Ô Dạ Đề - Đâu Đâu Ma (Chương 9/1oo) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      Chương 7: Ân nghĩa

      Tác giả: Đâu Đâu Ma

      Người edit: Ngọc Giao


      Cảnh Từ thấy tức ngực, nặn nổi nụ cười:

      "Đệ trở về trước , ta phải uống thuốc rồi."

      Cảnh Ngạn giúp đỡ nàng bước xuống noãn tháp, để Bán Hạ hầu hạ mang hài, chỉnh sửa lại vạt áo, :

      " , gia cũng lười đôi co mãi. Có điều phu nhân căn dặn ta với ngươi, cuối tháng sau là sinh thần của lão thái thái, bảo ngươi về phủ ở mấy ngày."

      Cảnh Từ gật đầu:

      "Biết rồi, sau khi bẩm với Thái hậu ta trở về. Đệ mình đường phải cẩn thận, điện hạ vừa đến chỗ Hoàng hậu, đệ hãy trở về phủ , mấy hôm nay bớt chạy vào cung, chuyện nhà của Điện hạ đệ cũng bớt chộn rộn, ngậm chặt miệng, mọi việc cẩn thận."

      Cảnh Ngạn kiên nhẫn :

      "Biết rồi, biết rồi, cứ lắm điều dài dòng như lão thái bà vậy. Ta đây, Bạch Tô và Bán Hạ, hai vị tỷ tỷ bảo trọng."

      "Nô tỳ tiễn Tam thiếu gia." Bán Hạ che miệng cười trộm, theo ra ngoài.

      Mắt thấy người kia , Cảnh Từ liền sai Bạch Tô:

      " gọi Nhẫn Đông vào bẩm lại."

      "Dạ, nô tỳ tuân lệnh."

      Chốc sau, Nhẫn Đông vén rèm cửa bước vào, Cảnh Từ hỏi:

      "Ngày đó Bán Hạ ở ngoài ngăn lại Tào Đắc Ý, muội thay xiêm y cho hình nộm, ta nhớ rằng căn dặn muội, dùng gấm Bình Văn, chất vải kia dù bình thường, nhưng mấy năm nay Giang Nam tiến cống rất ít, chỉ có Xuân Hòa cung còn lại vài thước, sao lại thành gấm Vân Lăng? Vật đó chính tay muội chôn xuống đất lại, có ai đó nhìn thấy ?"

      Nhẫn Đông nhíu mày suy nghĩ chút, lắc đầu thưa:

      "Chuyện xảy ra đột ngột, nô tỳ trong lòng dù cuống, nhưng nửa điểm cũng dám sơ ý. Áo ngoài là may dựa vào nguyên mẫu, tay nghề thêu của nô tỳ dám ngoa, nhưng Quận chúa cũng , nếu phải là người cố ý, ai có thể nhìn ra là khác nhau? Có người của Đông Xưởng trông coi, kẻ nào lại cả gan, dám giở trò vật này chứ?"

      "Lúc ấy là Tào Đắc Ý dẫn người đến, cha nuôi của gã là Tào Thuần là Đề đốc Đông Xưởng, Tào Thuần theo thánh giá Thang Tuyền sơn, Tào Đắc Ý lại theo Dụ Uyển Dung tra xét các cung, lại cung nữ cũng là do Đông Xưởng trông coi ... Muội có hỏi thăm chưa, vu cổ ở Xuân Hòa cung trước tiên là như thế nào mà phát ra?"

      Nhẫn Đông đáp:

      "Nghe Bán Hạ bảo, là do Tề vương bị sốt mãi thấy giảm, Qúy phi nương nương mới sai Tào Đắc Ý tìm đại phu "có thể chữa dứt bệnh", đại phu vào ngày mùng hai, tối hôm đó chúng ta bị người ta niêm phong viện."

      "Lại là Đông Xưởng." Nàng cong cong môi, khóe miệng đều là ý giễu cợt, "Từ đầu đến cuối đều là người của Đông Xưởng xui Qúy phi nương nương gây sóng gió, với y lại chẳng có dính líu chút nào. A... Nhẫn Đông à, chúng ta tự cho rằng mình thông minh rồi, người ta sớm nghĩ kỹ chiêu sau, lại còn muốn kéo Tam tỷ tỷ của ta vào, nước càng đục, càng dễ được lợi."

      "Vậy ... Vị kia chẳng lẽ sợ Dụ quý phi nếu tỉnh táo lại ..."

      "Hừ, Đề đốc Tây Hán, cũng phải là nô tài nàng giẫm dưới chân, sao có thể xử là xử." Nàng đưa tay đẩy ra cửa số, hành lang uốn khúc bên ngoài có treo con vẹt trắng, nó cong cong mỏ chải bộ lông trắng, thi thoảng gật gù đắc ý kêu lên, "Sống lâu trăm tuổi, sống lâu trăm tuổi".

      vở kịch náo nhiệt đặc sắc, kết cục chỉ là tiếng thở dài:

      "Hán công đại nhân bản lĩnh lớn vô cùng mà, tới lượt ta và muội lo lắng. Các người mấy hôm nay hãy chuẩn bị, thu xếp những trang phục tùy thân, đợi ta tham kiến Thái hậu rồi trở về phủ."

      Nhẫn Đông khom người mang hài cho Cảnh Từ, đỡ nàng dậy, thở dài than:

      "Về phần trong phủ, haiz ... Nghe Lão thái thái tìm mối hôn khác cho Tứ nương, Tứ nương vẫn là ... vừa ý lắm ..."

      "Ồ, lại sắp trách ta. Ta cũng muốn , ai nấy đều phiền phức cả."

      "Như vậy sao được, phủ Quốc công là nhà của Quận chúa mà."

      _______

      Trong Xuân Hòa cung, Dụ Uyển Dung rốt cục khóc mệt, cốc trà, bình trà bị đập nát đầy phòng, đất đều là mảnh vỡ, cả chỗ để đặt chân cũng có. Tào Đắc Ý xoay xoay lại mới tìm được nơi có thể quỳ xuống, dập đầu bình bịch bình bịch, nếu cứ dập đầu mãi như thế chắc thành kẻ ngốc mất. Kỳ thực gã cũng cần phải làm thế, thứ nhất, gã phải nô tài của Xuân Hòa cung, Thái hậu xử lý Dụ Uyển Dung, cũng chả dính dáng gì tới gã, thứ hai, Dụ Uyển Dung dù chưa bị tước phong hào, nhưng mất quyền lực, Tề vương năm sau phải làm phiên vương, Thánh thượng bảo nàng ta đóng cửa tự ngẫm, lại kỳ hạn, rất nhiều người cứ thế mà tự ngẫm đến đầu bạc, trước khi chết cũng chẳng thể trở mình, có điều ... Gã đảo tròng mắt liếc về phía Lục Yên đứng bên lên tiếng, Dụ quý phi có y, đứng là đóng cửa tự ngẫm, cho dù bị nhốt vào lãnh cung cũng có thể có ngày lại đắc sủng.

      Vẫn là nên lời ngon miệng ngọt cầu xin tha thứ, để tránh cho sau này khó mà đối diện.

      "Nô tỳ có tội, nô tỳ đáng chết, nương nương hãy đánh chết nô tỳ , nô tỳ làm việc bất lực hại nương nương chịu khổ, nô tỳ sống còn có ích gì, sớm chết cho rồi ..." Gã vung tay lên, cả hai tay tát mình chát chát, vả đến răng cũng rụng ra cái, ứa máu, lại khóc, tiếp tục tự tát, dù sao vẫn tốt hơn bị ném ra ngoài phạt đánh.

      "Ngươi cút! Đừng tới Xuân Hòa cung nịnh nọt bản cung nữa, cũng đừng nghĩ đến nhờ vào bản cung mà tiếp nhận chức quan của cha nuôi ngươi nữa!" Tay nàng chỉ vào cửa lớn, khuôn mặt méo mó, tựa như ma nữ, "Cút! Đồ hạ tiện, cút ra khỏi Xuân Hòa cung ngay!"

      Tựa hồ phát Lục Yên đứng bên im lặng , nàng chụp lấy cái lư hương thờ Bồ Tát đài cao ném vào đầu y:

      "Ngươi nhìn cái gì? Đồ vô dụng, bản cung đổ rồi, ngươi mau đu bám cành cao khác ? Đồ đê tiện thấy lợi quên nghĩa, đừng tưởng rằng bản cung biết trong đầu ngươi gảy cái bàn tính gì, thế nào, người tính bán mạng cho Hoàng hậu, hay là muốn bò lên giường rồng bán mông hả?" Qủa là hồ đồ rồi, nàng từ sau năm Càn Nguyên thứ hai được sủng ái, đừng bị lật đổ, cho dù ngã cái, Lục Yên cũng có thể cho nàng bàn đạp để đứng lên, nàng chưa từng bị oan khuất lớn như thế, vốn cũng chẳng phải xuất thân từ nhà tốt lành gì, tức giận lên miệng liền ngại ngần chi, lời thô tục đến đâu cũng dám .

      Nào ngờ Lục Yên cũng trốn tránh, cứ thế mà đỡ cái lư hương mạ vàng ấy, tro xám trong lư hương dính đầy máu, từ thái dương chảy đến đuôi mắt, nhuộm đỏ sẫm đôi mắt.

      Tào Đắc Ý đất bị dọa đến hoàng sợ ngã xuống, vội hô "Nô tỳ cáo lui", bò dậy túm áo chạy .

      Lục Yên vẫn lặng im như tượng ngọc, máu mặt cũng đưa tay lau cái!

      Dụ Uyển Dung rốt cục cũng mệt mỏi, nức nở tiếng ngã xuống giường, khóc rưng rức:

      "Là ta phải, ta nên nghe lời Tào Đắc Ý xúi giục, lại càng nên nghi ngờ ngươi. Nếu là sớm nghe lời ngươi , phanh phui chuyện này, làm sao đến nỗi như bây giờ ..."

      Nàng quệt nước mắt, để lộ khuôn mặt trắng bệch, vươn tay về phía y, móng tay rất dài tựa lưỡi dao sắc, ánh lên luồng sáng lạnh:

      "Ngươi giận ta rồi sao?"

      Khóe môi khẽ nhếch, y chắp tay :

      "Vi thần người dơ bẩn, e là làm ô uế tay của nương nương."

      Nàng liền nhíu mày, óan giận :

      "Bản cung bảo ngươi tới đây!"

      Y liền tiến lên, vươn tay, để nàng nắm lấy, móng tay chạm hoa văn chìm cắt vào da của y, lạnh lẽo vô cùng.

      "Ta hiểu, đời này chỉ có ngươi tốt với ta, toàn tâm toàn ý đối tốt với ta. Nếu có ngươi, bản cung vẫn còn là Dụ thường tại ở Duyên Hi cung, ngây người giữ lấy lò tàn hương, đến chết cũng gặp được Hoàng thượng."

      Lục Yên cúi đầu, nhìn nàng ôm lấy thắt lưng y, nhào tới trước người y. Y đưa tay vuốt vuốt búi tóc rối tung đỉnh đầu nàng, thấp giọng :

      "Tất cả đều là phúc của nương nương, số trời như thế. Thần chỉ là kẻ mạng thấp hèn như kiến, thể gánh nổi lời này của nương nương."

      Nàng ngẩng mặt lên, nhìn y, trong mắt là mờ mịt mê mang, nào còn có phong phạm của Qúy phi nương nương.

      "Lục Yên, ngươi giúp ta , ngươi giúp ta ... Ta muốn Toại nhi đến phủ Thiểm An, cũng muốn cả đời bị giam giữ ở cung Xuân Hòa ..." đến đây, nàng nghẹn ngào, giọng đứt quãng, đáng thương vô cùng.

      "Nương nương yên tâm, thần ... nhất định dốc lòng dốc sức giúp đỡ nương nương ..." Y khẽ vuốt mặt nàng, hai làn môi mỏng khép mở, chậm rãi bên tai nàng.

      Y tựa như ma túy, có độc, nhưng lại gây nghiện, muốn ngừng mà được.

      Ngày tháng trôi qua, trong cung cũng yên tĩnh đoạn thời gian. Dụ Uyển Dung tựa hồ rút được kinh nghiệm, ngoan ngoãn ở Xuân Hòa cung, khóc lóc nữa, Tào Đắc Ý bị mắng đuổi ra ngoài, nhưng thấy nàng trở mặt với Lục Yên, trái lại vẫn hòa thuận vui vẻ như thường ngày, theo Cảnh Từ là "như keo như sơn".

      Cuối tháng, bệnh ho của Cảnh Từ cũng đỡ nhiều, nàng rửa mặt chải đầu cho chỉnh tề, sau đó đến cung Từ Ninh tham kiến Thái hậu. Mẫu thân của nàng là Vĩnh Gia công chúa với đương kim hoàng thượng đều do Thái hậu sinh hạ, nhưng mẫu thân bạc mệnh, sau khi sinh con thân thể suy nhược, dưỡng bệnh tới hai tháng buông tay lìa đời, Thái hậu thương xót nàng số khổ, từ đón vào cung, nàng liền ở cạnh bên Từ Ninh cung, Cảnh Ngạn lên bảy cũng làm thư đồng cho Thái tử, ngày ngày theo Thái tử làm càn làm quấy khắp kinh thành.

      Thái hậu vừa thấy nàng, liền ôm "miếng thịt trong tim" vào lòng, nhìn khuôn mặt xíu gầy rộp , đau lòng lại mắng Dụ Uyển Dung trận, thuốc bổ thưởng cho đống, lại hỏi nàng thiếu cái gì, muốn ăn món nào, nhất định phải tẩm bổ cho tốt. Cảnh Từ ban ngày mệt rũ, tinh thần rã rời, gắng gượng giả vờ vui vẻ, cố chống đỡ :

      "Con vốn thấy trời trở lạnh, muốn chọn cái mẫu hoa mới đẹp đẽ để thêu, làm đôi tất chân mềm mại hiếu kính cho Thái hậu, nào ngờ vừa bệnh cái làm trễ nãi, khi về con làm cố làm để bù lại."

      "Ai gia biết con là đứa bé hiếu thuận, sau này những chuyện phí sức thế này cứ để cung nữ làm , lỡ như hư mất đôi mắt ai gia lại phải đau lòng nữa."

      "Các ca ca, tỷ tỷ cũng rất hiếu thảo, con phải nghĩ cả nửa ngày mới nghĩ ra được làm tất chân, thứ nhất là vật bên người Thái hậu, tất nhiên phải cẩn thận, thứ hai cũng là đơn giản hơn chút, Thái hậu biết mà, Cảnh Từ chân tay vụng về, dám so tay nghề với các tỷ tỷ."

      "Thứ tốt ai cũng có thể làm được, đáng quý chính là tấm lòng này của con." Qúy thái hậu trông từ ái, đối với các nương nhà họ Cảnh cũng tốt vô cùng, nhưng nếu trong nhà có bá phụ trấn giữ Tây Nam, e rằng khó có được vinh hạnh đặc biệt này.

      "Hai mươi chín tháng sau có phải là sinh thần của lão thái thái trong phủ các con?"

      Cảnh Từ lấy lại tinh thần, cười :

      "Phải ạ, chính là hai mươi chín tháng sau. Có điều lão thái thái căn dặn, được làm lớn, chỉ mời những người thân quen, cùng ngồi lại trò chuyện là được. Nhưng mà Cảnh Từ muốn xin ý chỉ của Thái hậu nương nương, sinh thần của tổ mẫu, Cảnh Từ phải về phủ kề bên người mới phải."

      "Cũng được." Qúy thái hậu , "Mấy năm nay con đều ở trong cung bầu bạn với ai gia, nên về bên cạnh của lão thái thái các con tận hiếu."

      Cảnh Từ mặc dù vô cùng muốn về nhà, thế nhưng quy củ vậy. Thi thoảng làm càn lần sao, lại thể có chút sai sót nào về mặt hiếu đạo.

      Nàng chỉ dám làm càn trong khi có thể.

      Hết chương 7.

      @Giao lảm nhảm: Hôm nay làm trọn nguyên chương để bù lại tuần trước. ^^

      Xì poi trước chương sau: Chương 8: Sinh tình

      Chương sau bé Từ biết chuyện bạn Yên bị bà Qúy phi ném lư hương vào trán chảy máu, bé xót lòng xót dạ, tức giận đùng đùng đòi hỏi tội nha. Chuẩn bị JQ ngập mặt rồi. :v
      Last edited: 21/7/16
      Cain, nhimxu, Hale2053 others thích bài này.

    2. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      Chương 8: Tình chớm

      Tác giả: Đâu Đâu Ma

      Người edit: Ngọc Giao

      Đó là ngày gió ấm áp hiếm có, gió đêm nhu hòa đến độ khiến người ưa thích. Lục Yên hôm nay trở về tòa nhà ở thành Tây, tòa nhà này xây giữa phủ của Ân Thân hầu và Tĩnh Hải hầu, người là ngoại thích (1) vô công vô đức được phong hầu, kẻ là khai quốc công thần sa cơ bất đắc chí, ai ưa ai, cũng ai màng đoái hoài tới ai. Y chọn ở chỗ này, có lẽ bởi vì đây vốn là phủ viện của Dương Quốc Trinh - Đại học sĩ của Vũ điện, sau Dương gia bị khép tội, cả nhà bị xử chém, tịch thu tài sản, chỗ này cũng bị bỏ hoang nhiều năm ai lui tới. Ba năm trước đây, Hứa Hạnh - Thừa Tuyên Bố Chính sứ Giang Tây đem khế ước nhà đặt trong hộp quà lễ đưa tới tay y, lúc dọn đến ở tu sửa lại thành như hôm nay, đất Phúc Qũy làm đài, đá Tụ Quyền làm núi, nước Hoàn Đấu làm hồ, hư giao nhau, phảng phất tạo nên Giang Nam ở chốn kinh thành.

      (1) Ngoại thích: Họ hàng bên vợ của vua

      Vết thương thái dương (2) của y bôi thuốc, phai nhạt nhiều, còn rợn người như mấy hôm trước.

      (2) Thái dương: chỗ hai bên trán

      Xuân Sơn ở phía sau xõa tóc y ra từng chút , nhớ tới lễ vật chất cao đến nửa người trong khách sảnh, cẩn thận dò xét hỏi:

      "Nghĩa phụ, sinh thần năm nay tổ chức ạ?"

      Mười lăm tháng sau, là sinh thần hai mươi chín tuổi của Lục Yên, lại sớm đánh tiếng rằng thết yến đãi khách, đám quan lớn trong kinh thành muốn con đường Đề đốc Tây Xưởng này để thăng quan cuống cuồng đến vò đầu bứt tai, cách ngày mười lăm còn rất xa, lập tức vội vàng tặng lễ vật tới tận cửa, còn có vị ngoại quan mang tang ba năm dâng lên đôi ngựa gầy (3) Dương Châu để Xưởng công đại nhân tiêu khiển.

      (3) Ngựa gầy Dương Châu: Ý chỉ mỹ nhân, kỹ nữ

      Lục Yên :

      "Năm nay mùa màng tốt, các vị quý nhân trong cung cũng phải nghĩ mọi cách để tiết kiệm chi tiêu, ta đây chẳng tính là gì, còn tổ chức làm chi."

      Y thường như vậy, những chuyện xuất đầu lộ diện để cho Đông Xưởng làm, y ở giữa chờ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được.

      Xuân Sơn chần chừ:

      "Vậy ... Mấy vị nương trong viện kia có giữ lại hay ạ?"

      Lục Yên thản nhiên bảo:

      "Tào Đắc Ý chẳng phải rất thích mấy trò này sao? Chọn ngày tốt, đưa đến quý phủ của ."

      Xuân Sơn kinh ngạc:

      "Tào Đắc Ý? Cái gã ăn hại ấy ..."

      vốn cho rằng Lục Yên căn bản hề để mắt tới Tào Đắc Ý, hà cớ phải để gã ta được lợi.

      Lục Yên bảo:

      " đời vốn có ai là vô dụng, chỉ xem xem ngươi dùng có đúng chỗ hay thôi. Tào Đắc Ý sau này ắt cần dùng tới, hãy tạm giữ lại trước."

      Xuân Sơn nghĩ mãi mà , chỉ đành gật đầu vâng dạ, ngày mai làm.

      ________

      Mùng , người trong Bích Khê các nhân ngày nắng tốt, đem hòm rương ra ngoài thu dọn chỉn chu. Ý của Cảnh Từ là cần mang hết đồ , nàng ước chừng cũng ở lâu phải hồi cung rồi.

      Ngày đó nàng từ biệt Thái hậu, qua hành lang uốn khúc ngoài vườn mà ra khỏi cung Từ Ninh, đúng dịp gặp phải Lục Yên người vận y bào màu đỏ tía, đầu đội ô sa chạm hoa văn của triều quan từ phía đối điện tới. Độ chừng cách nàng hai mươi bước, y ngừng lại, khom lưng tránh sang bên. Cảnh Từ tiến lên trước mặt, y cúi đầu chỉ trông thấy chiếc váy mười nếp màu trắng dưới chân nàng, bên dưới chiếc váy trắng tinh khảm bạc, gió thổi qua, màu như ánh trăng, ngờ ánh trăng sáng vằng vặc này lại dừng ở trước mặt y, tựa như trăng sáng, chợt chiếu rọi khoảng u dưới tán cây.

      Nhìn nhau gì, nàng ức trong lòng, lại thể nổi giận vô cớ, chỉ đành miễn cưỡng nuốt vào bụng, trong dạ thầm , đời sao lại có kẻ thế này, chỉ nhìn thêm cái cũng thấy giận.

      Nàng toan cất bức , Bạch Tô với Xuân Sơn đều thở phào hơi, nào ngờ nàng mới bước bước về phía trước liền dừng lại, nhìn cái lưng khom sắp thành chiếc cầu bằng phẳng của Lục Yên, :

      "Ngươi ngẩng đầu lên."

      Y tựa hồ có mấy phần do dự, nhưng vẫn theo lời hơi ngẩng đầu, ánh mắt luôn cúi xuống đất như cũ, giữ nguyên tư thái kính cẩn.

      Cảnh Từ nhíu mi, tầm mắt dồn về phía vết sẹo thái dương của y, hỏi:

      "Đây là do ai làm?"

      Lục Yên khẽ than trong lòng, nhưng vẫn nhanh chậm đáp lời:

      "Là do vi thần gần đây đường bất cẩn, bị vấp ngã mà ra."

      Còn Cảnh Từ sao, trong ngực nàng vốn ỉ lửa giận, cách nào trút ra, câu giấu giếm này của y, như cho nàng que củi, ngọn lửa xèo tiếng cháy bùng lên, muốn đốt cháy cả cung Xuân Hòa.

      Nàng hôm nay mặc áo ngắn màu vàng nhạt viền hoa, váy trắng bên hông tung bay, búi tóc Xuất Vân cài trâm hồ điệp xanh biếc, khuyên tai đá Khổng Tước lấp lánh vành tai khéo léo mượt mà, xa xa mà ngắm chính là vị mỹ nhân như tranh, lời thốt khỏi miệng lại khiến người kinh sợ:

      "Ta thấy nàng ta chán sống rồi phải ! Bạch Tô, lấy roi của ta ra đây!"

      Nàng giậm chân cái, liền muốn chạy đến Xuân Hòa cung tiêu điều quạnh quẽ ở phía Tây, tìm Dụ Uyển Dung mỗi ngày khóc lóc ba lần kia để tính số, giọng hung hãn, cộng với đôi môi đỏ au, lại lộ ra mấy phần ngây thơ của nữ nhi.

      Thấy nàng liều mạng muốn , Lục Yên cũng quên hết lễ tiết, vươn tay nắm lấy cánh tay nàng. Cảnh Từ quay đầu lại, nổi giận đùng đùng trừng y:

      "Ngươi buông ra!"

      Lục Yên lời khẩn thiết:

      "Thần chỉ là kẻ hèn mọn, đáng để Quận chúa làm thế."

      Cảnh Từ hất tay y ra, vẻ mặt thể tin được nhìn y, nàng thậm chí còn mình tức giận cái gì, y bằng lòng để cho Dụ Uyển Dung chà đạp đó là y đáng khinh, y đáng đời, liên quan gì đến nàng? thể nghĩ , hoặc giả, nhìn thấy nhưng muốn thừa nhận, nàng thẹn quá thành giận, liền miệng mồm cố kỵ gì:

      "Ngươi cho dù là chó, cũng là chó của ta, Dụ Uyển Dung đánh chó nhìn mặt chủ, chính là muốn chết!"

      Bàn tay nắm lấy tay nàng của Lục Yên dừng chút trong trung, lại chầm chậm thu về bên người, sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo, ai đoán được dưới khuôn mặt trắng xanh này là ác quỷ hay thần phật. Chỉ thấy y tự giễu nhếch lên khóe môi, lại vẫn có thể nặn ra nụ cười.

      "Quận chúa quý nhân hay quên, con chó là vi thần đây, từ sáu năm trước nhận Xuân Hòa cung làm chủ. Quận chúa vì con chó biết nghe lời mà xung đột với Xuân Hòa cung, đáng đâu."

      Nàng tự biết lỡ lời, nhưng lại chịu thừa nhận, vẫn gắng gượng duy trì khí phách:

      "Chuyện của ta cần ngươi chỉ tay năm ngón, ta muốn xem xem, con chó trông cửa của Xuân Hòa cung như ngươi, hôm nay phải chăng muốn thay đổi tính tình, thay chủ ngươi ngăn ta lại để biểu lộ lòng trung thành !"

      Bạch Tô ở bên cạnh cuống đến đầu đẫm mồ hôi, lo cản Cảnh Từ lại:

      "Quận chúa, như vậy được đâu, chúng ta hôm nay phải xuất cung, nếu làm trễ nãi giờ giấc là xong."

      Mắt thấy ở cuối hành lang phảng phất có tiếng người cười cười truyền đến, Cảnh Từ vẫn chịu tránh đường như cũ, đứng giằng co giữa lối . Lục Yên tiếng "Quận chúa thứ tội", liền kéo nàng ra gian phòng ở tây sương, lại cạch tiếng đóng cửa lại, chỉ để lại Bạch Tô với Xuân Sơn đứng nhìn nhau hành lang.

      Cảnh Từ còn nổi tính trẻ con, vừa vào cửa liền ngừng đẩy y ra:

      "Ngươi buông tay! Lục Yên, ngươi to gan, dám ngăn cản ta!"

      Y thở dài, trầm mặc mà bất đắc dĩ nhìn nàng, tựa như lúc bé:

      "Quận chúa hà cớ phải ..."

      "Ta chính là tùy hứng, chính là kiêu căng, chính là đạo lí, ta vốn chính là ỷ vào cưng chiều của Thái hậu mà hoành hành khắp kinh thành sợ ai, thế nào, các hạ là ai đây? Lại dám xen vào chuyện của bản quận chúa." Nàng tuôn ra tràng như đổ đậu, xong, thở phì phò phát ra cơn giận với y, hề kiêng nể gì.

      Lục Yên bảo:

      "Vi thần ban sai thành, bị chủ tử trách phạt, vốn chính là lẽ thường mà thôi. Vi thần thân phận thấp kém, Quận chúa cần vì vậy mà tức giận, đáng đâu."

      Lại là ba chữ " dáng đâu", y tự đem mình giẫm dưới đất, thấp hèn đến đáng đồng, nàng bảo y là chó giữ nhà, y cũng chịu, nàng y hạ tiện, y cũng chấp nhận. hạt đậu phụ sắt dầu thấm, nước rỉ, sớm cần thể diện với cái tôn nghiêm đáng hai, ba lượng tiền kia.

      Nàng quay đầu lại nhìn vết thương trán y, cái sẹo dài độ nửa ngón tay, mài kết lại bong ra quá nửa, để lộ thịt non hồng nhạt bên trong. khối ngọc Hòa Điền tuyệt mỹ, lại bị Dụ Uyển Dung làm ra dấu tì vết ... Qủa là phí của trời.

      "Ngươi nếu tự cam chịu thấp hèn, ta lại còn được gì nữa, xem như ta ăn no rỗi việc lo chuyện bao đồng !"

      Lục Yên cúi người, bái tạ cái, :

      "Được Quận chúa thương , vi thần mãi khắc ghi trong lòng ..."

      "Thương ? Qủa là buồn cười!" Tựa như bị giẫm vào chân đau, nàng đột nhiên cao giọng phản bác, "Ta là sớm vừa mắt Dụ Uyển Dung, vừa khéo có cơ hội, muốn cho nàng ta chịu chút khổ sở thôi. Làm sao ... Làm sao có cái thương gì kia chứ ..."

      Lục Yên bất đắc dĩ:

      "Vâng, là nô tài lỡ lời ..."

      "Thương gì chứ, ngươi bớt tự mình đa tình !" Giọng nàng cấp bách, vội vã phủ nhận. Lại vẫn chìm đắm trong hai cái từ mà nàng cho là vừa mờ ám vừa khoa trương, nàng ôm lấy đôi má nóng bừng ửng đỏ, lẩm bẩm mình, "Ngươi vốn chỉ là nô tỳ hầu hạ người khác thôi, ta lo cho ngươi làm gì, chẳng qua là thấy ngươi đáng thương ..."

      Nàng lại sờ vào đôi má nóng hổi của mình với mang tai đỏ ửng, tự nhủ:

      "Ta chắc chắn là bị bệnh rồi, chẳng biết ngươi hạ độc gì với ta mà lợi hại như vậy, khi tái phát lại nóng đến muốn thiêu cháy trí não ..."

      Lục Yên thấy nàng hai má ửng hồng, sợ nàng tái phát bệnh cũ, vươn tay dò xem trán nàng.

      Cảm giác mát lạnh như tơ xuyên qua vầng trán đầy đặn của nàng chảy xuống trái tim hoảng loạn đập thình thịch của nàng, đá Khổng Tước bên tai đong đưa mạnh, nàng ngẩng mặt lên nhìn y. Lục Yên ... Có lẽ thường ngày quen thấy dáng vẻ khom lưng cúi người của y, bấy giờ trông y phảng phất còn cao lớn hơn trong trí nhớ của nàng chút, cho dù nàng ngẩng đầu, cũng chỉ mới tới nhân trung (4) của y, hai bên cánh môi trước mắt dù mỏng, nhưng viên môi ngọc ở giữa lại khiến người lưu luyến. Mặt của y, thường luôn chút huyết sắc nào, trắng bệnh như ma quỷ, lại càng tôn lên đôi mắt sâu thẳm, đuôi mắt hẹp dài dần dần nổi lên nếp nhăn, mỗi khi y khẽ cười, chúng xướng lên tháng năm mịt mờ, biến ảo khôn lường (5).

      (4) Nhân trung: chỗ giữa mũi và miệng

      (5) Nguyên văn: Bạch vân thương cẩu. Trích từ bài "Khả thán" của Đỗ Phủ, trong đó có câu: "Thiên thượng phù vân như bạch y, Tư tu cải biến như thương cẩu". (Tạm dịch: trời mây trôi như áo trắng, Bỗng chốc lại hóa thành chó xanh) Ý chỉ thế khôn lường, khó liệu.


      Mà đôi mắt ấy, dịu dàng mà chăm chú, nốt lệ chí (6) dưới khóe mắt, tựa như giọt nước mắt xuống, viết lên tất thảy u sầu chốn nhân gian.

      (6) Lệ chí: Nốt ruồi son dưới khóe mắt, trông giống giọt lệ rơi xuống nên gọi là lệ chí

      Y nhìn nàng, nàng có mấy phần chật vậy, mấy phần ngượng ngùng, lại có mấy phần rung động khó nén. Phảng phất có người bóp lấy cổ, túm lấy tim, ngũ tạng lục phủ đều dồn lại chỗ, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của nàng càng lúc càng nhanh, càng đập càng gấp, tựa hồ sắp trôi tuột khỏi cổ rơi vào lòng bàn tay y.

      Nàng dường như nghe thấy tiếng chuông, đinh tiếng đập vào đỉnh đầu mình. Thoáng chốc tỉnh táo lại, nàng chợt đẩy y ra, cũng chẳng từ đâu mà có sức mạnh lớn như thế, tay đẩy y ngã dúi vào cửa, lưng va vào khung cửa gỗ phù điêu, tiếng động to đến mức Xuân Sơn nhảy dựng lên, sợ người trong phòng hai lời hợp ý liền động thủ với nhau, lại dám tùy tiện go cửa, chỉ đành dán sát vào cửa để nghe. Bên trong vang lên câu "Ta có bệnh, ngươi mới có bệnh!", cửa liền mở toang, lảo đảo ngã nhào vào cửa, trông thấy tà váy trắng viền vàng thoáng cái lướt qua, bỏ lại Bạch Tô chạy thẳng .

      Xuân Sơn vội lồm cồm đứng dậy, hỏi:

      "Nghĩa phụ, người sao chứ ạ?"

      Lục Yên tựa hồ cười cái, bảo:

      " thôi, Thái hậu chờ ta đến thưa chuyện."

      Xuân Sơn sầu muộn trong lòng, nào có ai bị đánh mà còn thầm vui mừng như thế chứ, quả là chọn đúng chủ mà thờ rồi, nghĩa phụ phải người bình thường, có thể làm những việc người khác thể làm, nhẫn nhịn chuyện người khác thể nhẫn nhịn.

      Mà bên này, Bạch Tô chạy hết hơi mới đuổi theo được Cảnh Từ, quan sát nàng từ xuống dưới, thấy gì khác lạ, lại nghe nàng giọng :

      "Bạch Tô, ta sợ là bệnh nặng rồi, phương thuốc của Qúy thái y còn phải cố mà uống tiếp."

      Hết chương 8.

      @Giao lảm nhảm: Chương này chú thích mệt quá. = Giao hận cực cái giọng văn của bà tác giả này, nó cứ mơ mơ hồ hồ, bay bay bướm bướm, văn văn thơ thơ, vậy còn tả cảnh tả người rối cả não. Để diễn tả cái đẹp lồng lộn lộng lẫy của Lục Yên, Giao bị bà ấy hành hạ bởi hàng tá hình ảnh so sánh từ trời rơi xuống. TT.TT
      Last edited: 3/8/16
      Cain, nhimxu, quỳnhpinky5 others thích bài này.

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      cuối cùng cũng xì ra tí jq lộ mà k cần @Giao soi nữa....đỡ thèm
      Ngọc Giao thích bài này.

    4. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Giao ko dc drop truyện á.... jq của tui
      Ngọc Giao thích bài này.

    5. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Giao ơi giao à

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :