1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bùi Sơ Ảnh - Lục Xu (Full +4PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 16

      Cố Diễn Trạch ngồi trong quán café. Đây là lần thứ hai gặp có gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng này.

      Tô, lại làm phiền lần nữa rồi”.

      Tô Thiên Linh bưng tách cà phê lên, : “ Cố, có việc gì mời thẳng. Em nghĩ cả và em đều muốn lãng phí thời gian với nhau”.

      Cố Diễn Trạch mỉm cười lấy lệ: “ Tô quả nhiên là người thẳng thắn”.

      “À, em quên mất. Người làm ăn lúc nào cũng tuân theo trình tự nhất định, cơm no rượu say rồi mới đến mục đích chính”.

      “Xem ra Tô có chút định kiến với tôi?”.

      phải là có chút”. Tô Thiên Linh thở dài: “Mà là rất nhiều”.

      “Vậy à? Xin hỏi tôi làm gì mất lòng ? Tôi rất xin lỗi”.

      Tô Thiên Linh chợt cảm thấy phiền phức, muốn tiếp tục vấn đề này nữa: “Vào việc chính ! Biết gì em , hết”.

      Cố Diễn Trạch có phần do dự. Nhưng nếu cứ trốn tránh e rằng, quan hệ giữa và Sơ Ảnh càng thêm bế tắc.

      “Vì sao lần trước lại dối tôi?”.

      “Sao cơ?”.

      phải bạn của Tưởng Phương Vũ”. Ngữ điệu của rất kiên định.

      Tô Thiên Linh hơi giật mình. Suy cho cùng, mọi chuyện đều phải đối mặt, nếu Cố Diễn Trạch tìm tới chứng tỏ ta biết được nhiều thứ.

      biết rồi?”.

      Cố Diễn Trạch trầm mặc.

      hy vọng lúc đó em cho biết mọi chuyện ư?”. Tô Thiên Linh hỏi lại.

      Đúng vậy, nếu năm xưa biết , biết được mối quan hệ giữa Tưởng Phương Vũ và Bùi Sơ Ảnh, liệu có nảy sinh tình cảm với nữa ? . có bất cứ mơ tưởng nào đến .

      “Ít nhất tại tôi có quyền được biết”. Cố Diễn Trạch .

      Tô Thiên Linh thở dài: “Biết sao mà biết sao? Tất cả trở thành quá khứ rồi. Em chỉ có thể , Tưởng Phương Vũ vì Sơ Ảnh mà từ bỏ cả mạng sống. Còn , làm được gì cho ấy?”.

      Cố Diễn Trạch nhớ tới lần đầu tiên nghe thấy Sơ Ảnh gọi tên Tưởng Phương Vũ. Lúc ấy, phẫn nộ đến cực điểm. nghĩ tới khía cạnh cái chết của Tưởng Phương Vũ liên quan tới , mà sợ rằng, hai người họ là đôi. sợ lựa chọn mình chỉ vì thân phận bạn thân của Tưởng Phương Vũ, sợ mình chỉ là vật thế thân.

      Ý nghĩ ấy giày vò , đày đọa .

      Thế nhưng muốn hỏi , muốn làm mọi chuyện. sợ đó là , sợ người mà phải , mà là Tưởng Phương Vũ.

      tại, có thể xóa bỏ ý nghĩ nực cười ấy được rồi.

      “Trong hộp đó… đựng cái gì?”.

      muốn biết tự tìm hiểu . Em nghĩ, với , đó chỉ là việc cỏn con”.

      Cố Diễn Trạch im lặng.

      Tô Thiên Linh chợt phát ra, người đàn ông này có nhiều điểm như nghĩ.

      “Chẳng lẽ dám mở nó? sợ bên trong là nguyên nhân khiến Tưởng Phương Vũ mất mạng sống? sợ chuyện này có liên quan tới Sơ Ảnh?”.

      Cố Diễn Trạch ngước mắt lên, rút điếu thuốc nhưng rất lâu châm lửa. Cuối cùng, lại buông xuống.

      Tô Thiên Linh đúng, sợ điều đó.

      Nếu cái chết của Tưởng Phương Vũ có liên quan tới vợ mình, vậy phải đối mặt với ấy thế nào đây? Thà rằng biết, hai người còn có thể tiếp tục ở bên nhau.

      Tô Thiên Linh đứng dậy: “Em nghĩ em đoán đúng rồi. Cố, em quan tâm những tin tức báo chí viết về là đúng hay sai, em chỉ muốn điều, Tưởng Phương Vũ có thể làm mọi việc vì Sơ Ảnh, có thể ? Nếu làm được, trong chiếc hộp kia có cái gì đâu quan trọng. Nhưng mấu chốt là phải kiên định, mặc dù Tưởng Phương Vũ qua đời là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng nếu phải vì Sơ Ảnh tuyệt đối có tai nạn đó”. xong, Tô Thiên Linhliền rời khỏi.

      “Đợi !”.

      “…”.

      “Đừng với ấy chúng ta gặp nhau”.

      Nếu đủ kiên định…

      Cố Diễn Trạch nhìn chiếc hộp bàn. cầm chìa khóa vào ổ, xoay chút, nắp hộp bật lên.

      Bên trong chỉ có phong thư và bức tranh.

      Chữ viết thư là của Tưởng Phương Vũ.

      Cố Diễn Trạch cầm bức tranh ố vàng lên, mở ra xem. Trong tranh là chàng trai lao về phía trước để cướp bóng trong trận bóng rổ. Dù bị thương nhưng chàng trai vẫn cười toét miệng, gương mặt cậu ta toát lên sức sống tràn trề và cả kiêu ngạo.

      Tranh vẽ rất giống, chỉ cần nhìn thoáng qua, Cố Diễn Trạch cũng nhận ra chàng trai ấy là mình.

      mở phong thư ra, đó là bí mật giấu kín nơi đáy lòng của thiếu nữ.

      Năm mười bảy tuổi, Bùi Sơ Ảnh đến Xuyên Nhiên tham dự kì thi đại học. Môn thi cuối cùng là khẩu ngữ tiếng . Hôm đó trời nắng gay gắt.

      Sơ Ảnh vào cửa hàng mua chai nước ngọt, lúc ra, đám bạn kéo tay rủ xem bóng rổ.

      có hứng”. Sơ Ảnh từ chối.

      ! Nghe trận bóng này của các khóa trước, lần này họ về Xuyên Nhiên họp lớp bèn rủ nhau thi đấu. Bên thua phải cho tất cả những người đến xem mỗi người đồng. Cậu nhất định hối hận!”.

      Sơ Ảnh còn định gì nhưng bị bạn học kéo .

      Đừng ngoài sân bóng rổ, hiểu môn thể thao này có gì thú vị mà những nữ sinh kia lại tỏ ra phấn khích đến thế. Suy nghĩ duy nhất của chính là nam sinh đại học quả nhiên khác đám con trai cấp ba trời vực, có vẻ trưởng thành và đàn ông hơn.

      Hai đội bóng có thực lực tương đương nhau, mấy lần tỉ số đều duy trì ở mức ngang bằng. Người xem càng lúc càng hưng phấn.

      Sơ Ảnh lại bị bạn học kéo vào trong, mấy người đứng xung quanh cáu kỉnh mắng: “Chen cái gì mà chen…”, khiến vừa xấu hổ vừa buồn bực. muốn xem nhưng lúc này chen ra liệu có bị mắng nữa ?

      Nghĩ vậy, Sơ Ảnh đành cố nán lại thêm chút nữa, có lẽ trận đấu cũng sắp kết thúc.

      Thế nhưng, gần cuối trận đấu, có nam sinh nhảy lên tranh bóng hình như bị ai đó đụng phải, ngã lăn ra đất.

      Mọi người ồ lên. Chàng trai nằm im mấy giây rồi lập tức đứng dậy: “ sao, tiếp tục!”.

      Chẳng hiểu sao, Sơ Ảnh cảm thấy tim mình lúc đó giật thót. để ý lúc ngã xuống, ta ôm lấy cổ chân phải, trán ướt đẫm mồ hôi nhưng ta vẫn tươi cười.

      Sơ Ảnh nhìn lên bảng điểm, đội của nam sinh đó kém điểm. Nhưng hề lo lắng, vẫn bình thản chạy, tranh bóng, ném bóng vào rổ và ghi điểm. Đúng lúc này, trọng tài thông báo hết giờ. cũng vô thức vỗ tay cùng mọi người. Bước của nam sinh kia có phần khó khăn, Sơ Ảnh nhìn thấy tất của bị nhuốm máu đỏ, vậy mà vẫn cười rất rạng rỡ.

      ràng chỉ là trận bóng rổ giao hữu, nhưng lại chơi bằng thái độ cực kì nghiêm túc, mỗi giây mỗi phút đều tận lực hoàn thành nhiệm vụ, dù thắng nhưng vẫn chưa thực hài lòng. Đây là biểu của người bao giờ chịu từ bỏ, bao giờ chịu khuất phục.

      Trận bóng rổ này khiến mọi người hưng phấn đến nỗi quên cả vụ cá cược. Đám đông ùa nhau chạy theo đội thắng cuộc, Sơ Ảnh bị đoàn người chen lấn. Đầu óc lúc này chẳng suy nghĩ được điều gì, chỉ còn hình ảnh người con trai ấy nhảy lên tranh bóng, ràng cú ngã rất đau, ràng chân chảy rất nhiều máu.

      Lúc ấy, Sơ Ảnh hề biết cú ghi điểm ngoạn mục cuối cùng của gọi là “tuyệt sát”, chẳng những “tuyệt sát” trận đấu, mà còn “tuyệt sát” cả nữa.

      Sơ Ảnh lấy lại tinh thần sân chỉ còn lại vài người. Nghe loáng thoáng mọi người nam sinh đó được đưa đến phòng y tế, vô thức tới đó. Nhưng đến nơi, chô chỉ nghe thấy tiếng y tá phẫn nộ : “Tụi trẻ bây giờ làm sao thế? Cả đám con đuổi theo đến tận đây dọa cho bệnh nhân chạy mất dép…”.

      Sơ Ảnh chột dạ đỏ bừng mặt. Đó là lần đầu tiên hành động cách cảm tính như vậy.

      Về sau, thỉnh thoảng lại tới trường cấp ba Xuyên Nhiên, nhưng còn thấy người con trai ấy nữa. đành phải tin rằng, đó là lần đầu tiên và cũng lần cuối cùng mình được gặp .

      thời gian sau, nghe tin quay về Mỹ học tiếp, Sơ Ảnh rốt cuộc cũng hiểu thế nào là “đời người chỉ như lần gặp gỡ”.

      Gặp gỡ quá muộn, lòng chịu yên.

      Rồi ngày, Sơ Ảnh vô tình đọc được đâu đó, định nghĩa về mối tình đầu, chính là người đầu tiên mình thích. nhịn được mà bật khóc. Dựa vào trí nhớ, vẽ bức tranh. Thế rồi phát ra, trong lòng mình, hình ảnh người con trai ấy càng ngày càng nét.

      thích người con trai quật cường và bao giờ chấp nhận thua cuộc.

      chính là người như thế.

      Tình , chính là vào thời điểm chính xác nhất, ta gặp được người thích hợp nhất.



      Cố Diễn Trạch lật bức tranh lại, mặt sau có ghi vài dòng.

      Em , vào thời điểm mà ngay cả bản thân em cũng dám tin.

      Em , từ cái lúc còn chưa biết đến tồn tại của em.

      Em vẫn , cho dù biết rằng mãi mãi có cơ hội để em.

      Nếu ông trời có thể cho em cơ hội gặp lại , em sẵn sàng nắm tay đến bạc đầu…

      Rốt cuộc, cũng hiểu vì sao lại xem Nàng tiên cá cách nghiêm túc như thế. Nàng tiên cá hoàng tử, nhưng hoàng tử hề biết nàng mới là người năm xưa.

      biết , nhưng biết tình ấy như thế nào.

      biết , nhưng biết lại sớm như vậy.

      biết , nhưng biết rằng từng tuyệt vọng về tình ấy.



      Cố Diễn Trạch lặng người. Giờ hiểu vì sao Tưởng Phương Vũ lại tuyệt vọng đến thế.

      Trách nhiệm lớn nhất cuộc đời tôi chính là đem lại hạnh phúc cho người tôi .

      Tôi làm mọi thứ để người tôi được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc của ấy phải là tôi.



      “Nếu sau này chúng ta cùng thích sao?”

      “Đương nhiên mình nhường cậu rồi!”



      Bất cứ thứ gì ấy cũng sẵn sàng nhường cho , thậm chí là người quan trọng nhất đối với ấy.



      Nếu tôi , tôi đối xử với ấy tốt, để ấy phải chịu bất kì tổn thương nào, gánh chịu toàn bộ đau khổ của ấy.

      ...

      Cố Diễn Trạch cuối cùng cũng hiểu câu mà Sơ Ảnh hay thốt lên giữa cơn mơ: Nếu đây là những gì em muốn, vậy tác thành cho em.

      Tưởng Phương Vũ thực ra hề có ý định tự sát. Lúc ấy, sau khi uống say, Tưởng Phương Vũ kích động, muốn đích thân sang Mỹ cho Cố Diễn Trạch biết về Bùi Sơ Ảnh. Nơi xảy ra vụ tai nạn chính là con đường dẫn ra sân bay.

      luôn cho rằng Sơ Ảnh làm gì đó khiến Tưởng Phương Vũ thể chịu được. Hóa ra, nguyên nhân khiến Tưởng Phương Vũ rời khỏi thế gian này chính là cả hai người họ.

      cũng biết rằng, từ rất lâu rồi, vẫn luôn đứng ở đó, chỉ chờ quay đầu nhìn lại.
      Last edited: 11/8/14

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 17

      Tô Thiên Linh ngồi bên giường bệnh giờ, nhìn Bùi Sơ Ảnh, trong lòng khỏi thở dài. Hai con người này rốt cuộc là si tình đến mức nào?

      Báo chí mấy ngày qua cũng đưa tin Sơ Ảnh nhập viện nhưng rất nhanh bị Cố Diễn Trạch thu dọn.

      khỏe hơn chưa?”. Tô Thiên Linh hỏi.

      “Sao cậu tới đây?”. Sơ Ảnh vui vẻ , nụ cười yếu ớt vẫn hề giảm quyến rũ.

      Tô Thiên Linh trầm mặc nhìn cổ tay trái của : “Sao phải làm thế? Nếu ta làm chuyện gì, cậu cứ đến tìm ta, cho ta vài nhát dao là xong”.

      Sơ Ảnh cười: “Kéo rèm cửa sổ ra hộ tớ với. Lâu lắm rồi được nhìn ánh mặt trời”.

      Tô Thiên Linh đứng dậy ra kéo rèm cửa, nắng mùa xuân ấm áp ùa vào căn phòng.

      “Dù thế nào cũng nên làm chuyện dại dột như thế”.

      Sơ Ảnh cúi đầu: “Thực ra tớ nghĩ nhiều lắm, chỉ cầm con dao , cứa vào mạch máu. Có lẽ như thế mọi thứ kết thúc”.

      “Cậu làm thế là ích kỉ. Cho dù Cố Diễn Trạch làm chuyện gì có lỗi với cậu, cậu cũng được như thế. Cậu nghĩ chết đơn giản như vậy sao? Cậu chết rồi tất cả chấm dứt được chắc? cho cậu biết, Tưởng Phương Vũ nhất định hận cậu”. Đây là lần đầu tiên Tô Thiên Linh nhắc tới người con trai ấy kể từ sau vụ tai nạn.

      Sơ Ảnh nhìn hồi lâu rồi : “Ừ, lúc đó nghĩ thế. Giờ tớ hối hận rồi. Cậu xem, tớ vẫn sợ chết lắm”.

      “Đáng đời! Đau cũng chịu rồi, giờ còn hối hận!”.

      Nhìn Tô Thiên Linh lúc này, Sơ Ảnh lại có cảm giác quen thuộc như hồi học cấp hai, khi mà giữa hai người có Tưởng Phương Vũ, có tình , chỉ có tình bạn chân thành. Cảm giác này khiến cõi lòng trở nên ấm áp.

      “Tớ biết sai rồi!”.

      Tô Thiên Linh thở dài: “Đáng lẽ, hai người đến nông nỗi như ngày hôm nay”.

      “Sao?”.

      “Vì sao chịu ràng rồi để ta quyết định? Hoặc là cậu tự phán quyết ta là được?”.

      “Cậu biết hai người họ thân thiết đến mức nào ? Như cặp em song sinh…”.

      “Chúng ta sao? Chẳng phải chúng ta cũng từng rất thân ư? Kết quả sao?”. Tô Thiên Linh khuyên : “Lúc có thể nắm giữ hạnh phúc phải nhanh tay nắm lấy, được phép trừng mắt nhìn nó bỏ ”.

      “Nhưng… nếu ấy biết…”. Sơ Ảnh cắn môi.

      cứ để ta lựa chọn!”.

      Sơ Ảnh gì nữa. sợ Cố Diễn Trạch biết , đồng thời cũng sợ phải đối mặt với . Những tâm tư thuở thiếu nữ được giấu kín dưới đáy lòng, giờ chúng nảy mầm, sinh trưởng, còn biết tự hài lòng nữa rồi.

      Hàng Vĩnh Tịch đến, gật đầu chào Tô Thiên Linh, sau đó nhìn Bùi Sơ Ảnh: “Hôm nay khá hơn ?”.

      “Đỡ hơn nhiều rồi. Em có thể ra viện được chưa?”.

      “Còn phải xem xét tình hình của em . sang phòng khác kiểm tra đây”.

      Sơ Ảnh ủ rũ, muốn ở lại bệnh viện thêm ngày nào nữa.

      Tô Thiên Linh nhìn theo Hàng Vĩnh Tịch, hỏi Sơ Ảnh: “ chàng này rất quan tâm tới cậu nhỉ?”.

      “Bạn bè mà”.

      “Cậu nhìn ra có”.

      Sơ Ảnh thở dài: “ phải như cậu nghĩ. Tớ biết Hàng Vĩnh Tịch quan tâm tớ, nhưng tớ càng đó phải ”.

      Tô Thiên Linh thèm nữa: “Thôi được rồi, tớ về đây. Cậu nghĩ cho cẩn thận xem nên đối phó với ông xã cậu thế nào !”.

      Sơ Ảnh ngạc nhiên: “Cậu thay đổi cái nhìn với ấy rồi à?”.

      “Ai bảo! Tớ vẫn ưa gì ta!”.

      Cố Diễn Trạch ngồi đối diện với La Vân trong nhà hàng.

      “Vợ … Chị ấy sao rồi?”. La Vân nắm chặt tay, cố gắng giữ mình bình tĩnh.

      sao rồi”.

      “Hôm đó, em hề đẩy chị ấy. phải tin em”. La Vân nôn nóng.

      Cố Diễn Trạch nhíu mày. căn bản quan tâm có phải La Vân đẩy Sơ Ảnh hay , càng quan tâm nguyên nhân ngã xuống là gì, điều duy nhất quan tâm chỉ là: Người bị ngã là vợ của .

      “Sau này, em có dự định gì chưa?”. Giọng của trở nên lạnh lùng.

      La Vân ngây người: “Sau này? Chẳng phải chúng ta vẫn như trước đây sao? Thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, thỉnh thoảng mua sắm. Em làm mất nhiều thời giờ của , cũng làm ảnh hưởng tới vợ . Cứ như vậy có được ? Em oán trách gì cả, em chỉ cần để em ở bên cạnh ”.

      Cố Diễn Trạch lắc đầu: “Tôi nghĩ, em hiểu lầm rồi. Chưa bao giờ tôi có ý định quá giới hạn với em…”.

      “Nhưng rất tốt với em, giúp em nộp học phí, giúp trai em chữa bệnh…”.

      “Tôi chỉ đơn giản muốn giúp em hoàn thành việc học tập mà thôi”.

      “Nhưng thỉnh thoảng cùng em ăn, đưa em mua đồ…”.

      “Đấy là vì em thường mang canh bồi bổ đến cho tôi, tôi chỉ muốn cảm ơn”.

      dám , vì kia quá sức chịu đựng đối với . Khi báo chí liên tục đưa tin là ngụy quân tử, là kẻ trăng hoa, giải thích bởi vì cho rằng cần thiết. chỉ hy vọng vợ mình có thể nhìn thấy tất cả…

      Có lẽ đời này có ai như , khao khát được lần bị vợ mình mắng chửi, cãi vã ầm lên. Nhưng cuối cùng chỉ nhận được thất vọng, hề có bất cứ ý kiến gì. Vì thế, càng thêm phẫn nộ, càng thêm đau khổ.

      La Vân vô tội, đúng. Nhưng hề cảm thấy có lỗi với La Vân. Ít nhất giúp lo được học phí và viện phí của trai. Về phần tình cảm, có nghĩa vụ phải bù đắp.

      La Vân bật khóc: “Vì sao làm thế? Vì sao đối tốt với em như thế? Nếu phải vậy, em …”.

      Cố Diễn Trạch lạnh lùng : “Em biết vì sao tôi lựa chọn em ?”.



      Sau khi chia tay với La Vân, Cố Diễn Trạch mình lái xe ra bờ sông. Nước sông cuồn cuộn về phía trước khiến đột nhiên cảm thấy bản thân quá đỗi bé. nhìn chiếc chìa khóa trong tay. Tưởng Phương Vũ , chỉ có chiếc chìa khóa này mới có thể mở được trái tim Sơ Ảnh. Nhưng tại, nó đẩy ra xa .

      dám mạo hiểm nữa rồi.

      bỗng nhận ra mình rất ích kỉ, vô cùng ích kỉ. từng cho rằng tình bạn giữa mình và Tưởng Phương Vũ là bất diệt, nhưng nhầm, chẳng qua đó là vì chưa gặp phải thử thách mà thôi.

      Rất nhiều lần tự hỏi, nếu năm xưa mình và Tưởng Phương Vũ cùng gặp được Bùi Sơ Ảnh thế nào? Thực lòng, phải Tưởng Phương Vũ, thế nên vĩ đại như ấy. Nếu cả hai cùng gặp được Bùi Sơ Ảnh, nhất định với Tưởng Phương Vũ: “Chúng ta cạnh tranh công bằng!”.

      từ bỏ , càng cần tới Tưởng Phương Vũ dùng cách thức này để tác thành.

      Nếu phải lựa chọn giữa tình bạn với Tưởng Phương Vũ và tình với Sơ Ảnh, lựa chọn tình .

      tại, Tưởng Phương Vũ vĩnh viễn rời xa, còn vẫn phải tiếp tục sống.

      Cố Diễn Trạch ném chiếc chìa khóa kia xuống dòng nước chảy xiết.

      Coi như chưa từng biết câu chuyện cũ này, chưa từng biết cái bí mật đó.

      Tất cả đều chưa từng xảy ra.

      Mạc Khả cũng hỏi Cố Diễn Trạch về lí do chọn La Vân. tưởng trả lời vấn đề này, nhưng ngờ lại bình thản nhắc đến.

      Lần đầu tiên nhìn thấy La Vân, cái cách ta cúi đầu khó xử khiến nhớ đến dáng vẻ Sơ Ảnh năm xưa khi luống cuống va phải .

      Gương mặt hai người giống nhau, nhưng lúc đó, ánh mắt an tĩnh của La Vân rất giống .

      đưa La Vân ăn, dạo phố, như quãng thời gian và Sơ Ảnh còn ở Xuyên Nhiên, chỉ có điều, tình cảm khi xưa thể tìm được từ ai khác.

      Nhưng thích cảm giác ấy, thích cái cảm giác được nhìn thấy vẻ hài lòng của đối phương.

      Cố Diễn Trạch đột nhiên nhớ tới câu hỏi cuối cùng của La Vân: “Chị ấy dùng nước hoa phải ?”.

      gật đầu.

      La Vân cười và : “ tàn nhẫn. đóng gói giấc mộng hoa lệ, rồi dần dần mở nó ra, từng chút …”.

      Kì lạ là, lúc nhìn La Vân rời , chẳng hề cảm thấy đau lòng.

      chút cũng .

      Hóa ra, trái tim cũng biết lựa chọn.
      Last edited: 11/8/14
      stbn, midnight, Nhok_Njco2 others thích bài này.

    3. emchen

      emchen New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Truyện này bao nhiêu chương thế?

    4. coi_coi

      coi_coi Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      50
      hay toa,haiz càng xem càng nghiền hết chưa ad :)

    5. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119
      Cám ơn nàng nhìu lắm nha *muah~*
      Ơ, cơ mà hình như có gì đúng ấy nhỉ???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :