1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 99: Hoàng thượng tức giận
      Ở Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân nghe được tin Hạ tần quỳ bên ngoài Thừa Kiền cung chỉ biết thở dài. Nàng có thể làm làm, đời luôn có bất công, chẳng mong chu toàn được hết. Hạ tần làm thế là vì trong lòng nàng buông bỏ được.

      "Khuyên cũng được, cứ để kệ nàng thôi. " Chuyện này xảy ra, trong cung liên tiếp chết hai phi tần. Có lẽ trong lòng hoàng thượng cũng tức giận, vì thế hoàng hậu bị cấm cung khiến cung vụ đều giao tới tay nàng và Đức phi. Khỏi cần cũng biết hoàng thượng thất vọng thế nào.

      Hoàng hậu nương nương thất trách ở chỗ chỉ biết tin lời của Diệp thục dung, kịp thời nắm được tình hình Giang tiệp dư nơi đó. Cuối cùng gây ra kết quả này, hoàng hậu cũng khó chối bỏ trách nhiệm.

      Ngoài phòng còn có vài ma ma mang theo cung vụ đứng đợi. Tương Như Nhân cho người dẫn các nàng vào. Nếu tiếp nhận rồi, cũng nên làm cho tốt...

      Phía Thừa Kiền cung, Hạ tần nghĩ nàng còn có thể an ổn sống tốt ở trong cung nữa. Diệu nhi chết. Chuyện nàng đáp ứng ca ca cũng chưa làm được, còn để Diệu nhi chết thảm như vậy. Diệp thục dung bị ban chết sao. Đầu sỏ gây nên cái chết của Diệu nhi chính là Giang gia. Nếu có chuyện trước khi tuyển tú kia, bây giờ Diệu nhi vẫn vô tư phóng khoảng vui vẻ mà sống.

      Trần Phụng rất nhanh đưa nàng vào.

      Hạ tần quỳ ở trong điện, ngẩng đầu nhìn người đứng kia, dập đầu "Hoàng thượng, thiếp thân muốn cáo trạng Giang gia cố ý giấu diếm , để Giang tiệp dư tuyển tú tiến cung."

      Tô Khiêm Dương xoay người, sắc mặt trầm ngưng nhìn nàng "Giấu diếm chuyện gì?"

      Hạ tần xiết chặt nắm tay "Giấu diếm chuyện Hạ tần năm đó phát sốt, tâm trí rút lui về còn bảy, tám tuổi"

      Tô Khiêm Dương ánh mắt nhíu lại "Hạ tần, ngươi cũng biết ngươi là tội khi quân"

      Hạ tần lần nữa dập đầu, phủ phục ở đó, cao giọng "Lời thiếp thân , mỗi câu đều là . Năm đó tình huống Giang Diệu là thể bị lựa chọn. Nhưng ở Giang gia bị chủ mẫu làm khó dễ. Chờ khi Giang lão gia biết, Gưng Diệu có tên trong danh sách tú nữ. Chủ mẫu Giang gia ngăn cản Giang lão gia trình bày tình hình thực tế, trơ mắt nhìn Giang Diệu bị mang Lâm An thành. Vốn nghĩ rằng sơ tuyển bị trục xuất về nhà, ngờ lại qua được chung tuyển. Giang gia vì bảo vệ tính mạng của mình, cuối cùng phải che giấu . Nhưng Giang Diệu tâm trí như đứa trẻ bảy, tám tuổi, nàng thế nào có thể sống được trong cung này. Tạo ra kết quả như bây giờ, chính là do Giang gia lừa gạt mà ra. Cầu hoàng thượng cho Giang tiệp dư cái công đạo."

      Phi tần trong cung của mình tâm trí chỉ có bảy, tám tuổi, tương đương với đứa . Vậy mà dưới hoàng cung ai biết. Đây đối với hoàng gia quả thực là vũ nhục. Trước sơ tuyển đều có loạt kiểm tra, chẳng lẽ chỉ làm cho đẹp mắt thôi sao.

      "Chủ mẫu Giang gia vì sao phải làm khó dễ? " phi tần tâm trí bảy, tám tuổi hầu hạ bản thân, trong lòng Tô Khiêm Dương nhất thời dâng lên cảm giác khỏe.

      "Chủ mẫu Giang gia thời phải nguyên phối. Năm Giang Diệu hai tuổi mẫu thân nàng qua đời. năm sau Giang gia lại cưới, sinh ra đích thứ nữ Giang Thúc Nhi. Giang gia vốn dĩ có mối hứa hôn, định là Giang gia đích trưởng nhữ Giang Diệu. Kế mẫu muốn đem hôn này cho nữ nhi của mình, thuyết phục Giang lão gia được. Cuối cùng ở trong quá trình tuyển tú động tay chân, muốn Giang Diệu tiến vào tuyển tú, mặc dù là được chọn sau khi trở về hôn cũng chuyển người."

      Trần Phụng nhìn sắc mặt hoàng thượng ngày càng trầm, trong lòng kinh hãi. Giang gia chủ mẫu này lớn mật, chỉ vì mối hôn mà dám động đến đầu hoàng gia. Có lẽ chủ mẫu Giang gia ngờ được Giang Diệu vào cung, chỉ lòng nghĩ chuyện bảo toàn thanh danh của bản thân, đoạt hôn về cho nữ nhi. Nhưng khi chuyện này bị vạch trần ra, hậu quả rước phải người Giang gia thể tưởng tượng được. cái tâm trí bảy tám tuổi, trong ngày thường ngôn hành là nhìn ra điều gì. Tiểu thư khhê các lúc bảy tám tuổi, lễ nghi quy cũ nên giáo dưỡng đều giáo dưỡng hết nên biết đến ít. Nhưng đối với hoàng thượng mà , kia cũng chỉ như đứa , trong đầu liền nghĩ ra cái dạng gì.

      Hạ tần xong. Trong đại điện yên tĩnh mảnh, khí cực kì căng thẳng. Tuyển tú gian dối phán tội gì. Trước có Lam gia làm gương. Mà Giang gia vẫn sáng mắt. Bây giờ Giang tiệp dư chết thảm, muốn đòi cái công đạo. Công đạo này chỉ có thể là khiến nhà Giang gia chôn cùng.

      Giang đại nhân chỉ là quan tuần phủ tứ phẩm, Giang phu nhân có năng lực mua chuộc tuyển tú khó như vậy, để nữ tử như vậy vào, Tô Khiêm Dương tin.

      lâu sau, Tô Khiêm Dương nhìn Hạ tần quỳ "Giang gia có là hôn với ai?"

      "Là thứ tử Liên Gia." Hạ tần nhớ được rất ràng. Năm đó quan hệ của Giang phu nhân và Liên phu nhân tệ, hai người đồng thời có thai, liền định hôn cho hai đứa .

      "Trần Phụng" Đáy mắt Tô Khiêm Dương lên chút ý tứ, Trần Phụng chắp tay "Tiểu nhân lập tức tra"

      Chuyện mười hai năm trước của Diệp gia đều điều tra xong. Lúc Giang tiệp dư tuyển tú chỉ mới được bảy năm. Giang phu nhân thực có năng lực lớn như vậy, mua chuộc hết quan tuyển tú ở địa phương cũng mua được quan ở Lâm An thành. Vốn di ở phía Lâm An thành bên này là có dấu tay của Liên gia.

      Liên gia và Giang gia là ở trong tình huống thế này. Liên phu nhân qua đời sớm, sau đó Liên đại nhân cưới kế thất, so với Giang đại nhân chậm hơn vài năm. Liên gia cũng là ở sau khi thái tử phi tuyển định xong mới lên chức dần, định hôn ước với Giang gia cũng vẫn môn đăng hộ đối.

      Liên gia ra chút lực. Giang Diệu ngôn hành thường có khác biệt. Quan viên tuyển tú chỉ cho rằng Giang gia vội đưa nữ nhi vào cung để chờ hưởng phúc, thiếu vài bước kiểm tra cuối cùng vượt qua được.

      Nghĩ đến Liên gia làm thế nào có thể nghĩ tới Triệu gia, người đắc đạo toàn gia hưởng là dĩ nhiên. Trong cung có hoàng hậu và thái tử làm chỗ dựa, đương nhiên cảm thấy năng lực bản thân hơn bình thường. Nhưng chủ ý này lại đánh lên đầu hoàng gia, để hai cái phụ nhân lừa gạt. Hoàng thượng tức giận thế nào là có thể tưởng tượng.

      Vài ngày sau, người Giang gia tiến cung tế bái, bài vị của Giang tiệp dư cũng chưa thấy bị bắt lại. Cũng ngay đêm đó, bên ngoài Liên phủ bị quan binh bao vây, áp giải Liên đại nhân và Liên phu nhân vào nhà lao Hình bộ.

      Hai nhà Giang, Liên đều bị đóng cửa.

      Ba ngày sau Hình bộ khai đường thẩm vấn. Năm đó có đại phu xem qua bệnh cho Giang tiệp dư, lão ma ma từng hầu hạ, tất cả nha hoàn quản có liên quan của Giang gia đều bị dẫn tới chờ hỏi từng chuyện từng chuyện, tội trạng ghi ràng. Lúc này mới mang Giang gia lão phu nhân cùng Liên gia lão phu nhân tới.

      Kêu oan ở Hình Bộ kêu cho ai nghe. Nếu có chứng cứ xác thực cũng bị lôi đến thẩm vấn, cũng chẳng có dân chúng trẻn phố đứng nghe.

      Chuyện tuyển tú bảy năm trước, Giang đại nhân chút giấu diếm cũng , khai toàn bộ.

      trong lòng thẹn với vong thê cũng nữ nhi, áy náy bấy lâu nay. Bảy tám năm nay sống cũng chẳng an ổn.

      Giang lão gia khai hết, Giang phu nhân càng cần đến. Bên phía kia, Liên lão gia đối với chuyện hôn và tuyển tú chẳng hề biết gì. Đây đều là Liên phu nhân cũng Giang phu nhân thương lượng với nhau gây nên.

      Luận tội ra Giang gia là tội khi quân, phải xử trảm.

      Liên phu nhân có tham gia vào đó, tuy rằng bệnh tình của Giang Diệu nhưng là đồng lõa. Hình bộ thẩm vấn xong trình lên để hoàng thượng định tội. Thái hoàng thái hậu biết tin, cho hoàng thượng cái khẩu dụ, trong sung sát nghiệt quá nặng. Giang tiệp dư chết, Diệp thục dung cũng định tội. Người của Giang gia, Giang phu nhân định tử, còn lại đều hàng xuống thứ dân, để bọn họ tự sinh tự diệt thôi.

      Hoàng thượng nghe xong lời thái hoàng thái hậu. Giang phu nhân trong ngục ban chết, người Giang gia biếm làm thứ dân. Phía Liên gia bị giáng quan hai cấp, phạt bổng băm. Liên phu nhân bị hưu, Liên đại nhân bị khiển trách về nhà nghỉ nửa năm.

      Lúc trước Diệp thục dung bị ban chết thái hậu giữ thể diện chút, đối với bên ngoài là bệnh chết. Mà hôm nay chuyện hai nhà Giang, Liên, hoàng thượng giấu, muốn mọi người nhìn vào đó mà biết được lừa gạt thiên gia là phải lãnh hậu quả gì. Đồng thời vì chuyện này mà hoàng thượng triệt tiểu tuyển ba năm tới, muốn trong cung lại thêm người.


      Chuyện đến đây coi như xong, chỉ còn mỗi Hạ tần bị nhốt trong lao. Biết mà báo, nên phán nàng bị tội gì.

      Tương Như Nhân vẫn là chỗ hoàng thượng vì Hạ tần cầu tình. đáng thương, ai chẳng đáng thương. Giang tiệp dư vừa , Hạ tần liều chết đem người Giang gia kéo xuống chôn cùng, nàng lúc đó chẳng phải ôm tâm muốn chết sao.

      Trong Thừa Kiền cung, Tương Như Nhân đứng bên cạnh mài mực, nhìn hạ chữ cuối cùng, buông nghiên mực xuống, giọng "Hoàng thượng, chuyện Hạ tần ngài tính xử trí thế nào?"

      Tô Khiêm Dương thấy nàng kiên nhẫn đến bây giờ mới hỏi, buông bút nhìn chữ "Nàng cảm thấy nên làm sao?"

      Tương Như Nhân thở dài tiếng "Xét về tình có thể nương"

      "Hạ tần và Giang tiệp dư sớm có quen biết, tiến cung cho đến nay đối với nàng chiếu cố có thêm, nghĩ đến có lẽ biết tình huống từ lâu, thời gian dài như vậy nhưng lại báo, tại sao lại có thể nương tình?" Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh.


      "Nếu là sớm báo hoàng thượng làm sao?" Tương Như Nhân lắc đầu "Dù báo sớm như vừa vào cung liền báo cũng là tội khi quân. Giang gia gánh tội, Giang tiệp dư cũng thoát, tra xuống dưới thậm chí tính cả Hạ gia cũng bị liên lụy. "

      Tương Như Nhân có sai. Nếu Hạ sớm tố giác car Giang gia và Giang tiệp dư đều còn đường sống, mà quen biết với Giang gia là Hạ gia cũng chịu liên lụy.


      "Xem ra nàng cũng biết tình." Tô Khiêm Dương đáy mắt có chút tức giận nhìn chính mặt Tương Như Nhân "Xem ra ái phi tốt cùa trẫm so với trẫm còn biết sớm hơn chuyện Giang tiệp dư."

      Suy nghĩ thêm chút liền ràng. Tương Như Nhân chưa bao giờ ở trước mặt nhắc xem ai, phi tử nào cũng đến. Ngày đó lúc nàng nhắc đến Giang tiệp dư còn có chút kinh ngạc. thời nghĩ lại, nàng là sớm biết chuyện này.

      "Phải, thần thiếp so với hoàng thượng biết sớm hơn chút." Tương Như Nhân cũng trốn tránh ánh mắt , thản nhiên thừa nhận.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng thừa nhận ràng như vậy, nở nụ cười nhưng ý cười lên đáy mắt "Hay cho tiếng phải. Hay cho cái Hiền phi. Có phải trẫm đem nàng sủng đến vô pháo vô thiên hay ? Nàng sớm biết sao lại cho trẫm?"

      " cho hoàng thượng, ngài xử trí thế nào?" Tương Như Nhân lại hỏi câu này lần nữa. Tô Khiêm Dương vẻ mặt bị kiềm hãm. cho , vậy cả Giang tiệp dư và Hạ tần đều có đường sống.

      Trong ánh mắt thản nhiên của Tương Như Nhân chính là ý tứ này. Nàng cho là bởi vì nàng sớm đoán được sau khi biết làm gì.

      "Đây là lí do nàng cho trẫm?" Đáy lòng Tô Khiêm Dương dâng lên cỗ tức giận, vỗ chưởng lên mặt bàn, toàn bộ bút giấy bị tung hết xuống đất, mực văng mảng.

      "Hảo ái phi biết tâm trẫm, liền như vậy tự khẳng định ý tưởng trong lòng trẫm. Cảm thấy trẫm làm gì ngươi đúng hay ?" Tô Khiêm Dương nổi giận. tức là vì nàng liền như vậy khẳng định sau khi mình biết giáng tội cho Hạ tần và Giang tiệp dư, tức là vì nàng tin đối với chuyện này có cách xử trí khác. Thậm chí thời điểm nàng đến cầu tình vì Hạ tần cũng định sẵn trong lòng cho Hạ tần đường sống.
      lehanh, tart_trung, Snow4 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 100: Dỗ dành hoàng thượng
      Tương Như Nhân ngẩn ra, thấy tức giận, quỳ xuống "Thần thiếp có ý này, thỉnh hoàng thượng thứ tội."

      "Người đâu, đưa Hiền phi nương nương hồi Chiêu Dương cung." Tô Khiêm Dương nhìn bộ dáng nàng kính cẩn nghe theo, càng là thêm tức giận, trực tiếp gọi người tiến vào, muốn đưa nàng trở về.

      Tương Như Nhân đứng lên, nhìn cái, gì, cuối cùng theo cung nữ ra khỏi điện.

      Tô Khiêm Dương ngồi xuống, Trần Phụng vội vàng bưng lên cho ly trà "Hoàng thượng, ngài nguôi giận, đừng tổn hại thân mình."

      ly trà xuống, cũng đem theo được bao nhiêu tức giận của Tô Khiêm Dương. Ngay cả khi phát hỏa như vừa rồi, nàng vẫn là bộ dáng thong dong, cảm thấy bản thân trả giá rất nhiều cho nàng, nhưng nàng bộ dáng điểm cũng hồi đáp, vĩnh viễn đặt bản thân tại vị trí Hiền phi, chịu tiến thêm bước.

      Liền tính như chuyện Hạ tần và Giang tiệp dư, nàng cũng thể lấy tư thái hạ thấp mình chút mà đến cầu tình với , chỉ là vòng quanh để Di Nhạc cung tự phát mọi chuyện. Nàng cho chủ ý nhưng nghĩ đến muốn hoàn toàn dựa vào để giải quyết vấn đề.

      Tô Khiêm Dương cảm thấy nàng cần đến .

      Nam nhân đều thích hưởng thụ cảm giác được người dựa vào, nhất là đối với người mà mình coi trọng. càng muốn thấy hình ảnh nàng muốn rời khỏi , thể sống tốt.

      Hoàng đế gia biết cách nào để biểu đạt tình cảm. Đối với Tô Khiêm Dương mà , chuyện này với Tương Như Nhân, biết đâu, bày tỏ với ai chuyện muốn phi tử của mình bày tỏ tình cảm ra, thể ái mộ với . Con đường nhìn nội tâm này, quá khó khăn...

      Sau khi trở về Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân ngồi suy nghĩ lâu. Ánh mắt kia của hoàng thượng đối với mình, dường như là thất vọng nhiều hơn tức giận. Nhưng là thất vọng chuyện gì đây?

      Nàng biết mà báo là có sai, nàng thừa nhận. Nhưng ý tứ của hoàng thượng giống như , cho dù nàng có ra cũng hẳn là kết quả như nàng tưởng. nhất định trị tội Hạ tần cùng Giang tiệp dư. Nếu là vậy, còn là hoàng thượng trong ấn tượng của nàng sao?

      Nghĩ nhiều hơn liền rối, Tương Như Nhân chỉ biết là hoàng thượng tức giận, tức giận.

      Nhưng đợi vài ngày cũng có tin xử phạt đưa tới từ Thừa Kiền cung. Hoàng thượng tự như quên việc muốn truy cứu tội của nàng. Lại thêm vài ngày, hình phạt của Hạ tần được định, đồng thời được thả ra. Phân vị bị giáng, chỉ chuyển ra khỏi Chiêu Dương cung, Trường Đông cung.

      Trường Đông cung phải lãnh cung nhưng thực tế chẳng khác gì. nơi đó, tuy rằng bị giam cầm nhưng nửa đời sau này coi như là sống lạnh lẽo trong lãnh cung vậy, hoàng thượng tuyệt nhiên đến đó.

      Đối với Hạ tần mà , xử phạt như vậy nàng nghĩ cũng chưa dám nghĩ tới. Vốn nàng chẳng nghĩ tới sủng ái, Trường Đông cung đúng là nơi nàng muốn ...

      Chuyện Giang tiệp dư ngoài ý muốn chết ảnh hưởng rệt nhất chính là hoàng hậu bị cấm cửa trong Cảnh Nhân cung, Liên đại nhân bị giáng hai bậc. Ngay tại đầu tháng ba, Cảnh Nhân cung truyền ra tin hoàng hậu nhiễm bệnh nằm giường.

      Ngay sau đó bên này Tương Như Nhân liền nhận được ý chỉ. Vốn là tạm quản ba tháng cung vụ lại biến thành hoàng hậu ôm bệnh , trong cung tất cả vụ đều giao cho Hiền phi và Đức phi xử lý.

      Tương Như Nhân lúc nhận được ý chỉ này còn sửng sốt, mấy ngày trước còn đến Cảnh Nhân cung xin chỉ thị của hoàng hậu, thế nào bỗng nhiên lại nhiễm bệnh nằm giường.

      Buổi chiều Đức phi đến Chiều Dương cung cũng lên nghi hoặc này.

      Tam công chúa thời giao cho nàng nuôi dưỡng, hơn nữa còn cung vụ, nàng càng bận. Bỗng nhiên nhận được ý chỉ hoàng hậu bị bệnh, cung vụ vẫn phải tiếp tục đảm nhận. Đức phi có chút vừa lòng, làm việc này có gì hay, làm tốt là đương nhiên, làm tốt đến lúc giao lại cho hoàng hậu, lại là lỗi của nàng.

      "Trước khi đến chỗ ngươi, ta Cảnh Nhân cung nhưng bị ngăn lại, tiếp khách."

      Tương Như Nhân hiểu , "Nếu là hoàng hậu hạ ý chỉ, dĩ nhiên là gặp khách."

      "Nàng câu gặp là khỏe rồi, trốn tránh chuyện đây. Lúc này như thế lại thông minh, Liên gia gặp chuyện, nàng cũng chưa triệu kiến người Triệu gia." Đức phi hừ tiếng.

      "Thái tử tuổi cũng còn ." Tương Như Nhân nhàn nhạt nhắc nhở.

      mặt Đức phi có chút kinh ngạc, sau là tỉnh ngộ "Ý ngươi là nàng vì chuyện tuyển thái tử phi nên mới 'ôm bệnh '?"

      Tương Như Nhân cười cười "Liên gia gặp chuyện may, hoàng hậu chỗ này hề cầu tình, ngược lại còn đại biểu Triệu gia thỉnh tổi với hoàng thượng. Ít nhất là từ việc này cho thấy dù có chuyện gì người Triệu gia đều gương mẫu công chính mà hành , thời ôm bệnh còn có thể an tâm bận chuyện tuyển phi cho thái tử." Chờ hoàng hậu thân mình tốt hơn đem cung vụ tiếp nhận trở về, chuyện tuyển phi cho thái tử có lẽ cũng được định xong.

      "Thế này giống nàng." Đức phi nghe, trầm mặc hồi mở miệng "Chuyện thái tử tuyển phi, coi tình tình của nàng phải là nhìn vào Triệu gia kia mới đúng."

      " có khả năng đó." Tương Như Nhân lắc đầu. Cho tới nay, trong hoàng gia xuất cục diện hoàng hậu và thái tử phi cùng họ. Cho dù trong lòng hoàng hậu có muốn cũng thể làm như vậy "Có lẽ nàng biết điều đó."

      Đức phi đặt chén trà xuống, hừ cười "Biết sao? Ta cho ngươi biết, trong hoàng cung này, nhìn ràng nhất chính là nàng. Ngươi nàng vì thái tử tuyển phi mà ôm bệnh , dễ nghe là tránh tị hiềm, gặp người Triệu gia. Còn nếu thẳng ra thái tử năm nay mới chỉ mười lăm. Năm đó hoàng thượng còn là thái tử tuyển phi cũng mười tám, mười chín mới đại hôn. Nàng vội vã muốn đem chuyện tuyển phi cho thái tử định ra, chẳng lẽ phải vì mong sớm có thái tôn hay sao?"

      thêm chút là hoàng hậu sợ thân mình thái tử chống đỡ được đến lúc kế thừa đại thống. Sớm ngày sinh hạ thái tôn, phòng bị trước a.

      Đức phi nhìn Tương Như Nhân bộ dáng lạnh nhạt, liền ràng hơi cho sảng khoái "Thế nào, ngươi còn tin sao? Vận khí của nàng xem như tốt, thái tử nếu tuyển phi sớm hai năm cũng tới phiên nàng, lại trễ hai năm. Đồng thời người có gia thế tương đương Triệu gia cũng có, nếu nàng sớm xuất giá, cũng tới phiên nàng. Nàng phải là thích hợp nhất nhưng lại đúng thời điểm nhất."

      Tương Như Nhân tính ngăn cản nàng tiếp, cứ sau lưng hoàng hậu như vậy cũng hay. Nhưng Đức phi lại hề có chút kiêng dè muốn dừng "Làm thái tử phi sinh hạ thái tôn, a còn chưa đủ đâu. tại là hoàng hậu, thái tôn thành thái tử nhưng trong lòng nàng còn muốn nhiều hơn. vị hoàng hậu biết đủ. Ngươi nàng tự nhìn , ta tin."

      "Nàng được tính là làm hoàng hậu tốt sao? So với thái hậu, so với thái hoàng thái hậu, nàng tính cái gì là hảo hoàng hậu!" Đức phi sất tiếng, Tương Như Nhân nhìn nàng, tiếp. Oán tức trong lòng Đức phi đối với hoàng hậu cũng phải ngày ngày hai.

      Rốt cuộc trong lòng hoàng hậu muốn bao nhiêu. Tương Như Nhân lắm. Nhưng Đức phi có câu Tương Như Nhân đồng ý. Làm hoàng hậu, nàng quả có chỗ thích hợp. Tâm đặt nặng việc riêng có cách nào làm việc công bằng.

      Tương Như Nhân nâng tay rót cho nàng ly trà, cười nàng "Ngươi đây là nghẹn bao nhiêu năm oán khí, truyền đến tai người khác. Chữ "Đức" này của ngươi thành chế nhạo mất."

      xong, Đức phi cũng cảm thấy ngượng ngùng "Ta có sai nửa câu?"

      Tương Như Nhân lắc đầu "Hoàng hậu vị tria này làm dễ". Làm phi tần tuy quyền thế bằng nhưng cũng bớt ít chuyện. Ít nhất cần giả rộng lượng chín chắn. Hoàng thượng đến, dỗi hờn vài cái, có cầu vô lý gì ngầu nhiên thị sủng mà kiêu đề cập tới vẫn được. Nhưng hoàng hậu như thế. Phải chín chắn, quản tốt vụ, đức hạnh tốt, phải cổ vũ hoàng thượng cần chính dân, phải khuyên can hoàng thượng thể thờ ơ hậu cung, phải khiến hoàng thượng đều các cung để khai chi tán diệp, nàng còn phải ở phía sau vui vui vẻ vẻ, quản tốt hậu cung.

      " có cách nào. Ai bảo nàng là hoàng hậu, liền đem vị trí đó nhường lại , làm nên có chút bộ dáng hoàng hậu." Đức phi hề khách khí.

      Tương Như Nhân bị vẻ mặt này của nàng chọc nở nụ cười. trắng ra là phải là nhìn sao, được càng nhiều là muốn càng nhiều.

      Toàn chính mình , Tương Như Nhân cùng chung mối thù với nàng, Đức phi liền cảm thấy thú vị, vừa rồi cũng nhiều, oán khí cũng giảm hơn phân nữa, nghe Tương Như Nhân cười, cũng nở nụ cười theo "Xem ra trong hậu cung làm tốt nhất chính là Hiền phi nương nương của chúng ta. Ta nghe Hiền phi nương nương Thừa Kiền cung cầu xin cho Hạ tần chọc giận hoàng thượng. Bao nhiêu người tha thiết mong chờ ngươi bị xử phạt. Nhưng bao nhiêu ngày qua rồi mà cũng chẳng có việc gì. Hạ tần bị phạt cũng chẳng đến đâu. Lại tiếp, cũng là ngươi có bản lãnh nhất."

      Tương Như Nhân duy trì nụ cười kia, mặt cũng có bao nhiêu biến hóa. Trong mắt Đức phi, đây là bộ dáng của người giành phần thắng có gì phải sợ hãi...

      Vào đêm, tối tháng ba gió thổi lành lạnh. Trước khi ngủ, Thanh Thu đóng hết cửa sổ lại. Tương Như Nhân tắm rửa xong ngồi trước bàn trang điểm. Thanh Đông hong khô tóc rồi vấn sơ cho nàng, thân khoác đồ ngủ mỏng. Tương Như Nhân chuẩn bị lên giường xem sách xong rồi ngủ.

      Ngoài phòng Bạch ma ma bước vào báo hoàng thượng đến. Tương Như Nhân vội đứng dậy, lúc tới cửa hoàng thượng vào tới đây.

      Tương Như Nhân phúc thân thỉnh an. Tô Khiêm Dương nhìn nàng cái rồi thẳng vào trong tẩm thất.

      Tương Như Nhân sai Thanh Đông chuẩn bị trà nóng và nước rửa mặt, theo vào trong.

      Thanh Thu và Tử Yên tức khắc ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Tương Như Nhân trong lòng yên lặng nhớ lại chút thời gian. Lần trước từ Thừa Kiền cung trở về, hoàng thượng có gần tháng lại đây.

      Thanh Đông sau khi đưa trà và nước vào lui ra. Tương Như Nhân tới, muốn thay gỡ nút thắt.

      Có điều tháo đến nút thứ ba hai tay bị Tô Khiêm Dương nắm lại. Trong lòng Tương Như Nhân cũng biết được đây là tức hay nguôi giận, ngẩng đầu nhìn , đáy mắt lên chút tin tưởng.

      Nửa ngày, Tô Khiêm Dương mở miệng "Đây là cách nàng biết sai rồi đó sao?"

      Tương Như Nhân mặt ngây ra, Tô Khiêm Dương tiếp "Từ Thừa Kiền cung trở về, trẫm đến chỗ nàng, nàng vẫn ở Chiêu Dương cung an ổn qua ngày, nghĩ tới lại Thừa Kiền cung nhận sai đúng ?"

      Tô Khiêm Dương nắm chặt, Tương Như Nhân thoát ra, dù nàng lời nào nhưng lẩn tránh ánh mắt . Nhìn , nàng phải nghĩ đến nhận sai mà là biết nhận sai như thế nào để làm nguôi giận. Ở chỗ này, Tương Như Nhân liền áp dụng kế án binh bất động, nếu biết vậy thể tạo thêm sai lầm.

      Có lẽ trong lòng Tương Như Nhân còn có chút chắc chắn. Chắc rằng ngày đó sau khi mình thừa nhận hoàng thượng cũng làm gì mình. Chắc rằng dù sau đó nàng làm gì hoàng thượng vẫn đến Chiêu Dương cung.

      Tương Như Nhân biết chắc chắn này của nàng xuất phát từ đâu. Nhưng nàng là chắc chắn hoàng thượng vì thế mà hờ hững nàng.

      Có lẽ chính nàng cũng phát , bản thân luôn tự nhắc nhở mình được thị sủng mà kiêu nhưng vô hình vẫn ỷ vào sủng ái, nuông chiều của hoàng thượng.

      Trong khí truyền đến tiếng thở dài. Tương Như Nhân còn suy nghĩ đối sách thân mình bỗng nhiên bị ôm lấy. hơi thở quen thuộc ập đến, toàn bộ thân mình bị ôm chặt, cách lớp vải mỏng, Tương Như Nhân có thể cảm thấy ma sát từ vải áo khoác của .

      "Nàng liền nhẫn tâm như vậy." Bên tai truyền đến thanh bất đắc dĩ của , "Nàng đành lòng nhìn trẫm nhưng trẫm lại thể đành lòng đến gặp nàng."

      Tương Như Nhân ngốc, nàng cảm nhận được dung túng mà hoàng thượng cho nàng. Này thấy được từ lần đầu mang theo nàng tuần cho đến sau khi tiến cung, phần dung túng này càng thêm rệt.

      Tôn ma ma , Hứa ma ma cũng , phần vinh sủng này dưới hậu cung chỉ có mình nàng, nhưng Tương Như Nhân còn cảm giác thiếu cái gì đó.

      Mà rốt cuộc là thiếu cái gì đây...

      "Hoàng thượng, chính là thần thiếp lo sợ hoàng thượng còn giận thần thiếp." Tương Như Nhân còn chưa giải thích xong bị Tô Khiêm Dương cắt lời, cúi đầu nhìn nàng "Nàng lại bắt đầu tìm lí do."

      Tương Như Nhân dừng lại, Tô Khiên Dương đặt cằm lên trán nàng "Nếu nàng lo lắng Thừa Kiền cung. Nếu đủ lo lắng chẳng lẽ chỉ ở Chiêu Dương cung chờ trẫm đến sao?"

      Lúc này còn lời phủ nhận có vẻ có hiệu lực.

      "Trẫm đối với nàng tốt sao?" Rốt cuộc Tô Khiêm Dương cũng đẩy nàng ra, nhìn nàng. Tương Như Nhân lắc đầu "Hoàng thượng đối với thần thiếp rất tốt."

      "Nếu biết trẫm đối với nàng tốt. Vì sao tin trẫm, Nhân Nhân, trong lòng nàng rốt cuộc có ta hay ?"

      Trong lúc bộc lộ cảm xúc, Tô Khiêm Dương quên luôn dùng trẫm để xưng hô bản thân. gấp gáp nhìn nàng, nhìn vào hai mắt nàng như muốn chứng thực bản thân có vị trí quan trọng thế nào với nàng.

      Nàng thể trốn tránh, vươn hai tay ôm ôm mặt , cười "Trong lòng thần thiếp đương nhiên có hoàng thượng. Hoàng thượng là người quan trọng nhất trong lòng thần thiếp."

      Tô Khiêm Dương gắt gao nhìn vòa mắt nàng, muốn nhìn ra vẻ nhất trí trong lời nàng ra. Nửa ngày, nghiêng nghiêng mặt dùng chút râu cạo sát vào lòng bàn tay khiến nàng khẽ ngứa, sau đó nở nụ cười.

      Tô Khiêm Dương cười ít nhưng cười như vậy lại nhiều.

      Phảng phất là nghe được lời khiến vừa lòng, Tô Khiêm Dương nhìn nàng, cười vui vẻ, mi mày đều toát ra sung sướng. Đôi mắt kia thường ngày thâm thúy sâu thấy đáy, giờ phút này lại chính là vui vẻ.

      khác như vậy, Tương Như Nhân xúc động, mặt cười quá mức chói mắt, nhìn gương mặt nàu mười mấy năm, lúc này Tương Như Nhân cảm thấy là người vô cùng hấp dẫn.

      So với lúc còn trẻ, tại càng thêm trầm ổn. Khí chất vững như núi Thái Sơn kia ở trong mắt nàng đặc biệt có mị lực.

      người quyền thế đầy mình lại chỉ vì câu như vậy bị dỗ cho toàn thể tinh thần và thể xác đều thoải mái. Tô Khiêm Dương cũng ý thức được bản thân hoàn toàn luân hãm, lại càng đoán trước được trong tương lai, lại vì nữ nhân này đảo điên hoàn toàn những quy định đặt ra cho bản thân.
      phatht, lehanh, tart_trung6 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh
      Việc vui lại biến thành việc buồn, liên lụy tới ít người. Đến tháng tư, khí còn có chút ảm đạm.

      Hoàng hậu ôm bệnh giao phó lại cung vụ, đóng cửa trong Cảnh Nhân cung ra. Thái hậu nương nương vì chuyện Diệp gia cũng có chút hao tổn tinh thần. Hậu cung nhìn như đâu vào đấy nhưng đám cung nhân là dám , dám cười.

      Ngay giữa tháng tư, phía Chiêu Dương cung Tương Như Nhân nhận được ý chỉ của thái hoàng thái hậu. Lão phật gia muốn Nam Sơn tự cầu phúc, gọi nàng cùng.

      Thái hoàng thái hậu tuổi bảy mươi, chuyến Nam Sơn tự là bao nhiêu mệt nhọc nhưng khuyên can cũng hiệu quả. Tương Như Nhân tạm giao lại cung vụ hết cho Đức phi, ba ngày sau cùng thái hoàng thái hậu Nam Sơn tự.

      Tương Như Nhân đối với thái hoàng thái hậu là vô cùng kính nể. Sống qua bốn triều, nàng hẳn thấy được nhiều thứ, ai cũng sánh bằng. Đó là nữ nhân vô cùng cơ trí. Năm đó lúc nàng gả cho tổ tiên hoàng, tổ tiên hoàng mới chỉ là hoàng tử, vì tổ tiên hoàng sinh hạ mấy vị trưởng tử. Nhưng tổ tiên hoàng trước lúc băng hà kịp lập di chiếu, khiến thái hoàng thái hậu phải trải qua trận giao tranh.

      Nếu chuyện Định vương gia mưu phản cũng tính vào đời này của lão nhân gia người thế nào trải nhiều.

      Bao nhiêu công lao lịch sử đều ghi nhận vai nam nhân. Nhưng nếu nữ nhân thông tuệ chín chắn ở phía sau, nam nhân làm sao có thể yên tâm chiến đấu ở phía trước.

      Hoàng thượng đăng cơ là lúc trong cung mọi đều thỏa đáng, có phần trong đó là vì lão nương nương vẫn còn tọa trấn ở hậu cung. . .

      Đến Nam Sơn tự, phương trụ biết thái hoàng thái hậu muốn đến, đích thân ra đại môn nghênh đón. Tương Như Nhân xuống xe ngựa trước, đến cạnh xe ngựa phía trước. Lão ma ma vén mành xe, thái hoàng thái hậu vịn tay vào thay Tương Như Nhân bước theo bậc gỗ xuống xe.

      Nhìn thấy phườn trượng đợi cách đó xa, thái hoàng thái hậu nở nụ cười "Ai gia già . Bách phương trượng vẫn trẻ như trước a."

      Phương trượng kia gương mặt hiền hòa, chắp tay a di đà phật tiếng "Tâm minh tắc nhân khinh."

      Nam Sơn tự mùa xuân dồi dào sức sống. Tương Như Nhân đỡ thái hoàng thái hậu lên đại điện, lạy xong, thái hoàng thái hậu nhờ Bách phương trượng đưa các nàng vào miếu tự ở trong núi.

      Mới đầu Tương Như Nhân biết là đâu, cho đến khi dừng trước hàng bậc thang dài nàng liền minh bạch. Nhìn xa xa qua bậc thang là miếu tự , phải đó là nơi ngày trước nàng đứng lầu các thấy thái hậu cùng hoàng hậu vào sao?

      Đó là nơi trưởng công chúa ở.

      Khi đến cửa miếu kia, thái hoàng thái hậu nhìn qua Tương Như Nhân cái, cười "Lần đầu đến đây ."

      Tương Như Nhân tiến lên đỡ lấy nàng. Thái hoàng thái hậu nhìn lên bảng tên bên "Đứa này cũng là cái quật cường."

      Bách phương trượng đưa các nàng đến đây liền dừng bước vào. Tương Như Nhân đỡ thái hoàng thái hậu vào trong. Bên trong là tứ hợp viện . Ở cửa kia có hai người giả trang ni , nhìn thấy các nàng hành lễ xong lên lầu thông báo.

      bao lâu sau, giống như giả trang ni , nữ tử khí chất bất phàn đầu quấn khăn đen từ lầu các bước xuống. Nhìn thấy người đứng trong viện có chút kinh ngạc, sau đó thong dong thỉnh an thái hoàng thái hậu "Bần ni Xuất Trần thỉnh an thái hoàng thái hậu."

      Tương Như Nhân nghe được tiếng thở dài của thái hoàng thái hậu. Xuất Trần mời các nàng vào. Vòng qua hành lang gấp khúc , hậu viện lại là khung cảnh khác. Hậu viện lớn nhưng có ao cá . ao có đình đài, phía sau đình là tòa núi giả cao lớn. Bố trí như vậy, đến tháng sáu hoa sen trong ao nở rộ, núi giả cỏ xanh mảng, thập phần xinh đẹp.

      Đỡ thái hoàng thái hậu ngồi xuống, Xuất Trần chỉ nhìn qua Tương Như Nhân cái. Sau đó có ni dâng trà lên. Nàng rót cho thái hoàng thái hậu ly trà, sau đó ở chỗ Tương Như Nhân đứng cũng rót ly "Chỗ xuất gia nhiều kiêng kỵ, ngồi ."

      Thái hoàng thái hậu vỗ vỗ tay Tương Như Nhân, gật gật đầu. Tương Như Nhân vâng lời ngồi xuống...

      Ngẫu nhiên xa xa có tiếng chuông truyền đến, hơn nữa phía dưới dfinhf còn có tiếng nước chảy. Nơi phật môn khiến Tương Như Nhân cảm thấy tịnh tâm.

      Tựa hồ là cảm nhận được Tương Như Nhân trống trải, mặt Xuất Trần hơn chút ý cười, nhìn thái hoàng thái hậu "Lão nương nương thân mình vẫn tốt?"

      "Cũng tệ." Thái hoàng thái hậu quay lại nhìn Xuất Trần, trực tiếp hỏi "Khi nào ngươi hồi gia?"

      Vấn đề này nàng nghe nhiều lần, câu trả lời vẫn chỉ có "Xuất Trần là người xuất gia. Nơi này chính là nhà của Xuất Trần."

      "Ngươi đây là bất hiếu." Thái hoàng thái hậu vừa rồi còn là vẻ mặt từ ái, đột nhiên thay đổi, ngữ khí cũng nặng hơn nhiều "Lúc phụ hoàng ngươi qua đời, vẫn nhớ kĩ muốn nhìn ngươi lần. Ngươi chịu . làm sau việc ngươi liền cả đời tha thứ cho . Chuyện năm đó ai gia cũng ngăn cản. Có phải ngươi cũng oán hận ai gia hay ?"

      Liên quan đến bí mật hoàng gia, Tương Như Nhân khẽ cúi đầu nhìn tới các nàng. lâu sau, Xuất Trần ngữ khí lạnh nhạt trả lời " Xuất Trần chẳng trách ai, chỉ thề đời này lại vào cung. Sau khi tiên hoàng qua đời, Xuất Trần vì niệm kinh cầu phúc xem như tẫn hiếu."

      "Ai gia rồi ngươi cũng tẫn hiếu như vậy phải ? Mẫu hậu ngươi rồi ngươi cũng tẫn hiếu như vậy phải ?" Tương Như Nhân là lần đầu thấy thái hoàng thái hậu nổi giận, nàng dường như đau lòng nhìn nữ tử khuôn mặt yên tĩnh ở đối diện "Hai mươi mốt năm, có thù hận gì, ngươi lại muốn tính toán với phụ hoàng ngươi lâu như vậy. Lúc chết còn nhớ nhung ngươi. Tĩnh Khanh a, ngươi nên buông thôi."

      "Lão nương nương, Xuất Trần sớm buông xuống rồi."

      "Buông xuống sao ngươi còn đặt nặng chuyện hồi cung. Buông xuống sao hắc sa đầu còn chưa bỏ?" Thái hoàng thái hậu tức tối "Ngươi có biết ngươi đây là thủ bao nhiêu năm sống quả."

      Lời vừa ra, mặt Xuất Trần rốt cuộc có thay đổi. Nàng run run môi nhìn về phía thái hoàng thái hậu "Ngài cái gì?"

      Thái hoàng thái hậu trùng trùng thở dài hơi "Giám Thực chết."

      Tương Như Nhân nhìn thấy nử tử đối diện vẻ mặt như bi như hỉ, mang theo vô hạn đau thương, lại giống như hỉ cực mà khóc vui vẻ, sau đó là giống như tin được "Ngài gạt ta. Ta ràng thấy xác của ."

      "Đó là xác của tử tù."

      " có khả năng. cổ ràng có cái bớt kia." Xuất trần nửa tự lẩm bẩm "Kia cũng là giả sao. Cũng là phụ hoàng tìm người in lại sao. "

      "Bớt đó là Giám Thực cho phụ hoàng ngươi biết. mặt là muốn ngươi tin tưởng chết."

      Xuất Trần khẽ lắc đầu, hai dòng lệ tuôn xuống khuôn mặt trắng trong thuần khiết " có khả năng. có khả năng trốn tránh ta. Trừ phi chết. Ngài gạt ta. Tổ mẫu ngài gạt ta." Xuất Trần cúi đầu, hai tay bụm mặt, tiếng động khóc lên.

      Đây là tin tức duy nhất có thể khiến nàng động dung. Chỉ cần là tin tức về , nàng cách nào khống chế được bản thân. Xuất Trần Xuất Trần, nàng cả đời đều thể thoát khỏi hồng trần.

      Lời của thái hoàng thái hậu hoàn toàn đánh vỡ thành lũy trong lòng nàng bao năm nay. Nàng nâng lên hai mắt đẫm lệ " có khả năng. Ngài là vì để ta hồi cung nên mới như vậy. chết, là bị phụ hoàng hại chết. có khả năng sống sót. Nếu còn sống, vì sao tới tìm ta?"

      "Tĩnh Khanh, là muốn gặp ngươi." Thái hoàng thái hậu đứng lên, tới bên cạnh nàng, nhàng ôm nàng vào lòng, vuốt đầu nàng " rời khỏi Lâm An thành tha hương. Năm trước phụ hoàng ngươi mới có tin tức ở phía nam. Phụ hoàng ngươi tình nguyện để ngươi giận cũng ra là vì sợ ngươi biết chân tướng càng khó chịu."

      "Tĩnh Khạn, theo tổ mẫu hồi gia thôi. Ngươi ở đây đủ lâu rồi. đến lúc tiếng xin lỗi với phụ hoàng ngươi."

      "Nếu muốn , vì sao năm đó cho ta. Nếu muốn , vì sao tại lại để ta biết?"

      "Bởi vì triều đình cần ngươi. Ngươi là Đại Thiên trưởng công chúa, ngươi có trách nhiệm cần phải gánh vác. Tư tình nhi nữ nhiều năm như vậy. Phụ hoàng dung túng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi nhận thân phận này, thế nào còn có thể tiếp tục ở đây ngây ngốc." Thái hoàng thái hậu chậm rãi vuốt đầu nàng, ngữ khí nhu hòa ít "Từ khi ngươi , thân mình mẫu hậu ngươi liền tốt cho lắm. Ngươi nên trở về bồi bên nàng, cũng tiện cho người khác ít giao đãi. Tĩnh Khanh, ngươi bốc đồng đủ lâu rồi."

      Thân hình Xuất Trần mạnh mẽ run lên, thái hoàng thái hậu tiếp tục "Lão phu nhân phủ Trấn quốc tướng quân bệnh tình nguy kịch. Trấn quốc tướng quân đến nay chưa lập gia đình. Khương gia sắp tuyệt hậu. Tĩnh Khanh." . . .

      Sau đó Tương Như Nhân rời khỏi để các nàng ở riêng. Hơn nửa lâu* ngày thái hoàng thái hậu mới bước ra, hốc mắt ửng đỏ, cái gì cũng , mang theo Tườn Như Nhân về viện phương trượng an bày cầu phúc.

      Ba ngày kế tiếp Tương Như Nhân hề thấy lần nào thái hoàng thái hậu lại lên miếu đó, cũng nghe nàng nửa câu nhắc tới trưởng công chúa. Người hầu hạ thái hoàng thái hậu lung tung. Người trong chùa miếu biết chuyện cũng nhiều. ít tiểu hòa thượng mới tới chỉ biết miếu là đại quý nhân, ngày thường nên đến gần đó.

      Ba ngày sau lúc các nàng xuất phát về cung, Tương Như Nhân lại lần nữa gặp mặt trưởng công chúa.

      Vẫn như trước là thân am phục, chỉ có hắc sa đầu bỏ , đơn giản vấn tóc cài cây trâm ngọc, theo thái hoàng thái hậu lên cùng chiếc xe hồi cung.

      Hồi cung sau là chập tối. Tương Như Nhân trở về Chiêu Dương cung, tắm rửa xong xuôi hoàng thượng lại đây.

      Thái hoàng thái hậu Tương Như Nhân dám hỏi. Bên này hoàng thượng Tương Như Nhân nhịn được mở miệng hỏi về chuyện của trưởng công chúa. Nàng đều theo, chưa hiểu hết lại nghe được cái tin tức gì nên khiến nàng thấy rất tò mò.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng, cười trêu "Ba ngày kia nàng chắc là nghẹn khó chịu."

      "Lão nương nương và trưởng công chúa rất nhiều, tựa hồ là chuyện năm đó Nam Sơn tự bị cháy, lại dường như có liên qua đến tiên hoàng. Thần thiếp nghe chưa hiểu hết lại thể hỏi lão nương nương." Tương Như Nhân gật gật đầu. biết liền thôi, nàng cũng thể tìm hiểu.

      Thái hoàng thái hậu dẫn nàng theo, lại ràng cái gì, thế này phải là gây tò mò sao.

      "Việc này phải kề đến hai mươi ba năm trước." Tô Khiêm Dương cười kéo nàng đến bên cạnh, dựa vào .

      Hai mươi ba năm truớc, trưởng công chúa mười bốn tuổi vừa mới đính hôn, định là phủ Trấn quốc tướng quân Khương gia trưởng tử. Trưởng công chúa cùng Khương gia trưởng tử coi như là thanh mai trúc mà,. cọc hôn này tiên hoàng cũng phải để tâm. Lão phu nhân phủ Trấn quốc tướng quân cũng rất thích trưởng công chúa.

      Đính hôn sau trưởng công chúa theo thời là thái hoàng thái hậu Nam Sơn tự cầu phúc, ở đó quen biết tiểu hòa thượng là Giám Thực. là đệ tử của đại trưởng lão Nam Sơn tự, từ theo bên cạnh đại trưởng lão, Phật học đầy người.

      Trưởng công chúa ở Nam Sơn tự ba tháng đều là Giám thực giảng bài cho nàng.

      Này thoạt nhìn có gì khác thường. Thái hoàng thái hậu thấy trưởng công chúa có phật duyên cũng ngăn cản nàng. Nhưng ai có thể ngờ trưởng công chúa cực đại thông minh, luôn được tiên đế sủng ái lại có thể làm ra chuyện như vậy.

      "Sau khi từ Nam Sơn tự về, trưởng tỷ thường Nam Sơn tự, là vì triều ta cầu phúc. Phụ hoàng và mẫu hậu cũng đều tin. Ai ngờ ở lúc mười lăm tuổi, nàng bỗng nhiên với phụ hoàng muốn gả cho Khương gia trưởng tử, mong phụ hoàng thu hồi thánh chỉ. Nàng thích Giám thực, muốn được gả cho ."

      Tương Như Nhân duy trì vẻ bình tĩnh mặt nhưng thể giấu vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt. Hoàng gia công chúa đúng là người người " tầm thường", muốn hủy hôn để gả cho hòa thượng.

      Tiên hoàng dĩ nhiên đồng ý. Nhốt trưởng công chúa vào cung mình đợi gả, bên kia Nam Sơn tự Giám thực cũng vì thế mà chịu phạt.


      Trưởng công chúa biết nghe ở đâu tin tiên hoàng xử phạt Giám Thực, ở trong cung tuyệt thực kháng nghị, thậm chí còn vụng trộm lẻn ra khỏi cung phủ Trấn quốc tướng quân giải bày tình huống của mình.

      Nhìn thấy chuyện có nguy cơ bị làm lớn, vẫn là Khương gia chủ động lùi hôn lại năm.

      "Trưởng tỷ lúc đó cùng Giám Thực định tình ra sao ai biết được. Chỉ biết là lúc ấy trưởng tỷ kiên quyết gả, mãi đến lúc mười sáu tuổi trưởng tỷ vẫn thay đổi tâm ý. Phụ hoàng thịnh nộ, muốn giết hòa thượng kia. ngọn đuốc thiêu trụi sân viện của hòa thượng kia còn mảnh. Trưởng tỷ trách phụ hoàng hại chết Gián thực, Nam Sơn tự xuất gia, vĩnh viễn trở về hoàng cung. Thời điểm phụ hoàng băng hà cũng chưa từng trở về nhìn cái."

      Tương Như Nhân im lặng. Chuyện kế tiếp nàng cũng có thể đoán được. Giám Thực kia kỳ thực là giả chết. Sau trận đại hỏa ở Nam Sơn tự, trưởng công chúa cho là chết, trở mặt với tiên hoàng, vứt bỏ hôn ước xuất gia. thực tế là Giám Thực cũng tiên hoàng diễn màn như vậy, rời xa Lâm An thành, xa tha hương.

      Trưởng công chúa vì người tình cảm sâu nặng đến mức này, nếu là báo cho biết. Có khả năng nàng trực tiếp bỏ tìm Giám Thực. Đến lúc đia khiến thiên hạ xôn xao, thể diện mất hết.

      Tiên hoàng giấu diếm chuyện này, muốn bảo vệ danh dự hoàng gia, muốn bảo vệ mặt mũi cho Khương gia. Đối với bên ngoài trưởng công chúa vì triều ta cầu phúc, ở lại Nam Sơn tự xuất gia.

      Tô Khiêm Dương xong thở dài hơi "Ai cũng ngờ trưởng tỷ lại kiên trì đến dạng này, hai mươi mấy năm trôi qua còn như trước nguôi ngoai. Vì thế lúc này đây lão nương nương phải đích thân tiến đến khuyên nàng trở về."
      tart_trung, lehanh, song ngư5 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 102: Bình Ninh diễn xuất
      Tương Như Nhân nghe được khẩu khí chuyện của , nhịn được "Hoàng tử phạm phát tội cũng như thứ dân. Trưởng công chúa làm thế chẳng phải phụ Khương gia."

      Là công chúa của hoàng gia, thân phận được hưởng vinh hoa phú quý, cuối cùng nàng làm ra chuyện biết chịu trách nhiệm như vậy, còn phải là vì hoàng gia đối với các công chúa đều quá dung túng hay sao. Đối với thái tử dùng phương thức nghiêm khắc nhất để dạy, hoàng tử theo ít. Còn công chúa sao, thích thế nào là dưỡng thế ấy. Dù sao gả ra ngoài cũng phải chịu ủy khuất.

      Tô Khiêm Dương đồng tình với vẻ mặt của nàng, lắc lắc đầu "Trưởng tỷ phải là người như ngươi nghĩ. Bằng lão nương nương cũng cần phải khuyên nàng trở về."

      Chuyện Giám Thực và Khương gia này coi như là vết bẩn lớn nhất đời này của trưởng công chúa. "Trưởng tỷ là người thông minh nhất trong số chúng ta, phụ hoàng đặc biệt thích nàng. Hơn nữa còn là hài tử đầu tiên nên tình cảm rất nhiều. Hồi trẫm còn , rất nhiều thứ đều là trưởng tỷ dạy cho." Trưởng công chúa hơn Tô Khiêm Dương hai tuổi. Lúc còn cũng là trưởng tỷ dẫn theo chơi, dẫn học này nọ. Tuy rằng sau đó vì chuyện Giám Thực trưởng công chúa vô lý nhưng điều này vẫn thể xóa hình ảnh trưởng tỷ thông minh ttong lòng Tô Khiêm Dương.


      Tô Khiêm Dương Nhìn nàng khẳng định "Trưởng tỷ giống với người khác."...

      Trưởng công chúa khác biệt trong lời Tô Khiêm Dương, hồi cung ngày hôm sau hoàng lăng bái tế tiên hoàng rồi hồi cung ngây người ở Thọ Hòa cung cả đêm. Vài ngày sau là gặp mấy tỷ muội. Đợi đến khi Tương Như Nhân gặp lại nàng là chuyện năm ngày sau.

      Thay cung trang trưởng công chúa, so với ngày đó còn là đại sư Xuất Trần tâm như nước chảy ở trong miếu đúng là hai người hoàn toàn khác biệt. Cung trang vào tạo nên khí thế bức người, bộ uy nghiêm thiên gia hoàng tộc. Trưởng công chúa chưa thành thân, so với vài muội muội khuôn mặt còn trẻ hơn.

      Trưởng công chúa trở về Xuân Uyển, hai mươi mấy năm qua lần đầu tiên náo nhiệt như vậy.

      Tương Như Nhân cùng Đức phi đứng chỗ nhìn đến cách đó xa bọn Bình Ninh vây quanh nàng. Đức phi mỉm cười "Thế nào cảm thấy trưởng công chúa trở lại, bọn lại có bạn để chơi."

      Tương Như Nhân nhìn mấy đứa Bình Ninh bộ dáng chuyên chú lắng nghe, cũng cười. Nàng nhớ hoàng thượng từng , hồi lúc còn bé, trưởng công chúa thường hay kể chuyện xưa cho nghe. tại lũ nhóc hò hét này là dễ như trở bàn tay.

      "Vẫn là cảm thấy thể tin được a." Nhìn hồi, Đức phi thở dài hơi "Tuổi của trưởng công chúa phải còn lớn hơn hoàng thượng sao, thế nào nhìn như vậy." Đức phi tiếp, càng nhìn càng như là muội muội của hoàng thượng.

      Tương Như Nhân hiểu ý của nàng, cười mà . bao lâu sau phía đình bên kia truyền đến tiếng kinh ngạc của đám , sau đó là tiếng trưởng công chúa cười. khí xung quanh xuân sắc, tràn đầy sức sống...

      Trưởng công chúa trở lại, công chúa xuất giá hồi cung cũng nhiều. Cùng thân mẫu với trưởng công chúa là Tĩnh Xu công chúa trở về thường xuyên nhất. Đối với thân tỷ tỷ, dù là nhiều năm gặp nhưng vẫn rất thân cận.

      Tĩnh Xu công chúa đến nhiều, tự nhiên đứa của nàng cũng thường ra vào hậu cung hơn.

      Chạy qua Xuân Uyển cũng chỉ có bọn họ, trong cung Bình Ninh cũng thường lôi kéo tam công chúa Lệ Đồng sang chỗ trưởng công chúa. Đến đó là gì sao? Nghe chuyện xưa. Đại hoàng giảng chuyện xưa so mẫu phi còn thú vị hơn.

      Có điều người càng nhiêu, càng dễ sinh mâu thuẫn.

      Hôm nay Bình Ninh dẫn Lệ Đồng qua, để nàng ở đình lí rời hồi quay lại thấy hình ảnh Lệ Đồng bị bắt nạt.

      biết Dung Nguyệt quận chúa đến từ lúc nài nhìn Lệ Đồng khóc mà cười vui vẻ, còn đưa tay lên niết mặt nàng. Bình Ninh hô tiếng chạy tới, kéo Lệ Đồng lại phía sau. Nhìn bên má nàng in mấy vết ửng đỏ quát lớn Dung Nguyệt quận chúa "Ngươi sao lại khi dễ người a!"

      Dung Nguyệt so với Bình Ninh hơn ba tuổi. Có điều ở Thái học viện, Bình Ninh phải là chỗ dễ bị khi dễ. Thấy nàng trở về, Dung Nguyệt thu tay, vẫn gân cổ cãi "Thấy nàng đáng nên ta mới nựng thôi. Khi dễ nàng hồi nào?"

      "Đúng vậy, chỉ là sờ có vài cái." Tiểu nương năm sáu tuổi bên cạnh Dung Nguyệt nhìn Bình Ninh bênh vực, mặt lộ ra chút bất mãn, bĩu môi cười " ra là do nàng yếu đuối, có cái gì mà phải khóc."

      Trợn tròn mắt dối a! Bình Ninh chỉ vào mặt Dung Nguyệt "Vậy bản công chúa cũng niết ngươi vài cái, niết đỏ như vậy, xem ngươi khóc hay !"

      "Ngươi!" Dung Nguyệt đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lệ Đồng tránh phía sau Bình Ninh "Có gì đặc biệt hơn người. Đừng tưởng người ta biết có mẫu phi là tội nhân giết người. Tương lai khẳng định cũng chẳng phải người tốt."

      "Dung Nguyệt tỷ tỷ, ta biết nàng là ai. Nàng là nữ nhi của cái người xấu Diệp thục dung kia." Dung Nguyệt xong, tiểu nương bên cạnh liền tiếp lời nàng. xong còn nhìn Lệ Đồng khinh thường vài lần "Khó trách sao lớn lên bộ dáng này. Vừa rồi sao ngươi dám sờ nàng. sợ nàng cắn sao."

      "Im miệng!" Bình Ninh quát lớn các nàng. "Các ngươi hưu vượn cái gì. Là ai cho các ngươi ở trong này hồ ngôn loạn ngữ!" Lệ Đồng trực tiếp giận phát khóc, Bình Ninh nhanh chóng nắm chặt tay nàng.

      "Ta im miệng. Ta nào có hưu vượn. Những câu bản quận chúa đều là . Nương của nàng là cái ác phụ, hại chết Giang tiệp dư. Tương lại nàng cũng hại người. Đó gọi là mẫu nào con nấy."


      "Ta cho ngươi vu mẫu phi ta!" Dung Nguyệt còn chưa xong, Lệ Đồng thoát ra khỏi phía sau Bình Ninh xông lên đánh nàng.

      Tránh kịp, mặt Dung Nguyệt liền ăn cái tát. Trong đình lúc này truyền ra tiếng thét chói tai. cái là tiểu nương mười tuổi, bên mới bảy tuổi. Dung Nguyệt đánh Lệ Đồng địch lại. Bình Ninh nhìn thấy đúng liền xông lên giúp muội muội. Dung Nguyệt vội vàng kêu tiểu coi nương bên cạnh hỗ trợ. Đây vẫn là trong hậu viện của Xuân Uyển, buổi chiều vắng người, nháy mắt bốn người liền nhào vào đánh thành khối...

      Chờ Tương Như Nhân hay tin, trận này đánh xong, đến Xuân Uyển Tĩnh Xu công chúa đến trước. Nàng ở kia cẩn thận kiểm tra thương thế khuê nữ của mình. Tiểu nương rúc trong lòng Tĩnh Xu ủy khuất khóc nức nở. Trưởng công chúa kiểm tra thương thế của Dung Nguyệt. Bình Ninh đứng yên bên cạnh, y phục bị rách , tay cũng bị xước nhưng quên nắm chặt tay muội muội. Nhìn thấy Tương Như Nhân lại đây, ngoài dự đoán của mọi người, òa tiếng khóc rống lên.

      Vừa rồi lúc mấy người trưởng công chúa khuyên can, Bình Ninh là bộ tư thế quật cường. thời thấy Tương Như Nhân đến khóc so với ai đều ủy khuất hơn. mặt ủy khuất, mặt còn vọt tới trong lòng Tườn Như Nhân, lôi kéo y phục nàng khóc vang dội.

      Bình Ninh khóc nháo rất đặc biệt là còn . Dù vừa khóc vừa nghe được cho lắm nhưng nàng vẫn muốn . Nước mắt nước mũi giàn dựa, bộ dáng đáng thương vô cùng.

      bao lâu, Đức phi cùng hoàng thượng cũng trước sau tới đây. Bình Ninh còn khóc, vừa nghe được thanh của hoàng lập tức thoát khỏi lòng Tương Như Nhân, cắm đầu lao về phía hoàng thượng, ôm đùi bắt đầu khóc lớn.

      chỉ khóc mà còn đưa tay bị thương kia lên bắt lấy tay áo Tô Khiêm Dương, vết thương cánh tay trắng nõn phá lệ nổi bật.

      Tâm tình Tương Như Nhân nhất thời vi diệu. Vừa rồi còn thấy nữ nhi phải chịu ủy khuất. tại nhìn nàng bám hoàng thượng tha như thế biết là nàng đóng kịch.

      Nhưng nữ nhi diễn trò, làm nương sao có thể phối hợp đây. Vì thế Tương Như Nhân kéo Lệ Đồng đứng bên xem ngây người nãy giờ vào lòng, ôn nhu hỏi "Vết thương có đau hay ?"

      Đức phi cũng bước qua đây. Tính nàng cáu kỉnh, vừa nhiền đứa bị thương thành như thế. Câu đầu tiên chính là "Ai khi dễ ngươi?"

      Bên kia Bình Ninh rất biết nắm thời cơ. Đức phi vừa xong, Bình Ninh khóc nức nở lôi kéo Tô Khiêm Dương bắt đầu cáo trạng "Phụ hoàng, Dung Nguyệt quận chúa mẫu phi của tam muội là người xấu, hại chết đứa Giang tiệp dư và đứa . Còn tam muội tương lai cũng thành người xấu, hại người. Phụ hoàng, tam muội ràng phải người như thế. Diệp thục dung ràng là sinh bệnh, sao Dung Nguyệt quận chúa lại như vậy. Phụ hoàng, các nàng còn niết mặt của Tam muội."

      Bình Ninh vừa khóc vừa hơi kể ngọn ngành, hơi cũng yếu chút nào. Cuối cùng còn đưa tay bé lên cho Tô Khiêm Dương xem, ủy khuất "Phụ hoàng, đau quá."

      Người trong phòng thần tình đều vi diệu. Trưởng công chúa nhìn Bình Ninh ở trong lòng hoàng thượng cáo trạng xong làm nũng, nhìn thoáng qua Tĩnh Xu công chúa, mở miệng "Hoàng thượng, vài đứa đều có chút thương. Nữ hài tử kiêng kị nhất là lưu lại vết sẹo. Trước hết đưa các nàng xử lí vế thương .

      Tô Khiêm Dương nghe xong lời Bình Ninh sắc mặt được tốt, cầm tay nàng nhìn vết thương mu bàn tay, gật gật đầu nhu hòa với Bình Ninh "Cùng đại hoàng ngươi thoa dược trước ."

      Lớn tiếng dọa người xong, Bình Ninh thoát khỏi lòng . Mấy đứa theo trưởng công chúa thoa dược. Tĩnh Xu lo lắng nữ nhi, muốn cùng theo vào sương phòng nhưng bị trưởng công chúa ngăn cản "Ngươi ở lại đây!" Quay đầu vào sương phòng, vài ma ma giúp các nàng bôi thuốc.

      Bình Ninh đưa tay cho ma ma bôi thuốc, mặt còn quên quay sang an ủi muội muội "Đừng sợ, đau, thoa xong là tốt rồi." Vừa xong, ma ma bôi thuốc vào nàng liền a nha cái, còn phải mang vẻ mặt 'Ngươi xem đau.' Trong mắt Lệ Đồng, hình tượng tỷ tỷ nhất thời càng to lớn hơn.

      Dung Nguyệt bị thương nặng nhất, mặt đều bị cào, lúc này cũng hé răng. Nàng ra cũng muốn đánh nhau, ai biết Tam công chúa nhát gan thường ngày lại hung như vậy.

      Trưởng công chúa nhìn hết thảy vào mắt. Chờ ma ma thoa dược xong hết, đưa các nàng ra khỏi phòng Tĩnh Nhàn công chúa cũng chạy tới.

      Vừa đến nhìn thấy nữ nhi ở phái sau mặt nhiều vết xước, Tĩnh Nhàn cũng quản cái khác, tiến lên ôm nàng vào lòng, sờ sờ mặt nàng "Sao lại thế này? Ai làm ngươi bị thương thành thế này?"

      Dung Nguyệt trốn ở trong lòng nàng khóc, trực tiếp chỉ tay về phía Bình Ninh, mách vết thương mặt là do Bình Ninh và Lệ Đồng gây nên.

      Tĩnh Nhàn lúc này sắc mặt được tốt, cũng quản có hoàng thượng ở đó hay , trực tiếp với Tương Như Nhân "Đứa tiểu đánh tiểu nháo. Có cái gì thù lớn mà hướng mặt cào?" Vạn nhất để laii sao, gả thế nào đây.

      Bình Ninh trốn trong lòng Tương Như Nhân. Tương Như Nhân sờ sờ đầu nàng, nhìn Tĩnh Nhàn công chúa bĩnh tĩnh "Là ngoài ý muốn thôi, Bĩnh Ninh so với Dung Nguyệt thấp hơn như vậy, cũng thể chuyên chọn mặt nàng."

      Tĩnh Nhàn giờ phút này còn chưa biết nguyên nhân đánh nhau là vì cái gì, nghe Tương Như Nhân vậy nổi giận, nhìn Hàm Lộ quận chúa trốn trong lòng Tĩnh Xu quay sang hoàng thượng cáo trạng "Hoàng huynh, mặc dù Bình Ninh công chúa thân phận cao quý, Dung Nguyệt nhà chúng ta thân phận thấp nhưng cũng thể chịu khi dễ như vậy. Chẳng lẽ ta ở phủ công chúa được như ý, vào đến trong hoàng cung nữ nhi của ta cũng bị người ta coi thường." xong, Tĩnh Nhàn ôm Dung Nguyệt cũng rơi lệ theo.

      Bình Ninh trong lòng Tương Như Nhân vừa định lên tiếng phản bác, Tương Như Nhân nhàng vuốt mặt nàng nhân tiện che miệng nàng lắc đầu ý bảo đừng tham gia. Ngẩng đầu nhìn hoàng thượng ngồi ở kia sắc mặt ngày càng trầm xuống. Tĩnh Nhàn công chúa, phải là Tứ công chúa lúc trước sao? ra các nàng cũng có chút ân oán cũ.

      Nửa ngày, hoàng thượng mở miệng "Trẫm cũng ngờ, Tĩnh Nhàn ngươi có thể dưỡng ra nữ nhi tốt như vậy."

      Tĩnh Nhàn dừng khóc, Trưởng công chúa ở bên nhắc nhở "Tứ muội, Dung Nguyệt về chuyện Diệp thục dung và Giang tiệp dư, rốt cuộc là ai cho nàng?"

      Nghe xong Tĩnh Nhàn biến sắc, vội phủ nhận "Ta cũng biết. Có lẽ là nàng ở trong thái học viện hay trong cung nghe người ta ."

      Tô Khiêm Dương nhìn về phía Dung Nguyệt trong lòng nàng "Dung Nguyệt, chuyện Diệp thục dung ngươi nghe từ đâu?"

      Dung Nguyệt hùa theo lời mẫu thân , dám nhìn thẳng hoàng thượng, có chút e ngại "Ta ... ta ở trong cung nghe được. Nghe ai ... ta quên."

      Người ở đây đều ràng, cái gọi là nghe ở trong cung kia khẳng định là giả. thời trong cung đối với chuyện Diệp thục dung và Giang tiệp dư kia ai dám , nhắc cũng dám nhắc chút. Diệp thục dung chết ra sao, tất cả đều nhất trí là bệnh chết. Lời Dung Nguyệt ràng là phải nghe ở trong cung.


      Dung Nguyệt chịu nghe được ở đâu nên thể làm gì. Hoàng thượng chỉ cảnh cáo lần sau nếu còn lời như vậy sau này Dung Nguyệt thể ra vài cung, thậm chí danh hiệu quận chúa cũng có thể bị tước bỏ. thể ra vào cung, nhìn như là cho Dung Nguyệt, bằng là cảnh cảo Tĩnh Nhàn công chúa.

      " cái thân phận quận chúa lại có thể lời đến như vậy. Đây là đối với công chúa đại bất kính. Dung Nguyệt, ngươi có biết sai?"

      Dung Nguyệt nước mắt lưng tròng gật đầu. Hoàng thượng đồng thời nhìn về phía Hàm Lộ trong lòng Tĩnh Xu "Ngươi nghe hiểu ?"

      Hàm Lộ quận chúa khẽ hừ tiếng "Là các nàng động thủ trước."

      "Hàm Lộ." Tĩnh Xu thấp giọng cảnh cái nàng "Còn mau nhận sai với hoàng thượng."

      "Ta !" Hàm Lộ uốn éo trong lòng Tĩnh xu trốn tránh, hừ "Ta có sai, nàng là người tốt. Nương ngài cũng Diệp thục dung phải người tốt, nàng hại người!"
      lehanh, tart_trung, song ngư4 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 103: Giáo dưỡng công chúa
      Dung Nguyệt mười tuổi còn biết hùa theo lời Tĩnh Nhàn mà , che chở nương của mình. Còn Hàm Lộ năm sáu tuổi chưa biết. Nàng tự thấy bản thân mình sai. Cũng ý thức được lúc đó nên về lời nương mình từng qua.

      câu chứng thực kia của Hàm Lộ khiến Tĩnh Xu công chúa thể được gì. Trong phòng yên tĩnh, mặt mọi người đều phấn khích. Tĩnh Xu xấu hổ nhìn về phía hoàng thượng "Hoàng huynh, Hàm Lộ còn tuổu hiểu chuyện."

      "Nàng còn tuổi hiểu chuyện. Ngươi cũng tuổi hiểu chuyện luôn sao?" Hoàng thượng lạnh lùng quát lớn "Cái gì nên , cái gì nên , chẳng lẽ ngươi còn biết ."

      Bị hoàng thượng răn dạy như vậy, còn là trước mặt mọi người, Tĩnh Xu cản thấy mất mặt. Hoàng huynh từ luôn nuông chiều, chưa từng nặng lời với mình, tại lại khaiar khí như thế, Tĩnh Xù ướt khó mắt "Hoàng huỳnh."

      "Nàng có thể thẳng thừng như vậy. Trước mặt Tam công chúa còn này nọ. Ngươi ở trước mặt nàng còn ít sao. Ngươi là công chúa hoàng gia, chẳng lẽ biết tự trọng, suốt ngày ở phủ công chúa này kia." Hoàng thượng nghiêm mặt răn dạy, hề vì nàng muốn khóc mà mềm mỏng chút nào. Hàm Lộ thấy mẫu thân bị mắng, quay đầu trừng mắt hoàng thượng "Cữu cữu khi dễ người, ta cho ngoại tổ mẫu."

      xong, muốn thoát khỏi lòng Tĩnh Xu chạy cáo trạng thái hậu.

      Tĩnh Xu vội giữ nàng lại, lúc này cảm thấy khó xử, cũng thể để hài tử tìm mẫu hậu. Trước mặt là đại ca nàng nhưng cũng là hoàng thượng.

      "Vì hoàng gia, hẳn là càng nên thận trọng từ lời đến việc làm. Các ngươi còn bé gì. Cái gì có thể cái gì , chẳng lẽ còn cần phải dạy sao. năng như vậy, trẫm muốn nghe thấy lần hai." Tô Khiêm Dương đứng lên, nghiêm mặt phất tay áo rời khỏi Xuân Uyển.

      Mấy đứa đánh đánh, răn dạy cũng răn dạy. Muốn xử phạt gì hai công chúa tự mang về phủ mình đóng cửa lại . Đại khái đây chính là chỗ tốt của người nhà, đổi lại là hài tử nhà khác đến cùng công chúa tranh chấp, lại còn chịu nhận lỗi. cách nghiêm trọng, cái mũ quan đầu cũng khó mà giữ.

      Hoàng thượng rồi, Tương Như Nhân và Đức phi cũng ở lâu. Trưởng công chúa cũng hy vọng các nàng nhanh rời chút. Để còn lại trong phòng mấy tỷ muội, có gì cũng tiện hơn.

      Nhìn các nàng ra ngoài, Trưởng công chúa quay đầu xem Tĩnh Nhang và Tĩnh Xu còn ủy khuất tại kia, trong giọng có chút trách cứ "Các ngươi là, cái gì cũng có thể lấy ra , còn ngay trước mặt đứa . Diệp thục dung dù tốt Tam công chúa cũng là hài tử của hoàng thượng, là công chúa hoàng gia. Dung Nguyệt cùng Hàm Lộ sao có thể nàng như vậy."

      Sau mấy ngày hồi cung, Trưởng công chúa đại khái cũng có hiểu biết sơ về mấy đại phát sinh trong cung. Diệp thục dung sống chết ra sao cũng tới phiên người khác nhiều lời. Thái hậu ra lời muốn giữ thể diện, chuyện này quyết ra như vậy. Lại năng như thế khác naò bác mặt mũi thái hậu.

      Trước mặt tỷ tủ, lời của Tĩnh Xu thẳng thừng hơn chút, nàng vẫn cảm thấy ủy khuất "Nhưng đại ca cũng nên thẳng mặt ta đúng. Tam công chúa thân phận cao nhưng nàng có cái mẫu pho như thế đó là vết bẩn. Dung Nguyệt và Hàm Lộ chỉ là ăn ngay thẳng mà thôi. Cớ gì đại ca như vậy!"

      Nhìn muội muội chuyện đảo điên phải trái như vậy, đầu tiên trưởng công chúa có chút sửng sốt, sau là thở dài "Tĩnh Xu, ngươi phải biết lời này nếu truyền đến tai hoàng thượng cho dù là thân muội muội cũng thể cho ngươi mấy phần thể diện. Tam công chúa tại dưỡng ở chỗ Đức phi chính là hài tử của Đức phi."

      Tĩnh Xu bé năm đó chỉ biết ở bên cạnh kêu gọi tỷ tỷ, thời có thể ra lời như vậy, là ngoài dự kiến của nàng.

      "Chẳng lẽ ta còn thân bằng cái đứa của phi tần mà chán ghét sao!" Tĩnh Xu ôm nữ nhi chấp nhận, chẳng qua chỉ vài câu mà thôi.

      Trưởng công chúa kinh ngạc nhìn mặt nàng kia vẫn là vẻ bất mãn, lại nhìn mặt Tĩnh Nhàn cũng là vừa ý. Dưỡng ra nữ nhi như vậy, rốt cuộc ai mới là cái tai họa. Nghĩ, sắc mặt trưởng công chúa hơi trầm xuống "Chẳng lẽ nữ nhi thân sinh thân hơn cái chất nữ!"

      "Tỷ tỷ!" Nghe xong hoàng huynh giáo huấn còn phải nghe trưởng tỷ giáo huấn, trong lòng Tĩnh Xu có quá nhiều bất mãn "Ngươi rốt cuộc đứng về phía ai?"

      Đều là nương của hai hài tử, tín cách sớm thành hình, muốn sửa, đừng đùa.

      Trưởng công chúa ý thức được điều ấy, muốn tiếp tục hai người bọn họ. Tĩnh Nhàn là cái dạng người gì, nàng trở về vài ngày nghe chiến tích vĩ đại ngập cả lỗ tai. Mà muội muội của bản thân chính là bị chiều hư. Loại này chỉ có đến đường cùng mới biết thế nào là sai lầm mà thôi.

      "Ai đúng ta đứng về phía đó. Các ngươi sai ta các ngươi sai. Tốt thôi. Ta mệ mỏi. Các ngươi thôi." Trưởng công chúa đứng dậy, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Tĩnh Nhàn và Tĩnh Xu mang theo nữ nhi ra ngoài.

      lát sau, ma ma tiễn các nàng quay lại. Trưởng công chúa ngồi trước gương trong tẩm thất, nhìn bộ dáng bản thân trong gương, hỏi ma ma phía sau "Hai mươi mấy năm trôi qua, làm sao có thể vẫn là như trong trí nhớ của bản cung. Mấy năm nay, mẫu hậu hẳn là rất sủng Tĩnh Xu. "

      "Sau khi ngài rồi, thái hậu đều đem tất cả tình cảm và nhớ nhung cho ngài đặt lên người Tĩnh Xu công chúa." Trước là đích công chúa, sau còn có ca ca là hoàng đế. Nhiều năm như vậy dưỡng nên tinha tình kiêu căng ngạo mạn, thời đều thể việc giáo dưỡng nữ nhi.

      Trưởng công chúa cười khổ. các nành phải cũng nên đến bản thân sao. Năm đó nàng kiêu căng so với các nàng còn có hơn.

      "Hiền phi dưỡng Bình Ninh tệ." Cuối cung, nàng sờ sờ khóe mắt mình "Đứa kia là cái quỷ tinh linh, lại biết che chở muội muội. Hoàng thượng cũng sủng nàng."

      Ma ma thấy mặt nàng hơn chút ú cười, giải thích thêm "Hiền phi sinh Tam hoàng tử và Nhị công chúa là long phượng thai. Thời điểm bọn họ được sinh ra, Lâm An thành thoát thiên tai, lại là đầu xuân xuất điềm lành, tiên đế liền trực tiếp hạ chiếu thư sắc phong công chúa, còn ban thưởng tên."

      Trưởng công chúa mặc niệm điềm lành ra, ngẩng đầu nhìn ma ma kia "Tan hoàng tử cùng Nhị công chúa là ai sinh ra trước?"

      "Báo lại đây là Nhị công chúa a. Hài tử song sinh, trước sau cũng kém bao lâu." Ma ma kia cười .

      Kém bao nhiêu thời gian, nhưng đem thân phận Bình Ninh công chúa nâng cao như vậy, Tam hoàng tử thành ra mờ nhạt. Trưởng công chúa nhớ tới bối cảnh của Hiền phi. nữ tử như vậy, Tương gia lại là đại gia tộc lớn trong triều. Thái hoàng thái hậu thích nàng. Thái hậu đánh giá nàng cũng tệ. Quan trọng nhất là hôm nay nàng có thể cảm nhận được che chở hoàng thượng dành cho Hiền phi.

      Lúc nàng rời khỏi hoàng cung hoàng thượng mười bốn, tính cách thế nào sớm dưỡng thành. Đệ đệ này làm việc luôn là lưu lại ba phần, đối với mọi người luôn duy trì khoảng cách. Muốn chút gì tâm lý còn khó hơn lên trời. Nhưng tại nàng thế nào cứ cảm thấy đệ đệ lạnh lùng của mình tựa hồ như là còn lấy lòng Hiền phi.

      Nghĩ, trưởng công chúa nở nụ cười khiến ma ma hơi ngạc nhiên "Bản cung gìa nhưng bọn họ còn trẻ. Thừa dịp tuổi trẻ, nên là như thế."...

      Về tới Chiêu Dương cung,sau đóng cửa lại, Tương Như Nhân nhìn Bình Ninh dáng vẻ đắc ý, vỗ trán nàng cái "Thế nào, kiêu ngạo sao?"

      "Mẫu phi chẳng lẽ muốn khen ta sao?" Nàng đúng là mang thù. Lúc còn bé ở Thái học viện bị Dung Nguyệt kích động hai câu nàng trở về phát giận với mẫu phi, qua hai năm nàng liền ràng Dung Nguyệt quận chúa là cố tình kích động nàng gây chuyện, để nàng bất hòa với mẫu phi, tâm địa rất xấu. Vì thế nhân lúc đánh nhau hôm nay, nàng liền tranh thụ tặng cho nàng ta vài nhât vào mặt.


      "Khen ngươi? Ngươi cảm thấy ta là muốn khen ngươi?" Sắc mặt Tương Như Nhân hơi trầm xuống "Chuyện hôm nay, đánh thắng phụ hoàng lại trách cứ nên ngươi kiêu ngạo có phải ?"

      Bình Ninh thấy nàng tức giận cúi đầu "Ta có!"

      "Ngươi là thân phận công chúa, đánh nhau là đúng. Ngươi còn đem chuyện này ra mà tự hào. Ngươi có biết sai hay ?"

      Bình Nình nhìn mũi chân mình, rất nhanh nhận sai "Ta nên đánh nhau. Ta lẽ ra nên gọi người đến. xong lại ngẩng đầu lên cãi "Nhưng nếu ta giúp tay, Lệ Đồng bị các nàng bắt nạt, chờ gọi người đến kịp nữa rồi.

      " phải ta cho ngươi giúp đỡ." Tương Như Nhân nhìn vẻ mặt quật cường của nàng, khen "Ngươi che chở muội muội là đúng."

      Khóe miệng Bình Ninh khẽ nhấc, thấy Tương Như Nhân còn nhìn nàng, lại vội trở về nét mặt thành khẩn. Tương Như Nhân tiếp "Đánh nhau là đúng. Ngươi thể cảm thấy đánh thắng ngươi lợi hại nhất. đời này người so với ngươi khỏe hơn còn rất nhiều. Ngươi đều có thể dựa vào nắm tay để chuyện sao?"

      Bình Ninh nhìn thoáng qua năm stay của mình, lắc đầu.

      "Vậy là đúng rồi." Tương Như Nhân xoa đầu nàng "Làm việc có thể dùng trí. Loại chuyện đánh đấm mất hình tượng này thể làm. Mọi người đều công chúa hoàng gia là tôn quý nhất, vậy ngươi cũng phải để người ta nhìn thấy khí chất tôn quý của ngươi. Ngươi xem ngươi tại giống cái gì!"

      Bình Ninh cúi đầu nhìn bản thân. Váy cũng rách, cung trang rối loạn, hoa cài còn cái. Hứa ma ma ở bên cạnh còn cầm gương lại đây chp nàng nhìn , tóc tai đều lệch lạc. Bình Ninh bĩu môi ghét bỏ bản thân " khó coi."


      Tương Như Nhân thấy nàng nghe lọt lỗ tai, kéo nàng đến ôm vào lòng, dỗ " phải mẫu phi cho ngươi đáp trả. Mẫu phi là muốn cho ngươi biết, đánh nhau là biện pháp thứ yếu. Ngươi có thế khiến người khác vui lòng phục tùng ngươi mới là cách tốt nhất. Chuyện hôm nay ngươi làm sai, nhưng thể vì đánh thắng kiêu ngạo. Ngươi là công chúa, nên có bộ dáng của công chúa."

      Bình Ninh cái hiểu cái gật đầu "Bộ dáng công chúa, ý mẫu phi là như các sao?"

      " phải." Tương Như Nhân nhiều như vậy là vì muốn tương lai nữ nhi giống như mấy người Tĩnh Nhàn, Tĩnh Xu. Cúi đầu nhìn Bình Ninh, Tương Như Nhân thận trọng "Tự cao nhưng thể ngang ngược. Các của ngươi phải là đối tượng để học tập."

      "Vậy phải giống ai?" Bình Ninh cực kỳ tò mò nhìn nàng.

      Tương Như Nhân cảm thấy đau đầu trưởng công chúa ra là hình mẫu tốt, nhưng chuyện tình cảm nàng vẫn có chút sợ. đợi nàng , tự bản thân Bình Ninh mở miệng "Ta cảm thấy đại hoàng người tốt."

      Thôi vậy. Tương Như Nhân nhìn mặt nàng vẻ sùng bái đối với trưởng công chúa, thở dài hơi. Vẫn phải có người để học, bản thân nàng để ý thêm chút, để nữ nhi bị dưỡng thành người chủ ý mãnh liệt đến vô lý.
      lehanh, tart_trung, song ngư5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :