1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau - Công Dương Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Nhà chồng

      Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ như thế, liền muốn nuông chiều bản thân mình nữa, mà tiếp tục chập rãi mặc quần áo.

      Lúc cử động chỗ bắp đùi, phát giữa hai chân tuy rằng đau, nhưng cũng rất sạch hề có cảm giác dinh dính, nhất định là trước đó được xử lý rất tốt, mà có thể cẩn thận sửa sang lại giúp như vậy, trừ bỏ Trương Kiến Bân có ai khác.

      Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ đến huyện đó, nhịn được mặt đỏ ửng, ho khan vài tiếng, xua tan suy nghĩ trong đầu.

      biết Trương Kiến Bân từ sáng sớm, cũng hình như nhớ trước lúc câu, hình như là bảo chờ , Thẩm Nguyệt Hoa biết mình ngày hôm qua sau khi đẩy ra, đoán chừng người nọ lại suy nghĩ nhiều, liền cảm thấy hơi áy náy.

      Chắc là Trương Kiến Bân thức dậy từ sớm, sau khi múc nước sửa sang cho xong, thu thập hành lý trở lại quân đội.

      Nghĩ đến Trương Kiến Bân có hơn nửa năm mới trở về, Thẩm Nguyệt Hoa vừa thở phào nhõm, tâm tình vừa có chút bất mãn, cả người đều thấy thoải mái.

      Chuyện này ngay cả Thẩm Nguyệt Hoa cũng cảm thấy hoang đường, từ trước đến giờ tính tình của là ngoài mềm trong cứng, rất ít khi để tâm chuyện gì, chớ chi là bị người khác ảnh hưởng tới.

      Nhưng, tại lại bắt đầu thấy nhớ Trương Kiến Bân rồi.

      Thẩm Nguyệt Hoa mím chặt môi, nghĩ tới nghĩ lui, bản thân mình trễ như vậy mới rời giường, chắc hẳn người nhà cùa Trương Kiến Bân có ý kiến với .

      bên dùng nước ấm đặt bếp lò đánh răng rửa mặt, bên từ trong trí nhớ mơ hồ của mình, nhớ lại tất cả người nhà của Trương Kiến Bân.

      Năm đó, khi Trương Kiến Bân rồi, phải nằm vài tháng mới dưỡng tốt được thân thể, kỳ chỉ là cảm mạo mà thôi, nhưng trong lòng tích tụ ấm ức, chống đối lại việc bị ép gả, trong lòng hận chết tên đầu sỏ gây nên Trương Kiến Bân, thời điểm đối mặt với người nhà Trương Kiến Bân, tự nhiên cũng cho sắc mặt tốt.

      nhớ được nhiều, nhưng đại khái đủ dùng, dù sao là con dâu mới vào cửa, mẹ chồng của , cũng chính là mẹ của Trương Kiến Bân, là kiểu người năng chua ngoa nhưng mềm lòng, ở trong thôn lúc còn trẻ là người thể trêu vào, bây giờ già , tuy rằng lắm mồm, nhưng trong lòng cũng có ác ý gì, cũng khó đối phó, chỉ cần đối xử tốt với con trai của bà, bà cũng đối với con dâu tốt lắm.

      Mẹ chồng như vậy, ở trong thôn cực kỳ hiếm có, nếu để bà đặt vào trong lòng, căn bản cũng có người dám này nọ.

      Đời trước Thẩm Nguyệt Hoa gai mắt Trương Kiến Bân, nhưng có người mẹ chồng ghét ràng, thông minh, cũng vô cùng kính bà, đến khi năm đó ép buộc bỏ cái thai, trong lòng nhất thời băn khoăn, chính là xứng với thương và dạy bảo của mẹ chồng đối với .

      Sau khi trở lại thành phố, thỉnh thoảng cũng gửi ít đồ cho nhà chồng, nhưng người ta đều nhận, gửi trở về lại mọi thứ, gửi trở về lại y nguyên.

      Nhưng nhiều năm về sau, thời điểm được ba mươi tuổi, lại nhận được phong thơ của mẹ chồng, chữ viết xiêu vẹo ghi: Con trai ta vẫn chờ con.

      Lúc đó Thẩm Nguyệt Hoa chỉ cười nhạt, vừa mắt với người đàn ông cầm lên được lại bỏ xuống được đó, căn bản cũng để trong lòng, giờ phút này đột nhiên nhớ lại, càng thêm áy náy.

      Thầm nghĩ: thân bản lĩnh và kiến thức, đời trước mắc nợ Trương Kiến Bân rất nhiều, đời này từ từ bù đắp lại, trước khi Trương Kiến Bân trở về, nhất định phải tạo ra nghiệp, giúp đỡ người nhà Trương Kiến Bân, thể phát tài làm giàu.

      Mà ý nghĩ này của , thực đơn giản, cũng vô cùng khó khăn.

      Bởi vì nhà của Trương Kiến Bân, là nhà giàu nổi danh trong thôn, gồm có 12 người lớn, còn có rất nhiều con cháu.

      Cha mẹ của Trương Kiến Bân, sinh ra mười người con, sinh nhiều như vậy ở trong thôn này, cũng là duy nhất, người con nào cũng trưởng thành rất tốt, còn là nhóm người có năng lực, tóm lại phải loại lười biếng.

      Tuy rằng lúc trước khi nuôi mấy đứa , trong nhà rất nghèo, nhưng chờ đến sau khi từng người được nuôi lớn, liền chân chính trở thành những người dùng sức lao động.

      Thẩm Nguyệt Hoa cẩn thận ngẫm lại, phát đúng như lời của Trương Kiến Bân , tuy rằng tại Trương gia ở riêng, thế nhưng có gây ra chuyện ầm ĩ lung tung, cho dù thỉnh thoảng có cãi nhau cũng chỉ hai ngày.

      Bởi vì trong nhà còn có người già và cả, làm gương tốt, những người bên dưới có làm ồn ào, cũng có thể chỉnh đốn được.

      Trương gia coi là nhiều, nhưng cũng ít, ít nhất còn cần người cả nhà cùng nhau ra đồng, mới có thể thu gặt xong hết, đợi đến những ngày rãnh rỗi sau vụ mùa, cũng tìm số chuyện để làm.

      Tóm lại người nhà đều có tính chịu khó, trong nhà cũng trở nên nhanh giàu có, thời điểm năm đó rời thôn , người nhà Trương Kiến Bân kiếm đủ tiền, chuẩn bị xây phòng mới.

      Trương gia phân ra, nhưng ăn cơm cũng chia làm hai nhóm.

      cả của Trương Kiến Bân, tên gọi là gì, trôi qua nhiều năm như vậy, Thẩm Nguyệt Hoa cũng nhớ.

      Nhưng nhà chị dâu cả, cùng cha mẹ Trương Kiến Bân, còn có hai đứa em trai, đứa em ăn cơm cùng nhau, hơn nữa trong nhà sinh hai đứa bảy, tám tuổi, liền ghép thành bàn ăn cơm.

      hai và ba của Trương Kiến Bân cũng là gia đình lớn, ngày thường nhiều đứa , nếu cùng bọn cả ăn cơm, chỉ nội việc nấu cơm mỗi ngày phải mất rất nhiều thời gian, còn kịp ăn đồ ăn nóng, cho nên cơm nước của bọn họ đều tự mình giải quyết.

      hai và ba là đôi song sinh, cảm tình từ rất tốt, hai người luôn thân thiết nên sau này cũng ở rất gần nhau, bình thường sắp xếp việc nhóm lửa nấu cơm cũng biết rất phiền toái, người hai nhà liền ước định ăn cơm cùng chỗ, thay phiên nấu cơm, tiền cơm và tiền đồ ăn cũng chia đều.

      Chính là, tiếp tục như vậy, sau này lại gây ra chút chuyện chê cười.

      Thẩm Nguyệt Hoa nhớ rốt cuộc sao lại thế này, tại cũng chỉ có thể nhớ ở trong lòng, đợi cho sau này gặp phải, rồi sau.

      Mà Trương Kiến Bân ngoại trừ có ba người , còn có hai em trai, nghe cũng lớn tuổi, lớn nhất chênh lệch với mấy.

      Thời điểm mới gặp, mặt hai em trai còn có mấy phần ngại ngùng, nhưng sau này phát thanh cao của Thẩm Nguyệt Hoa được tốt, sau đó còn coi bọn họ là người nhà, chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, có gặp mặt cũng biết tiếp đón làm sao.

      Mà đứa em trai kia, tuổi còn rất , bây giờ còn học tiểu học, lớn lên tính tình cũng rất náo động, lúc nào chịu ngồi yên, ban ngày đều ở ngoài chơi đùa, trời gần tối mới chịu về nhà, mỗi khi gặp biết tay chân phải để đâu, lần nào cũng đều trốn rất nhanh.

      Trương Kiến Bân trừ bỏ năm em ở ngoài, còn có ba chị lấy chồng, và em xem mắt.

      Cho nên Trương gia là đại gia tộc chân chính, em cùng mẹ, lúc ban đầu Thẩm Nguyệt Hoa nghe , đối với mẹ của Trương Kiến Bân, cũng chính là mẹ chồng của , rất bội phục.

      Cũng chính bởi vì mẹ Trương có thể sinh, sinh ra được bốn người con , đều là con dâu được người trong thôn vô cùng khen ngợi.

      Vả lại bộ dáng cũng rất tốt, mặc dù có đẹp bằng Trương Kiến Bân, nhưng so với những gia đình khác trong thôn, cũng hơn bậc.

      Chị cả, chị hai, chị ba, đều được gả trước khi Thẩm Nguyệt Hoa gả vào.

      Trương gia còn có em thứ tư mười sáu tuổi, xinh đẹp nhất trong số bốn chị em, hơn nữa lại là con út, nên được nuôi thành rất tùy hứng, nghe tiếng gió đoán trời mưa, đời trước ít lần khiến cau mặt, nhưng cũng may căn cơ xấu, còn có thể ở chung.

      Thẩm Nguyệt Hoa vừa vọc nước, vừa nhớ lại những người trong đại gia đình Trương gia, xong thở ra hơi.

      mở cửa phòng, tới phòng ở của cả. Thầm nghĩ: Nếu hạ quyết tâm, sống cùng Trương Kiến Bân tốt, vậy phải cùng người nhà Trương Kiến Bân ở chung hòa hợp mới được.

      Khi người cùng người kết giao, mấu chốt còn phải xem thành tâm và ý muốn lúc đầu, cònlà con dâu mới gả tới hôm qua, chỉ cần chủ động tới gõ cửa bên cả, tỏ ra thái độ của mình, lo người trong nhà thích .
      Phong Vũ Yên, Chocopie107, Trâu5 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Mẹ chồng

      Lúc Thẩm Nguyệt Hoa qua hơi trễ, có điều đúng lúc là cả nhà cả Trương gia vừa ăn cơm trưa xong.

      Khi qua, gõ cửa, hấp dẫn được chú ý của mọi người, mới chậm rãi bước đến.

      Vừa vào cửa, liền mỉm cười thi lễ.

      Đây là đại lễ, người trẻ tuổi hiểu nhiều lắm, nhưng với hai người lớn tuổi, chính là cha mẹ của Trương Kiến Bân, Trương Thiết Đầu và Lý Quế Phân, lúc trước cũng gặp mặt vài lần, nên biết rất ràng.

      Hai người già trước mặt, vốn là có chút bất mãn với con dâu người thành phố, bởi vì người ta vừa gả vào cửa, khiến cho con trai mình trước khi lên đường, trăm lần dặn dò phải chăm sóc tốt cho vợ của .

      Đây tiêu biểu cho việc cưới vợ quên mẹ, Lý Quế Phân hơi ghen tỵ, nhưng vì khoan dung cho ý muốn của con trai, rốt cuộc vẫn ưng thuận.

      Mà Trương Thiết Đầu là đàn ông, suy nghĩ cũng nhiều hơn.

      Gần đây trong thôn, thanh niên trí thức và những hộ gia đình địa phương bọn họ, cũng chính là nông dân xảy ra mâu thuẫn, càng ngày càng lớn.

      Vốn là ba, bốn ngày ầm ĩ lần, lúc này bọn họ lại ép cưới người trong số thanh niên trí thức, Thẩm Nguyệt Hoa nổi danh xinh đẹp nhất, sau khi những thanh niên trí thức này biết được tin tức, còn biết giày vò phản đối như thế nào đây.

      Ông đối với thanh niên trí thức đến từ thành phố, cũng phải ghét bỏ và suy đoán ác ý, thực tế cái nhìn của ông cũng phải có thiên vị.

      Ông biết những thanh niên trí thức này tuy rằng đều là người làm công tác văn hoá, có trí tuệ, những người này từng giúp thôn ít việc, nhưng càng là chịu khổ nổi, ra đồng làm việc mà như muốn đòi mạng, khiến người ta thực nhìn được.

      Lúc trước Trương Thiết Đầu cũng phản đối Trương Kiến Bân cưới Thẩm Nguyệt Hoa, nhưng chịu nổi chủ kiến của con trai mình, dám lén lúc đem việc lo liệu xong hết.

      500 đồng tiền nay là ở trong bộ đội kiếm về, tại người cũng cưới vào nhà rồi, sáng nay lúc thấy con trai, nghe Trương Kiến Bân , cũng biết thể trả hàng rồi.

      Nguyên bản Trương Thiết Đầu còn có chút lo lắng, nhưng sau khi thấy Thẩm Nguyệt Hoa đến, giống như Trương Kiến Bân , thành ngoan ngoãn, tuy rằng vẫn còn có chút tin, nhưng mặt mày coi cũng dễ nhìn.

      Giờ phút này, ông chỉ híp mắt rút ra điếu thuốc lá tự cuốn, nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, quan sát xem con dâu mới cưới rốt cuộc là diễn trò hay lòng.

      Tay đánh người mặt tươi cười, Thẩm Nguyệt Hoa chủ động tới đây, cả của Trương Kiến Bân, cũng chính là Trương Kiến Quốc, bây giờ là chủ gia đình, ho khan tiếng, : "Vợ chú tư, vào đây , nghe chú tư sốt, người vẫn chưa khỏe, sao lại đến đây rồi."

      Vẻ mặt Thẩm Nguyệt Hoa mỉm cười dịu dàng, : "Chào cả, em họ Thẩm tên Nguyệt Hoa, cứ gọi em là Nguyệt Hoa là được rồi, trước đó em cũng phải bệnh nghiêm trọng như vậy, chỉ có phát sốt mà thôi, tại khỏe hơn, Kiến Bân lại bộ đội, em là con dâu mới vào cửa, kỳ trong lòng có chút chột dạ, nên cố ý lại đây gặp mặt người trong nhà."

      những lời này có vẻ nho nhã, thế nhưng cực kỳ êm tai.

      chỉ tóm lược chuyện sinh bệnh của mình, sau đó miễn rất nhiều phiền toái, cũng ngăn chận việc nhà mình cần tiêu tiền và lời dèm pha việc mua con dâu mắc bệnh nặng để sinh em bé.

      Mẹ của Trương Kiến Bân, cũng chính là Lý Quế Phân nghe vậy, cũng nghe ra được ít manh mối, lúc này sắc mặt lập tức khá hơn lên.

      Nguyên nhân gì khác, đơn giản là khi Thẩm Nguyệt Hoa tới con trai Trương Kiến Bân của bà, lúc giải thích vô cùng thân thiết gọi Kiến Bân.

      Bởi vậy có thể thấy được, ở buổi chuyện sáng sớm hôm nay của Trương Kiến Bân, "Tuy Thẩm Nguyệt Hoa là người thành phố, thế nhưng cũng là người sống an phận, tạm thời chấp nhận, cố gắng làm con dâu tốt.", những lời này là .

      Vừa rồi Thẩm Nguyệt Hoa tự xưng mình là "Con dâu mới vào cửa", cũng có thể thấy đươc, bản thân người ta như vậy, cũng giả được.

      Sắc mặt của mọi người trong phòng đều trở nên ôn hòa, Lý Quế Phân lớn giọng, lại là mẹ chồng, lúc này trong lòng thấy thư thản, cười tủm tỉm hướng tới Thẩm Nguyệt Hoa vẫy tay, : "Con dâu ngoan, hãy tới bên cạnh mẹ, Kiến Bân nhà chúng ta là quân nhân, trở về thành thân dùng hết ngày nghỉ, hôm nay lại vội vàng trở lại quân đội, con cũng đừng vui, cái này cũng là ăn lương thực nộp thuế nên làm..."

      Bà cẩn thận quan sát biểu tình của Thẩm Nguyệt Hoa, thấy cũng có lộ ra biểu tình tình nguyện, mỉm cười tiếp tục : "Con mới gả vào, để mẹ đưa con làm quen với người trong nhà.".

      xong, liền chỉ vào người đàn ông khôi ngô mới chuyện lúc nãy, : "Người này, vóc dáng cao lớn mặt mày thô ráp, chính là cả của Kiến Bân, tên Trương Kiến Quốc. so với Kiến Bân lớn hơn mười tuổi, cảm tình của hai em cũng tốt lắm, mình con ở nhà, nếu có chuyện gì rắc rối, có thể tìm cả giúp đỡ, cho dù có bận rộn nữa, cũng rút ra thời gian tới giúp con."

      Sau khi Lý Quế Phân xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, giận dữ : "Lão đại, sao trong nhà có ai, mẹ nhớ chúng ta mới vừa ăn cơm xong, ta ngược lại để ý, vợ và hai đứa con của đâu?"

      Trương Kiến Quốc thầm nghĩ ổn, ngượng ngập cười : "Mẹ, thân thể Quế Hoa khỏe, hình như là bị bệnh, nên đưa hai đứa về thăm nhà chút, chuyện này...cũng bình thường thôi."

      Lý Quế Phân nghe vậy cười lạnh, : "Tôi thấy làm chồng giống như ở rể Mã gia vậy đó, trừ bỏ ở nhà ăn uống năm, người ở trong nhà mà tiền xài ở bên ngoài, có thứ gì hay ho, người vợ tốt của chỉ biết lo đến nhà mẹ đẻ của nó, có hiểu đạo lý con gả như nước đổ ra ngoài chứ."

      Bà thấy Trương Kiến Quốc vẫn cười như trước, bộ dáng còn như lợn chết sợ bỏng nước sôi, cắn răng tiếp: "Cái khác cũng , nhìn em ba của gả xem, dù có chuyện hay có chuyện cũng có trở về nhà mẹ đẻ đâu, tôi nghĩ thôi nó đừng trở lại nữa, ở luôn bên Mã gia , đúng là thứ khinh người!"

      Lý Quế Phân đến đầy bụng tức giận, nhưng vừa lúc đó, lại đột nhiên cảm giác được có người xoa lưng cho bà.

      lớn tuổi, nên mỗi khi giận dữ thở dốc, vì vậy trong ngày thường thể quá tức giận, bằng chỉ khiến thân mình mệt, mà cái xoa nhàng này, nhưng làm cho bà bớt giận chút.

      Bất quá trong lòng vẫn cảm thấy, con dâu lớn ra gì, biết ngày hôm qua Kiến Bân cưới vợ, hôm nay dâu mới tới gặp người nhà, nó lại có thể bỏ về nhà mẹ đẻ, có thể thấy được xem Trương gia là nhà của mình.

      Tuy rằng bọn họ đều biết ban đầu Thẩm Nguyệt Hoa là bị ép cướp về, vốn sinh bệnh xuống giường nổi, hơn nữa bình thường người thành phố hay tỏ ra thanh cao, nhất định là xem thường cả nhà này, chừng xuất .

      Nhưng người ta thế nào là chuyện của người ta, còn mình thẹn với lương tâm mới là đúng.

      Lý Quế Phân liền thấy con dâu lớn lọt mắt, gả vào hơn mười năm, ngay cả con trai cũng chưa sinh ra, hai đứa con cũng bị nuôi giống người nhà họ Mã, vật gì tốt chỉ biết đưa cho bà ngoại ở Mã gia bên kia, chẳng lẽ Trương gia bà chính là nuôi cháu cho Mã gia sao?

      Mà Mã gia căn bản cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, cũng chính là con dâu lớn Mã Quế Hoa hồ đồ, bị người nắm trong tay, mười mấy năm đều hướng về nhà mẹ đẻ.

      Lý Quế Phân nhìn lão Tứ Kiến Bân tiêu tiền mua được vợ, thoạt nhìn vừa xinh đẹp, lại biết vâng lời, có ỷ vào thân phận của mình mà làm bộ làm tịch, cũng có khinh người.

      Giờ phút này tuy rằng câu cũng chưa , nhưng dâu mới vốn là nên ít lời.

      Vốn là Lý Quế Phân bất mãn với nhất, nhưng tại cảm thấy nhìn có vài phần thuận mắt, ngay cả mắng chửi người đều để ý tới, chỉ vỗ mu bàn tay Thẩm Nguyệt Hoa.

      : "Con rất tốt, hãy yên phận sống, về sau tới ăn cơm cùng chúng ta , Kiến Bân ở nhà, con lại rời xa cha mẹ xuống nông thôn ở, về sau chúng ta chính là người nhà của con."

      Trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa nóng lên, vô cùng cảm động, liền cười ngọt ngào "Ôi" tiếng



      Chương 8: Thành viên

      Lý Quế Phân thấy hợp lòng người, ánh mắt lanh lợi, nhìn thấy càng vui mừng, cười ngậm mồm vào được : "Đến đến, để mẹ giới thiệu với con chút, đứa con trai bằng tuổi con đây, chính là em năm của Kiến Bân, Trương Kiến Quân."

      xong, bên ngoắc bảo thiếu niên tới.

      Trôi qua nhiều năm như vậy, Thẩm Nguyệt Hoa chỉ có nhớ được tên của mọi người, nhưng suy cho cùng năm đó sống ở Trương gia gần nửa năm, giờ phút này thấy người, liếc mắt cái cũng nhận ra.

      Trương Kiến Quân trong trí nhớ của vẫn giống nhau, nhìn có vài phần xấu hổ và ngây ngô, nhưng vóc dáng thấp, đứng ở đàng kia ít nhất cũng cỡ

      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Chris, Trâu3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Thành viên

      Lý Quế Phân thấy hợp lòng người, ánh mắt lanh lợi, nhìn thấy càng vui mừng, cười ngậm mồm vào được : "Đến đến, để mẹ giới thiệu với con chút, đứa con trai bằng tuổi con đây, chính là em năm của Kiến Bân, Trương Kiến Quân."

      xong, bên ngoắc bảo thiếu niên tới.

      Trôi qua nhiều năm như vậy, Thẩm Nguyệt Hoa chỉ có nhớ được tên của mọi người, nhưng suy cho cùng năm đó sống ở Trương gia gần nửa năm, giờ phút này thấy người, liếc mắt cái cũng nhận ra.

      Trương Kiến Quân trong trí nhớ của vẫn giống nhau, nhìn có vài phần xấu hổ và ngây ngô, nhưng vóc dáng thấp, đứng ở đàng kia ít nhất cũng cỡ

      [​IMG]

      Chương 9: Thân thiết

      Lý Quế Phân thân thiết nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, đối với rất có cảm tình, lúc cũng đại khái giới thiệu tính tình và hoàn cảnh từng người trong nhà.

      Như thế lại hồi, chờ đến khi xong, cũng qua hơn hai tiếng đồng hồ.

      Lúc này Lý Quế Phân cảm thấy khô miệng, mới phát bản thân mình lâu như vậy, ngay cả chính bà cũng rất bất ngờ.

      Trong nhà có vài người đàn ông, thấy họ hoài xong, sớm vác cuốc làm việc rồi.

      Lý Quế Phân biết thường ngày mình nóng tính, lớn tuổi còn đáng ghét hơn, trong nhà chẳng có ai chịu trò chuyện cùng bà.

      Hôm nay lâu như vậy, có thể coi là nghiện chuyện phiếm.

      Đưa mắt nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, chỉ thấy nghe cả nửa ngày, mà cũng chưa lộ ra vẻ kiên nhẫn nào, mà trong hai tiếng này bưng trà dâng nước, hầu hạ bà rất chu đáo, Lý Quế Phân càng thấy vui mừng.

      Trong lòng cũng càng thích Thẩm Nguyệt Hoa.

      Đời trước cũng như thế, lại tiếp, hai người mẹ chồng nàng dâu đúng là trời sinh hợp ý.

      Đời trước Thẩm Nguyệt Hoa mâu thuẫn với người nhà họ Trương, nhưng với mẹ chồng Lý Quế Phân, vẫn chăm sóc hoàn toàn thoả đáng.

      Tuy rằng bị ba chị dâu khác lén châm chọc là đồ nịnh nọt, mỗi lần nhìn thấy đều xấu , nhưng Thẩm Nguyệt Hoa quý mến mẹ chồng này, ấm áp của bà đối với giống như người mẹ ruột vậy.

      tới mẹ ruột Hàn Họa Phiến của Thẩm Nguyệt Hoa, nhưng đối với cực kỳ tốt, từ khi Thẩm Nguyệt Hoa bắt đầu biết chuyện, chưa bao giờ được Hàn Họa Phiến đối đãi hòa nhã.

      Ánh mắt của Hàn Họa Phiến mỗi lần nhìn , đều lạnh lùng đến rùng mình.

      Lúc hiểu, học theo chị em của mình đến gần bà vài lần, ngược lại bị bà mắng dữ hơn, cũng có kinh nghiệm, thường ngày đều trốn tránh Hàn Họa Phiến.

      Cũng may ba ruột Thẩm Đống Lương đối với tệ, có cái gì tốt cũng chia đều cho và em trai, để nghĩ mình là đứa được nhặt về.

      Sau khi trưởng thành, biết được nguyên nhân, bởi vì năm đó lúc mẹ sinh và em trai, cơ thể bị tổn hại, sau đó thể sinh con được nữa.

      Trong lòng cảm thấy áy náy, lúc đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và lời mắng chửi của Hàn Họa Phiến, cũng nhịn nhiều hơn.

      Cho đến vài năm sau Hàn Họa Phiến lại mang thai, sinh ra em trai em , sắc mặt của bà mới khá hơn.

      Nhưng sau đó, khi trong nhà phải cử người tham gia đội sản xuất ở nông thôn*, Hàn Họa Phiến hề hai lời, liền báo lên tên của và em trai.

      * thanh niên trí thức tham gia phong trào vô sản hoá bằng cách gia nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong đại cách mạng văn hoá

      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, duyenktn1, Trâu4 others thích bài này.

    4. agaisuchi

      agaisuchi New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      14
      SooSyl thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Bạn bè


      Thẩm Nguyệt Hoa hoang mang, lúc nãy đầu choáng váng nên ngã xuống giường liền ngủ ngay, cũng biết mình ngủ bao lâu rồi, nhưng chắc cũng tới bốn, năm tiếng.

      ra mở cửa, bên nhìn ra ngoài cửa sổ, xem sắc trời bây giờ, chắc khoảng bốn, năm giờ.

      Cho nên, thời gian nửa vời này đến gõ cửa, tuyệt đối phải người nhà họ Trương, bởi vì bọn họ xuống ruộng làm xong trở về cũng phải bảy, tám giờ tối, ngoài trời còn chưa tối.

      Như vậy ngay lúc này, người nào tìm đến chỗ chứ?

      Khẳng định phải mợ, bởi vì nhớ , sau khi kết hôn, mợ thu 500 đồng tiền lễ hỏi, trong lòng thấy chột dạ, cho nên xuất trước mặt mình, sợ mình đoạt lại.

      Sau đó bóng gió biết mình coi trọng số tiền này, mới vui mừng thường xuyên đến đây, mỗi lần tới đều thuận tay lấy vài thứ.

      Lúc ấy tuổi còn trẻ, da mặt mỏng, tuy rằng lấy của Trương gia như vậy tốt lắm, nhưng chịu nổi cái tay dài của mợ, vả lại trong thôn này mình chỉ có hai trưởng bối, nên cũng im lặng , nghĩ bản thân mình làm thêm việc, bù đắp vào là được.

      Nhưng cho dù như vậy, cũng bị chị dâu cả bên cạnh xem thường.

      Cho nên, đời trước sau khi kết hôn, trong vài ngày tân hôn, mợ chưa từng xuất .

      Đời trước Thẩm Nguyệt Hoa bị bệnh đến mơ màng, tại trôi qua vài chục năm, cũng nhớ chuyện năm đó, tuy vậy hình như cũng nhớ , có ít người tới thăm mình.

      Tuy nhiên, ngày tân hôn đầu tiên tới thăm, chính là mấy người bạn thân của .

      Thẩm Nguyệt Hoa nhớ lại bạn bè trong thời gian này, sau đó trong đầu, tựa như nhớ lại vài bóng người.

      Thời gian qua nhiều năm, nghĩ đến gặp lại bạn bè năm đó, Thẩm Nguyệt Hoa có cảm xúc vui mừng, bới vì sau khi tham gia kỳ thi lên đại học, phải Bắc Kinh, sau đó cuối cùng quay lại nông thôn, cũng biết chuyện gì xảy ra sau đó.

      Tuy rằng ngẫu nhiên có thể nghe được vài chuyện của bạn bè, nhưng chỉ nghe thôi, hoàn toàn để trong lòng, dần dà lâu ngày cảm tình từ từ phai nhạt , tại trong lòng cũng có hơi xa lạ và ngăn cách.

      Quả nhiên, khi mở cửa phòng, liền thấy được Hứa Tuệ và Đổng Kiều Thiến, hai người họ, ở lúc tham gia đội sản xuất ở nông thôn, là hai người bạn thân nhất trong đại đội thanh niên trí thức của .

      Giờ phút này, lúc Hứa Tuệ nhìn , mặt mang vẻ lo lắng.

      Mà Đổng Kiều Thiến, lại có chút ghét bỏ nhìn căn phòng này, miệng giật giật, cuối cùng bị Hứa Tuệ lôi kéo hồi, cuối cùng vẫn miễn cưỡng vào.

      Thẩm Nguyệt Hoa nhìn thấy hết, nụ cười mặt cũng phai nhạt , tùy tay khép cửa phòng lại, đến bên bếp lò, lấy ấm nước xuống, rót hai ly nước đưa tới.

      Chờ họ nhận lấy uống ngụm, mới mở miệng trước: "Sao hai người lại tới đây, việc ở ruộng đất làm xong chưa?"

      Nghe được hỏi như vậy, Hứa Tuệ có hơi ngoài ý muốn, biểu tình trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên.

      Bất quá ta cũng che lấp , rất nhanh : "Em kết hôn chuyện lớn như vậy, trong thôn bọn chị lại là người biết sau cùng, bây giờ em còn chưa biết mẹ chồng em đâu, có nhiều người thổi phòng còn phóng đại, nghe được bọn chị cũng bị mất mặt, chị cảm thấy có điều thích hợp, nên ghé thăm em chút."

      Đổng Kiều Thiến nghe như thế nổi nóng, ngay lập tức trách cứ: "Chị em cũng là, kết hôn liền kết hôn, vốn chỉ là lời vui đùa, xuống nông thôn này nhiều năm, lúc khổ như vậy còn gắng vượt qua, sao lại sinh bệnh rồi đòi kết hôn, còn thu 500 đồng tiền lễ hỏi, người trong thôn rất khó nghe, chị nghe được mà xấu hổ."

      Đổng Kiều Thiến tức giận, còn tính tiếp, lại bị Hứa Tuệ giữ chặt.

      Bình thường Hứa Tuệ ở trong đại đội thanh niên trí thức rất biết đối nhân xử thế, lúc này ta lôi kéo như vậy, Đổng Kiều Thiến cũng cho ta vài phẩn mặt mũi, thường ngày tính tình nóng nảy, bây giờ lại bình tĩnh hơn.

      Thẩm Nguyệt Hoa lập tức đánh giá cao Hứa Tuệ hơn, Hứa Tuệ còn nghiêm túc : "Em đừng trách Kiều Thiến thẳng, mấy chị cũng là lo lắng cho em, kỳ chúng ta sớm muốn tới nhà mợ em thăm em rồi, chỉ là...công việc ở trong ruộng đất nhiều quá, đến thăm được, hơn nữa mợ em lại đâu ra đó, chúng ta cũng dám hỏi nhiều, ai ngờ đến ngày hôm qua kết hôn, còn gả cho quân nhân."

      ta lộ ra biểu tình thất vọng, tựa hồ đối với lựa chọn Thẩm Nguyệt Hoa là do cam chịu, rất là thương tâm.

      Đổng Kiều Thiến nhìn vừa mắt, bĩu môi : "Đúng vậy, chị còn nghe , cái lão già lõi đời đó, lúc còn trẻ ở trong thôn là đần độn nhất, tại lại làm quân nhân, mặc dù ra ngoài dễ nghe, nhưng quanh năm ở trong nhà. mình em là phụ nữ, còn là con dâu mới gả vào, phải ở nhà phải xem sắc mặt mấy người nhà này sao? Ôi... Tóm lại là bị hủy rồi, có điều chúng ta là bạn bè tốt, nếu em có ủy khuất gì, hãy với bọn chị, tuy sức lực của tụi chị kém, nhưng đại đội thanh niên trí thức chúng ta rất đoàn kết, tuyệt đối để em bị người nhà họ Trương khi dễ, em yên tâm !"

      Thẩm Nguyệt Hoa nghe được ta là thực lòng, tất nhiên lúc này rất cảm kích, cười cũng tình hơn, : "Cám ơn, em biết chị tốt với em."

      Đổng Kiều Thiến lườm : "Ai kêu em là người tuổi nhất trong số chúng ta, còn là đóa hoa của đại đội, ai nghĩ đến, em tuổi nhất, nhưng lại gả trước tiên."

      Hứa Tuệ thấy đề tài có phần sai lệch, ho khan tiếng, cắt đứt oán giận của Đổng Kiều Thiến, thân thiết nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, hỏi: "Em cũng đừng khổ sở. Đúng rồi, tại em có ý kiến gì ?"

      Thẩm Nguyệt Hoa nghe ta hỏi như vậy, rũ mi mắt xuống, che lại cảm xúc trong ánh mắt, : "Cũng chỉ vậy thôi, khi nào hai chị kết hôn biết, tóm lại là thể nào thoải mái."

      cố ý ngược, dù sao cũng là từ thời đại mới tới, mấy câu ngăn được lời tiếp theo của Hứa Tuệ, dù sao ở thời đại này, con chưa gả chồng, nghe được chuyện vợ chồng này nọ, cũng ngượng ngùng tránh .

      Quả nhiên, Hứa Tuệ có được đáp án mình muốn, lại nghe Thẩm Nguyệt Hoa trêu ghẹo, sắc mặt liền cứng lại, cười khan vài tiếng, lên tiếng nữa.

      Mà Đổng Kiều Thiến cũng vừa mắt, đột nhiên phát cáu : "Lúc trước em kết hôn, cũng do em phao tin ra ngoài, người trong đại đội chúng ta ai cũng đều biết, ngay cả người ở đại đội khác, cũng đều hỏi thăm bọn chị chuyện của em đó? Mà bây giờ bất mãn mình gả cho quân nhân rồi, dương quái khí trách Hứa Tuệ là sao?"

      ta tới đây, tức nhịn được uống hớp nước, sau khi bổ sung khí lực, ý chí chiến đấu tràn đầy : "Lúc trước chúng ta cũng khuyên em, nhưng em đóng cửa phòng, căn bản để ý tới chúng ta, mợ em còn em ngã bệnh, chị thấy chẳng phải sinh bệnh gì đâu, ràng chính là chịu khổ nổi. Tuổi em mới bây lớn, còn chưa lớn bằng chị đây, gả cho người ta, còn gả cho cái tên lính nghèo, chẳng lẽ em tính cả đời này ở trong đại đội, kiếm ăn cả đời ở tại thôn này?"

      "Em như vậy, làm sao xứng đáng với Phùng Ý Viễn?"

      Thẩm Nguyệt Hoa bị ta mắng dồn dập trận, cả người đều ngây ngẩn, phản ứng đầu tiên phải tức giận, mà là nghĩ: Phùng Ý Viễn là ai a.

      chưa từng trải qua chuyện đương khi kết hôn, tuy rằng bên trong có chút cáo buộc, nhưng lập gia đình đàng hoàng, làm sao lại thực xin lỗi với Phùng Ý Viễn rồi hả?
      Phong Vũ Yên, 139, Trâu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :