1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Màu Xanh Huyền Bí - Miêu Diệc Hữu Tú

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 64 Phiên ngoại: Nhị gia ngọt ngào , phụ nữ có thai, bảo bảo. . . . . .
      Edit: Ishtar





      Tang Đồng cảm thấy, đứa nhỏ - loại sinh vật này, giống như đại di mụ, ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi nó đến, vất vả làm xong các biện pháp nghênh đón nó, nó luôn tới trễ, nhắm đúng thời điểm con người ta buông lỏng, đột nhiên đến, khiến cho ta trở tay kịp.

      Vì để sinh ra bảo bảo khỏe mạnh, Lạc Hưởng Ngôn đã cùng Tang Đồng làm đủ các công tác chuẩn bị, chỉ có cai rượu, còn kiên trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi, dậy sớm rèn luyện, ăn uống đầy đủ. . . . . .

      Có thể có thời điểm, càng muốn có được cái gì, ông trời càng cho toại nguyện.

      Tang Đồng uất ức, ngày mười bận đuổi theo Lạc Hưởng Ngôn hỏi: “Có phải hay là do di chứng sau khi sinh non lần trước? Em về sau cũng thể sinh em bé đuọc nữa, làm thế nào bây giờ?”

      Lạc Hưởng Ngôn sợ rồi, trực tiếp ấn ngã xuống giường: “Yên tâm, tất cả bác sĩ đều , cơ thể em chút vấn đề cũng có, là do áp lực quá lớn. . . . . . Thả lỏng là tốt rồi!”

      Tang Đồng hoài nghi nhìn chằm chằm , ấp úng hỏi: “Có phải hay là. . . . . . có vấn đề gì?”

      Lạc Hưởng Ngôn triệt để im lặng luôn.

      Tang Đồng buồn bực đoạn thời gian, rốt cuộc nhịn được vò mẻ lại sứt, dù sao vẫn còn trẻ, nếu đến ba mươi tuổi vẫn có con, dứt khoát bọn họ sẽ bệnh viện làm thụ tinh ống nghiệm là được!

      Vì vậy, Tang Đồng lại khôi phục như trước kia ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.

      Ngày hôm đó thời tiết rất tốt, Tang Đồng trở về Lạc gia bồi Lạc phu nhân vào trong vườn hoa làm cỏ, Vương Gia kéo thân thể tròn vo chạy tới chạy lui quậy phá, ngẩng đầu ưỡn ngực chà đạp lên đám hoa cỏ quý giá.

      Tang Đồng vốn hưng phấn bừng bừng trêu chọc chú chó, ai biết trong chốc lát, liền báo trước bất ngờ ngã xuống đất ngất .

      Lạc phu nhân sợ hết hồn, liền vội vàng tiến lên đỡ Tang Đồng dậy, kêu người đem nâng vào phòng, lại gọi điện thoại kêu bác sõ tới.

      Cả Lạc gia dưới đều vội thành mảnh, Lạc Hưởng Ngôn nghe được tin tức, giữa cuộc họp liền ném mọi người lại, hỏa tốc chạy về nhà.

      Bác sĩ gia đình lúc này phải chịu áp lực rất lớn, run rẩy kiểm tra phen, có phát vấn đề gì, thể làm gì khác hơn là đề nghị đưa đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.

      Lạc Hưởng Ngôn vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng nhợt, ôm Tang Đồng lập tức hướng bên ngoài xông ra.

      Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có, Tang Đồng cũng có chuyện gì, chỉ là mang thai hơn tháng, có chút tuột huyết áp nên té xỉu mà thôi.

      Lạc Hưởng Ngôn lúc này trợn tròn mắt, này này này. . . . . . Này là mang thai?

      Lạc phu nhân vui mừng vô cùng, lập tức lấy phong bì dầy đưa cho bác sĩ, phân phó trong nhà chuẩn bị chút một chút đồ ăn bổ dưỡng cho phụ nữ có thai, còn cố ý gọi điện thoại cho chuyên gia khoa phụ sản quen biết, nhờ người ta giúp một tay chăm sóc con dâu mình.

      Tang Đồng ngủ giấc tỉnh lại, tinh thần tốt lên rất nhiều, vừa mở mắt nhìn thấy trần nhà trắng noãn, mu bàn tay có cảm giác lành lạnh nhoi nhói, khỏi trong lòng cả kinh.

      “Đừng động!” Lạc Hưởng Ngôn đè tay của lại “Truyền dịch thêm chút nữa lát sẽ rút ra.”

      Tang Đồng đối với bệnh viện quả có ám ảnh sâu sắc, vừa phát mình nằm trong bệnh viện, trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi lớn lao.

      Tang Đồng trừng mắt nhìn, thanh run rẩy hỏi: “Em bị sao vậy?”

      Lạc Hưởng Ngôn vội vàng sờ sờ tóc của an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, là chuyện tốt. . . . . . Bà xã, Nhị Mao của chúng ta rốt cuộc cũng tới!”

      Tang Đồng ngẩn người, dám tin mở to mắt: “, ?”

      Lạc Hưởng Ngôn cười cười, lấy tờ giấy tới cho nhìn: “Ừ, chỗ này, đây là Nhị Mao của chúng ta!”

      Ở giữa tờ kết quả siêu là một hình ảnh nho , đốm đen thùi lùi ra căn bản nhìn ra cái gì, Tang Đồng lại xem vô cùng nghiêm túc, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, toét miệng đối với Lạc Hưởng Ngôn vô cùng tự hào tán dương: “Bảo bảo trông xinh đẹp giống em!”

      “Dạ dạ dạ. . . . . .” Lạc Hưởng Ngôn đem tờ báo cáo cẩn thận gấp lại, xếp gọn bỏ vào trong túi giấy, thuận miệng : “Nhị Mao lớn lên giống em, thông minh giống !”

      Tang Đồng mặt nhăn nhó, mất hứng : “ mắng em ngốc!”

      Lạc Hưởng Ngôn trợn trắng mắt.

      Tang Đồng nhất thời vui, dựng lên lông mày chỉ trích : “ thế nhưng khi dễ phụ nữ có thai?”

      Lúc này là lúc nào rồi, Tang Đồng thế nhưng bắt đầu bày ra dáng vẻ phụ nữ có thai, Lạc Hưởng Ngôn chỉ biết im lặng.

      Lạc phu nhân cầm một bọc đồ lớn bước vào, Tang Đồng lập tức uất ức chuyển hướng sang Lạc phu nhân: “Mẹ, Lạc Hưởng Ngôn khi dễ cháu của người!”

      Lạc phu nhân sắc mặt trầm xuống, vặn lỗ tai Lạc Hưởng Ngôn đem xách qua bên: “ đến góc tường phạt đứng !”

      Phụ nữ có thai là lớn nhất!

      Lạc Hưởng Ngôn ở dưới oai phong của mẹ mình, dám nghe theo, chỉ đành phải tức giận lếch vào góc tường phạt đứng.

      Tang Đồng hả hê đắc ý cầm chén, xụp xụp uống canh cá thơm nồng.

      Tính khí của Tang Đồng cùng bụng của lớn dần lên theo tỷ lệ thuận.

      Qua thời kỳ đầu phản ứng kịch liệt lúc mang thai, khẩu vị của Tang Đồng đột nhiên thay đổi rất nhiều, nhớ tới cái gì liền nhất định phải ăn được cái đó.

      đêm, vào lúc nửa đêm, Tang Đồng đột nhiên mở mắt ra, khó khăn bò dậy lay tỉnh Lạc Hưởng Ngôn.

      Lạc Hưởng Ngôn mê mê hồ hồ hỏi: “Sao vậy?”

      Tang Đồng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm , trong bóng tối đôi mắt lóe sáng: “Em đói bụng, muốn ăn phở chua cay!”

      Lạc Hưởng Ngôn kêu rên tiếng kéo chăn, che đầu tiếp tục ngáy to ngủ.

      Trong chốc lát, liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc lóc nức nở.

      Lạc Hưởng Ngôn rốt cuộc hoàn toàn tỉnh giấc, ngồi dậy hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì rồi? Sao em ngủ mà ngồi dậy khoc?”

      Tang Đồng khóc nấc từng tiếng, nghẹn ngào chất vấn : “ có phải thay lòng rồi hay ? Thấy em tại vừa mập vừa xấu, liền ghét bỏ, muốn em nữa rồi. . . . . .”

      Lạc Hưởng Ngôn khốn khổ muốn chết, huyệt thái dương giật giật phát đau, khẽ thì thầm dụ dỗ: “Làm sao lại như vậy? Ngoan, đừng khóc. . . . . . Em vừa khóc, đối với sự phát triển của bảo bảo tốt nha!”

      Tang Đồng nghe vậy khóc càng lợi hại hơn: “Có phải hay có đứa bé sẽ cần em. . . . . . sinh nữa, em sinh ——“

      Lạc Hưởng Ngôn thở dài, đầu tóc đầu rối loann, vẻ mặt mệt mỏi: “Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc. . . . . . nãi nãi em yên tĩnh chút! mua mua phở chua cay cho em ngay!”

      Tang Đồng lập tức nhếch miệng cười lên, lau nước mắt lầm bầm: “A, phải là em muốn ăn nha, là bảo bảo trong bụng đòi ăn!”

      Lạc Hưởng Ngôn thay quần áo xong, cầm chìa khóa xe : “Biết, biết!”

      Tang Đồng sau khi mang thai, Lạc phu nhân yên lòng, bảo bọn họ dọn về Lạc gia, bà tự mình chăm sóc Tang Đồng.

      Lạc gia ở vùng ngoại ô dưới chân núi, cách nội thành rất xa, chớ chi là Tang Đồng nháo muốn ăn phở lại chỉ có khu phố ăn vặt ở trung tâm thành phố mới có.

      Hơn nửa đêm lái xe mua phở, về đến nhà cũng hơn hai giờ sáng rồi, Tang Đồng sớm ngủ lại.

      Lạc Hưởng Ngôn bó tay, lăn qua lăn lại như vậy, cũng ngủ được nữa, dứt khoát bưng phở thư phòng vừa ăn vừa làm việc.

      Buổi sáng rời giường, Tang Đồng nâng cao bụng bự ra khỏi phòng tìm Lạc Hưởng Ngôn, chạm mặt Lạc phu nhân gặp sắc mặt tốt.

      “Mẹ, người dậy?”

      Lạc phu nhân dưới vành mắt là một mảng màu xanh che giấu được, biểu bà tối hôm qua cũng được ngủ ngon.

      Lạc phu nhân nhìn chút cái bụng tròn vo của Tang Đồng, nhịn xuống đầy một bụng hỏa hỏi: “Tối hôm qua lại ra cái sách gì rồi hả ?”

      Tang Đồng ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tối hôm qua con đói bụng. . . . . .”

      “Đói bụng liền giày vò Hưởng Ngôn? Trong khoảng thời gian này nó một bên bận rộn công việc lại vừa phải chăm sóc con. . . . . . Con cũng thông cảm cho nó!”

      Tang Đồng áy náy cúi đầu, biết mình trong khoảng thời gian này có chút quá đáng, có thể có thời điểm tính khí nổi lên, chính là khống chế được mình.

      “Mẹ!” Lạc Hưởng Ngôn tới, ôm Tang Đồng, cười , “Con sao. . . . . .”

      “Con cũng đừng luôn nuông chiều con bé!” Lạc phu nhân khoát tay áo, “Chuyện của hai người các con mẹ cũng lười quản, xuống lầu ăn cơm!”

      Tang Đồng uất ức nhìn về phía Lạc Hưởng Ngôn: “ xin lỗi. . . . . .”

      Lạc Hưởng Ngôn sờ sờ bụng , cưng chiều cười : “Biết lỗi rồi, chờ đứa bé sinh ra em phải hảo hảo bồi thường cho !”

      Lạc Hưởng Ngôn ngồi chồm hổm xuống, dán lỗ tai vào bụng của Tang Đồng: “Bảo bối buổi sáng tốt lành!”

      Thời điểm hơn tám tháng, bụng rất lớn rồi. Tang Đồng nâng cao cái bụng bự tròn vo như quả cầu, đặc biệt dễ dàng mệt nhọc, xương sống thắt lưng đều mềm nhũn, mỗi ngày buổi tối còn ngủ ngon, dù tư thế ngủ như thế nào cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

      Tang Đồng nóng nảy cực kỳ, lần nữa oán trách: “Về sau kiên quyết sinh nữa!”

      Lạc Hưởng Ngôn nhìn khổ cực, trong lòng cũng đau lòng, ôm vào trong ngực, để cho gối lên bả vai của mình.

      “Tốt, sinh xong đứa này, về sau sẽ sinh nữa.”

      Thời tiết bắt đầu nóng lên, sợ Tang Đồng nhiễm lạnh, ban đêm cũng dám mở điều hòa, chỉ đem cửa sổ kéo ra đường nhỏ, còn phải đắp thêm tấm thảm nhỏ.

      Tang Đồng nâng cao bụng bự cần người ôm mình mới có thể ngủ thoải mái, Lạc Hưởng Ngôn liền thể cùng với cùng nhau đắp chăn.

      Lạc Hưởng Ngôn sợ nóng, liền cởi áo ra, cởi bỏ nửa thân .

      Hơi thở phái nam đặc thù vây quanh Tang Đồng, da thịt lõa lồ trắng trợn nhiệt độ nóng rực, Tang Đồng trong chốc lát liền bắt đầu nằm yên.

      Lạc Hưởng Ngôn bất đắc dĩ mở mắt ra, bắt được cái tay quấy rối chung quanh của : “Chớ làm loạn, có nhiều tự chủ lắm đâu!”

      Tang Đồng ở trước ngực vẽ vẽ vòng tròn, bĩu môi : “Thì tới nha, tới liền. . . . . .”

      Kể từ khi mang thai, Lạc Hưởng Ngôn e sợ làm thương tổn đến đứa bé, hai người kìm nén đến mức thê thảm.

      Người nằm ở trong ngực chủ động cầu hoan, Lạc Hưởng Ngôn trong lòng cũng nóng lên chút, nhưng vẫn do dự dám.

      Tang Đồng bắt đầu lên cơn, vặn trước ngực chút gào khóc: “Em sinh nữa, sinh nữa. . . . . . Sinh thành quả bóng, đều ghét bỏ em, đối với em cũng mất thú tính, em còn sinh cái gì nữa. . . . . .”

      Lạc Hưởng Ngôn đau cả đầu, lập tức hôn lên miệng của , cắn cắn môi giọng mắng: “Im lặng, lại muốn đem mẹ đánh thức a!”

      Tang Đồng chủ động đưa lưỡi ra cùng dây dưa, hàm hàm hồ hồ : “ bậy, cách ràng rất tốt. . . . . .”

      Lạc Hưởng Ngôn ở độ tuổi sinh long hoạt hổ, lại nín nhịn thời gian dài như vậy, bao lâu liền nhẫn được nữa rồi, □ trướng lên có chút đau, nhẫn đến nỗi cái trán đều là mồ hôi.

      Lạc Hưởng Ngôn lật người lên, ngồi dựa vào đầu giường, đỡ Tang Đồng cẩn thận giạng chân ở ngang hông mình.

      Tang Đồng tay đỡ vai , tay hướng về sau sờ tới cây gậy nóng bỏng, nhắm đúng vị trí chậm rãi ngồi xuống.

      Lạc Hưởng Ngôn trước đó đã làm công tác đầy đủ, cộng thêm sau khi mang thai thân thể vốn là nhạy cảm, Tang Đồng liền rất dễ dàng ngồi vào sâu đến tận cùng.

      Nóng rực kiên ̃nh bị tầng lớp lớp trơn trợt bao trụ, Lạc Hưởng Ngôn nhịn được nâng eo, đổi lấy tiếng thân ngâm thoải mái của Tang Đồng.

      Lạc Hưởng Ngôn cởi nút áo Tang Đồng ra, lộ ra bộ ngực trắng noãn, tay dùng lực vuốt ve, tay đỡ ngang hông của di động.

      Bởi vì mang thai, bộ ngực Tang Đồng biến lớn rất nhiều, căng tròn chắc nịch, khiến Lạc Hưởng Ngôn thích buông tay, cúi đầu ngậm đỉnh nhỏ đỏ tươi mềm mại, tỉ mỉ mút vào, liếm hút, giống như có thể mút ra hương sữa.

      Tang Đồng ôm đầu của , phối hợp động tác của lên xuống, thoải mái ngẩng đầu lên, tóc dài đen nhánh tán loạn sau lưng, nhắm mắt lại, say mê trong tình dục.

      bao lâu, Tang Đồng đã còn hơi sức, thân thể nặng nề chuyển động mấy cái liền hoàn toàn còn tí sức lực nào nữa, ăn vạ ôm Lạc Hưởng Ngôn rầm rì.

      “Mệt chết được. . . . . .”

      Lạc Hưởng Ngôn vui vẻ, nghe vậy cẩn thận lui ra ngoài, đặt thành tư thế quỳ ở giường, dưới bụng còn lót chiếc gối đầu mềm mại, để phòng ngừa té ở giường đè ép bụng mình.

      Lạc Hưởng Ngôn quỳ gối phía sau , nắm chặt lấy vai của , tay kia dùng lực vỗ vỗ cái mông trắng noãn của , thanh bộp bộp vừa vang vừa giòn, Tang Đồng đỏ mặt, thẹn thùng tới cực điểm.

      Da thịt trắng nõn mềm mại giống như có từ tính, bàn tay dán lên lại thể dứt ra được, từng lần vuốt ve vuốt ve khe mông hình dáng mỹ lệ, bị vỗ vào nên biến thành màu hồng, giống như hai phiến ngọc hồng thấu, làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, có một ̃ cảm giác dâm mị khác thường.

      Tang Đồng thân thể xích lõa quỳ tại giường, phần lưng trắng nõn lõm ra thành đường cong đẹp mắt, từ phía sau nhìn thấy, đường cong nơi eo mông vẫn uyển chuyển như cũ, cùng trước khi mang thai vẫn mê người như vậy.

      Lạc Hưởng Ngôn đỡ dục vọng nóng hổi, từng tấc thẳng tiến vào vùng đất mềm mại ướt át.

      Dịu dàng như vậy nhưng cũng mất cường hãn tiến vào, Tang Đồng hưng phấn tới cực điểm, □ xoắn được chặt chẽ vô cùng, cánh tay chống đỡ thân mình cũng nhịn được nhàng run rẩy.

      Lạc Hưởng Ngôn cúi người, ôm chặt , cơ ngực nở nang tráng kiện dán chặt sau lưng , hơi thở nóng rực bao phủ , Tang Đồng nhịn được rên rĩ ra tiếng.

      Lạc Hưởng Ngôn nhanh chậm ra vào, chậm đến nỗi Tang Đồng tựa hồ có thể cảm nhận được hình dáng của hắn, dần dần, Tang Đồng hề thoả mãn với sự dịu dàng nhàng chậm chạp như vậy, nhịn được rên rĩ thúc giục: “Mau, nhanh chút. . . . . .”

      Lạc Hưởng Ngôn dán vào bên tai trầm thấp cười ra tiếng, eo ếch vừa dùng lực, đụng tới cái sâu: “Có phải như vậy hay ?”

      Tang Đồng thoải mái cao giọng hét lên: “Đúng, đúng, ông xã, nhanh chút được . . . . . .”

      Lạc Hưởng Ngôn cố ý thong thả ung dung cọ sát, từ từ rút ra, lại chầm chậm thẳng tiến, trêu chọc Tang Đồng càng thêm khó chịu.

      được a bà xã trễ thế này, bảo bối nên ngủ rồi. . . . . . sợ đánh thức bảo bối a!”

      xong, đột nhiên ngoài ý muốn hung ác đỉnh cái, Tang Đồng thét chói tai ra tiếng.

      “Sâu như vậy, có thể đội lên bảo bối hay nha?”

      Lời này khiến Tang Đồng xấu hổ cực kỳ, giống như có người quan sát , cái loại cảm thụ cấm kỵ ở trước mặt mọi người trình diễn xuân cung sống, cư nhiên làm cho có một khoái cảm khác thường khó tả.

      “Đừng, đừng . . . . . .”

      Lạc Hưởng Ngôn cười xấu xa, tiếp tục chín cạn sâu ra vào: “Thế nào bà xã, muốn để cho ông xã cùng bảo bối nói chuyện với nhau sao?”

      Tang Đồng ô ô khóc thút thít, vừa dùng sức co rúc mình, vừa đứt quãng mắng: “Lưu manh. . . . . .”

      Tang Đồng dưới kích thích chồng chất, sớm ẩm ướt rối tinh rối mù, Lạc Hưởng Ngôn từ phía sau ra vào rất là sung sướng, tiếng nước chảy mập mờ giữa đêm hôm khuya khoắt càng phát ra ràng, trong chốc lát, liền cảm nhận được Tang Đồng toàn thân căng thẳng.

      Lạc Hưởng Ngôn biết sắp tới, cố ý rút ra bản thân, chỉ nhàn nhạt đỉnh đâm vào, vẽ vài vòng trêu chọc.

      Tang Đồng nhịn được khóc sụt sùi ra tiếng, toàn thân như nhũn ra, trong lòng giống như có vô số con sâu nhỏ bò, ngứa ngáy tận xương tủy.

      □ trống gay gắt, cố tình Lạc Hưởng Ngôn làm chuyện xấu chịu cho thống khoái.

      Tang Đồng khóc cầu khẩn: “Ông xã là tuyệt nhất, van . . . . . .”

      “Cầu xin cái gì?”

      Lạc Hưởng Ngôn tay ôm , tay bảo hộ bụng của , chỉ sợ chống đỡ nổi té nhào vào giường, nè lên bụng.

      Tang Đồng thút tha thút thít khóc: “ vào. . . . . .”

      Lạc Hưởng Ngôn nhàn nhạt rút ra đâm vào: “ đây phải ở bên trong đó sao?”

      Tang Đồng nhịn được dựa vào sau, rên rĩ cầu xin: “ sâu chút nữa nha. . . . . .”

      Thanh kia run rẩy, cuối giống như chiếc lông vũ, nhẹ nhàng quét qua đáy lòng của Lạc Hưởng Ngôn.

      Lạc Hưởng Ngôn nắm lấy bả vai , để cho cái mông của nhếch lên cao, dùng sức vào nhanh ra mạnh.

      Tang Đồng rốt cuộc thoải mái khẽ rên , khóe mắt ngân ngấn nước, nhắm mắt lại thừa nhận va chạm mãnh liệt của Lạc Hưởng Ngôn.

      bao lâu, Tang Đồng liền lên đến đỉnh núi, khoái cảm chất đống cùng nhau bộc phát, trước mắt từng luồng sáng lóe lên, co quắp căng thẳng, □ cũng từng cái co rút xoắn chặt kiêm ̃nh của Lạc Hưởng Ngôn.

      Cao trào qua, Tang Đồng mệt mỏi vô cùng, mềm mại nghiêng người nằm ở giường thở dốc.

      Lạc Hưởng Ngôn vẫn còn cứng rắn, bất mãn từ phía sau ôm , nắm lấy bộ ngực mềm mại của chơi đùa, đẩy đẩy eo oán trách: “ còn chưa xong chuyện. . . . . .”

      Tang Đồng mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập tới, trở mặt nhận người thân gạt móng vuốt của hắn ra: “Tự mình giải quyết !”

      Lạc Hưởng Ngôn dính sát vào , phân thân nóng rực dính sát vào phần mông trắng nõn của cọ a cọ, lầm bầm: “Em qua sông đoạn cầu a! Mình sung sướng cũng thèm trông nom sống chết của ông xã. . . . . .”

      Tang Đồng mệt mỏi, hai lời giơ móng vuốt quét qua: “Cút ——“

      Lạc Hưởng Ngôn nhìn chằm chằm mấy dấu móng tay còn rướm máu trước ngực khóc ra nước mắt, thể làm gì khác hơn là ấm ức hề hề mà ôm Tang Đồng, tự mình động thủ vội vã giải quyết.

      Lạc Hưởng Ngôn rút khăn giấy lau chùi, nằm ở giường bi thương mà thở dài.

      Về sau tuyệt đối thể để cho ấy mang thai nữa!

      Giống như hiện nay thì có cách nào vượt qua rồi !

      Lạc Hưởng Ngôn hận thể đem thời gian đẩy nhanh, Tang Đồng mau chóng đem đứa nhỏ này sinh ra cho xong việc!

      Ishtar: mấy hôm trước chưa kiếm được đoạn cuối nên post chậm PN, các nàng thông cảm ah!!!
      Seen.173, B.CatKhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 64 Phiên ngoại

      Edit: Ishtar





      Hơn tháng sau, trong sự khẩn trương chờ mong của cả nhà, Tang Đồng rốt cuộc sinh ra bé gái .

      Quá trình sinh nở cũng quá lâu, Tang Đồng coi như sinh thuận lợi, nhưng vẫn đau đến kêu thảm thiết như cũ, đem tay Lạc Hưởng Ngôn bấu chặt một mảnh xanh tím.

      Lạc Hưởng Ngôn cũng thèm nhìn tới tiểu mao đầu này, đau lòng giúp Tang Đồng lau khuôn mặt đầy mồ hôi và nước mắt, nhẹ nhàng hôn , khẽ : “ xin lỗi, để cho em chịu khổ rồi. . . . . . Bà xã, em!”

      Tang Đồng đột nhiên cảm thấy tất cả khổ cực đều đáng giá.

      Có người , sinh con, giống như dạo một vòng quanh quỷ môn quang, cái loại đau tê tâm liệt phế đó, khiến phụ nữ giống như chết lần, gắng gượng qua, chính là giành được sự sống mới.

      Tang Đồng suy yếu cười cười, thanh thể nghe được, nghe vào trong tai Lạc Hưởng Ngôn, trái tim lại giống như bị giáng một cú thật nặng, hạnh phúc đến đau đớn.

      “Em , nguyện ý sinh cho thật nhiều đứa nhỏ. . . . . .”

      Nếu là con gái, giữ nguyên quyết định trước đó kêu “Nhị Mao” dĩ nhiên là thích hợp.

      Lạc phu nhân suy nghĩ lại, đề nghị: “Tên xấu dễ nuôi , bằng bảo bối nhủ danh liền kêu Tiểu Mao? Dễ nghe lại đáng !”

      Tang Đồng ánh mắt sáng lên: “Tiểu Mao nghe thật hay!”

      Vì vậy, nhũ danh của tiểu công chúa Lạc gia cứ như vậy quyết định.

      Tiểu Mao chút cũng ngoan, tính khí lớn đến muốn chết, ngay từ lúc trong bụng mẹ liền biểu ra, tại càng thêm tự do, càng tệ hơn là rất thích hành hạ người chung quanh.

      Lạc Hưởng Ngôn xách Tiểu Mao chiếm đoạt Tang Đồng buông ném cho người giúp việc, hận thể đem đứa nhỏ quậy phá này nhét trở lại trong bụng Tang Đồng.

      Sữa bột uống!

      đêm gào thét tám lần!

      Lúc tắm một thân đầy nước văng tung tóe!

      Lúc có người ôm nhất định khóc rống ngừng. . . . . .

      Chỗ nào là áo bông tri kỷ của ba chứ!

      Lạc Hưởng Ngôn tức giận chỉ vào Tiểu Mao ha ha ha cười ngừng: “Tang Tang, này nhất định là Nhị Mao đầu thai tới đây đòi nợ đấy!”

      Tang Đồng cũng là lần đầu giữ đứa bé, khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân, tinh thần mệt mỏi, nghe vậy lập tức bật người lệ nóng doanh tròng, đáng thương hề hề : “Nếu , giao cho mẹ giữ?”

      Nhắc tới cũng kỳ quái, đứa này thích nhất là Lạc phu nhân, chỉ cần Lạc phu nhân có mặt, tiểu nha đầu kia liền đặc biệt nhu thuận, vui vẻ còn có thể bám người, khiến Lạc phu nhân thích thôi.

      Lạc Hưởng Ngôn tấm tắc khen ngợi: “ Tiểu Mao giống bộ dáng thông minh, biết mẹ chúng ta lợi hại nhất, nhìn xem con bé rất biết nịnh nọt người. . . . . .”

      Tang Đồng tâm tình hết sức phức tạp, chua xót : “Đúng vậy a, ai kêu mẹ khí thế cường đại nhất!”

      Tin tức Lạc gia có tiểu công chúa truyền ra ngoài, truyền thông ùn ùn kéo tới, hy vọng có thể có được chút tin tức độc quyền.

      Lạc phu nhân muốn để cho cháu xuất hiện trước công chúng quá sớm, để tránh quấy nhiễu sự phát triển khỏe mạnh của bảo bối.

      Đối với lần này, Lạc Hưởng Ngôn cùng Tang Đồng cũng có cái nhìn giống nhau, chỉ là Tiểu Mao tựa hồ nghĩ như vậy, vô cùng thích có ống kính chĩa về phía mình, mỗi lần cho con bé chụp hình bé đều đặc biệt hưng phấn.

      Ngày thôi nôi, Tiểu Mao được đặt ở đệm mềm mại, trước mặt một đám người lớn nhìn soi mói, vui sướng bò qua bò lại, đối với tất cả quà tặng mực nhìn đến.

      Tang Đồng khẩn trương lôi kéo tay Lạc Hưởng Ngôn: “Nhất định phải chọn quyển sách kia, con gái dĩ nhiên phải là tài nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa!”

      Lạc Tiểu Mao bò qua bản tác phẩm vĩ đại ‘Thẩm ̣nh và thưởng thức thi từ’.

      Lạc Hưởng Ngôn cười hả hê: “ Tiểu Mao nhất định thích châu báu đưa cho con bé, trưởng thành nhất định là mỹ nhân!”

      Lạc Tiểu Mao cũng thèm nhìn tới những thứ châu báu trong suốt sáng lấp lánh kia.

      Hàn Tả Tả cười đến cúi gập người xuống: “ Tiểu Mao thích con rối tớ tặng, đáng như thế, đứa bé nào cũng thích. . . . . .”

      chứng minh Lạc Tiểu Mao cùng người khác bất đồng, ngay cả đứa nhỏ nào cũng đều thích món đồ chơi lông mềm như nhung mà bảo bối lại thèm để ý.

      Lạc phu nhân hiếu kỳ hỏi: “Bảo bối thích gì à?”

      Lạc Tiểu Mao hưng phấn nắm máy CD nha nha gọi, đó là bộ phim điện ảnh mới nhất Nghiêm Dực Toàn đưa tới, độc nhất vô nhị.

      Tang Đồng sâu kín mở miệng: “Con bé muốn trở thành diễn viên sao?”

      Lạc Tiểu Mao xác thực thích diễn kịch, Tang Đồng có lúc ở nhà sáng tác bài hát, Lạc Tiểu Mao nói cũng nói, liền theo nhạc y y nha nha gào khóc thảm thiết. Mỗi lần ti vi có khiêu vũ, Lạc Tiểu Mao nhất định trợn to cặp mắt nhìn xem như si như say.

      Tang Đồng rất ưu sầu: “Lạc Đà, Tiểu Mao tương lai muốn làm minh tinh chứ?”

      Lạc Hưởng Ngôn thờ ơ : “Con bé coi như muốn làm minh tinh cũng có chuyện gì. . . . . . Lấy địa vị của Lạc gia, chỉ cần con bé hơi có chút bản lãnh, muốn thành danh cũng phải là chuyện khó! Có cái gì lớn lao chứ!”

      Tang Đồng nghĩ cũng phải, có Lạc gia, Lạc Tiểu Mao tuyệt đối vất vả giống như ngày trước.

      Lạc Tiểu Mao rất cố gắng trưởng thành.

      Tiểu nương rất hoạt bát, cả ngày cười hì hì thập phần vui vẻ. đôi mắt to, đen lúng liếng giống như quả nho trong suốt, như búp bê tinh tế chạm khắc xinh đẹp đáng .

      Đoạn thời gian gần đây, Lạc Hưởng Ngôn vẫn bận rộn một dự án mới, ngay cả sinh nhật lần thứ tư của con gái cũng thể tham dự cùng con bé. vất vả có chút thời gian rảnh rỗi, liền phát Lạc Tiểu Mao thích hợp.

      Lạc Tiểu Mao gần đây rất kỳ quái, luôn vui vẻ lầm bầm lầu bầu, giống như bên cạnh có bạn nhỏ cùng bé chơi đùa, thậm chí đêm hôm khuya khoắc còn mộng du.

      Lạc Hưởng Ngôn lo âu ôm tâm can bảo bối hỏi: “Tiểu Mao làm cái gì?”

      Lạc Tiểu Mao trừng mắt nhìn, chỉ vào góc tường ngây thơ : “Con cùng tiểu ca ca chơi a!”

      Lạc Hưởng Ngôn nhìn góc tường chút, cái gì cũng có.

      “Nơi đó có tiểu ca ca?”

      Lạc Tiểu Mao bĩu môi mất hứng: “Có a, tiểu ca ca rất tốt, ngày ngày chơi với con, ba hư! Tiểu ca ca gọi ba, ba đều để ý ấy. . . . . .”

      Lạc Hưởng Ngôn nghe được rợn cả tóc gáy, nhìn kỹ Lạc Tiểu Mao.

      Tiểu Mao sắc mặt có chút tái nhợt , dưới mắt vòng bầm đen, ấn đường tối đen, nhưng đôi mắt vẫn như cũ trong suốt sáng ngời, thiên chân vô tà, chút dấu vết láo nào.

      Lạc Hưởng Ngôn khó khăn nuốt nước miếng cái: “Bảo bối, cho ba, tiểu ca ca còn cái gì?”

      Tiểu Mao ngón tay xoắn a xoắn, giương mắt trợn mắt nhìn trừng , tràn ngập oán hận.

      . . . . . . . . . . . . . .

      ———-oOo———-

      "Tiểu ca ca ấy gọi là Chíp Bông, ba và mẹ cần ấy . . . . . . ấy rất đơn, sợ bóng tối, muốn cùng em gái chơi chung với nhau!"

      Lạc Hưởng Ngôn cứng nhắc buông Tiểu Mao ra, sờ sờ đầu của bé con vẻ mặt đơ ra : "Tiểu Mao ngoan, cần chạy loạn. . . . . . Ba ba có chút việc, chút trở lại!"

      Lạc Hưởng Ngôn lao nhanh xuống lầu, chạy loạn tìm Lạc phu nhân.

      Lạc phu nhân đã ra ngoài cùng đám bạn tốt của bà uống trà chiều, vẫn chưa trở về.

      Lạc Hưởng Ngôn vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, ở dưới lầu xoay quanh, nghĩ nghĩ, vẫn là lo lắng Lạc Tiểu Mao mình ở lầu, đành phải cố lấy dũng khí lên.

      "Tiểu Mao. . . . . . Tiểu Mao —— đừng nhúc nhích!"

      Lạc Hưởng Ngôn đẩy mở cửa, suýt nữa hồn phi phách tán - hồn vía lên mây.

      Lạc Tiểu Mao ngồi cửa sổ, tay hướng ra ngoài, nghe vậy quay đầu lại, nghiêng đầu quỷ dị cười : "Ba ba, Tiểu ca ca ở trong vườn hoa, bảo con xuống chơi với ấy!"

      Lạc Hưởng Ngôn từng bước một tiến lên: "Bảo bối ngoan, đừng nhúc nhích a, ba ba cùng con cầu thanh xuống lầu được ?"

      Lạc Tiểu Mao cười : "Ca ca ấy có thể tiếp được con nha!"

      Lạc Hưởng Ngôn phóng một bước thật xa nhảy đến bên cửa sổ, đem Tiểu Mao phen ôm vào trong ngực.

      Dưới lầu căn bản bóng người cũng có.

      Lạc Hưởng Ngôn sợ tới mức kêu to quang quác, ôm Lạc Tiểu Mao lao xuống lâu, chạy ra khỏi nhà.

      Tang Đồng chuẩn bị vào cửa, thiếu chút nữa bị hai người đụng vào, tức giận : "Hai cha con lại ầm ĩ cái gì?"

      Lạc Hưởng Ngôn kích động tay ôm con gái, tay gắt gao ôm bà xã, đáng thương : "Bà xã, đáng sợ, Nhị Mao đến đây báo thù ah. . . . . ."

      Tang Đồng vỗ ót hắn một cái: " hưu vượn cái gì đó! Rốt cuộc có chuyện gì?"

      Lạc Hưởng Ngôn lắp bắp kể lại.

      Tang Đồng nghe xong, trừng mắt nhìn con gái thực nhu thuận trong lòng Lạc Hưởng Ngôn.

      Lạc Tiểu Mao im lặng trốn ở trong lòng ba ba, đối với Tang Đồng giảo hoạt cười cười.

      Tang Đồng thở dài, sờ sờ đầu Lạc Hưởng Ngôn: " Lạc Đà đáng thương. . . . . . Tiểu Mao, gần đây Nghiêm bá bá có phải muốn tìm người đóng phim kịnh dị hay ?"

      Lạc Tiểu Mao mẫn tuệ - sâu sắc cảm giác tình huống có chút ổn, lão mẹ nhà mình luôn luôn đứng về phía lão ba, ngay lập tức chân giống như thoa dầu bỏ trốn mất dạng.

      Lạc Hưởng Ngôn cũng cân nhắc thấy có điểm thích hợp : "Sao lại thế này?"

      Tang Đồng thương hại nhìn cái: "Mấy ngày trước em và Tiểu Mao cùng nhau xem một bộ phim kịnh dị, 《 Quỷ miếu 》, có rảnh để thưởng thức. . . . . ."

      Lạc Hưởng Ngôn hiểu ra sao, trong lòng run sợ kéo Tang Đồng cùng xem với hắn.

      Xem nửa, Lạc Hưởng Ngôn liền hiểu được, Lạc Tiểu Mao là cố ý giả thần giả quỷ trêu cợt .

      Tang Đồng cảm khái: " Tiểu Mao rất có thiên phú, diễn xuất quá giỏi!"

      Lạc Hưởng Ngôn nổi bão rống giận: "Lạc, Tiểu, Mao ——"

      Lạc Tiểu Mao rất tinh ranh, lúc này sớm chạy trốn mất dạng.

      Lạc Hưởng Ngôn bi phẫn vạn phần: "Chỉ có con gái cùng tiểu nhân là khó nuôi. . . . . . Người xưa đúng là có gạt ah!"

      Tang Đồng đồng tình vuốt vuốt lông tóc dựng ngược của hắn, đột nhiên : "Chỉ sợ lâu nữa. . . . . . lại phải dưỡng thêm một ‘tiểu nhân’ nữa nha!"

      Trời nắng cái sét đánh trúng ngay đầu.

      Lạc Hưởng Ngôn sửng sốt, đủ loại hoảng sợ nhìn chằm chằm bụng Tang Đồng vẫn như cũ bằng phẳng: "Trời muốn diệt ta aaaa ——"

      Ishtar: truyện hoàn goy nhé các nàng. *tung bông tung bông*
      Seen.173, chjchj1001, B.Cat4 others thích bài này.

    3. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Cau ebook cua truyen !!!!!! :yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    4. thvn1010

      thvn1010 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      1
      Nam chính đáng tôi thích! Truyện hay, cảm ơn các bạn edit và post truyện.

    5. thvn1010

      thvn1010 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      1
      Ủa, sao đọc chương 19 lại nhảy ra phiên ngoại chương 64 vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :