1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 20 - Đem người để dưới mí mắt.


      Tần Chính đứng im tại chỗ, ánh mắt vẫn còn chạy khắp người Đường Y Y, đếm xỉa nói – “Thế nào?”


      Tiết Ngũ bước đến bên cạnh , duỗi ̉ nhìn theo hướng Tần Chính nhìn, chậc lưỡi nói – “Đem người để dưới mí mắt, cảm giác rình coi như thế nào?”


      Tần Chính lạnh nhạt nói – “ có gì đặc sắc.”


      Tiết Ngũ xụ mặt xuống, vậy còn nhìn chăm chăm người ta làm gì?


      đem túi văn kiện trong tay đưa cho Tần Chính – “Tớ bảo đảm, cậu xem thông tin bên trong sẽ giật mình.”


      Đuôi lông mày Tần Chính khẽ nâng lên, duỗi tay nhận cả tập tài liệu nặng trịch.


      Nội dung chi chít chồng giấy chui vào mắt , mặt thủy chung biến sắc, đem tập tài liệu thả lại bàn, tay mân khóe môi, đường cong chậm rãi được vẽ ra, nụ cười đen tối rõ nghĩa.


      Tiết Ngũ trừng mắt – “Mẹ kiếp, cậu khiếp sợ?”


      Tần Chính vẫn giữ tư thái đây nắm tất cả trong tay – “Hắn ta tiếp cận ấy cũng phải là trùng hợp.”


      Tiết Ngũ mò một điếu thuốc ngậm vào miệng, nở nụ cười du côn nói – “Cậu nếu phải là em với tớ, nhìn cái mặt ngông cuồng của cậu tớ thật sự ưa nổi.”


      Tần Chính cười xùy – “Như nhau.”


      “…” Tiết Ngũ rít mạnh một hơi thuốc, nuốt mây nhả khói – “Ai mà đoán được đại sư thôi miên Chương tiên sinh trước khi chết có đệ tử.”


      Hai năm trước Lục Khải Chi về nước, làm việc ở một bệnh viện nhi, danh tiếng rất tốt, được mọi người kính trọng, nhưng ai biết, ta còn am hiểu thuật thôi miên, hơn nữa là đệ tử của một đại tông sư.


      Biết bao vinh quang.


      Nếu như mọi người trong giới biết điều này, chính là một viên đá nhỏ khơi dậy ngàn tầng sóng, phong ba dư luận kịch liệt, có thể kéo dài từ cuối năm nay qua năm tới.


      “Lúc này tớ chỉ điều tra được thời gian đó Chương lão tiên sinh ở cùng với Lục Khải Chi, chỉ là biết người dụng thuật thôi miên cho Đường Y Y là ta hay là Chương lão tiên sinh.”


      Tần Chính mở miệng – “Là Lục Khải Chi.”


      Tiết Ngũ đồng tình – “Nhưng tớ lại nghĩ là Chương lão tiên sinh?!”


      “Có thể thành công treo đầu dê bán thịt chó, đem nhân sinh của một người đều thay đổi, thể nào là một người đủ kinh nghiệm làm được?!”


      Tần Chính bình luận đúng sai.


      Lục Khải Chi là con cả của Lục gia, có thể xem là thân thế hiển hạch, nhưng trong mắt là gì cả.


      Có thể kiêng nể gì chuyển đến cư xá của Đường Y Y, lấy cớ mèo trắng mèo đen làm quen ấy thì nhất ̣nh trong tay có tiền vốn để đặt cược.


      Trừ sự kiện hai năm trước thì có khả năng khác.


      “A Chính, cậu nói…” Tiết Ngũ thở dài một tiếng, sờ sờ cằm – “Hai năm trước Đường Y Y thiết kế cục diện tinh vi bao nhiêu?”


      Tần Chính lại nhìn qua phòng làm việc đối diện, gái ấy mệt mỏi, ngáp, dụi mắt, lại duỗi người, hooc môn nữ tính và mười phần đường cong lộ ra sót một phần.


      Khi Tiết Ngũ duỗi người nhìn sang, nâng tay lên đẩy bả vai Tiết Ngũ ra, muốn người khác nhìn thấy cảnh này.


      Bả vai đột ngột bị đẩy, lực còn đặc biệt mạnh, Tiết Ngũ lảo đảo – “F*ck, cậu làm gì vậy?”


      Tần Chính nhướn mày – “Mời cậu uống trà.”


      Nói xong, ấn điện thoại nội bộ – “Bưng vào hai chén trà.”


      Tiết Ngũ sửa sang lại quần áo, ngồi vào ghế dựa, nhịp nhịp điếu thuốc còn phân nửa vào gạt tàn – “A Chính, cậu có phải đặc biệt kiêu ngạo ?”


      Người chính tay mình bồi dưỡng, lại có mưu lược và can đảm như vậy, dù thế nào cũng có một chút cảm giác tự hào.


      Mặt Tần Chính chút thay đổi, đôi mắt xẹt qua cảm giác mất mát – “Cậu có thể thử xem cảm giác bị người thân cận phản bội ra sao.”


      Tiết Ngũ buông tay – “Thôi, ngừng! Tớ chỉ sợ mình nhịn cho người đó một nhát dao.”


      Lời vừa nói xong, cửa vừa vặn mở ra từ bên ngoài, tiếng giày cao gót lộc ̣c bước đến gần.


      Lúc bưng trà vào Đường Y Y nghe được nửa câu sau, đặc biệt là khoảnh khắc Tiết Ngũ xoay người nhìn về phía , giống như là nói cho nghe.


      ôn hoà nói - “Tiết Thiếu.”


      Từ mũi Tiết Ngũ phát ra một tiết đơn giản, bộ dạng bí hiểm.


      Đường Y Y đặt chén trà xuống, trầm mặc thu tay lại, chuẩn bị bước ra ngoài.


      “Tổng tài, nếu có việc gì, tôi ra ngoài có việc.”


      Tần Chính lạnh nhạt hỏi – “Em bận việc gì?”


      Bỗng chốc Đường Y Y kịp phản ứng, sửng sốt.


      Tiết Ngũ thấy như vậy lập tức lấy tay che miệng, ngừng cười.


      “Tôi hỏi em.” - Ngón tay Tần Chính gõ nhịp mặt bàn, trong giọng nói mang theo vài phần trêu tức, dễ dàng phát giác – “Em bận rộn cái gì?”


      Khóe mắt Đường Y Y giật giật rất nhẹ, lông mi rũ xuống, quầng thâm màu xanh càng hiện lên rõ ràng, hôm qua gặp ác mộng, vừa rồi còn ngáp liên tục.


      Lát nữa ̣nh cùng Lý Mi đến phòng giải khát ngồi một lát lấy lại tinh thần.


      “Có liên quan đến hợp đồng ngày hôm qua, một số tài liệu cần chỉnh sửa lại một chút.”


      Nhìn lạnh nhạt nói dối, Tần Chính bỗng dưng đứng dậy, xoải bước lại gần .


      Sau lưng Đường Y Y căng thẳng, cả người cứng ngắt, hô hấp dồn dập.


      Tiết Ngũ lập tức ngừng hút thuốc, bày ra tư thế xem kịch vui.


      Thì đã thấy Tần Chính duỗi tay, mò đến ̉ áo sơ mi cởi một nút của Đường Y Y, lấy tay cài nút cùng lại che đoạn ̉ trắng noãn của .


      Tiết Ngũ trợn mắt há hốc mồm.


      F*ck!


      Có bệnh ?!


      Hai câu là tiếng lòng của Tiết Ngũ và Đường Y Y.


      Chỉ là, Tiết Ngũ biểu hiện ra mặt còn Đường Y Y thì .


      Làm xong động tác kia, bản thân Tần Chính cũng giật mình, gạt bỏ qua tâm tình quái dị vừa xuất hiện, mặt chút gợn sóng.


      “Ra ngoài .”


      Đường Y Y lập tức ra ngoài, dừng lại dù chỉ là một giây.


      Tiết Ngũ lấy thuốc lá ra khỏi miệng, kinh hãi lắc đầu, miệng ngừng nói – “Xong rồi, xong rồi, cậu xong rồi.”


      Tần Chính nghe rõ, xăn ống tay áo, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, hương trà vấn vít ở đầu lưỡi, bung ra, lan tỏa cho đến khi khuếch tán toàn bộ trong dạ dày, thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng nhu hòa.


      Trong phòng giải khát, Đường Y Y đụng phải Lý Mi.


      “Chuyện Hoàng Vi là sao?”


      biết là bị ai đánh .” Lý Mi lấy ảnh chụp cho Đường Y Y xem – “Tớ nói cái gì đến sẽ đến, người bỉ ổi tự nhiên có người khác xử lý.”


      Đường Y Y liếc mắt nhìn qua dị động, mắt hơi mở lớn.


      Người trong hình mặt mũi còn hình dáng, nhìn ra nét xinh đẹp lúc trước.


      Đoán chừng qua một thời gian ngắn mới khỏi hẳn.


      “Nhìn tin được phải ?!” Lý Mi lại ném thêm một trái bom – “Hoàng Vi bị đuổi việc rồi.”


      chỉ ấy, còn có Vương Quân và Ngô Tiếu Tiếu.”


      Đường Y Y im lặng nói gì, Tổ A bỗng chốc mất ba người, có thể lập khuyết hay rất khó nói.


      Tại sao công ty khai trừ mấy người đó vào lúc này?


      Lý Mi nhỏ giọng – “Cậu phát hiện mọi người đều đàng hoàng một cách bất thường sao?”


      đưa một ngón tay chỉ chỉ lên .


      Ngụ ý là cấp ra tay.


      Sắc mặt Đường Y Y càng thay đổi, biết nghĩ gì.


      Lý Mi nhấp một ngụm cafe đậm đặc – “Cậu phải là hai ngày tới công ty sao, Ngô Hưng kêu tớ lên nói chuyện, tớ là một người phụ nữ có chồng, cùng tớ có chuyện gì mà nói, nhưng tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn tớ.”


      Đường Y Y nói – “Lần sau ta nói nữa, thì cậu nói rõ .”


      đề cập ta nữa, có gì hấp dẫn.” Lý Mi ái muội cười – “Chúng ta nói về Lục Khải Chi , sao rồi?”


      Đường Y Y lập tức lấy ly – “Tớ lên trước, nói chuyện sau.”


      Nhìn chằm chằm bóng lưng , Lý Mi thể tin lẩm bẩm – “ vừa ý? thể nào…”


      Điều kiện tốt như vậy, thể nào!


      Bữa tiệc tối, Đường Y Y và Thạch Tiến đều cùng Tần Chính.


      Hai người, một người bên ngoài, một người bên trong.


      Đường Y Y theo vào bên trong, bên cạnh Tần Chính.


      Có một lão tổng đổ vài chén rượu, lựa lời nói, hò hét muốn mời Đường Y Y một ly.


      “Mỹ nữ, nể mặt một chút được hay ?”


      Bầu khí bàn đột ngột an tĩnh, pha lẫn rùng mình, tất cả mọi người sợ hãi nhìn qua phía người đàn ông kia, muốn xem ý ra sao.


      Mỹ nữ như vậy, có thể xem ra gì đúng là bị mù.


      Cả đám người đều nghĩ như vậy, ai dám động tâm tư.


      Nhưng có người tiên phong mở đường, bọn họ cũng muốn thăm dò ý tứ người kia ra sao, nếu là tép riu râu ria, thì cũng biết đường mà xử lý.


      Tần Chính lên tiếng.


      cúi đầu dùng bữa, cử chỉ ưu nhã, thần sắc lạnh lùng, thấy tâm tình phập phồng.


      Giống như phải việc liên quan đến mình.


      Đường Y Y cầm lấy một chén rượu ngửa đầu uống một ngụm, khó chịu, lãnh đạm nói – “Triệu tổng, như vậy ông hài lòng ?”


      khí trong phòng riêng lập tức thay đổi.


      Người ngồi ở cùng một người, nhưng lại làm cho mọi người rùng mình, đều rét mà run.


      Mọi người đều đem theo thư ký trợ lý, đôi bên đều ngầm hiểu lẫn nhau, bây giờ có thể thấy được, người kia đúng là bất đồng.


      Có để trong lòng hay thì biết rõ, nhưng nhất ̣nh là phải sao cả như vẻ bề ngoài.


      Triệu tổng tỉnh rượu hơn phân nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nở nụ cười cứng ngắt – “Hài lòng hài lòng.”


      Để đũa xuống, hơi thở xung quanh Tần Chính đóng băng, gái này đem chén rượu của uống, còn hồn nhiên phát hiện!


      Rõ ràng bối rối, vì sao mở miệng với ?


      Bữa tiệc vì việc kết thúc trong khí nơm nớp lo sợ, khi Tần Chính tìm được người là lúc Đường Y Y nằm bồn cầu nôn thiên hôn ̣a ám.


      Liếc qua bãi ô uế, sắc mặt Tần Chính xanh mét, chịu được nhíu nhíu mày.


      “Đứng lên.”


      Người nằm đó chút động đậy.


      Giọng nói Tần Chính lạnh như băng – “Đường Y Y, em đứng lên cho tôi.”


      Đường Y Y vén tóc phủ gò má, chậm rãi đứng lên, ánh mắt dần dần thanh minh nhìn dần lên người đàn ông mặc bộ tây trang màu nhung xanh đen, dừng gương mặt lửa giận mọc lan tràn.


      “Đây là nhà vệ sinh nữ.”


      Ấn đường Tần Chính nhíu lại, lệ khí bắn ra tán loạn, túm Đường Y Y vào trong ngực, ép sát , hơi hở nóng bỏng phả vào Đường Y Y.


      “Em lúc trước luôn ôn nhu thuận theo tôi, am hiểu nhất là quan sát nét mặt tôi, biết đúng mực, em bây giờ, làm gì cũng sai.” Quật cường, ́ chấp như đá tảng.


      Còn nói là…Đây mới thực sự là Đường Y Y?


      “Đừng nói với tôi cái gì trước đây, trước đây tôi và quen biết.”


      Ngực Đường Y Y kịch liệt phập phòng, rồi chậm lại, lần đầu tiên tâm bình khí hòa nói chuyện với Tần Chính, thậm chí mang theo tia khẩn cầu.


      “Cái gì cũng sai là sao? Xin buông tha tôi, chỉ cần gật đầu, tôi bảo đảm, lập tức rời , đời này lại xuất hiện trước mặt .”


      Bóp chặt đầu vai , mười ngón tay bấu mạnh, như là muốn bóp nát xương ́t của , thái dương Tần Chính giật giật, giọng nói u ám thoát ra kẽ răng – “Em dám!”


      Nỗi phẫn nộ nhào nặn trong lòng đến vô lực, dạ dày Đường Y Y quặn lên, ợ một tiếng ói ra.


      Tay áo dính chất bẩn ô uế, mặt Tần Chính tức đến tái xanh, lấy tay vỗ một cái sau ót Đường Y Y làm cho ngất , ôm ngang người , sải bước rời .


      Thạch Tiến đã chờ sẵn ngoài xe, bước lên khom người mở cửa.


      Tần Chính đem người trong ngực ném ghế da, rồi chính mình ngồi vào, bực bội kéo cà vạt, hô hấp nặng nề.


      Sau một lúc, lại kéo người lên đùi, ngửi ngửi ̉ , cắn một cái, thấy máu.


      Đường Y Y tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, quần áo người đã được đổi, áo ngủ bằng lụa màu hồng, hành động đầu tiên của là chạy mở cửa, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài.
      Last edited: 21/7/17

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Hai năm trc, lục khải chi về nước...danh tiến rất tốt --> danh tiếng
      tiết ngũ sửa sang lại quần áo...phân nữa--> phân nửa
      k biết là bị ai đánh...người bị ổi--> bỉ ổi
      đường y y cầm lý chén rượu--> cầm lấy
      nỗi phẫn nội nhào nặng --> phẫn nộ
      ChrisCarol thích bài này.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      yy bị tần chính giam cầm rồi
      bắt đầu ngược rồi sao
      Carol thích bài này.

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      @ bạch dương cảm ơn bạn nha, mình sửa phần sai lại rồi
      đề pa gần 20 chương cuối cùng đã bước zô đc tinh túy của tác phẩm rồi, chuẩn bị ngược nam wằng thị wại như qua cầu nại hà mà uống canh của Mạnh Bà đây :yoyo37:
      13emapJeremej San thích bài này.

    5. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 21 - Đến đây !


      Tay dùng sức kéo tay nắm cửa, cửa vẫn nhúc nhích, bên ngoài im ắng, có nửa điểm động tĩnh, giống như bản thân ở trong lao tù, vẻ mặt Đường Y Y u.


      Cảm giác tơ lụa mơn trớn làn da làm Đường Y Y biết được bên trong mình mặc gì, trống trơn, từng sợi khí lạnh bao trùm lên da, quả thật là mặc gì bên trong.


      chà xát tay mình, tâm tình vỡ vụn, khó mà khắc chế.


      Vận động tại chỗ trong chốc lát, Đường Y Y bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống, thấy trời tối đen như mực, cảnh đêm làm người ta sợ hãi.


      Từ nơi này nhảy xuống chết nghi ngờ.


      Thời gian trôi qua từng chút một, suy nghĩ Đường Y Y thay đổi từ kích động chuyển sang bình tĩnh.


      nhìn khắp phòng ngủ, vô cùng rộng rãi, chỉ vẻn vẹn có hai màu sắc đơn điệu là trắng và đen, lạnh như băng, ngột ngạt.


      tủ đầu giường là đồng hồ dạng khối màu đen, ban ngày đã thấy người đàn ông kia đeo tay, mí mắt giật giật.


      Một tủ quần áo màu trắng kê sát tường, Đường Y Y mở cửa tủ ra, đập vào mắt chính là một hàng tây trang sẫm màu, thẳng thớm, sạch sẽ, tản ra mùi hương gỗ mộc, mở cửa bên kia ra, nhìn quần áo bên trong sắc mặt càng thêm tái nhợt.


      Váy, áo sơ mi, T-shirt, đồ bộ, áo gió…mỗi một món đều là đồ của .


      Đường Y Y hoài nghi bản thân mơ thấy ác mộng.


      Nếu thì ai làm ơn nói cho biết tại sao quần áo của lại ở trong này ?


      Lòng bàn tay truyền đến từng đợt đau đớn như bị kim châm, khuếch tán từ vân tay đến ngón tay, làm cho biết đây phải là mộng.


      Người đàn ông kia muốn làm gì?


      Đường Y Y ngồi bệt ghế sofa, môi phát run.


      biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh mở khóa.


      Thoáng chốc dây thần kinh của Đường Y Y kéo căng hết mức, nghiêng đầu về phía cánh cửa.


      Một đôi dép viền nâu đạp sàn gỗ, người đàn ông mặc quần dài màu đen ngược hướng ánh sáng, vẻ mặt u.


      Đường Y Y đứng dậy, bước chân đau nhức, khó chịu thở dốc kinh ngạc, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cửa ra vào.


      Tần Chính trở tay đóng cửa, bước từng bước một về hướng Đường Y Y, đứng trước mặt , cao nhìn xuống bao quát, quét qua từng tấc người , buông tha dù là một milimét. - “Sau này em ở đây.”


      Đường Y Y dùng ánh mắt như nhìn người điên nhìn Tần Chính – “ nói cái gì ?”


      Tần Chính có ý ̣nh nói lần hai, nâng Đường Y Y lên, cường ngạnh áp vào người mình, cúi người xâm chiếm môi , ngang ngược mút vào.


      Hai tay bị trói buộc, Đường Y Y tránh thoát, trợn to mắt, trong con ngươi đều là ngũ quan của Tần Chính, thâm trầm, chiếm hữu có chút ít vặn vẹo.


      Tần Chính cạy hàm răng của Đường Y Y, tiến quân nhanh, ngựa quen đường cũ quét qua mỗi góc nhỏ.


      Nụ hôn của đầy tham vọng chiếm hữu, trước đó chưa từng như vậy.


      kiên nhẫn mười phần, có ý muốn chậm rãi tiếp nhận, từ từ thích nghi.


      Ngay trong lúc hít thở thông, thiếu dưỡng khí, Đường Y Y mơ hồ nghe được thanh của Phú Quý, cho rằng mình nghe nhầm, cho đến khi thanh đó xuất hiện lần thứ hai, thứ ba, sắc mặt đại biến.


      biết là do quá mức nhập tâm hay nhất thời sơ sẩy, Đường Y Y có cơ hội đẩy Tần Chính ra, lớn tiếng chất vấn .


      mang mèo của tôi tới đây làm gì ?”


      Mí mắt Tần Chính mở lên, trong đó đầy sắc thái u – “Hiện tại em nên lo lắng cho bản thân mình.”


      Lúc nãy đúng là thanh của Phú Quý, thăm dò đã được chứng thực, Đường Y Y há hốc mồm thở dốc, thân thể phát run – “ làm gì nó ?”


      Tần Chính mở miệng nói – “Nó rất tốt.”


      cười nhạt, giống như ma quỷ – “Trước mắt là như vậy.”


      Hai mắt Đường Y Y đỏ ngầu, chửi thành tiếng – “Hèn hạ.”


      Dưới đèn thủy tinh là gương mặt gái đầy vẻ chán ghét, đặt biệt bắt mắt, đâm vào mắt Tần Chính, khói mù cuồn cuộn bốc lên.


      Một lúc lâu sau, môi chậm rãi câu lên, hiện lên đường cong làm người ta sợ hãi – “ nhìn thấy bàn ghế trong phòng quen mắt sao?”


      Theo phản xạ có điều kiện Đường Y Y nhìn quanh bốn phía.


      Tần Chính lạnh nhạt nhìn , quan sát từng biến hóa nhỏ nhất người .


      Phòng ngủ này làm rập khuôn theo phòng ngủ ở Manhattan, kể cả chi tiết, ban đầu gái này chính mình xử lý, hai người vô số lần kích tình ở nơi này, từ cửa đến phòng tắm, mỗi một mét vuông đều có dấu vết của hai người.


      tin trong ký ức của lưu lại một dấu vết nào.


      Nhưng, Đường Y Y chỉ cảm thấy xa lạ.


      Nỗi thất vọng lên men bành trướng trong lòng, nắm tay Đường Y Y, kéo tới trước cửa tủ quần áo.


      “Tủ này lúc trước em thương lượng với tổ thiết kế cho ra thành phẩm.”


      Đường Y Y dùng sức giật khỏi tay Tần Chính – “ buông tay tôi ra.”


      Bàn tay khổng lồ buông ̉ tay ra, kịp nhìn ̉ tay bị đỏ, ̉ liền bị nắm, thân thể bị kéo về phía trước.


      Ở phía đối diện xéo xuất hiện một cánh cửa, Đường Y Y bị Tần Chính lôi vào.


      Thư phòng khổng lồ đập vào tầm mắt .


      “Nhìn thấy tủ sách đằng kìa ?” Tần Chính xoay đầu Đường Y Y qua một bên, giọng nói lạnh như băng từ trong cuống họng phun ra – “Chỗ đó là của em.”


      Bên cạnh cái bàn lớn đen nhánh, còn có một bàn gỗ lim hơi nhỏ một chút, Đường Y Y nhìn chằm chằm cái bàn kia, ánh mắt đầy vẻ bài xích quỷ dị.


      khí nơi đây đều làm cho cảm thấy thoải mái, giống như có một lưỡi đao vô hình gác ̉ , ngay vị trí động mạch, bất cứ lúc nào cũng có thể cứa vào, sẽ lập tức mất mạng.


      Tần Chính phát giác Đường Y Y giãy giụa muốn chạy trốn, nở nụ cười khoái trá.


      “Lại đây, em nhìn xem đây là gì ?”


      Tần Chính dứt lời, một hốc tối liền xuất hiện trước mặt Đường Y Y, bày ra trước mắt là hàng loạt vật phẩm tình thú, đa dạng đủ chủng loại.


      Hô hấp Đường Y Y cứng lại, đồng tử co rút, cả thân thể hiểu vì sao đều phát run.


      Trong lòng , mơ hồ có một cảm giác khác ập đến, bỗng chốc tan biến.


      Mau đến mức biết là gì.


      Tần Chính giữ chặt mặt Đường Y Y để nhìn những thứ đó.


      “Đến đây, chọn cái em thích .”


      cần, tôi cần…” Đường Y Y ngừng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt – “Tôi cần…”


      Bàn tay cách tơ lụa trơn mượt, Tần Chính mò vào người Đường Y Y, ngón tay miêu tả tinh tế, môi ngậm, cắn vành tai – “Hay là chúng ta thử từng cái một, thử xem cái nào em thích, nha?”


      Hoảng sợ dưới đáy lòng bùng nổ ầm ầm, quấy phá đến tim đau nhức kịch liệt, Đường Y Y nổi điên phản kháng.


      Móc mu bàn tay Tần Chính, hô hấp của ngày càng nặng nề, dồn dập, tay chân nhũn ra, tầm mắt bắt đầu mơ hồ rõ.


      Mấy giây sau, hai chân Đường Y Y đứng vững, thân thể trượt ngã xuống sàn nhà, nhưng lại bị một bàn tay to lớn ghìm chặt, cấu véo.


      làm…”


      Tần Chính liếm mồ hôi rịn ra trán vào bụng, dùng chất giọng đầy tình cảm nói với – “Ngày mai là cuối tuần, em có thể có một giấc mộng đẹp.”


      Trong thoáng chốc, Đường Y Y nghe thấy tiếng nói áp sát vào tay tựa như tiếng vọng từ ̣a ngục – “Bé cưng, chào mừng em trở về.”


      ́ gắng mở mắt, nhưng đủ sức chống đỡ, mi mắt dần khép lại.


      Ngày kế.


      Tần Chính ngủ một giấc dài, mộng đẹp, cảm giác này đã lâu mới có được.


      Đã mất hai năm, giờ lại trở về.


      tựa vào đầu giường, bàn tay lưu luyến đầu vai của gái nằm trong ngực, môi ngậm một điếu xì gà, mi mắt khép phân nửa, miệng phun ra một làn khói trắng.


      thuộc về , cả đời này đều là của .


      Ông trời cũng đừng mong quấy nhiễu.


      Một lát sau, thanh đè thấp hết sức của Lục Sơn từ ngoài cửa truyền vào, lộ ra vẻ cẩn thận – “Tiên sinh, đã mang bác sĩ Spud đến.”


      Tần Chính quét mắt một vòng qua người con gái ngủ say trong ngực, tay xẹt qua mặt , vuốt ve mơn trớn vài cái, mặc áo sơ mi bước ra ngoài.
      Last edited: 23/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :