1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. agaisuchi

      agaisuchi New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      14

    2. Uki

      Uki Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      234
      TẬN XƯƠNG
      Chương 44.2: Điên cuồng theo đuổi
      Edit: Uki



      Phương Châm gật đầu : "Nhớ." Sau đó từ trong túi lấy ra tấm chi phiếu kia, đưa tới trước mặt Nghiêm Túc.”


      "Tôi vẫn luôn muốn trả lại cho . Đây là do thư ký Viên đưa cho tôi, bảo là tiền mua xe điện. tại tôi ngày nào cũng làm bằng tàu điện ngầm nên cần mua nữa.”


      Nghiêm Túc nhận tờ chi phiếu kia nhìn kĩ lượt, mệnh giá bốn ngàn đồng, chính là trước khi xuất ngoại nhờ Viên Mộc làm chuyện này. cầm mảnh giấy trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào mặt số, mí mắt hơi nhíu lại quét qua Phương Châm, đột nhiên rất muốn cầm tờ chi phiếu này đánh vào đầu .


      Ấu trĩ! cho rằng chỉ cần trả lại tiền cho mọi chuyện giải quyết xong sao? Ai vậy.


      lại nhìn tấm chi phiếu kia chút, có cùng Phương Châm đẩy tới đẩy lui, trực tiếp nhét vào trong túi. Sau đó tiếp: “Em thử giải thích xem, làm sao lại có thể “xuống chân” với nặng như vậy, thực hiểu nổi.”


      Phương Châm ngay lập tức trở nên lúng túng: "Tôi tưởng là tên theo dõi tôi.”


      "Có người theo dõi em? "


      "Ừm." Phương Châm gật đầu, kể hết những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua rồi tiếp: “Tuy rằng phát ra người nào cả nhưng tôi khẳng định có theo dõi tôi. Vì vậy nên tôi mới cố tình mua gậy chích điện, vốn là để đề phòng người kia, nghĩ tới…”


      Nghiêm Túc đứng trong phòng nhìn kỹ xung quanh, suy nghĩ lát liền kéo tay Phương Châm: “Vậy trước tiên đừng ở đây nữa, chuyển sang nơi khác . Ngoại trừ nơi này em còn chỗ nào khác để ?”


      Phương Châm suy nghĩ tại chỉ có thể về nhà. Mấy ngày trước vốn định sắp xếp về nhà ở thời gian, nhân tiện chăm sóc cho ba . Nhưng vết thương của ba sớm còn gì đáng lo, em trai cũng được miễn giam để chờ đến ngày ra tòa, vì vậy cũng để ý đến ba mẹ nữa mà vẫn tiếp tục ở lại phòng trọ.


      cảm thấy ở mình rất tốt, tự do tự tại với cũng quá mệt mỏi, nếu như ở nhà chăm sóc ba , chừng đến đứa em trai lớn xác cũng phải nhờ đến tay chăm lo mới được. Phương Châm tại cũng còn ngờ nghệch như trước, lần này em trai xảy ra chuyện đem hết tiền tiết kiệm cộng với số tiền mượn từ bạn bè để giải quyết. tự nhận mình hoàn thành tốt nghĩa vụ của người chị, còn những chuyện khác quyết định tham dự vào.


      Huống chi phòng trọ mà ở cách Thâm Lam xa lắm, làm cũng thuận tiện, đáp tàu điện ngầm rất nhanh đến nơi. Phương Châm dựa vào lý do này nên vẫn ở lại phòng trọ, nghĩ tới mới chuyển về bao lâu lại bị người ta theo dõi. đến bao lâu cũng làm người ta nhìn chằm chằm. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại thực khiến người ta cảm thấy rùng mình.


      Đối mặt với câu hỏi của Nghiêm Túc chỉ biết lắc đầu: " có, trước giờ tôi vẫn ở chỗ này. Tôi muốn đến làm phiền bạn bè tôi, hỏi mượn tiền của họ tôi thấy ngại rồi. Dù sao họ còn có giá đình, cuộc sống riêng tư của họ nữa.”


      Phương Châm vừa vừa giãy dụa, cố rút bàn tay mình bị Nghiêm Túc nắm chặt ra. Kết quả thử mấy lần đều vô dụng, ngược lại còn bị Nghiêm Túc cười nhạo: “Cố gắng vô ích. Trừ khi buống em ra em còn lâu mới thoát được. Thay vì ở chỗ này phân cao thấp với , chẳng bằng mau nghĩ biện pháp bảo vệ chính mình . hỏi em, người kia bắt đầu theo dõi em từ khi nào, có phải vừa từ Thâm Lam trở về nhà bị theo dõi ?"


      "Hình như phải. Tôi bắt đầu bị người khác bám theo từ lúc nào quả tôi cũng lắm, tôi chỉ mới phát ra mấy ngày gần đây thôi. Trong ấn tượng của tôi người đó giống như đợi tôi về đến gần khu nhà trọ người đó mới theo. Lúc ở tàu điện ngầm tôi cũng có để ý. Khi đó có quá nhiều người, tôi cũng dễ dàng nhận ra được.”


      " như vậy người này ở rất gần đây, hoặc là vẫn thường xuyên ở gần đây để chờ em. ta biết em ở đây, vì vậy mới cố gắng theo đuôi em về nhà. Nghe chừng có lẽ phải bọn cướp giật lưu manh bình thường. Em có từng nhìn thấy mặt người đó chưa? "


      " có. Ngay cả bóng người của tôi cũng chưa từng thấy qua. Tôi chỉ là dựa vào cảm giác thôi, cảm thấy sau lưng lúc nào cũng có cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng mỗi lần tôi quay đầu lại hoàn toàn phát ra gì cả.”


      Nghiêm Túc cẩn thận suy nghĩ chút, vỗ vỗ vai Phương Châm : "Xem chừng là thấy sắc nổi lòng tham. Trước hết em đừng nên ở đây nữa, giúp em tìm chỗ để ở tạm trước . Dù sao đây cũng là nhà trọ thôi, hay em cứ thanh toán với chủ nhà rồi chuyển chỗ ở khác luôn thể."


      Lúc lời này Nghiêm Túc cũng đồng thời suy nghĩ tới chuyện khác. Tuy rằng tại có bất kỳ chứng cớ nào việc Phương Châm bị theo dõi cùng với việc mấy tháng trước bị đẩy xuống cầu thang ở bệnh viện có liên hệ với nhau. Nhưng Nghiêm Túc lại đặc biệt cảm thấy hai chuyện này ít nhiều cũng có chút quan hệ.


      Người lần trước đẩy Phương Châm xuống lầu vẫn chưa tìm ra được, tình hình lúc đó quá hỗn loạn, Phương Châm nhìn hình dáng của , cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng. Nếu như có thể để nhìn thấy lần nữa chưa biết chừng có thể nhận ra được, nhưng tại việc này thực quá khó khăn, khác gì là mò kim đáy biển.


      Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, dù cho tên kia chỉ là tên lưu manh, cũng thể chủ quan. Ngộ nhỡ làm tổn hại gì đến Phương Châm, quả thực dám tưởng tượng chính trở nên thế nào nữa.


      Vẫn là phòng bệnh hơn chữa bệnh. Nghiêm Túc chưa từng có ý muốn bảo vệ người phụ nữ nào mãnh liệt như vậy, Phương Châm chính là người đầu tiên, và cũng là người duy nhất.


      Nhưng đối với việc chuyển nhà gấp như vậy Phương Châm cảm thấy có chút do dự: "Tôi nghĩ cần phải chuyển đâu, chắc chúng ta chuyện bé xé ra to thôi.”


      "Là người phụ nữ, bất cứ lúc nào em cũng nên đặt an toàn của bản thân lên hết. tại em thấy mình chưa xảy ra chuyện gì nên việc chuyển nhà phiền phức. Sao em suy nghĩ chút, nếu như hôm nay phải là mà tên đó đến tìm em, em dám khẳng định chỉ với cây gậy chích điện cỏn con kia là khống chế được sao? Lỡ như làm gì được mà còn bị chích điện ngược lại rồi ngất , hậu quả cần chắc em cũng biết. Phương Châm, tuy rằng xã hội nay việc giữ gìn trinh tiết với phụ nữ còn quá quan trọng nữa, quan hệ trước khi kết hôn cũng là việc rất bình thường. Nhưng việc em tự nguyện cùng với người mình thích so với việc bị cưỡng ép để phát sinh loại quan hệ đó, hậu quả hoàn toàn giống nhau. Em nên hiểu điều đó.”


      Phương Châm đương nhiên hiểu, thậm càng hiểu cảm giác này hơn ai hết. Bởi thời gian khi ngồi tù có quen được người bạn. ấy bị người ta chuốc thuốc mê dẫn tới phát sinh quan hệ nam nữ, sau đó kẻ gây ra chuyện này lại là do đôi bên tình em nguyện. đó chịu được việc bị những người xung quanh dùng ánh mắt khinh thường chỉ trích mình, người đàn ông đó lại giống như mọi việc xảy ra đều liên quan tới mình, nên tìm cơ hội giết chết .


      Cho nên xảy ra mấy chuyện đó người lãnh hậu quả nặng nề nhất phẫn là phụ nữ, vừa bị tổn hại thể xác mà tinh thần lúc nào cũng bị người khác chỉ trỏ, khinh thường. Phương Châm nhớ tới tình trạng của bạn mình ở trong tù, tâm cảm thấy tội nghiệp thay cho . hoàn toàn có vấn đề gì về tâm lý, đầu hoàn hết sức tỉnh táo, nhưng dù sao muốn quên cơn ác mộng ngày hôm đó, chẳng khác nào là tra tấn .


      Nghĩ tới trong lòng Phương Châm run lên, khỏi thay đổi thái độ: "Tôi biết có ý tốt, nhưng tôi..."


      "Em lo lắng chuyện tiền bạc? Phương Châm, làm người vẫn nên rộng lượng chút, nên vì chút việc đáng kể mà làm ảnh hưởng đến những việc quan trọng hơn. Vấn đề em cần quan tâm bây giờ phải là chuyện tiền bạc, mà là an toàn của em.” Nghiêm Túc vừa xong rút ra trong túi tờ chi chiếu bốn ngàn khi nãy: “ tại em cứ cầm số tiền này, đừng có mà đem trả lại . Vốn là làm hỏng xe em, em hoàn toàn có lý do để nhận. Mặt khác mọi việc ở đây xử lý thay em, hôm nay trước hết em cứ theo khỏi đây, đồ đạc từ từ thu dọn sau, đem theo cái vali là được. Đợi đến lúc tìm được nhà trọ thích hợp chuyển hết sang. Gia đình em tại đều do mình em chống đỡ, nếu như em xảy ra chuyện gì em trai em biết làm sao bây giờ, còn có ba mẹ em nữa?”


      Nghiêm Túc trước giờ vẫn rất tự tin với khả năng thuyết phục người khác của mình, vừa hai ba câu trúng điểm yếu của Phương Châm. Phương Châm dù có oán giận ba mẹ mình thế nào nữa cũng thể quan tâm bọn họ, tình thân quả thực vốn luôn là nhược điểm của .


      Sau hồi do dự vẫn là tiếp nhận tấm chi phiếu kia. Chỉ có điều Nghiêm Túc cứ luôn miệng xe đạp điện của là do va hỏng, nhưng đến cùng vẫn nhớ ra hôm đó xảy ra chuyện gì. chỉ nhớ đèn xe của Nghiêm Túc chiếu thẳng vào làm chói mắt, đến khi chưa kịp phản ứng cả người và xe đều ngã xuống đường.


      nhớ lầm hình như xe của Nghiêm Túc lúc đó vẫn chưa đụng trúng . Xe của sỡ dĩ bị hỏng cũng là do bị chói mắt thấy đường nên mới ngã xuống. Nhưng biết nếu đem vấn đề này ra hỏi lại , khẳng định lại bị mắng cho trận, cho nên cũng nhắc tới nữa, mang theo tia bất an nhận lấy tấm chi phiếu, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.


      Trong lúc chờ đợi, Nghiêm Túc ngồi sofa mở tạp chí ra đọc. Phương Châm lấy trong tủ ra vài bộ quần áo, gấp gọn rồi bỏ vào trong vali, tiếp đến lại vào phòng tắm thu dọn đồ dùng cá nhân như bàn chải, khăn mặt,… Đợi đến lúc chuẩn bị xong là nửa tiếng sau, nhìn lại căn phòng của mình lượt cảm thấy còn vật gì quan trọng, cũng định mang thêm cái gì.


      Giờ chỉ còn thiếu chén bát, xoong,nồi,… Haiz, mấy ngày này chắc phải mua dùng tạm rồi.


      Nghiêm Túc từ nãy giờ vẫn đọc tạp chí, nhưng thực ra ánh mắt cũng rời khỏi người Phương Châm giây nào. Nhìn dáng vẻ của tới lui ở trong phòng, liền cảm thấy ấm áp. Có cảm giác như nhìn vợ mình dọn dẹp nhà cửa vậy, đây, cái cảm giác này, gọi là “Nhà” sao?


      Trước giờ Nghiêm Túc vẫn luôn khát vọng được trải qua cái cảm giác này. Đáng tiếc ba mẹ lại thể cho , bà nội cũng thể cho được. từng cho rằng đời này có ai đem lại cảm giác này cho , nghĩ tới quanh quẩn lại, lại gặp được Phương Châm.


      là người đáp ứng được hết những hy vọng, ước mơ của , vì lẽ đó bằng bất cứ giá nào nhất định phải giữ chặt cho bằng được.


      Phương Châm thu dọn đồ đạc hơn nửa tiếng sau, cuối cùng cũng nhét đầy valy. Sau đó tới bên cạnh Nghiêm Túc, vỗ vỗ vào cuốn tạp chí đọc: "Tôi xong rồi, bây giờ chưa?"


      Nghiêm Túc đóng tạp chí lại, nhưng vội đứng dậy: "Cẩn thận kiểm tra lại xem đồ nào nên đem theo còn cái này cần đem theo, mấy đồ dùng thiết yếu đều phải mang theo. có ý định đưa em trở lại chỗ này lấy đồ nữa đâu. Hai ngày nữa khi tìm được nhà trọ thích hợp cho người đến thu dọn đồ đạc, em nên xuất ở chỗ này nữa, tránh để người kia “chó cùng rứt giậu” làm em bị thương.


      Nghe như thế Phương Châm sững sờ: " cho người tới thu dọn?"


      "Đúng, cho nên mấy vật dụng riêng tư em tốt nhất mang theo hết . thí dụ như..." tới đây hai mắt Nghiêm Túc đảo quanh ngực của Phương Châm, sau khi nhìn mấy lần lại di chuyển xuống phía dưới eo .


      Phương Châm lập tức phản ứng lại, thuận tay cầm lấy cuốn tạp chí ném vào đầu Nghiêm Túc. Nghiêm Túc nhanh tay lẹ mắt bắt được, cười gian: “Được rồi, luận về thể lực em phải là đối thủ của , dù cho có đấu bao nhiêu lần nữa cũng vậy thôi. Mọi thứ em đều chuẩn bị đầy đủ rồi đúng ?”


      "Ừm, nhiêu đây cũng tạm đủ rồi."


      Phương Châm kéo vali ra khỏi phòng, vừa định đóng cửa lại sực nhớ ra gì đó, thả vali xuống rồi lại vào phòng. thẳng tới bàn đọc sách, lấy từ trong ngăn kéo cao nhất đồ vật rồi ra.


      Khi đến bên cạnh Nghiêm Túc, trong tay có thêm chiếc hộp nhung sẫm màu.


      "Đó là gì vậy?" Nghiêm Túc hỏi.


      "Nhẫn, nhẫn cầu hôn của La Thế cho tôi." Phương Châm đáp.
      My Nam Anh, Chôm chôm, 190017 others thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      kieu gi NT cung ghen

    4. Uki

      Uki Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      234
      Tận xương

      Chương 45.1: Bao dưỡng

      Edit: Uki


      *Cảnh báo chương này nghiêm cấm các mẹ mang thai và cho con bú, nghiêm cấm trẻ em dưới … À mà thôi :3 :yoyo36::yoyo36::yoyo36:


      Bởi vì chiếc nhẫn kia, suốt dọc đường cả hai người Phương Châm và Nghiêm Túc đều giữ im lặng.


      Xe mạch về con đường phía Bắc, cuối cùng dừng lại ở căn nhà. Nghiêm Túc dẫn Phương Châm lên lầu, vừa vừa : "Chỗ này chỉ có 2 gian phòng, là nhà của bạn , trước tiên em ở tạm đây . Nếu như cảm thấy thoải mái ở, nếu lại cho người tìm căn nhà khác."


      Phương Châm theo lên lầu nhìn khắp căn nhà, cảm thấy làm sao cũng thể thoải mái được.


      Căn nhà này danh nghĩa chỉ có 2 gian phòng, nhưng gian bên trong so với biệt thự có khi còn lớn hơn. Lầu lầu dưới gộp lại ít nhất cũng có đến 5, 6 phòng. Có điều chỉ có hai căn phòng là có giường ngủ nên Nghiêm Túc mới thuận miệng gọi là “có 2 gian phòng”.


      Phương Châm biết , cái gì mà nhà của bạn, chỉ là thế thôi, đây đích thực là nhà của Nghiêm Túc. Hơn nữa gia đinh còn chưa biết có cho phép ở hay . làm sao có thể thoải mái mà ở đây được?


      nợ càng lúc càng nhiều, đến cùng làm sao mới có thể trả hết?


      Nên khi vừa mới bước vào nhà, Phương Châm làm bộ vô tình câu: “Nhà lớn như vậy tôi cảm thấy hơi sợ. Tôi ở nhà quen rồi.”


      "Nếu như em cảm thấy ngôi nhà này quá lớn, ngại tới đây làm vệ sĩ cho em.”


      Đối với lời châm chọc của Nghiêm Túc, Phương Châm nhíu mày. chưa kịp mở miệng Nghiêm Túc lại : "Khu vực này hệ thống an ninh rất tốt, lát nữa dẫn em tới khu vực bảo an nhận diện khuôn mặt, sau đó cứ tự do ra vào khu vực này, người liên quan họ cho vào, tương đối an toàn. Còn về tiền thuê nhà em cần để ý, căn nhà này vốn cũng để , em tới đây ở tiện thể coi như là giúp bạn trông coi nó vậy.”


      Lời này nghe có chút quen tai, lúc trước thuê căn phòng đơn kia Từ Mỹ Nghi cũng giống như vậy. Lúc đó Phương Châm cảm thấy mọi chuyện đều rất bình thường, nhưng bây giờ cũng phát ra vài điểm thích hợp. làm sao mà vận may lại tốt đến thế, động chút là lại có người du lịch hay công tác xa nhờ tới đó ở nhân tiện trông nhà giúp họ.


      Đột nhiên cảm thấy lúc trước việc thuê được căn phòng đơn với giá thấp vậy chắc chắn có vấn đề.


      Nghiêm Túc xách vali của lên lầu: " tầng hai có hai căn phòng, em chọn phòng . Trước hết khoan sắp đồ ra , ngày mai còn phải làm. Có cần cho tài xế đến đón em , như vậy an toàn hơn."


      " cần, tôi muốn mình nợ nhiều quá. Tôi biết ngôi nhà này là của , trước đó còn sắp xếp việc làm cho tôi, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi còn cách nào khác phải trờ về phòng trọ.”

      Nghiêm Túc đứng ở bậc thang, khẽ nhíu mày nhìn Phương Châm: "Chuyện công việc em cần cảm kích , vốn là nợ em . Còn ngôi nhà này em muốn nghĩ sao cũng được, nên để tâm nhiều quá, cứ yên tâm ở lại đây, còn việc có cần tài xế đưa đón hay em cứ từ từ suy nghĩ.”


      Phương Châm bất đắc dĩ nở bụ cười. thực lại người đàn ông này, mỗi lần mở miệng là y như rằng chuyện vô lý đến mấy cũng trở nên có lý đến mức làm cho người khác cách nào bắt bẻ được.


      Sau khi lên lầu Phương Châm nhìn lượt hai căn phòng sau đó quyết định chọn căn phòng hơn, giải thích: “ hơn chút càng an toàn, phòng lớn quá dễ làm tôi thấy sợ.”


      Nghiêm Túc phản đối, thay xách vali vào trong phòng sau đó quan tâm : "Em tắm trước , gọi đồ ăn, em muốn ăn gì để gọi thêm?”


      " đâu. Cảm ơn ."


      " cần khách sao." Nghiêm Túc xong xoay người ra ngoài, vừa tới cửa lại bồi thêm câu: "Nhẫn của La Thế cho em cất cẩn thận chưa?”


      Phương Châm đánh giá cách bài trí của căn phòng, nghe như thế sửng sốt hai giây, lập tức cười nhạt : " cất cẩn thận."


      "Ừm." Nghiêm Túc thêm gì nữa, bước nhanh xuống lầu bấm số điện thoại gọi đồ ăn. Gọi điện xong, cầm điện thoại ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Phương Châm. Tâm bệnh của đối với La Thế, nhất định phải tìm cơ hội chữa trị triệt để mới được.


      Phương Châm tắm xong liền ra khỏi phòng, nhìn xuống lầu thấy bàn ăn dành cho sáu người được xếp sẵn mười mấy cái đĩa. nhìn sơ qua thấy có rất nhiều đồ ăn, món Trung, món Tây kiểu nào cũng có, phòng ăn sáu người bàn xếp đặt mười mấy cái đĩa. qua loa nhìn chút đồ vật rất nhiều, kiểu Trung Quốc kiểu tây phương đều có, vừa nhìn thấy ngon miệng rồi.


      Nghiêm Túc chuẩn bị bát đũa, thấy xuống liền : “Mau tới đây ngồi, muốn uống chút gì ?”


      " cần, ban nãy lầu uống nước rồi."


      Thế là hai người ngồi xuống bắt đầu ăn. Nghiêm Túc vẫn còn nhớ tới chuyện bị người khác theo dõi, liền căn dặn Phương Châm: "Nếu cần thiết, mấy ngày này em cần làm đâu, đợi đến khi tra ra được người theo dõi em là ai rồi tính tiếp.”


      " cần, tôi muốn xin nghỉ, kẻo lại bị các đồng nghiệp khác dèm pha.”


      "Sao thế? Bọn họ bàn tán gì em à?"


      Phương Châm phản đối cười cười: "Cũng khó trách bọn họ. Lúc trước tôi đến Thâm Lam làm việc bọn họ ai cũng biết mặt tôi, công nhân làm vệ sinh thoăt cái trở thành công nhân viên ở Thâm Lam, đó chung quy cũng ảnh hưởng đến thể diện của bộ phận tư vấn, họ đương nhiên cảm thấy khó chịu. Điều này cũng rất bình thường, nếu là tôi gặp trường hợp tương tự cũng giống như bọn họ thôi.”


      " vẫn cho là em so với nhưng người phụ nữ khác giống nhau."


      "Có gì mà giống nhau, phụ nữ chính là phụ nữ. Những người khác có tật xấu tôi cũng. làm sao lại cảm thấy tôi giống với họ?


      "Lá gan của em rất lớn nha, chuyện cố ý giết người như vậy phải người phụ nữ nào cũng làm được đâu."


      Bây giờ quan hệ giữa Nghiêm Túc và Phương Châm so với trước tốt hơn nhiều. Nghiêm Túc khi lời này cho rằng tức giận. Gỗ mục còn có thể nở hoa, huống chi là Phương Châm - người phụ nữ ngoài lạnh trong nóng này. mà làm nhiều thứ như vậy, dù là tâm địa sắt đá ít nhiều cũng phải có chút cảm động.


      Quả nhiên sau khi vừa dứt lời, Phương Châm liền than tiếng. Trầm mặc lát rồi đột nhiên hỏi: "Năm đó …cái kia … có đau ?"


      "Đau, đời này chưa từng đau như vậy."


      "Chắc là nằm viện lâu lắm?"


      "Ừm, phải nằm tháng. Bởi vì phải bỏ thận trái, nên thời gian khôi phục khá dài.”


      Phương Châm ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Nghiêm Túc. Đây là lần đầu tiên nghe Nghiêm Túc chăm chú tới chuyện năm đó đâm aanh dao, nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như thế, hại phải bỏ quả thận.


      Đối với bộ dáng giật mình của Phương Châm Nghiêm Túc cũng có vẻ rất bình tĩnh: " nhát dao đó em đâm thực là chuẩn, đâm vào đâu lại đâm thủng thận trái. Bác sĩ cố hết sức để chữa trị, nhưng kết quả thành, nếu còn giữ lại quả thận này có thể mất mạng, vì vậy dứt khoát làm phẫu thuật bỏ quả thận bên trái của .”


      Nghiêm Túc ra thái độ rất bình thản nhưng Phương Châm nghe được lại cực kì khổ sở, trước đó chưa từng vì nhát dao đó mà thấy hối hận, dù cho hành động đó khiến ở trong tù năm năm chịu khổ. Nhưng ngay lúc này đây cảm thấy vô cùng hối hận. Hai tay bưng bát cơm của khẽ run, bởi vì cố gắng giữ bình tĩnh nên cả người khỏi bị khó thở.


      Nghiêm Túc ngờ tới chuyện này làm Phương Châm phản ứng như vậy, nhất thời có chút đành lòng. vươn tay ra, nắm chặt cánh tay trái run lên của Phương Châm, giọng : "Được rồi, mọi chuyện đều qua hết rồi."


      "Xin lỗi."


      Nghe như thế Nghiêm Túc bỗng cảm thấy phấn chấn hẳn, đứng dậy tới bên cạnh Phương Châm, yên lặng kéo vào trong lòng ngực. Đầu Phương Châm kề sát vào lồng ngực , hơi thở ấm áp xuyên qua lớp quần áo trực tiếp truyền tới da của , khiến người ta khỏi khí huyết sôi sùng sục như muốn chảy ngược lên.


      Vốn là chỉ là muốn an ủi Phương Châm lúc, ai dè hành động này dường như châm lên ngọn lửa lớn ỉ trong lòng suốt bao lâu nay. Thân thể của Nghiêm Túc khẽ run lên, luồng cảm giác mãnh liệt do khí huyết sôi trào toàn bộ đều tập trung vào bộ phận nào đó ở nửa thân dưới của mà đốt lên ngọn lửa.


      Buổi tối đầu xuân trời se lạnh, nhiệt độ bên ngoài cũng xấp xỉ 0 độ, nhưng ngay lúc này Nghiêm Túc lại hy vọng có chậu nước đá trực tiếp dội thẳng lên đầu . Tốt nhất là dội tắt ngọn lửa cháy hừng hực của .


      Phương Châm lòng chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, vẫn chưa cảm nhận được thân thể Nghiêm Túc có gì khác lạ. tâm cảm thấy khổ sở, vừa nghĩ tới việc Nghiêm Túc bởi vì mà phải bỏ quả thận, thực biết mở miệng xin lỗi như thế nào mới tốt. Vừa nãy câu "Xin lỗi" là xuất phát từ tận đáy lòng , biết chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ.


      "Tôi biết nên thế nào cả, năm năm qua tôi cảm thấy đặc biệt có lỗi với ."


      " cần cảm thấy có lỗi." Nghiêm Túc cố gắng nhẫn nhịn, cổ họng trở nên khàn khàn trả lời: “Nếu em thấy có lỗi, đổi phương thức khác bù đắp .”


      "Phương thức gì?” Đến lúc này Phương Châm mới mơ hồ cảm giác được có gì đó đúng. Đầu của tựa vào lồng ngực của Nghiêm Túc, từ góc độ này nhìn xuống, có thể thấy rất toàn bộ thân dưới của đối phương. Mặc dù là mặc quần, nhưng bộ phận nào đó người Nghiêm Túc rục rà rục rịch.


      Phương Châm ở phương diện này cũng phải là đứa con mới lớn biết gì, cũng từng mang thai, tự nhiên biết nếu “vật đó” của đàn ông khi có phản ứng đem lại hậu quả như thế nào.


      Đến lúc này Phương Châm mới bắt đầu sợ sệt, giẫy giụa muốn thoát khỏi Nghiêm Túc. Dĩ nhiên Nghiêm Túc đời nào để cho dễ dàng thoát ra, đôi tay cường tráng đem nhấn chặt trong lồng ngực mình.


      Hai tay Phương Châm nhịn được giẫy giụa lung tung, cẩn thận liền quơ trúng vào vị trí kia. Chuyện này quả so với việc để uống liều thuốc kích dục còn mãnh liệt hơn. Thân thể Nghiêm Túc lập tức run lên, dòng điện cực mạnh chạy khắp toàn thân rồi lại tập trung về chỗ.


      Cảm giác này trước đây chưa bao giờ trải qua, giây đó đầu óc trống rỗng, cố gắng gồng mình lên mới để tiếng hừ từ trong cổ họng ầm ầm ra.


      dùng sức nắm lấy tay Phương Châm, cắn răng chịu đựng: "Đừng lộn xộn, em biết đàn ông đôi lúc có nhiều nhẫn nại đâu."


      Phương Châm sợ hết hồn, lập tức đứng yên bất động. Nghiêm Túc nhân cơ hội hơi cúi người xuống, nhấc bổng cả người lên hướng phòng khách ra. Quãng đường tới ghế sofa chỉ cách có đoạn ngắn nhưng lại khiến Nghiêm Túc cảm giác rằng cả đời này chưa từng bị dày vò thống khổ như vậy.


      Năm năm trước bị Phương Châm đâm dao đến thời điểm này kì thực đáng để nhắc tới, nếu phải còn để ý cảm nhận của Phương Châm, thậm chí đến sofa, trực tiếp đẩy lên bàn ăn, liền sau đó cởi sạch quần áo của cả hai rồi dán người lên da thịt của .


      nghe được chính mình kịch liệt lên tiếng reo hò: muốn người phụ nữ này, muốn triệt để mọi thứ của , từ trái tim cho tới thân thể đều muốn chiếm lấy.

      Phương Châm, chỉ có thể trở thành người phụ nữ của .


      Nghiêm Túc ngọn lửa bùng lên trong lòng ôm Phương Châm đặt ghế sofa, sau đó đè lên người , đôi môi liều mạng hạ xuống.


      Khi cơ thể hai người vừa mới dán vào nhau, Nghiêm Túc cảm thấy cảm giác nóng rực người lập tức cũng được thỏa mãn ít nhiều. Phương Châm dù bất ngờ nhưng cũng có giãy dụa, từ hai lần phản kháng trước bây giờ càng hết sức phối hợp, thậm chí còn đáp trả lại nụ hôn của Nghiêm Túc. người cảm giác nóng rực lập tức lui xuống rất nhiều. Phương Châm bất ngờ cũng có làm sao giãy dụa, ở nhàng phản kháng hai lần sau khi càng hết sức phối hợp, thậm chí đối với Nghiêm Túc hôn làm ra đáp lại.


      Phương Châm cũng biết chính mình xảy ra chuyện gì, ràng rất sợ Nghiêm Túc làm chuyện đó với . Nhưng khi “nùng tình mật ý” đến lại thể cự tuyệt, thậm chí từ sâu trong lòng còn dấy lên cảm giác khao khát sâu sắc.


      Trong lúc hoảng hốt Phương Châm đột nhiên ý thức được, chính vô tình người đàn ông này lúc nào hay biết.


      Nhưng là, vẫn có biện pháp cùng phát sinh quan hệ được. Nhưng tại Nghiêm Túc vẫn điên cuồng quấn lấy môi , cũng có cách nào dừng lại được.


      Đến khi Nghiêm Túc vừa luyến tiếc rời bỏ bờ môi của Phương Châm, ngay lập tức đưa hai tay còn sức lực của mình đặt lên lồng ngực của Nghiêm Túc, thành khẩn : “Xin lỗi, tôi dùng loại phương pháp đó bồi thường được. Tôi thể …”Phương Châm nắm lấy cái này trống rỗng hướng về Nghiêm Túc cho thấy chính mình thái độ: "Xin lỗi, thể dùng loại kia phương pháp bồi thường em. được..."


      " sao." Nghiêm Túc khẽ vén lọn tóc rũ xuống của , trong mắt đều chứa ôn nhu, " tại vẫn chưa phải lúc. Có điều ngay lúc này cần en giúp chuyện?


      "Giúp … chuyện gì cơ?"


      Nghiêm Túc khẽ chau mày, ánh mắt lại có chút si mê. ôm Phương Châm rồi trở mình, vị trí của hai người rất nhanh thay đổi. Vào lúc này Phương Châm nằm phía , cả người dán chặt người .


      Sau đó lập tức cầm lấy tay Phương Châm, đặt lên vị trí của chính mình sắp nổ tung kia, cắn răng : “Thay tiết hỏa.”

      *tiết hỏa là gì ta cần chắc càng nàng cũng biết ~~~


      :yoyo4::yoyo4:

      -------------------------------------------------------------------------------
      My Nam Anh, Chôm chôm, 190020 others thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      ơi tôi ko biết tiết hỏa là gì * xịt máu mũi *:yoyo13::yoyo13::yoyo13:
      Uki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :