1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lương Cầm Chọn Chồng - Thần Vụ Quang (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Nhược Phi

      Mạc Nhược Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      51
      Được thích:
      470
      Thank bạn rất nhiều nha
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Bánh Bao ơi chơi chưa về à huuuuuu...... Ngồi ngóng Bánh Bao :yoyo32::yoyo32::yoyo32:
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    3. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 58

      Hứa Lương Cầm theo lời bác sĩ liền la bên tai Tống Dật Hàng để khiến tỉnh táo hơn, dường như Tống Dật Hàng cũng có chút phản ứng, mí mắt vài lần mấp mé nhưng rất nhanh nhắm chặt lại, đại khái qua hơn 10 phút còn động tĩnh gì nữa.

      Hứa Lương Cầm khóc hết nước mắt cũng để ý, lo lắng : “Bác sĩ, ấy mở mắt, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ đây bác sĩ!”

      Bác sĩ cũng hít hơi lạnh, dùng sức mở mắt Tống Dật Hàng ra xem lại đưa tay lên mũi xem còn thở .

      “Đồng tử vẫn có thần, hô hấp hơi yếu nhưng đành vậy, chờ tới bệnh viện tiến hành cấp cứu, trước kia bệnh nhân có tiền sử bệnh xuất huyết não ?”

      Hứa Lương Cầm nản lòng lắc đầu: “Tôi biết, tôi chỉ biết ấy từng bị đau dạ dày, rất đau.”

      “Điều này cũng có thể do phản ứng của bệnh xuất huyết não gây nên.” Bác sĩ xong vẫn quan sát tình huống của Tống Dật Hàng.

      Hứa Lương Cầm cảm thấy máu trong người như ngừng lại, Tống Dật Hàng đến bệnh viện liền đưa cấp cứu luôn, y tá mang Hứa Lương Cầm làm thủ tục, lúc này Hứa Lương Cầm mới nhớ người mình mang tiền, lập tức ngẩn người, ngay cả gọi điện thoại xin giúp đỡ cũng nhớ ra.

      “Tôi có mang theo thẻ ngân hàng đấy, tôi và cùng làm thủ tục nào.” Trần Mĩ Nhạc tới, Uông Tân Dương cũng phải làm thủ tục, mặc dù Tống Dật Hàng làm Uông Tân Dương gãy tay nhưng chỉ mong Tống Dật Hàng có việc gì, bằng Trần Mĩ Nhạc với Uông Tân Dương bị người bên Tống Dật Hàng trả thù, có khi việc này khiến Tống Dật Hàng nợ Trần Mĩ Nhạc ân huệ, huống hồ ta cũng phải người trả nổi tiền, nghĩ thế nào vẫn có lời.

      Xong xuôi hết thủ tục, Trần Mĩ Nhạc lại về bên Uông Tân Dương, Hứa Lương Cầm lẻ loi mình ngoài phòng cấp cứu, cảm thấy rất sợ hãi và bất lực, biết phải liên lạc với người nhà Tống Dật Hàng thế nào, lại nhớ Tống Dật Hàng cũng xử lý cái nhà đó rồi cho nên ngay cả việc giúp cầm vài bộ quần áo cũng biết, lấy chút đồ cũng chịu!

      Che mặt khóc trong im lặng, Hứa Lương Cầm ngẩng đầu lên cho tỉnh táo, chờ Tống Dật Hàng ra lấy chìa khóa xe rồi mượn Trần Mĩ Nhạc chút tiền đón xe về chỗ khách sạn, lấy ví tiền cùng di động của Tống Dật Hàng, như vậy vấn đề có thể giải quyết.

      Tuy lạc quan lắm trong suy nghĩ nhưng vẫn ngừng nghĩ Tống Dật Hàng gặp bất trắc gì trong khi phẫu thuật, đến lúc đó phải làm gì, càng nghĩ càng sợ, sợ đến mức run hết cả người.

      Nửa giờ sau rốt cục Tống Dật Hàng được đẩy ra ngoài, Hứa Lương Cầm khẩn trương đứng lên nhưng hai chân run lẩy bẩy, phải dựa vào tường mới chống được thân mình, nhìn Tống Dật Hàng nằm xe đẩy mới yên tâm chút, mặt xây xát gì có nghĩa là còn sống.

      Nhưng cũng định , phải nhìn lần cuối , Hứa Lương Cầm bị ý nghĩ của mình dọa sợ, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống.

      là người nhà phải , sao biểu cảm thống khổ thế kia?” Y tá hỏi Hứa Lương Cầm.

      Hứa Lương Cầm sờ sờ mặt mới biết cơ mặt của mình nhăn nheo hết lại, giữ vững tinh thần chạy ra hỏi: “ ấy sao rồi y tá?”

      “Lát nữa bác sĩ chuyện với , phải đưa bệnh nhân về phòng trước , chỉ mình thôi à?”

      Hứa Lương Cầm gật đầu, y tá vừa thấy tình huống này cũng có cách nào đành đẩy giúp đưa Tống Dật Hàng về phòng bệnh, lại để người đỡ lên giường bệnh, Hứa Lương Cầm liên tục cảm ơn, nghĩ lát nữa mang hoa quả và đồ uống đến phòng y tá cảm ơn.

      Bác sĩ đến rất nhanh, với Hứa Lương Cầm: “ có vấn đề gì xảy ra đâu, tôi có kiểm tra mắt mắt bị ảnh hưởng gì cả, cũng có triệu chứng trong hệ thần kinh hay bị bệnh gì hết cho nên tôi nghĩ người bệnh bị kích thích quá nên mới vậy, giống như bệnh tâm lý vậy, đề nghị người nhà tìm hiểu nguyên nhân ràng, cũng có thể chờ bệnh nhân ổn định rồi đưa đến bác sĩ tâm lý.”

      Nghe bác sĩ , Hứa Lương Cầm dường như giác ngộ, nhưng thể tin nổi chứng lo âu thái quá của Tống Dật Hàng lại làm tổn thương thân thể nặng như thế! Ngẫm lại trước kia bao lần giễu cợt bệnh đó của , càng muốn tin trạng bây giờ của Tống Dật Hàng là do lời và hành động của mà nên.

      Gọi cho Trần Mĩ Nhạc, hỏi ấy có thể tạm thời đến trông nom Tống Dật Hàng chút , lấy ví tiền và điện thoại của đến trả.

      Trần Mĩ Nhạc đồng ý, cũng thầm cảm thấy may mắn vì Tống Dật Hàng chưa chết, Uông Tân Dương cũng đáng ngại gì nên ấy liền đến chỗ Tống Dật Hàng.

      Hứa Lương Cầm mượn Trần Mĩ Nhạc trăm đồng để gọi xe taxi trở lại khách sạn, xuống xe nhìn xung quanh thấy xe của Tống Dật Hàng, mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ thấy trong điện thoại có số của người nhà vì thế đành gọi cho người mà quen là Mạnh Tề.

      Mạnh Tề nghĩ cách gọi cho bố mẹ Tống Dật Hàng, cuối cùng Hứa Lương Cầm thở ra, muốn đón xe về thấy quá giờ hành chính, đứng ở ven đường hơn 10 phút vẫn chưa bắt được xe, trong lòng lại nghĩ tới tình huống của Tống Dật Hàng, cho nên cũng biết lấy dũng khí ở đâu khởi động xe rồi lái xe của Tống Dật Hàng, thế mà đường lái xe bình yên vô đến bệnh viện.

      Trở lại phòng bệnh trả hết tiền cho Trần Mĩ Nhạc, Hứa Lương Cầm lại ngồi bên cạnh Tống Dật Hàng, theo lời bác sĩ hơi thở và dạ dày vấn đề gì, chỉ khi nào cảm xúc của bình thường tốt thôi, quá trình này rất nhanh.

      30 phút sau Mạnh Tề mang theo Tôn Linh chạy đến, vào phòng bệnh nhìn Tống Dật Hàng trước, sau đó mới giọng với Hứa Lương Cầm: “ gọi cho nhà họ Tống, bố mẹ Dật Hàng du lịch nước ngoài, cũng nhiều, chỉ muốn tới đây xem tình hình rồi với họ, để họ lo lắng nhiều.”

      Hứa Lương Cầm đem lời bác sĩ thuật lại, cũng chuyện trước đó, Mạnh Tề nghe xong nhíu mày: “ quen với Dật Hàng nhiều năm rồi, hai nhà cũng khá thân, sao chưa từng nghe nó bị bệnh này nhỉ? Bình thường nó vẫn tốt mà, chẳng lẽ ở nước ngoài xảy ra chuyện gì sao?”

      Hứa Lương Cầm gì bởi vì ngay cả Mạnh Tề cũng biết càng biết, tuy Tống Dật Hàng có đề cập nhưng chẳng qua đùa bâng quơ thôi, cũng biết nữa.

      “Nếu người có việc gì tốt rồi. Lương Cầm, Dật Hàng có bệnh đó em hãy giúp nó nhé. Sau khi hai đứa tách ra nó vẫn luôn lo lắng cho em đấy, để Tôn Linh ở đây làm bạn với em, có việc gì cứ cho , phải giúp Dật Hàng tốt lên.” Tuy Hứa Lương Cầm gì nhưng trong lòng Mạnh Tề biết chắc hai người bọn họ nhất định xảy ra chuyện, bằng sao Hứa Lương Cầm lại đưa Tống Dật Hàng đến bệnh viện được.

      Hứa Lương Cầm bình tĩnh đồng ý, nhưng thể yên tâm.

      Sau đó Mạnh Tề tìm người cho thay phòng bệnh, như thế Hứa Lương Cầm và Tôn Linh có thể nghỉ ngơi.

      Buổi tối, hai người nằm vào giường nhưng ai cũng ngủ được, lúc sau, Lương Cầm nghe thấy Tôn Linh : “Lương Cầm, chị thấy Dật Hàng đối với em là lòng đấy, chồng chị chưa từng thấy nó dùng dằng mãi buông người, hai đứa đừng tổn thương thêm, nghe ngày mai Nhật Bản kia về Mỹ, căn phòng kia Dật Hàng cũng treo bán ở Phổ Danh rồi, mặc kệ nó có làm sai chuyện gì, em thấy thái độ nó khẩn thiết như thế nên tha thứ cho nó lần .”

      “Em cũng muốn như thế với ấy, đúng là có chút chuyện ấy hơi quá đáng, hơn nữa nếu ấy thực thích em vì sao đề cập tới chuyện kết hôn chứ? Dù em vô tâm thế nào cũng để ý đến chuyện đó.” Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, Hứa Lương Cầm bật khóc trong đêm, đem hết những lời tâm trong lòng ra.

      Tôn Linh trầm mặc lúc lâu mới lên tiếng: “Vấn đề của em chị cũng trả lời được nhưng lúc tụ họp với nhau hay bạn bè từ nước ngoài của nó về tình cảm của Tống Dật Hàng với vợ cũ rất tốt, bọn họ ly hôn khiến mọi người rất bất ngờ, có phải nguyên nhân này khiến nó chịu kết hôn hay chị cũng . Chị với chồng chị cũng chỉ nghe qua lời người khác bởi vì bọn chị cũng quen bọn họ lắm, hơn nữa chuyện kết hôn của Tống Dật Hàng là về sau chúng ta mới biết nên đầu đuôi thế nào.”

      “Vậy ấy là người như thế nào vậy chị?” Hứa Lương Cầm hỏi, nếu Tống Dật Hàng với vợ trước tốt như thế sao còn ở bên ngoài đương đến ly hôn? Việc này ràng là mâu thuẫn, vậy ấy hẳn rất cuốn hút, bằng làm sao có thể khiến Tống Dật Hàng cưới ấy được.

      “Cái này chị càng biết, Tống Dật Hàng chưa lần mang kia về đây chứ đừng đến, lúc nó kết hôn mà bố mẹ nó cũng biết, bằng dựa vào sức mạnh của bố mẹ nó đừng đến chuyện bước chân vào cái nhà đó chứ chưa đến việc kết hôn nhé!”

      ra Hứa Lương Cầm ghen tị với vợ trước của Tống Dật Hàng bởi vì chuyện qua rồi, bây giờ điều mong nhất là Tống Dật Hàng phải tỉnh lại, sau đó quyết định hai người nên làm gì, nếu thực bởi vì tổn thương nên muốn kết hôn thương lượng với , nếu quên được hay thể chịu nổi đúng là do người kia rồi. Tình cảm còn đó, Quách Mộng Thanh, Khương Doanh phải ví dụ nhất đó sao, để ý được sao?

      ngừng suy nghĩ miên man, cũng biết mơ màng thế nào mà ngủ mất.

      Giữa trưa ngày thứ hai Tống Dật Hàng tỉnh lại, cả người vẫn rất yếu.

      Tôn Linh thấy tỉnh chạy đến quan tâm hỏi: “Em tỉnh rồi hả? Đầu với dạ dày còn đau ? Số mấy đây, nhìn ?”

      “Ai đưa em tới đây?” Giọng Tống Dật Hàng khàn khàn, lúc chuyện còn cau mày chứng tỏ vẫn còn đau.

      “Lương Cầm gọi xe cứu thương đưa em tới đây.”

      ấy đâu?” Đây mới là vấn đề Tống Dật Hàng quan tâm nhất, nhớ hiểu lầm với Uông Tân Dương khiến rất giận dữ, còn nhớ ánh mắt nhìn đầy chán ghét khiến cảm thấy rất lạnh lùng, sau đó bất thình lình cơn đau ập đến khiến nhớ nổi chuyện gì xảy ra tiếp theo.

      “Lương Cầm ăn cơm, bên cạnh em có người nên chị với nó thay phiên nhau ăn cơm, chờ chút nó về đấy.”

      Thế này mới khiến Tống Dật Hàng trầm tĩnh lại, nằm ở giường nhìn chăm chú cửa phòng bệnh.

      Tôn Linh vốn định hỏi có ăn chút gì nhưng nhìn cái dáng vẻ này là biết Tống Dật Hàng chờ Hứa Lương Cầm về rồi.

      Hứa Lương Cầm cơm nước xong vào thang máy, vừa mới tới cửa thấy hai mắt Tống Dật Hàng nhìn chăm chú, tim đập mạnh thình thịch, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Dật Hàng có chút kích động lại hoảng sợ.

      “Sao em vào?” Tống Dật Hàng mỉm cười nhìn Hứa Lương Cầm.

      Nước mắt Hứa Lương Cầm thiếu chút là rơi xuống, vào phòng bệnh đứng bên giường hỏi: “Còn đau ?”

      “Thấy em liền hết đau.” Tống Dật Hàng giữ chặt tay Hứa Lương Cầm khiến ngồi bên cạnh mình.

      “Em biết lại bệnh nặng đến thế, bằng em như vậy với đâu.”

      Trong mắt Tống Dật Hàng đều là ý cười: “Đây là vấn đề của thôi, em liên quan đến việc này, đừng tự trách.”

      Tôn Linh thấy hai người bọn họ biết mình ở đây làm bóng đèn rồi, khổ sở Mạnh Tề xuất , vì thế nhanh chóng ngăn Mạnh Tề lại, xoay người với Hứa Lương Cầm: “Hai đứa chuyện , chị với chồng chị ăn cơm trưa, có việc gọi nhé.”

      Hứa Lương Cầm mới nhớ tới liền đứng dậy nhưng Tống Dật Hàng chịu buông, Mạnh Tề thấy thế : “Đừng khách khí như vậy, cần tiễn đâu.” xong cũng kéo Tôn Linh rời ,

      “Chị Tôn Linh ở cùng với em đêm đấy, sao câu cảm ơn nào chứ.”

      Tống Dật Hàng đưa hai tay để nắm chặt rồi đan tay với Hứa Lương Cầm: “ giúp đỡ lão Mạnh, điều ấy còn gấp vạn câu cảm , ngày hôm qua em có sợ ?”

      “Tất nhiên là sợ muốn chết, may là có Trần Mĩ Nhạc giúp, ấy gọi xe cứu thương, ấy cũng giúp tiền viện phí nữa, em lái xe của tới mới có tiền trả cho ấy.”

      “Sao em đón xe tới, làm sao em lái được?” Tống Dật Hàng đồng ý nhìn Hứa Lương Cầm.

      quá giờ hành chính nên em đợi mãi có xe, lại sợ có việc gì nên em lái xe luôn.”

      xin lỗi, để em lo lắng và sợ hãi rồi.” Mặc dù Hứa Lương Cầm có bằng lái nhưng Tống Dật Hàng hiểu là định đem cho người khác thuê, cơ bản kinh nghiệm thực tế làm gì có, lại vì nguy hiểm mà bất chấp lái xe đến, ngẫm lại hoàn cảnh đó khiến rất đau lòng.

      có việc gì là tốt rồi, em lái rất chậm, đấy, hơn nữa chiếc xe của đường khiến ai cũng nhường đường vì sợ trả đủ tiền nếu gây tai nạn.” Đây là Hứa Lương Cầm , mặc dù xe của Tống Dật Hàng bằng Porche nhưng người bình thường cũng bồi thường nổi, chỉ cần vi phạm luật giao thông sợ gì.

      Sau đó hai người trầm mặc, nắm tay nhau nhưng ai gì, sau đó Hứa Lương Cầm chịu nổi khí đó: “ đói bụng , thân thể có khó chịu thế nào cũng phải ăn chút, em mua cho nhé.”

      “Lương Cầm, nếu em muốn nhìn thấy đừng miễn cưỡng, có thể chịu được mà, em đừng lo lắng về nhà .” Rốt cuộc Tống Dật Hàng ra lời muốn nhất.

      Hứa Lương Cầm trừng Tống Dật Hàng, sau đó bình tĩnh : “Tống Dật Hàng, đừng có dùng khổ nhục kế với bà đây nữa được ? Với cái dạng này mà em rời khỏi được chắc, nếu như khống chế được như lời vậy cố gắng mà bám lấy em, còn lâu mới vào bệnh viện!”

      Tống Dật Hàng lập tức cười hì hì: “ cần em khôn khéo em lại rất rất khôn khéo, bị em thấy rồi cho em nữa đâu. Lương Cầm, chúng ta vẫn như trước kia nhé.”

      Hứa Lương Cầm muốn hỏi chuyện vợ trước của nhưng tối hôm qua trong lời của Tôn Linh hiển nhiên là Tống Dật Hàng muốn cho người khác, nếu như hỏi còn lâu Tống Dật Hàng mới , lại xuống đài được, cần gì phải thế!

      ra hiểu bản thân mình, sợ hãi khi rất quan tâm vợ trước của mình, và tình cảm hai người sâu đậm ra sao.

      Cho nên băn khoăn biết thế nào với Tống Dật Hàng nhất là thân thể bây giờ.

      biết trước kia rất khốn kiếp, làm em tổn thương nhiều, về sau có nữa đâu. Bây giờ Hisako hẳn lên máy bay rồi, phòng ở cũng bán rồi, bây giờ chưa có chỗ ở, em thu lưu thời gian nhé.:” Tống Dật Hàng cũng muốn Hứa Lương Cầm đồng ý miễn cưỡng liền kiếm cớ khác.

      là ông chủ công ty bất động sản lớn mà có chỗ ở sao?” Cho dù Tống Dật Hàng mở công ty bất động sản với giàu có của sao còn tìm được nhà, nhà ở còn thiếu chắc!

      Tống Dật Hàng cười : “Có công ty bất động sản cũng phải là có phòng ở đâu, hàng năm đều ở nước ngoài nên làm gì đặt mua nhà ở trong nước, có chỗ ở mà, giống như thuê hộ Tô Hiểu Vũ căn phòng, quen ở nhà lạ đâu.”

      “Nhà trọ của em cũng là thuê, chắc ở quen?”

      “Chỉ cần nơi nào có em ở vui vẻ.”

      Hứa Lương Cầm bị Tống Dật Hàng chọc cười, ai là thích nịnh mà phải ?

      “Được thôi, vậy chen lách ở đó với em, bây giờ em mua đồ ăn cho .” Biết Tống Dật Hàng lấy lí do để bám , nhưng có cách nào từ chối.

      Sau đó Tống Dật Hàng ở bệnh viện ba ngày, bác sĩ xác nhận có vấn đề gì mới làm thủ tục xuất viện.

      Cùng với Hứa Lương Cầm về nhà trọ, gương mặt Tống Dật Hàng hoài niệm: “Vẫn là nhà của và Lương Cầm là tốt nhất.”

      “Trước tiên cứ ngủ ở phòng Đại Long .” Hứa Lương Cầm để ý lời ngon tiếng ngọt của .

      ở phòng của cậu ta đâu, giường đó biết bao người từng ngủ rồi, chịu đâu, phòng Tô Hiểu Vũ cũng chịu đâu.”

      muốn ở phòng ấy em cũng cho ở, là phiền toái, vậy ở phòng em, nhưng đừng có linh tinh, bằng em trở mặt.” Hứa Lương Cầm .

      “Thân thể thế này còn sức đâu, em yên tâm .” Bây giờ Hứa Lương Cầm cũng đồng ý nhưng hành động thế nào biết.

      Hứa Lương Cầm lườm cái, sau đó xuống tầng mua thức ăn.

      Buổi tối hai người chen chúc giường của Hứa Lương Cầm, may là trời lạnh, nếu mà vào mùa hè chết mất.

      Hứa Lương Cầm đưa lưng về phía Tống Dật Hàng, cảm nhận khí ấm của phả vào liền rụt cổ làm ổ trong chăn, rất nhanh liền ngủ mất.

      Vào lúc nửa đêm, Hứa Lương Cầm bị khát nên tỉnh giấc, dụi mắt cái, tình nguyện vén chăn đứng dậy chuẩn bị uống nước.

      “Sao ngủ? Làm sao vậy? Mới ra khỏi bệnh viện nên ngủ được sao?” Hứa Lương Cầm mở mắt thấy Tống Dật Hàng viết gì đó bàn học.

      Tống Dật Hàng quay đầu hỏi Hứa Lương Cầm: “Em thức dậy làm gì?”

      “Em khát nước.”

      rót nước cho em, trời lạnh lắm em đừng xuống giường.” Tống Dật Hàng xong đứng lên, mở cửa vào phòng bếp lấy nước cho Hứa Lương Cầm

      Để nước ấm ấm, Tống Dật Hàng mang về phòng, thấy Hứa Lương Cầm bên cạnh bàn học.

      “Tống Dật Hàng, tốt nhất nên tìm lời giải thích cho em, ý là gì hả!” Hứa Lương Cầm cầm tờ giấy trong tay, nghiêm nghị nhìn Tống Dật Hàng.

      ra nhìn nội dung bởi vì dòng đầu tiên khiến tỉnh táo nổi nữa.

      Đó là Di chúc---- nửa đêm Tống Dật Hàng ngủ được là để viết di chúc!
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      lananhtran51, Pe Mick, bogani31 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Mừng ed trở về :yoyo55::yoyo55::yoyo14::yoyo14:
      lananhtran51, A fangBánh Bao thích bài này.

    5. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Hôm nay có chương mới nhé các vì chỗ nhà mình mất điện. Nghe 1-2h đêm mới có điện cơ. Mai bù nhé ;)
      lananhtran51, Chris_Luu, huyenlaw682 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :