1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam thần biến thành mèo - Mặc Tiểu Ba (1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 10

      Edit+Beta: Phương Phương

      Bác sĩ tỉ mỉ quan sát bụng của Tề Thiệu Diễn hồi lâu, nhìn lên Lục Thiền : “ có việc gì, chỉ bị thương chút ngoài da. tại cơ thể nó rất khoẻ mạnh, hẳn chăm sóc rất tốt.”

      Tề Thiệu Diễn hướng bác sĩ quơ quơ móng vuốt. ta mỗi ngày đều chỉ được ăn thức ăn cho mèo, ngon chút nào, còn cái gì mà cơ thể khoẻ mạnh? Mỗi ngày đều dành thời gian tập luyện chạy quanh bàn trà nên mới có được sức khoẻ như ngày hôm nay được ?!

      Vẻ mặt Lục Thiền lo lắng: “ có chuyện gì? Hôm nay nó kêu rất thảm, có thể hay bị thương bên trong?”

      Bác sĩ cười cười: “ có việc gì, an tâm mang về chăm sóc là ổn rồi.”

      Lúc này Lục Thiền mới thở phào bước lại, vươn tay ôm cục bông tròn trịa kia vào người, lòng bàn tay có chút ngứa, nhìn vào cặp mặt trong trẻo của mèo , đầu lưỡi hồng nhạt của nó hơi hơi vươn ra, Lục Thiền cảm khái sao nhân loại có thể nỡ xuống tay với con vật bé đáng như thế. cong người, tựa như oán trách nhàng gõ đầu Tề Thiệu Diễn: “Về sau đụng tới loại tình huống này, trốn xa chút biết ? Tiểu ngu ngốc.”

      Tề Thiệu Diễn: “. . . . . .” Đừng xem tôi như trẻ con mà dỗ được ?!

      Đôi mắt Lục Thiền ánh lên tia dịu dàng quang mang, Tề Thiệu Diễn nghẩng đầu liền nhìn thấy, nhìn bản thân bên trong đôi đồng tử đen láy kia, trong lòng khỏi nhói lên tầng nhộn nhạo.

      Được rồi, Tề Thiệu Diễn thừa nhận, chịu nỗi ánh mắt như thế.

      “Meo~” Tề Thiệu Diễn cúi đầu kêu lên, xem như đáp lại lời vậy.

      Vốn tưởng ra khỏi bệnh viện thú y, được tiếp tục chạy nhảy đường hưởng thụ cảm giác tự do, ai ngờ vừa ra bị Lục Thiền ôm vào trong ngực, mất mãn “Meo~” vài tiếng, bị ánh mắt uy hiếp của Lục Thiền làm kinh sợ rụt về.

      Làm mèo tốt!

      Qủa nhiên sau khi thành mèo cả lá gan cũng ít.

      “Xin đợi chút! Đợi chút!”

      Lục Thiền bỗng nghe được tiếng la hét thở dốc đằng sau bèn dừng bước, và Tề Thiệu Diễn đồng thời quay đầu, động tác tương xứng nhất trí.

      trẻ lúc nãy ở phía trước siêu thị giúp Lục Thiền chuyện. mặc quần bò, áo thun đơn giản, so với Lục Thiền vóc dáng có phần con, gương mặt tròn trịa có chút phì. Thấy Lục Thiền dừng bước, nàng nhìn Lục Thiền bằng vẻ mặt nghi hoặc, vui sướng nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh đáng .

      Đối với diện mạo , Lục Thiền vẫn sinh chút hảo cảm, lịch cười, hỏi: “Có chuyện gì ?”

      trẻ hất bím tóc đuôi ngựa về phía sau, cười tủm tỉm lấy ra điện thoại di động, vẻ mặt chờ mong nhìn Lục Thiền: “Có thể cho em chụp chung tấm ảnh được ?”

      “Phốc ---”

      “Meo?”

      Lục Thiền và Tề Thiệu Diễn vẻ mặt khiếp sợ nhìn .

      Tề Thiệu Diễn sững sờ nhìn Lục Thiền, lại nhìn qua bé này, trong lòng từ từ dâng lên mãnh liệt loại cảm giác quỷ dị, tại bách hợp* là xu thế chung của thời đại sao?”

      (*) Bách hợp: Đồng tính nữ.

      Mà đáy lòng Lục Thiền hình như có hàng ngàn con thảo nê mã chạy qua, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sáng sủa của , có loại ảo giác hốt hoảng.

      Mặt chậm rãi đỏ lên, có chút kích động khoa tay múa chân : “Qủa nhiên có nhìn lầm, là Cải Trắng a. Vậy chị là ------“

      “Hừ!” Lục Thiền vội vàng đánh gãy lời .

      Mang đầy tính uy hiếp, đe doạ.

      thể nào ngờ được có thể dễ dàng bị nhận ra như thế!

      Sớm biết trước dùng tài khoản Trà Trà để up ảnh. Lục Thiền lệ tuông ào ạt.

      ngẩn người, rất nhanh liền kịp phản ứng, hạ giọng, vẻ mặt thần bí: “Em biết, ra chị muốn để cho người khác biết, yên tâm, em giữ kín miệng ! Ngay cả mẹ ruột em cũng !”

      Ngay cả mẹ ruột cũng , hiểu tại sao Lục Thiền cảm thấy thực là tào điểm tràn đầy.

      Lần đầu tiên đường cái ngẫu nhiên gặp fan cuồng, loại việc này nhất thời làm Lục Thiền trở tay kịp.

      Tề Thiệu Diễn có chút buồn cười nhìn thoáng qua phản ứng kích động của , cảm thán, ra Lục Thiền là võng hồng*?”

      (*) Võng hồng: Cách của người Trung Quốc chỉ những người nổi tiếng mạng.

      Bị người ta phát là nhà văn mạng cũng có thể tức giận?

      Phỏng chừng bị Lục Thiền bán rẻ tung ảnh lên mạng, còn hồ sơ về bản thân đều giữ bí mật triệt để. Bằng bé này làm sao có thể biết tên ?

      Xem ra ít lần bị ai kia chụp lén, Tề Thiệu Diễn lẳng lặng trừng mắt nhìn Lục Thiền cái.

      Tình huống thể chối từ, cuối cùng Lục Thiền vẫn vẻ mặt xấu hổ chụp ảnh cùng , nụ cười có chút cứng ngắc, trái ngược hoàn toàn với có nụ cười toả nắng, vẻ mặt bừng bừng sức sống.

      “Lão đại, chị được nhé, từ trước đến nay em và các bạn đều nghĩ người có thể viết ra loại tiểu thuyết này nhất định là chàng trai.” vừa lòng thoả ý đem ảnh mới chụp cất cẩn thận vào bình bảo vệ.

      Lục Thiền thấy thế vội vàng : “A. . . . . . Người khác mà có hỏi đến, trăm ngàn lần nhớ giữ kín miệng nhé!”

      Lục Thiền nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      đường cái bị người ta kéo lại xin chụp chung tấm ảnh là chuyện quá kỳ quái, Lục Thiền đột nhiên lo sợ thông tin bí mật về mình bị tiết lộ, vội vàng ôm Tề Thiệu Diễn chui vào trong taxi, chặn đường dẫu chỉ mất mười lăm phút đến nhà nhưng Lục Thiền cũng dám bộ.

      Sử dụng tài khoản Trà Trà đăng nhiều bài, nghĩ chỉ muốn thoả mãn chia sẻ niềm vui của bản thân. Lúc ấy dưới kích động, Lục Thiền quên bén mất vấn đề này. Nhưng hậu quả bây giờ chính là do bản thân tự chuốc lấy, lúc này Lục Thiền mới cảm thấy bản thân có chút xúc động.

      Lục Thiền đăng nhập tài khoản, lục lọi tìm kiếm mấy bài đăng ít ỏi trang cá nhân, mới phát tổng cộng trong hai mươi mấy bài đăng hết bảy bài đều là ảnh chụp Cải Trắng, hầu như mỗi ngày đều có, trừ bỏ tin tức về chuyên mục xuất bản tiểu thuyết rất nhiều năm trước, còn lại đều là ảnh chụp mèo.

      Chẳng trách người ta nhận ra .

      Lục Thiền nghĩ nghĩ, nhưng có xoá bài. Tuy có chút quỷ dị nhưng việc làm này thực có ý nghĩa mà làm trong chừng ấy năm, vẫn nên để tự nhiên chút .

      Về sau cho Cải Trắng ra phố chạy nhảy nữa, dạo trong tiểu khu là tốt rồi.

      Hi vọng Cải Trắng về sau cáu kỉnh với , hic, tốt nhất nên như vậy.

      Tề Thiệu Diễn hoạt động nguyên ngày, còn bị đạp cước, khí lực tại cũng còn, ngoan ngoãn cuộn thân mình lại thành đoàn. Xe taxi hơi hơi nảy lên nảy xuống, êm ả chạy rì rì, mí mặt dần dần nặng trĩu, biết tự khi nào liền dính lại với nhau.

      Lục Thiền nhìn tướng ngủ nhu thuận của Cải Trắng, miệng nhịn được răng rắc hé ra, bất quá có biểu ra ngoài.

      Cải Trắng sao mà đáng thế, căn bản nhịn được mà chụp nó nha!

      #Tác giả: Mỗi ngày đều bị dáng ngủ của con mèo làm đến thất điên bát đảo, bệnh, tâm bệnh, biết khi nào mới hết?!

      Tề Thiệu Diễn (bât đắc dĩ buông tay): Ai bảo bộ dạng tôi đẹp trai như vậy, haizz... Thiên ý khó tránh thiên ý khó tránh.#

      Vừa mới bước vào nhà chưa được bao lâu, Lục Thiền chân tay rã rời bế Cải Trắng ngủ mê mệt đặt sô pha, ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại rung lên thanh. . .tiếng đánh gà xịt máu.

      Lục Thiền bất đắc dĩ nhận điện thoại, quả nhiên giọng nam bên kia điện thoại so với tiếng chuông di động thực rất giống nhau, tiếng đánh gà xịt máu.

      “Honney, có nhớ tôi ? Tại sao trở về lâu như vậy còn gọi điện báo tôi, chẳng lẽ sợ tôi lo lắng sao?”

      Sắc mặt Lục Thiền tối sầm, nhìn thoáng qua màn hình di động, biểu tình khó coi đến mức tận cùng, run run tay cúp điện thoại, cái thứ loẹt toẹt kia còn chưa hoàn toàn hiểu tiếng phổ thông mà lại dám dùng giọng điệu đó du đãng đến tận đây.
      lan anh ngo, ngocanh, ly sắc6 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11

      Edit: Người Đường.
      Beta: Phương Phương


      Thời điểm Tề Thiệu Diễn tỉnh lại, liền thấy Lục Thiền chân trần ngồi tấm thảm trắng thuần ngoài ban công, chiếc mũi thanh tú là cặp kính có gọng viền vàng tinh xảo, từng chồng từng chồng sách mặt đất hiếm thấy rất quy có củ sắp xếp cẩn thận. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu thẳng vào nhà, xuyên qua cửa vẽ thành từng vệt sáng thưa thớt cùng bóng râm chiếu rọi mặt Lục Thiền, hơi hơi chớp.

      Tề Thiệu Diễn bước chân rất , Lục Thiền chăm chú lục lọi sách căn bản chú ý tới quả cầu di động màu trắng kia. Ngón tay run nhè , tốc độ lật trang giấy có chút nhanh, cũng để ý chút nào. Đại khái tìm tư liệu , dung lượng não của số nhà văn mạng quá phong phú, thường xuyên gặp phải trường hợp như vậy, chỉ vì câu hoặc chữ mà phải lục tung lên, đó là chuyện bình thường.

      Tề Thiệu Diễn biết bản thân lúc này được quấy nhiễu . Đừng nhìn ngày thường Lục Thiền cái gì cũng dung túng , nhưng mà trong khi Lục Thiền tìm đọc tư liệu hoặc đánh máy, nếu gây ra chuyện, ánh mắt kia bất thình lình phóng tới khiến Tề Thiệu Diễn cả người căng thẳng.

      Tuy rằng việc cẩn thận chạy đến giá sách đem sách cùng những thứ khác phá cho lung tung lộn xộn, hoặc là việc ở sô pha cào ra đống xốp, đủ loại tình, cũng phải chủ ý của .

      Vì vị Tề ca cao lãnh lúc trước kia, sớm trở lại.

      Mảnh tróc da sau lưng Tề Thiệu Diễn hoàn toàn khôi phục , nhưng còn chút dấu vết nhạt, cũng may là mèo Ba Tư lông rậm, tầng tầng lớp lớp lông trắng nên hoàn toàn che vết sẹo bé tí kia. Mặc dù là như vậy, Lục Thiền cũng đau lòng vài ngày, nước mắt lưng tròng ôm , miệng mãi : "Ôi Cải Trắng đáng thương nhà chị.”

      cứ như bị lợn húc ấy.

      Tề Thiệu Diễn cảm thấy có chút nhàm chán, vào nhà vệ sinh bài tiết thức ăn phen, sau đó chân trước ghé vào trước bồn rửa mặt màu trắng, dùng miệng gạt lên vòi nước sạch rửa mặt. Dòng nước róc rách chảy xuống, lông mặt đều dính sát vào nhau , chỉ chừa lại đôi mắt trong trẻo.

      Hôm nay mình cũng đẹp trai như trước.

      Tề Thiệu Diễn vừa lòng chải chuốt bộ long, lúc chuẩn bị tư thế nhảy xuống ghế , dưới chân bỗng nhiên bị trượt cái, sau đó cả thân hình liền va chạm thân mật với gạch men sứ bóng loáng.

      Kế hoạch của là vận động mỗi mỗi buổi sáng, nhưng vận động kịch liệt như vậy chẳng phải rất khoa trương?

      Đáng thương hai cái móng sau của còn cứng ngắc dính chặt vào ghế, cả cơ thể trong trạng thái treo lên nửa, hoàn toàn là tư thế quỳ bái.

      Thanh kịch liệt ngã sấp xuống kia thành công làm cho Lục Thiền buông đống sách phủ đầy bụi chạy lại.

      Sau đó bị bộ dáng cúi đầu xưng thần của Cải Trắng làm cho bật cười, dựa vào cửa phòng tắm cười thẳng nổi thắt lưng.

      Mãi đến khi trong lòng Tề Thiệu Diễn lẳng lặng tích góp từng tí lửa giận "Meo" lên tiếng, sau đó mới vội vàng vào giúp .

      Đại khái là Lục Thiền buổi sáng ngủ dậy tắm, nền phòng tắm ướt sũng, Tề Thiệu Diễn vất vả đứng vững thân mình, phát mảng lớn ẩm ướt trước ngực, dính dính như đống đất dùng để trồng cây.

      Cái loại cảm giác dính dấp khó chịu này nhất thời làm cho Tề Thiệu Diễn xúc động muốn tự sát.

      Tề Thiệu Diễn ở nền gạch men sứ trơn trượt ma xát nửa ngày, dùng sức giũ lông, tiếp tục hăng hái ra ngoài, nhưng mà dưới chân lại vững như Thái Sơn giống nghĩ, ngược lại như là nhấn hai cái nút phóng ca-nô trượt trái trượt phải, bị ngã vô số lần.

      Trượt a trượt, ở mặt đất bóng loáng, trượt nào trượt nào!

      Tề Thiệu Diễn biết vì sao tự nhiên bổ não ra cái thần khúc đầy ma tính này, trong não ngừng phát bài hát. vội vàng lắc đầu, đem thanh kì quái này đuổi ra ngoài.

      Nhưng khó lòng phòng bị, Lục Thiền đỉnh đầu Tề Thiệu Diễn đột nhiên nhìn thấy , bắt đầu rầm rì lên: "Meo meo, trượt a trượt, ở đường bóng loáng, trượt nào! Hây! Trượt nào!"

      Tư tưởng của liền bị bóp méo cách thực vi diệu.

      Tề Thiệu Diễn kéo cơ thể bị ngã cho tàn phế của mình bước theo nhịp tương đương quỷ dị, chậm rì rì nhảy lên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Đáng tiếc sau đó Lục Thiền hình như còn việc gì để làm, trực tiếp vứt bỏ danh hiệu vinh quang “Mỹ nhân an tĩnh” ngắn ngủi, chạy đến sô pha giày vò .

      Này! Ít nhất cũng phải đem đống sách lộn xộn ban công kia để vào ngăn tủ chứ!

      ban công, sách vở vương vãi thành đống, con mèo như cũng nhìn thuận mắt được!

      Cũng may Lục Thiền hoàn toàn biết ý nghĩ trong đầu Tề Thiệu Diễn, cười tủm tỉm ôm Cải Trắng từ sô pha đứng lên, ôm thẳng tiến phòng tắm.

      “Cải Trắng, người ẩm ướt cần phải lau sạch nha, nếu rất khó chịu.”

      Tề Thiệu Diễn miễn cưỡng hừ tiếng. Cả người tôi thành như vậy còn phải tại sao ?

      “Thôi, vẫn nên tắm rửa trước, vừa khéo hôm qua chưa tắm cho em.”

      Tề Thiệu Diễn: “. . . . . .”

      Cũng may quen với giày vò của Lục Thiền, đối với loại chuyện đáng xấu hổ như bị người khác ôm tắm rửa chán chẳng muốn .

      Lục Thiền thấy Cải Trắng phản ứng liền hưng trí bừng bừng, điều chỉnh lại độ ấm của nước, đem Cải Trắng ôm vào bồn, mở ra ngăn tủ bệ rửa mặt, ôm đống chai lọ vọt tới đây.

      Sau lưng Tề Thiệu Diễn chợt lạnh.

      Tề Thiệu Diễn đối với chuyện tắm rửa mà , từ hưởng thụ biến thành tra tấn, phải biết rằng Tề ca trước kia là người có bệnh sạch cực kỳ nghiêm trọng, mà tại thể đối mặt với rằng bản thân khi tắm rửa bị bao trùm bởi mùi ngọt ngây ngất chết người.

      “Cải Trắng, đừng trốn nữa, tắm để thơm thơm mới được.”

      Lúc tắm phải thơm là cái quỷ gì thế! thằng con trai, thơm để làm gì!

      Từng là người đàn ông, bây giờ là con mèo đực khiến tôn nghiêm vô hạn bị khiêu chiến, Lục Thiền dù lơ là sơ ý đến mấy cũng nhìn ra cặp ánh mắt ai oán kia, rốt cuộc nhịn được toét miệng cười.

      Đành phải buông tha cho hành động “Tắm lại lần.”

      Máy sấy ấm áp thổi bộ lông cực kỳ thoải mái, đám lông trắng mềm mại bị gió thổi tới thổi lui, Tề Thiệu Diễn nhắm mắt lại thỏa mãn gật đầu.

      Ừm, đây mới là cuộc sống nên có.

      Lục Thiền nhìn độ cong quỷ dị dưới cái mũi hồng nhạt kia, có chút kinh ngạc.
      Mèo nhà cười phải ?

      Loại biểu tình hưởng thụ kia là cái quỷ gì?

      Tay Lục Thiền run lên, máy sấy trượt từ trong tay rơi ra ngoài, Lục Thiền sợ tới mức luống cuống tay chân nhặt lên, nhưng thể đối mặt với rằng bởi vì bản thân sai sót nên mới làm Cải Trắng bị thương.

      “Meo!” Tại sao lại có phụ nữ vụng về như vậy!

      Lục Thiền nước mắt lưng tròng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Cải Trắng, vội vàng cười làm lành ôm Cải Trắng ra khỏi phòng tắm.

      Tuyệt chiêu dỗ dành làm lành, đặc biệt phát huy công hiệu khi mình mắc lỗi. Ừm, đây là bạn mạng cho biết.

      Tề Thiệu Diễn nằm sô pha tìm vị trí thoải mái, dạo qua vòng sau đó cuộn tròn lại, sung sung sướng sướng nằm đó phơi nắng. Lục Thiền dường như nhớ đến bản thân còn có chính việc, miệng hô lên tiếng “Nguy rồi” liền bỏ chạy vào phòng ngủ, lục tung hồi, thanh hỗn độn khiến người khác đành lòng nhìn thẳng.

      #Tác giả: chủ nhân nhà bọn họ chính là thiếu kiềm chế như vây #

      Tề Thiệu Diễn bĩu môi, thu hồi ánh mắt. Lúc này mới chú ý tới màn hình chiếc điện thoại màu trắng yên lặng nằm cạnh loé lên liên tục.

      Tề Thiệu Diễn nhíu mi, dùng vuốt khèo điện thoại mò lại đây, nhìn cái tên kì lạ hiển thị màn hình, nhíu nhíu mày.

      “Đại gia ngươi !!” Rốt cục nhìn thấy hai dấu chấm than to đùng ở cuối tên bèn khỏi làm Tề Thiệu Diễn hoài nghi Lục Thiền đối với hai chữ “Đại gia” có thù hận.

      Nhìn thấy màn hình hiển thị như vậy, Tề Thiệu Diễn có chút hỗn độn.

      “Meo!” Mau tới nhận điện thoại!

      “Meo ô!” Lục Thiền điện thoại kêu!!

      “Meo!!!!” Mau tới nhận điện thoại a!!!

      Tề Thiệu Diễn cao giọng rống lên vài tiếng, Lục Thiền vẫn có phản ứng. liền mặc kệ, giơ chân đá bay di động, lại ngờ dưới chân lại trượt, mặt đập vào màn hình điện thoại.

      Sau đó điện thoại liền kết nối.

      Kết nối ……

      Mặt Tề Thiệu Diễn đầy vạch đen.

      “Hello bảo bối, rốt cục chịu nhận điện thoại của tôi?”

      Bên trong điện thoại truyền đến giọng nam quái dị, cực kì giống như người Trung Quốc ngoại ngữ.

      Tề Thiệu Diễn yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt lơ ngơ, miệng giật giật, yên lặng nghĩ : tôi cái gì cũng biết, cái gì cũng làm, tôi chỉ là người đường thôi…..

      “Sao lại lời nào? Lục Thiền?”

      Tề Thiệu Diễn thở dài, nâng móng mở loa ngoài, sau đó co lại thành cục, ánh mắt xanh lam nheo lại thành hai đường chỉ.

      Trong chốc lát, giọng nam kia nhanh chóng phóng to rất nhiều lần, vang lên trong căn phòng trống rỗng.

      Lục Thiền ra, như dự đoán.

      Nhưng biểu tình mặt chưa từng thấy qua, sắc mặt trầm làm người khác sợ hãi.
      lan anh ngo, ngocanh, 19005 others thích bài này.

    3. linhkumiko

      linhkumiko New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      17
      đọc bộ cún rồi bây lại có mèo nữa :)))
      "hôm nay mình cũng đẹp trai như trước" :))) tự kỉ :)))))
      139 thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo69:bộ cún nào thía nàg

    5. linhkumiko

      linhkumiko New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      17
      @139 booj nam thần biến thành cún đó bạn :)
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :