1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 223: Cửu Thiên Tuế lại được làm cha!
      Editor: Jun

      Sau tháng Đường Tứ Tứ đến Mặc thành, Trì Hằng Liễu biết được tin tức liền tới đó. Trì Hằng Liễu hề khuyên bảo Đường Tứ Tứ dài dòng mà chỉ yên lặng cùng nàng. Khi nàng muốn uống rượu giúp nàng rót rượu; khi tới giờ ăn cơm, đưa đồ ăn ngon tới cho nàng, thậm chí tới quần áo của nàng, cũng giúp nàng sửa sang lại.

      Có khi Đường Tứ Tứ uống say, mở to đôi mắt mông lung khóc lóc cảm ơn :"Biểu ca, thực xin lỗi! Muội lại làm liên lụy đến huynh..."

      Trì Hằng Liễu dịu dàng đáp lời nàng:"Tứ Tứ, thời gian là liều thuốc tốt nhất, mọi vết thương dù sâu tới đâu cũng có thể bị thời gian xóa nhòa. giờ muội khổ sở đau đớn nhưng sao, biểu ca nguyện cùng nàng vượt qua khoảng thời gian đen tối này. Sau này có lúc muội phát ra vết thương hôm nay hề đáng kể gì."

      Trì Hằng Liễu khẽ thở dài, giọng nhu hòa khiêm tốn:"Quân Cơ Lạc đúng là nam nhân tốt, Nam nhân như vậy rất đáng được người ta ái mộ. Nhưng là... Ta nghe mẫu thân ta và Tiết thần y , lần trước Quân Cơ Lạc trở về cũng có chút bình thường.

      Có lẽ biết mình lần đó lành ít dữ nhiều. Nên mới sắp xếp đường lui cho muội và Xú Xú tốt. Hai mẹ con muội cả đời cũng phải lo cơm ăn áo mặc, hơn nữa vừa cũng có người động tới chuyện là thái giám giả mạo nữa. Muội và Xú Xú tạm thời có thể bình an mà sống... Nam nhân này dùng năng lực mạnh mẽ để bảo vệ hai mẹ con muội. Theo ta, vô cùng có trách nhiệm của đấng trượng phu."

      Từ trước tới nay Trì Hằng Liễu luôn là người có tấm lòng lương thiện, tính tình ôn hòa. Cho dù từng thích biểu muội của mình nhưng lợi dụng việc Quân Cơ Lạc vừa ra mà chửi mắng Quân Cơ Lạc.

      Ngược lại trong lòng thực bội phục Quân Cơ Lạc. Trước kia vô cùng sùng bái cha có thể người mà địch lại ngàn người chấn trụ quân địch, có khả năng thu phục được nữ tử tính cách mạnh mẽ như mẫu thân .

      Nhưng tại, lại sùng bái Quân Cơ Lạc.

      sinh ra để làm người thắng cuộc. Kiêu ngạo ương ngạnh ai bì nổi nhưng so với người khác lại sống vô cùng vui vẻ. Cho tới bây giờ chỉ có khiến cho người khác tức khí hộc máu chứ chưa bao giờ có ai làm tức giận.

      Hơn nữa, lại đối xử thự tốt với biểu muội như vậy, lại có thể gây dựng vốn kinh doanh nho .

      Nam nhân như vậy, cho dù là nghiệp lớn hay đều là người thành công.

      Giọng đột nhiên biến đổi, Trì Hằng Liễu bắt đầu dùng giọng sắc bén châm chọc :"Tứ Tứ, ngược lại muội sao... Gặp chút chuyện đau buồn suy sụp là liền trốn tránh. giờ ở bên ngoài biết có bao nhiêu kẻ nhìn muội mà chê cười. Nhưng bây giờ muội làm cũng làm rồi, chẳng lẽ lại cho người ta thêm cơ hội để chê cười muội hay sao? Quân Cơ Lạc là kẻ mạnh cần có nữ nhân có thể sánh vai cùng mình. Vậy đương nhiên kẻ thích trốn tránh lại chăm lo cho Xú Xú phải nương tử tốt cũng phải mẫu thân tốt."

      Lời của Trì Hằng Liễu với Đường Tứ Tứ thể nghi ngờ chính là lời cảnh báo. Tay Đường Tứ Tứ nâng chén rượu khẽ run lên, rượu trong chén tràn ra ngoài chút. Trì Hằng Liễu thấy rốt cục nàng cũng nghe lời mình thừa dịp nóng thêm thiết, gạn đục khơi trong :"Quân Cơ Lạc vừa chết, trong triều các đại thần cũng chia năm xẻ bảy. Tuy giờ cha ta giúp đỡ Mộ Dung Nhược Hồng nhưng cũng biết ta có thể chống đỡ được thêm bao lâu.

      Tứ Tứ, nếu ngày Mộ Dung Nhược Hồng ngồi được ngai vàng nữa, tân đế nhất đinh đưa muội và Xú Xú lên đoạn đầu đài... Muội Quân Cơ Lạc như vậy sao có thể nhẫn tâm khiến Quân gia đoạn tử tuyệt tôn?

      Hãy cố gắng mà sống sót ! Cho dù có muốn chết cũng phải để Xú Xú lớn rồi mới có thể tới cửu tuyền tìm !"

      Đường Tứ Tứ nhấp chén rượu, rượu cay nồng khiến nước mắt nàng tuôn trào. Nàng lấy tay lau , nhưng lại nhớ tới mấy ngày nay mình phóng túng, trong lòng hối hận vô cùng, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhịn được lớn tiếng khóc.

      Trì Hằng Liễu tiến lên, giống như ca ca bao vệ muội muội yếu đuối của mình, kéo Đường Tứ Tứ vào trong lòng vỗ về. Đường Tứ Tứ khóc dữ dội, khiến y bào của Trì Hằng Liễu ướt mảng lớn. Trì Hằng Liễu chút e ngại. Người thân chính là vào thời điểm quan trọng dang tay giúp đỡ nhau. Tuy biểu muội của gả cho nhưng là biểu ca, cho dù có tình nam nữ hai người vẫn có tình cảm huynh muội thanh mai trúc mã.

      biết qua bao lâu, Đường Tứ Tứ khóc đến mệt, Trì Hằng Liễu rời khỏi gian phòng tìm tiểu nhị lấy chậu nước ấm muốn giúp nàng rửa mặt. Nhưng khi bưng nước trở về Đường Tứ Tứ ngừng nôn mửa.

      Đường Tứ Tứ nôn rất nhiều, Trì Hằng Liễu tưởng là do nàng uống rượu , ngay cả Đường Tứ Tứ cũng cho rằng như vậy. Nhưng vừa nôn lại ngừng lại được.

      tìm đại phu tới, vội vàng bắt mạch cho Đường Tứ Tứ, sau khi đại phu bắt mạch xong ôm quyền với Trì Hằng Liễu và Đường Tứ Tứ:"Vị công tử và phu nhân này, mạch đập của phu nhân giờ là thai mạch, có hơi yếu chút , cũng chắc chắn lắm, đợi thời gian nữa lão phu tới bắt mạch lại cho phu nhân."

      Tiểu Xú Xú mới sinh hạ chưa được bao lâu mà nàng lại có thai? Tin tức như vậy khiến cho Trì Hằng Liễu sửng sốt. Nhưng với Đường Tứ Tứ đây chính là hy vọng để nàng có thể tiếp tục sống.

      Từ khi Mộ Dung Nhược Hồng tuyên bố muốn gả thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện cho Trần quốc quốc chủ Dạ Kiêu Cửu, từ xuống dưới khắp Tiêu quốc đều xôn xao. Có người cho rằng Trần quốc có ý đồ gì tốt nhất định là có mưu. Có người lại cho rằng đổi Mộ Dung Vân Tiện lấy năm tòa thành trì quả là khoản sinh ý vô cùng có lời. Còn có người chỉ chờ xem náo nhiệt.

      Người của lễ bộ chuẩn bị đồ cưới cho Mộ Dung Vân Tiện. Tuy Mộ Dung Nhược Hồng tức giân nhưng vẫn dặn dò lễ bộ chuẩn bị đồ cưới cấp cao nhất cho muội muội của mình.

      Có đôi khi nam nhâ thực lạ, càng là nữ nhân dễ dàng có được trong lòng càng chán ghét.

      Giống như Dạ Kiêu Cửu hề tốn nhiều tinh lực hay thời gian liền "lừa" được Mộ Dung Vân Tiện, thực quý trọng trân trọng nàng ta hay sao? Đáp án là có hay ?

      Khi Mộ Dung Vân Tiện vui vẻ rạo rực chạy tới nơi Dạ Kiêu Cửu nghỉ lại, với quyết định của Mộ Dung Nhược Hồng Dạ Kiêu Cửu cũng có biểu vui sướng như Mộ Dung Vân Tiện tưởng.

      "A Cửu, nhìn thế nào cũng thấy chàng vui mừng là sao?" Mộ Dung Vân Tiện quan sát khuôn mặt tuấn mỹ bình thản của Dạ Kiêu Cửu, cảm xúc như quả bóng cao su bị người ta đâm thủng nhanh chóng xẹp xuống.

      Dạ Kiêu Cửu duỗi tay ôm Mộ Dung Vân Tiện vào trong lòng, cười khẽ :"! Ta thực rất vui mừng! Chẳng qua là ta sớm biết với thực lực của ta hoàng huynh nàng nhất định đồng ý hôn của chúng ta, vậy nên khi nghe được tin của nàng ta mới có vẻ rất vui mừng. Còn nữa, ta đem tất cả tình của mình trao cho nàng vào đêm tân hôn của chúng ta."

      câu đơn giản như vậy liền khiến gương mặt Mộ Dung Vân Tiện xuất rặng mây hồng, nàng ta liền ngượng ngùng cúi dầu, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      Trong mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu tràn đầy chán ghét, sớm được nghe ác danh của Mộ Dung Vân Tiện. Lấy nàng ta về nhất định phải chuyện gì đáng để vui mừng. Dù sao cũng phải thực cưới Mộ Dung Vân Tiện là được.

      Tuy rằng chán ghét nữ nhân nhưng cũng có trách nhiệm với bản thân mình. Tuyệt đối để cho nữ nhân có đầu óc làm mẫu thân của con . sợ đứa mà nữ nhân như vậy sinh ra đến lúc nào đó hủy diệt giang sơn mà khổ tâm dốc sức gây dựng lên.

      Thực vất vả mới khiến Mộ Dung Vân Tiện trở về được, Dạ Kiêu Cửu lập tức sai người chuẩn bị nước ấm để tắm rửa thay quần áo, mà bộ y bào bị Mộ Dung Vân Tiện chạm qua cũng sai người vứt .

      Ngày trôi qua như nước chảy. Ngày hôm đó, mưu sĩ Dạ Kiêu Cửu đến bẩm báo:"Quốc chủ, người của ta tra được tin tức về Đường Tứ Tứ. Nàng ta ở Mặc thành." Mưu sĩ đó dừng lại chút rồi tiếp:"Nghe Mặc thành là nơi Quân Cơ Lạc sinh ra. Quốc chủ, có phải căn bản Quân Cơ Lạc chêt hay ? giờ hai vợ chồng lại vụng trộm gặp nhau tại Mặc thành?"

      Lời mưu sĩ vừa trúng ý của Dạ Kiêu Cửu. Đối với cái chết của Quân Cơ Lạc, Dạ Kiêu Cửu vẫn canh cánh trong lòng. Tuy rằng Quân Cơ Lạc cuồng vọng làm người vô cùng kiêu ngạo. Nhưng thực có cái để kiêu ngạo.

      nam nhân như vậy sao có thể chết là chết? cũng nghi ngờ có khả năng Quân Cơ Lạc nhân lúc bom nổ mà đào thoát. giờ hai vợ chồng đó khả năng là trốn ở cùng chỗ cười nhạo người đời ngu xuẩn.

      "Chuẩn bị ngựa cho ta, ta tự mình đến đó xem..." Giọng của Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng.

      Nếu Quân Cơ Lạc còn sống kế hoạch của chỉ có thể thất bại.

      Mưu sĩ lĩnh mệnh lui ra.

      Hôm đó Dạ Kiêu Cửu mang theo người của tới Mặc thành. Mùa xuân ở Mặc thành, dương liễu lả lướt, gió xuân thổi vào mặt, nơi nơi đều là thanh của dân chúng qua lại. Dạ Kiêu Cửu xuống từ boong thuyền, sau khi bước chân xuống Mặc thành liền thích tiếng huyên náo của thành này.

      Bốn mùa ở Trần quốc đều lạnh và gió hanh khô,... Những thứ đó đều hề thích. Mà trong khí của thành trước mặt thấm nhuần hương hoa, chỗ nào cũng là nam tử tuân tú cùng nữ tử thướt tha, ngã tư đường cắm lá cờ tiệm cơm...

      Thành giản dị như vậy cùng bên ngoài hề hợp với nhau. Nhưng từ Quân Cơ Lạc sinh sống ở nơi đây, chỗ này có lẽ thực là nơi rất tốt.

      Đoàn người để lộ danh tính, tìm nhà gần khách điếm mà Đường Tứ Tứ trọ. Thậm chí cửa sổ gian phòng Dạ Kiêu Cửu ở còn đối diện với giang phòng của Đường Tứ Tứ. Nếu Đường Tứ Tứ mở cửa sổ ra Dạ Kiêu Cửu ở đối diện có thể nhìn thấy trong phòng Đường Tứ Tứ làm gì.

      Lại qua khoảng thời gian nữa, đại phu bắt mạch cho Đường Tứ Tứ khẳng định với Đường Tứ Tứ, nàng thực mang thai!
      Layla06, tart_trung, Chris15 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      bạn CL nhà ta năng suất , 1 lần trúng thưởng luôn
      Dothuydung thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 224: Đáng sợ nhất là xác hai mạng! (I)
      Editor: Jun

      Trời đổ mưa, khắp nơi sương mù trắng xóa. Đường Tứ Tứ và Trì Hằng Liễu đứng trước phần mai táng người thân của Quân Cơ Lạc.

      Đường Tứ Tứ nhìn chằm chằm bia mộ, mãi lâu sau nàng mới cầm lấy bầu rượu, đem rượu trong bầu vẩy hết lên mặt đất:"Chờ khi ta sinh đứa trong bụng rồi ta đưa hai đứa lại đến gặp các vị. Các vị... trời có linh thỉnh phù hồ cho ta... Còn nữa, nếu các vị có gặp Quân Cơ Lạc... Các vị..."

      Đường Tứ Tứ tới đây thể nào tiếp tục nữa, nàng chỉ có thể mím chặt môi được tiếng nào.

      Trì Hằng Liễu lo lắng chạm tới vết thương trong lòng nàng, liền tiến lên :"Tứ Tứ, mưa rơi càng ngày càng lớn mà đường trong khe núi vừa lại trơn, chúng ta nhanh trở về thôi."

      Đường Tứ Tứ mang thai nên cũng dám qua loa, nàng khẽ gật gật đầu rồi theo Trì Hằng Liễu xuống núi. Dưới núi, mây mù hơi nước che kín khiến Mặc thành phủ đầy sương trắng giống như tiên cảnh.

      Trì Hằng Liễu cầm cái ô màu xanh biếc như trúc xanh dựng thẳng , cẩn thận trước dẫn đường, hơn nữa còn giúp Đường Tứ Tứ loại bỏ phiền toái đường để nàng được an toàn.

      Sau khi hai người đến chỗ bằng phẳng, Trì Hằng Liễu mới hỏi:"Tứ Tứ, sau này muội có dự dịnh gì ?"

      Đường Tứ Tứ hơi nâng cằm, khuôn mặt nhắn trắng trong thuần khiết bình tĩnh, nàng :"Biểu ca, trước khi Cơ Lạc giao lệnh bài cho ta. giờ mất, vì chính ta và con ta phải trở về..."

      Từ góc độ của Trì Hằng Liễu có thể thấy nàng vừa lời này bàn tay vỗ về nhè lên bụng bằng phẳng, khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ kiên định, tỏa sáng như châu báu, rạng rỡ chói mắt.

      Trì Hằng Liễu nhìn thấy bộ dáng của nàng biết biểu muội kiên cường dũng cảm của trở lại. vui mừng gật đầu khẽ cười:"Tứ Tứ, muội nghĩ được như vậy tốt rồi!"

      Như thể là để điều tiết khí, Đường Tứ Tứ ngẩng đầu nhìn Trì Hằng Liễu rồi đột nhiên cười chuyển đề tài:"Biểu ca, huynh cũng trưởng thành rồi. Khi nào mới định thành gia lập thất đây? Huynh xem huynh , giờ muội cũng sắp làm mẹ của hai đứa rồi mà hôn của huynh vẫn thấy tin tức gì. Nếu huynh cứ tiếp tục kéo dài như vậy con của chúng ta thể thân càng thêm thân được."

      đến chuyện này trong mắt Trì Hằng Liễu cũng có ý cười:"Tứ Tứ, khó trách mẫu thân ta lại thương muội như vậy. Hai người ngay cả lời cũng giống nhau."

      Đường Tứ Tứ giương ô cá chép nghịch nước, khóe miệng ý cười cũng nhiều hơn:"Đó là bởi vì chúng ta là người thân của nhau, đều hy vọng có nữ nhân có thể chăm sóc huynh tốt."

      Trì Hằng Liễu lắc lắc đầu, giọng mang vẻ chiều chuộng :"Được rồi, hai người cần phải lo cho ta, chuyện cưới vợ... nên vội vàng mà sai lầm!" Hằn từng thích biểu muội của mình. Nhưng giờ và nàng còn cơ hội. Cũng vì thế mà tùy tiện tìm nữ nhân để ứng phó cả đời.

      Ngày xuân tươi đẹp của nữ tử rồi tàn, nếu lỡ gặp sai người chính là hủy cả đời.

      nam tử như , nếu cả đời được nữ tử nào cùng lắm là sống mình cho tới già.

      Đường Tứ Tứ đồng ý với Trì Hằng Liễu, từ đề tài này hai người lại tới chuyện khác. Mà chờ khi bọn họ xa, từ trong lùm cây bên cạnh đó có hai người ra.

      Cầm đầu là Dạ Kiêu Cửu. Ánh mắt Dạ Kiêu Cửu tà mị nhìn theo Đường Tứ Tứ xa dần, khóe miệng cong lên chứa đựng ý vị sâu xa tươi cười. Đứng phía sau là mưu sĩ của . Vẻ mặt mưu sĩ nghiêm túc :"Quốc chủ, người của chúng ta mai phục tốt chung quanh đây, tại có động thủ với Đường Tứ Tứ hay ?"

      Trì Hằng Liễu có võ công cùng nữ tử mang thai. Như vậy gộp lại thủ hạ của bọn họ có thể dễ dàng thu phục.

      Dạ Kiêu Cửu lắc lắc đầu, trong đôi mắt đào hoa lên tia sáng sắc bén lạnh lẽo như ánh trăng, ngắt cây cỏ đuôi chó bên đường. ngạo nghễ :"Dịch Minh, ở Mặc thành đợi gần tháng nay. Tuy rằng mấy ngày nay Quân Cơ Lạc xuất hiên nhưng ta cảm thấy hề chết. Ta có thể ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về trong khí nơi đây. Ta tin rằng trốn ở nơi nào đó mưu đồ bí mật, cho rằng đợi tới thời cơ thích hợp cho chúng ta màn đả kích đây."

      Mưu sĩ tên Dịch Minh hoài nghi nhíu mày:"Quốc chủ, kế tiếp chúng ta nên làm gì? Có bắt Đường Tứ Tứ để bức Quân Cơ Lạc hay ?"

      "Bắt Đường Tứ Tứ cũng vô ích. Phỏng chừng nàng ta cũng bị Quân Cơ Lạc lừa. Quân Cơ Lạc là con hồ lý, giảo hoạt khiến người khác hận tới nghiến răng."

      Dạ Kiêu Cửu đặt gốc cỏ đuôi chó ở ngang mũi ngửi, giọng có phần dụ dỗ:"Cách Dịch Minh, ngươi có nghe qua loài bưu ?"

      Cách Dịch Minh theo Dạ Kiêu Cửu nhiều năm cũng sớm quen thuộc.Loài vật gọi là bưu, thực có gặp qua! Nó thường là đứa con thứ ba của hổ mẹ sinh hạ, cũng là đứa con dư thừa.

      Khi bưu được sinh ra khó mà toàn thân nó lại gầy yếu bé, thân cũng có màu lông như hổ bình thường, mẹ hổ liền thích nó. Thậm chí còn có thể đá hoặc cắn vứt bỏ nó. Tiểu bưu gầy yếu thành thức ăn ngon cho động vật khác, bởi vậy mà nhiều bưu chết non ở thời kỳ bú sữa mẹ, cơ hội sông sót rất thấp.

      Nếu bưu sống sót cực kỳ hung hãn tàn nhẫn, tiếng kêu cũng như tiếng sói tru, như sư rống. Nó tích tụ những bản tính lãnh khốc độc ác nhất của mãnh thú. Mục tiên đầu tiên của nó chính là hổ mẹ từng dồn nó vào chỗ chết, sau đó là hai huynh trưởng được thương hơn của nó.

      Đột nhiên Dạ Kiêu Cửu ném gốc cỏ đuôi chó vào giữa trung, sau đó lập tức rút kiếm để bên hông, trường kiếm giơ lên cao rồi chém xuống gốc cỏ đuôi chó, từng mảnh của nó rơi xuống đất.

      Cách Dịch Minh rùng mình, Dạ Kiêu Cửu thu hồi trường kiếm sắc bén, trong đôi mắt đào hoa có cất đầy tia khát máu, nhếch khóe miệng cười thản nhiên:"Dịch Minh, ngươi thử xem ta có giống bưu hay ?"

      Cách Dịch Minh ngẩn người, nếu trả lời là giống chẳng phải là chỉ trích lãnh khốc vô tình hung ác tàn nhẫn như bưu hay sao. Mà nếu trả lời giống lại được. Trong lúc nhất thời nội tâm đấu tranh, nghĩ trả lời sao cho cẩn thận.

      Dạ Kiêu Cửu cười như đóa hoa thuốc phiện quỷ dị liếc nhìn tạp vật vai , thản nhiên:"Ta thấy Quân Cơ Lạc đúng là cáo chín đuôi giảo hoạt mà ta chính là bưu. Bưu có bản tính lãnh khốc độc ác nhất còn hồ ly là loài thể mạo phạm."

      Cách Dịch Minh liếm môi phụ họa:"Quốc chủ tài ngút trời, nhất định có thể thu phục được Quân Cơ Lạc."

      Dạ Kiêu Cửu nhìn về phía con đường Đường Tứ Tư vừa rời :"Dịch Minh, phải Quân Cơ Lạc vẫn chịu xuất sao? Sao chúng ta đùa giỡn chút nhỉ?"

      "Ý của quốc chủ là?" Cách Dịch Minh hơi hơi nheo mắt.

      "Ý của ta là... phải Quân Cơ Lạc dùng đại hỏa để trốn thoát sao? phải trốn ngay tới thê tử của cũng gặp hay sao? Tốt lắm! Chúng ta liền quang minh chính đại hạ độc thủ với Đường Tứ Tứ, khiến phải tận mắt thấy nữ nhân của chết trong biển lửa!" Dạ Kiêu Cửu cười trầm:"Ta ghét nhất vợ chồng bọn chúng ngọt ngào."

      Cách Dịch Minh biết nên làm thế nào. gật gật đầu, trong mắt lộ ra gian xảo.

      Đường Tứ Tứu và Trì Hằng Liễu quyết định ngày mai trở về, màn đêm buông xuống, hai người thu dọn hành lý rồi sau đó ai về phòng người đó ngủ. Tới nửa đêm, hắc y nhân im lặng tiến vào trong khách điếm. Sau khi hắc y nhân này vào trong khách điếm liền giết người trong khách điếm. Trì Hằng Liễu nghe thấy động tĩnh nên thức giấc, ý nghĩ đầu tiên của là tới bên cạnh Đường Tứ Tứ bảo vệ nàng. Nhưng trong phòng đột nhiên xuất rất nhiều hắc y nhân. Mặt khác còn có hắc y nhân do Trì Lệ Dập phái tới bảo vệ Đường Tứ Tứ, hai bên bắt đầu giao đấu kịch liệt.

      Đường Tứ Tứ mơ màng, hai gò má truyền tới cảm giác tê dại. Nàng xoa xoa mấy cái nhưng cảm giác tê dại vẫn hề biến mất. Nàng bị đánh thức khỏi giấc mộng, mở mắt.

      Sau đó, đồng tử của nàng co rút mãnh liệt, muốn thất thanh kêu lên mà lại bị người nào đó bưng kín miệng lại, trong mơ mơ màng màng nàng ngửi thấy mùi gay mũi. Tiếp sau đó đột nhiên toàn thân nàng còn sức lực rồi lâm vào trong bóng đêm hôn mê.

      Trong ánh sáng mờ ảo, Dạ Kiêu Cửu tháo mặt nạ mặt xuống, cười cười với Đường Tứ Tứ nằm giường, sau đó trở lại ngồi mép bàn trong phòng. Ngón tay gõ nhịp mặt bàn, bắt chéo chân như chờ ai đó xuất .

      Trong lúc này người nên đến lại chậm chạp xuất . Dạ Kiêu Cửu đợi có chút kiên nhẫn, bĩu môi, trước khi rời cầm lấy đèn chúc bàn ném tới chỗ màn che. Màn che lập tức bốc cháy, bốc lên những đốm lửa như hoa...

      Khi tới cửa, Dạ Kiêu Cửu quay đầu lại xem, thấy lửa theo màn che bốc cao.

      Ánh lửa rọi khuôn mặt tuấn mỹ của vô cùng vặn vẹo, khẽ thấp giọng lẩm bẩm:"Đường Tứ Tứ, phải ta muốn hại ngươi mà là tướng công ngươi... tới cứu ngươi!"

      Bỏ lại lời này liền vội vàng rời .

      Lửa bốc càng ngày càng lớn, rất nhanh liền lan ra như con rồng lửa. vài vị khách của khách điếm may mắn vội vàng thoát ra ngoài. Trì Hằng Liễu muốn cứu Đường Tứ Tứ nhưng lại bị hắc y nhân giữ lại thể rời .

      Nếu lửa lớn vẫn còn cháy vận mệnh Đường Tứ Tứ thực phải chấm dứt trong biển lửa. Sau khi Dạ Kiêu Cửu ra khỏi khách điếm đem quần áo người cởi ra ném xuống đất.

      Dịch Minh đứng bên ngoài từ trước, khi nhìn thấy liền vội chạy tới nhận lấy. Ánh mắt Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng thâm độc, với Dịch Minh:"Nếu nhìn thấy Quân Cơ Lạc hoặc người nào đưa Đường Tứ Tứ ra khỏi biển lửa bắn chết ngay!"

      Đêm nay Dạ Kiêu Cửu hạ quyết tâm đạt được mục đích.
      nancy1986, Layla06, tart_trung15 others thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      hây, bạn CL làm sao để cứu đc TT an toàn mà k bị phát đây
      Dothuydung thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 225: Đáng sợ nhất là xác hai mạng (II)
      Editor: Jun

      Dịch Minh đứng bên ngoài từ trước, khi nhìn thấy liền vội chạy tới nhận lấy. Ánh mắt Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng thâm độc, với Dịch Minh:"Nếu nhìn thấy Quân Cơ Lạc hoặc người nào đưa Đường Tứ Tứ ra khỏi biển lửa bắn chết ngay!"

      Cách Dịch Minh cung kính lĩnh mệnh, lập tức phân phó thủ hạ của .

      Dạ Kiêu Cửu đứng khoanh tay, nở nụ tươi cười tuyệt diễm trước ngọn lửa bùng cháy.

      Trò hay đạo diễn bắt đầu trình diễn. Quân Cơ Lạc, nếu xuất Đường Tứ Tứ phải chết cháy trong biển lửa. Còn nếu xuất , haha... Chuyện trước đây giả làm thái giám lừa gạt người trong thiên hạ, nay lại thêm chuyện lừa tất cả người trong thiên hạ rằng chết, cho dù là chuyện gì đều khiến ta bị phỉ nhổ , xử trảm.

      Trong khách điếm, trận giết chóc múa me vừa diễn ra. Cuối cùng cũng có nhiều người có thể bình an thoát ra ngoài. Cho dù có thể thoát ra khỏi trận hỏa hoạn chờ đợi bên ngoài vẫn là bị hắc y nhân mai phục quanh khách điếm bắn chết.

      Lửa cháy mạnh như hỏa liên, độc ác nuốt chứng lấy sinh mạng con người.

      Ở nơi nào đó, Quân Cơ Lạc đứng Vân Hoa lâu cao nhất của Mặc thành, từ xa ngắm nhìn khách điếm bốc cháy, khuôn mặt tuấn mỹ như bầu trời dày đặc mây đen quay cuồng.

      Cẩm bào hoa lệ bay phấp phới trong gió. Tâm phúc của đứng phía sau tiến lên trước, đành lòng liền nhắc nhở:"Cửu Thiên Tuế, tối nay người của chúng ta có thể đấu với người của Dạ Kiêu Cửu hay ? lửa cháy to thế này, phu nhân ..."

      Con mắt Quân Cơ Lạc tối như mực, thâm sâu khiến người ta nhìn thấu. hơi khép cặp mắt rồi lại mở ra, trong đôi mắt phượng chứa sương mù:" cần! Dạ Kiêu Cửu làm như vậy chẳng qua là muốn bản đốc xuất mà thôi. giờ nếu bản đốc ra ngoài, kế hoạch ở hoàng thành thất bại trong gang tấc, đến lúc đó sao có thể đối phó với Dạ Kiêu Cửu đây?"

      "Nhưng phu nhân ở trong đó?" Tâm phúc kia khó xử .

      " sao hết! Nữ nhân của bản đốc phúc lớn làm sao có thể xảy ra chuyện được." kiêu ngạo vuốt ve cằm bóng loáng, tiện đà tự cười ha ha, giọng điệu đứng đắn với tâm phúc ở phía sau:"Với cả, ngươi xem đứa con này của bản đốc là trai hay ? bản đốc vẫn thích con hơn chút. Bản đốc nhớ nương tử của ngươi cũng sinh con phải ? Thế nào, con vẫn hiểu chuyện hơn nhỉ?"

      Giọng điệu bỗng nhiên thay đổi của Quân Cơ Lạc khiến người khác khó có thể thích ứng. Tâm phúc kia hồ đồ đáp:"Cửu Thiên Tuế, con của ta năm nay mới năm tuổi, cũng rất tốt..." Thực ra muốn , Cửu Thiên Tuế à, phu nhân của ngài trong đại hỏa vô cùng nguy hiểm, tại lão nhân gia ngài lại quan tâm xem trong bụng phu nhân là con trai hay con phải là lo xa quá rồi sao.

      Đường nhiên Quân Cơ Lạc cũng mong đợi đáp án, cúi đầu tiếp tục suy nghĩ "rối rắm":"Bản đốc cảm thấy con rất tốt, Xú Xú lớn lên giống Tứ Tứ được di truyền mĩ mạo của bản đốc. Nếu là sinh con hẳn có thể di truyền mỹ mạo của bản đốc rồi. Đợi tới khi nàng dậy chắc chắn bà mối giẫm nát thềm cửa nhà bản đốc. Chẳng qua là... khi con lớn lên phải gả cho nam nhân khác. Nghĩ tới chuyện này hơi buồn..."

      biết tiếp lời của Quân Cơ Lạc như thế nào. Nhưng cũng lạ, trong tình huống thế này mà Cửu Tiện Tuế có thể chuyện trò vui vẻ chứng minh trong lòng có "dự tính".

      ngẩng đầu nhìn lại phía khách điếm, khách điếm bên kia lửa lớn bốc lên ngùn ngụt.

      "Cửu Thiên Tuế, lửa càng ngày càng to..." giọng nhắc nhở Quân Cơ Lạc tiếng, Quân Cơ Lạc chuyện hơi dừng lại, đuôi lông mày nhếch lên, nhanh chóng mím môi gìnét mặt tuấn mỹ hơi thay đổi.

      cũng dám lên tiếng nữa, chỉ dám vụng trộm liếc mắt nhìn bên mặt Quân Cơ Lạc, biết rằng giờ cũng rất khẩn trương.

      Gió đêm khiến lửa ngày lớn, mắt lạnh của Dạ Kiêu Cửu đảo qua hết thảy, khóe miệng gợi lên độ cong lạnh lùng. tại chỉ có thể đợi. Chờ tới khi lửa lớn thiêu chết Đường Tứ Tứ hoặc là chờ Quân Cơ Lạc tới cứu Đường Tứ Tứ.

      Ở bên kia ngã tư đường, có ít ánh lửa lóe lên. Mà cùng với ánh sáng của ngọn lửa là tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Dạ Kiêu Cửu nhìn qua liền thấy ở đầu đường có nam tử cao to phi ngựa tới. Phía sau còn có đội quân mặc trang phục chỉnh tề.

      Có người tinh mắt nhìn thấy người đứng dẫn trước cầm cờ xí của Cẩn vương Mộ Dung Tề Quang.

      "Mộ Dung Tề Quang?" Dạ Kiêu Cửu híp mắt, Mộ Dung Tê Quang đứng hàng thứ tư, đây là con trai của Mộ Dung Long Thinh tới đất phong từ lâu, luôn ru rú trong xó nhà. Cho dù là ở kiếp trước cũng rất ít khi lộ diện. Trong trí nhớ, kiếp trước Đường Vân Nhiễm nắm giữ triều chính, hoàng tử thứ tư này thoát khỏi việc Đường Vân Nhiễm muốn làm hại. Mặt khác, có vài tin tức cho biết tứ hoàng tử là tên ngốc suốt ngày chơi đùa cùng heo chó.

      Chuyện có chút tà hồ ấy là có ngày Đường Vân Nhiễm nhàm chán liền tới tìm Mộ Dung Tề Quang để kiếm trò tiêu khiển. Trước mặt nàng ta, Mộ Dung Tề Quang còn ăn cả phân lợn. Đường Vân Nhiễm bị chọc cười liền thường xuyên tới "thăm" , đương nhiên mỗi lần đều biểu diễn vài tiết mục ghê tởm trước mặt Đường Vân Nhiễm.

      Nhưng cũng chính người này cuối cùng che mắt được Đường Vân Nhiễm mà thành công trốn thoát, quy núi rừng sống những ngày tháng tranh đoạt. Có lẽ dù cuối cùng đấu lại được Đường Vân Nhiễm nhưng so với những vị huynh đệ chết của là người duy nhất sống sót, như vậy cũng đủ.

      Nghĩ tới người như vậy về phương diện mưu lược cũng quá kém.

      Chỉ là vì sao bây giờ lại xuất người của Mộ Dung Tề Quang? Quân Cơ Lạc đâu? trốn đâu rồi?

      Đoàn người tiến lại gần, Dịch Minh tiến lên hỏi:"Quốc chủ, giờ chúng ta có rút xuống hay ?" Dù sao tại bọn họ cũng lãnh thổ Tiêu quốc, giết cũng là giết dân chúng của Tiêu quốc. Mộ Dung Tề Quang là Vương gia của Tiêu quốc đương nhiên dễ dàng bỏ qua.

      " cần!" Dạ Kiêu Cửu cười mị, ra lệnh:"Sai người đem thi thể ném hết và trong lửa!"

      Dich Minh tiến bước lên phía trước, lôi kéo thi thể. Từ đầu, những người dưới trướng cũng bắt đầu động thủ. Lửa lớn tiếp tục thiêu đốt ý đồ muốn nuốt chửng hết thảy tội ác trước mặt.

      Dạ Kiêu Cửu có ý định rút lui, tư thái của ngạo nghễ hiên ngang, trừng mắt lạnh nhìn về phía Mộ Dung Tề Quang. Mộ Dung Tề Quang ngồi yên ngựa nắm lấy dây cương ngựa tới trước mặt , hai người nhìn nhau.

      Khiến cho Dạ Kiêu Cửu ngờ tới đó là khuôn mặt Mộ Dung Tề Quang non mềm như trẻ , mặt mũi ôn hòa, môi mọng sống mũi cao ngất, ngũ quan khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. đầu đội kim quan bao lấy búi tóc, người mặc kiện áo bào gấm thêu hoa ống tay áo, bên hông đeo khối ngọc bội xanh biếc.

      lập tức nhảy xuống ngựa, sau đó nhìn về khách điếm cháy, rồi cúi đầu thấp giọng hạ lệnh với người phía sau. Người phía sau liền lấy nước tới dập lửa.

      Dạ Kiêu Cửu khoanh hai tay trước ngực, ra lệnh cho người canh ở cừa khách điếm lui ra. Dù sao lửa lớn cũng cháy được lúc lâu, Quân Cơ Lạc chưa tới, Đường Tứ Tứ choáng váng mê mang và Trì Hằng Liễu cố gắng chống đỡ phỏng chừng cũng bị thiêu cháy.

      Như vậy cũng ngại đứng bên xem trò hay.

      Sau khi Mộ Dung Tề Quang chỉ huy công việc mới quay đầu ôm quyền với Dạ Kiêu Cửu:"Trần quốc quốc chủ, bản vương bái kiến!" Khuôn mặt như trẻ con của hề có chút sợ hãi, có vẻ kiêu ngạo hay để lộ sắc bén mà chỉ bày ra khuôn mặt tươi cười khiến cho người ta ấn tượng về nụ cười nhợt nhạt luôn nở môi.

      Dạ Kiêu Cửu đáp lễ "Dữ thiên địa hề tỷ thọ, dữ nhật nguyệt hề tề quang. Tên này của Cẩn vương điện hạ thực rất hay nhưng chỉ có điều để đặt cho ngài cũng thực đáng tiếc."

      Trong bóng đêm, mặt Mộ Dung Tề Quang phản chiếu ánh sáng nhu hòa, lên nét bình yên điềm tĩnh:"Trần quốc chủ, chúc mừng ngài! Nghe ngài nhanh chóng nghênh thú tiểu thất của bản vương gia. Trước kia bản vương cũng luôn luôn tưởng tượng rốt cục loại người nào có thể cưới tiểu thất làm vợ, mãi cho tới khi gặp Trần quốc quốc chủ bản vương chỉ có thể công nhận tiểu thất và ngài chính là cặp đôi trời định, bản vương trước hết chúc hai người bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm. A còn có câu quan trọng nữa đó là công chúa Tiêu quốc chúng ta thể bị từ hôn, cho nên... Trần quốc chủ tự mình giải quyết..."

      Mộ Dung Tề Quang vừa chuyện khóe môi vừa cong lên, làm bộ dạng chuyện nhã nhặn.

      Dạ Kiêu Cửu khẽ hừ tiếng, cười lạnh thèm để ý hỏi:"Cẩn vương điện hạ, ta rất muốn hỏi câu vì sao ngài lại xuất ở đây ?" Quân Cơ Lạc đâu? Là phía ngươi tới đây sao?

      Đôi mắt khuôn măt non nớt của Mộ Dung Tề Quang sáng ngời, tinh thuần chứa tạp chất.

      "Dạ quốc chủ suy nghĩ nhiều rồi. Bản vương lần này về kinh thuần túy là muốn chúc mừng ngài và tiểu thất mà thôi. Còn vì sao lại tới Mặc thành gặp Trần quốc chủ... Có lẽ là do vận mệnh an bài." Quân Cơ Lạc "chết", mấy ngày nay Mộ Dung Nhược Hồng thể ngồi yên liền phái người tới ám sát . Nếu điều động binh mã có lẽ mạng còn.

      là người cao thượng cũng phải người lương thiện, duy chỉ có điều thích đó chính là tự do tự tại sinh sống, nếu ngay cả chuyện này người nào đó cũng cho tình cảm huynh đệ cũng biến thành truyện cười.

      Vừa lúc Quân Cơ Lạc viết thư cho bảo tới Mặc thành gặp gỡ. Năm mười bôn tuổi bị điều tới đất phong. Khi đó Quân Cơ Lạc ở bên cạnh hầu hạ phụ hoàng từng giúp đỡ việc. giờ là lúc báo đáp ân tình khi đó.

      Khi hai người đấu khẩu cửa gỗ lớn của khách điếm bốc cháy đổ ập xuống đất, cùng lúc đó, thoáng nghe được giọng yếu ớt truyền ra.

      Mọi người nhìn qua liền thấy trong màn khói trắng mù mịt là Trì Hằng Liễu gồng mình ôm lấy Đường Tứ Tứ xuất ở cửa lớn của khách điếm. Xà ngang bị sụp chặn ngang đường ra của , lửa lớn nguy ngập nếu bọn họ vẫn thể thoát ra chỉ sợ ...

      Mộ Dung Tề Quang lập tức sai người nghĩ biện pháp cứu Trì Hằng Liễu và Đường Tứ Tứ ra. Dạ Kiêu Cửu nhìn chằm chằm biển lửa bao vây Trì Hằng Liễu, trong đôi mắt đào hoa lạnh lẽo như nước trong hồ băng.

      Ngay lúc đó, xông lên trước, đoạt lấy thùng nước lạnh từ trong tay thị vệ rồi đồ ào lên người chính mình, Sau đó để ý tới tiếng gọi ầm ĩ của người Dịch Minh mà lập tức vọt vào trong biển lửa.

      Tuy võ công Trì Hằng Liễu cao cường nhưng chỉ dựa vào mình thể đấu lại được sát thủ do Dạ Kiêu Cửu phái tới. Cho dù còn có lực lượng ám vệ do Trì Lệ Dập phái tới bảo vệ Đường Tứ Tứ cũng đấu lại. Nhưng cũng may Quân Cơ Lạc sớm biết Dạ Kiêu Cửu ra tay với Đường Tứ Tứ nên cho tử sĩ cải trang trà trộn vào làm dân chúng bình thường ở trong khách điếm.

      Bởi vậy cuối cùng Trì Hằng Liễu mới có thể bế Đường Tứ Tứ chạy ra tới cửa lớn của khách điếm, bọn họ tới bước thắng lợi cuối cùng Dạ Kiêu Cửu xuất .

      Dạ Kiêu Cửu nhìn Trì Hằng Liễu, ánh mắt giống như mãnh thú nhìn chằm chằm con mỗi. Trì Hằng Liễu đề phòng lui lại mấy bước. Dạ Kiêu Cửu đột nhiên giống như động vật vật phát cuồng đánh về phía Trì Hằng Liễu, quyền cước vô cùng linh hoạt.

      Tuy Trì Hằng Liễu liều mang chống đỡ nhưng Trì Hằng Liễu bị thương sao có thể là đối thủ của Dạ Kiêu Cửu. Cuối cùng Dạ Kiêu Cửu đánh ngã Trì Hằng Liễu xuống đất, liền đoạt lấy được Đường Tứ Tứ.

      "Trở về với Quân Cơ Lạc, nếu muốn cứu nương tử trở về vậy hãy tự mình tới tìm Dạ Kiêu Cửu ta!" Dạ Kiêu Cửu cường thế liếc nhìn Trì Hằng Liễu, ôm lấy Đường Tứ Tứ lạnh lùng .

      Trì Hằng Liễu gồng thân mình muốn đứng dậy khỏi mặt đất nhưng thử vài lần đều thất bại. Mà lúc này, thủ hạ của Mộ Dung Tề Quang mới vọt vào được.

      Dạ Kiêu Cửu đảo tay áo rộng biển lửa, điểm mũi chân, sau khi đánh bại vài thị vệ liền thoát khỏi biển lửa.

      Trì Hằng Liễu được người nâng dậy, khuôn mặt tuấn nhã bị khói hun đen, người còn có vết thương do vừa giao chiến với kẻ địch. Nhìn thấy Đường Tứ Tứ bị Dạ Kiêu Cửu bắt , toan lấy hết sức lực để đuổi theo nhưng sức lực của tiêu hao quá nhiều, lập tức hôn mê bất tỉnh mất ý thức.

      Sau khi Dạ Kiêu Cửu ôm Đường Tứ Tứ rởi khỏi biển lửa, Mộ Dung Tề Quang liền lập tức lệnh cho người bao vây Dạ Kiêu Cửu.

      "Cẩn vương, dù thế nào ngài cũng là Vương gia, thể hạ giá mà làm chó săn cho Quân Cơ Lạc được! Trở về với Quân Cơ Lạc, ta cướp được nữ nhân của ! Nếu có lòng muốn đoạt lại nữ nhân của hãy tự mình đến!"

      Sắc mặt Mộ Dung Tề Quang trầm xuống, quát lớn:"Dạ Kiêu Cửu, nơi đây là Tiêu quốc, phải Trần quốc nhà ngươi. Hoàng đế Trần quốc lại dám ở Tiêu quốc làm càn, bản vương khách khí với ngươi!"

      "Hả?" Hầu kết của Dạ Kiêu Cửu trượt lên xuống, bàn tay tóm lấy cổ của Đường Tứ Tứ"Vậy bây giờ ta lập tức bóp chết nàng ta!" Tay Dạ Kiêu Cửu dùng lực chút, thực bóp lấy cổ Đường Tứ Tứ...
      Layla06, tart_trung, Chris15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :