1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kunkon12

      kunkon12 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      1
      mjh nho o nhà cũ la truyen kim cuog kkhe uoc da dang hon 200 chap r ma sao pay g moi den 133 ra zz?? kk hju??? hay la mất dữ lieu dang tu tu post lai zz?????

    2. kunkon12

      kunkon12 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      1
      oh oh oh pùn wa s kkk tra loi z p???

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương134 : Nhất định phải dũng cảm

      Edit: Bạch dương & Thanh Tiếu

      Beta: Nghi Phương





      Lúc này, điện thoại của Mặc Thiên Trần vang lên, vang hồi, mới từ trong ngực Mặc Chấn Đông rút người ra, mở túi lấy điện thoại ra, vừa nhìn số người gọi tới, hàm răng cắn chặt, quả nhiên là Chu Tiểu Kiều giở trò quỷ! Còn dám vào lúc này gọi điện cho ? Căn bản là cố ý mà!

      Mặc Thiên Trần nắm điện thoại chặt, nhưng nhấn nhận cuộc gọi, bất luận thế nào cũng phải đợi sau khi mẹ tỉnh lại, mới cùng Chu Tiểu Kiều tính món nợ này. Chỉ là, tim đau đau, đầu cũng đau đau.

      “Thiên Thiên,3acon sao rồi? Sao nhận điện thoại?” Mặc Chấn Đông thấy Mặc Thiên Trần tay cứ năm điện thoại lên tiếng, khỏi lo lắng hỏi .

      “Cha,3acon sao…” Mặc Thiên Trần nhìn mái tóc của cha bắt đầu điểm trắng, nhàng : “Cha, cần lo cho3acon,3acon sao.”

      “Tốt rồi, đừng quá lo lắng, mẹ3acon nhất định sao.” Mặc Chấn Đông an ủi .

      Mặc Thiên Trần gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nhất định có chuyện gì.”

      Hai người an ủi lẫn nhau, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, từng giây từng phút đồng hồ trôi qua, ánh đèn phòng cấp cứu vẫn sáng đỏ như cũ.

      Hai tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mới mở, bác sĩ thông báo bệnh nhân tỉnh lại, nhưng thể thăm bệnh quá lâu, hơn nữa phải tránh cho bệnh nhân bị kích động.

      “Mẹ…” Mặc Thiên Trần vội chạy vào, lệ rơi đầy mặt nhào đến bên người Lý Tình Y.

      “3acon bình tĩnh…” Mặc Chấn Đông cũng chạy vào, ngồi bên giường bệnh Lý Tình Y, nắm lấy tay bà.

      Lý Tình Y vừa tỉnh lại nhìn thấy những người thân nhất đều ở bên cạnh mình, khỏi cười : “Thiên Thiên, Chấn Đông, mọi người sao vậy? phải rất tốt rồi sao? là, sao mà…”

      Lý Tình Y biết, tình huống bây giờ so với sáu năm trước vẫn là hạnh phúc hơn rất nhiều, ít nhất vẫn có người đàn ông mình ở bên cạnh,3acon bảo bối cũng nằm trong ngực, đây chính là hạnh phúc của người phụ nữ lập gia đình.

      Mặc Thiên Trần lập tức vừa khóc vừa cười: “Mẹ dĩ nhiên có chuyện gì rồi,3acon và cha chỉ là muốn mẹ…”

      Mặc Chấn Đông mặc dù nhiều như Mặc Thiên Trần, nhưng lại nắm tay Lý Tình Y mỉm cười tình cảm, ánh mắt giao hòa, lòng bàn tay trong lòng bàn tay ấm áp, tình cảm ân ái từ lâu còn cần đến ngôn ngữ diễn tả vẫn có thể truyền đạt.

      “Ngốc quá!” Lý Tình Y thở dài , “Mẹ sao, hai người về lại công ty làm việc !”

      !” Mặc Thiên Trần lắc đầu: “3acon muốn ở đây với mẹ!”

      “Đúng là chưa chịu trưởng thành gì cả…” Lý Tình Y bất đắc dĩ cười.

      Lúc này, Cúc Như Khanh cũng từ nước ngoài chạy về, vừa nghe Trần Ích thông báo qua điện thoại, Lý Tình Y nhập viện, Mặc Thiên Trần chạy đến bệnh viện, lập tức hủy bỏ hội nghị quay trở về.

      “Mẹ, mẹ đỡ chưa?” bước dài vào.

      Lý Tình Y vừa thấy Cúc Như Khanh chạy đến, ánh mắt khỏi sáng lên, bệnh tình vô cùng khởi sắc, bà hơi mỉm cười : “Như Khanh,3acon cũng đến à, mẹ sao, mẹ rất khỏe…”

      Cúc Như Khanh đứng trước giường bệnh, nhìn Mặc Thiên Trần khóc đến nước mắt vương khắp nơi, nhàng vuốt tóc .

      Lý Tình Y vừa thấy, “Như Khanh, mẹ giao Thiên Thiên cho3acon, Thiên Thiên tâm địa lương thiện, là đứa trẻ ngoan,3acon giúp mẹ chăm sóc nó…”

      “Mẹ, mẹ gì vậy?” Mặc Thiên Trần lập tức gào khóc, bay vào lòng Lý Tình Y, “Mẹ, mẹ đừng những lời này nữa được ,3acon xin mẹ…”

      Lý Tình Y vừa nhìn, khỏi khóc, bà chính là biết sinh mạng của mình gần đến hồi cuối, Mặc Thiên Trần cứ cả đời dựa dẫm, bà cũng yêm tâm ra . Chỉ còn lại Mặc Chấn Đông, người đàn ông làm bạn với bà bao năm qua...

      Mặc Chấn Đông liền tranh thủ hai mẹ3acon ôm nhau : “Thôi, mẹ3acon cũng mệt rồi, đừng nữa, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều! Thiên Thiên, nghe lời, đừng khóc nữa…”

      Cúc Như Khanh kéo Mặc Thiên Trần dậy, ôm vào ngực. Mặc Chấn Đông cũng ôm Lý Tình Y vào lòng.

      “Cha, mẹ, hai người chuyện,3acon đưa Trần về trước.” Cúc Như Khanh giọng .

      “Được, các3acon về !” Mặc Chấn Đông gật đầu.

      “Mẹ,3acon ,3acon muốn chăm sóc mẹ…” Mặc Thiên Trần từ trong ngực Cúc Như Khanh muốn giãy ra, bất đắc dĩ phải dùng sức chút, sau đó nhàng bên tai : “Trần, ngoan, có chuyện muốn với em…”
      Mặc Thiên Trần ngắm nhìn , rất nghiêm túc gật đầu, lau nước mắt, nhìn Mặc Chấn Đông và Lý Tình Y. “Cha mẹ, tụi3acon về nhà trước, sáng mai3acon mang canh đến cho mẹ uống… được ?”

      “Được.” Lý Tình Y rưng rưng cười.

      Cúc Như Khanh ôm lấy bả vai Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng bệnh, Mặc Thiên Trần chợt nhào vào ngực , đè nèn thống khổ mà khóc, khóc đến thương tâm, bản thân cũng rất sợ hãi.

      Cúc Như Khanh ôm vào ngực, vì thổ lộ tình cảm của mình, dám ở trước mặt Lý Tình Y khóc thút thít, cũng gì, chỉ cho lồng ngực vững chắc, để tận tình phát tiết hết những thống khổ.

      Mãi đến khi Mặc Thiên Trần khóc mệt, còn hơi sức nữa, mới ôm lên xe, để chợp mắt lát, lái xe hướng về nhà. Lúc trở lại vịnh Aegean Sea, Cúc Như Khanh vừa dừng xe, Mặc Thiên Trần cũng tỉnh lại.

      “Mẹ… Mẹ…” Mặc Thiên Trần mắt vừa mở liền kêu lên.

      Cúc Như Khanh mở cửa xe, “Trần, bây giờ mẹ sao rồi, hỏi bác sĩ, bác sĩ dặn chỉ cần điều dưỡng tốt, sức khỏe nhanh chóng hồi phục như trước, em nhất định phải kiên cường, biết chưa?”

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần vừa thấy , lại khóc: “Là em tốt… Là em chăm sóc mẹ tốt, mẹ mới ngã bệnh…”

      “Ngốc quá! Dù có ăn ngũ cốc hoa màu, cũng có lúc ngã bệnh.” Cúc Như Khanh lau nước mắt gò má , “Bản thân em tự trách cái gì? Được rồi, đừng khóc, phải dùng vẻ mặt vui vẻ gặp mẹ, biết ?”

      “Em biết rồi. Em kiên cường, mong mẹ sớm khỏe lại, nhất định để lịch sử lặp lại.” Mặc Thiên Trần lập tức , cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương đến sức khỏe của mẹ, nhất định phải dũng cảm, nhất định phải kiên cường.

      Cúc Như Khanh ôm lên, đứng mặt đất, dùng tay kéo cánh tay , “Bởi vì bây giờ có Như Khanh ở cạnh em, em nhất định phải dũng cảm, kiên cường hơn bất kỳ ai rất nhiều.”

      “Mau quay về phòng tắm ! Sắp khóc thành tiểu hoa miêu rồi.” Cúc Như Khanh tán dương gật đầu, kéo về phía trước.

      Mặc Thiên Trần lập tức nín khóc mà cười, sáu năm trước là quãng thời gian gian nan nhất, vậy mà cũng vượt qua được, những năm tháng tàn khốc kia dám quay đầu nhìn lại, những nơi từng giúp đỡ , đều tìm đến được. Huống chi bây giờ có cha ở bên cạnh hai mẹ3acon, cũng đến bên Cúc Như Khanh đầu tiên, cuộc sống này nhất định càng lúc càng tốt, chiến thắng mọi khó khăn, nhất định chiến thắng.
      mongmanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 135: Đạt được thỏa thuận cuối cùng

      Edit : BẠCH DƯƠNG

      Beta : Nghi Phương




      Sáng sớm thứ hai, Cúc Như Khanh đưa Mặc Thiên Trần đến bệnh viện thăm Lý Tình Y rồi mới làm. Mặc Thiên Trần đem theo canh hầm lúc sáng đến cho cha mẹ.

      thấy cha mẹ tinh thần khá lên rất nhiều, “Cha, mẹ,3acon ra ngoài mua chút đồ, lát quay lại.”

      Sau khi ra khỏi bệnh viện, Mặc Thiên Trần gọi cho Chu Tiểu Kiều, hẹn Chu Tiểu Kiều ở công viên.

      Rất nhanh chóng Chu Tiểu Kiều cũng đến. tự khắc biết chuyện Lý Tình Y ngã bệnh nằm viện, tự cho mình nắm trong tay lợi thế, lẳng lặng ngồi bên cạnh Mặc Thiên Trần, sau đó thẳng vào vấn đề: “Nghe Mặc phu nhân ngã bệnh!”

      Mặc Thiên Trần vừa nghe, “Tôi cũng vừa nghe từ phía Cục liêm chính tìm được bằng chứng, Chủ tịch ngân hàng rất nhanh bị kết án!” (đại khái là sớm kết thúc vụ án của Chu Truyền Hảo)

      Chu Tiểu Kiều ngờ Mặc Thiên Trần vậy, ngẩn ra, sau đó cười : “Thiên Trần cũng rất quan tâm thời chính trị rồi sao?”

      “Đó là lợi ích thiết thân, thể chú ý.” Mặc Thiên Trần nghiêm túc .

      Chu Tiểu Kiều vòng vo nữa, gọn gàng dứt khoát : “Nếu tôi cho Mặc phu nhân xem bộ phim lần trước, thấy thế nào?”

      Mặc Thiên Trần ngưng mắt nhìn ta: “Nếu bên cảnh sát nhận được bằng chứng phạm tội trực tiếp của Chu tiên sinh, thấy tiếp theo thế nào?”

      Chu Tiểu Kiều sắc mặt hơi biến đổi, “sĩ biệt tam nhật” đúng là phải nhìn với cặp mắt khác xưa, Mặc Thiên Trần phản kháng chiêu này, có vẻ rất có lực, Chu Tiểu Kiều quả ngờ đến. Nhưng Chu Tiểu Kiều tâm vẫn vững vàng, chỉ : “Cha tôi dù có tội, cũng là tội đáng chết, còn Mặc phu nhân có chịu được đả kích hay , có thể thử được, có thể sau khi xem bộ phim kia, hai tay buông mà ra …”

      *Sĩ quan tam nhật: kẻ sĩ ba ngày gặp.

      “Chu Tiểu Kiều, đúng là vô sỉ!” Mặc Thiên Trần nhịn được nữa, lạnh lùng , “ uy hiếp người già, có còn là người ?”

      “Có phải Khanh dạy , phải tàn ác tuyệt tình, nhưng tiểu bạch thỏ như làm thế nào học được, chỉ có tôi học được, vì mục đích mà từ thủ đoạn.” Chu Tiểu Kiều cười nhạo, “Vì đạt mục đích mà từ thủ đoạn nào chỉ có các người, tôi cũng làm được.”

      Mặc Thiên Trần thấy Chu Tiểu Kiều tâm địa ngày càng thâm hiểm, căm hận : “Chính vì vậy, mãi mãi thể chạm đến trái tim của Như Khanh!”

      Câu này như đâm trúng vết thương của Chu Tiểu Kiều, khuôn mặt tinh xảo lập tức biến sắc, “ ngày nào đó tôi nhất định làm được! định làm sao? vì tiền làm những gì, Khanh biết, chẳng lẽ chính cũng biết sao?”

      Lòng Mặc Thiên Trần đau xót, chán nản nhắm hai mắt lại, chốc lát tỉnh táo mới : “Nếu cái gì cũng biết, hay lắm, vậy xem người đàn ông kia là ai? đúng tôi mới tin được những gì !”

      Đối thoại với Chu Tiểu Kiều, Mặc Thiên Trần tưởng tượng rất nhiều, thể đơn thuần đàng hoàng như vậy nữa, phải suy nghĩ đến sức khỏe của mẹ, nhất định phải giảo hoạt như hồ.

      Chu Tiểu Kiều cười ha hả, quả biết người đàn ông thần bí kia là ai, nhưng để lộ tâm tư của mình: “Tôi chẳng cần với , tôi trực tiếp với Mặc lão phu nhân, mang thằng đàn ông kia đến trước mặt Mặc phu nhân, cho bà ấy biết,3acon bà ấy từng hiếu thuận đến thế nào…” (Nghi: biết mà xạo ke ghê :v)

      “Chu Tiểu Kiều chết !” Mặc Thiên Trần hét lên, đứng dậy nhìn chằm chằm Chu Tiểu Kiều: “Chu Tiểu Kiều, tôi biết, nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định giết , bắt đền mạng cho mẹ tôi!”

      ngờ Chu Tiểu Kiều tức giận, chỉ nhìn chằm chằm : “Liều mạng hay phải là chuyện bây giờ. tại chính là phải tận dụng tất cả mọi thứ để giải quyết được vấn đề trước mắt. Tôi cho hai người để lựa chọn, có thể xin Khanh, cũng có thể xin Thần Phong, vấn đề là chịu , vậy người hại chết Mặc phu nhân chính là .”

      hèn hạ!” Mặc Thiên Trần đưa tay chỉ vào mặt ta.

      Chu Tiểu Kiều hừ tiếng: “Tôi chưa với ai cao tay hơn sao! Cứ cho là cầu xin bọn họ, cứ cho là đem bằng chứng phạm tội của cha tôi giao cho cảnh sát, cha tôi nhiều nhất là ngồi tù, tôi vẫn có thể đợi đến hạn mãn tù, nhưng còn phải chấp nhận mất người mẹ thân nhất, cái giá phải trả có cao hay ? Thiên Trần phải rất ràng chứ.”

      Mặc Thiên Trần thể đánh cược, thể đem tính mạng của mẹ đánh cược với Chu Tiểu Kiều được, có được khí phách như Cúc Như Khanh, cũng rất muốn làm một3acon người quyết đoán, nhưng làm được!

      “Được thôi, xem, tôi phải bọn họ giúp thế nào đây?” Mặc Thiên Trần lạnh lùng .

      Chu Tiểu Kiều thấy cá cắn câu, đứng lên : “Dĩ nhiên là phải trả lại trong sạch cho cha tôi, giúp cha tôi trở lại chi nhánh ngân hàng Hoa Kì làm chủ tịch.”

      “Chu Tiểu Kiều, đừng nằm mơ giữa ban ngày! Chu Truyền Hảo cấu kết với Thanh Phong bang như vậy, cứ cho là ông ta trong sạch, cũng thể trở lại làm chủ tịch ngân hàng Hoa Kì, dù có trở lại ngân hàng cũng thể giúp ông ta khôi phục chức vụ, huống chi đó còn là Như Khanh, hoặc Thần Phong.” Mặc Thiên Trần mắng to về phía ta.

      Chu Tiểu Kiều nhìn : “Tưởng là tiểu thư danh giá, hóa ra cũng chỉ là người đàn bà chanh chua chửi đổng, rất muốn gọi cho Khanh xem cưới phải ai, xem thử hiền thục thuần khiết ra sao! Tôi cần biết dùng thủ đoạn gì, hay là ngủ với Chủ tịch ngân hàng Hoa Kì đêm, dùng thân thể lấy lòng ông ta, để ông ta phục hồi nguyên chức cho cha tôi. Hoặc là, cũng có thể qua đêm với ngài cảnh sát trưởng, bảo bọn họ dừng việc điều tra lại, tóm lại, tự nghĩ cách giải quyết, nếu tôi liền mang người đàn ông kia trực tiếp giao cho Mặc phu nhân.”

      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm ta: “ suy nghĩ cho kĩ, Chu Tiểu Kiều, nếu dám làm mẹ tôi tức giận, tôi nhất định băm thành trăm mảnh. Phục hồi nguyên chức, tôi làm được, còn giúp ông ta giải tội, tôi có thể giúp . Tôi chỉ có chút năng lực, có thể cần. Nhưng tôi nhất định có thể khiến cha nhận tội đền tội, thậm chí chết trong ngục tù.”

      “Được! Đồng ý.” Chu Tiểu Kiều vỗ tay cái, “Tuần tới phía Cục liêm chính mở cuộc họp báo thông báo kết quả điều tra, tôi hy vọng đến lúc đó có thể báo tin tốt cho tôi. Nếu , đừng trách cá chết lưới rách.”

      *Cá chết lưới rách: ngạn ngữ, ý nếu mình chết cũng kéo đối phương chết theo.
      Chu Tiểu Kiều xong, ngạo mạn bỏ , để lại Mặc Thiên Trần vẫn mình đứng yên tại đó, nhìn trời Đông xào xạc, lá khô rối rít rơi xuống, cành khô sắc bén chỉ về hướng bầu trời lo lắng, trời xanh nhàn nhạt từ từ bị mây đen bao phủ.

      Như Khanh, cuối cùng vẫn là phụ kỳ vọng của , thời điểm đối mặt với khó khăn và uy hiếp vẫn có thể thản nhiên, cũng rất muốn được như vậy. Nhưng làm được, suýt chút nữa mấy mẹ lần, muốn lần thứ hai xảy ra, nên làm sao đây? Như Khanh…

      Mặc Thiên Trần nhìn mây đen cuồn cuộc khắp trời, cảm thấy càng ngày càng lạnh, mùa Đông này, rất lạnh, rất lạnh…
      mongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 136 : Tìm đến Thần Phong

      Edit : BẠCH DƯƠNG

      Beta : Nghi Phương


      Sau đó, Mặc Thiên Trần bấm điện thoại gọi cho Dương Thanh Thanh: “Thanh Thanh, vì sao em thích dùng tiền xu để cược vậy? Với cả chọn lựa cũng dùng nó?”

      Dương Thanh Thanh ngẩn ra: “Đại tiểu thư, Mặc phu nhân sức khỏe tốt hơn chút nào chưa? Sao chị hỏi gì lạ vậy?”

      “Mẹ chị vẫn nghỉ ngơi, bác sĩ nhanh chóng bình phục. Mà chị hỏi em đấy?” Mặc Thiên Trần tiếp tục truy vấn.

      Dương Thanh Thanh thở dài: “Ném tiền xu là hình thức dùng hai mặt của đồng xu để quyết định chuyện nào đó, chỉ dùng trong trường hợp bản thân lạc lối giữa các quyết định, đó cũng chỉ là hình thức đánh cược vào may rủi thôi, cách khác, đó cũng chỉ là trò chơi.” (Lời beta : chém gió nhé các nàng ==”)

      Mặc Thiên Trần lắng nghe từng lời, như vậy thể dùng đồng xu để quyết định nữa, mọi việc đều là tình cờ tao ngộ tại điểm nên mới cho ra kết quả thành thế này, nếu còn sử dụng có thể chỉ tạo thành vòng lẩn quẩn. bắt đầu suy nghĩ về hai người đàn ông quanh mình. Cúc Như Khanh chịu ra tay giúp đỡ, cho dù vợ chồng có thế nào nữa cũng giúp, như vậy chỉ còn lại Nhâm Thần Phong?

      Mặc Thiên Trần quyết định, trước mắt phải tìm ra Nhâm Thần Phong. lái xe đến trước biệt thự của Nhâm Thần Phong, đẩy cửa vào, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đàn, nơi này rất yên tĩnh, cũng rất tình thơ ý họa, Nhâm Thần Phong tự tay chăm sóc hoa cỏ, đặt những cái tên xinh đẹp cho chúng, tay giống như có linh khí truyền , Mặc Thiên Trần vừa bước vào nơi này, cảm thấy như bản thân vừa bước vào tiên vườn.

      theo thanh bước đến phòng đàn, Nhâm Thần Phong mười ngón tay tung bay phím đàn, đàn hát ca khúc đau thương, đó là bài hát viết về tuổi trẻ mất bao giờ trở lại, vẻ mặt nhập tâm, cũng rất thâm tình, có thể truyền linh khí vào trong tiếng đàn, khiến cho người nghe cảm thấy như phải nghe tiếng đàn mà là đứng trước lễ rửa tội tâm linh.

      Mặc Thiên Trần nghe đến nhập thần, chưa từng nghiêm túc nghe như vậy, tâm tư cũng chưa từng xao động như vậy. Nhớ lại lúc niên thiếu cùng Nhâm Thần Phong, chỉ biết nếu thích, chơi, chứ chưa từng thấy bày ra dáng vẻ tình thâm ý nặng như vậy.

      “Thiên Thiên…” Tiếng đàn chẳng biết từ lúc nào ngừng lại, Nhâm Thần Phong quay đầu lại, liền nhìn thấy có người tựa vai vào cửa, khẽ mỉm cười, dường như tin được người đứng trước mặt mình, đó là mộng cảnh, hay là .

      Mặc Thiên Trần lấy lại tinh thần, ngưng chút, sau đó bước vào: “Thần Phong, chơi đàn rất hay!”

      lòng khen ngợi , giống như lúc luôn rất thích thú mới khen , lần này cũng là lời khen xuất phát từ đáy lòng.

      Nhâm Thần Phong đứng lên nhìn , lần cuối nhìn thấy chính là lúc3acon trai nằm viện, “3acon em thế nào rồi?”

      học lại, cùng chơi với Tâm Nguyện được rồi.” Mặc Thiên Trần nhớ đến hai người bạn , khỏi nở nụ cười.

      Nhâm Thần Phong nhìn ra phía sau , thấy chồng , “Chỉ có mình em tới?”

      “Phải!” Mặc Thiên Trần ánh mắt tối sầm, “Thần Phong, em có việc muốn cầu xin giúp.”

      “Em tìm có việc, cần biết chuyện gì cũng làm. Thiên Thiên, cần dùng từ ‘cầu xin’” Nhâm Thần Phong thấy mắt hồng hồng.

      “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần thầm mắng bản thân, càng ngày càng giống như3acon buôn, sao lại trở thành như vậy? Tại sao?

      Nhâm Thần Phong chỉ ghế salon sau lưng: “Thiên Thiên, ngồi xuống rồi !”

      Mặc Thiên Trần ngồi xuống, nhìn , thấy ánh mắt trong veo như nước của nhìn lo lắng, nhàng : “Thần Phong, mẹ em ngã bệnh…”

      thăm xem bác khỏe , rồi hỏi bác sĩ xem bác bệnh gì, sau đó mời bác sĩ nước ngoài đến chữa bệnh, cơ hội khỏi rất lớn. Thiên Thiên, em đừng gấp.” Nhâm Thần Phong an ủi .

      Mặc Thiên Trần nhìn , nếu sáu năm trước Nhâm Thần Phong có ở đây, nhất định giúp đỡ , nhất định lâm vào tình cảnh phải kiếm tiền như vậy, có điều, sáu năm trước nơi nào… Thần Phong… Thần Phong…

      “Thần Phong, mẹ em đỡ nhiều rồi, em muốn cầu xin… Em muốn nhờ giúp chuyện khác, là chuyện của Chu Truyền Hảo…” Mặc Thiên Trần ra.

      Nhâm Thần Phong hơi ngẩn ra, Chu Tiểu Kiều từng tìm đến , muốn nhờ quan hệ của mình mà cứu Chu Truyền Hảo, bị cự tuyệt, bây giờ Mặc Thiên Trần lại tìm đến chuyện này… “Thiên Thiên, em có quan hệ gì với Chu Truyền Hảo?”

      “Thần Phong, đừng hỏi… chỉ cần cho em biết, có đồng ý giúp em ?” Mặc Thiên Trần lắc đầu khóc, “ có thể nhờ các mối quan hệ giúp Chu Truyền Hảo thoát án, giúp em được ?”

      Nhâm Thần Phong cảm thấy tâm tình bắt đầu mất khống chế, lập tức gật đầu: “ đồng ý, Thiên Thiên, có thể làm bất kì chuyện gì vì em, vì em chuyện gì cũng đồng ý…”

      “Thần Phong, Thần Phong…” Mặc Thiên Trần nhìn mà lệ rơi đầy mặt, chỉ nhàng gọi tên , còn biết phải gì nữa.

      “Thiên Thiên…” Nhâm Thần Phong thấy khóc đến run người, đưa tay ra, ôm vào lòng, biết có chồng, nhưng khoảnh khắc khóc thút thít nhịn được, bản thân chỉ muốn vui vẻ, hạnh phúc.

      Mặc Thiên Trần cầm được nước mắt nằm trong ngực cứ khóc thút thít, “Thần Phong, em biết em làm vậy là đúng, nhưng em còn cách nào khác… xin lỗi, Thần Phong… Làm phiền , cảm ơn …”

      Chu Truyền Hảo cuối cùng có tội hay còn phải đợi kết quả điều tra từ cảnh sát, bây giờ lại có thế lực cường quyền chen vào làm nhiễu loạn độ tin cậy của cuộc điều tra, Mặc Thiên Trần ràng biết đây là nhiễu loạn pháp luật, nhưng muốn mất mẹ mình, cũng chỉ là bất đắc dĩ…

      Nhâm Thần Phong lẳng lặng ôm , lời nào, biết cũng đều vui, vì vậy cái gì cũng nữa, cứ như vậy ôm , được ôm là tốt rồi.

      Mặc Thiên Trần biết khóc bao lâu, từ trong ngực Nhâm Thần Phong ngẩng đầu lên, “Thần Phong…”

      Nhâm Thần Phong nhu tình nhìn , tròng mắt ánh lên cưng chiều, “Cho xem thử em khóc xong có gầy chút nào ?”

      Năm Mặc Thiên Trần mười bảy tuổi có mập chút, ngày ngày trước mặt Nhâm Thần Phong thét lên đòi giảm cân, còn các bạn nữ lại chỉ nhiều chiêu rất lợi hại, bảo phải làm cho bạn trai khi dễ , như vậy mới đau khổ, đau khổ khóc thút thít, khóc xong gầy được. Vì vậy lúc đó Mặc Thiên Trần rất thích nắm tay Nhâm Thần Phong líu ríu ngừng: “Thần Phong, khi dễ em ! khiến em đau khổ ! Như vậy em rất nhanh chóng trở thành thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp…”

      Bây giờ nghe Nhâm Thần Phong những lời này, Mặc Thiên Trần lại nhịn được phải nín khóc mà cười, mỗi lần muốn Nhâm Thần Phong khi dễ , luôn luôn nhu tình ngập tràn cưng chiều xoa tóc : “Thiên Thiên, muốn cưng chiều em cả đời…”

      Nhâm Thần Phong vẫn còn nhớ những chuyện lý thú năm nào! Mặc Thiên Trần cũng nhớ, nhớ, cưng chiều đến tận xương, ngay cả câu nặng lời cũng chưa từng sử dụng với , cũng như vậy, sống dưới che chở của , từ thiếu niên đến thanh niên, từ năm đó đến tận khi già. Nhưng ra, rất nhớ , sáu năm trước đâu?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :