1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25: Lão gia cực khổ
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Sau khi Triệu phu nhân , Tề Hoàn mới chậm rãi trở về thượng phòng, nàng suy nghĩ, Tề Chính Khuông rốt cuộc làm cái gì với Triệu đại nhân? Nàng nhớ Kiếp trước Tề Chính Khuông đối với Triệu Ngôn Ngọc cũng là tình thế bắt buộc, nhưng cuối cùng thành công đem người kéo đến trận doanh của thái tử, ra là ở Triệu Ngôn Ngọc, Tề Chính Khuông ra tay với Triệu đại nhân.

      Triệu Tri phủ mặc dù chỉ là Tri Phủ, nhưng tổ tiên Triệu gia từng theo Đại Chu Thái Tổ gia đánh thắng giang sơn, chỉ là qua nhiều thế hệ, Triệu gia sa sút, đến thế hệ Triệu đại nhân này, mới lần nữa xuất sĩ, Đương Kim Thánh Thượng còn từng trước mặt văn võ bá quan cả triều giao thành Cẩm Châu cho Triệu đại nhân là yên tâm nhất.

      Thành Cẩm Châu từ xưa tới nay đều là vùng giao tranh binh gia, Hoàng đế tin tưởng Triệu Tri phủ như vậy, phải tự nhiên là chỉ tin tưởng, Triệu Tri phủ tuy chỉ là quan văn, nhưng là xuất thân tướng môn, hơn nữa dẫn binh tuyệt đối thua kém các đại tướng quân khác trong triều.

      Đây cũng là nguyên nhân tại sao thái tử lại muốn nhanh chóng lôi kéo Triệu Tri phủ.

      Chỉ cần sư phụ vì chuyện này mà xa lánh họ, chỉ cần sư phụ nguyện ý chữa bệnh cho mẫu thân, bất kể Tề Chính Khuông muốn làm cái gì, cái nàng cùng mẫu thân có quan hệ.

      Đến thượng phòng, Tề Hoàn liền nhìn thấy Lục thị dựa vào giường cau mày trầm tư, nàng nhàng tới, ngồi xuống cái ghế gỗ ở bên cạnh, "Mẫu thân, sư phụ rồi, tâm tình người phải thoải mái, dưỡng tâm trước dưỡng bệnh, người lại quên những lời này, nếu để cho những người đó biết mấy câu này của bọn họ làm mẫu thân thành thế này, đây chẳng phải là tiện nghi cho họ sao?"

      Lục thị đặt tay Tề Hoàn đầu gối mình, giọng u lãnh , "Đạo lý này ta thế nào lại hiểu, ta kể cả có ý định tính toán người khác, người khác cũng tính toán đầu chúng ta."

      " như vậy, vậy vất vả lần suốt đời nhàn nhã sao?" Tề Hoàn nhàn nhạt , "Mẫu thân, Liên di nương căn bản đủ đáng sợ, người cần gì đặt nàng ở trong lòng, chỉ cần phụ thân làm chủ chuyện đáp ứng, nàng chẳng lẽ còn dám nghe lệnh? Coi như phụ thân niệm tình cũ với nàng, phải còn có gia gia sao?"

      Lão Thái Gia Tề gia vẫn rất coi trọng người con dâu Lục thị này, Liên di nương muốn lợi dụng Tề Chính Khuông sủng ái ở Tề gia làm mưa làm gió đó là thể.

      Lục thị cười cười, "Ta còn có coi trọng Liên Tuyết Tâm như vậy, chỉ là phụ thân ngươi mấy ngày nay ở bên ngoài, ta mặc dù hoàn toàn hiểu , nhưng có điều nghe thấy, ta là lo lắng. . . . . . Phụ thân ngươi vì thái tử làm rất nhiều chuyện, ngược lại liên lụy đến mình."

      Cuối cùng cũng chính là thế này mà trả giá đắt sao? Tề Hoàn ở trong lòng nghĩ, nếu như đời này nàng có thể thay đổi số mệnh, Tề gia này cùng thái tử dính líu chung chỗ, ít nhất người vô tội cũng bị dính líu nhận lấy cái chết.

      "Mẫu thân, bằng người khuyên phụ thân chút? Mặc dù củng cố ngôi vua, nhưng kết quả cuối cùng cũng ai biết, phụ thân nên đem tất cả tiền đánh cuộc đặt ở người." Tề Hoàn giọng .

      Lục thị nhàng gật đầu, "Lời này sai, chỉ là phụ thân con chưa chắc nghe ta khuyên, chỉ có thể hết sức thử chút."

      Tề Hoàn cũng cho rằng Tề Chính Khuông có thể nghe khuyên bảo, nàng biết Tề gia tương lai còn có bị thái tử liên lụy hay , nhưng nàng tin tưởng có số việc có thể thay đổi, chỉ là thời điểm chưa đến, nàng tạm thời cần làm cái gì.

      Hai mẹ con hàn huyên lát, Lục thị liền đuổi Tề Hoàn về, ngày mai phải đến học đường, nên sớm chuẩn bị mới đúng.

      Lúc muộn, Tề Chính Khuông hiếm khi vào nội viện, muốn dùng bữa cùng Lục thị.

      Đây là cơ hội, Lục thị lên tinh thần phân phó nha hoàn chuẩn bị bữa tối, trong lòng suy nghĩ thử dò xét thế nào.

      "Lão gia mấy ngày nay luôn ở bên ngoài bôn ba, nghĩ đến tất nhiên khổ cực, lão gia nên chú ý tới thân thể." Lục thị ngồi xuống bên cạnh Tề Chính Khuông, tự mình rót cho ly trà.

      Tề Chính Khuông vẫn như cũ nhìn thê tử xinh đẹp dịu dàng, mỉm cười , "Chưa tới khổ cực, đều là làm việc vì Điện hạ, cực khổ nữa cũng đáng."

      "Lão gia đến Cẩm Châu cũng hảo hảo nghỉ ngơi, nếu là Điện hạ biết, nhất định phải người mấy câu, người chính là phụ tá đắc lực của Điện hạ, Điện hạ thế nào lại đau lòng cho ngươi?" Lục thị liếc cái, cười .

      Tề Chính Khuông nở nụ cười ha ha, ngay sau đó biết nhớ tới cái gì, nụ cười khẽ thu lại, hừ , " ra khác gì lắm, chỉ là có mấy tên cứng đầu nghe khuyên bảo."

      Trong triều cũng phải là chỉ có mình thái tử đắc thế, mẫu phi của Tứ hoàng tử là sủng phi của Thánh thượng, trong triều ít đại thần đứng ở phe Tứ hoàng tử, chẳng lẽ người ở thành Cẩm Châu bị Tứ hoàng tử thu mua sao? Lời này Lục thị chỉ nghĩ ở trong lòng, ra, "Còn có ai có thể để cho lão gia mất hứng sao?"

      " những chuyện thú vị này nữa." Tề Chính Khuông phất phất tay, giống như muốn đem những người đó vung từ trong đầu ra, "Mấy ngày nay ta cùng Nhữ Nam Hầu ở chung, đối phương như tính muốn cùng Tề gia chúng ta kết thân, nàng cảm thấy thế nào? Ta thấy Nhữ Nam Hầu Thế tử, dáng dấp tuấn tú lịch , xứng với nữ nhi của chúng ta."

      Lục thị trong lòng giật mình, oán hận nghĩ, nam nhân này quả nhiên là muốn hy sinh A Hoàn, trong lòng nàng tuy tức giận, mặt nụ cười thay đổi, "Nhữ Nam Hầu mặc dù là gia tộc hạng nhất, nhưng miễn cưỡng cũng xứng với Tề gia."

      "Ngươi phản đối là tốt rồi, vậy ta có thể cho câu trả lời chắc chắn rồi." Tề Chính Khuông rất hài lòng với hành động của Lục thị.

      "Nữ nhi có thể có nhân duyên tốt thiếp làm sao lại phản đối, lúc trước vào cung, Quý Phi nương nương còn hỏi, trong nhà trừ A Hoàn, còn có hai tiểu thư đến lúc nên hỏi chuyện cưới xin, A Hoàn có Quý Phi nương nương thay nàng làm chủ, thiếp cần lo cái gì, nhưng Như nhi cùng Văn nhi mặc dù phải thiếp sinh ra, nhưng cũng là nữ nhi của thiếp, thiếp có thể nhớ ở trong lòng sao?" Lục thị cười .

      Tề Chính Khuông sửng sốt chút, "Nàng cái gì? Quý Phi nương nương làm chủ hôn cho A Hoàn?"

      "Đúng vậy a, chuyện này thiếp phải đề cập với lão gia người rồi sao?" Lục thị nghi ngờ nhìn Tề Chính Khuông, ban đầu ở kinh đô nàng vào cung, Quý Phi nương nương cũng nhắc qua hôn của A Hoàn, nhưng nàng lấy lý do A Hoàn tuổi còn , hôm nay lại có thể lấy cớ này.

      Lục quý phi là đường tỷ muội của Lục thị, rất được hoàng thượng tin tưởng sủng ái, dưới gối chỉ có đứa con bảy tuổi, đủ để thành uy hiếp cho thái tử, ngược lại có thể trở thành trợ lực, Tề Chính Khuông còn muốn lợi dụng quan hệ của thê tử lôi kéo Lục quý phi.

      "Ta đáp ứng Nhữ Nam Hầu, đem chính nữ của Tề gia cho Ngô thế tử, như vậy, ta chẳng phải là thất tín với người?" Tề Chính Khuông nhíu mày, phiền não lại trong phòng.

      Lục thị mặt kinh ngạc, "Này. . . . . . Điều này làm sao bây giờ? Nếu thiếp trở về với Lục quý phi tiếng, nhã nhặn từ chối ý tốt của nàng?"

      " thể" Tề Chính Khuông lập tức phản đối, Lục quý phi so với Nhữ Nam Hầu, cái nào quan trọng hơn, Tề Chính Khuông trong lòng biết , "Lục quý phi coi trọng A Hoàn, là phúc khí của A Hoàn, chúng ta nếu cự tuyệt ý tốt của Lục quý phi, ngược lại là hay.”

      Lục thị nhìn Tề Chính Khuông, ở trong lòng cười khổ, câu đều , muốn chờ .

      "Phải suy nghĩ biện pháp mới được" Tề Chính Khuông lầm bầm lầu bầu, cũng muốn đắc tội hai bên.

      "Lão gia, người phải còn có nữ nhi khác sao?" Thấy Tề Chính Khuông chỉ lo lại, chút nào nghĩ đến trọng điểm, Lục thị nhịn được mở miệng.

      "Nhưng ta đáp ứng Nhữ Nam Hầu, gả nữ nhi của chính thê cho Thế tử. . . . . ." Tề Chính Khuông tức giận .

      "Vậy liền đem Như nhi qua thiếp danh hạ, nàng cũng phải là Nhị tiểu thư con chính thê sao?" Lục thị .

      Tề Chính Khuông ngẩn ra, nhíu mày rơi vào trầm tư.
      tart_trung, susu, Aliren14 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26: học
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà


      Cho Tề Như qua Lục thị danh hạ, vậy trở thành chính nữ dòng chính danh chánh ngôn thuận rồi, bất kể đối với , hay đối với cả Tề gia mà , đều vô cùng có lợi .

      mặc dù thể quản tất cả các chuyện, nhưng biết Lục thị cùng Tuyết Tâm quan hệ cũng hòa hợp như thấy ở bên ngoài, biết Lục thị là phu nhân hiền huệ lòng dạ rộng lớn dịu dàng, nhưng đại độ muốn đem nữ nhi của Tuyết Tâm qua danh hạ như vậy, đúng là có điểm ngoài dự liệu.

      "Cho Như nhi qua nàng danh hạ?" lại lần nữa xác định hỏi lại.

      Lục thị kéo tay Tề Chính Khuông ngồi trở lại, "Lão gia, chuyện này thiếp chỉ suy nghĩ, Như nhi là hài tử rất khéo léo, thiếp hiểu người thương nàng, nàng là nữ nhi của người, chẳng lẽ phải là nữ nhi của thiếp sao? Thiếp dĩ nhiên cũng hi vọng nàng có nhân duyên tốt, chỉ là. . . . . . Chuyện như vậy biết Liên di nương có nguyện ý hay ."

      Tề Chính Khuông lúc này hoàn toàn bị thuyết phục, cho rằng Lục thị thông tình đạt lý hiểu được suy nghĩ của , thế nào còn có thể hoài nghi mục đích của nàng, "Chuyện như vậy tới phiên nàng ta có nguyện ý hay , nếu hôn của A Hoàn có Quý Phi nương nương, ta lại thể thất tín Nhữ Nam Hầu, vậy cũng chỉ có quyết định như vậy thôi."

      "Lão gia đồng ý là được, vậy ta viết thư về, cùng Liên di nương tiếng, sau đó xin phụ thân chủ trì thay, như vậy, người có thể đáp ứng Nhữ Nam Hầu hôn này rồi?" Lục thị dịu dàng hỏi, trong lòng lại nghĩ, quả nhiên Liên Tuyết Tâm căn bản cùng lão gia nhắc tới chuyện này, may là nàng thẳng ra.

      "Tốt, nàng an bài, ta cũng viết thêm cho phụ thân phong thư, giao phó ràng chút." Tề Chính Khuông mỉm cười gật đầu.

      Lục thị cười đáp phải, tự mình hầu hạ Tề Chính Khuông dùng bữa.

      Tề Chính Khuông tâm tình tốt, sau khi dùng qua bữa tối, cũng chuyện cùng Đường tiên sinh, mà ở lại thượng phòng chuyện cùng Lục thị, buổi tối tự nhiên nghỉ ở nơi này.

      Suốt đêm chuyện, lược qua.

      Hôm sau, Tề Hoàn thời điểm liền thức dậy, sau khi rửa mặt, Ngân Hạnh bưng đồ ăn sáng vào.

      Hôm nay nàng muốn nữ tử học đường, đối với cái nữ tử học đường nàng chỉ nghe qua, chưa từng tiếp xúc, chỉ biết là danh tiếng tệ, chưa tới hai ba năm, có thể trở thành nữ tử học đường có danh vọng nhất Đại Chu triều, phàm là tiểu thư từ nữ tử học đường ở Cẩm Châu, cơ hồ đều nàng dâu các thế gia muốn.

      Cho dù là như vậy, Tề Hoàn vẫn như cũ có mưu cầu danh lợi học quá lớn.

      Muốn thượng phòng thỉnh an Lục thị, đến xa nhà ngoài, nghe Tề Chính Khuông ngày hôm qua ở lại chỗ này, hôm nay chưa dậy, Tề Hoàn nghe vậy, đành phải thôi, mang theo Trầm Hương thẳng tới học đường.

      Tề gia biệt viện ở Vinh An phố phía tây thành, chừng hai bên đều là nhà của quan lại quyền quý, mà nữ tử học đường lại ở chân núi Nam Diện Đào Hoa trong thành, từ Vinh An phố đến Đào Hoa sơn phải mất gần nửa canh giờ, thừa lúc thời gian rảnh rỗi này, Tề Hoàn lại lấy quyển sách châm cứu ra, mặc dù nội dung ghi tạc trong đầu, nhưng nàng chính là bỏ xuống được.

      Xe ngựa lộc cộc về phía trước, Trầm Hương quay đầu lại nhìn Tề Hoàn cái, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, biết nhớ ra cái gì đó, khóe mắt hơi ướt.

      Đắm chìm trong sách, Tề Hoàn quên mất thời gian trôi qua, biết qua bao lâu, liền nghe Trầm Hương giọng , "Tiểu thư, đến học đường rồi."

      Tề Hoàn cầm sách trong tay bỏ vào cái hộp trong xe ngựa, sửa sang lại tóc mai cùng tà áo, mới mở màn xe, đạp ghế xuống xe.

      Ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là khí thế hào hùng trang nghiêm của đại môn thư viện, biển của cửa là dòng chữ to sơn vàng đầy sức sống khí thế, Vân Lộc thư viện.

      Nữ tử học đường ở góc trong Vân Lộc thư viện.

      Trầm Hương trước kia theo Tạ Thục Tĩnh tới học đường, cho nên biết đường, Tề Hoàn để nàng dẫn mình tới nữ tử học đường.

      Xuyên qua vườn hoa coi là , trong vườn hoa còn có hồ trong suốt, bên hồ là hàng liễu rủ, bên kia còn là rừng cây , trong rừng mơ hồ nhìn thấy có băng đá, chắc là cho đệ tử trong thư viện dùng.

      Nữ tử học đường ở phía sau núi của thư viện, cách rừng hoa đào ở Đào Hoa sơn chỉ có quãng ngắn.

      "Ah, A Hoàn, ngươi cũng tới học đường học sao?" Vừa vào đại môn của học đường, liền nghe được đạo thanh quen thuộc ở trước mặt xa vang lên.

      Tề Hoàn nhìn sang, gặp được nhiều bóng dáng quen thuộc.

      Tạ Thục Tĩnh nghĩ tới nhìn thấy Tề Hoàn ở nữ tử học đường, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, vui mừng tới phía nàng.

      "Tạ tiểu thư." Tề Hoàn hướng về phía Tạ Thục Tĩnh nhàng gật đầu hỏi thăm, khóe mắt lại liếc Ngô doanh mang theo mấy khuê mật đến bên này.

      Sớm nên nghĩ tới, Tạ Thục Tĩnh cùng Ngô Doanh làm sao có thể tới nữ tử học đường đây? Tề Hoàn có chút nhức đầu, cảm thấy ngày sau sợ rằng có an tĩnh như vậy.

      "Tề tiểu thư, ngày hôm qua nghe Hàn phu nhân , ngươi hôm nay cũng đến học đường, liền cho ta hôm nay giới thiệu học đường này cho ngươi." Ngô Doanh mắt cũng nhìn Tạ Thục Tĩnh cái, tới trước mặt Tề Hoàn, ngẩng cao cằm nhìn nàng.

      Tề Hoàn cười nhạt, "Vậy làm phiền Ngô tiểu thư rồi."

      Tạ Thục Tĩnh phủi Ngô Doanh cái, cười với Tề Hoàn, "A Hoàn, vậy ta lát nữa đợi ngươi cùng học."

      "Ngươi thích chưa chắc Tề tiểu thư thích, tự mình đa tình." Ngô Doanh xem thường nhìn Tạ Thục Tĩnh, cảm thấy thái độ này với Tề Hoàn rất ghét.

      "Ngươi thế nào biết A Hoàn thích?" Tạ Thục Tĩnh tức giận cãi lại.

      Ngô Doanh cười lạnh tiếng, "Cùng ngươi nhiều lời vô ích, Tề tiểu thư, ta dẫn ngươi đến các nơi học đường chút "

      Tề Hoàn ước gì lúc này liền mau rời , Ngô Doanh cùng Tạ Thục Tĩnh mỗi lần cãi vã, cũng mang tới ít người vây xem, bị người khác chú mục chính là cảm giác tốt như vậy .

      Nữ tử học đường có tứ đại môn học phân thành nhạc khoa, lễ khoa, nghệ khoa, thư khoa, có bốn môn khác biệt, phu tử nơi này cũng cần mỗi đệ tử nhất định phải luyện biết bốn môn học, mà là do hứng thú của mình lựa chọn, thích học cái gì, phải học cái ấy.

      Ở chỗ này học, hoàn toàn có áp lực, Phu Tử cầu ngươi nhất định phải trong vòng thời gian quy định hoàn thành bài tập, chỉ cần có thể thông qua hai lần kì thi cuối kỳ năm, mà có thể thuận lợi tốt nghiệp từ học đường.

      Tề Hoàn vẫn là lần đầu tiên nghe phương thức học ở học đường, đây là từ chỗ có mới mẻ, cho tới bây giờ có thư viện nào có phương thức học như vậy.

      "Nam tử học đường ở bên kia đúng ?" Tề Hoàn tò mò hỏi Ngô Doanh giải thích cho mình.

      "Đúng vậy a, chỉ là nam tử bên kia có sáu môn học, còn có khoa mục kỹ thuật cùng võ nghệ, qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Triệu Ngôn Ngọc lục khoa đều có thành tích hạng nhất." Ngô Doanh đáy mắt lộ ra thần sắc si mê, tựa hồ như mình cùng có vinh dự.

      Tề Hoàn nhíu mày, Triệu Ngôn Ngọc đúng là thiên tài đương thời ít có.

      "Ân, ta dẫn ngươi thăm giải thích nơi này, Tề tiểu thư, ngươi nghĩ tốt muốn phân môn nào?" Ngô Doanh thấy Tề Hoàn tựa hồ đối với Triệu Ngôn Ngọc xem thường, trong lòng có chút vui.

      "Vậy . . . . . . Trước nghệ khoa thôi." Tề Hoàn chút nghĩ ngợi .
      tart_trung, susu, duyenktn110 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27: Nhiễm tiên sinh
      Edit -Beta: Tiểu Đông Tà

      Nghệ khoa trừ học nữ công, còn có tài nấu nướng cùng thủ công, Tề Hoàn cũng phải đặc biệt hứng thú đối với thủ công mà chọn, chỉ là vừa lúc nàng tương đối am hiểu nữ công, lựa chọn nghệ khoa, có lẽ nàng có thể tiết kiệm thời gian ra ngoài, cho dù là thi, cũng có thể dễ dàng qua.

      Ngô Doanh tựa hồ nghĩ tới Tề Hoàn chọn nghệ khoa, mặc dù nghệ khoa có cái gì tốt, nhưng đến trường hợp ngẫu hứng biểu diễn công khai, nếu có thể tấu khúc đàn rất hay, đọc bài thơ hay, viết chữ tốt, có thể có danh tiếng hơn là thêu cái khăn tay đẹp, huống chi cũng thể biểu diễn trước mặt người ta, cho nên cũng rất nhiều người trước chọn Nhạc khoa cùng thư khoa, cuối cùng mới có thể nghĩ tới nghệ khoa.

      ai đem tài nữ công nấu nướng học chính cả.

      Tề Hoàn là thiểu số ngoại lệ, nghệ khoa phải là có những đệ tử khác, nhưng cũng học Nhạc khoa cùng thư khoa thời gian.

      Ở lễ khoa Tạ Thục Tĩnh nghe Tề Hoàn chọn nghệ khoa, còn tưởng rằng Ngô Doanh trong quá trình sử dụng thủ đoạn gian trá gì, cố ý kéo tay Tề Hoàn , "A Hoàn, ngươi thông tuệ như vậy, trước nên Nhạc khoa hoặc thư khoa a, nghệ khoa này chỉ là học nữ công, coi như học tinh, cũng có người gì."

      Lời này Ngô Doanh cũng với nàng, Tề Hoàn chỉ cười mà .

      "Ngô Doanh nhất định là muốn ngươi đoạt danh tiếng của nàng, cho nên lừa ngươi học nghệ khoa, A Hoàn, ngươi với Phu Tử, vẫn suy nghĩ muốn trước Nhạc khoa, chờ sau này trở lại học nữ công." Tạ Thục Tĩnh khuôn mặt bất bình, cảm thấy Tề Hoàn bị Ngô Doanh lừa dối.

      "Trước học nghệ khoa sau học cái khác cũng sao, Ngô tiểu thư cũngkhông có lầm, là ta mình chọn." Tề Hoàn nhàn nhạt .

      Tạ Thục Tĩnh khuyên nửa ngày, Tề Hoàn vẫn có hợp tác, thể làm gì khác hơn là buông tha, chính mình trở lại lớp học.

      Tề Hoàn trở lại chỗ ngồi, nhìn lớp học mấy người ít ỏi, cảm thấy nơi này rất tốt, ít nhất đủ an tĩnh.

      Hôm nay học nữ công, dạy họ chính là vị nữ phu tử chừng ba mươi tuổi, họ Nhiễm, tất cả mọi người xưng nàng là Nhiễm tiên sinh.

      Cái gọi là phong vận vẫn còn, vẫn còn yểu điệu bên ngoài, đại khái chính là hình dung Nhiễm tiên sinh như vậy thôi. ràng qua tuổi thanh xuân xinh đẹp như hoa, ràng phải bộ dáng ngày thường khuynh quốc khuynh thành, nhưng là ngay cả phong tư cử chỉ kia có cỗ ý vị sâu xa.

      đầu tóc đen đơn giản búi tóc, lấy cái trâm bạc thể bình thường hơn cố định, tóc mai hai bên cắt tỉa rất chỉnh tề, trán trơn bóng sạch , da thịt trắng nõn đỏ thắm, lông mày tinh tế, mắt xếch tựa như luôn tươi cười, cánh môi đỏ tươi nhàng khơi lên, mặc áo nhũ vân sa tay áo rộng, có Mẫu đơn uốn lượn kéo dài, mẫu đơn màu vàng nở rộ váy áo, rất diễm lệ động lòng người.

      Cho dù có trải qua hai đời, Tề Hoàn nhìn thấy tiên sinh phong lưu như vậy, cũng khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, này. . . . . . Xem ra giống với tiên sinh tiêu biểu nha.

      Nữ tử học đường quả nhiên nhân vật nào cũng có.

      Nhiễm tiên sinh từ từ vào lớp học, sàn nhà của lớp học là gỗ sam thượng hạng, phát ra được chút tiếng bước chân nào, những đệ tử khác trước đều gặp Nhiễm tiên sinh, cho nên trừ lúc đầu kinh ngạc, cũng khôi phục thần sắc bình thường, thói quen rồi.

      "Ngươi mới tới hôm nay?" Nhiễm tiên sinh đột nhiên dừng bước lại, ngừng lại ở bên cạnh Tề Hoàn, cúi đầu mỉm cười nhìn nàng.

      Tề Hoàn đứng dậy chỉnh đốn trang phục thi lễ, "Đệ tử tham kiến Nhiễm tiên sinh."

      "Ừ, tệ tệ, quả nhiên cùng người khác bất đồng, ánh mắt rất có tiền đồ, ta thích." Nhiễm tiên sinh nắm hai gò má mềm mại của Tề Hoàn, rất hài lòng gật gật đầu, đây là đệ tử đầu tiên mới vừa vào học đường liền chọn học nghệ khoa, chẳng lẽ giống như mình tinh mắt?

      Tề Hoàn sống lưng cứng đờ, đối mặt với tiên sinh nhiệt tình gật đầu biết phản ứng thế nào, lời này nghe là khen thưởng nàng, nhưng giống như. . . . . . Càng giống như khen bản thân thôi (Tiểu Đông Tà: ôi, là tự sướng).

      "Tạ ơn tiên sinh quá khen." Tề Hoàn cúi đầu, lúng ta lúng túng .

      Nhiễm tiên sinh cười híp mắt gật đầu cái, tới giảng đài.

      "Nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, hi vọng mọi người chưa quên châm pháp, hôm nay các ngươi trước hết đem khăn thêu nộp lên đây , tùy tiện thêu cái gì cũng được." Nhiễm tiên sinh ngồi xuống ghế Thái sư phía sau thư án, cũng có giảng bài, mà là bố trí bài tập.

      Lớp học bên có ít giá gỗ cùng may vá, đều là tài liệu có sẵn.

      Đại khái cũng quen phương thức học của Nhiễm tiên sinh, những đệ tử khác đứng lên, rời chỗ ngồi chọn tài liệu.

      Tề Hoàn ở trong lòng thầm lấy làm kỳ, cũng theo chọn khối vải bông màu trắng vải bông cùng các loại sợi len trở lại chỗ ngồi.

      "Nhiễm tiên sinh chính là kỳ quái, ngươi quen là tốt." Tiểu thư ngồi ở trước mặt Tề Hoàn đột nhiên quay đầu lại câu, tiểu thư kia ngũ quan dáng dấp rất tinh xảo đáng , mang mặt nụ cười thân thiện, "Chỉ là mặc dù kỳ quái, nhưng Nhiễm tiên sinh rất lợi hại, sau ngươi cũng biết."

      "Nhiễm tiên sinh là người nơi nào?" Tề Hoàn tò mò hỏi.

      "Ngươi biết à? Nhiễm tiên sinh là từ kinh đô tới, nghe vẫn còn rất có lai lịch, chỉ là thực tế thế nào, chúng ta cũng hiểu được." Tiểu thư kia giọng trả lời.

      Tề Hoàn ngẩn người, Nhiễm tiên sinh là ở kinh đô? Nàng thế nào cho tới bây giờ cũng nghe kinh đô có người như vậy? Coi như trước kia, nàng chưa nghe qua, lấy phong thái của Nhiễm tiên sinh, cho dù ở kinh đô, cũng tuyệt đối được chú ý, nàng hẳn là chưa từng nghe . . . . . .

      "Đúng rồi, ngươi giống như cũng phải ở Cẩm Châu, ta tên là Liễu Đường, ngươi tên là gì?" Liễu Đường nghiêng đầu nhìn Tề Hoàn, nàng ở Cẩm Châu lâu như vậy, trước kia chưa từng thấy Tề Hoàn, cho nên trong lòng tò mò.

      "Tề Hoàn, gần đây mới dời đến Cẩm Châu." Tề Hoàn mỉm cười .

      Liễu Đường bừng tỉnh hiểu ra, " ra là ngươi chính là Tề Hoàn nha, ta nghe qua ngươi, ai nha, ngươi dáng dấp là đẹp mắt, khó trách tất cả mọi người thích ở cùng ngươi."

      Tề Hoàn chưa từng thấy qua Liễu Đường, phỏng đoán nàng hẳn phải là người của thành Cẩm Châu, nhưng nghe lời này cua nàng, thế nào cũng cảm thấy được tự nhiên, "Liễu tiểu thư, bộ dạng xinh xắn mới để cho mọi người thích, phải chuyện tốt. . . . . ."

      "A, ha ha, ra ta ý đó, ta là , ngươi dáng dấp rất dễ nhìn." Liễu Đường cười hì hì cười gượng.

      "Cám ơn" Tề Hoàn cười , nàng cảm thấy Liễu Đường này tệ, ít nhất so với Ngô Doanh cùng Tạ Thục Tĩnh là tốt, cho nàng cảm thấy là người rất chân thành.

      Liễu Đường phất phất kim thêu trong tay, "Mau hoàn thành bài tập, nếu làm xong, Nhiễm tiên sinh nhất định trừng phạt."

      muốn hỏi trừng phạt gì, Liễu Đường xoay người sang chỗ khác rồi, Tề Hoàn đành phải thôi, cúi đầu nhìn khăn thêu ra đóa hoa Thược Dược nở rộ.

      Thời gian tan lớp vừa đến, Nhiễm tiên sinh lại lần nữa xuất tại lớp học, kêu đệ tử đem bài tập nộp lên, sau đó cho mọi người về.

      Tề Hoàn thở phào nhõm, đột nhiên có cảm giác khí phách, có lẽ cuộc sống ở học đường  quá khô khan, nhưng loại cảm giác mới lạ này còn hưng phấn bằng việc buổi chiều có thể học huyệt vị châm cứu.
      tart_trung, susu, duyenktn111 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28: Nhận thức huyệt vị
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      Sau khi trở về, Tề Hoàn lập tức đến thượng phòng thỉnh an Lục thị.

      Lục thị đem việc chuyện với Tề Chính Khuông ngày hôm qua cho Tề Hoàn, nàng quyết định đem Tề Như qua danh hạ, cũng ở nơi này mấy ngày tự mình ra mặt tìm Nhữ Nam Hầu phu nhân, đem Tề Như cùng Thế tử Nhữ Nam Hầu định hôn .

      "Thế tử Nhữ Nam Hầu?" Tề Hoàn lộ ra vẻ mặt như cười như , "Phụ thân ban đầu là muốn con đính hôn sao?"

      " thế nào? Ta Quý Phi nương nương muốn hỏi tới chuyện cả đời của con, cũng có biện pháp, Nhữ Nam Hầu Thế tử này ta chưa từng thấy qua, còn biết là hạng người gì, nhưng bất kể thế nào, ta đều muốn con gả xa như vậy." Lục thị từ ái nhìn Tề Hoàn, nàng xa cầu nữ nhi tương lai Đại Phú đại quý, chỉ cần A Hoàn có thể cả đời bình an vui sướng, gả cho lang quân như ý, bạch thủ giai lão, nàng liền hài lòng.

      Tề Hoàn chưa từng thấy Nhữ Nam Hầu Thế tử, ngày đó ở bên ngoài cửa thành cũng chỉ là xa xa thoáng nhìn, người mang theo ác nô trong nhà hành hung ngăn cản người ngoài phố, nhân phẩm nhất định là có hạn, chỉ là thân thế cũng tệ lắm, nhớ tới có điểm tiện nghi   Tề Như, thôi, đây là kết quả tệ.

      "Liên di nương nếu biết mẫu thân người vì nữ nhi nàng an bài hôn như vậy, khẳng định đối với người vô cùng cảm kích." Tề Hoàn cười với Lục thị, trong lòng biết hôn này Liên di nương có lẽ hài lòng, nhưng Tề Như chắc chắn hài lòng, người trong lòng Tề Như vẫn là Ninh Triều Vân.

      Lục thị đáy mắt thoáng qua tia cười lạnh, tức giận , "Nữ nhi nàng gả cho Thế tử, chẳng lẽ nàng còn vọng tưởng nhiều hơn? Đừng quên nàng còn có nhi tử, nếu phải là nhi tử, lão gia tới bây giờ còn cưng chiều nàng? Hoa tàn ít bướm, còn luôn muốn tranh giành tình nhân"

      sai, Liên di nương chỗ dựa lớn nhất chính là nhi tử của nàng, thứ trưởng tử của Tề Chính Khuông, năm nay mười tuổi, bất kể là diện mạo hay là tính tình, cũng như Tề Chính Khuông, là nhi tử Tề Chính Khuông thích nhất.

      "Mẫu thân, coi như nàng vọng tưởng nhiều hơn nữa thế nào đây? Thế nào cũng thể qua được người." Tề Hoàn cười , muốn mẫu thân tiếp tục vì Liên Tuyết mà sinh lòng tức giận, liền sang chuyện khác, "Đúng rồi, mẫu thân, người nghe qua Nhiễm tiên sinh trong học đường chưa?"

      Lục thị nhíu nhíu mày, "Nhiễm tiên sinh?"

      "Chính là tiên sinh dạy nữ công cho chúng ta, nghe là người kinh đô, vô cùng. . . . . . Làm người ta chú ý là nữ tử." Tề Hoàn cũng biết muốn dùng từ gì hình dung Nhiễm tiên sinh, chỉ là đem bộ dáng Nhiễm tiên sinh đại khái miêu tả lần.

      "Con Nhiễm tiên sinh này, ta còn chưa bao giờ nghe qua, nhưng. . . . . . Nghe conhình dung, ta lại là nhớ tới người, chỉ là, có khả năng, người kia thể trở thành tiên sinh." Lục thị nhớ tới từng thấy qua nữ tử, nhưng nghĩ tới tính tình của nàng kia, cảm thấy phải loại tiên sinh ở học đường.

      "Người nào ạ?" Tề Hoàn hỏi.

      " ra người này ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ là từ trong miệng người khác nghe , ngược lại cùng Nhiễm tiên sinh ngươi có mấy phần tương tự, lúc ta mới vừa đến Tề gia, liền nghe nữ nhi của Tương Vương gia cùng kiếm khách giang hồ bỏ trốn, sau lại nghe qua nữa." Lục thị nhớ lại lúc ấy nghe chị em dâu thảo luận chuyện này, lại lần nữa cảm thấy Nhiễm tiên sinh chỉ là tính tình giống như người ấy mà thôi.

      Bỏ trốn? Nhiễm tiên sinh hẳn phải là vị Quận chúa kia .

      "Mẫu thân, vị Quận chúa kia làm sao lại cùng kiếm khách bỏ trốn đây?" Tề Hoàn tò mò hỏi.

      Lục thị liếc nàng cái, "Tiểu thư gia nhà ngươi, hỏi cái này làm chi, phải còn đến chỗ sư phụ sao? Còn nhanh về chuẩn bị?"

      Tề Hoàn nghĩ đến buổi chiều học châm cứu, thể làm gì khác hơn là thu hồi lòng hiếu kỳ, "Mẫu thân, vậy con về viện trước."

      Bởi vì phải lần đầu tiên đến Triệu phủ, Tề Hoàn có hiếu kỳ cùng gò bó như lần đầu tiên, cùng theo Phân Lan nghênh đón tới dược phòng của Triệu phu nhân.

      Phân Lan là nha hoàn thân cận bên cạnh Triệu phu nhân, mà cái gọi là dược phòng, lại càng giống như thư phòng, mà thư phòng có chút giống như là bậc cao nhất, trừ toàn bộ vách tường dược thư ở ngoài, bên kia còn có tủ thảo dược lớn, ở bên cạnh án thư, có người giả đứng biết làm từ cái gì, phía vẽ đầy kinh lạc, vị trí huyệt vị cũng lên rất ràng.

      Tề Hoàn tò mò nhìn người giả kia, sợ hãi than ra thân thể con người có nhiều huyệt vị như vậy.

      "Tính ra xem có bao nhiêu huyệt vị sao?" Triệu phu nhân mặc thân váy áo màu nhạt tay áo hẹp vào, xem ra lưu loát nhàng khoan khoái.

      "Sư phụ" nghe được thanh, Tề Hoàn quay đầu lại nhìn sang, thấy là Triệu phu nhân, vội vàng cười hành lễ.

      Triệu phu nhân khoát tay áo, "Chớ giữ lễ tiết, huyệt vị hạ thể người này là chỉ mới biết đến trước mắt, đến tột cùng có còn huyệt vị khác chưa được phát hay , vậy cần nghiên cứu, con trước hay nhớ những thứ này."

      Tề Hoàn nhìn huyệt đạo rậm rạp chằng chịt, "Đây rốt cuộc có bao nhiêu cái à?"

      "Thủ Thái Phế Kinh chừng tất cả 11 huyệt, Túc Dương Minh Vị Kinh chừng tất cả 45 huyệt. . . . . . Túc Quyết Can Kinh chừng tất cả 14 huyệt, nhâm mạch 24 huyệt, đốc mạch 28 huyệt. . . . . . 14 kinh mạch này tổng cộng 361 huyệt, còn có kỳ huyệt 114 huyệt, từng huyệt vị cũng có thể phản ảnh chức năng vấn đề đối ứng với thân thể, con bây giờ phải làm, chính là đem vị trí huyệt vị nhớ kỹ." Triệu phu nhân chỉ vào huyệt đạo thân thể con người xong, nàng theo lời số lượng huyệt vị đời sau nghiên cứu ra được, dĩ nhiên là so với thầy thuốc nay biết còn nhiều hơn chút.

      "Nhiều như vậy. . . . . ." Tề Hoàn sợ hãi than, "Vậy muốn thế nào từ huyệt vị biết thân thể có vấn đề đây?"

      Triệu phu nhân vỗ vỗ đầu của nàng, "Từ từ xem xét biết." Nàng từ thư án rút ra quyển sách, "Con ở chỗ này đem huyệt vị xem xem, vị trí cụ thể ở người giả mà tìm, con phải nhớ, vị trí huyệt vị tuyệt đối thể sai được, nếu sơ ý chút nguy hiểm tới tánh mạng."

      Tề Hoàn thần sắc nghiêm lại, "Dạ, sư phụ, con nhất định hảo hảo xem xét. "

      "Ta trước vội chút chuyện, ngươi phải là có vấn đề gì, hãy cùng Phân Lan tiếng." Triệu phu nhân .

      "Dạ" Tề Hoàn giọng đáp ứng.

      Thư phòng chỉ còn lại mình Tề Hoàn, Trầm Hương bị Phân Lan dẫn ra ngoài, hai người ở bên ngoài coi chừng.

      Tề Hoàn ngồi xuống phía sau thư án, cúi đầu chăm chú nhìn sách, vừa nhìn vừa lấy đầu ngón tay ở kinh lạc người giả lục lọi, dần dần nhập thần, cũng nữa nghe được bất kỳ thanh gì bên ngoài.

      .

      .

      .

      .
      tart_trung, susu, duyenktn111 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29: Sư huynh sư muội
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà


      Phải nhớ kỹ huyệt vị tương ứng với từng vị trí trước, trước hết phải hiểu kinh lạc.

      Kinh lạc có kinh mạch cùng lạc mạch. Thân thể con người vận hành khí huyết, liên lạc tạng phủ, khai thông trong ngoài, tiểu lộ xuyên qua dưới chính là kinh lạc. Qua tiểu lộ, vì Trực Hành chủ kiền, lạc vì kinh mạch phân ra tiểu chi, kinh lạc giăng khắp nơi, bố khắp toàn thân.

      Kinh mạch có 12 kinh mạch. 12 kinh mạch phụ thuộc vào Kỳ Kinh Bát Mạch, 12 kinh biệt, 12 bì bộ đằng đằng. 12 kinh mạch danh xưng bao gồm ba bộ phận : tay chân, Dương, tạng phủ.

      "Thủ tam kinh từ ngực ra tay, tam dương từ tay ra đầu, Túc Tam Dương từ đầu ra chân, tổ Tam từ chân ra ngực. . . . . ." Tề Hoàn thầm, nàng vốn cho là nhớ huyệt vị là chuyện rất đơn giản, nhưng ra phân bộ kinh mạch thân thể con người  lại phức tạp như thế.

      Chẳng những phải nhớ kỹ quy luật phân bố kinh mạch, còn phải nhớ các kinh mạch huyệt vị chính, đây mới là quan trọng nhất, trực tiếp ảnh hưởng tới thân thể con người khỏe mạnh, thể có chút sơ suất nào.

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, bên ngoài mặt trời ngả về tây, Tề Hoàn nhìn hai canh giờ, đừng nghỉ ngơi, ngay cả nước cũng uống hớp. Trầm Hương vào nhìn nhiều lần, mỗi lần muốn mở miệng khuyên mấy câu, cũng bị Tề Hoàn đuổi ra ngoài.

      "Tiểu thư, thời gian còn sớm nữa." Mắt thấy ngày sắp xuống, Trầm Hương thể lần nữa vào nhắc nhở Tề Hoàn quên hết mọi thứ.

      "Hả?" Tề Hoàn vuốt vuốt cái cổ đau nhức, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, "Nha, cũng đến lúc này?"

      Trầm Hương bất đắc dĩ cười , "Tiểu thư, người xem ra quá nhập thần rồi, ngay cả nước cũng uống hớp, như vậy đối với thân thể cũng hay."

      Tề Hoàn cười cười, để quyển sách tay xuống, "Sư phụ đâu?"

      "Triệu phu nhân vừa mới qua, thấy tiểu thư chuyên chú đọc sách, nên cho tụi nô tỳ gọi người." Trầm Hương .

      "Ừ, thời gian còn sớm, ngày mai lại đến, bây giờ nên cáo từ sư phụ tiếng." Tề Hoàn có chút muốn bỏ, để quyển sách tay xuống, giơ tay cầm cốc nước trà hơi lạnh uống hớp, rồi sai Phân Lan mang nàng gặp Triệu phu nhân.

      Từ thư phòng ra ngoài, xuyên qua đình viện, chính là viện của Triệu phu nhân rồi.

      Ở ngoài cửa, mấy nha hoàn thấy Tề Hoàn tới đây, vội vàng vào báo với Triệu phu nhân, trong chốc lát, lại lần nữa ra, cười với Tề Hoàn rồi , "Tề tiểu thư, phu nhân ở bên trong chờ người đấy."

      Tề Hoàn nhàng mỉm cười gật đầu, vén bức rèm che vào, vừa nhìn ràng người ở bên trong, mặt nàng thoáng qua vẻ kinh ngạc.

      Trong nhà bên tấm gỗ lim bàn đá cẩm thạch mặt hoa mai chỉ có Triệu phu nhân, mà còn có hai người Triệu Ngôn Ngọc cùng Quan Lãng.

      "A Hoàn, tới đây, ta giới thiệu cho ngươi chút, đây là nhi tử cùng chất tử (cháu) của ta, Ngôn Ngọc, Quan Lãng." Triệu phu nhân chỉ vào hai người ngồi bên cạnh nàng "Bọn họ nghe ta thu nhận đồ đệ, nhất định muốn gặp lần, nương ở nơi này chịu ."

      Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt quét Tề Hoàn cái, ánh mắt hơi thu lại.

      "Tiểu sư muội, ta là đại sư huynh của ngươi, mặc dù chúng ta cùng sư phụ, nhưng thế này cũng coi như sư xuất đồng môn, chúng ta có duyên phận nha, ngươi xem, lần này chúng ta đều được xem là sư huynh muội rồi." Quan Lãng cười sang sảng mặt che giấu được vui mừng,  tùy tiện đứng lên cười với Tề Hoàn.

      Tại phương diện nào đấy mà , Tề Hoàn cũng làm phép so sánh hiểu được thể diện của người, nếu Kiếp trước nàng thể nào sống để báo thù rửa hận, nàng tính tình trầm tĩnh, nhưng phải người lãnh ngạo.

      "Đại sư huynh" nàng khom gối thi lễ Quan Lãng cái, bất kể là vẻ mặt lẫn lễ nghi cùng biểu thể bắt bẻ.

      Triệu phu nhân liếc Quan Lãng cái, "Miệng cũng toét đến bên tai rồi, sao lại thấy con đối với muội muội con nhiệt tình như vậy? Chẳng lẽ nàng phải là sư muội?"

      Quan Lãng giống như bị giẫm vào chỗ đau, " , người đừng nhắc tới nha đầu kia, ban ngày, đừng dọa người."

      Triệu phu nhân bật cười, "Có cái người này muội muội mình như thế sao?"

      " là Tam Sư Huynh" Quan Lãng chỉ vào Triệu Ngôn Ngọc.

      Tề Hoàn thấy Triệu Ngôn Ngọc có vẻ mặt xa cách lạnh lùng, nụ cười điềm tĩnh lại thi lễ cái, "Tam Sư Huynh. . . . . ."

      Triệu Ngôn Ngọc nghiêng người tránh được Tề Hoàn, chắp tay vái chào lại, "Sư muội chớ giữ lễ, đều là người nhà."

      Người nhà? Tề Hoàn nghe thế nào cũng cảm thấy lời này dẫn theo mùi vị châm chọc. Triệu Ngôn Ngọc là người thâm trầm, có lẽ là muốn ở trước mặt Triệu phu nhân ra vẻ phòng bị cảnh giác với nàng, cho nên mới gọi nàng tiếng sư muội .

      Người này rất có thể làm ra vẻ có dụng ý, chỉ là, chính nàng tựa hồ cũng khác biệt lắm.

      "Sách thấy thế nào?" Triệu phu nhân kêu A Hoàn ngồi xuống ở bên mình, mỉm cười hỏi.

      "Rất thâm ảo." Tề Hoàn suy nghĩ chút, mới nghĩ đến chỉ có dùng thâm ảo mới có thể hình dung những gì mình cảm thụ hôm nay.

      Triệu phu nhân cười , "Nếu phải thâm ảo, làm sao có thể biết trong đó thú vị?"

      Đúng vậy a, mặc dù rất thâm ảo, nhưng mỗi khi hiểu chút, trong lòng lại có cảm giác thỏa mãn, từ chỗ có hạnh phúc, nàng cảm thấy khô khan cùng khó khăn, ngược lại muốn khiêu chiến nhiều hơn.

      Trong lúc Triệu phu nhân chuyện, Triệu Ngôn Ngọc vẫn an tĩnh ngồi ở bên, thỉnh thoảng lấy ánh mắt hồ nghi quan sát Tề Hoàn, còn lại Quan Lãng cũng có việc gì làm, chen miệng mấy câu, cuối cùng Triệu phu nhân cũng muốn đem đuổi ra ngoài.

      Về Quan Lãng, bọn họ cũng ai nhắc tới chuyện ban đầu xuất trong sân với Tề Hoàn, là vì danh tiếng của Tề Hoàn nghĩ cũng tốt, là vì Quan Lãng cũng tốt, bọn họ cũng rất ăn ý giữ trầm mặc.

      Nhưng Tề Hoàn lại biết chuyện, chính là ban đầu Triệu phu nhân sảng khoái đáp ứng chữa bệnh cho mẫu thân, khẳng định cùng Quan Lãng có quan hệ , có lẽ cho là nàng cứu Quan Lãng thôi.

      "Sư phụ, thời gian còn sớm, con cáo từ trở về, ngày mai lại tới thỉnh giáo người nữa." Mắt thấy bên ngoài sắc trời dần tối, Tề Hoàn đứng lên từ biệt.

      "Ta tiễn tiểu sư muội ra ngoài" Quan Lãng xung phong nhận việc, lập tức vỗ ngực đứng lên.

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn cái, giọng mở miệng, thanh thấp rất êm tai, giống như dòng suối trong rừng róc rách lưu động, trong suốt, nhàng, khoan khoái, "Há có đạo lý để cho huynh tiễn khách? Sư muội, ta tiễn muội ra ngoài."

      đợi Quan Lãng phản đối, đứng lên, nghiêng người làm bộ xin Tề Hoàn ở phía trước, tay kia lại đè lên bả vai Quan Lãng, ấn trở về vị trí.

      "Ta tiễn tiểu sư muội thế nào?" Quan Lãng nhịn được.

      "Huynh cũng chỉ là khách nhân" Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt .

      Triệu phu nhân hứng thú nhìn nhi tử của mình, cười híp mắt , "Ngôn Ngọc, vậy con tiễn sư muội của con."

      Tề Hoàn thi lễ với Triệu phu nhân cái, ra khỏi nhà, Triệu Ngôn Ngọc thầm theo sát ở sau lưng nàng.

      qua đường ở vườn hoa, chung quanh an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ. Màu xanh dương đậm của bầu trời bao la giống như lều vải vậy, trăng sáng còn chưa lên tới, chỉ lộ ra góc , khẽ mơ hồ.

      "Tề gia là gia tộc cao quý, rất được Thánh thượng tin tưởng, lệnh tôn gióng trống khua chiêng thay thái tử thu mua lòng người, lôi kéo giao thiệp, chẳng lẽ sợ mất thân tín với vua? Tề tiểu thư, tương lai chuyện thể đoán được, quá sớm hạ tiền đánh cuộc cũng phải là chuyện tốt." Triệu Ngôn Ngọc đột nhiên ở sau lưng Tề Hoàn, giọng mở miệng, giọng vừa khôi phục lại vẻ lạnh lùng xa cách.

      Tề Hoàn chân hơi chậm lại, chỉ trong nháy mắt, lại từ từ  về phía trước, "Đa tạ sư huynh nhắc nhở."

      Nàng làm sao biết Tề Chính Khuông đem tiền đánh cuộc hoàn toàn người thái tử là sai lầm, nhưng cuối cùng sụp đổ, Tề gia bị dính líu, đây rốt cuộc là tại sao, nàng cho đến bây giờ vẫn hiểu .

      Có lẽ đáp án nàng phải hồi kinh mới biết.

      Nhưng Triệu Ngôn Ngọc tại sao phải với nàng những thứ này? đúng là ngoài dự đoán của mọi người. . . . . .

      "Muội nếu thành đồ đệ của mẫu thân ta, ta cũng có thể nhắc nhở muội." Triệu Ngôn Ngọc bên cạnh, ràng gò má ở dưới sắc chiều có vẻ ưu nhã mà trầm tĩnh, mắt hẹp dài khẽ thu lại, trong mắt có ánh tối nhanh chóng thu lại.

      Lời này là để cho nàng biết, nàng thành công trở thành đồ đệ của Triệu phu nhân, người ở bên ngoài, xem quan hệ của Tề gia cùng Triệu gia nhất định là hiểu , tương lai Tề gia có chuyện gì, Triệu gia cũng khoanh tay đứng nhìn, mà - Triệu Ngôn Ngọc bị buộc tiếp nhận nàng làm sư muội, cho nên nhắc nhở nàng tự tìm đường chết, để tránh làm liên lụy tới Triệu gia bọn họ?

      "Triệu công tử, cám ơn huynh nhắc nhở, ta khắc ghi trong tâm khảm." Tề Hoàn ra cửa chính, quay đầu lại mỉm cười nhìn Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc khóe miệng tựa như nhếch lên chút, " cần phải khách khí."

      Tề Hoàn chỉnh đốn lại trang phục rồi thi lễ, "Như vậy, Triệu công tử xin dừng bước, tiểu nữ tử cáo từ."
      tart_trung, susu, duyenktn111 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :