1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Chuẩn bị cho năm mới

      Tỳ nữ xinh đẹp cười dứt khiến ba người có chút biết phải làm sao.

      "Hàn công tử, ngươi nghĩ nhiều rồi, nhà ta phải tới bắt con rể." Tỳ nữ nén cười .

      Lời vừa ra, Hàn Nguyên Triều nhàng thở ra lại có chút ngượng ngùng, khỏi quay đầu lại trừng hai người kia cái.

      Hai người cũng ngượng ngùng, liếc nhau, cũng cười.

      " là đáng tiếc, ta còn tưởng rằng lần này rốt cục có cơ hội phải lựa chọn giữa đạo nghĩa và thực, tiếc là chuyện nghiêm túc."

      "Đúng vậy đúng vậy, ta nghĩ kỹ, chỉ đợi Nguyên Triều ruồng bỏ người có hôn ước với để theo người mới, ta có thể cùng cát bào đoạn nghĩa rồi, ngươi ta đến lúc đó nên cắt cái áo này, vẫn là đổi cái áo cũ hơn?"

      Tỳ nữ mới vừa nhịn cười lại lại cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy từ trong cửa phòng truyền ra, làm khách điếm ngày tết tiêu điều tăng thêm vài phần sinh khí.

      " biết mấy vị tú tài này gặp được chuyện tốt gì rồi." Tiểu nhị tò mò sôi nổi .

      Tiếng cười dừng lại, người trong phòng sửa sang lại.

      "Ngươi , chủ nhân nhà ngươi nhờ ta đến?" Hàn Nguyên Triều hỏi, có chút kinh ngạc.

      Tỳ nữ gật đầu xác nhận, đồng thời đưa tới túi tiền.

      "Hôm qua thấy phụ nhân và đứa kia đáng thương, muốn được tương trợ, chủ nhân nhà ta có chỗ bất đắc dĩ, thể ra cửa, còn nữa, công tử có ân với phụ nhân kia, cho nên nhờ từ công tử đến, phụ nhân kia càng có thể tín nhiệm." Nàng .

      Hàn Nguyên Triều kinh ngạc, nhưng lại gật đầu.

      "Quý chủ hiệp nghĩa." , "Chính là. . ."

      "Rốt cuộc là trì hoãn công tử khổ học, có lỗi." Tỳ nữ tiếp tiếp, vừa mang theo xin lỗi thi lễ.

      Hàn Nguyên Triều vội trả lễ.

      "Khách khí khách khí rồi, đọc sách chỉ lúc." , chút suy nghĩ liền gật đầu, "Tốt. Ngày mai ta cùng ngươi tới đó."

      "Ngày mai ta tới đây tìm công tử, thăm phụ nhân kia để chủ nhân nhà ta yên tâm." Tỳ nữ , đứng dậy cáo lui.

      Hàn Nguyên Triều tiễn tỳ nữ, nhìn tỳ nữ phủ thêm áo choàng đội mũ trùm tra trong gió tuyết trung.

      "Nguyên Triều, phải là kẻ lừa đảo chứ?" Đồng bạn nghi ngờ .

      "Kẻ lừa đảo? Gạt ta cái gì?" Hàn Nguyên Triều cười .

      Đồng bạn ra vẻ còn nhìn khắc.

      "Sắc." .

      Hàn Nguyên Triều cười ha ha, đưa tay đánh cho quyền.

      "Trước khi cắt bào đoạn nghĩa, ngươi mau thuê cho ta cái xe ngựa. Ngày mai lại cho các ngươi và tùy tùng cùng ta cùng mới là chuyện quan trọng hơn." cười .

      Mình thuê xe ngựa, cộng thêm sáu bảy tùy tùng theo, tiểu tặc bình thường trong Kinh Thành cũng đủ ứng phó rồi, nếu là đại tặc . . . .

      "Hàn thị ở Túc Châu là đại tộc, ở Kinh Thành, chỉ sợ còn đáng để ai vắt óc tìm kế." Hàn Nguyên Triều cười , "Nếu quả là phải vắt óc tìm kế, đương nhiên phải ta muốn ứng phó là có thể ứng phó, lo lắng. bằng đến đâu tính đến đấy."

      "Ai hiệp nghĩa là đứa ngốc, người câu này nên đánh miệng." Đồng bạn lắc đầu cảm thán.

      Tỳ nữ bước vào cửa chính, phía sau theo hai gã sai vặt, đều ôm hai cái bọc nặng.

      Mới vừa hai bước, bên truyền đến tiếng pháo nổ.

      "Kim ca nhi, được bướng bỉnh!" Nàng vội đưa tay che tai hô.

      Kim ca nhi mở cửa bỏ chạy cười hì hì ném cây trúc cầm trong tay cây .

      Tỳ nữ vào cửa. Tiếng động lớn xôn xao, hơi lò sưởi đập vào mặt.

      Tiếng chuyện trong phòng ngừng lại.

      "Bán Cần đến đây." Từ Mậu Tu mỉm cười .

      "Ra mắt Tam Công tử." Tỳ nữ thi lễ, lại thi lễ với từng nam nhân khác trong phòng.

      Sau đó xoay người gọi gã sai vặt phía sau đặt mấy bọc nặng trong phòng. Gã sai vặt cáo lui, tỳ nữ đóng cửa, ngăn hơi lạnh bên ngoài.

      "Bán Cần nương cũng quá đa lễ rồi, chúng ta làm sao làm được chút cái danh công tử, Tam ca cái gì nhận lễ của ngươi chính là tôn trọng ngươi, Chày Gỗ ta sao nghe hiểu. . ." nam nhân ngồi ở cuối cùng .

      "Nghe hiểu cũng đừng hỏi, ít vài lời." nam nhân thấp giọng khiển trách.

      Tổng cộng còn chưa thấy qua vài lần, tỳ nữ còn suy nghĩ khắc, mới nhớ đây là đại ca Phạm Giang Lâm.

      "Ngày tết tới gần kịp may y phục, cho nên tiểu thư để cho ta mua đồ mang đến." Tỳ nữ . Đưa hai bọc lại.

      Các nam nhân ồ tiếng lại đứng loạn lên.

      "Sao phiền muội muội chuẩn bị bộ đồ mới cho chúng ta nữa." Từ Mậu Tu .

      Trình Kiều Nương vẫn im lặng ngồi nghe bọn chuyện nhếch khóe miệng lên.

      "Nữ nhân trong nhà, phải là làm việc này sao." Nàng , "Chỉ là ta tự làm. Xem như được lợi rồi."

      Đám người Phạm Giang Lâm cảm ơn.

      " biết có hợp , các công tử từ từ thử, để cho cửa hàng sửa chữa." Tỳ nữ cười .

      "Ai nha lâu ta chưa từng có bộ đồ mới rồi." Từ Chày Gỗ hô, ôm lấy gánh bọc đồ ra ngoài, cười toe toét.

      đầu, những người khác cũng tiếp tục câu nệ.

      "Vừa lúc thuận tiện tắm rửa cái, miễn cho bộ đồ mới còn chưa mặt liền thối rồi."

      "Lão Tứ ngươi mới thối ấy, hôm qua ta mới tắm."

      "Tam ca, râu ngươi cũng nên cạo rồi."

      "Các ca ca tự , chờ chuẩn bị xong rồi, vừa lúc cùng nhau ăn cơm." Trình Kiều Nương .

      "Như thế, vất vả muội muội rồi." Từ Mậu Tu .

      đầu, huynh đệ khác cũng vội hỏi tạ.

      Trình Kiều Nương hoàn lễ, mọi người cười đứng dậy đều ra ngoài.

      Trong phòng còn dư tiếng động lớn, cùng với mùi của nam tử, tỳ nữ vốn là hầu hạ Trình Kiều Nương uống nước, lại đọc đoạn sách để Trình Kiều Nương viết chữ, sau đó mới ngồi chồm hỗm qua.

      "Tiểu thư, Hàn công tử đáp ứng rồi, ngày mai em cùng ."Nàng .

      Trình Kiều Nương gật gật đầu.

      "Tiểu thư, vì sao phải mời đại phu , mà phải. . . ." Tỳ nữ chần chờ chút hỏi.

      Tiểu thư mình biết xem bệnh, sao cùng, mà là mất công mời đại phu khác?

      Trình Kiều Nương gõ mặt bàn.

      ", còn chưa đủ để cho ta tới xem bệnh." Nàng .

      người này, đủ tư cách?

      Tỳ nữ đoán, nhưng ý niệm này chỉ lên trong đầu, đối với ý tưởng của chủ nhân, nàng cũng nghĩ ngợi thêm, những lời vừa mới hỏi ra là mạo muội, vội chuyển đề tài, che miệng nở nụ cười.

      "Tiểu thư, Hàn công tử này buồn cười." Nàng .

      Trình Kiều Nương giương mắt nhìn nàng.

      "Sao?" Nàng dò hỏi.

      Tiểu thư rất ít chủ động hỏi chuyện người khác xem ra Hàn công tử này quả nhiên là người quen biết cũ của tiểu thư, tỳ nữ nghĩ thế, vội ngồi thẳng người.

      ", nghĩ là, chúng ta tới cửa cầu hôn." Tỳ nữ cười , " lời chính nghĩa để cự tuyệt em."

      Khóe miệng Trình Kiều Nương nhếch lên.

      "Sao lại nghĩ như thế?" Nàng .

      "Cũng chẳng thể trách nghĩ như thế." Tỳ nữ cười , "Trong kinh luôn luôn có loại tập tục này, mỗi năm có kỳ thi, quyền quý phú hào thường đợi có bảng vàng để tìm con rể, trước kia Vương Vĩ Vương đại nhân bị hai nhà quyền quý tranh chấp, kéo tới tận chỗ Hoàng Đế."

      "Tập tục Kinh Thành , thú vị." khóe miệng Trình Kiều Nương lại nhếch lên, biểu nàng cười, .

      "Nơi khác phải Kinh Thành, lợi hại như thế, chỉ là người tài, ở nơi nào đều là cũng được tranh giành muốn kết thân." Tỳ nữ cười .

      Trình Kiều Nương gật gật đầu.

      "Chẳng qua Hàn công tử này ngờ." Tỳ nữ lại nhịn được cười rộ lên.

      cười , ngoài cửa phòng có tiếng bước chân, cùng với giọng nam nhàng ho khan tiếng.

      "Muội muội." Tiếng Từ Mậu Tu vang lên bên ngoài.

      Tỳ nữ vội mỉm cười qua, đẩy cửa ra.

      "Tam Công tử, nhanh như vậy liền. . ."Nàng vừa vừa ngẩng đầu, đột nhiên ngây ngẩn cả người, dừng lại.

      Trình Kiều Nương cũng nhìn qua.

      Ngoài cửa đứng nam tử, mặc áo bào mới tinh màu xanh, chân mang giày vải, dáng người thon dài cường tráng, khuôn mặt sạch , mặt còn mang theo ướt át do mới rửa mặt, mày rậm mắt to, lưng dài vai rộng, tuy rằng màu da thô, nhưng dấu được vài phần tuấn lãng.

      "Khá vừa người, cũng cần sửa." cúi đầu đánh giá xiêm y của mình, vừa .



      Chương 49: Lo lắng

      Nam tử dường như có chút được tự nhiên, tay tự giác đưa lên cằm sờ tới sờ lui.

      Hai nàng đột nhiên im lặng cùng với ánh mắt nhìn chằm chằm, làm cho cũng có chút được tự nhiên.

      "Tam Công tử?" Tỳ nữ lấy lại tinh thần hô, mang theo vài phần kinh ngạc.

      Từ Mậu Tu ngẩng đầu nhìn tỳ nữ, lại vội cúi đầu nhìn xiêm y.

      " hợp sao? Ta cảm thấy được mà." .

      "Tam Công tử!" Tỳ nữ lần này cười cắt ngang lời , "Ngươi cạo râu rồi, ta nhận ra ngươi rồi!"

      Cạo râu rồi, Từ Mậu Tu hiển nhiên cũng rất quen, ngồi xuống luôn luôn bất an, ngẫu nhiên lại túm góc áo.

      Tỳ nữ ở bên nhịn được nở nụ cười.

      "Ta thay bộ đồ mới, chờ qua năm mới, lại mặc." Từ Mậu Tu .

      Tỳ nữ vội đứng dậy ra cửa.

      "Tam Công tử, quần áo này rất vừa người."Nàng cười .

      "Là ngươi chọn lựa là tốt." Từ Mậu Tu mỉm cười , ra cửa.

      "Tiểu thư, các công tử thay y phục mới có phải đều biến thành bộ dáng khác hay ?" Tỳ nữ cười , vừa mang theo vài phần tò mò nhìn ngoài cửa.

      Chẳng qua đáng tiếc chính là, những người tiếp theo mặc bộ đồ mới đến cho muội muội xem hoặc là thay đổi, hoặc là trở nên càng buồn cười.

      ". . . Bộ này . . . ."

      ". . . Ta đổi mấy bộ, đây là lớn nhất. . ."

      ". . Lục Công tử, nô tì nhớ kỹ, cái này để đổi. . ."

      ". . . Ta với ngươi, nếu hỏng mất quần áo. . ."

      Nhìn bên này cười cười, thay đổi bộ đồ cũ, cảm thấy được tự tại hơn Từ Mậu Tu quay đầu cười với Trình Kiều Nương.

      "Hàng tết mà. Ngươi ngàn vạn lần cần lo lắng." .

      Lời còn chưa dứt, ngoài cửa Kim ca nhi chạy vào.

      "Tiểu thư, nhà Trần đại nhân đưa lễ mừng năm mới đến đây."

      tiếng kêu này làm cho người trong phòng ngạc nhiên, đều đứng lên.

      "Trần đại nhân? Trần đại nhân là người nào?"

      Nam nhân hiểu. Từ Mậu Tu đương nhiên biết, có thể bị xưng hô là đại nhân cũng phải là người bình thường.

      "Muội muội, chúng ta tránh ." vội .

      Trình Kiều Nương lắc đầu.

      "Ca ca sai rồi, các ngươi là ca ca, chẳng lẽ còn muốn muội muội này đón khách?" Nàng .

      Các nam nhân trong phòng nhất thời cũng có chút hoang mang rối loạn.

      Từ Mậu Tu nhìn Trình Kiều Nương hít sâu hơi, mỉm cười gật gật đầu.

      "Như thế, đại ca." nhìn về phía Phạm Giang Lâm, "Chúng ta đón khách."

      Phạm Giang Lâm gật gật đầu, run lên rũ quần áo, bước nhanh ra trước.

      ". . . Ta. . . Ta cần thay bộ đồ mới . . . ."

      Nam nhân phía sau, cúi đầu .

      Trong viện quản Trần gia nhìn gã sai vặt dỡ hàng. Nghe tiếng bước chân vội sửa sang lại quần áo lại đây thi lễ. Lại ngẩng đầu thấy là mấy nam nhân xa lạ. khỏi hoảng sợ.

      "Ta là Phạm Giang Lâm thay tiểu muội cảm tạ." Phạm Giang Lâm là lão Đại, chắp tay .

      Quản Trần gia phản ứng nhạy bén, lập tức thi lễ.

      Ngày đó Kim ca nhi bị hiểu lầm lừa gạt buôn bán đều truyền khắp rồi. Lúc này nhìn chăm chú nhìn lên, liền ràng.

      Hóa ra những người này chỉ có quen biết Trình Tiểu thư, mà là huynh muội.

      Quản Trần gia còn thi lễ, cũng hỏi Trình Tiểu thư, liền đối đãi với đám người Phạm Giang Lâm như gia chủ, trình bái thiếp, danh mục quà tặng cũng dâng đầy đủ, chút nào lạnh nhạt.

      Phạm Giang Lâm tiếp lễ, Từ Mậu Tu phụ trách chuyện, tuy rằng mới lạ. Nhưng cũng bối rối, sau đó tiễn quản Trần gia.

      "Ai u mẹ ơi." Từ Chày Gỗlập tức hô, đưa tay ra vẻ lau mồ hôi, "Chày Gỗ ta lớn như vậy lần đầu tiên nhận được lễ mừng năm mới đấy."

      Có người nhìn quà tặng, cũng có người thúc giục Từ Mậu Tu xem bái thiếp.

      "Người nhà nào người nhà nào."

      Từ Mậu Tu mở danh thiếp ra.

      Cù Châu Trần Phác.

      Tên này ai biết, Từ Mậu Tu lại lật xem, cái danh thiếp thế nhưng bên trong có hai danh mục quà tặng, trừ tên đầu tiên, cuối cùng còn có người tặng lễ.

      Người tặng lễ cũng để lại tên.

      Trần Thiệu.

      Bái thiếp trong tay Từ Mậu Tu run lên, Phạm Giang Lâm nhanh tay lẹ mắt đưa tay tiếp được danh mục quà tặng bay xuống.

      "Lão Tam?" hỏi, "Là ai?"

      "Là, Lại bộ Thị lang Trần đại nhân." Từ Mậu Tu thấp giọng .

      Tuy rằng quan viên lớn trong triều đình bọn biết, nhưng tối thiểu mấy đại quan mọi người đều biết, huống chi là Lại bộ quản cả chức Đại tướng công.

      "Đây chính là nhân vật thông thiên rồi." Phạm Giang Lâm kinh ngạc , nhịn được quay đầu lại nhìn phòng trong.

      Phòng trong tỳ nữ ghi chép cái gì đó, Trình Kiều Nương thỉnh thoảng hai câu, nhìn qua giống như những nữ thân quyến khác thể nghi ngờ.

      Từ Mậu Tu trầm ngâm khắc, cất danh thiếp, cất bước vào.

      "Muội muội, muội xem chúng ta nên hoàn lễ những gì? chúng ta lần đầu vào kinh, biết phong tục tập quán nơi này, để muội quyết định mới đúng." mỉm cười , đưa danh thiếp qua, đề cập tới những việc khác.

      Trình Kiều Nương nhìn nhếch khóe miệng.

      "Ca ca, ta cũng mới đến Kinh Thành." Nàng , lại nhìn tỳ nữ, "Nhưng, Bán Cần nhưng ra rất quen thuộc ở Kinh Thành."

      Từ Mậu Tu khỏi nhìn tỳ nữ.

      Tỳ nữ này rất quen thuộc ở Kinh Thành? Mà Trình Kiều Nương nếu phải người Kinh Thành? Vậy?

      "Tốt lắm." Từ Mậu Tu mỉm cười gật đầu, vừa kêu Phạm Giang Lâm, "Lần trước tiền muội muội đưa còn nhiều, Bán Cần cầm đặt mua ."

      Tỳ nữ thi lễ vâng tiếng.

      "Tiền ta cầm, ngươi theo ta lấy." Phạm Giang Lâm đứng dậy .

      "Còn có, thuận tiện chúng ta cùng đường, đưa xiêm y đến cửa hàng sửa." Từ Chày Gỗ cũng .

      "Thuận tiện, đặt mua hàng tết." Tỳ nữ .

      "Đúng, đúng, phải mua pháo nữa."

      "Rượu, rượu."

      "Hương nến tế tổ cũng thể thiếu."

      "Đều , đều , ta còn chưa hết Kinh Thành đâu."

      Các huynh đệ đều đứng lên, cười , nếu phải bọn cố ý hạ giọng, nóc nhà đều bị tiếng động lớn làm sập xuống.

      Từ Mậu Tu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trình Kiều Nương, thấy nữ tử đối diện im lặng ngồi, khóe miệng nhêch lên.

      Từ lúc quen biết tới nay, rất ít thấy vẻ mặt này dao động, tâm tình lộ ra ngoài như thế là khó thấy được rồi.

      "Đâu đến phiên ngươi chứ." , "Mọi người thô lỗ, quy củ gì cũng hiểu."

      Trình Kiều Nương nhìn về phía .

      "Người nhà, cần quy củ." Nàng , "Như vậy mới náo nhiệt, mới vui mừng, cám ơn các huynh trưởng, câu nệ, thấy ngại."

      Từ Mậu Tu đưa tay sờ râu, mới nhớ tới cạo sạch, có chút được tự nhiên sờ cằm hai cái.

      "Muội xem, muội như thế này, chính là khách khí rồi." cười .

      "Ca ca rất đúng." Trình Kiều Nương , ngồi thẳng người.

      Bên ngoài truyền đến tiếng pháo nổ, mở cửa ra, đường trẻ con cười đùa chạy qua, ngày tết tới.

      Tiếng pháo đường càng ngày càng nhiều, tỳ nữ né tránh mấy đứa cười đùa giơ đèn con thỏ chạy qua, rảo bước tiến lên Quỳ Viên Cư.

      Tiểu nhị gặp nàng lập tức cười nghênh đón.

      "Tỷ tỷ đến đây." , "Hàn công tử dặn, ngài tới gọi ."

      Tỳ nữ lại cười cảm ơn.

      bao lâu, Hàn Nguyên Triều khoác áo choàng lớn ra tới.

      Ngoài cửa tiểu nhị cũng gọi xe ngựa chạy tới, tỳ nữ lên xe ngựa, Hàn Nguyên Triều lên ngựa, lại mời đại phu, hai người liền ra ngoài thành.

      "Giọng nương là người Giang Nam?" Hàn Nguyên Triều chuyện phiếm.

      Hôm nay tình vui vẻ, tỳ nữ xốc màn xe lên, bọc áo choàng dày cũng thấy lạnh, cũng cùng Hàn Nguyên Triều chuyện.

      "Phải, là người Giang Châu." Tỳ nữ giấu diếm gật gật đầu .

      "Sống ở Kinh Thành?" Hàn Nguyên Triều lại hỏi.

      "Chuyện này." Tỳ nữ lắc đầu, "Còn biết, nghe theo chủ nhân nhà ta."

      Hàn Nguyên Triều hiểu gật gật đầu.

      "Còn có việc." Tỳ nữ , "Công tử có lẽ biết, Thần Tiên cư này và Trung thư môn hạ bí các thuyên Lưu đại nhân có chút lui tới." (Chức này k biết nên tớ để nguyên, ai biết chỉ dùm ạ)

      Hàn Nguyên Triều cả kinh, quay đầu nhìn tỳ nữ.
      Last edited: 21/7/16
      Phong Vũ Yên, Tuyết LiênB.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Thân thiết

      Tỳ nữ nhìn mỉm cười.

      "Như thế." Hàn Nguyên Triều hơi trầm ngâm, "Ta biết."

      Cũng dừng ngựa quay đầu lại, cũng gì thêm, mà là tiếp tục hỏi phong tục Kinh Thành, tỳ nữ cũng cái gì nữa, cười cười trước.

      Nhìn quán rượu cách đó xa, Hàn Nguyên Triều ghìm ngựa, ngoắc kêu người hầu.

      "Biết sao hỏi sao?" hỏi.

      Người hầu này theo lâu, tự nhiên nghe được chuyện tỳ nữ với Hàn Nguyên Triều, lúc này nghe liền hiểu , cười hì hì gật đầu.

      "Tiểu ca xin hỏi, nơi này trước kia có Túy Phượng Lâu?" Người hầu này vừa vừa ngẩng đầu nhìn tấm biển bên ngoài, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, giọng địa phương nồng đậm.

      Lúc này chưa đến giờ cơm, còn chưa nhiều khách, bọn tiểu nhị rời rạc rời rạc đứng ở quầy, nghe vậy đều cười rộ lên.

      "Khách quan, cũng biết Túy Phượng Lâu?" Bọn họ cười .

      "Đúng vậy đúng vậy ba năm trước công tử nhà ta đường qua nơi đây ăn chút cơm, là khó quên, lần này lại đến, là đặc biệt tìm đến." Người hầu cười .

      Ba năm trước đây, là kỳ thi ba năm trước, lại là thí sinh thi, người như thế thông thường trách.

      "Khách quan, trí nhớ tật tốt, đây là Túy Phượng Lâu."

      "Chẳng qua tại đổi tên thành Thần Tiên Cư rồi."

      "Món ăn Thần Tiên cũng khó quên."

      Bọn tiểu nhị hi hi ha ha ngừng, bắt đầu cùng người hầu này bắt chuyện, bao lâu, người hầu hỏi vòng vèo hết những chuyện cần biết, trong điếm cũng bắt đầu có khách, người hầu nhân cơ hội lui ra, cũng còn người chú ý, nhanh như chớp trở lại xe Hàn Nguyên Triều và tỳ nữ.

      " xa, bên kia là thôn Tống gia." Người hầu thấp giọng . Vừa đưa tay chỉ, "Thôn ở hướng đông, trước cửa nhà đó có gốc cây hòe lớn."

      Hàn Nguyên Triều và tỳ nữ đều nhìn qua, cách đó xa thôn xóm mang đặc trưng của vùng quê vào đông. ràng có thể thấy được.

      Lý Đại Chước phải tên , là tên sau khi học nghề mới được gọi.

      "Các ngươi là đến mua đất?" lão phụ gầy như cây trúc mở to hai mắt hỏi, " phải đến xem?"

      Hàn Nguyên Triều có chút khó hiểu, tỳ nữ cười hì hì tiến lên.

      " phải, chúng ta phải mua đất, nghe bệnh rồi, công tử nhà ta đến xem có cái gì giúp đỡ ."Nàng lớn tiếng .

      Lão phụ mắt mờ, tai điếc nghe .

      "Chúng ta có ý tốt, muốn giúp các ngươi chút." Nàng cũng la lớn.

      Trong phòng phụ nhân nghe tiếng ra, ánh mắt hồng hồng. Hiển nhiên mới vừa khóc.

      "Nương. Người đến rồi sao?"Nàng hỏi. Thấy tỳ nữ sửng sốt, sau đó thấy Hàn Nguyên Triều, rất kinh ngạc."Vị này công tử, ngươi sao?"

      Quả nhiên theo Hàn công tử đến, giảm nhiều võ mồm, tỳ nữ nhìn Hàn Nguyên Triều, tiểu thư suy nghĩ chu đáo cẩn thận, nhưng mà, tiểu thư là vì gặp chuyện bất bình tương trợ? Như thế như thế, lúc ấy trước cửa khách điếm sao tiểu thư cũng để ý tới?

      Ý niệm lên trong đầu, Hàn Nguyên Triều chào phụ nhân kia.

      Còn chưa , trong phòng truyền đến tiếng nam tử khàn khàn vô lực.

      " được bán. Ruộng này là đồ cưới của nàng, chờ ta chết, nàng tái giá, người nhà sống thế nào!"

      Nước mắt phụ nhân nhất thời lại chảy xuống, vội lại duỗi tay lau .

      Hàn Nguyên Triều gật gật đầu.

      " cần lo lắng, chúng ta phải đến mua đất." .

      Lần này lão phụ ngồi ở cửa nghe thấy được.

      "Gì?"Nàng hô, trừng mắt mắt dùng sức nhìn qua, " mua? Vậy các ngươi tới làm cái gì?"

      Tỳ nữ quay đầu lại nhìn nàng, hé miệng cười.

      "Chúng ta, là tới hỗ trợ."Nàng lớn tiếng .

      Lúc Hàn Nguyên Triều quay lại khách điếm, sau giờ ngọ, hai đồng bạn đều đứng ngồi yên, thấy vào cửa đều thở phào.

      "Ngươi nếu bị người lừa rồi, chúng ta làm sao ăn với phụ mẫu ngươi."Bọn họ trêu ghẹo .

      Hàn Nguyên Triều cười ha ha, vừa ngồi xuống, uống ly trà nóng, ấm người .

      "Vừa phải ăn mày, cũng nửa đường bắt cóc." cười , xoay ly trà, "Cũng nhìn phụ nhân kia và nam nhân, tiểu này tỳ cho túi tiền, còn mời đại phu khám và chữa bệnh, bệnh nam kia nhân ra nặng, chính là tâm tình buồn bực, Chẳng qua trải qua lần này khuyên, còn gì trở ngại."

      Các đồng bạn gật đầu thở phào.

      "Chính là." Hàn Nguyên Triều sang chuyện khác, nhìn hai người mỉm cười, "Thần Tiên cư này dường như có liên quan đến trung thư môn hạ bí các thuyên Lưu Chương Lưu Ngọc Trác ."

      Hai đồng bạn nhất thời trừng lớn mắt, hít vào luồng khí lạnh, tất cả mọi người là người trưởng thành, câu liền biết ý tứ này hàm xúc cái gì rồi.

      "Nguyên Triều!"Bọn họ khỏi ngồi thẳng người, sắc mặt tức ngưng trọng, "Việc này, quả nhiên ổn!"

      Hàn Nguyên Triều xoay ly trà, vẻ mặt hoàn hảo.

      "Nguyên Triều, rốt cuộc là người nào muốn bắt ngươi làm sứ giả?" đồng bạn hỏi.

      "Mặc kệ người nào, chuyện này, dừng ở đây, mặc kệ bọn ai tới, cái gì nữa, Nguyên Triều, ngươi gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, hơn, còn lại đó là đóng cửa khổ đọc, chỉ đợi đề tên bảng vàng, chuyện khác quan hệ gì với ngươi." Người kia chợt .

      "Chuyện trong Kinh Thành, trong triều đình, phải ta có thể tham gia." người cũng , mang theo vài phần đau buồn, "Vốn tưởng rằng là tin đồn thú vị, nghĩ tới thế nhưng. . . . Quả nhiên phong hoa tuyết dạ chỉ tại trong sách có."

      đến đây, cửa sổ loảng xoảng tiếng, hai người sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hóa ra là gió thổi.

      Hàn Nguyên Triều ngược lại cười ha ha, còn ngưng trọng giống vừa rồi, vẻ mặt trở nên vui mừng, đứng dậy đóng cửa sổ.

      "Cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, có lẽ chính là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ." , "Bằng , sao nàng lại nhắc nhở ta Thần Tiên cư cùng này Lưu đại nhân có quan hệ?"

      " đời này nào có chuyện đơn giản như vậy." Các đồng bạn lắc đầu.

      Hàn Nguyên Triều chợt khụ tiếng, đồng bạn nhìn qua, thấy tự tay chỉ vào mình.

      "Ta giúp phụ nhân kia chỉ là thấy bất bình mà thôi, cho dù lúc ấy biết chuyện Lưu đại nhân, cũng ra mặt chuyện, này chẳng phải là chuyện đơn giản?" mỉm cười .

      câu lại khiến hai người cười rộ lên.

      "Nguyên Triều, người như ngươi bình thường có mấy ai." Các đồng bạn cười lại lắc đầu.

      "Có lẽ, chủ nhân tỳ nữ này là trong số đó." Hàn Nguyên Triều cười .

      Đồng bạn lắc đầu cười khổ.

      "Tóm lại, Nguyên Triều, việc này dừng ở đây, nếu lại có người tìm đến, ngàn vạn lần thoái thác."Bọn họ nghiêm túc .

      Hàn Nguyên Triều cười cười, gì, nhìn ngoài cửa sổ, gió Bắc cuồn cuộn thổi, có hai tiểu nhị bướng bỉnh để pháo trong tuyết, phảo nổ làm nên mảnh sương mù, khỏi nở nụ cười, đưa tay đóng cửa sổ, ngăn cách tiếng pháo xa xa gần gần liên tiếp vang lên.

      Tú Vương phủ, nghi thức tang lễ muốn gỡ hết xuống, chỉ bởi vì giữ đạo hiếu, cũng trang hoàng sắc đỏ, bởi vậy khí năm nay cũng giống như những nhà khác gia.

      Tấn An Quận Vương thi lễ với Tú Vương phi.

      " tốt quá, bệ hạ cùng Thái hậu đều thúc giục ngươi trở về." Tú Vương phi , mang theo vài phần vui mừng, "Qua năm ngươi liền trở về ."

      Tấn An Quận Vương mang theo vài phần tha.

      "Mẫu thân, ta còn muốn bồi phụ vương." , "Ít nhất qua nửa năm. . . ."

      "Ngươi đứa này, cái gì đâu." Tú Vương phi ngắt lời , mày nhíu lại, "Nửa năm, còn lộ trình nữa, ngươi rời kinh đô phải năm rồi, năm, Thái hậu cùng bệ hạ đều quên ngươi rồi."

      Tấn An Quận Vương cúi đầu.

      "Ngươi giờ đây lớn, đừng hành động theo cảm tính, ngươi được phong Quận Vương, lại có đất phong." Tú Vương phi , lời mang theo vài phần thấm thía, "Cũng thể mất quân tâm."

      Tấn An Quận Vương thi lễ vâng tiếng.

      "Đại hoàng tử Nhị hoàng tử, đều còn , khó được ngươi có thể ở lại trong cung cùng với hoàng tử, cùng ăn cùng nằm với bọn họ, tương lai tình cảm cạn, người khác muốn có cơ hội này cũng có được đâu." Tú Vương phi tiếp.

      Tấn An Quận Vương lại thi lễ.

      "Đa tạ mẫu thân dạy bảo." ngẩng đầu, mang theo vài phần cảm kích cùng với thân thiết.

      Tú Vương phi gật gật đầu.

      "Huống chi, bên này tước vị của đệ đệ ngươi cũng định." Nàng , mang theo vài phần vui mừng lại vài phần buồn bực, "Đệ đệ này của ngươi là quốc công, rốt cuộc là kém Quận Vương vị của ngươi, huynh đệ các ngươi đều ở lại Vương phủ, theo lễ chế cũng phù hợp."

      Tấn An Quận Vương nhìn Tú Vương phi, cúi đầu.

      "Vâng." , "Con khởi hành về kinh."
      Phong Vũ Yên, thuytTuyết Liên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Đón tiếp

      Tỳ nữ rảo bước tiến lên cửa chính, áo choàng bay phần phật phía sau.

      Dọc theo đường gặp được vú già nha đầu, đều khách khí nhường đường.

      "Bán Cần nương." Còn có người cười .

      Đối diện có nha đầu qua, cúi đầu đường, rồi đột nhiên nghe câu như thế, theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy tỳ nữ thanh tú chậm rãi lại, nhất thời sửng sốt.

      "Bán Cần nương lại xuất môn?" Có vú già hỏi tiếp.

      Tỳ nữ vâng tiếng, mỉm cười.

      "Vâng."Nàng đáp, lại nhìn vú già này, "Lạnh như thế, mama cũng vội vàng?"

      " vội, vội." Vú già cười , phản ứng lại lại vội gật đầu, "Vội, vội, sắp ăn tết rồi."

      "Mama vất vả rồi." Tỳ nữ cười .

      Vú già vui vẻ ra mặt, nhìn tỳ nữ vừa ra.

      "Ai nha, cái nương này là hòa ái, vui mừng." Nàng cảm thán, "Làm sao có người lại tính tình các nàng tốt vậy?"

      "Đúng vậy." Nha đầu kia cũng , ánh mắt nhìn bóng dáng tỳ nữ xa, "Ta nghe nàng ngay cả phu nhân cùng Thất Tiểu thư cũng dám va chạm đấy, như vậy xem ra, cũng phải cổ quái biết lễ."

      Tỳ nữ dừng chân, mạnh quay đầu nhìn lại.

      đường nha nụ hoa già tốp năm tốp ba lại xa xa gần gần.

      Chính là, tầm mắt tỳ nữ chuyển động, nhìn nha đầu cách đó xa cúi đầu ôm tay tới.

      Nha đầu kia dường như rất lạnh, cả người run rẩy.

      "Vị tỷ tỷ này. . ." Tỳ nữ nhìn nàng, mỉm cười mở miệng.

      chưa dứt lời, nha đầu kia bước nhanh hơn lướt qua nàng.

      Tỳ nữ lắc đầu. Cười cười, vén áo choàng hề xen vào, rảo bước tiến lên cửa viện.

      Bán Cần buồn bực đoạn mới cẩn thận quay đầu lại, trước cửa trống trơn.

      Trước đây đều ngẫu nhiên thấy ở trong bóng đêm. Hóa ra đây là Bán Cần mới của tiểu thư.

      tốt, bộ dạng đẹp, cũng có thể . . .

      Bán Cần ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn khắc, nâng tay lau hạ lệ, cúi đầu ôm lấy thân mình chậm rãi ra.

      Dưới hành lang trong viện đứng mấy nha đầu, nhìn tỳ nữ đều sôi nổi thi lễ.

      Đây là nha đầu Chu phu nhân mới đưa tới, trưởng bối ban thưởng, thể từ chối, Trình Kiều Nương lưu lại toàn bộ, chính là dùng hay dùng. Lại là chuyện khác rồi.

      Tỳ nữ mỉm cười chào hỏi các nàng. Hai nha đầu vội mở cửa phòng.

      Tỳ nữ vào. cần phải , đều có người đóng cửa phòng lại.

      Trước tấm bình phong, Trình Kiều Nương dựa vào bàn đọc sách.

      "Tiểu thư. làm tốt rồi." Tỳ nữ , "Đại phu xem qua, cũng cần lo lắng cho tính mạng, lại cho tiền, đại phu , là tâm bệnh, Hàn công tử cũng trấn an vài câu, nam nhân kia tốt lên vài phần rồi."

      Trình Kiều Nương gật gật đầu, buông sách xuống.

      "Bọn ghi nhớ em rồi chứ?" Nàng hỏi.

      Tỳ nữ gật đầu.

      "Em rất nhiều với phụ nhân kia, nàng tất nhiên ghi nhớ em rồi." Nàng . " theo Hàn công tử, nàng cũng nghi ngờ, rất là tin em."

      "Như thế là đủ." Trình Kiều Nương gật gật đầu .

      "Vậy, tiếp theo tiểu thư muốn làm cái gì?" Tỳ nữ tò mò hỏi.

      Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng cái.

      " làm cái gì cả." Nàng , " phải, đều làm xong rồi?"

      Tỳ nữ kinh ngạc, chợt bật cười.

      "Tiểu thư, định làm như thế?"Nàng hỏi.

      "Định làm như thế." Trình Kiều Nương , gật gật đầu, "Bằng sao?"

      Tỳ nữ gì, đúng vậy, bằng , nàng hé miệng nở nụ cười.

      "Ta muốn nghe sách." Trình Kiều Nương .

      Tỳ nữ vâng tiếng, lấy ra cuốn.

      "Quyển này đọc đến. ."Nàng vừa mở ra vừa thầm.

      "Sau tiết Hàn thực, thuyền hoa che kín hồ." Trình Kiều Nương .

      Tỳ nữ gật gật đầu.

      "Tiểu thư nhớ ." Nàng cười , lật đến tờ, thanh thanh đọc chậm, ". . . Đầu thuyền đụng vào nhau, như cầu nổi. Thuyền thứ nhất, thuyền thứ hai, thuyền thứ ba, . . ."

      Ngày ba mươi, từng nhà đều tiến đến thời khắc quan trọng nhất.

      Các nam chủ nhân dặn dò xem xét chuẩn bị tế tổ, các nữ chủ nhân chuẩn bị cho các con và nhớ kỹ danh sách mở tiệc chiêu đãi mấy ngày tới.

      Những đứa trẻ lại nhàn nhã và kích động chờ đợi ngày tết đến.

      Chỉ nhàn nhã mà kích động, Trình Kiều Nương và tỳ nữ ra cửa.

      "Sao lúc này còn muốn ra ngoài ?" Nghe tin Chu phu nhân vội vàng , vẻ mặt hòa ái dịu dàng giống trước đó vài ngày, khó nén kiên nhẫn, "Hôm nay là ba mươi, ngày mai là năm mới, Kiều Kiều nhi, sao lại ra ngoài?"

      Trình Kiều Nương xoay người nhìn nàng, chuyện.

      "Phu nhân, đúng là hôm nay là ba mươi, ngày mai là năm mới, tiểu thư nhà chúng ta mới chịu ra ngoài." Tỳ nữ , mang theo vài phần kinh ngạc, "Phu nhân chẳng lẽ quên, tiểu thư nhà ta phải họ Chu, ba mươi tất niên, sao có thể ở bên ngoài tổ gia?"

      có quy củ nữ nhân gả thể ở nhà mẹ đẻ ngày ba mươi, nhưng cháu ngoại cũng được sao?

      Chu phu nhân sửng sốt.

      "Tuy rằng ở bên ngoài, nhưng ngày tết, tiểu thư nhà ta muốn tế bái tổ tiên." Tỳ nữ , "Ở Kinh Thành chúng ta cũng có tòa nhà, muốn tới đó, miễn cho, tổ tông hai nhà ở cùng chỗ rối loạn hương khói."

      "Nhưng, làm vậy được sao?" Chu phu nhân , có chút ra chủ ý.

      Chu Lục Lang nghe thấy tin tức nhanh tới, hai lời, nhận roi ngựa trong tay gã sai vặt.

      "Mẫu thân yên tâm, ta đưa nàng ." .

      Muốn , dù sao ở nhà trừ bỏ thêm phiền cũng được cái gì, Chu phu nhân tức giận khoát tay.

      "Này, bên ngoài cẩn thận đó, thiếu cái gì ."Nàng .

      phố xá vắng người, ngẫu nhiên có người đường tay cầm vai cõng mang theo hàng tết vội vàng qua.

      Chu Lục Lang đánh xe ngựa, nhìn gã sai vặt nghe tiếng mở cửa chạy đến.

      "Tiểu thư trở lại." lớn tiếng hô.

      Cửa mở, tiếng cười từ nêm trong vọng ra.

      "Muội muội trở lại." Có hai nam nhân khác cùng ra, xoa xoa tay cười ha hả, "Chúng ta quay đầu heo rồi."

      "Tứ Công tử, ngũ công tử, các ngươi còn có thể quay đầu heo?" Tỳ nữ , rất kinh ngạc, vừa đỡ Trình Kiều Nương xuống xe.

      "Biết biết." Hai nam nhân cười gật đầu, "Muội muội mau vào , bên ngoài lạnh."

      Chu Lục Lang đứng ở bên, mọi người dường như đều nhìn thấy , cứ nghĩ là người đánh xe.

      Người ở bên trong nghe được tin tức, lại chạy đến, gọi muội muội ngừng.

      Muội muội, ca ca, gọi là thân thiết. .

      Chu Lục Lang nhìn nam nữ vừa vừa cười trước mắt, cười lạnh tiếng, quăng roi ngựa trong tay ra.

      nam nhân nhanh tay lẹ mắt, đưa tay bắt được.

      Tiếng cười tạm dừng, tất cả mọi người nhìn qua, thiếu niên kia xoay người nhanh.

      Trình Kiều Nương dường như thấy, cùng tỳ nữ vào cửa.

      Các nam nhân cũng lấy lại tinh thần.

      " biết nhà ông bà ngoại muội muội là ai, cái người đánh xe ngựa cũng có võ công. . . ."

      "Đúng vậy tuổi còn trẻ, lực cánh tay , mới vừa rồi quăng roi này, nếu là mâu, có thể chọc cái lỗ thủng người."

      Vừa thấp giọng chuyện, vừa đánh xe ngựa vào cửa, bên trong cánh cửa tiếng pháo nổ tung.

      "Kim ca nhi! nên bướng bỉnh!"

      Nữ tử thét chói tai, tiếng động lớn nháo trong sân tăng thêm vài phần sinh khí.

      Các nam nhân liếc nhau cười ha ha, đóng cửa lại.

      cửa treo bùa đào khắc hình thần đồ uất lũy (Cái bùa này mọi người tra GG ạ), dưới cửa treo đèn lồng đỏ thẫm đong đưa theo gió, tràn đầy khí mừng năm mới.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Năm mới

      Tuy rằng chỉ là mấy nam nhân, trong nhà cũng quét tước trong ngoài đổi mới hoàn toàn, nhưng mà, phòng Trình Kiều Nương ở bọn tuân thủ lễ chế, cũng vào.

      " vất vả cho Bán Cần rồi." Từ Mậu Tu .

      Nhìn Bán Cần qua lại thu thập.

      " quen thuộc Kinh Thành, nhất thời dám mua hầu về." Phạm Giang Lâm cũng .

      "Cũng phiền hà, là tòa nhà mới, tiểu thư lâu ở, chà lau chút bụi liền tốt rồi, nào có như vất vả mọi người ." Tỳ nữ cười , "Các công tử vất vả rồi, đồ lễ ngày tết đặt mua tốt như vậy."

      "Chúng ta độc, từ trước đến nay đều tự mình làm, ra thành thói quen rồi." Phạm Giang Lâm cười .

      Phòng trong thắp đèn sáng trưng, hành lang cũng thắp thêm hai ngọn đèn lồng, trong ngoài đều được chiếu sáng sủa.

      Tỳ nữ mang theo Kim ca nhi cùng với mấy nam nhân bận rộn dọn đồ ăn, rất nhanh tiến vào trong phòng, ngay cả Kim ca nhi cũng ngoại lệ, bưng mấy thứ ngồi ở cạnh cửa, Chẳng qua đến phiên tỳ nữ đưa ly trà.

      "Tỷ tỷ, ta cũng muốn uống rượu." nhịn được .

      "Còn muốn ngươi gác đêm trông cửa, uống rượu cái gì, kiêng rượu còn có thể lạc, uống nữa thành thế nào." Tỳ nữ trừng mắt .

      Kim ca nhi đỏ mặt, trong phòng vang lên tiếng cười.

      "Là Kim ca nhi còn chưa quen đường, giờ đây mà lại ra ngoài, chắc chắn lạc được, Bán Cần chớ cười ." Phạm Giang Lâm cười .

      "Đúng vậy đúng vậy, Đại Công tử rất đúng." Kim ca nhi lập tức cao hứng .

      Tỳ nữ cười ngồi trở lại phía sau Trình Kiều Nương.

      Từ Mậu Tu chuyện với Trình Kiều Nương.

      "Tạ lễ nhà Trần đại nhân là ta tự mình đưa , Trần đại nhân ở nhà. Trần phu nhân thân nhận, lại cho muội muội ít bộ đồ mới, ta nghĩ nếu nàng chuẩn bị, chúng ta nên nhận lấy." ."Ta liền thay muội muội làm chủ nhận."

      Trình Kiều Nương gật đầu.

      "Nên để ca ca làm chủ."Nàng .

      "Trần phu nhân mời muội muội năm sau qua chơi." Từ Mậu Tu .

      Cẩn thận hồi tưởng chuyện ở Trần gia, hồi tưởng lại còn có chút tim đập nhanh hơn, cổng và sân Trần đại nhân nha, nhớ lúc vừa tới, nghĩ mình và các huynh đệ, chẳng qua là hạng tay chân đáng nhắc đến, bị giữ ở nhà chờ ngoài cổng nửa ngày, cuối cùng ngay cả nhà chính cũng được bước vào.

      Sao nháy mắt, có thể bước vào cổng và sân Trần Thiệu Trần đại nhân rồi? Được bà chủ Trần gia, cáo mệnh phu nhân tự mình tiếp đãi.

      khỏi nhìn Trình Kiều Nương.

      Dưới đèn vẻ mặt Trình Kiều Nương trước sau như . Hoặc là từ lúc quen biết tới nay đều là như thế. Dường như đời này bất cứ chuyện gì có thể làm cho vẻ mặt này dao động. Giống như hết thảy biết thấy mọi chuyện thế gian, cho nên mừng giận oán hận.

      Dưới chủ trì của Phạm Giang Lâm, mời rượu nhau. Gia yến vô cùng - náo nhiệt bắt đầu, mặc dù có Trình Kiều Nương, nhưng đối với những thô hán (nam nhân thô lỗ) mà , thành thói quen, uống vài ly rượu, rất nhanh cười nằm ngồi tự tại rồi.

      Đồ ăn hết bao nhiêu, rượu càng ngày càng uống nhiều, đến cuối cùng tỳ nữ phải đem thêm rượu, ngay cả Kim ca nhi được phép uống rượu cũng uống trộm mấy chén.

      " nghĩ, còn có thể trải qua năm mới phong phú tự tại như thế." Từ Chày Gỗ giơ bát rượu. Mặt đỏ bừng, mắt say lờ đờ mê ly , vừa ngửa đầu dốc cạn ly rượu, cả người đều say.

      "Đúng vậy, đúng vậy, mấy tháng trước chúng ta còn vội vàng thoát thân, chỉ sợ bị này bắt ném vào đại lao rồi đoạt tính mạng, nghĩ tới nghĩ tới, giờ đây ở Kinh Thành tự tại uống rượu. . ." huynh đệ khoác vai Từ Chày Gỗ cười ha hả .

      Lời vừa ra, thân hình Từ Mậu Tu bên cạnh dừng lại, theo bản năng nhìn Trình Kiều Nương ở đối diện.

      Sắc mặt Trình Kiều Nương đờ đẫn, nhìn ngoài cửa, dường như nghe đến.

      Từ Mậu Tu nuốt lời muốn xuống, lại nghe lạch cạch tiếng, Từ Chày Gỗ rớt bát rượu, ngã người vào sạp cười nghiêng ngã.

      Lúc này lại nhìn các huynh đệ khác, cũng ít nhiều đều uống say, hoặc là nằm xuống, hoặc là tựa vào nhau .

      Ngay cả Kim ca nhi cũng say rượu nằm mặt đất ngủ.

      "Khiến cho muội muội chê cười." Từ Mậu Tu cười .

      Trình Kiều Nương nhìn về phía .

      " cao hứng, các ca ca để cho ta chê cười."Nàng .

      Từ Mậu Tu sửng sốt chợt cười ha ha, giơ lên bát rượu với Trình Kiều Nương.

      Trình Kiều Nương bưng chén nước trước mặt lên.

      Hai người đều tự uống.

      Tỳ nữ thêm than vào chậu than trong phòng, lại ra bên ngoài nhìn lò sưởi ngầm dưới đất, trong phòng có hệ thống sưởi tỏa hơi ấm nồng đậm, các nam nhân say rượu ngủ có chút cảm giác nóng, lầm bầm ha ha kéo kéo quần áo.

      " còn sớm rồi, muội muội trước nghỉ tạm ." Từ Mậu Tu vừa khụ vừa .

      "Gác đêm thôi, ngủ." Trình Kiều Nương .

      "Vậy, đêm lạnh, muội muội cũng uống ly rượu ." Từ Mậu Tu nghĩ nghĩ .

      "Rượu này, uống ngon." Trình Kiều Nương .

      Từ Mậu Tu nở nụ cười, uống hớp.

      "Là rượu uống ngon, hay là rượu này uống ngon?" hỏi, mang theo vài phần tò mò.

      "Rượu này." Trình Kiều Nương nhìn , khóe miệng nhếch lên, , "Uống ngon."

      Từ Mậu Tu cười ha ha.

      "Ta này, muội muội có thể tự gõ nhịp mà hát, sao có thể là người uống rượu." cười .

      Xen lẫn tiếng cười, tiếng pháo vốn rải rác bên ngoài đột nhiên dần dần nhiều lên.

      Các nam nhân ngủ bị bừng tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn ra phía ngoài.

      "Năm mới rồi, năm mới rồi." Từ Chày Gỗ hô, "Đốt pháo , Đốt pháo ."

      hô nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, những người khác cũng tỉnh lại, cười cũng cùng ra ngoài.

      Trong viện châm lửa trại, cây pháo bị ném vào, phát ra tiếng nổ lớn.

      Tỳ nữ khỏi che lỗ tai, nhanh đứng gần sát Trình Kiều Nương, cười hì hì nhìn.

      "Bán Cần, lấy áo choàng đến cho muội muội, gió lạnh." Từ Mậu Tu .

      Tỳ nữ le lưỡi vội vào nhà lấy áo choàng phủ thêm cho Trình Kiều Nương.

      "Bán Cần tỷ tỷ, ngươi cũng đến đốt cây pháo , cho thêm phúc khí." Kim ca nhi hô, giơ cây pháo.

      Tỳ nữ rốt cuộc cũng là đứa , cười ừ tiếng, xách váy chạy qua.

      Chỉ còn Từ Mậu Tu và Trình Kiều Nương đứng song song ở dưới hành lang.

      "Ca ca tự chơi ." Trình Kiều Nương .

      "Ta là phần tử trí thức, chơi thứ này." Từ Mậu Tu nghiêm trang .

      Khóe miệng Trình Kiều Nương lại nhếch lên.

      "À, còn có." Từ Mậu Tu nghĩ đến cái gì, lấy vật trong tay áo đưa qua, "Năm mới rồi, ta cũng có đồ vật gì hay, cái này, xem như mừng năm mới muội muội, mong rằng ghét bỏ."

      Của ta, mừng năm mới?

      Trình Kiều Nương nhìn tay khắc, đưa tay tiếp nhận, dưới ánh lửa trại và ánh đèn lồng chiếu rọi xuống, nắm trong tay chính là cái lược, dùng bạc cũ đánh thành, hình thức mộc mạc.

      "Đây, là của nương ta lưu lại, ta cầm cũng vô dụng." Từ Mậu Tu hơi hơi có chút được tự nhiên , tới đây lại cười, "Ta sai rồi, tặng món quà này, là vật quý trọng nhất của ta rồi, mong muội muội nhận cho."

      Trình Kiều Nương nâng tay áp lược bạc ở đầu, ngẩng đầu nhìn Từ Mậu Tu nhếch miệng cười.

      Trong viện pháo liên tiếp nổ, cùng tiếng pháo hai bên láng giềng và đường hòa lẫn vào nhau, trời dần sáng, năm mới đến.

      Lúc hừng đông, trong hoàng cung đội quan chầu nối đuôi nhau mà ra, đám người mặc triều phục rất đông đúc, lại lặng ngắt như tờ.

      Đến lúc ra cửa cung, đường, đám người mới buông lỏng yết hầu thở hắt ra, bắt đầu có tiếng rầm rĩ chuyện.
      Phong Vũ Yên, thuytTuyết Liên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53: Tân trang

      Cửa cung, từng nhóm người thấp giọng chuyện với nhau, vừa vừa cười, hẹn nhau năm mới thăm viếng uống rượu.

      Phu nhân Trần Thiệu cũng ở trong đó, nàng chỉ đem theo tiểu nha đầu so với phu nhân các nhà khác có con dâu theo hầu hạ có chút lạc đàn.

      "Đây là việc vui." người mặc trang phục cáo mệnh phu nhân nắm tay Phu nhân Trần Thiệu thấp giọng , vầng trán có chút vui mừng.

      Vẻ mặt phu nhân Trần Thiệu tuy rằng trang trọng, nhưng nghe lời của nàng, sắc mặt cũng lộ ra vài phần vui mừng.

      Con dâu của nàng có bầu, đương nhiên lúc này thể cùng vào cung.

      Nhân mạch Trần gia nhiều, vốn có bốn huynh đệ , đại ca Nhị ca liên tiếp qua đời, cho tới bây giờ chỉ còn lại có Trần Thiệu và Tứ lão gia.

      Trần Thiệu thành thân muộn, lại bôn ba các nơi, lớn tuổi rồi mới có đứa con cả, lại nạp ba phòng thiếp, giờ mới được ba nam bốn nữ.

      Giờ đây đứa con dâu cả và thị thiếp đồng thời có thai, nhất là bệnh nặng của Trần lão thái gia khỏi hẳn, người nhà mừng tả xiết.

      Nhưng mà, loại vui mừng này, đối với người ngoài mà liền có thể là hận, cho nên cần với người ngoài, ngoại trừ bằng hữu tốt.

      "Nghe là mời Lý thái y điều dưỡng cho các con dâu nhà ngươi." phu nhân thấp giọng , "Lý thái y này là thái y của Tấn An Quận Vương, các ngươi mời , thích hợp."

      xong lại cười rộ lên.

      "Nếu các ngươi có thể mời Tấn An Quận Vương về nhà ngồi chút, chừng ngươi cũng còn có thể. . ."

      Phu nhân Trần Thiệu dù là trầm ổn cũng đỏ mặt. Đưa tay đẩy phu nhân này chút.

      "Đổng tỷ tỷ, ngươi càng ngày càng nhảm rồi!" Nàng oán trách .

      Phu nhân này che miệng cười ha ha.

      Vừa chuyện vừa , cách đó xa chính là xe ngựa các nhà, đột nhiên phía trước trận im lặng. Phu nhân Trần Thiệu và Đổng phu nhân cũng dừng chuyện qua xem.

      Phía trước chỉ thấy nữ tử còn trẻ bước lại, ánh mắt hai người đều sáng ngời.

      Dưới ánh mặt trời rực rỡ ngoài cung, càng thấy được ràng, lễ phục của nữ thân quyến đều là màu vàng, sáng choang mảnh, ở trong mảnh sáng này, nữ tử trẻ tuổi mày mặc áo choàng lớn màu xanh, mang theo mũ trùm to, theo bước , áo choàng bay bay. Lộ ra váy áo bên trong cũng màu xanh. Cạnh thêu chỉ vàng. Thắt lưng gấm, tay áo tay áo bay bay đặt trước người, giống như mặc vào giọt nước. Nhìn vô cùng khoan khoái. (Mẹ ơi, đoạn này edit xong mà choáng)

      Theo đường nàng tới, nhóm nữ thân quyến chẳng phân biệt già trẻ đều nhìn chăm chú, bên kia bọn nam tử cũng lặng lẽ làm như lơ đãng đưa mắt nhìn qua.

      Nữ tử nhà ai vậy, trong đoan trang có phong nhã, phiêu phiêu như tiên.

      "Mẫu thân." Nữ tử thấy Trần phu nhân, gọi, bước nhanh lại, đưa tay đỡ lấy, vừa hơi hơi ngửa đầu, lộ ra nửa khuôn mặt.

      "Thập Bát Nương." Phu nhân Trần Thiệu sửng sốt. Mới giật mình nhận ra con của mình, "Con, sao con lại đến đây?"

      "Thím và chị dâu yên tâm, để cho con tới đón mẫu thân." Trần Thập Bát Nương , vừa đưa cái lò sưởi tay qua, đổi lò sưởi tay sớm lụi trong tay Trần Thiệu phu nhân.

      Ôm ấm lô trong tay, cơ hồ cả đêm ngủ, lại đứng nửa ngày ở trong gió lạnh, Phu nhân Trần Thiệu nhất thời cảm thấy đáy lòng buông lỏng, dường như cả người đều nhàng hơn.

      "Ngoan." Nàng , mang theo vài phần trìu mến nhìn nữ nhi.

      "Ai nha, Thập Bát Nương, mấy ngày thấy, lại cao lớn hơn." Đổng phu nhân lấy lại tinh thần, buông Trần Thiệu phu nhân ra, nắm tay Thập Bát Nương, cẩn thận đánh giá.

      "Là do giày cao ạ." Trần Thập Bát Nương cười .

      Đổng phu nhân chỉ cười, ánh mắt đảo tới đảo lui người nàng, dường như là lần đầu tiên thấy Trần Thập Bát Nương.

      "Thập Bát Nương cũng lớn, mười bốn tuổi rồi đẩy nhỉ." Nàng cười dài .

      "Được rồi, mau lên xe , lạnh như thế." Phu nhân Trần Thiệu cười , ngắt lời Đổng phu nhân.

      Hai người thẳng về phía trước, Trần Thập Bát Nương sau vài bước, bỏ qua đám người lại, cho đến khi lên xe ngựa, tầm mắt như có như bên ngoài còn hết, cùng với tiếng trầm thấp, cúi đầu nghị luận mơ hồ truyền đến.

      "Đây là nữ nhân Trần gia?"

      "Tuổi rồi. . ."

      Xe ngựa lập tức vào cửa chính, con dâu vú già bọn nha đầu nhất tề vọt tới, phủ thêm áo, đưa canh, xua tan thân mỏi mệt của Trần phu nhân.

      "Thập Bát Nương, quần áo này của con, là ai làm?" Nàng ăn cơm xong, nhìn nhóm nữ nhân tụ tập chỗ vừa vừa cười, .

      Trần Thập Bát Nương cởi áo choàng, chỉ mặc ngoại bào cười dài đứng dậy.

      "Con cho thợ may làm, mẫu thân, người xem được ?"Nàng hỏi.

      tuổi dậy , trong cảnh xuân tươi đẹp, quần áo tươi sáng, mặc vào thấy được phen phong tình.

      "Chính là, ở phía dưới, có chút sáng quá rồi." Trần phu nhân cười , lại cũng tốt.

      "Thập Bát Nương, ngươi học làm xiêm y giống Trình Tiểu thư!" Đan Nương theo vú già vào cửa liếc mắt cái, liền hô.

      Người ở chỗ này nhất thời giật mình, cuối cùng biết cảm giác quen thuộc này là sao rồi.

      "Thập Bát Nương, ngươi trộm làm cũng cho chúng ta biết."

      " mau, chỉ làm món đồ hay là vài món?"

      Bọn nữ tử vây quanh Thập Bát Nương, trong phòng nhất thời oanh thanh yến ngữ càng náo nhiệt, ở giữa hỗn loạn Trần Đan Nương thuận theo tranh cãi ầm ĩ.

      Trần gia cười đùa ở trong nhà Trình Kiều Nương, vẫn là mảnh im lặng.

      Bởi vì dù sao cũng là cha mẹ, cũng cần chúc tết thăm viếng, bình minh sau khi thắm hương, đám người Trình Kiều Nương Từ Mậu Tu liền đều tự nghỉ, tỉnh lại sau giờ ngọ.

      Bọn người Từ Mậu Tu lại rửa mặt chải đầu, thay bộ đồ mới, mở cổng, hoặc ở trong sân vừa vừa cười, hoặc ở trước nhìn cảnh phố.

      Phía sau vang lên tiếng bước chân, mấy người đều quay đầu nhìn lại, Trình Kiều Nương và tỳ nữ từ trong phòng ra, cũng thay bộ đồ mới.

      Mấy người trong viện nhất thời ngẩn người.

      "Muội muội, ngươi mặc bộ đồ mới, mọi người đều nhận ra rồi!" Từ Chày Gỗ kêu lên.

      Thanh này làm cho mọi người lấy lại tinh thần, mấy người trước cửa cũng đều quay đầu lại nhìn ra.

      Hôm nay Trình Kiều Nương mặc áo hồng, trong mặc quần trắng thuần, cổ tay áo váy thêu chỉ vàng, tóc dài luôn luôn xõa rời rạc cũng được búi gọn, cũng mang châu sai, chỉ có châm bạc đơn giản.

      Từ Mậu Tu dời tầm mắt khỏi cây châm.

      "Muội muội tuổi còn , mặc bộ này rất đẹp!" Từ Chày Gỗ lại ở bên , "Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt, hằng ngày đều mặc bộ trùm kín nhìn lạnh như băng, người khác nhìn vào đều có chút sợ hãi."

      Phạm Giang Lâm vội trừng cái.

      "Đừng lung tung, muội muội mặc cái gì nhìn cũng đẹp." quát.

      Tỳ nữ cười dài nhìn xiêm y Trình Kiều Nương.

      "Đây là bộ đồ phu nhân Trần gia mới tặng." Nàng , vừa nhìn Từ Mậu Tu, "Phải cảm ơn Tam Công tử mang về."

      Từ Mậu Tu mỉm cười biết cái gì, đành lời nào.

      Trình Kiều Nương muốn vào trong phòng ngồi xuống, tỳ nữ tự chuẩn bị cơm.

      Từ Mậu Tu chần chờ chút, đứng ở dưới hành lang.

      "Tam ca ca." Trình Kiều Nương mở miệng kêu.

      Từ Mậu Tu vội xoay người.

      "Các huynh nếm qua rồi?" Trình Kiều Nương hỏi.

      "Nếm qua rồi nếm qua rồi." Từ Mậu Tu mỉm cười .

      "Tốt lắm, ta có chuyện này, phải nhờ ca ca hỗ trợ." Trình Kiều Nương .

      Ánh mắt Từ Mậu Tu nghiêm túc lại, nhìn nữ tử ngồi ngay ngắn trong phòng.

      Tuy rằng mặc khác xưa, nhưng nhìn qua, lại như trước nhìn tới xiêm y diễm lệ người nàng, làm người chú ý vẫn là khuôn mặt đờ đẫn này.

      Cho dù mặc kín mít khí thế vẫn như trước.
      Last edited: 30/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :