1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẳng, ẳng, phu quân là trung khuyển - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ẳng, ẳng, phu quân là trung khuyển

      Tác giả: Thập Nguyệt Vi Vi Lương

      Thể loại: Cổ đại, hài, HE

      Tình trạng bản gốc: hoàn

      Số trang: 275 trang

      Số chương: 66c ( có ngoại truyện)

      Editor: linhlan139

      Converter: Gachuaonl - Tangthuvien

      [​IMG]




      Giới thiệu vắn tắt

      Trịnh Thất tiểu nương tử bình sinh có ba ước nguyện.

      Nhất nguyện, phụ thân bình an tỉnh lại;

      Nhị nguyện, tên thế tử xấu xa hại phụ thân kia (bị) xúi quẩy xúi quẩy xúi quẩy!

      Tam nguyện, cầu cho Đại Bạch tìm được vợ” xinh đẹp!

      Cố Diễn tiểu thế tử bình sinh có tam nguyện.

      Nhất nguyện, cầu cho mình giả chó bị Trịnh Tiểu Thất phát ;

      Nhị nguyện, cầu cho mình giả chó bị Trịnh Tiểu Thất phát ;

      Tam nguyện, cầu cho mình giả chó bị Trịnh Tiểu Thất phát ;

      Như thế, vô hạn, tuần hoàn...

      * Đại Bạch là chó của Tiểu Thất!

      "Tiểu Thất lúng túng buông đũa xuống, lầm bầm: "Ngươi mấy ngày nay chưa ăn c* chứ?"

      "Phốc!" Đại Bạch chính mình phun ra..."
      sabera.tran, xukem, Phương Lăng6 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 1


      Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, có lẽ do trận mưa lớn tối hôm qua, cả khu vườn mát mẻ hương hoa hương cỏ, thấm vào ruột gan.

      thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi ôm rổ, thềm đá của đường , nàng mặc thân váy màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh vãn thành hai búi tóc đơn giản, cắm cây trâm xanh biếc, phụ trợ thêm cho trang phục của mình.

      Nàng ngũ quan tinh xảo, mắt hạnh to, lông mi dài, miệng đào , dù lời nào, gương mặt luôn như tươi cười. Toàn thân khiến cho người cảm giác hoan hỉ.

      nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn tuổi xấp xỉ với nàng theo phía sau.

      "Tiểu thư, hôm nay chúng ta hái hoa gì!" Nha hoàn Tiểu Đào hỏi.

      Thiếu nữ cười tủm tỉm: "Cha ta thích nhất tường vi, đương nhiên là hái hoa tường vi."

      Sau khi cha nàng hôn mê, mỗi sáng sớm nàng hái ít hoa bỏ vào bình hoa, chỉ hy vọng cha nàng có thể mỗi ngày đều cảm nhận được hương hoa quen thuộc mà mau mau tỉnh lại, hoặc là khi tỉnh lại có thể nhìn đến hoa mà mình thích trước tiên.

      "Tiểu thư có hiếu tâm, Tam lão gia nhất định tỉnh lại." Tiểu Đào nghiêm túc, chần chờ, lại tiếp: "Hôm qua Trung Dũng vương phủ mang Tiết thần y tới, ta nghĩ a, Tam lão gia nhất định rất nhanh tỉnh lại."

      Nữ hài nhi dùng sức gật đầu: "Đúng, cha ta tỉnh lại, ông tốt lên."

      " đến Trung Dũng vương phủ, tiểu thư, ta nghe , tiểu thế tử kia lâu có lộ diện. Thiệt là, làm hại Tam lão gia nhà chúng ta thành như vậy, ngay cả tới cửa xin lỗi cũng thể, tại sao có thể có người như vậy. Xảy ra chuyện, chỉ để cha của mình ra mặt giải quyết hậu quả, ngay cả lão Vương gia cũng mạnh hơn nhiều. Ta..." Nha hoàn còn chưa xong, bị nữ hài nhi ngăn lại.

      " nên bậy, cẩn thận tai vách mạch rừng."

      Tiểu Đào liền vội vàng gật đầu.

      Nữ hài nhi vào vườn hoa, dùng cây kéo tỉ mỉ cắt hoa, những chuyện này từ trước đến nay nàng đều tự làm, nhờ người khác.

      Nàng là Trịnh Tĩnh Hảo, tiểu thư tam phòng Trịnh phủ, Trịnh gia có bảy tiểu thư, cha mẹ đều gọi nàng là Tiểu Thất.

      Trịnh gia đời đời thư hương thế gia, đến đời tổ phụ nàng, xem như hiển hách nhất, thời tổ phụ mất, chỉ còn tổ mẫu.

      Đại bá phụ, Nhị bá phụ đều làm quan triều, chỉ có cha nàng, cha nàng thích làm quan, cũng chịu thi khoa cử, dù là như thế, nhưng tài hoa trứ danh, đại để là vì lý do này, phụ thân nàng được Trung Dũng vương gia mời làm tiên sinh, làm thầy cho con trai ông ta là tiểu thế tử.

      Cha nàng cũng cảm thấy chuyện như thế rất tốt, nhưng lại nghĩ đến, đúng là bởi vì chuyện này mới khiến cho ông rơi vào tình trạng hôm nay. Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Tiểu Thất thở dài tiếng.

      Tiểu thế tử trời sinh tính bất hảo, cũng chịu học tập cho giỏi, thường xuyên giận dỗi với Trung Dũng vương gia. Phụ thân nàng mỗi lần đều đứng ra giảng hòa, lại chịu từ bỏ công việc này, ông vẫn luôn tiểu thế tử là hài tử cực có thiên phú.

      Tuy nhiên bởi vì đứa bé ngoan này, ông bị ngựa đạp trúng, lâm vào hôn mê bất tỉnh!

      Tiểu thế tử giận dỗi với Trung Dũng vương gia, thân mình cưỡi ngựa chạy như điên mà , mà cha nàng vì cứu người, cũng nhanh chóng đuổi theo, bởi vì con ngựa mất khống chế, cha nàng bị quăng xuống, mà lúc này ngựa của tiểu thế tử chạy tới, đạp lên.

      thời cha nàng hôn mê hơn năm, mặc dù Trung Dũng vương phủ tìm vô số danh y đến xem, vẫn có chuyển biến gì tốt.

      Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Thất càng cảm thấy tiểu thế tử kia phải là người tốt, nếu như do , làm sao nháo thành nông nỗi ngày hôm nay? Mặc dù cho phép nha hoàn bậy, nhưng trong lòng Tiểu Thất cũng nghĩ như vậy, oán hận cực kỳ.

      Chán ghét chán ghét! Tiểu thế tử là người xấu đáng ghét nhất!

      Tiểu Thất cắt hoa xong, nhấc rổ lên: "Chúng ta thôi!"

      Tiểu Đào lập tức : "Tiểu thư, ngài để nô tỳ cầm cho."

      Tiểu Thất chịu, nghiêm túc : "Ta rồi, chuyện như vậy ta muốn nhờ người khác."

      Tiểu Đào giậm chân: "Tiểu thư cái gì cũng cho nô tỳ làm, nô tỳ làm sao mới được đây."

      "Ta rồi để cho ngươi theo ta. Ngươi cứ nghe, cũng chỉ ở trong nhà mình, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Trước kia ta đều tự mình tới a!" Tiểu Thất lảm nhảm.

      Tiểu Đào: "Thường ngày bên cạnh tiểu thư có Đại Bạch a, nhưng bây giờ thấy Đại Bạch, nô tỳ làm sao có thể yên tâm. Nô tỳ đương nhiên là sợ bọn đạo chích bên ngoài, chúng ta có hộ viện mà. Nhưng khi Lục tiểu thư xuất ! Lục tiểu thư cả ngày chỉ biết khi dễ người, có nô tỳ, đỡ hơn chút."

      Hai người vừa dứt lời, liền nghe giọng bén nhọn lạnh lùng của nữ tử : "Các ngươi ai khi dễ người, đứa nha hoàn cũng dám ở sau lưng bố trí chủ tử, quả nhiên là phản. Tiểu Thất, tam phòng các ngươi, chính là dạy đầy tớ như vậy sao? Nếu như ngươi biết dạy, ta tới giúp ngươi dạy."

      Nữ tử phục trang đẹp đẽ từ sau núi giả ra, nàng ta mặc thân váy áo hồng đào, cả người xinh đẹp mỹ lệ, nhìn ra được, nàng ta lớn tuổi hơn so với Tiểu Thất, đôi mắt xếch khiến cho người ta có cảm giác dễ trêu vào.

      Tiểu Thất mỉm cười hơi phúc thân, nàng chân thành xin lỗi: "Lục tỷ, là lỗi của Tiểu Thất. Tiểu Đào phạm sai lầm, ta hảo hảo dạy nàng ấy. Kính xin Lục tỷ thứ lỗi."

      Trịnh Tĩnh Xu cao thấp quan sát Tiểu Thất, cười lạnh: "Ngươi giao tiện nha đầu này cho ta. Ta xem a, ngươi biết cách dạy người."

      Tiểu Thất đương nhiên chịu, nàng kiên trì: "Lục tỷ, thực xin lỗi, ta biết sau lưng nghị luận ngươi là chúng ta đúng, ta xin lỗi ngươi, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Nhưng Tiểu Đào thể giao cho ngươi."

      Tiểu Thất đuối lý, chuyện bồi tiếp cẩn thận, nhưng Trịnh Tĩnh Xu muốn như vậy, nhìn Tiểu Thất như vậy, nàng ta càng thêm tức giận, hừ lạnh tiếng, Tĩnh Xu : "Ngươi làm bộ làm tịch cái gì, người nào biết ngươi là ai. Trịnh Tiểu Thất, ta cũng biết là sau lưng ngươi ta hảo, nếu phải như vậy, nha hoàn của ngươi làm sao thế."

      Tiểu Thất cúi thấp đầu, "Lục tỷ, thực xin lỗi." Nàng cũng biết những thứ khác hữu dụng, chỉ có thể ngừng xin lỗi, chuyện này đều là các nàng đúng.

      Đột nhiên, Trịnh Tĩnh Xu nở nụ cười khó hiểu, nàng mang theo nụ cười quỷ dị, : "Chó của ngươi đâu, thường ngày ngươi phải là mang theo chó của ngươi tới sao? Chó của ngươi tên gì? Đại Bạch đúng ? Ngươi vì sao mang theo nó tới đây?"

      Tiểu Thất cắn môi, Đại Bạch là lễ vật cha nàng tặng năm nàng bảy tuổi, nhiều năm như vậy, nó từ Tiểu bạch biến thành Đại Bạch, vẫn luôn làm bạn ở bên người nàng, đúng là thấy Đại Bạch. Bảy ngày trước, Đại Bạch bị mất tích, các nàng từng tìm khắp Trịnh phủ, nhưng lại tia manh mối.

      Tiểu Thất trịnh trọng: "Đa tạ Lục tỷ quan tâm, ta tìm được nó."

      Trịnh Tĩnh Xu cười sáng lạn: "Phải ? Ha ha, ta xem a, nó ràng là con chó ngốc, tự mình chạy loạn, bị người bắt ? Ừ, chừng là bị người làm thành bánh bao thịt chó rồi!"

      Tiểu Thất lập tức ngẩng đầu, nàng bình tĩnh tâm tình của mình: "Lục tỷ cần gì như vậy, Đại Bạch có chuyện gì, ta tìm được nó. Tỷ tỷ đừng như vậy."

      Trịnh Tĩnh Xu ác ý: "Ta cứ muốn như vậy, thế nào đây, chỉ có ngươi mới có thể coi con chó ngốc thành bảo vật. Người ngu xuẩn, chó cũng ngu xuẩn. Cũng bởi vì ngươi ngu xuẩn, cha ngươi mới vẫn chưa tỉnh lại."

      Trong mắt Tiểu Thất tóe lửa, nàng lạnh lùng : "Ngươi lại lần nữa xem."

      "Ta cứ cha ngươi vẫn chưa tỉnh lại, vậy thế nào? Cha ngươi chính là đồ có tiền đồ, cho nên mới phải làm tiên sinh cho người ta, thời vẫn chưa tỉnh lại cũng là đáng đời, đáng đời, đáng đời!" Trịnh Tĩnh Xu dương dương đắc ý, nàng ta cười lạnh: "Tam phòng các ngươi là đồ đáng ghét, cha ngươi có tiền đồ, mẹ ngươi là hồ ly tinh, ngươi là tiểu tiện nhân, các ngươi phải là thứ tốt!"

      "Pằng!" Tiểu Thất bạt tai đánh tới.

      Tĩnh Xu nghĩ tới Tiểu Thất động thủ, bị đánh bạt tai, nàng ta bị chọc giận, tức giận xông tới: "Ta đánh chết ngươi tiện nha đầu này."

      Tĩnh Xu và nha hoàn bên cạnh cùng nhau xông tới, bốn người trong lúc nhất thời đánh nhau thành đoàn.

      Tiểu Thất động thủ trước, nàng cũng muốn làm to chuyện, bởi vậy chỉ là né tránh, cũng động thủ, nhưng Tĩnh Xu nghĩ như vậy, Tiểu Thất càng né tránh, nàng ta càng ương ngạnh muốn đánh người, hơn nữa nàng ta cũng có ý, chỉ nhẫn tâm đánh vào mặt Tiểu Thất.

      Tiểu Thất phát giác ý đồ của nàng ta, né tránh càng thêm lợi hại, thiếu niên ngồi chồm hổm ở tường mắt thấy tay Tĩnh Xu sắp đánh vào mặt Tiểu Thất, ném ra cục đá đánh trúng đầu gối Tĩnh Xu.

      Tĩnh Xu ngã xuống đất, cũng vừa lúc đó, hộ viện nghe được động tĩnh, lao đến. . .
      sabera.tran, Trâu, Phương Lăng5 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 2


      Nhà chính.

      Trong phòng khói xanh lượn lờ, có thể thấy được, bên trong nhà này sáng sớm đốt hương. Mùi thơm thâm trầm và gia cụ xưa cũ bài trí càng làm cho người biết được, đây là phòng ở của người lớn tuổi.

      Người lớn tuổi này là nữ tử, là lão phu nhân Trịnh phủ. Lão phu nhân phú quý cả đời, đến tuổi tri thiên mệnh, nhưng vẫn trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, hết sức thoả đáng.

      Bà ngồi ở thượng vị, bưng ly trà trong tay nhấp , khẽ nhếch đuôi mắt khiến người cảm giác ác liệt. Mấy người còn lại đứng phía dưới, cũng dám lời nào.

      Mà quỳ gối ở giữa, chính là tiểu thư hai phòng Trịnh gia, Lục tỷ nhi Tĩnh Xu cùng Thất tỷ nhi Tĩnh Hảo.

      Nhấp ngụm trà, Trịnh lão phu nhân nhìn xuống hai người quỳ, rốt cục mở miệng : " chút . Các ngươi đây là làm chi."

      Trịnh lão phu nhân vừa nhìn là biết lúc còn trẻ luôn ở thế thượng phong, chỉ cần mở miệng, là có thể thấy được khí thế cường ngạnh.

      Tĩnh Xu nghe lời này, lập tức khóc òa, nàng ta ủy ủy khuất khuất nức nở : "Tổ mẫu, cầu xin tổ mẫu làm chủ cho ta. Tiểu Thất nàng đánh người. Ta bất quá là hảo tâm quan tâm nàng, nàng lại trở mặt vô tình, thừa dịp có người trực tiếp đánh ta bạt tai, tiếp theo còn đẩy ngã ta. Những hộ viện kia đều nhìn thấy, lúc bọn họ đến, ta bị Tiểu Thất đánh ngã xuống đất."

      Tĩnh Xu dứt khoát tín khẩu thư hoàng*, nàng ta liệu chừng những hộ viện kia phản bác, mà Tiểu Thất dù cũng ai tin, nàng có thể ra sao? Nàng có thể ra mình mắng nàng cái gì sao? Ha ha! Trong lòng Tĩnh Xu cực kỳ đắc ý.

      * người xưa dùng thư hoàng để xóa chữ, nên việc ăn bừa bãi bất chấp thực là “tín khẩu thư hoàng”

      Tĩnh Xu tiên phát chế nhân, Tiểu Thất ngẩng đầu, nghiêm túc : "Xác thực là ta động thủ trước. Chỉ là Lục tỷ tỷ vì sao ta vì sao động thủ trước đây! Lật ngược phải trái như vậy, ngươi là xem mọi người dám !"

      Nàng cũng phải là kẻ đáng thương để cho người khi dễ, mắng nàng quan hệ, nhưng là chửi bới cha mẹ nàng, nàng dù thế nào cũng theo.

      Tĩnh Xu đáng thương kể lể: "Ta biết Tam thúc bị thương, muội muội tâm tình tốt. Nhưng là tâm tình tốt có thể khi dễ tỷ tỷ như vậy sao? Lục tỷ tỷ lòng đối đãi ngươi, ngươi vì sao lại biết Lục tỷ tỷ hảo đây! Về phần ngươi mọi người dám ra , mọi người vì sao dám ra lời , tổ mẫu là chủ nhà nhà chúng ta, chỉ cần tổ mẫu hỏi, ai dám đây!"

      Trong ánh mắt nàng ta mang theo khiêu khích.

      Tiểu Thất nhìn dáng vẻ tiểu nhân của nàng ta, : "Lục tỷ tỷ tại sao ngươi lúc ấy gì đó? Ta động thủ trước đánh tỷ tỷ, ta cam tâm chịu phạt, chỉ là, Lục tỷ tỷ tại sao ngươi gì đó? Ngươi mắng ta là nha đầu bỉ ổi có vấn đề gì, ngươi từ thích ta. Nhưng là ngươi vũ nhục cha mẹ ta, ta dù thế nào cũng đồng ý. Dù thế nào, bọn họ đều là trưởng bối của ngươi, bất kể như thế nào, còn chưa tới phiên ngươi ở sau lưng nhục mạ ? Hay là , Lục tỷ tỷ cảm thấy, tùy ý bố trí Tam thúc, tam thẩm của mình ra là sao cả?"

      Trăm thiện hiếu đứng đầu, mặc kệ khi nào , hiếu luôn là cực kỳ trọng yếu.

      Tiểu Thất như vậy, lập tức đặt Tĩnh Xu vào hoàn cảnh tốt, đại phu nhân Vương thị thấy nữ nhi như vậy kiềm được, lập tức : "Tiểu Thất ngươi lời này hơi quá. Nếu như Lục tỷ tỷ ngươi lời này, ta làm mẫu thân, tất nhiên đánh chết nàng. Nhưng cũng như ngươi , lúc ấy cũng có người nào khác ở đây, làm sao biết, phải là ngươi vì giải vây việc mình đánh người, tiến tới tùy ý bố trí? Ngươi Lục tỷ tỷ người từ thích ngươi, nhưng là Đại bá mẫu ta nhìn, nàng mỗi lần muốn cùng ngươi giao hảo, đều thất bại trở lại. Hai người các ngươi tranh chấp, nàng có lợi gì đây! Ngươi có nha hoàn của ngươi, nàng có nha hoàn của nàng, tự nhiên đều là người hướng về người. Những thứ này rất khó phân biệt ai , ai là giả dối. Nhưng là ngươi đẩy ngã Lục tỷ tỷ, ngược lại rất nhiều người đều nhìn thấy."

      Tiểu Thất chân thành nhìn qua Vương thị, nghiêm túc hỏi: "Đại bá mẫu là muốn cố tình thiên vị sao?"

      Vương thị bị nghẹn chút, muốn tiếp tục cái gì, nghe Trịnh lão phu nhân ho khan tiếng.

      Mấy người lập tức im lặng.

      Trịnh lão phu nhân cũng nhìn Tiểu Thất, đem ly trà để xuống, bà nhìn Vương thị, khẽ nhíu mày cái, Vương thị thầm nghĩ tiếng hỏng rồi.

      "Ngươi là thân phận gì, Tiểu Thất là thân phận gì, tiểu hài tử đánh nhau, ngươi làm trưởng bối, chộn rộn cái gì. Còn ghét bỏ đủ loạn sao? Ngươi lúc ấy ở trường? Nhìn thấy hết thảy?" Giọng Trịnh lão phu nhân nặng, nhưng trong lời lại có nồng đậm bất mãn.

      Vương thị lập tức quỳ xuống: "Là con dâu luống cuống."

      "Ngươi là dâu cả phòng lớn, nhưng lại chút khoan thai rộng lượng, ngươi như vậy, làm sao lão thân yên tâm đem việc bếp núc trong phủ giao cho ngươi?" Trịnh lão phu nhân mượn cơ hội gõ con dâu.

      "Là con dâu sai rồi, kính xin mẫu thân chỉ điểm con dâu nhiều hơn."

      Trịnh lão phu nhân thấy thị kinh hoàng sợ hãi, vẻ mặt hòa hoãn chút, lại nhìn về phía hai vị nương.

      Tĩnh Xu khóc phen nước mắt nước mũi, hai má vô cùng bẩn thỉu, đầu tóc quần áo cũng hơi có vẻ mất trật tự; mà Tĩnh Hảo là bộ dáng quật cường, mặc dù quần áo cũng mất trật tự, nhưng là so với Tĩnh Xu, tốt hơn nhiều.

      Bà híp mắt tinh tế quan sát, càng cảm thấy bộ dáng Tĩnh Hảo quật cường khiến cho bà vừa ý, bà mặt lạnh : "Lúc ấy đến tột cùng vì sao đánh nhau, người biết được. Hai người các ngươi cũng phải lần đầu tiên đánh nhau, lão thân cũng muốn phân xử cho hai ngươi. Chỉ là, Tiểu Thất ngươi động thủ trước, chính là đúng, mặc kệ tỷ tỷ của ngươi gì đó, bản thân ngươi có thể tới báo cho ta, ta làm chủ, ngươi tự động thủ, là ngươi đúng. Hơn nữa ngươi xem thương của tỷ tỷ ngươi. nương gia yên lành, khi đùi lưu lại vết sẹo, tương lai ngươi có thể gánh vác sao?"

      Vừa như vậy, Tĩnh Xu khóc lợi hại hơn.

      Lão phu nhân liếc ngang Tĩnh Xu cái, thanh nức nở của Tĩnh Xu lập tức xuống.

      "Ngươi cũng đừng khóc, nếu phải miệng ngươi bỉ ổi, Tiểu Thất động thủ. Ta còn chưa già lẩm cẩm đâu!" Trịnh lão phu nhân lại gõ Tĩnh Xu.

      Tĩnh Xu dám lời nào.

      "Đều là làm mẫu thân, người nghe thấy nữ nhi có chuyện, vội vàng chạy đến, người qua hai nén hương, cũng thấy bóng dáng, quả nhiên là con dâu hiền Trịnh gia chúng ta." Lão phu nhân trào phúng.

      Tiểu Thất biết đây là mẹ nàng, khổ sở trong lòng. Mẹ nàng mỗi ngày đều phải chiếu cố cha nàng, căn bản hết cách phân thân. Hơn nữa, kể từ lúc cha nàng gặp chuyện may, người trong phủ càng xem thường bọn họ, rất nhiều chuyện, sợ là căn bản cũng thông báo cho tam phòng.

      "Được rồi, sáng sớm yên lành, bị các ngươi làm hỏng. Các ngươi ai cũng đừng ai, nha hoàn đánh năm mươi đại bản. Chu bà tử, lấy roi mây, đánh Tiểu Thất mười roi." Thấy Tĩnh Xu lộ vẻ sợ hãi, lão phu nhân tiếp tục : "Tiểu Lục bị thương, thích hợp đánh phạt, phạt nàng chép sách ."

      Xử phạt bất công như vậy, Tiểu Thất trong lòng khó chịu, nhưng nắm váy chịu xin tha.

      Chu bà tử mới ra cửa, lại vòng vo trở lại, bà vài bước tiến tới trước mặt lão phu nhân, thầm.

      Cũng biết gì đó, lão phu nhân lập tức đứng dậy: "Mau đỡ lão thân nghênh đón vương gia."

      Lúc này hoàn toàn còn cảm giác cao cao tại thượng vừa rồi, mặt mày đều là cười.

      Chu bà tử đỡ bà ra cửa, Tiểu Thất cùng Tĩnh Xu quỳ, dám đứng lên.

      Tĩnh Xu thấy trong phòng còn có nha hoàn của lão phu nhân, dám nhiều lời, về phần Vương thị ngược lại nhanh chóng đứng dậy, theo ra nghênh đón.

      Tiểu Thất thấy bọn họ như thế, chỉ cảm thấy hồi chán ghét, những người này, vì quyền thế cần thể diện. Cha nàng trở thành tiên sinh của tiểu thế tử, biết bọn họ những người này cao hứng cỡ nào, chỉ cảm thấy có thể dính vào đại tiện nghi. thời cha nàng xảy ra chuyện, bọn họ cũng là mượn chuyện này ngừng sát vào Trung Dũng vương gia. Nếu có thể tự mình làm, đối với cha nàng, bọn họ cũng cần để tâm.

      hai bá phụ, mà ngay cả tổ mẫu cũng là như thế.

      Tĩnh Xu thấy vẻ mặt Tiểu Thất có vài phần đau thương, giọng : "Mười roi mây, đánh chết ngươi tiện nha đầu này."

      Tiểu Thất liếc nàng cái, để ý nàng.

      Cũng biết trải qua bao lâu, nghe phòng ngoài truyền tới hồi tiếng bước chân, hai người đều quỳ hảo.

      Quả nhiên đúng là lão phu nhân trở lại, mà đồng thời tới, ngoại trừ đại phu nhân Vương thị, còn có mẫu thân của Tiểu Thất, tam phu nhân Lâm thị.

      Lâm thị mắt nhìn thẳng, cũng nhìn Tiểu Thất cái, lại đỡ lão phu nhân ngồi xuống thượng vị.

      Tâm tình lão phu nhân tệ, bà mím môi, khoát tay với hai vị nương.

      "Kỳ , lão thân chỉ hù dọa các ngươi, nương yểu điệu, thực đánh, thương thân các ngươi, đau lòng ta người làm tổ mẫu này."

      Tĩnh Xu muốn mở miệng cãi lại, ràng phải bị đánh có nàng ta. Nhưng chưa kịp bị Vương thị trừng trở về.

      "Tiểu Thất, ta với mẫu thân ngươi thương lượng qua. Phụ thân ngươi cả ngày hôn mê, cũng thấy chuyển biến, mặc dù Trung Dũng vương gia thỉnh Tiết thần y chữa trị, nhưng chúng ta cũng thể chỉ dựa vào người này. Ngươi làm nữ nhi, cũng nên vì phụ thân ngươi làm chút gì đó, như thế cũng tốt hơn ngươi mỗi ngày cùng Lục tỷ nhi hồ nháo." Ngừng chút, lão phu nhân quan sát thần sắc Tiểu Thất, thấy nàng cực kỳ nghiêm túc, tiếp tục : "Ngươi An Hoa Tự ở ngoại ô vì phụ thân ngươi cầu phúc ! An Hoa Tự là am ni nổi danh trong kinh, Quan nương nương ở đó linh nghiệm nhất, ngươi vì phụ thân ngươi cầu phúc tháng, coi như là vì bệnh của phụ thân ngươi tận phần tâm."

      Tiểu Thất dập đầu xác nhận.

      "An Hoa Tự là nơi nương nương xuất gia, ngươi nơi đó, phải cẩn thận an phận, chớ đừng như trong phủ. Nếu như ngươi hồ nháo quấy nhiễu nương nương, như vậy Trịnh gia chúng ta, nhận ngươi người nữ nhi này." Trong giọng của Trịnh lão phu nhân chứa hàn băng.

      Tiểu Thất nghe được, nàng nghiêm túc cẩn thận, "Ta biết rồi. Tổ mẫu yên tâm, ta hảo hảo cầu phúc cho phụ thân, cha ta nhất định tỉnh lại."

      Trịnh lão phu nhân gật đầu, "Được rồi, sáng sớm bị các ngươi quấy nhiễu, ta lại có chút đau đầu, đều trở về , ta cũng nghỉ ngơi chút. Vợ lão Tam, ngươi an bài Tiểu Thất ngày mai xuất phát."

      “Vâng” Lâm thị cung kính thưa.
      sabera.tran, Trâu, Phương Lăng5 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 3

      Lâm thị thấy nữ nhi cúi gằm đầu, bộ "Ta sai rồi", dù muốn trách cứ thế nào cũng thể ra miệng, bà hơi than thở tiếng, vò vò mái tóc hơi có vẻ mất trật tự của nữ nhi, "Ngươi nha, mau trở về phòng dọn dẹp chút, sáng mai ta để Trịnh Đồng đưa ngươi."

      Tiểu Thất gật đầu, "Ta biết rồi. Mẫu thân, ngài ở nhà phải chiếu cố tốt cho phụ thân, đừng để ý đến những người kia."

      Thấy nàng nghiêm trang, Lâm thị nhịn được bật cười: "Ngươi ngược lại dặn dò ta. Ta sao lại biết nên làm thế nào, chỉ có ngươi nha đầu này mới có thể cùng bọn họ cứng đối cứng. Ngươi nghe lời, chuẩn bị . Bên ngoài, ta thể bên cạnh ngươi, ngươi càng phải thận trọng từ lời đến việc làm, sửa lại tính tình táo bạo kia của ngươi. Lần này nếu phải Trung Dũng vương gia đến, sợ là ngươi bị thua thiệt."

      Tiểu Thất kinh ngạc : " An Hoa Tự là đề nghị của Trung Dũng vương gia?"

      Lâm thị ôn nhu cười: "Ừ. Vương gia tới cực kỳ đúng lúc, ta nghe ngươi bị lão phu nhân gọi muốn qua, chỉ thấy vương gia đến, ông ấy thấy ta lo lắng, hỏi chuyện xảy ra, thuận tiện giúp chuyện này. Mặc dù ngươi tiểu nương thân mình An Hoa Tự cầu phúc có chút ổn, nhưng cầu phúc vẫn hơn lưu trong phủ. Như vậy cũng có thể cho ngươi ổn định tâm tình."

      Tiểu Thất cầm tay Lâm thị, tựa ở bả vai của bà, mềm yếu : "Mẫu thân yên tâm . Trong miếu tự có Lục tỷ tỷ, ta hảo hảo sinh hoạt. Nếu như phụ thân tỉnh, mẫu thân phải sớm cho ta biết nha. A đúng rồi, còn gì nữa nhỉ, nếu tìm được Đại Bạch, cũng phải báo cho ta nha."

      Tiểu Thất nghiêng đầu cẩn thận nghĩ, cân nhắc mình còn quên chuyện gì .

      Xem nàng như bà quản gia , Lâm thị nhịn được cười càng thêm lợi hại, "Được được được, mặc kệ có chuyện gì, đều thông báo ngươi."

      Tiểu Thất nghiêm túc cẩn thận gật đầu: "Cho ta biết là được rồi."

      Lâm thị buồn cười, Tiểu Thất là lần đầu tiên người ra cửa, Lâm thị đến cùng là có chút yên lòng, nghĩ như vậy, nên tự mình chuẩn bị cho Tiểu Thất. Nhà mẹ đẻ bà là Diêm thành thủ phủ, đương nhiên thiếu tiền bạc, trong mấy con dâu nhà Trịnh gia, đồ cưới của bà là nhiều nhất, cũng dư dả nhất.

      Tiểu Thất tuổi còn , hiểu, luôn cảm thấy bọn hạ nhân kiến phong sử đà (mượn gió bẻ măng), lại biết, mặc dù mọi người ngoài sáng giúp bọn họ, nhưng trong tối lại lén lút giúp đỡ, đối với tam phòng có nhiều chiếu cố, ai lại từ chối qua lại với bạc đây!

      Về phần chuyện hôm nay, là là phát sinh quá sớm, thoáng cái liền nháo đến lão phu nhân bên kia, hộ viện đều bị lão phu nhân lưu tại trong viện, lúc này mới có người thông báo cho bà, nếu , chuyện tuyệt đối phát triển như vậy. Đương nhiên, Lâm thị chắc chắn cho nữ nhi biết. Tiểu Thất đơn thuần lại có chút xúc động, nhiều với nàng, cũng thỏa đáng.

      Nghĩ như vậy, Lâm thị bỏ thêm tiền bạc vào bọc hành lý của Tiểu Thất, đồng thời dặn dò: "Phật môn trọng địa, tiền bạc mặc dù nhất thiết phải dùng đến, nhưng là nên thêm hương khói, cũng thể giản lược. Chúng ta cùng lắm là để an tâm thôi. Ngươi hiểu ?"

      Tiểu Thất gật đầu.

      Lâm thị mỉm cười, "Trịnh Đồng đưa ngươi trở lại, bên kia có trọng binh gác, phải lo về vấn đề an toàn. Ngươi yên tâm là được, nếu cái gì ổn, là bên kia có vài vị nương nương xuất gia, ngươi cách xa chút. Với tính tình của ngươi, nháo tốt đắc tội với người, cũng trách tổ mẫu ngươi hết lần này đến lần khác dặn dò."

      Tiểu Thất ôm đầu: "Mẫu thân dong dài!"

      Lâm thị liếc nàng cái, vì nàng sửa sang lại quần áo, "Ta có thể lo lắng ngươi sao! Ở nhà gây gổ với người ta, ra cửa còn biết gây ra trò gian gì."

      Tiểu Thất xin lỗi vò đầu...

      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

      Hôm sau.

      Theo xe ngựa chậm rãi về phía trước, Tiểu Thất từ bên trong thò đầu ra ngừng nhìn quanh, Lâm thị phất tay, mặt luôn nở nụ cười.
      Bóng người càng ngày càng , cho đến khi hoàn toàn còn nhìn thấy, Tiểu Thất rúc đầu vào, lầm bầm: "Đây là ta lần đầu tiên người ra cửa. Kỳ , trong lòng ta là có chút thấp thỏm."

      Nha hoàn Tiểu Đào xì cái bật cười: "Tiểu thư, tính ta sao!"
      Tiểu Thất chống cằm, sẵng giọng: "Ngươi nhặt xương trong trứng gà sao? Ta chỉ là theo cha mẹ." Ngừng cái, nàng chu môi: "Cũng có Đại Bạch."

      Trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh trở lại, cũng biết trải qua bao lâu, chỉ nghe tiếng vó ngựa ngừng lại, Trịnh Đồng chịu trách nhiệm hộ tống bẩm: "Khởi bẩm Thất tiểu thư, đến An Hoa Tự."

      An Hoa Tự tính lớn, nhưng lại rất đặc biệt, nó đặc biệt là vì, những phi tử có con cái của tiên hoàng đều đến đây xuất gia, chính là bởi vậy, An Hoa Tự được trọng binh trông coi. Mà cũng bởi vậy thanh danh An Hoa Tự lan truyền khắp nơi. Đương nhiên, phải là người người có thể ở tại An Hoa Tự, Tiểu Thất lần này có thể tới, đều là nhờ Trung Dũng vương gia.

      Tĩnh sư thái sớm chờ ở cửa, thấy Tiểu Thất đến, dẫn nàng đến hậu viện, Tiểu Thất quy củ, hiển lộ phong độ tiểu thư thế gia. Mặc dù nàng ở nhà là nương bướng bỉnh, nhưng ra khỏi cửa, đại biểu chính là Trịnh phủ, đương nhiên phải cẩn thận thủ lễ.

      "Trịnh tiểu thư ở tại sân này, An Hoa Tự ban ngày khách hành hương nhiều, nếu như tiểu thư thích yên tĩnh, chạng vạng có thể đến đại điện cầu phúc. Ba bữa cơm có tiểu ni tới đây đưa món ăn chay, tiểu thư cần lo lắng. An Hoa Tự được lén lút nhóm lửa, càng thêm đồng ý ăn mặn, điểm này tiểu thư phải nhớ cho kỹ.” An Hoa Tự đương nhiên có chút quy củ của mình, Tĩnh sư thái báo cho Tiểu Thất, sau đó mỉm cười rời .

      Chờ sư thái rời , Tiểu Thất vào phòng, gian phòng kia cũng phức tạp, chỉ vào ra, trong phòng cũng quá mức bài trí, chỉ đơn giản giường chiếu bàn ghế, thậm chí ngay cả cái gương cũng có. Có lẽ là bài trí quá mức đơn giản, vốn là gian phòng lớn lại có chút trống trải.

      Tiểu Đào động tác nhanh nhẹn, lâu lắm, gian phòng kia có chút cảm giác khuê phòng của nữ tử.

      Thu thập xong xuôi, Tiểu Đào : "Phòng ở cũng có chỗ tốt, nếu như trong phủ, làm sao có thể mau như vậy."

      Tiểu Thất nở nụ cười, "Được rồi, giống như ở trong phủ, ta ở nội thất, ngươi ở ngoại thất, có chuyện gì ta gọi ngươi. Ngày thường có đại gì, ta đại điện niệm kinh, ngươi lưu trong phòng là được”

      Tiểu Đào gật đầu: "Ta có thể phòng bếp giúp sư thái nấu cơm. Như vậy đến lúc đó có thể trực tiếp mang về, cũng cần bọn họ chạy tới đưa, rất thuận tiện!"

      Tiểu Thất cũng thèm để ý những chi tiết này, cười gật đầu.

      Có lẽ là lần đầu tiên rời nhà, tự mình sống độc lập, Tiểu Thất đúng là thoáng cái có chút luống cuống, cụ thể phải làm gì, nàng chút cũng biết. Giống như con ruồi đầu, xoay hai vòng bên trong bên ngoài, nàng rốt cục ngồi xuống.

      Thường ngày nàng tay chân luống cuống hay là có tâm , cũng cùng Đại Bạch . Nhưng là bây giờ Đại Bạch thấy, nàng tìm hồi lâu, cũng khóc mấy lần, nhưng là Đại Bạch vẫn như cũ có xuất .

      Nàng thường xuyên nghĩ, Đại Bạch đến tột cùng nơi nào, nhưng lại thể nào biết được.

      Mất là bằng hữu quan trọng nhất, Tiểu Thất khổ sở cắn cắn môi, nàng đứng lên, dặn dò: "Ta đại điện tiền viện cầu phúc. Ngươi cũng xem mọi nơi chút, làm quen hoàn cảnh chút."

      Tiểu Đào đồng ý.

      An Hoa Tự bố cục đơn giản, là đại viện vuông vức, mà mấy sân bên trong cũng đều hết sức quy củ, mặc dù Tiểu Thất là lần đầu tiên , tuy nhiên cũng sợ nhầm, nàng vào tiền viện.

      thời là buổi chiều, dân gian có chút chú ý, là buổi chiều bái phật, bởi vậy trong điện cũng có ngoại nhân nào, vài sư thái tụng kinh.

      Cũng có người hỏi đến nàng, Tiểu Thất cũng kinh nhiễu người ngoài, học bộ dáng của bọn họ quỳ xuống, lẳng lặng theo tụng kinh.

      có thể bình phục tâm thần, dần dần, Tiểu Thất vứt bỏ tạp niệm cùng nỡ trong lòng, bình phục lại. Thời gian trôi qua cực nhanh, chờ tụng kinh kết thúc, thế nhưng mặt trời lặn phía tây, vài vị sư thái đứng dậy gật đầu chào lẫn nhau rời , Tiểu Thất cũng là như thế.

      Mặt trời chiều ngã về tây, bầu trời mảnh nhàn nhạt vàng óng ánh, Tiểu Thất cân nhắc: Nếu như đêm nay có thể ăn trứng vịt muối tốt rồi. Màu của bầu trời, giống như lòng đỏ trứng muối vậy!

      Ách, đương nhiên, đây là nàng suy nghĩ nhiều, cười tiếng, Tiểu Thất nhàng hướng về sân của mình.

      "Ẳng!" tiếng nho truyền đến.

      Tiểu Thất lập tức ngây dại, nàng dừng bước lại, đứng tại nguyên chỗ, dựng lỗ tai lên.

      "Ẳng ẳng."

      Khẳng định là tiếng chó sủa, Tiểu Thất lập tức kích động, biết tại sao, nàng thoáng cái liền nghĩ đến Đại Bạch. Nàng theo tiếng chó sủa, rất nhanh tìm đến bụi cỏ trong góc tường, trong bụi cỏ phát ra tiếng ư ử nhàng, tiếp theo lại là tiếng chó sủa: "Ẳng ẳng!"

      Tiểu Thất khó nén kích động, lập tức lay mở bụi cỏ, "Đại Bạch, ngươi đâu..." đợi xong, Tiểu Thất ngây dại.

      Làm gì có Đại Bạch, ngồi chồm hổm ở trong góc ẳng ẳng kêu, ràng là nam hài tử, bằng tuổi nàng. ngồi chồm hổm trong góc, đối với nàng "Ẳng" tiếng, dáng vẻ khá là vui vẻ.

      Tiểu Thất: "..."

      "Ẳng ẳng, ẳng ẳng ẳng!" Nam hài tiếp tục học chó sủa.

      Tiểu Thất cố gắng bình phục tâm tình, nàng trừng mắt nam hài, nam hài dùng cả tay chân tiến đến bên người nàng, dùng mặt cọ làn váy của nàng, "Gâu gâu gâu! Ẳng ư ~ "

      Tiểu Thất nhanh chóng né tránh, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nam hài, hỏi: "Ngươi là ai, tại sao phải học chó sủa. Đừng tưởng rằng giả chó ta tốt tính. Ta cho ngươi biết, ta cũng phải là dễ trêu."

      Mắt to đen nhánh của nam hài cũng chăm chú nhìn chằm chằm Tiểu Thất, tội nghiệp "Ẳng ư ~" tiếng, co rúc bên chân Tiểu Thất, thân bạch y bởi vì những động tác này, cọ vô cùng bẩn thỉu, dù là như thế, vẫn cúi đầu ư ử.

      biết tại sao, Tiểu Thất cảm thấy, trong đôi mắt đen nhánh của nam hài này, tràn đầy quen thuộc cùng khẩn cầu.

      Nàng cao thấp quan sát , kinh ngạc phát , cạnh gáy của , có vết thương nhàn nhạt, Tiểu Thất lập tức ngây dại!
      sabera.tran, Trâu, Phương Lăng4 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 4

      Tiểu Thất nhớ đó là lúc Đại Bạch vẫn còn là tiểu Bạch, nó hết sức hoạt bát, cả ngày chạy lung tung, có lần bị thương ở cổ, là nàng băng bó cho nó, tuổi ngày càng lớn, vết thương của Đại Bạch cũng từ từ phai nhạt, chính là như vậy, chính là hình dáng như vậy.

      Tiểu Thất cũng biết tại sao, nàng đột nhiên liền nghĩ đến Đại Bạch, giống như, giống như nam hài này chính là Đại Bạch. Có lẽ là bởi vì ánh mắt của , có lẽ là bởi vì cảm giác quen thuộc, có lẽ là bởi vì tiếng chó sủa của , có lẽ là bởi vì thói quen của giống như Đại Bạch, vết thương cũng giống nhau...

      "Ẳng ư ~ "Nam hài nịnh nọt lại cọ váy Tiểu Thất, Tiểu Thất phát giác, ngay trong nháy mắt lúc nàng thất thần, lại nhích lại gần, nàng cắn cắn môi, hỏi: "Ngươi là... Ngươi là Đại Bạch sao?"

      Hỏi xong Tiểu Thất mới hối hận, người tại sao có thể là chó đây! Nàng nhất định là quá nhớ Đại Bạch!

      Tiểu Thất ảo não, nhưng nam hài lại khoan khoái le lưỡi cái, mặt mày đều là cười: "Ẳng ẳng!" Bộ dạng vui vẻ dường như là khẳng định.

      Tiểu Thất kinh ngạc nhìn nam hài, nàng cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, nhìn chung quanh chút, thấy bốn bề vắng lặng, Tiểu Thất ngồi chồm hổm xuống, như tên trộm đem nam hài kéo qua bên, nam hài càng vui vẻ hơn le lưỡi, tùy ý nàng kéo . biết sao, Tiểu Thất có loại ảo giác, giống như nếu có cái đuôi, đung đưa theo.

      Đợi đến góc, bốn bề vắng lặng, Tiểu Thất lần nữa chăm chú hỏi: "Ta hỏi ngươi, nếu như ta , ngươi liền kêu hai tiếng, nếu như ta sai, ngươi kêu ba lượt. Nếu như ngươi đồng ý, bây giờ kêu lần."

      "Ẳng" nam hài gọi tiếng, ôm lấy bắp đùi Tiểu Thất, Tiểu Thất dùng sức giãy giụa, nhưng lại tránh thoát ra. Chỉ là giãy giụa được nửa, nàng dừng lại động tác, "Ngươi kêu ẳng, ngươi kêu ẳng?"

      Nam hài cười càng thêm sáng lạn: "Ẳng!"

      Tiểu Thất hít sâu, dùng sức hít sâu, hồ nghi hỏi: "Ngươi phải là chỉ biết kêu tiếng ẳng , như vậy, ta tại hỏi ngươi, ngươi... phải là Đại Bạch."

      Nam hài đơn rũ đầu, "Gâu gâu gâu!"

      Tiểu Thất kinh ngạc, tiếp tục truy vấn: "Vậy, ngươi là Đại Bạch!"

      "Ẳng ẳng!" Ngẩng đầu sáng lạn cười.

      Thấy kêu chuẩn xác ràng, Tiểu Thất ấn lấy ngực, cảm thấy chuyện vượt quá tưởng tượng của nàng. Này này này, này giữa ban ngày, nàng ngẩng đầu, được rồi, mặt trời lặn.

      Nhưng mà, nhưng mà Đại Bạch là chó a, làm sao có thể thành người đây!

      Tiểu Thất cảm thấy, là quá mức thể tưởng tượng nổi.

      Nàng bứt tóc, tiếp tục hỏi: "Nếu như ngươi là Đại Bạch, vậy ngươi cho ta biết, vết thương cổ ngươi, là mấy năm trước bị? Nếu là mấy năm trước, ngươi liền kêu vài tiếng."

      "Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu." Nam hài đắc ý loanh quanh. Chỉ là, chỉ là người này loanh quanh có chút đặc biệt, cao hứng giống như người bình thường, mà là tay chân chống xuống đất, dùng sức lắc lư cái mông, thỉnh thoảng , còn nịnh nọt cọ váy Tiểu Thất, bộ dáng như vậy ràng chính là giống như Đại Bạch.

      Ách, mặc dù cử chỉ này giống như Đại Bạch, nhưng Tiểu Thất vẫn cảm thấy, nam hài làm động tác như vậy, hình ảnh quá đẹp, nàng dám nhìn.

      Tiểu Thất vốn cảm thấy là Đại Bạch, tình hình như vậy, càng làm cho nàng tin tưởng phán đoán của mình, miệng vết thương của Đại Bạch, phải là sáu năm trước bị sao. Điểm này cũng có đáp sai, hơn nữa người yên lành, cần thiết ẳng ẳng ngừng a!

      A đúng rồi, Đại Bạch là con chó đực, Tiểu Thất xúc động liền muốn nắm chân của xem ngọn ngành, chỉ là chưa kịp động, nàng kịp phản ứng lại. Ách... Cái kia, bây giờ là nam hài, thể như vậy được!

      Gãi gãi đầu, nàng lần nữa : "Vậy bây giờ, ta hỏi ngươi, ta ghét nhất người nào, ta viết ra tên vài người dưới mặt đất, ngươi biết là người nào, đứng bên người đó. Nghe chưa?"

      "Ẳng!"

      Tiểu Thất tìm cành cây, dưới mặt đất viết ra tên vài người, viết xong, : "Được rồi, ngươi lên ."

      Nam hài "Ẳng ư" tiếng, cái nào cũng , núp ở cạnh chân nàng, Tiểu Thất đẩy : "Ngươi a!"

      vẫn là bất động, nhìn tên vài người, cúi đầu "Ẳng ư".

      Tiểu Thất nhíu mày, chần chờ chút, nàng viết thêm tên người mặt đất, cuối cùng vừa viết xong, liền khoan khoái nhảy lên, tung tăng như chim sẻ!

      Tiểu Thất nhìn ba chữ "Tiểu thế tử" dưới đất, yên lặng rơi hắc tuyến.

      Người người đều cho rằng nàng ghét nhất chính là Lục tỷ tỷ Tĩnh Xu, nhưng thực tế, mặc dù nàng , nhưng là ghét nhất, chính là tiểu thế tử. Tiểu thế tử tên quỷ đáng ghét hại cha nàng, nhưng nàng thể , ngoại trừ người thân cận mình, người khác nàng đều giả vờ. Mà mẹ nàng cùng Tiểu Đào chắc là đem chuyện này ra. Như vậy duy nhất biết, cũng chỉ có Đại Bạch thường xuyên nghe nàng oán hận.

      Nghĩ như vậy, nàng đến bên nam hài, chần chờ chút, hỏi: "Đại Bạch, ngươi là Đại Bạch?"

      "Ẳng ẳng!" Nam hài ủy ủy khuất khuất nắm tay Tiểu Thất, dán sát mặt ở tay của nàng.

      Tiểu Thất kích động ôm lấy nam hài, nàng khóc thút thít: "Đại Bạch, ngươi là Đại Bạch! Ngươi vì sao biến thành như vậy a! Ngươi vì sao biến thành như vậy a! Quá khó coi!"

      Tiểu Thất ngừng lẩm bẩm, nam hài mím môi, biết như thế nào cho phải.

      Tiểu Thất cho tới bây giờ vẫn tin Đại Bạch chết rồi, nàng vẫn luôn cảm thấy, Đại Bạch nhất định là còn sống, mà thực tế, Đại Bạch còn sống, nhưng yên lành, làm sao lại biến thành người a, còn là người nam nhân!

      Nghĩ như vậy, nàng càng khổ sở: "Ngươi vì sao biến thành như vậy a. Đại Bạch đáng thương của ta. Ô ô!"

      "Ẳng ư ~" bị Tiểu Thất ôm vào trong ngực, nam hài cọ nàng, đem đầu khoác lên vai của nàng, hết sức đáng thương.

      Tiểu Thất chọc chọc mặt của nam hài, : "Được rồi Đại Bạch, chúng ta thể ở chỗ này, miễn cho bị người trông thấy. , ta dẫn ngươi trở về phòng, ta phải giấu ngươi trước. Nếu bị người khác nhìn thấy, biết ngươi phải là người, mà là con chó. coi ngươi như nghiệt mà thiêu ngươi a."

      Nghĩ đến tình hình đáng sợ này, Tiểu Thất quyết định nhanh đứng lên, nam hài tay chân chống xuống đất, tung tăng như chim sẻ lắc lư cái mông, cao hứng cực kỳ.

      Tiểu Thất kéo đứng lên: "Ngươi đứng vững, đúng, chính là như vậy."

      Chờ nam hài đứng lên, Tiểu Thất mới phát , người này cao hơn nàng cái đầu, Tiểu Thất quýnh lên, lại tinh tế nhìn , tuổi của cũng xấp xỉ với mình, thân hình hơi gầy, mặc dù người vô cùng bẩn thỉu, mặt cũng xám xịt, nhưng là lông mày như mực vẽ, hai mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, mặt mày như ngọc. Nếu như người nam tử trưởng thành có dáng dấp như vậy, này đáng xưng tụng là hảo dung nhan.

      Ngoại nhân đều tung tin đồn, tiểu thế tử Trung Dũng vương phủ là mỹ nam tử như ngọc, nhưng Tiểu Thất cảm thấy, nếu như để cho Đại Bạch so, nhất định là tăng thêm bậc. xinh đẹp quả thực giống người thường.

      Đương nhiên, bây giờ phải là lúc so sánh, nam hài cũng cần so sánh, Đại Bạch càng cần, trốn mới là đứng đắn.

      "Ngươi học bộ dáng của ta, cần lấy tay chống xuống đất, cứ như vậy, đúng rồi, từ từ , chúng ta trở về phòng, về sau ngươi phải đường giống như ta vậy, thể tay chân cùng dùng. Biết ? Như vậy tối thiểu dọa người. A đúng rồi, ngươi cũng cần mở miệng, ẳng ẳng, ẳng ư, những thứ này hết thảy đều thể kêu, chỉ có thể kêu với ta, biết chưa?" Tiểu Thất nghiêm túc cẩn thận dặn dò. Nàng cảm thấy, giống như trở lại lúc Đại Bạch còn vậy!

      Nam hài "Ẳng" tiếng, lắc lư lắc lư sau lưng Tiểu Thất, Tiểu Thất nâng trán: "Ngươi giống như ta vậy, giống như ta vậy . Đừng lắc lư, đúng rồi, từ từ , khó chịu. Vặn gãy eo, sao lại giống Nhị bá mẫu của ta như vậy, bước, uốn éo ba cái. Tư thế đường này, là giống Nhị bá mẫu như đúc. Thiệt là, cái tốt học xấu học. Ngươi ngươi con chó đực, sao học cha ta a. Lại học Nhị bá mẫu, là phiền chết."

      Nam hài đại khái là nghe hiểu, hơi bình thường chút, nhưng nhìn dùng cả tay và chân, Tiểu Thất cũng bất chấp, lôi kéo mau vài bước: "Ta ra ngoài được lúc, cũng biết Tiểu Đào về chưa. Chúng ta phải nhanh lên, ngươi đại nam nhân, cũng thể ở chỗ này xuất . Ông trời của ta, ngươi ngươi vì sao biến thành con , ta còn có thể ngươi là nha hoàn của ta, chỉ cần mở miệng tốt rồi. Biến thành nam hài, tốt nha! Ai ai, ngươi là chó đực, biến thành nam hài cũng là bình thường ... Đúng, bình thường..."

      Tiểu Thất lảm nhảm, thấy nàng như vậy, nam hài vẫn tung tăng như chim sẻ.

      Tiểu Thất vừa quay đầu lại trông thấy ngây ngô cười, nàng vỗ trán của , : "Ngốc cẩu!"

      "Ẳng ư ~" đại nam hài dùng sức cúi đầu cọ Tiểu Thất, vốn là so Tiểu Thất lớn hơn nhiều, như thế, trông càng buồn cười. Tiểu Thất lại vỗ , thấy đàng hoàng. Bản thân dáo dác nhìn quanh mọi nơi, xác nhận an toàn, lôi kéo nhanh chóng vọt tới tiểu viện của mình.

      Lôi kéo nam hài nhanh chóng vào nhà, đợi thở dốc, chỉ thấy Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nàng.

      "Tiểu tiểu tiểu tiểu thư... Tiểu thư, ngài, ngài tại sao lại lôi kéo, lôi kéo người nam nhân a!" Tiểu Đào lắp. Nàng ta nhìn chằm chằm hai người nắm tay cùng chỗ, cảm giác mình nhất định là xuất ảo giác, nhất định là như vậy.

      Tiểu Thất vội vàng đóng kỹ cửa, nghiêm túc : "Đây là Đại Bạch!"

      Tiểu Đào kinh ngạc: "Cái gì cái gì cái gì cái gì... Cái gì! Đại Đại Bạch?" Nếu như nàng ta nhớ lầm, Đại Bạch là con chó ? Này nhìn lên nhìn xuống, cũng phải a!

      Đại Bạch lắc lư lắc lư, nhảy đến bên cạnh Tiểu Đào, cười tủm tỉm, "Ẳng"!

      Tiểu Đào... Ầm, ngã xuống đất dậy nổi ...
      sabera.tran, Trâu, Phương Lăng5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :