1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu hoàng gia - Bạc Mộ Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Xem cuộc vui


      Tiêu Đạc tiến lên ôm eo của nàng, cảm khái : "Bé ngốc, như vậy rất tốn kém."

      "Lục Lang." Phượng Loan nhìn , trong đôi mắt sáng lấp lóe ánh sao sáng chói, "Ta là người của chàng rồi, chẳng lẽ còn muốn phân chia lẫn nhau? Chàng đối với ta có tình, ta đối với chàng cũng có ý, còn cái gì đưa được? Còn cái gì nỡ?"

      Lời của nàng chân thành tha thiết, ánh mắt thanh tịnh như nước, khiến người xúc động.

      đời này, ai hi vọng người khác móc tim móc phổi đối tốt với mình? Tuy trời sinh tính tình Tiêu Đạc lạnh lùng, nhưng giờ phút này vẫn còn trẻ, tình ý ôn nhu như vậy bày ở trước mắt, muốn có chút động tâm nào, đó là thể nào.

      Phượng Loan dịu dàng : "Lục Lang, chàng chỉ cần có thích hay thôi."

      Tiêu Đạc nở nụ cười sâu, "Đương nhiên rất thích."

      Sao có thể thích chứ? Ngẫm lại xem, những cơ thiếp khác đều tính toán muốn kiếm chỗ tốt từ người , Kiều Kiều ngốc lại lòng dạ đối xử tốt với , khiến cho lòng mềm mại, "Kiều Kiều, lòng ta đều bị nàng dỗ rồi nha."

      Phượng Loan mỉm cười, xinh tươi như nước động lòng người, "Tốt lắm, mục đích của ta đạt được."

      Trong lòng khẽ cười, ý chí sắt đá của ngươi, chỉ thanh kiếm tốt có thể thu mua được hay sao? Đoan Vương Điện hạ đúng là chuyện cần tiền, cứ tùy tiện a.

      Dù như thế nào, cũng hiểu , ít nhất lúc này nhất định là cảm động.

      Cho nên thừa cơ làm nũng : "Vậy về sau cho chàng khi dễ ta nha."

      Tiêu Đạc tiến lên ôm chặt nàng, trong lòng có loại ấm áp ra được, dịu dàng : " khi dễ nàng, sau này đều thương nàng."

      " có lương tâm!" Phượng Loan hừ tiếng, "Khi dễ ta và thương ta, hai cái này trong mắt chàng có gì khác biệt?" Nắm cổ tay của , lộ ra vết sẹo roi ngựa mấy ngày hôm trước lưu lại, vẫn còn màu đỏ tươi dữ tợn, "Đêm nay chàng mà dám khi dễ ta..., ta liền ra sức cắn xuống."

      " khi dễ nàng mà." Trong mắt Tiêu Đạc lộ ra nhiều tình cảm ấm áp, cùng nàng ăn cơm, rửa mặt xong.

      Hai người lên giường, hôn dưới sờ làm loại chuyện đó.

      "Ngủ ngoan ." Thanh của an bình.

      Phượng Loan gối lên cánh tay rắn chắc hữu lực của , bị gắt gao ôm vào lồng ngực, cứ như vậy hôn ấm áp, nhưng an an ổn ổn nằm ngủ, cảm thấy loại cảm giác .

      Mọi người đều có tình, coi như là lạnh lùng nghiêm nghị tuyệt tình giống như Đoan Vương Tiêu Đạc, cũng có sao?

      Nàng nhắm mắt lại, muốn nghĩ tiếp.

      ******

      Bão táp đến nhanh hơn so với Phượng Loan nghĩ.

      Tới gần cửa ải cuối năm, bên trong phủ Đoan Vương thỉnh thoảng có tình kỳ quặc phát sinh.

      Đầu tiên là cây mai vàng trong Uy Nhuy Đường khô héo, sắp bước sang năm mới rồi, chuyện này mang nhiều điềm xấu. Mục ma ma sai người tranh thủ thời gian lấy xấp lụa đỏ may mắn, phủ lên, kết quả được vài ngày, cây khác cũng chết héo.

      đến vài ngày, bên trong giếng nước phía tây dùng để giặt quần áo, phát có chuột chết.

      Đoan Vương phi nghe xong rất tức tối, cảm thấy cát tường, lại càng sạch , sai người che lại miệng giếng, sau này đều cho đến đó múc nước. Vốn là muốn yên tĩnh, nào biết được chuyện tác quái chưa ngừng, đến vài ngày, trong giếng giặt quần áo khác lại phát có chim sẻ chết, ---- hai cái giếng trong Vương phủ dùng để giặt quần áo, cũng thể che lại hết rồi giặt quần áo chứ? giặt quần áo là càng được.

      Mục ma ma xin chỉ thị: "Còn dư lại ba cái giếng đều là dùng uống nước, nếu xen lẫn với việc giặt quần áo được, hơn nữa quá chật chội, có thể khiếng người hai bên gặp khó khăn. Theo ý của lão nô, bằng mời người tới xem phong thuỷ chút, xin cái lá bùa, sau đó cho thuốc diệt mấy thứ bẩn thỉu, sau này vẫn có thể giặt quần áo."

      Đúng là thể đem giếng giặt quần áo đều lấp lại.

      Tuy Đoan Vương phi rất tán thành, nhưng làm như vậy, trong lòng mọi người đều kiêng kị nước giếng, khiến cho dưới cả phủ được bình an. Cho nên gật đầu, chỉ : "Muốn làm lễ cúng bái sớm chút, sắp bước sang năm mới rồi, làm sớm còn phải lặng lẽ mới tốt, miễn cho Vương Gia mất hứng."

      Buổi tối Tiêu Đạc trở về, biết được ngày mai muốn làm lễ cúng bái khai mở giếng nước, nhíu nhíu mày, " biết."

      thích loại chuyện này lắm.

      Nhưng hậu viện do Vương Phi quản lý, tiện nhúng tay. Hơn nữa công việc cuối năm đặc biệt nhiều, chuẩn bị hạ lễ cho Hoàng Thượng là việc lớn, lại lại lễ nghĩa cho tất cả các phủ quan lại quyền quý, rồi đống chuyện vụn vặt, còn nghỉ ngơi từ đêm 30 đến 15 tháng chạp, có rất nhiều sổ con, vụ, đều cần được xử lý sớm.

      Tóm lại các loại rối ren, ở đâu còn có thời gian lo chuyện ở hậu viện? Ngay cả cơ thiếp trong phòng, cũng rất ít .

      Đương nhiên có ít hơn nữa, nơi của Phượng Loan vẫn đấy.

      Phù Thúy các của Miêu phu nhân, cũng bị lạnh nhạt hơn nửa tháng. Cũng may gần đây nàng ta nghĩ thoáng, tính tình cởi mở, ngoại trừ mỗi ngày thỉnh an Vương Phi, rồi trở về phòng đóng kín cửa tự mình thoải mái vui vẻ. Dù sao Vương Gia đến, cũng được ăn ngon mặc đẹp, Vương Phi lại tìm việc gây khó dễ, cuộc sống tính khổ sở.

      Thúy Tụ nhàng bóp vai cho nàng, thầm : "Gần đây sao nhiều việc phiền lòng như vậy? là xui xảo!"

      "Chuyện này sao." Miêu phu nhân nhếch miệng cười cười, "Đừng hỏi, đừng lo, cứ để trong bụng là được."

      Mục phu nhân càng chịu khó, Vương Phi càng thiếu kiên nhẫn, chỉ biết chuyện cổ quái ngày càng nhiều, ---- cũng biết là ai ra tay, mẫu thân? Con ? Hay liên thủ? chừng có người thừa cơ quậy đục nước.

      nhàng thở dài, xem ra lần này Vương Phi sinh con chỉ tổn thương thân thể, còn tổn thương khí lực, thể khó chịu.

      Vốn là còn muốn tính toán, Vương Phi và Phượng Trắc phi có thời gian vài năm tỷ muội tốt, nghĩ tới nhanh như vậy tới bước cuối cùng. Vương Phi bởi vì thân thể hư nhược, sợ là chịu được, lo lắng Phượng Trắc phi phù chính? Hơn nữa cứ hai ba ngày Mục phu nhân đến thổi gió bên tai, Vương Phi mang bệnh, khỏi phập phồng yên, tay chân rối loạn.

      Mà thôi, liên quan đến mình.

      Tóm lại, gần đây nhiều thứ tác quái, sóng lớn mạnh mẽ, bản thân mình trốn xa chút tốt hơn.

      ******

      Sau khi Tiêu Đạc ở thư phòng vài ngày, cuối cùng cũng đến Noãn Hương Ổ.

      Trong phòng rất ấm áp, Phượng Loan mặc y phục gấm vân cẩm màu hồng hải đường thêu tơ vàng, chải búi tóc liễu đoàn, bởi vì hơi ấm, khuôn mặt bé đỏ bừng, khiến cho gò má phấn hồng nổi bật rực rỡ như hoa. ngón tay của nàng đeo chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch, lỗ tai là hoa tai Hồng Bảo Thạch, trước ngực còn có vòng cổ Hồng Bảo Thạch, vòng tay, trâm Đại Phượng Tam Vĩ bằng vàng rồng.

      Tiêu Đạc nhìn xem, cười : "Ô, là đồ trang sức Hồng Bảo Thạch."

      "Đúng vậy." Phượng Loan cười dịu dàng : "Chàng nhìn xem, có đẹp hay ?" Lại giải thích, "Vừa mới đưa tới, ta còn chưa kịp phối hợp, trước đeo lên xem thử thôi."

      Tiêu Đạc cầm lấy cây trâm phượng lớn nhất nhìn nhìn, kiểu mẫu do Chân thị thiết kế, quả nhiên rất khác biệt, giống trâm phượng tầm thường nặng trĩu hay nhìn thấy, tinh xảo nhưng mất hoa lệ. Bất quá đối với đồ trang sức có hứng thú gì, đơn giản chỉ là muốn cơ thiếp nhìn đẹp mắt thôi, nhưng với Kiều Kiều, mang hay mang trâm phượng đều rất đẹp.

      "Đẹp lắm." cười khen câu, nhìn nhìn, lại : "Nàng mặc màu đỏ nhìn rất đẹp."

      xong thấy ổn, Trắc phi vẫn là thiếp, mặc màu đỏ đều có hạn chế, thể dùng màu thuần đỏ, chỉ có thể dùng màu hồng hải đường, hồng bảo thạch này nọ..., ---- khỏi có chút hối hận vì lỡ.

      Phượng Loan kéo kéo y phục, cười : " sao? Ta còn làm mấy cái váy đỏ, sau này mặc cho chàng xem."

      Mặc kệ nàng nhận ra, hay giả bộ nghe ra, mỉm cười vui vẻ dịu dàng như vậy, cũng hề tỏ ra khó chịu, chung thành công hóa giải hồi xấu hổ.

      Cho nên , Chân thị cái đẹp, cười, xinh tươi ổn thỏa có ích.

      Tiêu Đạc đến Noãn Hương Ổ, nhìn thấy bảo bối Kiều Kiều xinh đẹp thanh tú cười, còn có điểm tâm này nọ, ngày mệt mỏi đều tiêu tán rất nhiều. Dù là chỉ nằm giường tùy tiện chơi đùa, trong lòng cũng thấy vui vẻ.

      Phượng Loan đều đeo thử, sau đó cười : "Giữ lại đến tết mang." Nghĩ nghĩ, "Ừm, thể mang hết lần, miễn cho người khác nhìn thấy, đều đòi Vương Gia làm bộ, vậy coi như thiệt thòi rồi."

      Nàng sợ nhóm cơ thiếp ghen tị, cũng tự mình biết đúng mực nên mang bao nhiêu cái, chỉ là lại cười khác .

      Tiêu Đạc bị nàng chọc cười, lắc đầu cười : "Người khác muốn ta cũng cho." Chỉ vào cây trâm cài tóc Đại Phượng Tam Vĩ, "Cái này vô cùng hoa lệ rất khác biệt, giữ lại đến đêm 30 hãy mang ra ngoài, nhìn hoan hỷ đẹp mắt."

      Hai người tán gẫu ít việc vặt vãnh, trong phòng khí vui vẻ hòa thuận.

      Bảo Châu bực bội tiến vào, đứng ở cửa ra vào, sửng sờ nửa ngày cũng dám mở miệng, nhưng cuối cùng mở miệng được, "Khởi bẩm Vương Gia cùng Trắc phi, người bên Uy Nhuy Đường tới truyền lời."

      Tiêu Đạc cười vui vẻ, bị cắt đứt, có chút mất hứng.

      Vương Phi lại xảy ra chuyện gì nữa? Mỗi lần đều vào lúc mình đến Noãn Hương Ổ, nàng ta có chuyện, tốt xấu gì cũng là chính thê cưới hỏi đàng hoàng, mà ngay cả độ lượng cũng có? Cứ cùng cơ thiếp tranh giành tình cảm, giống kiểu gì chứ!

      nhịn cơn giận, kiên nhẫn : "."

      Bảo Châu cúi đầu trả lời: " là có lồng đèn của Uy Nhuy Đường phát nổ, bốc hỏa, đốt cháy nửa bức mành cửa, bởi vì lúc ấy người đến người cứu hoả quá ồn ào, khiến cho..." Nàng ta ngừng lại chút, "Khiến cho tiểu Quận Vương bị kinh sợ."

      Mặc kệ Đoan Vương phi có phải đem con trai ra làm bè hay , cho dù là giả dối, Tiêu Đạc cũng phải qua nhìn con trai, mới yên tâm được, lúc này nhíu mày đứng lên.

      Phượng Loan nhớ tới lần trước thoải mái, mỉm cười : "Lục Lang , nhiều người rất ồn ào, ta qua chỉ thêm loạn." Vốn là Vương Phi muốn gặp mình, tình hôm nay lại cổ quái, mình càng muốn qua đó, miễn cho gây ra phiền toái gì, rồi hối hận cũng kịp.

      "Ừm, nàng cần ." Tiêu Đạc gật gật đầu, bản thân bước nhanh ra cửa

      Nụ cười mặt Phượng Loan nhạt .

      Khương ma ma đuổi bọn nha hoàn xuống dưới, tiến đến thấp giọng, "Bên Uy Nhuy Đường lại làm sao?"

      "Rất khó đoán à?" Phượng Loan cười lạnh, "Chờ xem thôi, những thứ tác quái giày vò này, mười có tám chín phần đều là hướng về phía ta mà đến!"

      Khương ma ma giật mình hỏi: "Bọn họ làm gì? Chẳng lẽ ta cứ ngây ngốc ngồi chờ như vậy?"

      " đợi, ta cũng ngu như vậy." Phượng Loan tháo xuống trâm phượng Hồng Bảo Thạch đầu, ném qua bên, trong lòng đều có tính toán, nhếch miệng cười lạnh, "Sáng mai trong phủ muốn làm lễ cúng bái, bất kể là hòa thượng hay đạo sĩ, đều là từ ngoài thành đến, muốn vào thành cần mất nửa buổi sáng."

      Khương ma ma gật đầu, "Đúng thế."

      "Vậy là tốt rồi." Khóe miệng Phượng Loan hơi vểnh, " có việc gì, thời gian như thế là đủ rồi."

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: bước cờ sai

      Bên này Tiêu Đạc đến Uy Nhuy Đường, đợi người hỏi, vọt thẳng vào bên trong xem nhi tử. Chỉ thấy vú nuôi ôm tiểu thiếu gia đung đưa vòng vòng, yên lặng, chuyện gì cũng có.

      khỏi sầm mặt lại, " phải thiếu gia bị dọa sao?"

      Nếu như Vương Phi uống dấm chua kêu mình đến còn thôi, nếu là dùng nhi tử bị người hù doạ, cái này cũng phải thê thiếp tranh thủ tình cảm đơn giản như vậy, mà là suy nghĩ sai lệch! Nhi tử là người kế vị phủ Đoan Vương sau này, chứ phải là công cụ tranh thủ tình cảm.

      Đoan Vương phi thấy mặt tối sầm, vội vàng giải thích : "Là bị dọa sợ, khóc lâu lắm mới ngủ được."

      Vú nuôi lập tức bế tiểu Quận Vương qua cho nhìn, quả nhiên khuôn mặt nhắn trắng nõn còn vương nước mắt, cái mũi đỏ hồng, đích là bộ dạng mới khóc.

      Cơn giận của Tiêu Đạc giảm xuống, sắc mặt vẫn còn thâm trầm, quay đầu hỏi: "Đèn lồng là chuyện gì xảy ra?"

      Đoan Vương phi lắc đầu, " ràng lắm, tự nó phát nổ." Chỉ chỉ gian phòng bên cạnh, "Ngay tại bên kia, lúc ấy đèn lồng phát nổ, mành cửa lập tức bắt đầu bén lửa..., rất dọa người, còn tưởng rằng phát hỏa. Mọi người vội vả cứu lửa, ra ra vào vào bưng nước ồn ào, chắc là quá ồn, dọa nhi tử tới mức khóc lên."

      Tiêu Đạc chú ý quá trình, chỉ hỏi kết quả, " tại có sao chứ?"

      "Lúc này ngủ, xem chừng khá tốt." Đoan Vương phi trả lời: "Trời tối rồi, muốn để đại phu tới đánh thức yên tĩnh của nhi tử, nếu đêm nay ngủ yên, định chờ sáng mai truyền đại phu tới." Bởi vì thấy sắc mặt trượng phu vẫn trầm, nhớ lại mình hai lần đem từ Noãn Hương Ổ kêu tới, giống như là cố tình, chỉ sợ chọc vui.

      Cho nên lại : "Vừa rồi ánh lửa ngút trời, người đến người , nhi tử khóc ngừng, ta rất lo sợ, bây giờ sao rồi Vương Gia trở lại thôi."

      Tiêu Đạc thản nhiên : " đến đây, chẳng muốn nữa."

      Vương phi kêu mình từ Noãn Hương Ổ đến, chính mình lại trở về, bất kể là ý của ai, xem ra người ngoài đều cho là mình thiên vị Kiều Kiều rồi. Thứ nhất đối với danh dự của Vương Phi chủ mẫu rất bất lợi, thứ hai đối với Kiều Kiều cũng tốt, thứ ba có vẻ mình rất ngu xuẩn, tựa như các nàng ở võ đài, mình là kẻ đần độn bị kẹp ở giữa cho thê thiếp đùa giỡn.

      Thân thể Đoan Vương phi còn chưa khỏe hẳn, trải qua sợ hãi ban nãy, sắc mặt có hơi tái nhợt.

      Lúc này thấy trượng phu cố ép xuống khó chịu, liền thở dài, phân phó: "Trời rất lạnh, Vương Gia từ bên ngoài qua đây khẳng định nhiễm khí lạnh, nhanh bưng chén canh gà nóng đến, để ngài uống cho ấm bụng."

      " cần, ta dùng trà là được." Tới cùng Tiêu Đạc vẫn còn hơi tức giận, uống ly trà nóng, nhìn thấy nhi tử ngủ ngon vô , tự mình vào buồng ngủ nghỉ ngơi.

      Đoan Vương phi nhìn bóng lưng thon dài rời , khẽ thở dài: "Ai, làm sao lại khéo như vậy? Đều đúng lúc như thế." Trong nháy mắt tâm trạng của nàng chợt trở nên mê man, gần đây..., có quá nhiều chuyện kỳ quái rồi.

      ******

      Sáng ngày hôm sau, lão đạo sĩ ở ngoài thành còn chưa mời vào phủ Đoan Vương.

      Chân thị bên nhị phòng Phượng gia phái người đến, là mình bị bệnh, muốn đón nữ nhi về phủ trò chuyện, ---- Phượng Loan nghĩ, miễn cho đến lúc đó mình muốn phái xe ngựa của Vương phủ, Uy Nhuy Đường lại cho, như thế này có người nào có thể ngăn chặn, thoải mái ra cửa.

      Phượng Loan chỉ có , còn cầm luôn hộp đựng ba mươi vạn lượng ngân phiếu .

      Khương ma ma khó hiểu hỏi: "Trắc phi, phải buổi chiều chúng ta liền trở về rồi sao?" Mặc y phục này, lại mang trang sức quý giá, cảm giác giống như là muốn ở mười ngày nửa tháng.

      Phượng Loan bĩu môi, cười, "Chỉ sợ người ta muốn cho chúng ta trở về."

      "Trắc phi là..." Khương ma ma quýnh quáng, chỉ chỉ bên Uy Nhuy Đường, thấp giọng : "Người ta làm vậy, chúng ta cũng thể ngoan ngoãn bỏ chứ." Bà lo lắng, " dễ dàng như vậy, có thể dễ trở về."

      Phượng Loan vỗ vỗ tay của bà, mỉm cười : "Ma ma cứ yên tâm, trong lòng ta tự có chừng mực." Gọi Bích Lạc tới, tỉ mỉ dặn dò vài câu, "Nhớ kỹ, nhất định phải làm cho xong chuyện này, đừng để người chạy."

      Bích Lạc trầm mặt đáp: "Trắc phi yên tâm."

      Đoàn xe ngựa 'lộc cộc' theo hướng Phượng gia chạy tới.

      Mà bên kia, Mục ma ma đón được đạo sĩ trừ nổi danh ở ngoài thành về phủ. Vừa vào cửa, bà nghe tiểu nha hoàn Phượng Trắc phi trở về Phượng gia, khỏi ngẩn ra. Trong lòng kêu khổ, kịch còn chưa có bắt đầu hát, diễn viên chạy mất, vậy sau đó cần phải diễn như thế nào đây? Chẳng phải là sụp đổ rồi ư?

      Nhưng mà cũng thể diễn.

      Trước đó đều diễn hơn nửa tháng rồi, bày nhiều trò như vậy, chỉ vì Phượng Trắc phi ở đây ngừng công kích, chắc chắn Mục phu nhân đáp ứng! Thôi, thôi, dù sao kết quả đều giống nhau, bất kể nàng có ở đây hay .

      Lão đạo sĩ thu bạc, vào phủ, bắt đầu dựa theo kịch bản định diễn hí khúc.

      Thiên linh linh, sau đó địa linh linh, lại đốt lá bùa, làm phép nước thánh, tóm lại vô cùng náo nhiệt, cuối cùng đem xui xẻo của hai miệng giếng trừ bỏ. Sau đó có người của Vương phủ, đổ nước thuốc lọc sạch nước bên trong, khử độc chuột chết, dù sao chỉ là dùng giặt y phục, qua mấy ngày sạch là có thể tiếp tục dùng.

      Lão đạo sĩ lại bắt đầu trừ nghiệt cây mai vàng, huyên thuyên hồi, lại lăn qua lăn lại lúc, sau đó nghiêm túc tuyên bố, " trừ, đại công cáo thành."

      Mục ma ma cho người cầm đèn lồng bị cháy lại hỏi: "Cái này giải thích thế nào? Hôm qua còn tốt lành, đèn lồng này tự nhiên phát nổ, còn đốt cháy nửa mành cửa." Bà thở dài, "Quan trọng nhất là, đêm qua người đến người cứu hoả, dọa tiểu Quận Vương hoảng sợ."

      Lão đạo sĩ vuốt vuốt chòm râu, rất có dáng vẻ, thần sắc nghiêm túc bấm ngón tay tính tính, sau đó hỏi: "Xin hỏi tiểu Quận Vương sinh vào tháng nào?"

      Mục ma ma trả lời: "Tháng mười."

      Ánh mắt lão đạo sĩ nheo lại, tiếp tục bấm ngón tay, "Đúng vào ban đêm?"

      "Đúng, đúng là ban đêm." thanh của Mục ma ma khá lớn, tựa như sợ người chung quanh nghe được vậy, "Đạo trưởng quả nhiên thần cơ diệu toán, thậm chí ngay cả cái này cũng có thể biết!"

      "Chẳng qua là tính ra thôi." Lão đạo sĩ lắc lắc đầu, : "Gần đây quý phủ có nhiều việc lạ, là vì có người bát tự tương khắc, xung đột với tiểu Quận Vương, cho nên dẫn đến nhân hòa mất cân đối."

      "Còn có loại tình này?!" Vẻ mặt Mục ma ma khiếp sợ.

      Lão đạo sĩ tiếp tục lời kịch chuẩn bị tốt, "Tiểu Quận Vương tuổi còn , số mệnh chưa vững, mệnh mạch còn chưa trưởng thành, thêm nữa sinh ra ở ban đêm, mang theo khí, kiêng kỵ nhất là bát tự nữ nhân tương khắc, cho nên mới có kiếp này."

      "Vậy làm sao phá giải?"

      "Ừm." Lão đạo sĩ trầm ngâm trong chốc lát, "Biện pháp tốt nhất, là để cho người có bát tự tương khắc rời khỏi Vương phủ, nếu những người này rời , tạm thời tránh ba, năm năm cũng được. Đến khi tiểu Quận Vương lớn lên, đủ khí lực, chỉ cần bình thường những người đó đến gần, lại có bùa phù hộ của bần đạo bên người, hẳn là có vấn đề."

      Mục ma ma nhanh chóng thay tiểu Quận Vương xin bùa đeo bên người, lại , "Kính xin đạo trưởng chỉ điểm sai lầm, tới cùng là loại người gì xung khắc với tiểu Quận Vương? Bất luận nha hoàn, bà tử, tạm thời đều đuổi đến thôn trang."

      Nhóm người nha hoàn ma ma trong Uy Nhuy Đường đều hồi hộp, sợ mình phạm phải xung khắc, bị đuổi ra ngoài.

      Lão đạo sĩ ninh thần lẩm bẩm tính tính trong chốc lát, cuối cùng : "Nữ nhân, cầm tinh con thỏ, trong khoảng hai mươi hai tuổi, người như thế có nặng huyết khí và dương khí mạnh, xung đột với tiểu Quận Vương nhất."

      Lúc này liền có cái nha hoàn cầm tinh con thỏ bật khóc.

      "Khóc cái gì?" Mục ma ma khiển trách, cho người dẫn nha hoàn kia , lại : "Nhanh chóng điều tra thêm trong phủ xem còn có những ai cầm tinh con thỏ, bất luận là người nào, tất cả đều báo danh sách lên cho ta."

      Người Uy Nhuy Đường làm việc rất có hiệu suất, tới nửa ngày, liền tra ra tất cả nữ nhân cầm tinh con thỏ.

      "Tổng cộng có sáu người." Quản ma ma trả lời: "Trừ bỏ nha hoàn vừa rồi của Uy Nhuy Đường, còn có ma ma ở phòng bếp chuyên làm điểm tâm, bà tử ở phòng giặt quần áo, hai nha hoàn làm việc nặng."

      Mục ma ma cau mày : "Đây phải mới có năm người sao?"

      "Còn có ." Quản ma ma cúi đầu, ấp a ấp úng : "... Là Phượng Trắc phi."

      "Tiểu Loan?" Đoan Vương phi ngồi bên cạnh nghe lời đáp thấy kinh hãi, trong lòng lại càng 'hồi hộp', nàng dùng ngón tay cấu vào lòng bàn tay, quát to: "Ngoại trừ Mục ma ma, tất cả lui ra!"

      Các quản và nha hoàn đều nhao nhao cáo lui ra ngoài.

      Mục ma ma giữ vững tinh thần, tiến lên phía trước hỏi: "Vương phi có lời muốn hỏi?"

      "Quỳ xuống cho ta!" Đoan Vương phi quát lớn.

      Mục ma ma cắn chặt răng, quỳ xuống.

      "!" Đoan Vương phi lạnh giọng hỏi: "Có phải ngươi giở trò hay ?" Chuyện kỳ quái trước đó cũng thế, cuối cùng quay tới quay lui lại rơi vào đầu biểu muội, chính mình cũng tin, việc này vừa khéo như vậy! cách khác, cho dù là đúng lúc, Vương Gia nhìn vào cũng đa nghi.

      "Vương phi nương nương." Mục ma ma biết thể gạt được nàng, lại dám mình gánh chịu tội danh, thấp giọng : "Đây vốn là ý tứ của Mục phu nhân, nghĩ tới tiểu Quận Vương tuổi còn , sợ tuổi tác của thứ trưởng tử cùng tiểu Quận Vương quá gần nhau, tương lai huynh đệ tranh chấp thắng bại khó lường, liền hy vọng, tốt xấu cũng phải khiến Phượng Trắc phi mang thai trễ vài năm."

      "Choang!" Nắp ly trà trong tay Đoan Vương phi lệch , rơi xuống tách trà, phát ra tiếng vang giòn.

      Mục ma ma cẩn thận : "Vương phi nương nương, tất cả việc này Mục phu nhân cũng là vì người."

      Đoan Vương phi nhắm hai mắt lại, trầm mặc lâu, mới chậm rãi mở ra, "Ta sai lầm rồi." Trong lòng nàng vô cùng hối hận, hối hận chính là nên nhất thời phiền lòng tố khổ với mẫu thân, quên mẫu thân có bao nhiêu kiêu ngạo, bao nhiêu độc đoán, bây giờ nhìn thấy mẫu thân quấy rối, bản thân mình rơi vào bùn lầy thoát ra được.

      Mẫu thân tính toán tốt, nhưng sao bà lại suy nghĩ, với tính tình của Tiêu Đạc, hao tổn tâm sức mới chiếm được thiên kim của Phượng gia, chỉ đơn giản như vậy là đưa được sao? Huống chi, bên phủ Phụng quốc công đáp ứng sao? Đó là chưa đến nếu chuyện này truyền ra ngoài, trong kinh thành, người người đều biết mình là đố phụ.

      Phá hủy thanh danh của mình, đồng thời đó là phá hủy thanh danh của đám con cái.

      Hơn nữa cho dù toàn bộ việc tiến triển thuận lợi, Vương Gia vì nhi tử mà nhượng bộ, đem biểu muội đưa vài năm, chẳng lẽ có thể bảo đảm cả đời nàng ta trở lại? Bảo đảm Vương Gia quên nàng ta? Bảo đảm người của Phượng gia nuốt cơn giận? Nếu nàng ta sớm muộn gì cũng trở về, như thế bản thân mình thuận lợi nuôi nhi tử đến ba, năm tuổi cũng chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

      Trong mấy năm đó, chính mình đều tìm ra điểm sai lầm nào của nàng ta, ngược lại là có vẻ nàng ta nhận hết ủy khuất, sau khi Vương Gia đem nàng ta trở về, chỉ biết càng thêm sủng ái, thương tiếc nàng ta mà thôi!

      Phải biết, năm nay biểu muội mới mười bốn tuổi, ba, năm năm sau là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân.

      Sai lầm rồi, sai lầm rồi! Bước cờ này hoàn toàn sai rồi!
      Last edited: 30/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Ai thắng ai thua?


      Phượng gia, bên trong Hải Đường Xuân Ổ.

      Chân thị cũng trông mong nữ nhi trở về, nhưng nha hoàn bày bàn gì đó, ---- phải đồ ăn, mà là bàn trang sức trâm cài, giường mỹ nhân bên cạnh còn có các loại xiêm y mới, chất vải được lưu hàng, bày ra la liệt, nhiều màu rực rỡ chất thành đống, khiến người hoa mắt.

      Bà vui vẻ : "Con ở nhà, ta nghĩ tự trang điểm cũng có hứng."

      Vốn là Phượng Loan còn hơi buồn bực, nghe xong lời này, khỏi "xì" cười, "Con là để cho mẫu thân lấy luyện tập hay sao? Kỳ cần chờ con trở về, làm hình nộm, tạm thời dùng để trang điểm cũng tốt."

      Chân thị hừ : "Nếu như hình nộm có thể tự được, ta còn chờ con?"

      Phượng Loan càng thấy vui vẻ, hết sạch ưu phiền.

      Đúng vậy, nàng thấy , sau khi nghĩ thông suốt, tính tình mẫu thân càng đáng và dễ hoà hợp, vô cùng ân cần khả ái. Đừng nhìn bộ dáng của bà gì, nhưng trong lòng, coi mình là quan trọng nhất, bảo bối quý nhất.

      Ở kiếp trước, là mình tuổi hiểu.

      Vì thế vui vẻ ngồi xuống, hai mẹ con, tán gẫu về xiêm y trang sức cách ăn mặc cho tới trưa. Phượng Loan còn tự mình làm hình nộm di chuyển, tùy theo Chân thị thu xếp. Búi tóc bàn ngọc vọng tiên, trang điểm kiểu Phi Hà, năm nay lưu hành trâm cài chuỗi hạt thạch , khuyên tai dây bạc nhàng, treo viên trân châu tròn trịa.

      Áo tím váy trắng, khoác áo gấm lưu tô, từng bước giống như sen nở.

      "Bộ này con rất thích." Phượng Loan làm nũng, "Mẫu thân kêu người làm bộ giống vậy, áo màu thiên thủy bích, váy màu xanh nhạt kiểu dáng lưu tiên, sau đó chúng ta cùng nhau mặc, tựa như tỷ muội vậy."

      "Ta có thể nhìn như tỷ tỷ của con sao?" Chân thị cười mỉm, "Con lập gia đình, bậy so với ta còn chú ý hơn."

      Phượng Loan cười khanh khách : "Con thấy khá lắm."

      Đến buổi trưa, Chân thị xem trọng dưỡng sinh và bảo dưỡng, chỉ ăn bữa tiệc tiếp đón rất thanh đạm. Đương nhiên phải vài món ăn chay tuỳ tiện, mà là kỹ lưỡng chú trọng, đủ loại kén chọn, nồi nước canh phải nấu cả buổi sáng, đồ ăn tốn nhiều tiền, người ta lấy ra chiêu đãi nữ nhi.

      Sau đó lại là trà tiêu cơm, còn phải theo lệ bộ trăm bước ở trong đình viện sau khi ăn xong.

      Vứt lại nha hoàn phía sau, lúc này Chân thị mới nghiêm mặt hỏi: "Ta thấy con mang theo ít rương hòm, đây là định ở vài ngày sao? cần vội trở về?"

      Phượng Loan cười, "Chỉ sợ có người ở Vương phủ muốn con trở về."

      "Là ý gì?" Chân thị khó hiểu.

      Phượng Loan kéo cành hoa mai vàng, đóa hoa vàng nhạt, nhụy hoa mềm mại, đặt ở ngay mũi ngửi, mùi hương thơm lan tỏa khắp người. Nàng buông cành hoa ra, quay lại : "Đừng nóng vội, từ từ mẫu thân biết."

      Buổi trưa, tin tức bên phủ Đoan Vương truyền tới.

      Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ, trả lời: " là..., là bát tự của Phượng Trắc phi hợp với tiểu Quận Vương, cần né tránh ba đến năm năm, Đoan Vương phi do dự bất định."

      Đúng là Đoan Vương phi do dự, làm sao bây giờ? Cứ theo vỡ diễn, đuổi Phượng Loan ra khỏi nhà cực kỳ phiền toái, nhưng cũng thể tự mình phá gỡ bục đài của mình, rằng đạo sĩ hồ ngôn loạn ngữ.

      ---- thông đồng với đạo sĩ, chính thê vu khống cho cơ thiếp, cái tội danh này mà rơi xuống đúng là .

      Cho nên, Đoan Vương phi đau đầu cho tới trưa.

      Mà bên trong Noãn Hương Ổ, Chân thị vừa nghe xong tiểu nha hoàn liền giận tím mặt, "Thúi lắm!" Bà ném trâm ngọc tay vỡ thành mấy khúc, "Đê tiện! Sao họ tìm thầy tướng số, muốn Tiểu Loan trốn tránh cả đời luôn ? Chẳng phải là bớt lo hơn ?! Ta hèn gì, lúc trước vị kia ở Mục gia sao cứ chạy tới phủ Đoan Vương, ra là sắp xếp trò diễn vụng về như thế!"

      Chân má má vội vàng đuổi bọn nha hoàn xuống, còn dặn dò nếu ai lỡ miệng, đều đem lột da cả đám.

      Chân thị tức giận xong, lại quay đầu mắng nữ nhi, "Con cứ hiền lành như vậy? Biết có người mưu hại mình, cho bọn họ cái tát, còn thành thành chạy trở về! Đây phải là con làm tổ cho người khác sao? Lần này được rồi, cũng cần tìm lý do để xua đuổi con rồi."

      "Mẫu thân đừng nóng vội." Phượng Loan bước tới kéo bà, hai mẹ con đến bên trong phòng ngủ chuyện riêng.

      Lông mày Chân thị dựng đứng, "Con mau trở về cho ta!"

      "Con quay về."

      "Sợ cái gì?" Đời này Chân thị là người biết sợ ai, lập tức nổi giận, "Ta với con cùng trở về, muốn đánh muốn giết muốn mắng, con đứng bên cạnh, đừng lên tiếng, đều có mẫu thân ra mặt thay con." Bà cười lạnh, " tiếc lăng trì cả người, dám kéo Hoàng đế xuống ngựa! Bọn họ đúng là biết xấu hổ, ta đây cũng cần cho bọn họ mặt mũi, trực tiếp xé rách, tất cả mọi người ầm ĩ trận đừng nghĩ được tốt!"

      Trong lòng Phượng Loan nóng lên, nhìn xem, mẫu thân chính là như vậy, thời điểm thay mình ra mặt chưa bao giờ lùi bước! Cho nên dù bà có vô lý nữa, nhìn thế tục bằng nửa con mắt, đều là mẫu thân thương mình nhất.

      đời này, có cái gì thực lòng trân quý hơn nữa đâu? có.

      Phượng Loan nắm tay của mẫu thân, đặt nhè bụng mình, "Mẫu thân, người đừng vội." Con mắt của nàng sáng như nước, lúc lóe sáng tựa như hào quang óng ánh của thủy tinh, "Lần này là vừa lúc con muốn ở lại vài ngày, đến khi có tin tức."

      Chân thị ngẩn ra.

      Sau đó cúi đầu nhìn vùng bụng bằng phẳng của nữ nhi, ánh mắt lấp loé, "Con là...?"

      "Ừm." Phượng Loan gật gật đầu, "Đợi thử xem, trễ hai ngày rồi." Khóe miệng hơi vểnh, "Nếu như là , con rất nguyện ý ba, năm năm cũng trở về."

      "Được đó!" Chân thị lập tức vui vẻ, vỗ tay cười : "Nguyệt của con nhất định chuẩn." Hơi kiêu ngạo, "Từ lần đầu có nguyệt tới giờ, ta đều cho con điều dưỡng tỉ mỉ, thể chịu lạnh, thể bị cảm, nên ăn cái gì, nên ăn cái gì, chưa từng xảy ra chút sai lầm nào."

      Phượng Loan vừa cảm động lại chua xót, mỉm cười : "Con biết, mẫu thân là người tốt nhất đời này." Sau đó có chút ngượng ngùng, "Khi đó con còn , hiểu chuyện, trong lòng vẫn cho rằng mẫu thân là đáng ghét, ba ngày hai bữa cứ bắt con uống canh thuốc."

      "Ngược lại bây giờ con rất hiểu chuyện." Chân thị cảm khái, kêu nàng nhanh ngồi xuống, "Đừng đứng, ngồi xuống, chúng ta từ từ chuyện." Trong lòng tính toán, "Nếu như con có thai, ở nhà nuôi, đương nhiên so với nuôi ở Vương Phủ tốt gấp ngàn lần! phải ta khoe khoang, nhiều thái y còn chu đáo bằng ta."

      Phượng Loan nhìn mẫu thân kiêu ngạo có vẻ hơi trẻ con, nở nụ cười, "Dạ, bản lĩnh của Chân thái y rất cao minh."

      Chân thị càng ngừng cười, "Con như vậy rất tốt, so với trước đây mặt mày suốt ngày cứ xị xuống khá hơn nhiều." Lại cẩn thận dặn dò, "Lúc có thai, lại càng thể tức giận, mọi việc nhớ phải thả lỏng hơn chút."

      "Vẫn còn chưa xác định mà." Phượng Loan .

      Chân thị sờ sờ bụng của nữ nhi, chắc chắn: "Nhất định là có."

      ******

      Đoan Vương phi do dự mãi, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn chỉ có thể chiếu theo kịch bản diễn tiếp tới thôi.

      Nếu mình phải thế nào với trượng phu? rằng kỳ mình biết, đây hết thảy đều là mẫu thân thầm tính toán, trượng phu tin sao? Cho dù tìn, về sau mẫu thân phải làm người thế nào? Vả lại mẹ con thể, cho dù là lỗi của mẫu thân, mình cũng thoát khỏi liên quan tới.

      Đến lúc đó danh dự và uy tín của mình đều bị hủy hết, trượng phu tức giận, chừng nhi tử cũng để cho mình nuôi.

      Đó mới là trộm gà được còn mất nắm gạo.

      Hết cách rồi, chỉ có thể cắn răng kiên trì tiến lên, kiên trì đó là kết quả mà đạo sĩ tính ra! Biểu muội Phượng gia cũng như những bọn hạ nhân cầm tinh con thỏ giống nhau, đều va chạm tiểu Quận Vương! Coi như mẫu thân có đầu óc, chỉ nhắm vào mình biểu muội, mà là gom chung đám, đục nước béo cò, xem tướng bao giờ cũng tốt hơn chút.

      Đoan Vương phi hoàn toàn có đường lui, chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

      Chờ đến tối Tiêu Đạc vừa về đến, nghe được hai chuyện lớn.

      là Phượng gia Nhị phu nhân khoẻ, cho đón nữ nhi trở về, hai là trong nhà làm pháp , thần thần thao thao trong đó cần đến, làm đến cuối cùng, lại có thể tính ra nữ nhân cầm tinh con thỏ va chạm nhi tử! Đuổi đám hạ nhân , ngay cả Kiều Kiều ở Noãn Hương Ổ, cũng bị sóng gió này đập trúng.

      Tiêu Đạc lại phải người ngu, trước đó trong phủ luôn ầm ĩ hỏi nhiều, là tiện nhúng tay vào việc hậu viện. Nhưng bây giờ tình từ đầu tới đuôi lại muốn trở nên như vậy, chỉ trong chớp mắt, hiểu trong đó có giấu ít nước đục.

      Vương phi điên rồi sao? Gần sang năm mới, muốn cả Vương phủ náo nhiệt yên tĩnh!

      Để cho mình trở thành câu chuyện cười giữa đám huynh đệ!

      Sắc mặt Tiêu Đạc trầm vào Uy Nhuy Đường, cũng nhiều, chỉ hỏi: "Nghe Tiểu Loan va chạm nhi tử, Vương Phi có ý muốn xử trí nàng như thế nào?"

      ---- Vương Phi có ý muốn xử trí nàng như thế nào.

      Đoan Vương phi nghe được trong lòng trầm xuống, câu này, đủ để chứng minh trượng phu hoàn toàn tin lời của đạo sĩ..., mà là cho rằng mình hãm hại biểu muội. Trong lòng nặng nề vô cùng, khỏi có vài phần chua xót, biểu muội vào phủ chưa tới nửa năm, nắm được lòng của trượng phu.

      Nhưng bây giờ phải lúc ghen tị ăn dấm chua.

      Đoan Vương phi ho khan cái, "Ta nghĩ rằng." mặt chỉ tỏ ra vẻ lo lắng, "Mấy chuyện thần phật, luôn là thà tin có còn hơn , huống hồ nay dưới Vương phủ cũng biết, trong lòng mọi người khẳng định cũng kiêng kị. Cho nên..." Nhìn mắt trượng phu như lưỡi dao, cắn chặt răng, mới có thể tiếp, "Cho nên, hãy để cho Tiểu Loan tránh chút."

      "Ồ?" mặt Tiêu Đạc tràn đầy khí lạnh hỏi: "Né tránh thế nào?"

      Đoan Vương phi ra kế sách ứng đối của mình, "Theo ý của ta, tạm thời để biểu muội ở tại Hương Châu biệt viện, đó vốn là chỗ tránh nóng tốt, vẫn luôn có người trong phủ dọn dẹp, rất sạch . Tuy nhiên ủy khuất cho biểu muội, nhưng khi Vương Gia rãnh rỗi cũng có thể qua thăm nàng, vẫn có thể xem là kế sách lưỡng toàn."

      "Vương phi suy tính cực kỳ chu đáo." Tiêu Đạc cười cười, nhìn chính thê của mình, "Cứ như vậy, tựa như bổn vương nuôi ngoại thất." Tương lai sinh ra nhi tử, cũng bị người ta thầm chế giễu là con của ngoại thất, so với con vợ kế còn khó nghe hơn, như vậy thể uy hiếp trưởng tử nữa rồi.

      Đoan Vương phi nghe vậy ngẩn ra.

      Nghe hai chữ "ngoại thất", liền hiểu ra trong lòng trượng phu nghi ngờ cái gì. Nhưng bản thân mình nghĩ tới điểm ấy, lúc ấy chỉ nghĩ, muốn đem vở kịch diễn cho xong thôi, bị vạch trần, tốt xấu gì cũng an trí cho biểu muội thích đáng. Dù sao nàng ta ở tại biệt viện, trượng phu cũng có thể qua, nhi tử cũng có thể sinh ra, tính là bị thua thiệt.

      Trái lại nghĩ tới "ngoại thất".

      Xem sắc mặt của trượng phu, giống như mình mực gây sức ép, muốn đem biểu muội từ Trắc phi biếm làm ngoại thất vậy, đúng là oan uổng mà có cách giải thích, chỉ có thể nhịn xuống.

      Tiêu Đạc phất tay áo ra ngoài, chưa đáp ứng, cũng đồng ý.

      tới thư phòng Ngô Trúc U Cư.

      Kiêm Gia vừa nghe Vương Gia đến, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      Gần đây trong phủ xảy ra nhiều việc cổ quái, Vương Gia phiền lòng, nhất định trốn tới thư phòng muốn tìm thanh tịnh. Trước mắt quả nhiên đến, uổng công bản thân mình sớm chuẩn bị bình trà ngon, còn có điểm tâm tinh xảo.

      Nàng ta dám lộ ra vẻ mặt vui mừng, mà thần sắc bình thường nghênh đón, ôn nhu : "Vương Gia đến."

      Cái gì Tiêu Đạc cũng , lập tức đến ghế chuyên dùng của mình nằm xuống, nhắm hai mắt lại. Kiêm Gia tới xoa mày cho , thấy phản đối, mày gắt gao nhíu lại, tay liền tăng thêm vài phần sức. Vẫn yên lặng đứng ở bên cạnh xoa, hỏi, nhiều, coi như là người giả chỉ biết xoa mày.

      Hương Châu biệt viện? Ngoại thất?

      Tiêu Đạc nhắm mắt lại suy nghĩ, rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể đem trận sóng gió này hóa giải để thương tổn ít nhất? Chính thê và mỹ thiếp, Mục gia cùng Phượng gia, trong lúc này bản thân mình nhất định phải tìm được điểm thăng bằng.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      đoạn gay cấn ed ngừng huuuu. Thôi đành ngồi Hóng chương tiếp theo

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63: Xoay chuyển Càn Khôn (thượng)

      Tối hôm nay, Phượng Loan cho người về báo trở lại.

      Tiêu Đạc thấy được nàng, trước mắt phiền lòng nên cũng có hứng thú tới chỗ cơ thiếp khác, liền ngủ lại tại thư phòng.

      Ở Ngô Trúc U Cư tất cả an trí đều có đầy đủ, giường, chăn, nước ấm, mọi thứ thoả đáng. danh nghĩa Kiêm Gia là đại nha hoàn trong thư phòng, nhưng thực tế, trừ bỏ làm chuyện đó bên ngoài, cùng nha hoàn thông phòng có bao nhiêu khác nhau. Cho dù ra, ho khan..., lần trước còn có lần lấy miệng làm thay đây.

      Tóm lại, Tiêu Đạc ngủ lại thư phòng và ngủ lại hậu viện đều gần giống nhau.

      Nhưng tối nay ngủ được.

      Chuyện ở hậu vện, mấy ngày hôm trước mình cảm thấy rất cổ quái, nhưng vì mình bận quá, vả lại hậu viện vốn là phải mình quản, tiện hỏi nhiều. Dù sao thời gian mười năm qua , lần nào Vương Phi cũng đều xử lý ổn thỏa, cho dù bị bệnh có chút nhiễu loạn, sau đó khẳng định cũng áp chế xuống.

      Tuyệt đối ngờ! Vương phi tự mình diễn nhân vật chính như vậy!

      Trong lòng Tiêu Đạc trách móc, Vương phi đây phải bệnh, là điên rồi!

      Cho dù mắng mắng lại, chuyện trước mắt rốt cuộc phải kết thúc như thế nào đây? Chính thê dù sao cũng là chính thê, huống chi dưới gối nàng ta còn có con trai trưởng duy nhất, vả lại bên Mục gia, cùng với danh dự của mình cần suy nghĩ từ từ. có khả năng bỏ, phế nàng ta, ngược lại phải thay nàng ta chu toàn bảo toàn, giữ lại thể diện Đoan Vương phi.

      "Bốp!" Tiêu Đạc hung hăng nện quyền mép giường, chấn động làm giường lớn rung lên.

      Mục thị chắc biết điểm ấy, cho nên mới kiêng nể gì dám làm như vậy? Thế nhưng ỷ vào thân phận Vương phi, cầm con trai trưởng làm bước cờ chưa xuất ra, khiến bản thân mình đuổi Kiều Kiều ra khỏi vương phủ!

      Mười năm phu thê, nàng ta lại ngầm tính kế mình như vậy.

      Lòng Tiêu Đạc lạnh lẽo.

      Hồi tưởng lại, suốt mười năm chính mình tôn trọng đối đãi với nàng ta cũng cần . Đó là Kiều Kiều vào phủ, mình cũng có làm qua loại chuyện sủng thiếp diệt thê, chưa từng có lần vì Kiều Kiều mà cho Vương phi mặt mũi! Hơn nữa, bản thân mình vẫn đè ép cơ thiếp cho sinh con vợ kế, thời gian mười năm đợi nàng sinh dục con trai trưởng, bản thân mình chịu ít áp lực bên mẫu phi, chẳng lẽ nàng ta biết? Lòng người sâu thẳm, tình ý của chính mình chẳng lẽ nàng hề có chút cảm kích?

      Vị trí Vương phi là của nàng, tôn trọng của chính thê là của nàng, trưởng tử cũng là của nàng, ---- chỉ cần nàng ta làm Vương phi tốt, tương lai toàn bộ phủ Đoan Vương, phải đều là của nàng sao? Còn có cái gì biết đủ?!

      cách khác, coi như mình nạp Kiều Kiều, mượn quyền thế của Phượng gia, đó cũng là vì suy nghĩ cho phủ Đoan Vương, vương phủ phong quang, lợi ích phải đều là của Đoan Vương kế nhiệm à? Làm Vương phi, làm thân mẫu của Đoan Vương tương lai, chẳng lẽ nàng ta được thơm lây? vẻ vang theo?

      Chỉ cần nàng ta còn sống ngày, đúng là cho tới bây giờ mình nghĩ tới phế nàng ta, bồi dưỡng Kiều Kiều.

      Tiêu Đạc cảm thấy trong lòng lạnh buốt, giống như dụng tâm gắng sức che chở cho tảng đá, che mười năm khẳng định phải nóng lên, vững chắc rồi, bất luận thời điểm gì đều xảy ra sóng gió. Kết quả chỉ chớp mắt, nàng ta lập tức biến thành tảng băng gồ ghề, hung hăng đập vào mình! Vừa lạnh vừa đau, máu tươi giàn giụa dưới đất.

      Ngu xuẩn! Trong lòng Tiêu Đạc oán hận mắng bản thân mình câu, ngươi nhìn lầm rồi!

      Kiêm Gia lặng yên tiếng động bưng trà hoa cúc vào, cũng lời nào, chân tay rót ly, đặt ghế ở đầu giường, để Vương Gia tiện tay lấy được.

      Tiêu Đạc mở to mắt, bưng trà uống vài ngụm cho giảm nhiệt.

      Kiêm Gia lại mang chậu than đến, nhưng dám để gần, sợ xông vào người.

      Tiêu Đạc nhìn động tác của nàng ta, ôn nhu thoả đáng, quy củ, ---- ngay cả nha hoàn cũng biết vị trí của mình, Vương phi làm sao lại ?? Có phải mười năm này, mình quá tốt với nàng ta, làm cho nàng ta ngầm sinh lòng kiêu ngạo, vừa có bất mãn liền bắt đầu làm xằng làm bậy, đem Vương phủ khuấy đến chướng khí mù mịt!

      Hừ, phải thân phận Kiều Kiều cao chút thôi sao? Trẻ tuổi, bộ dạng xinh xắn chút thôi sao?

      Người ta vào cửa cũng làm gì nàng ta, thành thành ở lại vị trí Trắc phi, đừng việc khác, tốt xấu gì cũng cứu nàng ta mạng. Lần đó nếu phải Kiều Kiều liều mình cứu giúp, bản thân Vương phi từ bậc thang ngã xuống, động thai là việc , thi hai mệnh cũng phải là có khả năng!

      Lại sau đó, Vương phi mang bệnh nhìn người vừa mắt, Kiều Kiều chủ động nhường nhịn, chẳng những có cùng với nàng đọ khí, còn thầm bắt được bà tử ở phòng bếp . Ngẫm lại xem, nếu vẫn để bà tử kia ở phòng bếp , chừng xảy ra chuyện quái quỷ gì, bị tổn hại phải là mẹ con Vương phi các nàng sao?

      Nghĩ tình Kiều Kiều nhiều lần cứu giúp nàng, ban ân cho nàng, rồi bị đuổi ra vương phủ ư?

      Tiêu Đạc nhịn được cười lạnh tiếng, rét lạnh đau thương.

      Kiêm Gia im lặng lui ra ngoài.

      "Chậc chậc." Tiêu Đạc thấp giọng tự , "Theo tính tình của ngươi như vậy, nếu là Tiểu Loan mang thai bị ngã, ngươi chắc vui như mở cờ? Nếu phòng bếp của Tiểu Loan có kẻ xấu, khẳng định ngươi lại càng kìm được vui mừng rồi." Giơ tay hất ngã ly trà hoa cúc, bên dưới tinh khiết, chừng là che dấu dơ bẩn nhất, "Bổn vương nhìn lầm ngươi rồi."

      Ngươi chỉ có ỷ vào thân phận chính thê cùng con trai trưởng, muốn bức cơ thiếp, còn để ý đến thể diện của trượng phu và Vương phủ, nếu như thế..., sau này liền cần đến tình cảm phu thê nữa.

      Trong mắt ngươi chỉ có ích lợi, bổn vương cũng có thể!

      ******

      Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Đạc cho người Binh bộ xin nghỉ, sau đó tới Phượng phủ.

      Phượng Loan biết sáng sớm hôm nay khẳng định tới, cho nên đặc biệt trang điểm. Đương nhiên phải ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mà là tận lực thanh nhã, áo màu hồng cánh sen, váy xanh nhạt, bên ngoài khoát cẩm y màu lục thêu hoa văn khổng tước mây. Chải búi tóc phi vân tà, cắm cây trâm trân châu vàng ròng và trang sức trâm hoa, cuối cùng, phối với khuyên tai đá tùng thạch màu xanh xinh đẹp.

      Cả người chỉ có thanh nhã tự nhiên, còn có vài điểm sáng, như vậy mới phù hợp bộ dạng về nhà mẹ đẻ chứ.

      Bằng ăn mặc hoa lệ long trọng cho ai xem? Quá vui mừng, có vẻ như muốn ở Vương phủ? Quá hao gầy cũng thích hợp, làm sao..., ngươi ở Vương phủ bị ủy khuất? Toàn bộ tự nhiên mới tốt.

      Trong tự nhiên, lại muốn cho nam nhân nhìn đến điểm sáng xinh đẹp của mình.

      Tiêu Đạc vừa vào Hải Đường Xuân Ổ, thấy Kiều Kiều, đó là cảm giác hai mắt tỏa sáng.

      Vốn chuẩn bị tâm lý tốt, bản thân mình vừa vào cửa, Kiều Kiều bổ nhào qua khóc lóc kể lể ủy khuất, cũng muốn dỗ dành trấn an nàng, lần này tựa hồ cần.

      "Lục Lang đến rồi." Phượng Loan tận lực dùng xưng hô thế này, phải làm nũng, mà là bày tỏ bản thân mình trước sau như , có bởi vì chuyện Vương phủ mà tức giận, cười mỉm : "Mau tới đây ngồi ."

      Trong lòng Tiêu Đạc hơi khó chịu, cảm xúc có chút khẩn trương, lập tức thả lỏng xuống.

      "Ta biết Lục Lang nhất định tới mà." đôi mắt sáng của Phượng Loan giống như được rửa qua nước, con ngươi đen nhánh, tựa như đá quý màu đen lấp lánh tỏa sáng, giọng mềm mại, "Xem ta rót trà ngon cho chàng."

      Ngụ ý, chỉ cần ngươi đến, ta liền vui vẻ.

      Tiêu Đạc dù có tức giận đến đâu, cũng phải bị phần tình cảm dịu dàng này xoa dịu, huống chi, còn mang theo cảm xúc áy náy mà đến, vậy càng cần phải .

      nâng ly, uống ngụm trà xanh nhạt, quả nhiên mùi vị thơm ngát xông vào mũi, dư vị vẫn tồn đọng.

      "Trà ngon!" Nhịn được cười khen.

      "Đương nhiên là trà ngon rồi." Suy cho cùng Phượng Loan xuất thân là đại tiểu thư của phủ đệ công hầu, đun nước pha trà, loại chuyện phong nhã này, nàng tự tay làm càng tao nhã, mười ngón thon dài, động tác mây bay nước chảy, "Đây chính là trà tốt lúc trước mẫu thân mới có được, dùng đãi khách, ta xin rất lâu mới cho đấy, chẳng thế chàng cũng có lộc hưởng đâu."

      Tiêu Đạc ngẩn ra, Chân thị đúng là có nhiều đồ tốt.

      Bất quá trong lòng có nhiều phiền muộn, ý nghĩ này trong chớp mắt liền biến mất.

      Tiếp đó uống thêm mấy ngụm trà, rồi để xuống hỏi: "Nghe mẫu thân nàng khỏe? Ta có cho người mang theo dược liệu."

      Phượng Loan hé miệng cười, "Đa tạ Vương Gia." thừa nhận, cũng phủ nhận, mà chỉ : "Hôm qua nghe trong phủ làm lễ cúng bái, ta nghĩ chắc loạn lắm, mà ta thể giúp được gì, cho nên liền ra."

      Tiêu Đạc gật đầu, tuy Kiều Kiều khờ dại, cũng ngốc, biết có nước đục liền lẫn ra xa.

      nếu ngày hôm qua nàng ở trong phủ, đạo sĩ , người cầm tinh con thỏ đều phải tránh khỏi tiểu Quận Vương, lúc đó đám ma ma chạy tới Noãn Hương Ổ mời người, nàng có thể sao? Trường hợp đó có bao nhiêu xấu hổ! Bất kể là nàng cùng Vương phi ồn ào lên, vẫn phải ảo não ủy khuất rời , cũng bằng sáng sớm ra khỏi phủ tốt hơn.

      "Nàng đừng tức giận." an ủi nàng, "Vương phi mang bệnh tinh thần tốt, trong phủ hỗn loạn, khiến nàng chịu ủy khuất."

      "Được rồi." Phượng Loan hẳn giả dối đến nỗi ta tức giận, mà chỉ : "Lục Lang, ta muốn làm cho chàng phiền lòng." phải tức giận, mà là nể mặt ngươi, ta rộng lượng so đo, lại cười duyên, "Lại vừa lúc ta nghĩ muốn gặp mẫu thân, mẫu thân nghĩ tới ta, về nhà ở cũng rất vui vẻ."

      có hỏi chuyện của Vương phủ, cúi đầu pha trà, chờ Tiêu Đạc ra quyết định của .

      Mặc dù bản thân mình có ý dưỡng vài ngày, thậm chí mang thai, liền lấy cớ ở tại Phượng gia dưỡng ba, năm năm, ---- Đại Bá Phụ cũng dám đuổi mình , trong bụng mang thai đấy, chừng là hoàng tử kế nhiệm trong tương lai.

      Nhưng thái độ của Tiêu Đạc rất trọng yếu, thứ nhất hi vọng hướng về bản thân mình, thứ hai mình thấy tình thế mới có thể mưu tính bước kế tiếp.

      "Ta nghĩ qua." Tiêu Đạc trầm ngâm : "Nếu đạo sĩ trong vương phủ có va chạm, lại làm ầm ĩ khiến hạ nhân từ xuống dưới đều biết, vẫn phải kiêng kị vài ngày." Chẳng thế làm sao, lẽ mình phải phá gỡ bệ đài của chính thê, làm cho tất cả người trong Kinh Thành chê cười sao? Cắn chặt răng, trầm giọng : "Bất quá, nàng cần kiêng kị đến ba, năm năm. Trước tiên đạo sĩ kia pháp lực đủ, cho nên mới thể phá được xung khắc, ta cho người mời người có pháp lực càng cao cường, sau đó phá được kiêng kị trong phủ, ta liền tự mình đến đón nàng trở về."

      ấm giọng vổ về : "Nàng nghỉ ở nhà mẹ đẻ vài ngày, ngoan ngoãn hả!"

      Phượng Loan nghe vậy trong lòng muốn cười, đây là Đoan Vương Điện hạ bị kẹp ở giữa thê thiếp, bị bức đến có biện pháp, đành mời đạo sĩ có pháp lực cao cường hơn ra. Nhưng dám cười , mặc kệ như thế nào, đều vì mình suy nghĩ, phải vậy đổi lại là cơ thiếp tầm thường khác, ---- đuổi, đây còn phải là đuổi.

      Cho nên chỉ tỏ vẻ nhu thuận mềm mại, lại nghe lời, "Tốt, ta đều nghe Lục Lang."

      Tiêu Đạc nhàng thở ra, vướng víu trong lòng đều bị nàng ủi thẳng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :