Phùng Hành - Thu Thủy Tình (Chương 4/77) DROp

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen moi muon nam
      Ngọc Giao thích bài này.

    2. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      THÔNG BÁO

      Giao add phần (II) chương 3 vào post cũ, mọi người vào xem nhé. :3
      @linhdiep17 @rjnchan @Tuyết Liên

      @Trâu : Đoàn Thiên Đức là tên cẩu quan dẫn binh đến bắt hai nhà Quách - Dương á nàng.^^

      @thuyt Welcome nàng nhảy hố. ^^

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Ta cũng bối rối vụ lưỡi bò đây, chủ quyền dân tộc k thể xâm phạm nhưng sở thích k phải bỏ là bỏ đc
      Ngọc Giao thích bài này.

    4. Mỳ Dễ Mến

      Mỳ Dễ Mến New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Bạn ơi bạn tự convert hay có nguồn convert ạ? Có thể cho mình xin bản convert được :hi:

    5. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      Chương 4: Lăng Ba Vi bộ
      Tác giả: Thu Thủy Tình
      Editor: Ngọc Giao


      I.
      "A Hành tỷ tỷ! Đại tỷ, tỷ tỷ nhà ta dường như sắp tỉnh rồi!"

      Nàng nhíu mi lại ... Đó là tiếng của Dao Quang. Nàng cố sức mở hai mắt, trời đất màu đen ... Từ mũi truyền đến mùi thuốc, tay nàng dụi hai mắt của mình, bên được quấn lên lớp băng.

      "Dao Quang..." Giọng của nàng có chút khàn khàn.

      Dao Quang trông thấy Phùng Hành tỉnh lại, mặt lộ vẻ vui mừng, gọi lớn: "A Hành tỷ tỷ! Tỷ tỉnh rồi!"

      "Ta ngủ bao lâu rồi?"

      Dao Quang đến bên Phùng Hành, đỡ nàng dậy, sau đó lót cái gối ở sau lưng nàng, để nàng tựa vào đầu giường:
      "Tỷ ngủ ngày đêm , may mắn gặp được A tỷ tỷ, là tỷ ấy giúp ta mang tỷ đến nơi này ."

      Hóa ra, hôm qua sau khi Phùng Hành cùng Dao Quang ra khỏi khu rừng, Phùng Hành vốn thân thể suy yếu, thể lực kiệt quệ, ngất . Trong lúc Dao Quang lo lắng chẳng biết làm sao, lại gặp được thiếu nữ áo xám ngày đó giúp Dao Quang giải vây đường. này tự xưng là , người của Đại Lý, thấy Phùng Hành ngất xỉu cùng với Dao Quang vẻ mặt căng thẳng, liền mang hai nàng về chỗ của mình.

      Phùng Hành sau khi nghe Dao Quang kể lại, hướng về vị trí đoán rằng là của , hơi cúi người :
      "Đa tạ A nương giúp đỡ."

      vội vàng bước tới:
      " nương, cần đa lễ. đường ngang qua đây, trông thấy Dao Quang tiểu muội thần sắc kinh hoảng, biết làm sao, cho nên giúp đỡ phen."

      Nàng dừng chút, đoạn tiếp:
      " dám gạt , đại phu đôi mắt của nương bị khí độc tổn thương, giúp đắp thảo dược, nhưng kết quả như thế nào, bây giờ còn thể biết được. Ừm ... Xin thứ cho thẳng, đại phu bảo sức khỏe của nương..."

      Phùng Hành thấy giọng của nàng thanh thúy dễ nghe, khỏi nảy sinh hảo cảm trong lòng, thế nên khẽ cười :
      "A nương, thể chất của Phùng Hành trời sinh như thế, có gì đáng ngại."

      " có chuyện gì sao? Sao lại có thể có gì? Hơn nữa... A Hành tỷ tỷ, đôi mắt của tỷ nhìn thấy được nữa rồi !"

      Phùng Hành nghe thấy lời của Dao Quang, biết bé lo lắng cho mình, bèn quay đầu hướng về chỗ của Dao Quang:
      "Dao Quang, đời người vô thường, há có thể cưỡng cầu. Mắt ta tuy rằng bị khí độc làm tổn thương, nhưng cũng phải thể chữa trị, muội đừng quá bận tâm ."

      nghe Phùng Hành vậy, khỏi ngẩn ra. Nàng vốn tưởng rằng Phùng Hành biết được bản thân mình trúng độc thể giải, nhất định lo lắng thôi. Nhưng thấy nàng mấy câu giọng dịu dàng, tâm tình lại bình thản, lạc quan, hiểu số mệnh con người, trái lại còn an ủi Dao Quang bên cạnh, trong lòng khỏi thầm bội phục nàng.

      hơi trầm ngâm, : "Phùng nương, ngày mai liền phải lên đường trở về Đại Lý, nếu tiện đường, bằng chúng ta hãy cùng nhau, dọc đường có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt."

      Phùng Hành khẽ lắc đầu, giọng cự tuyệt:
      "Đa tạ ý tốt của A nương, nhưng hai tỷ muội ta vẫn còn phải ở lại Hàng Châu khoảng thời gian."

      thấy Phùng Hành như thế, cũng tiện nhiều lời nữa.
      Hôm sau, ba người rời chỗ ở tạm của , Dao Quang dìu Phùng Hành nhìn bóng xa dần, có chút khó hiểu:
      "A Hành tỷ tỷ, phải tỷ bảo chúng ta phải du ngoạn khắp thiên hạ sao, tại sao cùng với A tỷ tỷ vậy?"

      Đôi mắt của Phùng Hành vẫn quấn lụa trắng, nàng mỉm cười lắc đầu:
      "Chúng ta còn chưa thể rời ."

      "Sao thế ạ?"

      "Bởi vì... Muội còn có việc phải làm."
      -----------

      trung bên ngoài Tô thành Hàng Châu, nương áo lam bước theo bộ pháp quái dị, đến thở hổn hển. bé thở phì phò ngừng lại, lau mồ hôi trán:
      "A Hành tỷ tỷ, đây rốt cục là bộ pháp gì, sao lại kỳ quái như vậy?"

      Phùng Hành ngồi ở bên gốc đại thụ tránh nắng, nghe thấy tiếng Dao Quang dừng lại, hỏi:
      "Muội từ bước đầu tiên đến bước cuối cùng có theo cái vòng lớn ?"

      "... ạ."

      "Nhất định là muội nhớ nhầm bộ pháp, được lười biếng, luyện tiếp ." Nàng tựa người vào thân cây, giọng hờ hững giục Dao Quang.

      "Tỷ tỷ tốt, tỷ hãy cho ta biết đây là bản lĩnh gì mà, được ?" Dao Quang chạy tới lay lay tay áo nàng.

      "..."

      "A Hành tỷ tỷ..." Thanh kéo dài.

      Phùng Hành nhịn được bật cười:
      "Được rồi, đây là Lăng Ba Vi bộ."

      "Lăng Ba Vi bộ? Là cái gì vậy?"

      "Là thứ mà dù ta muội, muội cũng hiểu được, được rồi, nhanh luyện ." Trong giọng của nàng chứa ý cười.

      Phùng Hành tựa vào thân cây, nghe tiếng Dao Quang luyện tập bên cạnh, khỏi cười nhạt, hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nàng chưa bao giờ ngờ có thêm tiểu nha hoàn.

      Từ sau khi Dao Quang theo bên người nàng, nàng liền thường xuyên truyền vài câu nội công tâm pháp tu luyện và khẩu quyết cho bé, tại xem như là hơi có hiệu quả. Nếu Dao Quang học xong Lăng Ba Vi bộ, nếu lần sau có lại gặp kẻ gian ám toán, hai người phải chăng còn chật vật như lần này?

      Nghĩ chút, nàng lại lắc đầu cười khổ, nhớ tới trước đây ở đảo, mỗi lần nàng trò chuyện cùng phụ thân tới những loại võ học này, phụ thân đều bất đắc dĩ thở dài với nàng, thào :
      " A Hành, A Hành, cho dù con băng tuyết thông minh, gặp qua là quên được, cũng là công thôi, phụ thân nên làm thế nào mới phải ?"

      Trong giọng của người, luôn đầy thương xót cùng bất lực.

      Nàng ngẩng đầu lên, cảm nhận được gió mát mơn trớn thổi tới, rời ... là lựa chọn tốt nhất.

      Nàng thầm thở dài hơi, nghe tiếng bước chân của Dao Quang bên cạnh, khép lại hai mắt, thế mà lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp ...

      Trong mông lung, nàng tới hòn đảo. Thoạt đầu, nàng ngỡ về tới nơi mình lớn lên từ bé, trong lòng vui sướng nên lời.

      "Phụ thân... Đại tỷ... Nhị tỷ..." Nàng lớn tiếng gọi. Nhưng mà ai đáp lời nàng, nàng nhìn khắp chung quanh, chậm rãi tiếp.

      Từng đợt hương hoa xông vào mũi, đúng, đảo có hương hoa ... Nơi này phải nàng nơi nàng lớn lên, phải hòn đảo nàng vẫn luôn hoài niệm. Nàng nhìn bốn bề chung quanh, biết bản thân ở nơi nào? Đương nghĩ ngợi, chợt thấy người mình chợt bay lên trung, vừa khéo lại có thể thu hết mọi thứ vào tầm mắt.

      ________

      @Trâu Giao cũng khổ tâm đây. Những idol thần tượng thời, đâu thể bỏ là bỏ ngay được. T___T

      @Mỳ Dễ Mến Giao edit từ bản tiếng Trung bạn ơi, nhưng bạn có thể tìm được bản convert truyện này với tên "Xạ Điêu chi Phùng Hành" nha. ^^

      ______________


      II.

      Chỉ thấy phía nam hải đảo là biển cả, phía tây là nham thạch trơ trọi, phía đông bên trái là hoa cỏ, đủ sắc đủ màu, bao la trông thấy tận cùng, vừa nhìn váng đầu hoa mắt. Trong biển hoa cỏ hề có tường trắng ngói đen, cũng có khói bếp chó sủa, trạng thái im ắng đến lạ.

      Nàng muốn nhìn xem những cây hoa này có chỗ nào kỳ quái , thân thể chợt bị kéo , đáp xuống giữa khóm hoa.

      Trong lòng có cảm giác kỳ quái nên lời, nàng hơi nhướng mày lên, bỗng nhiên nghe được tiếng tiêu từ xa xa truyền đến. Tiếng tiêu kia như có lại như , nàng nghiêng tai lắng nghe, lần theo tiếng tiêu mà . Càng tiếng tiêu càng , tiếng tiêu lúc trầm lúc bổng, như khóc như than, vừa nghe khiến lòng nàng rung động.

      Bỗng dưng, nàng phát phía trước có khóm hoa màu trắng, giữa khóm hoa, có chàng trai vận thanh sam đứng, y đưa lưng về phía nàng, mà bên người y, lại có bé áo trắng, độ chừng hai, ba tuổi.

      Tiếng tiêu chợt dừng lại, nàng thấy chàng trai kia tay phải cầm ống tiêu ngọc bích, tay trái nắm tay của bé kia.

      "A Hành ..." Nàng chỉ nghe thấy chàng trai áo xanh kia khẽ gọi tiếng, trong lòng giật mình. Sau đó, hết thảy tựa hồ đều thể khống chế, nàng chậm rãi nâng bước về phía họ.

      "A Hành ... Nếu phải Siêu Phong ... Nếu phải, nếu phải vì ta... Nàng... Nàng cũng đến mức..." Giọng của người đàn ông mặc thanh sam như cố đè nén, nhưng mà có thể nghe ra bi thống và đau khổ trong giọng y.

      Nàng ngẩn ra, bước chân dừng chút, đoạn lại nâng bước về phía họ, tới gần mới phát giữa biển hoa màu trắng kia có khoảng trống nho .

      Đó ... Là phần mộ của ai? Nàng trong lòng nghi hoặc, bước chân vẫn ngừng, chậm rãi đến gần.

      "A Hành ... Nay Dung nhi còn dại, ta nỡ để con mình trơ trọi. Nhưng ta tính cả rồi, đợi con lớn lên, tìm được như ý lang quân, ta theo nàng, cùng nàng say ngủ dưới đáy biển Đông này. A Hành..." Khi xong câu cuối cùng, trong giọng người đàn ông áo xanh thanh lại chứa chờ mong.

      Nàng khỏi có chút cảm động, nàng A Hành này có phu quân như thế, hẳn cũng được nhắm mắt . Sau, nàng lại nhìn về bé bên cạnh, chỉ thấy con bé đùa nghịch ngón tay của chàng trai thanh sam, đoạn ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo xanh ấy mà cười tươi, hiển nhiên là còn chưa hiểu đau khổ trong cõi người.

      bé này ... Chính là Dung nhi sao? bé là con của chàng trai áo xanh này với A Hành? Nàng nghĩ ngợi, chầm chậm tới gần họ, sau đó nàng thấy được tấm bia mộ kia. Nhưng bên viết chữ gì, lại bị người đàn ông vận thanh sam che khuất mất, thể trông thấy.

      Nàng tiếp tục về phía trước, muốn nhìn chữ tấm bia mộ, chỉ thấy mấy chữ to mộ, "Nữ chủ đảo Đào Hoa ... "



      Đột nhiên, cơn gió mạnh thổi tới, làm rơi rụng đầy trời màu hoa trắng, những chữ tiếp thep tấm bia bị hoa trắng che khuất, rốt cục thể trông thấy , trong lòng nàng ấm ức, muốn tiếp về phía trước, lại cảm giác có người níu chặt tay áo của nàng:
      "A Hành tỷ tỷ, tỷ bị sao vậy?"

      Nàng cả kinh tỉnh dậy, lập tức phát người níu ống tay áo của nàng là Dao Quang, nàng thở ra hơi, lại tựa người vào thân cây:
      "Dao Quang, ta sao. Bộ pháp của muội luyện xong chưa?"

      Biển Đông ... A Hành...Người được mai táng trong phần mộ kia là ai? Cảm nhận được đôi tay xoa lên trán của mình, nàng chợt hoàn hồn lại.

      "Ta luyện xong rồi, A Hành tỷ tỷ, đầu tỷ đẫm mồ hôi, tỷ khỏe ạ?"

      Nàng mỉm cười kéo tay Dao Quang lại:
      "Dao Quang, ta sao, muội luyện xong rồi chúng ta thôi, tìm khách điếm đáng tin để ngủ trọ, ngày mai chúng ta còn có chuyện phải làm."

      Nàng ngoài miệng như thế , nhưng trong lòng vẫn suy tư về cảnh trong mơ khi nãy. Sau đó, lại thầm cảm thấy buồn cười, chẳng qua là cảnh mộng mà thôi, sao phải nghĩ như vậy chứ?

      Phùng Hành với Dao Quang vừa rời , Hoàng Dược Sư cả người vận y bào màu xanh liền xuất chỗ khi nãy Dao Quang tập luyện. Y cúi đầu nhìn dấu chân Dao Quang để lại mặt đất, trán khẽ nhíu:
      "Lăng Ba Vi bộ?"

      Y nhìn bước chân có chút rối loạn dưới đất, bộ pháp tuy rằng gần như khó lòng nhận ra, nhưng có thể khẳng định đây là loại khinh công độc môn. Y nhìn lúc lâu, giọng :
      "Lấy tám tám sáu tư quẻ trong Dịch kinh làm cơ sở, mỗi quẻ là bước?"

      xong y khẽ lắc đầu, sau đó ngẩng mặt nhìn về hướng Phùng Hành rời , trong mắt lộ vẻ nghĩ ngợi sâu xa.

      Hết chương 4.
      Last edited: 6/8/16
      Thanh Nhã, Trâu, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :