1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

      Tác giả : Giả Diện Đích Thịnh Yến

      Thể loại: Cổ đại, xuyên , Điền văn, sủng, 1vs1…

      Độ dài: 146 chương + 1 ngoại truyện

      Convert: tamquay ( Tàng Thư Viện – Link )

      Bìa: Cửu Trùng Cát

      Nguồn : https://hacphuonghoang.wordpress.com/

      Edit: Hắc Phượng Hoàng, Thiên Vi

      Lịch post: 1c/ngày

      Nhân vật chính: Lâm Thanh Uyển, Dương Thiết Trụ ┃ phối hợp diễn: Dương Thiết Xuyên, Dương Thiết Căn, Diêu thị, Vương thị, Hà thị, Dương thị và số nhân vật khác


      [​IMG]


      Giới thiệu

      Chuyện kể về danh môn khuê tú và nông phu…

      Chuyện kể về may bị thứ muội hãm hại bán cho chàng nông dân…

      mồ côi Diệp Tử Mạn ở thế kỉ 21 gặp tai nạn máy bay, xuyên việt tới Đại Hi triều với thân phận là thứ nữ Lâm gia Lâm Thanh Uyển. Vừa xuyên qua gặp phải cảnh ngộ hổ xấu bị bán…

      Ở giữa chợ đơn sơ ồn ào, nàng bị mẹ mìn giao bán với giá 20 lượng bạc…

      Trong đám người ồn ào, chàng bỏ con heo trong tay ra, muốn dùng heo đổi vợ…

      … Dùng heo đổi vợ ? ? ?

      Này… Này… lầm chứ?

      tóm lại, tóm lại, đây là câu chuyện về vị hán tử thành ở nông thôn con đường sủng vợ con đến cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào…

      Dương Thiết Trụ: “… Uyển Uyển tốt, bộ dạng tốt, tính cách tốt… Chỗ nào chỗ nào chỗ nào cũng đều tốt…”



      Chương 1: Mới đến

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Đau…

      Diệp Tử Mạn khôi phục lại ý thức, cảm giác đầu tiên chính là cái gáy rất đau, đầu ong ong, còn có cảm giác buồn nôn chỉ muốn ngất

      Cái cảm giác này nàng xa lạ gì, trước đây có lần nàng bị ngã xuống từ cầu thang cũng có cái cảm giác này, sau đó đến bệnh viện khám, bác sĩ não bị chấn thương…

      Chấn thương sọ não! ? ~~ Nàng bị chấn thương sọ não …

      Phản ứng đầu tiên của Diệp Tử Mạn là như vậy đó.

      Tai nạn máy bay, nàng lại chỉ bị chấn thương sọ não thôi sao? … Đây là ý nghĩ thứ hai của Diệp Tử Mạn.

      Diệp Tử Mạn cựa quậy, nhưng được.

      Tay cử động được, chân cũng cử động được, mắt dường như có cái gì đó che lại nên cũng mở ra được nốt. Nhưng qua khe hở hẹp miếng bịt mắt chắn ở mi mắt, có thể nhìn thấy bên ngoài có ánh sáng rất chói mắt.

      Nàng chết?? …

      Thân mình giống như bị trói chặt, thể động đậy. Nàng lắc lắc đầu, nhưng chỉ hơi lung lay chút, ngay lập tức liền choáng váng muốn ói, cảm giác cực kỳ khó chịu.

      Hình như có người chuyện…

      Diệp Tử Mạn trong tình trạng chân tay động đậy được, chật vật cố gắng vểnh tai lên nghe. Nhưng nàng chỉ nghe được tiếng chuyện mơ hồ đứt quãng, nhưng vẫn có thể nghe được ít…

      “… Tiểu thư, người làm như vậy ổn đâu…” giọng nữ lớn tuổi ấp a ấp úng vang lên, trong giọng còn mang theo vẻ chần chờ.

      “… Hừ” là giọng nữ trẻ tuổi, chất giọng thánh thót mềm mại, nhưng ý tứ trong lời lại tràn đầy thâm độc. “Có cái gì tốt?… Dù sao ngày mai cha mang theo cả nhà phương Nam nhậm chức, cho dù phát nàng mất tích, cũng hoãn lại hành trình để tìm nàng ta?… Huống chi còn chưa chắc phát ra nàng mất tích đâu…”

      Diệp Tử Mạn nghe xong liền hoảng hốt, trong đầu phản ứng thực trì độn. Tuy nghe được tiếng chuyện đứt quãng nhưng đại khái vẫn hiểu được ý tứ ở trong đó.

      Nàng?

      Ai là nàng?

      Mất?

      Ai mất?

      Trong mơ mơ hồ hồ, giọng nữ lớn tuổi hình như lại cái gì đó, cái giọng nữ trẻ tuổi thánh thót kia bị chọc tức, giọng gay gắt hẳn lên: “… Trở về? Trở về thế nào?… Huống chi hơn hai năm còn có thư từ gì, biết đâu chết tại chiến trường rồi đấy … Ta hiểu nổi các ngươi nữa… Có ca ca rất giỏi à, khiến cho các ngươi ai cũng kiêng kị nàng ta… Huống chi chỉ là kẻ thứ tử do tiểu thiếp sinh ra mà thôi… đôi ti tiện chui ra từ bụng của tiểu thiếp…”

      Giọng nữ trẻ tuổi giống như bắn pháo, bùm bùm tràng dài.”… Ngay cả cha cũng thiên vị nàng ta hơn, còn muốn gả nàng ta cho biểu ca… Biểu ca! Đó là biểu ca của ta, có quan hệ gì với đứa con của thiếp đó chứ…”

      Giọng nữ lớn tuổi lập tức lớn tiếng, “… Ôi, tiểu thư của ta, ngươi thôi, thôi…” giọng nữ trẻ tuổi hình như bị bịt miệng lại.

      Nhất thời yên tĩnh lại ——

      “… Được rồi, nhũ mẫu, ngươi cứ yên tâm .” Giọng nữ thánh thót lại lần nữa vang lên, trong thanh mang theo chút hương vị nũng nịu. “Ta sắp xếp xong xuôi cả rồi, nhà Bảo Vượng liên hệ với bọn buôn người, ngươi chỉ cần chú ý giúp ta che giấu chút bị phát đâu…”

      “… Bất luận thế nào nàng ta cũng là tỷ tỷ của ngươi… Nếu nàng gặp chuyện may, thanh danh của ngươi cũng tốt…”

      “Tỷ tỷ? ! ! Cái gì mà tỷ tỷ hay tỷ tỷ, chỉ là thứ nữ nho , ta thừa nhận!” Giọng nữ thánh thót cất cao điệu, rất nhanh lại hòa hoãn thành giọng điệu giải thích.

      ”Được rồi ~~ nhũ mẫu~~ ta hiểu được ý của ngươi, cho nên ta mới bán nàng vào cái địa phương dơ bẩn kia nha, ta chỉ là để cho người ta bán cho chàng chân đất làm vợ mà thôi… phải nàng nghĩ muốn gả đến danh môn thế gia làm quý phu nhân sao, hừ, ta liền để cho nàng cả đời chân đất kiếm ăn, cả đời làm người thấp hèn…”

      Bà vú còn muốn thêm cái gì đó, bị tiểu thư kia kiên nhẫn đánh gãy:

      “Yên tâm ,nhũ mẫu tốt của ta, bị phát đâu. Chúng ta tống khứ nàng ra khỏi kinh thành thần biết quỷ hay, ra khỏi kinh thành, nàng ta là nữ tử nhu nhược còn phải mặc cho chúng ta sắp đặt sao, ngươi cứ yên tâm …”

      “… Chỉ cần qua ngày mai… Trước cha có phát nàng mất tích hay , phát rồi có tìm nàng hay ?… Cho dù có tìm được nàng, nàng mất tích lâu như vậy, danh tiết hoàn toàn bị hủy rồi. Cho dù cha biết là ta làm, cha nữ nhi danh tiết bị hủy đến để trách cứ đích nữ là ta sao? Cùng lắm chỉ là cấm túc mà thôi…” Nàng sớm lên kế hoạch tốt lắm, bằng cũng mang tên nhà quê này ra cửa dâng hương. “Hơn nữa ta còn có mẫu thân làm chỗ dựa đâu, chỉ cần ngày mai chúng ta an bài thỏa đáng, để cho cha tạm thời nghĩ tới nàng, ra tới đường, cho dù phát nàng ‘Mất’, cũng ai có tinh lực tìm nàng…”

      Bà vú lên tiếng. Tiểu thư nhà bà quyết định làm gì đó, Thiên Vương lão tử tới đây cũng ngăn được.

      Ai, thôi thôi, ngẫm lại vẫn nên đem việc này che dấu như thế nào thôi, còn phải đem chuyện này bẩm báo cho phu nhân nữa, về phần việc tiểu thư giao, nhất định phải an bài thỏa đáng, thể để xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

      Tiểu thư nhà nàng nếu đem cái đầu mở ra, hạ nhân các bà phải phụ trách đem cái đuôi cất giấu tốt. Miễn cho đến thời điểm sau đó lại xảy ra cố gì đó, riêng tiểu thư ổn, các bà làm hạ nhân đều trốn thoát.

      Diệp Tử Mạn hoảng hốt nghe tiếng bước chân hai người kia dần dần xa, đầu vẫn đau đến choáng váng, nhưng bây giờ nàng quan tâm được nhiều như vậy, từng đợt đau nhức ập đến như sóng biển, ánh mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh lần nữa.
      Last edited: 6/9/16
      nhimxu, vanlactamviem, hoadaoanh6 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Tỉnh lại

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Khi Diệp Tử Mạn tỉnh lại lần nữa cũng biết thời gian qua bao lâu rồi.

      Nàng bị tiếng khóc thút thít bên tai ồn ào liền tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, lúc này ánh mắt của nàng còn bị che nhưng tay vẫn bị trói, cả người bị buộc cuộn lại trong góc của thùng xe.

      Nàng nhìn đôi tay bị trói, nhìn quần áo mặc người có màu xanh còn thêu hoa, lại nhìn những nữ tử bên cạnh ăn mặc quần áo cổ trang cũng bị trói giống nàng.

      Diệp Tử Mạn chứng thực lại lần nữa, nàng xuyên qua rồi. Giống như kiếp trước lúc rảnh rỗi lên mạng đọc tiểu thuyết xuyên ấy.

      Là xuyên đấy.

      Trong lúc hôn mê, đầu óc nàng lên rất nhiều hình ảnh mà người ta thể nào tin được, đây đều là những kí ức của khối thân thể này.

      Nàng xuyên tới nơi này gọi là Vương triều Đại Hi, có chút giống với lịch sử thời kỳ Tống Minh. Nàng xuyên vào thân thể này gọi là Lâm Thanh Uyển, là thứ đại tiểu thư Lâm gia, cha của nàng làm quan ngũ phẩm Lại Bộ Lang Viên Ngoại.

      Tuy Lâm lão gia chỉ làm chức quan , nhưng Lâm gia có thể là gia đình có tiếng học giỏi từ lâu đời, thư hương môn đệ, danh môn thế gia. Chỉ là ông phải là gia chủ nhà ấy, cho nên chỉ được coi là chi thứ thân cận của gia chủ mà thôi.

      Gia chủ Lâm gia tại là bá phụ của nàng, chức quan là Tả thừa tướng, hàng giá là quan lớn nhất phẩm, gia tộc Lâm gia "phồn cành lá mậu", ngoài bổn gia cũng có rất nhiều người đều xuất sĩ làm quan, ở kinh thành, Lâm gia có danh xưng là "Lâm bán hướng", có thể danh gia vọng tộc chính tông rồi.

      Về phần thân thể Lâm Thanh Uyển nàng xuyên vào, là Đại di nương của Lâm viên ngoại Lâm Chí Hiền sinh ra.

      Đại di nương vốn là nha hoàn bên người Lâm Chí Hiền, hầu hạ ông từ , khi trưởng thành, lão thái thái nhìn nàng làm người bổn phận thành , hơn nữa con em thế gia khi trưởng thành cũng phải cần "biết được nhân " liền thu nàng làm thông phòng.

      Đại di nương coi như là người kém ai, chưa được mấy tháng có tin vui, năm sau sinh hạ Lâm Thanh Đình là ca ca ruột của Lâm Thanh Uyển.

      Về lý mà trong các danh môn thế gia trước khi phu nhân chính phòng chưa vào cửa thông phòng được phép có thai, nhưng điều đó thể áp dụng được với Lâm gia con cháu đơn bạc.

      Phụ thân của Lâm lão gia cũng chính là ông nội Lâm Thanh Uyển chết sớm, Lâm lão gia trở thành độc đinh nhà họ Lâm, đại di nương cũng biết đại phu nhân lúc ấy, bây giờ là lão phu nhân quản hậu viện tận sức nịnh bợ, dù sao bà cũng là do tay lão thái thái ‘đề bạt’. Cho nên sau khi Đại di nương có thai được lão thái thái che chở, sau đó sinh ra thứ trưởng tử Lâm gia là Lâm Thanh Đình.

      Lâm Thanh Đình được tuổi Lâm lão gia rước Liễu thị làm phu nhân chính phòng. Rước về lâu sau nâng thông phòng thành Đại di nương.

      Đây là nể thứ trưởng tử chui ra từ bụng bà, bằng với gia thế của Lâm gia vị trí di nương sao có thể dành cho thông phòng, thậm chí là quý thiếp, huống chi là tiếng gọi ‘Đại di nương’ này. Vị ‘Đại di nương’ là thiếp thất đầu tiên của Lâm lão gia Lâm Chí Hiền được đăng kí nhập vào sổ sách ở quan phủ đấy.

      Chính phòng phu nhân còn chưa về nhà chồng mà nhà trai có có thứ trưởng tử, lại còn là chui ra từ bụng đại nha hoàn thanh mai trúc mã với Lâm Chí Hiền. Đổi lại thành ai cũng thể nghi ngờ là trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt người khác.

      Biết thế nào đây, đây là do ánh mắt lão thái thái chọn. Bà đoán đúng, Đại di nương làm người bổn phận thành , cũng có tâm kế thâm sâu, bao giờ châm ngòi sinh , tranh sủng tình cảm gì, cả ngày sống chung với Đại phu nhân cũng có thị phi gì, làm người điệu thấp, an thủ bổn phận.

      Sau khi chính phòng phu nhân sinh ra đích tử, Đại di nương dựa vào tình cảm ngày xưa, năm sau lại sinh ra Lâm Thanh Uyển.

      Cho nên mới nữ nhân bán mình từ , từ nha đầu vẩy nước quét nhà lên, làm nha hoàn rồi làm thiếp, có thể làm được như vậy tệ rồi.

      Trai song toàn, nam nhân mình hầu hạ lại có tình cảm cùng nhau lớn lên, cho dù sau này già , được sủng hay thất sủng, ít nhất về già vẫn có chỗ dựa.

      Khổ nỗi Đại di nương này mệnh tốt, sinh hạ Lâm Thanh Uyển được mấy năm bị bệnh qua đời.

      Khi đó Lâm Thanh Đình mới 10 tuổi, Lâm Thanh Uyển 6 tuổi.

      Đứa có mẹ ruột che chở luôn có số khổ, tuy Lâm gia đến mức thiếu ăn uống bọn họ, nhưng Lâm Chí Hiền nhiều năm bận rộn nơi quan trường rất ít bước vào hậu viện quan tâm con cái, Lão phu nhân lại an hưởng tuổi già rất ít quản . Hơn nữa đứa trong hậu viện cũng dần dần nhiều lên, riêng dòng đích nam hai nữ, còn chưa kể tới con cái của các vị di nương, thông phòng khác, muốn quản cũng quản hết.

      Chính phòng phu nhân Liễu thị này rất tức cười.

      Có thể là cũng đến mức ngược đãi ăn uống của mấy đứa trẻ, chung quy là các phu nhân thế gia còn phải chú ý mặt mũi, nhưng thường xuyên làm khó dễ, sai hạ nhân trừ này trừ nọ cũng thành lệ thường ngày.

      Hơn nữa nhân lúc con nít mới hơn mười tuổi là lứa tuổi phản nghịch ham chơi, giật giây những người bên cạnh, tìm thiếu niên cùng tuổi bên ngoài dụ dỗ, lại để người lớn quản. Vì thế thứ trưởng tử Lâm gia suốt ngày chỉ biết đánh nhau ẩu đả, còn tuổi có ‘mĩ danh bên ngoài’, sau này lớn chút biết đến sòng bạc kỹ viện, tiếng xấu ngừng lan ra.

      Lâm Chí Hiền càng ngày càng thất vọng với đứa con đầu tiên này, thế nên cũng lười quan tâm tới .

      Từ đó hai cái "Thứ trưởng tử" này của Đại di nương trở nên vô hình ở Lâm Gia.

      Lâm Thanh Đình mỗi lần gây chuyện thị phi ở bên ngoài về bị phụ thân đánh hèo còn đưa tới chút chú ý chút, Lâm Thanh Uyển so với ca ca vô hình lại càng thêm vô hình.

      Lâm Thanh Đình cũng phải là người ngu ngốc lắm, thời gian lâu sau cũng từ từ hiểu được tâm tư mẹ cả.

      Cái danh Thứ trưởng tử làm mẹ cả muốn buông tha cho , bởi vì phía dưới còn có kẻ là Đích đệ đệ. Cản con đường của người khác, người khác chỉ có thể hủy tất cả các phương diện tốt của ngươi, hủy thanh danh của ngươi đó là mới chỉa là bắt đầu, mặt sau còn nhiều vấn đề nghiêm trọng nữa.

      Vì thế Lâm Thanh Đình nghĩ thông suốt năm 17 tuổi liền báo danh tham quân.

      Tin tức này gây ra sóng to gió lớn ở Lâm gia. Lâm gia mấy đời từ sĩ, còn chưa có tiền lệ tòng quân, đối với người đọc sách mà , làm binh là vô cùng nhục nhã.

      Nhưng bất đắc dĩ Lâm Thanh Đình lại là cái ‘bất hảo phản nghịch’, hơn nữa Liễu thị còn có ý ‘Thành toàn’. Cho nên Lâm Thanh Đình báo cho muội muội quyết định của xong thu thập hành trang mình biên quan.

      Chưa cần phải làm rạng rỡ tổ tông, chí ít phải tạo ra cái dạng người dạng nghiệp, miễn để về sau lúc muội muội xuất giá ca ca có bản lãnh làm chỗ dựa mà bị khinh bỉ.

      Vốn Lâm Thanh Đình rất lo lắng cho muội muội, nhưng mấy năm nay mẹ cả ngoại trừ mấy lần tức giận mắng, còn lại cũng làm khó muội muội. Cho nên trước mắt để muội muội ở nhà xem như là lựa chọn tốt nhất.

      Về phần Lâm Thanh Uyển, Liễu thị khinh thường đối phó với thứ nữ, cho dù nàng là thứ trưởng nữ.

      đòi mời tiên sinh dạy tài nghệ, ít ra ngoài đung đưa ‘Quen mặt’ bà, ngày thường giữ chức vụ vô hình, chỉ cần nàng an thủ bổn phận, cập kê xong chỉ cần lấy cái cửa hàng làm hồi môn rồi gả , cùng lắm cũng chỉ mất tý đồ cưới.

      Hơn nữa các thế gia với nhau hay có đám hỏi, nhiều nữ nhi gả ra ngoài làm thảm lót đường cho con trai , mặc kệ có tác dụng hay còn hơn là làm, cùng lắm cũng chỉ là đôi lúc thấy chướng mắt thôi.

      Đủ để thấy được hai cái ‘Thứ trưởng’ này đối với Liễu thị mà , như mắc nghẹn trong cổ họng phun ra được.

      Về phần lần phát sinh chuyện này người Lâm Thanh Uyển. Từ lúc nàng tỉnh lại nghe được bập bõm và tình trạng bị trói tại, hơn nữa trước khi Lâm Thanh Uyển bị đánh ngất xỉu là đích muội Lâm Thanh Lan hẹn nàng cùng nhau dâng hương cầu phúc.

      Diệp Tử Mạn, , bây giờ là Lâm Thanh Uyển phân tích chuyện tốt này hẳn là do đích muội muội Lâm Thanh Lan kia của nàng làm ra.

      thể , chiêu này của Lâm Thanh Lan dở nhưng hung ác, kích trúng chỗ hiểm, chết cũng thành tật.

      Lâm Thanh Uyển nhịn được cười khổ trong lòng.

      Căn cứ vào ký ức ở trong đầu nàng, danh tiết với nữ nhân ở đây rất quan trọng. Nàng biết ‘bị ném’ bao lâu, ít nhất cũng phải hai ngày rồi, cho dù có tìm tới hay danh tiết của nàng cũng bị hủy, về sau có người nguyện ý cưới nàng.

      Hơn nữa nghe Lâm Thanh Lan thương lượng cùng bà vú, xác suất nàng được ‘Tìm thấy’ cực thấp.

      Bà vú Vương của Lâm Thanh Lan biết, đại biểu Liễu thị cũng biết. Liễu thị mà biết tận lực che giấu.

      lá chắn là Liễu thị ở hậu viện kết quả có thể nghĩ ra. Khả năng cha nàng rất lâu về sau mới được ‘Báo cho biết’, nữ nhi Lâm Thanh Uyển của đường ‘ lạc’.

      Về phần ‘ lạc’ như thế nào, thích hợp nhất chính là lấy cớ đường lúc xuống xe nghỉ ngơi… Cũng có thể là lý do khác, dù sao Liễu thị tuyệt đối lừa được cha nàng…

      Lâm Thanh Uyển trong lòng tìm vui vẻ trong đau khổ phân tích chính mình ‘Bị lạc’.

      có người thương tâm khi nàng lạc sao? Cái danh vô hình của nàng trong hậu viện Lâm gia hẳn là có người thương tâm, duy nhất thương tâm chỉ có ca ca, nhưng bây giờ ca ca còn chưa biết chuyện này.

      Ca ca… Cũng biết ca ca giờ ở nơi nào…

      Nhớ tới Lâm Thanh Đình, trong lòng Lâm Thanh Uyển nổi lên tia tưởng niệm và khổ sở, có lẽ đó là hồi ức và cảm tình của nguyên chủ còn để lại trong khối thân thể này.

      Lâm Thanh Lan thể ngờ tới là nha hoàn của nàng gậy đánh chết nguyên chủ rồi? Lại tiện nghi cho linh hồn ở dị thế lai khách là nàng. Nếu như biết, nàng ta có hối hận khi nước cờ dở này ? …

      Nhưng mặc kệ như thế nào, lúc xảy ra tai nạn máy bay nàng còn cơ hội sống lại, cho nên tuyệt đối thể lại chết thêm lần nữa được, nhất là chết cái kiểu có chỗ chôn kia. Bây giờ có thể xuyên tới người Lâm Thanh Uyển, trong lòng nàng tràn đầy cảm kích.

      Tuy thân thể này có cảnh ngộ khó khăn nhưng ai mà phải trải qua khó khăn?

      Đây là chuyện nàng am hiểu nhất ở đời trước. Trời sinh nàng tính cách cứng cỏi, thích ứng trong mọi tình cảnh, dù trong hoàn cảnh nào nàng cũng phải tìm vui vẻ sống. Nàng xuất thân từ nhi, nếu biết tự an ủi mình, tự mình tìm niềm vui, làm sao có thể sống tiếp được.

      tại chỉ hi vọng mọi chuyện đừng quá tệ…

      Hết chương 2.
      Last edited: 15/10/16
      nhimxu, vanlactamviem, hoadaoanh5 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Tình cảnh

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Suy nghĩ chút rơi vào hồi ức, chẳng biết lúc nào Lâm Thanh Uyển lệ rơi đầy mặt.

      “Ai ~~ ngươi sao chứ ?” Bên cạnh vang lên thanh .

      Lâm Thanh Uyển giương mắt nhìn lên, là nương khoảng 14, 15 tuổi, tóc vàng hoe, cơ thể da bọc xương, vì quá gầy mà con mắt trông như lồi ra, nhìn lại chỉ thấy đôi mắt cực lớn. Lâm Thanh Uyển bị hoảng sợ.

      “Ngươi… Ngươi là ai?”

      Nữ hài thấy nàng sao lại ngồi vào góc xó:”Ta tên là Tiểu Hoa, đầu ngươi bị thương nên hôn mê mấy ngày, Tiền bà tử bảo ta trông ngươi.”

      Lâm Thanh Uyển sờ đầu thấy có quấn vải trắng, nhưng nàng thấy đau, cũng có cảm giác hoa mắt chóng mặt như lúc mới tỉnh lại: “Cám ơn ngươi mấy ngày nay chiếu cố ta, xin hỏi nơi này là…?”

      Tiểu Hoa nhíu nhíu mí mắt, hỏi nàng vì sao bị thương ở đầu còn hôn mê, bây giờ còn biết mình ở nơi nào, nàng từng sống trong phủ nhà giàu nên biết rất ràng, người thích tò mò thường sống được lâu…

      “Nơi này là đoàn xe của Tiền bà tử*…”

      (Tiền bà tử*: bà tử có nhiều nghĩa nhưng ở đây là để chỉ bọn buôn người..ở HĐ còn gọi là mẹ mìn...)

      Nhìn bé vẻ mặt mờ mịt đối diện kia, nàng lại hảo tâm thêm câu.”Tiền bà tử chuẩn bị đưa chúng ta đến phương Bắc bán, lúc này đường .”

      “Bán?” Lâm Thanh Uyển đầy mặt kinh ngạc, lầm bầm lần nữa: “Bán …”

      “Phải.” Tiểu Hoa khẳng định đáp, giống như muốn cho nàng biết tình cảnh của bản thân nàng.

      Lâm Thanh Uyển bối rối nhìn bốn phía, lần này nhìn kĩ hơn vừa rồi nhiều, nàng ở trong khoang xe dài hẹp, xung quanh toàn các bé , quần áo hỗn độn nhưng cũng bị trói hai tay giống nàng.

      Có người tựa lưng vào tường phía sau nhắm mắt dưỡng thần, có người úp mặt đầu gối khóc , còn có người mặt chút thay đổi ngồi góc vẻ mặt tuyệt vọng.

      Bởi vì khí trong khoang xe được lưu thông nên tràn ngập mùi vị kì quái, giống như có mùi mồ hôi, có cả mùi khai của nước tiểu.

      Lâm Thanh Uyển thoáng chốc muốn nôn ọe, cố gắng che cái mũi dịch lại ngồi sát mép tường, trong lòng tràn đầy bối rối.

      Xem ra hôm nọ Lâm Thanh Lan phải là giả, ả ta đưa nàng ra khỏi kinh thành để bán.

      Trong dạ dày có cảm giác như bị lửa đốt, vị chua còn liên tục ợ lên, chỉ bởi mùi vị trong khoang xe này, mà còn bởi vì thân thể này rất lâu có ăn uống gì.

      Lâm Thanh Uyển cảm giác miệng mình khó chịu như muốn nứt ra, bởi vì nàng lúc nãy mới chỉ được mấy chữ thôi thấy toàn mùi tanh môi.

      “Ngươi đói bụng à?” Tiểu Hoa giọng hỏi sau đấy lại cười tự giễu:”Nhất định là đói bụng rồi, ngươi hôn mê ba ngày cơ mà.”

      Ba ngày? Vậy có nghĩa là bây giờ cách kinh thành rất xa?

      Lâm Thanh Uyển gì, đột nhiên lại có cái tay chọc vào hông nàng, nàng nhìn xuống thấy cái tay cũng bị trói giống nàng, đôi tay và bẩn, giữa ngón tay có kẹp khối … Bánh bột ngô?

      “Ngươi dùng tạm trước , đây là đồ ăn của ta ngày hôm qua còn thừa lại.” Tiểu Hoa giống như thèm để ý : “Nơi này hàng ngày mỗi người chỉ được cho cái bánh bột ngô và chén nước, mọi người đều là ăn đủ no, cho nên… ngươi cũng đừng ngại bẩn.”

      “Cám ơn.” Lâm Thanh Uyển tạ ơn và lặng lẽ tiếp nhận miếng bánh bột ngô trông bẩn bẩn trong tay Tiểu Hoa đút vào miệng, còn chưa kịp cắn ngoài miệng lên cơn đau đớn tan lòng nát dạ, mùi tanh tràn ra khỏi miệng.

      Nhưng nàng cũng quản nó, cố gắng đem bánh bột ngô nhét vào miệng rồi ngậm lại, cổ họng khô khốc, nuốt phát mà có cảm giác như kéo rách cả cổ họng.

      Bẩn? Đời trước khi nàng còn bé cái gì bẩn mà nàng chưa từng ăn, chỉ cần có thể ăn no thùng rác cũng bới.

      ngờ là kiếp trước phấn đấu lăn lộn mới có thể được tay làm hàm nhai, còn là đứa trẻ lang lang ai thương ai quản nữa, vậy mà vận mệnh lật ngược chuyển qua, nàng xuyên , lần nữa trở về với hoàn cảnh gian nan khi còn bé giống đời trước kia…

      Bất lực, khủng hoảng, còn có mờ mịt về tương lai… Nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Xe ngựa bỗng nhiên từ từ dừng lại, bên ngoài vang lên thanh ồn ào.

      Cửa thùng xe bị nhấc ra thô lỗ, bà tử to con đứng ở càng xe bực bội trừng mắt.

      Bà ta mặc bộ quần áo tơ lụa màu xanh đậm đeo giầy đế vải, tóc đầu vấn thành búi, trán quấn khăn, nhìn qua có vẻ danh giá, nhưng tướng mạo lại rất hung hãn.

      “Khóc! Khóc! Khóc! Khóc cái gì ? Khóc tang à? Muốn oán oán các ngươi có mắt, đắc tội quý nhân, lúc bò lên giường chủ tử sao khóc? Muốn oán oán cha mẹ chính mình , sao lại bán các ngươi .”

      Bà tử kia vừa mắng vừa vỗ cửa xe, thịt mỡ người rung lên: “Nhanh, tranh thủ vệ sinh , lát nữa khởi hành mà muốn chỉ có ra quần thôi.”

      Các thút tha thút thít trong khoang xe ngừng khóc, nâng nhau đứng lên ra khỏi xe.

      Lâm Thanh Uyển cũng muốn đứng lên, đáng tiếc lâu hoạt động máu lưu thông co quắp lại ngã trở về, Tiểu Hoa đứng ở bên cạnh tốt bụng đỡ nàng phen.

      “Ơ, ngươi tỉnh rồi?” Tiền bà tử liếc mắt nhìn bóng dáng chật vật kia liền nhận ra ngay.”Lão bà ta còn tưởng rằng ngươi dâỵ được nữa, còn bận Diêm Vương báo danh rồi cơ.”

      Lúc trước vị quý nhân kia mang nàng đến có dặn dò được để nàng chết, bằng lão bà này mới phí cái công phu kia để cho người nhìn nàng.

      Tuy thấy nàng chật vật nhưng nha đầu này cũng bắt mắt lắm, nếu phải quý nhân kia nhiều lần dặn dò nhất định phải đem nàng xa bán cho kẻ nông dân chân đất, bà ta còn muốn trang điểm ăn diện cho nàng chút rồi bán vào thanh lâu cơ, nhất định bán được giá rất cao.

      Nhưng Tiền bà tử cũng chỉ dám nghĩ như vậy thôi, làm nghề môi giới người nhiều năm ở kinh thành, bà ta biết thủ đoạn của các quý nhân này.

      Đắc tội quý nhân chết cũng bị lột da, nha đầu trước mắt này phải là ví dụ tốt nhất sao? là đáng tiếc cho bộ dạng kiều nộn kia…

      Lâm Thanh Uyển gì, nghĩ lúc mới do dự mở miệng hỏi: “Đại nương, có nước ? Ta hôn mê mấy ngày rồi được ăn gì, có thể cho ta ít thức ăn và nước được ?”

      Tiểu Hoa ở bên cạnh ngầm lấy cùi chỏ huých nàng, trước mặt Tiền bà tử nàng dám gì cả.

      Lâm Thanh Uyển hôn mê lâu nên biết, nhưng Tiểu Hoa lại rất ràng, những nương trong xe có ai khóc hay kêu đói kêu khát đòi ăn uống gì đó, chắc chắn nhận được chỉ trận mắng mà còn kèm theo mấy roi.

      ra ngoài dự kiến của nàng là Tiền bà tử vẫn luôn hung ác chỉ nhíu mày, trừng mắt nhìn nương quấn băng vải đầu rồi đáp ứng.

      Tiền bà tử gọi kiệu phu cầm túi nước và hai cái bánh bột ngô ném cho Lâm Thanh Uyển.

      “Mau ăn , ăn xong rồi xuống vệ sinh , lát nữa khởi hành dừng xe dọc đường.” xong đóng sầm cửa xe lắc thân mình phì phì xuống.

      Lâm Thanh Uyển khó khăn dùng đôi tay bị trói lấy bánh và nước, nghĩ lát đưa cái bánh cho Tiểu Hoa.

      “Ngươi nghĩ cho tốt, cho ta rồi ngươi cũng đừng hối hận, qua lần này chịu đói dọc đường đấy.” Tiểu Hoa cầm bánh bột ngô trong tay nhìn đối phương .

      Lâm Thanh Uyển nhìn nàng cái, thấp giọng : “Coi như trả lại cho ngươi cái bánh lúc nãy.”

      Tiểu Hoa gì nữa cúi đầu lặng lẽ gặm, Lâm Thanh Uyển lại đem túi nước đưa qua, nàng cũng chối từ, chung là nàng cũng khát quá, Tiền bà tử vì bớt việc nên rất ít cho các nàng uống nước.

      Hai người yên lặng ăn bánh uống nước, bánh này tốt hơn bánh cấp cho các nàng lúc trước ăn nhiều, tuy cũng làm từ bột mì, nhưng cứng rắn mà khá mềm mại .

      Chỉ chốc lát hai người ăn xong bánh trong tay, lại kéo túi nước uống hơi.

      Lúc này Lâm Thanh Uyển mới cảm thấy người có tý sức, dường như đầu cũng bớt đau, quả nhiên là "người là sắt cơm là thép", bữa ăn liền đói đến hoa cả mắt.

      Hai người lau miệng đỡ nhau xuống xe, ngoài xe ngựa có rất nhiều người, xem ra là đều ra vệ sinh.

      Lâm Thanh Uyển theo Tiểu Hoa và mấy nữ nhân khác ra bụi cỏ, bà già khỏe mạnh mắt lom lom trừng bọn họ, chắc là giám sát.

      Bên kia đường là đám nam nhân, bị nam nhân kiệu phu nhìn, có người động tác chậm, kiệu phu lập tức hùng hùng hổ hổ vẫy roi trong tay quất xuống.

      Kỳ Lâm Thanh Uyển vệ sinh, nhưng nàng vẫn ngồi xổm ở trong bụi cỏ cùng mọi người, ánh mắt vụng trộm nhìn về bốn phía.

      Bốn phía đều hoang vắng, cũng biết đây là nơi nào, chỉ có đoàn xe này của Tiền bà tử.

      Có người vệ sinh xong đứng dậy, bà tử bên cạnh nhìn thời gian thúc giục những người còn ngồi.

      “Xong chưa? Mỗi ngày bỏ đói các ngươi mà vẫn còn kéo ra lâu vây? Xem ra sau này phải cho các ngươi ăn uống bớt nữa.”

      Người còn ngồi vội vàng đứng lên, sắc mặt tốt lắm nhưng dám gì, Lâm Thanh Uyển và Tiểu Hoa cũng nhanh chóng đứng lên kéo tốt váy áo.

      Bà tử bên cạnh phất phất cây gậy ngắn trong tay xua bọn họ.

      “Nhanh, thôi, đừng lề mà lề mề.” Cứ như đuổi chó ấy.

      Từ lúc xuyên qua đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Uyển biết đến đến hai chữ "Sỉ nhục", nhưng nàng vẫn cúi đầu rất nhanh về khoang xe.

      Trong đội có hai tiểu nương chậm bị bà tử kia vung gậy gộc đánh hai cái, trận tiếng khóc vang lên, mấy nương nhát gan trong đội cũng khóc theo, vừa khóc vừa bị bà mụ đuổi chạy.

      “… Đừng có mà có ý nghĩ chạy trốn khỏi ta, thân mình còn bằng ở chỗ này tìm chủ nhà mà sống, chạy mà gặp phải lưu dân, thổ phỉ… Ha ha… Lúc ấy các ngươi mới biết được hai chữ hối hận viết như thế nào…”

      Tiểu Hoa rất dũng cảm hề khóc, tay chân linh hoạt lôi nàng chạy lảo đảo về xe.

      Vừa chạy Lâm Thanh Uyển nhìn các xe ngựa xung quanh.

      Đội xe này rất dài, có hơn mười chiếc xe ngựa, đa số để chở người, nữ có nam có, trẻ có già có, có người nhìn ăn mặc xuất thân nghèo khổ, cũng có nữ tử nhìn qua như nha đầu nhà giàu có chắc là đắc tội chủ nhân bị bán .

      Tay chân và kiệu phu có hơn mười người, mỗi người đều trẻ tuổi cường tráng cảnh giác nhìn bốn phía.

      Lâm Thanh Uyển lên xe tìm vị trí ngồi tốt, Tiểu Hoa ngồi bên người nàng, mất lúc sau xe ngựa mới bắt đầu chuyển động.
      nhimxu, vanlactamviem, hoadaoanh5 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Thể hồ quán đính(*)

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Cứ như vậy xe ngựa lại thêm mười ngày đường.

      Mấy ngày nay bọn họ đều bị giam trong xe ngựa, được thông khí vào lần duy nhất trong ngày đó là dừng xe vệ sinh, Tiền bà tử cho bọn họ ăn uống rất ít, hơn nữa xe ngựa chạy đường giống như bị điên, mọi người trong xe ngựa đều cùng dạng tinh bì lực tận (kiệt sức).

      Mấy nương lúc đầu còn khóc cũng ngừng lại, phỏng chừng là còn khí lực.

      Lâm Thanh Uyển cũng bị tinh bì lực tận, vừa đói vừa khát, nhưng mỗi ngày nàng vẫn cố gắng len lỏi trong đám gian hẹp này hoạt động co duỗi chân tay.

      Mấy ngày này nàng biết được rất nhiều chuyện từ những nương này, biết nhóm người này bị Tiền bà tử chuẩn bị chuyển tới phương Bắc bán , biết trong số bọn họ đều là nha hoàn trong các gia đình nhà giàu, có người phạm sai lầm bị chủ nhà bán , có người chủ nhà phạm tội bị xét nhà rồi bán , còn có mấy người là nha đầu hoặc di nương tiểu thiếp gì đó đắc tội chủ mẫu bò lên giường chủ nhân… Đếm đếm kể kể toàn là những người thể ở kinh thành được nữa, cho nên được Tiền bà tử tụ hợp lại thành đám người đưa đến phương Bắc để bán.

      Mỗi lần ra ngoài thông khí, Lâm Thanh Uyển cũng quan sát chút địa hình chung quanh, tuy căn bản nàng cũng quan sát được gì, nhưng nàng vẫn làm, cũng cố ý hoặc vô tình hỏi thăm các nương xe về ít tình huống bên ngoài.

      chung là nguyên chủ từ lớn lên trong hậu viện, lớn đến 16 tuổi ngoại trừ lần này bị đích muội lừa ra ngoài dâng hương, cổng còn ra nên biết tình hình bên ngoài thế nào cả.

      Lâm Thanh Uyển mỗi khi làm gì đó đều suy tính kĩ càng, khi biết tình huống bên ngoài ràng hoặc là có mười phần nắm chắc có thể chạy trốn nàng hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nơi này giống với kiếp trước của nàng, nhầm bước khả năng hối hận chính là cả đời.

      Hơn nữa nàng cũng phát tình huống tại rất khó có thể trốn ra ngoài, mỗi lần ra ngoài thông khí đều có bà tử theo, bên cạnh còn vây quanh đám tay chân, kiệu phu, nàng ở trong chiếc xe giữa đoàn, chạy trốn vào ban ngày đúng là cần nghĩ rồi, duy nhất có khả năng là vào buổi tối, bởi vì đội xe này cũng phải ngày nào cũng gặp được chỗ nghỉ ngơi, đa số thời gian đều ngủ ngoài trời nơi hoang dã, nhưng chạy trốn như thế nào nàng cần phải suy nghĩ kỹ

      Những cử động này của Lâm Thanh Uyển gợi nên chú ý của người khác, nhưng lại khiến cho Tiểu Hoa nhiều ngày nay luôn dựa chung chỗ với nàng chú ý.

      Có đêm những người trong khoang xe đều ngủ, Tiểu Hoa nhàng chạm Lâm Thanh Uyển chút, lật người đối mặt với nàng, nàng biết nàng ngủ được.

      “Ngươi muốn chạy trốn.” Giọng rất , phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, đôi mắt đen nhánh của Tiểu Hoa trong bóng đêm lóe lên tia sáng.

      Lâm Thanh Uyển yên lặng chút, trong bóng đêm gật đầu:”Ừ.” Trải qua mấy ngày nay ở chung, nàng và Tiểu Hoa cũng dần dần quen thuộc, có đôi khi còn ngồi chung chỗ cùng tán gẫu, nàng biết Tiểu Hoa là nương thông minh, hơn nữa hai người rất hợp ý, tính cách cũng rất giống nhau, cho nên nàng giấu giếm ý nghĩ muốn chạy trốn của mình.

      “Ngươi phải nha hoàn, là tiểu thư gia đình nhà giàu nào đó phải ?”

      Lâm Thanh Uyển cả kinh gì.

      “Ha hả ~~ thắc mắc ta là làm sao nhìn ra được phải ?” Lẩn dưới ánh trăng le lói xuyên qua cửa sổ là cặp mắt to kia sáng kinh người: “Trực giác và ánh mắt.” Tiểu Hoa đợi nàng trả lời liền .

      Lâm Thanh Uyển vẫn gì chỉ nhìn ánh mắt đối phương, nàng biết đối phương có chuyện muốn với nàng, bằng vào lúc đêm hôm khuya khoắt mọi người ngủ hết mới bắt chuyện với nàng.

      “Biết ta bị bán như thế này mấy lần rồi ?”

      Lần này Tiểu Hoa vẫn đợi Lâm Thanh Uyển trả lời lại tiếp tục : “5 lần.”

      “Từ lúc ta lên sáu tuổi quê nhà bị lũ lụt, chính cha ta bán ta , còn bây giờ là lần thứ năm”. Trong giọng chứa đầy châm chọc và tang thương thuộc về cái tuổi này: “Lần đầu tiên bán cho hộ thương gia, khi đó còn lại gầy bán được bao nhiêu tiền, bán được hai lượng bạc, cha ta cầm hai lượng bạc hốt hoảng mà , bóng dáng ấy đến bây giờ ta vẫn nhớ”

      “Thực ra ~~” Giọng Tiểu Hoa bỗng nhiên lại nhàng: “Chủ nhà thứ nhất của ta là người tốt, ngươi nghĩ xem, người ta mua đứa năm tuổi vừa vừa gầy có thể làm được gì chứ, còn phải là nhìn chúng ta đáng thương cho miếng cơm ăn sao, ta ở nhà bọn họ làm nha đầu nhóm lửa 3 năm… Sau này chủ nhà chuyển nhà nơi khác đem bán hết hạ nhân trong nhà… Ta bị đưa đến chỗ người môi giới…”

      “… Chủ nhà thứ hai là tú tài… là cái gì mà thư hương môn đệ gì đó nhưng kỳ trong nhà nghèo lắm, còn muốn phô phương khoe khoang mua người về hầu hạ… Vì sao lại mua ta ư? Còn phải bởi vì ta tiện nghi sao, có 4 lượng bạc thôi, ta ở nhà bọn họ nấu cơm, giặt đồ, còn bưng nước rửa chân cho tú tài lão gia, chùi bồn cầu cho mẹ tú tài… Sau này bởi vì vị tú tài có bạc thi lại đem ta bán … Tại ở nhà bọn họ năm…”

      “… Chủ nhà thứ ba cũng là thương hộ, sau này cũng biết làm sao buôn bán lụn bại…”

      “… Cái chủ nhà thứ tư chính là ở kinh thành, là vị quan hà khắc, mỗi ngày cho hạ nhân trong nhà ăn cơm no… Về sau bị chuyển ra khỏi kinh thành …”

      “… Chủ nhà cuối cùng này được cái cho ăn cơm no, mỗi tháng còn có tiền cấp, là gia đình giàu có đấy… Nhưng hậu viện quá ô uế, hạ nhân nha đầu động chút là bị lôi ra đánh chết… Ta lá gan , ta sợ hãi, ta còn muốn giữ cái mạng này mà sống… Ta cố ý phạm lỗi lớn bị đánh mấy hèo rồi đuổi ra.”

      Mặc dù giọng điệu Tiểu Hoa nhàng, ngôn ngữ phong phú, lời sinh động như , nhưng biết vì sao Lâm Thanh Uyển lại nghe ra thâm ý trong đó, mắt mũi nàng khỏi có vị chua xót.

      Nàng ngạnh cổ họng: “Vì sao chạy trốn, cứ mặc cho bọn họ bán đến bán như vậy?”

      “Chạy ư ~~~? Chạy đâu?” Tiểu Hoa bình tĩnh , loại bình tĩnh kia lại làm cho người ta nhịn được mắt đục đỏ ngầu, miệng phát run.

      “Ngươi có biết thế giới bên ngoài là thế nào sao? Vừa nhìn ngươi biết ngươi là người chẳng bao giờ ra khỏi cổng~~” Tiểu Hoa kéo dài thanh , trong lời mang theo chút mùi vị châm chọc: “Ngươi biết ? nương lẻ loi bên ngoài nổi bước, ngươi có thể nuôi sống chính mình ? Muốn tìm được việc nuôi sống mình cần có hộ tịch và có người đảm bảo, khi xưa cha ta bán ta là kí tử khế giờ lấy đâu ra hộ tịch.”

      Trong khoang xe yên tĩnh lại.

      lúc lâu sau Tiểu Hoa mới mở miệng: “Ngươi cho rằng ta chưa từng chạy trốn sao? Sau khi rời khỏi chủ nhà thứ ba tới môi giới ta chạy… mình ở bên ngoài có chỗ ở, cũng có cơm ăn, muốn tìm việc nuôi sống chính mình nhưng là người ta cần, ta dám lộ ra thân nữ nhi nhưng có lần cẩn thận bị người ta nhìn ra, thiếu chút nữa bị bắt bán vào kỹ viện… Ở bên ngoài làm khất cái thời gian ngắn, sau này chịu nổi nữa ta lại về chỗ người môi giới, bị đánh trận rồi bị bán ra …”

      Tiểu Hoa hít hơi sâu, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm nàng.

      “Ta biết ngươi muốn chạy, trước ngươi có chạy được hay , nhưng với dung mạo này của ngươi, chạy quá hai ngày cũng bị bắt được rồi bị bán vào Câu Lan viện, đến lúc đó ngươi còn thảm hơn bây giờ, ta biết ngươi vì sao lại xuất ở đây, và bị bán đến nơi nào, nhưng ít ra Tiền bà tử có tính toán bán ngươi vào địa phương bẩn thỉu kia… Các nương chuẩn bị bán vào địa phương đó đều ở trong chiếc xe phía trước kia, được cho ăn cho uống ngon lành, tránh để họ gầy ốm bán được giá cao…”

      Lâm Thanh Uyển giống như được cảnh tỉnh, thân thể khỏi khẽ run cái.

      Đúng vậy, nàng chạy trốn đâu?

      Ca ca biết ở nơi nào, nhà thể trở về, cho dù nàng thiên tân vạn khổ chạy về kinh thành tìm đến Lâm gia chủ nhờ bọn họ hỗ trợ liên hệ phụ thân, chờ đợi nàng cũng chỉ là con đường chết.

      Danh tiết nữ nhi danh môn thế gia lớn như trời, bọn họ thà có cái nữ nhi "Chết" có danh tiết, cũng muốn có kẻ còn sống nhưng danh tiết, chờ đợi nàng ngoài hai loại kết cục: "chết bất đắc kỳ tử" hoặc là "bạo bệnh mất sớm".

      Tin rằng Liễu thị nhất định phi thường vui vẻ khi thấy màn này, và đương nhiên bà ta cũng ngại ngấm ngầm lúc thích hợp đổ thêm dầu vào lửa.

      Đừng hỏi nàng vì sao biết nhiều như vậy, ký ức của nàng cho nàng biết, đây chính là bi ai của nữ nhân trong xã hội này, đói chết là chuyện , thất tiết mới là chuyện lớn.

      Những lời này của Tiểu Hoa làm Lâm Thanh Uyển thể hồ quán đính, ngay sau đó nàng hiểu được thế giới này giống với những cuốn tiểu thuyết xuyên kiếp trước từng đọc mạng kia, nàng cũng phải là vai nữ chính, nàng có bàn tay vàng cường đại, cũng có cái gì mà gian công pháp võ công gì đó.

      Nơi này cũng phải là xã hội mất quyền lực như các tác giả xuyên viết, nơi này nữ nhân rất ít được ra đường, càng có khả năng dạo phố mua đồ rồi diễm ngộ nam chính gì đó, nơi này có chuyện nữ nhân thương trường làm buôn bán rồi trở thành người giàu nhất nước, nổi danh bốn biển, cũng có chuyện kỳ quái nữ giả nam trang thi khảo khoa cử sáng tác làm thơ soạn sách gì đó.

      Nơi này là xã hội rất phong kiến, rất giống với xã hội phong kiến cổ đại Trung Quốc, nơi này có nô lệ, có đền thờ trinh tiết, có giáo điều từ phụ tòng phu tòng tử, có cái chết, có khuất nhục, có loại roi đuổi cẩu, có người bị bán bán lại như Tiểu Hoa… Còn có nàng, Lâm Thanh Uyển, kẻ bị mẹ cả đích muội thiết kế hủy diệt danh tiết, còn sắp bị bán cho kẻ nông dân chân đất làm tức phụ…

      Giờ khắc này, Diệp Tử Mạn ( lần cuối cùng tự xưng Diệp Tử Mạn) mới chân chính dung nhập vào trong nhân sinh Lâm Thanh Uyển.

      Tai nạn máy bay chết, xuyên , lại sống đến bây giờ, tất cả những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này khiến cho Lâm Thanh Uyển như rơi vào sương mù, giống như diễn kịch, nàng luôn cảm thấy tất cả chuyện này kéo dài, nàng còn có thể trở lại với Diệp Tử Mạn cứng cỏi và độc trước đây.

      Đến lúc này nàng mới phát . Nàng thể trở về, rốt cuộc thể trở về… Về sau nàng chính là Lâm Thanh Uyển, dùng thân thể Lâm Thanh Uyển để sống tiếp, kí ức và tình cảm của Lâm Thanh Uyển và Diệp Tử Mạn thành Lâm Thanh Uyển mới…

      Tiểu Hoa biết ngủ từ lúc nào, Lâm Thanh Uyển vẫn thức mở mắt nhìn vào trong bóng đêm vô tận, biết suy nghĩ cái gì…
      nhimxu, vanlactamviem, hoadaoanh8 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Giết gà dọa khỉ

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Sau đêm hôm đó Lâm Thanh Uyển trở nên trầm mặc, rất nhiều thời gian nàng toàn nhìn trần xe ngựa biết suy nghĩ cái gì.

      Tình trạng như vậy còn kéo dài mấy ngày liên tục sau đấy mới chuyển biến chút, rốt cuộc Tiểu Hoa cần phải dùng ánh mắt điềm nhiên thỉnh thoảng lo lắng nhìn nàng nữa. Lâm Thanh Uyển biết Tiểu Hoa lo lắng mấy ngày nay, ngoài buồn cười còn có chút cảm động.

      Trong lúc cuộc đời hèn mọn nhất gặp được người như Tiểu Hoa, nàng lòng cảm tạ trời xanh ban ân cho nàng.

      Tiểu Hoa rất giống với kiếp trước của nàng.

      Cứng cỏi, kiên cường, dễ dàng thỏa mãn với bản thân, giỏi về tự an ủi bản thân, luôn có thể tự tìm ra những niềm vui hi vọng trong hoàn cảnh khó khăn… Mà chỉ cần tia vui vẻ ấy có thể chống đỡ cho họ bước qua hoàn cảnh gian nan nhất này…

      oán hận, cam chịu, cũng có tự ai tự oán, lòng luôn mang hi vọng, có thể thích ứng trong mọi tình cảnh nhìn thẳng vào vận mệnh đón nhận tất cả….
      Tốt, tốt, hạnh phúc, đau khổ…

      ra mấy ngày nay nàng cũng có suy nghĩ gì, càng luẩn quẩn trong lòng, rất nhiều thời gian đầu óc nàng đều là trống rỗng, thời gian còn lại chỉ là suy xét, phân tích tình cảnh trước mắt của mình.

      loại trừ khả năng bị bán vào thanh lâu, như vậy sau này khả năng lớn nhất phải là bị bán vào gia đình nhà giàu làm nô bộc, chính là như Lâm Thanh Lan "bán cho kẻ chân đất trong núi làm tức phụ"…

      Lâm Thanh Uyển nghĩ khả năng sau là cao nhất.

      Dù là Lâm Thanh Lan hay là Liễu thị cũng đều cho phép Lâm Thanh Uyển rơi vào loại địa phương dơ bẩn kia, bởi vì bọn họ sợ thanh danh của mình bị hao tổn, bọn họ sợ nàng cá chết lưới rách, còn bởi vì nàng họ Lâm…

      Bọn họ tính toán rất kĩ, bọn họ có thể bức bách ngươi, áp bức ngươi, thậm chí nhục nhã ngươi, nhưng bọn họ tuyệt đối bức ngươi đến đường cùng.

      Mọi người đều có tính thuận theo hoặc phản kháng, khi phản kháng được họ thuận theo, nhưng khi thuận theo mà vẫn bị bức thể được nữa, đại đa số mọi người lựa chọn bùng nổ hoặc là cá chết lưới rách.

      Còn chưa biết "cá chết" hay "lưới rách" có xảy ra hay nhưng bọn họ lựa chọn mạo hiểm, bởi vì đáng. Bọn họ đứng tại vị trí cao cao tại thượng, làm sao người bé mà làm hỏng thanh danh của mình chứ?

      Lâm Thanh Uyển lần nữa cảm may mắn vì tuổi tác và thủ đoạn của Lâm Thanh Lan còn chưa đủ ác giết nàng, trong lúc Lâm Thanh Lan đuổi tận giết tuyệt giải quyết nàng, thân phận "Lâm Thanh Uyển" lại trở thành chỗ dựa lớn nhất của nàng.

      Bọn họ dám đánh cuộc, mà nàng "chân trần sợ mang giày"!

      “Yên tâm , ta luẩn quẩn trong lòng.” Lâm Thanh Uyển nặn ra khuôn mặt tươi cười với Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa gập gập ngón tay ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác : “Ai thèm lo lắng cho ngươi.”

      Lâm Thanh Uyển cười càng thêm vui vẻ, đây là nụ cười lòng đầu tiên từ lúc nàng xuyên .

      ******************************

      Sau đấy phát sinh việc càng khiến Lâm Thanh Uyển tắt rụp ngọn đèn " cam lòng" cuối cùng về việc trốn chạy.

      Đó là buổi tối đếm khi mọi người đều ngủ, cũng như bao đêm khác đoàn xe có chỗ nghỉ chủ yếu là ngủ dã ngoại.

      Mỗi lần ngủ nghỉ toàn những nơi hoang vắng, lúc ấy Tiền bà tử cùng đám người tay chân rất cảnh giác, mỗi buổi tối đều an bài người thay nhau gác đêm. Nhưng có người lại biết, cũng phải là mọi người đều giống Lâm Thanh Uyển quan sát kĩ hoàn cảnh "Cân nhắc sau đó mới làm". Cho nên vào đêm có người ra khỏi xe chạy trốn.

      Tình hình cụ thể trong đó Lâm Thanh Uyển biết ràng, các nàng chỉ biết có người chạy trốn khi mà mọi người bị gọi ra xem "Giết gà dọa khỉ".

      Tiền bà tử để cho người đánh thức các nàng, gọi các nàng đến cửa sổ bên thùng xe nhìn.
      Bên ngoài đốt rất nhiều cây đuốc, cho nên từ trong xe có thể thấy rất tình hình bên ngoài.

      Tiền bà tử lôi người đó đè xuống bãi đất trống, sau đó thuật lại hành vi của nàng, kèm theo là các loại chửi rủa và nhục nhã… Cuối cùng là cho người trừng phạt "hành vi đáng giận" của người đó.

      Trừng phạt là mười roi, sở dĩ ít như vậy là bởi vì nể mặt nàng là nữ nhi.

      Người chạy trốn là nữ tử rất gầy yếu, mặt hoảng sợ ngồi xổm dưới đất, liên tục kêu rên cầu khẩn, nhưng Tiền bà tử quan tâm tới tiếng cầu xin của nàng ta, đưa ánh mắt sai tay chân đập roi xuống…

      Nữ tử kêu rên cầu xin thảm thiết, dưới ánh lửa của cây đuốc, Tiền bà tử vẻ mặt hung ác, bọn tay chân mặt biểu tình…Khiến cho những người vây xem phải rùng cả mình…
      "Giết gà dọa khỉ", gà bị giết, nhưng thủ đoạn này của Tiền bà tử dọa được ít "khỉ", bao gồm cả Lâm Thanh Uyển.

      Nàng thậm chí còn nghĩ tới cảnh nàng chạy trốn, nếu như nàng chạy trốn sau đó cũng bị bắt lại, có phải là cũng bị roi quất xuống như vậy hay

      Có khi còn thảm hơn nữ tử này, bởi vì nàng nhận ra nữ tử này chính là trong những người trong miệng Tiểu Hoa đượcTiền bà tử cho ăn ngon uống đủ để bán vào thanh lâu, có thể đem "cây rụng tiền" đánh thành như vậy, đổi thành phải "cây rụng tiền" xem ra càng thảm hơn…

      roi quất xuống nữ tử nhu nhược kia hấp hối, toàn thân đều là vết máu, nằm mặt đất hít vào ít thở ra nhiều, nhưng Tiền bà tử còn chưa dừng lại ở đó, bà ta còn rung rung đám thịt mỡ tràng những lời độc ác.

      Những lời độc ác đó đương nhiên là cho đám "khỉ" nghe…

      Đại khái ý tứ là, người trong xe chạy trốn liên lụy cả đoàn xe, ba ngày cho ăn uống. Bắt đầu từ nữ tử mới chạy trốn vừa rồi kia…

      Mọi người lập tức ồ lên.

      Thủ đoạn của bà tử này độc ác, phương pháp này vừa đưa ra xem ai còn có thể chạy trốn, khoang xe có hơn mười người, tâm tư mỗi người khác nhau, ngươi muốn chạy trốn nhưng người khác nghĩ vậy, vì muốn bị chịu phạt đói chỉ có thể đến báo để khỏi chịu liên lụy, Tiền bà tử đây là đào móc từ quần chúng ra đoàn "nhãn tuyến" giám sát đoàn xe cho mình…

      Lúc này Lâm Thanh Uyển thể cảm thán trí tuệ của người cổ đại, xem ra Tiền bà tử làm nghề buôn bán người đến mức này cũng phải là có nguyên nhân, bà già này đủ thông minh đủ giảo hoạt, hơn nữa đủ lòng dạ ác độc…

      bị quất kia bị đám tay chân ném vào khoang xe cũ lặng yên tiếng động, biết người có sao , thái độ của bà tử và tay chân hung ác để bọn họ làm nhanh rồi ngủ.

      Đêm về khuya, xung quanh dần dần an tĩnh lại, nhưng lại có mấy người ngủ được.

      **************************************

      Lại thêm chừng mười ngày đoàn xe dừng lại tại Dương Thành, phủ Vân Châu.
      Mấy người Lâm Thanh Uyển bị nhốt trong phòng của ngôi nhà lớn.

      Lâm Thanh Uyển suy đoán, nơi này hẳn là điểm đến phương Bắc của Tiền bà tử.

      Quả nhiên các nàng được dàn xếp trong mấy phòng ở nhà này, Lâm Thanh Uyển ở trong phòng có cái giường ghép rất lớn, hai ba mươi nương ở cùng nhau, tuy rất chật nhưng rốt cuộc cũng có giường ngủ.

      Các nàng cũng bị trói chặt nữa, chỉ là được đâu, chỉ được phép lại trong phòng.

      Lâm Thanh Uyển lấy xuống dây thừng trói nơi cổ tay hơn nửa tháng thấy cổ tay mình xanh tím mảng lớn, bởi vì làn da trắng nõn nên vết thương nhìn rất dọa người, nếu như phải cổ tay còn có thể vặn vẹo, Lâm Thanh Uyển cho rằng tay mình bị hoại tử.

      Mấy ngày qua, mỗi ngày trong gian phòng này đều có nữ hài bị mang ra ngoài, có người lát sau trở lại có người , có lẽ những người đó tìm được người mua.

      Lâm Thanh Uyển chưa bị mang lần nào, Tiểu Hoa bị mang ra ngoài vài lần, nhưng mỗi lần đều trở lại, sau khi trở về nàng thường thường chớp chớp mắt nhíu nhíu cái mũi câu, ta quá gầy, có người nhìn trúng ta.

      Lúc này Lâm Thanh Uyển nghe được khẩu khí đắc ý và… Sung sướng khi người gặp họa?
      Nữ hài tử trong gian phòng này càng ngày càng ít, càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại ít ỏi mấy người, Tiểu Hoa vẫn chưa bị mua , Lâm Thanh Uyển lại cảm thấy thời điểm mình bị mang càng ngày càng gần.

      Sáng sớm hôm nay Lâm Thanh Uyển bị Tiền bà tử tự mình đưa ra ngoài…

      Trước khi ra khỏi phòng nàng quay đầu nhìn Tiểu Hoa mực yên lặng nhìn nàng, hai người cố nặn ra nụ cười tươi cho nhau, trong lòng lo sợ bất an với vận mệnh sắp tới của mình.

      Nàng bị đưa đến gian phòng, trong phòng có phụ nhân trung niên hơn 30 tuổi. Người phụ nhân trung niên này mặc bộ vải bố xếp màu tương, đầu vấn búi tóc, giữa búi tóc cắm cây ngân trâm.

      Phụ nhân trung niên nhìn thấy Lâm Thanh Uyển sững sờ, do dự nhìn nhìn lại mấy lần, xoay người kéo Tiền mẹ mìn sang góc thầm gì đó.

      Người phụ nhân trung niên này họ Đổng, là cấp dưới của mẹ mìn ở Lạc Vân trấn, huyện Hoài Hà, Dương Thành. Hôm nay vốn đến tìm Tiền mẹ mìn kiếm ít mầm qua tay, ngờ bà ta vừa gặpTiền bà tử liền bị kéo sang bên cho tràng, bảo bà ta hỗ trợ gả nương cho hán tử trong núi.

      Gả? Đổng bà tử cảm thấy răng mình đau, nàng ta là bà tử chứ có phải bà mối đâu, nào có ai muốn gả người lại tìm bà tử.

      “Tiền đại nương, ngươi nhầm đấy chứ? người như hoa như ngọc thế này mà lại tìm – tìm hán tử trong núi gả cho? Ngươi đành lòng ư?”

      nương như hoa như ngọc thế này mà bán vào Câu Lan viện á, đó là bạc trắng bóng đấy, nhất định là được giá rất cao, cái bà già này trước giờ keo kiệt, tính toán chi ly phải là đầu bị lừa đá đấy chứ?

      , nhiều năm qua "mầm tốt" qua tay Đổng bà tử cũng ít, nhưng bà ta lần đầu tiên thấy nương thủy linh thế này đấy.

      Tiền bà tử run rẩy bắp thịt mặt nặn ra cái tươi cười quái dị: “Ta làm sao mà bỏ được chứ? Ta làm sao có thể bỏ được? Đây chính là đống bạc đấy.” Bóp cổ tay tiếc hận quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển, lại quay đầu ghé sát vào phụ nhân kia.

      có cách nào, đây là quý nhân trong kinh thành ” bà chỉ tay lên trời tiếp: “Chuyện này được dặn trước rồi, chỉ có thể tìmmột kẻ chân đất trong núi gả , gả càng xa càng tốt, bằng ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Đầu ta lại phải bị lừa đá, cần bạc trắng bóng!”

      Đổng bà tử vẻ mặt do dự, “… Chuyện này dễ làm nha, ta lại phải bà mối…”

      Tiền bà tử hắng giọng: “Ta nghĩ ngươi cũng là bá chủ mảnh đất này nên mới tìm ngươi làm, Lạc Vân trấn, Hoài Hà huyện các ngươi phải kề bên Lạc Hạp sơn hả? Đây chính là trong núi chân chính đấy, trong núi chắc có đầy hán tử ? cưới được vợ chắc cũng đầy?! … Ngươi xem vậy đơn giản à, nể mặt chúng ta hợp tác nhiều năm, ngươi giúp ta việc này .”

      Tiền bà tử nghĩ lát rồi nuốt nước bọt : “Ngươi yên tâm làm chuyện này , ta đảm bảo có lợi cho ngươi, ta cho ngươi 10 lượng bạc mời ngươi uống trà.”

      Bà già chết tiệt! Cái gì mà dễ làm hay dễ làm? Còn phải là muốn moi bạc của lão nương à! Tiền bà tử chửi thầm trong lòng.

      “Nhưng mà ngươi phải làm chuyện này ổn thỏa cho ta, nên có tâm tư khác, chuyện này giống với chuyện ngày thường đâu, làm hỏng chuyện ai cũng chịu nổi hậu quả đâu!” Tiền bà tử tràng rồi thấp giọng cảnh cáo : “Đây chính là quý nhân kinh thành giao phó, ngươi cố mà làm cho cẩn thận.”

      Đổng bà tử nghĩ tới mười lượng bạc trắng bóng kia rồi nhìn thoáng qua Lâm Thanh Uyển, cắn răng cái dậm chân gật đầu.

      “Được rồi, ta nhận, ta làm việc ngươi yên tâm.” Bà ta cam đoan vỗ ngực cái.

      phải là tìm kẻ hán tử trong núi gả sao? Phụ cận trấn bọn họ ở là nông thôn, có nhiều hán tử nhà nghèo cưới nổi vợ, chừng bà ta còn có thể cứu vớt được chút sinh ý đấy.

      nương như hoa như ngọc thế kia biết tiện nghi cho tên chân đất nghèo kiết hủ lậu nào…
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :