1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng Quân Ca - Thiên Hạ Vô Bệnh ( Hoàn - 104c + 1PN )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 104: Bụi trần lắng đọng ( Đại Kết Cục )
      Editor: Bồ CôngAnh

      Mấy ngày qua có tốt ?

      Lý Dục nhíu mày, ho khan vài tiếng, ánh mắt hài hước nhìn Lý Huyền, "Tứ ca phải nhất sao, mấy ngày nay ta trôi qua thế nào."

      Lý Huyền cười khe khẽ tiếng, trong mắt phượng lại chút ý cười, "Mỗi ngày Cửu đệ có giai nhân ở cùng, dĩ nhiên là cả thể xác và tinh thần đều vui vẻ, sung sướng vô cùng."

      Lý Dục nghe vậy con ngươi đen càng thêm u ám, "Tứ ca rất đúng, bên cạnh ta thời khắc đều có giai nhân làm bạn, nét mặt tươi cười như hoa, cho dù là trong lòng ứ đọng cũng trở nên ung dung thoải mái."

      Lý Huyền nâng khóe môi lên, trong mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo, "Khá lắm, thích mỹ nhân thích giang sơn, Cửu đệ đúng là hạt giống si tình."

      "Tứ ca cũng là người từng trải..." Lý Dục kéo dài điệu, chậm rãi , "Cái chữ tình này, rơi vào tự nhiên cách nào tự kềm chế."

      Lý Huyền sao có thể nghe ra khiêu khích trong lời nới của , nhưng chỉ giật giật tay áo giấu ngón tay hạ thủ, vẻ mặt ấm áp nhã nhặn, "Vậy Cửu đệ lấy hay bỏ?"

      Con mắt hoa đào dài của Lý Dục híp lại, "Ý của Tứ ca là..."

      "Cửu đệ muốn giữ lại cái mạng này tiếp tục đuổi nàng còn là vì vậy làm a?" Lý Huyền giống như bàn bạc về thời tiết mở miệng, vả mặt vẫn lịch nho nhã như cũ, chỉ là che giấu phía sau ánh mắt dịu dàng kia chính là sắc bén.

      Lý Dục có chút khổ não nhăn mày lại, "Tứ ca cũng chỉ cho hai con đường này? Vậy con đường thứ ba sao? Ví dụ như giữ lại mạng cho ta cũng đem nàng cho ta."

      Lý Huyền khép hờ mí mắt che sát ý trong mắt, "Lời này của Cửu đệ đủ thỏa đáng, nàng phải đồ vật, sao có thể cho chứ?"

      "Vậy cũng tốt, hoặc là Tứ ca rời khỏi đây, để ta và nàng lưu lạc thiên nhai?" Lý Dục tựa như giỡn, trong mắt thần sắc.

      Lý Huyền giương mắt, trong mắt mảnh ý cười, "Cửu đệ nghĩ sao?"

      Lý Dục cười tà tà tiếng, "Ta dĩ nhiên là cảm thấy có thể."

      Lý Huyền nghe vậy mặt đổi sắc, nhưng thấp thoáng có thể nhìn thấy gân xanh trán bạo động. tiện tay nghịch miếng ngọc bội đeo ngang hông mình, tao nhã mở miệng , "Ngươi còn nhớ miếng ngọc bội này ?"

      Ánh mắt Lý Dục tối sầm lại, khóe miệng thoáng hạ xuống, "Dĩ nhiên là nhớ."

      Lý Huyền dịu dàng vuốt miếng ngọc bội bóng loáng trong lòng bàn tay, giọng có chút hoài niệm, "Ta và ngươi từ là hai người cùng dạng, ngươi bao giờ cũng muốn cái gì cầu ra khỏi miệng, mà ta lại chỉ yên tĩnh chờ phụ hoàng ban thưởng, khi còn bé ngươi luôn có những đồ chơi mới muôn hình vạn trạng, mà ta chỉ ở bên cười nhạt nhìn ngươi chơi đùa, , trong lòng phải là có ghen tỵ."

      gương mặt gian manh của Lý Dục gỡ xuống nụ cười, con mắt hoa đào lười biếng khép hờ, yên lặng nghe chuyện của .

      "Ngươi có mẫu hậu thương ngươi thay ngươi xử lý tốt tất cả, vừa bị thương bên cạnh lập tức có đám người vây quanh, nhăn mày cái cũng có người hỏi han ân cần lo lắng thôi, ngươi là bảo bối tay phụ hoàng và mẫu hậu ngươi, mà ta lại chỉ là là đứa bé bình thường trong rất nhiều đứa con của ông. Có đôi khi ta nghĩ, nếu ta là ngươi, ta là đứa bé của phụ hoàng và mẫu hậu ngươi, có phải ta cần phải chịu đựng đau khổ và quá khứ vốn thuộc về ta hay , nhưng dần dần ta hiểu ra, ta chỉ là ta, ta vĩnh viễn thể là ngươi. Ngươi chỉ cần câu , ánh mắt mà có thể lấy được thứ ngươi muốn, mà ta nhận được chỉ có thể là lạnh nhạt xa cách qua quít và chối từ. Con đường ta , cho tới bây giờ đều hề giống với ngươi." Trong con ngươi màu trà của Lý là mảnh sương mù, mặt là hoang mang và hồi tưởng thuộc về đứa trẻ.

      "Lòng ta sinh ra cam lòng, cùng là đứa con của phụ hoàng, tại sao ngươi có được vinh sủng hoàn toàn trái ngược với những thứ ta có được? Chỉ vì ngươi có được mẫu hậu với gia tộc cường đại? Mà ta chỉ do nữ tử giang hồ sinh ra? Bàn về thiên tư ta cũng thua ngươi, đệ đệ của ta, ta thua chỉ là thân phận, chỉ vì thân phạn mà vừa ra đời mọi người nhìn ta bằng cắp mắt khác xưa. Nếu mẫu phi của ta thể cho ta tất cả, như vậy ta chỉ có thể dựa vào chính mình, ở trong hoàng cung này chậm rãi bộc lộ hết tài năng."
      di.ễ..n.đ.à.nl.ê.q.u...ý.đôn~Bồ.Công,

      "Ta khéo léo hơn bất kỳ hoàng tử nào, ta tận trung hơn bất kỳ thần tử nào, ta biết nhìn sắc mặt mà chuyện hơn bất kỳ vị phi tử nào. Chỉ có như vậy ta mới có thể đạt được khen ngợi của phụ hoàng, đạt được ủng hộ của những đại thần kia, có được thế lực thuộc về bản thân ta. Ta giấu tài, trước mặt bọn họ sắm vai người hề có dã tâm, mặc cho bọn họ khen ngợi hay ác ý bôi nhọ ta, chỉ vì cuối cùng đạt được thứ ta muốn. Đối với ta mà quan trọng là kết quả, chứ phải quá trình."

      Lý Huyền chậm rãi thu tay, siết chặt ngọc bội trong tay, "Miếng ngọc bội này là thứ đầu tiên ta thắng được trong tay của ngươi."

      Năm ấy thương nhân ngọc thạch của Bắc An dâng lên lượng lớn bảo ngọc thượng hạng, trong đó xuất sắc nhất chính là miếng ngọc hàn băng này, nghe ngọc thạch này cần cả ngàn năm mới hình thành, bình thường miếng lớn bằng ngón cái cũng khó có thể tìm được, huống chi là miếng hoàn chỉnh như vậy, lúc ấy phụ hoàng nhận được ngọc bội mừng rỡ dứt, vốn muốn làm thành khuyên tai ngọc đeo bên người, chỉ vì ngọc hàn băng ngọc vô cùng lạnh, mà phụ hoàng lại có thể chất mà từ bỏ. Lúc ấy danh tiếng của ngọc này làm cho hậu cung trào dâng dao động , những cung phi được cưng chiều dĩ nhiên là rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng lại ai dám mở miệng. Cuối cùng đương nhiên là Cửu đệ Lý Dục được phụ hoàng sủng ái nhất dẫn đầu mở miệng, trước kia Lý Dục muốn thứ gì phụ hoàng chưa bào giờ đồng ý, nhưng lần này thế mà lại đụng phải cây đinh, khẩu khí thể thương lượng của phụ hoàng bác bỏ thỉnh cầu của , sau đó đặt miếng ngọc hàn băng vào tráp bát bảo trong thư phòng, từ lần đó về sau còn ai dám mở miệng cầu ngọc hàn băng với phụ hoàng nữa.

      Ai cũng chú ý đến ở trong góc đối với miếng ngọc kia thích dứt, chỉ vì vị mẫu phi chết kia từng câu: Ngọc đời đều thể xưng là ngọc tốt, duy nhất ngoại trừ ngọc hàn băng.


      Mùa thu cùng năm, Sứ giả phiên bang tới Đại Minh khiêu khích, đơn độc thắng Sứ giả tâm phục khẩu phục, khỏi được văn võ cả sảnh đường hoan hô ủng hộ cũng nhận được khen ngợi của phụ hoàng, phụ hoàng trong lúc mừng rỡ hỏi muốn được ban thưởng gì, ngay trước trăm quan viên, trước hoàng hậu và sủng phi, trước mặt của Lý Dục, bật thốt lên, "Nhi thần muốn miếng ngọc hàn băng kia của phụ hoàng." Lời vừa dứt ngay cả cũng sửng sốt, nhìn lại quan viên bên cạnh chút, chỗ nào là phải vẻ mặt ngạc nhiên và thương hại: Người đời đều biết Hoàng đế thích miếng ngọc hàn băng này bao nhiêu, ngay cả Cửu hoàng tử dược cưng chiều nhất cũng cự tuyệt, bây giờ hoàng tử vừa lộ ra màu mè mở miệng cầu? E rằng Tứ hoàng tử này nhận được kết quả chọc giận Thánh thượng.

      Nhưng vậy mà phụ hoàng chỗ ngồi lại chỉ dừng lại chút liền cười lớn đồng ý, phái tâm phúc lấy ngọc hàn băng tới tự mình đưa cho , cho biết, đây là phần thưởng nên nhận được.

      từ khắc này trở liền biết, ra dễ dàng có được, mới là quý giá nhất. Mà bảo vật cũng chẳng phải vô giá, chỉ nhìn giá trị những chuyện ngươi làm, có đủ phân lượng hay .

      Lý Dục đột nhiên khẽ nở nụ cười, đôi mắt rũ xuống thấy được tâm tình của , "Vậy Tứ ca có biết lúc ta cũng rất hâm mộ ngươi?"

      Lý Huyền thoáng nhíu mày, "Hả?"

      Lý Dục nâng con ngươi lên, đáy mắt mảnh u ám, "Tứ ca chỉ thứ ta có được rất nhiều, ta có mẫu phi thương ta, có Phụ hoàng cưng chiều ta, có thể có nghĩ tới những thứ kia là cái gì với ta?"

      "Phụ hoàng chưa bao giờ từ chối cầu của ta, ta muốn cái gì cho cái đó, mà ta lại chưa bao giờ nghe được câu quan tâm lòng dạ của ông ấy. Những lúc có mẫu hậu ông ấy luôn ôm ta ngồi ở đầu gối, mẫu hậu vừa ông ấy liền ném ta ra xa, bản thân vội vàng làm chuyện khác. Ta biết phụ hoàng lòng thương ta nhưng vẫn làm bộ như biết, chỉ vì mẫu hậu ta bảo ta phải thân thiết với phụ hoàng nhiều hơn, chuẩn bị sau này đoạt vị. Ta vốn cho rằng mẫu hậu ta là thương ta nhất, nhưng chỉ là người thương ta nhất lại tự tay buộc ta giết tất cả những thứ làm ta lưu luyến động lòng, bà bảo ta phải học được đoạn tình tuyệt tính, gạt bỏ ta làm người bình thường nên có ham mê và thích. Lúc đó ta hận bản thân mình thể tìm chết, đơn giản là ta có sức lực bảo vệ những thứ ta thích, mà người ép ta như vậy lại là vị mẫu hậu ngày thường đối tốt với ta nhất."

      Lý Dục giễu cợt nhìn , "Ta hâm mộ ngươi phải đối mặt với mẫu thân hai mặt như vậy, ta hâm mộ mẹ ruột của ngươi tự tay huấn luyện ngươi thành người điên, ta hâm mộ ngươi nhiều lần xuất sắc giúp phụ hoàng giải quyết chuyện triều chính, ta hâm mộ ngươi sau khi trưởng thành luôn dễ dàng có được nụ cười khen ngợi của phụ hoàng. Nhưng ta cũng biết chúng ta giống nhau, cho dù giây phút có được ta cũng phải giả trang, mà ngươi, rất thích nắm trong tay tất cả, cuối cùng cùng nhau thu lưới."

      "Tứ ca, ngươi là người thắng lớn nhất, trước kia ta nghĩ như vậy, bây giờ vẫn nghĩ như vậy." Chỉ là, cũng phải là người thua.

      Lý Huyền phủ nhận, chỉ híp mắt phượng cái, thản nhiên , " ra là chúng ta vẫn luôn như vậy."

      Trong con mắt màu đen của Lý Dục lưu động ánh sáng rực rỡ biết tên, "Tứ ca, ngươi có biết thứ duy nhất thế giới nắm giữ được chính là lòng người, có vài thứ mất rồi, trở về được nữa."

      Lý Huyền nguy hiểm nhìn cái, để ý tới thâm ý trong lời của , "Cửu đệ vẫn nên suy nghĩ kỹ chuyện của mình ."

      "Ta và ngươi đấu nhiều năm như vậy, ngươi san thế lực trong kinh của ta, ta diệt tướng lĩnh đắc lực của ngươi, ta và ngươi đều bị hao tổn, khó phân thắng bại. Hôm nay ta rơi vào trong tay ngươi cũng có nghĩa ta là kẻ thua, Tứ ca, ngươi có chuẩn bị, ta cũng phải mình mà đến.” Lý Dục chậm rãi , ánh mắt kiên định.

      Lời vừa dứt, Nha Nghị bên ngoài nhà từ vội vã chạy tới, mặt là hưng phấn lại có chút lo lắng, “Hoàng thượng…”

      Lý Huyền cười nhạt xoay người , “Vậy để xem thị vệ của ngươi lợi hại hay là tử sĩ của ta càng hơn bậc. Nha Nghị, phân phó xuống cho ta, coi chừng nội phủ cho tốt, ngay cả con mồi cũng được dẫn dụ đến.”

      Nha Nghị nhìn Lý Dục vẫn cúi đầu chút, lớn tiếng trả lời, “Thần tuân chỉ.”

      Lý Huyền quay đầu lại, sải bước ra ngoài, bên ngoài, mới là trận chiến quyết thắng thua. Cũng chính bởi vì quay đầu lại, cho nên bỏ lỡ nụ cười tà mị chợt lóe gương mặt Lý Dục.

      Đến cuối cùng ai mới trúng kế của ai.

      Sau khi Lý Huyền khoảng nửa khắc đồng hồ, hai bóng đen tiếng động đánh ngất xỉu thị vệ trong coi cửa, nấp vào phòng giam. Người cao lớn đó tiến lên cử bỏ xiềng xích người Lý Dục, trầm giọng hỏi, “Gia, có thể có trở ngại ?”

      Con mắt dài của Lý Dục chuyển cái, ràng là bộ dạng nhếch nhác lại sinh ra loại khí thế bức người, để ý tới câu hỏi của nam tử, đứng dậy tới bên cạnh giường, khom lưng lấy ra vật gì đó từ dưới giường nhét vào trong ngực, bước chân ngừng ra ngoài. “Cứ làm theo kế hoạch.”

      Hai hắc y nhân gật đầu, “Vâng.”

      Màn ảnh lại trở lại chỗ của Lâm Lập Hạ, lại sau khi Lý Huyền ra ngoài trong lòng nàng hoảng loạn thôi, ở trong phòng bước qua bước lại. Lý Dục ở nơi này xảy ra chuyện nguy hiểm gì, ràng Lý Huyền sớm làm xong cạm bẫy, nếu là cạm bẫy cũng được, nhưng cố tình còn sắp xếp Hỏa Nhi là gian tế bên người Lý Dục, như thế rất tốt, tất cả mọi người đều tận diệt rồi.

      Lý Dục vừa rồi bị trọng hình như vậy, tại Lý Huyền gặp , có thể ra tay với hay ? Thân thể làm sao chịu được? Hoặc là Lý Huyền còn muốn dùng thủ đoạn tàn khốc khác để ép hỏi Lý Dục?

      Lâm Lập Hạ càng nghĩ càng kinh hãi, đến cuối cùng lo lắng đến mức ngay cả tay cũng hơi run rẩy, nàng hít hơi sâu, vừa chuẩn bị mở miệng gọi thị vệ bên ngoài lại bị người bất thình lình bịp miệng từ phía sau.

      Người nọ ghé sát vào vành tau của nàng nương ngốc, nàng muốn hại chết chúng ta à?”

      Giọng này … Lâm Lập Hạ mừng rỡ quay đầu lại, ngoài dự liệu thấy được gương mặt tuấn mỹ gian manh của Lý Dục, hai tay nàng kích động nắm chặt bờ vai của , cung đè thấp giọng lắp bắp hỏi, “Huynh… huynh, huynh… tại sao huynh lại ở chỗ này?”

      Lý Dục nhịn xuống tiếng kêu đau suýt bật thốt lên, ra vẻ chế nhạo , “Ta tới dẫn nương tử của ta mà.”

      phải” Lâm Lập Hạ khó có thể tin lắc đầu, “Sao huynh lại ở chỗ này? Sao huynh trốn ra được? Lý Huyền đâu?”

      Lý Dục đưa ngón tay thon dài ra chặn lại môi của nàng, “Suỵt… Nàng muốn dẫn trở lại sau đó cùng hồi cung à?”

      Ánh mắt Lâm Lập Hạ ảm ảm, nhưng nụ cười bên môi cũng là hàng giá , “Dĩ nhiên phải.”

      Lý Dục hài lòng cười cười, trong tròng mắt đen ánh sao chói mắt. nắm tay nàng chặt , “ theo ta.”

      Lâm Lập Hạ sững sờ vài giây, ánh mắt rơi xuống bàn tay giao nhau của bọn họ, trong đầu nàng lên rất nhiều rất nhiều thứ, cuối cùng sót lại chỉ còn vẻ mặt kiên định và câu kia của người trước mắt, “Tin tưởng ta”.

      Nàng nhăn mặt nâng khóe môi lên, “Được.”

      Lý Dục chợt kéo nàng vào trong ngực, cảm nhận thân thể ấm áp và hương thơm của nàng. hít hơi sâu, nở nụ cười cực kỳ đơn thuần với nàng, “ thôi.”

      Tiếp đó Lâm Lập Hạ vô cùng kinh ngạc thấy Lý Dục quen thuộc ở ra cửa ngầm, mang nàng vào cái mật đạo ràng mới được xây dựng lâu, sau dó nhảy vào ao , cuối cùng ôm hòn đá lặn xuống đáy nước đến hang động khác…

      Lâm Lập Hạ ngơ ngác nhìn Mạch Tuệ, Kỳ còn có đôi song sinh đứng chờ bên cạnh xe ngựa ven hồ, trong lòng đột nhiên vén ra mây mù. Nàng quay đầu nhìn về phía Lý Dục, chần chờ hỏi, “Huynh… sớm thiết kế xong rồi?”

      Lý Dục tà mị nâng lọn tóc ướt sũng của mình lên, “Có lẽ vậy…!”

      Lâm Lập Hạ yên lặng hồi, tiếp đó bơi tới bên cạnh Lý Dục chút do dự ấn đầu xuống nước…

      chết , Có lẽ vậy à…!!” Tên khốn này! Lại có thể phúc hắc đến trình độ này!!!!

      “Khụ khụ khụ!” khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Dục lại vẫn vui vẻ thôi, thể như vậy à, vị hoàng huynh thân mến kia rất nhanh ý thức được đám cao thủ cấp cao ngoài phủ kia ra chỉ là ngụy trang, ai vào trong phủ cứu bọn họ, bởi vì bọn họ vẫn luôn tự cứu mình. Cũng có ai từ trong phủ ra ngoài, bởi vì bọn họ sớm đào xong mật đạo. Hơn nữa, rất nhanh phát binh phù được giấu trong gian phòng Lập Hạ ở…

      cũng sớm , tin Lý Huyền là người thắng, nhưng , cũng phải là kẻ thua.

      Lý Dục ôm lấy vòng eo nhắn của Lâm Lập Hạ, lấy lòng la lên, “Đừng nào loạn. Bọn họ đều nhìn đấy.”

      Lúc này Lâm Lập Hạ mới nhìn thấy mấy người bên cạnh xe mặc dù im lặng nhưng có vẻ cả người run run, nàng hung hăng trừng mắt nhìn mấy lần, xoay người ướt sũng lên bờ.

      Lý Dục nhìn thân thể mềm mại của nàng lộ ra trong mắt xẹt qua khó chịu, đứng dậy tay ôm ngang nàng vào ngực cúi đầu ghé vào bên tai nàng trầm thấp , “Về sau, đường vẫn còn rất dài.” Mà , luôn ở cùng với nàng, cho đến khi nàng cam tâm tình nguyện .

      Lâm Lập Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , lông mày vốn nhíu chặt lại giãn ra, cười . Nàng biết, luôn ở cùng nàng.

      Chuyện xưa của bọn họ, vẫn luôn kéo dài tiếp.

      Đường, quả vẫn còn rất dài.

      Phiên ngoại: Cung phi Giang Hiểu Tiếu.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Ngoại truyện: Cung phi Giang Hiểu Tiếu
      Editor: Bồ CôngAnh

      Tác giả có lời muốn : Chương này rất lôi rất cẩu huyết, rất YY rất thực tế, đơn thuần là tác giả ảo tưởng, cẩn thận khi vào! Vào mà bị sét đánh tác giả phụ trách.

      Tôi viết của ngoại truyện của bản thân tôi, hài lòng chính mình tự YY thôi.

      Chính văn kết thúc, ngoại truyện của Lập Hạ và Cửu Cửu mở hố khác, kính chờ mong.

      Editor có lời muốn : Bà tác giả đúng là đem con bỏ chợ mà, tìm hoài mà có thấy cái ngoại truyện nào của Lập Hạ nữa đâu *gào khóc* /(TT^TT)/

      Giang Hiểu Tiếu nhìn đàn tranh ngọc bích trước mặt im lặng , trong mắt gợn sóng có chút lạc tịch như có như .

      Nàng từ rất sớm trước kia hiểu , nơi nào có nữ nhân nơi đó nhất định có tranh đấu, bất luận các nàng lớn tuổi hay ít tuổi. Mà nơi nữ nhân đấu tranh kịch liệt nhất chính là bên trong hoàng cung phồn hoa này. Vừa vào cửa cung sâu như biển, vừa vào cửa cung liền tranh muôn vạn thương, vừa vào cửa cung là cả đời được yên ả. Người khác e ngại lục đục đấu đá tranh đoạt, mà nàng lại vui vẻ ở trong con đường này, hưởng thụ lạc thú quá trình lấy được và bỏ lỡ trong đó, bởi vì nàng tin chắc, cuối cùng người thắng nhất định là nàng.

      Từ nàng sống cùng người mẹ nhu nhược trong con nghõ hẻm u lạnh lẽo nghèo khó, khi còn bé bị người giễu cợt là đứa bé có cha, là tạp chủng có cha nuôi, nàng tức giận, giống như nổi cơn điên hung hăng cắn người nọ trận. Nàng uất ức, khóc lóc chạy về nhà chất vấn mẹ, tại sao nàng có cha. Người mẹ gương mặt hàng năm luôn tái nhợt khóc thành tiếng cho nàng biết, cha của nàng vì người phụ nữ khác mà cần bọn họ nữa, vì người phụ nữ khác, bỏ rơi người vợ và đứa bé của mình. Nàng nhìn vẻ mặt đau đớn muốn chết của mẹ, trong nháy mắt sinh ra ý niệm trong đầu, nàng muốn bảo vệ bà cả đời, bao giờ để bà chịu khổ nữa.

      Lúc mười bảy tuổi nàng gặp được ông chủ của mẹ, người đàn ông trung niên đôn hậu đàng hoàng. Nàng nhìn ông quan tâm đưa mẹ về nhà, nhìn ánh mắt mẹ lóe lên tia ngượng ngùng và khổ sở, nàng nghĩ mẹ của nàng nên có được hạnh phúc, cho dù phải chia rẽ gia đình.

      Tất cả đều phát triển dựa theo thiết kế của nàng, người đàn ông si mê mẹ của nàng, kiên định muốn ly hôn với vợ, vợ của ông, người phụ nữ đó chỉ mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, câu, "Người chia rẽ gia đình của người khác, có kết quả tốt." Nàng nghe xong chỉ cười nhạo, nàng có kết quả tốt ư? Vậy tại sao năm đó người chia rẽ gia đình của nàng lại nghe sống rất tốt? Thế giới này căn bản tồn tại chuyện người tốt được báo đáp tốt, bởi vì loài người vốn ích kỷ. Nàng như mong muốn có thêm cha dượng, hưởng thụ tình thương và quan tâm đến chậm của cha, tất cả chuyện này, nàng tiếp nhận như chuyện đương nhiên.


      Khi hai mươi hai tuổi con của cha dượng trở lại, máu mủ tình thâm quả nhiên là đạo lý cứng rắn, cha dượng thận trọng lấy lòng con của mình, mắt nhắm mắt mở nhìn con cố ý gây khó khăn cho người vợ bây giờ của ông, nàng lạnh mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý hả hê của em kế, trong lòng thầm giễu cợt ngu xuẩn của ta. Sau đó, tại lần em kế "Vô ý" đẩy, mẹ sảy thai. Kết quả có thể nghĩ, cha dượng tức giận cho con cái tát đuổi ta cút , người mẹ cao tuổi sinh non được ông dịu dàng ôm vào trong ngực an ủi, tất cả hoàn mỹ tựa như lúc ban đầu. Nàng bắt đầu trợ giúp cha dượng phát triển buôn bán, nàng đa tài đa nghệ che giấu quá khứ u nghèo khó, nàng giống như công chúa chân chính, giao lưu giữa các thiếu gia trong xã hội thượng lưu, hưởng thự hết cưng chiều.

      Năm nàng hai mươi bốn tuổi người đàn ông tuấn, người đàn ông có vợ, hiển nhiên, cái này cũng thể trở thành lý do để nàng buông tha. Nàng làm bộ như vô tình gặp gỡ vô số lần, để cho hiểu được phía sau chuyên nghiệp của nàng là yếu đuối đúng lúc, nàng giỏi về tâm kế như vậy, cho nên thể nghi ngờ, người đàn ông kia trở thành chồng của nàng, sinh hoạt cùng chỗ với nàng.

      Sau đó... Sau đó? Vào ngày nào đó nàng công tác về, chồng của nàng và bạn lăn lộn giường cùng mưu đồ bí mật cướp đoạt tài sản của nàng, sau khi bị nàng phát trực tiếp giết nàng diệt khẩu...

      Giang Hiểu Tiếu lạnh lùng cười cười, giờ phút này nàng đâu còn thấy được thanh lệ hồn nhiên lúc ở Triệu Đông, kiếp trước nàng là Giang Hiểu Tiếu, nhưng kiếp này cũng là Giang Hiểu Tiếu. Nàng chết xuyên vào bé mồ côi, mình vào thanh lâu, trong vòng nửa năm ngắn ngủn chen lên vị trí hoa khôi, trong lúc đó lợi dụng vô số người, hề toan tính mà chung sống chỉ có mình Lâm Lập Hạ.
      Có lẽ bởi vì nàng ấy và nàng đều là người xuyên , hoặc có thể bởi vì Lâm Lập Hạ là người có chí hướng, làm nàng có bất kỳ cảm giác nguy cơ nào, họ cũng coi như là bạn bè

      Nàng vẫn cho rằng quá khứ của Lâm Lập Hạ có gì đáng để truy cứu, cho đến khi nàng đụng phải nam nhân tuấn mỹ gian manh đó, đương kim Cửu vương gia Lý Dục. Nàng kinh ngạc tuấn mỹ và cao quý của , nhưng càng cảnh cáo chính mình hơn, người nam nhân này quá mức nguy hiểm, nàng tuyệt đối thể . Nàng mờ mờ ảo ảo cảm thấy quá khứ của Lập Hạ cũng bình thường, mà trước khi nàng kịp phản ứng Lý Dục cám dỗ với nàng: Ngươi muốn vinh hoa phú quý?

      Nàng kinh hãi vì nhạy cảm của , cũng cố gắng giấu giếm, dứt khoát gật đầu cái. ra cái nàng theo đuổi chỉ là vinh hoa phú quý, nàng theo đuổi là quá trình đường leo lên, trong máu thịt của nàng có loại cảm xúc mãnh liệt này, nàng thích tranh đấu, càng vui hơn khi hưởng thụ thành quả đạt được.

      Lý Dục với nàng, thỏ đực chân nhảy nhót, thỏ cái mắt mê ly.

      Vì vậy nửa tháng sau nàng liền đứng dưới cây liễu ven hồ Tô Châu, thân nam trang màu xanh nhạt, có thiếu niên tuấn tú cũng lộ ra thiếu nữ xinh đẹp. Gió xuân mang theo bông liễu bay bay, nàng vào thời điểm đó thấy được , người nam tử tuấn mỹ dịu dàng trong sáng như vầng trăng, trong nháy mắt nàng bị lay động tâm thần, tự với mình, chính là . Nàng từ trong ánh mắt kinh ngạc mừng rỡ của thấy được mình, nhưng ánh mắt mông lung của lại cho nàng biết, nhìn phải nàng, mà là người khác.

      Nàng quan tâm. Bởi vì nàng làm từ từ quên người kia, từ từ bản thân nàng.

      Nàng vẫn luôn tự tin như vậy, cho dù biết là đương kim hoàng thượng vẫn dao động lòng tin, nàng và vào cung, thành trong vô số cung phi của , nàng và họ đọ sức ngầm đấu đá, nàng và họ đùa giỡ đế tâm, ngoài dự đoán đánh bại những người được gọi là "Sủng phi", thành phi tử được cưng chiều nhất bên cạnh . Nàng làm tất cả đơn giản muốn lấy được độc sủng của , như mong muốn của nàng, cưng chiều nàng, thế nhưng loại cưng chiều này phải như nàng muốn.

      dịu dàng cười với nàng, mắt phượng như gió xuân ấm áp, làm nàng tự chủ mà trầm mê.

      săn sóc nàng, chỉ cần nàng hơi nhíu mày truyền thái y tới chẩn bệnh, hành động quan tâm này làm nàng cam nguyện trầm luân.

      tốt với nàng như vậy, ngay cả trước mặt hoàng hậu cũng chưa từng lạnh nhạt nàng nửa phần, nàng có lý do tin tưởng nàng, cho dù , nàng cũng là người đặc biệt nhất, nhưng mà, tại sao vậy chứ, nàng vào cung ba năm, ở lại trong tẩm cung của nàng vô số đêm, mọi người trong cung truyền ra nàng rất được thích, cuối cùng có ngày sinh hạ long tử lên hậu vị, nhưng chỉ có bản thân nàng biết, ba năm qua chưa từng chạm vào nàng, thậm chí ngay cả hôn cũng có. Lúc mới bắt đầu nàng cho là dè dặt, mấy lần nàng như có như quyến rũ , nhưng vẫn thản nhiên nhìn nàng, trong con ngươi màu trà mang theo tia dục vọng. Nàng kinh hãi, chẳng lẽ ... được? Nhưng ba năm trước ràng hoàng hậu có thai, chỉ bởi vì ngoài ý muốn mà mất đứa bé, từ đó đến nay hậu cung phi tử nào có thai.

      Nàng khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung, có lúc nàng vô tình nhìn thấy ánh mắt buồn bã của , nhàng mà hư ảo nhìn về phương xa. Có lúc cũng nhìn hai con thánh thú nuôi dưỡng trong cung mà mất hồn, tiếp đó bên môi nở nụ cười hạnh phúc. Nàng nắm chặt tay, móng tay đâm vào trong thịt cũng biết.

      Nàng ghen tỵ nữ tử làm nhớ mãi quên đó, nàng đỏ mắt với nữ tử làm hắnlộ ra nụ cười hạnh phúc như thế, nhưng mà, nữ tử này rốt cuộc là ai? ràng nàng mới là người gần gũi nhất bên cạnh , ràng nàng mới là nữ tử cưng chiều nhất, nhưng vì cái gì, ánh mắt của chưa bao giờ nhu tình nhìn nàng như vậy? Nàng xa gần hỏi rất nhiều người, nhưng ai ra được người nọ là ai. Nàng nghe người khác từng có nữ tử, đó là phi tử được cưng chiều nhất trước khi nàng vào cung, Thu phi. Ba năm trước đây Thu phi mắc bệnh nặng, sau khi trị lành cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, vì vậy phải nội thị tín nhiệm nhất đưa Thu phi đến Châu Châu tĩnh dưỡng, hàng năm cũng dành nửa tháng thăm nàng. Dụng tâm của với nàng cần cũng biết. Chẳng lẽ người chính là Thu phi?

      Giang Hiểu Tiếu rủ thấp mí mắt xuống, đưa tay hất cây đàn tranh xuống mặt đất, nhìn đàn ngọc vốn hoàn mỹ khuyết điểm vỡ góc. Trong mắt nàng ửng lên ánh sáng lạnh, ngày mai là ngày tuyển tú của năm nay, nàng là phi tử của năm nay, nàng là phi tử được cưng chiều nhất trong cung phải cùng hoàng hậu chủ trì toàn cục. Nàng nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc của mình, lúc mở mắt ra lần nữa khôi phục lại vi phi tử thanh lệ động lòng người.

      Nàng là cung phi, nhất định phải tiếp thụ tất cả chuyện này, bởi vì chỉ khi nàng đứng cao nhất, mới cách gần nhất.

      Ngày hôm sau khi nàng và hoàng hậu theo lệ thường tuyển chọn tú nữ cho Hoàng đế, ngờ thấy được khuôn mặt quen thuộc. Nàng kinh ngạc nhíu mày, “Lập Hạ?” Nàng vừa ra khỏi miệng, liền phản ứng kịp đây phải Lâm Lập Hạ, bộ dáng tú nữ trước mắt mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, rất non nớt, sao có thể là Lâm Lập Hạ sớm qua tuổi hai mươi. Nàng chú ý tới hoàng hậu bên cạnh lúc nghe được nàng hô lên cái tên này khác thường mở to hai mắt, tiếp đó nhìn nàng cái đầy thâm ý.

      Nàng vốn cho rằng lần tuyển tú này cũng giống như mấy năm trước, vài người được cưng chiều, qua thời gian liền nghỉ ngơi xuống. Vậy mà có tiểu như là Tri Phủ trong vòng tháng tấn thăng lên vị trí Tiệp dư, vả lại mỗi ngày hoàng thượng đều ngủ lại trong cung của nàng, độc sủng trước nay chưa từng có. Nàng nghe vận may như vậy đỏ hai mắt, hận thể cắn nát răng ngà lại nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của khi nhìn Tiệp dư mới thoáng thoải mái chút, đúng là vẫn xem người làm thế thân. Chẳng lẽ…Nàng kinh hãi, chẳng lẽ người là Lâm Lập Hạ?!

      Chỉ là ý niệm này của nàng mới ra bao lâu liền nhận được tin tức Thu phi về cung, ngày hôm đó nàng cố ý ăn mặc phen nghênh đón nữ tử từng vinh sủng hậu cung đó, sau đó phút chốc nhìn thấy gương mặt Thu phi kia, gương mặt của nàng và người mới bay lên vị trí Tiệp dư kia đều trắng bệch.

      Dáng dấp của Tiệp dư kia thế mà lại có sáu phần tương tự với Thu phi. Như vậy cách khác… Người là Thu phi?

      Nàng khó có thể tin lại cảm thấy mất mát vô cùng, nàng nhìn cười yếu ớt với Thu phi, ánh mắt dịu dàng, nàng nhìn nàng ta cười với , vẻ mặt dịu dàng khéo léo. Nàng vô cùng thất bại, người phải nàng, người trở lại, cách khác, trong lĩnh vực tình , nàng thua?

      lại lạnh nhạt vị Tiệp dư kia, Thu phi lần nữa được sủng ái, nàng vẫn nghênh đón ngủ lại, cả đêm gãy khúc “Hóa bướm” cho , nhìn trong mắt dày đặc say đắm và tuyệt vọng ưu sầu tan được. Nàng nghi ngờ, Thu phi trở lại tại sao còn có thể như vậy?

      Cho đến ngày, nàng nhìn thấy dáu thủ cung sa * cánh tay của Tiệp dư tuổi kia, nàng khiếp sợ đồng thời lại thầm vui vẻ, nàng bắt đầu suy nghĩ sâu xa, cố ý trước mặt Thu phi buồn bã dứt, ngầm ám chỉ hoàng thượng căn bản chạm vào nàng. Nàng cẩn thận quan sát nét mặt của Thu phi, Thu phi nghe vậy ngây ngẩn cả người, cuối cùng khóe môi nâng lên nụ cười châm chọc. Nàng tiếng động hai câu, lại bị Giang Hiểu Tiếu dùng môi ngữ đọc hiểu.

      *Thủ cung sa: Trong truyền thuyết Trung Quốc, thủ cung sa là dấu vết chứng tỏ người quan còn trinh tiết. Thủ cung vốn là giống thạch sùng được nuôi bằng 7 cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng chày, được chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái còn , cách vai khoảng tấc, nếu chưa thất thân vết này còn mãi phai.

      Nàng , ra, chúng ta đều giống nhau. ra, chúng ta ngay cả thế thân cũng phải.

      Nàng mất hồn ra khỏi tẩm cung của Thu phi, lắc lư ngang dọc trong cung, trong đầu hỗn loạn rối tinh rối mù, trong lúc vô tình nàng tới trước cung điện tan hoang, nàng nhớ tới nơi này từng là cung điện của phi tử của tiên hoàng, hình như là muội muội của mẫu phi ? Nghe bởi vì bệnh nặng mà qua đời.

      Nàng đẩy cánh cửa chính sơn hồng vừa dày vừa nặng ra vào tẩm điện hoang vu, thấp thoáng thấy cửa cung điện thế mà lại nửa mở, nàng tò mò nhìn vào, tiếp đó kinh ngạc phát cái người nam tử tuấn mỹ nàng tâm tâm niệm niệm ấy lại có thể ngủ thiếp bàn trong phòng, vẻ mặt là thỏa mãn và hạnh phúc trước nay chưa từng có.

      Nàng kiềm nén trái tim cuồng loạn bước vào, trợn to hai mắt nhìn vách tường trong phòng khách treo đầy bức họa, vẽ bên tất cả đều là nữ tử hoặc nữ trang, hoặc nam trang, hoặc xinh đẹp, hoặc hiên ngang mạnh mẽ. Nàng đối mặt với dung nhan trong bức tranh của người mà hít vào hơi sâu…

      Tất cả bức tranh đều vẽ nữ tử, tướng mạo của nữ tử này cũng xa lạ, Thu phi, Tiệp dư và nàng đều vô cùng tương tự, nhưng dưới góc bức tranh lại viết ba chữ…

      Lâm Lập Hạ.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong nguyetJeremej San thích bài này.

    3. phuc243

      phuc243 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Bạn ơi còn phiên ngọai nữa ko bạn :-((((((

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :