1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Lại 1 bộ ngược nam↖(^ω^)↗ bạn quá . đừng drop nha bạn. Thanks

    2. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 3.Lạnh nhạt

      Trong mắt Tần Uyên xẹt qua tia tối tăm, nhưng cũng suy nghĩ quá lâu, rất nhanh đứng dậy rời .

      Sau khi Tần Uyên , Bạch Hiểu Y mới thở phào nhõm. Cho dù chết tâm với , nhưng muốn ung dung đối mặt với người đàn ông ưu việt này cũng hao tổn ít khí lực, tốt nhất về sau nên trốn xa.

      Bạch Phượng Kiều từ nhà vệ sinh ra mới phát Tần Uyên còn ở đây. Nghĩ tới sắc mặt vừa nãy của Bạch Hiểu Y đối với người ta, Bạch Phượng Kiều liền khiển trách: "Con con xảy ra chuyện gì vậy? Trước kia phải con cả ngày đều ngóng trông Uyên ca của con trở về sao? Tại sao người ta về rồi con lại lạnh nhạt người ta?"

      Bạch Hiểu Y nhìn mẹ mình cái, cũng muốn cho bà biết đời trước còn bị Tần Uyên đối xử lạnh lùng tàn nhẫn hơn nhiều, chỉ thản nhiên : "Bây giờ con cũng còn là trẻ con, cả ngày theo ta còn ra thể thống gì."

      Bạch Phượng Kiều kỳ cũng coi thành chuyện gì to tát, bà chỉ cho là hai đứa cãi nhau nên được tự nhiên. Qua thời gian tốt thôi, chỉ : "Được rồi, được rồi. Con tự lo chuyện của mình , mẹ mặc kệ." xong lên ngủ dưỡng sức.

      Trưa hôm sau Bạch Hiểu Y vừa tỉnh lại liền nghe có người gọi ở cửa. Bạch Hiểu Y mở cửa, thấy thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đứng ở cửa.

      Bạch Hiểu Y nhìn thấy người này lập tức lắp bắp kinh hãi, "Dương Tĩnh?!!" bao nhiêu lâu rồi chưa nhìn thấy Dương Tĩnh? Dương Tĩnh là bạn tốt thời niên thiếu của . Tiểu học, cấp hai đều là bạn học, cấp ba lại học cùng trường, lúc học quan hệ rất tốt, chỉ là về sau lên đại học liền mất liên lạc.

      Kỳ kể từ khi Bạch Hiểu Y ở cùng Tần Uyên, liền tập trung mọi tinh thần người , chỉ hận thể trói mình và cùng chỗ, cũng có thời gian duy trì những mối quan hệ khác. Sau khi kết hôn bị Tần Uyên lạnh nhạt công kích, lúc thống khổ chịu nổi, muốn tìm người bạn để tâm cũng có, khi đó mới phát vì Tần Uyên mà vứt bỏ rất nhiều thứ.

      Nhưng bây giờ, làm lại cuộc sống mới, muốn lại lãng phí tinh lực và thời gian ở người Tần Uyên. phải có cuộc sống mới thuộc về mình, phải có tình bạn và tình thuộc về mình.

      Dương Tĩnh cười hì hì vẫy vẫy tay với , sườn mặt lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, phi thường rạng rỡ, "Mình tới hẹn cậu chơi! Cậu có ?"

      Bạch Hiểu Y gần như chút nghĩ ngợi trả lời ngay, "Đương nhiên là , cậu chờ mình chút, mình thay quần áo."

      thay chiếc áo trắng cộc tay và cái quần short, cầm chìa khóa liền xuống lầu. Dương Tĩnh nhìn gấp rút ra nhiệt tình chạy tới kéo cánh tay . Bạch Hiểu Y nhìn bạn tốt nhiều năm gặp, nhịn được mà kích động, nước mắt như sắp trào ra, thấy ánh mắt Dương Tĩnh nhìn qua, cũng nhiệt tình cười lại.

      "Mình nghe cậu điền nguyện vọng đại học Tương Nam, trước đó cậu phải mực muốn lên đại học Bắc Kinh sao?"

      "Mình thấy đại học Tương Nam khá gần nhà, rất tiện!"

      Dương Tĩnh ngược lại cũng hỏi nhiều, cười : "Vậy tốt, mình cũng ghi đại học thành phố Sông Hoài, về sau chúng ta có thể thường xuyên cùng chơi."

      Bạch Hiểu Y đột nhiên nhớ tới đời trước Dương Tĩnh cũng thi vào học viện nhạc rất tốt ở thành phố Sông Hoài. Sau khi tốt nghiệp làm giáo viên nhạc, xem ra đời này cũng giống như vậy.

      Có tác giả từng , hai người phụ nữ ra ngoài, mặc kệ mục đích là gì kết cục lúc nào cũng là ăn. Cho nên Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh cứ như vậy vui chơi giải trí đường cho đến tận buổi chiều.

      Đời trước Bạch Hiểu Y chia tay thời học sinh lâu rồi, tùy ý dạo phố, ăn món ăn bình dân ở vỉa hè sớm còn tồn tại. giờ lại thể nghiệm lần nữa, cảm thấy có loại tư vị khác.

      Bỏ xuống gánh nặng trong lòng, cần tiếp tục suy nghĩ lấy lòng người khác như thế nào. Loại thư giãn thích ý này là cảm giác mà đời trước chưa bao giờ thể nghiệm qua. Quả nhiên, chỉ cần buông tha cho Tần Uyên liền có được toàn bộ thế giới.

      "Lát nữa chúng ta xem đại hội nhạc , mình có hai vé vào cửa đại hội nhạc." Khi uống nước đá ở tiệm nước giải khát, Dương Tĩnh đột nhiên , lại rút ra hai tấm vé quơ quơ trước mặt .

      Bạch Hiểu Y vừa cầm tấm vé lên nhìn, lập tức kinh ngạc hô lên: "Thượng hạng như thế này ư?"

      Dương Tĩnh hất cằm, cười đắc ý, "Đương nhiên rồi!"

      Bạch Hiểu Y đột nhiên nhớ tới chồng tương lai của Dương Tĩnh là đàn mà thời học sinh Dương Tĩnh vô cùng mến. Lúc này cười rộ lên, ý tứ sâu xa "Muốn xem nam thần của nhà cậu cứ thẳng , là!"

      Dương Tĩnh đỏ mặt, "Trước kia lần nào hẹn cậu cũng , lần này cậu có hay ?"

      " , đương nhiên có , có đại hội nhạc miễn phí để xem, sao lại ?"

      Kỳ Bạch Hiểu Y hứng thú lắm với đại hội nhạc, chẳng qua muốn cùng bạn tốt nhiều năm gặp. Hơn nữa phát Dương Tĩnh cũng hứng thú với đại hội nhạc. Đại hội nhạc vừa mới bắt đầu lát, Dương Tĩnh ngủ gật, Bạch Hiểu Y nhìn đầu Dương Tĩnh gục lên gục xuống nhịn được buồn cười.

      Đại hội nhạc mãi mới đến phiên nam thần Trương Khải Tường của Dương Tĩnh xuất , Bạch Hiểu Y vội vàng lay Dương Tĩnh, "Kìa kìa, sư huynh của cậu ra rồi."

      Dương Tĩnh giật mình tỉnh lại, vội vàng dụi mắt nhìn lên sân khấu. Vừa nhìn thấy người sân khấu, mắt vừa rồi còn buồn ngủ mông lung lập tức phấn khởi, hai mắt sáng long lanh nhìn sang, vẻ mặt háo sắc, "Trời ơi, sư huynh của mình hôm nay là đẹp trai!"

      Mặc dù gọi sư huynh, nhưng lại học cùng khóa với bọn họ, chỉ là bọn họ học thêm ở trường trung học nhạc. Mà vào năm Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh học lớp 10, Dương Tĩnh và Trương Khải Tường đều học đàn vi-ô-lông, lại học cùng thầy. Trương Khải Tường vào học sớm hơn Dương Tĩnh, cho nên Dương Tĩnh liên tục gọi là sư huynh.

      Hôm nay còn có thiếu niên tầm tuổi bọn họ lên sân khấu cùng Trương Khải Tường, Bạch Hiểu Y thấy thế liền kinh ngạc hỏi: "Hôm nay sư huynh nhà cậu hôm nay lại còn hợp tác à?"

      Dương Tĩnh vừa nghe lời này lại kinh ngạc, "Trời ạ, Hiểu Y, cậu biết ta sao? Hôm nay phải ta đến để hợp tác cùng sư huynh của mình, mà là sư huynh mình mời ta đến hợp tác!"

      Bạch Hiểu Y biết Trương Khải Tường kéo đàn vi-ô-lông rất tốt, có thể làm cho Trương Khải Tường trở thành người đệm nhạc, đó là trâu bò phương nào? (ý là kia là trâu )

      Dương Tĩnh bắt đầu thao thao bất tuyệt phổ cập kiến thức cho , " ta tên là Nghiêm Tiêu Cảnh, được gọi là thiên tài dương cầm (Piano) của trường trung học nhạc. Có danh xưng là ' \hoàng tử dương cầm’, từ đến lớn cầm biết bao nhiêu giải thưởng, lúc mười hai tuổi có thể diễn cùng sân khấu với bao nhiêu đại thần ở phòng hòa nhạc Vienna. Mặc dù sư huynh của mình kéo đàn vi-ô-lông tệ, nhưng thể , có thể đệm nhạc cho Nghiêm Tiêu Cảnh, coi như là vinh hạnh của ấy."

      Bạch Hiểu Y gật đầu, nghĩ tới thiếu niên này còn tuổi mà trâu bò như vậy! Đời trước hình như chưa từng nghe qua, nhưng mà đời trước lòng nhào vào Tần Uyên, cũng quá chú ý các chuyện khác. có hứng thú với nhạc, tự nhiên cũng chú ý, cho nên chưa từng nghe qua người này cũng kỳ quái.

      Trương Khải Tường cùng Nghiêm Tiêu Cảnh biểu diễn đàn dương cầm là chính, đàn vi-ô-lông đệm nhạc, khúc nhạc biết tên là gì, nhưng rất dễ nghe.

      Kể từ lúc Trương Khải Tường lên sân khấu, ánh mắt Dương Tĩnh liền dính chặt lên người Trương Khải Tường. Bạch Hiểu Y nhìn hai mắt Dương Tĩnh lóe ra kim quang, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hai người sân khấu kia, Bạch Hiểu Y cũng nên nhìn chằm chằm nam thần của bạn tốt nên cũng chỉ có thể nhìn người còn lại.

      Sân khấu cách chỗ này quá xa, thể thấy tướng mạo nam sinh kia. Chỉ cảm thấy ta lớn lên rất trắng, mặc áo sơ mi trắng thêm áo đuôi tôm, ưu nhã ngồi trước đàn dương cầm. Nhiều nhất cũng chỉ mười chín tuổi, nhưng mặt ta lại mang theo tự tin và ung dung cực xứng với tuổi. Ngón tay thon dài bay múa phím đàn, nhịp điệu uyển chuyển quấn quanh đầu ngón tay ta tuôn ra, cho dù Bạch Hiểu Y nghe loại nhạc này cũng cảm thấy như hưởng thụ loại thịnh yến nghệ thuật trước đó chưa từng có.

      Kết thúc khúc nhạc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Dương Tĩnh đặc biệt vỗ tay nhiệt liệt, cho đến khi hai người sân khấu lui ra phía sau màn, Dương Tĩnh mới kéo tay : " thôi, chúng ta đến hậu trường chào hỏi sư huynh của mình."

      Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đến hậu trường được nhân viên làm việc báo cho biết Trương Khải Tường ở trong phòng nghỉ, hai người lại tới phòng nghỉ, đến phòng nghỉ mới phát bên trong chỉ có Trương Khải Tường mà còn có người khác.

      Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đến phòng nghỉ thấy còn có người khác liền có chút lúng túng, chào hỏi Trương Khải Tường xong chỉ đứng ở cửa dám vào.

      Trương Khải Tường là nam sinh cao gầy, đeo cái kính đen, tướng mạo nhã nhặn. Thấy các mất tự nhiên đứng ở cửa vào, ngược lại rất nhiệt tình giới thiệu với các , "Đây là Nghiêm Tiêu Cảnh, học trường trung học nhạc phụ thuộc, tất cả mọi người đều là bạn tốt, cần cảm thấy mất tự nhiên."

      Lúc này, thiếu niên kia ưu nhã ngồi sô pha, lúc Trương Khải Tường mở cửa ta lấy ly trái cây để uống. Giờ phút này nghe thấy lời Trương Khải Tường , liền qua, lễ độ cười, "Chào mọi người!"

      Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh cũng lập tức chào .

      Trương Khải Tường lại giới thiệu với Nghiêm Tiêu Cảnh, "Trước kia mình đề cập qua với cậu rồi, đây là tiểu sư muội Dương Tĩnh của mình, còn đây là tài nữ lớp 10 nổi danh, Bạch Hiểu Y."

      Bạch Hiểu Y vừa nghe Trương Khải Tường giới thiệu , lập tức thẹn thùng nắm tóc, "Tài nữ cái gì, dám nhận."

      Nghiêm Tiêu Cảnh chào Dương Tĩnh tiếng liền đưa mắt nhìn . Giờ ở khooảng cách rất gần, Bạch Hiểu Y mới có thể thấy tướng mạo Nghiêm Tiêu Cảnh, vóc dáng rất cao, đầu tóc quăn màu nâu đậm. Tóc quăn này lại lộn xộn, ngược lại mang theo loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.

      Nghiêm Tiêu Cảnh lớn lên rất trắng, ngũ quan tuấn tú. Mặc dù linh hồn Bạch Hiểu Y là phụ nữ kết hôn, sớm vượt qua tuổi háo sắc, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú này, khỏi ngẩn người.

      "Bạch Hiểu Y, từng nghe đến em, còn đọc qua thơ của em."

      "..."

      Bạch Hiểu Y nghĩ tới danh hiệu của lại vang như thế, ngay cả Nghiêm Tiêu Cảnh cũng biết dù hai người học chung trường.

      lúng túng cười cười, "Viết tốt lắm, để chê cười rồi."

      " có, thấy rất tốt."

      Lời này giống như khách khí đáp lại, đôi mắt mỉm cười đầy chân thành, giống như thưởng thức thơ viết. Bạch Hiểu Y nghĩ tới thời niên thiếu, viết những bài thơ kệch cỡm lại có thể được người khác thưởng thức? Lập tức có chút quẫn 囧.

      "À sư huynh, bao giờ ?" Thấy Bạch Hiểu Y được tự nhiên, Dương Tĩnh liền đổi chủ đề.

      Trương Khải Tường đưa tay lên nhìn đồng hồ, "Thời gian cũng còn sớm, chúng ta cũng nên thôi." Lại quay đầu hỏi Nghiêm Tiêu Cảnh, "Cậu đâu? Muốn cùng bọn mình ?"

      "Biểu diễn xong rồi cũng có việc gì, đương nhiên là cùng mọi người."

      Bốn người ra, Trương Khải Tường và Nghiêm Tiêu Cảnh vào ga-ra lấy xe, Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đứng ở đại sảnh chờ, lúc này đại hội nhạc kết thúc, từng đám người từ đại sảnh ra ngừng. Hai người trò chuyện, Bạch Hiểu Y trong lúc vô tình ngẩng đầu liền gặp bóng người quen thuộc trà trộn trong đám đông ra từ đại sảnh.

      nghĩ Tần Uyên là nam sinh ngành kỹ thuật cũng cảm thấy hứng thú với nhạc.

      Dương Tĩnh cũng nhận ra Tần Uyên, lập tức : "Kia phải hàng xóm của cậu sao? Lần này cậu đừng vì ta mà cho mình leo cây, cùng nhau về nhà rồi đấy."

      Bạch Hiểu Y còn nhớ trước kia mình đúng là vì Tần Uyên mà cho bạn tốt leo cây ít, tất nhiên là vô cùng áy náy, vội vàng lắc lắc đầu, "Yên tâm , mình để cậu leo cây."

      bên cạnh Tần Uyên còn có nam sinh, Bạch Hiểu Y cũng nhận ra là bạn tốt của - Mã Duệ. Hai người từ đại sảnh ra cũng thấy các , Tần Uyên thấy ở chỗ này cũng cảm thấy kinh ngạc. Muốn tiến lên chào hỏi, nghĩ tới sắc mặt lạnh nhạt gật đầu với cái rồi nghiêng đầu , ràng là muốn chuyện với .

      Nhìn dáng vẻ này của , Tần Uyên muốn lại gần nữa.

      Dương Tĩnh thấy Bạch Hiểu Y lãnh đạm với Tần Uyên cũng cảm thấy rất kì quái, nhịn được ghé vào bên , giọng hỏi: "Sao cậu chuyện với hàng xóm của cậu vậy? phải cậu rất thích ta sao?"

      Bạch Hiểu Y nhún vai, " có gì, chỉ đột nhiên phát ta đáng để mình thích."

      Dương Tĩnh nghe như thế hai mắt lại tỏa sáng, "Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi. Cái hàng xóm của cậu, lớn lên đẹp mắt, học tập cũng tốt, chỉ là quá lạnh lùng." Lại sợ lời này làm bị tổn thương, Dương Tĩnh vội vàng bổ sung câu: "Mình cảm thấy cậu xứng đáng với người tốt hơn."

      Bạch Hiểu Y ngược lại tức giận, cười ngọt ngào với , "Mình cũng nghĩ vậy."

      Hai người chuyện, thấy hai chiếc xe đen trắng có rèm che chậm rãi chạy tới, dừng bên người các . Trương Khải Tường từ chiếc màu trắng xuống, lại hướng về chiếc xe màu đen với Nghiêm Tiêu Cảnh: "Mình đưa bọn họ về nhà trước, chờ lát nữa quay lại tìm cậu."

      Nghiêm Tiêu Cảnh lại cười : "Dù sao mình cũng có việc gì, mình cùng bọn cậu." mở cửa ghế lái phụ ra, cười dịu dàng gọi Bạch Hiểu Y: "Bạch tài nữ, lại đây ngồi xe ."

      "..." Bạch Hiểu Y ngẩn người, "Việc này... em ngồi xe Trương sư huynh là được, cần làm phiền !"

      Nghiêm Tiêu Cảnh vui vẻ, "Em xác định em muốn làm bóng đèn sao?"

      Lời này làm ba người đều lúng túng, Dương Tĩnh vội la lên: "Cái gì bóng đèn hay bóng đèn, đừng lung tung!" Dương Tĩnh ngồi lên xe lại vẫy Bạch Hiểu Y, "Hiểu Y mau lên đây !"

      Bạch Hiểu Y do dự, kỳ Nghiêm Tiêu Cảnh cũng đúng. Vất vả lắm Dương Tĩnh mới có cơ hội ở cùng sư huynh, người ngoài cuộc như ở bên kia cũng làm họ được tự nhiên. Suy nghĩ chút liền : "Mình lên xe của bạn học Nghiêm đây."

      Trương Khải Tường cũng : "Cũng được, Tiêu Cảnh lái xe rất ổn."

      Trương Khải Tường như thế, Dương Tĩnh cũng nên gì, Bạch Hiểu Y và Nghiêm Tiêu Cảnh xong liền lên xe.

      Tần Uyên và Mã Duệ đứng ở cửa đại sảnh, tình hình bên này của Bạch Hiểu Y tự nhiên cũng bị hai người nhìn thấy.

      chuyện với người khác vui vẻ, lại lãnh lãnh đạm đạm với . Ngay cả trước khi cũng chào tiếng.

      Mã Duệ nhìn hai chiếc xe qua, lại thấy kinh ngạc, "Người kia phải là cái đuôi của cậu sao? Trước kia cậu chỗ nào ấy theo tới chỗ đó. Tại sao bây giờ nhìn thấy cậu lại như quen biết? Hai người cãi nhau sao?"

      Ánh mắt Tần Uyên tĩnh mịch nhìn chiếc xe màu đen có rèm che, lên tiếng.

      Mã Duệ sờ sờ cằm, vẻ mặt sâu xa : " phải bé đó thay lòng đổi dạ chứ?" Mã Duệ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Như có điều suy nghĩ, gật đầu, "Hơn nữa cái tên tiểu bạch kiểm kia nhìn thế nào cũng thấy khả nghi!"

      Tần Uyên nắm chặt hai tay, đôi mắt sâu lường được, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên.
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, duyenktn1, levuong72 others thích bài này.

    3. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 4.Chế giễu lại

      Mã Duệ cũng phát Tần Uyên khác thường, lại vỗ vai : " ra thế này cũng tốt, phải ấy mực đuổi theo khiến cậu rất phiền sao? giờ ấy thích người khác cũng có thời gian quấy rầy cậu, cậu cũng thoải mái, thôi!"

      Ánh mắt thâm thúy của Tần Uyên thoáng thâm trầm gợn sóng, nhưng khôi phục lại rất nhanh. Đến khi quay đầu lại, cái gì cũng chưa , xoay người lên chiếc xe bên cạnh.

      Bạch Hiểu Y sau khi lên xe Nghiêm Tiêu Cảnh lại biết nên gì. Mặc dù giờ thân thể chỉ có mười tám tuổi, nhưng tim và linh hồn bên trong là phụ nữ kết hôn, đối với Dương Tĩnh còn tốt, dù sao họ còn có chung ký ức. Nhưng đối mặt người trẻ tuổi phong nhã hào hoa, Bạch Hiểu Y đích xác có tiếng chung với, khí có chút lúng túng.

      Nghiêm Tiêu Cảnh xoay tay lái, đuổi theo sau xe Trương Khải Tường mới : "Rất hân hạnh được biết Bạch đại tài nữ."

      Bạch Hiểu Y cũng cười cười, "Em cũng rất hân hạnh được biết hoàng tử dương cầm."

      Ánh mắt Nghiêm Tiêu Cảnh lên ý cười kín đáo, liếc cái, " lòng vui mừng được quen em mà, cũng biết em lòng vui mừng khi quen biết hay ?"

      Bạch Hiểu Y ngẩn người, "Sao lại vậy?"

      "Nếu em vui mừng khi biết , lúc nãy mời em lên xe, em từ chối."

      Bạch Hiểu Y nghĩ thiếu niên này lại để ý chuyện như thế, lúc này bất đắc dĩ cười cười, "Dù sao chúng ta mới gặp lần đầu, lần đầu tiên gặp mặt mà biết xấu hổ tốt lắm đâu."

      Nghiêm Tiêu Cảnh chau mày, cố làm ra vẻ nghi ngờ : "Nhưng tại sao những khác lần đầu thấy lúc nào cũng theo thói quen xấu hổ gì hết?"

      "..." Bạch Hiểu Y cảm giác tại sao lời này có chút ái muội ? chuyển tròng mắt, dứt khoát tứ lạng bạt thiên cân, "Cái kia... đại khái là tướng mạo khí chất của giống như trong ảo tưởng thiếu nữ của họ!"

      Nghiêm Tiêu Cảnh xoay đầu ý tứ sâu xa nhìn , "Chẳng lẽ em tính là thiếu nữ sao?"

      Bạch Hiểu Y bị hỏi lại ngẩn người, "Em... nội tâm trưởng thành hơn."

      "À..." Nghiêm Tiêu Cảnh gật đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp híp lại, "Cho nên , ra làm nội tâm chín chắn của Bạch tài nữ cảm thấy hứng thú?"

      "..." Tại sao lại đến việc này rồi? "Em..." Bạch Hiểu Y đột nhiên phát bị thiếu niên này chặn họng, biết nên gì. Nếu như cảm thấy hứng thú với Nghiêm Tiêu Cảnh quá ái muội, nếu như có hứng thú với ta lại có chút đắc tội.

      "Sao? đúng rồi à?"

      "Ặc, đúng rồi, thích gì?" nhanh chóng đổi chủ đề, tán gẫu chủ đề này nữa.

      Nghiêm Tiêu Cảnh mím môi cười cười, khóe miệng cong ra nụ cười mê người, lại trả lời.

      Bạch Hiểu Y tiếp: " đánh đàn dương cầm tốt như vậy, chắc là rất thích đàn dương cầm?"

      "Cũng phải..."

      "A?" Cuối cùng Nghiêm Tiêu Cảnh cũng thuận theo đề tài này, Bạch Hiểu Y thở phào nhõm, ngừng cố gắng, "Vậy thích gì?"

      " thích được nghe người khác ca ngợi mình. Đàn dương cầm lại vừa vặn có thể mang đến ca ngợi cho , hơn nữa cũng có thiên phú đánh đàn dương cầm, cho nên mực học đàn."

      "..." Quả nhiên suy nghĩ của thiên tài đều hiếm thấy.

      "Cho nên mới bạn học nữ à, nhanh dùng tài hoa của em ca ngợi chút !"

      Bạch Hiểu Y đột nhiên phát này người có chút tự kỷ, nhưng có thể bỏ qua đề tài vừa nãy làm người lúng túng cũng là chuyện tốt. Lúc này nghiêm túc cao thấp đánh giá, " đánh đàn dương cầm rất tốt, lớn lên rất đẹp trai. Ngón tay vừa vừa dài rất đẹp mắt, kỹ thuật lái xe của cũng rất tuyệt."

      Bạch Hiểu Y hết lời, Nghiêm Tiêu Cảnh quay đầu kinh ngạc nhìn , "Vì sao có nhiều ưu điểm như vậy, em lại hứng thú?"

      Bạch Hiểu Y quẫn lại quẫn 囧, tại sao lại kéo đến đề tài phía nữa?

      "... có nhiều người cảm thấy hứng thú với như vậy, cần gì phải thêm em? Hơn nữa nếu em có hứng thú với cảm thấy thành tựu à? Cho nên em đáng kể!"

      Nghiêm Tiêu Cảnh trả lời, lặng yên trong chốc lát lại hỏi: "Em cũng chút em thích gì !"

      Nghiêm Tiêu Cảnh đổi chủ đề làm Bạch Hiểu Y thở phào nhõm. Theo đề tài này cẩn thận suy nghĩ chút, phát cho tới bây giờ hình như cũng đặc biết thích cái gì, trước kia Tần Uyên đưa cái gì thích cái đó. Cho nên tại...

      lắc lắc đầu, mặt mang theo chút phiền muộn, "Em có sở thích đặc biệt nào."

      Nghiêm Tiêu Cảnh nhíu mày lại, ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn sang, "Em có biết bộ dáng tại của em giống gì ?"

      "Cái gì?"

      Trong mắt Nghiêm Tiêu Cảnh có hảo ý cười, " bà thím thích gì."

      "..."

      Bạch Hiểu Y quay đầu trừng mắt liếc Nghiêm Tiêu Cảnh cái, thiếu niên này gì vậy? Bất quá cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy hình như Nghiêm Tiêu Cảnh cũng sai, có chỗ nào giống bà thím đây? Về phần thích cái gì, Bạch Hiểu Y lắc lắc đầu, "Em cũng phải thích cái gì, em ôm rất nhiều hy vọng ở tương lai, em cũng tràn trề nhiệt tình với cuộc sống."

      "À..." Nghiêm Tiêu Cảnh gật đầu, "Vậy bỏ qua phần sau, ừm, em nhìn qua giống như bà thím."

      "..." Bạch Hiểu Y híp mắt quét qua, "Người trẻ tuổi cần chuyện quá trực tiếp!"

      Nghiêm Tiêu Cảnh cười đến vui vẻ, "Dùng loại giọng điệu này để chuyện, càng giống bà thím."

      "..."

      Cứ như vậy đường trò chuyện, bất tri bất giác xe chạy đến nhà và Dương Tĩnh ở thị trấn. Bởi vì và Dương Tĩnh ở cùng khu nên Nghiêm Tiêu Cảnh và Trương Khải Tường sau khi hẹn địa điểm gặp lại liền chia làm hai đường khác nhau hộ tống Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh về nhà.

      Xe rất nhanh đến cửa nhà Bạch Hiểu Y, mặc dù suốt đường bị thiếu niên này làm tổn thương, sau khi xuống xe Bạch Hiểu Y vẫn vài tiếng cảm ơn.

      Nghiêm Tiêu Cảnh nhíu mày, " lái xe đường xa như vậy rất mệt. Cảm ơn có lợi gì?"

      Bạch Hiểu Y ngẩn người, lập tức : "Lần sau em mời ăn cơm!"

      Nghiêm Tiêu Cảnh nhếch môi cười với , " rồi đừng quên đấy."

      " quên, yên tâm !"

      Lúc này Nghiêm Tiêu Cảnh mới hài lòng quay xe . Bạch Hiểu Y nhìn Nghiêm Tiêu Cảnh xa mới thu hồi ánh mắt, nghĩ tới vừa rồi bị gọi là bà thím, Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ cười cười, thiếu niên này, đúng là hiểu chuyện.

      Thu hồi suy nghĩ, muốn vào nhà, quay người lại thấy Tần Uyên đứng ở trước cửa nhà . Đèn đường tối mờ, chiếu vào mặt Tần Uyên càng lộ vẻ trầm.

      Bởi vì Trương Khải Tường cũng quen thuộc đường , cho nên phải luẩn quẩn hồi, Tần Uyên về trước bước cũng kỳ quái.

      Bạch Hiểu Y được thể nghiệm vui sướng sau khi triệt để buông tha Tần Uyên, bây giờ lại hạ quyết tâm muốn gặp mặt hay có cái gì cùng người này. Chỉ nhìn Tần Uyên cái, lạnh nhạt gật đầu xem như chào hỏi, liền đến cửa nhà.

      móc chìa khóa ra để mở cửa, nghĩ tới Tần Uyên đột nhiên hỏi câu: "Người vừa nãy là ai?"

      Bạch Hiểu Y nghe vậy lại kinh ngạc, Tần Uyên từ khi nào lại tò mò chuyện của ? Nên biết, ngày xưa lúc nào cũng chỉ có nhiệt tình dính người , bất kể là thành tích thi hay cái gì, lúc nào cũng là nhiệt liệt chia sẻ cùng . Còn ra, vĩnh viễn đều lạnh nhạt, cho tới bây giờ cũng chủ động hỏi đến việc của , hôm nay xảy ra loại tình huống chủ động hỏi thăm ở cùng ai, cũng là lần đầu tiên.

      Bạch Hiểu Y cảm thấy kỳ quái, càng cảm thấy châm chọc. Chẳng qua bởi vì đột nhiên lãnh đạm với , cho nên biết làm thế nào? Giống như con mèo luôn thân mật với đột nhiên có ngày để ý tới , cũng cảm thấy kỳ quái.

      quay đầu nhìn Tần Uyên, đèn tự động cửa chiếu xuống đỉnh đầu , cái mũi cao thẳng tạo thành cái bóng mặt , làm cho ngũ quan của nhìn qua lại càng thâm thúy. đôi mắt sâu lường được cứ nhìn như vậy, loại ánh mắt mang theo bất cứ tia cảm tình nào làm nhớ tới tình cảnh từng bị lãnh đạm gây thương tích. Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy bực bội, càng nhìn Tần Uyên càng thấy khó chịu.

      Ánh mắt nhìn Tần Uyên lạnh dần, giọng cũng lộ ra kiên nhẫn, " ta là ai, hình như tôi cũng có nghĩa vụ phải khai báo với đâu."

      Biểu cảm mặt Tần Uyên thay đổi, chỉ là câu này của dường như làm cho đôi mắt sâu tĩnh mịch vụt lóe lên ánh kỳ lạ rồi biến mất.

      Bạch Hiểu Y cũng để ý, càng trông cậy vào câu trả lời của Tần Uyên, bỏ lại lời này, trực tiếp mở cửa vào nhà. Để Tần Uyên đứng ở ngoài cửa, như là cho biết, có bất kỳ hứng thú nào muốn chuyện với .
      Last edited by a moderator: 26/6/17

    4. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 5.Cuộc hẹn

      Bạch Hiểu Y cả ngày trời ở nhà lật xem bản đồ, trước khi ra tiệm lẩu phụ giúp, muốn tìm miếng đất có giá trị hồi trước được coi trọng, đến lúc đó lại để cha bắt tay vào thu mua. (câu này nó hơi... trong cv nó cũng lủng củng nên ta biết dịch sao )

      Vừa xem đến xế chiều, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, dự định ra ngoài dạo vòng, thư giãn gân cốt. Lúc qua nhà Tần Uyên thấy bà ngoại Tần Uyên đứng ở cửa, bà ngoại Tần Uyên họ Trình, tất cả mọi người gọi bà là bà nội Trình. Mặc dù đời trước Tần Uyên ngược đến mức còn lành lặn, nhưng bà nội Trình vẫn đối xử với rất tốt, Bạch Hiểu Y nhìn thấy bà cũng tự nhiên ngọt ngào chào hỏi, "Cháu chào bà nội Trình!"

      Bà nội Trình cũng cười cười gật đầu với , " tại Y Nhi có rảnh ? Giúp bà việc được ?"

      Bạch Hiểu Y nghĩ lúc này Tần Uyên có ở nhà, liền gật đầu đáp, "Được ạ!"

      theo bà nội Trình vào cửa, Bạch Hiểu Y mới biết bà nội Trình muốn giúp bà xâu kim.

      "Bà lớn tuổi nhìn , Tiểu Uyên lại ở nhà, chỉ có thể tìm con hỗ trợ."

      Tính tình bà nội Trình vô cùng hòa ái dễ gần, thấy ai cũng cười ha hả. Đối với mọi người vừa tốt vừa tỉ mỉ, nghĩ tới người thiện lương như bà nội Trình lại nuôi ra tên khốn kiếp lạnh lùng như Tần Uyên.

      " sao đâu bà nội, cũng phải việc gì to tát."

      Bạch Hiểu Y và bà nội Trình ngồi đối diện sau cửa ra vào, bà nội Trình ôm cái túi may vá, trong túi còn để đôi đế giày khâu tốt. Bà nội Trình về hưu nhiều năm, sau khi về hưu vẫn mực thích may may vá vá. Bạch Hiểu Y còn nhớ bà nội Trình trước kia còn gửi cho đôi giày bà tự mình làm bằng vải bông.

      Bạch Hiểu Y cầm sợi chỉ lên, nhắm vào lỗ kim để xỏ. Nhưng lỗ kim kia quá bé, xỏ qua.

      Bà nội Trình mang kính lão, bà khẽ cúi đầu, nhìn , "Sao dạo này thấy Y Nhi đến tìm Uyên ca chơi? Uyên ca của con trở về vài ngày rồi con cũng sang nhà bà chuyến. Có phải Uyên ca làm gì chọc giận con ?"

      Ánh mắt Bạch Hiểu Y căng thẳng, nhưng lát liền trấn tĩnh lại, " có ạ, chẳng qua là con cảm thấy bây giờ lớn rồi cũng thể mãi vây quanh ấy làm phiền."

      Bà nội Trình lắc đầu cười cười, "Bà nội tin, nhất định Uyên ca của con làm chuyện gì có lỗi với con, khẳng định là làm tổn thương Y Nhi."

      Bạch Hiểu Y khẽ cúi đầu che đậy khác thường trong mắt, cười : "Bà nội nên suy nghĩ nhiều ạ, ấy có thể làm chuyện gì tổn thương con?"

      "Ừm..." Bà nội Trình cố ý nghiêng đầu qua suy tư, "Hay là Y Nhi có người mình thích, cho nên thích Uyên ca?"

      Bạch Hiểu Y cười cười, lên tiếng.

      Trong mắt bà nội Trình lóe lên tia buồn bã, nhưng mặt vẫn cười : "Xem ra Y Nhi thích Uyên ca, bà nội còn nhớ trước kia con thường xuyên ầm ĩ muốn gả cho nó."

      "Đó là lúc còn bé hiểu chuyện."

      Bà nội Trình khẽ thở dài, lập tức lại ha ha cười : "Lời sợ Y Nhi chê cười, bà nội liên tục ngóng trông con lớn lên gả cho Uyên ca trở thành cháu dâu của bà. Nhưng mà bây giờ Y Nhi trưởng thành có tâm tư riêng của mình, cho dù về sau thể cùng chỗ với Uyên ca, bà vẫn là bà nội của con. Mặc kệ về sau con cùng chỗ với ai, bà nội cũng chúc phúc cho con."

      Nghe lời bà nội Trình , hốc mắt Bạch Hiểu Y có chút ướt át. Ông nội của qua đời sớm, bà nội có cũng như , từ lớn lên đều được bà nội Trình thương, đối xử như cháu ruột. Có lẽ tại vừa hận vừa oán Tần Uyên, nhưng vẫn vô cùng thương bà nội Trình.

      Bạch Hiểu Y nuốt nước mắt gật gật đầu, "Cảm ơn bà nội."

      Bà nội Trình vuốt tóc , nhìn đầy trìu mến. Bạch Hiểu Y thầm lau nước mắt, trong lúc vô tình quay đầu, nhìn thấy Tần Uyên đứng ở trước cửa lớn. ngồi cùng bà nội ở gần sân sau, la hét ầm ĩ át mất tiếng Tần Uyên mở cửa, chỉ biết Tần Uyên đứng ở cửa bao lâu.

      Bà nội Trình nhìn theo ánh mắt , thấy Tần Uyên, ánh mắt liền phức tạp tránh né, lập tức sẵng giọng: "Vào cửa cũng kêu tiếng, sững sờ đứng ở đó, con định dọa ai?"

      Bạch Hiểu Y ghim kim xuyên qua tấm vải, đưa cho bà nội Trình, đứng dậy cười : "Con xỏ kim xong rồi, con xin phép về trước."

      Bà nội Trình vội vàng đứng lên : "Đừng vội, bà nội bổ dưa hấu cho con."

      Bạch Hiểu Y bước nhanh ra cửa, cho đến khi ra cửa mới quay lại cười : " cần phiền thế đâu ạ!" xong liền đóng cửa lại, lời bà nội Trình cũng nghe thấy.

      Ở ngoài cửa hít thở mấy hơi Bạch Hiểu Y mới trở lại bình thường, mắt thấy trời sắp tối, cũng còn hứng thú dạo, dứt khoát trở về nhà.

      Bà nội Trình nhìn cánh cửa bị đóng lại thở dài mấy lần, thấy Tần Uyên còn sững sờ đứng đó hung hăng trợn mắt nhìn cái. Tần Uyên phục hồi tinh thần, bất chấp ánh mắt và vẻ mặt phản đối của bà ngoại, rót chén nước.

      Bà nội Trình thấy dáng vẻ của là càng nhìn càng tức giận. bên khâu đế giày bên lạnh lùng : " giờ Y Nhi thích người khác, theo con, con được nhàn hạ rồi."

      Tay Tần Uyên cầm cốc nắm chặt, hồi lâu sau mới thản nhiên : "Thế liên quan gì đến con?!"

      đợi bà nội Trình chuyện, xoay người lên lầu.

      Bà nội Trình nhìn bóng lưng của lại liên tục thở dài, giọng lộ ra bất đắc dĩ, " biết tính tình giống ai!"

      Bạch Hiểu Y cũng sợ ở nhà lại gặp Tần Uyên làm trong lòng thoải mái, cho nên chưa tới thời gian hẹn cùng cha mẹ, trực tiếp đến tiệm lẩu hỗ trợ.

      Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải lay chuyển được , chỉ có thể để đến giúp.

      Tiệm lẩu nhà Bạch Hiểu Y tên là "Nồi lẩu Bạch Ký", giờ mở hai chi nhánh ở thành phố Sông Hoài. Bởi vì hương vị ngon, buôn bán trong tiệm phi thường thịnh vượng. Ông ngoại có ý nguyện là ngày có thể phát triển nhãn hiệu tiệm lẩu cả nước, cha mẹ cũng vì nguyện vọng của ông mà liên tục cố gắng, Bạch Hiểu Y tự nhiên cũng vì nguyện vọng này mà đóng góp năng lực.

      Vài ngày nay Bạch Hiểu Y dựa vào kinh nghiệm sống đời trước, làm kế hoạch để tương lai tiệm lẩu phát triển, cho nên sau khi làm ở tiệm lẩu chính thức đem ý tưởng của mình với cha mẹ lần.

      "Con mở chi nhánh thứ ba ở cầu Trường Minh? Nhưng chỗ đó hẻo lánh như vậy..."

      Bây giờ cầu Trường Minh còn chưa phát triển, nhưng vài năm sau chỗ đó phát triển thành trung tâm thương mại sầm uất. Ban đầu mua nhà cao tầng bên đó rồi cho thuê cửa hàng biết có bao nhiêu lợi nhuận.

      "Ba, ba suy nghĩ chút. tại thành thị phát triển rất nhanh, qua vài năm chừng chỗ đó thuận theo thiên địa. Hơn nữa giờ tiền thuê ở bên kia đắt, tiền dùng để mở chi nhánh thứ ba, ở bên kia cũng có thể mua được căn, gần đây con nghiên cứu phương hướng phát triển của thành phố, phát triển vọng của cầu Trường Minh vô cùng lạc quan."

      Từ Bạch Hiểu Y có thành tích ưu tú, lại có chủ kiến riêng, đại trong nhà vẫn luôn có tham dự. Khương Chấn Hải nghe con chuyện cũng cảm thấy phải là có đạo lý, nhưng ông cũng dám mạo hiểm quá mức, chỉ : "Vậy ba mở tiệm trước!"

      Bạch Hiểu Y biết cha mẹ băn khoăn, vào lúc này họ có thể đồng ý lời rất tốt. cũng quá nóng lòng, sau này đạt được thành tựu, cha mẹ tự nhiên công nhận ánh mắt của .

      "Con còn cảm thấy về sau tiệm lẩu cần mở quá muộn, đúng mười hai giờ tối đóng cửa. Kiếm tiền quan trọng, nhưng sức khỏe ba mẹ càng quan trọng hơn."

      Bạch Phượng Kiều cau mày, "Nửa đêm buôn bán rất tốt, việc này cũng có biện pháp."

      Bạch Hiểu Y kiên nhẫn phân tích cho mẹ, "Ba mẹ xem, tại tiệm nhà chúng ta cơ bản buổi trưa mới mở cửa, mãi cho đến sau bảy giờ tối mới buôn bán tốt. Nhưng mà ba mẹ có nghĩ tới mở cửa sớm chút, ví dụ như gộp lại bữa sáng và bữa trưa. Đương nhiên con cũng đồng ý bán bữa sáng, như vậy trở về sau 12h ngủ được bao lâu lại phải ra ngoài. Ý con là mở tiệm lẩu thành nhà hàng, vừa làm lẩu lại làm đồ ăn Trung Quốc, hai chi nhánh nhà chúng ta đều ở nơi đông người nhất, thời gian buổi trưa bán đồ ăn Trung Quốc, thu hoạch cũng quá kém!"

      "Cái này... được ?" Khương Chấn Hải nghi hoặc hỏi.

      "Mặc kệ được hay , tóm lại trước tiên có thể thử chút. Hiệu quả tốt tiếp tục phát huy, hiệu quả tốt vẫn như cũ. Ba nấu ăn phải rất được sao, vì sao phát huy kỹ năng tốt? Hơn nữa trước kia mỗi ngày ba mẹ rạng sáng ba bốn giờ mới trở về, ngủ muộn tốt cho thân thể, tiền quan trọng, nhưng thân thể còn quan trọng hơn."

      Bạch Phượng Kiều sau khi nghe xong, cúi đầu suy nghĩ chút, "Tôi cảm thấy được, ý tưởng của Y Nhi cũng có chút đạo lý, lão Khương này, bằng chúng ta cứ thử chút."

      Khương Chấn Hải cũng gật đầu, "Có thể thử lần."

      Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải đều thuộc phái hành động, nghe theo đề nghị của Bạch Hiểu Y làm là làm, ngày hôm sau đổi "Nồi lẩu Bạch Ký" thành "Nhà hàng lẩu Bạch Ký".

      Hai ngày trước lúc mới thử nghiệm, sinh ý cũng tốt, vài ngày sau làm ăn lại tốt ngoài dự đoán. Hơn nữa Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải cũng phát , mỗi ngày tiền kiếm được kém tiền kiếm được khi mở tới nửa đêm, mấu chốt là hai người còn có thể về nhà ngủ sớm. Nhân viên phục vụ trong tiệm cũng giảm bớt gánh nặng thức đêm, hai người thấy phương pháp này có thể thực . Càng cảm giác con mình chỉ học giỏi mà phương diện làm ăn càng giỏi tính toán.

      Mà Bạch Hiểu Y thừa dịp ba tín nhiệm nhất, "khuyến khích" ông mua miếng đất bên cầu Trường Minh. còn nhớ mảnh đất kia về sau xây dựng tòa cao ốc thương mại. Về sau cho dù chỉ dựa vào mảnh đất kia, cả nhà bọn họ cũng có thể cả đời lo ăn mặc.

      Trong khoảng thời gian này Bạch Hiểu Y liên tục ở trong tiệm hỗ trợ, mỗi ngày vội vội dưới, mặc dù mệt, nhưng cuộc sống ngược lại hết sức phong phú. Hôm nay Bạch Hiểu Y ở phía sau giúp đầu bếp giết cá, đột nhiên cuộc điện thoại lạ gọi tới, vừa mới nhấc máy liền nghe được đầu bên kia truyền đến giọng ôn nhu êm tai.

      "Bà thím, bữa cơm em mời đâu?"

      Vừa nghe giọng này Bạch Hiểu Y mới nhớ tới việc đêm hôm đó Nghiêm Tiêu Cảnh đưa về. vỗ đầu cái, nghĩ mình lại quên mất việc này.

      "Việc rất xin lỗi... em quên mất!"

      " phải là cố ý chứ?"

      "Đương nhiên phải rồi!"

      Bên kia truyền đến tiếng cười , "Nếu em mời ăn cơm muốn hiểu lầm lần nữa."

      "Vậy được, chọn thời gian và địa điểm ."

      "Ừ... vậy ngày mai , ở nhà hàng Gia Thái."

      Bạch Hiểu Y cũng sảng khoái đáp: "Được."

      Cúp điện thoại xong Bạch Hiểu Y với cha mẹ ngày mai làm. Cha mẹ Bạch vốn vui chuyện đến nhà hàng, lúc này nghe muốn chơi liền gật đầu, còn nhét cho số tiền để chơi.

      Kỳ thành tích tốt nghiệp trung học của Bạch Hiểu Y cực kỳ tốt, trường học thưởng ít tiền, hơn nữa còn nhận học bổng mỗi học kỳ, trái lại cần cha mẹ cho tiền tiêu vặt, nhưng cha mẹ cho cũng vui vẻ tiếp nhận.

      Giữa trưa ngày thứ hai, Bạch Hiểu Y đến địa điểm hẹn, đến sớm hơn mười mấy phút, nghĩ tới Nghiêm Tiêu Cảnh chờ ở đó.

      Khác hẳn lần trước, hôm nay Nghiêm Tiêu Cảnh mặc áo sơ mi trắng, quần jean cũ thêm đôi giày thể thao trắng, làm Nghiêm Tiêu Cảnh nhìn qua thiếu phần kiêu ngạo cao quý, nhiều hơn phần thiếu niên soái khí.

      Bạch Hiểu Y đến vị trí đối diện Nghiêm Tiêu Cảnh ngồi xuống, "Sao đến sớm như vậy?"

      Nghiêm Tiêu Cảnh nhún nhún vai, "Bởi vì rảnh."

      "..."

      Nghiêm Tiêu Cảnh kêu nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho , "Ưu tiên phụ nữ."

      Bạch Hiểu Y cũng từ chối.

      Tần Uyên là người quen bận rộn, cho dù nghỉ cũng để bản thân nhàn rỗi. Hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè, đến công ty internet nổi danh ở thành phố Sông Hoài làm cộng tác viên, công ty lớn tuyển cộng tác viên, nhưng Tần Uyên là ngoại lệ. Đối với Tần Uyên học đại học ba năm cũng lấy được ít độc quyền, thậm chí tự phát triển phần mềm IT của mình, đừng là làm cộng tác viên, cho dù làm chính thức, các công ty cũng ra lương cao để cạnh tranh.

      Mà Mã Duệ làm hoàn toàn là nhờ hào quang của Tần Uyên, đương nhiên mỗi buổi trưa đều thuận tiện theo Tần Uyên ăn cơm.

      Nhà hàng Gia Thái có món tủ là cá viên, người thành phố Sông Hoài ai là biết, mà Tần Uyên lại có tình chung thủy với cá viên. Cho nên hôm nay nghỉ trưa liền đường vòng cùng Mã Duệ qua bên này ăn cơm trưa.

      Sau khi Tần Uyên ngồi xuống liền dụi mắt theo bản năng, Mã Duệ ngồi đối diện thao thao bất tuyệt thảo luận với Tần Uyên hôm nay công ty có người đần độn mới đến, trong lúc vô tình nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Uyên, Mã Duệ liền ngậm miệng, cẩn thận hỏi: "Uyên đại cậu khỏe ? Sao mình thấy dạo này dáng vẻ cậu giống như chưa thỏa mãn dục vọng?"

      Tần Uyên ngẩng đầu, lạnh lùng liếc cái, Mã Duệ nhìn thấy ánh mắt Tần Uyên liền hậm hực ngậm miệng. Lại thấy quầng thâm dưới mắt Tần Uyên, nhịn được : "Có phải gần đây cậu gặp chuyện gì ? Hẳn phải là chuyện làm ăn, cậu chưa bao giờ lo chuyện làm ăn. Vậy khẳng định việc sinh hoạt, nhưng cuộc sống của cậu nhàm chán như vậy, nghĩ ra có việc gì." Mã Duệ đột nhiên nghĩ đến cái gì, nuốt nước miếng, " phải cậu bị ma nữ ám chứ?"

      Tần Uyên híp mắt nhìn sang, lạnh lùng phun ra hai chữ, "Câm miệng!"

      Mã Duệ nuốt nước miếng, dám tiếp tục nhiều chuyện. Trong lúc nhất thời miệng rảnh rỗi, ánh mắt chịu ngồi yên đánh giá chung quanh, đột nhiên thấy hai người ngồi chéo họ, Mã Duệ ngẩn người, xác định kia người kia là tiểu nha đầu, vội vàng với Tần Uyên: "Này Uyên đại, tiểu thanh mai nhà cậu cũng ở đây."

      Tần Uyên nghe được mấy chữ "tiểu thanh mai", biết tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng khẩn trương, mặt cũng biểu lộ gì, chỉ nhìn theo hướng ánh mắt Mã Duệ.

      thấy ngồi cùng với nam sinh lần trước, ngồi chéo sau Tần Uyên, vừa vặn đối mặt bên này. Nhưng tán gẫu với đối phương quá hăng say, căn bản phát tồn tại của Tần Uyên, biết nam sinh kia gì với , lúc Tần Uyên nhìn sang liền thấy cười ngây thơ.

      Tần Uyên nghĩ tới, hóa ra lúc đối diện với nam sinh khác, cười xinh đẹp như thế.

      Đột nhiên nhớ tới lần trước nghe thấy chuyện với bà ngoại, thừa nhận thích , cũng thừa nhận có người mình thích.

      Người kia chính là thiếu niên này sao?

      Cho nên đột nhiên lãnh đạm với cũng vì cậu ta? Bọn họ sống chung với nhau? Hôm nay đến đây hẹn hò sao?

      Trong nháy mắt, bàn tay Tần Uyên nắm chặt lại, đứng lên, nhấc chân về phía bàn bên kia.
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, duyenktn1, levuong69 others thích bài này.

    5. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Đến chào hỏi tình địch hả . Thanks bạn nhiều└(^o^)┘ └(^o^)┘ └(^o^)┘

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :