1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Canh - Cưng chiều


      Tất nhiên Chân Bảo Lộ yên tâm việc của tỷ tỷ, nhưng thấy tỷ tỷ bị tổn hại chỗ nào, nàng tiện hỏi nhiều. Buổi tối Chân Bảo Quỳnh ở lại U U Hiên của muội muội hồi, vừa lúc Từ thị sang đây xem con . Ba mẹ con ngồi tán gẫu cùng nhau cả buổi. Đến khi sắc trời còn sớm, Từ thị mới : "Quỳnh nhi cũng về nghỉ sớm , sáng mai còn phải đến trường đấy."

      Chân Bảo Quỳnh gật đầu, đứng dậy chuẩn bị trở về.

      Từ thị chú ý đến gò má trắng nõn của trưởng nữ, ánh mắt đột nhiên rơi vào phần gáy của nàng, tựa như nhìn thấy cái gì, ánh mắt lập tức giật mình, gọi: "Quỳnh nhi." Bà gọi trưởng nữ lại, đưa tay vén tóc phủ hai bên của trưởng nữ lên, tóc phía bên phải được vén lên, thấy có vết màu đỏ cần cổ trắng nõn của tiểu nương.

      Từ thị trầm mặt hỏi: "Đây là làm sao?"

      Chân Bảo Quỳnh cũng hoảng sợ, dơ tay sờ vào cổ, sắc mặt chợt tái mét, biết nên cái gì.

      Chân Bảo Lộ nhìn vào mắt của mẫu thân nhà mình, biết trong lòng mẫu thân nghĩ như thế nào, liền nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay.

      Sắc mặt Từ thị ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt hoảng loạn luống cuống của trưởng nữ, lại càng lo lắng. Bà hỏi: "Con cho nương nghe, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      Chân Bảo Quỳnh cắn cắn môi. Từ trước đến nay nàng biết dối, liền ra đầu đuôi câu chuyện xảy ra hôm nay.

      Từ thị nghe xong, nghiến răng nghiến lợi : "Vương thị đúng là mợ tốt!" Vương thị thông minh lanh lợi, tính tình mạnh mẽ, tuy hai phủ có qua lại, nhưng từ trước đến nay với Từ thị đều là bằng mặt bằng lòng. Vì trưởng nữ, Từ thị cùng phủ An Quốc Công cũng tới lui thân cận, nên hiểu người trong phủ An Quốc Công. Nếu muốn tính kế con của bà, chỉ có mỗi Vương thị.

      Từ thị , "Con Tống nhị công tử ấy, ..., có thể nào đối với con..."

      Chân Bảo Quỳnh tuổi còn , nào biết đến việc này, vừa nghe thấy lời của Từ thị, sửng sốt lúc lâu, mới phản ứng được, chính là phương diện kia. Nàng chỉ lo mẫu thân nhà mình hiểu lầm con người Tống Chấp, vội vàng lắc đầu : "Nương, Tống nhị công tử phải loại người như vậy, lòng che chở con , nếu tùy cơ ứng biến, hôm nay con cùng đơn độc gặp nhau, bị ngoại tổ mẫu và bọn hạ nhân nhìn thấy, sợ là dù thế nào cũng giải thích được."

      Cho dù lão thái thái tin nàng, nhưng biết được bọn hạ nhân nghĩ ra sao. khi loại chuyện này truyền , thanh danh của nàng trước đó có tốt cỡ nào, cũng bị phá hủy trong chốc lát.

      Chân Bảo Lộ cũng hiểu chuyện gì xảy ra hôm nay, thấy tỷ tỷ bảo vệ Tống Chấp, liền biết đúng là tỷ tỷ có chút để ý đến Tống Chấp. Suy cho cùng Tống Chấp là tỷ phu tương lai của nàng, Chân Bảo Lộ cũng : "Nương, Tiểu Lộ gặp qua Tống nhị công tử vài lần, là người tốt, còn là bạn tốt của Đại Biểu Ca."

      Từ thị tức giận, nghe con như vậy, nghiêm nghị : "Con nít con nôi, biết cái gì là người tốt cái gì là người xấu? Hôm nay tỷ tỷ ngươi xảy ra loại chuyện này, sao ngươi cho nương biết?"

      Chân Bảo Lộ mấp máy môi, trong lòng thấy tủi thân, muốn Chân Bảo Quỳnh vội : "Nương, chuyện hôm nay, là con muốn làm cho nương lo lắng, hơn nữa cũng có phát sinh ra chuyện gì, cho nên mới để Tiểu Lộ với nương." Xảy ra chuyện như vậy, Chân Bảo Quỳnh cũng sợ hãi, viền mắt của nàng đỏ lên, , "Nếu phải Tiểu Lộ mang theo Đại Biểu Ca tìm con, lúc ấy con cũng biết trở về như thế nào."

      Từ thị mở to hai mắt: "Đại Biểu Ca của con cũng biết?"

      Chân Bảo Quỳnh lắc đầu: " có, Đại Biểu Ca nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ mang theo Tiểu Lộ tìm con mà thôi." Nàng sờ lên vết đỏ cổ, giọng , "Cái này chắc là lúc trốn ở trong bụi cây, cẩn thận bị vạch vào, khi đó trong lòng con rất sợ, căn bản là để ý nhiều như vậy."

      Ra là vậy, cuối cùng Từ thị cũng yên tâm hơn.

      Từ thị kêu Chân Bảo Quỳnh đem việc từ đầu chí cuối lại lần nữa cho bà nghe, sau đó mới với trưởng nữ: "Được rồi, chuyện này trong lòng nương có tính toán, con nhanh về nghỉ ngơi ."

      Chân Bảo Quỳnh suy nghĩ chút, rồi : "Trong lòng con vẫn còn hơi sợ, hôm nay muốn ngủ cùng với Tiểu Lộ."

      năm qua, tình cảm của hai tỷ muội rất tốt, thường xuyên ngủ cùng nhau. Từ thị nghe xong cũng gì, chỉ dặn dò hai người vài câu, liền trở về Nghi An Cư.

      Từ thị rồi, Chân Bảo Quỳnh mới đưa tay sờ sờ mặt của muội muội, : "Tiểu Lộ, đừng giận, hả?"

      Tỷ tỷ rất hiểu nàng. Chân Bảo Lộ lắc đầu, rũ mi lầm bầm: "Ta để ở trong lòng." Lại nghĩ tới cái gì, cong cong môi, với tỷ tỷ, "Tỷ tỷ thích Tống nhị công tử sao?"

      Chân Bảo Quỳnh giật mình, nhìn vào đôi mắt to trong veo của muội muội nhà mình, vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng. Chuyện hôm nay, sở dĩ nàng với muội muội, bất quá là cảm thấy muội muội còn , nhưng bây giờ bộ dáng già đời này, ra khiến Chân Bảo Quỳnh có hơi mắc cỡ. Lỗ tai nàng hơi ửng hồng, lầm bầm: " còn sớm nữa, mau mau ngủ ."

      Chân Bảo Lộ thấy bộ dạng tỷ tỷ xấu hổ, liền biết trong lòng tỷ tỷ nghĩ như thế nào. Cũng biết kiếp trước tỷ tỷ và Tống Chấp có phải là ... kết duyên như vậy hay , mặc kệ là ra sao, duyên phận của hai người, cho dù thế nào cũng ngăn được.

      Chân Bảo Lộ cười hì hì, làm hại Chân Bảo Quỳnh có chút xấu hổ, cũng thèm chú ý đến hình tượng đoan trang lịch thường ngày nữa, tiến lên khe khẽ đánh vài cái vào mông của muội muội.

      "Ui ui, đau, tỷ tỷ đánh người, muội muốn cho tỷ phu nghe."

      Chân Bảo Lộ ôm mông mềm mại của mình. Cười chúm chím khẽ .

      .

      Từ thị nổi giận đùng đùng trở về Nghi An Cư, thấy Chân Như Tùng mặc thân y phục ở nhà ngồi giường đọc sách. Lúc này Từ thị liền đỏ mắt, vội vội vàng vàng tới : "Phu quân, người phải làm chủ cho Quỳnh nhi của chúng ta." Nghĩ đến chuyện hôm nay, Từ thị cực hận Vương thị.

      Chân Như Tùng nghĩ, thê tử là qua xem hai đứa con , vậy mà trở lại có dáng vẻ ấy, vội đặt quyển sách tay xuống, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      Từ thị đem việc từ đầu chí cuối ra tất cả, sau cùng mới : "May mà Tống nhị công tử là chính nhân quân tử, nếu thanh danh của Quỳnh nhi chẳng phải bị hủy rồi sao?"

      Xưa nay Chân Như Tùng xem con của mình như bảo bối, trưởng nữ nhu thuận hiểu chuyện, khiến ông vui mừng nhất, giờ ở phủ An Quốc Công lại xảy ra loại chuyện này, ông cũng nhịn được. Nhưng phủ An Quốc Công giống những phủ khác, là nhà mẹ đẻ của thê tử nguyên phối, sau khi thê tử qua đời, ông vì trọng mặt mũi của thê tử, nên có vài phần khách khí nhún nhường đối với phủ An Quốc Công. Chân Như Tùng : "Chuyện này, nếu là do Vương thị, ta làm phụ thân, tự nhiên vì Quỳnh nhi lấy lại công đạo, nhưng lúc này chúng ta có chứng cớ."

      Đúng vậy. Từ thị biết chuyện này chắc chắn là do Vương thị gây nên. Bà nghĩ nghĩ, hiểu được trong phủ An Quốc Công, Tiết lão thái thái thương cháu đích tôn Tiết Nhượng, Quỳnh nhi nhà bà, trước kia vào ngày sinh của Tiết Nhượng, đều là phái người đưa lễ vật tới, lúc này nhưng là tự mình . Hơn nữa lần trước lúc Quỳnh nhi tham gia kỳ thi đầu vào trường nữ học, bà cũng nghe Tiết Nhượng cùng Tiểu Lộ chờ Quỳnh nhi cả buổi. Biểu huynh muội qua lại mật thiết, mà hai đứa lại đến tuổi biết , những điều này có ý nghĩa thế nào, là quá ràng. Mà Vương thị, lo lắng Tiết lão thái thái tác hợp cho đôi cháu đích tôn và ngoại tôn nữ đây mà.

      Trong lòng Từ thị tức giận thôi, cảm thấy Vương thị quá mức thâm độc.

      Từ thị : "Thiếp thân chỉ là thấy ủy khuất thay Quỳnh nhi."

      Chân Như Tùng nghĩ nghĩ, : "Hai đứa đều ngủ rồi sao?"

      Từ thị gật đầu: "E rằng Quỳnh nhi vẫn còn bị kinh sợ, hôm nay ngủ bên Tiểu Lộ."

      Chân Như Tùng "Ừ" tiếng, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi Từ thị: "Chuyện hôm nay, ngươi có giận chó đánh mèo với Tiểu Lộ chứ?"

      Từ thị giật mình, ngược lại nghĩ tới phu quân hỏi việc này. Nhớ tới mới vừa rồi bà sốt ruột nên khi chuyện với tiểu nữ nhi, giọng điệu có hơi nặng, chưa tính là giận chó đánh mèo. Tiểu Lộ có tính tình trẻ con, sợ là chẳng mấy chốc liền quên ngay thôi.

      Bất quá Từ thị vẫn thấy thẹn trong lòng, nghĩ tới sáng mai tự mình làm chút điểm tâm bồi thường cho con .

      Nhìn bộ dáng thê tử như vậy, Chân Như Tùng liếc nhìn, mi mày hơi nhíu lại : "Chuyện này ta phái người thăm dò ràng. Ta còn có số việc, đêm nay ở lại nơi này, ngươi ngủ sớm chút ."

      xong, liền ra khỏi Nghi An Cư.

      Từ thị nghĩ muốn giải thích, vừa muốn, hôm nay đích là bệnh cũ của bà lại tái phát. Cũng đuổi theo phu quân, mà là xem hai đứa con trai bảo bối béo tròn của mình.

      .

      Chân Như Tùng ra Nghi An Cư, ngược lại tới thư phòng, mà là qua U U Hiên nhìn coi. tới bên ngoài, thấy Chúc má má ra đây, Chân Như Tùng hỏi: "Đều ngủ rồi hả?"

      Trong lòng Chúc má má rất ràng, lão gia thương tiểu thư nhà bà nhất, ra mỗi ngày sau khi Tứ tiểu thư ghé qua xem tiểu thư nhà bà xong, lão gia cũng tới xem tiểu thư chút. Chúc má má cười cười : "Dạ, hôm nay Tứ tiểu thư và tiểu thư ngủ cùng nhau, hai tỷ muội thầm lúc, bây giờ cũng yên tĩnh rồi."

      Gương mặt Chân Như Tùng nhu hòa, nhớ đến con má lúm đồng tiền tươi cười như hoa, trong lòng lập tức mềm mại. Chân Như Tùng : "Ta đây vào trong nhìn cái."

      Chân Như Tùng tay chân vào, nha hoàn Hương Hàn canh đêm muốn hành lễ, ông vội dơ tay, làm động tác ngăn lại.

      Vòng qua bình phong, Chân Như Tùng lẳng lặng đứng ở bên khung giường khắc hoa, nhìn hai đứa con ngủ yên giường, lúc này mới đưa tay vuốt gương mặt của tiểu nữ nhi. Chân Như Tùng nhàng đẩy tóc mái trán của con ra, nhìn gương mặt non mềm của con, miệng hơi nhếch lên.

      Ánh mắt Chân Như Tùng tràn đầy vẻ cưng chiều nhìn lâu, lại nhàng thở dài tiếng, rồi mới ra khỏi phòng.
      Dion, sanone2112, Phương Lăng14 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Canh hai - Khăn tay

      Ngày kế Chân Bảo Lộ cần đến Ngọc Bàn Sơn học, nhưng phải ở trong phòng học thêu thùa.

      năm qua, từ lúc đầu Chân Bảo Lộ chăm chỉ chịu khó, cho tới bây giờ dĩ nhiên ở trong mắt Tạ phu tử trở thành học sinh thông minh nhu thuận. Ở phương diện này nàng thông tuệ, nhưng thua bởi môn thêu thùa.

      Lúc này Chân Bảo Lộ thấy hoa mai xiêu xiêu vẹo vẹo khăn tay của mình, khuôn mặt nhắn giống như bánh bao trắng nõn sụp đổ.

      Chân Bảo Lộ cáu kỉnh buông xuống việc thêu thùa trong tay, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ngửi được trong phòng nồng nặc mùi hoa quế, nghĩ muốn Cát ma ma làm bánh hoa quế. Chân Bảo Lộ mấp máy miệng, nghĩ dù sao cũng phải thêu cho xong rồi mới ăn cái gì đó, lập tức cầm lấy khăn thêu tiếp.

      Dạy Chân Bảo Lộ thêu thùa là nữ tiên sinh họ Trầm. Đến khi nhìn thấy Chân Bảo Lộ thêu khăn, nhíu mi thở dài : "Được rồi, hôm nay chúng ta thêu đến đây thôi."

      Chân Bảo Lộ sao biết, Trầm tiên sinh ghét bỏ nàng đây mà. Chân Bảo Lộ ngượng ngùng : "Ta thêu lát nữa thôi."

      Tuy nàng am hiểu nữ công, nhưng mấy cái này nương trong nhà tất phải học được. Nàng biết được đời này mình gả cho phu quân như thế nào, cũng hiểu được mình quyết chí làm hiền thê. Ngâm thơ làm câu đối thể no bụng, nhưng học giỏi thêu thùa, có thể vì phu quân và hài tử làm y phục chống lạnh bên người.

      Chân Bảo Lộ biết mình nghĩ có chút xa vời, nhưng chuyện này, là nên từ từ học.

      Mặc dù trong lòng Trầm tiên sinh than thở tài thêu thùa của Lục nương quả có thiên phú, so với Tứ nương thông minh khéo tay đúng là kém quá xa, nhưng vị Lục nương này, tuổi hiểu được đạo lý cần cù bù thông minh, Trầm tiên sinh nhìn thấy vẫn rất vui mừng.

      Nhất thời thái độ của Trầm tiên sinh cũng ôn hòa hơn, gương mặt tròn phúc hậu khẽ mỉm cười: "Lục nương thêu lúc nữa rồi nghỉ ngơi thôi, tuyệt đối đừng để hại mắt."

      Chân Bảo Lộ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt quan tâm của Trầm tiên sinh, gật đầu : "Ừm, ta biết rồi."

      Thanh của tiểu nương cực kì mềm mại.

      Lúc này Trầm tiên sinh mới yên tâm rời .

      Chân Bảo Lộ lại thêu hoa mai mới học được hôm nay lần nữa, tuy nhiên vẫn còn có chút khó coi, nhưng cuối cùng vẫn ra hình ra dáng. Như vậy là đủ rồi. Chân Bảo Lộ cười cười, gấp khăn tay lại, để vào ngăn kéo bên cạnh. Nhưng lúc mở ra, lại nhìn thấy chiếc khăn tay màu xanh ngọc đặt bên trong.

      Đây phải cái khăn Đại Biểu Ca đưa nàng hôm qua sao?

      Chắc là Hương Hàn cất vào cho nàng.

      Chân Bảo Lộ cầm khăn tay lên, nhìn mặt khăn có bất kỳ hoa văn nào, vô cùng đơn điệu, giống như Đại Biểu Ca vậy đó, tính tình im lìm.

      Chạng vạng Chân Như Tùng về phủ, tới U U Hiên, vừa vào phòng thấy con cúi đầu thêu thùa, trêu ghẹo : "Tiểu Lộ thêu gì đó, cho phụ thân nhìn xem nào?"

      Nghe được thanh của phụ thân, Chân Bảo Lộ vội vàng dấu việc thêu thùa trong tay ra phía sau, lắc lắc đầu : "Còn chưa thêu tốt đâu, thêu xong rồi cho phụ thân xem."

      Chân Như Tùng sao hiểu con , bài học và việc thêu thùa của nàng hàng ngày, Chúc ma ma đều bẩm báo với ông. Chân Như Tùng chỉ nghĩ con còn sợ xấu mặt, muốn để ông nhìn thấy tác phẩm xiêu xiêu vẹo vẹo, nên cũng có hỏi nữa.

      Chân Bảo Lộ vội vàng sang chuyện khác, : "Sao hôm nay phụ thân về sớm vậy?" Nàng mỉm cười, nhanh nhẹn bước xuống giường la hán, lôi kéo phụ thân đến bên ghế hoàng hoa lê, quan tâm , "Phụ thân ngồi ."

      Áo bông tri kỷ như vậy, Chân Như Tùng vui vẻ lập tức ngồi xuống.

      Chân Bảo Lộ lại nghiêng đầu phân phó Hương Hàn: " pha ly trà cho phụ thân."

      Chân Như Tùng : "Được rồi, phụ thân chỉ tới xem con, uống trà. Con theo phụ thân tới thư phòng, phụ thân có đồ cho con."

      Chân Bảo Lộ tựa như tiểu nương bình thường, nghe được cho đồ, vui vẻ : "Là cái gì vậy?" Trong khoảng thời gian này, phụ thân lại ra khỏi nhà, như thế nào đột nhiên nghĩ đến tặng quà cho nàng.

      Chân Như Tùng giơ tay xoa đầu con , : "Theo phụ thân là được."

      "Dạ!" Chân Bảo Lộ vui vẻ gật đầu, được phụ thân nhà mình nắm tay, rời khỏi U U Hiên.

      Nhất Đức Trai là thư phòng của Chân Như Tùng, vật dụng bên trong phần lớn đều là gỗ Hoàng Hoa Lê, bất quá trong góc phòng cũng có kệ sách bằng gỗ hạch đào. Chân Bảo Lộ biết, tất cả sách và chữ viết đó đều là khi phụ thân ở thời niên thiếu xem qua, tủ phía dưới để những đồ chơi mà trước đây phụ thân từng chơi.

      Chân Bảo Lộ ngoan ngoãn vào, liếc mắt liền thấy được bàn sách để con diều, cặp mắt sáng rực lên, chạy nhanh tới, hai tay vịn vào góc bàn : "Diều đẹp quá."

      Chân Như Tùng bế con lên, dứt khoát để nàng ngồi bàn sách, rồi sau đó cầm lấy con diều : "Tiểu Lộ thích ?"

      Diều làm rất đẹp, là hình vẽ con hươu, có điều hơi mập mạp. Chân Bảo Lộ nhìn, đương nhiên rất thích, muốn ôm chặt con diều, lại lo lắng làm hỏng nó, nên lại cẩn thận. Nàng nghiêng đầu : "Sao tự nhiên phụ thân lại làm diều cho Tiểu Lộ?"

      Chân Như Tùng nghe xong, mới : "Chuyện của tỷ tỷ con hôm qua, phụ thân biết."

      đến chuyện của tỷ tỷ, Chân Bảo Lộ liền tức giận, : "Phụ thân phải thay tỷ tỷ xả giận!"

      Chân Như Tùng cười cười : "Cái này hiển nhiên phụ thân biết. Chỉ là Tiểu Lộ..." Ông cúi đầu, nhìn đôi mắt to ngập nước trong suốt của con , "Tối hôm qua nương của con là lo lắng cho tỷ tỷ, thái độ đối với Tiểu Lộ mới tốt, Tiểu Lộ rộng lượng, đừng để ở trong lòng. Về sau phụ thân nhất định thay con giáo huấn nương." Vị Đại Học Sĩ xưa nay trầm ổn, nhưng bây giờ lại dùng giọng điệu ngây thơ như vậy, khiến cho người ta cảm thấy, ông cùng mình đứng chung lập trường.

      Chân Bảo Lộ mỉm cười, giọng trong vắt: "Được." Nàng bỏ con diều xuống, ôm cổ phụ thân nhà mình , "Phụ thân tốt."

      Chân Như Tùng xoa xoa mặt nàng: "Vậy Tiểu Lộ của chúng ta tức giận nữa chứ?"

      Tiểu đại nhân Chân Bảo Lộ tựa như nghĩ nghĩ, thành thực : "Còn điều." Sau đó vươn bàn tay trắng non mềm ra, đưa ngón tay cái và ngón trỏ lên quơ quơ. Nàng cười , "Trừ phi sáng mai phụ thân lại làm thêm con diều nữa cho Tiểu Lộ."

      là đứa tinh ranh. Chân Như Tùng cười cười : "Được, trở về phụ thân làm thêm cho con con diều."

      Hai cha con chuyện trong thư phòng, gã sai vặt bên cạnh Chân Như Tùng tới bẩm báo, bên ngoài có khách tới.

      Hôm nay con là lớn nhất, Chân Như Tùng ôm con bảo bối trong lòng, thản nhiên : "Khách nào?" Bộ dáng có thể gặp cần nhìn xem.

      Gã sai vặt đáp: "Là lão phu nhân của phủ Trung Dũng Hầu."

      Chân Như Tùng nhíu mày kiếm, trái lại có chút ngoài ý muốn, sau đó đặt con đứng xuống đất, : "Tiểu Lộ ngoan, trở về phòng trước, phụ thân gặp khách."

      Chân Bảo Lộ vừa nghe là Tống lão phu nhân phủ Trung Dũng Hầu, liền hy vọng Nhị công tử Tống Chấp phủ Trung Dũng Hầu cũng đến. Lúc này, Tống lão thái thái tới đây làm cái gì? Chân Bảo Lộ kéo ống tay áo của phụ thân : "Tiểu Lộ cũng muốn ."

      Chân Như Tùng chịu thua con , liền mỉm cười dắt tay con , : "Được, vậy cùng với phụ thân."

      Thế là lớn , ra khỏi Nhất Đức Trai, tiến đến tiền sảnh gặp khách.

      Lúc Chân Như Tùng qua, lão thái thái chuyện với Tống lão thái thái phủ Trung Dũng Hầu. Tống lão thái thái nhìn đứa bé xinh đẹp phấn điêu ngọc trác* được Chân Như Tùng dắt trong tay, lão nhân gia thấy trong lòng mềm mại, kinh ngạc : "Đây chính là Chân Lục nương?"

      * Phấn điêu ngọc trác: Cụm từ thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp thanh cao hoặc những đứa bé trắng nõn, mềm mịn, ở đây nghiêng về nghĩa thứ 2

      Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn Tống lão thái thái, thấy hôm nay bà mặc bối tử màu hồng lệ chi* quanh thân áo có thêu nhánh bồ đào, gương mặt đầy nếp nhăn dày dạn phong sương, nhưng nụ cười rất hiền lành, cùng ngồi bên cạnh là tổ mẫu của nàng hoàn toàn khác nhau.

      *màu của trái vải

      Tống lão thái thái là vị lão nhân cực kỳ hiền lành, đời trước hôn giữa tỷ tỷ của nàng và Tống Chấp chậm trễ lâu như vậy, nếu có Tống lão thái thái, sợ là tỷ phu cũng gánh được áp lực lớn như vậy.

      Lúc này nhìn thấy Tống lão thái thái, Chân Bảo Lộ lại cảm thấy bà trẻ hơn nhiều. Tóc vẫn hoa râm, có giống đời trước chỉ toàn tóc bạc. Có điều bọn họ cũng chưa lớn.

      Chân Bảo Lộ nhu thuận hành lễ, giọng ngọt ngào: "Tiểu Lộ gặp qua lão phu nhân."

      Tống lão thái thái liên tục , "Đứa bé ngoan", rồi nắm bàn tay kéo Chân Bảo Lộ đến bên người, giơ tay vuốt ve gương mặt và búi tóc nụ hoa gọn gàng của tiểu nương, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp, hâm mộ với Chân lão thái thái: "Phong thuỷ của phủ Tề Quốc Công đúng là biết nuôi người, nhìn đứa này xem, bộ dáng tốt. Ta sống đến từng tuổi này, chưa từng thấy nương có linh khí như vậy."

      Lời khen ngợi..., ai lại thích.

      Chân lão thái thái nghe xong, cũng rất vui mừng, ngoài miệng : "Đâu có, ngày thường Lộ nhi cũng rất bướng bỉnh." Lúc này nhìn tiểu tôn nữ, cũng cảm thấy trải qua năm này chăm chỉ cố gắng, chỉ có nhu thuận hiểu chuyện, bộ dáng thường ngày cũng càng đáng .

      Tống lão thái thái cực kỳ thích Chân Bảo Lộ, ôm tiểu nương chịu buông tay. Tán dương hồi lâu, mới đến chính .

      Lần này Tống lão thái thái đến, đó là vì thay cháu trai Tống Chấp cầu thân.

      Chân Như Tùng vừa nghe, liền nhìn xem biểu tình của Chân lão thái thái.

      Chân lão thái thái ngẩn người, cười cười : "Quỳnh nhi tuổi còn , năm nay vừa mới tiến vào trường nữ học..."

      Tống lão thái thái giống như rất hài lòng với Chân Bảo Quỳnh, quan trọng, "Đứa cháu này của ta cũng bất quá mới mười sáu, ngược lại gấp thành thân."

      Tuy Chân Bảo Lộ kinh ngạc, cũng hiểu được, xưa nay Tống lão thái thái cực kì thương đứa cháu Tống Chấp này, đời trước sau khi tỷ tỷ gả , Tống lão thái thái cũng ai cả đường , chẳng những thương tỷ tỷ, cũng rất chiếu cố tới nàng. Hôm nay đến cầu thân, chung cũng là ý tứ của Tống Chấp. Bất quá, trái lại Tống lão thái thái có tấm lòng rộng lượng, nam tử trong giới quý tộc Hoàng Thành, mười sáu tuổi cũng nên thành thân rồi. Nhưng Tống lão thái thái lại hề sốt ruột, bộ dạng tỏ ra là có thể đợi.

      Tống lão thái thái cũng phải lần đầu tới cửa cầu hôn, Chân lão thái thái vẫn có chút vừa lòng với phủ Trung Dũng Hầu, nhưng nếu lúc này Tống lão thái thái đến cầu thân cho trưởng tôn, Chân lão thái thái có thể đáp ứng, nhưng Tống Chấp là Nhị công tử. Chân lão thái thái có hơi do dự, liền muốn bàn bạc lại.

      Tống lão thái thái là người sáng suốt, : "Dù sao cũng là việc chung thân đại , tất nhiên cần phải suy nghĩ. Lần trước lúc ta đưa cháu trường nữ học, trái lại có gặp Chân Tứ nương, bộ dáng của tiểu nương rất tốt, ta nhìn thấy vô cùng thích, nhớ tới nương tốt như vậy, có thể làm cháu dâu của ta hay bao nhiêu. Lão phu nhân yên tâm, nếu việc hôn giữa hai nhà chúng ta có thể thành, ngày sau ta khẳng định đối với Quỳnh nhi tốt hơn cháu trai của mình."

      Lời này rất hay, nhưng Tống lão thái thái là lòng. Chân Bảo Lộ hiểu rất , Tống lão thái thái là trong số ít người thích cháu hơn cháu trai.

      Chân lão thái thái mỉm cười đáp ứng, cùng Chân Như Tùng hồi rồi tự mình đưa bà xuất phủ.

      Tống lão thái thái nắm bàn tay của Chân Bảo Lộ, nỡ buông ra, cười : "Nếu có giờ rảnh, lần tới Chân Lục nương nhất định phải đến phủ Trung Dũng Hầu chơi nhé."

      Chân Bảo Lộ thụ sủng nhược kinh, cũng nhàng bước tiếp đưa Tống lão thái thái xuất phủ.

      Đưa người xong, lão thái thái giảm ý cười, với cháu : "Tiểu Lộ về trước , ta cùng phụ thân của cháu có chuyện muốn thương lượng."

      Chân Bảo Lộ biết, tất nhiên là thương lượng việc hôn của tỷ tỷ, nên ngoan ngoãn trở về. Nhưng mà trong lòng cũng rất lo lắng, liệu tổ mẫu có đáp ứng hôn này hay .

      Chân Bảo Lộ lại bắt đầu phiền não. Đời này cùng đời trước vẫn có chút bất đồng, đời trước việc hôn của tỷ tỷ và Tống Chấp, là ngoại tổ mẫu Tiết lão thái thái của tỷ tỷ xúc tiến. Dựa theo đời trước thân phận của tỷ tỷ có phụ mẫu đều bệnh chết, còn muốn chiếu cố nàng cùng hai đệ đệ, có thể tìm được nhà chồng tốt như vậy, thấy được Tiết lão thái thái bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Nhưng bây giờ, tỷ tỷ của nàng là cháu dòng chính nữ phủ Tề Quốc Công, lại là tài nữ đứng đầu bảng trong trường nữ học, theo tính tình của tổ mẫu, sợ là nhanh cho tỷ tỷ đính hôn như thế.

      Nhưng vạn nhất nếu bỏ lỡ hôn này, vậy nên làm sao đây?

      Dáng người nho , lại giống như người lớn vậy, ủ rũ, phảng phất có quá nhiều phiền não.

      Buổi tối Chân Bảo Lộ vội vã việc này với tỷ tỷ, Chân Bảo Quỳnh nghe xong, gương mặt liền đỏ lên, nhìn muội muội hỏi: "... ?"

      Chân Bảo Lộ gật đầu: "Ừm, muội cùng phụ thân gặp Tống lão phu nhân mà. Tống lão phu nhân có vẻ cực kỳ thích muội, luôn chuyện cùng muội, lại vẫn cứ nắm tay của muội nữa."

      Chân Bảo Quỳnh cười cười. Kỳ nàng cũng từng gặp Tống lão phu nhân, lúc đó Tống lão phu nhân đưa cháu Tống Như trường nữ học, nên nàng vừa vặn gặp được Tống lão phu nhân, đúng như lời muội muội , là lão phu nhân hiền lành.

      Chân Bảo Lộ che miệng cười, sau đó : " nghĩ tới Tống nhị công tử hành động nhanh đến vậy." Giống như...là sợ tỷ tỷ của nàng bị người ta cướp mất vậy.

      Chân Bảo Quỳnh tiện về chuyện này, nên liền : "Được rồi, mới vừa rồi muội chỗ nào biết, cho tỷ xem nào..." Đó là tới việc thêu thùa của Chân Bảo Lộ.

      Chân Bảo Lộ đem khăn tay thêu được nửa đóa hoa mai đưa tới, để tỷ tỷ chỉ bảo, bất quá lúc này có tâm tư học thêu thùa, hai tay chống má : "Cũng biết phụ thân có thể đáp ứng hay , ngược lại muội rất thích Tống nhị công tử làm tỷ phu của muội."

      Vừa nghe hai chữ tỷ phu, mặt của Chân Bảo Quỳnh nóng hơn. Bất quá nàng cũng phải lo muội muội lung tung ra ngoài, nàng biết muội muội của mình còn tuổi, nhưng cực kỳ thông tuệ và lanh lợi, hề cần người khác nhắc nhở. Chân Bảo Quỳnh cầm chiếc khăn trong tay, trong lòng cũng rối bời. Hôm nay Tống lão thái thái đến cầu thân, sợ là do chủ động tới. Nhưng sao lại với Tống lão phu nhân, là nghĩ muốn thành thân... muốn cưới nàng sao?

      Chân Bảo Quỳnh xấu hổ đến dám nghĩ nữa, đối diện với đôi mắt to mang ý trêu ghẹo của muội muội, lại càng hiếm có gắt giọng: "Tự muội thêu ." Liền đem khăn tay nhét vào lòng muội muội.

      Chân Bảo Lộ mỉm cười, cũng dám trêu tỷ tỷ nữa, ngoan ngoãn : "Được rồi, tự muội thêu vậy." Nàng làm việc thêu thùa trong tay, khuôn mặt nhắn giảm ý cười, lúc sau mới chân thành , "Tỷ tỷ."

      "Hả?" Chân Bảo Quỳnh nghiêng đầu nhìn nàng.

      Chân Bảo Lộ : "Ta cảm thấy, nếu tỷ tỷ gả cho Tống nhị công tử, Tống nhị công tử nhất định đối với tỷ tỷ rất tốt."

      sao? Chân Bảo Quỳnh rất nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng cũng là bang bang nhảy loạn. Nhìn khuôn mặt nhắn của muội muội nhà nàng, Chân Bảo Quỳnh thấy nàng nhàng mỉm cười, khuôn mặt nhắn xinh đẹp sao tả được.

      Nàng biết muội muội xinh đẹp, cũng thấy đôi mắt ngập nước của muội muội tựa như biết . ràng là sớm chiều chung đụng cùng muội muội, tại nhìn nàng mỉm cười, vẫn nhịn được phải thán phục: Tiểu nương tại sao có thể xinh đẹp như vậy.

      Chân Bảo Quỳnh mím môi, nhàng gật đầu.

      "Ừm." Nàng cũng có loại cảm giác này, đối tốt với nàng.

      .

      Lão thái thái còn suy nghĩ đến hôn này, Chân Như Tùng và Từ thị cũng nghĩ đến mỗi ngày, biết nên hay nên đáp ứng. Mà Chân Bảo Lộ vốn là tiểu nương vô ưu vô lự, cũng mỗi ngày nghĩ cách đến thư phòng của phụ thân, xem ý tứ của phụ thân, biết làm sao phụ thân lại có vẻ khó xử.

      Trong lòng Chân Bảo Lộ sốt ruột, lầm bầm nghĩ: Có cái gì phải khó xử? Con rể tốt như vậy, nhanh chóng đáp ứng chứ.

      Có điều, kiếp trước việc hôn của tỷ tỷ và nàng, phụ thân của nàng chưa từng an bài tốt, người cũng còn. giờ coi như là kinh nghiệm tốt đẹp. Nghĩ như vậy, Chân Bảo Lộ nhìn thoáng qua vẻ mặt ngưng trọng của phụ thân sau bàn sách, rồi chân tay tiêu sái ra khỏi thư phòng của phụ thân.

      Chân Bảo Lộ trở về U U Hiên, theo thói quen hỏi Chúc ma ma: "Hôm nay tỷ tỷ về chưa?"

      Chúc ma ma : "Nha hoàn Hương Đào mới vừa với lão nô, Tứ tiểu thư trở về, bất quá đường xe ngựa xảy ra chút chuyện, may mà có biểu công tử đưa Tứ tiểu thư trở về, lúc này còn ở tiền sảnh."

      Chân Bảo Lộ nhíu mi: "Là biểu công tử nào?"

      Chúc ma ma : "Là Đại công tử của phủ An Quốc Công."

      Đại Biểu Ca. Chân Bảo Lộ giật mình.

      Chúc ma ma biết tiểu thư và Tiết đại công tử quan hệ tệ, ngược lại cùng Từ công tử xa lạ rất nhiều, lúc này thấy vậy, : "Biểu công tử còn ở đó dùng trà, tiểu thư có muốn gặp hay ?"

      Chân Bảo Lộ nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhắn chân thành : "Gặp! Sao lại gặp?" xong 'thịch thịch' chạy vào phòng ngủ, mở ra ngăn kéo bàn trang điểm, bên trong có chiếc khăn tay màu xanh ngọc mà hôm qua nàng mới vừa thêu xong.

      Chân Bảo Lộ cầm khăn tay nhét vào trong lòng, vội vội vàng vàng chạy tới viện trước.
      Last edited: 20/8/16
      Dion, sanone2112, Phương Lăng17 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Canh – Tượng người

      Chân Bảo Lộ ra viện trước, vừa thấy Chân Bảo Quỳnh, liền la lên: "Tỷ tỷ, Chúc ma ma xe ngựa của tỷ tỷ xảy ra chuyện, tỷ bị thương chứ?" Nàng liền nắm lấy tay tỷ tỷ nhà mình, dưới đánh giá lúc.

      Chân Bảo Quỳnh thấy muội muội như vậy, khỏi buồn cười. ràng nàng mới đúng là tỷ tỷ, ngược lại là muội muội lo lắng cho nàng.

      Chân Bảo Quỳnh : " có việc gì, may mà có Tiết biểu ca." Kỳ ngoại trừ Tiết Nhượng, còn có Tống Chấp, nhưng Chân Bảo Quỳnh khó mà ra tên của . Mặt Chân Bảo Quỳnh hơi hơi đỏ hồng, may mà muội muội chú ý tới.

      Chân Bảo Lộ quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, thấy có biểu tình gì, trong lòng liền bất mãn thầm, nhưng nhớ tới là đưa tỷ tỷ của nàng trở về, nên khách khách khí khí : "Cảm ơn Đại Biểu Ca."

      Tiết Nhượng thản nhiên : " cần."

      Chân Bảo Lộ "Ồ" tiếng, liền mấp máy miệng .

      Chân Bảo Quỳnh nhìn muội muội, thường ngày rất hoạt bát, hơn nữa quan hệ cùng Tiết Nhượng biểu ca này cũng thân cận, sao hôm nay lại như vậy?

      Chân Bảo Quỳnh : "Tỷ có hơi mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi chút, Tiểu Lộ thay tỷ tiếp đãi Tiết biểu ca, được ?" Dù sao Chân Bảo Quỳnh đến tuổi làm mai mối, cùng biểu ca thân cận quá tốt, nhưng Chân Bảo Lộ khác, vẫn còn là đứa . Hơn nữa Chân Bảo Quỳnh nghĩ, vừa lúc có thể làm dịu quan hệ của hai người, có chuyện vui gì, ra là tốt rồi.

      Chân Bảo Lộ : "Muội đưa tỷ tỷ trở về."

      Chân Bảo Quỳnh cần, hai mắt lẳng lặng nhìn Tiết Nhượng, : "Tiết biểu ca, ta trước."

      Tiết Nhượng đáp: "Ừm, Quỳnh biểu muội nghỉ ngơi tốt ."

      "Ai..." Chân Bảo Lộ thấy tỷ tỷ nhà mình cứ như vậy bỏ , nhìn theo bóng lưng của nàng nhàng kêu tiếng, sau đó nhíu mày, nhìn Tiết Nhượng, "Đại Biểu Ca dùng điểm tâm ?" Bất quá nàng chỉ hỏi khách sáo thôi.

      Nào biết Tiết Nhượng gật đầu : "Được."

      Lúc này lại khách khí. Chân Bảo Lộ thầm trong lòng, khóe miệng thoáng cong cong, hỏi: "Vậy Đại Biểu Ca muốn ăn cái gì?"

      Tiết Nhượng thản nhiên : "Sao cũng được."

      Sao cũng được, vậy dựa theo khẩu vị của nàng . Tuy Chân Bảo Lộ còn , nhưng tiếp đãi khách vẫn có dáng có vẻ, phân phó Chúc ma ma phòng bếp lấy điểm tâm, sau đó dẫn Tiết Nhượng vào trong viện.

      Lúc này thời tiết mát mẻ, hương hoa quế vàng thổi nhè trong viện, khiến cho tâm tình người ta sảng khoái.

      Hai người ngồi bên bàn đá, mặt ghế đá lót nệm mềm mại. Chân Bảo Lộ nghịch ngợm lắc lắc hai chân , nhìn Tiết Nhượng, thấy tóc mai của như đao cắt, mặt mày sáng sủa, tựa như càng lớn càng tuấn mỹ.

      Khi mới gặp nàng cảm thấy đời trước đối với vị Đại Biểu Ca này hề ấn tượng, sợ là bộ dáng lớn lên rất xấu, nhưng theo trước mắt nhìn thấy, e rằng thể nào. Vậy vì sao, đời trước nàng chưa từng gặp ?

      Trong lòng Chân Bảo Lộ nghi hoặc, nhất thời cũng chuyện, im lặng ngồi ghế đá, vô cùng nhu thuận.

      Còn có, sinh thần của Đại Biểu Ca nàng tặng cái bình an kết, có thích ? Trong lòng Chân Bảo Lộ có chút suy nghĩ , nàng vốn là muốn đưa thứ quý giá hơn, nhưng ngày ấy ở giường nghĩ nghĩ, lại vẫn làm cái bình an kết. có mẫu thân, hình như bên người cũng có người đặc biệt thân cận, cái lễ vật vô cùng đơn giản như vậy, thích chứ?

      Chân Bảo Lộ hơi hơi mím môi, lại cẩn thận đánh giá . Trong lòng nàng buồn phiền, hy vọng khuất phục trước, đây là tính tình xưa nay của nàng. Nhưng nghĩ lại nàng cùng Tiết Nhượng chung đụng, kỳ đối với biểu muội như nàng là rất tốt.

      Nàng còn có cái gì bất mãn?

      Chân Bảo Lộ cúi đầu thầm nghĩ, nghĩ nên mở miệng chuyện với Tiết Nhượng như thế nào, lại loáng thoáng cảm giác được người bên cạnh đưa tay qua. Chân Bảo Lộ thoáng giương mắt, thấy trước mặt có tượng người nho nặn bằng bột béo ụt ịt mặc áo màu hồng quần màu lục, bộ dáng cực kỳ đáng , thích thú cười khanh khách, ngước đầu nhìn Tiết Nhượng, đôi mắt to tràn đầy ý cười, hỏi: "Cho ta?"

      Thấy nàng nở nụ cười, Tiết Nhượng cũng mỉm cười, giọng trong thẻo trơn tru: "Mới vừa rồi ngang qua thấy nên thuận tay mua."

      Chân Bảo Lộ cũng khách sáo, đưa tay ra cầm lấy tượng người trong tay . Tượng người nặn bằng bột mập mạp, tết hai búi tóc, dáng điệu thơ ngây chân thành. Chân Bảo Lộ thích nhất những thứ đồ chơi thú vị này, nhất thời thích nỡ buông tay.

      Chân Bảo Lộ : "Cảm ơn Đại Biểu Ca, ta cực kỳ thích, là đẹp."

      Nàng nghĩ nghĩ, rồi mới lấy khăn tay trong người ra, đưa cho Tiết Nhượng: "À, lần trước quên trả lại cho huynh."

      Tiết Nhượng cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay tiểu nương, ngờ nàng còn giữ, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, nhận lấy khăn tay.

      Chân Bảo Lộ thấy nhét khăn tay vào người, nhìn cũng nhìn cái, vì thế bất mãn : "Huyng cũng nhìn sao?"

      Nhìn cái gì? Tiết Nhượng nhìn nàng.

      Lúc sau giống như hiểu ra, Tiết Nhượng lại lấy khăn tay ra, mở ra xem, thấy bên thêu con hươu sao đáng .

      Chân Bảo Lộ : "Khăn tay của Đại Biểu Ca có thêu gì cả, vài ngày trước ta theo Trầm tiên sinh học thêu, nên mượn khăn tay của Đại Biểu Ca luyện tay nghề chút..." Kỳ Chân Bảo Lộ thấy, nàng thêu hình con hươu sao rất khá đấy. Nàng xong, nhìn nhìn biểu tình của Tiết Nhượng, thấy đôi mắt hắng sáng đến kinh người, Chân Bảo Lộ nhất thời thấy hơi xấu hổ, "Qúa, quá xấu..."

      Đúng là... Cũng xấu đến nỗi nào .

      Chân Bảo Lộ sĩ diện, đưa tay muốn lấy lại, hét lên: "Vậy huynh trả lại cho ta, sáng mai ta kêu Hương Hàn thêu cho huynh cái mới." Hương Hàn là nha hoàn thêu thùa tốt nhất bên người nàng.

      Nàng muốn lấy , thấy nhanh chóng đem khăn tay đứng dậy, khó có được tươi cười rực rỡ nhìn nàng: ", thêu khá lắm. Ta... Ta rất thích."

      sao?

      Chân Bảo Lộ lúng túng rút tay về, nhìn bộ dáng tươi cười của , giống như đích là rất thích. Đúng là...nàng quá ràng bản thân mình có mấy cân mấy lượng. Như vậy cũng rất thích, nếu vị Đại Biểu Ca này nhìn thấy tác phẩm của tỷ tỷ thêu, chẳng phải giật nảy mình?

      Cũng thể , lời này của Tiết Nhượng, Chân Bảo Lộ vẫn rất hưởng thụ.

      Trong tay nàng cầm tượng người, híp mắt cười cười, da mặt dày mèo khen mèo dài đuôi : "Ta cũng biết rất đẹp mà."

      Chân Bảo Lộ nhìn Đại Biểu Ca, càng ngày càng thuận mắt hơn.

      Bất quá như vậy, là bọn họ huề rồi chứ? Trong lòng Chân Bảo Lộ suy nghĩ. Nhưng nhìn bộ dáng của Đại Biểu Ca, giống như căn bản chưa từng cãi nhau với nàng. Vẫn luôn là nàng tự mình hờn dỗi thôi.

      Có điều, hòa hảo là được rồi. Chân Bảo Lộ cười khanh khách, tâm tình đặc biệt vui vẻ.

      Chân Bảo Lộ muốn đem tượng người đáng này đưa cho hai đệ đệ béo của mình chơi, nên với Tiết Nhượng: "Đại Biểu Ca, huynh còn chưa chuyện với Thượng nhi và Vinh nhi đâu nhỉ, ta dẫn huynh gặp mặt bọn , có được hay ?" Lần trước nàng với Thượng nhi, muốn đưa Đại Biểu Ca tới chơi, Thượng nhi tựa như cũng thấy hứng thú.

      Tiết Nhượng : "Được."

      Chân Bảo Lộ đứng xuống từ ghế đá, bàn tay cực kỳ tự nhiên dắt tay người bên cạnh, khi cảm giác cả người thoáng khựng lại, Chân Bảo Lộ mới nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

      Tiết Nhượng lắc đầu, đáp: " có gì."

      Chân Bảo Lộ cười cười, thấy mặt Tiết Nhượng chút thay đổi, quả thực có gì.

      Chỉ là, Chân Bảo Lộ nhận thấy được bàn tay nàng nắm, còn lớn hơn so với tưởng tượng của nàng. Đời trước Từ Thừa Lãng cũng thường xuyên dắt tay nàng, nhất là mới trước đây, tay của Từ Thừa Lãng cũng rất lớn, ấm áp nữa. Bất quá tay của Đại Biểu Ca, khớp xương cân xứng, ngón tay thon dài, còn có vết chai, trong lòng bàn tay thoáng có chút thô ráp.

      Còn trẻ như vậy, tại sao trong lòng bàn tay có thể có vết chai? Cũng phải do quanh năm cầm bút mà bị chai.

      Nhưng vừa nghĩ tới sau này Đại Biểu Ca theo võ học, Chân Bảo Lộ bỗng nhiên hiểu ra.

      Chân Bảo Lộ nắm tay đến chỗ hai đệ đệ béo, còn chưa vào, có thể nghe được tiếng khóc oa oa to của tiểu tử kia, chưa nhìn thấy, Chân Bảo Lộ cũng biết, lúc này khóc to nhất định là Vinh nhi. Nàng với Tiết Nhượng: "Vinh nhi lại khóc rồi."

      Nàng dẫn vào phòng, nhìn thấy Từ thị, ý cười khuôn mặt nhắn dần dần thu lại, biểu tình cũng thoáng mất tự nhiên hơn, gọi: "Nương."

      Từ thị ôm Vinh nhi dỗ dành, nghe được giọng của con , liền xoay người nhìn, thấy bên cạnh con còn có thiếu niên.

      Thiếu niên lớn lên tuấn tú vô song, chi lan ngọc thụ, dáng người cao thẳng như trúc. Từ thị hơi hơi ngẩn ra, cười khẻ : "Nhượng nhi cũng tới."

      Thái độ Tiết Nhượng ôn hòa : "Điệt nhi gặp qua mẫu."

      Trái lại tiếng mẫu này Từ thị đảm đương nổi, chẳng qua vài năm nay bà xem Chân Bảo Quỳnh như con ruột mình sinh ra, nên rất được Tiết lão thái thái ưu thích, Tiết lão thái thái cũng coi bà giống như con ruột vậy.

      Lần trước Chân Như Tùng làm cái diều cho con , Chân Bảo Lộ cũng biết ý tứ của phụ thân, là lo lắng nàng giận nương, đặc biệt muốn dỗ nàng. Nàng hiểu được khổ tâm của phụ thân, nhưng có số việc, trong lòng khống chế được. Đó là nàng giận nương, nhưng cũng có cách nào thân cận với bà.

      Về phần Từ thị, nhiều ngày qua quả thực rất hối hận, hơn nữa mấy ngày này Chân Như Tùng đều ngủ tại thư phòng xử lý công việc, khiến Từ thị cảm thấy trống rỗng và hơi bất an. Xưa nay bà coi phu là trời, phu quân tức giận vì bà đối đãi với con tốt, thân là thê tử, tự nhiên muốn sửa đổi tính tình của mình chút. Nghĩ lại tình cảnh ngày ấy, Từ thị cũng hiểu được là mình có lỗi, cũng biết như thế nào, khi đó vừa nghĩ tới Quỳnh nhi xảy ra chuyện như thế, bà liền lo lắng đến nóng ruột, nên giọng điệu nặng nề chút.

      nay Từ thị cười đến ôn hòa, với Chân Bảo Lộ: "Sao lại đưa biểu ca của con tới nơi này? Vinh nhi quấy đây này, cũng sợ Tiết biểu ca cười à."

      Vinh nhi trong lòng Từ thị vốn khóc to, nhưng vừa nhìn thấy tỷ tỷ vào, đôi mắt ngập nước đáng thương liền nhìn qua tỷ tỷ, khịt khịt mũi, giọng non nớt : "Tỷ, tỷ...ôm..."

      Chân Bảo Lộ chợt buông lỏng tay người bên cạnh, qua hôn gương mặt nhắn mủm mỉm của Vinh nhi, cưng chiều nhàng chỉ vào trán : "Mít ướt."

      Vinh nhi mím mím môi, giống như biết mít ướt phải là từ hay ho gì, nhưng đối diện với ánh mắt mang ý cười của tỷ tỷ, liền sung sướng vỗ vỗ tay.

      Đồ ngốc. Trong lòng Chân Bảo Lộ thầm, liền tới bên giường La Hán, ghé vào nhìn Thượng nhi nằm ngủ. Chân Bảo Lộ nhàng vỗ vỗ mông mềm mại của Thượng nhi. Thấy khuôn mặt nhắn của thay đổi, lập tức cảm thấy buồn cười, : "Thượng nhi ngoan, nhìn xem ai tới coi đệ nè?"

      Chân Bảo Lộ biết tính của Thượng nhi, đứa bé nho , tính tình lại vô cùng cổ quái. Nàng đối xử với hai đệ đệ đều bình đẳng, Vinh nhi ngốc nghếch, nhìn thấy nàng là cười, thích được ôm nhất, nhưng Thượng nhi đối với nàng, đều là khuôn mặt nhắn lạnh băng. Có đôi khi Chân Bảo Lộ thấy rất kỳ quái, ràng cùng sinh ra từ trong bụng mẹ, sao tính tình lại khác nhau đến như vậy?

      Chân Bảo Lộ bế Thượng nhi lên, đặt xuống đất. Thượng nhi chưa biết , giống Vinh nhi biết chút ít, nhưng bước lại học nhanh hơn Vinh nhi. Thượng nhi béo lùn, được tỷ tỷ đỡ chập chững đến trước mặt Tiết Nhượng.

      Từ thị nhìn thấy, sợ con trai béo mập té xuống, kêu ma ma bên cạnh nhìn theo.

      Tiểu tử kia với gương mặt tròn múp míp từng bước từng bước đến trước mặt Tiết Nhượng, sau đó ngước đầu lên nhìn thiếu niên trước mặt.
      Dion, sanone2112, Phương Lăng16 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      cái đó, hình như bé thượng nhi này lại trong sinh phải ko nàng, nếu ko cũng ko ghét Bảo Lộ đến thế. ta hy vọng sau này bé đối xủ tốt hơn với Lộ nhi. hi. thanks edit nhiều nha. moah moah moah
      moimoilinhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43

      Tính tình Thượng nhi lạnh nhạt, giống những đứa bé khác, rất ít khóc lóc. Lúc trêu đùa , thường đều để ý tới. Lúc này tiểu tử kia ngẩng lên, đôi mắt to đen nhánh giống như viên đá dưới sông sạch trong suốt, chiếu đến khuôn mặt của vị thiếu niên trước mắt.

      Tiểu tử kia nhìn xem, ê ê aa náo loạn lên, dáng vẻ còn có chút hưng phấn. Nhưng tiểu tử kia vẫn chuyện, chỉ có thể phát ra thanh ồn ào.

      Chân Bảo Lộ thấy Thượng nhi túm lấy áo bào của Tiết Nhượng, cái chân mập nho nhảy lên nhảy lên, bộ dáng buồn cười.

      Thượng nhi thích gần gũi nàng, nhưng nàng biết, với người ngoài mà , Thượng nhi đối với tỷ tỷ như nàng coi như là gần gũi, mỗi ngày nàng đều qua đây chiếu cố hai thằng nhóc này, so với người ngoài đương nhiên hiểu bọn họ hơn, lập tức nhìn hành động của Thượng nhi, liền nắm tay béo múp míp của , hỏi: "Thượng nhi muốn Đại Biểu Ca ôm, có phải ?"

      Thượng nhi chậm rãi xoay người, nhìn tỷ tỷ tươi cười xinh đẹp bên cạnh mình, dừng chút, liên tục gật gật đầu.

      Chân Bảo Lộ quả thấy đệ đệ này rất đáng , ràng là bộ dáng béo ụt ịt mềm mịn, lại cứ phải làm ra dáng vẻ người lớn nghiêm trang.

      Tiết Nhượng cũng phản ứng rất nhanh, ngồi xổm người xuống, bế nắm thịt béo bên chân lên. đôi mắt to của tiểu tử kia nhìn dời mắt, có chút kích động, lại có chút vui mừng. Tiết Nhượng nhìn lúc, mới mở miệng gọi: "Thượng nhi."

      "Ưm..."

      Thượng nhi hưng phấn lên, "AA A A... ê ê."

      Đến khi Tiết Nhượng phải , Thượng nhi tựa như rất nỡ, vất vả lắm mới ôm Thượng nhi trở về được, Chân Bảo Lộ đến bên cạnh Tiết Nhượng, ngẩng lên suy nghĩ nhìn , có chút phục: "Thường ngày Thượng nhi cũng chưa gần gũi ta như vậy, làm sao có thể thích Đại Biểu Ca thế chứ?"

      Chân Bảo Lộ rất tò mò, ngoại trừ tò mò, lại có tí ti cam lòng ----- nàng tận tâm tận lực quý hai tên tiểu tử kia như vậy, vậy mà Thượng nhi thân thiết với nàng chút nào, là đồ có lương tâm. Chẳng qua nàng là người kiên nhẫn, nhưng đối với bọn họ, đời trước là nàng mắc nợ họ, nên so với người khác càng kiên nhẫn hơn.

      Tiết Nhượng giơ tay lên, nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu nàng.

      Chân Bảo Lộ khẽ giương mặt, cong môi nhìn : "Ta đưa Đại Biểu Ca ra ngoài."

      Tiết Nhượng : "Được."

      Thượng nhi nằm sấp giường La Hán sững sờ nhìn cửa phòng, mở to mắt nhìn Tiết Nhượng cùng Chân Bảo Lộ rời , cuối cùng mới đơn rũ mi mắt xuống.

      Nghiêm má má bên cạnh Từ thị khẽ cười, : "Lục tiểu thư nhà chúng ta và Tiết Đại công tử quan hệ có vẻ rất thân thiết, vị Tiết Đại công tử này nhìn cũng có vẻ là người biết chăm sóc, lão nô chưa từng thấy thiếu niên nào cao như vậy..." Nghiêm má má từng tiếp xúc qua Từ Thừa Lãng, bà còn tưởng rằng Từ Thừa Lãng là thiếu niên xuất sắc rồi, ngờ dung mạo của Tiết Đại công tử lại càng xuất chúng. Chẳng trách gần đây Lục tiểu thư thường qua phủ An Quốc Công, có lẽ tất cả tiểu thư công tử của phủ An Quốc Công tính tình cũng tốt như Tiết Đại công tử.

      Từ thị ôm Vinh nhi trong lòng, cũng nhíu mày suy nghĩ.

      Chỉ là nghĩ tới việc ngày đó Vương thị làm với Quỳnh nhi, trong lòng cũng có chút thông cảm cùng vị Đại công tử của phủ An Quốc Công này. Vương thị, làm sao có thể khoan dung được với nhi tử của vợ trước để lại?

      .

      Chân Bảo Lộ đưa Tiết Nhượng ra cửa, liền quay cề U U Hiên. Tiết Nhượng nhìn theo bóng lưng của tiểu nương, thấy nàng nâng váy, bộ dáng hồn nhiên chân chất. lấy khăn tay từ trong ngực ra xem.

      Nhìn chút, cây kim sợi chỉ bên tựa như cũng trở nên nổi bật dễ thương.

      Gương mặt thiếu niên ôn hòa, phảng phất giống như trúc xanh thẳng đứng tắm mình trong ngày xuân ấm áp.

      Bên góc rẽ con ngựa tới, nam tử lịch cao lớn cưỡi ngựa, nhìn Tiết Nhượng, rồi nhàng ho tiếng.

      Tiết Nhượng nhanh chóng phản ứng lại, xoay người nhìn Tống Chấp, cũng xoay mình lên ngựa.

      Lúc nãy Chân Bảo Quỳnh tan học, xe ngựa xảy ra cố ngoài ý muốn, khi ấy hai người đều ở đó. Nhưng suy cho cùng quan hệ của Tống Chấp và phủ Tề Quốc Công bằng Tiết Nhượng, nhìn Tiết Nhượng đưa Chân Bảo Quỳnh về phủ, hiển nhiên Tống Chấp cũng tiện gì. Bất quá rốt cuộc Tống Chấp cũng cam lòng, trong lòng hơi ngứa ngáy, mặt dày mày dạn theo tới.

      Chỉ có điều -----

      Dù là da mặt có dày nữa, Tống Chấp cũng tiện theo vào phủ, liền đợi ở bên ngoài, nghĩ xem khi nào Tiết Nhượng ra.

      ngờ lại đợi lâu như vậy.

      Trong lòng Tống Chấp thoải mái. Lại càng cho rằng Tiết Nhượng cũng giống , thích Tứ tiểu thư của phủ Tề Quốc Công. Chỉ là ngày ấy tại phủ An Quốc Công, có cử chỉ thân mật với tiểu nương này, cho tới bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy như nằm mơ. Sau đó mỗi khi nhớ tới bộ dáng tiểu nương mảnh mai cố nén ủy khuất, ý nghĩ muốn cưới nàng trong lòng càng kiên định hơn. từng chứng kiến bản lĩnh của Tiết Nhượng, lại sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, vừa lúc phát sinh chuyện tình ngày ấy, liền thuận lý thành chương làm tổ mẫu đến đề nghị kết thông gia.

      Trong lòng Tống Chấp yên, nhưng đối với cảm giác thất bại vẫn có chút lòng tin, nghe được phủ Tề Quốc Công vẫn chưa đáp ứng, cần thời gian suy nghĩ, mới sinh ra cảm giác thất bại.

      Chỉ là tin tức tới cửa cầu thân thể giấu diếm, người bạn thân này của hiển nhiên cũng biết được.

      Trong lòng Tống Chấp hề áy náy. Chuyện nam nữ như vậy, chưa bao giờ tồn tại vấn đề nhường hay nhường. Tiết Nhượng và tiểu nương là biểu huynh muội, cận thủy lâu đài*, nếu nghĩ cách nhanh chân đến trước, vậy ngày sau nghi ngờ phải nhìn hảo huynh đệ của mình và nương trong lòng mình ân ái. Như vậy được. Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng Tống Chấp cực kỳ hoảng sợ.

      * cận thủy lâu đài: ý câu này lâu đài gần bờ nước được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường chỉ việc ở gần được ưu tiên.

      Giọng điệu Tống Chấp nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Chân Tứ nương có khỏe ?"

      Tiết Nhượng quét mắt nhìn , sao biết được trong lòng suy nghĩ gì. Tiết Nhượng nắm chặt dây cương, : "Quỳnh biểu muội rất tốt. Ngươi có lòng rồi."

      Tống Chấp tiến lên, cưỡi ngữa song song cùng , : "Chân Tứ nương là người ta ái mộ, tổ mẫu của ta tới xin cưới, nếu thuận lợi cầu thân, ngày sau là vị hôn thê của ta, hẳn nên quan tâm nhiều hơn mới đúng." Lúc lời này, thoáng đánh giá biểu tình của Tiết Nhượng, thấy sắc mặt của hề thay đổi, nhất thời lại cảm thấy kỳ quái. Tống Chấp cho rằng tâm tư người nầy giấu sâu, vừa thở dài vừa thấy may mắn. Thở dài vì ràng Tiết Nhượng thâm tình cũng ra miệng, còn may mắn là tính tình Tiết Nhượng như vậy, nếu sao đến phiên Tống Chấp ?

      Tiết Nhượng : "Vậy trước chúc ngươi sớm ngày như nguyện, cưới được Quỳnh biểu muội."

      Trái lại Tiết Nhượng ra lời này rất bình thường.

      Nhưng gương mặt tuấn tú của Tống Chấp có chút mờ mịt. Cho dù có che giấu sâu hơn, cũng dễ dàng ra lời chúc phúc như vậy. Để tay lên ngực tự hỏi, nếu người trong lòng của Chân Tứ nương là Tiết Nhượng, ngày sau Tiết Nhượng ôm được mỹ nhân về, cũng rất khó ra lời chúc phúc thiệt tình, dù sao đó là nương trong lòng .

      Nhưng Tiết Nhượng...

      Tống Chấp mở to hai mắt. cũng phải hồ đồ, nhìn dáng vẻ này của Tiết Nhượng, liền biết mình hiểu lầm ----- căn bản là Tiết Nhượng thích Chân Tứ nương.

      Tống Chấp thoáng há mồm, hơi kinh ngạc, lại có chút giận hờn. như vậy, vì sao Tiết Nhượng ràng, làm hại cho là cả hai đều thích cùng nương. Nếu như vậy, cũng sốt ruột tới cửa cầu thân, hôm nay cũng mặt dày nghĩ muốn đưa tiểu nương về nhà, cuối cùng bị người ta cự tuyệt, lại vẫn bám theo qua đây. Bộ dáng vừa nóng vội vừa ân cần của , rơi vào trong mắt Chân Tứ nương, có phải cảm thấy khôi hài lại buồn cười hay .

      Mà Tiết Nhượng có bao nhiêu thông minh, tâm tư có bao nhiêu kín đáo, ràng nhất. Hiển nhiên biết hết, nhưng lại giải thích câu với .

      Tống Chấp xấu hổ giận dữ : "Được lắm, ra ngươi đứng ở bên xem ta diễn trò."

      Hôm nay tâm tình Tiết Nhượng rất tốt, thiếu niên vốn là tuổi lớn, suốt ngày để ra bộ dáng như ông cụ, lúc này mặt mày tươi cười, trái lại tỏ ra dáng vẻ mà cái tuổi này nên có.

      Tuy Tống Chấp oán giận, nhưng trong lòng xem như thở dài nhõm, dù sao xem Tiết Nhượng là bằng hữu tốt nhất, muốn hai người cùng thích nương.

      Trong lòng Tống Chấp lập tức vui sướng, với Tiết Nhượng: ", trời còn sớm như vậy, chúng ta uống rượu ."

      Tiết Nhượng cười nhạt tiếng, lại nhớ đến tiểu tử béo ụt ịt kia hôm nay, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt thoáng trầm. Lại nghe Tống Chấp gọi uống rượu, mới chợt hoàn hồn, vuốt cằm : "Được."

      .

      Phủ Trung Dũng Hầu tựa như rất coi trọng hôn này, nửa tháng sau, Tống lão thái thái lại tới cửa cầu thân. Lúc này lại càng khoe khoang bản lĩnh của cháu trai nhà mình giỏi thế nào.

      Dung mạo Tống Chấp xuất chúng, tài hoa hơn người, cho dù Chân lão thái thái có muốn bắt bẻ, cũng tìm ra cái gì sai. Tuy phải Trường Tử dòng chính, nhưng chung quy vẫn là con vợ cả, nhiều ngày qua Chân lão thái thái cũng có nghe được ---- Tống Nhị công tử so với huynh trưởng của còn xuất sắc hơn nhiều, nghe cũng là cháu trai mà Tống lão thái thái sủng ái nhất.

      Việc hôn của Chân Bảo Quỳnh, Từ thị cũng rất để tâm, lại nghe Tống lão thái thái đối với con cháu rất gần gũi, đặc biệt là cháu dâu, vô cùng thương. như vậy, sau khi Chân Bảo Quỳnh gả , cũng chịu nhiều ủy khuất.

      Chân lão thái thái và Từ thị đều hài lòng, Chân Như Tùng lại kiểm tra học vấn của Tống Chấp lần. Thường ngày Tống Chấp bình tĩnh ổn trọng, hôm nay thấy nhạc phụ tương lai, hiểu rằng có ôm được vợ về hay , phải xem biểu lúc này rồi. Mặc dù có chút khẩn trương, lại biểu cực kì xuất sắc.

      Ngày hôm đó đúng lúc là ngày nghỉ lễ của Chân Bảo Lộ, vừa lúc trường nữ học cũng nghỉ, Chân Bảo Lộ liền lôi kéo tỷ tỷ trốn sau bình phong, nhìn phụ thân kiểm tra Tống Chấp.

      Nàng quan sát gương mặt thanh tú xinh xắn của tỷ tỷ. Khi phụ thân ra đề khó, tỷ tỷ nàng lo lắng nắm chặt khăn tay, lông mày nhất thời nhíu lại, đến khi Tống Chấp đáp đúng, tỷ tỷ liền giãn mày, khóe miệng cũng tràn đầy ý cười.

      Sau khi kiểm tra xong, Chân Như Tùng tính vào bên trong thương lượng cùng thê tử, nhìn hai đứa con đều ở đây, hỏi con : "Con dẫn tỷ tỷ tới đây hả?" Trưởng nữ luôn giữ bổn phận lại dịu ngoan, đối với chuyện chung thân đại , bất quá cũng chỉ mình ngồi trong phòng thấp thỏm mà thôi. Lúc này chạy tới mong ngóng, nhất định là chủ ý của con .

      Chân Bảo Lộ sao biết phụ thân nhà mình, thấy bộ dáng của ông ràng là rất hài lòng Tống Chấp, vẫn cứ mực tỏ ra kiêu ngạo.

      Chân Bảo Lộ ngẩng lên nghĩ nghĩ : "Là Tiểu Lộ mang tỷ tỷ tới. Phụ thân, người thấy Tống Nhị công tử như thế nào? Có thể làm tỷ phu của Tiểu Lộ chứ?"

      Ông chưa gật đầu, trái lại nàng mở miệng kêu tiếng tỷ phu rồi. Chân Như Tùng cười cười, trông thấy khuôn mặt nhắn của trường nữ đỏ bừng, nhân tiện : "Ta còn muốn thương lượng chút với nương của con."

      Chân Bảo Quỳnh hơi hơi nhíu mi, có chút lo lắng.

      Chân Bảo Lộ cũng che chở cho tỷ phu tương lai, nhìn phụ thân phải về phòng, liền vội vàng từ từ theo, bất mãn lẩm bẩm: "Tiểu Lộ thấy, Nhị công tử rất tốt nha, mới vừa rồi phụ thân hỏi vấn đề, đều đáp được hết."

      Bước chân Chân Như Tùng chậm lại, : "Cũng phải khảo thi Trạng Nguyên, học vấn như vậy cũng phải quan trọng nhất."

      Nhưng Chân Bảo Lộ thuận theo, nếu học vấn quan trọng, vậy tại sao còn phải kiểm tra? Nàng giơ tay kéo ống tay áo của Chân Như Tùng, làm nũng : "Phụ thân đáp ứng nha."

      Chân Như Tùng cũng rất hài lòng Tống Chấp, trưởng nữ là nguyên phối thê tử để lại, đứa có mẹ ruột, về chuyện chung thân, đương nhiên ông muốn nàng ủy khuất. Nguyên tưởng rằng chọn chọn lựa lựa sợ là dễ dàng định ra việc hôn như vậy, ngờ Tống Nhị công tử lại rất xuất chúng.

      Chân Như Tùng khom lưng, cánh tay dài rắn chắc hữu lực, bế con lên, nhìn thẳng nàng, : "Xem con kìa, làm mai cho tỷ tỷ nữa, con gấp cái gì?"

      Đương nhiên nàng sốt ruột rồi.

      Hai tay Chân Bảo Lộ vòng qua cổ phụ thân, phấn nộn nghiêm trang, mở miệng : "Nếu phụ thân đáp ứng, Tiểu Lộ mất tỷ phu tốt như Tống Nhị công tử."

      Chân Như Tùng cười, điểm chóp mũi của con , : "Tiểu quỷ ranh ma."

      Chân Bảo Lộ hôn lên mặt phụ thân, : "Phụ thân đáp ứng nha."

      Chân Như Tùng bất đắc dĩ, kỳ trong lòng sớm đáp ứng, : "Quyết định vậy , phụ thân đáp ứng con có được chưa?"

      Chân Bảo Lộ cũng nhìn ra được, phụ thân nàng rất vừa ý Tống Chấp. nay nhìn phụ thân gật đầu, trong lòng Chân Bảo Lộ cũng kiên định hơn. Đời trước có phụ mẫu, tỷ tỷ nàng gả cho Tống Chấp, người bên ngoài đều tỷ tỷ của nàng trèo cao, nhưng cuộc đời này, chính là Tống gia cầu cưới tỷ tỷ của nàng.

      Việc hôn của Chân Bảo Quỳnh và Tống Chấp cứ như vậy được định xuống.

      Người hai nhà đều rất hài lòng. Chỉ là tại tuổi Chân Bảo Quỳnh còn , muốn thành thân còn cần đợi thêm hai năm nữa. Bên Tống gia trái lại có hơi sốt ruột, nhưng trước đó , chờ được, tại chỉ có thể chờ thôi. Dù sao Tống Chấp cũng mới mười sáu, mười tám, mười chín tuổi thành thân cũng ngại.

      Tống Chấp là thiếu niên vô cùng xuất chúng trong Hoàng Thành, nguyên tưởng rằng việc hôn sớm định ra như vậy, ngờ lại là Tứ tiểu thư của phủ Tề Quốc Công. Tuy người ngoài phục, nhưng cũng từng nghe qua tên tuổi của Chân Tứ nương, Chân Tứ nương tài mạo song toàn, xuất thân hiển quý, cùng Tống Nhị công tử quả là xứng đôi vừa lứa, ông trời tác hợp, bởi vậy, người ngoài cũng chỉ có thể hâm mộ.

      Những nương cùng học ở trường nữ học, vốn là hâm mộ tài học của Chân Bảo Quỳnh, giờ còn sớm định ra hôn , đối phương ngờ lại là Tống Nhị công tử có nhân duyên tốt trong Hoàng Thành, người hâm mộ càng nhiều hơn. Chân Bảo Quỳnh da mặt mỏng, mỗi lần bị trêu ghẹo mặt đều đỏ bừng lên, có mấy lần tan học ra về, cũng biết có phải đúng dịp hay , vừa lúc gặp phải Tống Chấp cũng vừa tan học, như vậy, càng có nhiều người trêu chọc. Chân Bảo Quỳnh làm sao mặt dày như Tống Chấp, vội vội vàng vàng lên xe ngựa, đến khi tâm tình bình phục lại, mới dám vén mành xe lên nhìn cái. Nếu nhìn thấy ánh mắt cười nhàng của Tống Chấp, Chân Bảo Quỳnh cuống quít buông mành xe xuống, rồi sau đó đỏ mặt ngây ngô cười.

      Chân Bảo Quỳnh đính thân, bên nhị phòng cũng kín đáo phê bình.

      Chân Nhị gia vừa trở về bị Trình thị oán trách : "Chương nhi của chúng ta còn chưa đính thân, sao Quỳnh nhi có thể vòng qua Chương nhi đính thân trước đây."

      Chân Bảo Quỳnh là Tứ tiểu thư của phủ Tề Quốc Công, ngoài Nhị tiểu thư Chân Bảo Thanh là con thứ ra, bên còn có Chân Bảo Quân và Chân Bảo Chương. Chân Bảo Quân sớm định ra hôn , nhưng việc hôn của Tam tiểu thư Chân Bảo Chương vẫn chưa định ra.

      Gia đình giàu có, xưa nay xem trọng thứ tự trưởng ấu. Vốn là Trình thị phục khi lão thái thái đối với Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ so với hai đứa con của bà tốt hơn, lúc này ràng bất công như vậy, tự nhiên là càng phục.

      Chân Nhị gia Chân Như Bách, dung mạo có sáu bảy phần giống với huynh trưởng Chân Như Tùng, nhìn cũng rất trầm ổn, nhưng tính tình hoàn toàn khác với huynh trưởng. Ông giơ tay lên cho Trình thị hầu hạ ông thay quần áo, nhìn thê tử oán trách, cái miệng đỏ sẫm lải nhải liên tục, cúi người hôn xuống.

      Trình thị đỏ mặt, nhưng cũng quen với tính tình như thế của Chân Nhị gia, gắt giọng: "Nhị gia."

      Trình thị được lão thái thái ưa thích, đó là bởi vì luôn yên phận còn tùy tiện lỗ mảng, mặc dù xinh đẹp vô song bằng đại tẩu Từ thị, nhưng bên trong có loại ý vị hấp dẫn nam nhân. Lúc trước Chân Nhị gia thấy Trình thị như vậy, mới đếm xỉa đến phản đối của lão thái thái, kiên trì muốn cưới bà. nay phu thê bọn họ, trôi qua cũng rất ân ái.

      Chân Nhị gia mỉm cười : "Mẫu thân của ta thiên vị cũng phải ngày ngày hai, nhìn xem , từ lúc hai cháu trai sinh ra, có phải Hành nhi của chúng ta bị lạnh nhạt ít hay ."

      Còn phải sao, đến việc này, Trình thị càng oán hận.

      Ngày xưa trong phủ Tề Quốc Công, đại phòng có con trai, Trình thị chịu thua kém, sinh ra trưởng tôn Chân Cảnh Hành. Lão thái thái sủng cháu trai đó nhất. Thế nhưng năm nay Từ thị sinh ra song thai, đại phòng lập tức có hai đứa con trai, lão thái thái đúng là đem hai cháu trai trở thành tròng mắt mà thương, đối với Từ thị cũng thân như mẹ con, càng ngày càng xa cách Trình thị.

      Mà Từ thị lại cùng Tam đệ muội Tiết thị qua lại thân thiết, nên nhân duyên của Trình thị ở trong phủ Tề Quốc Công, xem như kém đến đáng thương.

      Chân Nhị gia nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thê tử, biết thường ngày bà bị ủy khuất, trong lòng ông cũng biết ràng rành mạch. Đâu phải ông cảm giác được? Từ lão thái thái coi nặng Trưởng Tử, đau lòng con út, ông là lão Nhị, vĩnh viễn ở vị trí lúng túng ngưỡng ngùng. Chân Nhị gia muốn nhìn thấy thê nhi (vợ con) ủy khuất, lập tức vỗ về gương mặt của thê tử : "Nàng yên tâm, ngày, Chân Như Bách ta cho nàng cuộc sống trải qua thoải mái."

      Đây chính là an ủi lớn nhất của Trình thị. Trình thị mỉm cười : "Thiếp thân tin gia."

      .

      Đảo mắt đến cuối năm. năm này, bởi vì ba vị tiểu thư của phủ Tề Quốc Công đều vào trường nữ học, mà Chân Bảo Quân và Chân Bảo Quỳnh đều đính thân, trôi qua cực kỳ náo nhiệt. Chân Bảo Lộ cũng lớn hơn tuổi, tiểu nương mười tuổi so với khi còn bé cao gầy hơn, đứng cùng chỗ với Chân Bảo Quỳnh, cũng phảng phất có bộ dáng của thiếu nữ.

      Chân Bảo Lộ mặc y phục gấm sa tanh màu đỏ son thêu chỉ vàng, dắt theo hai đệ đệ béo mập, mỗi bên đứa.

      ra cũng là kỳ quái, Thượng nhi xưa nay thích gần gũi người khác, rốt cục bắt đầu thân cận với nàng, tuy nhiên bằng nửa phần dính người của Vinh nhi, nhưng trong lòng Chân Bảo Lộ vẫn rất thỏa mãn.

      Buổi tối đón giao thừa, Chân Bảo Lộ dẫn hai đệ đệ ở trong sân, ngẩng đầu xem pháo hoa.

      Vinh nhi rất nhát gan, có lúc thấy đẹp, hai tay vỗ bốp bốp, có lúc bị thanh của pháo đốt làm sợ tới mức oa oa khóc lớn. Chân Bảo Lộ bất đắc dĩ, đành phải lấy hai tay che lỗ tai của Vinh nhi lại, Thượng nhi trái lại, hổ là ca ca, tính tình quả giống, im lặng khóc làm khó.

      Chân Bảo Lộ bịt tai Vinh nhi, nghiêng đầu nhìn Thượng nhi cười : "Có đẹp ? Khi nào Thượng nhi lớn hơn chút, tỷ tỷ mang bọn ngươi chơi đốt pháo hoa."

      Cả người Thượng nhi đều bị bao bọc trong áo gấm màu xanh ngọc, đầu cũng đội mũ quả dưa bằng lông mềm như nhung, trong cổ áo mềm mại he ra gương mặt nhắn béo tròn, ngay cả cằm cũng nhìn thấy.

      nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn gương mặt cười dịu dàng của Nhị tỷ nhà mình, khó có được nể tình gật gật đầu: "Ừm."

      Tiểu gia hỏa này...

      Trong lòng Chân Bảo Lộ oán giận, bản thân nàng luôn được người ta dỗ dành, chưa bao giờ phải ăn khép nép dỗ dành người khác đâu, lúc quả phách lối nha. Bất quá điều này làm cho Chân Bảo Lộ hiểu , đời trước tỷ tỷ cũng dỗ nàng như vậy.

      Chân Như Tùng lẳng lặng đứng ở hành lang dài bên kia, nhìn ba tiểu gia hỏa cách đó xa, ánh mắt nhuộm đầy ý cười sủng nịch, sau đó mới chậm rãi tới.

      Chân Bảo Lộ vội vàng vui vẻ gọi: "Phụ thân."

      Hai tiểu tử kia trong tay, cũng đều đồng thời mở miệng kêu: "Phụ thân." Giọng non nớt, mới học gọi phụ thân lâu.

      Chân Như Tùng chợt khom lưng, xoa bóp gương mặt của hai tiểu tử kia, rồi sau đó với Chân Bảo Lộ: "Lạnh ?"

      Chân Bảo Lộ lắc đầu, mặt mày cong cong : "Tiểu Lộ lạnh." Lại , "Phụ thân đốt pháo hoa cho ta, Thượng nhi và Vinh nhi xem ."

      Xưa nay Chân Như Tùng sủng ái bọn , lập tức đáp ứng. Thấy ông dẫm xuống nền tuyết đọng dày tới, ở trong sân đốt pháo hoa cho bọn họ xem. Châm lửa pháo hoa, phụ thân của nàng liền quay lại, bàn tay to dày rộng, che lại lỗ tai của nàng và Thượng nhi.

      Chân Bảo Lộ cũng che lỗ tai của Vinh nhi trong lòng, bốn người ngữa đầu lên, nhìn pháo hoa sáng rực trời.

      Chân Bảo Lộ chậm rãi nghiêng đầu nghĩ, phụ thân nhà mình tuấn lãng.

      Đời trước, đây là năm cuối cùng phụ thân và nàng trôi qua cùng nhau.

      Hốc mắt Chân Bảo Lộ ẩm ướt, rồi lại cười lên, tiếp tục ngẩng đầu nhìn.

      Mùa xuân năm nay, nếu phụ thân của nàng có thể tránh được kiếp này, như thế đời này, cả nhà bọn họ bình bình an an.

      Last edited: 20/8/16
      Dion, Phương Lăng, B.Cat13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :