1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Lạc Hạp Thôn

      Editor: hắc Phượng Hoàng
      Beta: Thiên Vi


      Thôn Lạc Hạp là thôn xóm bình thường tọa lạc dưới chân núi Lạc Hạp, trong thôn có hơn trăm gia đình lớn .

      Thôn Lạc Hạp lưng tựa núi Lạc Hạp, phía Tây có con sông uốn lượn chảy qua men theo chân núi, phong cảnh cũng coi như là tuyệt đẹp.

      Thôn dân sinh sống ở đó mặt trời mọc làm đến khi mặt trời lặn nghỉ, nam cày bừa nữ dệt vải, ngoại trừ có hơi nghèo chút còn thường ngày cũng khá yên bình vui vẻ.

      Cũng vì thôn Lạc Hạp này tựa lưng vào núi Lạc Hạp cho nên đời sống thôn dân cũng quá khó khăn so với những thôn làng quanh đó, chung quy là đói lên núi kiếm ăn, khát xuống sông uống nước, cho dù phải là nhà nào cũng có thợ săn, nhưng cũng có thể năm ba hôm lên núi hái hoa quả dại, bắt mấy con thỏ hoang hay gà rừng là được bữa ăn ngon.

      Nhưng đa số thôn dân cũng chỉ hoạt động vượt chân núi Lạc Hạp chút thôi, còn sâu vào bên trong họ dám , bởi vì núi Lạc Hạp này chỉ rộng lớn mà còn rừng sâu núi thẳm, nếu bị lạc bên trong rất khó ra, hơn nữa bên trong còn có dã thú hung mãnh ăn thịt người.

      Những năm qua còn có trẻ con mải chơi lạc vào trong rừng bị mãnh thú ăn thịt, chuyện đó được lan truyền qua các thế hệ, dần dần thôn dân cũng dám sâu vào trong rừng nữa.

      Tóm lại là phải ai cũng giống như Dương Thiết Trụ kia, muốn có bạc cũng phải xem mình có cái bản lĩnh kiếm, có mạng để mà đổi hay .

      Nhắc tới Dương Thiết Trụ, đó là nhân vật danh tiếng lừng lẫy ở thôn Lạc Hạp đấy.

      Thân cao tám thước bốn tấc, cao lớn vạm vỡ, sức mạnh kinh người, vác mấy trăm cân gì đó mà cứ như chơi, là hán tử duy nhất trong thôn dám sâu vào núi Lạc Hạp, nhưng diện mạo lại hung ác, thân hình cao lớn làm cho người ta sợ hãi, hai mươi mấy tuổi rồi nhưng vẫn chưa có vợ.

      Sáng sớm hôm nay Dương Thiết Trụ khiêng con mồi tối qua mới săn được chuẩn bị chợ bán.

      Cảnh thôn núi buổi sáng mĩ lệ, trời vừa sáng bình minh chiếu rọi, còn có những làn sương lượn lờ ngay trước mắt.

      đường của thôn, tốp năm tốp ba thôn dân mang theo cái sọt, hoặc khiêng đòn gánh, hoặc đánh xe bò, lên chợ 5 ngày mở lần bán chút đồ nhà mình làm ra.

      Nhìn Dương Thiết Trụ vác gì đó vai, rất nhiều thôn dân mắt đỏ lên vừa tức hận vừa cảm thán.

      “Thiết Trụ, lại bắt được con mồi to rồi nha.” Lão Trương Đầu đỏ mắt .

      Lão Trương Đầu là lão hán gầy teo lưng khom xuống, còn chưa quá 50 tuổi mà lưng còng rồi, nhưng lại là người thành bổn phận, chỉ tại có đứa con trai nên thân, cho nên cuộc sống hằng ngày rất kham khổ.

      “Đúng vậy, Thiết Trụ, bản lãnh này của ngươi đúng là khó lường, đầu lợn rừng này chắc là bán được nhiều tiền đấy?” Điền thẩm trong thôn tiếp lời.

      Điền thẩm mặc bộ quần áo vải thô màu xanh sẫm, khoảng ba bốn mươi tuổi, mặt tròn, mắt , môi mỏng mỏng, điển hình phụ nhân nông thôn ở phương Bắc.

      “Vậy ngươi xem, thịt heo rừng đắt hơn heo nhà đấy, cân ít nhất cũng phải hai mấy văn, nhìn con heo này chắc phải ba bốn trăm cân.” Dương Hồng gia bên cạnh xen mồm: “Mấy lượng bạc nhỉ!” Giọng điệu cảm thán, khẩu khí giống như đầu lợn rừng này là của nhà bà ta vậy.

      Dương Hồng gia là tức phụ hơn ba mươi tuổi, gương mặt dài và gầy, ánh mắt rất linh hoạt, mở miệng như súng máy bắn bùm bùm.

      Bà ta vừa vừa quay đầu liếc mắt nhìn Điền thẩm: “Ta Điền thẩm tử này, ánh mắt Thúy Lan nhà các ngươi biết nhìn nha, ngươi xem Thiết Trụ bản lĩnh, tùy tiện bắt con thú hoang cũng bằng với nhà ngươi làm ruộng nửa năm, ta nhớ lúc ấy chạy đến Dương gia nháo muốn từ hôn là ngươi đấy.” Dương Hồng gia bĩu môi cười châm chọc.

      Nhà chồng Dương Hồng gia và nhà Dương Thiết Trụ được coi là cùng dòng họ, tuy quan hệ hơi xa nhưng dù sao cũng được tính là người trong nhà, người trong nhà khẳng định muốn giúp người nhà mình rồi, ở nông thôn này rất coi trọng bộ mặt dòng họ, huống chi Dương Hồng gia và Điền thẩm tử trước giờ hai mắt nhìn nhau hợp, cho nên có cơ hội là châm chọc nhau.

      Điền thẩm tử vừa nghe lời này mặt lập tức đỏ lên, sắc mặt xấu hổ, cũng biết đáp lễ Dương Hồng gia như thế nào, chung quy cũng là nhà họ nháo từ hôn trước, thế nào cũng đuối lý.

      Dương Thiết Trụ làm như nghe thấy những mâu thuẫn và khói thuốc súng bên cạnh, tay khiêng con lợn rừng, tay còn lại gãi gãi đầu.

      “Mọi người này, ta theo dõi nó cũng mấy ngày rồi, phải dễ dàng như các ngươi đâu, chuyện này còn phải dựa vào may mắn nhiều, nào có đơn giản như vậy.” Dương Thiết Trụ thà cười .

      cười còn đỡ, vừa cười lên khuôn mặt hung ác càng thêm dữ tợn.

      May mà nhóm bá thẩm bá thím bên cạnh đều là người nhìn lớn lên, biết người này xấu tính, chỉ là vẻ mặt hung dữ thôi, với lại mấy năm trước Dương Thiết Trụ bị kéo làm binh lính cho triều đình, chiến trường giết giặc bị thương ở mặt rồi để lại vết sẹo, cho nên hai mấy tuổi rồi mà còn chưa cưới vợ.

      Trước đây Dương Thiết Trụ cũng có mối hôn được định ra từ , chính là Thúy Lan nữ nhi nhà Điền thẩm, nhưng sau khi Dương Thiết Trụ bị kéo làm tráng đinh, Điền gia muốn nữ nhi bị góa, trước khi cưới liền nháo chết nháo sống tới cửa từ hôn.

      Thực ra làm như vậy cũng ai sai cả, nếu làm công ích mất năm vất vả mệt nhọc nhưng vẫn có thể trở về, còn làm tráng đinh đại đa số chính là có có về. Điền gia muốn nữ nhi sống thủ tiết cho nên phải làm như vậy, cùng lắm làm như vậy được nhân nghĩa thôi.

      Cho nên từ trước tới giờ Dương Thiết Trụ cũng đem chuyện bị từ hôn này để ở trong lòng, vừa rồi hai phụ nhân bên cạnh nhao nhao cũng để ý tới, hơn nữa phụ nhân cãi nhau nam nhân nên xen vào.

      “Dù thế nào ngươi cũng rất giỏi rồi…”

      Sinh tồn ở thôn Lạc Hạp này cũng dễ dàng vì thời tiết mùa đông cực kì lạnh, hàng năm hoa màu chỉ trồng quý, thu hoạch vụ thu xong cũng thể trồng được nữa, có trồng ra cũng đều chết rét hết, cho nên thôn dân thôn Lạc Hạp đều có thói quen sau khi thu hoạch hoa màu kiếm thêm việc ở nơi khác. Có người làm công trấn, có người xa làm thuê, chung họ đều muốn kiếm thêm ít tiền về cho vợ con ở nhà ăn no mặc ấm.

      Nhưng làm công sao có thể so sánh với lên núi săn thú? Tùy tiện săn con mồi là có thể đổi được mấy lượng bạc, cho nên có nhiều thôn dân đỏ mắt, nhưng nếu để họ săn họ lại có bản lĩnh đó, cho nên mới lòng người phức tạp, bệnh đau mắt đỏ khắp nơi đều có. Nhưng thôn dân thôn Lạc Hạp đều là những người bổn phận thành , cùng lắm cũng chỉ là ác độc ngoài miệng thôi, còn trong lòng cũng có tâm tư quá xấu.

      “Tứ đệ phải giao tiền công sáu tháng cuối năm cho thầy giáo, vất vả săn được con mồi này, chuẩn bị đổi lấy ít bạc, cho tứ đệ giao tiền công cho thầy giáo.” Dương Thiết Trụ thành giải thích.

      Đúng nha, tuy gia cảnh Dương gia trong Lạc Hạp thôn được coi như khá tốt, nhưng nhà người ta còn nuôi kẻ "Tú tài" tiêu tiền. Vừa nghĩ như thế những thôn dân bên cạnh nhất thời trong lòng cân bằng, nhóm thất đại thúc bát đại thẩm này liền trao nhau ánh mắt quỷ dị…

      “Ai nha, Thiết Trụ là hiếu thuận nha, cả ngày vất vả kiếm tiền cho nhà.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, mẹ ngươi cũng vậy, cũng bận tâm cưới vợ cho ngươi.”

      hai mươi mấy …”

      “Đúng đấy đúng đấy…”

      Dương Thiết Trụ nghe nhóm phụ nhân bên cạnh này mồm năm miệng mười bát quái nghị luận, im lặng cười khổ, mặt đổi sắc, lên tiếng, chỉ trầm mặc bước rất nhanh gấp rút lên đường.

      Chân trời phía xa vang lên tiếng kêu của lũ diều hâu như xé tan bầu trời.

      ******************************

      Đến khi đám thôn dân Lạc Hạp Thôn tới chợ chợ đông nghịt người, phi thường náo nhiệt.

      Có người bán rau nhà trồng, sọt tự bện, trứng gà, thịt heo, đậu hủ, bột gạo, còn có người bán vải thô vải dệt nhập từ nơi khác về…

      Chợ này do thôn dân tự tổ chức năm ngày họp lần để mọi người trao đổi buôn bán những sản vật mình làm ra, cũng thuận tiện để mọi người kiếm thêm chút bạc.

      Chợ này giống với chợ trấn, phải cái gì cũng có nhưng những đồ cơ bản hẳn là có đủ, chung chuyến lên trấn phải mất cả canh giờ.

      Mọi người cũng chú trọng, đều cởi bỏ những bao vải bày hàng ra, người nào cần lên hỏi giá.

      Thôn dân Lạc Hạp Thôn cũng tìm chỗ trống đặt đồ xuống, mở ra bao vải bày hàng lên.

      Dương Thiết Trụ cũng chiếm chỗ đất trống cạnh đó, nhưng cũng có hi vọng gì nhiều vào việc bán lợn rừng ở đây, chỗ này là nông thôn, có người mua nguyên cả con lợn, thường họ chỉ mua vài cân, mà thịt cũng phải làm sẵn.

      Nhưng đôi khi cũng có tình huống ngoại lệ, chẳng hạn như gần đó có nhà nào muốn mở tiệc rượu, hoặc là tửu lâu lớn trấn muốn mua ít thổ sản vùng núi nhưng mua được ở trấn, cho nên mới bày ở đây thử thời vận.

      Dương Thiết Trụ định bày ở đây lúc, nếu ai mua vác lên trấn bán cho tửu lâu lớn.

      Chỉ là bán cho tửu lâu giá cao bằng ở chợ, chung là người ta mua nhiều nên muốn ép giá là chuyện thường.

      Những người bày quán bên cạnh nhìn thấy Dương Thiết Trụ bày con heo to béo chậc chậc lưỡi, biết là cảm thán nam nhân này khỏe mạnh hay là con heo này to lớn dọa người, cũng có người bàn tán sao mổ ra mà bán, chứ để nguyên cả con như vậy rất khó bán. Còn có người tiếc nuối nếu mổ bán họ có thể mua vài cân về cho vợ con ăn đỡ thèm, chung quy là thịt lợn rừng vẫn ngon hơn thịt lợn nhà, thịt cũng rắn chắc…

      Dương Thiết Trụ vừa ứng phó với mọi người mồm năm miệng mười, vừa tìm thôn dân quen thuộc ngồi kế bên mượn mảnh bao vải để bày lợn rừng lên, cho dù sức lực khỏe như trâu nhưng khiêng lâu cũng thấy mệt.

      Bỗng nhiên ở góc chợ bên kia có tiếng ồn ào ầm ĩ, có đám người xúm lại biết xem cái gì.

      Mấy thôn dân chuẩn bị mua đồ chưa kịp hỏi giá cũng chạy lại đó xem.

      Dương Thiết Trụ chuẩn bị hạ lợn rừng xuống sửng sốt giương mắt nhìn qua.

      Bên đó có đám người vây thành vòng tròn xung quanh ríu rít nghị luận gì đó.

      giọng như sấm vang lên vọng khắp chợ.

      “Bán vợ đây, bán vợ đây… . . . chàng nào chưa cưới vợ lại xem nha, đại nương như hoa như ngọc…”

      Mọi người bày quán xung quanh nghe xong nhảy dựng lên, sôi nổi kéo nhau xem, Dương Thiết Trụ còn chưa buông con lợn rừng xuống cũng chạy lại xem náo nhiệt.
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hóng hóng

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Tức phụ chào giá hai hai mươi lượng

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Mọi người xúm lại thành tầng tầng lớp lớp cứ như đứng xem xiếc khỉ, cả hai đời của Lâm Thanh Uyển cộng lại nhưng nàng vẫn cảm thấy đầu muốn vỡ ra, cho dù nàng cố gắng trấn định nhưng mặt vẫn phải biến sắc.

      Nàng thể ngờ Đổng bà tử làm thế này, giống như là bán gia súc ấy, xe ngựa chạy mạch tới chợ, ngay cả giá còn chưa đưa ra mà hô giao bán, sau đó hô hào mọi người vây xem, mọi người líu ríu thảo luận bàn tán, chỉ trỏ…

      Lúc này Lâm Thanh Uyển hận thể vùi cả người vào trong đất, đủ các loại xấu hổ, tức giận tràn ngập ở trong đầu nàng.

      Chuyện Lâm Thanh Uyển biết còn rất nhiều. Giống như chuyện như thế này, Đổng bà tử cũng có thể làm. Thường ngày khi buôn bán ế ẩm, lấy được các nương hay tiểu tức phụ gì đó, nhà có tiền mua, bà ta liền mang tới chợ bán cho những hán tử nghèo khổ cưới nổi vợ về làm vợ, ít nhiều cũng có thể kiếm được ít bạc, còn hơn là để trong tay người có thể chạy mất hoặc là chết mất.

      Mười dặm bát hương quanh núi Lạc Hạp này, những hán tử lão già góa vợ có ít đâu, trả mấy lượng bạc mua nương về làm vợ, lúc trời lạnh còn có người làm ấm cái ổ chăn.

      Nhưng lúc này đây Đổng bà tử chào giá hơi cao, tận hai mươi lượng bạc.

      Đổng bà tử vừa chào giá xong liền cảm thấy hối hận, mười dặm bát hương quanh núi Lạc Hạp này toàn kẻ nghèo kiết củ lậu, lấy đâu ra hai mươi lượng mà mua vợ về?

      Nhưng lời ra cố gắng mà chống đỡ, Đổngbà tử định tính ăn lời lãi nhiều hơn.

      Người chung quanh chậc lưỡi, hai mươi lượng bạc cơ à?

      “Đổng bà tử, ngươi chào giá quá dọa người rồi.” hán tử nông thôn giống như rất quen với Đổng bà tử chen miệng , hai mươi lượng bạc?

      Người nông dân quanh năm suốt tháng vất vả làm đồng ruộng may ra mới kiếm được 2, 3 lượng bạc. Hai mươi lượng bạc là hơn mười năm tích góp, bằng với hai mẫu ruộng nước thượng đẳng.

      Những nhà có gia cảnh coi như giàu có trong mười dặm bát hương này làm lễ hỏi cưới vợ cũng chỉ mất tới mười lượng bạc là cùng, cho dù hôm nay nương này như hoa như ngọc, thiên tiên hạ phàm, những hộ nông dân này cũng mua nổi, hai mươi lượng bạc, lại phải là mua đứa trẻ vàng về nhà.

      Nhưng mà , nương này đúng là xinh đẹp, ở nông thôn này chưa ai có làn da trắng nõn như vậy, ánh nắng chiếu xuống nhìn như trong suốt, mày vẽ mà cong, môi tô mà đỏ, dáng người xinh xắn linh lung, tinh tế như liễu yếu đào tơ. Tuy nhìn bộ dạng của nàng có vẻ hơi chật vật chút, nhưng nữ nhân nào bị lôi ra bán mà chật vật chứ? Tổng thể mà , mới nhìn liền cảm thấy nàng rất xinh đẹp thủy linh, còn đẹp hơn cả Lục di nương nhà địa chủ gần đây.

      Nông dân đều là kẻ thất học nên biết miêu tả như thế nào, chỉ cảm thấy nương này rất đẹp, rất đẹp, gay cả Lục di nương được coi là xinh đẹp nhất ở đây còn xứng xách giày cho nàng.

      “Dọa người? đại nương như hoa như ngọc thế này lại bán với giá hai mươi lượng bạc mà dọa người hả? Lão nương còn thấy thiệt đây, ngươi có thấy nương nào như thiên tiên hạ phàm thế này lđược với giá bán hai mươi lượng bạc hay , nếu có mang lại đây lão nương ta mua tất.” Đổng bà tử cố chống đỡ giả bộ xì mũi coi thường.

      “Ôi, ngươi thấy thiệt đừng có bán nữa! Nếu lỗ lớn đấy.” Người qua đường Giáp chen miệng .

      Thấy người qua đường Giáp như vậy mọi người xúm lại xem cả kinh.

      nương này phải bị làm sao đấy chứ…”

      “Đúng vậy đấy, Đổng mẹ mìn nổi danh khôn khéo chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn…”

      ” Thủy linh nương như vậy kéo tới nơi này bán, đầu Đổng bà tử phải là bị lừa đá chứ?” giọng yếu ớt trong đám người .

      Từ nơi này của Đổng bà tử nhìn qua nhìn thấy người bà ta đầu bị lừa đá, là người xúm lại xem quá nhiều xếp thành tầng tầng vòng vòng. Bà ta bị chọc tức đến méo mặt:”Các ngươi mới có vấn đề, đầu các ngươi mới bị lừa đá …”

      Đám người lại ồ lên.

      “Ô kìa, Đổng bà tử sao lại mắng người rồi…”

      “Chào giá dọa người còn mắng chửi người như vậy ai dám mua đâu…” Hiếm khi họp chợ lại gặp cảnh này, các hán tử tụ tập lại bàn tán rôm rả.

      Đổng bà tử tức giận lên đuổi mấy tên nghèo kiết hủ lậu chỉ xem náo nhiệt mua kia:” Muốn mua mua, mua đứng xa ra, đừng có đến gần làm ảnh hưởng lão nương buôn bán.”

      Sau đó lại giải thích cho mấy người: “Ta cho mà biết, nha đầu kia có tật xấu, cũng có bệnh hiểm nghèo, chỉ là nàng đắc tội với quý nhân bị người phát mại tới nơi này, quý nhân lão gia giao phó muốn trừng trị nàng, chỉ bán cho hán tử chân đất làm vợ. Phi, tiện nghi cho các ngươi… những đồ chó con”

      Ah, ra là như vậy.

      Mọi người xúm lại xem nhất thời đều cảm thán, biện pháp trừng trị người của quý nhân lão gia này đúng là kỳ quái.

      Nhưng cho dù như vậy cũng có ai tiến lên hỏi mua, chung là hai mươi lượng bạc chứ phải là hai mươi văn tiền, ở đây toàn nông dân nghèo rớt mồng tơi tiền đâu mà mua vợ đắt như vậy a.

      Vì thế số người bận việc tản , còn lại mấy người rảnh rỗi ở lại, bọn họ muốn nhìn xem ai có tiền nhiều có thể mua vợ này về.

      Kỳ trong mắt nông dân vẫn có "nước" đấy, chớ nhìn bọn họ thất học kiến thức nông cạn, họ hiểu được cái gì là hợp hay hợp cả đấy.

      Chẳng hạn như nương thiên tiên trước mắt này, nông dân nuôi sao nổi, nhìn làn da của nàng trắng nõn, dáng người tốt, kiều mềm mại, liễu yếu đào tơ, vừa nhìn liền biết là người ưa chiều chuộng biết làm việc.

      Gia đình nông dân nào cưới vợ về mà phải làm việc chứ? Cưới nàng về nàng làm việc, ngươi còn phải hầu hạ nàng, gia đình nông dân suốt ngày kiếm ăn trong đất cùng tranh giành sống với thiên nhiên, cưới người đàn bà biết làm việc còn phải hầu hạ, cuộc sống như vậy trụ quá mấy ngày.

      Đổng bà tử cũng biết tâm tư của những hán tử này, cho nên khỏi có chút nóng nảy, càng thêm hối hận vừa rồi ra giá quá cao dọa người ta rồi.

      Làm chuyện mua bán, bà ta báo giá, người mua trả giá, nhưng bây giờ chẳng có lấy người lên hỏi giá.

      Thời gian dần dần qua, người xúm lại xem cũng dần tản , còn lại mấy người cũng chỉ đứng xem thôi, có người tiến lên hỏi…

      Đổng bà tử càng thêm nôn nóng, quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển, chẳng lẽ nàng này thành củ khoai lang bỏng tay?

      Khẽ cắn môi, chuẩn bị giảm giá, cái đống đen sì gì đó đổ ầm ầm xuống dưới chân bà ta, bụi đất hất tung mịt mù.

      Đổng bà tử bị dọa sợ nhảy dựng lên, Lâm Thanh Uyển vẫn luôn nhắm mắt nghĩ ngợi lung tung liền cả kinh nâng mắt nhìn lên.

      Đổng bà tử nhìn kĩ lại, ra đống đen sì kia là con lợn rừng lớn, con lợn rừng chết nhăn răng từ lâu rồi.

      “Dùng nó đổi nàng, đủ ?” người hán tử to con cao lớn hỏi, chỉ chỉ vào lợn rừng lại chỉ chỉ vào Lâm Thanh Uyển.

      Hán tử kia rất cao, làn da ngăm đen, mặc bộ quần áo vải thô màu xanh, khuôn mặt góc cạnh có vết sẹo, vừa nhìn thấy dọa người.

      Lâm Thanh Uyển lập tức cảm thấy đen mặt rồi, còn có quẫn bách…

      Đây là chuyện gì vậy! ! ! Muốn bán nàng cho chân đất làm vợ, nàng nhận! Bị người ta kéo mang bán chợ như gia súc, nàng cũng nhận ! ! ! Nhưng mà ~~ nhưng mà ~~ lấy con lợn để đổi vợ??

      Ô ô ô ~~ trời ơi, ông nhanh thả ra quả sét đánh chết nàng , nàng muốn sống nữa, thực quá mất mặt … Cả hai đời cộng lại nàng chưa từng gặp chuyện mất mặt như vậy…

      cái bóng đen tới trước mặt che mất ánh sáng của nàng.

      “Ừm ~~, khụ khụ ~~” hán tử cao lớn kia nửa ngày được câu nào.

      Lâm Thanh Uyển co quắp khóe miệng, ngửa đầu nhìn hán tử đại tráng trước mắt.

      rất cao, dùng ánh mắt đời trước mà đoán chắc phải hơn 1m90. Cơ thể rất cường tráng, bả vai rộng ít nhất phải bằng hai lần bả vai nàng, cánh tay cũng thô, làn da đen kịt, mặc bộ áo choàng ngắn bằng vải thô, dưới lớp quần áo nổi thành từng cuộn, nhìn qua cơ bắp khỏe mạnh.

      Ngũ quan như đao khắc, lông mày thô to, mũi rất thẳng, môi dày, từ nhân tướng học mà môi dầy đầy nhân nghĩa…

      Má trái có vết sẹo dài từ khóe mắt trái kéo dài tới cằm, hình như là vết đao lưu lại, bởi vì vết sẹo này, tướng mạo vốn hàm hậu thành lập tức thành hung bạo dữ tợn…

      Theo quan điểm kiếp trước mà đây là người cương nghị, rất man nhân, mười phần ý vị nam nhân. Theo quan điểm kiếp này mà nam nhân cao lớn này có chút xấu xí.

      Ah ~~ đúng, còn có ánh mắt của , đôi mắt đen to, rất thâm thúy, bên trong con ngươi có kinh diễm, có quẫn bách, có khẩn trương, còn có chính là nàng, tất cả toàn là bóng dáng của nàng…

      Nam nhân bị nàng nhìn càng thêm khẩn trương, vốn ấp úng nửa ngày nên lời lại càng gian nan.

      Gian nan cả buổi cuối cùng cũng nặn ra được câu:” Ta muốn cưới nàng làm vợ~~ “ chữ "mua": “Ta đối xử tốt với nàng.” Lời rất nhanh, ngắn ngủn hai câu, dường như hao hết dũng khí của .

      Lâm Thanh Uyển giống như nhìn thấy chút màu đỏ ở mặt của nam nhân kia, chỉ là làn da ngăm đen cho nên nàng dám chắc chắn.

      Nàng cảm giác tim mình đập thình thịch, biết là do phơi nắng quá lâu hay là bị nam nhân này tự bạch dọa sợ đến nàng, khuôn mặt trắng nõn lập tức nóng lên… Đổng bà tử bên cạnh hình như gì đó nhưng nàng nghe

      Lại nữa nhìn lại ánh mắt của nam nhân, Lâm Thanh Uyển lặng im lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

      Nàng thấy được trong đôi mắt kia nghiêm túc và chân thành…

      Có lẽ vì bị kéo lên chợ bán như gia súc, có lẽ là quẫn bách vì bị người xúm lại xem quá đông, có lẽ là vì muốn nhanh chóng kết thúc vận mệnh khó chịu này, có lẽ là bởi vì trong mắt người đàn ông này chứa nghiêm túc và chân thành…

      Lâm Thanh Uyển như quỷ xui ma khiến gật đầu đáp ứng.

      “Được.”
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Vác vợ về nhà

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Nghe thấy nàng tiếng "được", trong đôi mắt kia lập tức tràn ra tia vui sướng cùng kích động giấu được.

      Đôi tay bé lạnh như băng lập tức bị bàn tay to lớn nóng bỏng nắm lấy, bàn tay to rất nóng, nóng đến mức làm trong lòng Lâm Thanh Uyển khẽ run lên.

      Đổng bà tử ở bên cạnh giơ chân: “Lão nương còn chưa đáp ứng đâu, đầu lợn chết này của ngươi đáng bao nhiêu tiền hả? được được ~~~ ”

      Nhưng những người ở bên cạnh xem náo nhiệt lại ồn ào lên.

      “Ai nha, Đổng bà tử đồng ý thôi, con lợn rừng này phải bán được mấy lượng bạc đấy.”

      “Đúng thế đúng thế… …”

      “Cứ giữ cái giá kia bán được đâu, mười dặm bát hương này làm gì có ai ngu ngốc đào hai mươi lượng mua vợ về…”

      “Qua hôm nay còn chuyện tốt như vậy nữa đâu…”

      Nam nhân cao lớn kia nghĩ lát rồi xoay người móc mấy khối bạc vụn từ trong lòng ra, cộng lại có khoảng 4, 5 lượng, đây là thời gian trước tích góp từ việc bán da thú, vẫn để trong người chưa giao cho người nhà.

      “Chỉ có bấy nhiêu thôi.” bình tĩnh nhìn chằm chằm Đổng bà tử.

      Đổng bà tử mặt đầy giãy dụa, bà cảm thấy lỗ nhưng lại sợ cái củ khoai lang nóng phỏng tay này, lại nhìn hán tử khỏe mạnh kia bộ dạng nghiêm túc nhìn bà ta, giống như bà ta mà đáp ứng dùng nắm đấm đánh tới…

      Vì thế Đổng bà tử vừa cắn răng vừa dậm chân. Thôi vậy, Tiền bà tử cho bà ta 10 lượng, bà ta cũng bị lỗ.

      “Được rồi, tiện nghi cho ngươi.” Bà ta tiếp nhận bạc.

      Nam nhân buông tâm tư thấp thỏm, quay đầu cho Lâm Thanh Uyển nụ cười to, toàn thân vui sướng lên lời.

      Nam nhân cao hứng đứng tại chỗ chà xát hai tay, chà xát được lát rồi biết nghĩ thế nào liền ôm lấy Lâm Thanh Uyển, cổ tay khẽ lật vác cả người nàng lên vai.

      Ngay sau đó bước nhanh ra khỏi chợ, càng chạy càng nhanh.

      Phía sau lập tức nổi lên tràng cười đùa…

      “Ai nha, nhìn tiểu tử kia vội vàng kìa …”

      “Chưa lấy vợ bao giờ, cho ngươi nữ nhân thủy linh như vậy á, bảo đảm ngươi cũng vác lên chạy…”

      … …

      Lâm Thanh Uyển còn chưa kịp thét chói tai bị bờ vai dài rộng chặn miệng lại.

      chạy rất nhanh, nhịp bước rất lớn, nhưng lại rất ổn định.

      Nàng cảm giác có vẻ cao hứng, hoặc là mừng như điên?

      Gió lướt qua mái tóc dài của nàng, nằm bờ vai rắn chắc, hiểu sao Lâm Thanh Uyển cảm thấy có tia an lòng.

      “… Hì hì… Ta có vợ rồi …”Nam nhân vui vẻ cười lớn như đứa trẻ.”… Về sau nhất định ta đối xử tốt với nàng, nhất định…”

      … …

      Dương Thiết Trụ cũng hiểu tại sao mình lại làm ra chuyện vọng động này, nhưng hối hận, hối hận.

      Từ trong đám người ồn ào lần đầu nhìn thấy nàng liền hoảng thần.

      Mới nhìn nàng rất nhu nhược, vòng eo mảnh khảnh chỉ cần tay là ôm hết, đầu tóc dài hất ra sau, quần áo hỗn độn, sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt to tràn đầy quẫn bách, nhục nhã và cam lòng. Nhưng nàng khóc, bộ dáng giống như muốn nhận mệnh, rồi lại nhen nhóm ánh lửa trong mắt…

      Giống như có lần lên núi săn thú gặp phải con hồ ly bị trúng bẫy, ràng bị rơi vào cạm bẫy 2, 3 ngày, ở bụng còn bị gai bẫy đâm bị thương, toàn thân dính máu, nhưng nó nhận mệnh, chầm chậm leo lên

      Lúc xem cạm bẫy nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lúc ấy con kia hồ ly hấp hối, bắt nó kêu lên nhưng khí lực cắn còn có. Nhưng trong ánh mắt nó lại có tia sáng như vậy… Sau đó con hồ ly vẫn chết, nhưng mà lại để Dương Thiết Trụ hiểu được cái gì đó…

      Sau này Dương Thiết Trụ mới biết được đó là cái gì, đó là cầu sống, là bất khuất, là nhận thua, cho dù vận mệnh hà khắc thế nào nàng vẫn ôm kì vọng chờ mong…

      hiểu sao tim liền có cảm giác đau thắt lại…

      dời mắt được, dời bước chân được, như người bị trúng tà…

      Đến khi phục hồi tinh thần lại, vội vàng xông lên, hạ con lợn rừng chuẩn bị bán lấy tiền cho tứ đệ giao trả công phu tử. sợ nàng nguyện ý cùng , còn lên chân thành và quyết tâm của , thậm chí lúc bà tử đồng ý bán nàng, vẫn sợ nàng bị người khác cướp , vội vàng vác người chạy

      vác Lâm Thanh Uyển lên vai chạy con đường nông thôn, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn và mừng như điên. Lúc này quên mất quẫn bách vừa rồi, quên mất đủ loại bận tâm, quên mất ánh mắt của người khác, quên mất mình làm như vậy giống người ngố… Quên hết tất cả, giống như đứa trẻ nhặt được chí bảo, hận thể đem niềm vui của mình khoe ra cho cả thiên hạ đều biết…

      bước nhanh nhưng rất vững vàng, Lâm Thanh Uyển thấy xóc nảy chút nào. Nhưng…

      Nhưng, cứ như vậy có ổn ?

      con đường về nhà gặp rất ít người nhưng hôm nay là ngày họp chợ, cho nên cách đoạn lại gặp mấy thôn dân, họ nhìn như nhìn người điên…

      Lâm Thanh Uyển xấu hổ cúi đầu đấm vào lưng .

      “Người ta nhìn chúng ta đấy, ngươi hạ ta xuống dưới.”

      Dương Thiết Trụ dừng lại cước bộ chạy như điên, lúc này mới phản ứng kịp, đỏ mặt: “… Ah.”

      Tay chân luống cuống nhàng đặt nàng xuống đất, quẫn bách đến ngay cả tay chân đều biết để ở chỗ nào.

      Lâm Thanh Uyển lúc này cũng biết vừa rồi nàng xúc động đáp ứng rốt cuộc là đúng hay sai.

      Chưa bao giờ gặp mặt, hoàn toàn xa lạ, chỉ là nhìn ánh mắt đối phương chân thành và câu hỏi vụng về mà đem mình bán ?

      Nhưng tình huống trước mắt xem chừng cũng tệ lắm, có lẽ hán tử thành như vậy hẳn là biết thương vợ.

      Tình cảnh của nàng lúc này còn dám đòi hỏi gì đâu? Ít nhất thoạt nhìn tệ, người tựa hồ rất thành , bộ dạng cũng kém. Hơn nữa còn chưa cưới vợ, nếu để Lâm Thanh Uyển gả cho người ta làm tiểu thiếp gì đó, nàng thà chết còn hơn.

      “Ngươi… Ngươi chuẩn bị mang ta đâu?” Nàng giọng hỏi.

      Dương Thiết Trụ gãi gãi đầu, cái này còn chưa nghĩ ra.

      Suy nghĩ lúc mở miệng : “Ta tạm thời an trí nàng ở nhà của ta, nàng thấy như vậy có được ? Chờ ta về nhà cho cha mẹ rồi đón nàng qua cửa?”

      Lâm Thanh Uyển nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Kỳ nàng còn biết gì về , cũng chưa tính toán được gì.

      Tạm thời chỉ có thể làm vậy .

      Ít nhất còn biết hỏi ý kiến nàng, đây cũng là ấn tượng tốt?

      “Vậy ~~ thôi?”

      “Được.”

      Dương Thiết Trụ phía trước, Lâm Thanh Uyển theo phía sau.

      hai bước liền quay đầu lại nhìn, hai bước quay đầu lại nhìn nhìn. Sau cùng dường như nghĩ thông suốt gì đó chậm lại song song cùng Lâm Thanh Uyển.

      Sợ nàng theo kịp còn cố ý bước chân ngắn lại, bộ dạng muốn với nàng nhưng lại dám .

      Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn thấy tất cả thấy rất buồn cười. A ~~ người đàn ông này đáng nha ~~~

      “Ngươi tên là gì?” Nghĩ lát nàng lại : “Ta họ Lâm, khuê danh Thanh Uyển, vậy còn ngươi?” Giọng thân thể này trời sinh ôn nhu như nước nhanh chậm, nàng vậy thấy lỗ mãng chứ?

      Dường như cực kì khẩn trương, tay chân còn biết đặt vào đâu:”Ta gọi là Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ.” đứng lại , nhìn nàng vẫn về phía trước lại vội vàng bước theo.

      Thanh Uyển ~ Uyển Nhi ~~ tên dễ nghe. Dương Thiết Trụ vẻ mặt ngây ngô cười.

      Thiết Trụ nha? Người giống tên, như cây cột vậy. Lâm Thanh Uyển len lén cười trộm ở trong lòng.

      Hai người đường gì, được lát tới cổng thôn Lạc Hạp.

      Dương Thiết Trụ sợ gặp phải người trong thôn trêu ghẹo liền dẫn Lâm Thanh Uyển đường vòng. Lại thêm lúc tới trước cửa tiểu viện nông gia.

      Tường viện nhà này làm bằng hàng rào trúc, đứng ở ngoài viện cũng có thể nhìn thấp thoáng tình huống bên trong.

      Ở giữa là ba gian nhà ngói, bên trái và bên phải nhà ngói là các phòng ở bằng cỏ tranh, hình như là làm nhà kho và phòng bếp.

      Bên trái viện là giếng nước, bên phải là chuồng gà. Trong sân có cây táo, giữa sân xếp hàng những cái giá để mẹt lên , hình như để phơi thứ gì đó.

      Dương Thiết Trụ đẩy cổng vào.”Đại , người có nhà ?”

      người phụ nhân trung niên mặc quần áo vải thô màu lam từ phòng bếp ra.

      Phụ nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt trứng ngỗng, cả người nhìn rất sạch , tuy quần áo nàng mặc tốt nhưng vừa nhìn liền biết là người làm việc lanh lẹ.

      “Thiết Trụ, cháu đến đấy à. Mau vào .” Lại nhìn thấy Lâm Thanh Uyển phía sau Dương Thiết Trụ kinh ngạc, nhưng gì chỉ nhiệt tình cười nhấc rèm cửa lên đưa hai người vào phòng chính.”Đến đây, mau vào ngồi.”

      Giữa phòng chính là cái bàn vuông, kề sát tường là loạt giường đất, giường đất có trải chiếu trúc, còn có cái bàn vuông , đầu giường có đặt tủ.

      Dương Thiết Trụ đỏ mặt liếc mắt nhìn Lâm Thanh Uyển: “Đại , cháu có chút chuyện muốn nhờ, chúng ta ra bên ngoài .”

      Đại Dương Thiết Trụ Dương thị nheo mắt nhìn đứa cháu, cười với Lâm Thanh Uyển: “ nương, ngươi ngồi đây lát, ta xem tiểu tử thúi này với ta cái gì… Lát nữa đều ở nhà ta ăn cơm….”

      Dương thị đưa Dương Thiết Trụ ra khỏi nhà chính rồi vào phòng bếp.

      Được lát sau hai người quay lại, trong tay đều bưng đồ ăn, Dương Thiết Trụ mặt vẫn đỏ bừng, bộ dạng tay chân co cóng.

      Hoàn chương 8
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Dương thị dụng tâm lương khổ

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Dương thị bày đồ ăn bàn xong nhét đôi đũa cho Lâm Thanh Uyển.

      “Tiểu tử thúi này cũng trước, thẩm chuẩn bị được cái gì, nương ăn tạm .” Xem thái độ Dương thị, chắc tên nam nhân này hết tất cả cho đại rồi.

      “Cám ơn thẩm, ta cũng kén chọn.” Lâm Thanh Uyển ngại ngùng sụp mí mắt, tuy rằng từ trước tới giờ nàng phải người dễ dàng xấu hổ, nhưng tình huống trước mắt này lại làm cho người ta thấy lúng túng.

      khuôn mặt trắng nổi lên rặng mây đỏ, làm Dương Thiết Trụ bên cạnh nhìn nén lại ngây ngốc.

      Đồ ăn là cải trắng xào và trứng gà tráng lá hành, còn có đĩa dưa góp tự làm, cơm là cháo loãng và bánh ngô.

      Đây là lần đầu tiên từ lúc xuyên qua Lâm Thanh Uyển được ăn bữa nghiêm túc, cho nên cảm thấy rất ngon, nhưng nàng cố gắng ăn chậm để người khác lại tưởng nàng là quỷ chết đói đầu thai .

      Uống bát cháo, ăn hai cái bánh ngô, Lâm Thanh Uyển thấy no rồi, nàng buông bát đũa, cúi đầu ngồi.

      Dương Thiết Trụ ăn cũng rất câu nệ, cảm giác tay chân mình biết nên đặt vào đâu. Dương thị buồn cười nhìn đứa cháu, với Lâm Thanh Uyển: “Nếu tới ở tạm nhà thẩm, chuyện của các ngươi Thiết Trụ cũng với ta, chờ trở về cho người nhà rồi sẽđến thương nghị hôn của hai người các ngươi.”

      Rặng mây đỏ lập tức tràn ngập khuôn mặt nhắn của Lâm Thanh Uyển, nàng giống như xấu hổ gật gật đầu.

      Ăn cơm xong Dương thị thu dọn bát đũa, để Dương Thiết Trụ đứng bên luống cuống tay chân làm được việc gì gánh nước.

      lát sau, Dương thị nhìn Dương Thiết Trụ ra giấu nước nấu xong kéo Lâm Thanh Uyển phòng bếp.

      “Thẩm nấu nước tắm cho ngươi rồi đấy, ngươi tắm rửa , tắm để giải xui. Xà phòng đặt bên cạnh bồn tắm, quần áo để thay treo dây thừng là của con dâu ta, ngươi dùng tạm.” Vừa vừa ra ngoài đóng cửa lại.

      Mặt Lâm Thanh Uyển càng đỏ hơn, cả ngày hôm nay số lần nàng đỏ mặt nhiều hơn cả hai đời cộng lại.

      Nàng biết mình giờ này nhìn rất chật vật, hơn tháng chưa tắm rửa, hương vị người cũng dễ ngửi, hiểu sao họ cũng quan tâm lại gọi nàng ăn cơm trước.

      Trong góc phòng bếp để cái thùng gỗ lớn, bên trong có nước ấm bốc hơi khói lượn lờ.

      Lâm Thanh Uyển thử nước thấy độ ấm vừa đủ, nàng cởi sạch quần áo khập khiễng vào.

      là thoải mái, nàng nhấn cả người vào nước ngâm lúc, lấy xà phòng gội đầu.

      Cục xà phòng này chính là bản nguyên sơ của xà phòng đại, "Lâm Thanh Uyển" ở kinh thành cũng dùng, chẳng qua các tiểu thư dùng đều cái màu trắng có vị hương hoa, gọi xà bông thơm. Cái này lại có màu xám đen, đặc xịt mùi xà phòng, cũng biết làm bằng thứ gì nhưng tẩy rửa lại khá sạch.

      Nàng nhớ trước đây từng đọc tiểu thuyết xuyên , có viết đến tình tiết nữ chủ làm xà phòng, nhưng nàng nhớ nổi cái "phối phương" ấy.

      Xem ra bàn tay vàng trong văn xuyên áp dụng ở người nàng.

      Lâm Thanh Uyển vừa kì cọ thân mình vừa nhàn nhạt nghĩ.

      Tắm lúc ra cái chậu nước đen sì, Lâm Thanh Uyển ghét bỏ cái chậu nước, tin nổi đấy là chậu nước nàng tắm ra, nàng đứng dậy nhìn xung quanh thấy góc tường có lối cho nước chảy ra, nàng nghĩ lát rồi cho tay lên sờ thử thấy có nút động.

      Quả nhiên giống như nàng dự liệu, bên dưới có cái nút lộ ra, nàng nhổ thử quả nhiên nhổ được, nàng liền nhổ lên thấy nước có thể chảy ra.

      Trí tuệ cổ nhân phi thường nha! Đây chính là cái bồn tắm đơn giản nha!

      Lâm Thanh Uyển cảm thán chút rồi đợi nước trong thùng chảy hết . Sau đó nhét nút lọ lại, lấy nước ấm trong hai cái thùng gỗ bên cạnh còn lại đổ toàn bộ vào trong thùng tắm.

      Lần này lại kì cọ thân mình và đầu tóc lượt xong mới nhấc chân ra bồn tắm, cầm lấy tấm khăn bên cạnh bắt đầu lau người và tóc.

      có tiếng nước tắm rửa trong phòng bếp liền yên tĩnh, nàng có thể nge được thanh ngoài sân, Dương thị và Dương Thiết Trụ chuyện gì đó.

      Lâm Thanh Uyển vừa lau tóc vừa vểnh tai nghe…

      … … …

      Trong sân, Dương thị ngồi dưới gốc cây táo nhặt đậu giác, Dương Thiết Trụ ngồi bên cạnh bà.

      “Đại nhìn ra được cháu rất thích nương này…” Dương thị chậm rãi .

      Nàng cũng phải người mù, từ hành động của Dương Thiết Trụ có thể nhìn ra manh mối, bà chưa từng thấy cháu bà đối đãi với nương như vậy. Bà thở dài hơi ở trong lòng, dù sao đứa cũng lớn khôn, biết thích nương.

      Năm ấy Hà thị mẹ nó sinh nó ra có sữa, cố vắt mãi cũng được, vừa lúc ấy Dương thị sinh được khuê nữ, đáng tiếc sống được, mới hai tháng liền chết yểu. Lúc ấy Dương lão gia tử tới cầu cạnh, Dương thị liền cho Dương Thiết Trụ còn quấn tã uống sữa, cho uống suốt năm.

      Cho sữa lâu cảm tình cũng thấm, cho dù sau này Dương Thiết Trụ được trả về Dương gia, hai người vẫn rất thân thiết. Lúc còn Tiểu Dương Thiết Trụ mỗi lần chạy ra ngoài chơi đại đa số đều chạy đến chỗ Dương thị, những năm ấy ít lần làm Hà thị mẹ nó giận đến nghiến răng.

      Dương Thiết Trụ đỏ mặt cúi đầu lên tiếng.

      Dương thị cảm thán trong lòng lát, nhấc mắt nhìn cháu mở miệng hỏi: “Cháu có tính toán gì , cháu định an bài Lâm nương như thế nào?”

      Dương Thiết Trụ gãi gãi đầu nghĩ lát : “Cháu chuẩn bị về nhà cho cha mẹ ràng, thu dọn phòng gọn xong hai ngày sau tới đón nàng về.”

      “Cứ như vậy?” Dương thị nhướn mày.

      Tiểu tử này là biết hay là coi nương này ra gì? Nhìn biểu của nó khả năng thứ nhất lớn hơn.

      Dương Thiết Trụ nhìn sắc mặt Dương thị có cảm giác mờ mịt.

      “Vậy đại , người xem cháu nên làm cái gì bây giờ?” xem nhà người ta mua vợ về cũng làm như vậy mà.

      Dương thị lại thở dài hơi: “Có phải cháu thấy quanh đây người ta mua những nương sa cơ thất thế về làm vợ đều vất xuống là xong, cháu cũng định làm như vậy hả?”

      Dương Thiết Trụ sửng sốt sau đó suy nghĩ chút, cảm thấy nên đối đãi với người toàn bóng dáng trong lòng mình như vậy, nhưng trong chốc lát nghĩ ra chỗ kì lạ nào, đành ngốc lăng ở đó.

      Dương thị phát hôm nay số lần bà thở dài rất nhiều, nếu cháu còn hiểu để bà đến chỉ điểm .

      “Cháu cảm thấy quanh đây những người mua về bị đối xử như thế nào?”

      Dương Thiết Trụ vẫn là ngây ngốc hiểu sao đại lại hỏi như vậy.

      Dương thị tiếp tục chỉ điểm từng chút :”Bọn họ thường xưng hô như thế nào với người vợ bị mua về kia?”

      Dương Thiết Trụ lại nghĩ, trong ấn tượng của nhà nào mua vợ về… Nhà nào mua mất mấy lượng bạc…

      “Có phải xưng hô rất tôn trọng?” Dương thị chỉ ra: “Mẹ chồng nhà họ đối xử với con dâu như thế nào?”

      Dương Thiết Trụ cố gắng nghĩ tới những tin tức bát quái trong thôn… Đều đánh mắng, sai vợ làm nụng như trâu, việc gì cũng bắt làm lại cho ăn cơm. Tuy rằng chưa bao giờ bát quái, nhưng những tin bát quái xung quanh vẫn nghe thấy.

      “Có phải là đánh mắng , coi khuê nữ nhà người ta là mua được nên coi là người?”

      Nghe Dương thị như vậy Dương Thiết Trụ lập tức nóng nảy, quả thực dám tưởng tượng những chuyện kia phát sinh người Uyển Uyển của , chỉ cần vừa nghĩ đến tim liền co rút lại.

      Vợ lấy về là để thương, sao có thể giày xéo như vậy!

      “Đương nhiên cũng có nhà đối xử tốt với vợ mua về, chẳng qua là cực kì ít đúng ?”

      Dương thị ngồi ghế chỉ điểm những u mê cho cháu.”Ta biết những người vợ mua về kia cũng có người thân thể " tốt", nhưng đấy phải là nguyên nhân chủ yếu.”

      Cũng có người mua vợ về là người ngốc hoặc tàn tật, vì sao người khác bị đối đãi như vậy?

      “Biết vì sao như vậy ?”

      “Vì sao?” Nếu như phải Dương thị chỉ điểm, Dương Thiết Trụ còn chưa từng nghĩ tới.

      Nghĩ như thế, biết những người đuwocjw mua về quanh đây thường bị đối xử tốt, luôn nghe thấy chuyện nhà nào đó mua nàng dâu về bị mẹ chồng bị đánh, cho ăn cơm. Sau đó mỗi lần nhìn thấy những nàng dâu này đều gầy teo, cho dù thôn Lạc Hạp này giàu có lắm nhưng cũng đến mức thảm thành bộ dáng như vậy?

      “Bởi vì — các nàng là được mua về.” Dương thị bỏ lại đậu giác trong tay nhìn cháu từng câu nhấn mạnh.

      Đây mới là mấu chốt!

      Lâm Thanh Uyển dựa ở phía sau cửa phòng bếp nghe xong cả người rét run.

      Dương Thiết Trụ nghe hiểu, có nghĩa là nàng cũng nghe hiểu lời Dương thị .

      Được mua, có ý nghĩa của nó chính là mình có nhân quyền.

      Được mua, có ý nghĩa ngươi chính là vật sở hữu của người mua.

      Tuy nữ tử ở nơi này địa vị cao, địa vị xã hội phụ thuộc vào nam nhân, nhưng bị mua, bị bán càng là kém bậc, khó nghe chút chính là bằng con lợn!

      Lâm Thanh Uyển cắn môi tóc cũng buồn lau, hai tay nắm thành quyền.

      Vẫn được sao? Cho dù nhận mệnh, vẫn được sao!

      sai bước chính là danh tiết bị hủy, phải bị đưa vào am ni ăn chay niệm phật chính là tẩm lồng heo thả trôi sông, hoặc là "mắc bệnh tật mà chết" ở trong khuê phòng.

      Thân thế có cha làm chỗ dựa tốt, giống như Tiểu Hoa, những trong đoàn xe của Tiền bà tử kia, bị bán bán lại, có cái gọi là tôn nghiêm. May mắn chút có thể bán vào gia đình nhà giàu làm nô làm tỳ, may bị bán vào thanh lâu, tình cảnh sống bằng chết…

      Nếu như gia cảnh giàu có chút được… được, gia cảnh giàu có cũng được, như nàng đấy, Lâm Thanh Uyển, Lâm gia đại tiểu thư, thân thế đó chẳng phải cũng bị bán thê lương đến tận đây sao?

      Lâm Thanh Uyển cảm thấy trước giờ mình chịu thua, nhưng tại nàng lại có cảm giác lực bất tòng tâm…Cảm thấy là khó…

      Làm người khó, làm nữ nhân lại càng khó, làm nữ nhân cổ đại chính là khó càng thêm khó…

      Hoàn chương 9

      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :