1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lương Cầm Chọn Chồng - Thần Vụ Quang (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 54

      Bình thường Hứa Lương Cầm chỉ nghe qua Công ty bất động sản Phổ Danh, đây là lần đầu tiên đến bởi vì đa số những người muốn mua nhà bán nhà đều đến đây, dù sao cũng là nơi đáng tin cậy, về phần công ty này lớn ra sao, rộng cỡ nào Trương Na cho biết thôi.

      Lúc vào sảnh mới biết đúng là công ty uy tính, ở đây ngoài sảnh tiếp khách còn có khu nghỉ ngơi, muốn vào bên trong phải quẹt thẻ mới vào được, công ty nào mà nghiêm ngặt đến vậy, phải làm việc rất phức tạp sao?

      “Xin chào , xin hỏi tôi có thể giúp gì ?” Bàn tiếp tân là tươi trẻ rất xinh, cử chỉ tao nhã lễ phép.

      “Xin hỏi có phải Hisako làm ở đây ạ?”

      mỉm cười với Hứa Lương Cầm: “Dạ vâng, tiểu thư.”

      “Vậy còn Tống Dật Hàng, ấy cũng làm ở đây sao?” muốn xem Tống Dật Hàng có làm việc cùng với Shibata Hisako .

      Vẻ mặt bé trở nên cẩn thận: “Tiểu thư, nếu tiểu thư muốn tìm những người ấy vậy xin đến bàn gọi điện ạ.”

      “Tôi làm sao biết số của họ, tôi tìm người đâu, tôi chỉ muốn hỏi xem họ có làm ở đây thôi.”

      “Xin lỗi tiểu thư, tôi thể cung cấp thông tin cho tiểu thư được.”

      Tâm trạng Hứa Lương Cầm vốn được tốt, việc này khiến tức giận hơn: “Các người phải công ty bất động sản sao, chẳng lẽ khách muốn hỏi ông chủ cũng được à?”

      vẫn mỉm cười kiên nhẫn : “Xin lỗi tiểu thư rất nhiều, chúng tôi là bộ phận tiếp khách của Phổ Danh, rất nhiều hồ sơ cũng như thông tin cần được bảo mật, nếu tiểu thư có nhu cầu tôi tìm cách để tiểu thư liên lạc với bên đó, tiểu thư xem có được ?”

      Hứa Lương Cầm tức giận nữa, người ta lịch đến vậy, mà làm loạn lên ích gì, chỉ có thể về thôi.

      Lúc vô tình xoay người rời , chợt nghe tiếng cửa thủy tinh mở ra, theo bản năng xoay đầu nhìn lại sôi máu.

      Chỉ thấy Tống Dật Hàng mặc âu phục chuyện với Hisako ở bên cạnh, hai người đều mỉm cười, Hisako nhìn Tống Dật Hàng đầy thâm tình, theo sau hai người bọn họ còn ba người khác, Hứa Lương Cầm nhìn thời gian điện thoại, cảm thấy bọn họ chuẩn bị ăn cơm trưa.

      cứ lặng im nhìn đôi nam nữ chói mắt kia, cảm thấy bị Tống Dật Hàng lừa rồi, ngẫm lại kẻ mà Quách Mộng Thanh là đầu sỏ được che chở, mà người luôn che chở ta lại là người đàn ông luôn miệng sợ rời xa rồi đảm bảo cách xa Shibata Hisako. Quách Mộng Thanh và Trần Đại Lương cũng vì ta mà bị trừng phạt, mà ta vẫn bình yên vô , chịu chút tổn thương gì. Chuyện này còn chưa sao, chính như con ngu tin lấy tin để!

      Tống Dật Hàng ra giữa sảnh cảm thấy có ánh mắt rất quen thuộc luôn nhìn , trong lòng do dự nhìn lướt qua rồi đứng hình.

      “Hứa tiểu thư, lâu gặp, sao tới đây?” Hisako nhìn theo tầm mắt của Tống Dật Hàng thấy Hứa Lương Cầm nên chào hỏi.

      Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàng, bình tĩnh cười tươi với Shibata Hisako: “Tôi đến đây chỉ muốn làm mọi chuyện thôi. Bây giờ tôi mới biết là tôi sai rồi. đấy, Hisako tiểu thư đây mới đúng là người thắng cuối cùng.”

      “Tôi ý tứ của Hứa tiểu thư, nhưng đây đều là lời chúc mừng, tôi rất vui vẻ nhận.”

      “Lương Cầm, mang em tới phòng làm việc của nhé.” Cuối cùng Tống Dật Hàng mở miệng nhưng giọng có cảm xúc gì.

      Hứa Lương Cầm nhìn , chỉ cười với Hisako: “Tôi quấy rầy nữa, tạm biệt.”

      đợi Shibata Hisako đáp lời, Tống Dật Hàng lập tức cầm tay Hứa Lương Cầm: “Để đưa em về.”

      Hứa Lương Cầm lạnh lùng nhìn tên đàn ông trước mặt: “ nhất định phải để chúng ta lúng túng trước mặt mọi người sao? Em ở nhà đợi , đến lúc đó muốn gì chẳng được.” Bây giờ chẳng phải là thời gian để giải thích với , cách tốt nhất là nên đâu đó xả giận, sau đó cắt đứt luôn với tên họ Tống này!

      Tống Dật Hàng nhìn chăm chú vào Hứa Lương Cầm, thấy trong mắt lạnh lùng và quyết đoán, đành theo ý thôi, vì thế buông tay thấp giọng : “Chuyện của Hisako có thể giải thích, em nhất định phải đợi về đấy.”

      Hứa Lương Cầm , xoay người rời .

      Trở về chỗ ở của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm bắt đầu thu dọn đồ của mình, lúc này sáng mọi chuyện. Chính giả bộ thanh cao làm quái gì nữa, thời gian dài như thế là con ngu bị đùa dỡn, nếu lấy đồ Tống Dật Hàng cho là bị ngu, mấy bộ quần áo xa xỉ cùng giày dép túi xách phải lấy hết, bán ít tiền đấy!

      Qua buổi trưa mới thu hết đống đồ đạc, gọi điện thoại cho bảo vệ nhờ mang xuống dưới tầng cho mình và thuê hộ chiếc xe, Hứa Lương Cầm đem đồ về nhà, sau đó gặp bố mẹ mà trở về nhà ở chờ Tống Dật Hàng.

      Hơn 7 giờ tối Tống Dật Hàng mới về, thấy Hứa Lương Cầm ngồi sô pha xem TV tâm mới buông lỏng, tới nửa quỳ trước mặt , đưa túi đồ: “Lương Cầm, mua cho em này.”

      Hứa Lương Cầm nhận túi đồ và mở hộp bên trong ra. Là sợi dây chuyền, viên đá này hẳn là kim cương, vì thế chẳng hai lời bỏ vòng cổ vào túi trong áo mình.

      Tống Dật Hàng chưa kịp : “Để đeo cho” nuốt hết vào bụng.

      “Có lời gì tuôn , tôi nghe đây.” Hứa Lương Cầm tắt TV, bắt đầu nhìn thẳng Tống Dật Hàng.

      Tống Dật Hàng vẫn nửa quỳ : “Lương Cầm, biết em trách thực lời hứa đưa Hisako , đó là vì có hạng mục với ấy cùng làm, chi nhánh công ty bên kia chưa tìm được vị trí cho ấy, luôn lo lắng vấn đề này, chờ hạng mục này xong để ấy nghỉ dài hạn, em đừng tức giận nữa nhé.”

      Hứa Lương Cầm kiên nhẫn chờ Tống Dật Hàng xong : “Tống Dật Hàng, từ khi biết đến nay, con mắt của tôi được mở rộng ra rất nhiều. Về vật chất cho tôi rất tốt, cả trong sinh hoạt đời sống cũng quan tâm tôi nhiều. Nhưng tất cả những thứ ấy làm sao so với tâm hồn bị tổn thương của tôi? có hiểu cái cảm giác bạn bè thân nhất của mình quay mặt thành thù ? là tôi nên hiểu được đâu.”

      “Lương Cầm, em muốn gì?” Tống Dật Hàng nghiêm túc nhìn Hứa Lương Cầm.

      “Tôi muốn , trải qua hai lần chia rồi hợp tôi cảm thấy chúng ta hợp ở cùng chỗ. Hôm nay tôi muốn hết, về sau chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa.” Hứa Lương Cầm đối diện với Tống Dật Hàng.

      “Bây giờ bảo người chuyển công tác cho Hisako.” Tống Dật Hàng đứng dậy cầm điện thoại nhấn gọi.

      Hứa Lương Cầm cũng lập tức đứng lên: “ đừng có làm màu trước mặt tôi nữa có được ? cảm thấy tôi chỉ vì con đàn bà tên Hisako mà mới thế à?”

      “Vậy còn chuyện gì sao?” Tống Dật Hàng nhíu mày, ngừng nghĩ xem mình làm gì .

      Hứa Lương Cầm giận quá hóa cười: “Việc của Uông Tân Dương phải gạt tôi bất cứ chuyện gì sao? Vậy Khương Doanh trăm phương nghìn kế giới thiệu cuộc hẹn giữa tôi với sao ? cùng ta hẹn hò với nhau là tôi hỏi mới , chưa bao giờ suy nghĩ vì tôi cả, cho phép ai tổn thương tôi. Uông Tân Dương, Quách Mộng Thanh, Trần Đại Lương được dạy dỗ rồi, vậy còn Shibata Hisako xúi giục Quách Mộng Thanh lợi dụng Uông Tân Dương đối phó với tôi, kích động Trần Đại Lương nhục nhã tôi sao đề cập đến? Vì sao trước sau như ta vẫn đứng cạnh như chưa hề làm bất cứ chuyện gì thế? Tống Dật Hàng, phải nghĩ cho tôi, về cơ bản chẳng coi tôi là cái thá gì hết, có lẽ chỉ cảm thấy tôi là con bé dễ dụ dễ lừa thôi!”

      Sắc mặt Tống Dật Hàng cứng nhắc : “Những điều này là ai cho em biết?”

      “Khương Doanh, Quách Mộng Thanh đấy! Sao? Thế nào? nghĩ mấy ấy cho tôi biết đúng ?”

      “Lương Cầm, chuyện của Khương Doanh đúng là em bị tổn thương rất nhiều, còn về phần Hisako, cảnh cáo.” Tống Dật Hàng bối rối.

      “Thôi, chúng ta từ đây kết thúc, về sao cũng đừng làm bộ là cảnh cáo ta nữa! Sở dĩ tôi chờ về là muốn chuyện chúng ta đến đây thôi, bây giờ có giải thích cũng chả ý nghĩa gì.” Hứa Lương Cầm xong bỏ chìa khóa lên mặt bàn, sau đó xoay người tới cửa.

      “Lương Cầm, biết khiến em phải áp lực như thế, chỉ là chuyện của Hisako, cần thêm thời gian.” Tống Dật Hàng chắn trước mặt Hứa Lương Cầm.

      “Chuyện đó liên quan tới tôi, tôi cũng muốn biết ta xảy ra chuyện gì nữa.” Hứa Lương Cầm vòng qua Tống Dật Hàng.

      Tống Dật Hàng tức giận, giữ chặt Hứa Lương Cầm: “Lương Cầm, em đừng vì chuyện này mà làm hỏng tình cảm của chúng ta, em có tức thế nào cũng nên nghĩ thích em đến nhường nào, nếu như vui vẻ làm sao lại bị chứng lo âu được!”

      Hứa Lương Cầm giật mạnh tay khỏi Tống Dật Hàng: “Đừng có đề cập vấn đề tâm lý trước mặt tôi, chỉ những kẻ có tiền như mới bị bệnh đó thôi. có biết hôm nay nhìn nụ cười mặt của Shibata Hisako lòng tôi đau đớn thế nào ? Tôi rất khổ sở, thấy cùng ta sóng vai bên nhau mới cảm thấy mình y hệt con ngu, cảm thấy mình ngu tưởng được! Đối với bọn , tôi chỉ là nhóm người nghèo mà bọn trêu đùa thôi, chính ta bày ra bao nhiêu chiêu trò nhục mạ tôi, mặc cho biết bao người bị trừng phạt nghiêm khắc cũng chẳng liên quan gì tới ta hết, bởi vì dưới bảo vệ của ta tuyệt đối an toàn, sau đó ta lại tiếp tục chỉnh những người hợp mắt với ta. Tống Dật Hàng, tôi muốn muốn lo lắng, nhìn mặt tôi lúc này là gì đây? Là tuyệt vọng! Là hết hy vọng! Bây giờ cút ra!”

      Rốt cục Hứa Lương Cầm vẫn mềm lòng, run rẩy hết ấm ức trong lòng ra, nước mắt cũng chảy xuống, muốn để mình yếu ớt trước mặt Tống Dật Hàng, dùng hết sức đẩy tên đàn ông ở trước mặt rồi chạy quay đầu lại.

      Tống Dật Hàng muốn đưa tay ngăn cản nhưng lại buông xuống vô lực, muốn đuổi theo lại nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Lương Cầm vào thang máy, cuối cùng thất thần đóng cửa lại, ôm đầu ngồi bệt xuống sàn nhà.

      Hứa Lương Cầm đón xe về nhà, buồn bực chạy vào phòng khóa cửa lại. Trình Lệ xem TV nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của con lại dám hỏi. Con bà luôn kiên cường, hiểu chuyện gì khiến nó khóc, hôm nay khóc to thế này chắc là có chuyện làm con bé đau xé tim gan, thôi chờ nó tốt hơn hỏi.

      Nằm giường và trùm kín chăn, Hứa Lương Cầm khóc thỏa thích, càng tức giận chuyện của Shibata Hisako, cầm điện thoại gọi cho Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long, với Tống Dật Hàng chia tay, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, cũng tạm thời về phòng trọ, vì phòng ngừa Tống Dật Hàng tìm , bọn họ đừng bao giờ chỗ ở của cho Tống Dật Hàng biết, Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long liền đồng ý, lại khuyên Hứa Lương Cầm đừng đau lòng nữa.

      Hứa Lương Cầm hiểu được, việc này ai khuyên cũng được, chỉ thời gian mới có thể an ủi thôi, qua tốt thôi.

      đêm Tống Dật Hàng ngủ được, sáng sớm đầu lại đau, chuyện thứ nhất làm là gọi cho Hứa Lương Cầm, kết quả gọi được, biết chặn số rồi, mặc dù rất muốn thấy nhưng vẫn chịu đựng, muốn cho mấy ngày suy nghĩ, sau đó lại nghĩ cách khiến trở về.

      Năm ngày sau, Tống Dật Hàng cảm thấy mình sắp phát điên, lái xe đến nhà trọ của , gõ lâu mà thấy ai trả lời, chán nản trở về.

      Liên tục 3 ngày đến nhà trọ, chờ rất lâu mà có ai, Tống Dật Hàng thất bại dùng sức đập cửa mạnh rồi lái xe đến công ty của Vương Trung Minh.

      “Từ lúc chú xin phép Lương Cầm quay lại làm nữa, lão Lưu còn hỏi phải tính tiền lương của ấy thế nào đấy, cứ làm theo quy định, đến lúc đó khấu trừ qua tiền hoa hồng.” Vương Trung Minh thấy Tống Dật Hàng đến đây hỏi Hứa Lương Cầm thế nào rất ngạc nhiên.

      Tống Dật Hàng lập tức hỏi lại: “ phải lúc ấy đến công ty có điền hồ sơ cá nhân sao, chắc cũng ghi địa chỉ gia đình chứ?”

      Vương Trung Minh lườm: “Người là chú mang tới sao dám tra khảo, nhưng mà bản sao thẻ căn cước có địa chỉ đấy, để bảo lão Lưu tìm cho.”

      Vương Trung Minh vừa vừa gọi cho Lưu Lực, chờ giao việc xong cúp điện thoại, nhìn Tống Dật Hàng chán nản hỏi: “ đoán chú lại bị Lương Cầm bỏ rơi à?”

      Tống Dật Hàng nhìn Vương Trung Minh gì.

      “Dật Hàng à, chú có cảm thấy đây giống loại bệnh ? Nhiều học thức uyên bác hay dáng vẻ xinh đẹp theo đuổi chú như thế, chú lại thể bỏ xuống cây cỏ dại như Lương Cầm. Nếu con bé ngoan ngoãn phục tùng chú làm gì nhưng mà cứ cố tình 2- 3 ngày lại đá chú cái, sau đó chú lại hoang mang lo sợ cầu xin nó về, chẳng phải là nghiện còn gì nữa?” Vương Trung Minh hiểu Hứa Lương Cầm có gì đặc biệt mà thu hút được Tống Dật Hàng đến vậy.

      “Bây giờ em chỉ nghĩ đến ấy, những thứ khác em thiết gì hết.” Tống Dật Hàng lại hút điếu thứ hai, chán nản .

      Vương Trung Minh lắc đầu , chờ Lưu Lực đem bản sao thẻ căn cước của Hứa Lương Cầm tới.

      Lưu Lực làm việc rất có hiệu quả, đến 10 phút mang tài liệu đến. Tống Dật Hàng cầm lấy bản sao lời luôn, Vương Trung Minh cảm thán: Tống Dật Hàng này trúng tà rồi, trúng tà tên là Hứa Lương Cầm!

      Trong lòng Tống Dật Hàng tràn đầy mong đợi tìm địa chỉ thẻ căn cước của Hứa Lương Cầm nhưng khi đến nơi tâm trạng buông lỏng đột nhiên căng thẳng, bởi vì trước mắt bãi phế thải, hiển nhiên nơi này bị phá từ lau, đầu mối duy nhất bị chặt đứt.

      bắt đầu hiểu ra hiểu rất ít về Hứa Lương Cầm, chỉ biết ở cùng chỗ với nhưng chưa bao giờ quan tâm thân thế của , gia đình sinh hoạt hay hoàn cảnh thế nào, mặc dù nghĩ đến việc ra mắt bố mẹ Hứa Lương Cầm nhưng đó chỉ là suy nghĩ, chuyện này hoàn toàn có trong kế hoạch của . Cho nên khi Hứa Lương Cầm muốn tránh ngoài việc biết ở chỗ trọ đó, ngoài việc hỏi Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long ra còn cách nào cả! Chính luôn miệng rời khỏi , tự tin như thế mà chỉ cần chạy cái là thấy đâu!

      Tống Dật Hàng ngồi trong xe tự trách lúc lâu, lại nghĩ đến những tổn thương mà Hứa Lương Cầm phải chịu là do mang tới, rất muốn tát mình cái, ỷ lại Lương Cầm luôn bên cạnh mà đề phòng người bên cạnh nhưng quan tâm nghĩ gì, luôn tự cho là đúng khi tự quyết định hộ , lại càng phải đến chuyện giấu những chuyện quan trọng, là thằng khốn khiếp tỉ lần!

      Bây giờ biết làm cách nào để tìm Hứa Lương Cầm đây? Tống Dật Hàng nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, cảm giác dạ dày lại bắt đầu đau.
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      lananhtran51, Pe Mick, bogani32 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Bắt đầu quá trình dằn vặt, hối hận, tự trách, rồi điên cuồng tìm kiếm
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Cứ ngược dài dài cho đáng đời TDH :die::die::die:
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    4. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 55

      Tống Dật Hàng uống hai viên giảm đau, đại khái phải mất 10 phút dạ dày mới khá hơn chút nhưng cả người vẫn rất khó chịu, nhắm chặt hai mắt mà vẫn thấy đau buốt, mở mắt ra thấy áo ướt đẫm mồ hôi. Cho xe chạy khỏi bãi phế thải, nghĩ đến người có thể cho biết địa chỉ của ở đâu rồi.

      “Dật Hàng, chuyện này được tốt lắm đâu, hộ khẩu rất nhiều, người thuộc hộ khẩu cũng nhiều nữa, nếu muốn tìm người khó lắm.” Hồ Vinh Ninh là người lần trước cùng Tống Dật Hàng đến bắt người cầm thẻ căn cước của Hứa Lương Cầm lắc đầu.

      “Chút chuyện này mà làm khó được cậu sao? Cậu ở bộ công an lâu thế mà giúp mình tra được sao? Nơi này của cậu là nhanh nhất rồi.” Tống Dật Hàng tin Hồ Vinh Ninh.

      Hồ Vinh Ninh cười: “Mình đùa đấy, nhất định cố hết sức, ngày mai đưa cho cậu hồ sơ.”

      Tống Dật Hàng hít hơi thuốc lá cười: “Cậu cũng biết con người của mình mà, bình thường rất thích làm việc thiện, nhất là đời sống của nhân viên hay người thân cực kì chú ý, bọn họ rất vất vả, vốn công ty tính tháng sau định tổ chức du lịch để cổ vũ mọi người….”

      “Hai mươi phút sau có hồ sơ chính xác nhất!” đợi Tống Dật Hàng xong, Hồ Vinh Ninh lập tức sảng khoái vỗ bàn.

      “Lão Hồ cậu là … cứ phải để mình điều kiện.” Tống Dật Hàng hài lòng dựa lưng vào ghế.

      Hồ Vinh Ninh ngồi vào bàn máy tính tìm tin tức, nghe Tống Dật Hàng cười mờ ám: “Vất vả lắm mới có cơ hội từ trời rơi xuống, làm sao mình bỏ qua cho Tống đại gia được, chuyện này với cậu có đáng gì đâu.”

      “Mình cảm thấy thiếu đó!” Tống Dật vừa tức vừa buồn cười , tính Hồ Vinh Ninh rất tốt.

      Sau hồi tìm kiếm, Hồ Vinh Ninh gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng đưa địa chỉ của Hứa Lương Cầm cho Tống Dật Hàng.

      “Cậu cực khổ rồi.”

      “Chỉ cái nhấc tay thôi, tra ra chỗ bố mẹ ấy nghỉ hưu là ra ngay, về sau có gì hãy hợp tác với nhau nhiều hơn nhé.”

      Tống Dật Hàng để ý Hồ Vinh Ninh, lập tức cầm tờ giấy ngay.

      Xe chạy đến tiểu khu , tờ giấy ghi số nhà, tên tiểu khu nhưng Tống Dật Hàng xuống xe, chỉ nhìn chăm chăm vào cửa sổ, dám tùy tiện lên gặp Hứa Lương Cầm, sợ lại từ chối . Cho nên chỉ có thể bực bội ở chỗ này, hi vọng Hứa Lương Cầm mau mau xuất trước mặt , mấy ngày nay mới để ý là mang hết đồ đạc của mình , phòng ngủ và nhà vệ sinh trống rỗng hẳn ra, cảm giác làm cho con người ta khó chịu, thể chấp nhận nổi.

      3 giờ trôi qua, ban ngày của mùa đông luôn rất ngắn, sắc trời dần chuyển tối, rốt cuộc Tống Dật Hàng cũng nhìn thấy hình ảnh ngày đêm nhớ mong!

      Chỉ thấy Hứa Lương Cầm lững thững ra, buộc tóc đuôi ngựa, khoác áo choàng, trong tay còn mang túi to túi , xem ra ấy định đổ rác sau đó lại ra ngoài tiểu khu.

      Tống Dật Hàng chua xót nhìn, tầm mắt cứ theo bóng lưng của Hứa Lương Cầm, thấy ra khỏi tiểu khu nhịn được theo sau.

      Hứa Lương Cầm đem rác ném , vuốt bụng đình công chậm rãi đến siêu thị ngoài tiểu khu, hôm nay bố mẹ ăn liên hoan với bạn già cho nên cơm chiều tự giải quyết, ngày hôm qua nhịn cả buổi tối đến tận trưa mới dậy, sau đó vẫn ngồi ngẩn người giường, bây giờ bụng đói meo, đành phải xuống tầng mua mì ăn liền.

      Cầm gói mì cùng mấy cây xúc xích từ siêu thị ra, tí nữa đâm vào người, Hứa Lương Cầm hoảng sợ, nghĩ người này bị dở hơi hay sao mà chắn giữa đường thế nhưng vẫn : “Ôi, xin lỗi.” Sau đó ngẩng đầu mà cứ tiếp.

      “Lương Cầm.” biết tại sao khi Tống Dật Hàng xong trong lòng rất chua xót như bị ấm ức vậy.

      Hứa Lương Cầm dừng bước quay đầu nhìn Tống Dật Hàng có chút tiều tụy, chẳng để ý nhiều : “Làm sao biết địa chỉ nhà tôi.”

      nhờ bạn hỗ trợ.”

      làm vậy có ý nghĩa gì đâu, tôi muốn liên quan gì tới nữa, Tống Dật Hàng nên có chút phong độ , được ?”

      “Lương Cầm, rất cần em, tuy sai ngàn lần nhưng em cho cơ hội sửa , có được ?” Tống Dật Hàng xong thêm hai bước để gần Hứa Lương Cầm hơn.

      có thể sai ngàn lần nhưng tôi lại thể chịu nổi những hậu quả mà sai lầm làm ra, về sau xin đừng tới làm phiền tôi nữa.”

      “Công ty Trần Đại Lương nhượng lại cho em cần có chữ kí của em mới hoàn thành thủ tục được.” Thấy Hứa Lương Cầm phải , Tống Dật Hàng chỉ có thể lấy lý do này để giữ lại.

      “Tôi cần nữa, tự xử lý .” Hứa Lương Cầm quay đầu mà trả lời câu đầy thuyết phục của Tống Dật Hàng. phải thích tiền, nếu với Tống Dật Hàng chia tay rồi, cần phải quan hệ lằng nhằng nữa, Trần Đại Lương lại có tính lỗ mãng, có khi gặp là giết cũng nên, có tiền cũng tiêu được cho nên khoản thu nhập này cần.

      “Lương Cầm, em đừng như thế với được ? Em có thể đánh , mắng nhưng em đừng dửng dưng như thế này được ? biết trong lòng em rất khó chịu.” Tống Dật Hàng giữ chặt tay Hứa Lương Cầm để .

      cứ kéo như thế khiến Hứa Lương Cầm lập tức nổi cơn: “Tống Dật Hàng, đừng ở đây lôi lôi kéo kéo tôi nữa, bộ dáng đáng thương này của kích thích nổi đồng tình của tôi đâu, nên !”

      Hứa Lương Cầm xong cố gắng giật tay khỏi Tống Dật Hàng, nhưng cố gắng nhiều lần cũng chưa thành công, mắt thấy vài người trong tiểu khu tiến lại đây, Hứa Lương Cầm có chút tức giận, muốn tình báo xung quanh cho các cụ nhà , vì thế đành phải rụt rè thấp giọng : “Tống Dật Hàng, đừng ở chỗ này làm loạn, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh chuyện.”

      Tống Dật Hàng gật đầu: “Xe của ngay cạnh tiểu khu nhà em, chúng ta vào trong xe chuyện.”

      Hứa Lương Cầm còn cách nào đành bị kéo .

      Chờ xe đóng cửa kĩ càng Hứa Lương Cầm khôi phục dáng vẻ lạnh lùng: “Có phải cảm thấy bị con đá nên ấm ức cam lòng, nếu có lý do gì khiến sống chết thả tôi ra? Tôi phải tiên nữ.”

      “Ở trong mắt tiên nữ so với em bằng ngón tay. Lương Cầm, thực thích em, em rời có vài ngày thôi mà ăn uống ít lắm, bệnh dạ dày cũng nặng thêm, còn luôn lo lắng em gặp phải chuyện hay nữa, em rủ lòng thương cảm với cũng được.”

      Hứa Lương Cầm nghe xong chuyện, Tống Dật Hàng vừa thấy việc chuyển biến tốt liền ngừng cố gắng: “Mỗi ngày về nhà đều nhớ những ngày chúng ta sống chung, sao em có thể nhẫn tâm rời nhà là rời hẳn vậy.”

      Hứa Lương Cầm nở nụ cười nhưng ý cười đạt đến khóe mắt.

      “Đó là nhà của ai nhỉ? Đó là nhà của cùng Shibata Hisako, mua nhà còn ta trang trí nội thất. xem tôi chấp nhận được hả? Từ trước tới nay đối với tôi đó chưa phải nhà mình, nơi đó chẳng qua là nơi tôi và có thú vui tao nhã ở đó thôi! Tống Dật Hàng, mấy lời đó tôi còn hiểu sao? ra Uông Tân Dương, Khương Doanh, Quách Mộng Thanh, Shibata Hisako, những người này tuy có làm tôi tổn thương nhưng chỉ phần thôi, còn mới là người khiến tôi tổn thương nhất.”

      Hứa Lương Cầm đến đây hô hấp dồn dập chứng tỏ giận hề .

      biết , từ đầu đến cuối đều là dung túng để Shibta Hisako tổn thương tôi. Cuối cùng là lấy dao chọc từng nhát vào tim tôi, bên làm bộ làm tịch hỏi tại sao em lại bị đau vậy, tại sao em bị tổn thương thế, vì ai mà khiến tôi như vậy? Sau đó còn trông cậy vào tình cảm của tôi mà chà đạp lên nó, cảm thấy tôi ngốc đến thế à? phải mắc chứng lo lắng sao? Lát nữa tôi cho biết đầu tôi to thế nào, mỗi ngày tự mà chữa bệnh , đây là chút tình cảm cuối cùng tôi dành cho . Còn nữa, nếu để bố mẹ tôi biết hai chúng ta từng phát sinh quan hệ cũng đừng trách tôi liều mạng giết !” xong mở cửa xe chạy thẳng vào tiểu khu.

      Tống Dật Hàng ảo não đấm tay lái nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, nếu ngày hôm nay chỉ là nhất thời tìm Hứa Lương Cầm, vậy kiên trì tìm đến nhà tiếp, tin khiến cảm động!

      Những ngày tiếp theo Tống Dật Hàng hoàn toàn có chiến tích, ban ngày ngồi canh chờ Hứa Lương Cầm ra ngoài, đến đêm mới rời , như vậy nhất định vài người trong tiểu khu nhận ra.

      Chỉ là tuần rồi thấy Hứa Lương Cầm ra ngoài khiến nghi ngờ có cửa phụ hay .

      chợt nhận ra mình quên mất việc, Hứa Lương Cầm là trạch nữ, tháng ra ngoài là bình thường.

      Hứa Lương Cầm ngồi trong phòng khách, vừa ăn hoa quả vừa đánh máy, thời tiết lạnh như thế này khiến cảm thấy may mắn vì cần ra ngoài lúc sáng sớm, ở trong căn nhà ấm áp chuyện với bố mẹ, rất thích.

      “Lão Hứa, nghe dưới tầng có người đàn ông hôm nào cũng lái xe đến đây tìm , chuyện này bố nó có biết ?”

      Trình Lệ vừa thái rau vừa hỏi bạn già.

      “Sao tôi nghe thấy chứ, nghe Tiểu Lý lái taxi xe kia có giá đến trăm vạn đấy, tên là Cayenne gì đó đó, tôi còn nhìn thấy người ngồi trong xe, đẹp trai và rất lịch , dáng vẻ tốt lắm.” Hứa Thế Huy cũng là ông nhìn qua rồi.

      Trình Lệ hâm mộ thở dài: “Cũng biết nhà ai lại đẻ ra con để gặp được người đàn ông tốt thế, nếu là con rể tôi tôi mừng như điên mất. Lương Cầm, mau đứng ra khỏi sô pha, đến đây rửa rau hộ mẹ. Lương Cầm? Ô con bé này chạy lúc nào mà tôi biết nhỉ.”

      thấy con đâu, Trình Lệ lẩm bẩm trở về phòng bếp.

      Hứa Lương Cầm vừa nghe bố mình hai chữ xe Cayenne, biết đó là Tống Dật Hàng mà người trong khu bàn tán, vì thế lặng lẽ chạy ra xác nhận chút.

      Quả nhiên là ta! Hứa Lương Cầm nhìn xung quanh thấy người lao đến cửa kính xe.

      “Lương Cầm, rốt cuộc em bằng lòng gặp rồi, cứ nghĩ em ở cửa sổ nhìn nên xuống đó.” Tống Dật Hàng cảm thấy thời gian khổ sở này của tệ, rốt cuộc khiến Hứa Lương Cầm cảm động.

      Nào ngờ Hứa Lương Cầm chỉ hừ tiếng: “Nhà tôi có cửa sổ hướng ra bên này, tôi cơ bản thể thấy ở dưới đây được, tôi nghe hàng xóm hàng ngày thường đến tiểu khu nên mới xuống khuyên , sử dụng vai diễn này với nữ chính thôi. Đối với tôi có tác dụng đâu!”

      Tối hôm nay về nhà trọ rồi, bằng sớm muộn gì bố mẹ cũng biết rồi lại hỏi linh tinh đây.

      “Lương Cầm, chuẩn bị bán chỗ đó rồi. Em xem em thích ở đâu, thích chung cư nào với em mua, như thế được ? Bên ngoài lạnh lắm, em vào trong xe ngồi . Công tác của Hisako cũng chuyển về Mỹ, biết toàn bộ là lỗi của , làm em chịu ấm ức như thế là tên khốn. Em đừng giận nữa có được ?” Tống Dật Hàng cười lấy lòng.

      “Tống Dật Hàng, tôi có tính cách thế nào còn hiểu sao? Chuyện linh tinh xảy ra thường xuyên, tôi có thể cho qua nhưng khi lướt qua tôi là điểm trí mạng tôi chẳng giữ lại đường sống cho bên nào hết. Cho nên giả bộ đáng thương, tiền tài hay bất kể cách nào cũng có khả năng đâu. Đây là lần cuối cùng tôi với , về sau tôi coi như quen !”

      Hứa Lương Cầm thèm để ý sắc mặt trắng bệch của Tống Dật Hàng, dứt khoát về nhà.

      Dọn dẹp đồ đạc, với bố mẹ là phải về nhà trọ, Hứa Thế Huy cùng vợ già hỏi nhiều, sợ lại gợi lên chuyện thương tâm của con , đồng ý chỉ cần thương tâm là tốt rồi.

      Ăn cơm tối xong, Hứa Lương Cầm thoải mái cầm túi du lịch cùng đống tiền bán từ quần áo của Tống Dật Hàng mua cho , gọi taxi về nhà trọ.

      Xuống xe nhìn nhìn, quả nhiên thấy Tống Dật Hàng ở phía sau.

      Lên tầng mở cửa vào nhà trọ, Hứa Lương Cầm tự chủ nghĩ chắc Tống Dật Hàng về rồi.

      Hiểu Vũ cùng Đại Long đều trốn ra ngoài, ngày mai gọi cho bọn họ để bọn họ quay về đây ở.

      Hứa Lương Cầm đem quần áo cất , quét dọn nhà cửa chút, có chút mệt nên nằm lên giường cái là ngủ say biết gì.

      Cũng biết bao lâu di động vang lên khiến Hứa Lương Cầm bị dọa tỉnh lại, nhìn thời gian hơn 11 giờ, điện thoại vang lên quấy rầy ngừng.

      Bấm nút nhận, Hứa Lương Cầm quyết định mắng đối phương trận cho biết.

      “Hứa Lương Cầm có phải ? Tôi là Trần Mĩ Nhạc đây.”

      Hứa Lương Cầm nghĩ Trần Mĩ Nhạc gọi cho mình: “Là tôi, có chuyện gì vậy?”

      “Là chút chuyện thôi, tôi nghĩ nên với .”

      “Vậy cứ , tôi nghe đây.”

      chuẩn bị tâm lý đầy đủ, dù sao với Tống Dật Hàng cắt đứt quan hệ rồi, nghe chút chuyện phiếm cũng tồi!
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      lananhtran51, Pe Mick, bogani26 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Oolala.....đc đọc đến tận chương 60 á bánh bao:5::5::5:. Qua lun :yoyo45::yoyo45:
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :