1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Gia nhập (thượng)


      Bảy giờ tối, tôi có mặt ở phòng sinh hoạt chung.

      Coffey chờ ở đấy, ấy đứng lên từ ghế sofa, gật đầu với tôi, sau đó dẫn tôi về phía… phòng ngủ của huynh trưởng?

      Tôi kinh ngạc sát phía sau ấy, nhìn như vẫn còn ở nơi này mà tự nhiên đẩy cánh cửa phòng ngủ.

      Huynh trưởng mới là Luther Strong cũng ở đây.

      Đây là lần đầu tiên tôi tiến vào phòng ngủ của huynh trưởng, nó cực kỳ lớn, còn lớn hơn toàn bộ phòng ngủ của tôi, cũng là tường màu xám, đồ đạc màu tối, đồ trang trí chủ yếu là màu xanh lá cây cùng màu bạc của nhà Slytherin, tên tường là mấy bức tranh rất lớn cùng rèm rất dày, phía sau tấm rèm là cửa sổ, có ánh mặt trời theo khe hở của rèm xuyên vào phòng.

      Tôi tò mò muốn chạy đến bên cửa sổ nhìn cái, phải biết rằng nơi này là hầm. Nhưng Coffey đến bức tranh, báo mật khẩu, tôi phải theo.

      Bức tranh tiếng động lệch sang bên, lộ ra cái động đen sì.

      Coffey cúi đầu vào.

      Tôi theo sát phía sau, cũng chui vào, bức tranh ở phía sau tôi tiếng động di chuyển trở lại vị trí cũ, xung quanh lập tức tối om.

      “Thắp sáng.” Coffey .

      Đũa phép của sáng lên, tôi nhìn theo ánh sáng thấy mình vào cái động đen ngòm vừa dài vừa . đưa tôi đến đầu khác của cái động, chúng tôi khoảng mười phút đến cuối, nơi đấy cái gì.

      Coffey đến trước bức tường, sau đó xuyên qua.

      Tôi hiểu chỗ này giống như xuyên qua cây cột để vào sân ga Chín ba phần tư, tôi cũng qua nó.

      Phía sau là căn phòng lớn trống , mấy chục cái đèn lớn giống như sắp rơi ở trần nhà. đầu khác của phòng là ghế dựa có tay vị thoải mái, có hơn hai mươi người ngồi ở đó. Tôi nhận ra có huynh trưởng mới là Luther Strong, Draco và Blaise. Hai người ấy với nhau, mắt nhìn tôi, Draco còn khoa trương thở dài.

      Nhìn biểu tình của bọn họ, tôi còn nghĩ mình mặc ngược quần áo.

      Thấy tôi tiến vào, tất cả mọi người nhìn về phía Coffey dò hỏi.

      Coffey đến chính giữa bọn họ.

      “Thành viên mới.” ấy .

      Muggle?” học sinh năm sáu mà tôi biết tên. Tôi vui vẻ khi phát tôi rất nổi tiếng trong nhà Slytherin. “Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc Ám thiếu người đến mức cho Muggle gia nhập sao, ai là người giới thiệu, Coffey?”

      “Tôi.” Coffey lạnh lùng , “Nếu ở tuổi của ấy mà có thể nghĩ ra Phép thuật Hắc Ám, Pu Lens, cho dù đó là người quái dị tôi cũng nguyện ý giới thiệu.”

      “Ý của ngươi là ta… Muggle tuổi có thể tạo ra phép thuật Hắc Ám?”

      “Đúng là thế, Pu Lens.”

      " Ồ ? " Pu Lens nở nụ cười gian xảo, " nhóc Muggle có nguyện ý chia sẻ nó với chúng ta ? "

      Tôi hiểu nhìn Coffey.

      " Ồ, ồ. Coffey chưa với sao, nhóc Muggle ? " Pu Lens châm chọc , " Sau khi gia nhập Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám, từng thành viên đều phải đem thành quả nghiên cứu của mình chia sẻ với những người khác. "

      " Từng thành viên có thể đem thành quả nghiên cứu của mình chia sẻ với người khác, Pu Lens. " Coffey , " là có thể, bắt buộc. "

      " Xin gọi tôi là Hopper, Pu Lens. " Tôi cười giả tạo, " Tôi cũng phải là con nhóc Muggle, tôi nghĩ cũng biết Muggle thể vào nhà Slytherin đúng ? "

      ta nhướn mày ngờ tới.

      " Về phần phép thuật Hắc Ám tôi tự nghĩ ra, thưa , " tôi tiếp tục , " Tôi có thể đem cầu của giống như là đề nghị ? Xin lỗi, tôi đồng ý, nó là… bùa chú Đau đớn vĩnh viễn, khi mang vào luôn luôn đau đớn. Tôi nghĩ rằng hiểu được điều đó có nghĩa là sao. Trước khi tôi tìm được cách đảo ngược bùa chú hoặc thuốc trị tôi thể nào chịu được hậu quả của nó khi được công khai. "

      Nụ cười của Pu Lens thay đổi, nhưng ánh mắt lạnh lùng hơn. khí ngay lập tức đông cứng lại.

      Tôi nhìn thấy Draco mím chặt miệng, cậu ấy dùng đôi mắt màu xám nhìn tôi lo lắng, tôi nghi ngờ sau đó cậu ta đứng bật dậy.

      Đột nhiên có tiếng phì cười, có người đánh vỡ khí im lặng này. Blaise cười : " Ôi, được rồi đó, Pu Lens, cần phải thân thiết, thân thiết hơn, đừng để người mới bị dọa chạy mất.’

      Có người cười tươi phù hợp với tình hình này. Pu Lens khinh bỉ hừ tiếng, nhưng ta gì nữa, khí đông cứng được cởi bỏ.




      Chương 70: Gia nhập (HẠ)


      Edit: Linh Trần

      Beta: Khuyên


      “Vậy… Đây là lần đầu tiên các thành viên của Hội nghiên cứu Phép thuật Hắc ám gặp mặt trong năm học này.” Huynh trưởng Coffey , “Trước đó lần nữa giới thiệu chút về thành viên mới - Sylvia Hopper - học sinh nhà Sytherin năm ba. Trong năm trước, tôi có cơ hội phát ra bùa chú Hắc ám mà ấy sáng tạo – và hiệu quả của nó chắc mọi người biết — Vì thế, tôi tự nguyện làm người tiến cử ấy gia nhập Hội nghiên cứu Phép thuật Hắc ám này. Nếu có bất kì ai phản đối hãy đưa ra ngay bây giờ. Sau khi người mới gia nhập, tiếp thu bất cứ lời dị nghị nào.”

      ai lên tiếng.

      “Tốt lắm.” Huynh trưởng Coffey . ấy từ bàn lấy ra tấm da dê, đó có đánh dấu chỗ ký tên rồi đưa cho tôi và , “Đọc rồi ký tên vào đây.”

      Tôi nhận lấy, phát nó là bản khế ước ma pháp. Nội dung là mỗi thành viên trong Hội có nghĩa vụ tìm kiếm Phép thuật Hắc ám mới. Những dụng cụ Phép thuật Hắc ám ở đây mọi thành viên của Hội có thể tùy ý sử dụng. được đưa ra ngoài dưới mọi tình huống … cho dù cố ý hay vô tình. được phép tiết lộ tồn tại của Hội nghiên cứu Phép thuật Hắc ám. Nếu vi phạm bất cứ những điều qui định ở phải chịu trừng phạt.

      đó ghi cụ thể là hình phạt gì. Nhưng dầu gì cũng là hiệp ước của Hội phép thuật Hắc ám, chắc chắn chẳng tốt lành gì.

      Tôi cũng lo lắng gì ký tên vào, rồi trả lại cho Coffey.

      Huynh trưởng Coffey nhìn cái, nhận lấy và : “Bây giờ em có thể tìm chỗ nào trống để ngồi, Hopper.”

      Tôi quay lại nhìn các thành viên trong hội, thấy Draco cười với tôi và bên cạnh cậu còn chỗ trống. Tôi biết chỗ đó là chuẩn bị cho mình. Tôi bước đến cạnh cậu ấy và ngồi xuống. Vừa ngồi xuống cảm giác như bị lún xuống, ghế tựa là tuyệt vời.

      Huynh trưởng Coffey – hay phải gọi là Hội trưởng Coffey – lặng lẽ chờ tôi ngồi xuống. đứng trước mặt chúng tôi, cơ thể gầy được khoác chiếc áo choàng có những hàng khuy thẳng tăm tắp đứng thẳng hiên ngang mà dõng dạc.

      “Mọi người đều biết, từ rất xưa rồi ở Hogwarts có môn gọi là “Phòng chống và nghiên cứu nghệ thuật Hắc ám. Nhưng sau chiến tranh cận đại, những người bị thương do phép thuật Hắc ám đổi thành ‘Phòng chống nghệ thuật Hắc ám’ như tại. ” lạnh nhạt tiếp “Nhưng tôi vẫn cho rằng - vì sợ tính nguy hiểm của phép thuật Hắc ám mà bỏ qua nó điều này cũng sáng suốt – Quan điểm của tôi là — Phép thuật chẳng phân biệt là tà ác hay chính nghĩa, mà tà ác chính là lòng người sử dụng chúng vào những mục đích xấu xa.”

      “Các giáo sư dạy môn Nghệ thuật Hắc ám của các trường vẫn tồn tại, trường Dumstrang công kích bằng phép thuật Hắc ám, tình say đắm đối với phép thuật Hắc ám của Beauxbatons cực kì nổi danh. Mặt khác các trường học vẫn tiếp tục giáo trình phép thuật Hắc ám, hành động của Hogwarts chỉ có thể khiến chúng ta càng bảo thủ hơn.” châm chọc mà nhếch miệng, “Hơn nữa… khi có giáo sư chỉ dạy, bản thân chúng ta có thể tự mình tìm tòi, học hỏi. Là học sinh nhà Sytherin, tôi nghĩ mọi người luôn khao khát kiểm soát những phép thuật vĩ đại trong tay mình, thời điểm mình bị thương cũng có thể tăng thương tổn người đối thủ.”

      “Tôi tin rằng mỗi con người có mặt trong phòng này cũng đồng ý với quan điểm loại trừ phép thuật Hắc ám là khôn ngoan, ‘Chúng ta nghiên cứu phép thuật Hắc ám có nghĩa là chúng ta dùng nó để hại người’!!!”

      “Xem xét lại lịch học mỗi người, chúng ta gặp mặt từ lúc 6h - 11h thứ năm cách tuần. Trong thời gian này ai có thể bước chân vào phòng của Hội nghiên cứu phép thuật Hắc ám — cũng chính là phòng này.”

      “Còn thời gian khác mọi người có thể nghiên cứu phép thuật thỏa thích ở trong này. Nhưng… tuyệt đối phải vô cùng cẩn thận, bởi vì nghiên cứu phép thuật Hắc ám mà bị đuổi học phải là chuyện hay ho gì.”

      “Chúng tôi hoan nghênh các bạn cùng hưởng nguồn tài nguyên, và những người phát câu chú phép thuật mới được tự do truyền bá cho những người khác. Cân nhắc lại mức độ nguy hiểm của phép thuật Hắc ám, tôi đề nghị các bạn học tập những câu chú vượt quá khả năng của mình.”

      “Trước mắt, cộng đồng — nơi chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ ‘Phép thuật Hắc ám’ chia làm hai mươi ba loại, độc dược có bảy loại, thần chú nguyền rủa có mười loại. Những thứ này tôi phân chia cấp bậc, tùy theo trình độ mà học hỏi. Các tư liệu được đặt ở phòng dữ liệu, phòng dữ liệu thể mang ra khỏi căn phòng này.”

      “Bây giờ bắt đầu tự do hoạt động, mọi người có thể cùng nhau trao đổi.”
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, Trâu2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 71: Ký túc xá nữ


      Edit: Linh Trần

      Beta: Khuyên


      Đến thời gian tự do hoạt động, tôi thể chờ được mà đến xem tài liệu chung, dùng thời gian còn lại mà nhồi nhét nó vào óc.

      Muốn ‘nhét’ cái đống này vào đầu trong ba tiếng đồng hồ đương nhiên là chuyện thể nào, dù là trí nhớ như thần của Hermonie Gannger cũng được. Hết giờ hội hoạt động, tôi lưu luyến, lưu luyến vuốt ve tấm tài liệu da dê…..

      “Đủ rồi! ngay, cậu muốn bị tống cổ ra ngoài phải ?” Draco nhìn vẻ mặt kiên nhẫn chờ chúng tôi ra ngoài của huynh trưởng Luther Strong, kéo tay áo tôi bước . “Tớ cùng Blaise gia nhập từ hồi năm nhất, những thứ đó tớ đều nhớ có rồi, có thắc mắc gì tìm chúng tớ.”

      “Đúng vậy” Blaise Zabini láu lỉnh , “Có thể giúp cậu là vinh hạnh của mình.”

      Tôi cảm kích nhìn họ.

      Sau buổi gặp mặt của Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám, thời gian thấm thoát trôi qua và cuối tuần cũng đến.

      Tôi thực đến tìm Draco và Blaise để hỏi về phép thuật Hắc ám. Lúc Blaise đáp ứng nhìn cậu ta phi thường vui vẻ, vậy mà đến khi tôi có chuyện đến hỏi chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu. Còn Draco lại như vậy. Nhưng mà có chút rắc rối ‘’ là trong Hogwarts có chỗ nào để chúng tôi có thể yên tâm nghiên cứu phép thuật Hắc ám cả…

      Điều này làm tôi có chút phiền muộn. Nhưng chợt nhớ ra đây là lâu đài Hogwart bí nha, bất cứ ai — ngay cả hiệu trưởng Dumbledore — cũng rành rành các ngóc ngách ở Hogwarts được. Nghe đồn nơi này có vô số các căn phòng bí mật, chúng phải có đủ các điều kiện tiên quyết hay phải đúng thời điểm mới có thể mở ra được, nếu may mắn tôi có thể tìm ra căn việc học tập rất an toàn.

      Tôi đem ý tưởng của mình cho Draco biết, kết quả lại nhận tràng chế giễu. ‘Quý ông’ mái tóc màu vàng kim, gương mặt nhợt nhạt cùng đôi mắt xám tro đầy vẻ khinh miệt:

      “Nếu dễ tìm như thế, Sylvia à, nơi đó chẳng an toàn chút nào.”

      Nhưng cậu ấy vẫn chiều ý theo tôi tìm thử vận may.

      Thời gian tới, chúng tôi cùng nhau lùng xục khắp ngõ ở Hogwarts, nơi nào có khả năng là thông đạo đều dò xét qua. Những thứ thú vị ngược lại phát ít, các lớp học bị bỏ hoang có rất nhiều nhưng lại chẳng có phòng nào thỏa mãn các cầu của chúng tôi. Đến cuối tuần, tôi phải thừa nhận mình làm được cái gì.

      “Nếu cậu có thể vào ký túc xá nữ tốt rồi” Tôi ủ rũ “Phòng ngủ của mình chỉ có người ở, chắc chắn bị ai quấy rầy.”

      Đôi mắt Draco sáng rực lên. (P/s gian quá=.:)

      “Chuyện này….” Cậu ấy kéo dài hơi “Tớ có thể viết thư hỏi cha chút”

      Ở lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí kế tiếp, gặp lão Hargid hành động như hồi ở tiết đầu tiên nữa. tại lão cho chúng tôi tiết lại tiết học tập làm sao chăm sóc các con sâu bướm Fuluo Bo gớm ghiếc. Đây là loại sâu màu nâu dài mười tấc (cỡ 25,4 cm), luôn luôn bất động trong chiếc hộp ẩm ướt, cơ thể của chúng lúc nào cũng được phủ kín bởi chất nhầy do chúng tiết ra, trông khá kinh tởm.

      So với lũ sâu nhầy nhụa này khiến người khác chịu nỗi chính là lão Hargid. Lão giống như mất hết niềm tin, lúc dạy học ủ rũ ngồi xổm trước mặt chúng tôi mà nhìn ngơ ngác, hoặc là bởi vì tí xíu chuyện tình mà luống cuống tay chân.

      Mấy ngày nay hình như có chút quái lạ, các nữ sinh nhà Gryffindor luôn nhìn Potter bằng ánh mắt tràn đầy đồng tình, thương cảm, lúc chuyện với cậu ấy cũng cố gắng hạ giọng, phảng phất như lớn tiếng chút cũng khiến cậu ấy ngã xuống đất gượng dậy được .

      “Sao thế?” Lúc ăn trưa tôi nhịn được mà hỏi.

      “Theo mình, đại khái là vì Giáo sư Trelawney tiên đoán rằng Potter sắp chết.” Blaise —người cũng chọn học môn Tiên tri .

      Tôi kinh ngạc đảo mắt: “Cho nên bọn họ nhất trí cho rằng Potter sắp chết?”

      “Nếu lời tiên tri đó chính xác.” Draco hừ tiếng đúng là tin tức tốt.”

      Parkinson cười to.

      Tôi chưa bao giờ tin tưởng những lời tiên tri đó, cũng bởi vậy mới may mắn thoát kiếp nạn học lớp Tiên tri của Giáo sư Trelawney, nghe các học nếu liên tiếp bói được mình gặp xui xẻo được cộng điểm (quái gở III=.:). Số học bói toán còn hợp khẩu vị của tôi chút, ít ra còn dựa vào các tỉ lệ tính toán khoa học.
      Tôi tin rằng nếu gặp chó đen chết, thấy mèo đen ngang gặp xui xẻo. Những tối kị của phù thủy khiến tôi đây cũng cảm thấy rất kì lạ.

      Tôi rất mừng khi tôi và Hermonie Gannger lại có chung suy nghĩ, có lẽ là vì tôi và cậu ấy đều xuất thân từ Muggle.

      Tháng mười nhanh chóng đến và trời bắt đầu trở lạnh.

      Sáng sớm ngày chủ nhật, tôi ngủ say, bất chợt có tiếng gõ cửa liên hồi đánh thức tôi dậy.

      Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi dụi mắt. Cảm thấy có chút ngạc nhiên, biết ai sáng vậy mà tới tìm tôi.

      Mở cửa phòng thấy Draco thủ tư thế giơ đũa hướng cái tay cầm mà phù phép.

      “Hây…. Cuối cùng cậu cũng nghe tiếng gõ cửa của tớ.” xong Draco cũng nhanh chóng bước vào phòng.

      Tôi nhìn cậu, lại nhìn hành lang ký túc xá nữ, nhíu nhíu cặp chân mày.

      “Tớ nghĩ dùng bùa mở cửa vào phòng nữ sinh sống mình là hành vi của người đàn ông.” Tôi cả giận.

      “Tớ chỉ là muốn các nữ sinh sáng sớm thấy nam sinh đứng trong ký túc của họ.” Draco chút cảm thấy tội lỗi.

      "Được rồi..." Tôi đóng cửa lại, dụi dụi mắt, kéo cái ghế qua ngồi xuống, "Cha cậu giúp cậu tìm cách vào ký túc xá nữ?"

      Có thể thời trai trẻ của người cha đẹp trai oai phong của Draco làm qua những việc này? Suy nghĩ này khiến tôi nhịn được mà run rẩy khóe miệng.

      “Đương nhiên”Cậu giải thích qua loa “chỉ là câu thần chú lẫn lộn nho thôi mà.”

      Tôi hoài nghi nhìn cậu ta.

      ? Nếu đúng như những gì cậu hẳn cậu cũng biết bây giờ là mấy giờ.” Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ tôi cũng có thể hiểu được, ràng là cậu ta vừa học xong bùa chú thèm nghĩ lúc này là lúc nào mà hùng hục chạy tới " thực hành "…

      “Khụ…” mặt Draco ửng những vệt hồng khả nghi, ho khan tiếng rồi bắt đầu đánh giá phòng của tôi. “Oh… Phòng của cậu khiến tớ kinh ngạc!”

      “Sao vậy?” Tôi há miệng ngáp “Mấy kí túc xá trong trường giống vậy sao?”

      “Tất nhiên có….” Draco miễn cưỡng đồng ý “ Nhưng mà cũng đơn giản đến vậy!? Cậu có vật dụng cá nhân sao?”

      “Có chứ” Tôi “ Quần áo trong tủ, còn sách vở đặt bàn kìa.”

      “Chỉ…như vậy?” Cậu ngạc nhiên hỏi.

      “Có lẽ Malfoy thiếu gia cảm thấy khó tin nhưng với kẻ hèn mọn này như thế là đủ dùng rồi.” Tôi tựa tiếu phi tiếu .

      Cậu lắc đầu nhưng trong lòng còn hoài nghi, lấy cái túi trong áo choàng ra và đặt lên bàn.

      “Kẹo?” Tôi hứng thứ nhìn nó.

      “Ừ” Cậu gật đầu.

      “Rất cảm ơn ” Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy. “Tuy bình thường tớ thích ăn quà vặt lắm , nhưng phải công nhận kẹo cậu mang đến ngon tuyệt cú mèo luôn, giống mấy loại kẹo khác.” (P/s: Là do kẹo ngon hay người tặng mà chị thấy ngon vậy??? *Cười gian*)

      “Tất nhiên rồi!” Cậu ngạo mạn hếch mũi, tự hào khoe: “Là do mẹ tớ làm mà!”

      “Mẹ cậu rất cậu” Tôi ngưỡng mộ , phải biết những gia tộc thuần huyết giàu có đều có những con gia tinh hầu hạ, các quý bà phu nhân quanh năm ngón tay dính nước xuân (ý làm việc nặng nhọc bao giờ), mẹ Malfoy thế nhưng lại xuống bếp nấu cho cậu ta ăn. đáng hâm mộ!

      “Ừ” Cậu nhàng “Tớ phải rồi.”

      “Nhanh thế! ngồi chơi . Cậu uống nước hay dùng chút bánh kẹo gì đâu.” Tôi giả lả .

      “Tôi nghĩ Hopper tiểu thư lại có trà bánh mà mời tôi đâu?” Cậu liếc sơ căn phòng, dùng giọng quý tộc “Mình phải rời trước khi các nữ sinh thức dậy.”

      Thời gian kế tôi khí thế hừng hực vùi đầu vào nghiên cứu các bùa chú. chỉ phép thuật Hắc ám --- tôi còn hứng thú vô hạn với những gì liên quan tới nó. Tới hạn trả cuốn sách NGÀN NĂM LỊCH SỬ --- NHỮNG CÂU THẦN CHÚ BẠN BIẾT, Pince - thủ trưởng thư viện trường nhiều lần thúc giục tôi trả sách. Tôi sao lại toàn bộ sách, việc này tốn ít thời gian. Nhưng tiếc rằng nó bị phù phép chống sao chép.

      Tôi chăm chú chép lại toàn bộ, nhưng cái hiệu quả phép thuật chết tiệt này lại thành công cản trở công cuộc ghi chép vĩ đại của tôi.

      Từ đó Draco thường xuyên đến phòng tôi sau lệnh giới nghiêm, cùng tôi nghiên cứu phép thuật Hắc ám, trước lúc mười hai giờ lại rời . Cậu ấy cũng có nhiều thời gian rãnh rỗi, nhất là phải giúp cho Crabbe và Goyle học bổ túc.

      Vừa hiểu cậu ấy lại có mặt giúp đỡ bạn bè như vậy khiến tôi bị sốc :)o), nhưng tôi rất nhanh hoàn hồn lại. Crabbe và Goyle rất ngốc, nếu có ai giúp đỡ chỉ sợ học khá lên được. Mặc dù Draco ác độc, ngây thơ, khó tính, ích kỷ, tự cao, khắt khe thành tính,…nhưng đối với người cậu ta nhận định là ‘người nhà’ tôi thể thừa nhận rằng là rất rất tốt luôn. Cho dù là những kẻ thể chịu đựng được hay kẻ xuất thân từ Muggle chăng nữa. (P/s Có chị nữa mà)

      Sytherrin luôn bao che khuyết điểm của nhau.

      Mấy ngày nay tôi sống cực kỳ phong phú, vội vàng chân đạp đất, có đôi khi thấy ngủ lãng phí thời gian. Khó có được chút nghỉ ngơi, nhìn lên bầu trời trong xanh, hình như tôi thấy Gadda. Dạo này Blaise cũng thường xuyên gửi thư cho tôi.

      Theo những ngày bận rộn này, Halloween sắp đến dần.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, Trâu4 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72: Chú chó lưu lạc tại Hogsmeade

      Edit: Linh Trần

      Beta: Khuyên


      Chuyến thăm làng Hogsmeade đầu tiên vào cuối tháng mười, đêm trước Halloween.

      Tôi là người duy nhất ở nước cực kì hứng thú đến Ngôi làng toàn phù thủy này và đặc biệt nó lại nằm bên cạnh trường Hogwarts nữa chứ.

      Tôi nộp tờ đơn cho phép, rồi cùng Draco—và xúi quẩy cùng Crabbe và Goyle nữa chứ, bước qua cánh cổng Hogwarts, thẳng tiến làng Hogsmeade.

      Có lẽ do Halloween sắp đến, làng Hogsmeade tràn ngập khí hân hoan, dĩ nhiên, chắc nó luôn luôn nhộn nhịp như vậy. Tiệm Giỡn của Zonko đầy ấp người qua lại, tôi khó khăn luồn lách qua đám đông, dịp rất thành công để mua các vật trang trí, tôi thích nhất là răng nanh ma cà rồng, đó là hai viên tròn tròn , dính vào răng khiến răng nanh dài ra.

      Crabbe và Goyle sớm tranh thủ đến tiệm Công Tước Mật, còn Draco đơn lẻ loi đứng trước tiệm Giỡn của Zonko.

      “Sao cậu ?” Tôi vừa ôm ‘chiến lợi phẩm’ của mình ra vừa hỏi.

      “Quá thô lỗ… quý tộc làm chuyện như vậy” Cậu ấy nhìn đám đông trước mặt, tỏ ra hết sức khinh miệt. Nếu phải quá tính cậu ấy, tôi cũng bỏ qua ánh mắt háo hức muốn thử kia.

      “Thôi nào, đôi khi cậu cũng nên thử cảm giác làm thường dân chứ.”

      Tôi cười to đẩy cậu ấy cái, cậu trở tay kịp bị tôi xô vào đám đông. Cậu tức giận quay đầu lớn tiếng, “Cậu thể…” Draco chưa kịp hết lời, bị mất hút vào trong dòng người tấp nập.

      Tôi vào tiệm Công Tước Mật, người ở đây còn đông hơn là tiệm Giỡn của Zonko, cảnh tượng ‘hùng vĩ’ này làm tôi chút sờ sợ. Ngay cả Crabbe và Goyle tượng trưng cho vóc dáng cao to vĩ đại như thế cũng bì nổi với đám đông này. Tôi bị chèn ép đến mức muốn hộc máu, áo choàng cũng thoát kiếp “te tua”… Lúc này tôi mới cảm thấy mĩ mãn vừa ngậm trong miệng hạt-tiêu-nhóc-con vừa ôm bao đầy ấp kẹo ra.

      Draco đứng chờ ở ngoài từ bao giờ, lần đầu đến làng Hogsmeade các phù thủy nhí nếu ghé chơi ở tiệm Công tước mật cũng thăm hỏi tiệm Giỡn của Zonko, suy nghĩ này rất đúng .

      Thời tiết bên ngoài lạnh, cậu ấy mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình của trường, mà mặc áo khoác ôm sát người, trong cái giá rét này trông nó mỏng manh. Cái áo được các thợ may rất khéo giờ đây thoạt nhìn có chút nhăn, mái tóc vàng kim luôn được chải chuốt kĩ càng cũng rối lên cùng gương mặt tuyết trắng càng thêm trắng, hình như…bị chà đạp thê thảm.

      Tôi cười cười bước tới gần cậu, cậu ấy nhìn tôi, hừ , đứng thẳng lên điệu chất vấn.

      “Cảm giác ra sao?” Tôi hỏi, vừa mở miệng hạt-tiêu-nhóc-con trong miệng xịt khói lên. “Cùng chen chúc với mọi người thú vị chứ?”

      Cậu chỉnh bộ quần áo, nhìn tôi đầy ngạo mạn, nghiến răng : “Cậu làm nhăn bộ đồ ưa thích nhất của tớ.”

      “Được rồi, được rồi” Tôi bẻ đôi thanh kẹo, đưa cho cậu ấy nửa: “Trong bao, tớ mua mỗi loại hai thứ, nên cậu cần vào trỏng giành dựt cũng được.”

      Cậu ấy nhận lấy, chắc nịch: “Người gia tộc Malfoy bao giờ làm ba cái chuyện thô lỗ đó.”

      “Tớ cảm thấy rất vui vì mua được đồ, mặc dù mức độ được người thích thú của nó đáng sợ” Tôi cảm thán “Tuy ngon bằng tay nghề của Malfoy phu nhân nhưng cậu biết đó, chúng rất thú vị”.

      Cậu nhìn áo choàng nhăn nhúm của tôi, nhíu nhíu mày.

      “Có lẽ.”

      Tôi nuốt viên hạt-tiêu-nhóc-con xuống họng, liếm liếm quả cầu tuyết, trong niềm hạnh phúc dâng trào quăng nó xuống đất: “Tớ nghĩ thứ này chỉ bán ở hẻm Xéo thôi chứ.”

      Nổ tiếng, cơn gió lạnh quét tới, Draco kịp thời phản ứng kéo tôi lại tránh cho cơn lốc thổi bay tôi.

      Cậu nhịn được thấp giọng : “Hopper tiểu thư, còn thể ngốc hơn nữa ?”

      “Xin lỗi”, tôi , “Nhưng mà tớ chưa ăn nó bao giờ. Cậu nếm thử chút , ngon lắm?”

      “Tớ cũng thích ăn lắm, nhưng phải lúc này” Cậu ấy chán ghét nhăn mày, ngạo mạn , “Có lẽ cậu có hứng thú nhưng tớ có sở thích bị gió quét chạy đâu.”

      Tiếp đến chúng tôi khắp nơi trong làng Hogsmade, cũng đến quán Ba Cái Chổi thưởng thức ly bia mỡ bò. Mãi đến chiều tối, tôi nhìn dòng người thưa thớt dần và gần tiệm Công Tước Mật, tôi phát hai cái bóng dáng tham ăn mải miết nhai kẹo của Crabbe và Goyle. Tôi chút nghi ngờ là từ hồi sáng giờ họ đứng ở đây chơi.

      “Mau lên” Draco sốt ruột quát “Ban đêm, những tên Giám ngục bắt đầu tuần tra, chúng ta phải trở về trước khi mặt trời lặn.”

      “Trị an của Hogsmeade kém lắm sao mà đưa Giám ngục đến vậy?” tôi , tôi tiện tay đưa chai nước hoa quả cho Goyle bị nghẹn, “Ăn từ từ thôi.”

      “Bọn chúng dùng để truy nã tên -Sirus Blacks--- Ah….Đó là cái gì vậy?”

      “Cái gì là sao?” Tôi nhìn theo hướng mắt của cậu “Tớ nghĩ đó là Lều Hét nổi danh.”

      , cái thứ ở đằng sau kìa.”

      Tôi nheo mắt lại, rướn mắt nhìn đằng sau Căn Lều Hét, thấy mảng lông đen.

      Tôi bỏ vào cái túi tất cả những thứ tay, rồi tới phía đằng sau Lều Hét.

      con chó màu đen trước mắt tôi.

      Kiếp trước tôi là nhân viên ở trung tâm chăm sóc những chú chó lưu lạc nên gặp qua rất nhiều loại chó. Nhưng tôi chưa từng gặp qua con nào cao như vậy cũng như con nào gầy yếu như thế. Nó có cái mõm nhọn, bộ lông lộn xộn, dính đầy bụi và bùn đất, cơ thể gầy trơ xương, bụng xẹp đáng thương.

      rất yếu. Gặp tôi bước tới gần, nó thận trọng lùi từng bước, miệng nhe răng grừ grừ đe dọa.

      “Ah…Đừng sợ, ta thương tổn mày đâu. Ta chỉ muốn giúp mày thôi.” Tôi từ từ mở túi, lấy khối bánh mật ong, nhàng đặt nó lên mặt đất. “Mày rất muốn ăn nó, đúng ?”

      Nó gắt gao nhìn chằm chằm tôi, thân thể to lớn kia làm gia tăng lực uy hiếp của nó. Dù biết rằng nó rất yếu, nhưng tôi lại nhịn được có chút hồi hộp, khẩn trương.

      Nó tiến lên từng bước, cúi đầu cắn cái bánh ngọt, rất nhanh vùng đầu lên, bị nghẹn mà ho khục khục.

      “Từ từ, từ từ.” Tôi từ trong cái túi lấy ra khối khác. “Mày thể ăn nhiều lắm, nó tốt cho sức khỏe của mày đâu. Nhưng mày có thể theo ta, mày đồng ý theo ta chứ? Ở Hogwarts có trạm nuôi dưỡng thú cưng miễn phí, các gia tinh ở nơi đó chăm sóc mày rất tốt.” Chó là loài động vật rất thông minh, mà ở thế giới phù thủy các con vật lại rất có trí tuệ, nên tôi tin nó cũng hiểu những gì tôi .

      Nó nuốt luôn khối bánh vào bụng, ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi đưa tay đến gần, nó tiến lên phía trước, ngửi ngửi tay tôi.

      “Ta sờ mày được chứ?” Tôi hy vọng ----

      --- -----Nó né tránh…T^T!

      “Thôi được” Tôi thất vọng thở dài, để cái túi mặt đất. “Mày có thể lấy đồ ăn trong này, đúng , cái này cho mày hết.”

      “Sylvia, cậu làm gì thế? Nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi.” Draco sốt ruột .

      “Đến đây.” Tôi , liếc nhìn nó cái rồi xoay người tới.

      “Đó là…” Draco nhìn ra phía sau tôi.

      Tôi quay đầu nhìn lại, thấy nó tha cái túi , lắc lắc theo sau tôi.

      Tôi mỉm cười.

      “Con chó đen, tất nhiên.” Tôi “Tớ nuôi nó.” Nó tuy cho tôi sờ nó như thú cưng bình thường khác, nhưng nó vẫn nguyện ý cho tôi chăm sóc nó.

      “Cậu muốn nuôi con chó đen.” Draco hoài nghi hỏi.

      “Cậu cũng mê tín như các phù thủy khác cho rằng chó đen là điềm báo tử họa. Tớ tin nó có ma lực như vậy.” Tôi cho là đúng.

      “Nó trông rất bẩn còn khó coi.” Cậu ấy chê bai. Nó nhăn lại cái mũi, cúi đầu rít gào. “Nếu cậu muốn tớ có thể giới thiệu con khác tốt và đẹp hơn nhiều.”

      cần, nó càng cần tớ hơn.” Tôi thương nhìn nó. “Nếu vỗ béo nó chút, lại tắm rửa sạch , nó nhất định là chú chó phi cực đẹp trai. Tớ cảm thấy bộ lông màu đen rất bí , lộng lẫy. Honey, ta kêu mày là Knight được ?”

      Nó ô tiếng.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73: Tắm rửa


      Edit: Linh Trần
      Beta: Khuyên


      Tới phòng sinh hoạt chung, tôi chào tạm biệt Draco, Crabbe và Goyle, dắt Knight vào ký túc xá nữ.

      Nó vui vẻ tha cái túi nãy giờ vác mình đặt bàn, rồi đảo mắt đánh giá xung quanh.

      Vật dụng trong phòng tôi quá ít, cũng bởi thế nó trông có vẻ sạch , mà Knight đứng ở sàn thoạt nhìn… giống như miếng giẻ lau bẩn thỉu.

      Tôi vô phòng tắm, kêu: “Knight, lại đây.”

      Nó bước đến, nghi hoặc nhìn tôi.

      Tôi đóng cửa, bật nước bắt đầu mở vòi sen: “Đến đây, tao tắm rửa cho mày.”

      Nó cứng ngắc chút, lùi về sau từng bước, thân thể gắt gao bám sát cánh cửa phòng tắm.

      Tôi bất đắc dĩ buồn cười nhìn nó: “Knight? Mày cũng biết mày rất dơ mà, thấy khó chịu sao? Lại tắm nào, ta đảm bảo lát hồi thoải mái liền.”

      Nó nhe răng gầm gừ về phía tôi.

      Chó cũng giống loài trời sinh sợ nước, trước kia, lúc tôi còn làm trong trung tâm cứu trợ chó, tôi còn đem hồ bơi đặt bên trong sân, nhất là vào mùa hạ, lũ chó khoái nhất là nghịch nước trong hồ. Tôi nghĩ Knight dám tắm phải vì nó ghét tắm mà là nó quen có người tắm cho nó.

      Tôi cũng tính miễn cưỡng nó, mấy con chó lưu lạc rất mẫn cảm, nếu là trước kia tôi dành nhiều thời gian hơn để tiếp cận chúng. Nhưng là đêm nay Knight ngủ ở phòng tôi, nó rất dơ, tôi cũng vô pháp ngủ khi mà bị lũ bọ chó cắn đến tỉnh ngủ… =.=

      Tôi cứng rắn trực tiếp bỏ qua ý nguyện của nó, cầm vòi sen xịt nước lên người nó. Nó chật vật nhảy tới nhảy lui trốn tránh, cuối cùng bị tôi bức đến góc phòng. Thấy thể tránh khỏi, nó ỉu xìu nằm mặt đất.

      Tôi cầm cái móng vuốt to lớn, cắt móng cho nó. Tắm rửa giúp nó lưu thông máu tốt hơn, sau đó tiếp tục cắt, phải biết rằng cầm cẩn thận có thể khiến nó bị thương. Rồi tôi làm toàn thân nó ướt nhẹp, dùng dầu gội đầu -nơi này có dầu gội dành cho chó, đành phải tiện nghi cho nó sử dụng chung dầu gội.

      Lông của nó mặc dù thiếu dinh dưỡng, thậm chí có nhiều chỗ bị chẻ ngọn, nhưng cũng ảnh hưởng độ mềm mại tinh tế của nó. tay tôi dính đầy bọt xà phòng, ngón tay có thể dễ dàng chạm vào các vết sẹo mới lẫn cũ, hay mấy cái xương sườn nổi lên dưới làn da mỏng. Tình trạng của nó rất tệ, còn tệ hơn những gì tôi nghĩ.

      Tôi khỏi giảm lực ở tay, nhàng xoa xoa.

      Nó giật mình, thoải mái kêu hừ hừ.

      Mọi thứ xong xuôi, tôi đẩy nó, muốn đem cái bụng nó tẩy rửa bóng, nhưng nó ý chí kiên cường sợ chết quyết nhúc nhích. Nó tuy rằng rất gầy yếu nhưng cũng đủ to lớn, bằng khí lực của tôi cũng đủ xốc nó lên. Tôi tạm thời tha cho cái bụng của nó, sau đó nhấc đuôi nó lên, đụng vào cửa hậu môn (khụ coi như ta viết gì). Làm cho tôi giật mình là dù trông nó lưu lạc rất lâu, nhưng tôi cũng bài trừ chất lỏng của tuyến hậu môn đó.

      Nó giật bắn người, sau đó rít răng rít gào điên cuồng giãy dụa đứng lên.

      Tôi sửng sốt chút, vội vàng dùng cả người áp chế nó: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, làm mày bị thương ư?” Viêm lỗ hậu môn là loại bệnh chó thông thường, để tránh bệnh này khi tắm rửa cho chó phải sẵn tiện làm vệ sinh cho chỗ đó luôn. Trước đây tôi tắm cho cả chục con, tự nghĩ tay nghề mình tốt lắm, ngờ rằng… sau khoảng thời gian mười năm tôi lại… lụt nghề rồi.

      Tôi đè nó xuống nó càng giãy dụa càng dữ dội hơn. Tôi sợ nó bị thương hay tự làm bản thân mình bị thương. Cuối cùng tôi thể hạ bùa chú Cố định, tẩy rửa toàn thân cùng làm cho nó tỏa mùi hương thoang thoảng của xà phòng hơn nữa sau khi lau khô cho nó rồi mới dùng bùa Cởi bỏ giải thoát cho nó.

      Nó run run người, kiên cường đứng dậy, lảo đảo ra, chọn xó cách xa tôi nhất mà nằm xuống nghỉ ngơi, tựa như nó thèm quan tâm tôi nữa cho dù chỉ chút.

      Như thường lệ Draco vẫn luôn đến phòng tôi, đem cho tôi rất nhiều đồ dùng cần thiết-chiếm khá nhiều gian trong phòng. Khiến tôi phải hạ bùa Nới rộng với cái hành lí của mình để đựng hết đống đồ của Draco đưa. Draco đối với chuyện này vẻ mặt thể hợp lí hơn , “Người gia tộc Malfoy luôn cố gắng làm những gì có thể khiến cho họ thoải mái nhất.”

      Tôi lấy cái chăn và tấm nệm trải ra ở bên trái chỗ nằm của Knight.

      xin lỗi mày mà.” Tôi áy náy sờ đầu nó, nó quay ngoắt tránh thèm cho tôi cái liếc mắt.

      Hôm sau là Halloween, tôi thoải mái mà ngủ trễ, đến đại sảnh ăn sáng rồi lấy cho Knight phần điểm tâm. Đó là súp thịt bò, bánh mì lúa mạch được xé vụn để trong tô.

      Knight vẫn tiếp tục chú ý tôi, nhưng mà nó thể cưỡng lại mùi hương thức ăn mà ăn ngấu nghiến.




      Chương 74: Lễ hội Halloween



      Edit: Linh Trần
      Beta: Khuyên


      Thời gian tới, tôi ngồi đọc sách, nó chui dưới thảm ngủ. Mãi đến khi trận đập cửa liên hồi, mới làm cho hai người chúng tôi bừng tỉnh.

      “Cậu làm gì thế? Mọi người đều đến dự cả rồi!” Draco dậm từng bước vào phòng.

      Tôi đóng cửa phòng, mờ mịt hỏi: “Hả?”

      “Đêm Halloween đó! Đừng là cậu mãi đọc sách nên quên giờ luôn đấy?” Cậu ấy quay đầu thấy Knight, tức giận : “Cậu lại để con chó dùng đồ tớ đưa!”

      “Ah ..... Trừ phi tớ đem chăn của mình lót cho nó, chứ tớ đâu còn gì cho nó nữa.” Tôi nở nụ cười miễn cưỡng.

      “Quên !” Cậu “Bây giờ lập tức thay trang phục ngay, nhanh chút, tớ chờ cậu.”

      “Được.” Tôi lấy bộ đồng phục từ trong tủ quần áo.

      “Chờ chút, cậu phải là muốn lấy bộ này chứ?” Cậu “nghiêm túc” .

      sao?” Tôi khó hiểu hỏi.

      “Muốn tớ nhắc nữa hả? Hôm nay là đêm Halloween đó!”

      Tôi bây giờ mới để ý Draco ăn vận bộ lễ phục rất khéo léo, tinh tế. Theo đôi bờ môi hé mở của cậu, hai cái răng nanh bé lộ ra.

      “Hôm nay cần hóa trang chứ!” Tôi .

      “Dĩ nhiên, niên khóa trước phải thông báo rồi sao?” Cậu cau mày “Cậu đừng là cậu hề chuẩn bị đó?”

      .......Quả tôi hề chuẩn bi. =<

      “Cậu có thể ... cho tớ mượn bộ đồ hóa trang khác ?” Tôi kỳ vọng hỏi. ^3^ (*mắt lấp lánh*)

      Cậu nhìn tôi hồi, hừ tiếng.

      “Chờ tớ chút.” Cậu rồi xoay người bước ra cửa, lát sau quay về tay cầm cái rương lộng lẫy tới.

      Tôi mở ra, sửng sốt : “Trang phục nam?”

      “Đương nhiên” Cậu ngờ vực nhìn tôi “Cậu tưởng tớ có trang phục của nữ sao?”

      , tớ chỉ là .... tưởng cậu có cái khác tốt hơn. Chỉ có trang phục nam thôi à? Cho dù là đồ xác ướp cũng được mà.”

      “Người nhà Malfoy có cái gì lộng lẫy như thế.” Cậu ấy kiêu ngạo .

      Tôi thất vọng than vãn tiếng, cầm lấy bộ đồ bước vô phòng tắm.

      “Thấy sao?” Tôi ôm hi vọng gì “Rất kỳ quái đúng ?” Con mặc đồ đàn ông thế này, chắc chắn cảm thấy hết sức tự nhiên.

      “Tớ biết hai đứa mình chiều cao tương đương nhau, nhưng ngờ cậu lại mặc vừa vậy, điều này làm cho tớ khá ngạc nhiên đó.” Draco đồng tình thở dài hơi.

      Tôi nhịn được che ngực lại chút. Sau đó buông tay, ưỡn ngực ... Dù sao trong trường tôi cũng có tiếng là ngực mà. Tôi lấy cái răng nanh ma cà rồng ma ở Hogsmeade đeo lên, hừ tiếng: “ thôi.”

      “Từ từ” Cậu ấy . Rồi rút đũa phép hướng về đầu và gương mặt tôi làm mấy câu thần chú nho , dùng cái cột tóc màu xanh biếc giữ tóc tôi lại, “Xong”

      “Cậu làm gì với tớ thế?” Tôi tò mò hỏi, hiếu kỳ chạy tới trước gương soi.

      .....Xuất mặt gương là người khiến tôi dứt khoát thể tin đó chính là mình.

      Hai lọn tóc xoăn màu đen sáng bóng buông ở hai bên má, phần còn lại được cột gọn gàng ra sau. Làn da sau khi được thi triển chú thoạt nhìn càng thêm trắng nõn, đôi mắt màu xám tro thâm thúy mà sâu sắc, đôi môi nhợt nhạt cùng răng nanh, dường như cực kì.... ...

      ... ......Khôi ngô tuấn tú.

      “Thế nào tệ chứ?” Draco nhìn tôi ở trong gương, tự hào về tuyệt tác mà ca ngợi, “Hiển nhiên, dung mạo của cậu còn nam tính hơn.”

      Tôi nhất thời cảm thấy có chút thương tâm. (Tội nghiệp.)

      Khi tôi và Draco tiến vào đại sảnh, mọi người bắt đầu mở tiệc. Pansy Parkinson phát cáu chất vấn: “Cậu tới trễ, Draco.”

      “Xin lỗi.” Draco , “Nhưng đó đều là lỗi của Sylvia.”

      Parkinson nhìn trừng trừng vào tôi, bỗng nét mặt trở nên hết sức ngạc nhiên, “Sylvia?”

      “Oh” Braise dường như bị sặc, “Cậu hôm nay rất khá, ân, đẹp lắm.”

      “Cảm ơn.” Tôi . Tối nay, Parkinson mặc bộ váy tầng tầng lớp lớp, cổ áo ấy rất thấp, cùng với bộ ngực no tròn, đầy đặn. Hiển nhiên ở độ tuổi này, ấy dậy rất tốt.

      Tôi nhìn từ xuống dưới, ánh mắt tràn đầy say đắm - mê luyến, tôi nở nụ cười nhàng, quyến rũ---đúng chất quý ông. Sau đó ấy …đỏ mặt lên. ^//^

      Tôi nghĩ cuộc sống mình hồi bi kịch…Hức..Hức..(TT^TT)

      Sau khi tiệc ăn kết thúc, cụ Dumbledore vẩy vẩy đũa phép, di chuyển bàn ăn sang hai bên, để lại khoảng trống lớn làm sân nhảy. Các giáo sư cũng mỉm cười bước ra từ dãy ghế ngồi.

      Dạ vũ Halloween bắt đầu, các học sinh hóa trang thành đủ loại sinh vật quái dị. Từng đôi tiến vào sân bắt đầu khiêu vũ. Nhất thời, cả sảnh đường trở thành chỗ tấp nập ma quỷ nhảy múa.

      Tôi a tiếng, chỉ đến các giáo sư : “Các giáo sư cũng có hóa trang.” Tôi tưởng mình có thể nhìn thấy giáo sư Snape hóa thân thành ma cà rồng chứ, thất vọng quá. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, “Nhiều học sinh cũng có hóa trang.”

      “Đâu có quy định nào bắt buộc phải hóa trang chứ.” Blaise đứng cạnh tôi , “Cậu ăn mặc như ma cà rồng vậy cũng phải vì thích nó sao?”

      “Merlin ơi…Người khác thường mới có loại hứng thú này.” Tôi ôm mặt sửng sốt, “Tôi nghĩ tối nay nhất định phải thay đổi trang phục, ôi… Draco! Sao cậu cho tớ biết?!”

      “Tớ nghĩ cậu biết rồi chứ!” Draco lầm bầm lẩm bẩm cái gì đó, rồi dắt tay Parkinson bước vào sân nhảy.

      Blaise nhìn sang tôi: “Cậu có thể nhảy với tớ điệu ?”

      Tôi nhìn bộ đồ đầy khí chất nam tính của mình, u ám , “Tớ nhảy bước nhảy của nam.”

      “Dĩ nhiên” Cậu cười hút hồn, mặt tinh ranh , “Tớ cũng nhảy bước nhảy của nữ.”

      Tôi thở dài, “Tớ cho rằng hai người ăn mặc nam tính cùng chỗ khiêu vũ ý kiến hay.”

      “A há….” Blaise hời hợt , “Cá nhân tớ cũng kỳ thị đồng tính luyến ái.”

      Cậu ấy cho tôi nửa cơ hội cự tuyệt, liền kéo tay tôi vào sân.

      Tôi ngây người hồi, rồi mới có thể hoàn hồn mà bình tĩnh tạo tư thế mạnh mẽ, thân hình cứng ngắt di chuyển theo từng bước của Blaise mà khiêu vũ.

      Nãy giờ Draco vẫn quan sát chúng tôi. Chứng kiến cảnh chúng tôi cùng nhau nhảy, cậu thoáng lảo đảo chút. chỉ có cậu ấy mà người nào nhìn thấy chúng tôi đều hành động có chút kì quặc.

      Blaise tâm tình chỉ sợ càng thêm sung sướng, (Đúng là người chỉ sợ thiên hạ bất loạn.)

      Cái này là ….Merlin ơi… Hai người mặc đồ đàn ông khiêu vũ, cỡ nào quái dị a. Tôi cảm thấy là ngốc mà!

      Tôi lén nhìn đến bên dãy bàn giáo viên.

      Phát mặt giáo sư Snape đen như chưa từng được đen vậy.

      Giáo sư McGonagall mặt lộ xúc cảm.

      Cụ Dumbledore mỉm cười với chúng tôi.

      Giáo sư Lupin dường như bị cảnh tượng này dọa kinh hãi, đến nỗi tấm da dê rớt xuống hồi nào hổng hay luôn.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, Trâu2 others thích bài này.

    5. Mùa Xuân Trôi Nhanh

      Mùa Xuân Trôi Nhanh New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Mình thích truyện bạn edit lắm !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :