1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 111: Lời uyển chuyển từ chối lòng tốt

      "Lạc đại tiểu thư chuẩn bị mở Trà Trang?" Lâm tri phủ và Lâm phu nhân nhìn nhau cười tiếng: " Tốt tốt tốt, vừa nãy chúng ta còn có trà ngon, đây đúng là buồn ngủ có người đưa gối."

      mặt của hai người đều có nụ cười chân thành, Tương Nghi nhìn thấy trái tim trận ấm áp, người với người thế gian này sao khác nhau quá, người Lạc Phủ ai bụng dạ tốt, nhưng đạp cửa ra khỏi Lạc Phủ, phát bên ngoài người tốt quả thực rất nhiều. Chẳng lẽ đây cũng là vật hợp theo loài?

      “Nếu chỗ Tương Nghi có trà ngon, nhất định đưa đến phủ Lâm đại nhân trước." Tương Nghi mực cung kính, phần tôn kính kia là tới từ đáy lòng, có chút giả bộ nào.

      " , ngươi mở Trà Trang, chúng ta phải Trà Trang kia của ngươi mua đồ, đây cũng là để cho người ta biết đến trà trong trà trang của ngươi tốt đây, phải nhất cử lưỡng tiện sao?" Lâm phu nhân hiền hòa cười cười: "Ngươi cũng đừng thoái thác, chuyện này chúng ta định như vậy ."

      Tương Nghi khẽ gật đầu cái: "Tương Nghi dùng hết sức sớm mở cửa hàng."

      "Tương Nghi, thêu phường cần suy nghĩ phương pháp, cứ gọi Trân Lung phường, Trà Trang kia muội nghĩ tên chưa?"ứAnh mắt của Gia Mậu nhìn về phía Tương Nghi, tựa như có thâm ý, Tương Nghi nhìn thấy quẫn bách trận, xoay mặt , tên Trà Trang Thúy Diệp vòng vo ở đầu lưỡi của nàng, nhưng có cách nào ra khỏi miệng.

      Đó là bí mật sâu trong nội tâm nàng, giống như giấu trong hộp , nhàng mở ra, chuyện cũ kia giống như hồ điệp bay tán loạn ra, đôi cánh vàng nhạt vàng đậm phất phới trước mặt, mà bí mật kia, giống như khối mỹ ngọc nằm dưới đáy hộp, nhìn hết sức cứng rắn, nhưng đưa tay chạm vào chút, đau đớn vô cùng.

      Nàng cúi đầu ngồi ở đó, dám nhìn mặt của Gia Mậu, nàng luôn cảm thấy ánh mắt kia của Gia Mậu làm nàng quẫn bách chịu nổi, giống như biển rộng mênh mông, mang theo ấm áp của ánh mặt trời, thẳng tắp chiếu tới.

      "Lạc đại tiểu thư, ta tới lấy cái tên thế nào?" Bỗng nhiên Lâm tri phủ mở miệng chuyện: "Đến tiết Thanh Minh, vườn trà đầy núi đồi đều là mảnh thanh thanh thúy thúy, bằng liền kêu Trà Trang Thúy Diệp ."

      Bỗng nhiên Tương Nghi ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên nhìn Lâm tri phủ, Bảo Trụ bên này lớn tiếng phụ họa: "Lâm tri phủ lấy tên này tệ!",

      "Đó là dĩ nhiên!" Lâm Mậu Dung ở bên có vẻ rất tự hào: "Cha ta tài trí hơn người học phú ngũ xa, năm đó còn là Thám hoa lang!"

      Gia Mậu vội vàng chắp tay: " Hóa ra Lâm tri phủ lại xuất thân là Thám hoa, thất kính thất kính, sau này Gia Mậu có vấn đề gì, nhất định phải tới thỉnh giáo Lâm tri phủ mới đúng!"

      Lâm tri phủ sờ râu, khẽ mỉm cười: "Dung Đại thiếu gia tám tuổi vào học, thông minh như thế, bản phủ theo kịp, đâu thể xứng với hai chữ thỉnh giáo!" Lời còn chưa dứt, nghe đến bên ngoài có tiếng bước chân, trong lòng Tương Nghi thầm , xem ra là Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân về từ học đường.

      Quả nhiên, màn cửa thoáng cái, hai thiếu niên vào, thấy trong khách sãnh ngồi đầy người, khỏi sửng sốt chút. Lâm Mậu Chân thấy Tương Nghi ngồi, mặt lộ ra nụ cười: "Lạc đại tiểu thư, hôm nay tới hả?"

      Lâm Mậu Dung lên, đón hai vị huynh trưởng vào: "Nhị ca, huynh chỉ nhớ Nghi muội muội, thấy nơi này còn có khách hả?" Nàng kéo hai người
      [​IMG]


      Chương 112:

      Đêm thu mảnh tĩnh lặng, côn trùng chiêm chiếp kêu to trong đồng cỏ, để cho đêm yên tĩnh này lộ vẻ náo nhiệt.

      vòng trăng lưỡi liềm treo nôi chân trời, rìa ngoài màu vàng nhàn nhạt có tầng đỏ thắm, như có như , cực kỳ mông lung. Dưới tàng cây trong sân đứng người, chắp tay sau lưng ngẩng đầu ngắm trăng, mà ánh mắt của , lại nhìn về gian phòng.

      Cửa nha chưa mở, ánh đèn vàng ấm chiếu màn cửa sổ bằng lụa mỏng tạo thành bóng dáng, như có người ngồi trước cửa sổ, cái tay nâng quai hàm ngưng thần suy nghĩ tâm . Đột nhiên, cửa kia "Két" tiếng mở, người dưới tàng cây kia sợ nhảy lên, lặng lẽ dời thân thể sang bên, chỉ thấy Liên Kiều ra, trong tay cầm chiếc khăn, rũ xuống, đung đưa trong bóng đêm.

      "Ca ca." Sau lưng truyền tới tiếng kêu của Xuân Hoa, Gia Mậu lấy làm kinh hãi, quay mặt , nhàn nhạt đỏ ửng tản ra mặt, thua thiệt ánh trăng mông lung này, núp phần lúng túng bất an kia.

      "Xuân Hoa, sao muội có tiếng hơi thở đến đằng sau ta, cố ý muốn làm ta sợ?" Gia Mậu giả vờ nghiêm mặt: " Muội càng lớn càng bướng bỉnh rồi, sao lại chút dáng vẻ thục nữ vậy!"

      Xuân Hoa làm cái mặt quỷ với : " Muội cũng muốn làm thục nữ, muốn làm thục nữ cũng phải chờ đến sau khi muội cập kê hãy ! Bây giờ quy quy củ củ rồi, có ý nghĩa!" Nàng nhìn chút Gia Mậu, mặt lên thần sắc nghi ngờ: "Ca ca, huynh đứng ngốc ở chỗ này làm chi? Sắp giờ Hợi rồi, cũng nên chuẩn bị nghỉ ngơi."

      Gia Mậu rầm rì : "Ta chờ Bảo Trụ tắm ra, xong tắm cái, giờ còn có thời gian, đứng đứng trong sân."

      Xuân Hoa hồ nghi liếc mắt nhìn Gia Mậu, bám theo buông: "Vậy vừa nãy huynh nhìn cái gì xuất thần vậy ? Muội tới phía sau huynh cũng phát !" Nàng nhìn cánh cửa nửa mở phía trước, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại: "Ca ca, huynh nhìn phòng của Nghi muội muội, phải ?"

      Gia Mậu quýnh lên, quay đầu : "Mới có, muội bậy!"

      "Huynh lừa gạt ai đó?" Xuân Hoa hừ tiếng, mặt lộ ra nụ cười sung sướng: "Ca ca, muội cảm thấy huynh đối với Nghi muội muội tốt khác thường! Tết năm nay về từ Nghiễm Lăng, huynh vẫn nhớ đến nàng, phải ?"

      " Muội bậy bạ gì đó?" Trong lòng Gia Mậu có mấy phần giật mình, Xuân Hoa chỉ mới bảy tuổi, hơi lớn hơn Tương Nghi chút, sao đến chuyện nam nữ này? Cũng biết quá sớm rồi! tự tay nhéo lỗ tai Xuân Hoa cái: "Còn tuổi bậy bạ, làm gì có chuyện như vậy?"

      Đầu Xuân Hoa nghiêng cái, tránh thoát tay Gia Mậu, đứng ở bên cười nhạo: "Ca ca, huynh chột dạ sao? Muội nhớ, chỉ là huynh xem nàng làm muội muội mình nhìn, muội cảm thấy huynh đối với Nghi muội muội, tốt giống như đối với muội và Đông Hoa, chuyện gì cũng nhớ nàng!" Xuân Hoa đưa ngón tay ra đếm từng cái: "Nghe hồi Tết huynh đưa Nghi muội muội áo choàng Sỉ La Ni, nghe Bảo Trụ ca ca huynh lại đưa nàng đèn lưu ly tú cầu và chuỗi ngọc, giờ nàng tới Hoa Dương, huynh xúi bẩy Thu Hoa muội muội tới mở cửa hang chung với nàng... Tự huynh xem, là phải rất nhớ Nghi muội muội sao?"

      "Ta hiểu được, muội là ngại đồ của ta đưa muội ít hả?" Gia Mậu trừng mắt nhìn Xuân Hoa, khoát tay cái với nàng: "Chớ có bậy! Giữa huynh muội chúng ta tùy tiện chút cũng còn được, vạn nhất ra ngoài, phá hủy danh dự Nghi muội muội! Bây giờ tuổi tác chúng ta còn , bậy bạ người ta cũng chỉ xem như tiểu hài tử đùa giỡn, chưa tới được vài năm, nếu là bị người nghe, chỉ sợ thấy gió là mưa."

      Xuân Hoa sờ tóc cái, cau mũi với Gia Mậu: "Ca ca, muội trêu chọc huynh chơi thôi, nhìn huynh cuống cuồng kìa! Muội chẳng qua là thấy nha hoàn thiếp thân Ngân Hoa của muội, sau khi được mẹ chỉ cho gã sai vặt, làm chuyện gì cũng nghĩ đến người kia, mỗi ngày may xiêm y thêu khăn tay cho , đối với tốt, muội thấy giống như ca ca đối với Nghi muội muội vậy đó!" Nàng tràn đầy phấn khởi đích nhích tới gần Gia Mậu, nhón chân lên đến bên tai giọng : "Nếu là Nghi muội muội có thể làm đại tẩu muội, vậy tốt, đều là người quen, thể thích hợp hơn đâu!"

      Gia Mậu trợn mắt há hốc mồm nhìn Xuân Hoa, chỉ thấy thân thể nho của nàng chạy nhanh, cái chớp mắt đến bên kia
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113:

      trận ấm áp, truyền tới từ lòng bàn tay, làm tay nàng vốn hôi lạnh lẽo từ từ ấm lên.

      Tương Nghi ngẩn người, gần như sắp ra lời, những lời này rất quen thuộc —— năm đó nàng mang bầu hài tử Gia Mậu, dùng hài tử trong bụng dụ dỗ Gia Mậu bỏ trốn với nàng.

      Khi đó Gia Mậu cái gì? "Đại vu thị, Tương Nghi, ta biết nàng mực muốn Tô Hàng nhìn chút, chúng ta dứt khoát là định cư ở chỗ đó, sau này ta còn là trưởng công tử Trường Ninh Hầu phủ, ta chỉ là nhất giới thảo dân, phụng bồi nàng cư bên bờ Tây hồ, hai người chúng ta tốt sống hết đời, nuôi dưỡng hài tử lớn lên."

      Nàng ôm lấy hông của , dán mặt vào vai , thấp giọng : "Gia Mậu, chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, vất vả mới đến cùng chỗ, luôn cảm thấy nằm mơ. Ta là sợ, là sợ vừa mở mắt liền thấy chàng nữa."

      Lệ nóng từ trong mắt của nàng cuồn cuộn chảy xuống, có lòng chua xót, có áy náy, có hướng tới.

      Khi lòng như tro tàn qua nhiều năm sau, ở kinh thành thấy Gia Mậu lần nữa, Tương Nghi phát mình thể quên như cũ, chuyện ngày xưa mồn trước mắt, có rút tia màu sắc. Trong đáy lòng nàng tự nhiên dâng lên cảm giác khát vọng, nàng muốn lại bỏ qua Gia Mậu.

      Nàng liều lĩnh cướp lấy phần cảm tình kia của Gia Mậu, quên mất nam nhân có gia đình, lợi dụng tín nhiệm và đồng tình của Gia Mậu với nàng, nàng quyến rũ , có hài tử của . Gia Mậu biết nàng có bầu, cuối cùng quyết định vứt bỏ Trường Ninh Hầu Phủ, bỏ trốn với nàng.

      Nàng tựa vào trước ngực Gia Mậu, thực tế chút nào, hạnh phúc này quả thực làm cho nàng cảm thấy mờ mịt, nơi xa truyền tới tiếng hát du dương, mức độ tiếng kia càng ngân càng cao, đến chỗ cực cao, phảng phất lập tức đứt rời. Ngậm nước mắt nhìn Gia Mậu, nụ cười của nàng so với khóc còn khó coi hơn, nụ cười bên mép cứng ngắc, từ từ khóc thành tiếng.

      Gia Mậu ôm nàng vào ngực, dịu dàng vuốt tóc nàng, thấp giọng bên tai nàng: "Đừng sợ, có ta ở đây!"

      Những lời này, lại lần nữa ra từ trong miệng Gia Mậu, bỗng nhiên Tương Nghi có chút tâm hoảng ý loạn, trong đầu nàng bỗng nhiên xuất suy nghĩ —— Gia Mậu, phải sống lại giống nàng chứ? Nếu sao có thể thay đổi lớn như vậy, hơn nữa sao biết ra câu kiếp trước chứ?

      thử thăm dò mình sao? Tương Nghi ngẩn người ta đó, thân thể cứng ngắc, thể tin được ý nghĩ của mình vừa nãy.

      cũng sống lại?

      , , ! Tương Nghi thống khổ nhắm hai mắt lại, sao Gia Mậu có thể chết! Kiếp trước nàng giường sinh, liều mạng dùng hơi sinh hạ con của bọn họ, nàng buông tay nhân gian lại trở về mùa đông lần đầu gặp Gia Mậu.

      Chẳng lẽ Gia Mậu cũng là đuổi theo nàng cũng rời trần thế sống lại lại sao? Tương Nghi chỉ cảm thấy cổ họng bị lấp kín, nếu là Gia Mậu có ở đó, con của bọn họ sao? Hài tử sống sót sao? Tương Nghi nhắm hai mắt lại, trong lòng thống khổ giùng giằng, nàng muốn tin tưởng này, cũng muốn xen vào chuyện trước kia, nàng chỉ là Lạc Tương Nghi vừa mới từ ra khỏi Lạc gia Nghiễm Lăng, nàng muốn bắt đầu lại, quên tất cả.

      " nương!" Liên Kiều chen tới từ trong đám người: "Cũng còn may cũng còn may, ngài việc gì, dọa hỏng ta rồi!"

      Tương Nghi nhanh chóng rút tay từ trong bàn tay Gia Mậu ra, dắt tay của Liên Kiều: "Con ngựa kia rốt cuộc thế nào?"

      "Ta cũng biết, nghe bọn họ là có văn kiện khẩn cấp gì đó, phải đưa theo lối tắt." Liên Kiều oán hận : "Cho dù có văn kiện khẩn cấp, cũng nên vội vàng như vậy, vạn nhất đạp hỏng người nên làm cái gì!" Nàng cười tiếng với Gia Mậu: "Dung Đại thiếu gia, nhờ có ngươi che Nương."

      Bảo Trụ biểu thị phục: "Ta cũng ra tay, Liên Kiều nhìn thấy hả? Vừa nãy ta dùng sức chận người phía trước lại, nếu bọn họ chen qua, đạp phải Xuân Hoa Thu Hoa và Tương Nghi nguy rồi."

      "Khí lực Tam thiếu gia là lớn." Phương tẩu ở bên khen ngợi: "Ta thấy ngươi xuất thủ đẩy eo người kia, nếu người đó
      [​IMG]


      Chương 114: Thân thích cười vui vẻ

      Hẻm Hồ Đồng nhà chỉ có năm nhà, quá lớn, cũng quá .

      Lúc Tiền lão thái gia còn trẻ, thích lầu xanh, đầu óc nóng lên, len lén tiêu số bạc lớn chuộc thân cho nàng, còn mua nhà chỗ này để nàng vào ở. Sau người nhà biết chuyện này, cắt bạc của Tiền lão thái gia, lầu xanh kia thấy mấy tháng kim chủ đưa đồ trang sức ngân lượng, lập tức ngoài ra tìm nhà khác, làm di nương phú thương, đến phía nam, cũng trở lại nữa.

      Tòa nhà này để trống năm, cuối cùng Tiền lão thái gia chặt đứt niệm tưởng với kia, những vẫn nỡ bán , lấy đến cho thuê, hàng năm ít cũng cho mướn được chừng ngàn lượng bạc, cho mướn sắp được 30 năm, cũng coi như là khoản bạc lớn, khi chia nhà cũng có công dụng.

      Cậu hai Tiền Mộc Thần và cậu ba Tiền Mộc Nghiêu đều là người tính tình thành , ăn vụng về, biết cha thiên vị, có cũng có cách nào cạnh tranh mấy phần chỗ tốt cho mình, đàng hoàng lấy được số thứ mang ra khỏi Tiền phủ. Huynh đệ hai người thảo luận chút, cũng ngoài ra mua phòng ốc, dứt khoát cùng nhau chung sống, tường rào cũng xây, hai nhà ở trong vườn, mặc dù hơi chen chúc, nhưng lại vui vẻ hòa thuận, từ sáng sớm đến tối nghe thấy bên trong hô bằng dẫn bạn tất cả đều là tiếng cười trẻ thơ.

      Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu mỗi người cũng được chia hai cửa hang và mấy vạn lượng bạc, rất là kinh hỉ, chẳng qua là vợ hai người cũng hơi vừa ý: "Đại ca chia được vườn lớn như vậy, còn có năm sáu cửa hàng, cửa hàng điền trang còn dư lại đều là để lại cho đứa con đó, tâm này cũng là thiên đến chân trời !" [ý là quá thiên vị]

      Hai người cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể khuyên phu nhân của mình: " có cách nào, con cả con út luôn luôn tốt hơn! Chờ chúng ta thi đậu cử nhân, sau này tự nhiên cho các ngươi sống những ngày an nhàn!"

      Lý thị và Lưu thị liếc mắt nhìn nhau, quả thực hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng biết phu quân mình là người tâm tính thế nào, chỉ có thể yên lặng chịu đựng thôi. Lý thị và Lưu thị thương lượng trong tối: "Đệ muội, bây giờ bọn còn , bạc trong tay chúng ta tiết kiệm còn đủ tiêu, nhưng chờ trưởng thành đến lúc nghị hôn, chỉ sợ trong tay rất khó khăn."

      Lưu thị nhíu mày : "Sao lại phải, chúng ta nên suy nghĩ chút, cửa hàng này làm thế nào mới có thể làm ra nhiều bạc mới đúng, Nhị tẩu ngươi cũng còn khá, chỉ có nam nữ, bây giờ trong bụng ta lại thêm đứa, đúng là làm người buồn bực."

      Dù oán trách hay than phiền, thời gian vẫn qua, cũng chỉ có thể từ từ tìm cách. Năm nay hai người Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu tham gia thi Hương, chờ yết bảng, ở trong nhà đứng ngồi yên, trong lòng trong bụng, mỗi ngày đều lạy linh vị khổng thánh vô số lạy, nhan thơm trong nhà dự cũng đốt sạch rồi.

      Hôm nay Lý thị ra ngoài mua nhang đèn về cho bọn họ, lại vô tình gặp Tương Nghi, trở lại chút với Tiền Mộc Thần, gật đầu liên tục: "Phải, phải, dĩ nhiên phải bảo cháu ngoại tới dùng cơm, nếu là có người chăm sóc, ở với chúng ta là được."

      Lưu thị nghe Tương Nghi tới, cũng rất là vui vẻ, vội vàng an bài nữ đầu bếp mua thức ăn tới tốt hơn: "Chỉ chớp mắt cũng có mấy tháng thấy Tương Nghi rồi, biết giờ là dáng vẻ gì rồi, lần trước gặp nàng... đúng là làm người thương !"

      Lần trước thấy Tương Nghi, nàng tiến thối hợp lễ, chút cũng giống chỉ là hài tử bảy tuổi, trong lòng Lưu thị
      [​IMG]

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115: Ngày lành tháng tốt cửa hàng khai trương

      Khí trời tháng chín coi như tốt, các thợ mộc khẩn trương làm việc, cuối cùng trong tháng tu sửa xong cửa hàng làm thêu phường, Tương Nghi mời Lâm phu nhân đề ba chữ to "Trân Lung phường", chọn ngày hoàng đạo treo bảng hiệu lên, coi như khai trương Trân Lung phường.

      Bên Trân Lung phường này ngược lại phí bao nhiêu thời gian, dựa theo phong cách hai cửa hang bên Giang Lăng và Nghiễm Lăng mà làm. Đồ vật cũng là phân phối xong, chuyến hàng đầu tiên là do Phương tẩu tự mình áp tới, có chút may nào.

      Đồ vật bày trong Trân Lung phường được nhiều, nhưng vật nào cũng là tinh phẩm. Ở trung tâm là món đồ cưới muốn bán năm trăm lạng bạc ròng đó, Tương Nghi giao phó thợ mộc làm giá gỗ đem treo y phục kia dựa vào tường, dùng hai giấy đè góc giá y đứng thẳng cái giá, món giá y đó trong nháy mắt sáng lên, thêu thùa tuyệt đẹp và vụn kim cương kết hợp càng tăng thêm sức mạnh, đón mặt trời bên ngoài tiến vào, phát ra ánh sáng lóa mắt.

      bên giá y là bức bình phong, thêu là Phú Quý mẫu đơn, nếp nhăn mỗi cánh hoa như có thể nhìn ra, nhụy hoa vàng nhạt chính giữa như đứng trong gió thu, duỗi tay lần mò, điểm vàng nhạt kia phảng phất biến mất thấy gì nữa. Bột phấn trắng đỏ mẫu đơn hoà lẫn lá xanh dưới đáy, bên cạnh còn có con bươm bướm bay lượng, trong gió thu phiến lên luồng hương thơm tho.

      Khai trương rất đơn giản, Tương Nghi có ý định làm nghi thức đặc biệt gì, chỉ cho phép thả mấy tràng pháo nổ, mời Lâm phu nhân tới cắt băng xong rồi, nghĩ đến Lâm phu nhân mời dàn cổ nhạc tới, diễn tấu sáo và trống hấp dẫn người cả con phố tới, toàn bộ vây trước Trân Lung phường chỉ chỉ trỏ trỏ: "Là thêu phường!"

      "Đúng vậy đúng a! Hoa Dương còn chưa có chính thức mở thêu phường đâu, sớm vài năm có người mở qua, cũng đủ tiền công nuôi thêu nương, sao còn có người đỡ lấy gió hiểm này mà mở thêu phường?" Có người lắc đầu than thở: "Chỉ sợ lại giống như phía mấy nhà trước kia kiếm được bạc chỉ có thể đóng cửa thôi!"

      "Lời này cũng đừng ra." Có người tuổi trẻ đứng ở nơi đó đánh giá Lâm phu nhân đứng ở cửa: "Người ta nhưng là ngay cả Tri phủ phu nhân cũng mời tới, chỉ sợ là bỏ ít tiền vốn! lâu trước đây ta qua Giang Lăng, nghe bên kia có thêu phường buôn bán rất là tốt, tên là Trân Lung phường, giống y danh tự này, chẳng lẽ là chi nhánh hay sao?"

      "Cửa hàng phải kiếm tiền, chủ yếu dựa vào hàng tốt, giá cả hợp lí, phải có thể mời Tri phủ phu nhân tới là có thể kiếm được bạc!" Có người khe khẽ bàn luận đến: " Chờ đến thấy hàng biết rồi!"

      Tiếng nghị luận ở đó nhiệt nhiệt nháo nháo liên tiếp trong tiếng cổ nhạc, có lúc nghe , còn phải gân giọng lớn tiếng kêu to, khỏi đôi lời rơi vào lỗ tai Tương Nghi, nàng đứng đó, mặt có nửa thần sắc khác thường, chẳng qua là hơi cười, đánh giá chung quanh, như những nghị luận kia có nửa phân quan hệ với nàng.

      Nhưng trong lòng Lưu ma ma có vài phần nhút nhát, đưa tay đẩy Thúy Chi cái: "Sao ta yên tâm được thế này."

      Tuy nương có chin vạn lượng bạc, nhưng gần đây sửa sang ba cửa hàng, sai biệt lắm rồi ba, bốn ngàn lượng, nếu cửa hàng kiếm được tiền, chỉ là dựa vào kia chin vạn lượng bạc ăn mà làm, vậy phải chuyện tốt, sau này nương xuất giá làm sao bây giờ? Đồ cưới ít nhà chồng xem thường nên làm cái gì?

      Thúy Chi lắc đầu cái với Lưu ma ma: "Ma ma, đừng có gấp, trước nhìn kỹ hẵn ." Thấy Tương Nghi bộ tính trước kỹ càng, Thúy Chi luôn cảm thấy trong lòng thực tế, dù thế nào, chung quy nương cũng nhìn chuẩn hơn mình và Lưu ma ma muốn chứ ? hai tháng này, ba cửa hàng kiếm được ba mươi lượng bạc, nương mở thêu phường còn có thể kiếm tiền, tháng cũng nên có thể làm ra mấy chục lượng bạc, nhìn những thêu phẩm kia tinh xảo như vậy, nàng cũng tin có ai mua.

      Lâm phu nhân, cầm trong tay cây kéo nhìn Tương Nghi: "Sao đây? Giờ lành tới chưa?"

      Tương Nghi gật đầu cái: " tốt là Thần chính, cũng xấp xỉ, chưa đủ nén nhang."

      "Vậy chúng ta chờ chút ." Lâm phu nhân đem cây kéo để xuống: "Dù thế nào cũng phải chờ giờ lành."

      chuyện, nghe thấy có tiếng chiêng trống từ xa truyền tới, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy đến bên kia cặp đại sư tử, khi thành cánh cung, khi dựng đứng hai chân, phía trước có người ném cái

      [​IMG]



      Chương 116

      Tả phủ Thành đông, là nhà bán vải nổi danh Hoa Dương, đặc biệt bán đủ loại tơ lụa thượng phẩm, trong thành Hoa Dương có ít nhà giàu may xiêm y trong nhà, đều trực tiếp cửa hàng kêu người đưa tơ lụa đến cửa chọn lựa.

      Vân ma ma bên người Lâm phu nhân lần lai lịch Tả phủ kia, Thúy Chi nghe xong hơido dự: "Nếu buôn bán tơ lụa, cảm thấy chúng ta Trân Lung Phường cướp chuyện làm ăn của cửa hàng các nàng chứ? Trong thành Hoa Dương có thêu phường, trong tiệm tơ lụa cũng dự bị thêu nương."

      Tương Nghi cười cười: "Việc này có gì đáng ngại, dù sao các nàng dự sẵn thêu nương cũng chỉ là hợp tác làm ăn, phải việc chính, ta nghe ngóng, thêu nương thêu bộ y phục, cũng chỉ hai lượng bạc, kỹ năng thêu tốt hơn chút, hoa văn phức tạp chút, năm lượng bạc là nhiều. Trừ cho bạc khổ cực cho thêu nương, bộ y phục cửa hang lấy vào tay còn có thể có bao nhiêu?"

      Lâm phu nhân tán dương gật đầu: "Ngươi rất đúng, những tiệm tơ lụa kia, đúng là dựa vào thêu nương kiếm tiền, chuyện này cần lo lắng, Tả phu nhân kia là người linh hoạt, nếu nghe ta muốn thấy nàng, tự nhiên tới."

      Lâm Mậu Dung kéo lỗ tai Tương Nghi cắn cắn, xuy xuy đích cười: " Nhà Tả phu nhân có mấy đứa con , tuổi tác cũng sắp đến lúc nghị hôn rồi, năm ngoái Tả phu nhân kia còn tới nhà chúng ta, muốn mẫu thân của ta cho nàng con rể tốt đây! Cũng biết vị hôn Tả đại tiểu thư kia quyết định chưa, nếu định, chừng vị đại tiểu thư kia tới nhìn giá y này động tâm tư đây!"

      "Tả gia quả rất có tiền, chỉ sợ năm trăm lạng bạc ròng đối với nhà các nàng mà , coi vào đâu." Lâm phu nhân khẽ mỉm cười: "Nhìn xem vị Tả đại tiểu thư kia có thể tới ."

      Đại tiểu thư Tả gia cập kê năm ngoái, tập trung tinh thần muốn lấy quan gia, năm ngoái Tả phu nhân còn đặc biệt tới thăm Lâm phu nhân, nhìn xem nàng có thể dắt hồng tuyến , đến Tri phủ nha môn mấy vị thôi quan thay nàng chọn người hợp ý —— ra Tả phu nhân liếc tới trưởng tử Lâm Mậu Thâm của Lâm tri phủ, nhưng Lâm phu nhân vẫn tiếp chiêu, tuổi tác con trai của nàng hơn Tả đại tiểu thư nửa tuổi, mực nghiên cứu đường quan, sao có thể vội vội vàng vàng đính hôn cho ?

      "Lâm phu nhân, trong lòng Tương Nghi suy nghĩ chuyện." Tương Nghi nhìn Lâm phu nhân mặt đầy hòa khí, chuyện mình mới vừa suy nghĩ ra: "Đồ trong Trân Lung phường đúng là đắt chút, những quản kia thể tùy tiện quyết định mua số lớn hàng, bằng mấy ngày nữa ta đưa thiệp mời đến các Phủ , mời những phu nhân tiểu thư tới xem chút?"

      Lâm phu nhân trầm ngâm tiếng: "Chủ ý này của ngươi tệ, cải lương bằng bạo lực, dứt khoát hôm nay , thừa dịp ta còn ở trong cửa hang của ngươi đầu, gọi các nàng qua tới nhìn chút."

      Lâm Mậu Dung nghe xong gật đầu ngừng: "Mau mau mau mau, mau mau mua ít thiệp mời tới, ta tới cho muội biết trong thành Hoa Dương này nhà nào có tiền, viết xong để cho Vân ma ma và Tuyết Châu đưa."

      Tần ma ma hai lời, vội vàng nhấc chân mất, lâu lắm mang ra chồng thiệp mời đỏ thẫm thiếp vàng trở lại: " nương, ta mua năm mươi, đoán chừng cũng xê xích nhiều." Nao miệng ra bên ngoài cửa hàng: "Bên ngoài lại làm cuộc làm ăn, có vị lão gia tốn ba mươi lượng bạc mua món đồ trang trí, Lưu ma ma và Thúy Chi vui mừng cười miệng khép lại được."

      Trân Lung Phường có các thứ, yết giá và giá mua sai biệt lắm là tăng lên gấp đôi, như vậy cách khác, bán món đồ


      [​IMG]


      Chương 117: Trân Lung Phường sơ khai đại cát

      Ánh mắt của Tả phu nhân híp thành cái khe, nhìn Tương Nghi chẳng qua là cười: "Đây là con nhà ai, làm sao lại xinh đẹp mặn mà như vậy? Khó trách Lâm phu nhân muốn nhận nàng làm con nuôi, ta nhìn cũng , chẳng qua là thể cướp với Lâm phu nhân, nếu Lâm phu nhân mở miệng, ta nhất định mở cái miệng đó nha!"

      Tương Nghi biết nàng chẳng qua nịnh nọt miệng, cũng thuận thế lộ ra thần sắc vui mừng: "Tả phu nhân quả thực quá khách khí, Tương Nghi đâu có tốt như vậy, mà được Tả phu nhân coi trọng?"

      "Tả phu nhân, Tả phủ các ngươi tiểu thư ít, chung quy là có sáu bảy rồi, ngươi nào còn có thời gian nhận con nuôi?" Lâm phu nhân chỉ hơi cười: "Ta chỉ có mình Dung nhi, lại nhận thức con làm chị em với nàng, cũng là vừa vặn!"

      Nghe lời này, Tả phu nhân ngượng ngùng cười cười: "Ta cũng chỉ đoạt cùng Lâm phu nhân."

      Người với người thể so sánh, hạ thấp xuống tức chết người.

      Trong lòng Tả phu nhân hơi ngậm vị chua, nhìn Lâm phu nhân ngồi đoan đoan chính chính, đúng là hâm mộ, mệnh người ta tốt, phu quân mới bốn mươi là Tri phủ chính tứ phẩm, hết lần này tới lần khác còn có di nương tiểu thiếp, ba đứa con đều bò ra từ trong bụng của nàng, mà người trong nhà mình, chẳng qua chỉ là mở tiệm tơ lụa kiếm được chút bạc, lần hai lần mang người vào trong nhà, ba con trai thứ bốn đứa thứ nữ ra, mình nghĩ chút đến chuyện này là sốt ruột!

      Năm ngoái tiết lộ với Lâm phu nhân muốn tìm nhà tốt cho con mình, công khai ám hiệu mấy hồi, nghĩ là kia trưởng công tử Lâm Mậu Thâm của Lâm phủ, nghĩ tới Lâm phu nhân tiếp chiêu, chỉ kéo căn tuyến cho mình, tiến cử vị công tử thôi quan trong nha môn Tri phủ.

      Mặc dù thôi quan cũng là chính thất phẩm, nhưng cùng so với Tri phủ chính tứ phẩm, đây chính là mây với bùn, Tả phu nhân hơi phiền muộn, nhưng lại có cách nào, người ta dầu thấm muối tiến, mình cũng thể mặt dày hôn con , tiết Đoan Dương năm nay hạ quyết tâm cho con và công tử kia nhìn nhau cái trở về.

      Tả đại tiểu thư xinh đẹp, vị Đoàn công tử kia cũng thanh tú, hai người trẻ tuổi gặp mặt rất hài lòng, người lớn hai nhà cũng rất hài lòng. Đoàn thôi quan nghĩ tới đồ cưới con dâu, miệng cũng sắp chảy nước miếng, Tả phu nhân cảm thấy gả con vào nhà quan lại, cuối cùng cũng là thoát khỏi danh thương nhân, cuối cùng thỏa mãn tâm nguyện, hai nhà lập tức thương lượng ngày tháng kết hôn.

      Con của mình trong mắt người khác là gả cho lang quân như ý, nhưng Tả phu nhân hơi phiền muộn, thấy Tương Nghi cười kiều đứng ở nơi đó, trong lòng than thở, tiểu nương này sao lại vào mắt Lâm phu nhân, muốn nhận làm con nuôi, ngày tháng sau đó tốt hơn nhiều.

      "Nghi muội muội, lần này muội đúng là muội muội ta." Lâm Mậu Dung kéo lại tay Tương nghi, cười ánh mắt tìm thấy: "Mẹ, mẹ cũng thể đơn giản nhận Nghi muội muội như vậy, dù sao phải chọn ngày tháng tốt mời bữa cơm mới được."

      Lâm phu nhân giận trách nhìn nàng cái: "Mẹ của con ngay cả cái này cũng biết? Dù sao ta với cha con phải thương lượng qua mới quyết định, con yên tâm, ta bạc đãi Tương Nghi."

      Lúc này Lâm Mậu Dung mới yên lòng, dán lỗ tai Tương Nghi giọng : "Sau này chúng ta thành tỷ muội."

      Tương Nghi thi lễ cái với Lâm phu nhân: "Đa tạ phu nhân chăm sóc." Đứng dậy, nhìn mặt Lâm phu nhân đầy từ ái, nhưng trong lòng hơi do dự, Lâm phu nhân chợt ra muốn thu mình làm con nuôi, chẳng lẽ chẳng qua chỉ vì nàng hợp ý Lâm Mậu Dung? Nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy


      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118: Có đồ tốt lo phương pháp

      "Tốt lắm tốt lắm, Tả đại tiểu thư mặc y phục xong rồi!" Giọng vui mừng của Liên Kiều truyền vào từ bên ngoài, mặt mày đỏ bừng vui vẻ xuất ở cửa: "Quá đẹp, đúng là quá đẹp! Ta sống tới bây giờ chưa thấy qua vị tiểu thư nào đẹp như vậy!"

      Liên Kiều vốn muốn cho tới bây giờ chưa thấy y phục đẹp như vậy, chỉ là nghĩ phải nịnh nọt Tả đại tiểu thư nhiều nhiều, để cho nàng càng muốn mua y phục này, nên mới đổi lời thành chưa thấy tiểu thư nào đẹp như vậy.

      Tả phu nhân thấy dáng vẻ kia của Liên Kiều, cặp mắt sáng lên, câu kia hình như xuất phát từ chân tâm, trong lòng cũng vui vẻ, đều con giống mẹ, mình đúng là mỹ nhân đây. Nàng cười đứng lên, trong miệng khiêm tốn: " Người đẹp hơn Hạnh nhi nhà ta có nhiều lắm, chẳng qua là ngươi chưa thấy thôi."

      " chút , để cho ta cũng nhìn vị tiểu thư Thiên tiên này chút." Lâm phu nhân cũng đuổi theo tham gia náo nhiệt, Tả phu nhân thích đến cả lòng bàn chân cũng ngứa ngáy: "Cùng nhìn chút."

      Vừa mới ra ngoài phòng, Trân Lung phường vào mấy người, thấy Lâm phu nhân rối rít hành lễ: "Lâm phu nhân, hôm nay nghĩ thế nào muốn mời tới thêu phường này tụ họp vậy?" Vừa chuyện, vừa quan sát đồ vật để trong Trân Lung phường, trong mắt khỏi toát ra thần sắc hâm mộ.

      "Lưu phu nhân, Phương phu nhân, các ngươi tới là nhanh, thiếp mời mới đưa ra, người tới rồi." Lâm phu nhân cười tiếng, chỉ chỉ Tương Nghi bên người: "Đây là thêu phường con nuôi ta mở, sau này mọi người có muốn mua cái gì, có thể tới nơi này nhìn chút, cái gì cũng tinh xảo cả."

      Lưu phu nhân và Phương phu nhân tò mò đánh giá Tương Nghi, thấy tiểu nương ngây thơ đứng ở nơi đó, nàng hết sức đẹp mắt, tinh xảo đặc sắc như thủy tinh vừa ngạc nhiên lại vừa thán phục, tiểu thư như vậy, lại có thể mình đảm đương phía mở thêu phường!

      "Tú đồ trong đây là đẹp mắt, thêu như vật sống vậy." Phương phu nhân vội vàng nịnh nọt câu, thấy Tả phu nhân đứng sát Lâm phu nhân, cười hỏi "Tả phu nhân tin tức linh thông , sao lại biết Lâm phu nhân ở trong Trân Lung phường này? Đuổi tới sớm như vậy?"

      Tả phu nhân ngạo mạn ngẩng đầu lên : "Cửa hang này mới mở cửa, quản nương tử trong phủ chúng ta tới mua đồ! Giờ Hạnh nhi nhà ta thử áo cưới, chuẩn bị mua y phục của Trân Lung phường về mặc trong hôn lễ của nàng."

      Nghe những lời này, Tương Nghi yên lòng, Tả phu nhân lời này, bất kể giá ynăm trăm lạng bạc ròng này nàng có mua , ít nhất giá y của Tả đại tiểu thư tóm lại là do Trân Lung phường làm ra.

      "Giá y này còn có thể thử trước thời hạn lâu như vậy? Cùng nhìn chút." Lưu phu nhân khá cảm thấy hứng thú: "Ta thấy rồi chờ lúc Kiều nhi ta lấy chồng, cũng tới Trân Lung phường mua món."

      Mọi người hò hét ầm ỉ đoàn, về phòng bên trái, Liên Kiều đẩy cửa ra: "Các vị phu nhân mời xem, đây có thể vị mỹ nhân tuyệt thế ?"

      Hai mắt tỏa sáng, giống như có vòng mặt trời đỏ dâng lên, mọi người nhìn Tả đại tiểu thư đứng giữa phòng, đôi mắt thể dời di, nàng đẹp đến mức mọi người ra lời.

      Đều làm dâu là lúc nữ tử xinh đẹp nhất, Tả đại tiểu thư mặc giá y đẹp hơn lúc mới vào 3 phần, cả người nàng được món y phục đó làm nổi bật lên môi đỏ răng trắng, đôi mắt như ngậm xuân thủy, biết nhìn về phía nào. Giá y đỏ thẫm như ngọn lửa càng làm nàng nổi bật hơn, hai phượng hoàng thêu thùa người theo cánh tay nàng nhàng nâng lên, cũng chậm rãi giương cánh bay, vĩ linh dài như muốn bay ra từ trong giá y, mang theo gió mát nhàng khoan khoái bay về phía cửa.

      Bảo thạch được ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên thấu vào chiếu tỏa sáng lấp lánh, đất có từng điểm từng điểm sáng chói, lung lay thoáng động, Liên Kiều đưa chân ra đạp những cái bóng kia, cười hì hì : "Tả đại tiểu thư, ngươi đừng động, để cho ta lên viên lại


      [​IMG]

      Chương 119

      Tháng mười gió thu dần dần lạnh, người đường cũng mặc thêm áo kép, lá rụng đầy đường, bị gió thu thổi bay bay lên cao, lại khoan thai chậm rãi hạ xuống, đầy đất vàng óng hạt màu nâu, nhìn hơi có dấu hiệu xuống.

      Trong Trân Lung phường cũng có nhiều người, nhưng tiểu nhị vẫn người người có tinh thần, theo bên người khách giới thiệu cho bọn họ thêu phẩm trong cửa hàng: "Đồ trang trí này là hàng mới đến, bộ bốn bức, mai lan cúc trúc, treo trong thư phòng rất thích hợp. Khách quan ngươi nhìn lá trúc này xem, thêu là linh hoạt, giống như vậy?"

      Tiền công bọn tiểu nhị trong Trân Lung phường là mỗi tháng hai lượng, như giá thị trường các cửa hang khác trong Hoa Dương, nhưng Tương Nghi tinh tế hỏi qua Phương tẩu và Tần ma ma, Dương lão phu nhân cho tiền công tiểu nhị thế nào —— nàng qua Du Nhiên nông gia mấy hồi, bọn tiểu nhị nơi đó người nào cũng rất nhiệt tình, mặt luôn treo tươi cười, giống như có chút mệt mỏi nào, có tinh thần hơn tiểu nhị trong những cửa hàng khác của Hoa Dương.

      Hỏi qua Tần ma ma và Phương tẩu, lúc này Tương Nghi mới biết, hóa ra tiểu nhị trong cửa hàng Dương lão phu nhân đều khoản bạc khác, làm thành bao nhiêu vụ làm ăn, vậy căn cứ số lượng đó mà phát thêm ngân lượng, cách khác tháng này kiếm lời ngàn, bọn tiểu nhị mỗi người có thể lấy thêm lượng bạc, có lượng bạc khen thưởng này, bọn tiểu nhị người người tinh thần gấp trăm lần, đối đãi khách cũng thân thiện khác thường, chỉ cần người khách vào, bọn họ cũng dốc toàn lực ứng phó, dùng hết tất cả vốn liếng cũng phải làm thành cuộc làm ăn.

      Tương Nghi cảm thấy chủ ý này tốt, với bốn tiểu nhị trong cửa hàng phen —— mỗi người mỗi tháng hơn lượng bạc, quả thực coi là nhiều, chỉ cần bọn họ chịu toàn lực làm việc, mỗi tháng mình phát thêm bốn lượng bạc có quan hệ gì!

      Nhất định là Dương lão phu nhân có chiêu số của mình, Tương Nghi cảm thấy mình hẳn là nên hỏi học thêm, chỉ cần mình tình nguyện phát huyền diệu bên trong, thế gian này hẳn có quá nhiều chuyện khó hiểu. Ở chung với Tần ma ma và Phương tẩu gần nửa năm, Tương Nghi cảm thấy mình học được ít thứ, đầu cũng tốt hơn rất nhiều, lúc rỗi rảnh nghĩ đến kiếp trước của mình, mới giật mình phát mình làm ít chuyện ngu xuẩn, hết lần này tới lần khác lúc đó mình còn đắc chí.

      Đời này, có ít biến hóa, ít nhất nàng có Dương lão phu nhân chỉ dẫn nàng từng bước lên con đường cẩm tú kia. Tương Nghi biết mình có thể đạt tới mục đích , nhưng nàng lại cảm thấy trong lúc phấn đấu giãy giụa dọc theo con đường này, phong cảnh trải qua là đẹp nhất.

      Trải qua những chuyện khác, nàng dần dần thay đổi, nàng còn là mình ban đầu.

      Trong Trân Lung phường mời cái chưởng quỹ, Tần ma ma và Phương tẩu bên Trà Trang kia xem tu sửa, bởi vì viện kia phải chỉnh tu tốt, làm ra cái đình , cho nên tiến trình hết sức chậm, trì hoãn hai tháng mới sắp kết thúc công việc.

      Tương Nghi ngồi trong phòng, cầm quyển sách trong tay, nhưng trong lòng lại nhớ nhung chuyện trong cửa hang đằng trước, hôm nay Trân Lung phường vừa vặn khai trương tháng, chưởng quỹ và Tần ma ma tính toán, qua lát biết tháng này kiếm bao nhiêu bạc.

      tháng qua, làm ăn có nhiều có ít. Ngày tốt nhất là ngày khai trương ấy, kém nhất, chừng mấy ngày cũng có người tới mua đồ, cũng chỉ tới nhìn chút, hỏi giá cả rồi lắc đầu ra. như vậy, mỗi ngày tổng hội bán ba


      [​IMG]


      Chương 120: Chuyện nhận thân bụi bậm lắng xuống

      "Nghi muội muội tới!" bóng dáng màu đỏ tươi mới chạy vội tới chỗ nàng.

      Tương Nghi đứng đường mòn đá xanh, nhìn Lâm Mậu Dung mặt lộ đầy vẻ cười, trong lòng rung động, vị Lâm đại tiểu thư này đúng là thẳng thắn, thích và chán ghét đọng mặt, cho tới bây giờ giấu ở trong lòng, lui tới với nàng, hết sức thoải mái, hoàn toàn cần phải đề phòng nàng sau lưng ám toán mình.

      Lâm Mậu Dung mặc áo kép đỏ thẫm, lộ ra hai ống tay áo màu xanh nhạt, bên dùng thêu tuyến màu tím nhạt thêu ra vòng hoa đinh hương. Trong tay nàng cầm cái khăn tay, chạy đến trước mặt Tương Nghi, mở khăn ra cho nàng nhìn: "Nhìn khăn ta dựa theo bản thêu trong cửa hang muội thêu ra."

      Tương Nghi cúi đầu nhìn, đóa hoa tú cầu ngay góc khăn tay, màu tím nhàn nhạt càng lúc càng nhật, đến chỗ đỉnh nhọn cánh hoa, nhạt đến thấy màu sắc. Mặc dù châm pháp kia vẫn còn có chút non nớt, dù sao hoa hình ra, tiếp tục luyện tập, thời gian sau nhất định có thể thêu ra hoa hình tinh xảo.

      " tệ tệ." Tương Nghi tán dương Lâm Mậu Dung phen: "Qua năm ta cũng phải bảo thêu nương trong Trân Lung phường dạy ta thêu."

      "Mỗi ngày ngươi ngay trong Trân Lung phường, còn dễ học?" Lâm Mậu Dung nắm tay Tương Nghi về phía trước: ", chúng ta gặp mẹ."

      Nàng cực kỳ tự nhiên, như Tương Nghi là muội muội ruột của nàng vậy, Tương Nghi nghe vào trong tai, trong lòng còn có do dự, chẳng qua là cũng ra mặt, cùng Lâm Mậu Dung ra khỏi vườn.

      Hôm nay đúng dịp là ngày Lâm tri phủ hưu mộc, và Lâm phu nhân ở trong vườn phẩm trà, nghe Tương Nghi ngày Trà Trang Thúy Diệp khai trương, muốn mời qua cắt băng, cũng rất là vui vẻ: "Ngày mai ta nhất định tới chuyến."

      Lâm Mậu Dung nằm bên cạnh bàn, đưa cổ nhìn ngọn đèn bút lông bằng lông thỏ: "Mẹ, nước trà này phải giống thường sao? Khác nhau ở chỗ nào chứ?"

      Lâm tri phủ cười sờ đầu cái Lâm Mậu Dung: "Con là tâm tĩnh, ở đâu là chuyện đơn giản như vậy? Sau này ngoại trừ thêu, con phải theo mẹ học trà thuật, cũng dễ làm lòng của con trầm xuống."

      Lâm Mậu Dung kéo râu Lâm tri phủ cười hì hì: "Chẳng lẽ học trà có thể làm lòng của con trầm xuống? Con thấy khó đó, Dung nhi vốn chính là người kiên nhẫn mà!"

      "Con hẳn là học Tương Nghi chút, nàng hơn con nửa tuổi, lại trầm ổn như vậy." Lâm phu nhân đưa ngọn đèn bút lông bằng lông thỏ cho Lâm tri phủ: "Phu quân, đây là lá trà Tương Nghi đưa tới, chàng xem xem nào."

      Lâm tri phủ nâng ly trà lên nhìn cái, chỉ thấy ly trà vàng óng, chiếu bóng dáng mặt trời, sáng sủa, lá trà bên trong chìm chìm nổi nổi, mang theo nhung tơ vàng tinh tế, làm cho ly trà có vẻ vô cùng mềm mại. Lâm tri phủ cúi đầu uống hớp nho , vị ngọt nhàng khoan khoái nảy sinh từ đầu lưỡi, nhắm mắt, qua nửa ngày mới khen tiếng: " Tốt tốt tốt, quả nhiên mùi vị tốt!"

      Tương Nghi thấy Lâm tri phủ khen trà này tốt, trái tim mới để xuống.

      Nàng biết về lá trà nhiều, bây giờ mười loại lá trà trong Trà Trang Thúy Diệp, tất cả đều xuất xứ từ trà sơn trà vườn của Dương lão phu nhân. Ban đầu nàng


      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :