Chương 20: Lục Thương trong trứng , phải nàng kênh kiệu biết điều nhưng mà ngày ngày ăn thịt nướng, bữa bữa ăn thịt nướng cho dù là người cuồng ăn thịt cũng muốn điên. Bi ai thay, nàng chỉ biết làm bốn món chiên, xào, nấu, nướng mà trong người nàng làm gì có dụng cụ nhà bếp chỉ có thể nhai thịt như nhai cao su. Thiên San cắn miếng thịt. Thịt này là nàng nướng hôm qua. Cách ba ngày nàng nướng thịt lần, số lượng dĩ nhiên là có thể ăn trong ba ngày. Dù sao cũng là nội vi Lạc Nhạn sâm lâm, nếu nàng ngày nào cũng nướng thịt nhất định hấp dẫn bọn huyễn thú nơi đây sinh nghi tiến đến nơi này. Đặc biệt là vị “hàng xớm” mà nàng “mượn” lương thực. Thiên San nhàm chán ăn, nhìn huyệt động trống trãi, ánh mắt luôn phiêu đãng dừng ở quả trứng màu trắng. Thiên San cầm quả trứng lên khễ búng vài cái. Vỏ trứng có vẻ rất cứng rắn. Nàng lại đưa bên tai lắc lắc mấy cái. có thanh. Này! Lẽ nào là trứng chết? Thiên San chớp chớp mắt, khéo môi hơi nhếch lên. Nếu là trứng chết…nàng có thể ăn ? biết trứng nướng có mùi vị thế nào ta? Nàng nuốt nước miếng cái, tham lam nhìn quả trứng. được! được! Thiên San lắc lắc đầu. Nếu nó phải trứng chết, nàng mà nướng lên chết trứng rồi. Vậy chẳng phải là nàng giết nó sao? Thiên San nhìn chầm chầm quả trứng, trong lòng đưa ra suy đoán. Có khi nào… vỏ trứng quá dày, quá cứng nên nó phá ra? Nàng nghi nghĩ lại càng cảm thấy nhất định là vậy. Thế này chắc cũng giống nữ nhân sinh con, gặp khó sinh cần mổ bụng nếu đứa bé bị chết ngạt trong bụng mẹ. A… Nghĩ như vậy Thiên San liền hoảng sợ. Nó lâu vậy còn nở lẽ nào thành trứng chết, là bị chết ngạt. Ây! Nàng có lẽ nên đập quả trứng này ra nhưng lỡ nàng đoán sai … A! Có cách rồi! Nàng chỉ cần chọc thủng lỗ quả trứng rồi thông qua đó nhìn xem tình hình bên trong là được. Có lỗ thông gió nó bị chết ngạt, quả trứng hao tổn nhiều vẫn có thể đợi nó từ từ nở ra. Thiên San càng nghĩ càng thấy nàng thông minh. Giờ làm sao chọc thủng lỗ đây? Đá? được. Đoản kiếm? nốt. Phải rồi! Sao nàng lại quên nàng có thể dùng lực lượng thân thể mà. Thiên San tụ lực lên đầu ngón tay trỏ rồi chọc vào quả trứng, lực độ tăng dần. Ta chọc. Ta chọc. Ta chọc…. Rắc! Thủng rồi! “Méeeoooo….” Còn đợi nàng rút tay ra đầu ngón tay đột ngột truyền đến cảm giác đau xót. Thiên San kêu lên tiếng, theo bản năng liền quăng quả trứng ra xa. Thiên San nhìn ngón tay lập tức nước mắt lưng tròng như vỡ đê mà ra. Khuôn mặt miếu máo hoảng loạn. đầu ngón tay nàng nhiều hơn đoạn dây màu lục. “Đoạn dây” lúc này còn ngoa ngoe vận vẹo. Nó xoay chuyển vài lần rồi quấn lên cổ tay Thiên San. Xúc cảm lành lạnh nham nhám kết hợp với hiệu ứng thị giác khiến Thiên San gần như hỏng mất, mắt trợn to, toàn thân lạnh buốt, cứng còng. “Xú nha đầu sợ sao? Chỉ bị cắn cái sợ đến thế này rồi. Hừ! vô dụng”. Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng giễu cợt của thiếu niên, thanh thanh lãnh mang theo ba phần ngái ngủ bảy phần chế nhạo. Thiên San hơi hơi hồi thần còn chưa phản ứng giọng thiếu niên lại vang lên khiến nàng tức giận. “Uy! Bộ bị dọa đến ngu luôn rồi hả?” “Ai ngu hả?” Thiên San hất tay ném thứ tay xuống. “Đoạn dây” văng ra, uyển chuyển rơi xuống đất. Đó là con rắn màu lục, mắt đỏ dài cỡ hai mươi xenti, to cỡ ngón tay nàng, cái đầu tam giác ngước cao trừng nàng. Thiên San hít hơi, nhìn lại đầu ngón tay bị cắn. May mắn, máu chảy ra có màu đỏ vậy là có độc. Nhưng, phải rắn có đầu tam giác là rắn độc sao? “Xú nha đầu. Ai cho ngươi chọc lủng trứng của ta?” “Này!? Là ngươi sao?” Thiên San nhìn lục xà trước mặt, e dè . “ phải ta lẽ nào là khí?” “Ách..” Thiên San hít sâu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn lục xà hỏi. “Ngươi... là Linh thú?… là khế ước thú của ta?” “Hừ!” Lục xà hừ lạnh tiếng quay mặt thèm trả lời. Huyễn thú đến cấp Linh thú mở ra linh trí. Nó là khế ước thú của nàng nên có thể thông qua thú chủ câu thông để chuyện. Nhưng mà… “Tại sao cắn ta?” Còn dọa nàng sợ chết khiếp nữa. “Là ngươi phá trứng ta trước”. Lục xà tức giận . “Ta là có ý tốt giúp ngươi phá trứng ra ngoài” Thiên San cải lại. “Ai bảo ngươi hả? Ta ngủ ngon lại bị ngươi lắc tới lắc lui hại ta chóng mặt muốn chết. Phá giấc ngủ của ta thôi còn phá luôn trứng của ta”. “”Ngủ? Ngươi ở trong đó ngủ bao lâu rồi?” “Cũng hơn bốn tháng a” Lục xà lơ đảng trả lời. “Tại sao là bốn tháng?” Nàng nhớ lảo giá họ ở nơi này rất lâu rồi mà. Bốn tháng trước hình như là thời điểm nàng cùng nó khế ước phải? Nghe Thiên San hỏi lại, thân rắn liền cứng đờ. Nó lở lời rồi. “Đừng với ta là từ lúc khế ước ngươi có thể nở ra mà ngươi ra lại nằm trong đó ngủ nha?” Thiên San tức giận chất vấn. “Ta…Vậy sao? Ta ngủ trong trứng có vấn đề gì? Bên trong đông ấm hè mát, ngủ rất thoải mái” Lục xà ngẩng cao đầu, mở to mắt trừng nàng, cố cải lại. Thiên San híp mắt cùng lục xà nhiều lời mà đọc chú ngữ. Lục xà vừa thấy liền cả kinh. chiếc lồng giam màu lục xuất giam lục xà ở bên trong. Bởi vì là khế ước bình đẳng nên lục xà có quyền nghe lệnh nàng, muốn đánh nhưng nó là Linh thú nàng đánh lại. Tuy nhiên nàng vẫn có thể giam cầm nó. “Á..Xú nha đầu, thả ta ra. Sao lại giam ta hả?” “Tại sao?” Thiên San mắt lạnh nhìn lục xà trong lồng. “Xà Xà có ba tội lớn. Thứ nhất là lười biếng ngủ nướng trong trứng hại ta lo lắng. Thứ hai là cắn ta. Thứ ba là dọa ta” Thiên San cầm cái lồng đến hồ nước trong huyệt động. Hồ nước này thông với con suối bên ngoài, rộng chưa tới nữa mét, bình thường nàng đều uống nước ở đây. Hôm nay nàng liền nhịn đau để “dìm” con rắn đáng ghét này. “Này! Cái đó cũng gọi là tội hả? Còn có, ngươi gọi ai là Xà Xà? Ta có tên có họ rang là Lục Thương nha. Uy? Ngươi làm gì?” “Ngươi ngủ nhiều như vậy nên ta cho ngươi bơi, vừa có thể tỉnh người vừa vận động” Thiên San đặt cái lồng vào nước. Nước hồ rất trong cũng khá cạn, nước chỉ ngập đến bốn phần năm cái lồng. Lục Thương nổi mặt nước kêu gào. “Tha ta ra” “Còn ồn ào ta cho ngươi học lặn”Thiên San cảnh cáo xong mặc kệ Lục Thương tu luyện. Kháng cự có hiệu quả, Lục Thương cũng tiếp tục dây dưa. Nó là đại nhân chấp nhất tiểu nữ nhân (tiểu nhân + nữ nhân).
Chương 21: bắt Tử Nhãn Phong Báo “Cái gì? Ngươi ?” Thiên San mày liễu nhíu chặt, trừng mắt nhìn mỗ rắn nào đó dáng vẻ biếng nhác cuộn tròn đất, hoàn toàn cảm thấy lời của nó kinh người đến mức nào. Mắt Lục Thương lim dim, cái đầu tam giác gật gù giống như ngủ gật hơn là trả lời nàng. Cái này, Thiên San nổi giận nha ~. Nàng tóm lấy Lục Thương đưa nó đến gần mặt nàng hỏi. “Ngươi phải Linh thú sao? Tại sao uy áp của ngươi có tác dụng?” Thông thường huyễn thú có cấp bậc cao có thể chấn nhiếp huyễn thú có cấp bậc thấp hơn thậm chí là buộc chúng nghe lệnh mà. Bị nắm, Lục Thương khó chịu vặn vẹo, nghe nàng chấc vấn như vậy tức giận. “Ta , chủ nhân như ngươi quá ngốc, thiếu hiểu biết. Ngươi cùng ta khế ước tại sao chịu tìm hiểu thông tin của ta hả? Ta là Linh thú nhưng thuộc Dị thú phải Huyễn thú” “Dị thú?” “ là, xem bộ dáng ngu ngốc của ngươi kia. Nể tình ngươi là chủ nhân của ta, ta đây liền mở lòng từ bi mà phổ cập them kiến thức cho ngươi. Mắc công ra dường bị người chê bai”. “Ngươi…” cho Thiên San phát biểu, Lục Thương nhanh chóng mở miệng cắt ngang. “Dị thú là những thú tộc có năng lực đặc thù bổn mạng chỉ loài đó mới có…” “Huyễn thú cũng có mà” “ giống!!” Lục Thương quát lớn, cực độ khinh bỉ nhìn nàng. Ôooo Thiên San cắn cắn môi. Làm gì hung dữ vậy, nàng đâu sai. “Hừ! Dị thú sống cư, tạo thành tộc độc lập. Mỗi tộc có phương thức tu luyện riêng. Như tộc Vạn Độc Niên Xà ta có năng lực bổn mạng liên quan đến dược-độc. Chúng ta tu luyện là dược tu, chuyên hấp thu dược lực trong các dược vật, có thiên phú luyện dược, độc thuật độc nhất vô nhị. Cũng bởi vì những năng lực đặc biệt này mà rất nhiều loài Dị thú gặp phải nguy hiểm, thậm chí là diệt tộc” đến đây giọng Lục Thương mang theo nộng đậm bi thương nhung nhớ. Nó dừng chút lại tiếp. “ Mỗi tộc Dị thú đều có vài loại công pháp độc môn, truyền thừa ký ức. Chúng ta vừa sinh ra là Linh thú, đến Thánh thú là có thể hóa thành người nhưng cũng từ lúc đó mỗi lần thăng cấp đều phải chịu lôi điện đánh tả tơi. Rất nhiều Dị thú chịu nổi mà trong quá trình thăng cấp liền chết oan chết uổng. Có lẽ vì có quá nhiều lợi thế nên trong giới Dị thú bị quản chế bởi uy áp cấp bậc cũng có tác dụng đối với Huyễn thú. Như ta tại mặc dù là cấp Linh thú nhưng lại có năng lực chiến đấu. Bọn Huyễn thú ở đây có thể từ xa cảm thấy sợ hãi khí tức Linh thú người ta nhưng nếu trực diện đối mặt, bọn chúng tuyệt đối có thể nhào lên ăn sống nuốt tươi ta mà phải là sợ hãi rút lui” “ vậy, lý do bọn Huyễn thú bén mãn đến đây là vì ngươi chứ phải do khí tức còn lưu lại của lảo giả sao?” “Dĩ nhiên” “Vậy, tại ngươi có năng lực gì sao?” “ có. Ta chưa tu luyện lấy gì có lực lượng” “Vô dụng” “Ặc” Thiên San phán câu xanh rờn làm Lục Thương cứng họng. Thôi chuyện với nàng nữa phải tu luyện. “Xà Xà, ngươi đâu vậy?” Thấy Lục Thương bò ra ngoài, Thiên San tò mò hỏi. Nghe Thiên San gọi “Xà Xà” Lục Thương liền thấy tức tối. “Ta tìm dược thảo để tu luyện. Hừ!” Lục Thương rồi để lại mình Thiên San ở trong huyệt động than ngắn thở dài. Kế hoạch lợi dụng uy áp Linh thú của Xà Xà để bắt Báo Báo cứ như vậy mà chết từ trong nôi. Ai ~ Xà Xà dùng được. Nàng cùng Báo Báo đánh nhau phần thắng lớn. Báo Báo chỉ chuyên tốc dộ, thể lực và lực lượng thân thể cũng thể xem thường. Trong tay nàng chỉ có mỗi thanh đoản kiếm, thể lực lại tốt, phù chú chỉ còn vài tấm mộc phù (những tấm khác bị nàng dùng trong lúc “mượn”lương thực rồi). Oa ~ Nên làm sao đây? …………. Lục Thương lợi dụng thân hình bé màu xanh núp trong tầng tầng lá cây do thám động tỉnh của Tử Nhãn Phông Báo. Nhìn nó lười biếng liếm móng vuốt, nằm phơi nắng, trong lòng Lục Thương muốn mắng to. Tại sao nó lại phải nhận nhiệm vụ làm mồi câu dẫn dụ Tử Nhãn Phong Báo đến chỗ Thiên San chứ? Ai ~ Số nó sao lại khố như vậy? Sao lại có chủ nhân vừa ngốc vừa tim phổi như vậy? Ai~ ai~. Trong lòng Lục Thương thầm ca thán than trời trách đất thôi. Đến khi nó than đủ, làm xong chuẩn bị, định xong ra dụ địch địch đâu mất rồi. Lục Thương hoảng a ~ Thú mất nó làm sao báo cáo đây? Mà lúc này Thiên San ở nơi khác chăm chú nướng thịt. Dù gì cũng là hàng sớm có Xà Xà nàng cũng biết cách nhanh nhất dụ Báo Báo đến. chỉ Báo Báo mà bất kì loài thú nào biết có người ngang nhiên ở trong lãnh địa của nó nướng thịt cũng vô cùng giận dữ, lập tức xông đến nơi đó cắn xé đối phương còn manh giáp. Nàng bảo Xà Xà làm mồi đơn giản là đày nó chút thôi. Hừ! Ai bảo nó hay mắng nàng ngốc, biết đâu lần này nàng còn có thể mượn cớ mà phạt nó. He he.
Chương 22: Tranh giành Tử Nhãn Phong Báo (1) Có ba bóng người đứng cách Thiên San xa quan sát hành vi lớn mật của nàng. Ba người này đều là nam nhân ước chừng hai mươi tuổi. nam nhân thân hỏa hồng. Gương mặt tuấn vô cùng tuyệt sắc, tuyệt đại phong tao, ngay cả nữ nhân cũng phải ghen tỵ bằng. đôi mắt hoa đào mị hoặc câu nhân, môi mỏng hơi nhếch như cười như . Nam nhân lười biếng dựa và thân cây có chút nghiền ngẩm nghiên cứu Thiên San. Hai nam nhân còn lại đứng cạnh nhưng thấp hơn bước chân, thể thân phận thuộc hạ. Lôi khẽ huých Phong giọng . “Ngươi nhìn ra cấp bậc nha đầu đó ?” Phong nhìn Thiên San chút, rồi trả lời: “Nếu lầm chính là Trung cấp Pháp sư sơ giai !” “Chỉ là Trung cấp sơ giai mà dám trong lãnh địa huyễn thú nướng thịt? Nha đầu này biết là có lá bài tẩy hay là ngu ngốc hiểu chuyện?” “Cũng có thể là cùng cao thủ mà chúng ta phát . Nhưng…” Phong ngó ngó nam nhân hồng y, kéo Lôi ra xa chút, tiếng như muỗi kêu bàn luận “…Có phải chủ nhân vừa mắt nàng hay ? Tai sao lại dừng lại nhìn?” “Cũng có thể” Lôi gật gù cho ý kiến “Theo độ tuổi của nàng, có thể đến cấp bậc đó là thiên tài rồi. Bộ dáng lớn lên cũng tệ” “Nhưng mà…tốt nhất là như chúng ta nghĩ” Lôi hơi sửng sốt sau đó như nhớ ra chuyện gì, giọng cũng có chút bi ai. “Phải a ~ Nếu nàng cũng giống đám nữ nhân kia thảm” “ xong chưa” Giọng nhàn nhạt du dương tà tứ như tiếng đàn violon của nam nhân hồng y cất lên. Phong và Lôi rùng mình, lập tức đứng nghiêm trang, sóng lưng thẳng tấp. “Xong rồi bắt ma thú đó lại” Hai người lúc này mới để ý, trong lúc hai người bát quái, Tử Nhãn Phong Báo đánh hơi được mùi và chạy nhanh đến đây. nhiều lời dư thừa, Phong và Lôi liền nhảy ra ngăn Tử Nhãn Phong Báo. Trong chớp mắt, hai người thú quấn thành đoàn. Khóe miệng Thiên San giật giật, mở to mắt nhìn hai vị khách mời đánh thú cưỡi của nàng, phá hoại kế hoạch nàng dày công chuẩn bị. Thiên San tức giận, quăng xâu thịt nướng, thở phì phì trừng mắt nhìn nam nhân hồng y ra lệnh. “Kêu người của ngươi trở lại ngay! Báo Báo là của ta!” Từ lúc ba người này đến gần nàng phát . Chính xác là nàng phát hai người Phong, Lôi, còn tên nhân (nam nhân hồng y) kia nàng biết, thực lực của nàng nhìn ra. Bởi vì thấy bọn họ đến đây cũng chẵng làm gì chỉ đứng xem cây cỏ, bàn chuyện đâu nên nàng mới them để ý. Âý vậy mà, họ lại giám ngang nhiên hớ tay chặn Báo Báo của nàng. quá đáng ghét mà! Nam nhân làm như nghe thấy mà nhìn trận chiến trước mắt. Trong lòng suy nghĩ: Báo Báo trong miệng nàng có lễ là con Tử Nhãn Phong Báo kia . Cách đặt tên đủ đặc biệt, vô cùng trực tiếp, đầy tính hình tượng! Oaaaa ~ Nhân xấu xa! thế nhưng phớt lờ lời nàng! Chết tiệt! Ngươi tưởng ngươi làm ta có cách bảo Báo Báo đến đây sao? Hừ! Nếu phải toàn bộ số phù chú còn lại nàng dùng để bài trận pháp Bách Đằng Vây nàng xông lên đánh cho trận rồi. (Mạn: “dù phù chú còn chị cũng đánh lại huynh ấy đâu”. San tỷ tức tối phóng ánh mắt hình viên đạn. dõng dạt : “ thử sao biết”. Mạn: “Ta dĩ nhiên là biết. Ta là tg mà!” xong, vọt lẹ) Bách Đẳng Vây là trận pháp cấp hai. Người xong vào trận bị trăm sợi dây mây trói buộc, cắt mãi hết, làm tiêu hao linh lực, chiến khí. Tất nhiên, nếu linh lực trong trận pháp khô cạn dây mây tự biến mất, trận pháp bị phá. Dù sao cũng chỉ là trận pháp cấp hai chỉ có thể đối phó người cấp thấp có linh lực hay chiến khí thấp hơn linh lực có trong trận. trở lại, phương pháp Thiên San dụ Tử Nhãn Phong Báo bỏ chiến mà đến chỗ nàng rất đơn giản. “Uy! Báo Báo, mấy ngày gặp, ngươi vẫn sinh long hoạt hổ như ngày nào a ~. Hôm nay ngươi có săn ? Ta định đến chỗ ngươi lấy thêm thịt đây a!” Thiên San nâng cao lượng, lời vô cùng thân thiết như bạn thân nối khố. Nhưng nghe vào tai ba người thú là trận lạnh run. mặt nam nhân hồng y vẫn giữa nét bình tỉnh, biếng nhác, chỉ có khóe miệng hơi động vài cái. Phong hiểm hiểm tránh khỏi móng vuốt Tử Nhãn Phong Báo. Lôi bị kích thích đến ngã nhào xuống đất. Trong lòng hai người sợ hải kêu gào: “ Đầu óc nàng có bình thường hay lại đồi lấy thịt của ma thú ăn? Nghe giọng điệu giống như nàng làm chuyện này rồi, còn chỉ hai lần. Tiểu muội, muội ngưu a. Lòng ca thán nhưng hai người quên họ cùng Tử Nhãn Phong Báo đánh nhau. Vốn hai bên cũng xem như ngang sức nhưng bị nàng câu làm kinh hách khiến cho họ rơi vào hạ phong, hơn nữa lúc này Tử Nhãn Phong Báo bị chọc giận đến cực độ. Hai người họ e rằng bị nó nhân cơ hội cho trảo chết cũng trọng thương. Thế nhưng, như những gì hai người nghĩ. Tử Nhãn Phong Báo những thừa cơ ra tay mà còn bỏ mặc hai người, giống như phát điên lao đến chỗ Thiên San. So với hai người biết từ đâu chui ra Thiên San – kẻ thù cướp thịt, năm lần bảy lượt nhục nhã nó còn quan trọng gấp trăm, gấp ngàn lần.
Chương 23: Tranh giành Tử Nhãn Phong Báo (2) Tử Nhãn Phong Báo dùng tốc tốc độ sét đánh kịp bưng tay phóng về phía Thiên San. Kết quả, hiển nhiên là lọt vào trận pháp Bách Đằng Vây, bị trăm dây mây cuốn lấy. Tử Nhãn Phong Báokhông ngừng vùng vẩy, ra sức đào thoát, móng vuốt liên tục vung lên cắt đứt dây leo. Thế nhưng, dây này vừa đứt dây khác lại mọc lên, tiếp tục giam cầm nó. Thực ra, sức sát thương của dây mây lớn nhưng dưới giãy dụa kịch liệt của Tử Nhãn Phong Báo khiến cho thân thể nó cùng dây mây ma sát sinh ra rất nhiều vết thương. Thiên San đứng đối diện cách Tử Nhãn Phong Báo hai mươi bước chân. Nhìn nó như mắc bệnh dại tự làm thương chính mình mà đau lòng. Nàng sao lại quên từ lần đầu tiên nàng sử dụng mộc phù đến sau này lần nào nó cũng bị dây leongăn cản, trói buộc. Nó sớm đối với chuyện này sinh ra căm ghét, phẩn hặn. Hôm nay, nàng lại dùng trận Bách Đằng Vây vây khốn nó. Cái này…chẳng khác nào là sát muối lên vết thương. Ai ~ Nàng hình như dùng sai hệ nguyên tố rồi. Nhưng trong các hệ nàng có đây là hệ có sức sát thương thấp nhất. Mà tuy rằng Báo Báo thương tích đầy mình, máu chảy dầm dề thế chứ toàn là vết ngương ngoài da. nguy hiểm tính mạng. Sau này dưỡng tốt là dược rồi. Nghĩ vậy, Thiên San tiếp tục đứng đó chờ đến lúc Tử Nhãn Phong Báo hao hết sức lực mà đầu hàng. Hoàn toàn biết nguyên nhân chủ yếu Tử Nhãn Phong Báo có dáng vể điên dại như vậy là do nàng cứ đứng ngay trước mặt nó. Thử hỏi thấy kẻ thù hặn thấu xương “ sức chống cự” ( Mạn: Là Báo Báo nghĩ vậy thôi á!) đứng trước mặt mình tất nhiên là muốn nhào qua giết chết, cắn xé còn manh giác rồi. Lôi ngồi đất há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt. Nuốt ực cái hỏi Phong ở bên cạnh: “ Đó là chiêu gì? Hệ mộc có thể lợi hại đến thế sao?” “ biết. Ta cũng là lần đầu nhìn thấy” Phong chau mày, mắt lóe tinh quang nhìn chăm chú, cố gắng tìm hiểu đây là chiêu thức gì. Điều khiến khó giải là sao Trung cấp Pháp sư sơ giai lại có nhiều linh lực để tạo ra trăm dây mây? Nam nhân hồng y nhìn Thiên San lại nhìn Tử Nhãn Phong Báo trong trận pháp. Trong lòng đưa ra quyết định. Chỉ thấy, lòng bàn tay nam nhân dần hình thành tiểu cầu màu đỏ tía. Nam nhân ném quả cầu về phía pháp trận. biết là vô tình hay cố ý mà quả cầu rơi đúng vào vị trí mắt trận. Trận pháp liền phá. Tử Nhãn Phong Báo liền theo đà vọt về phía Thiên San. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thiên San nghĩ đến nam nhân hồng y công kích trận pháp của nàng, càng nghĩ tới chiêu liền trúng ngay mắt trận khiến trận pháp bị phá. Khoảng cách giữa nàng và Tử Nhãn Phong Báo rất gần. Mắt thấy Tử Nhãn Phong Báo ngày càng ép sát, cho dù là hết sức né tránh cũng phải chịu thân thương tổn. Lúc này, cánh tay thon dài, hữu lực vòng qua eo của nàng, kéo nàng vào lòng ngực chắc khỏe. đạo hồng quang xẹt qua, Tử Nhãn Phong Báo bị đánh bay ra ngoài, nệnh mạnh vào thân cây khiến thân cây bị gãy đỗ xuống. Tử Nhãn Phong Báo hộc máu, nằm đất bất động. “Ơ… A…Ngươi…” Thiên San hồi thần, tức giận trừng nam nhân hồng y. Nhưng đợi nàng cất lời giọng tà mị, dụ hoặc của vang lên khiến nàng ngu ngơ. “ cần cám ơn” “Ai..ai… muốn cám ơn ngươi. Ngươi đánh chết Báo Báo của ta” “Nó còn chưa chết” “?!” “Ân” Chưa chết nhưng cũng tuyệt sống nỗi. “Nha đầu, ta vừa cứu nàng nên nàng nợ ta ơn cứu mạng”. Nam nhân nào đó vô sĩ . “Ừ…” nàng nào đó bất giác gật đầu thừa nhận. Nam nhân khẽ cong khóe môi, đúng lý hợp tình : “Ta cứu nàng. Nàng phải lấy thân đền đáp, làm nữa nhân của ta”. “Ơ…” Thiên San chớp chớp mắt kịp tiêu hóa lời của . Nam nhân cúi người nhàng in lên trán Thiên San nụ hôn, dịu dàng : “Nhớ! Ta tên Hiên Viên Ly Nguyệt” rồi phi người mất. Chủ nhân rồi. Hai người Phong, Lôi cũng nhanh chân chuồn êm. Trước khi cũng quên nhìn Thiên San thêm vài lần. Trong lòng thầm nhận định: chủ nhân bọn họ nhất định là nhìn trúng tiểu nha đầu này rồi! Nếu cũng giở tró lưu manh, truê chọc con người ta như vậy a ~. Đến lúc Thiên San lí giải xong tình huống vừa rồi nộ khí xung thiên. Lục Thương chẳng biết đến đây từ lúc nào vui sướng khi người gặp họa còn ném câu “ ngu ngốc” chế nhạo nàng. Thiên San tức giận dậm chân, chỉ có thể trừng Lục Thương xem như phát tiết chút oán khí. Trong thâm tâm vô cùng ảo não, tự trách bản thân quá ngốc bị người dất mũi dẫn . Cái gì ơn cứu mạng? rang là phá trận pháp của nàng, hại nàng suýt bị Báo Báo chụp chết. thế còn bắt nàng lấy thân trả ân làm nữ nhân của . là tức chết mà! Nhưng chuyện khiến Thiên San càng tức giận hơn còn ở phía sau. Khi Thiên San đến kiểm tra Tử Nhãn Phong Báo phát nó gặp Diêm ca ca rồi. Thiên San nghiến răng nghiến lợi hỏi Lục Thương. “Sao nó chết rồi?” “Lục phủ ngũ tạng đều bị đập nát, nó chết mới lạ đó” “Tên đó… gạt ta” “ gạt ngươi. Lúc đó nó vẫn còn thở thoi hóp, chưa chết a~” Trong giọng của Lục Thương mang theo chút sùng bái. Nam nhân đó lợi hại, thực lực sâu lường được, công phu vô lại cũng kém. Có cơ hội nó phải lĩnh giáo phen. “AAAAA…… nhân đáng chết!!!” Thiên San tức đến muốn hộc máu, thét lớn tiếng. Mà Hiên Viên Nguyệt Ly rời cũng xa, nghe Thiên San la to trong mắt nổi lên ý cười ôn nhu, mày kiếm hơi nhíu. nhân?! Là sao? Xem ra chỉ hình tượng của trong mắt nàng bị tuột đến đáy cốc mà cả mị lực cũng mất tác dụng. (Mạn: Huynh muốn dùng chiêu mỹ nam kế bắt San tỷ là có tác dụng dâu. Nguyệt: Vậy sao? Đa tạ nhắc nhở! Mạn: Ha ha, có chi)