi sao? Xưng hô như vậy nghe hay chút nào…

      Từ lúc Nhan Tập Ngữ nhận kết quả có thai đến nay bị Lâm Chấp cưỡng chế nghỉ làm ở nhà, làm cho cảm thấy sắp ngột ngạt đến phát điên. Máy vi tính, điện thoại di động đều được đụng vào, cho nên Úc Cẩn gọi vào điện thoại bàn.

      Úc cẩn cúp điện thoại, thể giấu hết hưng phấn của mình, Nhan Tập Ngữ có em bé, là hạnh phúc.

      Hứa Vi Mộ cười cười:

      “Ngưỡng mộ lắm sao?”

      Úc Cẩn ra vẻ triết lý:

      “Tình có trăm ngàn loại, chỉ cần lòng nhau đều cảm thấy hạnh phúc. ”

      Khóe miệng Hứa Vi Mộ nhếch lên, xoa đầu , mặt toát nên vẻ mềm mại.

      Hứa Vi Mộ về công ty làm việc, liên tục tuần lễ, công việc ở công ty hẳn là dồn thành đống rồi. Úc Cẩn đến nhà Nhan Tập Ngữ chơi, lúc này mới giật mình.

      Bởi vì Nhan Tập Ngữ tương đối thích sạch , nhà cửa luôn được quét dọn gọn gàng, nhà của bọn họ luôn chỉ cần cởi giày là có thể vào trong. Nhưng bây giờ mặt sàn lại có lót 1 tấm thảm từ ngoài cửa đến thẳng giường ngủ, vừa nhìn thôi cũng đủ biết độ mềm mại của tấm thảm kia. Hơn nữa cho dù là như vậy, Lâm Chấp cũng để chân trần, vì sợ lạnh chân.

      Các gọc cạnh của bàn ghế dễ bị đụng vào người đều được bọc lại kỉ càng, ngay cả phòng tắm cũng có đệm lót chống trượt. Lúc này Úc Cẩn mới ý thức được: Nhan Tập Ngữ thai phụ sắp được làm mẹ.

      Úc Cẩn cảm thán:

      “Cậu hạnh phúc. ”

      Nhan Tập Ngữ lúc này mới mang thai chưa tới tháng, căn bản là có gì thay đổi, chỉ là gương mặt hình như có chút sáng hơn.

      “Cũng được thôi. ”

      Nhưng mà Úc Cẩn đến phải chỉ vì muốn thăm bạn, mà còn vì chuyện của Lâm Khê.

      Nhan Tập Ngữ nghe Lâm Chấp về chuyện này rồi. khó có thể ai là người phải chịu trách nhiệm trong chuyện này. Chữ tình ở đời ai có thể lý giải hết được.

      đề nghị:

      “Cậu nghĩ xem, hay là chúng ta gọi ta ra chuyện . ”

      Úc Cẩn lập tức lắc đầu:

      cần đâu, như thế rất lúng túng. ”

      người có lập trường lên tiếng chuyện với người biết mình hoàn toàn sai lầm, điều này khiến Lâm Khê được tự nhiên. ta cần phải lưu luyến quá khứ, cũng cần phải áy náy, bởi vì mọi chuyện đều ổn cả. Suy cho cùng, Lâm Khê cũng là người bị hại mà thôi.

      Nhan Tập Ngữ thấy vẻ mặt Úc Cẩn có chút đâm chiêu, đổi đề tài:

      “Cậu và Hứa Vi Mộ sao rồi?”

      “Lần này trở về đăng ký kết hôn luôn. ”

      “Ừ, sau khi xong hôn lễ tập trung tạo người, sinh ra công chúa, sau này làm vợ của con tớ. ”

      Úc Cẩn mỉm cười, nhưng sau đó trong lòng có chút lo sợ:

      “Cứ để sau này con cái lớn lên tự chọn lựa . ”

      Nhan Tập Ngữ hiển nhiên hiểu ý của bạn, khẽ gật đầu.

      Chuyện tình cảm, mãi mãi chỉ là chuyện của hai người, thể theo làm quyết định của người khác, nếu , chỉ có thể là bi kịch.

      Úc Cẩn trở về nhà, Lý Tâm và Úc Quốc Bình đều ở nhà, lần nữa lại cảm thấy do dự.

      Úc Quốc Bình thấy con về, há miệng định gì đó rồi lại thôi. Bởi vì bây giờ còn như trước nữa.

      “Ba, mẹ” - Úc Cẩn cởi mở gọi.

      Úc Quốc Bình chỉ nhàng đáp lại tiếng.

      Úc Cẩn chầm chầm ngồi xuống bên cạnh Lý Tâm, kéo cánh tay của bà :

      “Con biết rồi. ”

      Úc Quốc Bình sớm chuẩn bị tâm lý, cũng muốn để tâm nữa, cho dù con nghĩ ông như thế nào cũng được.

      Úc Cẩn để ý hình như từ lúc vào nhà đến giờ ba thèm ngó ngàng đến , bất mãn bĩu môi:

      “Ba, có phải vì con sang ở với Hứa Vi Mộ nên ba còn giận con đúng ?”

      “Đâu có. ”

      “Chứ sao ba chuyện với con. ”

      “Con trách ba sao?” – Úc Quốc Bình hơi khó mở miệng.

      “Con trách ba? Ba đâu có sai” – Úc Cẩn dựa vào vai mẹ mình từ tốn – “Con có ba mẹ tốt nhất thế giới, con rất hạnh phúc. ”

      Úc Quốc Bình và Lý Tâm liếc nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười. Sau đó họ nghe thấy Úc Cẩn bổ sung thêm câu.

      “Con còn có Vi Mộ. Ba, tụi con sắp kết hôn. ”

      Úc Quốc Bình cứng đờ trong phút chốc, mới cam lòng phát ra tiếng:

      “Ừm. ”

      “Ngày mai tụi con đăng ký. ”

      Cuối cùng Úc Cẩn cũng đồng ý gặp Lâm Khê. Chưa quá khứ thể quay lại, cho dù có thể quay lại nhất định trong lòng vẫn còn vướng mắc. Tình cảm có tì vết, dù có bù đắp thế nào cũng tìm được những cảm giác như ban đầu, chi bẳng cả hai cùng quên .

      Gần đây thành phố A náo nhiệt chuyện thiên kim tập đoàn Úc thị và thiếu đổng tập đoàn Hứa thị liên hôn. Có người phán đoán đây là liên hôn doanh nghiệp mang tính chất buôn bán, có người lại họ mà thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Có điều những lời đồn bên ngoài hề ảnh hưởng đến cặp vợ chồng son này chút nào.

      Tại khách sạn Khải Duyệt xa hoa nhất thành phố A, trước ngưỡng cửa đặt tấm bảng lớn, đó chính là hình cưới của Hứa Vi Mộ và Úc Cẩn. Hai người họ chụp vô số những tấm ảnh, bất kể là mới đây hay lúc , nhưng tấm hình này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

      hình, Úc Cẩn nghiêng đầu hôn Hứa Vi Mộ, ánh mắt tinh ranh, giống như là hôn lén, còn ánh mắt Hứa Vi Mộ nhìn nồng nàng thương. Người quen ai cũng nhìn ra được, tấm hình này chính là được chụp trong phòng làm việc của Hứa Vi Mộ.

      sai, tấm hình này đúng là chụp trong phòng làm việc. Đối với bọn họ mà đây là tấm ảnh đầu tiên thân mật chụp chung sau khi cả hai chính thức xác nhận quan hệ đương, cho nên họ vốn cất rất kĩ để làm kỷ niệm.

      Đại sảnh đầy hoa hồng đỏ, mùi hoa tản ra khắp nơi, trưng bày đầy những tranh vẽ khác nhau từ khi hai người họ mới quen. Hứa Vi Mộ mời họa sĩ nổi tiếng nhất để làm bộ tranh này. Những bức hình có ý nghĩa đối với bọn họ đều được Hứa Vi Mộ nhờ vị họa sư bậc thầy này vẽ lại.

      Nghiêm Uẩn Thi kéo Kha Thuấn Ngôn ra khỏi sảnh tiệc, nhìn trong bức , le lưỡi :

      “Đây là muốn theo đuổi? Gia thế cũng tệ, nhưng vóc dáng vẫn còn kém chút, vẫn là chúng ta trông đẹp đôi hơn. ”

      “…”

      nhìn Úc Cẩn cười hạnh phúc, nụ cười như vậy chưa từng nhìn thấy. Chỉ có Hứa Vi Mộ mới có thể khiến cho hạnh phúc, ai cũng chen vào được, bởi vì từ đầu đến cuối vẫn luôn bảo vệ hạnh phúc này.

      , Lâm Khê đúng là biết nặng . đánh giá bản thân quá cao, cũng đánh giá quá thấp tình cảm của dành cho Hứa Vi Mộ.

      Nhan Tập Ngữ nhìn thấy những bức tranh, thốt lên:

      “Hứa Vi Mộ lãng mạn ! Rất độc đáo!”

      Lâm Chấp ghen tị:

      lãng mạn sao?”

      trợn trắng mắt:

      biết hai chữ lãng mạn viết như thế nào hả?”

      Lâm Chấp kề sát tai , đầy thâm ý:

      “Tất nhiên biết. ”

      “… Em còn phải dưỡng thai!!” – Nhan Tập Ngữ trả lời.

      Úc Cẩn mặc bộ áo cưới trắng tinh, xẻ ngực, để lộ bờ vai trơn bóng, đầu đội khăn lụa mỏng. ôm tay Úc Quốc Bình, từng bước về phía Hứa Vi Mộ. ! Cảnh tượng này mong ngóng suốt 8 năm. Trước khi ngay cả mơ cũng dám.

      Úc Quốc Bình cầm tay con trao cho Hứa Vi Mộ, vốn luôn nghiêm nghị trước mặt Hứa Vi Mộ, vậy mà giờ ông câu nào rời khỏi kháng đài. Có người , hôn lễ là nơi khiến người ta có những khoảnh khắc xúc động nhất. Nhưng ra Úc Quốc Bình trao tay con cho thằng đàn ông khác xong, bóng lưng ông trông ảm đạm đúng hơn.

      Hứa Vi Mộ cầm tay , ánh mắt nụ cười đều toát lên vẻ thỏa mãn, còn khóe mắt Úc Cẩn lại có chút ướt át.

      Sau khi trao nhẫn cho nhau, thời gian dường như ngưng lại. Bởi vì khoảnh khắc vĩnh cửu này khắc sâu vào trong tim của hai người.

      Lâm Khê đứng bên ngoài sảnh tiệc yên lặng nhìn vào. Tốt rồi, bọn họ rất hạnh phúc. Nhan Tập Ngữ liếc mắt nhìn thấy Lâm Khê, muốn đứng dậy, lại bị ra hiệu dừng lại.

      nên xuất . Chỉ là… muốn đến xem mà thôi.

      - Hoàn chính văn -

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Phiên Ngoại về Lâm Khê

      Lúc bắt đầu hiểu chuyện, tôi chỉ biết mẹ là mời rượu trong quán bar.

      Ngày nào bà cũng đến khuya mới về nhà. Toàn thân đều là mùi rượu, đứng chệnh choạng. Tôi lấy khăn cho mẹ lau mặt, rót nước cho bà uống, nhưng bà lại hất đổ ly nước tay tôi. Mẹ than vãn rồi bắt đầu khóc. Tôi hiểu ý mẹ muốn gì, tôi chỉ biết khóc cùng với mẹ.

      Tôi biết gia đình tôi và những đứa trẻ khác giống nhau. Từ , tôi có ba, thậm chí trước giờ mẹ hề dạy tôi biết chữ ba viết như thế nào, đọc như thế nào. Lúc học, bạn bè đều cười tôi là con của bà mẹ đơn thân, mẹ tôi nhất định chưa chồng mà có con, rất có thể là vì muốn chen chân vào gia đình giàu có mà được.

      Tôi khóc chạy về nhà hỏi mẹ chưa kết hôn mà có con có nghĩa là gì, gia đình giàu có là sao, ba tôi là ai. Lúc ấy lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt của mẹ tôi đau đớn và dữ tợn vô cùng, sau đó tôi còn đề cập đến chữ ‘ba’ nữa.

      Trước kia mẹ cũng là thiên kim đại tiểu thư, căn bản biết thế nào là khó khăn, làm việc cả ngày về nhà bà thưởng rất mệt mỏi, chỉ đủ để sống qua ngày. Tôi nhớ có khoảng thời gian, tình trạng thân thể của mẹ yếu hẳn, thường xuyên ngồi lẩm bẩm mình. Có đôi khi còn đột nhiên lôi tôi ra, nào là phải chi đừng có tôi, phải chi lúc đó sinh tôi ra, thậm chí còn đánh tôi. Tôi cảm thấy sợ hãi, bất lực, chỉ có thể yên lặng nhịn đau lặng lẽ khóc, nhưng mà mẹ tôi giống như nghe thấy.

      Những lúc như vậy, tôi rất muốn gặp ba, nhưng tôi lại có ba. Nếu như tôi có ba, ba có đến cứu tôi ? Nếu như tôi có ba, ba có thương tôi nhiều hơn mẹ ? Sau đó lâu mẹ đột nhiên qua đời. Còn tôi biết chuyện gì cả. Bà cứ thế rời bỏ tôi. Bà nằm giường bệnh, bác sĩ rồi, còn tỉnh dậy nữa. Tôi khóc, nhưng mẹ để ý đến tôi, cũng mắng tôi, đánh tôi nữa.

      Tôi được đồng nghiệp của bà đưa đến nhi viện, nhưng các bạn ở nhi viện đều xem thường tôi, tôi là câm điếc. phải tôi câm, tôi muốn nhưng biết tại sao mở miệng được. cho đến ngày, bà sơ chăm sóc tôi với tôi rằng ba tôi tìm tôi. Tôi nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, người ăn mặt quần áo thẳng thớn như vậy là ba tôi sao?

      Tôi thích gọi người này là ba, vì trong lúc thu dọn di vật của mẹ, tôi vô tình phát được quyển nhật ký. Trong đó mẹ viết ba là người xấu, ông lợi dụng lúc bà say đoạt trong trắng của bà. Mẹ hận ông, cho nên tôi cũng hận ông.

      Tôi được ông đón trở về Lâm gia, căn phòng lớn xa lạ, còn có bà dì và ông xa lạ. Dì Tôn Uẩn thấy tôi liền xông ra, miệng chửi rủa liếng thoắng ngừng, còn trai nào đó, nhìn vẻ mặt là biết khinh thường tôi, chẳng khác gì những đứa trong nhi viện kia.

      Lúc ba có nhà, dì Tôn Uẩn đối xử với tôi tốt chút nào, thường sai tôi làm đủ thứ, rồi thường xuyên nhắc đến mẹ tôi, mỗi câu mỗi chữ đều đay nghiến nghe lọt tai. Người làm ở Lâm gia trước giờ đối xử với tôi cũng tốt, thầm cười nhạo sau lưng vì thân phận là con riêng của tôi.

      Tôi dần dần nhận ra mình ở trong nhà này chỉ là đồ dư thừa.

      Ở Lâm gia, tôi biết được Nhan Tập Ngữ, chị ấy và tôi cùng tuổi, là bạn của trai nên thường xuyên đến nhà chơi. Tôi biết mẹ chị là minh tinh lớn, hơn nữa còn lấy Từ Thiếu Khang, thương phú ở thành phố A.

      Nhan Tập Ngữ vô cùng tốt, chị giả tạo giống như những người ở Lâm gia, dường như chị cũng có thể đoán ra ở Lâm gia địa vị của tôi rất thấp. Tôi cảm thấy mình kém cỏi so với chị ấy. Chị ấy sinh ra là thiên kim được nâng niu trong lòng bàn tay, còn tôi có mẹ, chỉ là đứa mồ côi ăn nhờ ở đậu.

      Lúc đến Lâm gia chơi chị đến phòng tìm tôi, chuyện phiếm với tôi cả buổi. Khi chuyện, tôi nghe chị có bạn rất thân tên là Úc Cẩn. Mỗi lần trai về nhà nhìn thấy chị ở trong phòng tôi lại tức giận quát chị. Tôi có thể cảm thấy trai cực kì ghét bỏ tôi. Chị Tập Ngữ hiền lành dịu dàng như vậy, sao ta lại có thể đối xử với chị ấy như thế chứ.

      Chị Tập Ngữ bắt đầu dẫn tôi ra ngoài chơi. Lúc trước tôi sống ở thành phố Z, chưa từng có cơ hội tham quan thành phố rộng lớn như thế này. Mọi thứ ở thành phố A đối với tôi mà đều rất mới mẻ. Rồi chị dẫn tôi đến gặp Úc Cẩn, tính cách của cậu ấy vô cùng cởi mở, khiến cho người khác cảm thấy vừa gặp giống như bạn bè thân thiết vậy.

      Tôi vẫn còn nhớ lúc cả ba chúng tôi cùng nhau dạo phố. Hai người họ mua quần áo đều thuộc loại đắt tiền, đắt đến mức khiến người khác nên lời. Chưa bao giờ mẹ mua cho tôi những bộ quần áo đắt tiền như vậy. Đa số những bộ quần áo tôi mặc đều là hàng rẻ tiền ở những tiệm bình thường mà thôi.

      Úc Cẩn :

      “Tiểu Khê, bây giờ cậu còn giống như trước nữa. Giờ cậu là nhị tiểu thư của Lâm Gia, cần phải mặc quần áo đẹp chút. ”

      Tôi biết trở thành Lâm nhị tiểu thư có gì khác biệt hay , chắc đại khái là có tiền hơn chút. Lần đầu tiên trong đời tôi mua bộ quần áo mấy trăm ngàn đồng. Tôi kích động đến mức mặc nó suốt người chịu cởi ra, khiến cho hai người họ nhìn tôi chỉ biết lắc đầu cười.

      Có hai người họ ở bên cạnh, tôi cảm thấy mỗi ngày ở Lâm Gia còn khó khăn như trước nữa. Tuy nhiên, dần dần tôi phát ra, ba của Úc Cẩn tên là Úc Quốc Bình, cậu ấy chính là thiên kim của tập đoàn Úc Thị.

      Lúc này, hết thảy mọi chuyện đều giống như trước nữa.

      Tôi đến nhà Úc Cẩn chơi gặp mẹ của cậu ấy - Lý Tâm. Bà ấy có tính cách và khí chất vô cùng đặc biệt, bà luôn hỏi tôi thích ăn gì và thường đãi tôi những món ngon. Bà giống như dì Tôn Uẩn luôn ra vẻ đạo mạo kia. . . Nhưng tôi biết trước đây bà ấy chính là kẻ thứ ba.

      Tôi từng gặp ba Úc Cẩn. các tạp chí đều ông vô cùng thương con của mình, nhưng tôi nghĩ chuyện này chỉ là làm cho người ngoài xem mà thôi. Loại gia đình phú hộ giàu sang thế này, có được bao nhiêu nhà hạnh phúc. Lâm Diệu Kiến và Tôn Uẩn phải là điển hình về liên hôn vì lợi ích kinh doanh hay sao.

      Tôi dần dần hòa nhập vào trong thế giới của Úc Cẩn và Nhan Tập Ngữ. Tôi bắt đầu biết đến Hứa Vi Mộ, ta có chút đặc biệt. Tuy rằng hay cãi nhau với Úc Cẩn nhưng ra Hứa Vi Mộ vô cùng quan tâm cậu ta. Tôi biết loại tình cảm này. Đây là loại tình cảm vượt cả tình bạn bè.

      Tôi hỏi Úc Cẩn. Cuối cùng cậu ấy cũng thừa nhận rằng mình có cảm giác đó với Hứa Vi Mộ. Nếu như có chuyện gì ngăn trở, hai người họ nhanh chóng tiến đến giai đoạn tìm hiểu nhau.

      Cho nên tôi tìm Hứa Vi Mộ. Trước hết, tôi giả vờ thổ lộ để xem ta phản ứng thế nào. Quả nhiên ta từ chối tôi, thái độ của ta quá kiên quyết. Tôi còn lựa chọn nào khác đành phải dùng cách uy hiếp, toàn bộ cho ta biết.

      ngoài dự đoán, Hứa Vi Mộ rất kinh ngạc và có vẻ như tin lời tôi , nhưng cuối cùng ta cũng đồng ý với tôi. Lần đầu tiên chúng tôi hẹn nhau ở quán nước ngoài trời, tôi hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt hụt hẫng của Úc Cẩn, thậm chí còn có chút đắc ý. Hứa Vi Mộ Muốn đuổi theo nhưng lại bị tôi ngăn lại.

      Có điều, tôi ngờ Lâm Diệu Kiến đột nhiên muốn đưa tôi đến thành phố B để học tập nghiên cứu. Còn Hứa Vi Mộ nhân cơ hội này mà mượn cơ chia tay với tôi. Đến thành phố B, tôi mới biết được là do Lâm Chấp sắp xếp. Tuy nhiên trước đó Hứa Vi Mộ đồng ý với tôi quen với Úc Cẩn.

      Ở thành phố B, tôi quay trở lại trạng thái tự lập mình, muốn kết bạn với bất cứ ai. Mà bây giờ thứ tôi thiếu nhất chính là tiền bạc. Bất cứ tôi muốn cái gì, chỉ cần mở miệng xin Lâm Diệu Kiến, ông ấy lập tức cho tôi. Nhưng hiểu tại sao tôi có chút cảm giác vui vẻ nào.

      Cứ như thế tôi cắt đứt liên lạc với thành phố A suốt hai năm, bao gồm cả Úc Cẩn và Nhan Tập Ngữ. Chắc là bọn họ cũng trách tôi. Cho dù Nhan Tập Ngữ đối tốt với tôi thế nào địa vị của Úc Cẩn trong lòng chị ấy vẫn cao hơn tôi.

      Sau hai năm, Hứa Vi Mộ với tôi ta và Úc Cẩn quen nhau, mà lúc này đột nhiên có người tên là Kha Thuấn Ngôn đến tìm tôi. có thể giúp tôi trở lại thành phố A. Tuy nhiên, tôi phải giúp phá hoại tình cảm giữa Hứa Vi Mộ và Úc Cẩn.

      thể hiểu nổi bọn họ thích Úc Cẩn ở chỗ nào. Nhưng sau này tôi mới hiểu, đó là bởi vì cậu ấy rất chân , chút giả dối.

      Tôi hoàn toàn có kế hoạch trả thù cụ thể nào cả. Tôi chỉ làm những gì mà tôi cho là khiến Úc Quốc Bình và Lâm Diệu Kiến phải áy náy cả đời. Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì bị Lâm Chấp và Hứa Vi Mộ làm ngăn chặn.

      Mẹ đơn phương Úc Quốc Bình, còn Lý Tâm phải là kẻ thứ ba, tất cả đều là trách nhiệm của Lâm Diệu Kiến. Là ông ta lợi dụng lúc mẹ tôi tỉnh táo, hại cả đời của mẹ.

      Tôi quỳ mặt đất, trước quyển nhật ký của mẹ, hỏi vô số lần xin hãy cho tôi biết câu trả lời, hãy cho tôi biết tôi phải làm gì, nhưng bà trả lời tôi.

      Tôi trở lại thành phố Z, lại gặp được Úc Quốc Bình và Lâm Diệu Kiến ở trước phần mộ của mẹ, hai người đàn ông có mối quan hệ với bà. Tôi gì, chỉ lẳng lặng đem hoa bách hợp trắng trắng mà mẹ thích đặt trước phần mộ.

      Hai người họ nhìn tôi, muốn muốn gì đó rồi lại thôi. Tôi nhìn di ảnh của mẹ mỉm cười chua xót.

      Tôi cảm thấy tôi còn mặt mũi nào để gặp Úc Cẩn nữa. Từ đó tới giờ tôi luôn coi cậu ấy là kẻ địch của mình lại còn phá hủy hạnh phúc của cậu ấy. Cũng may vẫn còn kịp, cũng may Hứa Vi Mộ chưa từng từ bỏ.

      Úc Cẩn muốn gặp tôi, tôi có thể hiểu. Cậu ấy trách tôi, cũng hận tôi, như vậy là đủ rồi.

      Nhìn bọn họ hạnh phúc! Còn tôi, tôi cũng nên chuẩn bị đón nhận cuộc đời mới cho mình thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :